-
Chương 22
Chương 23: Ngoài ý muốn
Lúc tôi thở hổn hển quay người lại đã không còn thấy Lục Tuyển Chi ở trong nhà tắm, tôi nghe mấy tiếng “Ưm ah ah” vẫn còn vang lên dồn dập liền có linh tính xấu, tiêu rồi, cái phim chết bầm đó vẫn còn đang mở!
Tôi bước ra khỏi nhà tắm, quả nhiên thấy anh đang nhìn chằm chằm vào màn hình LCD, tôi ân hận cùng xấu hổ, anh đã nhìn thấy, anh đã nhìn thấy…
Ông chủ Lục quay sang nhìn tôi, nhướng mày chỉ vào màn hình hỏi, “Cô lúc nãy nói với tôi, một nam một nữ đang đánh nhau mà?”
Tôi gật đầu yếu ớt, “Phải…” Thật sự bọn họ đang đánh nhau mà, chẳng qua là “cuộc chiến ái tình”.
Anh đi qua ngồi lên ghế da ở bàn vi tính, bình tĩnh rê chuột đóng lại cửa sổ.
Âm thanh khiến người ta xấu hổ tim đập thình thịch im bặt, tôi nhẹ nhàng thở phào… Sau này không bao giờ coi mấy cái phim bắn nhau này nữa!
Lúc này, Lục Tuyển Chi bỗng nhiên thốt lên, “Cô hiện giờ biết tôi muốn làm gì không?”
Tôi nghi hoặc nhìn anh, “Hả?”
Khoé miệng anh nhếch lên nở nụ cười xấu xa, nửa thật nửa đùa nói, “Tôi rất muốn đánh cô.”
Tôi, “…”
Má! Ngài đây chọc ghẹo tôi riết rồi nghiện rồi hả?
Mặc dù biết anh có sở thích quái gở, lại thích trêu chọc tôi, nhưng tôi vẫn không khỏi đỏ mặt…
Đúng thật câu “Tôi rất muốn đánh cô” rất mờ ám*, nhưng lại nhớ đến lúc nãy anh trêu chọc mình thì câu nói này cũng chẳng quá mờ ám.
Nửa tiếng sau, Lục Tuyển Chi loay hoay trước máy vi tính, bộ dạng nhìn rất tập trung, cũng không biết là đang làm gì.
Mà vì chuyện mất mặt hồi nãy, tôi cũng không dám nói chuyện với anh, hơn nữa thấy anh chuyên chú như thế cũng không dám quấy rầy, vì thế rảnh rang ngồi xem tạp chí, mà cuốn tạp chí thì một đống chữ viết chằng chịt, mà hứng thú duy nhất của tôi chính là mấy tấm ảnh thưa thớt ít ỏi trong đó, điều này làm tôi cực kỳ chán. Điện thoại bỗng reo lên, là Ngải Lị gọi tới. Tôi lại không nỡ tốn một đống tiền kếch xù tám chuyện điện thoại, vì thế cúp máy của nó, sau đó lấy điện thoại riêng trong phòng gọi đi.
Ngải Lị vừa mới bắt máy liền gào lên, “Tiểu Diệp, hôm nay tao tới nhà tìm mày, mẹ mày nói mày đi Quế Lâm rồi, thiệt hay giả thế?”
Tôi ỉu xìu trả lời, “Thiệt…”
“Đi với anh chàng đẹp trai lần trước đó hả?”
Tôi lại ỉu xìu nói, “Ừ.”
“Haiz…” Ngải Lị thở dài, thình lình nói, “Sầm Vũ Minh tới tìm tao.”
Tôi nhíu mày, “Tìm mày làm gì?”
“Anh ta hỏi tao, mày và anh Lục đẹp trai đó có quan hệ thế nào.”
Tôi vô thức hỏi lại, “Vậy mày nói sao?”
“Đương nhiên là ăn ngay nói thật, nói cho anh ta biết mày đã tìm được một anh Lục đẹp trai tốt hơn anh ta trăm ngàn lần!” Dừng một chút, Ngải Lị phân tích, “Nhưng mà nhìn thái độ của anh ta hình như còn tình cảm với mày đó.”
