Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Editor: Bông & Yen
Beta-er: Yen
Trịnh đạo đưa Quý Lạc Lạc bộ dáng vô cùng xinh đẹp cùng Sở Tiện toàn thân ăn mặc kín mít chỉ lộ ra đôi mắt, một đường từ dưới sảnh bước vào thang máy, đi thẳng tới phòng riêng ở trên tầng hai.
Bất cứ nơi nào bọn họ bước qua, cho dù là khách hàng đến ăn tối hay là nhân viên phục vụ, ánh nhìn của tất cả mọi người đều bị chiếc váy đỏ rực của Quý Lạc Lạc làm cho hấp dẫn.
Đầu tiên là rung động trước dáng người quyến rũ của cô, sau khi lướt ánh mắt lên phía trên, mọi người lại bị góc nghiêng khuôn mặt tinh xảo của Quý Lạc Lạc làm cho khiếp sợ.
Thiếu nữ trong trẻo như ánh trăng sáng, rực rỡ giữa đám người tới lui, tà váy đỏ rực lay động theo từng bước chân, vừa xinh đẹp lại thập phần kiêu ngạo, khiến cho người ta kông thể rời mắt.
Cảm nhận được ánh nhìn đến từ bốn phương tám hướng, Sở Tiện nếu chặn bên này thì lại không ngăn được bên kia, rõ ràng hai người còn chẳng thể tính là bạn bè, nhưng anh ta vẫn cảm thấy tức giận.
Vô cùng bực bội.
Đặc biệt là ánh mắt của những người đàn ông đó, khiến cho Sở Tiện cảm thấy lồng ngực bản thân bị đè ép tới ngột ngạt.
Khoảnh khắc tiến vào thang máy, ba người mới cùng nhau thở phào nhẹ nhõm.
Trịnh đạo quay đầu lại, nhìn thoáng qua Sở Tiện đang theo sát bọn họ, ngoài ý muốn nhướn mày nói:
“Tiểu Sở chưa về nhà sao? Tôi còn tưởng rằng cậu đã rời đi lâu rồi chứ.”
Quý Lạc Lạc nghe thấy vậy liền nghiêng đầu mỉm cười, cô khiêu khích nhìn phía người đàn ông, khóe miệng hơi cong lên.
“Đúng vậy, có phải Sở tiên sinh vẫn còn chuyện cần bàn nên mới đi theo chúng tôi không?”
Sở Tiện nhìn người phụ nữ vong ơn bội nghĩa trước mắt, nếu không phải vì anh ta lo lắng cho sống chết của Quý Lạc Lạc thì đã sớm về nhà tắm rửa sạch sẽ, sau đó ngủ một giấc rồi.
Cũng chẳng phải lẽo đẽo đi theo sau, giống như người hầu bám đuôi cô.
Nghĩ vậy, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói:
“Thực sự là có việc, chẳng nhẽ cô cho rằng tôi rất muốn đi theo sao?”
Quý Lạc Lạc nhìn vẻ mặt âm trầm của Sở Tiện, trong lòng đã sớm cười đến nở hoa.
Phải sống lại một đời, cô mới ngoài ý muốn phát hiện ra, người đàn ông vẫn luôn lạnh lùng thanh cao kia, hóa ra lại cũng có chút tâm tư nhỏ bé.
Thiếu nữ nhìn anh, che miệng khúc khích cười.
Ở bên cạnh, Trịnh đạo đã sợ đến ngây người, ông ta quen biết Sở Tiện cũng không phải ngày một ngày hai, từ trước đến giờ anh vẫn luôn làm theo quy củ, ăn nói lễ phép, có phẩm chất một vị nghệ sĩ. Bất cứ khi nào thấy Sở Tiện nở nụ cười, chắc chắn trong đó sẽ mang theo vài phần xa cách.
Ngay cả lúc nãy trên bàn ăn cơm, khi anh ta ngồi cùng bạn gái trong tin đồn, biểu hiện ngoài mặt cũng không có gì khác biệt với thường ngày.
Trịnh đạo từng cho rằng tính cách của Sở Tiện chính là như vậy.
Tuy nhiên, vào khoảnh khắc Quý Lạc Lạc xuất hiện, thiếu nữ ấy đã nhanh chóng đánh vỡ cái nhìn của ông đối với vị diễn viên trẻ tuổi này.
