Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-704
Chương 704: Dày Vò Lẫn Nhau
Tưởng là mình đã chọc giận ông chủ lớn có tính tình không tốt này ở đâu rồi, vào lúc cô ta định cách xa ra một chút thì đột nhiên chiếc cằm bị người ta thô bạo ngước lên, hai ngón tay siết lấy cô ta giống như là sắt thép vậy, siết đến cô ta đáy mắt ướt lệ.
Nhưng sự đau đớn đã không thể thu hút sự chú ý của cô ta nữa, điều cô ta để ý hơn, đó là Bùi Dục vậy mà lại...hôn cô ta rồi?!
Phải biết là có bao nhiêu minh tinh và danh viện đều nhìn chằm chằm vào vị kim cương vương lão ngũ này, 33, 34 tuổi, tuy không phải là chàng trai 23, 24 tuổi nữa, nhưng khuôn mặt của anh thực sự quá đỗi hoàn mỹ, trẻ trung, sâu sắc, mỗi một đường nét đều giống như là tượng tạc ra vậy, nếu ở cùng nhau cũng hoàn toàn không kém hơn những tiểu thịt tươi trên tivi chút nào.
Đặc biệt là người đàn ông trưởng thành đã cởi bỏ đi cảm giác non nớt, cả người đều toát ra một sức hấp dẫn đặc biệt quyến rũ, anh trưởng thành vững vàng nhưng không trầm lặng, giống như một loại hoóc môn di động vậy, nhìn một cái thôi cũng sẽ khiến người ta chìm vào trong đó.
Người đàn ông như vậy chưa bao giờ thiếu phụ nữ ở bên cạnh, chung quanh anh là những tiểu hoa đán đang nổi tiếng, tiểu thư nhà giàu, ở bên người anh chưa từng ngừng qua, nhưng người chân chính có thể khiến anh hồi tâm muốn kết hôn thì chưa có.
Chưa kết hôn, thì có nghĩa là vẫn còn cơ hội.
Là một người phụ nữ nhỏ bé xoàng xĩnh thường xuyên lui tới quán bar, có vẻ ngoài xinh đẹp vốn không phải là ưu thế, người xinh đẹp thì có quá nhiều, nhưng Bùi Dục bây giờ lại chủ động hôn cô ta.
Con sóng lòng của người phụ nữ dâng lên khó mà kiềm chế lại, gần như là ngay lập tức há miệng ra để đón nhận sự xâm lược sâu hơn của anh, nhưng khi đầu lưỡi cô ta sắp thè ra thì người đàn ông đột ngột buông ra.
Chỉ là nhẹ nhàng dán một cái rồi rời khỏi, người phụ nữ có chút sững sờ: “Cậu Bùi...”
“Uống rượu đi.” Bùi Dục đưa ly rượu trong tay cho cô ta, phần tóc trước trán rũ xuống che đi mi tâm đang nhíu lại của anh, người ngoài nhìn vào không có phát giác ra sự nặng nề và không vui của anh.
Mà toàn bộ quá trình tương tác giữa hai người đều rơi vào mắt của Tịch Giai Giai, trước đây cũng không phải là chưa từng thấy qua những người phụ nữ ở bên cạnh của Bùi Dục, cô làm việc ở Hồng Đỉnh hơn một tháng, anh gần như là có tiệc xã giao mỗi ngày.
Nhưng kể từ khi anh bắt đầu theo đuổi mình, đã không còn nhìn thấy bên cạnh anh có người khác giới nào nữa.
Trước đây không có chú ý đến, bây giờ nhìn thấy cảnh này Tịch Giai Giai mới kinh ngạc phát hiện ra, thì ra vào lúc anh theo đuổi mình cũng không phải chỉ là nói suông mà thôi, còn rất nghiêm túc nữa.
Nhưng suy nghĩ lại, mới cãi nhau có chút thôi mà anh đã có thể hôn hôn hít hít với người phụ nữ khác rồi, vậy thì có thể thích mình được bao nhiêu chứ?
Cảm giác tự ti ùa về trong lòng, lại cộng thêm men rượu khiến cô cảm thấy có chút không cam tâm, mà Mạnh Quảng Khôn ngồi ở bên cạnh đã phát giác ra điểm này, anh ta lợi dụng một cách hoàn mỹ: “Em gái à, anh khuyên em một câu, chọn đàn ông nhất định phải chọn người tốt với mình, không thể mình nhiệt tình mà người ta cứ lạnh lùng được, nếu không thì người ta làm sao có thể xem em ra gì chứ.”