Tôi nghe xong vô thức nhìn Lục Tuyển Chi, chẳng hiểu sao lại cáu kỉnh lên, “Ngải Lị, đừng nhắc đến anh ta nữa, mày không có gì khác để nói sao?”
Ngải Lị vòng vo, “Được, vậy thì nói chuyện khác, mày nhớ ra mang tam bảo Quế Lâm về cho tao đấy nhé!”
Tôi hỏi, “Gì? Gì mà tam bảo Quế Lâm?”
“Có vậy mà cũng không biết hả? Thì là rượu Quế Lâm, cây ớt tương Quế Lâm, còn có chao Quế Lâm nữa!”
Tôi ngay tức thì đau đầu không thôi, ảo não than, “Trời ạ, biết thế nãy đã không kêu mày nói chuyện khác rồi!”
Ngải Lị nghe tôi than liền cười khanh khách, “Mày keo kiệt quá đi, cũng đâu tốn bao nhiêu tiền của mày đâu! Đúng rồi, nói nghe cái coi, Quế Lâm thế nào hả?”
Vì thế tôi và Ngải Lị bô bô nấu cháo điện thoại hết chuyện này tới chuyện kia đủ thứ chuyện trên trời dưới đất…
Hai người phụ nữ đang nói chuyện rất hưng phấn, Lục Tuyển Chi chợt đi tới nói, “Tôi đói bụng.”
Tôi làm lơ, tiếp tục nói buôn dưa lê với Ngải Lị.
Anh kiên nhẫn nói lại một lần nữa, “Tôi đói bụng.”
Tôi coi như không nghe thấy gì, vẫn buôn chuyện tiếp với Ngải Lị.
Anh ung dung nói ra một câu khiến tôi chết điếng, “Tôi nhớ tiền điện thoại khách sạn hình như là cũng tính phí thì phải.”
Tôi hết hồn, vội vàng cúp điện thoại, “Ngải Lị, tao chợt nhớ có chuyện phải làm, nói chuyện sau ha!”
…
Sóng vai cùng Lục Tuyển Chi ra khỏi khách sạn, anh nghiêng mặt nhìn tôi, rất có phong độ mỉm cười hỏi, “Hạ Diệp, cô muốn ăn gì?”
Tôi mừng như bắt được vàng, vội xác nhận lần nữa, “Tôi muốn ăn gì thì ăn đó hả?”
Đôi mắt đen huyền của anh chớp động liên tục toả ra hào quang, “Phải.”
Tôi chỉ ngay vào tiệm ăn nhanh Kentucky Fried Chicken cách đó không xa, nói to, “Tôi muốn ăn đùi gà chân gà rán!” Đồ chiên luôn là món khoái khẩu của tôi.
Anh đồng ý, “Được, theo ý cô đi.”
Thấy anh thấu tình đạt lý như thể tôn trọng ý kiến của vợ, tôi cảm động đến sắp khóc, “Cảm ơn Tổng giám đốc!”
Vì thế nửa tiếng sau, chúng tôi ngồi trong phòng của một nhà hàng lẩu, trước mặt là một nồi gà hầm nấm hương…
Tôi nhìn nồi lẩu mà bực vô cùng tận, nhưng một câu cũng không thể cãi lại, dù sao muốn đùi gà đã có đùi gà, muốn chân gà cũng có chân gà, tôi còn có thể nói gì được nữa?
Ngay từ đầu nhìn cái nồi lẩu nhạt nhẽo này tôi chả còn khẩu vị gì mà ăn nữa, trong lòng cứ tưởng tượng đến mấy miếng thịt gà rán giòn tan trong miệng, ông chủ Lục dường như đi guốc trong bụng tôi, nói gì mà đồ ăn chiên xào không tốt cho sức khoẻ, dễ làm cho người ta mập, nghiêm trọng phá hư chất dinh dưỡng, rồi còn làm phát sinh một số bệnh tật, hơn nữa vẻ mặt anh nói rất nghiêm túc, khiến tôi cảm thấy anh nói rất có lý, vì vậy đành phải ngoan ngoãn ăn xong nồi canh gà hầm nấm hương này chứ sao bây giờ.
