Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 197
Trong phòng vang lên tiếng vỗ tay, tổng đốc Bohan ngồi tại phía sau chiếc bàn vẻ mặt không chút cảm xúc gì, có điều ánh mắt hắn nhìn Ron Barton đầy thâm ý. Hắn vỗ tay vài cái rồi mới đứng dậy nhìn chằm chằm Ron Barton:
-Vị này nhất định là tướng quân Barton danh chấn tây bắc đây?Ta nghe tên ngài đã lâu, không nghĩ hôm nay có thể gặp được ở Tây Bắc, mà uy phong vẫn còn nguyên như năm xưa”
Ron Barton không thèm để ý đến ánh mắt của vị tổng đốc, hắn cũng không trả lời, mà lùi lại phía sau vài bước bên cạnh Đỗ Duy, nói:
-Quý ngài đây là ngài công tước của chúng tôi
Tổng đốc Bohan lúc này mới như nhìn thấy Đỗ Duy, trên mặt nở một nụ cười khách sáo, đặc trưng của chốn quan trường, hắn đi vòng qua bàn đến:
-Hóa ra là ngài công tước Hoa Tulip, ngài mất công đến đây nhưng ta do công vụ bên mình nên không tự mình nghênh tiếp được, thật là thất lễ”
Nói xong, hắn sắc mặt đột nhiên sầm xuống, quay ra bên ngoài quát:
-Không phải ta đã bảo các ngươi tiếp đón cho tốt ngài công tước sao? Các người làm trò gì thế này?
-Tổng đốc Bohan.
Đỗ Duy ung dung nói:
-Không trách được bọn họ, là tôi kiên trì muốn đến phủ tổng đốc.
Hắn mỉm cười, nhìn thẳng vào tổng đốc Bohan:
-Tôi sắp đi Tỉnh Desa là lãnh địa của ta, mà Desa này mấy năm qua được sự chiếu cố của tổng đốc, thân là người chịu trách nhiệm hành tỉnh, tất nhiên phải tự mình đến cảm tạ ngài.
Đối với Bohan rất là khách khí đáp lại; Đỗ Duy chuyển đề tài:
- Còn có, ta nếu chuẩn bị đi Tỉnh Desa, thì còn rất nhiều phương diện, sự tình muốn cùng ngài trao đổi thêm, như thế nào không đến phủ tổng đốc cho được?
Ánh mắt hai người nhìn nhau, trong lòng đều mang âm mưu khác nhau, nhưng cùng cười to ha ha.
Bohan sai người mang trà lên, đưa cái bàn vừa bị dị tộc chém đứt, mời Đỗ Duy và Ron Barton ngồi, lúc này hắn mới cười nói:
-Hai tháng trước biết được quý ngài sắp tới Tây Bắc, cho nên về chuyện Tỉnh Desa, tôi đã sớm thu xếp rồi. Tỉnh Desa đã là lãnh địa của gia tộc ngài nên trong hai tháng này ta đã rút toàn bộ thủ bị quân địa phương đồn trú tại Desa đi, tư quân của gia tộc ngài có thể tiến vào Tỉnh Desa bất cứ lúc nào. Còn mặt quản lý hành tỉnh, thì hiện có một nhóm quan viên đang tạm thời chờ tại văn phòng, các công văn và thủ tục cần thiết đều đã được giải quyết xong chỉ cần người của ngài đến tiếp nhận, là họ toàn bộ sẽ quay trở về đây.
Đỗ Duy cười cười, đột nhiên nói:
-Vậy về mặt tài chính thì sao?
Ánh mắt Bohan có chút thay đổi, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không biến sắc chút nào:
- Về phương diện tài chính, toàn bộ các trương mục đã thanh toán xong, còn dư trong ngân khố, ngài có thể kiểm tra bất cứ lúc nào.
-Ồ.
Đỗ Duy không chút biểu hiện cảm xúc gì nhấc cốc trà trước mặt lên uống một ngụm, nước trà màu chanh vàng, uống vào miệng mang theo một mùi mật hoa thơm ngát. Đỗ Duy nói:
-Đây chắc là đặc sản Tây Bắc, mật ong cát đúng không? Hương vị rất tuyệt.
Sau đó hắn bỏ cái chén xuống, rất tùy ý nói:
-Thưa ngài, trước mắt thì các khoản mục tài chính trong ngân khố của Tỉnh Desa hiện có những gì?
Tổng đốc Bohan nhất thời nhíu mày, Đỗ Duy không để cho hắn nói đã tiếp tục:
-Tôi nghe nói ngài Tổng đốc Bohan là chuyên gia về hàng đầu lĩnh vực tài chính của đế quốc. Việc tài chính của Tỉnh Desa đã làm ngài lo lắng nhiều. Tôi nghĩ rằng nếu trực tiếp xem những báo cáo chán ngắt đó không bằng nhờ chuyên gia như ngài giảng qua đại khái một chút. Hơn nữa, xin ngài đừng cười, chứ tôi sợ nhất là đọc sách.
Lời này vừa nói ra, Ron Barton suýt nữa thì phun hết trà trong miệng ra ngoài.
Ánh mắt hắn cổ quái nhìn Đỗ Duy, nghĩ:
-Ngươi sợ đọc sách sao?
‘Thần linh trên cao’, Ron Barton này trước giờ chưa thấy qua ai thích đọc sách hơn vị ngài thiếu niên công tước trước mặt này. Hắn trước kia có một thời gian ở tại phủ công tước đều thấy đức ngài công tước này phần lớn thời gian đều dành cho việc đọc sách. Nhìn những quyển sách toàn chữ là chữ khiến đầu óc đơn giản của hắn nhìn mà nhức đầu. Tổng quản Marde có nói qua, cậu chủ Đỗ Duy khi còn nhỏ lại đọc càng nhiều, từng ở trong thư phòng suốt một tháng chỉ để đọc một cuốn sách mà không có rời phòng một bước.Trong nhà Rowling thì chỗ cư ngụ của cậu chủ, riêng sách mà cậu ấy xem qua cũng xếp đầy ba căn phòng lớn.
Tổng đốc Bohan rất muốn từ chối đuổi tên công tước này đi nhanh đến Tỉnh Desa. Nhưng xem ra Đỗ Duy cũng không chịu đi, hơn nữa Đỗ Duy còn gọi hắn “chuyên gia tài chính”, hắn cũng không có cách nào khác:
-Ngài Công tước thật thích nói đùa, thân là đế quốc tổng đốc tôi tự nhiên cố gắng tận chức, nhưng cái gì đó “chuyên gia tài chính hàng đầu” thì xin ngài ngàn vạn lần đừng nói vậy không người khác cười cho.
