Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Sáng sớm hôm sau, Đàm Duy và Tiểu Băng tỉnh dậy. Ở lại nhà người khác, có tự do tự tại cỡ nào cũng không sánh được với khi ở nhà mình, còn ngại gây thêm phiền phức cho chủ nhà, vẫn là nên sớm rời đi, khách đi chủ yên lòng.
Tiểu Băng vừa mặc quần áo vừa kể khổ: “Úi da, eo đau quá!”
“Có phải là đệm quá mềm không? Giường mà êm quá khi ngủ eo hay bị đau lắm.”
“Nhất định là không phải, em cũng chẳng phải chưa từng ngủ trên cái giường này, trước giờ chưa từng bị đau eo…” Tiểu Băng giả làm mặt quỷ. “Chắc chắn là đêm qua phóng túng quá mức.”
Anh ôm lấy Tiểu Băng, đưa tay xoa xoa lên eo cô một hồi. “Xoa bóp một lúc có phải đỡ hơn rồi không? Em còn đau không?”
Tiểu Băng đáp: “Ừm, xoa xoa một lát thì dễ chịu hơn nhiều. Chỗ đó… còn có chỗ đó… Mạnh… mạnh hơn nữa”
Anh vừa massage cho cô vừa nói đùa: “Hóa ra em chỉ có chút bản lĩnh đó thôi à? Mới có ba lần đã không chịu nổi rồi? Em xem anh vẫn khỏe mạnh bình thường đây này.” Thật ra anh cũng cảm thấy hơi mệt, nhưng lại quy kết là do đêm qua ngủ không ngon giấc, hoặc là giường quá mềm mà không cho là anh làm quá nhiều. Nếu mới làm có hai, ba lần đã đau eo mỏi lưng, vậy chẳng phải biểu hiện rằng mình quá “không được” rồi sao?
Tạ Di Hồng hình như còn dậy sớm hơn, hai người họ đang sửa soạn, Tạ Di Hồng đã đeo tạp dề đi tới hỏi họ xem sáng nay muốn ăn gì.
Cả hai đồng thanh nói: “Không cần phiền như thế, chúng tôi ra ngoài ăn là được rồi…”
Tạ Di Hồng đề xuất: “Ở nhà có sữa với trứng gà đấy, còn có cháo ngũ vị, cháo tổ yến, canh sườn rất bổ dưỡng, ăn một chút nhé, tôi thấy hai người đều cần được tẩm bổ…”
Tiểu Băng không chút để ý cười hì hì nhưng Đàm Duy thì rất không thoải mái. Anh không biết là cảm giác gì, chỉ thấy Tạ Di Hồng có vẻ thích hỏi nhiều về đời sống riêng của vợ chồng anh, nhưng cũng không thể nói là “hỏi nhiều”, bởi vì Tạ Di Hồng cũng có hỏi gì đâu. Anh vẫn kiên quyết đòi ra ngoài ăn sáng, Tiểu Băng cũng nói ăn ở ngoài thì tiện hơn.
Tạ Di Hồng thấy hai người không muốn ăn, cũng không miễn cưỡng nữa, vừa cởi tạp dề vừa nói: “Mấy cậu không muốn ăn, vậy tôi cũng không ép, chúng ta cùng ra ngoài ăn sáng, sau đó Tiểu Băng bắt taxi đi gặp khách hàng, tôi cùng Đàm Duy gọi xe tới trường. Xe máy của tôi vẫn gửi ở bệnh viện…”
Tiểu Băng hỏi: “Bác sĩ không viết giấy chứng nhận nghỉ phép cho cậu à?”
Tạ Di Hồng nói: “Mình không sao, không cần nghỉ.”
Đàm Duy từ chối: “Hai người đi taxi đi, anh ngồi xe buýt được rồi.”
Tạ Di Hồng huỵch toẹt: “Tôi thấy não cậu đúng là có bệnh, lúc này đang là giờ cao điểm, từ đây tới trường còn phải chuyển một tuyến nữa, đợi đến lúc cái xe buýt của cậu đến nơi, tiết chiều cậu cũng khỏi cần dạy.”
Anh không hiểu lại đắc tội gì với Tạ Di Hồng mà khiến cô nổi cơn tam bành như thế, anh cũng lười nghĩ xem là tại sao, bởi vì Tạ Di Hồng bản chất vốn thế, đột ngột vì chuyện nào đó mà nổi đóa, thường xuyên vô duyên vô cớ tức giận với anh, nhưng rất nhanh lại như không có chuyện gì xảy ra, cho nên anh cũng chỉ coi như là triệu chứng lúc có “nguyệt sự” mà thôi.
