Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 306
Dịch: Benbobinhyen
Lãnh Tử Tình tiễn Hoa Bá ra cửa, sau đó quay trở lại, đi vào phòng ngủ.
Tiểu tử kia vẫn đang ngủ, khuôn mặt đỏ hồng rất đáng yêu. Có lẽ là thông cảm với nỗi vất vả của mẹ, từ khi sinh ra đến giờ bé chưa bao giờ bị bệnh. Sức khỏe rất tốt, bú sữa mẹ. Nhìn khuôn mặt càng ngày càng giống với Lôi Tuấn Vũ, Lãnh Tử Tình không khỏi ươn ướt khóe mắt...
Nếu ngày đó cô không gặp người kia, nếu hắn không làm ra chuyện đó, thì có lẽ lúc này chính mình đang hạnh phúc tận hưởng niềm vui vô bờ bến của một nhà ba người đi! Tử Tử e là sẽ lớn lên dưới sự che chở của rất nhiều người...
Không viết thêm bất kỳ truyện gì, từ sau khi rời bỏ hắn, cô liền ngừng viết truyện, chuyên tâm vào nuôi dưỡng và chăm sóc con. Hoa Bá là một người đàn ông rất tinh tế, anh cũng suy nghĩ rất chu đáo, chăm sóc cô và Tử Tử rất tốt.
Mặc dù đóng cửa, nhưng vẫn thường xuyên cập nhật trạng thái (status), tham gia vào trang web trên mạng, thường xuyên có rất nhiều fan hâm mộ quan tâm cô, để lại tin nhắn cho cô.
Cái gọi là người đi trà nguội, đã lâu không xuất hiện trên mạng, khó tránh khỏi khiến mọi người quên lãng. Fan thân thiết cũng dần dần bỏ đi. Có một độc giả tên là “Cá cô đơn” lại rất cố chấp.
Dường như mỗi bài viết của cô, đều sẽ được anh ta hồi đáp, tin nhắn không nhiều, nhưng có thể duy trì hai năm, cũng thật không tầm thường.
Lãnh Tử Tình kiểm tra trạng thái, thông tin cá nhân, trang cá nhân gì đó của hắn ta, không nhìn ra hắn ta là người ở đâu, làm công việc gì. Cũng từng muốn tìm hiểu, nhưng cuối cùng cô cũng từ bỏ! Nếu người này là Lôi Tuấn Vũ, vậy hắn có thể kiên trì hai năm cũng quá nhàm chán đi!
Chuyện về “Thiên đạo thù cần”, khiến cô dường như không dám tin tưởng vào chỉ số thông minh của mình. Cô không thể ngờ cái người tổn thương mình sâu sắc nhất lại chính là Lôi Tuấn Vũ! Hắn lại dùng thủ đoạn đê tiện này để cưỡng đoạt mình! Chuyện này cũng khó trách hành tung của cô và Hoa Bá lại bị Lôi Tuấn Vũ nắm rõ chính xác như vậy. Cô nhớ lại tình cảnh mình và Hoa Bá ở sân bay bị hắn bắt được, hóa ra hắn chính là Thiên đạo thù cần, vậy thì chẳng có gì là lạ nữa!
Hôm nay là một ngày đặc biệt, cô sao có thể quên?
Viết rồi, lại xóa. Xóa rồi, lại viết. Lại xóa.
Cuối cùng viết một câu ngắn ngủn: Hôm nay là cái ngày gì?
Tử Tử thức dậy, Lãnh Tử Tình bắt đầu bận rộn chơi đùa cùng Tử Tử, vui vẻ đến dường như quên cả thời gian. Ăn cơm trưa xong, Tử Tử bắt đầu ngủ trưa. Lãnh Tử Tình nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, cười vui vẻ.
Có lẽ bởi vì có Tử Tử, trong cuộc sống bận rộn của cô dường như không có gì khác nữa, toàn tâm toàn ý dành cho Tử Tử.
Hoa Bá gọi điện về nói, buổi trưa có việc, không thể về nhà. Lãnh Tử Tình liền một mình rảnh rỗi ngồi đó đùa nghịch cái chuông lắc của Tử Tử. Tiếng chuông vang lên giống như Tử Tử đang lắc, Lãnh Tử Tình liền nghĩ tới dáng vẻ ngây thơ của Tử Tử, lại liên tục nở nụ cười.
Trở lại cạnh máy tính, kiểm tra trang web của mình, lại có tin nhắn của “Cá cô đơn” : Ngày cô đơn.
Lãnh Tử Tình cau mày, sửng sốt. Nghĩ đến nếu đối phương là Lôi Tuấn Vũ, vậy lúc này hẳn là nửa đêm, hắn vẫn còn trên mạng? Không nén được lòng hiếu kỳ, đổi dòng trạng thái của mình: Người đàn ông lừa gạt phụ nữ không thể tha thứ!
Không đến một phút sau, “Cá cô đơn” đã đáp lại: Người phụ nữ lừa gạt đàn ông càng đáng hận!
Lãnh Tử Tình đột nhiên lửa giận bùng phát, hắn nói mình lừa gạt hắn? Nực cười! Vội vàng nghĩ, chẳng lẽ đối phương không phải Lôi Tuấn Vũ?! Vì thế, liền viết tiếp: Phụ nữ đáng hận là bởi vì bị đàn ông làm tổn thương quá sâu!
Cá cô đơn trả lời: Đàn ông lừa gạt phụ nữ là bởi vì yêu đến không thể kiềm chế!
