Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 323
Vú Hà biết rõ ràng bà ta nói vậy sẽ làm cho Lương Nặc thấy phản cảm nhưng lão phu nhân đang nằm trong bệnh viện và chịu sự giám sát của người khác, cảm giác này làm cho bà ta thà chết nhưng cũng bất lực không làm được gì.
Nói một thôi một hồi sau đó bà ta dùng hai gối bò tới chân Lương Nặc.
“Thiếu phu nhân, cả cuộc đời này tôi chưa từng gả cho ai, cũng chỉ có một chủ nhân duy nhất là lão phu nhân, cô nói tôi vô liêm sỉ cũng được, khốn nạn cũng được, tôi chỉ cầu xin cô hãy cứu lấy lão phu nhân và thiếu gia....”
Lương Nặc đến nghĩ cũng không thèm nghĩ bèn từ chối luôn.
“Không thể nào, tôi sẽ không gả mình cho Đổng Hàn Thanh đâu, kể cả đó chỉ là kế sách tạm thời tôi cũng sẽ không làm vậy!”
“Tại sao?” Vú Hà vừa mếu máo vừa tròn xoe mắt: “Lẽ nào cô thực sự có thể trừng trừng mắt nhìn thiếu gia và phu nhân đi vào chỗ chết? Nếu tiểu thiếu gia bị người ta bế đi vậy thì trên thực tế phu nhân cũng không làm gì hại cô cả, tại sao cô lại không đồng ý cứu bọn họ?”
Lương Nặc cười lạnh lùng: “Nếu Bắc Minh Dục đã quyết định chịu trách nhiệm tất cả và đẩy tôi ra ngoài thì tôi việc gì phải tự dấn thân mình vào nữa? Còn cả lão phu nhân? Xin lỗi, không biết những điều các người vừa nói là thật hay là giả, nhưng bà ta đúng là muốn hại chết con tôi, thậm chí còn muốn vứt tôi xuống sông cơ mà, tôi có nhân từ tới đâu cũng không có được cái lòng tốt để đi cứu kẻ địch của mình?”
Ánh mắt vú Hà dần dần trở nên lạnh lùng.
“Thiếu phu nhân, cô thay đổi rồi.”
“Đó cũng là bị các người ép mà thôi!” hai tay Lương Nặc nắm chặt thành nắm đấm, cố gắng kìm nén cảm xúc của bản thân: “Bắc Minh Dục đã từng nói dối tôi, lão phu nhân từng muốn giết tôi, lẽ nào tôi phải ngoan ngoãn như con cá trên thớt để các người muốn làm gì thì làm à?”
Thư ký Tôn hít thở sâu, đỡ vú Hà từ dưới đất lên: “Thiếu phu nhân nói không hề sai chút nào, hơn nữa, thiếu gia cũng sẽ không đồng ý để thiếu phu nhân gả cho Đổng Hàn Thanh.”
“Thế nhưng phu nhân phải làm thế nào? Còn cả thiếu gia nữa?”
Thư ký Tôn nheo mày: “Sẽ có cách khác!”
.................
Về tới Lương gia, Lương Nặc ngâm mình trong bồn tắm cho thoải mái.
Vì quá lao lực, cô dựa mình vào thành bồn mà ngủ đi lúc nào không biết, trong cơn mơ màng, dường như cô lại trở về với buổi chiều hôm sinh đứa bé.
Cô đã cố gắng hết sức để sinh ra một đứa bé, sau đó từ từ rơi vào trạng thái hôn mê, trước khi hôn mê, dường như cô nhìn thấy một người đàn ông cao lớn mặc một chiếc áo blue trắng quay lưng lại phía cô rồi từ từ bước ra ngoài.
Trên tay ông ta, hình như còn ôm cái gì đó.
Giật mình, cô tỉnh lại sau giấc mơ, hai tay vùng vẫy bắn cả nước lên mặt, cô lắc lắc đầu rồi dần dần tỉnh lại hẳn.