Tôi gắp một cái đù gà gặm gặm hai cái, phát hiện tuy đùi gà nhìn thanh đạm, nhưng mà mùi vị cũng không tệ lắm, ăn xong lại muốn ăn tiếp, tự dưng nghe tiếng nuốt nước miếng, tôi lập tức ngẩng đầu nhìn Lục Tuyển Chi, anh lại chỉ ra phía sau tôi. Tôi hoài nghi quay đầu nhìn thì thấy một thằng nhóc ú nu khoảng bảy tám tuổi đang đứng ở ngay cửa, hai mắt nhìn chằm chằm vào đùi gà trong tay tôi.
Tôi cười nhiệt tình, “Em trai, có chuyện gì thế?”
Nó sợ sệt đi tới, lí nhí nói, “Chị ơi, em muốn anh đùi gà.”
Tôi nhìn cái đùi gà duy nhất trong tay mình có chút không nỡ, cố gắng nhỏ nhẹ thương lượng với nó, “Con nít quan trọng nhất là phải bổ não, hay là chị cho em ăn đầu gà nha? Ăn gì bổ đó, ăn hết đầu gà sau này chắc chắn em sẽ rất thông minh!”
Lục Tuyển Chi im lặng nhìn tôi, bỗng nhiên gắp miếng ức gà bỏ vô chén tôi, tôi khó hiểu hỏi, “Làm gì vậy?”
Anh điềm nhiên trả lời, “Ăn gì bổ đó.”
Tôi, “…”
“Em không muốn đầu gà, em muốn ăn đùi gà!” Thằng nhóc con mếu máo như sắp khóc.
Tôi sợ nó khóc thét lên, làm mọi người tưởng tôi ngược đãi trẻ em, mau chóng cúi người dúi đùi gà vào tay nó, không ngớt lời thoả hiệp, “Được, cho em, cho em nè.”
“Cám ơn chị, chị không những xinh đẹp, mà còn rất tốt bụng nữa!” Nói cảm ơn xong còn hun vào má tôi một cái chụt, rồi cầm đùi gà chạy đi.
Tôi nghe nó khen mà mở cờ trong bụng**, không biết con cái nhà mà đáng yêu thế không biết!
Lục Tuyển Chi nhìn tôi chăm chăm, trầm ngâm nhìn gương mặt tôi.
Tôi vờ vịt nhún vai, bất đắc dĩ thở dài, “Haiz… Hết cách rồi, ai kêu 99% con nít đều thích nói thật chứ !”
Anh tán đồng gật đầu, “Phải, đa số con nít không nói dối.”
Nghe anh gián tiếp khen mình, tôi mừng rỡ cười tủm tỉm, đắc chí hề hề.
Lục Tuyển Chi tự dưng nói thêm một câu, “Nhưng mà đối tượng thằng nhóc đó khen là cô, cho nên nó rất có thể là 1% kia.”
…
Đã biết anh không bao giờ nói được một câu tử tế! Tôi đanh mặt trừng mắt nhìn anh, vùi đầu tức giận ăn gà tiếp, chẳng thèm đoái hoài tới con hồ ly thành tinh đó nữa!
Ăn uống no nê, cả nồi gà đã nằm yên trong bụng tôi, mà ông chủ Lục chỉ ăn có tí thịt gà và nấm hương mà thôi.
Lúc ra khỏi quán lầu đi ngang một căn phòng, tôi nhìn cánh cửa để mở lại thấy thằng nhóc ú nu đó, nó đang lấy đùi gà từ trong tay một bác gái bốn mươi năm mươi tuổi, miệng lưỡi ngọt lịm nói, “Cám ơn chị, chị không những xinh đẹp mà còn tốt bụng nữa!” Đồng thời cũng không quên hôn lên má bác gái ấy một cái.
Bỗng dưng tôi cảm thấy thế giới này rất u ám, rất ảm đảm. Mẹ ơi! Lại bị Lục hồ ly đoán trúng nữa rồi…
Rầu rĩ đi ra khỏi quán lẩu, tôi ăn no muốn kiếm gì đó làm, vì thế đề nghị đi dạo chung quanh, Lục Tuyển Chi vui vẻ gật đầu đồng ý.
Hai chúng tôi đi song song trên đường dành cho người đi bộ, tôi hết nhìn đông lại nhìn tây ngắm cảnh đêm bốn phía, tíc tắc hai mắt tôi sáng rỡ, không hổ danh là thành phố du lịch có nền văn hoá lịch sử nổi tiếng, khắp nơi đều là phong cảnh độc đáo, hai bên đường còn có rất nhiều cửa hàng lưu niệm nhìn loá cả mắt.
