-
Chương 21-23
Chương 21: Châm cứu điều trị ung thư
Giọng không lớn nhưng lại giống như một chiếc búa khống lồ gõ vào trái tim mọi người có mặt ở đây.
Lâm Hiểu Hiểu khóc nức nở, nắm lấy bờ vai nhỏ của Tiểu Kha, hỏi.
"Chị sẵn sàng làm bất cứ điều gì để cứu mẹ chị."
Mọi người đều chuyển hướng sự chú ý về phía cậu bé, trong những ánh mắt đó, có kỳ vọng, nhiều hơn là nghi ngờ.
Tiểu Kha cũng đang ngẫm lại nên điều trị cho dì thế nào mà không lộ ra thực lực của mình.
Đang lúc cậu suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa.
Anh của Lâm Hiểu Hiểu chạy ra mở cửa.
Khi nhìn thấy người tới, cha Lâm lập tức gượng cười.
Một ông lão mặt áo bào trắng cầm hòm thuốc tiến vào phòng khách, rất dễ dàng ngửi thấy mùi thuốc bắc trên người ông ta.
Cha của Lâm Hiểu Hiểu nhanh chóng bước tới chào đón khách quý.
"Bác sĩ Lý, mau ngồi mau ngồi đi."
Bác sĩ Lý ngồi ở bên bàn trà, vuốt vuốt chòm râu dê.
Dáng người nom rất yếu đuối nhưng tinh khí thần lại rất tốt.
"Gần đây phu nhân thế nào rồi?"
Bác sĩ Lý thong thả nói.
Đôi mắt cha Lâm mờ đi, trên mặt tỏ rõ nỗi buồn.
"Lần trước lúc ông Lý tới còn đứng thẳng được, gần đây vợ của tôi luôn kêu đau, hay nôn mửa, giờ thì không thể xuống giường được nữa."
Nhớ tới tình trạng của vợ, người phụ nữ tốt như vậy lại phải chịu thiệt cả nửa đời người cùng ông ấy, chịu nhiều đau khổ như vậy, bây giờ sắp bước vào tuổi an hưởng hạnh phúc thì lại mắc phải căn bệnh này.
Trước mặt mọi người, cha Lâm cuối cùng không kìm được mà bật khóc.
Đàn ông có nước mắt nhưng không dễ rơi, chỉ là chưa đến mức quá đau lòng mà thôi.
Bác sĩ Lý cũng không đành lòng, ông ta đã chứng kiến quá nhiều sinh ly tử biệt.
Thở dài một tiếng, ông ta bước vào phòng mẹ Lâm.
Tiểu Kha cũng đi theo, nhưng bị anh trai Lâm Hiểu Hiểu ngăn lại.
"Bác sĩ Lý hành nghề nhiều năm, bạn nhỏ đừng đi vào gây rối."
Anh trai Lâm Hiểu Hiểu không kiên nhẫn nói, trực tiếp chặn đường đi của cậu bé.
Tiểu Kha quay đầu lại nói với anh ta.
"Anh ơi, chị của em là phó viện trưởng của bệnh viện trực thuộc số một Ma Đô, có thể nhờ chị ấy chữa trị cho dì, em đi xem tình hình thế nào, quay về sẽ nói với chị của em."
Nghe vậy, anh trai Lâm Hiểu Hiểu suy nghĩ một lúc rồi cũng để cậu bé đi vào.
Trước khi vào, anh ta nghiêm túc dặn dò Tiểu Kha đừng ảnh hưởng đến việc điều trị của bác sĩ Lâm, nếu không đừng trách anh ta vô tình.
Lời đe dọa này trực tiếp bị Tiểu Kha phớt lờ, cậu bé theo chân bác sĩ Lý vào phòng mẹ Lâm.
Những người khác thì lo lắng nhìn phòng bệnh.
Bác sĩ Lý rất thích đứa nhóc con đi theo mình, trẻ con không nóng không vội, rất ngoan ngoãn.
Tính cách này tốt hơn mấy đứa bạn cùng lứa nhiều, sau này có thể làm được chuyện lớn.
Trong phòng, một thứ hơi thở hỗn loạn trộn lẫn vào nhau, khiến người ta rất khó chịu.
Mẹ Lâm nằm trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt, tinh thần uể oải, trên mặt không có một tia máu nào, kể ả đôi môi cũng là màu tím nhạt.
Nhìn thấy bác sĩ Lý bước vào, mẹ Lâm cố gắng ngồi dậy, gượng cười.
Bác sĩ Lý vội vàng bảo bà ấy nằm xuống.
"Bác sĩ Lý, thật sự làm phiền ông rồi, tôi sống lâu như vậy đã thấy thỏa mãn rồi."
"Anh nhà vẫn không đành lòng nên cứ hai ngày là lại nhờ ông chạy tới đây."
Nói xong, mẹ Lâm ho kịch liệt vài tiếng.
Sau khi vào phòng, Tiểu Kha giải phóng thần thức để kiểm tra, phát hiện bệnh tình của mẹ Lâm không quá nặng.
Bác sĩ Lý mở hòm thuốc ra, lấy một loạt ngân châm và dược liệu ra.
Điều này khiến cậu cau mày, dùng sai dược liệu rồi.
Hơn nữa có vẻ như bác sĩ Lý cũng muốn điều trị bằng ngân châm.
Trong khi hai người trò chuyện, cậu bé đã nghĩ ra cách chữa trị cho dì thế nào rồi.
"Vậy tôi sẽ bắt đầu đây, mẹ Lâm."
"Vâng, làm phiền bác sĩ Lý."
Bác sĩ Lý lấy ngân châm ra, tìm huyệt đạo và bắt đầu châm cứu.
"Sai rồi!"
Mẹ Lâm và bác sĩ Lý đồng thời nhìn về phía cậu bé.
"Ông ơi, châm đầu tiên của ông không thể đâm vào huyệt Bách Hội được."
Bác sĩ Lý thẹn quá thành giận, một đứa trẻ con mà dám nghi ngờ về y thuật của ông ta.
Ông ta hành nghề y mấy chục năm, đã chữa bệnh cho hơn một nghìn người, sao lại không biết chữa bệnh?
"Đứa trẻ ngu dốt, nếu còn dám ăn nói bừa bãi thì cút ra ngoài!"
Bác sĩ Lý phất tay áo giận dữ mắng, sau đó không để ý tới cậu bé nữa, tiếp tục châm cứu chữa trị.
Hả?
Không biết Tiểu Kha đã tóm cái tay châm cứu của bác sĩ Lý từ lúc nào, cậu nhíu mày nhìn cơ thể dì Lâm.
Bác sĩ Lý cố gắng dứt ra, lại phát hiện cánh tay mình như bị kẹp chặt, dù có dùng bao nhiêu sức cũng không dứt ra được.
"Ông nếu không biết chữa bệnh thì cũng đừng bưng cái giá hành nghề, đây là tố chất cơ bản của một bác sĩ."
Cậu bé nói rất nghiêm túc, khuôn mặt non nớt rất nghiêm túc.
Tay nhỏ vung lên, bác sĩ Lý bị đẩy lùi sau vài bước.
Bị bẽ mặt, ông ta vừa định mắng cậu bé không hiểu quy củ, không biết tôn trọng người lớn thì phát hiện cậu bé lấy ra một hộp ngân châm và bắt đầu châm cứu.
"Nhóc con!"
Bác sĩ Lý đột nhiên sững sờ tại chỗ.
Chỉ thấy cậu bé tay cầm ngân châm khẽ búng một cái, ngân châm đâm vào huyệt Linh Cốt.
"Cái gì? Phi... phi châm, nhóc tuổi còn nhỏ như vậy sao lại biết phi châm?"
Phi châm là một kỹ thuật châm cứu, ông ta phải mất hơn mười năm châm cứu mới có thể thành thạo được.
Nhưng một đứa nít ranh châm huyệt chính xác và dứt khoát như vậy có bình thường không?
"Dì ơi, dì đừng căng thẳng nha, cháu sẽ làm nhẹ nhàng."
Mặc dù mẹ Lâm muốn ngăn cản, nhưng nhìn thấy em bé đáng yêu như thế, trong lòng cũng bớt cảnh giác.
Tiểu Kha liên tục châm kim, linh khí hội tụ ở ngân châm đâm vào huyệt đạo.
Đây là dẫn châm độ khí, mười tám châm Huyền Dương, là loại đơn giản nhất mà sư phụ dạy cho cậu.
Bây giờ cậu bé thi triển nó rất thành thạo.
"Linh Cốt, Đại Bạch, Công Tôn, Hành Giang, Ngoại Cốt..."
Tổng cộng mười tám châm đều được cắm vào từng huyệt đạo một cách chính xác.
Người ta thường nói người ngoài nghề hóng cho vui, người trong nghề thì thấy cánh cửa mở ra.
Bác sĩ Lý kinh ngạc nhìn từng chiếc ngân châm đâm vào huyệt đạo, kỹ thuật này thật khéo léo!
Trong trung y, ung thư là một tình trạng tắc nghẽn lưu thông máu trong cơ thể con người, hình thành các khối u ngăn chặn luồng không khí lưu thông.
Vì vậy, mục đích chung của châm cứu là loại bỏ tắc nghẽn và phục hồi luồng khí vận chuyển trong cơ thể.
Nhưng châm pháp này có tác dụng gì thì ông ta không thể hiểu ngay được.
"Dì ơi, bây giờ dì cảm thấy thế nào?"
Tiểu Kha chớp mắt nhìn dì Lâm.
Mẹ Lâm cười nhạt, trong lòng ngày càng yêu thích đứa nhóc này.
"Dì cảm thấy bụng rất ấm, rất nóng, rất thoải mái."
Tiểu Kha cười tủm tỉm gật đầu, trông có vẻ hiệu quả không tệ.
Kết hợp với thuốc trung y, có lẽ hai tuần là có thể khôi phục hơn nửa rồi.
Mười tám châm Huyền Dương không chỉ chú trọng kỹ thuật mà còn phải khống chế linh khí đưa vào, như vậy mới có thể đạt được hiệu quả chữa trị cơ thể.
Bác sĩ Lý không biết chuyện này cũng là bình thường, dù sao ông ta chỉ là người thường.
Làm xong, Tiểu Kha lấy giấy bút ra, nhanh chóng viết ra phưng thuốc rồi đưa cho bác sĩ Lý ở bên cạnh.
Nhìn dòng chữ đẹp đẽ trên tờ giấy, bác sĩ Lý nhảy dựng lên như bị điện giật.
"Rắn... Lưỡi rắn và cỏ Long Đảm còn có thể phối hợp như vậy ư?"
"Cái này..."
Nhìn cậu bé phúc hậu và vô hại ở bên cạnh, bác sĩ Lý muốn quỳ xuống lạy.
Hành nghề y mấy chục năm, hôm nay ông ta tâm phục khẩu phục một đứa trẻ.
"Khụ khụ... xin hỏi tôn tính đại danh của sư phụ nhóc, ông ấy sống ở đâu?"
Bác sĩ Lý đỏ mặt nói, chỉ trách vừa nãy mình xúc động quá.
Tiểu Kha vừa nghe ông ta muốn tìm hiểu về sư phụ của mình thì vội vàng trả lời mình không có sư phụ.