Hôm đó ở bệnh viện, đúng là cô có nghe thấy có người nói bên tai cô rằng cô đã sinh ra một bé trai, chỉ là khi tỉnh lại bác sĩ và y tá đều cho rằng cô là một kẻ điên, tự cô cũng cảm thấy đó chỉ là sự suy nghĩ ảo tưởng của cô.
Nhưng bây giờ xem ra, đứa con cô sinh ra...đúng là bị người ta bế trộm đi rồi.
Những người đó có mục đích gì?
Muốn uy hiếp Bắc Minh Dục sao? Nhưng tại sao lại để lại một hài nhi đã chết, đây chẳng phải là rất mâu thuẫn sao?
Cô đang nheo mày tập trung suy nghĩ thì chiếc điện thoại ở bên cạnh đột nhiên đổ chuông, đó là một số máy lạ từ tỉnh khác, do dự một lát, cuối cùng cô vẫn ấn nút nghe.
“A lô?”
“Chào chị! tôi là Laurel, có hứng thú ra ngoài uống cốc cà phê không?”
................
Khi tới quán cà phê đã hẹn với laurel, cô ta đã tới và ngồi sẵn ở đó đợi Lương Nặc, đôi mắt ngây thơ tinh khiết sáng ngời đó chớp chớp như ngôi sao trên bầu trời.
“Laurel?” Lương Nặc đặt chiếc túi xách xuống, ngồi đối diện với cô ta: “Cô tìm tôi có việc gì vậy?”
Cô ta là em họ của Đổng Hàn Thanh, hơn nữa quan hệ lại khá thân thiết, lúc này, Lương Nặc tuyệt đối không được đắc tội với cô ta.
“Anh họ muốn lấy chị mà, vì vậy, tôi phải thay anh ấy kiểm tra xem chị có đỗ không chứ!” Laurel cười tươi, khuôn mặt rạng ngời không có gì nguy hiểm, cô ta cầm ra một túi đựng tài liệu từ trong túi xách đưa cho Lương Nặc: “Cái này cho chị, chị hãy xem đi!”
Lương Nặc vừa nhận túi tài liệu vừa nói: “Tôi và Đổng Hàn Thanh không phải như cô nghĩ đâu, tôi sẽ không....”
Lời cô đang nói đột nhiên ứ lại trong cổ họng.
Bởi vì trong túi tài liệu đó là toàn bộ thông tin nói về cô, bao gồm cả những bức ảnh không hay ho kia, rồi cả chuyện ăn cắp bản thiết kế, và những tin đồn xấu về cô,....
“Cô làm thế này là ý gì?” Lương Nặc cố nhịn, hỏi lại: “Laurel, tôi cứ nghĩ cô chỉ là một thiếu nữ mười năm mười sáu tuổi!”
Laurel chống tay lên cằm, vênh mặt lên, chớp chớp mắt: “Tôi chỉ là một cô gái mười năm mười sáu thật, nhưng điều đó không có nghĩa tôi là một con ngốc, người như chị không xứng với anh họ tôi, tốt nhất chị hãy tranh thủ còn chưa muộn mà rời xa anh tôi đi.”
Hai hàng mi mắt của Lương Nặc rung lên, trong đầu cô chợt lóe lên một ý nghĩ.
“Cô thích anh họ cô?”
Laurel vẫn với nét mặt không thay đổi, vẫn cái bộ dạng vô tội và vô hại: “Anh họ đẹp trai như thế, lại nhẹ nhàng, khiêm tốn, lịch sự với mọi người, lẽ nào chị không thích anh ấy à?”
Lương Nặc cảm thấy bản thân mình và cô gái này khác xa nhau quá.
“Cô không cần coi tôi là kẻ địch giả tưởng, tôi căn bản sẽ không bao giờ gả cho anh họ cô đâu, trong lòng tôi sớm đã có người thương rồi.”
“Chị không thích anh họ tôi?” Laurel đột nhiên như tức giận, ánh mắt trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Lương Nặc: “Anh họ ưu tú như thế, vậy mà chị lại không thích anh ấy lại đi thích người khác? Chị không được phép như thế, không được phép.”
