Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 220
Tích tích tích...
Đêm khuya, tiếng thiết bị điện tử vang lên trong phòng, sau khi bác sĩ ra khỏi phòng bệnh, bên giường chỉ còn lại mẹ hai mặc váy ngủ đang tỉ mỉ đắp chăn cho nàng, một vài y tá đi qua bên cửa sổ.
“Bác sĩ nói buổi tối con sẽ tỉnh, đúng là đã tỉnh rồi.”
“Ồ, mẹ hai...”
“Cha con vẫn liên tục liên hệ với bên Anh và Mỹ, vừa rồi ông ấy ra ngoài nghe điện thoại, chắc là một lát nữa sẽ vào.”
Vừa nói, vị mẹ hai trên danh nghĩa nhưng thực ra lại không khác gì chị gái của nàng này ngồi xuống bên giường.
“Bây giờ cảm thấy thế nào, có đói không? Có khát nước không? Nhìn con giống như đột nhiên mập lên một vòng vậy.”
Vươn ngón tay ra chọc chọc vào khuôn mặt sưng phù đến khi làn da bị lõm thành một lỗ nhỏ, bà ta mới chậm rãi rút tay lại:
“Có đau không?”
“Không đau.”
Nằm trên giường lắc đầu một cách suy yếu, Nhã Hàm miễn cưỡng nở nụ cười.
“Không khác bình thường là bao, chỉ là không có sức lực, hơi phù...”
“Nhưng rất khó coi.”
“Không sao cả, dù sao cũng không có ai đến đây cả...”
Nhã Hàm cười yếu ớt.
“Ừ.”
Mẹ hai nhún vai, một lát sau mới nhớ ra.
“Ai nói không có ai đến đây, lúc chiều học sinh của con có đến thăm con đó.”
“Ồ?”
“Là đứa nhỏ tên Cố Gia Minh, vừa là học sinh vừa là sư đệ của con đó. Khi đó con còn đang ngủ, cha con không cho nó vào, nhưng mẹ thấy hai đứa con có quan hệ rất tốt nên mới gọi nó vào. Nó mang một bó Cẩm Chướng lớn đến cho con, mẹ để người ta cắm ngoài phòng khách đó.”
Vẻ mặt trở nên hơi phức tạp, nàng mở miệng nhưng dường như trong chốc lát lại không biết nên nói gì cho phải.
“Hắn... Đi rồi?”
“Đương nhiên là đi rồi.”
Mẹ hai gật đầu.
“Mẹ nói chuyện với nó một lát, đứa nhỏ kia cũng không tệ lắm. Ài, khiến mẹ thấy khó hiểu chính là mặc dù nó chưa ra dáng gì cả nhưng khi nói chuyện lại hoàn toàn không có cảm giác dè dặt, gò bó như những học sinh bình thường. Cũng vì như vậy mà con và nó mới là bạn bè được sao?”
“Ừ...”
Nhã Hàm cười, chậm rãi nói:
“Hắn đó, luôn thích tỏ ra người lớn, trẻ con nha, rất thích tỏ ra trưởng thành... Hắn có nói gì không?”
“Ồ... Chỉ hỏi mấy chuyện đơn giản như tình hình của con thế nào rồi, đến bao giờ mới có thể bình phục, còn nói khi nào con đỡ hơn sẽ đến thăm.”
“Đến khi đỡ hơn...”
“Ha hả, mẹ còn nghe ngóng tin tức về bạn trai con từ nó, kết quả là nó cũng không rõ lắm, còn tưởng rằng quan hệ của bọn con tốt như vậy thì ít nhất nó cũng phải biết được chút ít chứ. Có phải đứa nhỏ này cố ý dấu giếm hay không?”
Đối với vấn đề như vậy, Nhã Hàm đương nhiên là chỉ trừng mắt mà không thèm trả lời, nhưng trong lòng lại ngổn ngang trăm mối, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng nói:
“Mẹ hai, lấy gương cho con được không? Con muốn xem bộ dạng hiện giờ của mình...”
“Ừ.”
Mẹ hai gật đầu rồi lấy hộp trang điểm từ túi xách ra đưa mặt gương đến trước mặt nàng.
