Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2: Là sống hay chết?
Nam Tịch Viên lén lút quan sát cảnh tưởng trong phòng kín kia, trong phòng gồm có mười một người, năm ngồi sáu đứng.
Chợt Nam Tịch Viên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, cũng là người đàn ông với phong thái uy nghi, anh ta đang ngồi vắt chéo chân, hai tay cũng đan vào nhau, con ngươi thăm thẳm nhìn thẳng dường như đang suy tư điều gì đó. Vừa nhìn đã nhận ra, cô biết người đàn ông đó chính là Lục Dĩ Thiên, vị lão đại đứng đầu giới hắc đạo lúc bấy giờ, ông trùm của giới hắc đạo cũng là anh ta.
Lục Dĩ Thiên ngồi yên ở vị trí trung tâm, ánh mắt anh lạnh lùng hơn bao giờ hết, phong thái đầy vẻ uy nghiêm cùng với sự nguy hiểm tỏa ra từ người anh khiến người khác phải hãi hùng.
Lục Dĩ Thiên đúng là Lục Dĩ Thiên, quả thật không khác trong lời đồn là mấy. Đôi mắt đó chứa đựng đầy sự tàn nhẫn và lãnh khốc, Nam Tịch Viên chắc chắn tác phong làm việc của anh cũng sẽ nguy hiểm như ánh mắt anh vậy.
Phía sau lưng anh còn có hai người đứng nghiêm nghị quan sát, cô có thể nhận ra họ chính là một trong những cánh tay đắc lực nhất của Lục Dĩ Thiên - Kim Nhất và Thủy Nhất.
Nhìn lại những con người đang ngồi trên ghế kia, Nam Tịch Viên biết họ không phải loại người đơn giản, nét mặt ai cũng căng thẳng, có người cố giấu đi sự bất mãn trên mặt nhưng càng giấu lại càng hiện ra nhiều hơn.
Nam Tịch Viên có lẽ đã hiểu vấn đề, Lục Dĩ Thiên là người thẳng thắn, anh không hề sợ mối đe dọa nào, và cũng do thái độ không chịu thương lượng đó của anh nên mới khiến bầu không khí rơi vào tình trạng căng thẳng thế này, tình huống cũng trở nên khó xử hơn bao giờ hết.
Điều này khiến cô liền đưa ra suy đoán. Nếu trong hôm nay Lục Dĩ Thiên không chịu thỏa hiệp hay làm trái ý kẻ đã đặt thuốc nổ tại đây thì chắc chắn anh sẽ chôn thây ở nơi này, không những thế mà cô cũng sẽ bị liên lụy. Đề phòng anh nói ra những lời khó nghe, Nam Tịch Viên phải hành động ngay mới được!
Nhưng biết phải làm thế nào mới có thể bảo toàn mạng sống mà rút lui an toàn? Cô không thể tự tiện đi ra ngoài và nói rằng ở đây có thuốc nổ, bởi như thế sẽ khiến cục diện trở nên tồi tệ hơn, và có khi cô sẽ bị chết ngay tức khắc cũng nên. Cô phải làm gì đó, nhất định phải có cách đường đường chính chính rời khỏi nơi này!
Đôi mắt Nam Tịch Viên bỗng trở nên sáng quắc, cô đã nghĩ ra được một sáng kiến táo bạo, đó chính là cô muốn giả thành thuộc hạ của Lục Dĩ Thiên. Nhưng trong giới hắc đạo này ai mà không biết Lục Dĩ Thiên không gần nữ sắc, nếu cô nói dối như thế thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người không tin. Vì vậy cô phải giữ bình tĩnh để diễn một vở kịch hoàn hảo, chỉ có vậy cô mới có thể có cơ hội để sống.
Nhưng điều này vẫn chưa có thể quyết định được gì cả, quan trọng nhất là ở Lục Dĩ Thiên, liệu anh có hiểu và diễn cùng cô không, tất cả còn là một ẩn số chưa có lời đáp.
