Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 209
Ánh sáng từ xa chiếu tới, không gian đen tối bị chia thành hai nửa sáng tối, trong không khí truyền tới tiếng cười của Chư Thần Vô Niệm:
“Rất tốt, rốt cục cũng có chút ý tứ... Trần Cô Hạ...”
“Đi.”
Không nhiều lời vô nghĩa, Trần Cô Hạ chỉ Đông Phương Lộ phất phất tay, ý bảo hắn rời đi, đối với điều này Chư Thần Vô Niệm không phản ứng gì.
Từ lúc nhỏ tới giờ, Đông Phương Lộ luôn khắc khổ rèn luyện, phải nói là cũng có chút thành tựu, thế nhưng bây giờ hắn đau đớn vô cùng, nhưng vẫn còn giữ được năng lực hành động, hắn hơi chần chừ, sau đó che ngực chạy về phía hướng của Trần Cô Hạ chỉ, khi quay đầu nhìn lại, thì hai thân ảnh đã giao thoa với nhau ở một chỗ.
Chư Thần Vô Niệm chủ công, Trần Cô Hạ phòng thủ, lan can đá bên cạnh luống hoa bị đập nát thành mấy khúc, Chư Thần Vô Niệm xuất thủ, làm cho những người đứng xem đều cảm thấy có chút hoa cả mắt, thật là khó có thể tưởng tượng được nếu như mình là Trần Cô Hạ, thì sẽ có cảm giác như thế nào.
Một khắc sau, Trần Cô Hạ cùng Chư Thần Vô Niệm đồng thời trúng chiêu lui ra phía sau.
Hành lang tối mờ, do lúc nãy đuổi theo nhau nên bây giờ có nhiều chỗ hỗn loạn.
…..
“Ngươi không đủ nhanh, không đủ nhanh, không đủ nhanh, không đủ nhanh...”
Trong nháy mắt ngăn cản được 3 quyền như gió, quyền thứ 4 đã hung hăng đấm thẳng vào tiểu phúc, mặc dù có thể mượn lực đẩy lực, nhưng mà hắn vẫn cảm nhận được sự đau đớn vô cùng.
Cho nên hai gối của hắn hợp lại, cùng nhau ra sức đẩy quyền đầu đang điên cuồng của Chư Thần Vô Niệm ra ngoài, nhưng mà tay của hắn lại thuận tiện đẩy một vòng, đập thẳng vào đầu vai của Trần Cô Hạ, làm cho hắn lảo đảo lui lại phía sau hai bước.
Không cho Trần Cô Hạ thời gian thở dốc, công kích tiếp theo đã như gió lan tới.
“Quá chậm, quá chậm, quá chậm, quá chậm, quá chậm, quá chậm...”
Trong trời đêm, tiếng nói cười vẫn điên cuồng như cũ. Chư Thần Vô Niệm công kích như cuồng phong bạo vũ, tốc độ cao kinh người. Trần Cô Hạ ngăn cản đâu vào đấy, nào là móc, bao, đẩy, thỉnh thoảng có một số công kích không kịp chống đỡ, bị đánh thẳng vào người, nhưng mà thần sắc hắn không có nửa điểm biến hóa.
Lúc này ở trước mắt người xem, Chư Thần Vô Niệm như một người biểu diễn tú cầu, mau lẹ, thuần thục, thỉnh thoảng tiến công, mỗi một lần công kích hắn đều có chuẩn bị, toàn thân biến thành một lợi khí giết người, ánh mắt người xem đôi khi còn không theo kịp động tác xuất thủ của hắn.
Gió đang thổi bốn phía, đột nhiên ngừng lại, cả người Chư Thần Vô Niệm mất đi cân đối, bị Trần Cô Hạ đánh một đòn.
“Chậm ư...”
Bịch một tiếng, Chư Thần Vô Niệm rơi thẳng xuống đất, bụi vung lên, Trần Cô Hạ không ngừng đuổi tới.
Tình thế trong nháy mắt nghịch chuyển.
Là nguyên lão cấp võ sư của Viêm Hoàng Giác Tỉnh, Trần Cô Hạ không chỉ am hiểu lý luận tri thức và tu vi bản thân kinh nghiệm thực chiến của hắn tuyệt đối không thể xem thường, trước kia khi còn ở Nhật Bản bị mọi người vây công trọng thương mà hắn vẫn còn có thể chạy thoát đã chứng minh thực lực của hắn.
Lúc này thương thế đã khỏi hẳn tuy rằng không theo kịp được tốc độ công kích của Chư Thần Vô Niệm, nhưng mà hắn cũng không hoảng loạn, thỉnh thoảng xuất thủ đánh lại.
Nhu thuật là một môn võ học xuất phát từ Ấn Độ, nhưng lại được Nhật Bản phát dương quang đại, bắt, đá hoàn toàn là dùng nhu thắng cương. Chư Thần Vô Niệm đương nhiên hiểu được quy luật này, khi cánh tay của hắn bị chế trụ, hắn liền ra sức triển khai phản kích, nhưng mà, Trần Cô Hạ đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội như vậy, cho nên hai người đồng thời lĩnh đòn ngã lăn trên đất.
Trên mặt đất, bụi bay bốn phía, không ngừng phát ra thanh âm bịch bịch, thân hình hai người quay cuồng, đứng từ xa nhìn lại trông như hai con cá không ngừng quẫy trên mặt nước.
Ngay cả cả khi thân hình hai người đã ngã, lực phá hoại vẫn rất kinh người, một đoạn lan can bằng đá vừa gãy lập tức bị cuốn vào, ầm một tiếng hóa thành hai nửa bay ra. Trong vòng mấy giây, thân hình hai người đã di chuyển qua một khoảng cách hơn 10 thước, hung hăng lao vào bức tường của căn phòng.
Trong trận chiến toàn lực này, một tay của Chư Thần Vô Niệm đã thành công thoát khỏi trói buộc, nhưng mà cái tay vừa thoát, cái cổ đã bị chế trụ... Trần Cô Hạ một mặt không ngừng chế trụ cánh tay của đối phương, một mặt triển khai công kích mãnh liệt, nhu thuật so đấu, sợ nhất là để đối phương có thể hoạt động bàn tay, như vậy thì chỉ có nước chịu chết.