Tiểu Băng dường như không để ý việc Tạ Di Hồng bốp chát lại anh như thế, còn phụ họa: “Anh cứ ngồi taxi với cô ấy đi, đi taxi thì một người hay hai người giá cước đều như nhau.”
Nhưng chính Tiểu Băng lại không muốn bắt taxi, cô nói chỉ qua hai bến là tới, đi xe buýt rất tiện. Ba người cùng ra ngoài, tìm một chỗ bán đồ ăn sáng mua bữa sáng xong, Tiểu Băng liền bắt xe số 5, còn Đàm Duy gọi một chiếc taxi, cùng Tạ Di Hồng đến trường. Lúc xuống xe, Tạ Di Hồng lại tranh trả tiền, bị anh gắt cho mới thôi. Kỳ lạ là, anh cáu gắt với cô ấy, cô ấy lại không nói một lời nào, hiền lành một cách đột xuất.
Buổi tối hôm đó, Tiểu Băng về nhà khá sớm, hơn nữa vừa ăn xong cơm liền lên giường nằm, nói rằng tối qua hoạt động nhiều, rất mệt. Anh cũng đi ngủ sớm, nhưng cả hai dường như không còn hơi sức để làm “chuyện kia”, nằm vô cùng ngoan ngoãn rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Hai người họ đều có thể coi là có “mệnh vất vả”, là kiểu người không hưởng nổi phúc, trời sinh số chịu khổ cực, tối có ngủ sớm thì sáng hôm sau cũng tỉnh dậy rất sớm. Anh vừa xoay người định ngủ thêm lát nữa nhưng Tiểu Băng dường như đã tỉnh hẳn, bắt anh nói chuyện cùng.
Tiểu Băng nói: “Di Hồng thật lợi hại, bị ngã xong, động thai mà vẫn đi làm được.”
Anh buột miệng: “Động thai cái gì? Cô ấy có mang thai đâu.”
“Em cũng có cảm giác cô ấy không mang thai, nhưng sao anh lại nói trong điện thoại là cô ấy sảy thai nên mới phải đi bệnh viện?”
Anh không rõ vì sao Tạ Di Hồng cùng Tiểu Băng chuyện trò, tán gẫu lâu như vậy mà cô không hề nói chuyện này cho Tiểu Băng hay. Anh giải thích: “Cô ấy… không phải “vì” sảy thai mà là “lo” bị sảy thai nên mới đi khám…”
“Thế sao anh bảo cô ấy không mang thai? Không mang thai thì sao lại sợ sảy thai? Anh nói gì mà câu trước câu sau mâu thuẫn vậy?”
“Việc này thì có gì mâu thuẫn? Cô ấy tưởng mình có thai nên mới đi viện khám, nhưng đến nơi kiểm tra rồi biết thực ra là không có… Lời anh nói trước sau không mâu thuẫn chút nào.”
Tiểu Băng nửa đùa nửa thật nói: “Này, anh quan tâm cô ấy thế à? Có phải… hai người có gì mờ ám?”
“Bọn anh có gì mờ ám? Anh chẳng qua chỉ đang kể sự thật thôi mà.”
Tiểu Băng bày ra tư thế “kể sự thật giảng đạo lý”, nói: “Được, cứ cho là anh đang nói sự thật, vậy em hỏi anh, nếu bệnh viện đã kiểm tra xác định cô ấy không có thai, anh còn đưa cô ấy về nhà làm gì?”
“Là cô ấy bảo anh đưa về nhà.” Qua lời cảnh tỉnh của Tiểu Băng, anh cũng bắt đầu cảm thấy kỳ lạ. Đúng rồi, Tạ Di Hồng nói bệnh viện xác nhận là không mang thai, vậy thì sao không sớm nói cho anh biết, còn nhờ anh đưa cô ấy về nhà làm gì?
Tiểu Băng thấy anh im lặng không nói, bèn đùa: “Hì hì, đồ ngốc, cắn câu của người ta rồi đúng không? Mau khai ra, cô ấy lừa anh đến nhà làm gì?”
“Sao anh biết được? Anh mà biết thì đã không bị lừa.”
“Không cần biết cô ấy lừa anh để làm gì, dù thế nào thì anh cũng đi rồi. Nói, hai người bọn anh cô nam quả nữ ở cùng một chỗ lâu như vậy, có phải đã làm ba cái chuyện không dám ngẩng đầu nhìn thiên hạ rồi đúng không?”
