Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-731
Chương 731: Thật Hy Vọng Em Không Độc Lập Như Vậy
Sáng hôm sau, Tịch Giai Giai tỉnh lại khi nghe thấy động tĩnh của bác sĩ đến kiểm tra, mở mắt ra, Đường Lệ Quyên đã ngồi bên giường bệnh cho Tịch Hướng Vinh ăn cơm.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô đứng dậy gọi một tiếng ‘mẹ’, người vẫn mơ màng.
“Dậy rồi à.” Đường Lệ Quyên chỉ vào bát cháo trứng gà và bánh bao ở trên bàn: “Đồ ăn sáng đã mua sẵn cho con rồi, dậy rửa mặt mau chóng ăn lúc còn nóng.”
Biết mấy ngày nay cô mệt, sáng nhìn thấy cô còn đang ngủ say, Đường Lệ Quyên không nhẫn tâm gọi cô dậy.
Tịch Giai Giai khẽ gật đầu, nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân rồi ngồi trước bàn cúi đầu ăn sáng.
Tịch Hướng Vinh thấy bọng mắt xanh đen của con gái, đau lòng mà thở dài: “Lệ Quyên à, tôi thấy Giai Giai ở mãi ở bệnh viện cũng không phải là cách hay, hay là để nó về trường ở đó.”
Tịch Giai Giai trước kia vì để thuận tiện đi làm thêm, cho nên không có ở trong trường.
Đường Lệ Quyên vốn dĩ cũng định như thế, nhưng từ sau khi biết quan hệ giữa cô và Bùi Dục thì không yên tâm.
Thấy Tịch Giai Giai ngày nào cũng ngủ trên chiếc giường nhỏ như vậy, bà ta làm mẹ còn đau lòng hơn bất cứ ai, nhưng thà rằng mệt một chút khổ một chút, cũng không muốn cô đi sai đường.
“Bên trường mãi không làm được thủ tục để ở, với cả ở ký túc đều hạn chế thời gian, buổi tối trở về muộn như vậy, căn bản không để vào cửa.” Đường Lệ Quyên không có nói cho Tịch Hướng Vinh biết sự kiêng kỵ của bà ta về Bùi Dục, không muốn để ông ta cũng lo lắng như mình.
Bây giờ khôi phục sức khỏe mới là điều quan trọng nhất.
Tịch Hướng Ving vẫn không yên tâm: “Vậy hay là để Giai Giai đến chỗ của Tiểu Mỹ ở tạm đó vài ngày?”
Tiểu Mỹ tên của cô Tịch Giai Giai, nghe thấy ông nói như vậy, Đường Lệ Quyên phản đối ngay lập tức: “Vốn dĩ ông nằm viện đã làm phiền nhà người ta rồi, bây giờ lại để Giai Giai qua đó...”
“Đó không phải người một nhà sao, bây giờ như thế này cũng không phải là cách.” Tịch Hướng Vinh rất kiên trì: “Ban ngày nó ở trường, ăn cơm đều có thể giải quyết ở nhà ăn, chẳng qua buổi tối qua đó ngủ, còn tốt hơn ở đây, tôi khỏe lại thì con cũng kiệt sức rồi!”
Tịch Hướng Vinh nói vội vàng, có thể bị sặc, đột nhiên ho dữ dội.
Tịch Giai Giai lập tức lo lắng chạy đến bên cạnh giường: “Ba, con không sao, ba đừng lo lắng.”
“Sao lại không sao!” Tịch Hướng Vinh thực sự đau lòng cho cô, ở trong mắt ông ta, Tịch Giai Giai vẫn là một đứa trẻ chưa trưởng thành: “Con không muốn đến nhà cô con sao?”
Vấn đề đột nhiên chuyển sang người của mình, Tịch Giai Giai vô thức nhìn sắc mặt của Đường Lệ Quyên, ấp a ấp úng nửa ngày cũng không nghĩ ra nên nói gì, sợ ba mẹ sẽ vì mình mà cãi nhau.