Bohan trầm ngâm chốc lát, rồi thở dài:
-Tình hình tài chính của Tỉnh Desa theo thống kê quý mùa hè bao gồm tiền lương, còn các loại vật tư, tổng cộng khoảng hai mươi mốt vạn đồng vàng. Tôi nhớ đúng là thế này, không thể sai được.
Đỗ Duy trong lòng giận dữ, nhưng trên mặt nụ cười đầy hòa khí.
Một quý mùa hè mà chỉ có hai mươi mốt vạn đồng vàng? Nhưng đây là một tỉnh! Một quý hai mươi mốt vạn, vậy một năm sợ rằng không được một trăm vạn. Đúng là lừa đảo!
Tên Bohan này, khẳng định là trong lúc lúc chuyển giao địa bàn trước kia, đã lấy không ít tiền trong ngân khố.
Tuy nhiên, loại chuyện này, Đỗ Duy cũng không thấy lạ…nếu đổi lại là chính hắn, khẳng định cũng sẽ làm như thế.
-Tổng đốc Bohan, vậy trong ngân khố tổng cộng có bao nhiểu? Tôi muốn trước tiên hiểu rõ lãnh địa của tôi có bao nhiêu kinh phí có thể điều dụng. Mặc dù trước sau gì tôi cũng biết, nhưng sẽ tốt hơn nếu biết trước.
-Cái này…
Tổng đốc Bohan do dự chốc lát, giờ phút này phải đối mặt với vị thiếu niên công tước này, hắn cũng thấy chính mình có đúng hay không đi quá xa.
Đỗ Duy nghĩ không sai, đúng vậy, trước khi Đỗ Duy về nắm quyền, Bohan đích xác đã âm thầm động tay động chân, làm cho Tỉnh Desa ngân khố gần như không còn. Hắn nghĩ ” Tỉnh Desa lúc trước do hắn quản lý thì tiền lương là thu nhập của hắn, tại sao lại đưa cho tên nhóc con này. Cũng vì lý do này, Tổng đốc Bohan mới có ý né tránh không muốn gặp Đỗ Duy, ai mà biết Đỗ Duy trực tiếp tới gặp hắn.
-Nếu tôi nhớ không nhầm, Tỉnh Desa khi tôi tổng kết ước chừng có…
Nói đến đây, hắn đột nhiên xoay người đi ra sau chiếc bàn, lấy ra một quyển sổ sau đó nói:
-Là ở đây. Vũ khí khải giáp và kỵ binh khinh giáp có một trăm bốn mươi bộ, bộ binh trang bị có một nghìn bộ, cung nỏ ba trăm cái, và tám nghìn mũi tên. Lương thực ước chừng đủ dùng trong ba tháng; về lĩnh vực tài chính, có thể sử dụng có khoảng mười chín vạn đồng vàng…
Mặc dù Đỗ Duy đã sớm có sự chuẩn bị, nhưng khi nghe những số liệu trên, cũng cảm thấy tức giận điên lên.
Cái tên Tổng đốc Bohan này, con mẹ nó đúng là cướp bóc mà.
Những số liệu này, mặc dù không ít… nhưng đừng quên đây là một tỉnh. Một tỉnh, mà chỉ lưu lại cho hắn có như thế.
Đỗ Duy sắc mặt có chút khó coi, nhíu mày nhìn Tổng đốc Bohan:
-Thưa ngài, ngài không có nhìn lầm chứ?
-Cái này…sẽ không sai đâu.
Tổng đốc Bohan khép lại cuốn sổ, trên mặt lộ ra nét bất đắc dĩ, thở dài, đi tới bên cạnh Đỗ Duy, giọng nói trầm trọng:
-Tỉnh Desa đất đai khô cằn, tài chính thiếu thốn, chỉ nhập không xuất, ngân khố không có bao nhiều cũng là chuyện bình thường.
Đỗ Duy lại nói:
-Tôi xem ra không đúng? Tỉnh Desa, quý mùa hè còn có hai mươi vạn đồng vàng, một năm thu vào tương đương tại một trăm vạn. Một hành tỉnh hàng năm thu vào một trăm vạn, nhiều năm như vậy, tại sao trong ngân khố chỉ còn có mười mấy vạn đồng vàng?”
Bohan trên mặt có chút khó coi:
-Thưa ngài Công tước, không phải ngài nghĩ rằng Bohan tôi tham ô đó chứ?
Đỗ Duy cười cười:
- Đương nhiên là không phải, tôi nhiều năm qua đã nghe qua danh tiếng của ngài. Ngài tại Tây Bắc tăng thu giảm chi, chỉ cần nhìn bề ngoài của phủ Tổng đốc sẽ biết ngài là một vị tổng đốc công chánh, liêm khiết. Tôi sao có thể hoài nghi ngài được chứ?
Dừng một chút, Đỗ Duy nói tiếp:
-Nhưng tôi nghe nói, trước khi tôi đến, tài chính thu được của Tỉnh Desa không phải giao đến thủ phủ Tỉnh Desa, mà là theo mệnh lệnh của ngài đưa đến thành Mộc Lan. Tôi nói vậy có đúng không?
Bohan biết bây giờ có nói lời khách sáo cũng vô dụng, hắn ngang nhiên cùng Đỗ Duy ngạnh kháng, hừ lạnh:
-Ồ, hóa ra hôm nay ngài công tước tới là vì muốn lấy tiền từ tôi.
Đỗ Duy lắc đầu:
- ‘Muốn”, cái này không đúng mà phải nói là “trả lại” thu nhập tài chính mà ngài giữ hộ ta.
-Tôi thân là quan chức của đế quốc, theo mệnh lệnh của đế quốc, quản lý điều hành Tỉnh Desa.
Tổng đốc Bohan lạnh lùng nói.
-Quản lý khác với thôn tính.
Đỗ Duy cười lạnh:
-Ngài lấy tài chính của hai tỉnh để nuôi một tỉnh, Tỉnh Desa ngân khố gần như không còn. Tôi sau này sẽ quản lý thế nào đây? Ngài Tổng đốc, một chút mặt mũi cũng không để cho ta sao?
Bohan lắc đầu:
-Ngài Tổng đốc nói đùa rồi, Tỉnh Desa ngân khố vẫn còn, lương thực lại càng đủ dùng cho ba tháng.
Đỗ Duy thở dài:
-Nếu vậy, chuyện trước kia không nói vội, quý mùa hè thu vào đã có hai mươi mốt vạn đồng vàng, vậy tôi xin mời ngài giải thích một chút, tại sao ngân khố lại chỉ còn có mười chín vạn.
Bohan ngữ khí bình thản:
-Chi tiêu hàng ngày và các chi tiêu tổng.
-Nói bậy.