Hiện giờ, Trịnh đạo mới biết được, biểu hiện khiêm tốn cùng nụ cười ôn hòa đều là những thứ giả dối mà Sở Tiện diễn cho mọi người xem, hoặc có thể nói, đây đơn giản là một lớp mặt nạ mà thôi.
Chỉ khi nhìn thấy cô gái mà bản thân thực sự để tâm đến, Sở Tiện mới có thể tháo xuống phần vỏ bọc kia, thể hiện cho người đó thấy bộ mặt chân thật nhất của chính bản thân mình.
Trịnh đạo quay đầu liếc thoáng qua Quý Lạc Lạc đang mặt mày hớn hở, rũ mắt xuống. Ánh nhìn của Sở Tiện từ đầu đến cuối đều đặt trên người thiếu nữ, chuyện này làm ông không khỏi thở dài. Xem ra, đóa hoa cao lãnh số một trong giới giải trí cũng sắp bị người hái đi mất.
Bước ra khỏi thang máy, ba người cùng nhau tiến vào phòng.
Bên trong trang trí khá đơn giản, diện tích cũng không lớn lắm, nội thất chỉ có một chiếc ghế sofa kiểu dân tộc, phía dưới là tấm thảm trang trí họa văn, đặt chân lên sẽ vô cùng mềm mại.
Ở giữa kê một cái bàn gỗ hình chữ nhật, bên trên bày một khay trà có hình thù độc đáo.
Sau khi đã vào phòng, Trịnh đạo kéo ghế ngồi xuống, tiếp theo liền phất tay, nói với hai người:
“Cứ ngồi thoải mái đi nhé, chúng ta vừa uống trà vừa trò chuyện.”
Đối với mấy chuyện như thế này, Sở Tiện tất nhiên không có vấn đề gì, Quý Lạc Lạc thì cũng chẳng thèm để ý, hai người kéo ghế ra, ngồi đối diện song song với Trịnh đạo.
“Cô gái nhỏ, lúc trước đã từng đóng qua bộ phim nào chưa?”
Trịnh đạo một bên bận rộn pha nước bày ly, một bên ngẩng đầu hỏi Quý Lạc Lạc.
Thiếu nữ vội vàng gật đầu:
“Dạ có, lúc trước đã từng đóng qua hai bộ phim thể loại thần tượng thanh xuân, một bộ cổ trang, chẳng qua cũng đều là nhân vật nhỏ thôi ạ.”
Trịnh đạo gật đầu: “Có diễn là tốt rồi.”
Sau đó, ông ta lại quay sang phía Sở Tiện lần nữa, đều là người quen cả, ánh mắt Trịnh đạo mang theo chế nhạo, đánh giá qua lại giữa Quý Lạc Lạc và Sở Tiện, tiếp theo mới nở nụ cười, mở miệng hỏi:
“Hai người… đã từng hợp tác qua lần nào chưa?”
Thực ra, bởi vì Trịnh đạo ngại nên mới không trực tiếp vào thẳng vấn đề, ông ta chỉ có thể nói uyển chuyển một chút.
Lần này không chờ cho Quý Lạc Lạc mở miệng, Sở Tiện đã nhướn mày, trong ánh mắt mang theo mỏi mệt, lười biếng gật đầu:
“Có, đã từng đóng chung một bộ phim.”
Trịnh đạo hiểu rõ gật đầu.
Chỉ mới qua một bộ phim mà Sở Tiện thường ngày cấm dục đã bị mê hoặc thành cái dạng này, thật đúng là lợi hại. Ông nhìn sang Quý Lạc Lạc, mỉm cười nói:
“Trở lại chuyện chính, chắc cô cũng không biết, gần đây công ty chúng tôi đang chuẩn bị cho một bộ phim truyền hình. Vì nó mà Tây Hoa mất mấy năm đầu tư, là bộ có phim có kinh phí lớn nhất, cũng là bộ phim được coi trọng nhất.”
Quý Lạc Lạc nghe thấy thế liền giả vờ ngạc nhiên, đôi môi hồng nhuận khẽ cong lên, khuôn mặt nhỏ lập tức tươi tắn thêm mấy phần, trông không hề giống bộ dáng băng sơn mỹ nhân như vừa nãy.
