Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1631
CHƯƠNG 1631: ĐỪNG ĐỂ BỊ PHÁT HIỆN
Cố Chi Dân ngồi bên cạnh, không lên tiếng, chỉ ngồi đó nhìn Thẩm Lệ và Hạ Diệp Chi nói chuyện với nhau.
Khi Thẩm Lệ và anh ở cùng nhau, cô không hề tỏ ra vui vẻ gì khi đối diện với anh cả, nhưng khi ở cùng Hạ Diệp Chi, gương mặt cô luôn nở nụ cười vui vẻ.
Mặc dù trong lòng khá khó chịu, nhưng nhìn thấy cô cười, anh cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.
Thẩm Lệ và Hạ Diệp Chi nói chuyện với nhau, một người đàn ông như Cố Chi Dân cũng không tiện chen vào cuộc nói chuyện của hai người. Anh dứt khoát quay người đi xuống tầng, rồi đi vào nhà bếp.
Mặc dù tài nấu nướng của anh cũng chỉ mới bước vào giai đoạn đầu, nhưng ít nhất món ăn nấu ra đã không còn là mấy món đen xì, khó ăn nữa. Thỉnh thoảng cũng nấu ăn rất ngon, có thể nấu ra những món có mùi vị không tệ.
Cố Chi Dân đã tìm được một vài công thức nấu ăn trên mạng, chuẩn bị nấu một bữa thật ngon.
Một đám người giúp việc đứng xem ở cửa, sau khi nhìn thấy Cố Chi Dân rửa đi rửa lại cái nồi đến lần thứ ba, bọn họ cuối cùng cũng không thể xem tiếp được nữa.
“Tổng Giám đốc Cố, hay là để chúng tôi làm cho.”
“Đúng đó, Tổng Giám đốc Cố, anh đi nghỉ ngơi đi, để chúng tôi nấu là được rồi.”
“Đúng đó, một lát nữa cô nhỏ tan học về, anh có thể chơi với cô nhóc…”
Trước khi họ đến, Mạc Đình Kiên đã lái xe đi đón Mạc Hạ tan học rồi, cho nên bây giờ cũng không ở nhà.
“Không sao, tôi có thể làm được, các cô cứ đi làm việc của mình đi, không cần đứng đây nhìn tôi đâu.” Cố Chi Dân vẫy vẫy tay, tỏ ý bảo bọn họ rời đi, không cần đứng đây để ý đến mình.
Đám người giúp việc không còn cách nào khác, đành phải rời đi.
Khi xoay người lại, bọn họ lập tức nhìn thấy Mạc Đình Kiên dẫn theo Mạc Hạ trở về.
“Cậu chủ, cô chủ nhỏ.” Đám người làm nhìn thấy hai người họ, lập tức cung kính chào hỏi.
Mạc Đình Kiên hỏi: “Chi Dân đến rồi à?”
Khi anh đi ra ngoài, Hạ Diệp Chi nói, Cố Chi Dân và Thẩm Lệ sắp đến, khi nãy lúc đi vào anh cũng đã nhìn thấy xe của Cố Chi Dân ở ngoài cửa, cho nên cũng đoán ra là họ đã đến.
Mấy người giúp việc đưa mắt nhìn nhau, trên mặt đều là biểu cảm “một lời khó nói hết”: “Cậu ấy đang ở trong nhà bếp.”
Mạc Hạ đeo chiếc cặp sách nhỏ phía sau lưng, nghi hoặc lên tiếng: “Ở trong nhà bếp làm gì cơ?”
“Vào xem thử xem.” Mạc Đình Kiên xoa nhẹ đầu cô bé.
Mạc Hạ hồ hởi chạy về phía nhà bếp, Mạc Đình Kiên ở phía sau nhắc nhở: “Nhỏ tiếng thôi con.”
Mạc Hạ dừng lại, quay đầu nhìn Mạc Đình Kiên, lộ ra ánh mắt “con hiểu rồi”, sau đó bước đi chậm hơn, rón ra rón rén đi về phía nhà bếp.
Cô bé còn khoa trương đến nỗi nhón chân đi.
Mạc Đình Kiên nhìn thấy vậy, không nhịn được cong môi.