Đỗ Duy đột nhiên nổi giận, hắn dùng sức vỗ bàn, rồi đột nhiên đứng lên:
-Tổng đốc Bohan! Ngài nghĩ tôi là thằng nhóc không hiểu cái gì sao! Quản lí tài chính đế quốc đều có dự tính dự đoán, quý mùa hè thu vào là để sử dụng cho mùa thu! Hiện giờ mùa hè còn chưa qua, ngài đã dám dùng? Hừ, chẳng lẽ ngài quản lý tỉnh cũng là như thế này sao?
Bohan nhất thời không biết nói gì
Đỗ Duy đột nhiên từ trong lòng ngực rút ra một quyển sổ đưa tới trước mặt Bohan, lạnh lùng nói:
-Trên đường tới đây, ta có đi qua bốn thành thị của Tỉnh Norin; đây là tài chính quý mùa hè của bốn thành thị này mà còn chưa có giao cho ngài, Tổng đốc Bohan, thu vào quý mùa hè của Tỉnh Norin còn chưa sử dụng, tại sao Tỉnh Desa của ta lại hết trước?
Bohan sắc mặt đỏ lên.
Đối với chỉ trích của Đỗ Duy, hắn đích xác không có cách nào trả lời.
Tại mấy tháng trước, khi đế quốc truyền đến tin tức, Tỉnh Desa sẽ thành lãnh địa của Đỗ Duy, hắn trong lòng rất là bất mãn. Hắn là một chuyên gia tài chính, cũng là một viên chức có năng lực vì đế quốc mà quản lí tây bắc, nhưng điều đó cũng không có nghĩa hắn không hề có dã tâm. Ở trong lòng hắn, chính mình vì Tây Bắc cúc cung tận tụy, vốn dưới tay hắn là địa bàn gồm hai cái tỉnh, đột nhiên chỉ vì một cái mệnh lệnh, mất đi một nửa địa bàn. Hắn tự nhiên trong lòng cực kỳ căm tức.
Bohan liền quyết tâm làm không xong không dừng, mấy tháng này hắn lấy sạch sẽ toàn bộ tài chính thu vào của Tỉnh Desa tài chính, ngân khố vốn đầy căng của Tỉnh Norin hắn không động đến, mấy tháng nay đều là lấy ngân khố của Tỉnh Desa để nuôi địa bàn của hắn.
Đỗ Duy khi đến, vấn đề đầu tiên đối mặt chính là ngân khố của Tỉnh Desa gần như trống trơn.
Đến lúc đó, để xem tên nhóc con trong tay không có tiền, không có lương thực làm được gì ở Tây Bắc. Chỉ cần hắn không làm được, sớm muộn gì Tỉnh Desa cũng trở về tay Bohan.
Nếu Đỗ Duy đã biết hết, hắn cũng không hề muốn giấu, hỏi ngược lại:
-Thưa ngài công tước, rốt cuộc là ngài muốn thế nào?
Đỗ Duy đột nhiên thu lại toàn bộ hỏa khí, hờ hững:
-Cũng không nhiều. Tài chính quý mùa hè ngài đã sử dụng, ngoài ra, ngài phải cho tôi một lời giải thích thỏa đáng tại sao một cái ngân khố một hành tỉnh lại gần như trống trơn… Tổng đốc Bohan, nếu ngài không đưa ra một lời giải thích hợp lý, tôi chỉ có thể báo lên bộ tài chính và bộ thanh tra đế quốc.
Nói xong, Đỗ Duy đứng lên, quay đầu đi ra ngoài, tới cửa đột nhiên dừng lại quay đầu liếc mắt nhìn Bohan thản nhiên nói:
-Được rồi, ngài tổng đốc, nhân tiện nói cho ngài biết, thật ra nhà tù của bộ thanh tra tôi đã ghé qua, điều kiện khá là tốt.
Lời này để cho Bohan sắc mặt âm trầm tới cực điểm, hắn trong lòng rất bất mãn, nhưng đối với uy hiếp của Đỗ Duy không chút nào để trong lòng.
Đỗ Duy mặc dù tại đế đô danh tiếng rất lớn, nhưng nơi này dù sao cũng là Tây Bắc, Bohan tại Tây Bắc nhiều năm tất nhiên cũng có uy quyền. Hắn tin đế quốc cần hắn để quản lý Tây Bắc, đồng thời Tây Bắc cũng không thể thiếu hắn. Hơn nữa, hắn có thể ở tại Tây Bắc, sau lưng hắn cũng không phải không có hậu thuẫn.
Hơn nữa, từ Bohan góc độ mà nói, hắn dù sao cũng ở tại Tây Bắc đã lâu… rời đế đô đã lâu, đối với đế đô thế cục cũng không hiểu rõ, chỉ nghe kể lại cũng là biết đại khái, vị thiếu niên công tước này tại chính biến lập công lớn mới được sự tin dùng của hoàng tử Thần.
Trong lòng hắn, Đỗ Duy dù sao chỉ là một thiếu niên quan chức được yêu thích của hoàng tử Thần mà thôi. Nghĩ rằng có thể đối phó với lãnh chúa một phương. Đúng là nói đùa.
Ra khỏi phòng của Bohan, Philip vốn vẫn đợi ở cửa theo sát phía sau Đỗ Duy. Thanh niên trẻ này vừa nghe được cuộc đối thoại bên trong, trong lòng không khỏi tư lự, thấp giọng nói:
-Thưa ngài, bây giờ ngài và vị Tổng đốc Bohan này trở mặt, sợ rằng…
Đỗ Duy cũng không có trả lời, Ron Barton bên cạnh nhưng lại cười:
-Nhóc con ngươi không hiểu, Tây Bắc và phương nam là hai địa phương khác nhau. phương nam vốn là cái loại địa phương dối trá vốn không thể giống ở đây. Tại địa phương này ngươi lùi một bước người khác sẽ tiến hai bước; ngươi nếu như yếu thế một chút, ngươi sẽ bị kẻ khác chà đạp lên đầu. Vừa rồi nếu như ngài công tước chỉ tỏ ra nhu nhược một chút, sợ rằng vị Tổng đốc Bohan kia đến ngay cả một xu cũng không lưu lại cho chúng ta chứ đừng nói mười chín vạn đồng vàng.
Phillip nghe xong, trong lòng trầm tư gật đầu.
Đỗ Duy nhưng lại ung dung tự nhủ:
-Ta thực ra cũng không tức giận, vừa rồi chẳng qua là trêu cái tên kia thôi. Tuy nhiên hôm nay nhìn thấy Bohan… Ai da, cũng làm cho ta có chút thất vọng, hắn mặc dù bản lãnh có thừa nhưng lòng dạ quá hẹp hòi. Ta còn chưa tới Tây Bắc, hắn đã coi ta là địch nhân. Hừ, muốn cho ta xuống ngựa ư? Để xem ai mới là người cười sau cùng!