Trận chiến nguy hiểm này mới chỉ diễn ra được hơn 10 giây, vậy mà bụi đã bốc lên mù mịt, thân hình Trần Cô Hạ đột nhiên bay ngược ra sau, một lúc sau mới đứng dậy ôm ngực, thở ra một hơi. Đối diện với hắn, Chư Thần Vô Niệm đã im lặng đứng lên, hơi có chút chật vật, tay phải cầm tay trái kéo một cái, chỉ nghe “cách” một tiếng, đã chỉnh lại được cánh tay trật khớp của mình.
“Rất tốt, kỹ xảo rất tuyệt, thiếu chút nữa thì ngươi giết được ta, ha hả ha hả...”
Hắn cười nhẹ, nhẹ nhàng phất phất tay, trong làn bụi bặm, gương mặt hắn trở nên như ẩn như hiện.
“Như vậy... thời gian khởi động cho nóng người đã kết thúc, để biểu hiện tôn kính với lực lượng vừa rồi của ngươi. Kế tiếp, ta sẽ toàn lực ứng phó.”
********************************************
Trong ánh sáng, Lý Vân Tú dẫn theo Nhã Hàm, không ngừng chạy trốn những tiếng la ở phía sau càng lúc càng gần.
Từ xa nhìn lại, trên hành lang của một căn nhà, ánh sáng đã bị tắt, đó là bởi vì đi qua chỗ nào, Lý Vân Tú đều tắt đèn, việc này không chỉ làm cho đối phương không nhận ra phương hướng của mình, mà còn tránh được súng của đối phương.
Mặc dù bị đèn đã bị tắt, nhưng bây giờ, thời gian nàng chạy trốn được cũng không còn nhiều.
Hai tay của nàng sờ phía sau, vũ khí duy nhất nàng có thể dùng bây giờ, là một con dao giải phẫu, lúc nãy nàng chỉ kịp cần con dao này mà thôi, nhưng mà dưới tình huống này, nó không phải là vũ khí công kích hữu hiệu.
Nàng chỉ có một ý nghĩ là phải làm sao cho mình tiếp cận được với đối phương, lúc đó sẽ dùng con dao này, nhưng mà cách nghĩ này chỉ có thể thực hiện khi đơn độc chạy trốn, nhưng bây giờ ngoại trừ Nhã Hàm, lại còn có 2 người ở phía sau đuổi theo.
Kích phát tiềm năng của bệnh nhân, trị hết ngoại thương, đây là dị năng của Lý Vân Tú, với năng lực này, nàng có thể trở thành một bác sĩ ngoại khoa rất tốt, nhưng với loại bệnh của Nhã Hàm, nàng vẫn bất lực, nhưng mà, là một thành viên của Viêm Hoàng Giác Tỉnh, nàng đã dùng dị năng của mình để thử nghiệm giết người, lúc nãy chính là lần thử nghiệm đầu tiên.
Đem dị năng vô hại phát huy tới mức tối đa, trực tiếp tác động tới trái tim và não bộ, làm cho tốc độ tan vỡ của tế bào nhanh hơn kích phát hết tiềm năng, khiến cho đối phương không cách nào tiếp nhận được, dẫn tới vỡ tim, bại não mà chết.
Lần này thí nghiệm này được cho là thành công, cũng là lần đầu tiên nàng giết người, nhưng mà tình cảnh lúc này không cho phép người ta thương cảm, mặc quần áo màu trắng, nàng cùng với Nhã Hàm không ngừng chạy về phía trước.
Tiến vào trong phòng thể dục chật hẹp, sau đó lại chạy xuống hành lang của tầng 1, đúng là phái cảm ơn địa hình phức tạp của sân vận động, hai nàng mới có khả năng không cho 2 tên lính đánh thuê phía sau bắt kịp.
Khi đi qua hành lang của tầng 1, Lý Vân Tú chạy trước nghiêng đầu nhìn về khu ký túc xá cách đó không xa, đột nhiên, tiếng súng vang lên. Nhã Hàm kêu “A” một tiếng, vừa quay đầu lại, đã thấy Nhã Hàm té ngã, vốn là nàng bị bệnh tình hành hạ, nay lại chạy trốn trong một thời gian dài, ngã lần này không cách nào dậy nổi nữa.
Lý Vân Tú nắm chặt dao giải phẩu, chạy tới dìu Nhã Hàm.
Hai gã lính đánh thuê cầm súng chạy tới, họng súng nhắm ngay vào hai người.
Chắc là vì nguyên nhân đồng bạn bị chết, hai mắt của 2 người này hiển lộ hung quang, vốn phải nổ súng, nhưng hai người này lại dùng tiếng Thái nói với nhau vài câu, một người trong đó đá thẳng vào bụng của Lý Vân Tú, làm cho nàng đau đớn ngã trên mặt đất.
Một người cầm súng đi lên dí thẳng vào đầu Lý Vân Tú, đau đớn ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy họng súng đen ngòm, tên lính đánh thuê thì nhìn nàng với ánh mắt độc ác, ở sau lưng của hắn, ánh đèn của sân vận động đột nhiên chiếu lên bức tường.
Khi ánh sáng này quét qua, phạm vi xung quanh được chiếu sáng, có thể nhìn thấy một bức tranh đẹp mắt...
Đây là... bức tranh cuối cùng mình có thể nhìn thấy hay sao? Trong đầu hiện lên một ý nghĩ, vốn muốn nhắm hai mắt lại, nhưng mà đột nhiên nàng lại nghi ngờ mở ra...
Sau một khắc, không có tiếng súng nào vang lên.
Một bóng đen chắn trước ánh sáng, máu tươi bắn tung tóe!
Chắn trước luồng ánh sáng là một bóng người, trong tầm mắt của Lý Vân Tú chỉ lóe lên mọt cái, đã thấy máu bắn xa tận 2 thước. Đợi thân hình của 2 tên lính đánh thuê ngã xuống, một người mặc áo choàng xám đứng quay lưng về phía nàng, hắn thu hồi chủy thủ. Nhã Hàm nhìn thấy người này thì đột nhiên nghẹn ngào, há miệng mà không phát ra âm thanh gì, nước mắt cũng không rơi, chỉ đứng đó.
Giản Tố Ngôn...
Ý nghĩ này xẹt qua trong đầu của Lý Vân Tú, cái tên này nàng đã được người ta nhắc tới vô số lần, tuy rằng nàng là thành viên của Viêm Hoàng Giác Tỉnh, chưa chính thức tiếp nhận nhiệm vụ, nhưng mà là một Dị năng giả, địa vị tương đối siêu nhiên, cho nên có thể lui tới với các thành viên khác. Với lại đám người Diệp Liên khi đứng trước một mỹ nữ như nàng, thì cũng chẳng thể giữ miệng được hoàn toàn, cho nên nàng cũng biết đối chút.
