Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 212
Nhìn thấy ngọn lửa kia đã phun tới trước mặt, trong lòng Đỗ Duy máy động, thân thể nhanh chóng cúi xuống, lập tức hắn thấy một luồng sóng nhiệt lướt qua đỉnh đầu, ngọn lửa nóng rực gần như lướt qua sát da đầu Đỗ Duy. Tiếng hô sợ hãi của bọn Raoen phía sau vừa mới truyền tới Đỗ Duy đã cảm nhận được theo ngọn lửa có một bóng đen mạnh mẽ lao về phía mình, hắn liền cảm thấy bả vai tê dần, hàm răng sắc nhọn đã đâm vào da thịt mình.
Một tiếng dã thú gầm nhẹ bên tai, Đỗ Duy phát hiện thân thể mình đã bị cái gì ngậm lấy, sau đó giống như bay vào trong căn chòi kia.
Trong chòi vốn không có đèn đuốc gì, Đỗ Duy bị ném xuống đất, hắn chịu đựng đau nhức trên vai ngẩng đầu lên nhìn. Căn chòi này không lớn, vốn đã chứa đầy cỏ khô, trong hàng đống hàng đống cỏ khô có một con quái thú ở giữa.
Vẻ ngoài của con quái thú này rất kì lạ, cao khoảng trên dưới một mét nhưng đứng thẳng giống như con người, lông dài mọc toàn thân, hai chân rất ngắn nhưng hai tay lại rất dài, trông có vẻ giống như một con vượn. Chỉ là dưới hai bàn tay hình như còn có màng da, trên bàn tay chỉ có ba ngón, ngón tay có một lớp màng giống như chân vịt, không nên gọi là bàn tay, trông giống một cái cào nhỏ thì đúng hơn.
Con quái vật này đứng ở trong đống cỏ, bao phủ toàn thân là lớp lông dài đỏ như lửa, nhìn Đỗ Duy, trong miệng phát ra tiếng kêu “hà hà” kì lạ. Đáng sợ hơn là khi nó há miệng lộ ra một cái lưỡi thật dài đỏ lòm giống như quỷ chết treo, trên đầu lưỡi không ngờ còn mọc đầy từng cái từng cái gai thịt, mỗi cái gai thịt còn hơi cong cong, chiều dài của đầu lưỡi thật sự có thể dọa người, nó mở miệng như vậy thôi mà đầu lưỡi gần như đã kéo lê trên mặt đất.
Hình dáng quái vật này Đỗ Duy từ trước tới nay vẫn chưa nghe nói qua. Mặc dù hiện tại hắn đối với các loài ma thú đã hiểu khá rõ nhưng con vật này hắn từ trước tới nay lại không thấy qua trong bất cứ sách vở nào.
Mose đáng thương còn nằm trước mặt quái vật, một chân quái vật dẫm lên người Mose, tên nhóc này hình như đã ngất rồi, nằm úp sấp ở đằng kia không động đậy gì.
Mà bên cạnh Đỗ Duy là một con vật có bộ lông màu xám đang dùng đôi mắt màu xanh nhìn chằm chằm Đỗ Duy. Hắn nhìn thoáng qua đã thấy con vật này.
Một con chó lửa, chó lửa là một ma thú trung cấp thuộc tính hỏa, động tác nhanh mạnh, hàm răng sắc nhọn, hơn nữa sở trường linh hoạt, đầu giống như đầu chó, mũi rất thính. Chó lửa trưởng thành còn có thể phun lửa làm thương tổn kẻ địch, mà lúc chạy trốn còn có thể chui xuống phía dưới đào động để chạy chốn.
Nhìn rõ hai con vật này, ngay lập tức Đỗ Duy đã phản ứng, xem ra hai anh em trong đám học sinh ma pháp kia đã đoán đúng: quả nhiên có hai con ma thú.
Chó lửa nhe răng há miệng về phía Đỗ Duy, trên hàm răng bén nhọn còn dính máu của hắn. Vừa rồi chính là nó cắn vào bả vai Đỗ Duy, đem hắn vào trong căn chòi, mà khi Đỗ Duy vừa mới đứng dậy nó liền cong người, trong miệng phát ra tiếng “ô ô” cảnh cáo, tư thế như chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.
Trong không gian nhỏ hẹp đối mặt với hai con ma thú…hơn nữa bản thân lại là ma pháp sư vốn không am hiểu cận chiến, đương nhiên Đỗ Duy hiểu rõ tình cảnh của mình. Cho nên hắn không dám coi thường, cẩn thận nằm trên mặt đất để tránh cho con chó lửa này khỏi tấn công, nhưng trong lòng hắn lại cầu nguyện Raoen ở bên ngoài nhanh chóng dẫn thị vệ chạy tới.
Con quái vật mà Đỗ Duy không biết tên kia bỗng nhiên ngửa mặt lên trời kêu “ô ô” vài tiếng, sau tiếng kêu này, con chó lửa vốn muốn di chuyển nhưng hình như rất sợ hãi, lui về phía sau vài bước, không tiếp tục nhe răng há miệng về phía Đỗ Duy.
Đỗ Duy thấy tình cảnh này trong lòng lại càng rùng mình: quả nhiên là một con ma thú cao cấp! Chỉ có ma thú cao cấp mới có thể khiến ma thú khác làm thuộc hạ của nó.
Con quái vật này một chân để trên người Mose, hướng về phía Đỗ Duy kêu “ô ô” vài tiếng, nó chỉ vào Mose dưới chân sau đó lại nhe răng há miệng. Trong lòng Đỗ Duy càng thấy kì lạ: con vật này cố gắng biểu đạt gì với mình?
Dù sao hắn cũng không biết ngôn ngữ của loài thú.
Lúc này ngoài căn chòi truyền tới một tiếng quát lớn, cửa lớn bị một kiếm phá ra, Raoen tay nắm kiếm dẫn đầu xông tới cùng với hai gã thị vệ, trong đó có một gã mập mạp trời sinh không có cảm giác đau đớn mà ngày đó Đỗ Duy thu hạ tại chợ nô lệ trong đế đô. Gã thân hình khổng lồ này không đi qua cửa mà trực tiếp phá vách tường tiến vào, căn chòi này dựng bằng gỗ, chỉ đụng vào đã thủng một lỗ, hai tên thị vệ tiến đến theo hình tam giác bao vây Đỗ Duy và con ma thú kia.
Ngay lập tức Đỗ Duy quát lớn với Raoen:
- Đừng tới đây! Đừng tới đây trước!
Con chó lửa này đã bỏ qua Đỗ Duy mà xoay người đối mặt về một gã thị vệ, thân thể nó lui về phía sau một bước tới bên người quái vật kia. Lúc này Đỗ Duy mới thở phào nhẹ nhõm, từ mặt đất bò dậy sau đó cẩn thận nhìn con quái vật đang dẫm lên Mose, hắn chậm rãi nói:
- Ngươi… muốn nói với ta cái gì?
Mặc dù Đỗ Duy biết hễ tiến hóa thành ma thú cao cấp đều có thể có một trí tuệ nhất định nhưng hắn cũng không thể khẳng định đối phương có thể hiểu được ý mình không.
Quả nhiên con quái vật này hình như hiểu được lời Đỗ Duy, nó lại dùng móng vuốt chỉ vào Mose sau đó lại chỉ vào đám Raoen phía sau Đỗ Duy nhe răng há miệng một phen, rồi lại chỉ vào Mose sau đó làm một tư thế cắt đứt cổ họng.
- Tốt! Tốt!
Ngay lập tức Đỗ Duy giơ hai tay lên:
- Ta hiểu được! Ngươi muốn bọn chúng không được tiến tới, đúng không? Có thể! Nhưng ngươi không được làm bị thương tên nhóc này! Người của ta sẽ lui về phía sau, được không?
Đỗ Duy liên tục ra hiệu cho Raoen, hắn hiểu ý bèn dẫn hai gã thị vệ lùi vài bước đi tới cửa của căn chòi.
- Thưa ngài, ngài không sao chứ?
Raoen trầm giọng nói:
- Khói phân chó sói đã bốc lên rồi, bọ họ sẽ rất nhanh trở lại thôi.
Đỗ Duy gật đầu:
- Ta không sao…các ngươi đừng tới quá gần…con vật này hình như cũng không có nhiều địch ý lắm.
Con quái vật này hình như có thể hiểu lời Đỗ Duy, nó liên tục gật đầu, lại chỉ vào vết thương ở bả vai Đỗ Duy kêu “ô ô” vài tiếng, hình như có ý xin lỗi một chút, sau đó lại chỉ vào chính mình.
- Tốt lắm. Ngài…ma thú.