Tịch Giai Giai không chắc chắn mà nhìn qua: “Tôi trông rất thương cảm sao?”
“Ừm.” Mạnh Quảng Khôn qua loa đáp một tiếng: “Em xem người ta cũng chơi vui như vậy, em càng phải vui hơn nữa, nếu không thì rớt giá biết bao.”
Nói xong, anh ta lại nâng ly rượu đưa cho cô: “Uống chút rượu cho vui vẻ một chút~”
Tịch Giai Giai tuy rất chán ghét hành vi của Bùi Dục, nhưng lý trí vẫn còn, ly vừa nãy mà cô uống vào đã là cực hạn rồi.
“Tôi không uống nữa.” Cô đưa tay ra đẩy ly rượu được đưa tới trước mặt mình kia ra: “Tôi có chút chóng mặt.”
Thấy sắc mặt cô quả nhiên càng ngày càng đỏ, người đàn ông cũng không ép buộc mà không ngừng áp sát vào người cô, chiếm tiện nghi của cô hết mức có thể.
Lại qua thêm mười phút, Tịch Giai Giai cảm thấy men rượu đó càng ngày càng mạnh, dạ dày cuồn cuộn khó chịu, cô không thể không có chút chao đảo mà đứng dậy: “Tôi, tôi đi toilet chút.”
Mạnh Quảng Khôn gật đầu, không có nói với cô là trong phòng bao này có nhà vệ sinh, mà đợi sau khi cô ra ngoài xong cũng theo sát đi ra ngoài.
Tịch Giai Giai cũng coi như là quen thuộc đường xá, sau khi đi vào nhà vệ sinh, bên trong không có một người nào cả, cô vặn vòi nước ra vỗ vỗ dòng nước mát lạnh lên mặt mình, muốn để cho mình tỉnh táo một chút nhưng vô dụng.
Cô không biết nồng độ cồn của rượu đó cao đến mức nào, nhưng với cảm giác cơ thể như sắp bốc cháy này, cô cũng có thể đoán được đó nhất định là một loại rượu vô cùng mạnh.
Không được, cô không thể tiếp tục ở lại đây nữa, nếu không lát nữa sẽ chóng mặt đến nổi không gượng dậy được nữa mất.
Cô nhất định phải về được đến nhà trước khi hoàn toàn mất đi lý trí.
Còn về Bùi Dục...cô gái đứng ở trước bồn rửa tay nhíu mày, anh vui như vậy chắc cũng sẽ không muốn nghe cô giải thích đâu, có lẽ đối với anh mà nói sự xuất hiện của mình đã hủy hoại hứng thú của anh rồi.
Tịch Giai Giai đứng một hồi, giơ tay tắt vòi nước lại, vào lúc vừa quay người lại chuẩn bị rời khỏi Hồng Đỉnh thì đột nhiên nhìn thấy có một thân ảnh cao lớn đang đứng ở sau lưng mình.
“Á!” Cô kinh ngạc kêu lên một tiếng rồi lùi về sau một bước, phần eo áp vào thành của bồn rửa tay: “Sao, sao anh lại ở trong nhà vệ sinh nữ...”
Trong lúc đó, Mạnh Quảng Khôn cởi cúc áo ra, từng bước đến gần cô: “Anh không yên tâm, nên đương nhiên là đến tìm em rồi a.”
Vừa nói, anh ta vừa liều mạng mà sáp tới, phần ngực gần như là chạm vào vai cô, Tịch Giai Giai vươn tay muốn đẩy anh ta ra, vừa mới nâng cánh tay lên thì đã bị anh ta bắt lấy ấn ra phía sau: “Đừng động đậy mà bảo bối, ngoan ngoãn như ở trong phòng bao vừa nãy thì tốt biết bao.”
Tịch Giai Giai trừng to đôi mắt, đối diện với đôi mắt háo sắc không có chút ý tốt đó, cô đột nhiên ý thức đến cái gì đó, sau đó thì điên cuồng vùng vẫy: “Bỏ ra, bỏ tôi ra...ưm ưm ưm!”
Mạnh Quảng Khôn trực tiếp rút cà vạt ra trói hai tay cô lại, sau đó dùng lòng bàn tay bịt lấy miệng cô lại đầy kín kẽ: “Đừng kêu, lát nữa sẽ có thời gian cho em kêu mà.”