Đi dạo rồi lại đi dạo, tôi chợt sực nhớ Ngải Lị kêu tôi mua tam bảo Quế Lâm, nhưng lại không nỡ dùng tiền của mình, vì thế dè dặt hỏi, “Tổng giám đốc, cũng đã tới Quế Lâm rồi, theo lý chúng ta cũng nên mua đặc sản về mà phải không?”
Lục Tuyển Chi gật đầu, “Đúng, phải nên mua.”
Tôi không ngừng cố gắng thương lượng, “Giá cả chắc cũng không mắc bao nhiêu, chắc cũng mấy trăm tệ thôi à.”
Mặt mày anh vui vẻ, giọng điệu cũng rất bình tĩnh rất nhã nhặn, “Chỉ có mấy trăm tệ thôi, không đáng bao nhiêu.”
Tôi nghe anh nói thế, tức thì vô chủ đề chính, “Vậy anh sẽ không ngại mấy món tiền nhỏ nhoi đó đâu hả?”
Hắn chẳng cần suy nghĩ mà trả lời ngay, “Đương nhiên là không.”
Tôi hoan hô, “Thật tốt quá!”
Nói xong tôi chạy vội vào một cửa hàng đặc sản, xài tiền của người khác quả là chẳng đau lòng, thế nên tôi chọn lựa kỹ càng mua đầy đủ mọi thứ, ôm lỉnh khỉnh đến quầy tính tiền, Lục Tuyển Chi thốt lên, “Mua nhiều quá vậy, cô đúng là rất hào phóng.”
Tôi thuận miệng nói, “Là anh hào phóng mới phải, trả tiền đi.”
Anh xoay chuyển ngay, “Sao tôi phải trả tiền?”
Tôi ngẩn người, thủng thẳng, “Tổng giám đốc, không phải lúc nãy anh nói không ngại mấy món tiền nhỏ này sao?”
Anh lập luận vô cùng logic, “Tôi nói là không ngại, chứ đâu có nói là đồng ý.”
Do đó, tôi im lặng, hít sâu, thở ra, phải qua cả chục lần như thế mới ngăn lại cảm xúc muốn bóp chết anh…
Trong sự thúc giục của ông chủ cửa hàng, tôi cắn răng chuẩn bị lấy tiền mình ra trả, ông chủ Lục âm trầm lên tiếng, “Thật ra tôi giúp cô trả tiền cũng được, nhưng cô cũng phải cảm ơn tôi chứ.”
Hai mắt tôi sáng lên, ngọt ngào nói, “Cảm ơn Tổng giám đốc, thật sự rất biết ơn anh!”
Anh lại lắc đầu, “Nói một câu cám ơn thôi thì không đủ, chưa có thành ý cho lắm.”
Tôi nghi ngờ, “Thế thì làm gì mới có thành ý?”
Anh mỉm cười, “Còn nhớ lúc nãy thằng nhóc kia làm thế nào để cảm ơn cô không?”
“…”
Tuy yêu cầu này không quá hợp lý, nhưng do dự một chút sau đó tôi vẫn gật đầu đồng ý, chẳng phải chỉ có hôn cái mặt để tỏ lời cảm ơn thôi mà! Thằng nhóc người ta có bảy tám tuổi mà có thể làm như vậy, chẳng lẽ tôi còn không bằng một thằng nhóc sao? Hơn nữa, nó hôn tôi một cái thì được cái đùi gà, tôi hôn Lục Tuyển Chi một cái có thể đổi được mấy trăm tệ, lời quá còn gì!
*mờ ám : từ đó trong bản gốc là 河蟹, nghĩa convert là “cua đồng”, chữ này đồng âm với từ 和谐 nghĩa là “hài hòa”. Ở trang mạng TQ thì từ 和谐 (hài hoà) không được dùng cũng không gõ được, cho nên mọi người đã dùng từ 河蟹 (cua đồng)để thay thế. 河蟹 (cua đồng) còn có ý nghĩa là bị xóa, bị che đi. Vì vậy, “cua đồng” còn có nghĩa là không rõ ràng, mập mờ.