Lương Nặc đơ người ra không hiểu.
Sao cô cứ cảm thấy cô gái này ăn nói không thông, thiếu logic?
Vừa nãy thì yêu cầu cô phải rời xa Đổng Hàn Thanh, bây giờ lại bắt cô phải thích Đổng Hàn Thanh....
“Cô bình tĩnh lại một chút, tôi...tôi không có ý đó.” Lương Nặc cuối cùng thỏa hiệp, cô nói khôn khéo: “Đổng tiên sinh có khí chất như thế, tính tình ôn hòa nho nhã, là một cô gái thì không có cách nào có thể cưỡng lại trước anh ấy, nhưng...tôi tự biết mình không xứng với anh ấy, nên chỉ cần đứng từ xa nhìn anh ấy là được rồi, tuyệt đối không hề có ý nghĩ xa xỉ!”
“Hức! Coi như chị biết điều!” lúc này Laurel mới trở lại nét mặt với nụ cười tươi: “Xem ra chị không đáng ghét như những người phụ nữ trước đó, tạm thời tôi không tìm chị gây phiền phức làm gì, cà phê hôm nay để tôi mời!”
Nói xong, Laurel bèn cười tươi như hoa đứng lên đi thanh toán.
Lương Nặc suy nghĩ về lời cô ta vừa nói.
Những người phụ nữ đáng ghét trước đó....
Phụ nữ bên cạnh Đổng Hàn Thanh chỉ có hai người: “Người yêu thanh mai trúc mã Tô Tư và người vợ trên giấy tờ Thẩm Ưu.
Đột nhiên sống lưng Lương Nặc cảm thấy một cơn ớn lạnh, cô bàng hoàng cảm thấy dường như cảm thấy mình đang rơi vào một cái bẫy liên hoàn.
...........
Thời hạn ba ngày đã tới.
Lương Nặc vẫn không thể và cũng không được trả lời Đổng Hàn Thanh một cách chính xác, một khi lừa dối kết hôn với anh ta thì cái kết của Thẩm Ưu và Tô Tư lại lù lù hiện ra trước mắt.
Nhưng nếu không chấp nhận điều kiện của anh ta, Đổng Hàn Thanh sẽ lật mặt và cô sẽ bị cắt đứt liên lạc với Bắc Minh Dục.
Trong sự bất lực, cô chỉ có thể trả lời mang tính chất hoãn binh.
“Lương Nặc, sự kiên nhẫn của anh cũng có hạn mà thôi.” Qua điện thoại, Lương Nặc nghe thấy giọng nói trầm trầm của anh ta, Lương Nặc có thể tưởng tượng ra khuôn mặt với ánh mắt trùng xuống của anh ta lúc này.
“Hôn nhân là chuyện cả đời, tôi thì đã trải qua quá nhiều việc, cả những tổn thương và phản bội, tôi thật sự không có cách nào để trả lời anh trong thời gian ngắn ngủi có ba ngày.”
“Vậy em muốn thế nào?”
“Cho tôi thêm thời gian mười ngày nữa.”
“Không cần đâu.” Đổng Hàn Thanh từ chối: “Em không muốn gả cho anh thì hãy nói thẳng ra, anh cũng không sẽ quấy nhiễu em làm gì, xin lỗi, đừng trách anh không giúp được gì.”
Nói xong anh ta liền cúp máy.
Lúc này Lương Nặc ý thức được rằng, Đổng Hàn Thanh anh ta đã bắt đầu tức giận rồi.
Hoảng loạn đi tìm số điện thoại của mẹ Đổng Hàn Thanh, nhưng điện thoại cô đã đổi đến mấy lần, không còn lưu số điện thoại của mẹ anh ta nữa, chỉ có thể lên mạng tìm, sau cùng đã tìm được số điện thoại nhà của Đổng Chí Thành.
Gọi đi, đối phương ở đầu dây bên kia trả lời lạnh lùng rằng phu nhân không có thời gian.