Mạc Hạ đi đến bên cửa nhà bếp, ló đầu ra nhìn vào bên trong, giống hệt như đang đi ăn trộm.
Mạc Đình Kiên đi đến phía sau cô bé, vỗ nhẹ bả vai cô bé: “Con ăn trộm đấy à?”
“Nhìn lén mà, trên ti vi đều diễn như vậy mà ba, phải cẩn thận một chút, đừng để bị phát hiện.” Mạc Hạ cũng không quay đầu lại, hớn hở nhìn vào bên trong.
Cô bé nhìn thấy Cố Chi Dân đang chống hai tay vào eo, đứng trước bếp nấu, cau mày, bộ dạng khá lúng túng. Cô bé lại nhìn thấy bên trên bếp nấu bày kín các loại rau và thịt, thì biểu cảm giống hệt bà cụ non, lắc đầu nói: “Haz, bữa ăn hôm nay của nhà chúng ta xem ra không dễ ăn rồi.”
Mạc Đình Kiên nhíu mày: “Không phải con không thích xem phim sao?”
Mạc Hạ nói: “Vợ của ba thích xem, con xem cùng mẹ thôi.”
“Vợ của ba?” Mạc Đình Kiên nhắc lại cụm từ ấy một lần, đánh giá kỹ lưỡng một chút, sau đó cảm thấy hơi buồn cười: “Bớt xem ti vi lại đi.”
“Nhỏ tiếng thôi ba, suỵt…” Mạc Hạ quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nếu bị chú Cố phát hiện chúng ta đứng đây rình trộm, chú ấy nhất định sẽ cảm thấy mất hết thể diện đó.”
Mạc Đình Kiên cười lạnh một tiếng: “Con còn biết quan tâm đến thể diện của Cố Chi Dân, có lúc nào còn quan tâm đến thể diện của ba đâu hả?”
Mạc Hạ nói: “Bởi vì chú Cố đẹp trai đó.”
Mạc Đình Kiên: “…”
Bây giờ anh thật sự không vui vẻ lắm.
Mối lần nhắc đến Cố Chi Dân, Mạc Hạ đều sẽ khen cậu ta đẹp trai, rốt cuộc ai mới là ba của con bé chứ?
Cố Chi Dân ngồi bên cạnh, không lên tiếng, chỉ ngồi đó nhìn Thẩm Lệ và Hạ Diệp Chi nói chuyện với nhau.
Khi Thẩm Lệ và anh ở cùng nhau, cô không hề tỏ ra vui vẻ gì khi đối diện với anh cả, nhưng khi ở cùng Hạ Diệp Chi, gương mặt cô luôn nở nụ cười vui vẻ.
Mặc dù trong lòng khá khó chịu, nhưng nhìn thấy cô cười, anh cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.
Thẩm Lệ và Hạ Diệp Chi nói chuyện với nhau, một người đàn ông như Cố Chi Dân cũng không tiện chen vào cuộc nói chuyện của hai người. Anh dứt khoát quay người đi xuống tầng, rồi đi vào nhà bếp.
Mặc dù tài nấu nướng của anh cũng chỉ mới bước vào giai đoạn đầu, nhưng ít nhất món ăn nấu ra đã không còn là mấy món đen xì, khó ăn nữa. Thỉnh thoảng cũng nấu ăn rất ngon, có thể nấu ra những món có mùi vị không tệ.
Cố Chi Dân đã tìm được một vài công thức nấu ăn trên mạng, chuẩn bị nấu một bữa thật ngon.
Một đám người giúp việc đứng xem ở cửa, sau khi nhìn thấy Cố Chi Dân rửa đi rửa lại cái nồi đến lần thứ ba, bọn họ cuối cùng cũng không thể xem tiếp được nữa.
“Tổng Giám đốc Cố, hay là để chúng tôi làm cho.”
“Đúng đó, Tổng Giám đốc Cố, anh đi nghỉ ngơi đi, để chúng tôi nấu là được rồi.”
“Đúng đó, một lát nữa cô nhỏ tan học về, anh có thể chơi với cô nhóc…”
Trước khi họ đến, Mạc Đình Kiên đã lái xe đi đón Mạc Hạ tan học rồi, cho nên bây giờ cũng không ở nhà.
