Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chapter 8 Lão Trương
m thanh này vang lên vài lần, Trần Lâm còn chưa kịp nói gì thì cửa phòng đã bị người khác mở ra từ bên ngoài. Có một người xuất hiện trước cửa, người này nhìn thấy Trần Lâm đứng trước cửa sổ thì giật mình.
“Bác sĩ Triệu?”
Xoay người lại, Trần Lâm cũng đánh giá cô gái vừa đẩy cửa vào. Cô gái này chừng hai mươi tuổi, làn da trắng nõn, mông ngực đầy đủ khiến bộ trang phục màu xanh của y tá trên người căng chặt. Mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ thướt tha của một người con gái trưởng thành. Thấy Trần Lâm đánh giá mình từ trên xuống dưới, trên khóe môi cô gái hiện lên một nụ cười đầy phong tình: “Ngại quá, bác sĩ Triệu, tôi cứ nghĩ anh không ở đây.”
Ánh mắt Trần Lâm giống như lơ đãng nhìn thoáng qua thẻ nhân viên trước bộ ngực no đủ, đọc được hai dòng thông tin về thân phận của cô.
Dương Hoa Ngọc, y tá khoa nội tim mạch.
Tuy biết rằng cô gái này là đồng nghiệp của mình nhưng trong đầu Trần Lâm lại không có chút trí nhớ nào của Triệu Hòa Văn, cho nên anh cũng chỉ có thể vừa phỉ nhổ cái thứ chuyện xưa hãm hại người khác bắt diễn trò mà không cho kịch bản này vừa cất lời thăm dò: “Có chuyện gì?”
“Cũng không có gì…” Cô y tá tên Dương Hoa Ngọc nhún vai: “Trong viện vừa xảy ra chuyện, viện trưởng thông cảm cho anh nên cố ý để anh nghỉ ngơi ba ngày. Không ngờ rằng anh lại…” Dương Hoa Ngọc hơi ngập ngừng: “Lại đi làm.”
Dương Hoa Ngọc nói lời vô tâm nhưng Trần Lâm nghe vào lại có ý, viện trưởng cho mình nghỉ ngơi? Bởi vì cuộc náo loạn sao? Nhưng cũng không thể chỉ vì cuộc náo loạn đó mà cho tất cả y bác sĩ của bệnh viện tạm nghỉ chứ? Hơn nữa mới vừa rồi y tá kia còn dùng hai chữ “cố ý”. Nói cách khác, việc nghỉ này chỉ nhằm vào một mình anh.
Anh có cảm giác loại “đối xử đặc biệt’’ này không hề khiến mình thoải mái.
Đang ở trong thế giới chuyện kinh dị, mỗi một dấu vết đều có thể ẩn giấu nguy hiểm. Trần Lâm suy nghĩ, trên mặt lại lộ ra nụ cười ấm áp: “Không muốn ngồi yên thôi, đến văn phòng đi dạo xem có chuyện gì cần hỗ trợ hay không.”
Dương Hoa Ngọc cong môi cười duyên: “Ôi, bác sĩ Triệu đúng là biết quan tâm người khác, nhưng bọn tôi nào dám làm phiền tới bác sĩ. Huống chi bây giờ người nhà vẫn còn đang đứng ở ngoài cổng lớn. Anh cứ tạm tránh khỏi đầu sóng ngọn gió đi, miễn cho phải gặp phiền phức, bệnh viện chúng ta vẫn chưa xử lý xong.”
“À? Ừm…”
Trần Lâm ngơ ngác gật đầu, nhận lấy ánh mắt chứa đầy ý tứ của Dương Hoa Ngọc.
“Bác sĩ Triệu, có phải gần đây áp lực công việc quá lớn nên có tâm sự gì không?”
“Không, không có gì.” Trần Lâm vội vàng lấy lại tinh thần, cười với Dương Hoa Ngọc.
“Không có chuyện gì là tốt rồi, tôi đi trước.” Nói xong, Dương Hoa Ngọc đang chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên cô ta quay lại trước cửa: “Đúng rồi, bác sĩ Triệu, anh đến bệnh viện này làm việc từ năm nào?”
“Cô hỏi chuyện này làm gì?”
“Bác sĩ Triệu trẻ tuổi đầy hứa hẹn, mọi người hơi tò mò ấy mà.”