Trịnh đạo tạm dừng một lát, tiếp tục nói:
“Nam chính chúng ta đã có rồi, là Tiểu Sở, nữ chính.…”
Trịnh đạo dừng một chút, chống cằm tự hỏi một phen, sau đó hơi nghiến răng một cái, mở miệng nói:
“Tôi muốn bàn bạc với cô về vị trí nữ số hai trong bộ phim đó. Nhân vật này là một người vì yêu mà hắc hóa, thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, tính cách kiêu ngạo ương ngạnh. Tôi thấy hai người rất giống nhau, đều là đẹp đến chấn động nhân tâm, vậy nên, tôi muốn mời cô tham gia đóng, ý kiến của cô thế nào?”
Trịnh đạo vừa nói xong, Quý Lạc Lạc cũng không có phản ứng gì. Sở Tiện ngồi bên cạnh lại mở to hai mắt nhìn ông, chân mày nhíu chặt:
“Ông xác định?”
Trịnh đạo khẽ gật đầu.
Sở Tiện thấy vậy trong lòng lại càng thêm kinh ngạc.
Chuyện này cũng không thể trách anh, trong bộ phim kia, nhân vật xuất sắc nhất chẳng phải nam nữ chính, mà lại chính là nữ số hai, ban đầu nhu nhược lúc sau bất khả chiến bại, thiếu chút nữa liền tự mình thống nhất mấy quốc gia.
Thời điểm vừa mới đọc được kịch bản này, Sở Tiện đã bị nhân vật nữ phụ làm cho sợ, suy cho cùng, phần lớn những bộ phim hiện giờ đều chạy theo tuyến nội dung ngọt ngào, rất ít người sẽ đi khiêu chiến cái thể loại phim nữ phụ hắc hóa áp nam nữ chính.
Nhưng Tây Hoa lại làm.
Bọn họ chẳng những đi khiêu chiến, đã thế chọn diễn viên mới đóng phim, thực sự là vượt ra ngoài sức tưởng tượng.
Phải biết rằng, nhân vật này muốn đóng được sẽ rất khó, phải nói là xưa nay chưa từng xảy ra, nếu như diễn không tốt sẽ huỷ cả một bộ phim. Ngược lại, nếu diễn tốt, hoàn toàn có khả năng dựa vào nhân vật mà bùng nổ lưu lượng lên tận trời, khí thế không ai cản nổi.
Sở Tiện quay đầu nhìn thoáng qua cô gái ở bên cạnh, khuôn mặt tràn đầy sầu lo.
Anh đã diễn chung với cô, biết Quý Lạc Lạc thực sự vô cùng nghiêm túc, cũng thật lòng thích nghề này, nhưng mà.…
Với thực lực hiện giờ của Quý Lạc lạc, để diễn nhân vật nữ số hai này, Sở Tiện cảm thấy vẫn là hơi quá sức, đến khi tới đoạn lãnh binh tác chiến cuối cùng kia, có lẽ cô sẽ chịu không nổi mất.
Quý Lạc Lạc cảm nhận được sự quan tâm của Sở Tiện, nhưng cũng chẳng hề quay đầu lại, thiếu nữ nhìn ánh mắt chờ mong của Trịnh đạo, chậm rãi nói:
“Ngài có thể làm đơn phương làm chủ chuyện này?”
Rõ ràng so với nữ chính, nhân vật nữ số hai này lại càng dễ làm cho người ta đem lòng đố kị, Quý Lạc Lạc chỉ sợ sẽ có người ở sau lưng thọc một đao. Hiện tại cô cũng chưa có phòng bị hay đường lui gì, vậy nên chỉ có thể xuống tay từ chỗ Trịnh đạo trước.
Trịnh đạo nghe thấy vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau khi phản ứng lại liền gật đầu thật mạnh:
“Cô yên tâm, bộ phim này tôi quyết định, chỉ cần cô chịu gật đầu, còn lại tôi sẽ tự xử lý, không cần phải lo lắng.”
Quý Lạc Lạc nghe vậy thì đột nhiên cười, hàng mi thiếu nữ cong cong, nhu thuận khả ái.
“Nếu Trịnh đạo đã nói thế, tôi đây cung kính không bằng tuân lệnh vậy, có thể hợp tác với ngài chính là vinh hạnh của tôi, tôi tin ngài.”
Cô một không đến hỏi kịch bản, hai không hỏi tới diễn viên, ba không hỏi về tiền lương. Đối với người nghệ sĩ, một nghề phải đặt lợi ích lên hàng đầu mà nói, qua chuyện này có thể thấy được tín nhiệm của Quý Lạc Lạc dành cho Trịnh đạo.
Chỉ một câu trả lời, ông cũng nhìn ra được thiếu nữ trước mặt là người thoải mái, hảo cảm lại tăng thêm một phần.