Cậu bé không muốn lộ ra sư phụ của mình, với lại cậu cũng không biết sư phụ của mình ở đâu.
Thấy không thể hỏi được gì, bác sĩ Lý ngồi ở mép giường kiểm tra sức khỏe cho mẹ Lâm.
"Quá thần kỳ, nơi tắc nghẽn đang dần khôi phục, quả là thần y!"
Nói chuyện với nhau một lát, hai người trở lại phòng khách.
Vừa bước vào, cha Lâm đã nắm tay bác sĩ Lý hỏi tình hình.
Mọi người cũng tỏ ra lo lắng chờ đợi phán quyết của ông ta.
Bác sĩ Lý cười vui vẻ, vỗ vai cha Lâm nói.
"Không cần lo lắng, sức khỏe của phu nhân đang có chuyển biến tốt đẹp, không lâu sau sẽ khôi phục hoàn toàn."
"Cái gì?"
Mọt đám người kinh ngạc kêu lên, tin tức đẹp quá tốt cũng quá không chân thật.
"Ông Lâm, lần này phải cảm ơn cậu nhóc thần y này."
Bác sĩ Lý giải thích cặn kẽ mọi việc, thỉnh thoảng ánh mắt của ông ta lại đặt lên người Tiểu Kha đứng ở bên cạnh.
Nghe đến hết, cha Lâm rưng rưng nước mắt cúi người với cậu bé.
Lâm Hiểu Hiểu và anh trai cô ấy cũng vậy.
Việc này khiến Tiểu Kha không biết phải ứng phó làm sao.
"Chú Lâm, chị Hiểu Hiểu mau đứng dậy đi."
Giọng nói mềm mại của cậu bé lọt vào tai mọi người, cha Lâm lập tức đáp lại.
"Dù thế nào đi nữa, thần y đã cứu mạng vợ của chú, cháu đều là ân nhân của nhà chú, cảm ơn cháu!"
Tiểu Kha chu môi, trong lòng cảm thấy kỳ cục kẹo.
Sau một hồi nói chuyện với nhau, cậu bé nhắc nhở nhà họ Lâm phải bốc thuốc đúng theo phương thuốc của mình và uống đúng giờ, chú ý đến các loại phải ăn kiêng.
Nhà họ Lâm muốn giữ cậu lại ăn cơm để cảm ơn cậu đàng hoàng, nhưng cậu muốn nhanh chóng về nhà, nếu không các chị sẽ rất sốt ruột.
Sau khi từ chối lời mời nhà họ Lâm, Lâm Hiểu Hiểu dẫn Tiểu Kha và bác sĩ Lỹ ra khỏi nhà.
Trên đường, bác sĩ Lý vẫn luôn khách sáo nói chuyện với cậu bé, nhưng cậu bé không để mình bị quay lòng vòng.
Mãi đến cửa khu dân cư, Tiểu Kha mới không tình nguyện kết bạn với tài khoản bác sĩ Lý V.
Lâm Hiểu Hiểu thấy Tiểu Kha không có xe, khó hiểu hỏi.
"Tiểu Kha, em tới đây kiểu gì vậy, không ai tới đón em à?"
Sao vậy được? Đương nhiên là bị các anh bắt cóc đưa tới đây.
Nhưng mà bây giờ cậu cũng không thể bảo họ tới đây đón cậu bé lần nữa được.
Tiểu Kha lắc đầu, tủi thân giải thích.
"Chị em đưa em tới đây, bệnh viện xảy ra chuyện nên chị ấy vội vàng rời đi rồi."
Sợ Tiểu Kha về nhà một mình sẽ gặp nguy hiểm, vì thế Lâm Hiểu Hiểu bắt taxi về nhà cùng Tiểu Kha.
...
Đến trang viên nhà họ Vương, Lâm Hiểu Hiểu ngơ ngác nhìn trang viên sang trọng này.
Tình hình này là như thế nào?
Cậu bé vội vàng nói dối rằng nhà cậu ở gần đây, cậu có thể tự đi về được.
Dưới ánh mắt dò xét của cô ấy, Tiểu Kha cố ý đi lòng vòng ở trang viên.
Chương 22: Chị ơi, em muốn ngủ một mình
Trang viên nhà họ Vương, trong biệt thự.
Tiểu Lưu run rẩy quỳ ở đại sảnh, Vương Tư Kỳ không giấu được sự tức giận trên mặt.
"Lén lái xe thể thao đưa cậu chủ đi, trơ mắt nhìn cậu chủ bị bắt cóc, cậu làm ăn cái kiểu gì vậy!"
"Nhà họ Vương chúng tôi đang nuôi kẻ rảnh rỗi sao?"
Lúc này Tiểu Lưu sợ chết khiếp, cô chủ từ nhỏ đến lớn chưa từng tức giận đến vậy.
"Cậu có thể cút đi rồi, rời khỏi Ma Đô, cút càng xa càng tốt!"
"À không, phải đưa cậu tới chỗ chị hai để cải tạo."
Vương Tư Kỳ sắp tức điên rồi, nhà cô ấy từ khi nào lại nuôi loại phế vật này, tự tìm không ít rắc rối cho mình.
Tiểu Lưu quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết, anh ra tình nguyện cút đi nhưng nếu mà tới khu vực biên cương chiến loạn ở chỗ cô hai, có khả năng cái mạng nhỏ này của anh ta sẽ toi mất.
Kể từ lúc Tiểu Lưu thất hồn lạc phách trở lại nhà họ Vương, dì Lam đã phái người bắt lấy anh ta.
Khi biết cậu chủ bị bắt cóc, tất cả mọi người không bình tĩnh nổi, lập tức nói cho cô bảy.
Dì Lam cũng bị mắng một trận, chuyện của Tiểu Kha, tất cả mọi người đều phải chịu trách nhiệm.
Gân xanh trên cổ tay Vương Tư Kỳ lộ ra, cô ấy cố kìm nén không giết người ra lệnh.
Cả thành phố cùng truy tìm cậu chủ nhỏ, đặc biệt là khu Nhạn Bắc, điều tra camera giám sát toàn khu vực.
Cẩn thận so sánh từng người với những đặc điểm của bọn bắt cọc được số liệu phân tích.
Người hầu nhận lệnh, nhanh chóng xuất phát tìm cậu chủ.
Đinh!
Điện thoại của Vương Tư Kỳ reo lên, là chị tư gọi tới.
Hơi do dự, cô ấy vẫn nghe máy.
Chị tư rất vui vẻ, vừa mới xuống sân bay, đang trên xe, sắp về đến nhà rồi.
Cô ấy kích động muốn chết khi sắp được nhìn thấy em trai yêu quý.
Thấy Vương Tư Kỳ không nói gì, chị tư có dự cảm không tốt.
Sau vài lời giải thích của Vương Tư Kỳ, biết tin em trai bị bắt cóc, đầu dây bên kia vang lên tiếng đồ đổ vỡ.
"Vương Tư Kỳ! Để em chăm sóc em trai, em chăm sóc như vậy hả?"
"Hừ!"
Cuộc gọi 'tút' một tiếng rồi kết thúc, có vẻ như cô ấy cũng sắp bị chị tư mắng một trận.
Kìm nén sự tức giận trong lòng, Vương Tư Kỳ nhanh chóng gia nhập đôi ngũ tìm kiếm Tiểu Kha.
Bên kia, Tiểu Kha đi vòng trở về trang viên.
Chỉ trong chốc lát, những chiếc siêu xe đỗ lại ở cổng trang viên.
Tiểu Kha cũng quay đầu nhìn lại, còn tưởng rằng trùng hợp chị bảy cũng về nhà.
"Kít."
Cửa xe mở ra, một chị gái văn nhã đeo kính mặc bộ áo liền quần bước xuống xe với đôi chân dài miên man.
Khuôn mặt dưới ánh nắng chiếu rọi tựa như bạch ngọc, dáng người cũng rất ư là nóng bỏng, chỗ nên béo thì béo, chỗ nên gầy thì gầy.
Đặc biệt là ngũ quan của cô ấy rất hài hòa, đôi mắt thu thủy xinh đẹp, môi hồng răng trắng, trông như một quý cô.
Kỳ lạ là chị gái tao nhã rất xinh đẹp nhưng trên mặt lại bày ra vẻ lạnh nhạt, kèm theo chút tức giận.
Theo xuống còn có cả một nhóm các ông chú trung niên hào hoa phong nhã.
Họ không ngừng nói gì đó với chị gái xinh đẹp.
"Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không chọn trường đại học nào khác, không cần bàn bạc với tôi."
"Tôi học đại học ở Ma Đô cũng chỉ có cái tên mà thôi, có chuyện gì thì đến ủy ban giáo dục toàn cầu nói đi."
Phớt lờ tiếng ồn xung quanh, chị gái xinh đẹp sải bước đi về phía trang viên nhà họ Vương.
Các ông chú chỉ có thể bất lực trở về, ngồi lại vào xe.
"Hả?"
Chị gái xinh đẹp nhìn thấy Tiểu Kha đứng ở một bên, tự nhủ.
Đây là con nhà ai thế? Trông thật xinh xắn đáng yêu, còn đáng yêu hơn cả em trai mình nữa, phúng phính chưa kìa.'
Chị gái xinh đẹp đi về phía Tiểu Kha, ngồi xổm xuống hỏi.
"Em tên là gì vậy? Sao lại một mình đứng ở dây, không sợ bị bắt cóc à?"
Tiểu Kha lắc đầu, cậu bé không sợ đâu.
"Em tên Vương Tiểu Kha, đây là nhà em đó."
Nói xong, Tiểu Kha chỉ vào trang viên nhà họ Vương.
Đôi mắt to chớp chớp, hàng mi dài như bàn chải, rất đẹp.
Chị gái xinh đẹp ôm chặt lấy Tiểu Kha, ép cậu bé vào lòng.
"Hóa ra là em trai của chị, mau để chị ôm một cái nào."
Tiểu Kha bị hai ngọn núi đè, ê a nói gì đó.
Nhận thấy hành vi của mình không ổn, người đẹp lúc này mới không tình nguyện buông cậu ra.
"Tiểu Kha, chị là chị tư của em, Vương Văn Nhã, em cũng có thẻ gọi chị là chị Tiểu Nhã, hoặc chị Nhã Nhã."
Vương Văn Nhã giới thiệu bản thân với em trai.
Tiểu Kha chưa kịp nói gì, Vương Văn Nhã lại bế Tiểu Kha lên, đi vào trang viên.
Không cần phải nói, chị tư rất khỏe, nếu để chị bảy ôm cậu bé lên, có lẽ chưa đi được mấy bước đã mệt chết rồi.
Bước vào cổng, nhân viên an ninh nhanh chóng dùng bộ đàm để thông báo.
"Các đơn vị chú ý, cô tư về nhà, cậu chủ nhỏ về nhà."
Lúc này, từng chiếc xe trong gara của nhà họ Vương lần lượt lao ra, cầm đầu chính là Vương Tư Kỳ.
Cô ấy phải mau chóng tìm được em trai, sợ em trai chịu uất ức.
Ầm!
Tiếng xe thể thao vang lên, từng chiếc một lao ra khỏi cổng.