“Thực ra cũng chỉ có vẻ suy yếu hơn mà thôi, khuôn mặt hơi sưng phù nhưng lại càng đáng yêu hơn nha.”
“... Thật xấu.”
Nhìn một lát, Nhã Hàm đua ra kết luận với tình trạng lúc này của mình.
Bộ dạng xấu như vậy cũng bị hắn thấy rồi... Trong lòng dâng lên cảm giác mất mác và buồn bã loáng thoáng. Thực ra ở trước mặt Gia Minh, vào lần muốn đào hôn kia, bộ dạng trần như nhộng sau khi tắm xong cùng bị hắn nhìn thấy hết rồi, sau đó còn đánh nhau trong chăn với hắn một trận, nhưng khi đó mình rất tự tin về bề ngoài, bị người khác nhìn thấy cũng không có gì là không hài lòng cả, sau đó trái lại lại không có ai để ý cả. Lúc này lại bị hắn thấy mình xấu như vậy, tâm tình nàng không khỏi hơi ủ rũ.
Chờ khi đỡ hơn lại đến sao... Hi vọng có thể mau khỏi...
Đến khi hơi buồn ngủ thì Trương Kính An mới đẩy cửa phòng bước vào, vẻ mặt rất vui mừng. Mẹ hai đứng dậy nghênh đón ông ta, câu đầu tiên ông ta nói chính là:
“Có tin tốt, cuối cùng thì bên New York cũng có tiến triển...”
********************************************
Vốn định nhân dịp thời gian này nói chuyện thẳng thắn với Nhã Hàm một lần, có một số việc nói rõ ràng, biết rõ ràng sẽ tốt hơn. Nhưng mặc dù hiểu đạo lý đó nhưng trong lòng hắn thực ra cũng chưa nghĩ ra được biện pháp nào để giải quyết cho tốt, có lẽ chính ý định này của mình mới là không chừa lại đường lui nào cả.
Chuyện tình cảm không thể giải quyết dứt khoát bằng đao thương súng ống được, đối với hắn vẫn luôn là chuyện đau đầu. Đi đến Trương gia, Nhã Hàm đang ngủ trái lại lại cho hắn có thêm thời gian suy nghĩ, trong lòng lại có thêm nhận thức mới đối với sự hèn yếu ban đầu của Nguyên Lại Triêu Sang.
Rời khỏi Trương gia, thời gian kế tiếp phần lớn đều ở trong bệnh viện, đưa cơm cho Sa Sa, mỗi ngày đều đến thăm Huân một chút. Thân thể bị trúng ba viên đạn, Huân bị thương khá nghiêm trọng, mặc dù tố chất thân thể rất tốt nhưng cũng phải cần một thời gian ngắn thì mới khỏi hẳn được.
Linh Tĩnh đến đây còn nhiều hơn so với Gia Minh, bởi vì sự kiện lần này, thời gian tiếp theo học viện Thánh Tâm cho nghỉ học, mỗi ngày Linh Tĩnh đều đến bệnh viện trông nom, chạy tới chạy lui giữa hai phòng bệnh của Sa Sa và Huân. Huân vốn luôn lặng lẽ và lạnh lùng nhưng khi ở cùng một chỗ với Linh Tĩnh lại nói rất nhiều - trước này nàng luôn bị Linh Tĩnh quấn quýt lấy nhờ dạy tiếng Anh, chỉ là khi ở cùng một chỗ với Gia Minh thì lại là một bộ dạng khác, thường thường là Gia Minh sẽ nhanh chóng gọt táo, thỉnh thoảng nói thêm vài câu, đại khái là những chuyện về thế giới ngầm. Đề tài thực sự rất bạo lực, chẳng qua dưới ánh nắng ấm áp chiếu vào. Gia Minh thuần thục gọt vỏ trái táo đỏ chót, sau đó tách thành bốn miếng, không ai có thể nghĩ tới bọn họ thậm chí đang nói đến những chuyện cấm kỵ như vậy.
