-
ALL IN LOVE | WEIBO (2)
#17
Phần ký tên của em trai: “Đôi khi ta ngỡ rằng đã hiểu rõ sự đời, nhưng hóa ra chỉ là bản thân tự nghĩ.”
Hỏi nguyên nhân, nó nhăn nhó: “Em thi trượt.”
#18
Bạn tôi nói muốn học Yoga cùng, tôi khuyên “Mày cứ lên mạng, xem video là theo được ngay ấy mà, nếu không thì đi đăng kí một lớp học cũng được”.
Nó nói không cần, nằng nặc đòi học cùng tôi. Vấn đề là nó cách xa tôi ”vạn sông nghìn núi”, vì vậy, sau khi đã suy đi tính lại, tôi quyết định tự tay vẽ một bức tranh cho nó…
#19
Hôm nay có tuyết, trời siêu lạnh, lẽ ra những ngày như vậy phải “làm tổ” trong chăn mới đúng, nhưng đồng chí em trai vừa ăn trưa xong đã quyết tâm “lội tuyết” ra ngoài, để… đi tắm hơi…
Tôi thực sự không biết dùng từ gì để miêu tả hành động này…
#20
Hôm nay, em trai bỗng nhiên cảm khái: “Không bằng những người sinh ra miệng đã ngậm thìa vàng, không học điên đảo Oxford, Harvard, không như bạn nào đó mới mười mấy tuổi đầu đã thay người yêu như thay áo. Nhưng, em nhất định sẽ cố gắng vượt qua họ về một mặt nào đó. Em sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, nhất định phải sống lâu hơn chúng nó mới được!”
Sao tôi lại thấy nó thật đáng thương…
#21
Hôm nay về thăm trường cũ. Dù đã bao nhiêu năm qua nhưng ký ức về quãng thời gian 17, 18 tuổi vẫn luôn rõ như in, trời xanh, gió lộng. Chúng ta luôn khát khao tình yêu nhưng bao giờ cũng sợ hậu quả của chuyện yêu sớm.
#22
Tối qua, chó nhà hàng xóm sủa ầm ĩ làm tôi mất ngủ, hơn hai giờ đêm khoác áo, chạy ra ban công, ném một túi thịt bò khô xuống. Ai ngờ chàng ta vẫn tiếp tục sủa hăng hái. Em trai cũng thò đầu ra, khó chịu nói: “Nó mới từ bán cầu tây về, bị chênh lệch múi giờ chưa bình thường à?”
(Bán cầu Tây, từ 20 độ kinh tây đến 160 độ kinh đông, phần lục địa bao gồm Nam Mỹ, Bắc Mỹ và một phần Nam Cực)
#23
Trước bữa tối, ai đó ngồi đối diện, lướt Microblogging của tôi không biết bao lâu, tôi nói: “Em ngồi lù lù trước mặt anh mà anh coi như không khí, check Microblogging của em, nghĩ ngợi kiểu gì vậy?” Anh cười ngất, “Rồi, không chơi nữa.” Sau đó một lúc, bàn tay ngọc ngà này lại cầm điện thoại tôi lên…
#24
Xuân năm ngoái, mẹ nổi hứng muốn đan áo len cho tôi, cuối cùng, đan đến giờ mới được một phần năm, tôi bảo: “Mẹ, mẹ đừng đan nữa, chưa nói đến chuyện không tốt cho mắt, đợi đến lúc con mặc được áo mẹ đan không biết đã qua bao nhiêu mùa đông rồi, chẳng thực tế tý nào cả.”
Mẹ lườm tôi rồi nói: “Ít nhất vẫn thực tế hơn mày mua quần áo size nhỏ chờ bao giờ gầy rồi mặc.”
“…”
#25
Đến bể bơi, Từ Vi Vũ gặp được một cậu bạn người nước ngoài. Hai người đứng nói chuyện một lúc rồi quyết định thi bơi.
Cuộc thi bắt đầu, cậu bạn kia bơi được một lát vẫn chưa thấy Từ Vi Vũ động đậy gì, không những thế còn nói rất hiên ngang: “Chấp nó bơi trước một lúc đấy.” Người xung quanh không hiểu, đang tưởng cậu này cao siêu thế nào thì Từ Vi Vũ nói tiếp: “Đằng nào anh chẳng thua.”