Anh thấy tội danh của mình ngày một nghiêm trọng, vội vàng chủ động khai nhận, mong được hưởng khoan hồng. Anh kể từ lúc Tạ Di Hồng nhờ anh lấy cái thùng giấy trên nóc tủ xuống, cho tới khi Tiểu Băng đến nhà cô, không bỏ sót chi tiết nào, ngay cả chuyện Tạ Di Hồng nói đùa nhờ anh giúp cô sinh con cũng không giấu giếm. Kể xong, anh hỏi: “Chuyện này có phải do em với Tạ Di Hồng cấu kết với nhau trêu anh không?”
“Không có, em trêu anh làm gì chứ?”
Anh cảm thấy trong giọng nói của Tiểu Băng không có chút gì là giả vờ, xem ra Tiểu Băng không trêu anh, vậy trò đùa ấy chỉ do Tạ Di Hồng bày ra. Nhưng Tạ Di Hồng đùa anh như vậy vì cái gì chứ? Nếu người khác cũng có mặt lúc đó, trêu chọc anh một chút có thể khiến anh xấu mặt, biến anh thành chuyện cười hoặc trò vui cho người ta xem, nhưng nếu chỉ có hai người bọn họ thì đùa như vậy có gì vui? Đùa như vậy để cho ai xem?
Anh suy đoán: “Nếu như không phải hai người bọn em liên kết lại đùa giỡn anh, vậy thì chỉ có cô ấy làm… Nhưng mà anh nghĩ mãi vẫn không hiểu cô ấy đùa như thế là có dụng ý gì…”
Tiểu Băng đáp vẻ quả quyết: “Em cảm thấy cô ấy không đùa anh mà là đang thử anh, cô ấy thực sự muốn sinh con của anh…”
“Đừng nói lung tung!”
“Không phải em nói lung tung, là sự thật, em sớm đã có dự cảm về chuyện này rồi. Cô ấy đã thầm yêu anh từ lâu, chỉ là anh mãi không chịu theo đuổi cô ấy, cô ấy mới dùng chiêu khích tướng để thăm dò anh, ví dụ như cùng Thường Thắng yêu đương rồi giới thiệu em cho anh, đều là dụng ý này. Chỉ đáng tiếc là anh lại yêu em thật, hại cô ấy mình làm mình chịu, tự chụp bao lên đầu mình, đó là nỗi khổ khó nói nên lời…”
“Dựa theo phương pháp tư duy của em, đến cả Nữ hoàng Anh cũng muốn được gả cho anh, chỉ là vì muốn khích anh nên mới kết hôn với tay hoàng thân gì gì đó hả? Nữ hoàng Anh thật đáng thương, mình làm mình chịu, tự chụp bao lên đầu mình mất rồi, mà không phải là bao nào, là vương miện mới đúng nhỉ?”
Tiểu Băng cấu anh một cái. “Anh giỏi lắm, bê non đòi gặm cỏ già này, ngay cả một bà già cũng không tha? Già như thế, mãn kinh từ lâu rồi, chắc chắn còn khô hơn cả em…”
Hai người cười đùa khúc khích một trận về vấn đề khô hay không khô, anh còn đưa tay thăm dò thử “cơ sở” một chút, thấy lần này không có “thoa xà phòng”, anh cũng chẳng còn “hàng tồn”, vì vậy buông tay ra.
Tiểu Băng nói: “Phân tích của em về Di Hồng chắn chắn chính xác. Trước kia, lúc cô ấy giới thiệu anh với em, nói về anh hoàn hảo tới mức như có hoa bay đầy trời, rõ ràng là bộ dạng si mê anh đắm đuối. Em hỏi cô ấy: “Anh ta tốt như thế, lại quen biết với cậu, sao cậu không làm người yêu anh ta?” Cô ấy nói cô ấy đã có người yêu rồi, nếu không cũng chẳng đến lượt em đâu. Nhưng cô ấy có người yêu chắc chắn là chuyện sau khi quen biết anh, bởi vì Thường Thắng là bạn học của anh, cô ấy ắt hẳn là quen biết Thường Thắng thông qua anh, cho nên lúc đó em liền cảm thấy cô ấy đang lấy em ra thử anh, xem xem khi bức anh đến mức đấy rồi, anh có theo đuổi cô ấy không.”
“Này, em sáng tác giống tiểu thuyết Quỳnh Dao quá đấy!”
Tiểu Băng cười phì một tiếng. “Anh thì biết cái quái gì về tiểu thuyết Quỳnh Dao, anh chắc chắn chưa từng đọc, còn ngồi đó mà nói hươu nói vượn. Quỳnh Dao có viết hay đến đâu chăng nữa cũng không thể viết được một câu chuyện cuốn hút hơn chính cuộc sống thực này được.” Tiểu Băng tiếp tục hồi tưởng rồi nói: “Lúc đó em hoàn toàn chẳng có hy vọng gì với anh, nếu bên cạnh cô ấy có một người đàn ông tuyệt vời đến thế, cô ấy nhất định sẽ không đi tìm người yêu khác, nhất định sẽ coi anh như một báu vật mà không nỡ giao cho em. Cho nên khi cô ấy cho em xem ảnh của anh, em hoàn toàn không tin đó là anh…”
“Thế sao em lại nói là vừa thấy ảnh của anh đã trúng tiếng sét ái tình?”