Thực ra cũng phải nói, rất ít khi Gia Minh có hứng thú gọt táo, thường thường là Linh Tĩnh gọt được một nửa rồi đưa cho hắn, càng nhiều thời gian khi hai người ở chung một chỗ, chỉ hỏi thăm ân cần một chút rồi không hể nói thêm điều gì nữa, sau đó tự mình nhìn ngắm sắc trời hoặc âm u hoặc sáng sủa, nhìn lá cây rơi rụng khỏi cành, nhìn cây tùng đung đưa theo gió. Trời đã vào đông, trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt sạch sẽ sáng sủa, điều hoà duy trì cho không khí luôn ấm áp, nhưng khi nhìn tình cảnh bên ngoài lại cảm thấy hơi hiu quạnh.
Cũng không phải Gia Minh không muốn hoặc không thèm nói chuyện với Huân, chỉ là mọi người đều có bối cảnh trong thế giới ngầm, hắn cảm thấy nói những chuyện vụn vặt không hề có ý nghĩa gì cả, đó cũng là thói quen tập thành từ nhiều năm nay. Cũng phải nói, Gia Minh biểu hiện ra mặt ngoài ánh sáng nhiều hơn rất nhiều so với mặt trong bóng tối, cũng càng ngày càng thuần tuý hơn. Có đôi khi nhìn dưới góc độ một người bình thường, mình thực sự là đủ ngu ngốc, lại khó gần, đương nhiên không đám có ý kiến nhưng quá nửa là trong lòng cũng nghĩ như vậy - suy nghĩ như thế một hồi không khỏi khiến hắn bật cười. Linh Tĩnh và Sa Sa khiến hắn càng ngày càng giống người bình thường hơn.
Chỉ là, rất nhiều năm sau khi nhắc lại đoạn chuyện cũ này, chỉ là những thời khắc đơn giản thế này lại khắc sâu vào trong tâm khảm nàng nhất, khi đó cũng vì một số lý do mà mình tiếp cận với Gia Minh, sau đó tiếp xúc với cũng thường là mặt bóng tối, máu lạnh của Gia Minh, sau lại mong có được thứ gì đó bình thường nhưng bởi vì hai mặt thiện và ác của Gia Minh phân chia quá rõ ràng nên nàng cũng không dám thể hiện bất cứ điều gì không cần thiết, chuyện này sẽ bị cho rằng không phù hợp trong thế giới ngầm, cố gắng theo sát bước tiến của hắn. Cũng chỉ có trong thời gian như vậy nàng mới có thể cảm nhận được một mặt bình thường của Gia Minh.
Chẳng qua rất nhiều năm sau khi nhớ lại, quan hệ giữa hai người từ thuần tuý là bóng tối dần trở nên bình thường, trở nên có thể nói chuyện phiếm giống như những người bình thường thực sự đã trải qua thời gian quá dài và nhiều biến cố, đã trải qua quá nhiều chuyện máu và lửa, vui mừng và nước mắt... Chuyện này sẽ nói sau, tạm thời không nhắc đến nữa.
Ngoài cuộc sống bình thường này ra, âm thầm. Gia Minh đã bắt đầu chuẩn bị cho hành trình đến Tokyo không lâu sau của mình, nhớ lại tất cả các tin tức liên quan đến Bùi La Gia mà mình biết rồi phân tích, tổng hợp, dự đoán tất cả nhưng biến hoá có thể xảy ra. Trong lúc này hắn cũng chia sẻ rất nhiều tin tức cho Thiên Vũ Chính Tắc để hắn tiến hành xác minh nhất định và sửa đổi, vết thương do súng bắn cũng dần tốt lên trong đoạn thời gian này.