Nói xong, anh ta liền cưỡng ép kéo cô đi vào một gian toilet trong đó, không gian nhỏ hẹp, cửa vừa bị đóng lại, Tịch Giai Giai lập tức cảm giác được một sự áp bức và xâm lược mãnh liệt.
Ý thức được lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì, sắc mặt cô trắng bệch lắc lắc đầu, tràn đầy sự van nài, hy vọng có thể kêu gọi được một chút lương tri của đối phương.
Chỉ tiếc, không có.
Mạnh Quảng Khôn không có chút ý định nào dừng lại cả, nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ của người phụ nữ, còn có cái ánh mắt kinh hoảng đó, từ trước đến giờ đều là người khác phối hợp với mình, nhưng vào giây phút này lại tìm được một dục vọng chinh phục chưa từng có qua ở trên người cô.
Anh ta dùng thêm sức ở bàn tay, giống như là muốn bóp nát khuôn mặt của cô vậy, nhìn thấy đầu cô đập vào cánh cửa không có chút xao động nào, thô bạo mà kéo cổ áo của cô ra.
Một mảng da lớn lộ ra trong không khí, giống như là anh ta nghĩ, còn mịn màng hơn cả trứng gà bóc nữa.
Nếu phải nói điểm khác biệt lớn nhất giữa cô gái trước mặt này và những người khác, thì chính là cô không chỉ có vẻ ngoài sạch sẽ, mà còn thực sự là rất sạch sẽ, sạch sẽ đến mức khiến người ta muốn để lại thứ gì đó ở trên người cô, sạch sẽ đến mức khiến người ta muốn phá hủy.
Đôi môi nóng như lửa của người đàn ông in trên xương quai xanh của cô, cả người của Tịch Giai Giai đều cứng đờ, cô bị kìm chế chặt chẽ, không thể kêu la hay cử động gì, giống hệt như miếng cá nằm trên thớt, chỉ có thể để mặc anh ta làm gì mà anh ta muốn.
Từng dấu vết ám muội hiện ra trước mắt, từ xương quai xanh đi xuống, hai bàn tay đó lặng lẽ đặt lên lưng cô, chỉ cần một giây là có thể thành thạo cởi bỏ nội y của cô...
Tưởng là mình đã chọc giận ông chủ lớn có tính tình không tốt này ở đâu rồi, vào lúc cô ta định cách xa ra một chút thì đột nhiên chiếc cằm bị người ta thô bạo ngước lên, hai ngón tay siết lấy cô ta giống như là sắt thép vậy, siết đến cô ta đáy mắt ướt lệ.
Nhưng sự đau đớn đã không thể thu hút sự chú ý của cô ta nữa, điều cô ta để ý hơn, đó là Bùi Dục vậy mà lại...hôn cô ta rồi?!
Phải biết là có bao nhiêu minh tinh và danh viện đều nhìn chằm chằm vào vị kim cương vương lão ngũ này, 33, 34 tuổi, tuy không phải là chàng trai 23, 24 tuổi nữa, nhưng khuôn mặt của anh thực sự quá đỗi hoàn mỹ, trẻ trung, sâu sắc, mỗi một đường nét đều giống như là tượng tạc ra vậy, nếu ở cùng nhau cũng hoàn toàn không kém hơn những tiểu thịt tươi trên tivi chút nào.
Đặc biệt là người đàn ông trưởng thành đã cởi bỏ đi cảm giác non nớt, cả người đều toát ra một sức hấp dẫn đặc biệt quyến rũ, anh trưởng thành vững vàng nhưng không trầm lặng, giống như một loại hoóc môn di động vậy, nhìn một cái thôi cũng sẽ khiến người ta chìm vào trong đó.
Người đàn ông như vậy chưa bao giờ thiếu phụ nữ ở bên cạnh, chung quanh anh là những tiểu hoa đán đang nổi tiếng, tiểu thư nhà giàu, ở bên người anh chưa từng ngừng qua, nhưng người chân chính có thể khiến anh hồi tâm muốn kết hôn thì chưa có.
Chưa kết hôn, thì có nghĩa là vẫn còn cơ hội.
Là một người phụ nữ nhỏ bé xoàng xĩnh thường xuyên lui tới quán bar, có vẻ ngoài xinh đẹp vốn không phải là ưu thế, người xinh đẹp thì có quá nhiều, nhưng Bùi Dục bây giờ lại chủ động hôn cô ta.