Khoảng hơn 1 năm trước danh hiệu Hoa Tulip nổi lên, người này đã từng cứu toàn bộ thành viên của du thuyền tinh mộng, dưới sự vây công của mấy trăm lính đánh thuê vẫn đẩy lui được vua sát thủ Nguyên Lại Triêu Sang, đồng thời cướp được thuyền của đối phương phát tín hiệu cầu cứu, sau đó đánh nhau với đội ngũ được võ trang đầy đủ trên một hòn đảo, cứu được anh em nhà Đông Phương gia mà lông tóc không hao tổn gì, còn giết hơn 10 người của đối phương.
Người này có thể ung dung di chuyển trong mưa bom bão đạn, có thể thoải mái đón đỡ đối phương, thậm chí có thể giết chết Đại Nội Trưởng Đốc trong sự vây công của Nguyên Lại Triêu Sang, bức lui vua sát thủ.
Mà quan trọng nhất là, mỗi thời khắc trọng yếu, nàng đều bảo trì được sự ung dung bình tĩnh của mình. Theo như Diệp Liên nói, thì nàng là một nữ tử hoàn mỹ, cường đại, mỹ lệ, ưu nhã, tất cả các đặc điểm đều có thể khiến cho người khác động lòng. Tuy rằng Lý Vân Tú chưa tận mắt chứng kiến, nhưng trong đầu nàng cũng nghĩ rằng, nữ tử này là một người hoàn mỹ.
Tới lúc này, nàng mới chân chính được nhìn thấy nữ tử hoàn mỹ.
Người này từ trên trời giáng xuống, dễ dàng giết chết hai gã lính đánh thuê, Nhã Hàm không kìm được nước mắt, mà “Giản Tố Ngôn” lại nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo ốm yếu của Nhã Hàm, khi hai thân hình tiếp xúc với nhau, tiếng khóc đã bật ra nơi cổ họng của nàng, kèm theo tiếng khóc là tiếng tim đập, chứng tỏ những nồi sợ hãi, ủy khuất, chua xót khổ sở đã được phát tiết, điều này làm cho viền mắt của Lý Vân Tú đỏ lên.
Cảm giác là tương đối kỳ diệu, ở trong mắt Lý Vân Tú, thường ngày cô giáo Nhã Hàm tương đối kiên cường độc lập, ở trường học, nàng không bao giờ nhắc tới thân phận của mình, còn về những mặt khác, nàng lại có năng lực xuất sắc, cái tên Trương Nhã Hàm có thể khiến cho người khác kính phục từ trong nội tâm.
Trong công việc thì nàng tương đối nghiêm khắc, nhưng không việc gì có thể khiến người khác xoi mói, lại là người có lễ phép, cuộc sống cá nhân rất bình thản, vì vậy mà nàng được rất nhiều người ái mộ, nhưng cho tới bây giờ nàng đều cự tuyệt toàn bộ những lời tỏ tình của người khác, người ta cũng chưa đồn thổi gì về những mối tình của nàng. Đối với một cô gái 21 tuổi, đây thực sự là một con người hoàn mỹ.
Lúc nãy Nhã Hàm cùng với nàng chạy chốn trối chết, cho dù sức khỏe không tốt, bệnh tình chuyển biến xấu, mệt mỏi tới vô lực, nhưng Nhã Hàm chưa bao giờ để lộ mình đang đau đớn, suy yếu, sợ hãi, oán giận, nàng lúc nào cũng cắn chặt răng để không ngã, nàng không muốn liên lụy tới bạn bè, điều này thật sự khiến người khác kính nể.
Vậy mà trước mắt, Lý Vân Tú liền phát hiện, Nhã Hàm kiên nghị độc lập không còn thấy đâu cả, chỉ còn một Nhã Hàm đang khóc nghẹn ngào, trên mặt hiện đầy nước mắt, thân thể run rẩy, dùng hết sức của mình mới đứng được.
Thoạt nhìn, trông nàng như một người con gái nhỏ nhìn thấy mẹ của mình, những lớp vỏ bên ngoài trong nháy mắt đã sụp đổ.
Ở nơi này, chỉ nghe “Giản Tố Ngôn” nhẹ giọng nói:
“Được rồi, không có chuyện gì... Chúng ta trước tiên tìm một chỗ an toàn đã...”
Thanh âm dường như có chút kỳ quái... Giọng nói trung tính? Lý Vân Tú đột nhiên nhớ tới những gì mà Diệp Liên miêu tả, nhưng mà lại cảm thấy khác xa với tưởng tượng của mình. Đột nhiên, người kia quay đầu lại, dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn nàng một hồi, rốt cục bất đắc dĩ nhún vai, đưa tay ra phía sau.
Há to miệng, Lý Vân Tú trong nháy mắt hóa đá.
“Được rồi, cô giáo Lý, đi từ từ...”
Dao giải phẫu của nàng đã bị Gia Minh đoạt mất, đương nhiên khi hắn rút dao, nói chuyện thì Lý Vân Tú mới hoàn toàn tỉnh táo, tâm tình vô cùng hỗn loạn.
“Chuyện này... Ngươi ngươi ngươi... Thế nào...”
“An yên tĩnh một chút, cô giáo Lý, tôi cũng mong cô nên hiểu rõ, không cần hỏi vì sao, đừng hỏi tại sao tôi làm vậy, những chuyện vừa rồi, tôi không hi vọng có người khác biết, cũng không hi vọng có thêm người phải chết, có được không?”
Lý Vân Tú xoa xoa hai tay, nàng hít sâu mấy hơi thở, nỗ lực tiêu hóa hiện thực, nhìn ánh mắt của Gia Minh, câu nói đầu tiên của nàng là:
“Ách, đây là... Uy hiếp ư?”
“Không, chỉ là cảm kích và tạ ơn mà thôi, đương nhiên, giả như cần phải...”
Gia Minh tiếc nuối nhún vai.
“Mời...”
Ở trước mắt Lý Vân Tú, Nhã Hàm vẫn dàn dụa nước mắt, hai tay đột nhiên chắp lại, nói:
“Cô Lý, xin cô giữ bí mật giúp hắn, được chứ?”
“Ách... A...”