Lãnh Tử Tình không khỏi thở dốc vì kinh ngạc, quả thực là lời nói vô căn cứ! Người đàn ông này cũng quá cực đoan rồi! Giống như chỉ muốn đối đầu với cô vậy! Cô nói cái gì hắn không phản bác thì sẽ khó chịu hay là sao?!
Lãnh Tử Tình viết: Có phải anh đã từng lừa gạt phụ nữ, nên mới biện minh cho loại đàn ông này?!
Cá cô đơn đáp lại: Vậy Tử Dạ có phải cũng đã từng lừa gạt đàn ông, cho nên muốn chối tội cho loại phụ nữ này?
Lãnh Tử Tình đảo trắng mắt, “Cá cô đơn” này thật đúng là có thể dồn người ta vào đường cùng! Giống như mình thiếu tiền hắn ta vậy! Mở miệng ra là toàn mùi thuốc súng!
Lãnh Tử Tình: Họ gì?
Cá cô đơn sửng sốt, trả lời: Điều tra hộ khẩu?
Lãnh Tử Tình không khỏi bật cười: Sao vậy, sợ rồi?
Cá cô đơn: Em họ gì?
Lãnh Tử Tình: Trong hồ sơ cá nhân của tôi có, anh hẳn là có thể nhìn thấy.
Cá cô đơn: Không có họ tên thật.
Lãnh Tử Tình sửng sốt, sao cô có thể tin lời người lạ nữa chứ?! Hoặc là, “Cá cô đơn” vẫn là hắn?
Lãnh Tử Tình khinh miệt cười: Tôi họ Đồng, tên Đồng Tân.
Lôi Tuấn Vũ rất tự nhiên phiên dịch thành “đau lòng”. Cô có cái gì mà đau lòng? Người nên đau lòng chẳng phải nên là hắn sao? Phải biết rằng, hắn chính là người bị leo cây trong hôn lễ đó?! Thản nhiên viết: Tôi họ Địch, Địch Nhân.
Lãnh Tử Tình cả người chấn động, hắn đây là cái tên gì? “Kẻ thù” ? Hắn coi mình là kẻ thù? Thật là nực cười? Hắn dựa vào cái gì coi mình là kẻ thù?! Chẳng lẽ hắn không biết hối cải sao? Hắn cho rằng hắn không đến quấy rầy cô, thì hắn có thể vô tội sao?!
Lãnh Tử Tình không khỏi có chút oán giận, muốn châm chọc hắn, nhưng lại nghĩ, cô coi hắn là Lôi Tuấn Vũ như vậy có phải là quá võ đoán hay không? Bọn họ đã chia cách lâu như vậy, hắn làm gì biến thành cái gì cô sao có thể biết được?! Hắn không đến tìm mình, cô vừa âm thầm nhẹ nhõm lại vừa có một sự mất mát kỳ lạ! Có lẽ hắn hiện giờ đã có người phụ nữ khác rồi nhỉ?!
Đột nhiên có chút phiền muộn viết: Có muốn nghe kể chuyện không?
Cá cô đơn: Kể.
Lãnh Tử Tình vừa định đáp lại, bỗng nhiên di động vang lên. Cô vội vàng nghe, là Hoa Bá. Anh nói cô dù thế nào hai mươi phút nữa cũng phải đến “Nhà hàng Duy Mỹ”, hình như giọng điệu rất gấp gáp.
Lãnh Tử Tình có chút kinh ngạc, Hoa Bá chưa bao giờ lỗ mãng như vậy! Hơn nữa Tử Tử còn đang ngủ, sao anh lại có yêu cầu thô lỗ như vậy chứ?
Lãnh Tử Tình nghĩ ngợi, vẫn đánh thức Tử Tử dậy, mặc quần áo cho bé, đẩy xe đẩy, ra khỏi cửa. Cá cô đơn kia đã sớm bị cô để ra sau đầu rồi.
Lôi Tuấn Vũ nhìn chằm chằm màn hình máy tính thật lâu, lại phát hiện Lãnh Tử Tình thoát mạng! Hắn lại vẫn ở đây ngây ngốc chờ đợi. Buồn bực vò tóc trên trán. Không cần nghĩ cũng biết, bây giờ là nửa đêm! Máu hắn bắt đầu chảy ngược, chưa kịp lên đến đỉnh đầu liền quay ngược trở lại, cấp tốc đi xuống! Cảm giác treo lơ lửng này, hắn đã từng trải nghiệm vô số lần!
Hắn biết mình hận cô, hận đến mức ngứa ngáy đến tận chân răng! Nhưng vẫn có những lúc liền sẽ thức đến đêm khuya, không chịu thừa nhận, hình như là chờ cô lên mạng! Cô hình như rất thích lên mạng buổi trưa, thay đổi dòng trạng thái! Hôm nay, lại phá lệ dùng cách thức này giao tiếp với hắn!
Trong cổ Lôi Tuấn Vũ như có vật gì chuyển động. Cô hiện giờ sống có tốt không? Bọn họ có phải đã kết hôn sinh con rồi không? Ồ, hắn quên mất, cô vẫn chưa ly hôn với hắn. E là hiện giờ chỉ có thể gọi là ở chung! Trong lòng có một cảm giác thất bại không tên!
Hắn thật sự không bằng cái tên mặt trắng kia sao?!
Hút một hơi thuốc thật sâu, cầm lấy chìa khóa xe, tắt đèn đi ra! Lại là một đêm mất ngủ nữa! Người phụ nữ kia, em thật rất biết cách cho người ta leo cây!
Chương 308: Cô gái người Mỹ đó