#26
Nhắc đến mèo, hôm nay ra ngoài ăn cơm gặp một con mèo hoa, lúc nó đi qua chỗ tôi và em trai, tôi “meo meo” n tiếng nhưng đến mắt nó cũng không thèm chớp, tao nhã đi tiếp. Tôi còn đang định “meo” tiếp thì em trai đứng cạnh không chịu được nữa “gâu” một tiếng, và đúng là, con mèo dở hơi kia quay lại thật… Không thể miêu tả cảm giác này bằng lời…
#27
Tác phẩm của em trai, và cũng là bức tranh duy nhất còn tồn tại qua bao nhiêu năm như thế, tất nhiên lí do không phải vì bức tranh rất đẹp, mà là vì nó vẽ trên tường phòng sách ở quê.
#28
Ai đó nhìn thấy bức ảnh này, nói: “Ê em nhìn này, ăn kiểu này mới tởm.”
#29
Chuyện là hôm nay ra ngoài mua sắm, có một đôi người yêu đi qua, cô gái cáu: “Đi với em thì đừng có nghịch điện thoại!”
Chàng trai tủi thân: “Anh không đi chậm là được chứ gì!”
Tôi quay lại nhìn người phía sau đang dán mắt vào màn hình điện thoại, rồi âm thầm đi vào những chỗ có thể va vào như đèn đường, biển quảng cáo,… Ai ngờ đồ dở hơi ấy có thể đi qua ngon lành! Ôi chao…
#30
Có cô gái gửi cho tôi hỏi, chàng đẹp trai này có giống Từ Vi Vũ không?
Tôi xem xong nghĩ thầm: “Ừm, giống chồng trong mộng của mình, nhưng khác Từ Vi Vũ.” *cười to*
#31
(Sau vụ máy bay MH370)
Anh nói: “Cái gì mà ‘Khoảng cách xa nhất trên thế giới này là anh đứng trước mặt em nhưng em lại không biết anh yêu em’. Rõ ràng là ‘Khoảng cách xa nhất trên thế giới này là em biết thừa anh yêu em còn cố tình giả vờ như không biết’ mới đúng.”
Tôi không nghĩ vậy, khoảng cách xa xôi nhất, luôn luôn là khoảng cách giữa sự sống và cái chết. Không có gì đau đớn và bất lực bằng.
#32
Ai đó hỏi tôi: “Nếu hết tiền, em sẽ mượn của ai đầu tiên?”
Tôi nghĩ ngợi: “Chắc Tịch Si Thần là giàu nhất, nhưng chưa chắc đã cho em mượn, em ngược cậu ta lâu thế mà. Từ Mạc Đình nhìn có vẻ thân thiện thế thôi, mượn cũng khó lắm, đã vậy hồi xưa còn cho vụ thư tình của cậu ta chết từ trong trứng nước. Mạc Hoành thì kiêu lắm. À, em sẽ mượn của Chương Tranh Lam hoặc Khải Ngôn, vừa giàu vừa dễ nói chuyện ha ha~”
“…”
#33
Trong nhà cứ năm ngày ba bữa lại có “ngày ăn chay” và thường thì vào những ngày này, các đồng chí trong nhà luôn ra ngoài ăn, thái độ của em trai bao giờ cũng bi tráng nhất, làm tổn thương chị gái nhất: “Sao lại để chị vào bếp cơ chứuuuuu?!”
#34
Hôm nay đến ngân hàng có việc, ô bên cạnh có một chú đang làm việc, đại khái là: “Gửi hộ tôi hai triệu đến tài khoản này. À, đây là tài khoản của vợ tôi, gửi cho cô ấy ít tiền tiêu vặt…”
Mẹ tôi đứng cạnh thì thầm, “Tiền này mà cho mình thì đủ làm tiền dưỡng lão rồi.”
Tôi cúi xuống lấy hai trăm trong ví đưa cho mẹ, xấu hổ: “Nhiều nhất trong khả năng của con, còn lại mẹ đi đòi em trai nhé”
(Hai triệu NDT ≈ 7 tỷ VNĐ, 200 NDT ≈ 7 trăm VNĐ)
#35
Bánh quy trước kia em trai cho, viết truyện nhiều không có gì làm nên lôi ra gặm, rắn y như đá, mẹ ăn xong một cái mới nói: “Đây là bánh mài răng à? Em con trêu con rồi? Xử nó đi…”
“…”
Có mẹ đẻ nào lại châm ngòi ly gián như vậy không?
#36
Bạn thân là người tuyệt vời nhất tồn tại trên Trái đất này. Bạn thân chứng kiến nhiều chuyện dở hơi của mình nhất; luôn luôn là người biết mình đang tương tư ai; mình béo, nhìn bạn thân béo hơn là vui hẳn; có gì vẻ vang, bao giờ bạn thân cũng là người đầu tiên được khoe khoang, kể lể. Khi bạn thân ‘chống lầy’, mình vừa thấy vui, thấy hí hửng lại vừa thấy buồn bã như mới thất tình.