Sau đó, Trịnh đạo liền hàn huyên cùng Quý Lạc Lạc, trình bày một số cái nhìn của bản thân về bộ phim này. Sở Tiện trực tiếp đóng vai một người tàng hình, ngồi ở bên cạnh uống trà, nghe bọn họ nói chuyện phiếm.
Hai giờ sau, Trịnh đạo nhận được điện thoại của công ty, cả ba lúc này mới rời khỏi khách sạn.
Cho tới khi lên xe, Sở Tiện cũng không hề đề cập tới Hạ Nhiên. Trước khi đi, Trịnh đạo vỗ vỗ bả vai Sở Tiện, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói:
“Cô gái này không tồi đâu, cố gắng nắm chặt đi, bằng không chờ cho cô ấy nổi tiếng rồi, lúc đấy cậu muốn theo đuổi cũng không được.”
Sở Tiện sắc mặt trầm xuống, vừa định phản bác, Trịnh đạo đã lên xe. Anh chỉ có thể ngây ngốc tại chỗ, ngơ ngẩn nhìn bóng ô tô chạy ngày một xa.
“Aizzz, Sở tiên sinh, anh không thấy lạnh à?”
Quý Lạc Lạc đứng ở bãi đỗ xe, không ngừng dậm chân, hai bàn tay xoa xoa phần cánh tay đã lạnh muốn đông cứng cả lại, lớn giọng gọi Sở Tiện.
Không giống với vẻ ngoài kiêu sa, giọng nói của thiếu nữ trong trẻo, thanh âm đều mang theo sự ngọt ngào, đặc biệt là lúc cô đang trong trạng thái lười biếng, giọng điệu dường như làm nũng, có chút ngạo kiều, cực kì đáng yêu.
Thấy Sở Tiện vẫn còn ngây người, Quý Lạc Lạc tiếp tục hướng ánh mắt về phía anh, thúc giục:
“Sở Tiện, anh ổn chứ? Rốt cuộc anh có muốn đi hay không?”
Lúc này, anh mới hoàn hồn lại, kéo mũ xuống, nhìn bộ dáng quen thuộc của cô, khóe miệng mỉm cười nhàn nhạt:
“Đương nhiên, nhưng mà… cô có chắc chắn là bản thân cùng đường với tôi không?”
Vừa nói, Sở Tiện vừa mở khóa xe việt dã, đèn xe sáng choang, Quý Lạc Lạc nhanh chóng mở cửa ra chui vào.
Sau đó, cô nghiêng đầu, mỉm cười nói:
“Tiện đường hay không tôi không biết, nhưng tôi chuẩn bị mời anh đi ăn khuya, cái này chắc chắn là tiện đường đấy.”
Sở Tiện cũng tiến vào, sau khi thắt dây an toàn, một tay anh cầm tay lái, một tay đặt ở bên cạnh, mượn ánh sáng mỏng manh trong xe, nghiêng đầu quan sát cô. Ánh mắt hai người đối diện nhau, lần đầu tiên nhìn thẳng vào đối phương, không biết vì sao Sở Tiện lại cảm thấy khẩn trương.
“Sao cô biết tôi nhất định sẽ đi?”
Một lát sau, anh đột nhiên mở miệng.
Ánh nhìn của Quý Lạc Lạc không chuyển động, hướng thẳng về phía anh, mềm mại cười nói:
“Vậy anh muốn đi hay không?”
Sở Tiện bị cô nhìn đến hô hấp rối loạn, trong ngực như có thứ gì phá kén vui ra, va chạm qua lại, làm cho cả người anh đều thất thần, nóng đến phát trướng.
Sau một lát, anh hít sâu một hơi, cũng không trả lời, trực tiếp khởi động xe. Ánh mắt Sở Tiện nhìn thẳng phía trước, giọng điệu lạnh lùng hỏi:
“Đi đâu?”
Nhìn Sở Tiện cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, tâm tình Quý Lạc Lạc vô cùng tốt, cô nhướn lông mày, ánh mắt sáng bừng, tay phải tùy tiện chỉ hướng, nói:
“Rẽ phải rồi đi thẳng, tầm 3km nữa sẽ có một quán ăn rất ngon.”
Anh không mở lời, dựa theo phương hướng cô chỉ mà chạy. Giờ phút này, ngay cả chính anh cũng không biết, rốt cuộc là vì cái gì mà bản thân mình luôn thỏa hiệp với cô gái trước mặt?