Có vẻ cô ta cũng cảm thấy mình hơi đường đột cho nên le lưỡi một cái rồi xoay người rời khỏi văn phòng, bỏ lại Trần Lâm hơi có điều suy nghĩ.
Tuy rằng hiện tại thoạt nhìn như có vẻ gió yên sóng lặng nhưng đó chỉ là vì bản thân anh chỉ vừa mới tiếp xúc đến một góc của núi băng mà thôi.
Cuộc nói chuyện với Dương Hoa Ngọc vừa rồi cũng khiến cho Trần Lâm để ý. Dường như chuyện náo loạn ở bệnh viện lần này có mối liên quan nào đó với Triệu Hòa Văn.
Đúng lúc này, vù vù…
Không biết một trận gió từ đâu thổi tới, nhẹ nhàng thổi bay một tờ giấy trên bàn. Đột nhiên tờ giấy chuyển hướng ở giữa không trung, không biết là cố ý hay vô tình rơi xuống bên chân Trần Lâm.
Cứ giống như muốn khiến anh chú ý tới vậy.
Vươn tay nhặt tờ giấy lên, vẻ mặt anh nhất thời cứng đờ.
“Đây là…”
Đây không phải là một phiếu báo cáo tình trạng bệnh bình thường mà là bản thuyết minh về tình huống cuộc giải phẫu gặp sự cố.
Nói chính xác thì là một tờ báo cáo về ca tử vong của Tề Đông Thắng.
Không chỉ có thế, điều khiến cho Trần Lâm bất ngờ hơn cả chính là ở mục bác sĩ mổ chính của báo cáo, Trần Lâm nhìn thấy chữ ký của Triệu Hòa Văn.
“Hóa ra… chuyện là như vậy…”
“Khó trách bệnh viện lại “đối xử đặc biệt” với mình. Suy cho cùng cũng chỉ là sợ mình đem phiền phức tới cho bệnh viện.”
Khóe miệng Trần Lâm hiện nên một nụ cười khẽ. Hóa ra Triệu Hòa Văn này là người tham gia trực tiếp vào quá trình phẫu thuật của ca tử vong kia.
Chẳng lẽ đây cũng là nguyên nhân quỷ hồn giết người?
Nhưng chỉ vì người ta sơ suất trong công việc mà ra tay giết hại, loài quỷ này có phải là quá nhỏ nhen rồi không?
Nghĩ đến đây, thế mà Trần Lâm lại cảm thấy hơi buồn cười.
Được rồi, cuối cùng thì hiện tại cũng có được một chút manh mối, nhưng mà vấn đề lớn nhất vẫn chưa được giải quyết.
Rốt cuộc thì cái tên Tề Đông Thắng không khiến người khác bớt lo kia đã chạy đi đâu?
“Còn có viện trưởng Tần kia nữa, nói chuyện linh tinh không biết thật giả, cứ tìm ông ta tâm sự trước đã.”
Anh tiện tay nhét tờ báo cáo vào túi áo. Trần Lâm đứng đối diện gương sửa soạn lại một chút rồi mở cửa phòng đi ra ngoài.
Nhìn thấy “bác sĩ Triệu” đứng ở cửa, trên mặt viện trưởng hiện lên sự kinh ngạc rõ ràng: “Không phải tôi đã cho cậu nghỉ vài ngày sao? Sao lại đến đây? Người nhà bệnh nhân còn đang náo loạn ở bên ngoài kìa, cậu không sợ xảy ra chuyện gì à.”
Nói xong, viện trưởng Tần không có cách nào, lắc đầu.
“Chuyện này vẫn có liên quan tới tôi.” Trần Lâm vừa quan sát vẻ mặt của người đối diện vừa tự hỏi xem nên nói thế nào: “Thật ra tôi nghĩ rằng bản thân nên tới đây để xem tình huống một chút, xem có thể giúp được gì cho bệnh viện để mau chóng giải quyết chuyện này hay không.”
“Xem tình huống?” Nghe vậy, viện trưởng Tần ngừng lại công việc trên tay, hơi có thâm ý nhìn Trần Lâm: “Cậu muốn xem tình huống như thế nào?”
“Là về xác chết mất tích kia…”
“Bác sĩ Triệu.”