#37
Cơ bản cái gì em trai cũng phải so sánh với Từ Vi Vũ, ví dụ như học tập, thể thao, người yêu, về sau nó mới nhớ ra người yêu Từ Vi Vũ là tôi nên đành bất đắt dĩ nói: “Thôi cái này bỏ qua đi!”
Từ Vi Vũ trả lời: “Sao phải tự ti thế, em còn so sánh độ ngu được cơ mà, cái này thì hơn anh là cái chắc!”
#38
Bạn gửi ảnh đến, nói: “Đây là gu ăn mặc của Giang An Lan nhà mày hả?”
Tôi nhìn xong, trả lời: “Trên cổ áo còn có lông nữa cơ.”
Ai đó đi qua nhìn thấy mới xen vào: “Mua quần áo cho em trai? Mặc được kiểu quần áo này đầu tiên phải có dáng chuẩn, sau đó là đẹp trai. Thế nên em đừng phí tiền, mua cho nó cái nào tầm 100 là được, à không, 100 cũng không được, khoảng 20 mới hợp…”
(100 NDT ≈ 350k VNĐ, 20 NDT ≈ 70k VNĐ)
#39
Trên máy bay, một cậu bé bốn năm tuổi làm nũng mẹ: “Con muốn xem phim hoạt hình.”
Người mẹ tìm phim cho trẻ em nhưng màn hình hiển thị: “Máy bay không có chương trình này”
Cậu bé chán, người ngồi cạnh tôi đang bấm bấm màn hình cũng lẩm bẩm: “Sao lại không có phim hoạt hình nhỉ? Sao thế nhỉ?”
#40
Tôi phổ cập giáo dục: “Indonesia theo đạo Hồi cho phép chế độ một chồng nhiều vợ, nhưng được cưới nhiều nhất bốn người. Nhà nước không quản lí.”
Tôi thấy người ngồi cạnh nghe rất nghiêm túc mới hỏi: “Đang buồn vì sinh nhầm nước? Theo nhầm đạo?”
Ai đó cãi: “Còn lâu!”
Cứ tưởng rằng anh sẽ thể hiện lòng chung thuỷ dạt dào thế nào, ai ngờ: “Sao anh có thể vì mấy người phụ nữ mà vĩnh biệt thịt lợn cơ chứ?!”
Phần ký tên của em trai: “Đôi khi ta ngỡ rằng đã hiểu rõ sự đời, nhưng hóa ra chỉ là bản thân tự nghĩ.”
Hỏi nguyên nhân, nó nhăn nhó: “Em thi trượt.”
#18
Bạn tôi nói muốn học Yoga cùng, tôi khuyên “Mày cứ lên mạng, xem video là theo được ngay ấy mà, nếu không thì đi đăng kí một lớp học cũng được”.
Nó nói không cần, nằng nặc đòi học cùng tôi. Vấn đề là nó cách xa tôi ”vạn sông nghìn núi”, vì vậy, sau khi đã suy đi tính lại, tôi quyết định tự tay vẽ một bức tranh cho nó…
#19
Hôm nay có tuyết, trời siêu lạnh, lẽ ra những ngày như vậy phải “làm tổ” trong chăn mới đúng, nhưng đồng chí em trai vừa ăn trưa xong đã quyết tâm “lội tuyết” ra ngoài, để… đi tắm hơi…
Tôi thực sự không biết dùng từ gì để miêu tả hành động này…
#20
Hôm nay, em trai bỗng nhiên cảm khái: “Không bằng những người sinh ra miệng đã ngậm thìa vàng, không học điên đảo Oxford, Harvard, không như bạn nào đó mới mười mấy tuổi đầu đã thay người yêu như thay áo. Nhưng, em nhất định sẽ cố gắng vượt qua họ về một mặt nào đó. Em sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, nhất định phải sống lâu hơn chúng nó mới được!”
Sao tôi lại thấy nó thật đáng thương…
#21
Hôm nay về thăm trường cũ. Dù đã bao nhiêu năm qua nhưng ký ức về quãng thời gian 17, 18 tuổi vẫn luôn rõ như in, trời xanh, gió lộng. Chúng ta luôn khát khao tình yêu nhưng bao giờ cũng sợ hậu quả của chuyện yêu sớm.
#22
Tối qua, chó nhà hàng xóm sủa ầm ĩ làm tôi mất ngủ, hơn hai giờ đêm khoác áo, chạy ra ban công, ném một túi thịt bò khô xuống. Ai ngờ chàng ta vẫn tiếp tục sủa hăng hái. Em trai cũng thò đầu ra, khó chịu nói: “Nó mới từ bán cầu tây về, bị chênh lệch múi giờ chưa bình thường à?”