Sau đó Đỗ Duy cười khổ:
-Không nghĩ rằng đi tới Tây Bắc, không có xung đột với quân đội Tây Bắc mà lại xung đột với tổng đốc đế quốc trước.
-Điều này…thưa ngài, ngài thật sự muốn tố cáo lên bộ tài chính và bộ thanh tra đế quốc sao?
Phillip cẩn thận hỏi, dù sao tại trong lòng người trẻ tuổi như hắn vẫn vô cùng kính nể đối với thành tựu của Tổng đốc Bohan tại Tây Bắc.
-Tố cáo! Đương nhiên là phải tố cáo.
Đỗ Duy thản nhiên nói:
-Nếu ta không tố cáo, hắn lại cho rằng ta sợ hắn. Tuy nhiên, ta cũng biết cho dù báo cũng không có bao nhiêu tác dụng. Nhiếp chính vương cũng không phải kẻ ngu, sẽ không loại bỏ Bohan; Bohan mặc dù nhân phẩm không ra gì nhưng bản lĩnh thì có. Đế quốc cần hắn để quản lý Tây Bắc. Nhưng làm ồn ào lên, cho hắn chút phiền toái cũng tốt.
Phillip sửng sốt nói:
-Chỉ như vậy sao?
Hắn xem ra làm như vậy chỉ là cách tức giận của tên nhóc con, điển hình của kiểu ‘thiệt người không lợi mình’. Mặc dù hắn là một người người mới tham gia chính trị nhưng dù sao cũng cũng biết cách làm này hơi ngây thơ.
-Đây chỉ là bước đầu tiên mà thôi.
Đỗ Duy kiên nhẫn giải thích cho thanh niên trẻ tuổi này:
-Đây chẳng qua chỉ là hành động để cho Bohan hiểu được chúng ta không phải tùy tiện có thể khinh thường. Ta tự nhiên có biện pháp để khuất phục Bohan… Hừ, dám nuốt ngân khố tỉnh của ta. Ta muốn hắn ăn như thế nào, thì nôn ra thế ấy.
Nếu đã cùng Tổng đốc Bohan không thể hòa hợp được, Đỗ Duy cũng không có gì để làm ở thành Moran. Bổ sung một chút vật tư cho đoàn xe như nước uống liền khởi hành đi Tỉnh Desa ngay trong ngày.
Rốt cục sau vài ngày, đoàn xe tiến vào bên trong Tỉnh Desa. Nhìn cảnh vật hoang vu, Phillip bên cạnh Đỗ Duy liên tục lắc đầu:
-Ài, nơi như vậy khó trách được xưng là khu vực bần hàn nhất đế quốc.
Đưa mắt nhìn khắp thì khắp nơi đều là cát vàng, ngay cả dân cư cũng rất thưa thớt, nửa sống nửa chết bộ dáng. Đi hai ngày mới tới thành thị nhỏ đầu tiên, hiện trạng làm cho Đỗ Duy rất tức giận.
Tổng đốc Bohan thật sự là bòn rút một cách triệt để. Những quan viên này hiển nhiên là người của Bohan, niêm phong lại cái ngân khố trống không xong, những người này ngoài mặt đối Đõ Duy cực kỳ cung kính nhưng mà sau khi bàn giao hết các trương mục thì dường như đều không muốn ở lại thêm một chút nào nữa mà lập tức rất nhanh rời đi với tốc độ nhanh nhất.
Đỗ Duy cũng không muốn lãng phí nước bọt với những tên khốn này. Hắn mang đến tám mươi học trò giỏi của Lam Hải ngay lập tức bắt tay vào việc tiếp quản công việc hành chính của địa phương.
Cứ như vậy, nhóm Đỗ Duy tốc độ thật chậm lại nhiều. Cũng may hành vi của Bohan cũng khiến cho quá trình bàn giao đơn giản hơn nhiều. Điều đó là đương nhiên, ngược lại các địa phương lưu lại đều trống không, tiền quỹ rất ít, cũng không có gì để giao lại cả!
Vòng vo quanh quẩn trong Tỉnh Desa suốt mười lăm ngày Đỗ Duy cuối cùng mới đi đến thành thị thủ phủ của Tỉnh Desa: Thành Gilear.
Thành Gilear nằm tại phía bắc của Tỉnh Desa, mặt sau dựa vào dãy núi Kilimanjaro. Tại trong thành có thể thấy dãy Kilimanjaro phía xa cao lớn nguy nga giống như một con rồng lớn rất dài.
Liên miên bất tuyệt.
Khi đoàn xe tiến vào thành Gilear, vị quan còn lưu lại cuối cùng đến nghênh đón, Đỗ Duy cũng không khách sáo với vị quan này, trực tiếp dẫn người đến ngân khố xem xét một chút.
Quả nhiên thủ phủ ngân khố còn có một chút tồn kho giống như số liệu Bohan thông báo ngày trước.
Đường đường là một hành tỉnh mà trong ngân khố, vũ khí trang bị chỉ hơn ngàn bộ, lương thực chỉ đủ dùng một quý, còn chỉ có… mười chín vạn đồng vàng.
Tuy thế, lúc này Đỗ Duy cũng không thiếu tiền. Việc làm ăn của hắn tại đế đô cũng mang cho hắn không ít tài phú, còn có…Nam Dương Liên hợp vương quốc, sẽ có một đội thuyền tài phú đợi hắn.
Thành Gilear so với thành Mộc Lan thật là quá mức khác biệt. Đường đường là thủ phủ hành tỉnh tổng cộng chỉ có 8 vạn dân cư, mà tường thành lại đổ nát, Đỗ Duy thậm chí hoài nghi rằng sau chiến tranh hơn hai mươi năm trước thì tòa thành này còn chưa có được tu bổ.
Sự thật cũng không có khác lắm.
Mà thành thị cũng vô cùng nhỏ, tường thành không đủ mười dặm… Nơi nhỏ bé như thế này thật không xứng với địa vị là thủ phủ của một tỉnh.
-Thưa ngài, tôi nghĩ chúng ta nên tu bổ tường thành một chút.
Ron Barton nhìn thoáng qua, nhíu mày nói:
-Tường thành đổ nát như thế này, một khi có mã tặc tới hoặc có địch nhân tập kích, căn bản là không có cách nào phòng ngự
Chính xác, tường thành phía nam đã bị tàn phá nặng nề, chỉ cần địch nhân tấn công, chỉ cần một lần xông lên là có thể trực tiếp từ đám gạch đổ nát kia nhảy lên tường thành.
-Tu bổ à?