Beta-er: Yen
Trịnh đạo đưa Quý Lạc Lạc bộ dáng vô cùng xinh đẹp cùng Sở Tiện toàn thân ăn mặc kín mít chỉ lộ ra đôi mắt, một đường từ dưới sảnh bước vào thang máy, đi thẳng tới phòng riêng ở trên tầng hai.
Bất cứ nơi nào bọn họ bước qua, cho dù là khách hàng đến ăn tối hay là nhân viên phục vụ, ánh nhìn của tất cả mọi người đều bị chiếc váy đỏ rực của Quý Lạc Lạc làm cho hấp dẫn.
Đầu tiên là rung động trước dáng người quyến rũ của cô, sau khi lướt ánh mắt lên phía trên, mọi người lại bị góc nghiêng khuôn mặt tinh xảo của Quý Lạc Lạc làm cho khiếp sợ.
Thiếu nữ trong trẻo như ánh trăng sáng, rực rỡ giữa đám người tới lui, tà váy đỏ rực lay động theo từng bước chân, vừa xinh đẹp lại thập phần kiêu ngạo, khiến cho người ta kông thể rời mắt.
Cảm nhận được ánh nhìn đến từ bốn phương tám hướng, Sở Tiện nếu chặn bên này thì lại không ngăn được bên kia, rõ ràng hai người còn chẳng thể tính là bạn bè, nhưng anh ta vẫn cảm thấy tức giận.
Vô cùng bực bội.
Đặc biệt là ánh mắt của những người đàn ông đó, khiến cho Sở Tiện cảm thấy lồng ngực bản thân bị đè ép tới ngột ngạt.
Khoảnh khắc tiến vào thang máy, ba người mới cùng nhau thở phào nhẹ nhõm.
Trịnh đạo quay đầu lại, nhìn thoáng qua Sở Tiện đang theo sát bọn họ, ngoài ý muốn nhướn mày nói:
“Tiểu Sở chưa về nhà sao? Tôi còn tưởng rằng cậu đã rời đi lâu rồi chứ.”
Quý Lạc Lạc nghe thấy vậy liền nghiêng đầu mỉm cười, cô khiêu khích nhìn phía người đàn ông, khóe miệng hơi cong lên.
“Đúng vậy, có phải Sở tiên sinh vẫn còn chuyện cần bàn nên mới đi theo chúng tôi không?”
Sở Tiện nhìn người phụ nữ vong ơn bội nghĩa trước mắt, nếu không phải vì anh ta lo lắng cho sống chết của Quý Lạc Lạc thì đã sớm về nhà tắm rửa sạch sẽ, sau đó ngủ một giấc rồi.
Cũng chẳng phải lẽo đẽo đi theo sau, giống như người hầu bám đuôi cô.
Nghĩ vậy, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói:
“Thực sự là có việc, chẳng nhẽ cô cho rằng tôi rất muốn đi theo sao?”
Quý Lạc Lạc nhìn vẻ mặt âm trầm của Sở Tiện, trong lòng đã sớm cười đến nở hoa.
Phải sống lại một đời, cô mới ngoài ý muốn phát hiện ra, người đàn ông vẫn luôn lạnh lùng thanh cao kia, hóa ra lại cũng có chút tâm tư nhỏ bé.
Thiếu nữ nhìn anh, che miệng khúc khích cười.
Ở bên cạnh, Trịnh đạo đã sợ đến ngây người, ông ta quen biết Sở Tiện cũng không phải ngày một ngày hai, từ trước đến giờ anh vẫn luôn làm theo quy củ, ăn nói lễ phép, có phẩm chất một vị nghệ sĩ. Bất cứ khi nào thấy Sở Tiện nở nụ cười, chắc chắn trong đó sẽ mang theo vài phần xa cách.
Ngay cả lúc nãy trên bàn ăn cơm, khi anh ta ngồi cùng bạn gái trong tin đồn, biểu hiện ngoài mặt cũng không có gì khác biệt với thường ngày.
Trịnh đạo từng cho rằng tính cách của Sở Tiện chính là như vậy.
Tuy nhiên, vào khoảnh khắc Quý Lạc Lạc xuất hiện, thiếu nữ ấy đã nhanh chóng đánh vỡ cái nhìn của ông đối với vị diễn viên trẻ tuổi này.