Chỉ là đứng trên phương diện của Thiên Vũ Chính Tắc, trước mắt cũng không tán thành chuyện Gia Minh đến Tokyo để trả thù. Lực lượng của Bùi La Gia mạnh mẽ, đặc biệt là hiện giờ đã chuẩn bị tốt phòng ngự, cho dù danh tiếng và thực lực của Hoa Tulip có cao hơn cả Nguyên Lại Triêu Sang thì cũng không thể một thân một mình xông thẳng và tổng bộ của Bùi La Gia rồi lại thoải mái thoát thân được. Đối với Thiên Vũ Chính Tắc, Gia Minh đánh lui Nguyên Lại Triêu Sang hai lần, giết Đại Nội Trưởng Đốc, Chư Thần Vô Niệm đã thể hiện được thực lực mạnh mẽ của hắn, đặc biệt là lần này nhận được tin tình báo về Bùi La Gia lại càng làm cho hắn hiểu được giá trị khổng lồ của Gia Minh, bất kể là xuất phát từ thiện ý hay suy nghĩ về lợi ích thì hắn cũng hi vọng trước mắt Gia Minh có thể bình an.
Nghỉ ngơi hơn mười ngày, vốn có thể chất rất tốt, vết thương do súng bắn của hắn cũng dần dần phục hồi như cũ. Bởi vì đã quyết định đi Nhật Bản nên hắn lại đến Trương gia một lần nữa, chỉ là lần này Nhã Hàm lại cũng đang ngủ, mẹ hai kia tiếp hắn một lúc, nói rằng bệnh tình của Nhã Hàm đã chuyển biến tốt đẹp, hơn nữa sắp tới lại chuẩn bị sang Mỹ để chữa trị. Gia Minh suy nghĩ một thời gian ngắn rồi quyết định dứt khoát chờ hai người đều an toàn trở về rồi mới tính tiếp.
Bất kể thế nào, những thứ như súng ống mới là lĩnh vực mà hắn am hiểu nhất.
Chỉ là, vài ngày sau, một cuộc điện thoại của Thiên Vũ Chính Tắc lại làm rối loạn tất cả các kế hoạch của hắn.
“Về chuyện của Chư Thần Vô Niệm lần trước, trước mắt Bùi La Gia đã có phương án xử lý bước đầu, vốn bọn họ cũng không có ý định như vậy, nhưng nghe nói... Vị cô giáo Trương Nhã Hàm kia sắp tới chuẩn bị sang Mỹ?”
“Ồ, liên quan gì đến cô ấy?”
“Những năm gần đây tổng bộ Bùi La Gia và các phân bộ khác luôn tồn tại mâu thuẫn, chẳng qua bởi vì không có xung đột về lợi ích quá lớn với phía Mỹ nên bọn họ vẫn duy trì quan hệ tương đối tốt đẹp với phân bộ tại Bắc Mỹ. Cậu cũng biết đấy, lực lượng của Bùi La Gia ở Bắc Mỹ phần lớn đều tập trung tại nước Mỹ. Bọn họ phân tích lần hành động của Chư Thần Vô Niệm lần này rồi đưa ra quyết định, hiện giờ chắc chắn cậu đã xem bọn họ là kẻ địch. Hoà hoãn không được, vừa lúc lại nhận được tin tức này cho nên bọn họ quyết định... À, người của tôi vừa nhận được tin tức ngày hôm nay rồi lập tức tiến hành điều tra, hình như vị tiểu thư Trương Nhã Hàm kia đã lên máy bay ngày hôm qua?”
Rầm một tiếng, Gia Minh dập máy. Trong một gian phòng tại Tokyo, Thiên Vũ Chính Tắc nghe tiếng tút tút kéo đài trong điện thoại rồi không khỏi nở nụ cười, bất kể thế nào, cho dù người bên Mỹ có ra tay thì cũng không thể huy động toàn bộ lực lượng của cả một tổ chức, đối phó với bọn họ an toàn hơn so với trực tiếp xông vào tổng bộ của người ta nhiều lắm.
“Chúc may mắn, Cố quân. Tôi ở nơi này phối hợp với cậu.”
Tự nhủ những lời này xong, hắn lại gọi thêm một cú điện thoại khác, thuận tay cầm xấp tài liệu hắn đã bỏ ra hơn mười ngày để sửa sang lên:
“A lô... Thiên Vũ Chính Tắc... Mời các vị lão đại tập hợp đi, tôi có một phần tài liệu rất thú vị muốn cho mọi người xem. Ừ, ha hả... Quà giáng sinh sớm, nhất định mọi người sẽ thích.”
