Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 882
Hai người đều hơi sững sờ, ngẩng đầu lên.
Liền nghe thấy Mai Phượng đang răn dạy một giúp việc:"Nhà chúng tôi đối với cô tốt như vậy, không nghĩ tới cô lại là trộm!"
Cái giúp việc đó khóc lóc mở miệng: "Phu nhân, tôi thật sự không có lấy tiền! Bà phải tin tưởng tôi!"
Hạ Noãn Noãn nghe nói như thế, không khỏi nghĩ đến Mai Phượng tiện tay đặt tiền trên tủ đầu giường.
Cô nhíu lông mày.
Quay đầu nhìn thấy Thẩm Tử Hào giống như cũng phải buông bát đũa xuống, liền mở miệng: "Anh ăn trước đi, em đi xem một chút."
Thẩm Tử Hào khẽ gật đầu.
Hạ Noãn Noãn đứng lên, từ từ dọc theo cầu thang, đi tới lầu hai.
Liền thấy trên hành lang lầu hai, Mai Phượng tức giận phát run, chỉ một giúp việc khiển trách: "Làm giúp việc nhà chúng tôi, tiền lương cũng cao hơn bên ngoài, sao cô còn có thể không biết đủ như thế?"
Giúp việc khóc vô cùng đáng thương: " Phu nhân, sao tôi có thể trộm tiền, thật sự không phải là tôi trộm tiền!"
Thẩm Tu nghe thấy động tĩnh bên ngoài, đi ra.
Nhíu mày nhìn tình huống trước mặt, gầm thét một tiếng: "Chuyện gì xảy ra?"
Mai Phượng chỉ giúp việc: " Cô ta trộm năm vạn ông vừa đưa tôi, bây giờ lại còn không thừa nhận!"
Thẩm Tu trực tiếp mở miệng: "Trực tiếp đưa đến cục cảnh sát không được sao? Ở chỗ này náo cái gì?"
Vừa nghe thấy lời ấy, cô giúp việc tiếp dọa sợ, hai chân mềm nhũn, quỳ trên mặt đất: " Tiên sinh, phu nhân, thật sự không phải là tôi trộm!"
Cô ta khóc lóc dùng tay áo lau nước mắt, vô cùng thê thảm.
Hạ Noãn Noãn nhìn bộ dạng của cô ta, bỗng nhiên nghĩ đến chính mình đã từng ở ngoài làm công.
Lại nhìn cô giúp việc, gương mặt chất phác, không giống như là người trộm tiền.
Mà... Coi như thật sự bị trộm tiền, tại sao Mai Phượng phải náo lớn như vậy đội? Trực tiếp bắt lấy chứng cứ, đưa đến sở cảnh sát không được sao?
Cô mẫn cảm bắt được là lạ, đứng ở bên cạnh, không nói câu nào.
Mai Phượng nhìn Hạ Noãn Noãn, tròng mắt co rụt lại.
Hừ.
Giả nhân giả nghĩa!
Nếu quả thật là người thiện lương, vì sao lúc này không ra mặt cầu tình cho giúp việc?
Đủ để thấy, quả nhiên Hạ Noãn Noãn này không phải thiện lương gì!
Bà ta quay đầu, nhìn chằm chằm giúp việc mở miệng nói ra: "Tiên sinh vừa mới giao tiền cho tôi, ta liền đặt ở trên tủ đầu giường, còn chưa kịp thu lại! Từ khi đó đến bây giờ, là mình người ngoài như cô từng tiến vào phòng của tôi, không phải cô, còn có thể là ai?"
Giúp việc khóc rất thê thảm: "Thật sự không phải là tôi, tôi thật sự không biết tại sao không thấy tiền kia, lúc tôi đi vào, trên tủ đầu giường, liền không có tiền! Phu nhân, hoặc là bà soát người, bà lục soát thân thể tôi..."
Mai Phượng cười lạnh: "Cô trộm tiền đến bây giờ, đều đã qua mười phút đồng hồ, làm sao tiền có thể còn ở trên người! Không chừng đã chuyển đi nơi nào!"
Giúp việc khóc không thành tiếng: " Thật sự không phải là tôi."
Mai Phượng mở miệng: " Tôi vẫn câu nói kia, chỉ có cô từng tiến vào gian phòng của tôi, tôi vừa rồi đã tìm cẩn thận trong phòng, chưa thấy tiền! Không phải cô, còn có thể là ai!"
Cô giúp việc sốt ruột.
Nhất định cô ta phải tìm người đã từng tiến vào phòng Mai Phượng, mới có thể tẩy trong sạch, vắt hết óc nghĩ, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên: "Phu nhân, ngoại trừ tôi, thiếu phu nhân cũng từng tiến vào phòng của bà!"
Một câu rơi xuống, ánh mắt của mọi người, đồng loạt rơi vào Hạ Noãn Noãn!
Mà tròng mắt Hạ Noãn Noãn lại co rụt lại.