Đột nhiên, Vương Tư Kỳ nhìn thấy chị tư, trong lòng chị tư chính là Tiểu Kha.
"Dừng xe!"
Rít...
Hàng siêu xe vội vàng phanh gấp.
"Cô tư đã về rồi, trong lòng cô ấy không phải là cậu chủ nhỏ sao?"
"Đúng rồi, vậy là không cần phải chạy ra ngoài tìm người nữa."
"Thu đội đi, lái xe về."
Vương Tư Kỳ xuống xe, bảo vệ sĩ lái xe quay về.
"Chị tư, sao em trai lại ở chỗ chị?"
"Ai da, không phải chị nói em chứ em bảy, để em trai bảo bối ở chỗ em không đáng tin chút nào."
"Được rồi, em biết sai rồi, hiện tại chị là lớn nhất, chị nói cái gì thì là cái đó."
"Ha ha ha, em gái thúi."
Ba người vừa nói vừa cười quay về biệt thự.
Tiểu Kha trong lòng yếu ớt nói.
"Chị ơi, em hơn năm tuổi đã biết đi đường rồi, không cần phải bế em đâu."
Vương Văn Nhã trực tiếp phản bác.
"Năm tuổi thì sao, mười tuổi, mười tám tuổi thì vẫn là em trai của chị, hơn nữa chị bảy của em lúc năm tuổi còn đòi cha ôm nữa đấy."
"Chị tư! Chị đừng ép em."
"Được rồi, được rồi, Tư Kỳ nhà ta còn muốn giữ thể diện, ha ha ha."
Chị tư nhẹ nhàng đặt Tiểu Kha xuống, Tiểu Hắc trong nhà nhanh như chớp nhào vào người Tiểu Kha.
Vương Văn Nhã giật mình vì anh chàng nhỏ bé này đột ngột lao đến.
"Có chó!"
Cô ấy chắn trước mặt Tiểu Kha, đá cún con bay xe hai mét.
Tiểu Hắc bay một đường parabol tuyệt đẹp trên không trung rồi rơi xuống đất.
Tiểu Kha lập tức chạy tới ôm Tiểu Hắc.
"Tiểu Hắc, mày không sao chứ?"
Nhất thời, Vương Văn Nhã bối rối, không hiểu chuyện gì, con chó con này là do em trai nuôi sao?
Cô ấy đã bay thú cưng của em trai đi?
Tiểu Hắc choáng váng trên mặt đất, qua một hồi lâu mới đứng dậy.
Tiểu Hắc: Cái thân chó này khổ sở quá đi thôi.
Kể từ khi uống Nạp Khí Đan của Tiểu Kha, Tiểu Hắc giờ đây không chỉ thông minh hơn mà còn tiến bộ về mọi mặt.
Cú đá này chẳng xi nhê gì với nó.
Vương Văn Nhã cười xấu hổ, đi qua hỏi Tiểu Kha thế nào.
Tiểu Kha cũng không giận, cậu bé có thể cảm nhận được Tiểu Hắc rất tốt, không có gì nghiêm trọng.
Người nhà nhanh chóng quây quần bên nhau, hai chị em trò chuyện vui vẻ trên ghế sô pha.
Còn cậu bé thì cùng Tiểu Hắc xem sói vui vi và cừu xám, rất hài hòa.
Tiếng nói chuyện của Vương Tư Kỳ ở bên cạnh không lớn, hiển nhiên không muốn em trai nghe thấy.
Có điều, trong phạm vi cảm giác tinh thần hai mươi mét của cậu, cậu vẫn nghe rõ cuộc đối thoại của hai người.
Vương Tư Kỳ: Gân đây thủ đô hành động rất lớn, đặc biệt là gia chủ.
Vương Văn Nhã: Hừ, nhà họ Vương ở Ma Đô cũng không phải con cừu non mặc cho người ta xâu xé năm đó.
Vương Văn Nhã: Nếu gia chủ lại nhắm vào em trai, chúng ta không cần phải nhường nhịn vì cha nữa.
Vương Tư Kỳ: Gần đây thủ đô có xảy ra sự kiện lớn nào không?
Vương Văn Nhã: Các gia tộc khác đều bình thường, cũng chỉ có hoàng thất xảy ra chút vấn đề.
...
Một tiếng sau, cả ba người đều ăn tối rồi lên lầu ngủ.
Tiểu Kha vội vàng chạy vào phòng mình.
Hiện tại chị tư đã về rồi, chắc chị bảy sẽ không bắt ngủ cùng chị nữa.
Cậu vừa nằm trên giường tu luyện được một lúc thì phát hiện mình nghĩ sai rồi.
Tiếng gõ cửa bên ngoài rất vang dội.
Tiểu Kha căng da đầu, ra mở cửa.
Chỉ thấy chị tư ôm máy tính bước vào phòng.
Tiểu Kha không biết sao lại tự sờ mặt mình.
"Bé ơi, nghe nói em sợ ngủ một mình, hai chị em ta cùng ngủ đi."
Vương Văn Nhã cười ngọt ngào với Tiểu Kha.
Đặt máy tính trên tay lên giường, sau đó cô ấy rất tự nhiên nằm xuống.
Tiểu Kha chợt phát hiện chị bảy thật ra rất lễ phép.
Xem ra hôm nay lại không thể tu luyện được nữa rồi, cậu bé phải nghĩ cách đề phòng cách chị tiến vào.
Thấy chị tư đang gõ máy tính, cậu bé cũng leo lên giường nhìn vào máy tính.
Một đoạn video thông tin về đại học Ma Đô đang được chiếu.
Nhìn thấy em trai đi về phía mình, Vương Văn Nhã kéo cậu vào lòng.
Em trai đáng yêu quá.
Vương Văn Nhã trở tay lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh rồi gửi vào trong nhóm.
Nhạc Nhạc: ?
Oánh Oánh: Đây là ai vậy, con trai chị à?
Vương Văn Nhã: Biến đi, đây là em trai chúng ta.
Nhạc Nhạc: Sao lại thay đổi lớn thế này? Đáng yêu quá đi mất!
Vương Văn Nhã: Hâm mộ không?
Cốc, cốc, cốc.
Lại thêm một tiếng gõ cửa khác.
Hai người chưa kịp mở miệng thì người tới đã mở cửa bước vào.
Vương Tư Kỳ khẽ cau mày, hai người gần như đồng thanh nói.
"Sao chị lại ở đây?"
"Sao em lại tới đây?"
Thấy chị tư không chịu rời đi, Vương Tư Kỳ cũng mặc kệ, nằm ở mé còn lại của em trai.
Cảm nhận được ánh mắt sắc bén của hai người chị, Tiểu Kha thấy đau đầu.
Thật sự nhớ những ngày được ngủ một mình.
Buổi tối, bên trái là chị tư dáng người nóng bỏng, bên phải là chị bảy khí chất thanh tú, ngủ thế nào được chứ?
Chương 23: Người chị đáng sợ!
Sáng sớm, trời còn chưa sáng hẳn.
Trong giấc mơ của mình, Tiểu Kha đang bị bao vây bởi những con quái vật Slime. Một đám quái vật Slime màu xanh lục điên cuồng bò qua bò lại trên mặt đất, dinh dính nhớp nháp.
"A!"
"Phù, thì ra đó chỉ là một giấc mơ."
Tiểu Kha mở mắt ra, cậu nhận ra khung cảnh xung quanh quen thuộc, không biết vì sao mà cậu lại cảm thấy mặt mình dính dính.
Quay đầu lại thì nhìn thấy chị bảy đang thân mật ôm lấy cậu, cái miệng anh đào hơi hé mở và dán chặt vào mặt cậu.
Quay mặt sang bên kia, đôi môi đỏ mọng gợi cảm của chị tư cũng dán chặt vào mặt cậu và chảy ra một vệt nước miếng.
"A ~"
Cậu thực sự không thể chịu đựng được nữa, vì vậy cậu đã đứng dậy và tiện tay nhặt một con gấu bông khủng long nhỏ lên ôm vào người, tức giận đi xuống tầng một và nằm xuống ghế sô pha.
Dì Lam rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu chủ rời giường sớm như vậy.
Nhưng nhìn thấy cậu lại nằm xuống và ngủ trên ghế sô pha, bà ấy thắc mắc không biết là chuyện gì đã xảy ra.
Một giờ nữa lại trôi qua, Vương Tư Kỳ và Vương Văn Nhã ở trên lầu hai gần như tiỉnh dậy cùng một lúc.
Ngay khi vừa tỉnh dậy, hai người họ mơ mơ màng màng mò mẫm về phía giữa giường.
Ô, sao lại trống trơn thế này, em trai của họ đâu rồi?
Hai người ngồi dậy, lúng túng nhìn nhau rồi lại liếc mắt nhìn quanh phòng một vòng.
"Em trai đâu rồi?"
"Em trai nhỏ đâu rồi?"
Hai người cùng mơ mơ màng màng lên tiếng, họ vội vàng đi tìm Tiểu Kha.
Khi xuống tầng một, họ phát hiện em trai của mình đang nằm ngủ ngon lành trên ghế sô pha.
Điều kỳ lạ là trên khuôn mặt trắng sữa của em trai họ có hai vệt nước miếng.
Mờ mờ, như thể vệt nước mắt nhàn nhạt.
Vương Văn Nhã là người đầu tiên lên tiếng.
"Em bảy, em đã làm gì em trai vậy, tại sao em ấy lại ngủ trên ghế sô pha?"
"Những lời này phải để em hỏi chị mới đúng, tại sao phía bên mặt Tiểu Kha đối diện với chị lại có vệt nước miếng vậy?"
Hai người họ cùng rơi vào im lặng và chợt cảm thấy hơi xấu hổ.
"Có thể là do em trai nhỏ mộng du."
"Đúng đúng đúng, cũng có thể."
Hai chị em nhìn nhau mỉm cười, họ cùng nhau chạy đi đánh răng rửa mặt và thay quần áo.
Một lúc sau, đã đến giờ ăn sáng, dì Lam nhẹ nhàng đánh thức Tiểu Kha dậy và bảo cậu đi đánh răng rửa mặt để ăn sáng.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Tiêu Kha đánh răng rửa mặt sạch sẽ ngồi xuống bàn ăn.
Chị tư thay sang một bộ đồng phục tập luyện, buộc tóc đuôi ngựa cao, trông tràn đầy sức sống.
Chị bảy vẫn mặc đồng phục công sở màu đen, có một điểm khác biệt chính là dường như tâm trạng cô ấy đang rất tốt, trên khóe miệng cô ấy lúc nào xuất hiện một nụ cười.
Sau khi ăn xong, chị tư ra ngoài chạy bộ còn chị bảy trở về công ty xử lý công việc.
Cuối cùng, Tiểu Kha cũng có khoảng thời gian rảnh rỗi của riêng mình.
Vì để không lãng phí từng phút từng giây, ngay khi hai người chị của mình cừa ra khỏi cửa, Tiểu Kha đã kéo Tiểu Hắc đang nằm ngáy o… o… chạy đến vườn hoa phía sau.
Đi vào đình nghỉ mát, Tiểu Kha lấy Nạp Khí Đan ra và bắt đầu tu luyện với Tiểu Hắc.