Đỗ Duy cười khổ, hắn thật sự không nghĩ tới có ngày mình sẽ cùng với một loài động vật nói truyện với nhau:
- Có vẻ như ngài có thể hiểu được ngôn ngữ của ta…vậy phải thế nào thì ngài mới chịu thả bạn này của ta?
Nhưng con quái vật lông đỏ này lại lắc đầu liên tục, cả người nó nhảy lên vài cái, hai tay hình như cầm một vật gì, trong miệng kêu mấy tiếng “hoắc hoắc”, Đỗ Duy nhìn một lúc mới hiểu được nó đang bắt trước tư thế cưỡi ngựa. Sau đó con quái vật này lại chỉ ra bên ngoài căn chòi tiếp tục, tiếp tục kêu lên kêu xuống làm ra tư thế cưỡi ngựa.
Đỗ Duy nhăn mày, nói thử:
- Ý ngài là…bên ngoài có người cưỡi ngựa tiến đến?
Quái vật lông đỏ liên tục gật đầu, sau đó chỉ vào chính mình rồi phát ra một tiếng kêu thảm thiết, lại còn làm ra tư thế bị bắt lại.
- Uhm, bọn họ tới bắt ngài sao?
Đỗ Duy cười khổ.
Quái vật lại gật đầu, lại tiếp tục nhe răng nhếch miệng làm mấy cái mặt quỷ nhìn trông rất bi thảm.
Đỗ Duy thở phào nói:
- Ngài không muốn bị bắt?
Sau đó Đỗ Duy trầm mặt:
- Ta không rõ ý của ngài lắm…ta có thể buông tha ngài, cũng có thể để cho người của ta không thương tổn ngài nhưng ngài phải thả bạn của ta ra.
Đúng lúc này con quái vật này bỗng nhiên hướng về phía Đỗ Duy mà cúi người, tiếng kêu “ô ô” bao hàm ý cầu khẩn.
- Ngài…là muốn ta thả ngài? Có thể…a, không, ngài muốn ta giúp ngài? Giúp ngài cái gì?
Đỗ Duy khó khăn đoán ý con quái vật này.
Cuối cùng, khi con quái vật này làm lại tư thế người cưỡi ngựa, Đỗ Duy đã rõ ràng:
- Ngươi xin ta giúp ngài cản đám người cưỡi ngựa tới bắt ngài?
- Thưa ngài, có phải nó muốn nói là kị binh của chúng ta?
Raoen phía sau Đỗ Duy hỏi.
Đỗ Duy suy luận rồi lắc đầu:
- Chắc không phải vậy.
Vẻ mặt hắn nghiêm túc lên, nhìn chằm chằm quái vật này:
- Ngươi có thể nghe hiểu ngôn ngữ của ta, vì sao vậy? Chẳng lẽ ngài đã từng sống chung cùng với con người?
Ngay lập tức quái vật lông đỏ hình như thực sự sợ hãi, thân hình run rẩy, sau đó tâm tình nó kích động lên, nhe răng há miệng, kêu tới kêu lui.
- Tốt! Tốt!
Đỗ Duy nhanh chóng nói lớn:
- Ngài không cần làm bị thương bạn của ta! Ta giúp ngài đuổi người bên ngoài tới bắt ngài.
Ngay lúc này Đỗ Duy liền nghe thấy bên ngoài hình như truyền đến tiếng hô, đúng là tín hiệu cảnh báo của thủ hạ Ron Barton lúc gặp kẻ địch.
Sau đó hình như còn truyền đến thanh âm chém giết đinh đang, trong đó còn có tiếng kèn tập hợp của bộ hạ Ron Barton…
Đỗ Duy biến sắc:
- Có người đến? Raoen ngươi nhanh đi xem!
Sắc mặt Raoen cũng rất âm trầm, nghe vậy liền chạy ra ngoài, nhưng Đỗ Duy lại thấy quái vật này đang run rẩy, hình dáng rất khẩn trương.
Đỗ Duy mở ra hai tay:
- Tốt rồi! Ngài đừng sợ…ta có thể bảo vệ ngài, thế nhưng ngài phải thả bằng hữu của ta ra trước.
Quái vật liên tục lắc đầu, lại dẫm chặt lên Mose, chỉ ra bên ngoài, có lẽ ý nó là Đỗ Duy phải đuổi những kẻ đó đi trước.
Lúc này Mose đã mơ hồ tỉnh lại, bỗng nhiên phát hiện mình bị một con quái vật toàn thâm lông đỏ dẫm dưới chân, ngay lập tức kinh hãi hét lên một tiếng chói tai, sắc mặt trắng bệch, suýt nữa lại ngất tiếp. Nhưng Đỗ Duy đã nhanh chóng nói lớn:
- Mose! Muốn sống thì đừng cử động loạn! Nghe rõ! Không được giãy dụa! Chớ không nghe lời ta!
Một lúc sau Raoen và Ron Barton đã chạy tới, trên áo giáp Ron Barton đã đỏ lòm, vừa mới đến đã hướng về Đỗ Duy nói to:
- Ông chủ, chúng ta gặp phải kẻ địch rồi! Là người trên thảo nguyên! Khoảng hơn ba nghìn, toàn bộ đều là kị binh…gặp quỷ rồi, một đám người như vậy chạy trên đất của chúng ta, Tây Bắc quân trên hành lang tây bắc cư nhiên không hề có tin tức gì truyền tới!
Nói xong Ron Barton mới thấy quái vật, nhíu mày quát lên:
- Con bà nó, đây là cái giống gì?
- Câm miệng! Ron Barton!
Ngay lập tức Đỗ Duy mắng to, hắn không muốn chọc tức con quái vật này khiến nó làm bị thương Mose. Con quái vật này hiển nhiên là một con ma thú cao cấp, nằm trong tay một con ma thú cao cấp, tên nhóc Mose này đương nhiên không hề có sức chống cự. Nhìn bàn chân quái vật này dẫm lên lưng Mose đi, nếu chọc tức nó, chỉ cần nó dùng lực một chút là có thể dễ dàng bót nát trái tim Mose!
Trong lòng Đỗ Duy cũng kinh ngạc.
Người trên thảo nguyên? Ba nghìn kị binh?
Trong lòng hắn cũng là vừa sợ vừa giận, cắn răng liếc qua quái vật này, chậm rãi nói:
- Ta ra xem những người đó…ta cam đoan sẽ giúp ngài, nhưng ngài tuyệt đối không được làm bị thương bằng hữu này của ta! Hiểu chưa?
Sau khi nhận được gật đầu của quái vật, Đỗ Duy bất đắc dĩ nói với Raoen:
- Ngươi ở chỗ này trông!
Sau đó kéo Ron Barton ra khỏi căn chòi, sau khi phái một trăm người bao vây căn chòi hắn mới cùng với Ron Barton đi tới lối vào trấn.
Cả bốn nhóm người tìm kiếm trên núi cũng đã trở lại, Ron Barton giải thích ngắn gọn một chút, bọn họ nhìn thấy khói phân sói liền nhanh chóng trở về, kết quả là khi đi đến ngoài làng liền gặp phải một đại đội kị binh đang muốn tiến tới, nhìn trang phục là dị tộc trên thảo nguyên. Kết quả là người phía trước chẳng phân biệt được xanh đỏ trắng đen, không giải thích gì đã đánh một trận, đối phương cực kì hung tợn. Hơn nữa cũng rất vô lễ, vừa gặp mặt, chưa nói một lời đã giơ đao lên, kết quả là lần thứ nhất xung đột đã đổ máu, may mắn là Ron Barton dẫn đầu đám người của Đỗ Duy, dựa vào thực lực mạnh mẽ của Ron Barton, bên Đỗ Duy đã chiếm được thượng phong, kẻ địch đã chết khoảng năm sáu, bị thương mười tên.
Mà thủ hạ của Ron Barton cũng không khá hơn, bị thương hơn hai mươi người, may mắn là trang bị của mấy tên kị binh này phía Đỗ Duy đều rất tốt, áo giáp chắc chắn khiến cho bọn họ có lợi thế hơn về lực phòng ngự, không có vết thương trí mệnh, tuy thế vẻ mặt Ron Barton lại âm trầm, bởi vì mấy bộ hạ cũ của hắn bị thương rất nặng.
Đối phương đã rút lui ra ngoài làng, hiển nhiên việc này ngoài ý muốn bọn chúng, nơi này không ngờ còn có quân đội của đế quốc, hơn nữa số lượng hình như cũng không ít.
Đỗ Duy nhìn thấy bên ngoài làng khoảng hơn một trăm mét là từng đội từng đội kị binh thảo nguyên vây quanh nơi này.