Tính tới tính lui cũng chẳng còn cách nào tốt hơn, cũng không còn đường lui nữa, đã vậy Nam Tịch Viên đành phải đánh cược một ván. Cả hai sống hay chết đều là do Lục Dĩ Thiên có hiểu những gì mà cô muốn truyền đạt với anh hay không mà thôi.
Thời gian không còn, Nam Tịch Viên không thể chần chừ thêm, hít sâu một hơi trấn tĩnh bản thân, cô bắt đầu nhập vai. Bằng phong thái uy nghiêm, Nam Tịch Viên từ sau bức tường nhanh chóng bước ra.
Đuôi mắt người đàn ông khẽ nheo lại khi thấy một cô gái lạ mặt có thể xuất hiện bên ngoài bức tường bằng kính, tuy nhiên Lục Dĩ Thiên vẫn giữ im lặng, anh chỉ nhìn Nam Tịch Viên bằng sự lạnh lẽo vốn có chứ không hề mở miệng nói gì.
Những người trong phòng kín cũng chuyển hướng sang phía Nam Tịch Viên, biết có kẻ đột nhập, ai đó đã ấn điều khiển, cửa phòng được mở ra ngay. Tức khắc, họng súng đen ngòm chĩa về phía Nam Tịch Viên, tiếng “đoằng” cũng vang lên lanh lảnh tạo nên một âm thanh chói tai.
Tưởng rằng Nam Tịch Viên đã toi mạng bởi phát súng vô tình kia nhưng cô liền nhanh như tia chớp lộn một vòng trên đất để tránh viên đạn vừa bay về phía mình với tốc độ kinh hồn. Nam Tịch Viên đứng dậy, cô đưa mắt nhìn Lục Dĩ Thiên đang ngồi đối diện bằng ánh mắt trầm tĩnh.
"Cô là ai?" Một người đàn ông đang ngồi vị trí bên trái Lục Dĩ Thiên vội vàng lên tiếng, hắn hỏi câu này cũng do ngạc nhiên bởi sự xuất hiện đột ngột của Nam Tịch Viên.
Ai nấy trong phòng đều đã thấy được sự lợi hại của cô khi tránh đạn, đúng là có chút kinh ngạc. Họ không nghĩ ra cô gái này nhỏ nhắn như cô mà lại có bản lĩnh như vậy. Nhưng cô là ai và vì sao lại có mặt tại nơi đây?
"Các lão đại cũng quá tuyệt tình, tôi chỉ vừa xuất hiện các anh đã muốn lấy mạng tôi rồi." Nam Tịch Viên đã hiểu, nơi đây phòng vệ cẩn mật, không ai được tự tiện ra vào khi không được gọi, vừa rồi cô chỉ vừa lộ diện thôi thì chút nữa đã bị giết chết. Vậy nên cô càng phải chú trọng hơn, chỉ cần lỡ lời một câu, e là sẽ khó bảo toàn tính mạng.
"Nhảm nhí." Một người khác lại cất tiếng, ông ta lấy súng từ người ra vừa định bắn cô thì bỗng dưng lại phải ngưng hẳn hành động của mình vì câu nói cứng rắn và đanh thép kia.
"Tôi là người của Lục lão đại. Lục gia có chuyện, tôi đến để báo cáo." Nam Tịch Viên cất tiếng lanh lảnh, giọng điệu hết sức nghiêm túc.
Nghe được sự thông báo dứt khoát từ miệng của của cô những người còn lại đều bán tín bán nghi nhìn sang Lục Dĩ Thiên, cô gái trước mắt họ là người của Lục lão đại sao? Bọn họ không dám khinh suất, vậy nên đành im lặng chờ anh lên tiếng định đoạt.