Quả nhiên, đến rồi!
Liền nghe thấy Mai Phượng đang răn dạy một giúp việc:"Nhà chúng tôi đối với cô tốt như vậy, không nghĩ tới cô lại là trộm!"
Cái giúp việc đó khóc lóc mở miệng: "Phu nhân, tôi thật sự không có lấy tiền! Bà phải tin tưởng tôi!"
Hạ Noãn Noãn nghe nói như thế, không khỏi nghĩ đến Mai Phượng tiện tay đặt tiền trên tủ đầu giường.
Cô nhíu lông mày.
Quay đầu nhìn thấy Thẩm Tử Hào giống như cũng phải buông bát đũa xuống, liền mở miệng: "Anh ăn trước đi, em đi xem một chút."
Thẩm Tử Hào khẽ gật đầu.
Hạ Noãn Noãn đứng lên, từ từ dọc theo cầu thang, đi tới lầu hai.
Liền thấy trên hành lang lầu hai, Mai Phượng tức giận phát run, chỉ một giúp việc khiển trách: "Làm giúp việc nhà chúng tôi, tiền lương cũng cao hơn bên ngoài, sao cô còn có thể không biết đủ như thế?"
Giúp việc khóc vô cùng đáng thương: " Phu nhân, sao tôi có thể trộm tiền, thật sự không phải là tôi trộm tiền!"
Thẩm Tu nghe thấy động tĩnh bên ngoài, đi ra.
Nhíu mày nhìn tình huống trước mặt, gầm thét một tiếng: "Chuyện gì xảy ra?"
Mai Phượng chỉ giúp việc: " Cô ta trộm năm vạn ông vừa đưa tôi, bây giờ lại còn không thừa nhận!"
Thẩm Tu trực tiếp mở miệng: "Trực tiếp đưa đến cục cảnh sát không được sao? Ở chỗ này náo cái gì?"
Vừa nghe thấy lời ấy, cô giúp việc tiếp dọa sợ, hai chân mềm nhũn, quỳ trên mặt đất: " Tiên sinh, phu nhân, thật sự không phải là tôi trộm!"
Cô ta khóc lóc dùng tay áo lau nước mắt, vô cùng thê thảm.
Hạ Noãn Noãn nhìn bộ dạng của cô ta, bỗng nhiên nghĩ đến chính mình đã từng ở ngoài làm công.
Lại nhìn cô giúp việc, gương mặt chất phác, không giống như là người trộm tiền.
Mà... Coi như thật sự bị trộm tiền, tại sao Mai Phượng phải náo lớn như vậy đội? Trực tiếp bắt lấy chứng cứ, đưa đến sở cảnh sát không được sao?
Cô mẫn cảm bắt được là lạ, đứng ở bên cạnh, không nói câu nào.
Mai Phượng nhìn Hạ Noãn Noãn, tròng mắt co rụt lại.
Hừ.
Giả nhân giả nghĩa!
Nếu quả thật là người thiện lương, vì sao lúc này không ra mặt cầu tình cho giúp việc?
Đủ để thấy, quả nhiên Hạ Noãn Noãn này không phải thiện lương gì!
Bà ta quay đầu, nhìn chằm chằm giúp việc mở miệng nói ra: "Tiên sinh vừa mới giao tiền cho tôi, ta liền đặt ở trên tủ đầu giường, còn chưa kịp thu lại! Từ khi đó đến bây giờ, là mình người ngoài như cô từng tiến vào phòng của tôi, không phải cô, còn có thể là ai?"
Giúp việc khóc rất thê thảm: "Thật sự không phải là tôi, tôi thật sự không biết tại sao không thấy tiền kia, lúc tôi đi vào, trên tủ đầu giường, liền không có tiền! Phu nhân, hoặc là bà soát người, bà lục soát thân thể tôi..."
Mai Phượng cười lạnh: "Cô trộm tiền đến bây giờ, đều đã qua mười phút đồng hồ, làm sao tiền có thể còn ở trên người! Không chừng đã chuyển đi nơi nào!"
Giúp việc khóc không thành tiếng: " Thật sự không phải là tôi."
Mai Phượng mở miệng: " Tôi vẫn câu nói kia, chỉ có cô từng tiến vào gian phòng của tôi, tôi vừa rồi đã tìm cẩn thận trong phòng, chưa thấy tiền! Không phải cô, còn có thể là ai!"
Cô giúp việc sốt ruột.
Nhất định cô ta phải tìm người đã từng tiến vào phòng Mai Phượng, mới có thể tẩy trong sạch, vắt hết óc nghĩ, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên: "Phu nhân, ngoại trừ tôi, thiếu phu nhân cũng từng tiến vào phòng của bà!"
Một câu rơi xuống, ánh mắt của mọi người, đồng loạt rơi vào Hạ Noãn Noãn!
Mà tròng mắt Hạ Noãn Noãn lại co rụt lại.
Quả nhiên, đến rồi!