Đây là lần đầu tiên Đỗ Duy nhìn thấy kị binh thảo nguyên có quy mô lớn, từ xa nhìn lại đã có thể cảm nhận rõ ràng một loại khí chất hung hãn! Ngựa của bọn chúng cưỡi đều loại cao lớn, là loài ngựa tốt nhất trên thảo nguyên.
Mỗi kị sĩ trên ngựa thân thể đều cao lớn, không ít người đều để râu ria, cùng một màu, trên đầu mỗi người đều đeo khăn trùm đầu rất dầy màu trắng. Trang bị của những người này cũng không được tốt như kị binh của đế quốc, bình nguyên thiếu thốn mỏ sắt khiến cho bọn họ không thể trang bị áo giáp cho kị sĩ, mỗi người bọn họ đều mặc bì giáp(áo giáp bằng da thú), hơn nữa hình thức tạp loạn thậm chí màu sắc còn khác nhau, nhưng những người này điều khiển ngựa đều cực kì nhẹ nhàng quen thuộc, hơn nữa cũng không theo đội ngũ chỉnh tề như của kị binh đế quốc, nhìn phân bố rãi rác ở khắp nơi, thỉnh thoảng còn có tiểu đội kị binh lẻ tẻ chạy qua chạy lại giữa hai bên, ánh mắt mỗi tên nhìn về phía Đỗ Duy đều không hề che dấu vẻ hung hãn cùng với khát vọng chiến đấu – trông như một bầy sói.
Đỗ Duy được mấy kị binh bảo vệ tiến về phía trước, phia sau hắn còn có mấy ma pháp học viên, Ron Barton nheo mắt nhìn đám kị binh thảo nguyên, bỗng nhiên thấy trong đám người của đối phương có một lá cờ lớn đột nhiên buộc vào một cây thương dài. Lá cờ lớn này rõ ràng được làm bằng một tấm da thú, hoa văn lúc đầu của tấm ma thú này cũng đã rất cũ kĩ, ngay cả lông cũng đã bị bong ra từng mảng, nhưng là họa tiết trên lá cờ khiến người ta nhìn vào trong lòng không nhịn được sinh ra một chút cảm giác không thoải mái.
Đây rõ ràng là dùng máu tươi vẽ ra một cái xương đầu lâu.
Cũng không biết cái xương đầu lâu này vẽ ra như thế nào, nguệch ngoạc vài bút nhưng lại nhìn sống động như thật, nhất là cặp mắt của bộ xương khô dường như có sinh mệnh, hình như là một loại ảo giác khiến người ta nhìn vào sẽ có ảo giác: trong đôi mắt này hình như có thể cảm thấy một ánh mắt âm u quỉ dị.
Ron Barton vừa nhìn thấy lá cờ bộ xương khô này sắc mặt liền thay đổi, hắn không kìm được thấp giọng nói:
- A! Là huyết sắc khô lâu kì!
Ngay cả hai trăm năm tướng quân cũng biến sắc, trong lòng Đỗ Duy cũng máy động:
- Cái gì là huyết sắc khô lâu kì?
Vẻ mặt Ron Barton rất quỉ dị:
- Mẹ nó…lão tử ở Tây Bắc nhiều năm như vậy mới nhìn thấy huyết sắc khô lâu kì một lần mà thôi.
Sau đó hắn liền giải thích:
- Ông chủ, mấy tên dã man trên thảo nguyên này có rất nhiều bộ tộc, thế nhưng một bộ tộc mạnh nhất trong đó là vương tộc có thế lực lớn nhất. Vương tộc là bộ lạc mạnh rất mà người trên thảo nguyên chọn lựa ra, sau khi đoạt được danh hiệu vương tộc là có thể chiếm cứ vương đình, lá cờ hiệu lệnh trên thảo nguyên của vương đình còn xa mới bằng huyết sắc khô lâu kì, uy vọng của nó trong lòng đám người dã man này rất cao! Trên thảo nguyên có một quy định truyền thống mỗi người đều phải tuân theo: người trên thảo nguyên nếu thấy được huyết sắc khô lâu kì, vậy thì dù khoảng cách rất xa cũng phải dừng hết mọi việc trên tay, nằm rạp trên mặt đất hướng về phía huyết sắc khô lâu kì mà cúng bái, cho đến khi lá cờ ra khỏi tầm mắt. Quy định này dù là tộc trưởng của vương tộc hay là quốc vương của vương đình cũng phải tuân thủ. Nếu ngươi có dũng khí bất kính với huyết sắc khô lâu kì vậy thì dù bộ tộc ngươi có cường thịnh hơn nữa cũng đừng nghĩ tiếp tục giữ được địa vị vương tộc.
Đỗ Duy nhíu mày:
- Lợi hại như vậy?
- Đế quốc chúng ta có ma pháp sư…trên thảo nguyên cũng có cường giả thần kì của họ, gọi là Shaman vu sư. Đế quốc chúng ta thờ phụng thần linh mà người trên thảo nguyên thì thờ phụng tổ tiên, bọn họ cúng bái tổ tiên. Mà Shaman vu sư chính là người cùng với tổ linh liên lạc…Shaman vu sư bình thường đều có pháp thuật mạnh mẽ, hơn nữa địa vị trên thảo nguyên rất cao, tù trưởng bộ lạc cũng phải cực kì cung kính với Shaman vu sư. Trên thảo nguyên, ngoại trừ quốc vương thảo nguyên tại vương đình còn có “Vu Vương”, mà Vu Vương chính là vua của Shaman vu sư. Bởi vì trong một ít truyền thuyết của người thảo nguyên, tất cả những người thảo nguyên bây giờ đều được một vị tổ tiên sáng tạo ra, vì vậy bọn họ sùng bái “Đại Tổ Linh” là một vị tổ tiên cực kì cổ kính cực kì mạnh mẽ. Mà Vu Vương chính là một người pháp lực mạnh mẽ nhất trong đám Shaman vu sư, có thể cùng “Đại Tổ Linh” liên lạc. Trên thảo nguyên, địa vị của Vu Vương cao hơn rất nhiều so với quốc vương, bởi vì quốc vương cứ vài năm một lần liên hợp đại hội sẽ chọn ra bộ tộc có thực lực mạnh nhất làm vương tộc mới, tù trưởng bộ lạc trở thành quốc vương mới…nhưng Vu Vương thì không thay đổi! Trong truyền thuyết, Vu Vương có được pháp lực cực mạnh, còn sống rất lâu…mà uy tín của Vu Vương trên thảo nguyên, ta nói ra chưa chắc ngài đã tin.
Đỗ Duy đã nheo mắt lại:
- Nói ra xem nào.
- Giả sử, chỉ một Shaman vu sư bình thường thôi nếu chạy đến bất kì một lạc nào, vào bất kì một nhà mục dân nào rồi nói với hắn là “Tổ tiên bây giờ muốn tính mạng của ngươi, đem tính mạng của cả nhà ngươi dâng tặng cho tổ tiên”, vậy thì mục dân kia sẽ không do dự một chút mà rút ra loan đao đem cả nhà già trẻ đều giết hết sau đó thì tự sát!
Ron Barton cười khổ nói:
- Người trên thảo nguyên sùng bái đối với tổ tiên quả thực đã đến mức biến thái, không phải người đã từng sống trên thảo nguyên thì rất khó cảm nhận được. Còn có…ngài biết chiến tranh Tây Bắc hai mươi năm trước không? Trong lần chiến tranh đó ma pháp sư của đế quốc cùng với Shaman vu sư trên thảo nguyên chính diện giao chiến vài lần cũng không chiếm được ưu thế rõ ràng lắm. Mà Vu Vương của đối phương thủy chung vẫn chưa ra tay…mà sau đó còn có một chuyện rất kì quái.
- Chuyện gì?
- Chiến tranh đã đến lúc cuối cùng, nghe đồn rằng vị Vu Vương kia từng ra lệnh cho Shaman vu sư rời khỏi chiến trường, không được tiếp tục chiến đấu với quân đội của đế quốc, bởi vì Vu Vương tự xưng hiểu được ý muốn của tổ tiên khi hiển linh, trận chiến này tất nhiên sẽ thất bại, không được làm trái thiên mệnh. Mà vương tộc lúc đó không chịu bỏ qua, nhưng sau khi đã mất đi ủng hộ của Shaman vu sư đã không có biên pháp đối kháng với ma pháp sư của đế quốc, cuối cùng đại bại. Ngài cũng biết đấy, lần chiến tranh đó làm đế quốc và người trên thảo nguyên kết thành huyết hải thâm cừu, nhưng mấy tên trên thảo nguyên đối với mệnh lệnh khi gần hết chiến tranh của Vu Vương lại không có một câu oán hận! Không ai nghi ngờ mệnh lệnh của Vu Vương! Ngược lại, tộc trưởng vương tộc vẫn tiếp tục chiến tranh kia, kết thúc chiến tranh lại bị người của mình cùng nhau làm phản mà bị giết.
