Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 220
Đổng Phi quả thật không nghĩ đến sẽ gặp lại ba người này, nhất thời lòng sinh ra cảm khái vô hạn.
Bọn họ cuối cùng cũng tụ lại với nhau.
Ba người này là ai?
Chính là ba người từng kề vai chiến đấu cùng Đổng Phi tại Dĩnh Xuyên: Tuân Úc, Quách Gia và Trần Quần.
Trải qua 4 năm, ba người đã rất khác so với ngày đó. Trong cử chỉ của Tuân Úc nhiều hơn một phần ổn trọng, bình tĩnh. Trần Quần nhìn qua thì càng thêm phấn khởi. Còn biến hóa của Quách Gia dường như còn lớn hơn nữa. Vốn nội tâm hắn đã lộ ra một loại linh khí, nhưng hôm nay linh khí không thấy đâu nữa, mà phai nhạt đi như đại đa số người. Chỉ là đôi con ngươi thâm thúy kia lại càng thêm sâu thẳm.
Đều trưởng thành rồi...
Tuân Du ngạc nhiên:
- Sao, các ngươi biết nhau?
Đổng Phi cười khổ nói:
- Từng kề vai chiến đấu cùng ba vị huynh trưởng Văn Nhược.
Tuân Úc cười nói:
- Phi công tử chớ có khích lệ chúng ta, ba người chúng ta đều là thư sinh yếu nhược tay trói gà không chặt, nói gì kề vai chiến đấu? Chỉ có điều năm đó ở Dĩnh Xuyên mắt thấy Phi công tử tiêu diệt phản tặc, thoáng cái đã 4 năm, danh tiếng của công tử càng lúc càng lớn.
Đổng Phi cười hỏi:
- Ba vị huynh trưởng, từ biệt Dĩnh Xuyên năm đó có tốt không?
Lời này có vẻ nói với ba người, nhưng ánh mắt lại hướng về phía Quách Gia.
Quách Gia gật đầu, thản nhiên cười nói:
- Làm phiền tiểu sư đệ nhớ mong, Gia vẫn tốt.
Bầu không khí thoáng cái trở nên mất tự nhiên, khiến cho Tào Tháo, Tuân Du cùng Cao Đường Long không khỏi có chút kỳ quái.
Vẫn là Tuân Úc mở miệng:
- Phụng Hiếu chính là sư huynh của Phi công tử, cũng từng là môn hạ của Thái Ung. Ha ha, xem như là đồng môn.
- Thì ra là thế.
Tào Tháo cười nói:
- Nếu là sư huynh đệ gặp lại, thì phải cụng ly mới được.
Cao Đường Long bên cạnh nói lớn:
- Hương ma, vì sao các cô nương còn chưa tới, nhanh mang rượu lên...
Tú bà của Thúy Oanh các tên là Hương ma, là một chủ nhân của Bát Diện Linh Lung. Tuổi đã qua 40 nhưng do chăm sóc cực khéo, cho nên da thịt vẫn rất non mịn, chẳng khác nào tiểu cô nương mười tám tuổi, da căng mặt nhẵn, không một nếp nhăn.
Làn gió thơm ập tới, có ca vũ kỹ đi vào phòng.
Một đám oanh thanh yến ngữ líu ríu, phong tình vạn chủng.
Người tới nơi này là do mến mộ thanh danh của Oanh Nhi, Oanh Nhi kia cũng là một thanh nhân, chỉ bồi ca vũ mà không bán mình. Nếu hôm nào thấy khách nhân hứng thú thì đến bàn tiếp vài chén rượu, còn nếu nàng cảm thấy khó chịu thì nghìn vàng cũng đừng mong đổi được nụ cười mỹ nhân.
Đổng Phi thường cho rằng thanh nhân trong truyền thuyết chỉ là người ra vẻ, đạo đức giả.
Nhưng khi chân chính gặp mặt, Đổng Phi mới biết danh ca vũ kỹ thời đại này tuyệt không giống với minh tinh kỹ nữ thời hiện đại. Ở thời đại này, vũ cơ tuy thấp hèn, nhưng không phải ai cũng làm được, nó có chỗ đáng quý của nó. Không như các kỹ nữ thời hiện đại, rõ ràng chỉ là gái bán thân mà còn ra vẻ thánh nữ.