Con sóng lòng của người phụ nữ dâng lên khó mà kiềm chế lại, gần như là ngay lập tức há miệng ra để đón nhận sự xâm lược sâu hơn của anh, nhưng khi đầu lưỡi cô ta sắp thè ra thì người đàn ông đột ngột buông ra.
Chỉ là nhẹ nhàng dán một cái rồi rời khỏi, người phụ nữ có chút sững sờ: “Cậu Bùi...”
“Uống rượu đi.” Bùi Dục đưa ly rượu trong tay cho cô ta, phần tóc trước trán rũ xuống che đi mi tâm đang nhíu lại của anh, người ngoài nhìn vào không có phát giác ra sự nặng nề và không vui của anh.
Mà toàn bộ quá trình tương tác giữa hai người đều rơi vào mắt của Tịch Giai Giai, trước đây cũng không phải là chưa từng thấy qua những người phụ nữ ở bên cạnh của Bùi Dục, cô làm việc ở Hồng Đỉnh hơn một tháng, anh gần như là có tiệc xã giao mỗi ngày.
Nhưng kể từ khi anh bắt đầu theo đuổi mình, đã không còn nhìn thấy bên cạnh anh có người khác giới nào nữa.
Trước đây không có chú ý đến, bây giờ nhìn thấy cảnh này Tịch Giai Giai mới kinh ngạc phát hiện ra, thì ra vào lúc anh theo đuổi mình cũng không phải chỉ là nói suông mà thôi, còn rất nghiêm túc nữa.
Nhưng suy nghĩ lại, mới cãi nhau có chút thôi mà anh đã có thể hôn hôn hít hít với người phụ nữ khác rồi, vậy thì có thể thích mình được bao nhiêu chứ?
Cảm giác tự ti ùa về trong lòng, lại cộng thêm men rượu khiến cô cảm thấy có chút không cam tâm, mà Mạnh Quảng Khôn ngồi ở bên cạnh đã phát giác ra điểm này, anh ta lợi dụng một cách hoàn mỹ: “Em gái à, anh khuyên em một câu, chọn đàn ông nhất định phải chọn người tốt với mình, không thể mình nhiệt tình mà người ta cứ lạnh lùng được, nếu không thì người ta làm sao có thể xem em ra gì chứ.”
Tịch Giai Giai không chắc chắn mà nhìn qua: “Tôi trông rất thương cảm sao?”
“Ừm.” Mạnh Quảng Khôn qua loa đáp một tiếng: “Em xem người ta cũng chơi vui như vậy, em càng phải vui hơn nữa, nếu không thì rớt giá biết bao.”
Nói xong, anh ta lại nâng ly rượu đưa cho cô: “Uống chút rượu cho vui vẻ một chút~”
Tịch Giai Giai tuy rất chán ghét hành vi của Bùi Dục, nhưng lý trí vẫn còn, ly vừa nãy mà cô uống vào đã là cực hạn rồi.
“Tôi không uống nữa.” Cô đưa tay ra đẩy ly rượu được đưa tới trước mặt mình kia ra: “Tôi có chút chóng mặt.”
Thấy sắc mặt cô quả nhiên càng ngày càng đỏ, người đàn ông cũng không ép buộc mà không ngừng áp sát vào người cô, chiếm tiện nghi của cô hết mức có thể.
Lại qua thêm mười phút, Tịch Giai Giai cảm thấy men rượu đó càng ngày càng mạnh, dạ dày cuồn cuộn khó chịu, cô không thể không có chút chao đảo mà đứng dậy: “Tôi, tôi đi toilet chút.”
Mạnh Quảng Khôn gật đầu, không có nói với cô là trong phòng bao này có nhà vệ sinh, mà đợi sau khi cô ra ngoài xong cũng theo sát đi ra ngoài.
Tịch Giai Giai cũng coi như là quen thuộc đường xá, sau khi đi vào nhà vệ sinh, bên trong không có một người nào cả, cô vặn vòi nước ra vỗ vỗ dòng nước mát lạnh lên mặt mình, muốn để cho mình tỉnh táo một chút nhưng vô dụng.
Cô không biết nồng độ cồn của rượu đó cao đến mức nào, nhưng với cảm giác cơ thể như sắp bốc cháy này, cô cũng có thể đoán được đó nhất định là một loại rượu vô cùng mạnh.