“Không sao, tôi có thể làm được, các cô cứ đi làm việc của mình đi, không cần đứng đây nhìn tôi đâu.” Cố Chi Dân vẫy vẫy tay, tỏ ý bảo bọn họ rời đi, không cần đứng đây để ý đến mình.
Đám người giúp việc không còn cách nào khác, đành phải rời đi.
Khi xoay người lại, bọn họ lập tức nhìn thấy Mạc Đình Kiên dẫn theo Mạc Hạ trở về.
“Cậu chủ, cô chủ nhỏ.” Đám người làm nhìn thấy hai người họ, lập tức cung kính chào hỏi.
Mạc Đình Kiên hỏi: “Chi Dân đến rồi à?”
Khi anh đi ra ngoài, Hạ Diệp Chi nói, Cố Chi Dân và Thẩm Lệ sắp đến, khi nãy lúc đi vào anh cũng đã nhìn thấy xe của Cố Chi Dân ở ngoài cửa, cho nên cũng đoán ra là họ đã đến.
Mấy người giúp việc đưa mắt nhìn nhau, trên mặt đều là biểu cảm “một lời khó nói hết”: “Cậu ấy đang ở trong nhà bếp.”
Mạc Hạ đeo chiếc cặp sách nhỏ phía sau lưng, nghi hoặc lên tiếng: “Ở trong nhà bếp làm gì cơ?”
“Vào xem thử xem.” Mạc Đình Kiên xoa nhẹ đầu cô bé.
Mạc Hạ hồ hởi chạy về phía nhà bếp, Mạc Đình Kiên ở phía sau nhắc nhở: “Nhỏ tiếng thôi con.”
Mạc Hạ dừng lại, quay đầu nhìn Mạc Đình Kiên, lộ ra ánh mắt “con hiểu rồi”, sau đó bước đi chậm hơn, rón ra rón rén đi về phía nhà bếp.
Cô bé còn khoa trương đến nỗi nhón chân đi.
Mạc Đình Kiên nhìn thấy vậy, không nhịn được cong môi.
Mạc Hạ đi đến bên cửa nhà bếp, ló đầu ra nhìn vào bên trong, giống hệt như đang đi ăn trộm.
Mạc Đình Kiên đi đến phía sau cô bé, vỗ nhẹ bả vai cô bé: “Con ăn trộm đấy à?”
“Nhìn lén mà, trên ti vi đều diễn như vậy mà ba, phải cẩn thận một chút, đừng để bị phát hiện.” Mạc Hạ cũng không quay đầu lại, hớn hở nhìn vào bên trong.
Cô bé nhìn thấy Cố Chi Dân đang chống hai tay vào eo, đứng trước bếp nấu, cau mày, bộ dạng khá lúng túng. Cô bé lại nhìn thấy bên trên bếp nấu bày kín các loại rau và thịt, thì biểu cảm giống hệt bà cụ non, lắc đầu nói: “Haz, bữa ăn hôm nay của nhà chúng ta xem ra không dễ ăn rồi.”
Mạc Đình Kiên nhíu mày: “Không phải con không thích xem phim sao?”
Mạc Hạ nói: “Vợ của ba thích xem, con xem cùng mẹ thôi.”
“Vợ của ba?” Mạc Đình Kiên nhắc lại cụm từ ấy một lần, đánh giá kỹ lưỡng một chút, sau đó cảm thấy hơi buồn cười: “Bớt xem ti vi lại đi.”
“Nhỏ tiếng thôi ba, suỵt…” Mạc Hạ quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nếu bị chú Cố phát hiện chúng ta đứng đây rình trộm, chú ấy nhất định sẽ cảm thấy mất hết thể diện đó.”
Mạc Đình Kiên cười lạnh một tiếng: “Con còn biết quan tâm đến thể diện của Cố Chi Dân, có lúc nào còn quan tâm đến thể diện của ba đâu hả?”
Mạc Hạ nói: “Bởi vì chú Cố đẹp trai đó.”
Mạc Đình Kiên: “…”
Bây giờ anh thật sự không vui vẻ lắm.
Mối lần nhắc đến Cố Chi Dân, Mạc Hạ đều sẽ khen cậu ta đẹp trai, rốt cuộc ai mới là ba của con bé chứ?