Tiết mục của Lai Oanh Nhi là áp trục hí.
(áp trục hí: tiết mục áp chót, ý là trò hay thường về cuối)
Trước khi ca vũ, sẽ có kỹ nữ kỹ xinh đẹp đến bồi rượu. Mặc dù không so được với Oanh Nhi, nhưng cũng đều là nữ tử trăm người chọn một. Trên đại nhai Đức Dương môn này, nếu như luận sự xinh đẹp của kỹ nữ, thì không thể nghi ngờ Thúy Oanh các sẽ đứng đầu.
Có câu văn sĩ vô lương, văn nhân phóng đãng.
Tất cả đều mọi người đang ngồi đều là tài tử phong lưu, đương nhiên cũng không làm việc giết chết phong tình.
Duy chỉ có hai người Đổng Phi cùng Tào Tháo là không có kỹ nữ bên người.
- Tây Bình vì sao lại ngồi không vậy?
Tuân Du cười nói:
- Thăng Bình chớ có hại y, trong nhà đã có mỹ thê bầu bạn, Tây Bình sao dám trêu trêu hoa ghẹo nguyệt? Chỉ sợ dù kiều nương trong nhà không nói gì, thì Thái Ung cũng sẽ nổi trận lôi đình, không khéo còn vác kiếm truy sát Tây Bình nữa.
Nghe câu đùa vui này, mọi người đều cười to.
Đổng Phi cũng không phải là lần đầu tiên tới nơi này, ban đầu các cô nương Thúy Oanh các còn sợ y, sau đó khi hiểu được thì ai cũng biết bồi vị Đổng giáo úy này rất đơn giản, trò chuyện, nói chuyện, uống chén rượu nhạt là có thể nhận được tiền thưởng. Hơn nữa Đổng giáo úy mặc dù sinh ra xấu xí, nhưng tính tình lại rất ôn hòa. Năm đó y vì tiểu thiếp trong nhà mà giận dữ kháng mệnh, cùng với việc y ở Anh Hùng lâu đại khai sát giới, những chuyện đó giờ đã trở thành đề tài cho mọi người Lạc Dương ca tụng.
Quách Gia cười nói:
- Lão sư trở nên nóng nảy như vậy từ bao giờ?
Tào Tháo cười ha ha:
- Nói theo Tây Bình, thì Thái Ung bây giờ không chỉ nóng nảy, mà còn rất nóng nảy... Tính tình... Chà chà, ngay cả ta cũng cảm thấy sợ. Đám Phụng Hiếu các ngươi không ở Lạc Dương nên không biết, hiện nay trong thành Lạc Dương có hai người nóng nảy, một là Thái Ung, hai là Lư công. Đáng tiếc lúc các ngươi tới đây thì đã xong, chứ nếu đến lúc kích cúc liên tái còn đang đấu thì có thể thấy được sự đáng sợ của nhị lão... Ha ha ha, có điều đó cũng là điều vui của Lạc Dương.
(liên tái: đấu vòng tròn)
Ba người Tuân Úc ngạc nhiên:
- Kích cúc liên tái?
Tuân Du chỉ vào Đổng Phi cười nói:
- Chuyện này phải hỏi Tây Bình, là y nghĩ ra đó, hôm nay đã thịnh hành khắp Lạc Dương.
Thì ra từ khi Hán đế xem được một lần thi đấu kích cúc, liền nảy ra hứng thú.
Vì vậy thường xuyên cho người tổ chức, nhưng vẫn không thấy đã nghiền.
Sau đó Đổng Phi thấy vì kích cúc mà binh sĩ bị lỡ luyện tập, cho nên đã đề nghị với Biện vương tử, cho chính quy hóa thi đấu kích cúc.
Cái gọi là chính quy hóa, chính là Bắc Cung vệ sĩ, Bắc Cung ngũ giáo cùng Vũ Lâm quân tự chọn ra mã đội chuyên môn thi đấu kích cúc, dựa theo mỗi thao trường mỗi doanh mà chia làm chủ khách, tạo thành một quy chế thi đấu giống với đấu vòng tròn của hậu thế.
Có lẽ đây là giải đấu vòng tròn đầu tiên trên thế giới, tổng cộng có 8 đội.