Đỗ Duy nhịn không được thấp giọng mắng một câu:
- Quá biến thái!
Ron Barton thở dài:
- Năm đó khi ở ở Tây Bắc tưng có một lần gặp được huyết sắc khô lâu kì này, đây là lá cờ đại biểu của Vu Vương. Lần đó là ta cố ý châm ngòi khiến hai bộ lạc tranh đấu, hơn hai vạn ngươi đang chém giết trên thảo nguyên, giết đến mắt cũng đỏ lên rồi…cuối cùng đột nhiên có người giơ lên huyết sắc khô lâu kì xông tới, đám người trên chiến trường đã giết đến đỏ mắt rồi nhưng thấy lá cờ này liền giống như trúng ma pháp, tất cả mọi người dùng tốc độ nhanh nhất vứt bỏ vũ khí, cho dù trong chém giết cũng không có một chút do dự, vứt vũ khí xong rồi liền nằm rạp trên mặt đất…đây con mẹ nó là chuyện quỷ dị nhất trong đời mà ta gặp phải! Hơn hai vạn chiến sĩ chém giết đến toàn thân đẫm máu, máu thịt bay tung, chết xuống một mảng rồi nhưng lại đột nhiên buông vũ khí, quỳ rạp trên mặt đất thành tâm dập đầu, còn lớn tiếng cầu nguyện. Tên Shaman vu sư mang đến huyết sắc khô lâu kì kia tuyên bố Vu Vương đã hạ lệnh không được tranh đấu, kết quả là hai bộ lạc này thực sự rút quân, mấy năm đó ta ở Tây Bắc, hai bộ lạc này sau đó tuyệt đối không dám tiếp tục tìm đối phương gây chuyện, quả thực còn ngoan hơn con mèo nhỏ.
Vào lúc này kị binh đối phương tách ra, sau đó ba con ngựa chậm rãi hướng về phía Đỗ Duy đi tới. Kị binh đi đầu tiên trong tay giơ cao huyết sắc khô lâu kì, phía sau là hai ông già mặc áo dài bằng da thú đủ loại màu sắc, râu mỗi người đều rất dài, đầu bọn họ cạo bóng loáng, một cọng tóc cũng không có, nhưng râu ria lại tết cẩn thận như tết tóc.
Dáng vẻ quái dị như vậy khiến Đỗ Duy cảm thấy rất mới lạ, thế nhưng Ron Barton lập tức rùng mình:
- Hai tên này đúng là Shaman vu sư.
Shaman vu sư.
Đỗ Duy đã cảm thấy hứng thú, cẩn thận nhìn hau ông giả đầu trọc lốc này, nhưng là ngoại trừ áo ngoài làm bằng đủ loại màu sắc da thú cùng bộ râu được tết thật dài ra cũng không nhìn thấy có gì đặc thù.
Ba người giục ngựa đi đến cách Đỗ Duy chường hai mươi mét thì dừng lại, người cầm huyết sắc khô lâu kì cưỡi ngựa đi tới, đây là một kì sĩ hung hãn trên thảo nguyên, thân hình cao lớn, tướng mạo thô lỗ, hắn trừng mắt nhìn Đỗ Duy và Ron Barton, quát to:
- Người đối diện nghe đây! Huyết sắc khô lâu kì trước mặt, không được ngăn cản! Làm trái lời Vu Vương có kết cục như thế nào ngươi tự hiểu đi!
Ron Barton cười lạnh một tiếng:
- Ngươi là ai! Người bộ lạc nào?
Tên thảo nguyên này ưỡn ngực, lớn tiếng nói:
- Ta là kim đao võ sĩ của vương tộc vương đình.
- Vương tộc?
Ron Barton cười lạnh nói:
- Vương tộc? Vương tộc bây giờ là bộ lạc nào? Hừ, càng ngày càng không có quy củ, trước đây dù là tộc trưởng vương đình thấy lão tử cũng phải khách khách khí khí, ngươi thì là tính là cái gì, để cho một người đủ tư cách nói chuyện đi tới.
Thảo nguyên võ sĩ này giận dữ nói:
- Ngươi là ai mà có dũng khí sỉ nhục ta.
Ron Barton cười lạnh một tiếng, hướng về một thủ hạ phía sau nói to:
- Thấy không? Bọn chúng có huyết sắc khô lâu kì! Đem kì hiệu của lão tử năm đó treo lên!
Một người bộ hạ cũ của Ron Barton ở phía sau cười ha ha, lấy xuống mũ giáp và trường kiếm của chính mình rồi cầm lấy hai cây trường mâu, một cây nâng lên mũ giáp, một cây nâng lên trường kiếm, giơ cao lên.
Quả nhiên tên thảo nguyên này vừa thấy sắc mặt liền biến đổi! Hắn trợn tròn mắt nhìn Ron Barton, giọng nói cung kính rất nhiều:
- Ngài, ngài là đức ngài Mosac?
- Không sai! Chính là lão tử.
Ron Barton quát lên:
- Ngươi trở về tìm một người có đủ tư cách cùng lão tử nói chuyện tới đây.
Tên thảo nguyên này không dám ho he gì, nhìn Ron Barton thật sâu rồi chậm rãi nói:
- Đã là Mosac đại nhân trở lại Tây Bắc, ta sẽ trở về mời Shaman đại nhân qua nói chuyện.
Nói xong hắn nâng huyết sắc cờ đi trở về.
Ron Barton nhìn Đỗ Duy cười nói:
- Ông chủ, cờ hiệu của ta cũng được đấy chứ? Bên trái là trường kiếm, bên phải là mũ giáp, trên thảo nguyên, trường kiếm là đại biểu chiến tranh mà mũ giáp là biểu hiện hữu hảo, bởi vì trên thảo nguyên bạn tốt của thể dùng mũ giáp của mình chứa rượu mời đối phương uống để tỏ vẻ nhiệt tình, hữu hảo. Cờ hiệu này của ta giơ lên là biểu thị rằng: cho ngươi lựa chọn là kẻ địch hay bạn của ta.
Đỗ Duy gật gật đầu, cười nói:
- Chọn hay lắm.
Lúc này tên thảo nguyên kia đã trở về bên hai Shaman vu sư nói vài câu. Hai Shaman vu sư nhìn nhau một chút rồi cưỡi ngựa đi tới.
- Xin hỏi vị nào là đức ngài Mosac?
Lão vư sư đầu trọc bên trái mở miệng hỏi.
Đối mặt Shaman vu sư, thái độ của Ron Barton khách khí rất nhiều, thậm chí hắn còn hơi khom người trên ngựa:
- Ta là Ron Barton, vị Shaman vu sư tôn kính này, xin nói ra ý của ngài, ta cần một lời giải thích vì sao quân đội trên thảo nguyên lại xuất hiện tại lãnh thổ đế quốc.
-Thưa nài Mosac, đầu tiên ta bày tỏ ý kính trọng với ngài, ngài là nhân vật nổi danh trên thảo nguyên chúng ta.
Shaman vu sư này mỉm cười nói:
- Cho nên chúng ta đến đây đã được tướng quân Ruga của quân Tây Bắc cho phép. Ta là một vị tế tự dưới tay Vu Vương, mấy võ sĩ dũng cảm đi theo này đều là người tộc trưởng vương tộc phái đi theo để bảo vệ chúng ta. Chúng ta đến đây là tuân lệnh Vu Vương.
- Ồ?
Ron Barton giật mình:
- Mệnh lệnh của chính đức ngài Vu Vương sao?
- Đúng vậy.
Thái độ Shaman vu sư này có vẻ rất hòa khí, nhưng trong giọng nói mang theo vẻ kiên quyết:
- Thú cưng của Vu Vương đại nhân trốn đâu mất, đó là một con ma thú vô cùng quý giá. Vu Vương đại nhân hạ lệnh bất kể giá nào đều phải bắt nó trở về. Chúng ta mất rất nhiều thời gian mới có tung tích của nó, hiện tại nó ở trong ngôi làng này, cho nên xin mời ngài và người của ngài tránh ra, chúng ta phải lục soát toàn bộ ngôi làng này.
Thú cưng của Vu Vương.
Đỗ Duy lập tức nhớ tới quái vật lông đỏ trong căn chòi kia.
Nhưng..nhường đường, để đối phương lục soát?
Đỗ Duy nhìn tên vu sư lịch sự này bỗng nhiên phát hỏa.
