-
Chương 62
Edit: Cải Trắng
Yết hầu của người đàn ông hơi chuyển động, thanh âm mang theo sự gợi cảm: " Nhan Nhan... "
" Em có biết là em đang nói gì không? "
Ngay tới cả cơ bắp của anh cũng đang căng ra, yết hầu di chuyển, trong mắt ẩn chứa sự nguy hiểm, kiên nhẫn rồi cả kiềm chế nữa.
Nếu anh thật sự ở lại đây, anh sẽ không khống chế được chính mình mất.
Ôn Nhan lôi kéo cánh tay đang run rẩy của anh, thần sắc trên mặt có chút ngây ra, ánh mắt đào hoa chợt lóe qua một tia xấu hổ và buồn bực. Cô cố làm ra vẻ tự nhiên nhất có thể, cầm lấy quần áo đi vào trong phòng tắm: "...Ừm. "
Cô đương nhiên biết.
Anh là Ôn tiên sinh, cho nên cô để anh ở lại đây thì có chỗ nào không đúng sao? Chỉ là lời nói đó cô không thể nào nói ra thêm lần nữa.
Cố Cảnh Ngự nhắm mắt lại, những cảm xúc bị anh đè xuống giờ phút này lại nổ tung.
Ôn Nhan đang muốn đóng cửa lại thì cửa phòng tắm bị một bàn tay ngăn lại, cô còn chưa kịp phản ứng gì thì một bàn tay nóng bỏng trơn tuột toàn là mồ hôi đã nắm chặt lấy tay cô. Người đó trực tiếp kéo cô vào trong lồng ngực, trong mắt tràn đầu dục vọng, lửa nóng bốc lên, thanh âm khàn khàn: " Cùng nhau đi. "
Ôn Nhan mím môi, tim cô đập nhanh tới nỗi tựa như nó là tiếng trống đập vậy, thật không thể hiểu được, so với lần đầu tiên cô đứng trước máy quay, giờ tim cô còn đập nhanh hơn.
Nhưng mà vào lúc này, anh cũng không nghĩ tới việc mình được nghe câu trả lời, mà căn bản anh cũng chẳng muốn lãng phí thời gian mà nghe câu trả lời.
" Cùng nhau tắm. " Tiếng nói của anh khàn khàn, anh ôm cô đẩy về phía vách tường, anh đem cô đứng dựa vào tường, thân thể anh gắt gao ép sát vào người cô, vô cùng thân mật, dính sát nhau.
Môi anh chuẩn xác tìm được tới môi cô, tùy ý hôn lên, không có một chút kiềm chế nào cả. Thật giống như anh đang đem toàn bộ sự nhiệt tình từ trong quá khứ đáp trả trong cái hôn này vậy.
Một lúc lâu sau, anh mới buông bờ môi bị mình hôn tới sưng đỏ ra, anh hôn từ môi xuống tới cằm, rồi dọc theo cả cần cổ trắng nõn, tinh tế mà hôn, triền miên.
Một bàn tay bỗng nhiên duỗi ra ấn mở vòi hoa sen ở phía sau.
" Ưm..." Ôn Nhan hơi cong bàn tay lại, phía sau là sự lạnh lẽo của gạch men sứ, đằng trước là hô hấp nóng bỏng của anh. Trong nháy mắt nước ấm phun lên trên người hai người, làm ướt hết quần áo đang mặc trên người, quần áo ướt nên dính chặt trên người, như ẩn như hiện lộ ra đường cong cơ thể.
Tiếng nước chảy tí tách tí tách, che giấu đi hô hấp của người đàn ông càng lúc càng nặng nề.
Bờ môi Cố Cảnh Ngự dừng lại ở chỗ xương quai xanh trắng nõn tinh xảo, anh yêu thích không thể buông tay, nhẹ nhàng cắn mút, rồi khống chế không được mà lưu lại ở đó vài vết hôn. Bàn tay với vết chai mỏng không nhịn được bắt đầu tham lam mò mẫm vào bên trong quần áo, ở trên sống lưng cô tinh tế mà vuốt ve qua lại.
Bờ môi cảm giác được có cái gì đang vướng víu, anh nặng nề thở, ngẩng đầu lên, anh rút tay ra, bàn tay có chút thô lỗ mà kéo quần áo xuống. Lập tức chúng rơi xuống đất.