Thuộc hạ phía sau lưng Lục Dĩ Thiên - Kim Nhất và Thủy Nhất đồng thời nhíu chặt mày, từ khi nào Lục lão đại lại có thuộc hạ là nữ vậy? Hai người chắc chắn Nam Tịch Viên là đang giả mạo, cô muốn chết rồi ư? Hành động này thật sự rất đáng nghi, liệu cô có dụng ý gì không, hay là chê bản thân đang sống quá thọ?
Sát khí trên người Lục Dĩ Thiên tỏa ra khắp nơi, không một ai dám lên tiếng, họ vẫn đang chờ đợi câu trả lời của anh.
Lục Dĩ Thiên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của người con gái gan dạ kia, trên đời này cô là người duy nhất dám ở trước mặt người khác nói dối bản thân là thuộc hạ của anh, cô không sợ chết ư? Anh không nói một lời, bởi anh rất muốn xem Nam Tịch Viên sẽ còn trò gì để bày ra.
Nam Tịch Viên sợ Lục Dĩ Thiên sẽ vạch trần cô vậy nên cô không thể đứng yên ở đây chờ chết, cô hít sâu một hơi, ánh mắt không chút gợn sóng.
"Lục lão đại, chuyện ở Lục gia nguy cấp. Công việc hôm nay hãy dời lại hôm khác quyết định. Nếu như anh không đi ngay, e là không kịp." Nam Tịch Viên không đợi Lục Dĩ Thiên lên tiếng, cô mở miệng nói tiếp, câu cuối cố ý nhấn mạnh, giọng điệu vẫn mang sắc thái của người bên cạnh anh, cứng rắn mà đầy tự tin.
Lần này Nam Tịch Viên đánh cược, cô cũng muốn xem Lục lão đại có chỉ số IQ cao như thế nào. Ý của cô đã rõ trong câu nói, nếu như anh đủ thông minh sẽ nhận ra vấn đề. Cô đánh cược, hoặc là Lục Dĩ Thiên lật mặt cô sau đó cùng chết, hoặc là tạm tin lời cô sau đó sẽ thoát khỏi tay tử thần.
Chợt Nam Tịch Viên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, cũng là người đàn ông với phong thái uy nghi, anh ta đang ngồi vắt chéo chân, hai tay cũng đan vào nhau, con ngươi thăm thẳm nhìn thẳng dường như đang suy tư điều gì đó. Vừa nhìn đã nhận ra, cô biết người đàn ông đó chính là Lục Dĩ Thiên, vị lão đại đứng đầu giới hắc đạo lúc bấy giờ, ông trùm của giới hắc đạo cũng là anh ta.
Lục Dĩ Thiên ngồi yên ở vị trí trung tâm, ánh mắt anh lạnh lùng hơn bao giờ hết, phong thái đầy vẻ uy nghiêm cùng với sự nguy hiểm tỏa ra từ người anh khiến người khác phải hãi hùng.
Lục Dĩ Thiên đúng là Lục Dĩ Thiên, quả thật không khác trong lời đồn là mấy. Đôi mắt đó chứa đựng đầy sự tàn nhẫn và lãnh khốc, Nam Tịch Viên chắc chắn tác phong làm việc của anh cũng sẽ nguy hiểm như ánh mắt anh vậy.
Phía sau lưng anh còn có hai người đứng nghiêm nghị quan sát, cô có thể nhận ra họ chính là một trong những cánh tay đắc lực nhất của Lục Dĩ Thiên - Kim Nhất và Thủy Nhất.
Nhìn lại những con người đang ngồi trên ghế kia, Nam Tịch Viên biết họ không phải loại người đơn giản, nét mặt ai cũng căng thẳng, có người cố giấu đi sự bất mãn trên mặt nhưng càng giấu lại càng hiện ra nhiều hơn.