Linh khí ở vườn hoa gần đó bị dẫn dắt vào bên trong cơ thể của Tiểu Kha, cuối cùng được đưa vào đan điền.
Mỗi lần tu luyện, dáng người làn da của Tiểu Kha sẽ được cải thiện một chút.
Cơ thể trước đây bị ảnh hưởng bởi các yếu tố môi trường dần dần trở lại hình dáng ban đầu.
Phương thức tu luyện của Tiểu Hắc vẫn là ngủ, chẳng qua là sau khi ăn Nạp Khí Đan thì nó càng ngủ ngón hơn thôi.
Nếu cẩn thận cảm thụ thì cũng có thể phát hiện ra rằng bộ lông trắng của nó càng ngày càng sáng bóng, trên đầu con chó còn có phình ra một khối thịt khó thấy.
Tiểu Kha dành cả buổi sáng để tu luyện cho đến tận trưa, cả vườn hoa tràn đầy sức sống dưới ánh mặt trời.
Không khí tràn ngập mùi hương của đất và hoa.
Cậu bé đang ngồi trong xếp bằng trong đình để tu luyện từ từ mở mắt ra, trong đôi mắt màu xanh lam của cậu hiện lên một chút ánh sáng chói mắt.
"Ài, cứ theo như tốc độ tu luyện này, phải mất bao lâu để tu luyện tới Luyện Khí hậy kỳ đây?"
Tiểu Kha mới còn nhỏ tuổi như vậy mà đã có chuyện phải phiền não rồi.
Cậu đã học qua các trận pháp, trong có một trận pháp có thể tập hợp linh khí thiên địa gần đó, nhưng với tu vi hiện tại của cậu hoàn toàn không thể nào bố trí cái này được.
Tụ Linh Trận là một trận pháp cấp một rất đặc biệt, nó không có chức năng tấn công hay phòng ngự, nhưng nó có thể liên tục thu nạp linh khí ở gần đó và trong trận pháp.
Khi thăng cắp đến Luyện Khí hậu kỳ, cậu phải bố trí một trận pháp tại trang viên để đẩy nhanh tốc độ tu luyện hơn.
Nghĩ đến đây, Tiểu Kha càng lại kiên định với mục tiêu của mình hơn.
Ding Dong Dong...
Chiếc điện thoại di động trong túi áo của cậu reo lên.
Tiểu Kha lấy nó ra và nhấn nút nghe, từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của chị bảy: "Em trai, sau bữa trưa, để chị tư dẫn em đi sửa soạn một chút, hôm nay em sẽ đi dự tiệc với chị."
"Dự tiệc?"
Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Kha đưa Tiểu Hắc trở về biệt thự.
Trong đại sảnh, chị tư đang phân phó một đám người làm di chuyển một đống rương hòm.
Mắt thấy nó lập tức chất thành một ngọn núi nhỏ, thậm chí còn có hơi lung lay sắp đổ. Thấy rằng em trai đã về nhà, Vương Văn Nhã nắm tay Tiểu Kha kéo cậu đến trước núi rương hòm này.
"Em trai, đây là những món quà do chị đặc biệt vận chuyển từ nước M về đây."
"Nước M? Món quà?"
Cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Kha khẽ hé mở, cậu khiếp sợ nhìn núi quà.
Chị tư cũng quá mạnh rồi.
Vương Văn Nha dẫn đầu mở cái rương đầu tiên ra, trong đó chứa một số robot nhỏ và còn có thể điều khiển từ xa.
Sau đó, cô ấy để Tiểu Kha tự mình mở những cái rương tiếp theo.
"Hì hì, cảm ơn chị."
Tiểu Kha vui vẻ mở một cái rương, bên trong là một chiếc xe đua đồ chơi tinh xảo.
"Wow, thật tuyệt!"
Đây là niềm hạnh phúc khi có chị gái, chuẩn bị thật nhiều món quà để em trai mình mở.
Vương Văn Nhã đứng sang một bên, dịu dàng mỉm cười và nhìn em trai mình mở từng chiếc rương ra.
Dựa theo số liệu thống kê, đây là những món quà mà các bé trai yêu thích nhất.
Một chiếc rương khác được mở ra, trong đó là một thanh kiếm nho nhỏ, vỏ kiếm được trang trí bằng vàng, rất có khí phách Bá Vương.
Thân kiếm được làm bằng loại sắt rất nhẹ và mềm, không có răng cưa sắc cạnh, vì vậy nó sẽ không gây hại cho con người.
"Wow, là một bảo kiếm rất đẹp! Em yêu chị chết mất."
Vương Văn Nhã được khen ngợi đến mức phiêu phiêu bay bổng, cô ấy cảm thấy miệng của em trai mình quả thực rất ngọt.
Từng chiếc rương được mở ra, côn bổng vàng nhỏ, đá quý, điện thoại, đồng hồ, quần áo và giày dép...
Sau nửa giờ, tay của Tiểu Kha đã mỏi nhừ nhưng vẫn còn nửa núi rương nữa.
Lúc dì Lam đến cũng đây cũng là lúc bà ấy thông báo cho hai chị em họ đã có thể ăn trưa rồi.
Quả thực, hai người họ có hơi đói bụng, Vương Văn Nhã lập tức dặn dò người làm hầu mang những món quà còn lại đến phòng chứa đồ, sau đó nắm tay em trai để dắt cậu đi ăn trưa.
Tiểu Kha thắc mắc hỏi chị tư, những món quà này mất bao nhiêu tiền, có phải là rất đắt không.
Vương Văn Nhã ước tính sơ bộ.
"Chi phí mua quà, phí vận chuyển, tiền thuê nhân công và thuế cộng lại thì có thể là gần 8 triệu."
"Tám triệu!"
Thấy chị tư nói ra con số tám triệu bằng giọng thản nhiên, trong khoảng khác đó cậu cảm thấy tôi tò mò, mấy người chị của cậu liệu rằng có phải họ đều là phú bà hay không?
Bản thân cậu vất vả dựa vào ngọc thạch để làm giàu cũng chỉ mới lời được 20 triệu.
Tại sao cậu lại cảm thấy các chị gái của mình xem nhẹ con số mấy triệu vậy?
Thực ra, đối với hai người họ mà nói, tám triệu này thực sự không nhiều.
Vương Nhã Văn đảm nhiệm chức Hội trưởng Ủy ban Giáo dục Quốc tế, mức lương khoảng hàng trăm triệu mỗi tháng. Ngoài ra còn có sự tài trợ của các trường cao đẳng và đại học và chỉ riêng phí tài trợ là hàng trăm tỷ một năm. Suy cho cùng, các trường cao đẳng, đại học đều rất giàu.
Vương Tư Kỳ thì càng không cần phải nói, thu nhập hàng năm của tập đoàn Vương thị là hàng chục tỷ.
Về cơ bản, tập đoàn Vương thị là tài sản của gia đình họ Vương, tất cả số họ tiền kiếm được đều thuộc về nhà họ Vương ngoại trừ tiền lương của nhân viên.
Trên bàn ăn, Vương Văn Nhã trêu chọc em trai.
"Tiểu Kha, quà tặng của chị có được không, mở có vui không?"
"Vui lắm, chị tư là tốt nhất."
"Vậy thì mau thưởng cho chị một cái hôn má đi."
Tiểu Kha ngoan ngoãn mổ trên mặt Vương Văn Nhã một cái.
Làm cho cô ấy không ngừng cười khanh khách, giống như được ăn mật ngọt, trong lòng cô ấy cảm thấy rất ngọt ngào.
Sau bữa trưa vui vẻ, Vương Văn Nhã cũng bắt tay vào công việc.
Hôm nay là đại thọ lần thứ 80 của ông cụ nhà họ Cố, mời tất cả các gia tộc ở Ma Đô đến dự tiệc.
Thực lực của nhà họ Cố cũng coi như là gần xêm xêm với tứ đại gia tộc, ông cụ Cố có hai người con trai, đứa con trai thứ hai, Cố Bưu chính là người thân cận với cha mình hơn.
Chủ yếu là vì Cố Bưu chính là chiến hữu của cha cậu, lại còn là trưởng bối của các chị cho nên nhà họ Vương nhất định phải đến sự bữa tiệc này.
Sau khi nghe xong, Tiểu Kha mới biết được thì ra lúc trước cha mình là quân nhân.
Có một điều mà cậu không biết đó chính là, hiện tại cha cậu đã là Tướng quân uy chấn một phương.
Tiểu Kha còn muốn hỏi chị mình là khi nào thì cha sẽ trở về gặp Tiểu Kha, nhưng lại bị chị gái ngắt lời.
"Trong bữa tiệc này, chị phải cho em trai mình ăn mặc thật đẹp, để những kẻ hợm hĩnh thấy được em trai của chị quý giá đến nhường nào."
"Hừ, sau này có chị gái bảo vệ em, để xem còn ai dám đụng đến cực cưng nhà chúng ta."
Tiểu Kha có thể nghe được lời nói của chị mình là có ý gì, nhà họ Cao, có thể nghe thấy những lời của chị gái mình có nghĩa là gì, nhà họ Cao, nhà họ Vương ở thủ đô…
Trước khi Tiểu Kha kịp phản ứng, chị tư đã bế cậu lên và đi lên lầu.
Cảm giác hai chân treo lơ lửng giữa không trung khá khó chịu.
Tiểu Kha âm thầm thề, trong tương lại cậu sẽ cao lớn hơn nữa đấy, để xem đến lúc đó chị sẽ làm gì để ôm được cậu lên.
"Được rồi Tiểu Kha, chúng ta bắt đầu thay đổi cách ăn mặc trước, trước tiên là đi tắm rửa."
Tiêu Kha mỉm cười gật đầu.
Sau vài giây, cậu mới nhận ra có điều gì đó không ổn, tại sao chị gái lại ôm cậu đi vào phòng tắm rồi?
Tiểu Kha hoảng sợ nhìn chị tư đang rất vui vẻ của mình.
"Chị tư, chị có thể ra ngoài rồi, em bắt đầu tắm rửa đây."
Vương Văn Nhã thể hiện sắc mặt khó hiểu.
"Tắm rửa, vậy tại sao chị phải ra ngoài, chị phải tắm rửa cho em thật sạch sẽ mà."
"Hả?"
Tiểu Kha trực tiếp thoát khỏi vòng tay của chị gái, cậu nhảy xuống đất, còn cố giữ "khoảng cách an toàn", cách chị gái mình một mét.
"Sao vậy, em trai chị biết xấu hổ rồi sao, không sao đâu."
Khuôn mặt Tiểu Kha đỏ bừng vì xấu hổ, như thể chỉ cần véo một cái là có thể chảy ra nước.
"Không được, chị mau đi ra ngoài đi, nếu chị không ra ngoài, em sẽ không tắm nữa."
Cuối cùng, Vương Văn Nhã miễn cưỡng bước ra khỏi phòng tắm.
Trong toàn bộ quá trình tắm, Tiểu Kha nâng cao tinh thần cảnh giác đến mức tối đa và chú ý đến nhất cử nhất động của mọi thứ xung quanh mình trong sợ hãi.