Trong nháy mắt, Lý Vân Tú bỗng nhiên tỉnh ngộ, sở dĩ hắn thỉnh cầu nàng, là vì nàng mang đã dẫn theo Trương Nhã Hàm chạy trốn, nếu như không thì hắn chẳng do dự mà giết mình, cho nên nàng khẽ gật đầu, còn chưa kịp nói. Gia Minh đã cười đứng lên, đao giải phẫu tiện tay ném một cái.
Quang mang chợt lóe lên, một gã lính đánh thuê mới từ hành lang hơi lao ra, đã bị dao giải phẫu ghim vào cánh tay, sau một khắc, tay phải của Gia Minh đưa lên, một tiếng nổ điếc tai, ngực người kia máu tuôn xối xả, thân hình bay xa ra phía ngoài, thứ nằm trong tay Gia Minh, rõ ràng là “pháo bỏ túi” với mỹ danh Sa Mạc Chi Ưng.
Đứng chắn trước mặt Nhã Hàm, dường như đây là chuyện vô cùng nhỏ bé với Gia Minh, hắn vươn tay về phía sau, kéo thân hình vô lực của Nhã Hàm, tay phải thì cầm súng, đi trong hành lang.
“Rất nhiều chuyện trước đây, em xin lỗi, lúc chị hết bệnh, xem sẽ trò chuyện một lần với chị, xem... có... biện pháp gì giải quyết không...”
Câu nói này lọt vào tai của Nhã Hàm, vốn nàng đã suy yếu và vô lực, thì nước mắt lại một lần nước trào ra, lý trí lúc này rất khó mà phân tích mọi chuyện, nàng đang bệnh, rơi vào hiểm cảnh, được Gia Minh tới cứu, trong lòng của nàng đã áy náy và hối hận. Lúc này nghe xong Gia Minh nói, rất xin lỗi... đây là nói mát ư, trò chuyện một lần? Trò chuyện cái gì... Hắn muốn đánh nàng, mắng nàng ư?
Hiện giờ Gia Minh một tay ôm Nhã Hàm, một tay cầm súng đi về phía trước, trên thân hình hắn tỏa ra một cố khí chất lạnh lùng và khẩn trương, còn Nhã Hàm thì bị bệnh làm cho hồ đồ, trong lúc nhất thời không thể nghĩ ra nguyên nhân vì sao hắn phải giết người. Nàng lúc này cho rằng Gia Minh đã không chịu được nàng nữa, sẽ ra tay giáo huấn nàng, sự sợ hãi làm cho cái đầu của nàng loạn lên, nghĩ tới chuyện bị đối đãi thô bạo... nhưng chẳng nhẽ... Gia Minh lại đối với nàng như vậy?
Roi da, ngựa gỗ, ngọn nến, nghiêm phạt nàng quỳ trên mặt đất, cởi hết quần áo đánh đòn làm cho nàng không dám khóc, không dám nói... Nhưng khi nhìn thấy Gia Minh đang ôm mình, thì nàng cũng có chút hối hận, ở bên cạnh hắn, nàng không cảm thấy mình mệt, trong lúc nhất thời, đầu óc của nàng toàn là sự hoang tưởng, lại có chút chờ mong, tự trách, chuyện gì đặc sắc cũng nghĩ ra được cả...
Lý Vân Tú đi sát theo sau, khi đi qua một lối rẽ, thấy ở nơi này có thi thể một gã lính đánh thuê, hiển nhiên chính là người vừa bị Gia Minh bắn chết, tình trạng vô cùng thảm liệt.
Nàng là bác sĩ, tinh thông giải phẫu, khi ở Nhật Bản còn ở trong nhà xác thực tập một thời gian, cho nên đối với người chết có lực miễn dịch tương đối mạnh.
Nhã Hàm vốn tỉnh táo, nhưng khi nhìn thấy Gia Minh thì lại chẳng biết gì, chỉ biết nhìn Gia Minh, những chuyện khác nàng chẳng thấy gì cả. Còn Gia Minh thì quay đầu nổ luôn hai phát súng, làm cho 2 tên lính đang đuổi theo sợ hãi phải ẩn nấp, hắn bình tĩnh di chuyển ra sân vận động.
“Hiện tại tình huống không tốt lắm, động tĩnh bên này lớn, phần lớn người trong trường học sẽ đổ tới đây, đặc biệt là Chư Thần Vô Niệm... Em sẽ tìm một chỗ cho các người trốn đi, rồi nghĩ biện pháp kéo họ ra xa nơi này, Sa Sa bây giờ vẫn ở trong trường, bọn Chư Thần Vô Niệm lại phá sóng, trong lúc nhất thời em cũng không tìm được nàng, cũng không mong muốn nàng có chuyện, cho nên em phải tìm cách phát tín hiệu ra mới được...”
Những câu nói này vốn là để cho Nhã Hàm nghe, nhưng mà chỉ có Lý Vân Tú gật đầu, nói tới tình huống của Sa Sa, ngữ khí của Gia Minh nhạt đi, dường như hắn chẳng có gì sốt ruột, thân hình Nhã Hàm cũng hơi chấn động một chút, sau đó nàng vươn hai tay, ôm thật chặt lấy Gia Minh...
Đi vào sân vận động, Gia Minh nhìn đồng hồ đeo tay, một âm thanh vang lên, hắn ấn ấn vài cái, một điểm đỏ lập tức lóe lên, ngay cả những nơi đã bị phá sóng, vẫn có thể hoạt động. Lúc này có 2 gã lính đánh thuê đuổi tới. Gia Minh không do dự, đóng cửa của sân vận động lại.
“Tích”
Một thanh âm vang lên, toàn bộ sân vận động tắt điện, rơi vào trong bóng tối, một vài tên lính đánh thuê nhận được tin tức từ các nơi khác vọt tới, không lâu sau ẩn mình vào không gian hắc ám này.
Ở một nơi khác, Huân và Sa Sa đang liều mạng chạy trốn. Ở phía sau các nàng, có mấy bảo vệ đang cầm vũ khí chống trả bọn lính đánh thuê, đây là những bảo vệ mà Đông Phương Lộ âm thầm đưa tới gần trường, mà ở trong một góc của một căn phòng khác, có một mập mạp đang sợ hãi run rẩy, hoang mang bò tới một cửa sổ.
Ở ngoài trường học, cảnh sát và người nhà của học sinh đang nghị luận chuyện bọn lính đánh thuê đã đưa ra yêu cầu “2 tỷ USD cùng với 5 chiếc trực thăng” làm tiền chuộc. Cùng lúc đó. Diệp Liên dẫn tiêu đội hành động của Viêm Hoàng Giác Tỉnh tới, âm thầm lẻn vào trong trường...