Sau đầu xuân và cuối thu bắt đầu thi đấu, mỗi lần thi đấu là hết một tháng, dựa theo điểm tích lũy, đội nào thành tích tốt nhất sẽ là người chiến thắng.
Đến giờ kích cúc liên tái đã tổ chức được ba lần, có thể nói cực kỳ náo nhiệt, trở thành chuyện vô cùng hứng thú của người Lạc Dương.
Ba người Tuân Úc sau khi nghe xong thì suýt xoa khen hay.
Cô nương bên người Quách Gia cười nói:
- Cũng nhờ Đổng giáo úy nghĩ ra chuyện hay như thế, cho nên chúng tôi buôn bán cũng lời không ít.
- A?
Quách Gia nhìn Đổng Phi cực kỳ cổ quái, lắc đầu cười nói:
- Tây Bình, lúc đầu ngươi ở Trường Xã gọi ta thiên tài. Theo ta thấy, ngươi mới đúng là một thiên tài. Không ngờ lại có thể nghĩ ra loại trò chơi như vậy, đáng tiếc, thật sự đáng tiếc, không ngờ ta lại bỏ lỡ.
Tuân Du cùng Trần Quần cũng gật đầu lia lịa, biểu thị đồng ý.
Đổng Phi cười khổ một tiếng, không ngờ mấy việc linh tinh này mà lại khiến bọn họ quan tâm như vậy.
Cao Đường Long nói:
- Bỏ lỡ cũng không sao, qua hai tháng nữa sẽ bắt đầu kích cúc liên tái lần thứ tư rồi. Các ngươi có thể lưu lại, xem cảnh tượng muôn người đều đổ xô ra đường... Ha ha, hai chữ thiên tài này thật ra hoàn toàn xứng đáng với Tây Bình.
- A?
Trần Quần lắc đầu nói:
- Có lẽ chúng ta không thể đợi được hai tháng rồi. Lần này đi ngang qua Lạc Dương chỉ để vấn an bằng hữu một chút, qua mấy ngày chúng ta lại phải rời Lạc Dương, bắc thượng Ký Châu bái phỏng một số danh sĩ địa phương, phỏng chừng không thể quay về ngay được. Có điều Thăng Bình, nếu như không phiền thì ngươi giúp ta đánh cuộc một chút, hà hà, ngẫm ra thì cũng thấy hứng thú.
- Loại chuyện này tìm Tây Bình là tốt nhất.
Cao Đường Long liên tục xua tay:
- Phương diện này Tây Bình là hành gia (người trong nghề). Ngay cả đại tướng quân cũng phải hỏi y xong mới quyết định đặt cược.
Nghe lời này, Quách Gia cùng Tuân Úc lại thêm suy nghĩ.
Đổng Phi liền biết không khéo bọn họ hiểu lầm rồi...
Y cũng không muốn dùng thủ đoạn như vậy để mượn hơi người, hơn nữa y cũng xem thường làm vậy. Chỉ là đôi khi những người đó hỏi y, y cũng không tiện từ chối. Thường xuyên như vậy cũng kết giao được với không ít người, bao gồm cả Cao Đường Long này, cũng từ đó mà quen biết.
Đương nhiên, Cao Đường Long cũng là vì nguyên nhân y có quan hệ với Thái Ung, Lư Thực nên mới thế.
Chỉ là Đổng Phi cảm thấy ánh mắt hai người Quách Gia dường như có chút trào phúng, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, chỉ ngồi một hồi thì mượn cớ đứng dậy ra ngoài.
Thúy Oanh các có sân trong rất lớn, đình đài lầu các, hoa mỹ cực điểm.
Ở giữa có một thuỷ tạ cao đài, chính là nơi Oanh Nhi ca vũ.
Đổng Phi bám lên tay vịn, nhìn cảnh sắc trong vường, đột nhiên cảm thấy một cảm giác cực kỳ không chân thực.
- Tây Bình, đang nghĩ gì vậy?
Không biết từ lúc nào, Quách Gia đã xuất hiện bên cạnh, nắm lan can cười hỏi.
Đổng Phi rùng mình:
- Sư huynh sao lại đi ra đây?
- Chỉ là cảm thấy có chút bực mình... Khụ khụ
Quách Gia nói rồi ho một trận kịch liệt, từ trong lòng lấy ra một bình ngọc, đổ ra một viên đan dược màu tím hồng, ngửa cổ đổ vào, hồi lâu sau mới bình thường trở lại.