"Ôi, tại sao chị gái của mình lại đáng sợ như vậy."
Giọng không lớn nhưng lại giống như một chiếc búa khống lồ gõ vào trái tim mọi người có mặt ở đây.
Lâm Hiểu Hiểu khóc nức nở, nắm lấy bờ vai nhỏ của Tiểu Kha, hỏi.
"Chị sẵn sàng làm bất cứ điều gì để cứu mẹ chị."
Mọi người đều chuyển hướng sự chú ý về phía cậu bé, trong những ánh mắt đó, có kỳ vọng, nhiều hơn là nghi ngờ.
Tiểu Kha cũng đang ngẫm lại nên điều trị cho dì thế nào mà không lộ ra thực lực của mình.
Đang lúc cậu suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa.
Anh của Lâm Hiểu Hiểu chạy ra mở cửa.
Khi nhìn thấy người tới, cha Lâm lập tức gượng cười.
Một ông lão mặt áo bào trắng cầm hòm thuốc tiến vào phòng khách, rất dễ dàng ngửi thấy mùi thuốc bắc trên người ông ta.
Cha của Lâm Hiểu Hiểu nhanh chóng bước tới chào đón khách quý.
"Bác sĩ Lý, mau ngồi mau ngồi đi."
Bác sĩ Lý ngồi ở bên bàn trà, vuốt vuốt chòm râu dê.
Dáng người nom rất yếu đuối nhưng tinh khí thần lại rất tốt.
"Gần đây phu nhân thế nào rồi?"
Bác sĩ Lý thong thả nói.
Đôi mắt cha Lâm mờ đi, trên mặt tỏ rõ nỗi buồn.
"Lần trước lúc ông Lý tới còn đứng thẳng được, gần đây vợ của tôi luôn kêu đau, hay nôn mửa, giờ thì không thể xuống giường được nữa."
Nhớ tới tình trạng của vợ, người phụ nữ tốt như vậy lại phải chịu thiệt cả nửa đời người cùng ông ấy, chịu nhiều đau khổ như vậy, bây giờ sắp bước vào tuổi an hưởng hạnh phúc thì lại mắc phải căn bệnh này.
Trước mặt mọi người, cha Lâm cuối cùng không kìm được mà bật khóc.
Đàn ông có nước mắt nhưng không dễ rơi, chỉ là chưa đến mức quá đau lòng mà thôi.
Bác sĩ Lý cũng không đành lòng, ông ta đã chứng kiến quá nhiều sinh ly tử biệt.
Thở dài một tiếng, ông ta bước vào phòng mẹ Lâm.
Tiểu Kha cũng đi theo, nhưng bị anh trai Lâm Hiểu Hiểu ngăn lại.
"Bác sĩ Lý hành nghề nhiều năm, bạn nhỏ đừng đi vào gây rối."
Anh trai Lâm Hiểu Hiểu không kiên nhẫn nói, trực tiếp chặn đường đi của cậu bé.
Tiểu Kha quay đầu lại nói với anh ta.
"Anh ơi, chị của em là phó viện trưởng của bệnh viện trực thuộc số một Ma Đô, có thể nhờ chị ấy chữa trị cho dì, em đi xem tình hình thế nào, quay về sẽ nói với chị của em."
Nghe vậy, anh trai Lâm Hiểu Hiểu suy nghĩ một lúc rồi cũng để cậu bé đi vào.
Trước khi vào, anh ta nghiêm túc dặn dò Tiểu Kha đừng ảnh hưởng đến việc điều trị của bác sĩ Lâm, nếu không đừng trách anh ta vô tình.
Lời đe dọa này trực tiếp bị Tiểu Kha phớt lờ, cậu bé theo chân bác sĩ Lý vào phòng mẹ Lâm.
Những người khác thì lo lắng nhìn phòng bệnh.
Bác sĩ Lý rất thích đứa nhóc con đi theo mình, trẻ con không nóng không vội, rất ngoan ngoãn.
Tính cách này tốt hơn mấy đứa bạn cùng lứa nhiều, sau này có thể làm được chuyện lớn.
Trong phòng, một thứ hơi thở hỗn loạn trộn lẫn vào nhau, khiến người ta rất khó chịu.
Mẹ Lâm nằm trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt, tinh thần uể oải, trên mặt không có một tia máu nào, kể ả đôi môi cũng là màu tím nhạt.
Nhìn thấy bác sĩ Lý bước vào, mẹ Lâm cố gắng ngồi dậy, gượng cười.
Bác sĩ Lý vội vàng bảo bà ấy nằm xuống.
"Bác sĩ Lý, thật sự làm phiền ông rồi, tôi sống lâu như vậy đã thấy thỏa mãn rồi."
"Anh nhà vẫn không đành lòng nên cứ hai ngày là lại nhờ ông chạy tới đây."
Nói xong, mẹ Lâm ho kịch liệt vài tiếng.
Sau khi vào phòng, Tiểu Kha giải phóng thần thức để kiểm tra, phát hiện bệnh tình của mẹ Lâm không quá nặng.
Bác sĩ Lý mở hòm thuốc ra, lấy một loạt ngân châm và dược liệu ra.
Điều này khiến cậu cau mày, dùng sai dược liệu rồi.
Hơn nữa có vẻ như bác sĩ Lý cũng muốn điều trị bằng ngân châm.
Trong khi hai người trò chuyện, cậu bé đã nghĩ ra cách chữa trị cho dì thế nào rồi.
"Vậy tôi sẽ bắt đầu đây, mẹ Lâm."
"Vâng, làm phiền bác sĩ Lý."
Bác sĩ Lý lấy ngân châm ra, tìm huyệt đạo và bắt đầu châm cứu.
"Sai rồi!"
Mẹ Lâm và bác sĩ Lý đồng thời nhìn về phía cậu bé.
"Ông ơi, châm đầu tiên của ông không thể đâm vào huyệt Bách Hội được."
Bác sĩ Lý thẹn quá thành giận, một đứa trẻ con mà dám nghi ngờ về y thuật của ông ta.
Ông ta hành nghề y mấy chục năm, đã chữa bệnh cho hơn một nghìn người, sao lại không biết chữa bệnh?
"Đứa trẻ ngu dốt, nếu còn dám ăn nói bừa bãi thì cút ra ngoài!"
Bác sĩ Lý phất tay áo giận dữ mắng, sau đó không để ý tới cậu bé nữa, tiếp tục châm cứu chữa trị.
Hả?
Không biết Tiểu Kha đã tóm cái tay châm cứu của bác sĩ Lý từ lúc nào, cậu nhíu mày nhìn cơ thể dì Lâm.
Bác sĩ Lý cố gắng dứt ra, lại phát hiện cánh tay mình như bị kẹp chặt, dù có dùng bao nhiêu sức cũng không dứt ra được.
"Ông nếu không biết chữa bệnh thì cũng đừng bưng cái giá hành nghề, đây là tố chất cơ bản của một bác sĩ."
Cậu bé nói rất nghiêm túc, khuôn mặt non nớt rất nghiêm túc.
Tay nhỏ vung lên, bác sĩ Lý bị đẩy lùi sau vài bước.
Bị bẽ mặt, ông ta vừa định mắng cậu bé không hiểu quy củ, không biết tôn trọng người lớn thì phát hiện cậu bé lấy ra một hộp ngân châm và bắt đầu châm cứu.
"Nhóc con!"
Bác sĩ Lý đột nhiên sững sờ tại chỗ.
Chỉ thấy cậu bé tay cầm ngân châm khẽ búng một cái, ngân châm đâm vào huyệt Linh Cốt.
"Cái gì? Phi... phi châm, nhóc tuổi còn nhỏ như vậy sao lại biết phi châm?"
Phi châm là một kỹ thuật châm cứu, ông ta phải mất hơn mười năm châm cứu mới có thể thành thạo được.
Nhưng một đứa nít ranh châm huyệt chính xác và dứt khoát như vậy có bình thường không?
"Dì ơi, dì đừng căng thẳng nha, cháu sẽ làm nhẹ nhàng."
Mặc dù mẹ Lâm muốn ngăn cản, nhưng nhìn thấy em bé đáng yêu như thế, trong lòng cũng bớt cảnh giác.
Tiểu Kha liên tục châm kim, linh khí hội tụ ở ngân châm đâm vào huyệt đạo.
Đây là dẫn châm độ khí, mười tám châm Huyền Dương, là loại đơn giản nhất mà sư phụ dạy cho cậu.
Bây giờ cậu bé thi triển nó rất thành thạo.
"Linh Cốt, Đại Bạch, Công Tôn, Hành Giang, Ngoại Cốt..."
Tổng cộng mười tám châm đều được cắm vào từng huyệt đạo một cách chính xác.
Người ta thường nói người ngoài nghề hóng cho vui, người trong nghề thì thấy cánh cửa mở ra.
Bác sĩ Lý kinh ngạc nhìn từng chiếc ngân châm đâm vào huyệt đạo, kỹ thuật này thật khéo léo!
Trong trung y, ung thư là một tình trạng tắc nghẽn lưu thông máu trong cơ thể con người, hình thành các khối u ngăn chặn luồng không khí lưu thông.
Vì vậy, mục đích chung của châm cứu là loại bỏ tắc nghẽn và phục hồi luồng khí vận chuyển trong cơ thể.
Nhưng châm pháp này có tác dụng gì thì ông ta không thể hiểu ngay được.
"Dì ơi, bây giờ dì cảm thấy thế nào?"
Tiểu Kha chớp mắt nhìn dì Lâm.
Mẹ Lâm cười nhạt, trong lòng ngày càng yêu thích đứa nhóc này.
"Dì cảm thấy bụng rất ấm, rất nóng, rất thoải mái."
Tiểu Kha cười tủm tỉm gật đầu, trông có vẻ hiệu quả không tệ.
Kết hợp với thuốc trung y, có lẽ hai tuần là có thể khôi phục hơn nửa rồi.
Mười tám châm Huyền Dương không chỉ chú trọng kỹ thuật mà còn phải khống chế linh khí đưa vào, như vậy mới có thể đạt được hiệu quả chữa trị cơ thể.
Bác sĩ Lý không biết chuyện này cũng là bình thường, dù sao ông ta chỉ là người thường.
Làm xong, Tiểu Kha lấy giấy bút ra, nhanh chóng viết ra phưng thuốc rồi đưa cho bác sĩ Lý ở bên cạnh.
Nhìn dòng chữ đẹp đẽ trên tờ giấy, bác sĩ Lý nhảy dựng lên như bị điện giật.
"Rắn... Lưỡi rắn và cỏ Long Đảm còn có thể phối hợp như vậy ư?"
"Cái này..."
Nhìn cậu bé phúc hậu và vô hại ở bên cạnh, bác sĩ Lý muốn quỳ xuống lạy.
Hành nghề y mấy chục năm, hôm nay ông ta tâm phục khẩu phục một đứa trẻ.
"Khụ khụ... xin hỏi tôn tính đại danh của sư phụ nhóc, ông ấy sống ở đâu?"
Bác sĩ Lý đỏ mặt nói, chỉ trách vừa nãy mình xúc động quá.
Tiểu Kha vừa nghe ông ta muốn tìm hiểu về sư phụ của mình thì vội vàng trả lời mình không có sư phụ.