“Rất tốt, rốt cục cũng có chút ý tứ... Trần Cô Hạ...”
“Đi.”
Không nhiều lời vô nghĩa, Trần Cô Hạ chỉ Đông Phương Lộ phất phất tay, ý bảo hắn rời đi, đối với điều này Chư Thần Vô Niệm không phản ứng gì.
Từ lúc nhỏ tới giờ, Đông Phương Lộ luôn khắc khổ rèn luyện, phải nói là cũng có chút thành tựu, thế nhưng bây giờ hắn đau đớn vô cùng, nhưng vẫn còn giữ được năng lực hành động, hắn hơi chần chừ, sau đó che ngực chạy về phía hướng của Trần Cô Hạ chỉ, khi quay đầu nhìn lại, thì hai thân ảnh đã giao thoa với nhau ở một chỗ.
Chư Thần Vô Niệm chủ công, Trần Cô Hạ phòng thủ, lan can đá bên cạnh luống hoa bị đập nát thành mấy khúc, Chư Thần Vô Niệm xuất thủ, làm cho những người đứng xem đều cảm thấy có chút hoa cả mắt, thật là khó có thể tưởng tượng được nếu như mình là Trần Cô Hạ, thì sẽ có cảm giác như thế nào.
Một khắc sau, Trần Cô Hạ cùng Chư Thần Vô Niệm đồng thời trúng chiêu lui ra phía sau.
Hành lang tối mờ, do lúc nãy đuổi theo nhau nên bây giờ có nhiều chỗ hỗn loạn.
…..
“Ngươi không đủ nhanh, không đủ nhanh, không đủ nhanh, không đủ nhanh...”
Trong nháy mắt ngăn cản được 3 quyền như gió, quyền thứ 4 đã hung hăng đấm thẳng vào tiểu phúc, mặc dù có thể mượn lực đẩy lực, nhưng mà hắn vẫn cảm nhận được sự đau đớn vô cùng.
Cho nên hai gối của hắn hợp lại, cùng nhau ra sức đẩy quyền đầu đang điên cuồng của Chư Thần Vô Niệm ra ngoài, nhưng mà tay của hắn lại thuận tiện đẩy một vòng, đập thẳng vào đầu vai của Trần Cô Hạ, làm cho hắn lảo đảo lui lại phía sau hai bước.
Không cho Trần Cô Hạ thời gian thở dốc, công kích tiếp theo đã như gió lan tới.
“Quá chậm, quá chậm, quá chậm, quá chậm, quá chậm, quá chậm...”
Trong trời đêm, tiếng nói cười vẫn điên cuồng như cũ. Chư Thần Vô Niệm công kích như cuồng phong bạo vũ, tốc độ cao kinh người. Trần Cô Hạ ngăn cản đâu vào đấy, nào là móc, bao, đẩy, thỉnh thoảng có một số công kích không kịp chống đỡ, bị đánh thẳng vào người, nhưng mà thần sắc hắn không có nửa điểm biến hóa.
Lúc này ở trước mắt người xem, Chư Thần Vô Niệm như một người biểu diễn tú cầu, mau lẹ, thuần thục, thỉnh thoảng tiến công, mỗi một lần công kích hắn đều có chuẩn bị, toàn thân biến thành một lợi khí giết người, ánh mắt người xem đôi khi còn không theo kịp động tác xuất thủ của hắn.
Gió đang thổi bốn phía, đột nhiên ngừng lại, cả người Chư Thần Vô Niệm mất đi cân đối, bị Trần Cô Hạ đánh một đòn.
“Chậm ư...”
Bịch một tiếng, Chư Thần Vô Niệm rơi thẳng xuống đất, bụi vung lên, Trần Cô Hạ không ngừng đuổi tới.
Tình thế trong nháy mắt nghịch chuyển.
Là nguyên lão cấp võ sư của Viêm Hoàng Giác Tỉnh, Trần Cô Hạ không chỉ am hiểu lý luận tri thức và tu vi bản thân kinh nghiệm thực chiến của hắn tuyệt đối không thể xem thường, trước kia khi còn ở Nhật Bản bị mọi người vây công trọng thương mà hắn vẫn còn có thể chạy thoát đã chứng minh thực lực của hắn.
Lúc này thương thế đã khỏi hẳn tuy rằng không theo kịp được tốc độ công kích của Chư Thần Vô Niệm, nhưng mà hắn cũng không hoảng loạn, thỉnh thoảng xuất thủ đánh lại.
Nhu thuật là một môn võ học xuất phát từ Ấn Độ, nhưng lại được Nhật Bản phát dương quang đại, bắt, đá hoàn toàn là dùng nhu thắng cương. Chư Thần Vô Niệm đương nhiên hiểu được quy luật này, khi cánh tay của hắn bị chế trụ, hắn liền ra sức triển khai phản kích, nhưng mà, Trần Cô Hạ đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội như vậy, cho nên hai người đồng thời lĩnh đòn ngã lăn trên đất.
Trên mặt đất, bụi bay bốn phía, không ngừng phát ra thanh âm bịch bịch, thân hình hai người quay cuồng, đứng từ xa nhìn lại trông như hai con cá không ngừng quẫy trên mặt nước.
Ngay cả cả khi thân hình hai người đã ngã, lực phá hoại vẫn rất kinh người, một đoạn lan can bằng đá vừa gãy lập tức bị cuốn vào, ầm một tiếng hóa thành hai nửa bay ra. Trong vòng mấy giây, thân hình hai người đã di chuyển qua một khoảng cách hơn 10 thước, hung hăng lao vào bức tường của căn phòng.
Trong trận chiến toàn lực này, một tay của Chư Thần Vô Niệm đã thành công thoát khỏi trói buộc, nhưng mà cái tay vừa thoát, cái cổ đã bị chế trụ... Trần Cô Hạ một mặt không ngừng chế trụ cánh tay của đối phương, một mặt triển khai công kích mãnh liệt, nhu thuật so đấu, sợ nhất là để đối phương có thể hoạt động bàn tay, như vậy thì chỉ có nước chịu chết.
Trận chiến nguy hiểm này mới chỉ diễn ra được hơn 10 giây, vậy mà bụi đã bốc lên mù mịt, thân hình Trần Cô Hạ đột nhiên bay ngược ra sau, một lúc sau mới đứng dậy ôm ngực, thở ra một hơi. Đối diện với hắn, Chư Thần Vô Niệm đã im lặng đứng lên, hơi có chút chật vật, tay phải cầm tay trái kéo một cái, chỉ nghe “cách” một tiếng, đã chỉnh lại được cánh tay trật khớp của mình.