Cuối cùng vẫn là Đường Lệ Quyên không nhìn nổi nữa, chỉ đành thỏa hiệp: “Được, ông muốn để con đi đâu thì đi, có gì từ từ nói không được, lại cứ phải kích động như thế, ông bây giờ còn đang bệnh không được kích động có biết không?”
Tịch Hướng Vinh thấy thế thì thở phào, lúc này cảm xúc mới dịu xuống: “Giai Giai, buổi tối con đến nhà cô con ở tạm một khoảng thời gian, đợi ba khỏe lại rồi, con không cần ngày nào cũng phải đến bệnh viện nữa.”
“Con biết rồi ba,” Tịch Giai Giai mặc dù trong lòng không muốn đi, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu đồng ý: “Ba đừng tức giận, con còn trẻ, chạy đi chạy lại nhiều cũng không vấn đề gì cả.”
Đứa trẻ hiểu chuyện, nhưng Tịch Hướng Vinh vẫn khó chịu và áy náy trong lòng.
Làm ba không những không thể cho cô một cuộc sống đầy đủ vật chất, ngược lại còn để cô đến chăm sóc mình, Tịch Hướng Vinh là người đàn ông là ba mà cảm thấy rất áy náy với hai mẹ con.
Người gần 50 tuổi, nói thật thì cũng trải qua nửa cuộc đời, không biết biểu đạt cũng không biết nói lời dễ nghe, chỉ có thể đem những tâm sự này chôn chặt trong lòng, sốt ruột muốn mau chóng khỏi bệnh, tuyệt đối đừng làm liên lụy con gái.
Ăn cơm trưa xong, Tịch Giai Giai từ bệnh viện xuất phát đến trường, ra khỏi bệnh viện, cô đứng dưới điểm dừng xe bus, điện thoại để trong túi, đã chỉnh về chế độ im lặng, nhất thời không để ý.
10 phút sau, một chiếc Mercedes-Benz màu đen đỗ ở bên đường, lúc đầu cô không hề chú ý, mãi đến khi cửa xe hạ xuống, nhìn thấy gương mặt vô cùng quen thuộc kia.
Đây không phải... giám đốc của Hồng Đỉnh sao?
Tịch Giai Giai có hơi bất ngờ: “Giám đốc?”
“Cô Tịch, cậu Bùi kêu tôi đến đón cô, mau lên xe đi.” Giám đốc nói xong còn không quên mỉm cười khách khí với cô, thái độ vô cùng hòa nhã thân thiết.
Đằng sau đã có xe bấm còi inh ỏi, Tịch Giai Giai không kịp hỏi nhiều, vội vàng mở cửa xe ngồi vào ghế sau.
Chiếc xe khởi động trở lại, cô không khỏi tò mò: “Anh sao biết tôi ở đây.”
Nói đến giám đốc cũng có xấu hổ: “Cậu Bùi nói với tôi 1h30 chiều cô có tiết, cố tình căn dặn tôi đến đưa cô đến trường, vốn dĩ tôi ở cổng sau đợi, nhưng mãi không thấy cô, điện thoại cũng không gọi được, cho nên bèn lái xe đến cổng chính.
Tịch Giai Giai vội vàng lấy điện ra, 7-8 cuộc gọi nhỡ hiển thị trên màn hình.
Cô vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi, tôi vừa rồi đang suy nghĩ chuyện khác nên không có nhìn điện thoại.”
“Không không không, cô nói cái gì vậy.” Giám đốc không nhận nổi lời xin lỗi của cô, vội nói: “Có thể đón được cô thì tốt, tôi chủ yếu sợ bỏ lỡ cô.”
Vừa dứt lời, màn hình điện thoại lại sáng lên, Tịch Giai Giai cúi đầu nhìn, là Bùi Dục gọi đến.
Người này tính toán cả rồi à?
Tịch Giai Giai bấm nút nghe, để điện thoại sát bên tai: “Alo?”
“Đón được em chưa?”
“Đón được rồi.” Tịch Giai Giai nhìn thấy xe bus chạy lướt qua bên ngoài cửa sổ, bên trong là kính xuyên thấu nên có thể nhìn thấy những học sinh sinh viên mặc đồng phục đi học buổi trưa, còn có người lớn đi làm, chen chúc trong xe, nhìn mà thấy mệt mỏi.