Cậu bé không muốn lộ ra sư phụ của mình, với lại cậu cũng không biết sư phụ của mình ở đâu.
Thấy không thể hỏi được gì, bác sĩ Lý ngồi ở mép giường kiểm tra sức khỏe cho mẹ Lâm.
"Quá thần kỳ, nơi tắc nghẽn đang dần khôi phục, quả là thần y!"
Nói chuyện với nhau một lát, hai người trở lại phòng khách.
Vừa bước vào, cha Lâm đã nắm tay bác sĩ Lý hỏi tình hình.
Mọi người cũng tỏ ra lo lắng chờ đợi phán quyết của ông ta.
Bác sĩ Lý cười vui vẻ, vỗ vai cha Lâm nói.
"Không cần lo lắng, sức khỏe của phu nhân đang có chuyển biến tốt đẹp, không lâu sau sẽ khôi phục hoàn toàn."
"Cái gì?"
Mọt đám người kinh ngạc kêu lên, tin tức đẹp quá tốt cũng quá không chân thật.
"Ông Lâm, lần này phải cảm ơn cậu nhóc thần y này."
Bác sĩ Lý giải thích cặn kẽ mọi việc, thỉnh thoảng ánh mắt của ông ta lại đặt lên người Tiểu Kha đứng ở bên cạnh.
Nghe đến hết, cha Lâm rưng rưng nước mắt cúi người với cậu bé.
Lâm Hiểu Hiểu và anh trai cô ấy cũng vậy.
Việc này khiến Tiểu Kha không biết phải ứng phó làm sao.
"Chú Lâm, chị Hiểu Hiểu mau đứng dậy đi."
Giọng nói mềm mại của cậu bé lọt vào tai mọi người, cha Lâm lập tức đáp lại.
"Dù thế nào đi nữa, thần y đã cứu mạng vợ của chú, cháu đều là ân nhân của nhà chú, cảm ơn cháu!"
Tiểu Kha chu môi, trong lòng cảm thấy kỳ cục kẹo.
Sau một hồi nói chuyện với nhau, cậu bé nhắc nhở nhà họ Lâm phải bốc thuốc đúng theo phương thuốc của mình và uống đúng giờ, chú ý đến các loại phải ăn kiêng.
Nhà họ Lâm muốn giữ cậu lại ăn cơm để cảm ơn cậu đàng hoàng, nhưng cậu muốn nhanh chóng về nhà, nếu không các chị sẽ rất sốt ruột.
Sau khi từ chối lời mời nhà họ Lâm, Lâm Hiểu Hiểu dẫn Tiểu Kha và bác sĩ Lỹ ra khỏi nhà.
Trên đường, bác sĩ Lý vẫn luôn khách sáo nói chuyện với cậu bé, nhưng cậu bé không để mình bị quay lòng vòng.
Mãi đến cửa khu dân cư, Tiểu Kha mới không tình nguyện kết bạn với tài khoản bác sĩ Lý V.
Lâm Hiểu Hiểu thấy Tiểu Kha không có xe, khó hiểu hỏi.
"Tiểu Kha, em tới đây kiểu gì vậy, không ai tới đón em à?"
Sao vậy được? Đương nhiên là bị các anh bắt cóc đưa tới đây.
Nhưng mà bây giờ cậu cũng không thể bảo họ tới đây đón cậu bé lần nữa được.
Tiểu Kha lắc đầu, tủi thân giải thích.
"Chị em đưa em tới đây, bệnh viện xảy ra chuyện nên chị ấy vội vàng rời đi rồi."
Sợ Tiểu Kha về nhà một mình sẽ gặp nguy hiểm, vì thế Lâm Hiểu Hiểu bắt taxi về nhà cùng Tiểu Kha.
...
Đến trang viên nhà họ Vương, Lâm Hiểu Hiểu ngơ ngác nhìn trang viên sang trọng này.
Tình hình này là như thế nào?
Cậu bé vội vàng nói dối rằng nhà cậu ở gần đây, cậu có thể tự đi về được.
Dưới ánh mắt dò xét của cô ấy, Tiểu Kha cố ý đi lòng vòng ở trang viên.
Chương 22: Chị ơi, em muốn ngủ một mình
Trang viên nhà họ Vương, trong biệt thự.
Tiểu Lưu run rẩy quỳ ở đại sảnh, Vương Tư Kỳ không giấu được sự tức giận trên mặt.
"Lén lái xe thể thao đưa cậu chủ đi, trơ mắt nhìn cậu chủ bị bắt cóc, cậu làm ăn cái kiểu gì vậy!"
"Nhà họ Vương chúng tôi đang nuôi kẻ rảnh rỗi sao?"
Lúc này Tiểu Lưu sợ chết khiếp, cô chủ từ nhỏ đến lớn chưa từng tức giận đến vậy.
"Cậu có thể cút đi rồi, rời khỏi Ma Đô, cút càng xa càng tốt!"
"À không, phải đưa cậu tới chỗ chị hai để cải tạo."
Vương Tư Kỳ sắp tức điên rồi, nhà cô ấy từ khi nào lại nuôi loại phế vật này, tự tìm không ít rắc rối cho mình.
Tiểu Lưu quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết, anh ra tình nguyện cút đi nhưng nếu mà tới khu vực biên cương chiến loạn ở chỗ cô hai, có khả năng cái mạng nhỏ này của anh ta sẽ toi mất.
Kể từ lúc Tiểu Lưu thất hồn lạc phách trở lại nhà họ Vương, dì Lam đã phái người bắt lấy anh ta.
Khi biết cậu chủ bị bắt cóc, tất cả mọi người không bình tĩnh nổi, lập tức nói cho cô bảy.
Dì Lam cũng bị mắng một trận, chuyện của Tiểu Kha, tất cả mọi người đều phải chịu trách nhiệm.
Gân xanh trên cổ tay Vương Tư Kỳ lộ ra, cô ấy cố kìm nén không giết người ra lệnh.
Cả thành phố cùng truy tìm cậu chủ nhỏ, đặc biệt là khu Nhạn Bắc, điều tra camera giám sát toàn khu vực.
Cẩn thận so sánh từng người với những đặc điểm của bọn bắt cọc được số liệu phân tích.
Người hầu nhận lệnh, nhanh chóng xuất phát tìm cậu chủ.
Đinh!
Điện thoại của Vương Tư Kỳ reo lên, là chị tư gọi tới.
Hơi do dự, cô ấy vẫn nghe máy.
Chị tư rất vui vẻ, vừa mới xuống sân bay, đang trên xe, sắp về đến nhà rồi.
Cô ấy kích động muốn chết khi sắp được nhìn thấy em trai yêu quý.
Thấy Vương Tư Kỳ không nói gì, chị tư có dự cảm không tốt.
Sau vài lời giải thích của Vương Tư Kỳ, biết tin em trai bị bắt cóc, đầu dây bên kia vang lên tiếng đồ đổ vỡ.
"Vương Tư Kỳ! Để em chăm sóc em trai, em chăm sóc như vậy hả?"
"Hừ!"
Cuộc gọi 'tút' một tiếng rồi kết thúc, có vẻ như cô ấy cũng sắp bị chị tư mắng một trận.
Kìm nén sự tức giận trong lòng, Vương Tư Kỳ nhanh chóng gia nhập đôi ngũ tìm kiếm Tiểu Kha.
Bên kia, Tiểu Kha đi vòng trở về trang viên.
Chỉ trong chốc lát, những chiếc siêu xe đỗ lại ở cổng trang viên.
Tiểu Kha cũng quay đầu nhìn lại, còn tưởng rằng trùng hợp chị bảy cũng về nhà.
"Kít."
Cửa xe mở ra, một chị gái văn nhã đeo kính mặc bộ áo liền quần bước xuống xe với đôi chân dài miên man.
Khuôn mặt dưới ánh nắng chiếu rọi tựa như bạch ngọc, dáng người cũng rất ư là nóng bỏng, chỗ nên béo thì béo, chỗ nên gầy thì gầy.
Đặc biệt là ngũ quan của cô ấy rất hài hòa, đôi mắt thu thủy xinh đẹp, môi hồng răng trắng, trông như một quý cô.
Kỳ lạ là chị gái tao nhã rất xinh đẹp nhưng trên mặt lại bày ra vẻ lạnh nhạt, kèm theo chút tức giận.
Theo xuống còn có cả một nhóm các ông chú trung niên hào hoa phong nhã.
Họ không ngừng nói gì đó với chị gái xinh đẹp.
"Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không chọn trường đại học nào khác, không cần bàn bạc với tôi."
"Tôi học đại học ở Ma Đô cũng chỉ có cái tên mà thôi, có chuyện gì thì đến ủy ban giáo dục toàn cầu nói đi."
Phớt lờ tiếng ồn xung quanh, chị gái xinh đẹp sải bước đi về phía trang viên nhà họ Vương.
Các ông chú chỉ có thể bất lực trở về, ngồi lại vào xe.
"Hả?"
Chị gái xinh đẹp nhìn thấy Tiểu Kha đứng ở một bên, tự nhủ.
Đây là con nhà ai thế? Trông thật xinh xắn đáng yêu, còn đáng yêu hơn cả em trai mình nữa, phúng phính chưa kìa.'
Chị gái xinh đẹp đi về phía Tiểu Kha, ngồi xổm xuống hỏi.
"Em tên là gì vậy? Sao lại một mình đứng ở dây, không sợ bị bắt cóc à?"
Tiểu Kha lắc đầu, cậu bé không sợ đâu.
"Em tên Vương Tiểu Kha, đây là nhà em đó."
Nói xong, Tiểu Kha chỉ vào trang viên nhà họ Vương.
Đôi mắt to chớp chớp, hàng mi dài như bàn chải, rất đẹp.
Chị gái xinh đẹp ôm chặt lấy Tiểu Kha, ép cậu bé vào lòng.
"Hóa ra là em trai của chị, mau để chị ôm một cái nào."
Tiểu Kha bị hai ngọn núi đè, ê a nói gì đó.
Nhận thấy hành vi của mình không ổn, người đẹp lúc này mới không tình nguyện buông cậu ra.
"Tiểu Kha, chị là chị tư của em, Vương Văn Nhã, em cũng có thẻ gọi chị là chị Tiểu Nhã, hoặc chị Nhã Nhã."
Vương Văn Nhã giới thiệu bản thân với em trai.
Tiểu Kha chưa kịp nói gì, Vương Văn Nhã lại bế Tiểu Kha lên, đi vào trang viên.
Không cần phải nói, chị tư rất khỏe, nếu để chị bảy ôm cậu bé lên, có lẽ chưa đi được mấy bước đã mệt chết rồi.
Bước vào cổng, nhân viên an ninh nhanh chóng dùng bộ đàm để thông báo.
"Các đơn vị chú ý, cô tư về nhà, cậu chủ nhỏ về nhà."
Lúc này, từng chiếc xe trong gara của nhà họ Vương lần lượt lao ra, cầm đầu chính là Vương Tư Kỳ.
Cô ấy phải mau chóng tìm được em trai, sợ em trai chịu uất ức.
Ầm!
Tiếng xe thể thao vang lên, từng chiếc một lao ra khỏi cổng.