Đỗ Duy bĩu môi: “Tường thành đổ nát như vậy, tu bổ cũng không có bao nhiêu tác dụng, không bằng kiến tạo một tòa thành lớn mới.
-Vị này nhất định là tướng quân Barton danh chấn tây bắc đây?Ta nghe tên ngài đã lâu, không nghĩ hôm nay có thể gặp được ở Tây Bắc, mà uy phong vẫn còn nguyên như năm xưa”
Ron Barton không thèm để ý đến ánh mắt của vị tổng đốc, hắn cũng không trả lời, mà lùi lại phía sau vài bước bên cạnh Đỗ Duy, nói:
-Quý ngài đây là ngài công tước của chúng tôi
Tổng đốc Bohan lúc này mới như nhìn thấy Đỗ Duy, trên mặt nở một nụ cười khách sáo, đặc trưng của chốn quan trường, hắn đi vòng qua bàn đến:
-Hóa ra là ngài công tước Hoa Tulip, ngài mất công đến đây nhưng ta do công vụ bên mình nên không tự mình nghênh tiếp được, thật là thất lễ”
Nói xong, hắn sắc mặt đột nhiên sầm xuống, quay ra bên ngoài quát:
-Không phải ta đã bảo các ngươi tiếp đón cho tốt ngài công tước sao? Các người làm trò gì thế này?
-Tổng đốc Bohan.
Đỗ Duy ung dung nói:
-Không trách được bọn họ, là tôi kiên trì muốn đến phủ tổng đốc.
Hắn mỉm cười, nhìn thẳng vào tổng đốc Bohan:
-Tôi sắp đi Tỉnh Desa là lãnh địa của ta, mà Desa này mấy năm qua được sự chiếu cố của tổng đốc, thân là người chịu trách nhiệm hành tỉnh, tất nhiên phải tự mình đến cảm tạ ngài.
Đối với Bohan rất là khách khí đáp lại; Đỗ Duy chuyển đề tài:
- Còn có, ta nếu chuẩn bị đi Tỉnh Desa, thì còn rất nhiều phương diện, sự tình muốn cùng ngài trao đổi thêm, như thế nào không đến phủ tổng đốc cho được?
Ánh mắt hai người nhìn nhau, trong lòng đều mang âm mưu khác nhau, nhưng cùng cười to ha ha.
Bohan sai người mang trà lên, đưa cái bàn vừa bị dị tộc chém đứt, mời Đỗ Duy và Ron Barton ngồi, lúc này hắn mới cười nói:
-Hai tháng trước biết được quý ngài sắp tới Tây Bắc, cho nên về chuyện Tỉnh Desa, tôi đã sớm thu xếp rồi. Tỉnh Desa đã là lãnh địa của gia tộc ngài nên trong hai tháng này ta đã rút toàn bộ thủ bị quân địa phương đồn trú tại Desa đi, tư quân của gia tộc ngài có thể tiến vào Tỉnh Desa bất cứ lúc nào. Còn mặt quản lý hành tỉnh, thì hiện có một nhóm quan viên đang tạm thời chờ tại văn phòng, các công văn và thủ tục cần thiết đều đã được giải quyết xong chỉ cần người của ngài đến tiếp nhận, là họ toàn bộ sẽ quay trở về đây.
Đỗ Duy cười cười, đột nhiên nói:
-Vậy về mặt tài chính thì sao?
Ánh mắt Bohan có chút thay đổi, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không biến sắc chút nào:
- Về phương diện tài chính, toàn bộ các trương mục đã thanh toán xong, còn dư trong ngân khố, ngài có thể kiểm tra bất cứ lúc nào.
-Ồ.
Đỗ Duy không chút biểu hiện cảm xúc gì nhấc cốc trà trước mặt lên uống một ngụm, nước trà màu chanh vàng, uống vào miệng mang theo một mùi mật hoa thơm ngát. Đỗ Duy nói:
-Đây chắc là đặc sản Tây Bắc, mật ong cát đúng không? Hương vị rất tuyệt.
Sau đó hắn bỏ cái chén xuống, rất tùy ý nói:
-Thưa ngài, trước mắt thì các khoản mục tài chính trong ngân khố của Tỉnh Desa hiện có những gì?
Tổng đốc Bohan nhất thời nhíu mày, Đỗ Duy không để cho hắn nói đã tiếp tục:
-Tôi nghe nói ngài Tổng đốc Bohan là chuyên gia về hàng đầu lĩnh vực tài chính của đế quốc. Việc tài chính của Tỉnh Desa đã làm ngài lo lắng nhiều. Tôi nghĩ rằng nếu trực tiếp xem những báo cáo chán ngắt đó không bằng nhờ chuyên gia như ngài giảng qua đại khái một chút. Hơn nữa, xin ngài đừng cười, chứ tôi sợ nhất là đọc sách.
Lời này vừa nói ra, Ron Barton suýt nữa thì phun hết trà trong miệng ra ngoài.
Ánh mắt hắn cổ quái nhìn Đỗ Duy, nghĩ:
-Ngươi sợ đọc sách sao?
‘Thần linh trên cao’, Ron Barton này trước giờ chưa thấy qua ai thích đọc sách hơn vị ngài thiếu niên công tước trước mặt này. Hắn trước kia có một thời gian ở tại phủ công tước đều thấy đức ngài công tước này phần lớn thời gian đều dành cho việc đọc sách. Nhìn những quyển sách toàn chữ là chữ khiến đầu óc đơn giản của hắn nhìn mà nhức đầu. Tổng quản Marde có nói qua, cậu chủ Đỗ Duy khi còn nhỏ lại đọc càng nhiều, từng ở trong thư phòng suốt một tháng chỉ để đọc một cuốn sách mà không có rời phòng một bước.Trong nhà Rowling thì chỗ cư ngụ của cậu chủ, riêng sách mà cậu ấy xem qua cũng xếp đầy ba căn phòng lớn.
Tổng đốc Bohan rất muốn từ chối đuổi tên công tước này đi nhanh đến Tỉnh Desa. Nhưng xem ra Đỗ Duy cũng không chịu đi, hơn nữa Đỗ Duy còn gọi hắn “chuyên gia tài chính”, hắn cũng không có cách nào khác:
-Ngài Công tước thật thích nói đùa, thân là đế quốc tổng đốc tôi tự nhiên cố gắng tận chức, nhưng cái gì đó “chuyên gia tài chính hàng đầu” thì xin ngài ngàn vạn lần đừng nói vậy không người khác cười cho.
Bohan trầm ngâm chốc lát, rồi thở dài:
-Tình hình tài chính của Tỉnh Desa theo thống kê quý mùa hè bao gồm tiền lương, còn các loại vật tư, tổng cộng khoảng hai mươi mốt vạn đồng vàng. Tôi nhớ đúng là thế này, không thể sai được.