**mở cờ trong bụng : tâm trạng vui sướng hân hoan.
Lúc tôi thở hổn hển quay người lại đã không còn thấy Lục Tuyển Chi ở trong nhà tắm, tôi nghe mấy tiếng “Ưm ah ah” vẫn còn vang lên dồn dập liền có linh tính xấu, tiêu rồi, cái phim chết bầm đó vẫn còn đang mở!
Tôi bước ra khỏi nhà tắm, quả nhiên thấy anh đang nhìn chằm chằm vào màn hình LCD, tôi ân hận cùng xấu hổ, anh đã nhìn thấy, anh đã nhìn thấy…
Ông chủ Lục quay sang nhìn tôi, nhướng mày chỉ vào màn hình hỏi, “Cô lúc nãy nói với tôi, một nam một nữ đang đánh nhau mà?”
Tôi gật đầu yếu ớt, “Phải…” Thật sự bọn họ đang đánh nhau mà, chẳng qua là “cuộc chiến ái tình”.
Anh đi qua ngồi lên ghế da ở bàn vi tính, bình tĩnh rê chuột đóng lại cửa sổ.
Âm thanh khiến người ta xấu hổ tim đập thình thịch im bặt, tôi nhẹ nhàng thở phào… Sau này không bao giờ coi mấy cái phim bắn nhau này nữa!
Lúc này, Lục Tuyển Chi bỗng nhiên thốt lên, “Cô hiện giờ biết tôi muốn làm gì không?”
Tôi nghi hoặc nhìn anh, “Hả?”
Khoé miệng anh nhếch lên nở nụ cười xấu xa, nửa thật nửa đùa nói, “Tôi rất muốn đánh cô.”
Tôi, “…”
Má! Ngài đây chọc ghẹo tôi riết rồi nghiện rồi hả?
Mặc dù biết anh có sở thích quái gở, lại thích trêu chọc tôi, nhưng tôi vẫn không khỏi đỏ mặt…
Đúng thật câu “Tôi rất muốn đánh cô” rất mờ ám*, nhưng lại nhớ đến lúc nãy anh trêu chọc mình thì câu nói này cũng chẳng quá mờ ám.
Nửa tiếng sau, Lục Tuyển Chi loay hoay trước máy vi tính, bộ dạng nhìn rất tập trung, cũng không biết là đang làm gì.
Mà vì chuyện mất mặt hồi nãy, tôi cũng không dám nói chuyện với anh, hơn nữa thấy anh chuyên chú như thế cũng không dám quấy rầy, vì thế rảnh rang ngồi xem tạp chí, mà cuốn tạp chí thì một đống chữ viết chằng chịt, mà hứng thú duy nhất của tôi chính là mấy tấm ảnh thưa thớt ít ỏi trong đó, điều này làm tôi cực kỳ chán. Điện thoại bỗng reo lên, là Ngải Lị gọi tới. Tôi lại không nỡ tốn một đống tiền kếch xù tám chuyện điện thoại, vì thế cúp máy của nó, sau đó lấy điện thoại riêng trong phòng gọi đi.
Ngải Lị vừa mới bắt máy liền gào lên, “Tiểu Diệp, hôm nay tao tới nhà tìm mày, mẹ mày nói mày đi Quế Lâm rồi, thiệt hay giả thế?”
Tôi ỉu xìu trả lời, “Thiệt…”
“Đi với anh chàng đẹp trai lần trước đó hả?”
Tôi lại ỉu xìu nói, “Ừ.”
“Haiz…” Ngải Lị thở dài, thình lình nói, “Sầm Vũ Minh tới tìm tao.”
Tôi nhíu mày, “Tìm mày làm gì?”
“Anh ta hỏi tao, mày và anh Lục đẹp trai đó có quan hệ thế nào.”
Tôi vô thức hỏi lại, “Vậy mày nói sao?”
“Đương nhiên là ăn ngay nói thật, nói cho anh ta biết mày đã tìm được một anh Lục đẹp trai tốt hơn anh ta trăm ngàn lần!” Dừng một chút, Ngải Lị phân tích, “Nhưng mà nhìn thái độ của anh ta hình như còn tình cảm với mày đó.”
Tôi nghe xong vô thức nhìn Lục Tuyển Chi, chẳng hiểu sao lại cáu kỉnh lên, “Ngải Lị, đừng nhắc đến anh ta nữa, mày không có gì khác để nói sao?”