" Ưm.... " Ôn Nhan không khống chế được mà hừ nhẹ một tiếng, một bàn tay to đang nhẹ nhàng nhéo vào nơi mềm mại, nụ hôn nóng rực chậm rãi di chuyển từ chỗ xương quai xanh xuống phía dưới. Nó dừng lại ở chỗ đẹp đẽ nào đó, như là mãnh hổ gặp được con mồi, trầm mê trong đó, từng chút từng chút một nhấm nháp, dùng đầu lưỡi mà nghiền nát...
Hồi lâu sau, cuối cùng anh không nhịn được nữa. Anh ngẩng đầu lên, một tay anh cầm tay cô kéo xuống, một tay khác vẫn không chịu buông người cô ra, thanh âm khàn khàn có chút nghe không rõ.
" Giúp anh cởi ra... "
Tiếng nước trong phòng tắm càng lúc càng lớn, hơi nóng bốc lên làm bóng người bên trong như ẩn như hiện.
Bóng đêm càng lúc càng trải dài, trong phòng hắt ra ánh sáng mờ mờ ảo ảo, nhiệt độ nóng bỏng, thanh âm ái muội rên rỉ cùng với tiếng thở gấp như có như không, phập phồng không ngừng, ước chừng như kéo dài một đêm.
...
Giữa trưa ngày hôm sau
Đúng là khó có hôm nào thời tiết đẹp như hôm nay, ánh sáng tươi sáng mà sáng lạn, nó xuyên qua cửa sổ mà hắt vào bên trong.
Ôn Nhan mơ mơ màng màng mở mắt ra, cô cảm thấy toàn thân mình đều là cảm giác đau nhức âm ỉ, cô rên nhẹ một tiếng. Cô chớp chớp mắt, đầu óc cô chậm rãi tỉnh táo lại, cô cảm giác được bên hông cô có người nào đó đang nhẹ nhàng xoa ấn.
Cũng không biết là đã xoa ấn như thế được bao lâu rồi.
Người đàn ông bên cạnh hơi nghiêng cơ thể mình sang, rất rõ ràng là trên người anh không mặc quần áo rồi. Làn da khỏe khoắn lộ ra bên ngoài, mặt mày vừa thỏa mãn vừa sung sướng cúi xuống hôn cô một cái chào buổi sáng, giọng nói có chút biếng nhác: " Tỉnh rồi? "
Anh dậy từ rất sớm, chỉ là anh lưu luyến cái cảm giác da thịt dính vào người cô. Anh đứng lên nấu xong một nồi cháo rồi anh lại nhịn không được chỉ muốn ôm người trong ngực. Chỉ cần nhìn cô ngủ thôi, mà anh đã cảm thấy vô cùng vui sướng rồi.
Ở phía dưới chăn, da thịt hai người đang dính vào nhau, cô hoàn toàn bị ôm vào lồng ngực rộng lớn, tư thế thân mật này làm cả người nóng lên.
Cô cảm thấy không được tự nhiên lắm, cô muốn tách ra, chỉ là cô mới cử động một chút liền có cơn đau truyền tới từ chỗ nào đó đêm qua hoạt động quá độ. Eo cô chẳng có chút lực nào, rất không khỏe, làm thân thể cô cũng cứng đờ.
Cố Cảnh Ngự cũng nhận ra điều này, bàn tay to tiếp tục di chuyển trên eo cô để mát xa, anh có chút ảo não, nhăn mi lại: " Đừng lộn xộn, em còn đau không? "
Tối hôm qua, có lẽ là anh dùng sức hơi quá rồi.
Hàng lông mi Ôn Nhan khẽ động, cô nói lảng sang chuyện khác: " Ừm, sao em lại không.... " mặc quần áo...
Lời còn chưa nói xong, Ôn Nhan đã phát hiện ra giọng nói mình có chút khàn khàn, nhớ lại tối hôm qua....lập tức sắc mặt cô cứng đờ.
Anh đương nhiên biết tại sao giọng cô lại trở thành như thế này, anh nở nụ cười trầm thấp: " Ngoan, trước tiên đừng nói gì cả. "
Anh đem cô ôm vào trong ngực mình, anh ngậm lấy vành tai cô, cố ý nói: " Là anh không tốt, làm cho em tối qua kêu hơi nhiều. "
Anh còn dụ dỗ thêm: " Tí nữa uống một bát canh tuyết lê rồi nói tiếp nhé, được không? "
A! A a a!!!!
" Cố Cảnh Cảnh!!!! " Ôn Nhan nheo mắt lại, sắc mặt cô đỏ lên, cô trực tiếp bịt luôn miệng anh lại, lời nói vô liêm sỉ như này mà anh cũng dám nói.
Không biết xấu hổ!!!