“Rất tốt, kỹ xảo rất tuyệt, thiếu chút nữa thì ngươi giết được ta, ha hả ha hả...”
Hắn cười nhẹ, nhẹ nhàng phất phất tay, trong làn bụi bặm, gương mặt hắn trở nên như ẩn như hiện.
“Như vậy... thời gian khởi động cho nóng người đã kết thúc, để biểu hiện tôn kính với lực lượng vừa rồi của ngươi. Kế tiếp, ta sẽ toàn lực ứng phó.”
********************************************
Trong ánh sáng, Lý Vân Tú dẫn theo Nhã Hàm, không ngừng chạy trốn những tiếng la ở phía sau càng lúc càng gần.
Từ xa nhìn lại, trên hành lang của một căn nhà, ánh sáng đã bị tắt, đó là bởi vì đi qua chỗ nào, Lý Vân Tú đều tắt đèn, việc này không chỉ làm cho đối phương không nhận ra phương hướng của mình, mà còn tránh được súng của đối phương.
Mặc dù bị đèn đã bị tắt, nhưng bây giờ, thời gian nàng chạy trốn được cũng không còn nhiều.
Hai tay của nàng sờ phía sau, vũ khí duy nhất nàng có thể dùng bây giờ, là một con dao giải phẫu, lúc nãy nàng chỉ kịp cần con dao này mà thôi, nhưng mà dưới tình huống này, nó không phải là vũ khí công kích hữu hiệu.
Nàng chỉ có một ý nghĩ là phải làm sao cho mình tiếp cận được với đối phương, lúc đó sẽ dùng con dao này, nhưng mà cách nghĩ này chỉ có thể thực hiện khi đơn độc chạy trốn, nhưng bây giờ ngoại trừ Nhã Hàm, lại còn có 2 người ở phía sau đuổi theo.
Kích phát tiềm năng của bệnh nhân, trị hết ngoại thương, đây là dị năng của Lý Vân Tú, với năng lực này, nàng có thể trở thành một bác sĩ ngoại khoa rất tốt, nhưng với loại bệnh của Nhã Hàm, nàng vẫn bất lực, nhưng mà, là một thành viên của Viêm Hoàng Giác Tỉnh, nàng đã dùng dị năng của mình để thử nghiệm giết người, lúc nãy chính là lần thử nghiệm đầu tiên.
Đem dị năng vô hại phát huy tới mức tối đa, trực tiếp tác động tới trái tim và não bộ, làm cho tốc độ tan vỡ của tế bào nhanh hơn kích phát hết tiềm năng, khiến cho đối phương không cách nào tiếp nhận được, dẫn tới vỡ tim, bại não mà chết.
Lần này thí nghiệm này được cho là thành công, cũng là lần đầu tiên nàng giết người, nhưng mà tình cảnh lúc này không cho phép người ta thương cảm, mặc quần áo màu trắng, nàng cùng với Nhã Hàm không ngừng chạy về phía trước.
Tiến vào trong phòng thể dục chật hẹp, sau đó lại chạy xuống hành lang của tầng 1, đúng là phái cảm ơn địa hình phức tạp của sân vận động, hai nàng mới có khả năng không cho 2 tên lính đánh thuê phía sau bắt kịp.
Khi đi qua hành lang của tầng 1, Lý Vân Tú chạy trước nghiêng đầu nhìn về khu ký túc xá cách đó không xa, đột nhiên, tiếng súng vang lên. Nhã Hàm kêu “A” một tiếng, vừa quay đầu lại, đã thấy Nhã Hàm té ngã, vốn là nàng bị bệnh tình hành hạ, nay lại chạy trốn trong một thời gian dài, ngã lần này không cách nào dậy nổi nữa.
Lý Vân Tú nắm chặt dao giải phẩu, chạy tới dìu Nhã Hàm.
Hai gã lính đánh thuê cầm súng chạy tới, họng súng nhắm ngay vào hai người.
Chắc là vì nguyên nhân đồng bạn bị chết, hai mắt của 2 người này hiển lộ hung quang, vốn phải nổ súng, nhưng hai người này lại dùng tiếng Thái nói với nhau vài câu, một người trong đó đá thẳng vào bụng của Lý Vân Tú, làm cho nàng đau đớn ngã trên mặt đất.
Một người cầm súng đi lên dí thẳng vào đầu Lý Vân Tú, đau đớn ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy họng súng đen ngòm, tên lính đánh thuê thì nhìn nàng với ánh mắt độc ác, ở sau lưng của hắn, ánh đèn của sân vận động đột nhiên chiếu lên bức tường.
Khi ánh sáng này quét qua, phạm vi xung quanh được chiếu sáng, có thể nhìn thấy một bức tranh đẹp mắt...
Đây là... bức tranh cuối cùng mình có thể nhìn thấy hay sao? Trong đầu hiện lên một ý nghĩ, vốn muốn nhắm hai mắt lại, nhưng mà đột nhiên nàng lại nghi ngờ mở ra...
Sau một khắc, không có tiếng súng nào vang lên.
Một bóng đen chắn trước ánh sáng, máu tươi bắn tung tóe!
Chắn trước luồng ánh sáng là một bóng người, trong tầm mắt của Lý Vân Tú chỉ lóe lên mọt cái, đã thấy máu bắn xa tận 2 thước. Đợi thân hình của 2 tên lính đánh thuê ngã xuống, một người mặc áo choàng xám đứng quay lưng về phía nàng, hắn thu hồi chủy thủ. Nhã Hàm nhìn thấy người này thì đột nhiên nghẹn ngào, há miệng mà không phát ra âm thanh gì, nước mắt cũng không rơi, chỉ đứng đó.
Giản Tố Ngôn...
Ý nghĩ này xẹt qua trong đầu của Lý Vân Tú, cái tên này nàng đã được người ta nhắc tới vô số lần, tuy rằng nàng là thành viên của Viêm Hoàng Giác Tỉnh, chưa chính thức tiếp nhận nhiệm vụ, nhưng mà là một Dị năng giả, địa vị tương đối siêu nhiên, cho nên có thể lui tới với các thành viên khác. Với lại đám người Diệp Liên khi đứng trước một mỹ nữ như nàng, thì cũng chẳng thể giữ miệng được hoàn toàn, cho nên nàng cũng biết đối chút.