Lương Nặc cắn chặt môi, cuối cùng nói: “Chị nói với phu nhân tôi họ Lương, nếu không muốn cậu con trai quý tử của Đổng gia cả đời bị nhúng chàm gột cũng không sạch được thì tốt nhất hãy gặp tôi.”
Nói một thôi một hồi sau đó bà ta dùng hai gối bò tới chân Lương Nặc.
“Thiếu phu nhân, cả cuộc đời này tôi chưa từng gả cho ai, cũng chỉ có một chủ nhân duy nhất là lão phu nhân, cô nói tôi vô liêm sỉ cũng được, khốn nạn cũng được, tôi chỉ cầu xin cô hãy cứu lấy lão phu nhân và thiếu gia....”
Lương Nặc đến nghĩ cũng không thèm nghĩ bèn từ chối luôn.
“Không thể nào, tôi sẽ không gả mình cho Đổng Hàn Thanh đâu, kể cả đó chỉ là kế sách tạm thời tôi cũng sẽ không làm vậy!”
“Tại sao?” Vú Hà vừa mếu máo vừa tròn xoe mắt: “Lẽ nào cô thực sự có thể trừng trừng mắt nhìn thiếu gia và phu nhân đi vào chỗ chết? Nếu tiểu thiếu gia bị người ta bế đi vậy thì trên thực tế phu nhân cũng không làm gì hại cô cả, tại sao cô lại không đồng ý cứu bọn họ?”
Lương Nặc cười lạnh lùng: “Nếu Bắc Minh Dục đã quyết định chịu trách nhiệm tất cả và đẩy tôi ra ngoài thì tôi việc gì phải tự dấn thân mình vào nữa? Còn cả lão phu nhân? Xin lỗi, không biết những điều các người vừa nói là thật hay là giả, nhưng bà ta đúng là muốn hại chết con tôi, thậm chí còn muốn vứt tôi xuống sông cơ mà, tôi có nhân từ tới đâu cũng không có được cái lòng tốt để đi cứu kẻ địch của mình?”
Ánh mắt vú Hà dần dần trở nên lạnh lùng.
“Thiếu phu nhân, cô thay đổi rồi.”
“Đó cũng là bị các người ép mà thôi!” hai tay Lương Nặc nắm chặt thành nắm đấm, cố gắng kìm nén cảm xúc của bản thân: “Bắc Minh Dục đã từng nói dối tôi, lão phu nhân từng muốn giết tôi, lẽ nào tôi phải ngoan ngoãn như con cá trên thớt để các người muốn làm gì thì làm à?”
Thư ký Tôn hít thở sâu, đỡ vú Hà từ dưới đất lên: “Thiếu phu nhân nói không hề sai chút nào, hơn nữa, thiếu gia cũng sẽ không đồng ý để thiếu phu nhân gả cho Đổng Hàn Thanh.”
“Thế nhưng phu nhân phải làm thế nào? Còn cả thiếu gia nữa?”
Thư ký Tôn nheo mày: “Sẽ có cách khác!”
.................
Về tới Lương gia, Lương Nặc ngâm mình trong bồn tắm cho thoải mái.
Vì quá lao lực, cô dựa mình vào thành bồn mà ngủ đi lúc nào không biết, trong cơn mơ màng, dường như cô lại trở về với buổi chiều hôm sinh đứa bé.
Cô đã cố gắng hết sức để sinh ra một đứa bé, sau đó từ từ rơi vào trạng thái hôn mê, trước khi hôn mê, dường như cô nhìn thấy một người đàn ông cao lớn mặc một chiếc áo blue trắng quay lưng lại phía cô rồi từ từ bước ra ngoài.
Trên tay ông ta, hình như còn ôm cái gì đó.
Giật mình, cô tỉnh lại sau giấc mơ, hai tay vùng vẫy bắn cả nước lên mặt, cô lắc lắc đầu rồi dần dần tỉnh lại hẳn.
Hôm đó ở bệnh viện, đúng là cô có nghe thấy có người nói bên tai cô rằng cô đã sinh ra một bé trai, chỉ là khi tỉnh lại bác sĩ và y tá đều cho rằng cô là một kẻ điên, tự cô cũng cảm thấy đó chỉ là sự suy nghĩ ảo tưởng của cô.