Đêm khuya, tiếng thiết bị điện tử vang lên trong phòng, sau khi bác sĩ ra khỏi phòng bệnh, bên giường chỉ còn lại mẹ hai mặc váy ngủ đang tỉ mỉ đắp chăn cho nàng, một vài y tá đi qua bên cửa sổ.
“Bác sĩ nói buổi tối con sẽ tỉnh, đúng là đã tỉnh rồi.”
“Ồ, mẹ hai...”
“Cha con vẫn liên tục liên hệ với bên Anh và Mỹ, vừa rồi ông ấy ra ngoài nghe điện thoại, chắc là một lát nữa sẽ vào.”
Vừa nói, vị mẹ hai trên danh nghĩa nhưng thực ra lại không khác gì chị gái của nàng này ngồi xuống bên giường.
“Bây giờ cảm thấy thế nào, có đói không? Có khát nước không? Nhìn con giống như đột nhiên mập lên một vòng vậy.”
Vươn ngón tay ra chọc chọc vào khuôn mặt sưng phù đến khi làn da bị lõm thành một lỗ nhỏ, bà ta mới chậm rãi rút tay lại:
“Có đau không?”
“Không đau.”
Nằm trên giường lắc đầu một cách suy yếu, Nhã Hàm miễn cưỡng nở nụ cười.
“Không khác bình thường là bao, chỉ là không có sức lực, hơi phù...”
“Nhưng rất khó coi.”
“Không sao cả, dù sao cũng không có ai đến đây cả...”
Nhã Hàm cười yếu ớt.
“Ừ.”
Mẹ hai nhún vai, một lát sau mới nhớ ra.
“Ai nói không có ai đến đây, lúc chiều học sinh của con có đến thăm con đó.”
“Ồ?”
“Là đứa nhỏ tên Cố Gia Minh, vừa là học sinh vừa là sư đệ của con đó. Khi đó con còn đang ngủ, cha con không cho nó vào, nhưng mẹ thấy hai đứa con có quan hệ rất tốt nên mới gọi nó vào. Nó mang một bó Cẩm Chướng lớn đến cho con, mẹ để người ta cắm ngoài phòng khách đó.”
Vẻ mặt trở nên hơi phức tạp, nàng mở miệng nhưng dường như trong chốc lát lại không biết nên nói gì cho phải.
“Hắn... Đi rồi?”
“Đương nhiên là đi rồi.”
Mẹ hai gật đầu.
“Mẹ nói chuyện với nó một lát, đứa nhỏ kia cũng không tệ lắm. Ài, khiến mẹ thấy khó hiểu chính là mặc dù nó chưa ra dáng gì cả nhưng khi nói chuyện lại hoàn toàn không có cảm giác dè dặt, gò bó như những học sinh bình thường. Cũng vì như vậy mà con và nó mới là bạn bè được sao?”
“Ừ...”
Nhã Hàm cười, chậm rãi nói:
“Hắn đó, luôn thích tỏ ra người lớn, trẻ con nha, rất thích tỏ ra trưởng thành... Hắn có nói gì không?”
“Ồ... Chỉ hỏi mấy chuyện đơn giản như tình hình của con thế nào rồi, đến bao giờ mới có thể bình phục, còn nói khi nào con đỡ hơn sẽ đến thăm.”
“Đến khi đỡ hơn...”
“Ha hả, mẹ còn nghe ngóng tin tức về bạn trai con từ nó, kết quả là nó cũng không rõ lắm, còn tưởng rằng quan hệ của bọn con tốt như vậy thì ít nhất nó cũng phải biết được chút ít chứ. Có phải đứa nhỏ này cố ý dấu giếm hay không?”
Đối với vấn đề như vậy, Nhã Hàm đương nhiên là chỉ trừng mắt mà không thèm trả lời, nhưng trong lòng lại ngổn ngang trăm mối, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng nói:
“Mẹ hai, lấy gương cho con được không? Con muốn xem bộ dạng hiện giờ của mình...”
“Ừ.”
Mẹ hai gật đầu rồi lấy hộp trang điểm từ túi xách ra đưa mặt gương đến trước mặt nàng.