Khoảng hơn 1 năm trước danh hiệu Hoa Tulip nổi lên, người này đã từng cứu toàn bộ thành viên của du thuyền tinh mộng, dưới sự vây công của mấy trăm lính đánh thuê vẫn đẩy lui được vua sát thủ Nguyên Lại Triêu Sang, đồng thời cướp được thuyền của đối phương phát tín hiệu cầu cứu, sau đó đánh nhau với đội ngũ được võ trang đầy đủ trên một hòn đảo, cứu được anh em nhà Đông Phương gia mà lông tóc không hao tổn gì, còn giết hơn 10 người của đối phương.
Người này có thể ung dung di chuyển trong mưa bom bão đạn, có thể thoải mái đón đỡ đối phương, thậm chí có thể giết chết Đại Nội Trưởng Đốc trong sự vây công của Nguyên Lại Triêu Sang, bức lui vua sát thủ.
Mà quan trọng nhất là, mỗi thời khắc trọng yếu, nàng đều bảo trì được sự ung dung bình tĩnh của mình. Theo như Diệp Liên nói, thì nàng là một nữ tử hoàn mỹ, cường đại, mỹ lệ, ưu nhã, tất cả các đặc điểm đều có thể khiến cho người khác động lòng. Tuy rằng Lý Vân Tú chưa tận mắt chứng kiến, nhưng trong đầu nàng cũng nghĩ rằng, nữ tử này là một người hoàn mỹ.
Tới lúc này, nàng mới chân chính được nhìn thấy nữ tử hoàn mỹ.
Người này từ trên trời giáng xuống, dễ dàng giết chết hai gã lính đánh thuê, Nhã Hàm không kìm được nước mắt, mà “Giản Tố Ngôn” lại nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo ốm yếu của Nhã Hàm, khi hai thân hình tiếp xúc với nhau, tiếng khóc đã bật ra nơi cổ họng của nàng, kèm theo tiếng khóc là tiếng tim đập, chứng tỏ những nồi sợ hãi, ủy khuất, chua xót khổ sở đã được phát tiết, điều này làm cho viền mắt của Lý Vân Tú đỏ lên.
Cảm giác là tương đối kỳ diệu, ở trong mắt Lý Vân Tú, thường ngày cô giáo Nhã Hàm tương đối kiên cường độc lập, ở trường học, nàng không bao giờ nhắc tới thân phận của mình, còn về những mặt khác, nàng lại có năng lực xuất sắc, cái tên Trương Nhã Hàm có thể khiến cho người khác kính phục từ trong nội tâm.
Trong công việc thì nàng tương đối nghiêm khắc, nhưng không việc gì có thể khiến người khác xoi mói, lại là người có lễ phép, cuộc sống cá nhân rất bình thản, vì vậy mà nàng được rất nhiều người ái mộ, nhưng cho tới bây giờ nàng đều cự tuyệt toàn bộ những lời tỏ tình của người khác, người ta cũng chưa đồn thổi gì về những mối tình của nàng. Đối với một cô gái 21 tuổi, đây thực sự là một con người hoàn mỹ.
Lúc nãy Nhã Hàm cùng với nàng chạy chốn trối chết, cho dù sức khỏe không tốt, bệnh tình chuyển biến xấu, mệt mỏi tới vô lực, nhưng Nhã Hàm chưa bao giờ để lộ mình đang đau đớn, suy yếu, sợ hãi, oán giận, nàng lúc nào cũng cắn chặt răng để không ngã, nàng không muốn liên lụy tới bạn bè, điều này thật sự khiến người khác kính nể.
Vậy mà trước mắt, Lý Vân Tú liền phát hiện, Nhã Hàm kiên nghị độc lập không còn thấy đâu cả, chỉ còn một Nhã Hàm đang khóc nghẹn ngào, trên mặt hiện đầy nước mắt, thân thể run rẩy, dùng hết sức của mình mới đứng được.
Thoạt nhìn, trông nàng như một người con gái nhỏ nhìn thấy mẹ của mình, những lớp vỏ bên ngoài trong nháy mắt đã sụp đổ.
Ở nơi này, chỉ nghe “Giản Tố Ngôn” nhẹ giọng nói:
“Được rồi, không có chuyện gì... Chúng ta trước tiên tìm một chỗ an toàn đã...”
Thanh âm dường như có chút kỳ quái... Giọng nói trung tính? Lý Vân Tú đột nhiên nhớ tới những gì mà Diệp Liên miêu tả, nhưng mà lại cảm thấy khác xa với tưởng tượng của mình. Đột nhiên, người kia quay đầu lại, dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn nàng một hồi, rốt cục bất đắc dĩ nhún vai, đưa tay ra phía sau.
Há to miệng, Lý Vân Tú trong nháy mắt hóa đá.
“Được rồi, cô giáo Lý, đi từ từ...”
Dao giải phẫu của nàng đã bị Gia Minh đoạt mất, đương nhiên khi hắn rút dao, nói chuyện thì Lý Vân Tú mới hoàn toàn tỉnh táo, tâm tình vô cùng hỗn loạn.
“Chuyện này... Ngươi ngươi ngươi... Thế nào...”
“An yên tĩnh một chút, cô giáo Lý, tôi cũng mong cô nên hiểu rõ, không cần hỏi vì sao, đừng hỏi tại sao tôi làm vậy, những chuyện vừa rồi, tôi không hi vọng có người khác biết, cũng không hi vọng có thêm người phải chết, có được không?”
Lý Vân Tú xoa xoa hai tay, nàng hít sâu mấy hơi thở, nỗ lực tiêu hóa hiện thực, nhìn ánh mắt của Gia Minh, câu nói đầu tiên của nàng là:
“Ách, đây là... Uy hiếp ư?”
“Không, chỉ là cảm kích và tạ ơn mà thôi, đương nhiên, giả như cần phải...”
Gia Minh tiếc nuối nhún vai.
“Mời...”
Ở trước mắt Lý Vân Tú, Nhã Hàm vẫn dàn dụa nước mắt, hai tay đột nhiên chắp lại, nói:
“Cô Lý, xin cô giữ bí mật giúp hắn, được chứ?”
“Ách... A...”
Trong nháy mắt, Lý Vân Tú bỗng nhiên tỉnh ngộ, sở dĩ hắn thỉnh cầu nàng, là vì nàng mang đã dẫn theo Trương Nhã Hàm chạy trốn, nếu như không thì hắn chẳng do dự mà giết mình, cho nên nàng khẽ gật đầu, còn chưa kịp nói. Gia Minh đã cười đứng lên, đao giải phẫu tiện tay ném một cái.