Hiện giờ, Trịnh đạo mới biết được, biểu hiện khiêm tốn cùng nụ cười ôn hòa đều là những thứ giả dối mà Sở Tiện diễn cho mọi người xem, hoặc có thể nói, đây đơn giản là một lớp mặt nạ mà thôi.
Chỉ khi nhìn thấy cô gái mà bản thân thực sự để tâm đến, Sở Tiện mới có thể tháo xuống phần vỏ bọc kia, thể hiện cho người đó thấy bộ mặt chân thật nhất của chính bản thân mình.
Trịnh đạo quay đầu liếc thoáng qua Quý Lạc Lạc đang mặt mày hớn hở, rũ mắt xuống. Ánh nhìn của Sở Tiện từ đầu đến cuối đều đặt trên người thiếu nữ, chuyện này làm ông không khỏi thở dài. Xem ra, đóa hoa cao lãnh số một trong giới giải trí cũng sắp bị người hái đi mất.
Bước ra khỏi thang máy, ba người cùng nhau tiến vào phòng.
Bên trong trang trí khá đơn giản, diện tích cũng không lớn lắm, nội thất chỉ có một chiếc ghế sofa kiểu dân tộc, phía dưới là tấm thảm trang trí họa văn, đặt chân lên sẽ vô cùng mềm mại.
Ở giữa kê một cái bàn gỗ hình chữ nhật, bên trên bày một khay trà có hình thù độc đáo.
Sau khi đã vào phòng, Trịnh đạo kéo ghế ngồi xuống, tiếp theo liền phất tay, nói với hai người:
“Cứ ngồi thoải mái đi nhé, chúng ta vừa uống trà vừa trò chuyện.”
Đối với mấy chuyện như thế này, Sở Tiện tất nhiên không có vấn đề gì, Quý Lạc Lạc thì cũng chẳng thèm để ý, hai người kéo ghế ra, ngồi đối diện song song với Trịnh đạo.
“Cô gái nhỏ, lúc trước đã từng đóng qua bộ phim nào chưa?”
Trịnh đạo một bên bận rộn pha nước bày ly, một bên ngẩng đầu hỏi Quý Lạc Lạc.
Thiếu nữ vội vàng gật đầu:
“Dạ có, lúc trước đã từng đóng qua hai bộ phim thể loại thần tượng thanh xuân, một bộ cổ trang, chẳng qua cũng đều là nhân vật nhỏ thôi ạ.”
Trịnh đạo gật đầu: “Có diễn là tốt rồi.”
Sau đó, ông ta lại quay sang phía Sở Tiện lần nữa, đều là người quen cả, ánh mắt Trịnh đạo mang theo chế nhạo, đánh giá qua lại giữa Quý Lạc Lạc và Sở Tiện, tiếp theo mới nở nụ cười, mở miệng hỏi:
“Hai người… đã từng hợp tác qua lần nào chưa?”
Thực ra, bởi vì Trịnh đạo ngại nên mới không trực tiếp vào thẳng vấn đề, ông ta chỉ có thể nói uyển chuyển một chút.
Lần này không chờ cho Quý Lạc Lạc mở miệng, Sở Tiện đã nhướn mày, trong ánh mắt mang theo mỏi mệt, lười biếng gật đầu:
“Có, đã từng đóng chung một bộ phim.”
Trịnh đạo hiểu rõ gật đầu.
Chỉ mới qua một bộ phim mà Sở Tiện thường ngày cấm dục đã bị mê hoặc thành cái dạng này, thật đúng là lợi hại. Ông nhìn sang Quý Lạc Lạc, mỉm cười nói:
“Trở lại chuyện chính, chắc cô cũng không biết, gần đây công ty chúng tôi đang chuẩn bị cho một bộ phim truyền hình. Vì nó mà Tây Hoa mất mấy năm đầu tư, là bộ có phim có kinh phí lớn nhất, cũng là bộ phim được coi trọng nhất.”
Quý Lạc Lạc nghe thấy thế liền giả vờ ngạc nhiên, đôi môi hồng nhuận khẽ cong lên, khuôn mặt nhỏ lập tức tươi tắn thêm mấy phần, trông không hề giống bộ dáng băng sơn mỹ nhân như vừa nãy.