- Sư huynh, đây là...
- Không có gì, năm ngoái khi du ngoạn ở Vân Mộng trạch, không cẩn thận bị rơi xuống nước, vì vậy bị bệnh vặt này.
Đổng Phi chau mày:
- Đã tìm lang trung xem chưa?
- A, không cần...
- Sao lại không cần? Chuyện liên quan đến thân thể là rất quan trọng.
Quách Gia cười cười, xua tay ý bảo không có việc gì. Khuôn mặt thanh tú giống như nữ hài tử đang đỏ bừng như bị bệnh.
- Nhoáng cái đã 4 năm không gặp, ta du lịch ở Giang Đông, không ngờ tiểu sư đệ ngươi cũng đã trưởng thành, thực sự làm ta giật mình không ít.
- Sư huynh quá khen.
Quách Gia đứng nhìn cảnh sắc trong đình viện trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên nói:
- Tây Bình, hôm nay có thể nói quan lộ của ngươi đang rộng mở, có còn nhớ lời hai ta từng nói khi từ biệt ở Nam Dương năm đó không?
Đổng Phi gật đầu:
- Đương nhiên là nhớ.
- Vậy ngươi có biết hay không, hôm nay nhìn ngươi như đang phong quang, nhưng thực tế lại hung hiểm vạn phần?
- Cái này...
Đổng Phi ngạc nhiên nhìn Quách Gia.
Quách Gia nói:
- Phong quang của ngươi ngày hôm nay, hoàn toàn là dựa vào sự coi trọng của hoàng thượng đối với lệnh tôn, mà đại tướng quân cùng Thập thường thị cũng vì lệnh tôn mà chiếu cố ngươi. Ngươi có nghĩ rằng một ngày lệnh tôn không còn được hoàng thượng coi trọng, đám đại tướng quân sẽ không còn chiếu cố ngươi nữa... Đến lúc đó với tai họa của ngươi lúc trước, chắc chắn chết trăm lần cũng không đủ.
Đổng Phi giật mình đánh thót:
- Ý của sư huynh là...
- Trước giờ ngươi thuận buồm xuôi gió, cũng đắc tội với rất nhiều người. Thái Ung tuy có uy vọng, nhưng không có thực quyền, một khi xảy ra chuyện chỉ sợ cũng không bảo vệ được ngươi.
- Vậy ta nên làm gì bây giờ?
Quách Gia nói:
- Mấy ngày nữa ta phải rời Lạc Dương rồi. Có điều trước khi rời đi ta sẽ mưu đồ giúp ngươi một phen. Chiếu cố của đám đại tướng quân ngươi có thể không cần để ý tới, nhưng tín nhiệm của hoàng thượng cần phải bảo toàn. Trừ điều đó ra, ngươi nếu muốn đặt chân ở Lạc Dương thì phải có đủ thực lực.
Đổng Phi vội vã thấp giọng:
- Vậy thỉnh giáo sư huynh, ta nên làm thế nào mới có đủ thực lực?
- Ha ha, thực lực đang ở trước mắt ngươi đó. Nghe nói hoàng thượng muốn tổ kiến tân quân, ngươi phải tận lực tranh thủ, nếu có thể giành được một doanh trại tân quân, lại vững vàng ở Bắc Cung vệ sĩ, chắc hẳn đến tương lai hoàng thượng muốn động đến ngươi cũng phải suy tính cẩn thận.
- Giành tân quân?
Đây đã là lần thứ hai trong ngày Đổng Phi nghe người khác nhắc tới việc tân quân.
Xem ra tân quân là việc ắt phải làm, mà ánh mắt các phương cũng đang chăm chú vào đó.
Muốn giành được tân quân nói thì dễ, nhưng thực sự đi làm mới thấy khó.
Trong lúc nhất thời Đổng Phi ngơ ngác đứng ngoài ban công Thúy Oanh các, thậm chí không biết Quách Gia đi vào lúc nào.
Nhạc đã nổi, mỹ nhân xinh đẹp cũng xuất hiện. Lai Oanh Nhi đã bắt đầu ca vũ trên thuỷ tạ cao đài.