Không được, cô không thể tiếp tục ở lại đây nữa, nếu không lát nữa sẽ chóng mặt đến nổi không gượng dậy được nữa mất.
Cô nhất định phải về được đến nhà trước khi hoàn toàn mất đi lý trí.
Còn về Bùi Dục...cô gái đứng ở trước bồn rửa tay nhíu mày, anh vui như vậy chắc cũng sẽ không muốn nghe cô giải thích đâu, có lẽ đối với anh mà nói sự xuất hiện của mình đã hủy hoại hứng thú của anh rồi.
Tịch Giai Giai đứng một hồi, giơ tay tắt vòi nước lại, vào lúc vừa quay người lại chuẩn bị rời khỏi Hồng Đỉnh thì đột nhiên nhìn thấy có một thân ảnh cao lớn đang đứng ở sau lưng mình.
“Á!” Cô kinh ngạc kêu lên một tiếng rồi lùi về sau một bước, phần eo áp vào thành của bồn rửa tay: “Sao, sao anh lại ở trong nhà vệ sinh nữ...”
Trong lúc đó, Mạnh Quảng Khôn cởi cúc áo ra, từng bước đến gần cô: “Anh không yên tâm, nên đương nhiên là đến tìm em rồi a.”
Vừa nói, anh ta vừa liều mạng mà sáp tới, phần ngực gần như là chạm vào vai cô, Tịch Giai Giai vươn tay muốn đẩy anh ta ra, vừa mới nâng cánh tay lên thì đã bị anh ta bắt lấy ấn ra phía sau: “Đừng động đậy mà bảo bối, ngoan ngoãn như ở trong phòng bao vừa nãy thì tốt biết bao.”
Tịch Giai Giai trừng to đôi mắt, đối diện với đôi mắt háo sắc không có chút ý tốt đó, cô đột nhiên ý thức đến cái gì đó, sau đó thì điên cuồng vùng vẫy: “Bỏ ra, bỏ tôi ra...ưm ưm ưm!”
Mạnh Quảng Khôn trực tiếp rút cà vạt ra trói hai tay cô lại, sau đó dùng lòng bàn tay bịt lấy miệng cô lại đầy kín kẽ: “Đừng kêu, lát nữa sẽ có thời gian cho em kêu mà.”
Nói xong, anh ta liền cưỡng ép kéo cô đi vào một gian toilet trong đó, không gian nhỏ hẹp, cửa vừa bị đóng lại, Tịch Giai Giai lập tức cảm giác được một sự áp bức và xâm lược mãnh liệt.
Ý thức được lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì, sắc mặt cô trắng bệch lắc lắc đầu, tràn đầy sự van nài, hy vọng có thể kêu gọi được một chút lương tri của đối phương.
Chỉ tiếc, không có.
Mạnh Quảng Khôn không có chút ý định nào dừng lại cả, nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ của người phụ nữ, còn có cái ánh mắt kinh hoảng đó, từ trước đến giờ đều là người khác phối hợp với mình, nhưng vào giây phút này lại tìm được một dục vọng chinh phục chưa từng có qua ở trên người cô.
Anh ta dùng thêm sức ở bàn tay, giống như là muốn bóp nát khuôn mặt của cô vậy, nhìn thấy đầu cô đập vào cánh cửa không có chút xao động nào, thô bạo mà kéo cổ áo của cô ra.
Một mảng da lớn lộ ra trong không khí, giống như là anh ta nghĩ, còn mịn màng hơn cả trứng gà bóc nữa.
Nếu phải nói điểm khác biệt lớn nhất giữa cô gái trước mặt này và những người khác, thì chính là cô không chỉ có vẻ ngoài sạch sẽ, mà còn thực sự là rất sạch sẽ, sạch sẽ đến mức khiến người ta muốn để lại thứ gì đó ở trên người cô, sạch sẽ đến mức khiến người ta muốn phá hủy.
Đôi môi nóng như lửa của người đàn ông in trên xương quai xanh của cô, cả người của Tịch Giai Giai đều cứng đờ, cô bị kìm chế chặt chẽ, không thể kêu la hay cử động gì, giống hệt như miếng cá nằm trên thớt, chỉ có thể để mặc anh ta làm gì mà anh ta muốn.
Từng dấu vết ám muội hiện ra trước mắt, từ xương quai xanh đi xuống, hai bàn tay đó lặng lẽ đặt lên lưng cô, chỉ cần một giây là có thể thành thạo cởi bỏ nội y của cô...