Đỗ Duy trong lòng giận dữ, nhưng trên mặt nụ cười đầy hòa khí.
Một quý mùa hè mà chỉ có hai mươi mốt vạn đồng vàng? Nhưng đây là một tỉnh! Một quý hai mươi mốt vạn, vậy một năm sợ rằng không được một trăm vạn. Đúng là lừa đảo!
Tên Bohan này, khẳng định là trong lúc lúc chuyển giao địa bàn trước kia, đã lấy không ít tiền trong ngân khố.
Tuy nhiên, loại chuyện này, Đỗ Duy cũng không thấy lạ…nếu đổi lại là chính hắn, khẳng định cũng sẽ làm như thế.
-Tổng đốc Bohan, vậy trong ngân khố tổng cộng có bao nhiểu? Tôi muốn trước tiên hiểu rõ lãnh địa của tôi có bao nhiêu kinh phí có thể điều dụng. Mặc dù trước sau gì tôi cũng biết, nhưng sẽ tốt hơn nếu biết trước.
-Cái này…
Tổng đốc Bohan do dự chốc lát, giờ phút này phải đối mặt với vị thiếu niên công tước này, hắn cũng thấy chính mình có đúng hay không đi quá xa.
Đỗ Duy nghĩ không sai, đúng vậy, trước khi Đỗ Duy về nắm quyền, Bohan đích xác đã âm thầm động tay động chân, làm cho Tỉnh Desa ngân khố gần như không còn. Hắn nghĩ ” Tỉnh Desa lúc trước do hắn quản lý thì tiền lương là thu nhập của hắn, tại sao lại đưa cho tên nhóc con này. Cũng vì lý do này, Tổng đốc Bohan mới có ý né tránh không muốn gặp Đỗ Duy, ai mà biết Đỗ Duy trực tiếp tới gặp hắn.
-Nếu tôi nhớ không nhầm, Tỉnh Desa khi tôi tổng kết ước chừng có…
Nói đến đây, hắn đột nhiên xoay người đi ra sau chiếc bàn, lấy ra một quyển sổ sau đó nói:
-Là ở đây. Vũ khí khải giáp và kỵ binh khinh giáp có một trăm bốn mươi bộ, bộ binh trang bị có một nghìn bộ, cung nỏ ba trăm cái, và tám nghìn mũi tên. Lương thực ước chừng đủ dùng trong ba tháng; về lĩnh vực tài chính, có thể sử dụng có khoảng mười chín vạn đồng vàng…
Mặc dù Đỗ Duy đã sớm có sự chuẩn bị, nhưng khi nghe những số liệu trên, cũng cảm thấy tức giận điên lên.
Cái tên Tổng đốc Bohan này, con mẹ nó đúng là cướp bóc mà.
Những số liệu này, mặc dù không ít… nhưng đừng quên đây là một tỉnh. Một tỉnh, mà chỉ lưu lại cho hắn có như thế.
Đỗ Duy sắc mặt có chút khó coi, nhíu mày nhìn Tổng đốc Bohan:
-Thưa ngài, ngài không có nhìn lầm chứ?
-Cái này…sẽ không sai đâu.
Tổng đốc Bohan khép lại cuốn sổ, trên mặt lộ ra nét bất đắc dĩ, thở dài, đi tới bên cạnh Đỗ Duy, giọng nói trầm trọng:
-Tỉnh Desa đất đai khô cằn, tài chính thiếu thốn, chỉ nhập không xuất, ngân khố không có bao nhiều cũng là chuyện bình thường.
Đỗ Duy lại nói:
-Tôi xem ra không đúng? Tỉnh Desa, quý mùa hè còn có hai mươi vạn đồng vàng, một năm thu vào tương đương tại một trăm vạn. Một hành tỉnh hàng năm thu vào một trăm vạn, nhiều năm như vậy, tại sao trong ngân khố chỉ còn có mười mấy vạn đồng vàng?”
Bohan trên mặt có chút khó coi:
-Thưa ngài Công tước, không phải ngài nghĩ rằng Bohan tôi tham ô đó chứ?
Đỗ Duy cười cười:
- Đương nhiên là không phải, tôi nhiều năm qua đã nghe qua danh tiếng của ngài. Ngài tại Tây Bắc tăng thu giảm chi, chỉ cần nhìn bề ngoài của phủ Tổng đốc sẽ biết ngài là một vị tổng đốc công chánh, liêm khiết. Tôi sao có thể hoài nghi ngài được chứ?
Dừng một chút, Đỗ Duy nói tiếp:
-Nhưng tôi nghe nói, trước khi tôi đến, tài chính thu được của Tỉnh Desa không phải giao đến thủ phủ Tỉnh Desa, mà là theo mệnh lệnh của ngài đưa đến thành Mộc Lan. Tôi nói vậy có đúng không?
Bohan biết bây giờ có nói lời khách sáo cũng vô dụng, hắn ngang nhiên cùng Đỗ Duy ngạnh kháng, hừ lạnh:
-Ồ, hóa ra hôm nay ngài công tước tới là vì muốn lấy tiền từ tôi.
Đỗ Duy lắc đầu:
- ‘Muốn”, cái này không đúng mà phải nói là “trả lại” thu nhập tài chính mà ngài giữ hộ ta.
-Tôi thân là quan chức của đế quốc, theo mệnh lệnh của đế quốc, quản lý điều hành Tỉnh Desa.
Tổng đốc Bohan lạnh lùng nói.
-Quản lý khác với thôn tính.
Đỗ Duy cười lạnh:
-Ngài lấy tài chính của hai tỉnh để nuôi một tỉnh, Tỉnh Desa ngân khố gần như không còn. Tôi sau này sẽ quản lý thế nào đây? Ngài Tổng đốc, một chút mặt mũi cũng không để cho ta sao?
Bohan lắc đầu:
-Ngài Tổng đốc nói đùa rồi, Tỉnh Desa ngân khố vẫn còn, lương thực lại càng đủ dùng cho ba tháng.
Đỗ Duy thở dài:
-Nếu vậy, chuyện trước kia không nói vội, quý mùa hè thu vào đã có hai mươi mốt vạn đồng vàng, vậy tôi xin mời ngài giải thích một chút, tại sao ngân khố lại chỉ còn có mười chín vạn.
Bohan ngữ khí bình thản:
-Chi tiêu hàng ngày và các chi tiêu tổng.
-Nói bậy.