Chỉ là ca vũ tuyệt vời kia không cách nào thu hút được sự chú ý của Đổng Phi...
Bọn họ cuối cùng cũng tụ lại với nhau.
Ba người này là ai?
Chính là ba người từng kề vai chiến đấu cùng Đổng Phi tại Dĩnh Xuyên: Tuân Úc, Quách Gia và Trần Quần.
Trải qua 4 năm, ba người đã rất khác so với ngày đó. Trong cử chỉ của Tuân Úc nhiều hơn một phần ổn trọng, bình tĩnh. Trần Quần nhìn qua thì càng thêm phấn khởi. Còn biến hóa của Quách Gia dường như còn lớn hơn nữa. Vốn nội tâm hắn đã lộ ra một loại linh khí, nhưng hôm nay linh khí không thấy đâu nữa, mà phai nhạt đi như đại đa số người. Chỉ là đôi con ngươi thâm thúy kia lại càng thêm sâu thẳm.
Đều trưởng thành rồi...
Tuân Du ngạc nhiên:
- Sao, các ngươi biết nhau?
Đổng Phi cười khổ nói:
- Từng kề vai chiến đấu cùng ba vị huynh trưởng Văn Nhược.
Tuân Úc cười nói:
- Phi công tử chớ có khích lệ chúng ta, ba người chúng ta đều là thư sinh yếu nhược tay trói gà không chặt, nói gì kề vai chiến đấu? Chỉ có điều năm đó ở Dĩnh Xuyên mắt thấy Phi công tử tiêu diệt phản tặc, thoáng cái đã 4 năm, danh tiếng của công tử càng lúc càng lớn.
Đổng Phi cười hỏi:
- Ba vị huynh trưởng, từ biệt Dĩnh Xuyên năm đó có tốt không?
Lời này có vẻ nói với ba người, nhưng ánh mắt lại hướng về phía Quách Gia.
Quách Gia gật đầu, thản nhiên cười nói:
- Làm phiền tiểu sư đệ nhớ mong, Gia vẫn tốt.
Bầu không khí thoáng cái trở nên mất tự nhiên, khiến cho Tào Tháo, Tuân Du cùng Cao Đường Long không khỏi có chút kỳ quái.
Vẫn là Tuân Úc mở miệng:
- Phụng Hiếu chính là sư huynh của Phi công tử, cũng từng là môn hạ của Thái Ung. Ha ha, xem như là đồng môn.
- Thì ra là thế.
Tào Tháo cười nói:
- Nếu là sư huynh đệ gặp lại, thì phải cụng ly mới được.
Cao Đường Long bên cạnh nói lớn:
- Hương ma, vì sao các cô nương còn chưa tới, nhanh mang rượu lên...
Tú bà của Thúy Oanh các tên là Hương ma, là một chủ nhân của Bát Diện Linh Lung. Tuổi đã qua 40 nhưng do chăm sóc cực khéo, cho nên da thịt vẫn rất non mịn, chẳng khác nào tiểu cô nương mười tám tuổi, da căng mặt nhẵn, không một nếp nhăn.
Làn gió thơm ập tới, có ca vũ kỹ đi vào phòng.
Một đám oanh thanh yến ngữ líu ríu, phong tình vạn chủng.
Người tới nơi này là do mến mộ thanh danh của Oanh Nhi, Oanh Nhi kia cũng là một thanh nhân, chỉ bồi ca vũ mà không bán mình. Nếu hôm nào thấy khách nhân hứng thú thì đến bàn tiếp vài chén rượu, còn nếu nàng cảm thấy khó chịu thì nghìn vàng cũng đừng mong đổi được nụ cười mỹ nhân.
Đổng Phi thường cho rằng thanh nhân trong truyền thuyết chỉ là người ra vẻ, đạo đức giả.
Nhưng khi chân chính gặp mặt, Đổng Phi mới biết danh ca vũ kỹ thời đại này tuyệt không giống với minh tinh kỹ nữ thời hiện đại. Ở thời đại này, vũ cơ tuy thấp hèn, nhưng không phải ai cũng làm được, nó có chỗ đáng quý của nó. Không như các kỹ nữ thời hiện đại, rõ ràng chỉ là gái bán thân mà còn ra vẻ thánh nữ.
Tiết mục của Lai Oanh Nhi là áp trục hí.