Đây con mẹ nó là lãnh địa của ông mày, là địa bàn của ông mày, ngươi muốn tìm là tìm? Dùng một câu của giới quan lại:
- Đây con mẹ nó là xâm phạm chủ quyền! Ngươi còn có thái độ như đại gia diễu võ giương oai sao?
Vu Vương? Vu Vương thì giỏi lắm sao?
Một tiếng dã thú gầm nhẹ bên tai, Đỗ Duy phát hiện thân thể mình đã bị cái gì ngậm lấy, sau đó giống như bay vào trong căn chòi kia.
Trong chòi vốn không có đèn đuốc gì, Đỗ Duy bị ném xuống đất, hắn chịu đựng đau nhức trên vai ngẩng đầu lên nhìn. Căn chòi này không lớn, vốn đã chứa đầy cỏ khô, trong hàng đống hàng đống cỏ khô có một con quái thú ở giữa.
Vẻ ngoài của con quái thú này rất kì lạ, cao khoảng trên dưới một mét nhưng đứng thẳng giống như con người, lông dài mọc toàn thân, hai chân rất ngắn nhưng hai tay lại rất dài, trông có vẻ giống như một con vượn. Chỉ là dưới hai bàn tay hình như còn có màng da, trên bàn tay chỉ có ba ngón, ngón tay có một lớp màng giống như chân vịt, không nên gọi là bàn tay, trông giống một cái cào nhỏ thì đúng hơn.
Con quái vật này đứng ở trong đống cỏ, bao phủ toàn thân là lớp lông dài đỏ như lửa, nhìn Đỗ Duy, trong miệng phát ra tiếng kêu “hà hà” kì lạ. Đáng sợ hơn là khi nó há miệng lộ ra một cái lưỡi thật dài đỏ lòm giống như quỷ chết treo, trên đầu lưỡi không ngờ còn mọc đầy từng cái từng cái gai thịt, mỗi cái gai thịt còn hơi cong cong, chiều dài của đầu lưỡi thật sự có thể dọa người, nó mở miệng như vậy thôi mà đầu lưỡi gần như đã kéo lê trên mặt đất.
Hình dáng quái vật này Đỗ Duy từ trước tới nay vẫn chưa nghe nói qua. Mặc dù hiện tại hắn đối với các loài ma thú đã hiểu khá rõ nhưng con vật này hắn từ trước tới nay lại không thấy qua trong bất cứ sách vở nào.
Mose đáng thương còn nằm trước mặt quái vật, một chân quái vật dẫm lên người Mose, tên nhóc này hình như đã ngất rồi, nằm úp sấp ở đằng kia không động đậy gì.
Mà bên cạnh Đỗ Duy là một con vật có bộ lông màu xám đang dùng đôi mắt màu xanh nhìn chằm chằm Đỗ Duy. Hắn nhìn thoáng qua đã thấy con vật này.
Một con chó lửa, chó lửa là một ma thú trung cấp thuộc tính hỏa, động tác nhanh mạnh, hàm răng sắc nhọn, hơn nữa sở trường linh hoạt, đầu giống như đầu chó, mũi rất thính. Chó lửa trưởng thành còn có thể phun lửa làm thương tổn kẻ địch, mà lúc chạy trốn còn có thể chui xuống phía dưới đào động để chạy chốn.
Nhìn rõ hai con vật này, ngay lập tức Đỗ Duy đã phản ứng, xem ra hai anh em trong đám học sinh ma pháp kia đã đoán đúng: quả nhiên có hai con ma thú.
Chó lửa nhe răng há miệng về phía Đỗ Duy, trên hàm răng bén nhọn còn dính máu của hắn. Vừa rồi chính là nó cắn vào bả vai Đỗ Duy, đem hắn vào trong căn chòi, mà khi Đỗ Duy vừa mới đứng dậy nó liền cong người, trong miệng phát ra tiếng “ô ô” cảnh cáo, tư thế như chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.
Trong không gian nhỏ hẹp đối mặt với hai con ma thú…hơn nữa bản thân lại là ma pháp sư vốn không am hiểu cận chiến, đương nhiên Đỗ Duy hiểu rõ tình cảnh của mình. Cho nên hắn không dám coi thường, cẩn thận nằm trên mặt đất để tránh cho con chó lửa này khỏi tấn công, nhưng trong lòng hắn lại cầu nguyện Raoen ở bên ngoài nhanh chóng dẫn thị vệ chạy tới.
Con quái vật mà Đỗ Duy không biết tên kia bỗng nhiên ngửa mặt lên trời kêu “ô ô” vài tiếng, sau tiếng kêu này, con chó lửa vốn muốn di chuyển nhưng hình như rất sợ hãi, lui về phía sau vài bước, không tiếp tục nhe răng há miệng về phía Đỗ Duy.
Đỗ Duy thấy tình cảnh này trong lòng lại càng rùng mình: quả nhiên là một con ma thú cao cấp! Chỉ có ma thú cao cấp mới có thể khiến ma thú khác làm thuộc hạ của nó.
Con quái vật này một chân để trên người Mose, hướng về phía Đỗ Duy kêu “ô ô” vài tiếng, nó chỉ vào Mose dưới chân sau đó lại nhe răng há miệng. Trong lòng Đỗ Duy càng thấy kì lạ: con vật này cố gắng biểu đạt gì với mình?
Dù sao hắn cũng không biết ngôn ngữ của loài thú.
Lúc này ngoài căn chòi truyền tới một tiếng quát lớn, cửa lớn bị một kiếm phá ra, Raoen tay nắm kiếm dẫn đầu xông tới cùng với hai gã thị vệ, trong đó có một gã mập mạp trời sinh không có cảm giác đau đớn mà ngày đó Đỗ Duy thu hạ tại chợ nô lệ trong đế đô. Gã thân hình khổng lồ này không đi qua cửa mà trực tiếp phá vách tường tiến vào, căn chòi này dựng bằng gỗ, chỉ đụng vào đã thủng một lỗ, hai tên thị vệ tiến đến theo hình tam giác bao vây Đỗ Duy và con ma thú kia.
Ngay lập tức Đỗ Duy quát lớn với Raoen:
- Đừng tới đây! Đừng tới đây trước!
Con chó lửa này đã bỏ qua Đỗ Duy mà xoay người đối mặt về một gã thị vệ, thân thể nó lui về phía sau một bước tới bên người quái vật kia. Lúc này Đỗ Duy mới thở phào nhẹ nhõm, từ mặt đất bò dậy sau đó cẩn thận nhìn con quái vật đang dẫm lên Mose, hắn chậm rãi nói:
- Ngươi… muốn nói với ta cái gì?
Mặc dù Đỗ Duy biết hễ tiến hóa thành ma thú cao cấp đều có thể có một trí tuệ nhất định nhưng hắn cũng không thể khẳng định đối phương có thể hiểu được ý mình không.
Quả nhiên con quái vật này hình như hiểu được lời Đỗ Duy, nó lại dùng móng vuốt chỉ vào Mose sau đó lại chỉ vào đám Raoen phía sau Đỗ Duy nhe răng há miệng một phen, rồi lại chỉ vào Mose sau đó làm một tư thế cắt đứt cổ họng.
- Tốt! Tốt!
Ngay lập tức Đỗ Duy giơ hai tay lên:
- Ta hiểu được! Ngươi muốn bọn chúng không được tiến tới, đúng không? Có thể! Nhưng ngươi không được làm bị thương tên nhóc này! Người của ta sẽ lui về phía sau, được không?
Đỗ Duy liên tục ra hiệu cho Raoen, hắn hiểu ý bèn dẫn hai gã thị vệ lùi vài bước đi tới cửa của căn chòi.
- Thưa ngài, ngài không sao chứ?
Raoen trầm giọng nói:
- Khói phân chó sói đã bốc lên rồi, bọ họ sẽ rất nhanh trở lại thôi.
Đỗ Duy gật đầu:
- Ta không sao…các ngươi đừng tới quá gần…con vật này hình như cũng không có nhiều địch ý lắm.
Con quái vật này hình như có thể hiểu lời Đỗ Duy, nó liên tục gật đầu, lại chỉ vào vết thương ở bả vai Đỗ Duy kêu “ô ô” vài tiếng, hình như có ý xin lỗi một chút, sau đó lại chỉ vào chính mình.
- Tốt lắm. Ngài…ma thú.
Đỗ Duy cười khổ, hắn thật sự không nghĩ tới có ngày mình sẽ cùng với một loài động vật nói truyện với nhau:
- Có vẻ như ngài có thể hiểu được ngôn ngữ của ta…vậy phải thế nào thì ngài mới chịu thả bạn này của ta?