Không đợi Trần Lâm nói xong, viện trưởng Tần đã lên tiếng cắt ngang:
“Tuy việc bệnh nhân tử vong có liên quan nhất định đến cậu nhưng tính nguy hiểm của cuộc phẫu thuật này vốn đã rất lớn. Hơn nữa, từ trước khi phẫu thuật người nhà cũng đã ký đơn xác nhận đồng ý phẫu thuật. Cho nên dù là cậu hay là phía bệnh viện thì đều không có quá nhiều trách nhiệm trong việc này. Cậu không cần lo lắng quá đâu.”
“Còn chuyện xác chết…” Viện trưởng Tần nhíu mày như đang suy xét điều gì: “Vấn đề này tôi vốn không tính để cậu nhúng tay vào, tuy nhiên vừa rồi tôi đã nhận được tin mới. Nhân chứng duy nhất là lão Trương, người trực ban trông coi tối hôm qua. Người này là người trước đây cậu đã giới thiệu vào, cậu cũng là người hiểu tường tận về ông ấy nhất. Nếu hôm nay cậu đã tới thì cậu đi tới chỗ lão Trương hỏi chuyện hôm qua một chút. Cậu thấy được không?”
Viện trưởng Tần không hổ là viện trưởng, suy nghĩ phân tích rất rành mạch, mục đích cũng rõ ràng, hơn nữa ông ta đã nói như vậy thì thân là cấp dưới, đương nhiên Trần Lâm không có cớ gì để từ chối cả.
“Được, vậy viện trưởng để tôi thử xem.”
Rời khỏi văn phòng của viện trưởng, trên gương mặt Trần Lâm hiện vẻ suy tư Dường như lão Trương này là một nhân vật mấu chốt.
Mặc kệ chuyện thế nào, bước tiếp theo chắc chắn là phải gặp người này. Xét thấy nhà xác của các bệnh viện đều xây ở cùng một chỗ với gara để xe dưới tầng hầm, Trần Lâm đi tới thang máy ấn chọn tầng hầm thứ nhất.
Có lẽ bởi vì trùng hợp, bình thường thang máy bệnh viện luôn nhốn nháo vậy mà hôm nay suốt đường lại không có bất cứ ai. Một lúc sau thang máy dừng lại, theo hai cánh cửa mở ra hai bên, một đạo khí tức lạnh như băng lùa vào từ hành lang.
Có lẽ là do ở dưới lòng đất nên anh có cảm giác nhiệt độ dưới này thấp hơn bên ngoài tới mấy độ. Tuy thỉnh thoảng vẫn có mấy bóng đèn dây tóc sáng lên nhưng cũng chẳng làm cảm giác an toàn tăng lên chút nào.
Lúc Trần Lâm vừa bước ra khỏi thang máy, trên đỉnh đầu bỗng nhiên có tia lửa nổ tung rồi ánh đèn chợt tắt. Chung quanh rơi vào bóng tối, duỗi tay ra không thể nhìn rõ năm ngón.
Trần Lâm giật thót trong lòng, tinh thần lập tức căng chặt, đồng thời bàn tay cũng mò vào túi áo nắm chặt chuôi dao phẫu thuật cầm theo từ ban nãy.
Trong các câu chuyện linh dị, tình huống bất thường đột ngột xuất hiện ở xung quanh thường là điềm báo của cái chết. Hiện tại Trần Lâm chỉ có một mình ở dưới tầng hầm, làm sao anh có thể không lo lắng? May thay, bóng tối không kéo dài quá lâu, hơn mười giây sau đó những bóng đèn dây tóc xung quanh lại lập lòe vài cái rồi lần lượt sáng lên.
Trần Lâm thở nhẹ, lấy lại bình tĩnh tiếp tục bước về phía trước. Ở hai bên của tầng hầm thứ nhất có đầy những cửa phòng có đánh số nhưng Trần Lâm không không có chút tò mò dư thừa nào mà đi vào dò xét. Anh đi dọc theo hành lang một lúc thì có một tấm biển ghi phòng trực ban xuất hiện ở phía trước. Tuy tằng cửa lớn vẫn đóng nhưng xuyên qua cửa sổ trên hành lang vẫn có thể nhìn thấy trong phòng trực ban đèn sáng trưng lại không có lấy một bóng người.
Lão Trương đang trông coi nhà xác lại chạy đi đâu rồi?