(áp trục hí: tiết mục áp chót, ý là trò hay thường về cuối)
Trước khi ca vũ, sẽ có kỹ nữ kỹ xinh đẹp đến bồi rượu. Mặc dù không so được với Oanh Nhi, nhưng cũng đều là nữ tử trăm người chọn một. Trên đại nhai Đức Dương môn này, nếu như luận sự xinh đẹp của kỹ nữ, thì không thể nghi ngờ Thúy Oanh các sẽ đứng đầu.
Có câu văn sĩ vô lương, văn nhân phóng đãng.
Tất cả đều mọi người đang ngồi đều là tài tử phong lưu, đương nhiên cũng không làm việc giết chết phong tình.
Duy chỉ có hai người Đổng Phi cùng Tào Tháo là không có kỹ nữ bên người.
- Tây Bình vì sao lại ngồi không vậy?
Tuân Du cười nói:
- Thăng Bình chớ có hại y, trong nhà đã có mỹ thê bầu bạn, Tây Bình sao dám trêu trêu hoa ghẹo nguyệt? Chỉ sợ dù kiều nương trong nhà không nói gì, thì Thái Ung cũng sẽ nổi trận lôi đình, không khéo còn vác kiếm truy sát Tây Bình nữa.
Nghe câu đùa vui này, mọi người đều cười to.
Đổng Phi cũng không phải là lần đầu tiên tới nơi này, ban đầu các cô nương Thúy Oanh các còn sợ y, sau đó khi hiểu được thì ai cũng biết bồi vị Đổng giáo úy này rất đơn giản, trò chuyện, nói chuyện, uống chén rượu nhạt là có thể nhận được tiền thưởng. Hơn nữa Đổng giáo úy mặc dù sinh ra xấu xí, nhưng tính tình lại rất ôn hòa. Năm đó y vì tiểu thiếp trong nhà mà giận dữ kháng mệnh, cùng với việc y ở Anh Hùng lâu đại khai sát giới, những chuyện đó giờ đã trở thành đề tài cho mọi người Lạc Dương ca tụng.
Quách Gia cười nói:
- Lão sư trở nên nóng nảy như vậy từ bao giờ?
Tào Tháo cười ha ha:
- Nói theo Tây Bình, thì Thái Ung bây giờ không chỉ nóng nảy, mà còn rất nóng nảy... Tính tình... Chà chà, ngay cả ta cũng cảm thấy sợ. Đám Phụng Hiếu các ngươi không ở Lạc Dương nên không biết, hiện nay trong thành Lạc Dương có hai người nóng nảy, một là Thái Ung, hai là Lư công. Đáng tiếc lúc các ngươi tới đây thì đã xong, chứ nếu đến lúc kích cúc liên tái còn đang đấu thì có thể thấy được sự đáng sợ của nhị lão... Ha ha ha, có điều đó cũng là điều vui của Lạc Dương.
(liên tái: đấu vòng tròn)
Ba người Tuân Úc ngạc nhiên:
- Kích cúc liên tái?
Tuân Du chỉ vào Đổng Phi cười nói:
- Chuyện này phải hỏi Tây Bình, là y nghĩ ra đó, hôm nay đã thịnh hành khắp Lạc Dương.
Thì ra từ khi Hán đế xem được một lần thi đấu kích cúc, liền nảy ra hứng thú.
Vì vậy thường xuyên cho người tổ chức, nhưng vẫn không thấy đã nghiền.
Sau đó Đổng Phi thấy vì kích cúc mà binh sĩ bị lỡ luyện tập, cho nên đã đề nghị với Biện vương tử, cho chính quy hóa thi đấu kích cúc.
Cái gọi là chính quy hóa, chính là Bắc Cung vệ sĩ, Bắc Cung ngũ giáo cùng Vũ Lâm quân tự chọn ra mã đội chuyên môn thi đấu kích cúc, dựa theo mỗi thao trường mỗi doanh mà chia làm chủ khách, tạo thành một quy chế thi đấu giống với đấu vòng tròn của hậu thế.
Có lẽ đây là giải đấu vòng tròn đầu tiên trên thế giới, tổng cộng có 8 đội.
Sau đầu xuân và cuối thu bắt đầu thi đấu, mỗi lần thi đấu là hết một tháng, dựa theo điểm tích lũy, đội nào thành tích tốt nhất sẽ là người chiến thắng.