Nhưng con quái vật lông đỏ này lại lắc đầu liên tục, cả người nó nhảy lên vài cái, hai tay hình như cầm một vật gì, trong miệng kêu mấy tiếng “hoắc hoắc”, Đỗ Duy nhìn một lúc mới hiểu được nó đang bắt trước tư thế cưỡi ngựa. Sau đó con quái vật này lại chỉ ra bên ngoài căn chòi tiếp tục, tiếp tục kêu lên kêu xuống làm ra tư thế cưỡi ngựa.
Đỗ Duy nhăn mày, nói thử:
- Ý ngài là…bên ngoài có người cưỡi ngựa tiến đến?
Quái vật lông đỏ liên tục gật đầu, sau đó chỉ vào chính mình rồi phát ra một tiếng kêu thảm thiết, lại còn làm ra tư thế bị bắt lại.
- Uhm, bọn họ tới bắt ngài sao?
Đỗ Duy cười khổ.
Quái vật lại gật đầu, lại tiếp tục nhe răng nhếch miệng làm mấy cái mặt quỷ nhìn trông rất bi thảm.
Đỗ Duy thở phào nói:
- Ngài không muốn bị bắt?
Sau đó Đỗ Duy trầm mặt:
- Ta không rõ ý của ngài lắm…ta có thể buông tha ngài, cũng có thể để cho người của ta không thương tổn ngài nhưng ngài phải thả bạn của ta ra.
Đúng lúc này con quái vật này bỗng nhiên hướng về phía Đỗ Duy mà cúi người, tiếng kêu “ô ô” bao hàm ý cầu khẩn.
- Ngài…là muốn ta thả ngài? Có thể…a, không, ngài muốn ta giúp ngài? Giúp ngài cái gì?
Đỗ Duy khó khăn đoán ý con quái vật này.
Cuối cùng, khi con quái vật này làm lại tư thế người cưỡi ngựa, Đỗ Duy đã rõ ràng:
- Ngươi xin ta giúp ngài cản đám người cưỡi ngựa tới bắt ngài?
- Thưa ngài, có phải nó muốn nói là kị binh của chúng ta?
Raoen phía sau Đỗ Duy hỏi.
Đỗ Duy suy luận rồi lắc đầu:
- Chắc không phải vậy.
Vẻ mặt hắn nghiêm túc lên, nhìn chằm chằm quái vật này:
- Ngươi có thể nghe hiểu ngôn ngữ của ta, vì sao vậy? Chẳng lẽ ngài đã từng sống chung cùng với con người?
Ngay lập tức quái vật lông đỏ hình như thực sự sợ hãi, thân hình run rẩy, sau đó tâm tình nó kích động lên, nhe răng há miệng, kêu tới kêu lui.
- Tốt! Tốt!
Đỗ Duy nhanh chóng nói lớn:
- Ngài không cần làm bị thương bạn của ta! Ta giúp ngài đuổi người bên ngoài tới bắt ngài.
Ngay lúc này Đỗ Duy liền nghe thấy bên ngoài hình như truyền đến tiếng hô, đúng là tín hiệu cảnh báo của thủ hạ Ron Barton lúc gặp kẻ địch.
Sau đó hình như còn truyền đến thanh âm chém giết đinh đang, trong đó còn có tiếng kèn tập hợp của bộ hạ Ron Barton…
Đỗ Duy biến sắc:
- Có người đến? Raoen ngươi nhanh đi xem!
Sắc mặt Raoen cũng rất âm trầm, nghe vậy liền chạy ra ngoài, nhưng Đỗ Duy lại thấy quái vật này đang run rẩy, hình dáng rất khẩn trương.
Đỗ Duy mở ra hai tay:
- Tốt rồi! Ngài đừng sợ…ta có thể bảo vệ ngài, thế nhưng ngài phải thả bằng hữu của ta ra trước.
Quái vật liên tục lắc đầu, lại dẫm chặt lên Mose, chỉ ra bên ngoài, có lẽ ý nó là Đỗ Duy phải đuổi những kẻ đó đi trước.
Lúc này Mose đã mơ hồ tỉnh lại, bỗng nhiên phát hiện mình bị một con quái vật toàn thâm lông đỏ dẫm dưới chân, ngay lập tức kinh hãi hét lên một tiếng chói tai, sắc mặt trắng bệch, suýt nữa lại ngất tiếp. Nhưng Đỗ Duy đã nhanh chóng nói lớn:
- Mose! Muốn sống thì đừng cử động loạn! Nghe rõ! Không được giãy dụa! Chớ không nghe lời ta!
Một lúc sau Raoen và Ron Barton đã chạy tới, trên áo giáp Ron Barton đã đỏ lòm, vừa mới đến đã hướng về Đỗ Duy nói to:
- Ông chủ, chúng ta gặp phải kẻ địch rồi! Là người trên thảo nguyên! Khoảng hơn ba nghìn, toàn bộ đều là kị binh…gặp quỷ rồi, một đám người như vậy chạy trên đất của chúng ta, Tây Bắc quân trên hành lang tây bắc cư nhiên không hề có tin tức gì truyền tới!
Nói xong Ron Barton mới thấy quái vật, nhíu mày quát lên:
- Con bà nó, đây là cái giống gì?
- Câm miệng! Ron Barton!
Ngay lập tức Đỗ Duy mắng to, hắn không muốn chọc tức con quái vật này khiến nó làm bị thương Mose. Con quái vật này hiển nhiên là một con ma thú cao cấp, nằm trong tay một con ma thú cao cấp, tên nhóc Mose này đương nhiên không hề có sức chống cự. Nhìn bàn chân quái vật này dẫm lên lưng Mose đi, nếu chọc tức nó, chỉ cần nó dùng lực một chút là có thể dễ dàng bót nát trái tim Mose!
Trong lòng Đỗ Duy cũng kinh ngạc.
Người trên thảo nguyên? Ba nghìn kị binh?
Trong lòng hắn cũng là vừa sợ vừa giận, cắn răng liếc qua quái vật này, chậm rãi nói:
- Ta ra xem những người đó…ta cam đoan sẽ giúp ngài, nhưng ngài tuyệt đối không được làm bị thương bằng hữu này của ta! Hiểu chưa?
Sau khi nhận được gật đầu của quái vật, Đỗ Duy bất đắc dĩ nói với Raoen:
- Ngươi ở chỗ này trông!
Sau đó kéo Ron Barton ra khỏi căn chòi, sau khi phái một trăm người bao vây căn chòi hắn mới cùng với Ron Barton đi tới lối vào trấn.
Cả bốn nhóm người tìm kiếm trên núi cũng đã trở lại, Ron Barton giải thích ngắn gọn một chút, bọn họ nhìn thấy khói phân sói liền nhanh chóng trở về, kết quả là khi đi đến ngoài làng liền gặp phải một đại đội kị binh đang muốn tiến tới, nhìn trang phục là dị tộc trên thảo nguyên. Kết quả là người phía trước chẳng phân biệt được xanh đỏ trắng đen, không giải thích gì đã đánh một trận, đối phương cực kì hung tợn. Hơn nữa cũng rất vô lễ, vừa gặp mặt, chưa nói một lời đã giơ đao lên, kết quả là lần thứ nhất xung đột đã đổ máu, may mắn là Ron Barton dẫn đầu đám người của Đỗ Duy, dựa vào thực lực mạnh mẽ của Ron Barton, bên Đỗ Duy đã chiếm được thượng phong, kẻ địch đã chết khoảng năm sáu, bị thương mười tên.
Mà thủ hạ của Ron Barton cũng không khá hơn, bị thương hơn hai mươi người, may mắn là trang bị của mấy tên kị binh này phía Đỗ Duy đều rất tốt, áo giáp chắc chắn khiến cho bọn họ có lợi thế hơn về lực phòng ngự, không có vết thương trí mệnh, tuy thế vẻ mặt Ron Barton lại âm trầm, bởi vì mấy bộ hạ cũ của hắn bị thương rất nặng.
Đối phương đã rút lui ra ngoài làng, hiển nhiên việc này ngoài ý muốn bọn chúng, nơi này không ngờ còn có quân đội của đế quốc, hơn nữa số lượng hình như cũng không ít.
Đỗ Duy nhìn thấy bên ngoài làng khoảng hơn một trăm mét là từng đội từng đội kị binh thảo nguyên vây quanh nơi này.
Đây là lần đầu tiên Đỗ Duy nhìn thấy kị binh thảo nguyên có quy mô lớn, từ xa nhìn lại đã có thể cảm nhận rõ ràng một loại khí chất hung hãn! Ngựa của bọn chúng cưỡi đều loại cao lớn, là loài ngựa tốt nhất trên thảo nguyên.