Nam Tịch Viên có lẽ đã hiểu vấn đề, Lục Dĩ Thiên là người thẳng thắn, anh không hề sợ mối đe dọa nào, và cũng do thái độ không chịu thương lượng đó của anh nên mới khiến bầu không khí rơi vào tình trạng căng thẳng thế này, tình huống cũng trở nên khó xử hơn bao giờ hết.
Điều này khiến cô liền đưa ra suy đoán. Nếu trong hôm nay Lục Dĩ Thiên không chịu thỏa hiệp hay làm trái ý kẻ đã đặt thuốc nổ tại đây thì chắc chắn anh sẽ chôn thây ở nơi này, không những thế mà cô cũng sẽ bị liên lụy. Đề phòng anh nói ra những lời khó nghe, Nam Tịch Viên phải hành động ngay mới được!
Nhưng biết phải làm thế nào mới có thể bảo toàn mạng sống mà rút lui an toàn? Cô không thể tự tiện đi ra ngoài và nói rằng ở đây có thuốc nổ, bởi như thế sẽ khiến cục diện trở nên tồi tệ hơn, và có khi cô sẽ bị chết ngay tức khắc cũng nên. Cô phải làm gì đó, nhất định phải có cách đường đường chính chính rời khỏi nơi này!
Đôi mắt Nam Tịch Viên bỗng trở nên sáng quắc, cô đã nghĩ ra được một sáng kiến táo bạo, đó chính là cô muốn giả thành thuộc hạ của Lục Dĩ Thiên. Nhưng trong giới hắc đạo này ai mà không biết Lục Dĩ Thiên không gần nữ sắc, nếu cô nói dối như thế thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người không tin. Vì vậy cô phải giữ bình tĩnh để diễn một vở kịch hoàn hảo, chỉ có vậy cô mới có thể có cơ hội để sống.
Nhưng điều này vẫn chưa có thể quyết định được gì cả, quan trọng nhất là ở Lục Dĩ Thiên, liệu anh có hiểu và diễn cùng cô không, tất cả còn là một ẩn số chưa có lời đáp.
Tính tới tính lui cũng chẳng còn cách nào tốt hơn, cũng không còn đường lui nữa, đã vậy Nam Tịch Viên đành phải đánh cược một ván. Cả hai sống hay chết đều là do Lục Dĩ Thiên có hiểu những gì mà cô muốn truyền đạt với anh hay không mà thôi.
Thời gian không còn, Nam Tịch Viên không thể chần chừ thêm, hít sâu một hơi trấn tĩnh bản thân, cô bắt đầu nhập vai. Bằng phong thái uy nghiêm, Nam Tịch Viên từ sau bức tường nhanh chóng bước ra.
Đuôi mắt người đàn ông khẽ nheo lại khi thấy một cô gái lạ mặt có thể xuất hiện bên ngoài bức tường bằng kính, tuy nhiên Lục Dĩ Thiên vẫn giữ im lặng, anh chỉ nhìn Nam Tịch Viên bằng sự lạnh lẽo vốn có chứ không hề mở miệng nói gì.
Những người trong phòng kín cũng chuyển hướng sang phía Nam Tịch Viên, biết có kẻ đột nhập, ai đó đã ấn điều khiển, cửa phòng được mở ra ngay. Tức khắc, họng súng đen ngòm chĩa về phía Nam Tịch Viên, tiếng “đoằng” cũng vang lên lanh lảnh tạo nên một âm thanh chói tai.
Tưởng rằng Nam Tịch Viên đã toi mạng bởi phát súng vô tình kia nhưng cô liền nhanh như tia chớp lộn một vòng trên đất để tránh viên đạn vừa bay về phía mình với tốc độ kinh hồn. Nam Tịch Viên đứng dậy, cô đưa mắt nhìn Lục Dĩ Thiên đang ngồi đối diện bằng ánh mắt trầm tĩnh.
"Cô là ai?" Một người đàn ông đang ngồi vị trí bên trái Lục Dĩ Thiên vội vàng lên tiếng, hắn hỏi câu này cũng do ngạc nhiên bởi sự xuất hiện đột ngột của Nam Tịch Viên.