Vốn dĩ cô cũng nên là một người trong số đó, bởi vì hành động này của Bùi Dục mới có thể thoát khỏi.
“Anh lát nữa phải đến khách sạn bên kia họp cho nên không thể đích thân đến đưa em đi.”
Tịch Giai Giai há miệng: “A... không cần, em tự đi cũng được.”
Cô cảm thấy không sao cả, nhưng trong lòng Bùi Dục vẫn có chút hiu quạnh, hai người mới ở bên nhau, anh thật sự hận không thể mỗi giây mỗi phút đều ở bên cạnh cô, một chút thời gian cũng không muốn lãng phí.
“Anh thật hy vọng em có thể đừng độc lập như thế.” Bùi Dục bất giác thở dài, rõ ràng khi mới đầu bị thu hút bởi tính cách độc lập của cô, nhưng khi ở bên nhau rồi, anh ngược lại hy vọng Tịch Giai Giai có thể yếu đuối một chút, ỷ lại nhiều vào anh một chút.
Tịch Giai Giai cắn môi, không biết nên trả lời anh như thế nào.
Thật ra, cô cũng không phải độc lập như vậy, chỉ có điều sợ sự tùy hứng của cô sẽ gây ra phiền phức của anh.
Nhưng lời giải thích này, cô thực sự nói không lên lời, tóm lại cảm thấy bản thân giống như đang kể công, chứng minh cái gì đó.
Bùi Dục đợi một lát, không đợi cô lên tiếng thì đã mở miệng: “Bên phía công ty anh sẽ kết thúc sớm rồi qua đón em, ăn cơm xem phim xong sẽ đưa em về.”
“Em biết rồi.” Không biết thế nào, trong lòng Tịch Giai Giai lại có chút lạc lõng, cứ cảm thấy lời nói vừa rồi mà Bùi Dục đã nói vào chính trái tim của cô.
“Vậy em tắt đi.”
“Đừng...”
Bùi Dục không ngờ cô sẽ gọi mình, tay chuẩn bị tắt máy thì khựng lại, để lại điện thoại sát bên tai: “Sao thế?”
Sáng hôm sau, Tịch Giai Giai tỉnh lại khi nghe thấy động tĩnh của bác sĩ đến kiểm tra, mở mắt ra, Đường Lệ Quyên đã ngồi bên giường bệnh cho Tịch Hướng Vinh ăn cơm.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô đứng dậy gọi một tiếng ‘mẹ’, người vẫn mơ màng.
“Dậy rồi à.” Đường Lệ Quyên chỉ vào bát cháo trứng gà và bánh bao ở trên bàn: “Đồ ăn sáng đã mua sẵn cho con rồi, dậy rửa mặt mau chóng ăn lúc còn nóng.”
Biết mấy ngày nay cô mệt, sáng nhìn thấy cô còn đang ngủ say, Đường Lệ Quyên không nhẫn tâm gọi cô dậy.
Tịch Giai Giai khẽ gật đầu, nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân rồi ngồi trước bàn cúi đầu ăn sáng.
Tịch Hướng Vinh thấy bọng mắt xanh đen của con gái, đau lòng mà thở dài: “Lệ Quyên à, tôi thấy Giai Giai ở mãi ở bệnh viện cũng không phải là cách hay, hay là để nó về trường ở đó.”
Tịch Giai Giai trước kia vì để thuận tiện đi làm thêm, cho nên không có ở trong trường.
Đường Lệ Quyên vốn dĩ cũng định như thế, nhưng từ sau khi biết quan hệ giữa cô và Bùi Dục thì không yên tâm.
Thấy Tịch Giai Giai ngày nào cũng ngủ trên chiếc giường nhỏ như vậy, bà ta làm mẹ còn đau lòng hơn bất cứ ai, nhưng thà rằng mệt một chút khổ một chút, cũng không muốn cô đi sai đường.
“Bên trường mãi không làm được thủ tục để ở, với cả ở ký túc đều hạn chế thời gian, buổi tối trở về muộn như vậy, căn bản không để vào cửa.” Đường Lệ Quyên không có nói cho Tịch Hướng Vinh biết sự kiêng kỵ của bà ta về Bùi Dục, không muốn để ông ta cũng lo lắng như mình.