“Em đúng là trúng tiếng sét ái tình mà, nhưng lúc đó em không tin người đàn ông trong bức ảnh là anh, nhất định là anh nhìn giống một con ếch nên cô ấy mới dùng ảnh của người khác để dụ dỗ em đi gặp mặt anh. Mãi đến khi gặp trực tiếp, nghe hai người nói chuyện em mới tin anh đúng là đồng nghiệp của cô ấy, vậy đừng trách em đã làm việc đúng đắn. Có khi cô ấy cảm thấy anh yêu cô ấy, chỉ là chưa chủ động theo đuổi nên mới dùng cách hẹn hò với người khác để khích anh một tí. Kết quả anh vẫn không theo đuổi, có lẽ cô ấy cho rằng anh đang tỏ ra quân tử, muốn tỏ ra vượt xa người khác, thế là lại tìm em đến thử anh. Nào ngờ cái tên mọt sách ngốc là anh lại thật sự yêu em…”
Anh phân trần: “Em nói anh là con mọt sách ngốc về mọi mặt cũng được, nhưng có một điểm, anh rất có mắt nhìn người, nếu không cũng sẽ không… trúng tiếng sét tình yêu với em.”
“Hì hì, đừng có xem thường cái tên mọt sách này, dụ dỗ được khối cô rồi, biết là em thích nghe mấy lời này liền buông mấy câu đường mật. Có điều anh đã có thể phát hiện ra em là cô gái tốt, chứng tỏ là anh cũng hiểu những cái… tốt của em. Nghe em phân tích tiếp đây! Cô ấy thấy hai người chúng ta phải lòng nhau rồi, biết lợi thế của mình bị tước mất, thế là vội vã kết hôn với Thường Thắng, bảo toàn danh dự của bản thân, tìm kiếm chút an ủi cho tâm hồn đã tan vỡ, hơn nữa còn trở thành bạn tốt của em, mục đích là để tiếp cận anh…”
“Sao em còn thân thiết với cô ấy như thế?”
“Vì cái gì mà em không nên thân thiết với cô ấy? Chí ít cô ấy và em đều chung một con đường, cả hai đều yêu anh, cùng nói chuyện về anh cũng rất thú vị.”
Anh đùa: “Xem ra anh cũng nên cùng Tiểu Lục của em kết làm bạn tốt mới được, cùng chung một con đường mà.”
“Tiểu Lục nào? À, anh nói Lục Vĩnh Nguyên? Quên từ lâu rồi. Kể từ khi quen anh, những người đàn ông khác đều biến mất khỏi tầm nhìn của em rồi. Anh không nhắc, em cũng không nhớ ra anh ta.”
Anh ghen tuông: “Sao có thể chứ? Anh ta là mối tình đầu của em mà…”
“Cái gì mà tình đầu tình sau, lúc đó có biết yêu là gì đâu? Chơi bời lung tung mà thôi!”
“Người ta bây giờ đang làm việc ở Mỹ đấy!”
“Ha ha, ở Mỹ nhặt rác cũng được coi là một nghề đấy. Anh chẳng qua là không muốn ra nước ngoài chứ nếu muốn thì cũng đi từ lâu rồi, sợ là cả vợ ngoại quốc cũng cưới về được. Anh đừng có ghen với anh Lục gì đó, anh ta không đáng đâu. Anh xem, em không ghen với Di Hồng, một chàng trai độc thân như anh làm việc cùng cô ấy mấy năm mà cũng không để ý đến, bây giờ anh đã có người vợ tài sắc vẹn toàn là em đây thì càng không thèm để ý đến cô ấy, đúng không nào? Làm người phải có sự tự mãn tối thiểu chứ.”
Anh đang nghĩ xem bản thân có hay không cái sự tự mãn tối thiểu đó thì nghe Tiểu Băng hỏi: “Lúc đó vì sao anh lại không yêu Di Hồng?”
Chính anh cũng không biết tại sao lại không yêu Tạ Di Hồng. Trên đời này có biết bao nhiêu người, không thể cứ lần lượt đi tìm căn nguyên tại sao lại không yêu người này người kia, nhiều nhất cũng chỉ có thể giải thích được tại sao lại yêu một người nào đó. Đối với những người còn lại, có lẽ vốn không coi họ là một lựa chọn để suy xét, cũng không hề tồn tại câu hỏi có lựa chọn hay không, đương nhiên sẽ càng không tồn tại nguyên nhân vì sao lại bỏ qua họ.