Nhưng bây giờ xem ra, đứa con cô sinh ra...đúng là bị người ta bế trộm đi rồi.
Những người đó có mục đích gì?
Muốn uy hiếp Bắc Minh Dục sao? Nhưng tại sao lại để lại một hài nhi đã chết, đây chẳng phải là rất mâu thuẫn sao?
Cô đang nheo mày tập trung suy nghĩ thì chiếc điện thoại ở bên cạnh đột nhiên đổ chuông, đó là một số máy lạ từ tỉnh khác, do dự một lát, cuối cùng cô vẫn ấn nút nghe.
“A lô?”
“Chào chị! tôi là Laurel, có hứng thú ra ngoài uống cốc cà phê không?”
................
Khi tới quán cà phê đã hẹn với laurel, cô ta đã tới và ngồi sẵn ở đó đợi Lương Nặc, đôi mắt ngây thơ tinh khiết sáng ngời đó chớp chớp như ngôi sao trên bầu trời.
“Laurel?” Lương Nặc đặt chiếc túi xách xuống, ngồi đối diện với cô ta: “Cô tìm tôi có việc gì vậy?”
Cô ta là em họ của Đổng Hàn Thanh, hơn nữa quan hệ lại khá thân thiết, lúc này, Lương Nặc tuyệt đối không được đắc tội với cô ta.
“Anh họ muốn lấy chị mà, vì vậy, tôi phải thay anh ấy kiểm tra xem chị có đỗ không chứ!” Laurel cười tươi, khuôn mặt rạng ngời không có gì nguy hiểm, cô ta cầm ra một túi đựng tài liệu từ trong túi xách đưa cho Lương Nặc: “Cái này cho chị, chị hãy xem đi!”
Lương Nặc vừa nhận túi tài liệu vừa nói: “Tôi và Đổng Hàn Thanh không phải như cô nghĩ đâu, tôi sẽ không....”
Lời cô đang nói đột nhiên ứ lại trong cổ họng.
Bởi vì trong túi tài liệu đó là toàn bộ thông tin nói về cô, bao gồm cả những bức ảnh không hay ho kia, rồi cả chuyện ăn cắp bản thiết kế, và những tin đồn xấu về cô,....
“Cô làm thế này là ý gì?” Lương Nặc cố nhịn, hỏi lại: “Laurel, tôi cứ nghĩ cô chỉ là một thiếu nữ mười năm mười sáu tuổi!”
Laurel chống tay lên cằm, vênh mặt lên, chớp chớp mắt: “Tôi chỉ là một cô gái mười năm mười sáu thật, nhưng điều đó không có nghĩa tôi là một con ngốc, người như chị không xứng với anh họ tôi, tốt nhất chị hãy tranh thủ còn chưa muộn mà rời xa anh tôi đi.”
Hai hàng mi mắt của Lương Nặc rung lên, trong đầu cô chợt lóe lên một ý nghĩ.
“Cô thích anh họ cô?”
Laurel vẫn với nét mặt không thay đổi, vẫn cái bộ dạng vô tội và vô hại: “Anh họ đẹp trai như thế, lại nhẹ nhàng, khiêm tốn, lịch sự với mọi người, lẽ nào chị không thích anh ấy à?”
Lương Nặc cảm thấy bản thân mình và cô gái này khác xa nhau quá.
“Cô không cần coi tôi là kẻ địch giả tưởng, tôi căn bản sẽ không bao giờ gả cho anh họ cô đâu, trong lòng tôi sớm đã có người thương rồi.”
“Chị không thích anh họ tôi?” Laurel đột nhiên như tức giận, ánh mắt trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Lương Nặc: “Anh họ ưu tú như thế, vậy mà chị lại không thích anh ấy lại đi thích người khác? Chị không được phép như thế, không được phép.”
Lương Nặc đơ người ra không hiểu.
Sao cô cứ cảm thấy cô gái này ăn nói không thông, thiếu logic?