(Bán cầu Tây, từ 20 độ kinh tây đến 160 độ kinh đông, phần lục địa bao gồm Nam Mỹ, Bắc Mỹ và một phần Nam Cực)
#23
Trước bữa tối, ai đó ngồi đối diện, lướt Microblogging của tôi không biết bao lâu, tôi nói: “Em ngồi lù lù trước mặt anh mà anh coi như không khí, check Microblogging của em, nghĩ ngợi kiểu gì vậy?” Anh cười ngất, “Rồi, không chơi nữa.” Sau đó một lúc, bàn tay ngọc ngà này lại cầm điện thoại tôi lên…
#24
Xuân năm ngoái, mẹ nổi hứng muốn đan áo len cho tôi, cuối cùng, đan đến giờ mới được một phần năm, tôi bảo: “Mẹ, mẹ đừng đan nữa, chưa nói đến chuyện không tốt cho mắt, đợi đến lúc con mặc được áo mẹ đan không biết đã qua bao nhiêu mùa đông rồi, chẳng thực tế tý nào cả.”
Mẹ lườm tôi rồi nói: “Ít nhất vẫn thực tế hơn mày mua quần áo size nhỏ chờ bao giờ gầy rồi mặc.”
“…”
#25
Đến bể bơi, Từ Vi Vũ gặp được một cậu bạn người nước ngoài. Hai người đứng nói chuyện một lúc rồi quyết định thi bơi.
Cuộc thi bắt đầu, cậu bạn kia bơi được một lát vẫn chưa thấy Từ Vi Vũ động đậy gì, không những thế còn nói rất hiên ngang: “Chấp nó bơi trước một lúc đấy.” Người xung quanh không hiểu, đang tưởng cậu này cao siêu thế nào thì Từ Vi Vũ nói tiếp: “Đằng nào anh chẳng thua.”
#26
Nhắc đến mèo, hôm nay ra ngoài ăn cơm gặp một con mèo hoa, lúc nó đi qua chỗ tôi và em trai, tôi “meo meo” n tiếng nhưng đến mắt nó cũng không thèm chớp, tao nhã đi tiếp. Tôi còn đang định “meo” tiếp thì em trai đứng cạnh không chịu được nữa “gâu” một tiếng, và đúng là, con mèo dở hơi kia quay lại thật… Không thể miêu tả cảm giác này bằng lời…
#27
Tác phẩm của em trai, và cũng là bức tranh duy nhất còn tồn tại qua bao nhiêu năm như thế, tất nhiên lí do không phải vì bức tranh rất đẹp, mà là vì nó vẽ trên tường phòng sách ở quê.
#28
Ai đó nhìn thấy bức ảnh này, nói: “Ê em nhìn này, ăn kiểu này mới tởm.”
#29
Chuyện là hôm nay ra ngoài mua sắm, có một đôi người yêu đi qua, cô gái cáu: “Đi với em thì đừng có nghịch điện thoại!”
Chàng trai tủi thân: “Anh không đi chậm là được chứ gì!”
Tôi quay lại nhìn người phía sau đang dán mắt vào màn hình điện thoại, rồi âm thầm đi vào những chỗ có thể va vào như đèn đường, biển quảng cáo,… Ai ngờ đồ dở hơi ấy có thể đi qua ngon lành! Ôi chao…
#30
Có cô gái gửi cho tôi hỏi, chàng đẹp trai này có giống Từ Vi Vũ không?
Tôi xem xong nghĩ thầm: “Ừm, giống chồng trong mộng của mình, nhưng khác Từ Vi Vũ.” *cười to*
#31
(Sau vụ máy bay MH370)
Anh nói: “Cái gì mà ‘Khoảng cách xa nhất trên thế giới này là anh đứng trước mặt em nhưng em lại không biết anh yêu em’. Rõ ràng là ‘Khoảng cách xa nhất trên thế giới này là em biết thừa anh yêu em còn cố tình giả vờ như không biết’ mới đúng.”
Tôi không nghĩ vậy, khoảng cách xa xôi nhất, luôn luôn là khoảng cách giữa sự sống và cái chết. Không có gì đau đớn và bất lực bằng.
#32
Ai đó hỏi tôi: “Nếu hết tiền, em sẽ mượn của ai đầu tiên?”