Tiểu Băng vừa mặc quần áo vừa kể khổ: “Úi da, eo đau quá!”
“Có phải là đệm quá mềm không? Giường mà êm quá khi ngủ eo hay bị đau lắm.”
“Nhất định là không phải, em cũng chẳng phải chưa từng ngủ trên cái giường này, trước giờ chưa từng bị đau eo…” Tiểu Băng giả làm mặt quỷ. “Chắc chắn là đêm qua phóng túng quá mức.”
Anh ôm lấy Tiểu Băng, đưa tay xoa xoa lên eo cô một hồi. “Xoa bóp một lúc có phải đỡ hơn rồi không? Em còn đau không?”
Tiểu Băng đáp: “Ừm, xoa xoa một lát thì dễ chịu hơn nhiều. Chỗ đó… còn có chỗ đó… Mạnh… mạnh hơn nữa”
Anh vừa massage cho cô vừa nói đùa: “Hóa ra em chỉ có chút bản lĩnh đó thôi à? Mới có ba lần đã không chịu nổi rồi? Em xem anh vẫn khỏe mạnh bình thường đây này.” Thật ra anh cũng cảm thấy hơi mệt, nhưng lại quy kết là do đêm qua ngủ không ngon giấc, hoặc là giường quá mềm mà không cho là anh làm quá nhiều. Nếu mới làm có hai, ba lần đã đau eo mỏi lưng, vậy chẳng phải biểu hiện rằng mình quá “không được” rồi sao?
Tạ Di Hồng hình như còn dậy sớm hơn, hai người họ đang sửa soạn, Tạ Di Hồng đã đeo tạp dề đi tới hỏi họ xem sáng nay muốn ăn gì.
Cả hai đồng thanh nói: “Không cần phiền như thế, chúng tôi ra ngoài ăn là được rồi…”
Tạ Di Hồng đề xuất: “Ở nhà có sữa với trứng gà đấy, còn có cháo ngũ vị, cháo tổ yến, canh sườn rất bổ dưỡng, ăn một chút nhé, tôi thấy hai người đều cần được tẩm bổ…”
Tiểu Băng không chút để ý cười hì hì nhưng Đàm Duy thì rất không thoải mái. Anh không biết là cảm giác gì, chỉ thấy Tạ Di Hồng có vẻ thích hỏi nhiều về đời sống riêng của vợ chồng anh, nhưng cũng không thể nói là “hỏi nhiều”, bởi vì Tạ Di Hồng cũng có hỏi gì đâu. Anh vẫn kiên quyết đòi ra ngoài ăn sáng, Tiểu Băng cũng nói ăn ở ngoài thì tiện hơn.
Tạ Di Hồng thấy hai người không muốn ăn, cũng không miễn cưỡng nữa, vừa cởi tạp dề vừa nói: “Mấy cậu không muốn ăn, vậy tôi cũng không ép, chúng ta cùng ra ngoài ăn sáng, sau đó Tiểu Băng bắt taxi đi gặp khách hàng, tôi cùng Đàm Duy gọi xe tới trường. Xe máy của tôi vẫn gửi ở bệnh viện…”
Tiểu Băng hỏi: “Bác sĩ không viết giấy chứng nhận nghỉ phép cho cậu à?”
Tạ Di Hồng nói: “Mình không sao, không cần nghỉ.”
Đàm Duy từ chối: “Hai người đi taxi đi, anh ngồi xe buýt được rồi.”
Tạ Di Hồng huỵch toẹt: “Tôi thấy não cậu đúng là có bệnh, lúc này đang là giờ cao điểm, từ đây tới trường còn phải chuyển một tuyến nữa, đợi đến lúc cái xe buýt của cậu đến nơi, tiết chiều cậu cũng khỏi cần dạy.”
Anh không hiểu lại đắc tội gì với Tạ Di Hồng mà khiến cô nổi cơn tam bành như thế, anh cũng lười nghĩ xem là tại sao, bởi vì Tạ Di Hồng bản chất vốn thế, đột ngột vì chuyện nào đó mà nổi đóa, thường xuyên vô duyên vô cớ tức giận với anh, nhưng rất nhanh lại như không có chuyện gì xảy ra, cho nên anh cũng chỉ coi như là triệu chứng lúc có “nguyệt sự” mà thôi.
Tiểu Băng dường như không để ý việc Tạ Di Hồng bốp chát lại anh như thế, còn phụ họa: “Anh cứ ngồi taxi với cô ấy đi, đi taxi thì một người hay hai người giá cước đều như nhau.”