Bây giờ khôi phục sức khỏe mới là điều quan trọng nhất.
Tịch Hướng Ving vẫn không yên tâm: “Vậy hay là để Giai Giai đến chỗ của Tiểu Mỹ ở tạm đó vài ngày?”
Tiểu Mỹ tên của cô Tịch Giai Giai, nghe thấy ông nói như vậy, Đường Lệ Quyên phản đối ngay lập tức: “Vốn dĩ ông nằm viện đã làm phiền nhà người ta rồi, bây giờ lại để Giai Giai qua đó...”
“Đó không phải người một nhà sao, bây giờ như thế này cũng không phải là cách.” Tịch Hướng Vinh rất kiên trì: “Ban ngày nó ở trường, ăn cơm đều có thể giải quyết ở nhà ăn, chẳng qua buổi tối qua đó ngủ, còn tốt hơn ở đây, tôi khỏe lại thì con cũng kiệt sức rồi!”
Tịch Hướng Vinh nói vội vàng, có thể bị sặc, đột nhiên ho dữ dội.
Tịch Giai Giai lập tức lo lắng chạy đến bên cạnh giường: “Ba, con không sao, ba đừng lo lắng.”
“Sao lại không sao!” Tịch Hướng Vinh thực sự đau lòng cho cô, ở trong mắt ông ta, Tịch Giai Giai vẫn là một đứa trẻ chưa trưởng thành: “Con không muốn đến nhà cô con sao?”
Vấn đề đột nhiên chuyển sang người của mình, Tịch Giai Giai vô thức nhìn sắc mặt của Đường Lệ Quyên, ấp a ấp úng nửa ngày cũng không nghĩ ra nên nói gì, sợ ba mẹ sẽ vì mình mà cãi nhau.
Cuối cùng vẫn là Đường Lệ Quyên không nhìn nổi nữa, chỉ đành thỏa hiệp: “Được, ông muốn để con đi đâu thì đi, có gì từ từ nói không được, lại cứ phải kích động như thế, ông bây giờ còn đang bệnh không được kích động có biết không?”
Tịch Hướng Vinh thấy thế thì thở phào, lúc này cảm xúc mới dịu xuống: “Giai Giai, buổi tối con đến nhà cô con ở tạm một khoảng thời gian, đợi ba khỏe lại rồi, con không cần ngày nào cũng phải đến bệnh viện nữa.”
“Con biết rồi ba,” Tịch Giai Giai mặc dù trong lòng không muốn đi, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu đồng ý: “Ba đừng tức giận, con còn trẻ, chạy đi chạy lại nhiều cũng không vấn đề gì cả.”
Đứa trẻ hiểu chuyện, nhưng Tịch Hướng Vinh vẫn khó chịu và áy náy trong lòng.
Làm ba không những không thể cho cô một cuộc sống đầy đủ vật chất, ngược lại còn để cô đến chăm sóc mình, Tịch Hướng Vinh là người đàn ông là ba mà cảm thấy rất áy náy với hai mẹ con.
Người gần 50 tuổi, nói thật thì cũng trải qua nửa cuộc đời, không biết biểu đạt cũng không biết nói lời dễ nghe, chỉ có thể đem những tâm sự này chôn chặt trong lòng, sốt ruột muốn mau chóng khỏi bệnh, tuyệt đối đừng làm liên lụy con gái.
Ăn cơm trưa xong, Tịch Giai Giai từ bệnh viện xuất phát đến trường, ra khỏi bệnh viện, cô đứng dưới điểm dừng xe bus, điện thoại để trong túi, đã chỉnh về chế độ im lặng, nhất thời không để ý.
10 phút sau, một chiếc Mercedes-Benz màu đen đỗ ở bên đường, lúc đầu cô không hề chú ý, mãi đến khi cửa xe hạ xuống, nhìn thấy gương mặt vô cùng quen thuộc kia.
Đây không phải... giám đốc của Hồng Đỉnh sao?
Tịch Giai Giai có hơi bất ngờ: “Giám đốc?”