“Thực ra cũng chỉ có vẻ suy yếu hơn mà thôi, khuôn mặt hơi sưng phù nhưng lại càng đáng yêu hơn nha.”
“... Thật xấu.”
Nhìn một lát, Nhã Hàm đua ra kết luận với tình trạng lúc này của mình.
Bộ dạng xấu như vậy cũng bị hắn thấy rồi... Trong lòng dâng lên cảm giác mất mác và buồn bã loáng thoáng. Thực ra ở trước mặt Gia Minh, vào lần muốn đào hôn kia, bộ dạng trần như nhộng sau khi tắm xong cùng bị hắn nhìn thấy hết rồi, sau đó còn đánh nhau trong chăn với hắn một trận, nhưng khi đó mình rất tự tin về bề ngoài, bị người khác nhìn thấy cũng không có gì là không hài lòng cả, sau đó trái lại lại không có ai để ý cả. Lúc này lại bị hắn thấy mình xấu như vậy, tâm tình nàng không khỏi hơi ủ rũ.
Chờ khi đỡ hơn lại đến sao... Hi vọng có thể mau khỏi...
Đến khi hơi buồn ngủ thì Trương Kính An mới đẩy cửa phòng bước vào, vẻ mặt rất vui mừng. Mẹ hai đứng dậy nghênh đón ông ta, câu đầu tiên ông ta nói chính là:
“Có tin tốt, cuối cùng thì bên New York cũng có tiến triển...”
********************************************
Vốn định nhân dịp thời gian này nói chuyện thẳng thắn với Nhã Hàm một lần, có một số việc nói rõ ràng, biết rõ ràng sẽ tốt hơn. Nhưng mặc dù hiểu đạo lý đó nhưng trong lòng hắn thực ra cũng chưa nghĩ ra được biện pháp nào để giải quyết cho tốt, có lẽ chính ý định này của mình mới là không chừa lại đường lui nào cả.
Chuyện tình cảm không thể giải quyết dứt khoát bằng đao thương súng ống được, đối với hắn vẫn luôn là chuyện đau đầu. Đi đến Trương gia, Nhã Hàm đang ngủ trái lại lại cho hắn có thêm thời gian suy nghĩ, trong lòng lại có thêm nhận thức mới đối với sự hèn yếu ban đầu của Nguyên Lại Triêu Sang.
Rời khỏi Trương gia, thời gian kế tiếp phần lớn đều ở trong bệnh viện, đưa cơm cho Sa Sa, mỗi ngày đều đến thăm Huân một chút. Thân thể bị trúng ba viên đạn, Huân bị thương khá nghiêm trọng, mặc dù tố chất thân thể rất tốt nhưng cũng phải cần một thời gian ngắn thì mới khỏi hẳn được.
Linh Tĩnh đến đây còn nhiều hơn so với Gia Minh, bởi vì sự kiện lần này, thời gian tiếp theo học viện Thánh Tâm cho nghỉ học, mỗi ngày Linh Tĩnh đều đến bệnh viện trông nom, chạy tới chạy lui giữa hai phòng bệnh của Sa Sa và Huân. Huân vốn luôn lặng lẽ và lạnh lùng nhưng khi ở cùng một chỗ với Linh Tĩnh lại nói rất nhiều - trước này nàng luôn bị Linh Tĩnh quấn quýt lấy nhờ dạy tiếng Anh, chỉ là khi ở cùng một chỗ với Gia Minh thì lại là một bộ dạng khác, thường thường là Gia Minh sẽ nhanh chóng gọt táo, thỉnh thoảng nói thêm vài câu, đại khái là những chuyện về thế giới ngầm. Đề tài thực sự rất bạo lực, chẳng qua dưới ánh nắng ấm áp chiếu vào. Gia Minh thuần thục gọt vỏ trái táo đỏ chót, sau đó tách thành bốn miếng, không ai có thể nghĩ tới bọn họ thậm chí đang nói đến những chuyện cấm kỵ như vậy.