Mỗi kị sĩ trên ngựa thân thể đều cao lớn, không ít người đều để râu ria, cùng một màu, trên đầu mỗi người đều đeo khăn trùm đầu rất dầy màu trắng. Trang bị của những người này cũng không được tốt như kị binh của đế quốc, bình nguyên thiếu thốn mỏ sắt khiến cho bọn họ không thể trang bị áo giáp cho kị sĩ, mỗi người bọn họ đều mặc bì giáp(áo giáp bằng da thú), hơn nữa hình thức tạp loạn thậm chí màu sắc còn khác nhau, nhưng những người này điều khiển ngựa đều cực kì nhẹ nhàng quen thuộc, hơn nữa cũng không theo đội ngũ chỉnh tề như của kị binh đế quốc, nhìn phân bố rãi rác ở khắp nơi, thỉnh thoảng còn có tiểu đội kị binh lẻ tẻ chạy qua chạy lại giữa hai bên, ánh mắt mỗi tên nhìn về phía Đỗ Duy đều không hề che dấu vẻ hung hãn cùng với khát vọng chiến đấu – trông như một bầy sói.
Đỗ Duy được mấy kị binh bảo vệ tiến về phía trước, phia sau hắn còn có mấy ma pháp học viên, Ron Barton nheo mắt nhìn đám kị binh thảo nguyên, bỗng nhiên thấy trong đám người của đối phương có một lá cờ lớn đột nhiên buộc vào một cây thương dài. Lá cờ lớn này rõ ràng được làm bằng một tấm da thú, hoa văn lúc đầu của tấm ma thú này cũng đã rất cũ kĩ, ngay cả lông cũng đã bị bong ra từng mảng, nhưng là họa tiết trên lá cờ khiến người ta nhìn vào trong lòng không nhịn được sinh ra một chút cảm giác không thoải mái.
Đây rõ ràng là dùng máu tươi vẽ ra một cái xương đầu lâu.
Cũng không biết cái xương đầu lâu này vẽ ra như thế nào, nguệch ngoạc vài bút nhưng lại nhìn sống động như thật, nhất là cặp mắt của bộ xương khô dường như có sinh mệnh, hình như là một loại ảo giác khiến người ta nhìn vào sẽ có ảo giác: trong đôi mắt này hình như có thể cảm thấy một ánh mắt âm u quỉ dị.
Ron Barton vừa nhìn thấy lá cờ bộ xương khô này sắc mặt liền thay đổi, hắn không kìm được thấp giọng nói:
- A! Là huyết sắc khô lâu kì!
Ngay cả hai trăm năm tướng quân cũng biến sắc, trong lòng Đỗ Duy cũng máy động:
- Cái gì là huyết sắc khô lâu kì?
Vẻ mặt Ron Barton rất quỉ dị:
- Mẹ nó…lão tử ở Tây Bắc nhiều năm như vậy mới nhìn thấy huyết sắc khô lâu kì một lần mà thôi.
Sau đó hắn liền giải thích:
- Ông chủ, mấy tên dã man trên thảo nguyên này có rất nhiều bộ tộc, thế nhưng một bộ tộc mạnh nhất trong đó là vương tộc có thế lực lớn nhất. Vương tộc là bộ lạc mạnh rất mà người trên thảo nguyên chọn lựa ra, sau khi đoạt được danh hiệu vương tộc là có thể chiếm cứ vương đình, lá cờ hiệu lệnh trên thảo nguyên của vương đình còn xa mới bằng huyết sắc khô lâu kì, uy vọng của nó trong lòng đám người dã man này rất cao! Trên thảo nguyên có một quy định truyền thống mỗi người đều phải tuân theo: người trên thảo nguyên nếu thấy được huyết sắc khô lâu kì, vậy thì dù khoảng cách rất xa cũng phải dừng hết mọi việc trên tay, nằm rạp trên mặt đất hướng về phía huyết sắc khô lâu kì mà cúng bái, cho đến khi lá cờ ra khỏi tầm mắt. Quy định này dù là tộc trưởng của vương tộc hay là quốc vương của vương đình cũng phải tuân thủ. Nếu ngươi có dũng khí bất kính với huyết sắc khô lâu kì vậy thì dù bộ tộc ngươi có cường thịnh hơn nữa cũng đừng nghĩ tiếp tục giữ được địa vị vương tộc.
Đỗ Duy nhíu mày:
- Lợi hại như vậy?
- Đế quốc chúng ta có ma pháp sư…trên thảo nguyên cũng có cường giả thần kì của họ, gọi là Shaman vu sư. Đế quốc chúng ta thờ phụng thần linh mà người trên thảo nguyên thì thờ phụng tổ tiên, bọn họ cúng bái tổ tiên. Mà Shaman vu sư chính là người cùng với tổ linh liên lạc…Shaman vu sư bình thường đều có pháp thuật mạnh mẽ, hơn nữa địa vị trên thảo nguyên rất cao, tù trưởng bộ lạc cũng phải cực kì cung kính với Shaman vu sư. Trên thảo nguyên, ngoại trừ quốc vương thảo nguyên tại vương đình còn có “Vu Vương”, mà Vu Vương chính là vua của Shaman vu sư. Bởi vì trong một ít truyền thuyết của người thảo nguyên, tất cả những người thảo nguyên bây giờ đều được một vị tổ tiên sáng tạo ra, vì vậy bọn họ sùng bái “Đại Tổ Linh” là một vị tổ tiên cực kì cổ kính cực kì mạnh mẽ. Mà Vu Vương chính là một người pháp lực mạnh mẽ nhất trong đám Shaman vu sư, có thể cùng “Đại Tổ Linh” liên lạc. Trên thảo nguyên, địa vị của Vu Vương cao hơn rất nhiều so với quốc vương, bởi vì quốc vương cứ vài năm một lần liên hợp đại hội sẽ chọn ra bộ tộc có thực lực mạnh nhất làm vương tộc mới, tù trưởng bộ lạc trở thành quốc vương mới…nhưng Vu Vương thì không thay đổi! Trong truyền thuyết, Vu Vương có được pháp lực cực mạnh, còn sống rất lâu…mà uy tín của Vu Vương trên thảo nguyên, ta nói ra chưa chắc ngài đã tin.
Đỗ Duy đã nheo mắt lại:
- Nói ra xem nào.
- Giả sử, chỉ một Shaman vu sư bình thường thôi nếu chạy đến bất kì một lạc nào, vào bất kì một nhà mục dân nào rồi nói với hắn là “Tổ tiên bây giờ muốn tính mạng của ngươi, đem tính mạng của cả nhà ngươi dâng tặng cho tổ tiên”, vậy thì mục dân kia sẽ không do dự một chút mà rút ra loan đao đem cả nhà già trẻ đều giết hết sau đó thì tự sát!
Ron Barton cười khổ nói:
- Người trên thảo nguyên sùng bái đối với tổ tiên quả thực đã đến mức biến thái, không phải người đã từng sống trên thảo nguyên thì rất khó cảm nhận được. Còn có…ngài biết chiến tranh Tây Bắc hai mươi năm trước không? Trong lần chiến tranh đó ma pháp sư của đế quốc cùng với Shaman vu sư trên thảo nguyên chính diện giao chiến vài lần cũng không chiếm được ưu thế rõ ràng lắm. Mà Vu Vương của đối phương thủy chung vẫn chưa ra tay…mà sau đó còn có một chuyện rất kì quái.
- Chuyện gì?
- Chiến tranh đã đến lúc cuối cùng, nghe đồn rằng vị Vu Vương kia từng ra lệnh cho Shaman vu sư rời khỏi chiến trường, không được tiếp tục chiến đấu với quân đội của đế quốc, bởi vì Vu Vương tự xưng hiểu được ý muốn của tổ tiên khi hiển linh, trận chiến này tất nhiên sẽ thất bại, không được làm trái thiên mệnh. Mà vương tộc lúc đó không chịu bỏ qua, nhưng sau khi đã mất đi ủng hộ của Shaman vu sư đã không có biên pháp đối kháng với ma pháp sư của đế quốc, cuối cùng đại bại. Ngài cũng biết đấy, lần chiến tranh đó làm đế quốc và người trên thảo nguyên kết thành huyết hải thâm cừu, nhưng mấy tên trên thảo nguyên đối với mệnh lệnh khi gần hết chiến tranh của Vu Vương lại không có một câu oán hận! Không ai nghi ngờ mệnh lệnh của Vu Vương! Ngược lại, tộc trưởng vương tộc vẫn tiếp tục chiến tranh kia, kết thúc chiến tranh lại bị người của mình cùng nhau làm phản mà bị giết.
Đỗ Duy nhịn không được thấp giọng mắng một câu:
- Quá biến thái!