Ngải Lị vòng vo, “Được, vậy thì nói chuyện khác, mày nhớ ra mang tam bảo Quế Lâm về cho tao đấy nhé!”
Tôi hỏi, “Gì? Gì mà tam bảo Quế Lâm?”
“Có vậy mà cũng không biết hả? Thì là rượu Quế Lâm, cây ớt tương Quế Lâm, còn có chao Quế Lâm nữa!”
Tôi ngay tức thì đau đầu không thôi, ảo não than, “Trời ạ, biết thế nãy đã không kêu mày nói chuyện khác rồi!”
Ngải Lị nghe tôi than liền cười khanh khách, “Mày keo kiệt quá đi, cũng đâu tốn bao nhiêu tiền của mày đâu! Đúng rồi, nói nghe cái coi, Quế Lâm thế nào hả?”
Vì thế tôi và Ngải Lị bô bô nấu cháo điện thoại hết chuyện này tới chuyện kia đủ thứ chuyện trên trời dưới đất…
Hai người phụ nữ đang nói chuyện rất hưng phấn, Lục Tuyển Chi chợt đi tới nói, “Tôi đói bụng.”
Tôi làm lơ, tiếp tục nói buôn dưa lê với Ngải Lị.
Anh kiên nhẫn nói lại một lần nữa, “Tôi đói bụng.”
Tôi coi như không nghe thấy gì, vẫn buôn chuyện tiếp với Ngải Lị.
Anh ung dung nói ra một câu khiến tôi chết điếng, “Tôi nhớ tiền điện thoại khách sạn hình như là cũng tính phí thì phải.”
Tôi hết hồn, vội vàng cúp điện thoại, “Ngải Lị, tao chợt nhớ có chuyện phải làm, nói chuyện sau ha!”
…
Sóng vai cùng Lục Tuyển Chi ra khỏi khách sạn, anh nghiêng mặt nhìn tôi, rất có phong độ mỉm cười hỏi, “Hạ Diệp, cô muốn ăn gì?”
Tôi mừng như bắt được vàng, vội xác nhận lần nữa, “Tôi muốn ăn gì thì ăn đó hả?”
Đôi mắt đen huyền của anh chớp động liên tục toả ra hào quang, “Phải.”
Tôi chỉ ngay vào tiệm ăn nhanh Kentucky Fried Chicken cách đó không xa, nói to, “Tôi muốn ăn đùi gà chân gà rán!” Đồ chiên luôn là món khoái khẩu của tôi.
Anh đồng ý, “Được, theo ý cô đi.”
Thấy anh thấu tình đạt lý như thể tôn trọng ý kiến của vợ, tôi cảm động đến sắp khóc, “Cảm ơn Tổng giám đốc!”
Vì thế nửa tiếng sau, chúng tôi ngồi trong phòng của một nhà hàng lẩu, trước mặt là một nồi gà hầm nấm hương…
Tôi nhìn nồi lẩu mà bực vô cùng tận, nhưng một câu cũng không thể cãi lại, dù sao muốn đùi gà đã có đùi gà, muốn chân gà cũng có chân gà, tôi còn có thể nói gì được nữa?
Ngay từ đầu nhìn cái nồi lẩu nhạt nhẽo này tôi chả còn khẩu vị gì mà ăn nữa, trong lòng cứ tưởng tượng đến mấy miếng thịt gà rán giòn tan trong miệng, ông chủ Lục dường như đi guốc trong bụng tôi, nói gì mà đồ ăn chiên xào không tốt cho sức khoẻ, dễ làm cho người ta mập, nghiêm trọng phá hư chất dinh dưỡng, rồi còn làm phát sinh một số bệnh tật, hơn nữa vẻ mặt anh nói rất nghiêm túc, khiến tôi cảm thấy anh nói rất có lý, vì vậy đành phải ngoan ngoãn ăn xong nồi canh gà hầm nấm hương này chứ sao bây giờ.