Đột nhiên, Vương Tư Kỳ nhìn thấy chị tư, trong lòng chị tư chính là Tiểu Kha.
"Dừng xe!"
Rít...
Hàng siêu xe vội vàng phanh gấp.
"Cô tư đã về rồi, trong lòng cô ấy không phải là cậu chủ nhỏ sao?"
"Đúng rồi, vậy là không cần phải chạy ra ngoài tìm người nữa."
"Thu đội đi, lái xe về."
Vương Tư Kỳ xuống xe, bảo vệ sĩ lái xe quay về.
"Chị tư, sao em trai lại ở chỗ chị?"
"Ai da, không phải chị nói em chứ em bảy, để em trai bảo bối ở chỗ em không đáng tin chút nào."
"Được rồi, em biết sai rồi, hiện tại chị là lớn nhất, chị nói cái gì thì là cái đó."
"Ha ha ha, em gái thúi."
Ba người vừa nói vừa cười quay về biệt thự.
Tiểu Kha trong lòng yếu ớt nói.
"Chị ơi, em hơn năm tuổi đã biết đi đường rồi, không cần phải bế em đâu."
Vương Văn Nhã trực tiếp phản bác.
"Năm tuổi thì sao, mười tuổi, mười tám tuổi thì vẫn là em trai của chị, hơn nữa chị bảy của em lúc năm tuổi còn đòi cha ôm nữa đấy."
"Chị tư! Chị đừng ép em."
"Được rồi, được rồi, Tư Kỳ nhà ta còn muốn giữ thể diện, ha ha ha."
Chị tư nhẹ nhàng đặt Tiểu Kha xuống, Tiểu Hắc trong nhà nhanh như chớp nhào vào người Tiểu Kha.
Vương Văn Nhã giật mình vì anh chàng nhỏ bé này đột ngột lao đến.
"Có chó!"
Cô ấy chắn trước mặt Tiểu Kha, đá cún con bay xe hai mét.
Tiểu Hắc bay một đường parabol tuyệt đẹp trên không trung rồi rơi xuống đất.
Tiểu Kha lập tức chạy tới ôm Tiểu Hắc.
"Tiểu Hắc, mày không sao chứ?"
Nhất thời, Vương Văn Nhã bối rối, không hiểu chuyện gì, con chó con này là do em trai nuôi sao?
Cô ấy đã bay thú cưng của em trai đi?
Tiểu Hắc choáng váng trên mặt đất, qua một hồi lâu mới đứng dậy.
Tiểu Hắc: Cái thân chó này khổ sở quá đi thôi.
Kể từ khi uống Nạp Khí Đan của Tiểu Kha, Tiểu Hắc giờ đây không chỉ thông minh hơn mà còn tiến bộ về mọi mặt.
Cú đá này chẳng xi nhê gì với nó.
Vương Văn Nhã cười xấu hổ, đi qua hỏi Tiểu Kha thế nào.
Tiểu Kha cũng không giận, cậu bé có thể cảm nhận được Tiểu Hắc rất tốt, không có gì nghiêm trọng.
Người nhà nhanh chóng quây quần bên nhau, hai chị em trò chuyện vui vẻ trên ghế sô pha.
Còn cậu bé thì cùng Tiểu Hắc xem sói vui vi và cừu xám, rất hài hòa.
Tiếng nói chuyện của Vương Tư Kỳ ở bên cạnh không lớn, hiển nhiên không muốn em trai nghe thấy.
Có điều, trong phạm vi cảm giác tinh thần hai mươi mét của cậu, cậu vẫn nghe rõ cuộc đối thoại của hai người.
Vương Tư Kỳ: Gân đây thủ đô hành động rất lớn, đặc biệt là gia chủ.
Vương Văn Nhã: Hừ, nhà họ Vương ở Ma Đô cũng không phải con cừu non mặc cho người ta xâu xé năm đó.
Vương Văn Nhã: Nếu gia chủ lại nhắm vào em trai, chúng ta không cần phải nhường nhịn vì cha nữa.
Vương Tư Kỳ: Gần đây thủ đô có xảy ra sự kiện lớn nào không?
Vương Văn Nhã: Các gia tộc khác đều bình thường, cũng chỉ có hoàng thất xảy ra chút vấn đề.
...
Một tiếng sau, cả ba người đều ăn tối rồi lên lầu ngủ.
Tiểu Kha vội vàng chạy vào phòng mình.
Hiện tại chị tư đã về rồi, chắc chị bảy sẽ không bắt ngủ cùng chị nữa.
Cậu vừa nằm trên giường tu luyện được một lúc thì phát hiện mình nghĩ sai rồi.
Tiếng gõ cửa bên ngoài rất vang dội.
Tiểu Kha căng da đầu, ra mở cửa.
Chỉ thấy chị tư ôm máy tính bước vào phòng.
Tiểu Kha không biết sao lại tự sờ mặt mình.
"Bé ơi, nghe nói em sợ ngủ một mình, hai chị em ta cùng ngủ đi."
Vương Văn Nhã cười ngọt ngào với Tiểu Kha.
Đặt máy tính trên tay lên giường, sau đó cô ấy rất tự nhiên nằm xuống.
Tiểu Kha chợt phát hiện chị bảy thật ra rất lễ phép.
Xem ra hôm nay lại không thể tu luyện được nữa rồi, cậu bé phải nghĩ cách đề phòng cách chị tiến vào.
Thấy chị tư đang gõ máy tính, cậu bé cũng leo lên giường nhìn vào máy tính.
Một đoạn video thông tin về đại học Ma Đô đang được chiếu.
Nhìn thấy em trai đi về phía mình, Vương Văn Nhã kéo cậu vào lòng.
Em trai đáng yêu quá.
Vương Văn Nhã trở tay lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh rồi gửi vào trong nhóm.
Nhạc Nhạc: ?
Oánh Oánh: Đây là ai vậy, con trai chị à?
Vương Văn Nhã: Biến đi, đây là em trai chúng ta.
Nhạc Nhạc: Sao lại thay đổi lớn thế này? Đáng yêu quá đi mất!
Vương Văn Nhã: Hâm mộ không?
Cốc, cốc, cốc.
Lại thêm một tiếng gõ cửa khác.
Hai người chưa kịp mở miệng thì người tới đã mở cửa bước vào.
Vương Tư Kỳ khẽ cau mày, hai người gần như đồng thanh nói.
"Sao chị lại ở đây?"
"Sao em lại tới đây?"
Thấy chị tư không chịu rời đi, Vương Tư Kỳ cũng mặc kệ, nằm ở mé còn lại của em trai.
Cảm nhận được ánh mắt sắc bén của hai người chị, Tiểu Kha thấy đau đầu.
Thật sự nhớ những ngày được ngủ một mình.
Buổi tối, bên trái là chị tư dáng người nóng bỏng, bên phải là chị bảy khí chất thanh tú, ngủ thế nào được chứ?
Chương 23: Người chị đáng sợ!
Sáng sớm, trời còn chưa sáng hẳn.
Trong giấc mơ của mình, Tiểu Kha đang bị bao vây bởi những con quái vật Slime. Một đám quái vật Slime màu xanh lục điên cuồng bò qua bò lại trên mặt đất, dinh dính nhớp nháp.
"A!"
"Phù, thì ra đó chỉ là một giấc mơ."
Tiểu Kha mở mắt ra, cậu nhận ra khung cảnh xung quanh quen thuộc, không biết vì sao mà cậu lại cảm thấy mặt mình dính dính.
Quay đầu lại thì nhìn thấy chị bảy đang thân mật ôm lấy cậu, cái miệng anh đào hơi hé mở và dán chặt vào mặt cậu.
Quay mặt sang bên kia, đôi môi đỏ mọng gợi cảm của chị tư cũng dán chặt vào mặt cậu và chảy ra một vệt nước miếng.
"A ~"
Cậu thực sự không thể chịu đựng được nữa, vì vậy cậu đã đứng dậy và tiện tay nhặt một con gấu bông khủng long nhỏ lên ôm vào người, tức giận đi xuống tầng một và nằm xuống ghế sô pha.
Dì Lam rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu chủ rời giường sớm như vậy.
Nhưng nhìn thấy cậu lại nằm xuống và ngủ trên ghế sô pha, bà ấy thắc mắc không biết là chuyện gì đã xảy ra.
Một giờ nữa lại trôi qua, Vương Tư Kỳ và Vương Văn Nhã ở trên lầu hai gần như tiỉnh dậy cùng một lúc.
Ngay khi vừa tỉnh dậy, hai người họ mơ mơ màng màng mò mẫm về phía giữa giường.
Ô, sao lại trống trơn thế này, em trai của họ đâu rồi?
Hai người ngồi dậy, lúng túng nhìn nhau rồi lại liếc mắt nhìn quanh phòng một vòng.
"Em trai đâu rồi?"
"Em trai nhỏ đâu rồi?"
Hai người cùng mơ mơ màng màng lên tiếng, họ vội vàng đi tìm Tiểu Kha.
Khi xuống tầng một, họ phát hiện em trai của mình đang nằm ngủ ngon lành trên ghế sô pha.
Điều kỳ lạ là trên khuôn mặt trắng sữa của em trai họ có hai vệt nước miếng.
Mờ mờ, như thể vệt nước mắt nhàn nhạt.
Vương Văn Nhã là người đầu tiên lên tiếng.
"Em bảy, em đã làm gì em trai vậy, tại sao em ấy lại ngủ trên ghế sô pha?"
"Những lời này phải để em hỏi chị mới đúng, tại sao phía bên mặt Tiểu Kha đối diện với chị lại có vệt nước miếng vậy?"
Hai người họ cùng rơi vào im lặng và chợt cảm thấy hơi xấu hổ.
"Có thể là do em trai nhỏ mộng du."
"Đúng đúng đúng, cũng có thể."
Hai chị em nhìn nhau mỉm cười, họ cùng nhau chạy đi đánh răng rửa mặt và thay quần áo.
Một lúc sau, đã đến giờ ăn sáng, dì Lam nhẹ nhàng đánh thức Tiểu Kha dậy và bảo cậu đi đánh răng rửa mặt để ăn sáng.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Tiêu Kha đánh răng rửa mặt sạch sẽ ngồi xuống bàn ăn.
Chị tư thay sang một bộ đồng phục tập luyện, buộc tóc đuôi ngựa cao, trông tràn đầy sức sống.
Chị bảy vẫn mặc đồng phục công sở màu đen, có một điểm khác biệt chính là dường như tâm trạng cô ấy đang rất tốt, trên khóe miệng cô ấy lúc nào xuất hiện một nụ cười.
Sau khi ăn xong, chị tư ra ngoài chạy bộ còn chị bảy trở về công ty xử lý công việc.
Cuối cùng, Tiểu Kha cũng có khoảng thời gian rảnh rỗi của riêng mình.
Vì để không lãng phí từng phút từng giây, ngay khi hai người chị của mình cừa ra khỏi cửa, Tiểu Kha đã kéo Tiểu Hắc đang nằm ngáy o… o… chạy đến vườn hoa phía sau.
Đi vào đình nghỉ mát, Tiểu Kha lấy Nạp Khí Đan ra và bắt đầu tu luyện với Tiểu Hắc.