Nhưng chính Tiểu Băng lại không muốn bắt taxi, cô nói chỉ qua hai bến là tới, đi xe buýt rất tiện. Ba người cùng ra ngoài, tìm một chỗ bán đồ ăn sáng mua bữa sáng xong, Tiểu Băng liền bắt xe số 5, còn Đàm Duy gọi một chiếc taxi, cùng Tạ Di Hồng đến trường. Lúc xuống xe, Tạ Di Hồng lại tranh trả tiền, bị anh gắt cho mới thôi. Kỳ lạ là, anh cáu gắt với cô ấy, cô ấy lại không nói một lời nào, hiền lành một cách đột xuất.
Buổi tối hôm đó, Tiểu Băng về nhà khá sớm, hơn nữa vừa ăn xong cơm liền lên giường nằm, nói rằng tối qua hoạt động nhiều, rất mệt. Anh cũng đi ngủ sớm, nhưng cả hai dường như không còn hơi sức để làm “chuyện kia”, nằm vô cùng ngoan ngoãn rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Hai người họ đều có thể coi là có “mệnh vất vả”, là kiểu người không hưởng nổi phúc, trời sinh số chịu khổ cực, tối có ngủ sớm thì sáng hôm sau cũng tỉnh dậy rất sớm. Anh vừa xoay người định ngủ thêm lát nữa nhưng Tiểu Băng dường như đã tỉnh hẳn, bắt anh nói chuyện cùng.
Tiểu Băng nói: “Di Hồng thật lợi hại, bị ngã xong, động thai mà vẫn đi làm được.”
Anh buột miệng: “Động thai cái gì? Cô ấy có mang thai đâu.”
“Em cũng có cảm giác cô ấy không mang thai, nhưng sao anh lại nói trong điện thoại là cô ấy sảy thai nên mới phải đi bệnh viện?”
Anh không rõ vì sao Tạ Di Hồng cùng Tiểu Băng chuyện trò, tán gẫu lâu như vậy mà cô không hề nói chuyện này cho Tiểu Băng hay. Anh giải thích: “Cô ấy… không phải “vì” sảy thai mà là “lo” bị sảy thai nên mới đi khám…”
“Thế sao anh bảo cô ấy không mang thai? Không mang thai thì sao lại sợ sảy thai? Anh nói gì mà câu trước câu sau mâu thuẫn vậy?”
“Việc này thì có gì mâu thuẫn? Cô ấy tưởng mình có thai nên mới đi viện khám, nhưng đến nơi kiểm tra rồi biết thực ra là không có… Lời anh nói trước sau không mâu thuẫn chút nào.”
Tiểu Băng nửa đùa nửa thật nói: “Này, anh quan tâm cô ấy thế à? Có phải… hai người có gì mờ ám?”
“Bọn anh có gì mờ ám? Anh chẳng qua chỉ đang kể sự thật thôi mà.”
Tiểu Băng bày ra tư thế “kể sự thật giảng đạo lý”, nói: “Được, cứ cho là anh đang nói sự thật, vậy em hỏi anh, nếu bệnh viện đã kiểm tra xác định cô ấy không có thai, anh còn đưa cô ấy về nhà làm gì?”
“Là cô ấy bảo anh đưa về nhà.” Qua lời cảnh tỉnh của Tiểu Băng, anh cũng bắt đầu cảm thấy kỳ lạ. Đúng rồi, Tạ Di Hồng nói bệnh viện xác nhận là không mang thai, vậy thì sao không sớm nói cho anh biết, còn nhờ anh đưa cô ấy về nhà làm gì?
Tiểu Băng thấy anh im lặng không nói, bèn đùa: “Hì hì, đồ ngốc, cắn câu của người ta rồi đúng không? Mau khai ra, cô ấy lừa anh đến nhà làm gì?”
“Sao anh biết được? Anh mà biết thì đã không bị lừa.”
“Không cần biết cô ấy lừa anh để làm gì, dù thế nào thì anh cũng đi rồi. Nói, hai người bọn anh cô nam quả nữ ở cùng một chỗ lâu như vậy, có phải đã làm ba cái chuyện không dám ngẩng đầu nhìn thiên hạ rồi đúng không?”
Anh thấy tội danh của mình ngày một nghiêm trọng, vội vàng chủ động khai nhận, mong được hưởng khoan hồng. Anh kể từ lúc Tạ Di Hồng nhờ anh lấy cái thùng giấy trên nóc tủ xuống, cho tới khi Tiểu Băng đến nhà cô, không bỏ sót chi tiết nào, ngay cả chuyện Tạ Di Hồng nói đùa nhờ anh giúp cô sinh con cũng không giấu giếm. Kể xong, anh hỏi: “Chuyện này có phải do em với Tạ Di Hồng cấu kết với nhau trêu anh không?”