Trịnh đạo tạm dừng một lát, tiếp tục nói:
“Nam chính chúng ta đã có rồi, là Tiểu Sở, nữ chính.…”
Trịnh đạo dừng một chút, chống cằm tự hỏi một phen, sau đó hơi nghiến răng một cái, mở miệng nói:
“Tôi muốn bàn bạc với cô về vị trí nữ số hai trong bộ phim đó. Nhân vật này là một người vì yêu mà hắc hóa, thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, tính cách kiêu ngạo ương ngạnh. Tôi thấy hai người rất giống nhau, đều là đẹp đến chấn động nhân tâm, vậy nên, tôi muốn mời cô tham gia đóng, ý kiến của cô thế nào?”
Trịnh đạo vừa nói xong, Quý Lạc Lạc cũng không có phản ứng gì. Sở Tiện ngồi bên cạnh lại mở to hai mắt nhìn ông, chân mày nhíu chặt:
“Ông xác định?”
Trịnh đạo khẽ gật đầu.
Sở Tiện thấy vậy trong lòng lại càng thêm kinh ngạc.
Chuyện này cũng không thể trách anh, trong bộ phim kia, nhân vật xuất sắc nhất chẳng phải nam nữ chính, mà lại chính là nữ số hai, ban đầu nhu nhược lúc sau bất khả chiến bại, thiếu chút nữa liền tự mình thống nhất mấy quốc gia.
Thời điểm vừa mới đọc được kịch bản này, Sở Tiện đã bị nhân vật nữ phụ làm cho sợ, suy cho cùng, phần lớn những bộ phim hiện giờ đều chạy theo tuyến nội dung ngọt ngào, rất ít người sẽ đi khiêu chiến cái thể loại phim nữ phụ hắc hóa áp nam nữ chính.
Nhưng Tây Hoa lại làm.
Bọn họ chẳng những đi khiêu chiến, đã thế chọn diễn viên mới đóng phim, thực sự là vượt ra ngoài sức tưởng tượng.
Phải biết rằng, nhân vật này muốn đóng được sẽ rất khó, phải nói là xưa nay chưa từng xảy ra, nếu như diễn không tốt sẽ huỷ cả một bộ phim. Ngược lại, nếu diễn tốt, hoàn toàn có khả năng dựa vào nhân vật mà bùng nổ lưu lượng lên tận trời, khí thế không ai cản nổi.
Sở Tiện quay đầu nhìn thoáng qua cô gái ở bên cạnh, khuôn mặt tràn đầy sầu lo.
Anh đã diễn chung với cô, biết Quý Lạc Lạc thực sự vô cùng nghiêm túc, cũng thật lòng thích nghề này, nhưng mà.…
Với thực lực hiện giờ của Quý Lạc lạc, để diễn nhân vật nữ số hai này, Sở Tiện cảm thấy vẫn là hơi quá sức, đến khi tới đoạn lãnh binh tác chiến cuối cùng kia, có lẽ cô sẽ chịu không nổi mất.
Quý Lạc Lạc cảm nhận được sự quan tâm của Sở Tiện, nhưng cũng chẳng hề quay đầu lại, thiếu nữ nhìn ánh mắt chờ mong của Trịnh đạo, chậm rãi nói:
“Ngài có thể làm đơn phương làm chủ chuyện này?”
Rõ ràng so với nữ chính, nhân vật nữ số hai này lại càng dễ làm cho người ta đem lòng đố kị, Quý Lạc Lạc chỉ sợ sẽ có người ở sau lưng thọc một đao. Hiện tại cô cũng chưa có phòng bị hay đường lui gì, vậy nên chỉ có thể xuống tay từ chỗ Trịnh đạo trước.
Trịnh đạo nghe thấy vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau khi phản ứng lại liền gật đầu thật mạnh:
“Cô yên tâm, bộ phim này tôi quyết định, chỉ cần cô chịu gật đầu, còn lại tôi sẽ tự xử lý, không cần phải lo lắng.”
Quý Lạc Lạc nghe vậy thì đột nhiên cười, hàng mi thiếu nữ cong cong, nhu thuận khả ái.
“Nếu Trịnh đạo đã nói thế, tôi đây cung kính không bằng tuân lệnh vậy, có thể hợp tác với ngài chính là vinh hạnh của tôi, tôi tin ngài.”
Cô một không đến hỏi kịch bản, hai không hỏi tới diễn viên, ba không hỏi về tiền lương. Đối với người nghệ sĩ, một nghề phải đặt lợi ích lên hàng đầu mà nói, qua chuyện này có thể thấy được tín nhiệm của Quý Lạc Lạc dành cho Trịnh đạo.
Chỉ một câu trả lời, ông cũng nhìn ra được thiếu nữ trước mặt là người thoải mái, hảo cảm lại tăng thêm một phần.