Tôi gắp một cái đù gà gặm gặm hai cái, phát hiện tuy đùi gà nhìn thanh đạm, nhưng mà mùi vị cũng không tệ lắm, ăn xong lại muốn ăn tiếp, tự dưng nghe tiếng nuốt nước miếng, tôi lập tức ngẩng đầu nhìn Lục Tuyển Chi, anh lại chỉ ra phía sau tôi. Tôi hoài nghi quay đầu nhìn thì thấy một thằng nhóc ú nu khoảng bảy tám tuổi đang đứng ở ngay cửa, hai mắt nhìn chằm chằm vào đùi gà trong tay tôi.
Tôi cười nhiệt tình, “Em trai, có chuyện gì thế?”
Nó sợ sệt đi tới, lí nhí nói, “Chị ơi, em muốn anh đùi gà.”
Tôi nhìn cái đùi gà duy nhất trong tay mình có chút không nỡ, cố gắng nhỏ nhẹ thương lượng với nó, “Con nít quan trọng nhất là phải bổ não, hay là chị cho em ăn đầu gà nha? Ăn gì bổ đó, ăn hết đầu gà sau này chắc chắn em sẽ rất thông minh!”
Lục Tuyển Chi im lặng nhìn tôi, bỗng nhiên gắp miếng ức gà bỏ vô chén tôi, tôi khó hiểu hỏi, “Làm gì vậy?”
Anh điềm nhiên trả lời, “Ăn gì bổ đó.”
Tôi, “…”
“Em không muốn đầu gà, em muốn ăn đùi gà!” Thằng nhóc con mếu máo như sắp khóc.
Tôi sợ nó khóc thét lên, làm mọi người tưởng tôi ngược đãi trẻ em, mau chóng cúi người dúi đùi gà vào tay nó, không ngớt lời thoả hiệp, “Được, cho em, cho em nè.”
“Cám ơn chị, chị không những xinh đẹp, mà còn rất tốt bụng nữa!” Nói cảm ơn xong còn hun vào má tôi một cái chụt, rồi cầm đùi gà chạy đi.
Tôi nghe nó khen mà mở cờ trong bụng**, không biết con cái nhà mà đáng yêu thế không biết!
Lục Tuyển Chi nhìn tôi chăm chăm, trầm ngâm nhìn gương mặt tôi.
Tôi vờ vịt nhún vai, bất đắc dĩ thở dài, “Haiz… Hết cách rồi, ai kêu 99% con nít đều thích nói thật chứ !”
Anh tán đồng gật đầu, “Phải, đa số con nít không nói dối.”
Nghe anh gián tiếp khen mình, tôi mừng rỡ cười tủm tỉm, đắc chí hề hề.
Lục Tuyển Chi tự dưng nói thêm một câu, “Nhưng mà đối tượng thằng nhóc đó khen là cô, cho nên nó rất có thể là 1% kia.”
…
Đã biết anh không bao giờ nói được một câu tử tế! Tôi đanh mặt trừng mắt nhìn anh, vùi đầu tức giận ăn gà tiếp, chẳng thèm đoái hoài tới con hồ ly thành tinh đó nữa!
Ăn uống no nê, cả nồi gà đã nằm yên trong bụng tôi, mà ông chủ Lục chỉ ăn có tí thịt gà và nấm hương mà thôi.
Lúc ra khỏi quán lầu đi ngang một căn phòng, tôi nhìn cánh cửa để mở lại thấy thằng nhóc ú nu đó, nó đang lấy đùi gà từ trong tay một bác gái bốn mươi năm mươi tuổi, miệng lưỡi ngọt lịm nói, “Cám ơn chị, chị không những xinh đẹp mà còn tốt bụng nữa!” Đồng thời cũng không quên hôn lên má bác gái ấy một cái.
Bỗng dưng tôi cảm thấy thế giới này rất u ám, rất ảm đảm. Mẹ ơi! Lại bị Lục hồ ly đoán trúng nữa rồi…
Rầu rĩ đi ra khỏi quán lẩu, tôi ăn no muốn kiếm gì đó làm, vì thế đề nghị đi dạo chung quanh, Lục Tuyển Chi vui vẻ gật đầu đồng ý.
Hai chúng tôi đi song song trên đường dành cho người đi bộ, tôi hết nhìn đông lại nhìn tây ngắm cảnh đêm bốn phía, tíc tắc hai mắt tôi sáng rỡ, không hổ danh là thành phố du lịch có nền văn hoá lịch sử nổi tiếng, khắp nơi đều là phong cảnh độc đáo, hai bên đường còn có rất nhiều cửa hàng lưu niệm nhìn loá cả mắt.