“Không có, em trêu anh làm gì chứ?”
Anh cảm thấy trong giọng nói của Tiểu Băng không có chút gì là giả vờ, xem ra Tiểu Băng không trêu anh, vậy trò đùa ấy chỉ do Tạ Di Hồng bày ra. Nhưng Tạ Di Hồng đùa anh như vậy vì cái gì chứ? Nếu người khác cũng có mặt lúc đó, trêu chọc anh một chút có thể khiến anh xấu mặt, biến anh thành chuyện cười hoặc trò vui cho người ta xem, nhưng nếu chỉ có hai người bọn họ thì đùa như vậy có gì vui? Đùa như vậy để cho ai xem?
Anh suy đoán: “Nếu như không phải hai người bọn em liên kết lại đùa giỡn anh, vậy thì chỉ có cô ấy làm… Nhưng mà anh nghĩ mãi vẫn không hiểu cô ấy đùa như thế là có dụng ý gì…”
Tiểu Băng đáp vẻ quả quyết: “Em cảm thấy cô ấy không đùa anh mà là đang thử anh, cô ấy thực sự muốn sinh con của anh…”
“Đừng nói lung tung!”
“Không phải em nói lung tung, là sự thật, em sớm đã có dự cảm về chuyện này rồi. Cô ấy đã thầm yêu anh từ lâu, chỉ là anh mãi không chịu theo đuổi cô ấy, cô ấy mới dùng chiêu khích tướng để thăm dò anh, ví dụ như cùng Thường Thắng yêu đương rồi giới thiệu em cho anh, đều là dụng ý này. Chỉ đáng tiếc là anh lại yêu em thật, hại cô ấy mình làm mình chịu, tự chụp bao lên đầu mình, đó là nỗi khổ khó nói nên lời…”
“Dựa theo phương pháp tư duy của em, đến cả Nữ hoàng Anh cũng muốn được gả cho anh, chỉ là vì muốn khích anh nên mới kết hôn với tay hoàng thân gì gì đó hả? Nữ hoàng Anh thật đáng thương, mình làm mình chịu, tự chụp bao lên đầu mình mất rồi, mà không phải là bao nào, là vương miện mới đúng nhỉ?”
Tiểu Băng cấu anh một cái. “Anh giỏi lắm, bê non đòi gặm cỏ già này, ngay cả một bà già cũng không tha? Già như thế, mãn kinh từ lâu rồi, chắc chắn còn khô hơn cả em…”
Hai người cười đùa khúc khích một trận về vấn đề khô hay không khô, anh còn đưa tay thăm dò thử “cơ sở” một chút, thấy lần này không có “thoa xà phòng”, anh cũng chẳng còn “hàng tồn”, vì vậy buông tay ra.
Tiểu Băng nói: “Phân tích của em về Di Hồng chắn chắn chính xác. Trước kia, lúc cô ấy giới thiệu anh với em, nói về anh hoàn hảo tới mức như có hoa bay đầy trời, rõ ràng là bộ dạng si mê anh đắm đuối. Em hỏi cô ấy: “Anh ta tốt như thế, lại quen biết với cậu, sao cậu không làm người yêu anh ta?” Cô ấy nói cô ấy đã có người yêu rồi, nếu không cũng chẳng đến lượt em đâu. Nhưng cô ấy có người yêu chắc chắn là chuyện sau khi quen biết anh, bởi vì Thường Thắng là bạn học của anh, cô ấy ắt hẳn là quen biết Thường Thắng thông qua anh, cho nên lúc đó em liền cảm thấy cô ấy đang lấy em ra thử anh, xem xem khi bức anh đến mức đấy rồi, anh có theo đuổi cô ấy không.”
“Này, em sáng tác giống tiểu thuyết Quỳnh Dao quá đấy!”
Tiểu Băng cười phì một tiếng. “Anh thì biết cái quái gì về tiểu thuyết Quỳnh Dao, anh chắc chắn chưa từng đọc, còn ngồi đó mà nói hươu nói vượn. Quỳnh Dao có viết hay đến đâu chăng nữa cũng không thể viết được một câu chuyện cuốn hút hơn chính cuộc sống thực này được.” Tiểu Băng tiếp tục hồi tưởng rồi nói: “Lúc đó em hoàn toàn chẳng có hy vọng gì với anh, nếu bên cạnh cô ấy có một người đàn ông tuyệt vời đến thế, cô ấy nhất định sẽ không đi tìm người yêu khác, nhất định sẽ coi anh như một báu vật mà không nỡ giao cho em. Cho nên khi cô ấy cho em xem ảnh của anh, em hoàn toàn không tin đó là anh…”
“Thế sao em lại nói là vừa thấy ảnh của anh đã trúng tiếng sét ái tình?”