Vừa nãy thì yêu cầu cô phải rời xa Đổng Hàn Thanh, bây giờ lại bắt cô phải thích Đổng Hàn Thanh....
“Cô bình tĩnh lại một chút, tôi...tôi không có ý đó.” Lương Nặc cuối cùng thỏa hiệp, cô nói khôn khéo: “Đổng tiên sinh có khí chất như thế, tính tình ôn hòa nho nhã, là một cô gái thì không có cách nào có thể cưỡng lại trước anh ấy, nhưng...tôi tự biết mình không xứng với anh ấy, nên chỉ cần đứng từ xa nhìn anh ấy là được rồi, tuyệt đối không hề có ý nghĩ xa xỉ!”
“Hức! Coi như chị biết điều!” lúc này Laurel mới trở lại nét mặt với nụ cười tươi: “Xem ra chị không đáng ghét như những người phụ nữ trước đó, tạm thời tôi không tìm chị gây phiền phức làm gì, cà phê hôm nay để tôi mời!”
Nói xong, Laurel bèn cười tươi như hoa đứng lên đi thanh toán.
Lương Nặc suy nghĩ về lời cô ta vừa nói.
Những người phụ nữ đáng ghét trước đó....
Phụ nữ bên cạnh Đổng Hàn Thanh chỉ có hai người: “Người yêu thanh mai trúc mã Tô Tư và người vợ trên giấy tờ Thẩm Ưu.
Đột nhiên sống lưng Lương Nặc cảm thấy một cơn ớn lạnh, cô bàng hoàng cảm thấy dường như cảm thấy mình đang rơi vào một cái bẫy liên hoàn.
...........
Thời hạn ba ngày đã tới.
Lương Nặc vẫn không thể và cũng không được trả lời Đổng Hàn Thanh một cách chính xác, một khi lừa dối kết hôn với anh ta thì cái kết của Thẩm Ưu và Tô Tư lại lù lù hiện ra trước mắt.
Nhưng nếu không chấp nhận điều kiện của anh ta, Đổng Hàn Thanh sẽ lật mặt và cô sẽ bị cắt đứt liên lạc với Bắc Minh Dục.
Trong sự bất lực, cô chỉ có thể trả lời mang tính chất hoãn binh.
“Lương Nặc, sự kiên nhẫn của anh cũng có hạn mà thôi.” Qua điện thoại, Lương Nặc nghe thấy giọng nói trầm trầm của anh ta, Lương Nặc có thể tưởng tượng ra khuôn mặt với ánh mắt trùng xuống của anh ta lúc này.
“Hôn nhân là chuyện cả đời, tôi thì đã trải qua quá nhiều việc, cả những tổn thương và phản bội, tôi thật sự không có cách nào để trả lời anh trong thời gian ngắn ngủi có ba ngày.”
“Vậy em muốn thế nào?”
“Cho tôi thêm thời gian mười ngày nữa.”
“Không cần đâu.” Đổng Hàn Thanh từ chối: “Em không muốn gả cho anh thì hãy nói thẳng ra, anh cũng không sẽ quấy nhiễu em làm gì, xin lỗi, đừng trách anh không giúp được gì.”
Nói xong anh ta liền cúp máy.
Lúc này Lương Nặc ý thức được rằng, Đổng Hàn Thanh anh ta đã bắt đầu tức giận rồi.
Hoảng loạn đi tìm số điện thoại của mẹ Đổng Hàn Thanh, nhưng điện thoại cô đã đổi đến mấy lần, không còn lưu số điện thoại của mẹ anh ta nữa, chỉ có thể lên mạng tìm, sau cùng đã tìm được số điện thoại nhà của Đổng Chí Thành.
Gọi đi, đối phương ở đầu dây bên kia trả lời lạnh lùng rằng phu nhân không có thời gian.
Lương Nặc cắn chặt môi, cuối cùng nói: “Chị nói với phu nhân tôi họ Lương, nếu không muốn cậu con trai quý tử của Đổng gia cả đời bị nhúng chàm gột cũng không sạch được thì tốt nhất hãy gặp tôi.”