Đến giờ kích cúc liên tái đã tổ chức được ba lần, có thể nói cực kỳ náo nhiệt, trở thành chuyện vô cùng hứng thú của người Lạc Dương.
Ba người Tuân Úc sau khi nghe xong thì suýt xoa khen hay.
Cô nương bên người Quách Gia cười nói:
- Cũng nhờ Đổng giáo úy nghĩ ra chuyện hay như thế, cho nên chúng tôi buôn bán cũng lời không ít.
- A?
Quách Gia nhìn Đổng Phi cực kỳ cổ quái, lắc đầu cười nói:
- Tây Bình, lúc đầu ngươi ở Trường Xã gọi ta thiên tài. Theo ta thấy, ngươi mới đúng là một thiên tài. Không ngờ lại có thể nghĩ ra loại trò chơi như vậy, đáng tiếc, thật sự đáng tiếc, không ngờ ta lại bỏ lỡ.
Tuân Du cùng Trần Quần cũng gật đầu lia lịa, biểu thị đồng ý.
Đổng Phi cười khổ một tiếng, không ngờ mấy việc linh tinh này mà lại khiến bọn họ quan tâm như vậy.
Cao Đường Long nói:
- Bỏ lỡ cũng không sao, qua hai tháng nữa sẽ bắt đầu kích cúc liên tái lần thứ tư rồi. Các ngươi có thể lưu lại, xem cảnh tượng muôn người đều đổ xô ra đường... Ha ha, hai chữ thiên tài này thật ra hoàn toàn xứng đáng với Tây Bình.
- A?
Trần Quần lắc đầu nói:
- Có lẽ chúng ta không thể đợi được hai tháng rồi. Lần này đi ngang qua Lạc Dương chỉ để vấn an bằng hữu một chút, qua mấy ngày chúng ta lại phải rời Lạc Dương, bắc thượng Ký Châu bái phỏng một số danh sĩ địa phương, phỏng chừng không thể quay về ngay được. Có điều Thăng Bình, nếu như không phiền thì ngươi giúp ta đánh cuộc một chút, hà hà, ngẫm ra thì cũng thấy hứng thú.
- Loại chuyện này tìm Tây Bình là tốt nhất.
Cao Đường Long liên tục xua tay:
- Phương diện này Tây Bình là hành gia (người trong nghề). Ngay cả đại tướng quân cũng phải hỏi y xong mới quyết định đặt cược.
Nghe lời này, Quách Gia cùng Tuân Úc lại thêm suy nghĩ.
Đổng Phi liền biết không khéo bọn họ hiểu lầm rồi...
Y cũng không muốn dùng thủ đoạn như vậy để mượn hơi người, hơn nữa y cũng xem thường làm vậy. Chỉ là đôi khi những người đó hỏi y, y cũng không tiện từ chối. Thường xuyên như vậy cũng kết giao được với không ít người, bao gồm cả Cao Đường Long này, cũng từ đó mà quen biết.
Đương nhiên, Cao Đường Long cũng là vì nguyên nhân y có quan hệ với Thái Ung, Lư Thực nên mới thế.
Chỉ là Đổng Phi cảm thấy ánh mắt hai người Quách Gia dường như có chút trào phúng, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, chỉ ngồi một hồi thì mượn cớ đứng dậy ra ngoài.
Thúy Oanh các có sân trong rất lớn, đình đài lầu các, hoa mỹ cực điểm.
Ở giữa có một thuỷ tạ cao đài, chính là nơi Oanh Nhi ca vũ.
Đổng Phi bám lên tay vịn, nhìn cảnh sắc trong vường, đột nhiên cảm thấy một cảm giác cực kỳ không chân thực.
- Tây Bình, đang nghĩ gì vậy?
Không biết từ lúc nào, Quách Gia đã xuất hiện bên cạnh, nắm lan can cười hỏi.
Đổng Phi rùng mình:
- Sư huynh sao lại đi ra đây?
- Chỉ là cảm thấy có chút bực mình... Khụ khụ
Quách Gia nói rồi ho một trận kịch liệt, từ trong lòng lấy ra một bình ngọc, đổ ra một viên đan dược màu tím hồng, ngửa cổ đổ vào, hồi lâu sau mới bình thường trở lại.