Kêu, kêu cái gì...
Yết hầu của người đàn ông hơi chuyển động, thanh âm mang theo sự gợi cảm: " Nhan Nhan... "
" Em có biết là em đang nói gì không? "
Ngay tới cả cơ bắp của anh cũng đang căng ra, yết hầu di chuyển, trong mắt ẩn chứa sự nguy hiểm, kiên nhẫn rồi cả kiềm chế nữa.
Nếu anh thật sự ở lại đây, anh sẽ không khống chế được chính mình mất.
Ôn Nhan lôi kéo cánh tay đang run rẩy của anh, thần sắc trên mặt có chút ngây ra, ánh mắt đào hoa chợt lóe qua một tia xấu hổ và buồn bực. Cô cố làm ra vẻ tự nhiên nhất có thể, cầm lấy quần áo đi vào trong phòng tắm: "...Ừm. "
Cô đương nhiên biết.
Anh là Ôn tiên sinh, cho nên cô để anh ở lại đây thì có chỗ nào không đúng sao? Chỉ là lời nói đó cô không thể nào nói ra thêm lần nữa.
Cố Cảnh Ngự nhắm mắt lại, những cảm xúc bị anh đè xuống giờ phút này lại nổ tung.
Ôn Nhan đang muốn đóng cửa lại thì cửa phòng tắm bị một bàn tay ngăn lại, cô còn chưa kịp phản ứng gì thì một bàn tay nóng bỏng trơn tuột toàn là mồ hôi đã nắm chặt lấy tay cô. Người đó trực tiếp kéo cô vào trong lồng ngực, trong mắt tràn đầu dục vọng, lửa nóng bốc lên, thanh âm khàn khàn: " Cùng nhau đi. "
Ôn Nhan mím môi, tim cô đập nhanh tới nỗi tựa như nó là tiếng trống đập vậy, thật không thể hiểu được, so với lần đầu tiên cô đứng trước máy quay, giờ tim cô còn đập nhanh hơn.
Nhưng mà vào lúc này, anh cũng không nghĩ tới việc mình được nghe câu trả lời, mà căn bản anh cũng chẳng muốn lãng phí thời gian mà nghe câu trả lời.
" Cùng nhau tắm. " Tiếng nói của anh khàn khàn, anh ôm cô đẩy về phía vách tường, anh đem cô đứng dựa vào tường, thân thể anh gắt gao ép sát vào người cô, vô cùng thân mật, dính sát nhau.
Môi anh chuẩn xác tìm được tới môi cô, tùy ý hôn lên, không có một chút kiềm chế nào cả. Thật giống như anh đang đem toàn bộ sự nhiệt tình từ trong quá khứ đáp trả trong cái hôn này vậy.
Một lúc lâu sau, anh mới buông bờ môi bị mình hôn tới sưng đỏ ra, anh hôn từ môi xuống tới cằm, rồi dọc theo cả cần cổ trắng nõn, tinh tế mà hôn, triền miên.
Một bàn tay bỗng nhiên duỗi ra ấn mở vòi hoa sen ở phía sau.
" Ưm..." Ôn Nhan hơi cong bàn tay lại, phía sau là sự lạnh lẽo của gạch men sứ, đằng trước là hô hấp nóng bỏng của anh. Trong nháy mắt nước ấm phun lên trên người hai người, làm ướt hết quần áo đang mặc trên người, quần áo ướt nên dính chặt trên người, như ẩn như hiện lộ ra đường cong cơ thể.
Tiếng nước chảy tí tách tí tách, che giấu đi hô hấp của người đàn ông càng lúc càng nặng nề.
Bờ môi Cố Cảnh Ngự dừng lại ở chỗ xương quai xanh trắng nõn tinh xảo, anh yêu thích không thể buông tay, nhẹ nhàng cắn mút, rồi khống chế không được mà lưu lại ở đó vài vết hôn. Bàn tay với vết chai mỏng không nhịn được bắt đầu tham lam mò mẫm vào bên trong quần áo, ở trên sống lưng cô tinh tế mà vuốt ve qua lại.
Bờ môi cảm giác được có cái gì đang vướng víu, anh nặng nề thở, ngẩng đầu lên, anh rút tay ra, bàn tay có chút thô lỗ mà kéo quần áo xuống. Lập tức chúng rơi xuống đất.