Đỗ Duy đột nhiên nổi giận, hắn dùng sức vỗ bàn, rồi đột nhiên đứng lên:
-Tổng đốc Bohan! Ngài nghĩ tôi là thằng nhóc không hiểu cái gì sao! Quản lí tài chính đế quốc đều có dự tính dự đoán, quý mùa hè thu vào là để sử dụng cho mùa thu! Hiện giờ mùa hè còn chưa qua, ngài đã dám dùng? Hừ, chẳng lẽ ngài quản lý tỉnh cũng là như thế này sao?
Bohan nhất thời không biết nói gì
Đỗ Duy đột nhiên từ trong lòng ngực rút ra một quyển sổ đưa tới trước mặt Bohan, lạnh lùng nói:
-Trên đường tới đây, ta có đi qua bốn thành thị của Tỉnh Norin; đây là tài chính quý mùa hè của bốn thành thị này mà còn chưa có giao cho ngài, Tổng đốc Bohan, thu vào quý mùa hè của Tỉnh Norin còn chưa sử dụng, tại sao Tỉnh Desa của ta lại hết trước?
Bohan sắc mặt đỏ lên.
Đối với chỉ trích của Đỗ Duy, hắn đích xác không có cách nào trả lời.
Tại mấy tháng trước, khi đế quốc truyền đến tin tức, Tỉnh Desa sẽ thành lãnh địa của Đỗ Duy, hắn trong lòng rất là bất mãn. Hắn là một chuyên gia tài chính, cũng là một viên chức có năng lực vì đế quốc mà quản lí tây bắc, nhưng điều đó cũng không có nghĩa hắn không hề có dã tâm. Ở trong lòng hắn, chính mình vì Tây Bắc cúc cung tận tụy, vốn dưới tay hắn là địa bàn gồm hai cái tỉnh, đột nhiên chỉ vì một cái mệnh lệnh, mất đi một nửa địa bàn. Hắn tự nhiên trong lòng cực kỳ căm tức.
Bohan liền quyết tâm làm không xong không dừng, mấy tháng này hắn lấy sạch sẽ toàn bộ tài chính thu vào của Tỉnh Desa tài chính, ngân khố vốn đầy căng của Tỉnh Norin hắn không động đến, mấy tháng nay đều là lấy ngân khố của Tỉnh Desa để nuôi địa bàn của hắn.
Đỗ Duy khi đến, vấn đề đầu tiên đối mặt chính là ngân khố của Tỉnh Desa gần như trống trơn.
Đến lúc đó, để xem tên nhóc con trong tay không có tiền, không có lương thực làm được gì ở Tây Bắc. Chỉ cần hắn không làm được, sớm muộn gì Tỉnh Desa cũng trở về tay Bohan.
Nếu Đỗ Duy đã biết hết, hắn cũng không hề muốn giấu, hỏi ngược lại:
-Thưa ngài công tước, rốt cuộc là ngài muốn thế nào?
Đỗ Duy đột nhiên thu lại toàn bộ hỏa khí, hờ hững:
-Cũng không nhiều. Tài chính quý mùa hè ngài đã sử dụng, ngoài ra, ngài phải cho tôi một lời giải thích thỏa đáng tại sao một cái ngân khố một hành tỉnh lại gần như trống trơn… Tổng đốc Bohan, nếu ngài không đưa ra một lời giải thích hợp lý, tôi chỉ có thể báo lên bộ tài chính và bộ thanh tra đế quốc.
Nói xong, Đỗ Duy đứng lên, quay đầu đi ra ngoài, tới cửa đột nhiên dừng lại quay đầu liếc mắt nhìn Bohan thản nhiên nói:
-Được rồi, ngài tổng đốc, nhân tiện nói cho ngài biết, thật ra nhà tù của bộ thanh tra tôi đã ghé qua, điều kiện khá là tốt.
Lời này để cho Bohan sắc mặt âm trầm tới cực điểm, hắn trong lòng rất bất mãn, nhưng đối với uy hiếp của Đỗ Duy không chút nào để trong lòng.
Đỗ Duy mặc dù tại đế đô danh tiếng rất lớn, nhưng nơi này dù sao cũng là Tây Bắc, Bohan tại Tây Bắc nhiều năm tất nhiên cũng có uy quyền. Hắn tin đế quốc cần hắn để quản lý Tây Bắc, đồng thời Tây Bắc cũng không thể thiếu hắn. Hơn nữa, hắn có thể ở tại Tây Bắc, sau lưng hắn cũng không phải không có hậu thuẫn.
Hơn nữa, từ Bohan góc độ mà nói, hắn dù sao cũng ở tại Tây Bắc đã lâu… rời đế đô đã lâu, đối với đế đô thế cục cũng không hiểu rõ, chỉ nghe kể lại cũng là biết đại khái, vị thiếu niên công tước này tại chính biến lập công lớn mới được sự tin dùng của hoàng tử Thần.
Trong lòng hắn, Đỗ Duy dù sao chỉ là một thiếu niên quan chức được yêu thích của hoàng tử Thần mà thôi. Nghĩ rằng có thể đối phó với lãnh chúa một phương. Đúng là nói đùa.
Ra khỏi phòng của Bohan, Philip vốn vẫn đợi ở cửa theo sát phía sau Đỗ Duy. Thanh niên trẻ này vừa nghe được cuộc đối thoại bên trong, trong lòng không khỏi tư lự, thấp giọng nói:
-Thưa ngài, bây giờ ngài và vị Tổng đốc Bohan này trở mặt, sợ rằng…
Đỗ Duy cũng không có trả lời, Ron Barton bên cạnh nhưng lại cười:
-Nhóc con ngươi không hiểu, Tây Bắc và phương nam là hai địa phương khác nhau. phương nam vốn là cái loại địa phương dối trá vốn không thể giống ở đây. Tại địa phương này ngươi lùi một bước người khác sẽ tiến hai bước; ngươi nếu như yếu thế một chút, ngươi sẽ bị kẻ khác chà đạp lên đầu. Vừa rồi nếu như ngài công tước chỉ tỏ ra nhu nhược một chút, sợ rằng vị Tổng đốc Bohan kia đến ngay cả một xu cũng không lưu lại cho chúng ta chứ đừng nói mười chín vạn đồng vàng.
Phillip nghe xong, trong lòng trầm tư gật đầu.
Đỗ Duy nhưng lại ung dung tự nhủ:
-Ta thực ra cũng không tức giận, vừa rồi chẳng qua là trêu cái tên kia thôi. Tuy nhiên hôm nay nhìn thấy Bohan… Ai da, cũng làm cho ta có chút thất vọng, hắn mặc dù bản lãnh có thừa nhưng lòng dạ quá hẹp hòi. Ta còn chưa tới Tây Bắc, hắn đã coi ta là địch nhân. Hừ, muốn cho ta xuống ngựa ư? Để xem ai mới là người cười sau cùng!