“Cô Tịch, cậu Bùi kêu tôi đến đón cô, mau lên xe đi.” Giám đốc nói xong còn không quên mỉm cười khách khí với cô, thái độ vô cùng hòa nhã thân thiết.
Đằng sau đã có xe bấm còi inh ỏi, Tịch Giai Giai không kịp hỏi nhiều, vội vàng mở cửa xe ngồi vào ghế sau.
Chiếc xe khởi động trở lại, cô không khỏi tò mò: “Anh sao biết tôi ở đây.”
Nói đến giám đốc cũng có xấu hổ: “Cậu Bùi nói với tôi 1h30 chiều cô có tiết, cố tình căn dặn tôi đến đưa cô đến trường, vốn dĩ tôi ở cổng sau đợi, nhưng mãi không thấy cô, điện thoại cũng không gọi được, cho nên bèn lái xe đến cổng chính.
Tịch Giai Giai vội vàng lấy điện ra, 7-8 cuộc gọi nhỡ hiển thị trên màn hình.
Cô vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi, tôi vừa rồi đang suy nghĩ chuyện khác nên không có nhìn điện thoại.”
“Không không không, cô nói cái gì vậy.” Giám đốc không nhận nổi lời xin lỗi của cô, vội nói: “Có thể đón được cô thì tốt, tôi chủ yếu sợ bỏ lỡ cô.”
Vừa dứt lời, màn hình điện thoại lại sáng lên, Tịch Giai Giai cúi đầu nhìn, là Bùi Dục gọi đến.
Người này tính toán cả rồi à?
Tịch Giai Giai bấm nút nghe, để điện thoại sát bên tai: “Alo?”
“Đón được em chưa?”
“Đón được rồi.” Tịch Giai Giai nhìn thấy xe bus chạy lướt qua bên ngoài cửa sổ, bên trong là kính xuyên thấu nên có thể nhìn thấy những học sinh sinh viên mặc đồng phục đi học buổi trưa, còn có người lớn đi làm, chen chúc trong xe, nhìn mà thấy mệt mỏi.
Vốn dĩ cô cũng nên là một người trong số đó, bởi vì hành động này của Bùi Dục mới có thể thoát khỏi.
“Anh lát nữa phải đến khách sạn bên kia họp cho nên không thể đích thân đến đưa em đi.”
Tịch Giai Giai há miệng: “A... không cần, em tự đi cũng được.”
Cô cảm thấy không sao cả, nhưng trong lòng Bùi Dục vẫn có chút hiu quạnh, hai người mới ở bên nhau, anh thật sự hận không thể mỗi giây mỗi phút đều ở bên cạnh cô, một chút thời gian cũng không muốn lãng phí.
“Anh thật hy vọng em có thể đừng độc lập như thế.” Bùi Dục bất giác thở dài, rõ ràng khi mới đầu bị thu hút bởi tính cách độc lập của cô, nhưng khi ở bên nhau rồi, anh ngược lại hy vọng Tịch Giai Giai có thể yếu đuối một chút, ỷ lại nhiều vào anh một chút.
Tịch Giai Giai cắn môi, không biết nên trả lời anh như thế nào.
Thật ra, cô cũng không phải độc lập như vậy, chỉ có điều sợ sự tùy hứng của cô sẽ gây ra phiền phức của anh.
Nhưng lời giải thích này, cô thực sự nói không lên lời, tóm lại cảm thấy bản thân giống như đang kể công, chứng minh cái gì đó.
Bùi Dục đợi một lát, không đợi cô lên tiếng thì đã mở miệng: “Bên phía công ty anh sẽ kết thúc sớm rồi qua đón em, ăn cơm xem phim xong sẽ đưa em về.”
“Em biết rồi.” Không biết thế nào, trong lòng Tịch Giai Giai lại có chút lạc lõng, cứ cảm thấy lời nói vừa rồi mà Bùi Dục đã nói vào chính trái tim của cô.
“Vậy em tắt đi.”
“Đừng...”
Bùi Dục không ngờ cô sẽ gọi mình, tay chuẩn bị tắt máy thì khựng lại, để lại điện thoại sát bên tai: “Sao thế?”