" Ưm.... " Ôn Nhan không khống chế được mà hừ nhẹ một tiếng, một bàn tay to đang nhẹ nhàng nhéo vào nơi mềm mại, nụ hôn nóng rực chậm rãi di chuyển từ chỗ xương quai xanh xuống phía dưới. Nó dừng lại ở chỗ đẹp đẽ nào đó, như là mãnh hổ gặp được con mồi, trầm mê trong đó, từng chút từng chút một nhấm nháp, dùng đầu lưỡi mà nghiền nát...
Hồi lâu sau, cuối cùng anh không nhịn được nữa. Anh ngẩng đầu lên, một tay anh cầm tay cô kéo xuống, một tay khác vẫn không chịu buông người cô ra, thanh âm khàn khàn có chút nghe không rõ.
" Giúp anh cởi ra... "
Tiếng nước trong phòng tắm càng lúc càng lớn, hơi nóng bốc lên làm bóng người bên trong như ẩn như hiện.
Bóng đêm càng lúc càng trải dài, trong phòng hắt ra ánh sáng mờ mờ ảo ảo, nhiệt độ nóng bỏng, thanh âm ái muội rên rỉ cùng với tiếng thở gấp như có như không, phập phồng không ngừng, ước chừng như kéo dài một đêm.
...
Giữa trưa ngày hôm sau
Đúng là khó có hôm nào thời tiết đẹp như hôm nay, ánh sáng tươi sáng mà sáng lạn, nó xuyên qua cửa sổ mà hắt vào bên trong.
Ôn Nhan mơ mơ màng màng mở mắt ra, cô cảm thấy toàn thân mình đều là cảm giác đau nhức âm ỉ, cô rên nhẹ một tiếng. Cô chớp chớp mắt, đầu óc cô chậm rãi tỉnh táo lại, cô cảm giác được bên hông cô có người nào đó đang nhẹ nhàng xoa ấn.
Cũng không biết là đã xoa ấn như thế được bao lâu rồi.
Người đàn ông bên cạnh hơi nghiêng cơ thể mình sang, rất rõ ràng là trên người anh không mặc quần áo rồi. Làn da khỏe khoắn lộ ra bên ngoài, mặt mày vừa thỏa mãn vừa sung sướng cúi xuống hôn cô một cái chào buổi sáng, giọng nói có chút biếng nhác: " Tỉnh rồi? "
Anh dậy từ rất sớm, chỉ là anh lưu luyến cái cảm giác da thịt dính vào người cô. Anh đứng lên nấu xong một nồi cháo rồi anh lại nhịn không được chỉ muốn ôm người trong ngực. Chỉ cần nhìn cô ngủ thôi, mà anh đã cảm thấy vô cùng vui sướng rồi.
Ở phía dưới chăn, da thịt hai người đang dính vào nhau, cô hoàn toàn bị ôm vào lồng ngực rộng lớn, tư thế thân mật này làm cả người nóng lên.
Cô cảm thấy không được tự nhiên lắm, cô muốn tách ra, chỉ là cô mới cử động một chút liền có cơn đau truyền tới từ chỗ nào đó đêm qua hoạt động quá độ. Eo cô chẳng có chút lực nào, rất không khỏe, làm thân thể cô cũng cứng đờ.
Cố Cảnh Ngự cũng nhận ra điều này, bàn tay to tiếp tục di chuyển trên eo cô để mát xa, anh có chút ảo não, nhăn mi lại: " Đừng lộn xộn, em còn đau không? "
Tối hôm qua, có lẽ là anh dùng sức hơi quá rồi.
Hàng lông mi Ôn Nhan khẽ động, cô nói lảng sang chuyện khác: " Ừm, sao em lại không.... " mặc quần áo...
Lời còn chưa nói xong, Ôn Nhan đã phát hiện ra giọng nói mình có chút khàn khàn, nhớ lại tối hôm qua....lập tức sắc mặt cô cứng đờ.
Anh đương nhiên biết tại sao giọng cô lại trở thành như thế này, anh nở nụ cười trầm thấp: " Ngoan, trước tiên đừng nói gì cả. "
Anh đem cô ôm vào trong ngực mình, anh ngậm lấy vành tai cô, cố ý nói: " Là anh không tốt, làm cho em tối qua kêu hơi nhiều. "
Anh còn dụ dỗ thêm: " Tí nữa uống một bát canh tuyết lê rồi nói tiếp nhé, được không? "
A! A a a!!!!
" Cố Cảnh Cảnh!!!! " Ôn Nhan nheo mắt lại, sắc mặt cô đỏ lên, cô trực tiếp bịt luôn miệng anh lại, lời nói vô liêm sỉ như này mà anh cũng dám nói.
Không biết xấu hổ!!!
Kêu, kêu cái gì...