Thực ra cũng phải nói, rất ít khi Gia Minh có hứng thú gọt táo, thường thường là Linh Tĩnh gọt được một nửa rồi đưa cho hắn, càng nhiều thời gian khi hai người ở chung một chỗ, chỉ hỏi thăm ân cần một chút rồi không hể nói thêm điều gì nữa, sau đó tự mình nhìn ngắm sắc trời hoặc âm u hoặc sáng sủa, nhìn lá cây rơi rụng khỏi cành, nhìn cây tùng đung đưa theo gió. Trời đã vào đông, trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt sạch sẽ sáng sủa, điều hoà duy trì cho không khí luôn ấm áp, nhưng khi nhìn tình cảnh bên ngoài lại cảm thấy hơi hiu quạnh.
Cũng không phải Gia Minh không muốn hoặc không thèm nói chuyện với Huân, chỉ là mọi người đều có bối cảnh trong thế giới ngầm, hắn cảm thấy nói những chuyện vụn vặt không hề có ý nghĩa gì cả, đó cũng là thói quen tập thành từ nhiều năm nay. Cũng phải nói, Gia Minh biểu hiện ra mặt ngoài ánh sáng nhiều hơn rất nhiều so với mặt trong bóng tối, cũng càng ngày càng thuần tuý hơn. Có đôi khi nhìn dưới góc độ một người bình thường, mình thực sự là đủ ngu ngốc, lại khó gần, đương nhiên không đám có ý kiến nhưng quá nửa là trong lòng cũng nghĩ như vậy - suy nghĩ như thế một hồi không khỏi khiến hắn bật cười. Linh Tĩnh và Sa Sa khiến hắn càng ngày càng giống người bình thường hơn.
Chỉ là, rất nhiều năm sau khi nhắc lại đoạn chuyện cũ này, chỉ là những thời khắc đơn giản thế này lại khắc sâu vào trong tâm khảm nàng nhất, khi đó cũng vì một số lý do mà mình tiếp cận với Gia Minh, sau đó tiếp xúc với cũng thường là mặt bóng tối, máu lạnh của Gia Minh, sau lại mong có được thứ gì đó bình thường nhưng bởi vì hai mặt thiện và ác của Gia Minh phân chia quá rõ ràng nên nàng cũng không dám thể hiện bất cứ điều gì không cần thiết, chuyện này sẽ bị cho rằng không phù hợp trong thế giới ngầm, cố gắng theo sát bước tiến của hắn. Cũng chỉ có trong thời gian như vậy nàng mới có thể cảm nhận được một mặt bình thường của Gia Minh.
Chẳng qua rất nhiều năm sau khi nhớ lại, quan hệ giữa hai người từ thuần tuý là bóng tối dần trở nên bình thường, trở nên có thể nói chuyện phiếm giống như những người bình thường thực sự đã trải qua thời gian quá dài và nhiều biến cố, đã trải qua quá nhiều chuyện máu và lửa, vui mừng và nước mắt... Chuyện này sẽ nói sau, tạm thời không nhắc đến nữa.
Ngoài cuộc sống bình thường này ra, âm thầm. Gia Minh đã bắt đầu chuẩn bị cho hành trình đến Tokyo không lâu sau của mình, nhớ lại tất cả các tin tức liên quan đến Bùi La Gia mà mình biết rồi phân tích, tổng hợp, dự đoán tất cả nhưng biến hoá có thể xảy ra. Trong lúc này hắn cũng chia sẻ rất nhiều tin tức cho Thiên Vũ Chính Tắc để hắn tiến hành xác minh nhất định và sửa đổi, vết thương do súng bắn cũng dần tốt lên trong đoạn thời gian này.