Trần Lâm vừa nghĩ như thế thì chợt phát hiện ở phía trước phòng trực ban, ngay phía đối diện mình là cửa để đi vào nhà xác, không biết nó đã hé ra một khe hở từ bao giờ. Cơn gió lạnh buốt chậm rãi thổi ra từ trong đó.
“Bác sĩ Triệu?”
Xoay người lại, Trần Lâm cũng đánh giá cô gái vừa đẩy cửa vào. Cô gái này chừng hai mươi tuổi, làn da trắng nõn, mông ngực đầy đủ khiến bộ trang phục màu xanh của y tá trên người căng chặt. Mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ thướt tha của một người con gái trưởng thành. Thấy Trần Lâm đánh giá mình từ trên xuống dưới, trên khóe môi cô gái hiện lên một nụ cười đầy phong tình: “Ngại quá, bác sĩ Triệu, tôi cứ nghĩ anh không ở đây.”
Ánh mắt Trần Lâm giống như lơ đãng nhìn thoáng qua thẻ nhân viên trước bộ ngực no đủ, đọc được hai dòng thông tin về thân phận của cô.
Dương Hoa Ngọc, y tá khoa nội tim mạch.
Tuy biết rằng cô gái này là đồng nghiệp của mình nhưng trong đầu Trần Lâm lại không có chút trí nhớ nào của Triệu Hòa Văn, cho nên anh cũng chỉ có thể vừa phỉ nhổ cái thứ chuyện xưa hãm hại người khác bắt diễn trò mà không cho kịch bản này vừa cất lời thăm dò: “Có chuyện gì?”
“Cũng không có gì…” Cô y tá tên Dương Hoa Ngọc nhún vai: “Trong viện vừa xảy ra chuyện, viện trưởng thông cảm cho anh nên cố ý để anh nghỉ ngơi ba ngày. Không ngờ rằng anh lại…” Dương Hoa Ngọc hơi ngập ngừng: “Lại đi làm.”
Dương Hoa Ngọc nói lời vô tâm nhưng Trần Lâm nghe vào lại có ý, viện trưởng cho mình nghỉ ngơi? Bởi vì cuộc náo loạn sao? Nhưng cũng không thể chỉ vì cuộc náo loạn đó mà cho tất cả y bác sĩ của bệnh viện tạm nghỉ chứ? Hơn nữa mới vừa rồi y tá kia còn dùng hai chữ “cố ý”. Nói cách khác, việc nghỉ này chỉ nhằm vào một mình anh.
Anh có cảm giác loại “đối xử đặc biệt’’ này không hề khiến mình thoải mái.
Đang ở trong thế giới chuyện kinh dị, mỗi một dấu vết đều có thể ẩn giấu nguy hiểm. Trần Lâm suy nghĩ, trên mặt lại lộ ra nụ cười ấm áp: “Không muốn ngồi yên thôi, đến văn phòng đi dạo xem có chuyện gì cần hỗ trợ hay không.”
Dương Hoa Ngọc cong môi cười duyên: “Ôi, bác sĩ Triệu đúng là biết quan tâm người khác, nhưng bọn tôi nào dám làm phiền tới bác sĩ. Huống chi bây giờ người nhà vẫn còn đang đứng ở ngoài cổng lớn. Anh cứ tạm tránh khỏi đầu sóng ngọn gió đi, miễn cho phải gặp phiền phức, bệnh viện chúng ta vẫn chưa xử lý xong.”
“À? Ừm…”
Trần Lâm ngơ ngác gật đầu, nhận lấy ánh mắt chứa đầy ý tứ của Dương Hoa Ngọc.
“Bác sĩ Triệu, có phải gần đây áp lực công việc quá lớn nên có tâm sự gì không?”
“Không, không có gì.” Trần Lâm vội vàng lấy lại tinh thần, cười với Dương Hoa Ngọc.
“Không có chuyện gì là tốt rồi, tôi đi trước.” Nói xong, Dương Hoa Ngọc đang chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên cô ta quay lại trước cửa: “Đúng rồi, bác sĩ Triệu, anh đến bệnh viện này làm việc từ năm nào?”
“Cô hỏi chuyện này làm gì?”
“Bác sĩ Triệu trẻ tuổi đầy hứa hẹn, mọi người hơi tò mò ấy mà.”
Có vẻ cô ta cũng cảm thấy mình hơi đường đột cho nên le lưỡi một cái rồi xoay người rời khỏi văn phòng, bỏ lại Trần Lâm hơi có điều suy nghĩ.