“Em đúng là trúng tiếng sét ái tình mà, nhưng lúc đó em không tin người đàn ông trong bức ảnh là anh, nhất định là anh nhìn giống một con ếch nên cô ấy mới dùng ảnh của người khác để dụ dỗ em đi gặp mặt anh. Mãi đến khi gặp trực tiếp, nghe hai người nói chuyện em mới tin anh đúng là đồng nghiệp của cô ấy, vậy đừng trách em đã làm việc đúng đắn. Có khi cô ấy cảm thấy anh yêu cô ấy, chỉ là chưa chủ động theo đuổi nên mới dùng cách hẹn hò với người khác để khích anh một tí. Kết quả anh vẫn không theo đuổi, có lẽ cô ấy cho rằng anh đang tỏ ra quân tử, muốn tỏ ra vượt xa người khác, thế là lại tìm em đến thử anh. Nào ngờ cái tên mọt sách ngốc là anh lại thật sự yêu em…”
Anh phân trần: “Em nói anh là con mọt sách ngốc về mọi mặt cũng được, nhưng có một điểm, anh rất có mắt nhìn người, nếu không cũng sẽ không… trúng tiếng sét tình yêu với em.”
“Hì hì, đừng có xem thường cái tên mọt sách này, dụ dỗ được khối cô rồi, biết là em thích nghe mấy lời này liền buông mấy câu đường mật. Có điều anh đã có thể phát hiện ra em là cô gái tốt, chứng tỏ là anh cũng hiểu những cái… tốt của em. Nghe em phân tích tiếp đây! Cô ấy thấy hai người chúng ta phải lòng nhau rồi, biết lợi thế của mình bị tước mất, thế là vội vã kết hôn với Thường Thắng, bảo toàn danh dự của bản thân, tìm kiếm chút an ủi cho tâm hồn đã tan vỡ, hơn nữa còn trở thành bạn tốt của em, mục đích là để tiếp cận anh…”
“Sao em còn thân thiết với cô ấy như thế?”
“Vì cái gì mà em không nên thân thiết với cô ấy? Chí ít cô ấy và em đều chung một con đường, cả hai đều yêu anh, cùng nói chuyện về anh cũng rất thú vị.”
Anh đùa: “Xem ra anh cũng nên cùng Tiểu Lục của em kết làm bạn tốt mới được, cùng chung một con đường mà.”
“Tiểu Lục nào? À, anh nói Lục Vĩnh Nguyên? Quên từ lâu rồi. Kể từ khi quen anh, những người đàn ông khác đều biến mất khỏi tầm nhìn của em rồi. Anh không nhắc, em cũng không nhớ ra anh ta.”
Anh ghen tuông: “Sao có thể chứ? Anh ta là mối tình đầu của em mà…”
“Cái gì mà tình đầu tình sau, lúc đó có biết yêu là gì đâu? Chơi bời lung tung mà thôi!”
“Người ta bây giờ đang làm việc ở Mỹ đấy!”
“Ha ha, ở Mỹ nhặt rác cũng được coi là một nghề đấy. Anh chẳng qua là không muốn ra nước ngoài chứ nếu muốn thì cũng đi từ lâu rồi, sợ là cả vợ ngoại quốc cũng cưới về được. Anh đừng có ghen với anh Lục gì đó, anh ta không đáng đâu. Anh xem, em không ghen với Di Hồng, một chàng trai độc thân như anh làm việc cùng cô ấy mấy năm mà cũng không để ý đến, bây giờ anh đã có người vợ tài sắc vẹn toàn là em đây thì càng không thèm để ý đến cô ấy, đúng không nào? Làm người phải có sự tự mãn tối thiểu chứ.”
Anh đang nghĩ xem bản thân có hay không cái sự tự mãn tối thiểu đó thì nghe Tiểu Băng hỏi: “Lúc đó vì sao anh lại không yêu Di Hồng?”
Chính anh cũng không biết tại sao lại không yêu Tạ Di Hồng. Trên đời này có biết bao nhiêu người, không thể cứ lần lượt đi tìm căn nguyên tại sao lại không yêu người này người kia, nhiều nhất cũng chỉ có thể giải thích được tại sao lại yêu một người nào đó. Đối với những người còn lại, có lẽ vốn không coi họ là một lựa chọn để suy xét, cũng không hề tồn tại câu hỏi có lựa chọn hay không, đương nhiên sẽ càng không tồn tại nguyên nhân vì sao lại bỏ qua họ.