Ron Barton thở dài:
- Năm đó khi ở ở Tây Bắc tưng có một lần gặp được huyết sắc khô lâu kì này, đây là lá cờ đại biểu của Vu Vương. Lần đó là ta cố ý châm ngòi khiến hai bộ lạc tranh đấu, hơn hai vạn ngươi đang chém giết trên thảo nguyên, giết đến mắt cũng đỏ lên rồi…cuối cùng đột nhiên có người giơ lên huyết sắc khô lâu kì xông tới, đám người trên chiến trường đã giết đến đỏ mắt rồi nhưng thấy lá cờ này liền giống như trúng ma pháp, tất cả mọi người dùng tốc độ nhanh nhất vứt bỏ vũ khí, cho dù trong chém giết cũng không có một chút do dự, vứt vũ khí xong rồi liền nằm rạp trên mặt đất…đây con mẹ nó là chuyện quỷ dị nhất trong đời mà ta gặp phải! Hơn hai vạn chiến sĩ chém giết đến toàn thân đẫm máu, máu thịt bay tung, chết xuống một mảng rồi nhưng lại đột nhiên buông vũ khí, quỳ rạp trên mặt đất thành tâm dập đầu, còn lớn tiếng cầu nguyện. Tên Shaman vu sư mang đến huyết sắc khô lâu kì kia tuyên bố Vu Vương đã hạ lệnh không được tranh đấu, kết quả là hai bộ lạc này thực sự rút quân, mấy năm đó ta ở Tây Bắc, hai bộ lạc này sau đó tuyệt đối không dám tiếp tục tìm đối phương gây chuyện, quả thực còn ngoan hơn con mèo nhỏ.
Vào lúc này kị binh đối phương tách ra, sau đó ba con ngựa chậm rãi hướng về phía Đỗ Duy đi tới. Kị binh đi đầu tiên trong tay giơ cao huyết sắc khô lâu kì, phía sau là hai ông già mặc áo dài bằng da thú đủ loại màu sắc, râu mỗi người đều rất dài, đầu bọn họ cạo bóng loáng, một cọng tóc cũng không có, nhưng râu ria lại tết cẩn thận như tết tóc.
Dáng vẻ quái dị như vậy khiến Đỗ Duy cảm thấy rất mới lạ, thế nhưng Ron Barton lập tức rùng mình:
- Hai tên này đúng là Shaman vu sư.
Shaman vu sư.
Đỗ Duy đã cảm thấy hứng thú, cẩn thận nhìn hau ông giả đầu trọc lốc này, nhưng là ngoại trừ áo ngoài làm bằng đủ loại màu sắc da thú cùng bộ râu được tết thật dài ra cũng không nhìn thấy có gì đặc thù.
Ba người giục ngựa đi đến cách Đỗ Duy chường hai mươi mét thì dừng lại, người cầm huyết sắc khô lâu kì cưỡi ngựa đi tới, đây là một kì sĩ hung hãn trên thảo nguyên, thân hình cao lớn, tướng mạo thô lỗ, hắn trừng mắt nhìn Đỗ Duy và Ron Barton, quát to:
- Người đối diện nghe đây! Huyết sắc khô lâu kì trước mặt, không được ngăn cản! Làm trái lời Vu Vương có kết cục như thế nào ngươi tự hiểu đi!
Ron Barton cười lạnh một tiếng:
- Ngươi là ai! Người bộ lạc nào?
Tên thảo nguyên này ưỡn ngực, lớn tiếng nói:
- Ta là kim đao võ sĩ của vương tộc vương đình.
- Vương tộc?
Ron Barton cười lạnh nói:
- Vương tộc? Vương tộc bây giờ là bộ lạc nào? Hừ, càng ngày càng không có quy củ, trước đây dù là tộc trưởng vương đình thấy lão tử cũng phải khách khách khí khí, ngươi thì là tính là cái gì, để cho một người đủ tư cách nói chuyện đi tới.
Thảo nguyên võ sĩ này giận dữ nói:
- Ngươi là ai mà có dũng khí sỉ nhục ta.
Ron Barton cười lạnh một tiếng, hướng về một thủ hạ phía sau nói to:
- Thấy không? Bọn chúng có huyết sắc khô lâu kì! Đem kì hiệu của lão tử năm đó treo lên!
Một người bộ hạ cũ của Ron Barton ở phía sau cười ha ha, lấy xuống mũ giáp và trường kiếm của chính mình rồi cầm lấy hai cây trường mâu, một cây nâng lên mũ giáp, một cây nâng lên trường kiếm, giơ cao lên.
Quả nhiên tên thảo nguyên này vừa thấy sắc mặt liền biến đổi! Hắn trợn tròn mắt nhìn Ron Barton, giọng nói cung kính rất nhiều:
- Ngài, ngài là đức ngài Mosac?
- Không sai! Chính là lão tử.
Ron Barton quát lên:
- Ngươi trở về tìm một người có đủ tư cách cùng lão tử nói chuyện tới đây.
Tên thảo nguyên này không dám ho he gì, nhìn Ron Barton thật sâu rồi chậm rãi nói:
- Đã là Mosac đại nhân trở lại Tây Bắc, ta sẽ trở về mời Shaman đại nhân qua nói chuyện.
Nói xong hắn nâng huyết sắc cờ đi trở về.
Ron Barton nhìn Đỗ Duy cười nói:
- Ông chủ, cờ hiệu của ta cũng được đấy chứ? Bên trái là trường kiếm, bên phải là mũ giáp, trên thảo nguyên, trường kiếm là đại biểu chiến tranh mà mũ giáp là biểu hiện hữu hảo, bởi vì trên thảo nguyên bạn tốt của thể dùng mũ giáp của mình chứa rượu mời đối phương uống để tỏ vẻ nhiệt tình, hữu hảo. Cờ hiệu này của ta giơ lên là biểu thị rằng: cho ngươi lựa chọn là kẻ địch hay bạn của ta.
Đỗ Duy gật gật đầu, cười nói:
- Chọn hay lắm.
Lúc này tên thảo nguyên kia đã trở về bên hai Shaman vu sư nói vài câu. Hai Shaman vu sư nhìn nhau một chút rồi cưỡi ngựa đi tới.
- Xin hỏi vị nào là đức ngài Mosac?
Lão vư sư đầu trọc bên trái mở miệng hỏi.
Đối mặt Shaman vu sư, thái độ của Ron Barton khách khí rất nhiều, thậm chí hắn còn hơi khom người trên ngựa:
- Ta là Ron Barton, vị Shaman vu sư tôn kính này, xin nói ra ý của ngài, ta cần một lời giải thích vì sao quân đội trên thảo nguyên lại xuất hiện tại lãnh thổ đế quốc.
-Thưa nài Mosac, đầu tiên ta bày tỏ ý kính trọng với ngài, ngài là nhân vật nổi danh trên thảo nguyên chúng ta.
Shaman vu sư này mỉm cười nói:
- Cho nên chúng ta đến đây đã được tướng quân Ruga của quân Tây Bắc cho phép. Ta là một vị tế tự dưới tay Vu Vương, mấy võ sĩ dũng cảm đi theo này đều là người tộc trưởng vương tộc phái đi theo để bảo vệ chúng ta. Chúng ta đến đây là tuân lệnh Vu Vương.
- Ồ?
Ron Barton giật mình:
- Mệnh lệnh của chính đức ngài Vu Vương sao?
- Đúng vậy.
Thái độ Shaman vu sư này có vẻ rất hòa khí, nhưng trong giọng nói mang theo vẻ kiên quyết:
- Thú cưng của Vu Vương đại nhân trốn đâu mất, đó là một con ma thú vô cùng quý giá. Vu Vương đại nhân hạ lệnh bất kể giá nào đều phải bắt nó trở về. Chúng ta mất rất nhiều thời gian mới có tung tích của nó, hiện tại nó ở trong ngôi làng này, cho nên xin mời ngài và người của ngài tránh ra, chúng ta phải lục soát toàn bộ ngôi làng này.
Thú cưng của Vu Vương.
Đỗ Duy lập tức nhớ tới quái vật lông đỏ trong căn chòi kia.
Nhưng..nhường đường, để đối phương lục soát?
Đỗ Duy nhìn tên vu sư lịch sự này bỗng nhiên phát hỏa.
Đây con mẹ nó là lãnh địa của ông mày, là địa bàn của ông mày, ngươi muốn tìm là tìm? Dùng một câu của giới quan lại:
- Đây con mẹ nó là xâm phạm chủ quyền! Ngươi còn có thái độ như đại gia diễu võ giương oai sao?
Vu Vương? Vu Vương thì giỏi lắm sao?