Sau đó Đỗ Duy cười khổ:
-Không nghĩ rằng đi tới Tây Bắc, không có xung đột với quân đội Tây Bắc mà lại xung đột với tổng đốc đế quốc trước.
-Điều này…thưa ngài, ngài thật sự muốn tố cáo lên bộ tài chính và bộ thanh tra đế quốc sao?
Phillip cẩn thận hỏi, dù sao tại trong lòng người trẻ tuổi như hắn vẫn vô cùng kính nể đối với thành tựu của Tổng đốc Bohan tại Tây Bắc.
-Tố cáo! Đương nhiên là phải tố cáo.
Đỗ Duy thản nhiên nói:
-Nếu ta không tố cáo, hắn lại cho rằng ta sợ hắn. Tuy nhiên, ta cũng biết cho dù báo cũng không có bao nhiêu tác dụng. Nhiếp chính vương cũng không phải kẻ ngu, sẽ không loại bỏ Bohan; Bohan mặc dù nhân phẩm không ra gì nhưng bản lĩnh thì có. Đế quốc cần hắn để quản lý Tây Bắc. Nhưng làm ồn ào lên, cho hắn chút phiền toái cũng tốt.
Phillip sửng sốt nói:
-Chỉ như vậy sao?
Hắn xem ra làm như vậy chỉ là cách tức giận của tên nhóc con, điển hình của kiểu ‘thiệt người không lợi mình’. Mặc dù hắn là một người người mới tham gia chính trị nhưng dù sao cũng cũng biết cách làm này hơi ngây thơ.
-Đây chỉ là bước đầu tiên mà thôi.
Đỗ Duy kiên nhẫn giải thích cho thanh niên trẻ tuổi này:
-Đây chẳng qua chỉ là hành động để cho Bohan hiểu được chúng ta không phải tùy tiện có thể khinh thường. Ta tự nhiên có biện pháp để khuất phục Bohan… Hừ, dám nuốt ngân khố tỉnh của ta. Ta muốn hắn ăn như thế nào, thì nôn ra thế ấy.
Nếu đã cùng Tổng đốc Bohan không thể hòa hợp được, Đỗ Duy cũng không có gì để làm ở thành Moran. Bổ sung một chút vật tư cho đoàn xe như nước uống liền khởi hành đi Tỉnh Desa ngay trong ngày.
Rốt cục sau vài ngày, đoàn xe tiến vào bên trong Tỉnh Desa. Nhìn cảnh vật hoang vu, Phillip bên cạnh Đỗ Duy liên tục lắc đầu:
-Ài, nơi như vậy khó trách được xưng là khu vực bần hàn nhất đế quốc.
Đưa mắt nhìn khắp thì khắp nơi đều là cát vàng, ngay cả dân cư cũng rất thưa thớt, nửa sống nửa chết bộ dáng. Đi hai ngày mới tới thành thị nhỏ đầu tiên, hiện trạng làm cho Đỗ Duy rất tức giận.
Tổng đốc Bohan thật sự là bòn rút một cách triệt để. Những quan viên này hiển nhiên là người của Bohan, niêm phong lại cái ngân khố trống không xong, những người này ngoài mặt đối Đõ Duy cực kỳ cung kính nhưng mà sau khi bàn giao hết các trương mục thì dường như đều không muốn ở lại thêm một chút nào nữa mà lập tức rất nhanh rời đi với tốc độ nhanh nhất.
Đỗ Duy cũng không muốn lãng phí nước bọt với những tên khốn này. Hắn mang đến tám mươi học trò giỏi của Lam Hải ngay lập tức bắt tay vào việc tiếp quản công việc hành chính của địa phương.
Cứ như vậy, nhóm Đỗ Duy tốc độ thật chậm lại nhiều. Cũng may hành vi của Bohan cũng khiến cho quá trình bàn giao đơn giản hơn nhiều. Điều đó là đương nhiên, ngược lại các địa phương lưu lại đều trống không, tiền quỹ rất ít, cũng không có gì để giao lại cả!
Vòng vo quanh quẩn trong Tỉnh Desa suốt mười lăm ngày Đỗ Duy cuối cùng mới đi đến thành thị thủ phủ của Tỉnh Desa: Thành Gilear.
Thành Gilear nằm tại phía bắc của Tỉnh Desa, mặt sau dựa vào dãy núi Kilimanjaro. Tại trong thành có thể thấy dãy Kilimanjaro phía xa cao lớn nguy nga giống như một con rồng lớn rất dài.
Liên miên bất tuyệt.
Khi đoàn xe tiến vào thành Gilear, vị quan còn lưu lại cuối cùng đến nghênh đón, Đỗ Duy cũng không khách sáo với vị quan này, trực tiếp dẫn người đến ngân khố xem xét một chút.
Quả nhiên thủ phủ ngân khố còn có một chút tồn kho giống như số liệu Bohan thông báo ngày trước.
Đường đường là một hành tỉnh mà trong ngân khố, vũ khí trang bị chỉ hơn ngàn bộ, lương thực chỉ đủ dùng một quý, còn chỉ có… mười chín vạn đồng vàng.
Tuy thế, lúc này Đỗ Duy cũng không thiếu tiền. Việc làm ăn của hắn tại đế đô cũng mang cho hắn không ít tài phú, còn có…Nam Dương Liên hợp vương quốc, sẽ có một đội thuyền tài phú đợi hắn.
Thành Gilear so với thành Mộc Lan thật là quá mức khác biệt. Đường đường là thủ phủ hành tỉnh tổng cộng chỉ có 8 vạn dân cư, mà tường thành lại đổ nát, Đỗ Duy thậm chí hoài nghi rằng sau chiến tranh hơn hai mươi năm trước thì tòa thành này còn chưa có được tu bổ.
Sự thật cũng không có khác lắm.
Mà thành thị cũng vô cùng nhỏ, tường thành không đủ mười dặm… Nơi nhỏ bé như thế này thật không xứng với địa vị là thủ phủ của một tỉnh.
-Thưa ngài, tôi nghĩ chúng ta nên tu bổ tường thành một chút.
Ron Barton nhìn thoáng qua, nhíu mày nói:
-Tường thành đổ nát như thế này, một khi có mã tặc tới hoặc có địch nhân tập kích, căn bản là không có cách nào phòng ngự
Chính xác, tường thành phía nam đã bị tàn phá nặng nề, chỉ cần địch nhân tấn công, chỉ cần một lần xông lên là có thể trực tiếp từ đám gạch đổ nát kia nhảy lên tường thành.
-Tu bổ à?
Đỗ Duy bĩu môi: “Tường thành đổ nát như vậy, tu bổ cũng không có bao nhiêu tác dụng, không bằng kiến tạo một tòa thành lớn mới.