Ai nấy trong phòng đều đã thấy được sự lợi hại của cô khi tránh đạn, đúng là có chút kinh ngạc. Họ không nghĩ ra cô gái này nhỏ nhắn như cô mà lại có bản lĩnh như vậy. Nhưng cô là ai và vì sao lại có mặt tại nơi đây?
"Các lão đại cũng quá tuyệt tình, tôi chỉ vừa xuất hiện các anh đã muốn lấy mạng tôi rồi." Nam Tịch Viên đã hiểu, nơi đây phòng vệ cẩn mật, không ai được tự tiện ra vào khi không được gọi, vừa rồi cô chỉ vừa lộ diện thôi thì chút nữa đã bị giết chết. Vậy nên cô càng phải chú trọng hơn, chỉ cần lỡ lời một câu, e là sẽ khó bảo toàn tính mạng.
"Nhảm nhí." Một người khác lại cất tiếng, ông ta lấy súng từ người ra vừa định bắn cô thì bỗng dưng lại phải ngưng hẳn hành động của mình vì câu nói cứng rắn và đanh thép kia.
"Tôi là người của Lục lão đại. Lục gia có chuyện, tôi đến để báo cáo." Nam Tịch Viên cất tiếng lanh lảnh, giọng điệu hết sức nghiêm túc.
Nghe được sự thông báo dứt khoát từ miệng của của cô những người còn lại đều bán tín bán nghi nhìn sang Lục Dĩ Thiên, cô gái trước mắt họ là người của Lục lão đại sao? Bọn họ không dám khinh suất, vậy nên đành im lặng chờ anh lên tiếng định đoạt.
Thuộc hạ phía sau lưng Lục Dĩ Thiên - Kim Nhất và Thủy Nhất đồng thời nhíu chặt mày, từ khi nào Lục lão đại lại có thuộc hạ là nữ vậy? Hai người chắc chắn Nam Tịch Viên là đang giả mạo, cô muốn chết rồi ư? Hành động này thật sự rất đáng nghi, liệu cô có dụng ý gì không, hay là chê bản thân đang sống quá thọ?
Sát khí trên người Lục Dĩ Thiên tỏa ra khắp nơi, không một ai dám lên tiếng, họ vẫn đang chờ đợi câu trả lời của anh.
Lục Dĩ Thiên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của người con gái gan dạ kia, trên đời này cô là người duy nhất dám ở trước mặt người khác nói dối bản thân là thuộc hạ của anh, cô không sợ chết ư? Anh không nói một lời, bởi anh rất muốn xem Nam Tịch Viên sẽ còn trò gì để bày ra.
Nam Tịch Viên sợ Lục Dĩ Thiên sẽ vạch trần cô vậy nên cô không thể đứng yên ở đây chờ chết, cô hít sâu một hơi, ánh mắt không chút gợn sóng.
"Lục lão đại, chuyện ở Lục gia nguy cấp. Công việc hôm nay hãy dời lại hôm khác quyết định. Nếu như anh không đi ngay, e là không kịp." Nam Tịch Viên không đợi Lục Dĩ Thiên lên tiếng, cô mở miệng nói tiếp, câu cuối cố ý nhấn mạnh, giọng điệu vẫn mang sắc thái của người bên cạnh anh, cứng rắn mà đầy tự tin.
Lần này Nam Tịch Viên đánh cược, cô cũng muốn xem Lục lão đại có chỉ số IQ cao như thế nào. Ý của cô đã rõ trong câu nói, nếu như anh đủ thông minh sẽ nhận ra vấn đề. Cô đánh cược, hoặc là Lục Dĩ Thiên lật mặt cô sau đó cùng chết, hoặc là tạm tin lời cô sau đó sẽ thoát khỏi tay tử thần.