Chỉ là đứng trên phương diện của Thiên Vũ Chính Tắc, trước mắt cũng không tán thành chuyện Gia Minh đến Tokyo để trả thù. Lực lượng của Bùi La Gia mạnh mẽ, đặc biệt là hiện giờ đã chuẩn bị tốt phòng ngự, cho dù danh tiếng và thực lực của Hoa Tulip có cao hơn cả Nguyên Lại Triêu Sang thì cũng không thể một thân một mình xông thẳng và tổng bộ của Bùi La Gia rồi lại thoải mái thoát thân được. Đối với Thiên Vũ Chính Tắc, Gia Minh đánh lui Nguyên Lại Triêu Sang hai lần, giết Đại Nội Trưởng Đốc, Chư Thần Vô Niệm đã thể hiện được thực lực mạnh mẽ của hắn, đặc biệt là lần này nhận được tin tình báo về Bùi La Gia lại càng làm cho hắn hiểu được giá trị khổng lồ của Gia Minh, bất kể là xuất phát từ thiện ý hay suy nghĩ về lợi ích thì hắn cũng hi vọng trước mắt Gia Minh có thể bình an.
Nghỉ ngơi hơn mười ngày, vốn có thể chất rất tốt, vết thương do súng bắn của hắn cũng dần dần phục hồi như cũ. Bởi vì đã quyết định đi Nhật Bản nên hắn lại đến Trương gia một lần nữa, chỉ là lần này Nhã Hàm lại cũng đang ngủ, mẹ hai kia tiếp hắn một lúc, nói rằng bệnh tình của Nhã Hàm đã chuyển biến tốt đẹp, hơn nữa sắp tới lại chuẩn bị sang Mỹ để chữa trị. Gia Minh suy nghĩ một thời gian ngắn rồi quyết định dứt khoát chờ hai người đều an toàn trở về rồi mới tính tiếp.
Bất kể thế nào, những thứ như súng ống mới là lĩnh vực mà hắn am hiểu nhất.
Chỉ là, vài ngày sau, một cuộc điện thoại của Thiên Vũ Chính Tắc lại làm rối loạn tất cả các kế hoạch của hắn.
“Về chuyện của Chư Thần Vô Niệm lần trước, trước mắt Bùi La Gia đã có phương án xử lý bước đầu, vốn bọn họ cũng không có ý định như vậy, nhưng nghe nói... Vị cô giáo Trương Nhã Hàm kia sắp tới chuẩn bị sang Mỹ?”
“Ồ, liên quan gì đến cô ấy?”
“Những năm gần đây tổng bộ Bùi La Gia và các phân bộ khác luôn tồn tại mâu thuẫn, chẳng qua bởi vì không có xung đột về lợi ích quá lớn với phía Mỹ nên bọn họ vẫn duy trì quan hệ tương đối tốt đẹp với phân bộ tại Bắc Mỹ. Cậu cũng biết đấy, lực lượng của Bùi La Gia ở Bắc Mỹ phần lớn đều tập trung tại nước Mỹ. Bọn họ phân tích lần hành động của Chư Thần Vô Niệm lần này rồi đưa ra quyết định, hiện giờ chắc chắn cậu đã xem bọn họ là kẻ địch. Hoà hoãn không được, vừa lúc lại nhận được tin tức này cho nên bọn họ quyết định... À, người của tôi vừa nhận được tin tức ngày hôm nay rồi lập tức tiến hành điều tra, hình như vị tiểu thư Trương Nhã Hàm kia đã lên máy bay ngày hôm qua?”
Rầm một tiếng, Gia Minh dập máy. Trong một gian phòng tại Tokyo, Thiên Vũ Chính Tắc nghe tiếng tút tút kéo đài trong điện thoại rồi không khỏi nở nụ cười, bất kể thế nào, cho dù người bên Mỹ có ra tay thì cũng không thể huy động toàn bộ lực lượng của cả một tổ chức, đối phó với bọn họ an toàn hơn so với trực tiếp xông vào tổng bộ của người ta nhiều lắm.
“Chúc may mắn, Cố quân. Tôi ở nơi này phối hợp với cậu.”
Tự nhủ những lời này xong, hắn lại gọi thêm một cú điện thoại khác, thuận tay cầm xấp tài liệu hắn đã bỏ ra hơn mười ngày để sửa sang lên:
“A lô... Thiên Vũ Chính Tắc... Mời các vị lão đại tập hợp đi, tôi có một phần tài liệu rất thú vị muốn cho mọi người xem. Ừ, ha hả... Quà giáng sinh sớm, nhất định mọi người sẽ thích.”