Tuy rằng hiện tại thoạt nhìn như có vẻ gió yên sóng lặng nhưng đó chỉ là vì bản thân anh chỉ vừa mới tiếp xúc đến một góc của núi băng mà thôi.
Cuộc nói chuyện với Dương Hoa Ngọc vừa rồi cũng khiến cho Trần Lâm để ý. Dường như chuyện náo loạn ở bệnh viện lần này có mối liên quan nào đó với Triệu Hòa Văn.
Đúng lúc này, vù vù…
Không biết một trận gió từ đâu thổi tới, nhẹ nhàng thổi bay một tờ giấy trên bàn. Đột nhiên tờ giấy chuyển hướng ở giữa không trung, không biết là cố ý hay vô tình rơi xuống bên chân Trần Lâm.
Cứ giống như muốn khiến anh chú ý tới vậy.
Vươn tay nhặt tờ giấy lên, vẻ mặt anh nhất thời cứng đờ.
“Đây là…”
Đây không phải là một phiếu báo cáo tình trạng bệnh bình thường mà là bản thuyết minh về tình huống cuộc giải phẫu gặp sự cố.
Nói chính xác thì là một tờ báo cáo về ca tử vong của Tề Đông Thắng.
Không chỉ có thế, điều khiến cho Trần Lâm bất ngờ hơn cả chính là ở mục bác sĩ mổ chính của báo cáo, Trần Lâm nhìn thấy chữ ký của Triệu Hòa Văn.
“Hóa ra… chuyện là như vậy…”
“Khó trách bệnh viện lại “đối xử đặc biệt” với mình. Suy cho cùng cũng chỉ là sợ mình đem phiền phức tới cho bệnh viện.”
Khóe miệng Trần Lâm hiện nên một nụ cười khẽ. Hóa ra Triệu Hòa Văn này là người tham gia trực tiếp vào quá trình phẫu thuật của ca tử vong kia.
Chẳng lẽ đây cũng là nguyên nhân quỷ hồn giết người?
Nhưng chỉ vì người ta sơ suất trong công việc mà ra tay giết hại, loài quỷ này có phải là quá nhỏ nhen rồi không?
Nghĩ đến đây, thế mà Trần Lâm lại cảm thấy hơi buồn cười.
Được rồi, cuối cùng thì hiện tại cũng có được một chút manh mối, nhưng mà vấn đề lớn nhất vẫn chưa được giải quyết.
Rốt cuộc thì cái tên Tề Đông Thắng không khiến người khác bớt lo kia đã chạy đi đâu?
“Còn có viện trưởng Tần kia nữa, nói chuyện linh tinh không biết thật giả, cứ tìm ông ta tâm sự trước đã.”
Anh tiện tay nhét tờ báo cáo vào túi áo. Trần Lâm đứng đối diện gương sửa soạn lại một chút rồi mở cửa phòng đi ra ngoài.
Nhìn thấy “bác sĩ Triệu” đứng ở cửa, trên mặt viện trưởng hiện lên sự kinh ngạc rõ ràng: “Không phải tôi đã cho cậu nghỉ vài ngày sao? Sao lại đến đây? Người nhà bệnh nhân còn đang náo loạn ở bên ngoài kìa, cậu không sợ xảy ra chuyện gì à.”
Nói xong, viện trưởng Tần không có cách nào, lắc đầu.
“Chuyện này vẫn có liên quan tới tôi.” Trần Lâm vừa quan sát vẻ mặt của người đối diện vừa tự hỏi xem nên nói thế nào: “Thật ra tôi nghĩ rằng bản thân nên tới đây để xem tình huống một chút, xem có thể giúp được gì cho bệnh viện để mau chóng giải quyết chuyện này hay không.”
“Xem tình huống?” Nghe vậy, viện trưởng Tần ngừng lại công việc trên tay, hơi có thâm ý nhìn Trần Lâm: “Cậu muốn xem tình huống như thế nào?”
“Là về xác chết mất tích kia…”
“Bác sĩ Triệu.”
Không đợi Trần Lâm nói xong, viện trưởng Tần đã lên tiếng cắt ngang:
“Tuy việc bệnh nhân tử vong có liên quan nhất định đến cậu nhưng tính nguy hiểm của cuộc phẫu thuật này vốn đã rất lớn. Hơn nữa, từ trước khi phẫu thuật người nhà cũng đã ký đơn xác nhận đồng ý phẫu thuật. Cho nên dù là cậu hay là phía bệnh viện thì đều không có quá nhiều trách nhiệm trong việc này. Cậu không cần lo lắng quá đâu.”