Linh khí ở vườn hoa gần đó bị dẫn dắt vào bên trong cơ thể của Tiểu Kha, cuối cùng được đưa vào đan điền.
Mỗi lần tu luyện, dáng người làn da của Tiểu Kha sẽ được cải thiện một chút.
Cơ thể trước đây bị ảnh hưởng bởi các yếu tố môi trường dần dần trở lại hình dáng ban đầu.
Phương thức tu luyện của Tiểu Hắc vẫn là ngủ, chẳng qua là sau khi ăn Nạp Khí Đan thì nó càng ngủ ngón hơn thôi.
Nếu cẩn thận cảm thụ thì cũng có thể phát hiện ra rằng bộ lông trắng của nó càng ngày càng sáng bóng, trên đầu con chó còn có phình ra một khối thịt khó thấy.
Tiểu Kha dành cả buổi sáng để tu luyện cho đến tận trưa, cả vườn hoa tràn đầy sức sống dưới ánh mặt trời.
Không khí tràn ngập mùi hương của đất và hoa.
Cậu bé đang ngồi trong xếp bằng trong đình để tu luyện từ từ mở mắt ra, trong đôi mắt màu xanh lam của cậu hiện lên một chút ánh sáng chói mắt.
"Ài, cứ theo như tốc độ tu luyện này, phải mất bao lâu để tu luyện tới Luyện Khí hậy kỳ đây?"
Tiểu Kha mới còn nhỏ tuổi như vậy mà đã có chuyện phải phiền não rồi.
Cậu đã học qua các trận pháp, trong có một trận pháp có thể tập hợp linh khí thiên địa gần đó, nhưng với tu vi hiện tại của cậu hoàn toàn không thể nào bố trí cái này được.
Tụ Linh Trận là một trận pháp cấp một rất đặc biệt, nó không có chức năng tấn công hay phòng ngự, nhưng nó có thể liên tục thu nạp linh khí ở gần đó và trong trận pháp.
Khi thăng cắp đến Luyện Khí hậu kỳ, cậu phải bố trí một trận pháp tại trang viên để đẩy nhanh tốc độ tu luyện hơn.
Nghĩ đến đây, Tiểu Kha càng lại kiên định với mục tiêu của mình hơn.
Ding Dong Dong...
Chiếc điện thoại di động trong túi áo của cậu reo lên.
Tiểu Kha lấy nó ra và nhấn nút nghe, từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của chị bảy: "Em trai, sau bữa trưa, để chị tư dẫn em đi sửa soạn một chút, hôm nay em sẽ đi dự tiệc với chị."
"Dự tiệc?"
Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Kha đưa Tiểu Hắc trở về biệt thự.
Trong đại sảnh, chị tư đang phân phó một đám người làm di chuyển một đống rương hòm.
Mắt thấy nó lập tức chất thành một ngọn núi nhỏ, thậm chí còn có hơi lung lay sắp đổ. Thấy rằng em trai đã về nhà, Vương Văn Nhã nắm tay Tiểu Kha kéo cậu đến trước núi rương hòm này.
"Em trai, đây là những món quà do chị đặc biệt vận chuyển từ nước M về đây."
"Nước M? Món quà?"
Cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Kha khẽ hé mở, cậu khiếp sợ nhìn núi quà.
Chị tư cũng quá mạnh rồi.
Vương Văn Nha dẫn đầu mở cái rương đầu tiên ra, trong đó chứa một số robot nhỏ và còn có thể điều khiển từ xa.
Sau đó, cô ấy để Tiểu Kha tự mình mở những cái rương tiếp theo.
"Hì hì, cảm ơn chị."
Tiểu Kha vui vẻ mở một cái rương, bên trong là một chiếc xe đua đồ chơi tinh xảo.
"Wow, thật tuyệt!"
Đây là niềm hạnh phúc khi có chị gái, chuẩn bị thật nhiều món quà để em trai mình mở.
Vương Văn Nhã đứng sang một bên, dịu dàng mỉm cười và nhìn em trai mình mở từng chiếc rương ra.
Dựa theo số liệu thống kê, đây là những món quà mà các bé trai yêu thích nhất.
Một chiếc rương khác được mở ra, trong đó là một thanh kiếm nho nhỏ, vỏ kiếm được trang trí bằng vàng, rất có khí phách Bá Vương.
Thân kiếm được làm bằng loại sắt rất nhẹ và mềm, không có răng cưa sắc cạnh, vì vậy nó sẽ không gây hại cho con người.
"Wow, là một bảo kiếm rất đẹp! Em yêu chị chết mất."
Vương Văn Nhã được khen ngợi đến mức phiêu phiêu bay bổng, cô ấy cảm thấy miệng của em trai mình quả thực rất ngọt.
Từng chiếc rương được mở ra, côn bổng vàng nhỏ, đá quý, điện thoại, đồng hồ, quần áo và giày dép...
Sau nửa giờ, tay của Tiểu Kha đã mỏi nhừ nhưng vẫn còn nửa núi rương nữa.
Lúc dì Lam đến cũng đây cũng là lúc bà ấy thông báo cho hai chị em họ đã có thể ăn trưa rồi.
Quả thực, hai người họ có hơi đói bụng, Vương Văn Nhã lập tức dặn dò người làm hầu mang những món quà còn lại đến phòng chứa đồ, sau đó nắm tay em trai để dắt cậu đi ăn trưa.
Tiểu Kha thắc mắc hỏi chị tư, những món quà này mất bao nhiêu tiền, có phải là rất đắt không.
Vương Văn Nhã ước tính sơ bộ.
"Chi phí mua quà, phí vận chuyển, tiền thuê nhân công và thuế cộng lại thì có thể là gần 8 triệu."
"Tám triệu!"
Thấy chị tư nói ra con số tám triệu bằng giọng thản nhiên, trong khoảng khác đó cậu cảm thấy tôi tò mò, mấy người chị của cậu liệu rằng có phải họ đều là phú bà hay không?
Bản thân cậu vất vả dựa vào ngọc thạch để làm giàu cũng chỉ mới lời được 20 triệu.
Tại sao cậu lại cảm thấy các chị gái của mình xem nhẹ con số mấy triệu vậy?
Thực ra, đối với hai người họ mà nói, tám triệu này thực sự không nhiều.
Vương Nhã Văn đảm nhiệm chức Hội trưởng Ủy ban Giáo dục Quốc tế, mức lương khoảng hàng trăm triệu mỗi tháng. Ngoài ra còn có sự tài trợ của các trường cao đẳng và đại học và chỉ riêng phí tài trợ là hàng trăm tỷ một năm. Suy cho cùng, các trường cao đẳng, đại học đều rất giàu.
Vương Tư Kỳ thì càng không cần phải nói, thu nhập hàng năm của tập đoàn Vương thị là hàng chục tỷ.
Về cơ bản, tập đoàn Vương thị là tài sản của gia đình họ Vương, tất cả số họ tiền kiếm được đều thuộc về nhà họ Vương ngoại trừ tiền lương của nhân viên.
Trên bàn ăn, Vương Văn Nhã trêu chọc em trai.
"Tiểu Kha, quà tặng của chị có được không, mở có vui không?"
"Vui lắm, chị tư là tốt nhất."
"Vậy thì mau thưởng cho chị một cái hôn má đi."
Tiểu Kha ngoan ngoãn mổ trên mặt Vương Văn Nhã một cái.
Làm cho cô ấy không ngừng cười khanh khách, giống như được ăn mật ngọt, trong lòng cô ấy cảm thấy rất ngọt ngào.
Sau bữa trưa vui vẻ, Vương Văn Nhã cũng bắt tay vào công việc.
Hôm nay là đại thọ lần thứ 80 của ông cụ nhà họ Cố, mời tất cả các gia tộc ở Ma Đô đến dự tiệc.
Thực lực của nhà họ Cố cũng coi như là gần xêm xêm với tứ đại gia tộc, ông cụ Cố có hai người con trai, đứa con trai thứ hai, Cố Bưu chính là người thân cận với cha mình hơn.
Chủ yếu là vì Cố Bưu chính là chiến hữu của cha cậu, lại còn là trưởng bối của các chị cho nên nhà họ Vương nhất định phải đến sự bữa tiệc này.
Sau khi nghe xong, Tiểu Kha mới biết được thì ra lúc trước cha mình là quân nhân.
Có một điều mà cậu không biết đó chính là, hiện tại cha cậu đã là Tướng quân uy chấn một phương.
Tiểu Kha còn muốn hỏi chị mình là khi nào thì cha sẽ trở về gặp Tiểu Kha, nhưng lại bị chị gái ngắt lời.
"Trong bữa tiệc này, chị phải cho em trai mình ăn mặc thật đẹp, để những kẻ hợm hĩnh thấy được em trai của chị quý giá đến nhường nào."
"Hừ, sau này có chị gái bảo vệ em, để xem còn ai dám đụng đến cực cưng nhà chúng ta."
Tiểu Kha có thể nghe được lời nói của chị mình là có ý gì, nhà họ Cao, có thể nghe thấy những lời của chị gái mình có nghĩa là gì, nhà họ Cao, nhà họ Vương ở thủ đô…
Trước khi Tiểu Kha kịp phản ứng, chị tư đã bế cậu lên và đi lên lầu.
Cảm giác hai chân treo lơ lửng giữa không trung khá khó chịu.
Tiểu Kha âm thầm thề, trong tương lại cậu sẽ cao lớn hơn nữa đấy, để xem đến lúc đó chị sẽ làm gì để ôm được cậu lên.
"Được rồi Tiểu Kha, chúng ta bắt đầu thay đổi cách ăn mặc trước, trước tiên là đi tắm rửa."
Tiêu Kha mỉm cười gật đầu.
Sau vài giây, cậu mới nhận ra có điều gì đó không ổn, tại sao chị gái lại ôm cậu đi vào phòng tắm rồi?
Tiểu Kha hoảng sợ nhìn chị tư đang rất vui vẻ của mình.
"Chị tư, chị có thể ra ngoài rồi, em bắt đầu tắm rửa đây."
Vương Văn Nhã thể hiện sắc mặt khó hiểu.
"Tắm rửa, vậy tại sao chị phải ra ngoài, chị phải tắm rửa cho em thật sạch sẽ mà."
"Hả?"
Tiểu Kha trực tiếp thoát khỏi vòng tay của chị gái, cậu nhảy xuống đất, còn cố giữ "khoảng cách an toàn", cách chị gái mình một mét.
"Sao vậy, em trai chị biết xấu hổ rồi sao, không sao đâu."
Khuôn mặt Tiểu Kha đỏ bừng vì xấu hổ, như thể chỉ cần véo một cái là có thể chảy ra nước.
"Không được, chị mau đi ra ngoài đi, nếu chị không ra ngoài, em sẽ không tắm nữa."
Cuối cùng, Vương Văn Nhã miễn cưỡng bước ra khỏi phòng tắm.
Trong toàn bộ quá trình tắm, Tiểu Kha nâng cao tinh thần cảnh giác đến mức tối đa và chú ý đến nhất cử nhất động của mọi thứ xung quanh mình trong sợ hãi.
"Ôi, tại sao chị gái của mình lại đáng sợ như vậy."