Đi dạo rồi lại đi dạo, tôi chợt sực nhớ Ngải Lị kêu tôi mua tam bảo Quế Lâm, nhưng lại không nỡ dùng tiền của mình, vì thế dè dặt hỏi, “Tổng giám đốc, cũng đã tới Quế Lâm rồi, theo lý chúng ta cũng nên mua đặc sản về mà phải không?”
Lục Tuyển Chi gật đầu, “Đúng, phải nên mua.”
Tôi không ngừng cố gắng thương lượng, “Giá cả chắc cũng không mắc bao nhiêu, chắc cũng mấy trăm tệ thôi à.”
Mặt mày anh vui vẻ, giọng điệu cũng rất bình tĩnh rất nhã nhặn, “Chỉ có mấy trăm tệ thôi, không đáng bao nhiêu.”
Tôi nghe anh nói thế, tức thì vô chủ đề chính, “Vậy anh sẽ không ngại mấy món tiền nhỏ nhoi đó đâu hả?”
Hắn chẳng cần suy nghĩ mà trả lời ngay, “Đương nhiên là không.”
Tôi hoan hô, “Thật tốt quá!”
Nói xong tôi chạy vội vào một cửa hàng đặc sản, xài tiền của người khác quả là chẳng đau lòng, thế nên tôi chọn lựa kỹ càng mua đầy đủ mọi thứ, ôm lỉnh khỉnh đến quầy tính tiền, Lục Tuyển Chi thốt lên, “Mua nhiều quá vậy, cô đúng là rất hào phóng.”
Tôi thuận miệng nói, “Là anh hào phóng mới phải, trả tiền đi.”
Anh xoay chuyển ngay, “Sao tôi phải trả tiền?”
Tôi ngẩn người, thủng thẳng, “Tổng giám đốc, không phải lúc nãy anh nói không ngại mấy món tiền nhỏ này sao?”
Anh lập luận vô cùng logic, “Tôi nói là không ngại, chứ đâu có nói là đồng ý.”
Do đó, tôi im lặng, hít sâu, thở ra, phải qua cả chục lần như thế mới ngăn lại cảm xúc muốn bóp chết anh…
Trong sự thúc giục của ông chủ cửa hàng, tôi cắn răng chuẩn bị lấy tiền mình ra trả, ông chủ Lục âm trầm lên tiếng, “Thật ra tôi giúp cô trả tiền cũng được, nhưng cô cũng phải cảm ơn tôi chứ.”
Hai mắt tôi sáng lên, ngọt ngào nói, “Cảm ơn Tổng giám đốc, thật sự rất biết ơn anh!”
Anh lại lắc đầu, “Nói một câu cám ơn thôi thì không đủ, chưa có thành ý cho lắm.”
Tôi nghi ngờ, “Thế thì làm gì mới có thành ý?”
Anh mỉm cười, “Còn nhớ lúc nãy thằng nhóc kia làm thế nào để cảm ơn cô không?”
“…”
Tuy yêu cầu này không quá hợp lý, nhưng do dự một chút sau đó tôi vẫn gật đầu đồng ý, chẳng phải chỉ có hôn cái mặt để tỏ lời cảm ơn thôi mà! Thằng nhóc người ta có bảy tám tuổi mà có thể làm như vậy, chẳng lẽ tôi còn không bằng một thằng nhóc sao? Hơn nữa, nó hôn tôi một cái thì được cái đùi gà, tôi hôn Lục Tuyển Chi một cái có thể đổi được mấy trăm tệ, lời quá còn gì!
*mờ ám : từ đó trong bản gốc là 河蟹, nghĩa convert là “cua đồng”, chữ này đồng âm với từ 和谐 nghĩa là “hài hòa”. Ở trang mạng TQ thì từ 和谐 (hài hoà) không được dùng cũng không gõ được, cho nên mọi người đã dùng từ 河蟹 (cua đồng)để thay thế. 河蟹 (cua đồng) còn có ý nghĩa là bị xóa, bị che đi. Vì vậy, “cua đồng” còn có nghĩa là không rõ ràng, mập mờ.
**mở cờ trong bụng : tâm trạng vui sướng hân hoan.