Quang mang chợt lóe lên, một gã lính đánh thuê mới từ hành lang hơi lao ra, đã bị dao giải phẫu ghim vào cánh tay, sau một khắc, tay phải của Gia Minh đưa lên, một tiếng nổ điếc tai, ngực người kia máu tuôn xối xả, thân hình bay xa ra phía ngoài, thứ nằm trong tay Gia Minh, rõ ràng là “pháo bỏ túi” với mỹ danh Sa Mạc Chi Ưng.
Đứng chắn trước mặt Nhã Hàm, dường như đây là chuyện vô cùng nhỏ bé với Gia Minh, hắn vươn tay về phía sau, kéo thân hình vô lực của Nhã Hàm, tay phải thì cầm súng, đi trong hành lang.
“Rất nhiều chuyện trước đây, em xin lỗi, lúc chị hết bệnh, xem sẽ trò chuyện một lần với chị, xem... có... biện pháp gì giải quyết không...”
Câu nói này lọt vào tai của Nhã Hàm, vốn nàng đã suy yếu và vô lực, thì nước mắt lại một lần nước trào ra, lý trí lúc này rất khó mà phân tích mọi chuyện, nàng đang bệnh, rơi vào hiểm cảnh, được Gia Minh tới cứu, trong lòng của nàng đã áy náy và hối hận. Lúc này nghe xong Gia Minh nói, rất xin lỗi... đây là nói mát ư, trò chuyện một lần? Trò chuyện cái gì... Hắn muốn đánh nàng, mắng nàng ư?
Hiện giờ Gia Minh một tay ôm Nhã Hàm, một tay cầm súng đi về phía trước, trên thân hình hắn tỏa ra một cố khí chất lạnh lùng và khẩn trương, còn Nhã Hàm thì bị bệnh làm cho hồ đồ, trong lúc nhất thời không thể nghĩ ra nguyên nhân vì sao hắn phải giết người. Nàng lúc này cho rằng Gia Minh đã không chịu được nàng nữa, sẽ ra tay giáo huấn nàng, sự sợ hãi làm cho cái đầu của nàng loạn lên, nghĩ tới chuyện bị đối đãi thô bạo... nhưng chẳng nhẽ... Gia Minh lại đối với nàng như vậy?
Roi da, ngựa gỗ, ngọn nến, nghiêm phạt nàng quỳ trên mặt đất, cởi hết quần áo đánh đòn làm cho nàng không dám khóc, không dám nói... Nhưng khi nhìn thấy Gia Minh đang ôm mình, thì nàng cũng có chút hối hận, ở bên cạnh hắn, nàng không cảm thấy mình mệt, trong lúc nhất thời, đầu óc của nàng toàn là sự hoang tưởng, lại có chút chờ mong, tự trách, chuyện gì đặc sắc cũng nghĩ ra được cả...
Lý Vân Tú đi sát theo sau, khi đi qua một lối rẽ, thấy ở nơi này có thi thể một gã lính đánh thuê, hiển nhiên chính là người vừa bị Gia Minh bắn chết, tình trạng vô cùng thảm liệt.
Nàng là bác sĩ, tinh thông giải phẫu, khi ở Nhật Bản còn ở trong nhà xác thực tập một thời gian, cho nên đối với người chết có lực miễn dịch tương đối mạnh.
Nhã Hàm vốn tỉnh táo, nhưng khi nhìn thấy Gia Minh thì lại chẳng biết gì, chỉ biết nhìn Gia Minh, những chuyện khác nàng chẳng thấy gì cả. Còn Gia Minh thì quay đầu nổ luôn hai phát súng, làm cho 2 tên lính đang đuổi theo sợ hãi phải ẩn nấp, hắn bình tĩnh di chuyển ra sân vận động.
“Hiện tại tình huống không tốt lắm, động tĩnh bên này lớn, phần lớn người trong trường học sẽ đổ tới đây, đặc biệt là Chư Thần Vô Niệm... Em sẽ tìm một chỗ cho các người trốn đi, rồi nghĩ biện pháp kéo họ ra xa nơi này, Sa Sa bây giờ vẫn ở trong trường, bọn Chư Thần Vô Niệm lại phá sóng, trong lúc nhất thời em cũng không tìm được nàng, cũng không mong muốn nàng có chuyện, cho nên em phải tìm cách phát tín hiệu ra mới được...”
Những câu nói này vốn là để cho Nhã Hàm nghe, nhưng mà chỉ có Lý Vân Tú gật đầu, nói tới tình huống của Sa Sa, ngữ khí của Gia Minh nhạt đi, dường như hắn chẳng có gì sốt ruột, thân hình Nhã Hàm cũng hơi chấn động một chút, sau đó nàng vươn hai tay, ôm thật chặt lấy Gia Minh...
Đi vào sân vận động, Gia Minh nhìn đồng hồ đeo tay, một âm thanh vang lên, hắn ấn ấn vài cái, một điểm đỏ lập tức lóe lên, ngay cả những nơi đã bị phá sóng, vẫn có thể hoạt động. Lúc này có 2 gã lính đánh thuê đuổi tới. Gia Minh không do dự, đóng cửa của sân vận động lại.
“Tích”
Một thanh âm vang lên, toàn bộ sân vận động tắt điện, rơi vào trong bóng tối, một vài tên lính đánh thuê nhận được tin tức từ các nơi khác vọt tới, không lâu sau ẩn mình vào không gian hắc ám này.
Ở một nơi khác, Huân và Sa Sa đang liều mạng chạy trốn. Ở phía sau các nàng, có mấy bảo vệ đang cầm vũ khí chống trả bọn lính đánh thuê, đây là những bảo vệ mà Đông Phương Lộ âm thầm đưa tới gần trường, mà ở trong một góc của một căn phòng khác, có một mập mạp đang sợ hãi run rẩy, hoang mang bò tới một cửa sổ.
Ở ngoài trường học, cảnh sát và người nhà của học sinh đang nghị luận chuyện bọn lính đánh thuê đã đưa ra yêu cầu “2 tỷ USD cùng với 5 chiếc trực thăng” làm tiền chuộc. Cùng lúc đó. Diệp Liên dẫn tiêu đội hành động của Viêm Hoàng Giác Tỉnh tới, âm thầm lẻn vào trong trường...