Tôi nghĩ ngợi: “Chắc Tịch Si Thần là giàu nhất, nhưng chưa chắc đã cho em mượn, em ngược cậu ta lâu thế mà. Từ Mạc Đình nhìn có vẻ thân thiện thế thôi, mượn cũng khó lắm, đã vậy hồi xưa còn cho vụ thư tình của cậu ta chết từ trong trứng nước. Mạc Hoành thì kiêu lắm. À, em sẽ mượn của Chương Tranh Lam hoặc Khải Ngôn, vừa giàu vừa dễ nói chuyện ha ha~”
“…”
#33
Trong nhà cứ năm ngày ba bữa lại có “ngày ăn chay” và thường thì vào những ngày này, các đồng chí trong nhà luôn ra ngoài ăn, thái độ của em trai bao giờ cũng bi tráng nhất, làm tổn thương chị gái nhất: “Sao lại để chị vào bếp cơ chứuuuuu?!”
#34
Hôm nay đến ngân hàng có việc, ô bên cạnh có một chú đang làm việc, đại khái là: “Gửi hộ tôi hai triệu đến tài khoản này. À, đây là tài khoản của vợ tôi, gửi cho cô ấy ít tiền tiêu vặt…”
Mẹ tôi đứng cạnh thì thầm, “Tiền này mà cho mình thì đủ làm tiền dưỡng lão rồi.”
Tôi cúi xuống lấy hai trăm trong ví đưa cho mẹ, xấu hổ: “Nhiều nhất trong khả năng của con, còn lại mẹ đi đòi em trai nhé”
(Hai triệu NDT ≈ 7 tỷ VNĐ, 200 NDT ≈ 7 trăm VNĐ)
#35
Bánh quy trước kia em trai cho, viết truyện nhiều không có gì làm nên lôi ra gặm, rắn y như đá, mẹ ăn xong một cái mới nói: “Đây là bánh mài răng à? Em con trêu con rồi? Xử nó đi…”
“…”
Có mẹ đẻ nào lại châm ngòi ly gián như vậy không?
#36
Bạn thân là người tuyệt vời nhất tồn tại trên Trái đất này. Bạn thân chứng kiến nhiều chuyện dở hơi của mình nhất; luôn luôn là người biết mình đang tương tư ai; mình béo, nhìn bạn thân béo hơn là vui hẳn; có gì vẻ vang, bao giờ bạn thân cũng là người đầu tiên được khoe khoang, kể lể. Khi bạn thân ‘chống lầy’, mình vừa thấy vui, thấy hí hửng lại vừa thấy buồn bã như mới thất tình.
#37
Cơ bản cái gì em trai cũng phải so sánh với Từ Vi Vũ, ví dụ như học tập, thể thao, người yêu, về sau nó mới nhớ ra người yêu Từ Vi Vũ là tôi nên đành bất đắt dĩ nói: “Thôi cái này bỏ qua đi!”
Từ Vi Vũ trả lời: “Sao phải tự ti thế, em còn so sánh độ ngu được cơ mà, cái này thì hơn anh là cái chắc!”
#38
Bạn gửi ảnh đến, nói: “Đây là gu ăn mặc của Giang An Lan nhà mày hả?”
Tôi nhìn xong, trả lời: “Trên cổ áo còn có lông nữa cơ.”
Ai đó đi qua nhìn thấy mới xen vào: “Mua quần áo cho em trai? Mặc được kiểu quần áo này đầu tiên phải có dáng chuẩn, sau đó là đẹp trai. Thế nên em đừng phí tiền, mua cho nó cái nào tầm 100 là được, à không, 100 cũng không được, khoảng 20 mới hợp…”
(100 NDT ≈ 350k VNĐ, 20 NDT ≈ 70k VNĐ)
#39
Trên máy bay, một cậu bé bốn năm tuổi làm nũng mẹ: “Con muốn xem phim hoạt hình.”
Người mẹ tìm phim cho trẻ em nhưng màn hình hiển thị: “Máy bay không có chương trình này”
Cậu bé chán, người ngồi cạnh tôi đang bấm bấm màn hình cũng lẩm bẩm: “Sao lại không có phim hoạt hình nhỉ? Sao thế nhỉ?”
#40
Tôi phổ cập giáo dục: “Indonesia theo đạo Hồi cho phép chế độ một chồng nhiều vợ, nhưng được cưới nhiều nhất bốn người. Nhà nước không quản lí.”
Tôi thấy người ngồi cạnh nghe rất nghiêm túc mới hỏi: “Đang buồn vì sinh nhầm nước? Theo nhầm đạo?”
Ai đó cãi: “Còn lâu!”
Cứ tưởng rằng anh sẽ thể hiện lòng chung thuỷ dạt dào thế nào, ai ngờ: “Sao anh có thể vì mấy người phụ nữ mà vĩnh biệt thịt lợn cơ chứ?!”