Sau đó, Trịnh đạo liền hàn huyên cùng Quý Lạc Lạc, trình bày một số cái nhìn của bản thân về bộ phim này. Sở Tiện trực tiếp đóng vai một người tàng hình, ngồi ở bên cạnh uống trà, nghe bọn họ nói chuyện phiếm.
Hai giờ sau, Trịnh đạo nhận được điện thoại của công ty, cả ba lúc này mới rời khỏi khách sạn.
Cho tới khi lên xe, Sở Tiện cũng không hề đề cập tới Hạ Nhiên. Trước khi đi, Trịnh đạo vỗ vỗ bả vai Sở Tiện, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói:
“Cô gái này không tồi đâu, cố gắng nắm chặt đi, bằng không chờ cho cô ấy nổi tiếng rồi, lúc đấy cậu muốn theo đuổi cũng không được.”
Sở Tiện sắc mặt trầm xuống, vừa định phản bác, Trịnh đạo đã lên xe. Anh chỉ có thể ngây ngốc tại chỗ, ngơ ngẩn nhìn bóng ô tô chạy ngày một xa.
“Aizzz, Sở tiên sinh, anh không thấy lạnh à?”
Quý Lạc Lạc đứng ở bãi đỗ xe, không ngừng dậm chân, hai bàn tay xoa xoa phần cánh tay đã lạnh muốn đông cứng cả lại, lớn giọng gọi Sở Tiện.
Không giống với vẻ ngoài kiêu sa, giọng nói của thiếu nữ trong trẻo, thanh âm đều mang theo sự ngọt ngào, đặc biệt là lúc cô đang trong trạng thái lười biếng, giọng điệu dường như làm nũng, có chút ngạo kiều, cực kì đáng yêu.
Thấy Sở Tiện vẫn còn ngây người, Quý Lạc Lạc tiếp tục hướng ánh mắt về phía anh, thúc giục:
“Sở Tiện, anh ổn chứ? Rốt cuộc anh có muốn đi hay không?”
Lúc này, anh mới hoàn hồn lại, kéo mũ xuống, nhìn bộ dáng quen thuộc của cô, khóe miệng mỉm cười nhàn nhạt:
“Đương nhiên, nhưng mà… cô có chắc chắn là bản thân cùng đường với tôi không?”
Vừa nói, Sở Tiện vừa mở khóa xe việt dã, đèn xe sáng choang, Quý Lạc Lạc nhanh chóng mở cửa ra chui vào.
Sau đó, cô nghiêng đầu, mỉm cười nói:
“Tiện đường hay không tôi không biết, nhưng tôi chuẩn bị mời anh đi ăn khuya, cái này chắc chắn là tiện đường đấy.”
Sở Tiện cũng tiến vào, sau khi thắt dây an toàn, một tay anh cầm tay lái, một tay đặt ở bên cạnh, mượn ánh sáng mỏng manh trong xe, nghiêng đầu quan sát cô. Ánh mắt hai người đối diện nhau, lần đầu tiên nhìn thẳng vào đối phương, không biết vì sao Sở Tiện lại cảm thấy khẩn trương.
“Sao cô biết tôi nhất định sẽ đi?”
Một lát sau, anh đột nhiên mở miệng.
Ánh nhìn của Quý Lạc Lạc không chuyển động, hướng thẳng về phía anh, mềm mại cười nói:
“Vậy anh muốn đi hay không?”
Sở Tiện bị cô nhìn đến hô hấp rối loạn, trong ngực như có thứ gì phá kén vui ra, va chạm qua lại, làm cho cả người anh đều thất thần, nóng đến phát trướng.
Sau một lát, anh hít sâu một hơi, cũng không trả lời, trực tiếp khởi động xe. Ánh mắt Sở Tiện nhìn thẳng phía trước, giọng điệu lạnh lùng hỏi:
“Đi đâu?”
Nhìn Sở Tiện cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, tâm tình Quý Lạc Lạc vô cùng tốt, cô nhướn lông mày, ánh mắt sáng bừng, tay phải tùy tiện chỉ hướng, nói:
“Rẽ phải rồi đi thẳng, tầm 3km nữa sẽ có một quán ăn rất ngon.”
Anh không mở lời, dựa theo phương hướng cô chỉ mà chạy. Giờ phút này, ngay cả chính anh cũng không biết, rốt cuộc là vì cái gì mà bản thân mình luôn thỏa hiệp với cô gái trước mặt?