“Còn chuyện xác chết…” Viện trưởng Tần nhíu mày như đang suy xét điều gì: “Vấn đề này tôi vốn không tính để cậu nhúng tay vào, tuy nhiên vừa rồi tôi đã nhận được tin mới. Nhân chứng duy nhất là lão Trương, người trực ban trông coi tối hôm qua. Người này là người trước đây cậu đã giới thiệu vào, cậu cũng là người hiểu tường tận về ông ấy nhất. Nếu hôm nay cậu đã tới thì cậu đi tới chỗ lão Trương hỏi chuyện hôm qua một chút. Cậu thấy được không?”
Viện trưởng Tần không hổ là viện trưởng, suy nghĩ phân tích rất rành mạch, mục đích cũng rõ ràng, hơn nữa ông ta đã nói như vậy thì thân là cấp dưới, đương nhiên Trần Lâm không có cớ gì để từ chối cả.
“Được, vậy viện trưởng để tôi thử xem.”
Rời khỏi văn phòng của viện trưởng, trên gương mặt Trần Lâm hiện vẻ suy tư Dường như lão Trương này là một nhân vật mấu chốt.
Mặc kệ chuyện thế nào, bước tiếp theo chắc chắn là phải gặp người này. Xét thấy nhà xác của các bệnh viện đều xây ở cùng một chỗ với gara để xe dưới tầng hầm, Trần Lâm đi tới thang máy ấn chọn tầng hầm thứ nhất.
Có lẽ bởi vì trùng hợp, bình thường thang máy bệnh viện luôn nhốn nháo vậy mà hôm nay suốt đường lại không có bất cứ ai. Một lúc sau thang máy dừng lại, theo hai cánh cửa mở ra hai bên, một đạo khí tức lạnh như băng lùa vào từ hành lang.
Có lẽ là do ở dưới lòng đất nên anh có cảm giác nhiệt độ dưới này thấp hơn bên ngoài tới mấy độ. Tuy thỉnh thoảng vẫn có mấy bóng đèn dây tóc sáng lên nhưng cũng chẳng làm cảm giác an toàn tăng lên chút nào.
Lúc Trần Lâm vừa bước ra khỏi thang máy, trên đỉnh đầu bỗng nhiên có tia lửa nổ tung rồi ánh đèn chợt tắt. Chung quanh rơi vào bóng tối, duỗi tay ra không thể nhìn rõ năm ngón.
Trần Lâm giật thót trong lòng, tinh thần lập tức căng chặt, đồng thời bàn tay cũng mò vào túi áo nắm chặt chuôi dao phẫu thuật cầm theo từ ban nãy.
Trong các câu chuyện linh dị, tình huống bất thường đột ngột xuất hiện ở xung quanh thường là điềm báo của cái chết. Hiện tại Trần Lâm chỉ có một mình ở dưới tầng hầm, làm sao anh có thể không lo lắng? May thay, bóng tối không kéo dài quá lâu, hơn mười giây sau đó những bóng đèn dây tóc xung quanh lại lập lòe vài cái rồi lần lượt sáng lên.
Trần Lâm thở nhẹ, lấy lại bình tĩnh tiếp tục bước về phía trước. Ở hai bên của tầng hầm thứ nhất có đầy những cửa phòng có đánh số nhưng Trần Lâm không không có chút tò mò dư thừa nào mà đi vào dò xét. Anh đi dọc theo hành lang một lúc thì có một tấm biển ghi phòng trực ban xuất hiện ở phía trước. Tuy tằng cửa lớn vẫn đóng nhưng xuyên qua cửa sổ trên hành lang vẫn có thể nhìn thấy trong phòng trực ban đèn sáng trưng lại không có lấy một bóng người.
Lão Trương đang trông coi nhà xác lại chạy đi đâu rồi?
Trần Lâm vừa nghĩ như thế thì chợt phát hiện ở phía trước phòng trực ban, ngay phía đối diện mình là cửa để đi vào nhà xác, không biết nó đã hé ra một khe hở từ bao giờ. Cơn gió lạnh buốt chậm rãi thổi ra từ trong đó.