- Sư huynh, đây là...
- Không có gì, năm ngoái khi du ngoạn ở Vân Mộng trạch, không cẩn thận bị rơi xuống nước, vì vậy bị bệnh vặt này.
Đổng Phi chau mày:
- Đã tìm lang trung xem chưa?
- A, không cần...
- Sao lại không cần? Chuyện liên quan đến thân thể là rất quan trọng.
Quách Gia cười cười, xua tay ý bảo không có việc gì. Khuôn mặt thanh tú giống như nữ hài tử đang đỏ bừng như bị bệnh.
- Nhoáng cái đã 4 năm không gặp, ta du lịch ở Giang Đông, không ngờ tiểu sư đệ ngươi cũng đã trưởng thành, thực sự làm ta giật mình không ít.
- Sư huynh quá khen.
Quách Gia đứng nhìn cảnh sắc trong đình viện trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên nói:
- Tây Bình, hôm nay có thể nói quan lộ của ngươi đang rộng mở, có còn nhớ lời hai ta từng nói khi từ biệt ở Nam Dương năm đó không?
Đổng Phi gật đầu:
- Đương nhiên là nhớ.
- Vậy ngươi có biết hay không, hôm nay nhìn ngươi như đang phong quang, nhưng thực tế lại hung hiểm vạn phần?
- Cái này...
Đổng Phi ngạc nhiên nhìn Quách Gia.
Quách Gia nói:
- Phong quang của ngươi ngày hôm nay, hoàn toàn là dựa vào sự coi trọng của hoàng thượng đối với lệnh tôn, mà đại tướng quân cùng Thập thường thị cũng vì lệnh tôn mà chiếu cố ngươi. Ngươi có nghĩ rằng một ngày lệnh tôn không còn được hoàng thượng coi trọng, đám đại tướng quân sẽ không còn chiếu cố ngươi nữa... Đến lúc đó với tai họa của ngươi lúc trước, chắc chắn chết trăm lần cũng không đủ.
Đổng Phi giật mình đánh thót:
- Ý của sư huynh là...
- Trước giờ ngươi thuận buồm xuôi gió, cũng đắc tội với rất nhiều người. Thái Ung tuy có uy vọng, nhưng không có thực quyền, một khi xảy ra chuyện chỉ sợ cũng không bảo vệ được ngươi.
- Vậy ta nên làm gì bây giờ?
Quách Gia nói:
- Mấy ngày nữa ta phải rời Lạc Dương rồi. Có điều trước khi rời đi ta sẽ mưu đồ giúp ngươi một phen. Chiếu cố của đám đại tướng quân ngươi có thể không cần để ý tới, nhưng tín nhiệm của hoàng thượng cần phải bảo toàn. Trừ điều đó ra, ngươi nếu muốn đặt chân ở Lạc Dương thì phải có đủ thực lực.
Đổng Phi vội vã thấp giọng:
- Vậy thỉnh giáo sư huynh, ta nên làm thế nào mới có đủ thực lực?
- Ha ha, thực lực đang ở trước mắt ngươi đó. Nghe nói hoàng thượng muốn tổ kiến tân quân, ngươi phải tận lực tranh thủ, nếu có thể giành được một doanh trại tân quân, lại vững vàng ở Bắc Cung vệ sĩ, chắc hẳn đến tương lai hoàng thượng muốn động đến ngươi cũng phải suy tính cẩn thận.
- Giành tân quân?
Đây đã là lần thứ hai trong ngày Đổng Phi nghe người khác nhắc tới việc tân quân.
Xem ra tân quân là việc ắt phải làm, mà ánh mắt các phương cũng đang chăm chú vào đó.
Muốn giành được tân quân nói thì dễ, nhưng thực sự đi làm mới thấy khó.
Trong lúc nhất thời Đổng Phi ngơ ngác đứng ngoài ban công Thúy Oanh các, thậm chí không biết Quách Gia đi vào lúc nào.
Nhạc đã nổi, mỹ nhân xinh đẹp cũng xuất hiện. Lai Oanh Nhi đã bắt đầu ca vũ trên thuỷ tạ cao đài.
Chỉ là ca vũ tuyệt vời kia không cách nào thu hút được sự chú ý của Đổng Phi...