Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 885
Hạ Noãn Noãn kinh ngạc nhìn chằm chằm quản gia.
Cô nhíu lông mày, không hiểu tại sao tiền lại chạy tới phòng mình.
Khẳng định tiền không phải cô cầm.
Gian phòng của cô, cũng không phải người bình thường có thể đi vào.
Như vậy hiện tại, là chuyện gì xảy ra?
Cô đang suy tư, chợt đối đầu với ánh mắt Thẩm Tử Hào.
Trong lòng Hạ Noãn Noãn, lập tức run lên.
Ánh mắt này của Thẩm Tử Hào... Là đang hoài nghi cô?
Tại sao anh có thể hoài nghi cô?!
Hạ Noãn Noãn cảm giác ánh mắt của anh giống như là một con dao sắc bén, cắm vào trong lòng cô, để cho cô nắm chặt nắm tay.
Thẩm Tu hoài nghi cô, cô chỉ cảm giác nhục nhã.
Mai Phượng nói xấu cô, nàng cũng chỉ cảm giác sỉ nhục.
Thế nhưng ánh mắt Thẩm Tử Hào hoài nghi, lại làm cho cô cảm giác trái tim đều đau.
Cô sững sờ nhìn bọn họ, liền nghe thấy Thẩm Tử Hào hỏi thăm: " Tiền là từ trong đó tìm ra?"
Quản gia cúi đầu: "Không phải thiếu phu nhân có hành lý sao? Tiền đặt ở trong hành lý."
Tiền ở trong hành lý...
Sao tiền có thể ở trong hành lý!
Hạ Noãn Noãn cắn chặt hàm răng.
Thẩm Tu cũng đã nhìn về phía cô mắng to: "Đúng là nhà nghèo đi ra, không có gia giáo như thế! Loại chuyện trộm đồ đều có thể làm được! Thẩm gia chúng tôi thiếu cô ăn, hay là thiếu cô mặc sao?!"
Hạ Noãn Noãn nghe nói như thế, trực tiếp nhìn về phía Thẩm Tu.
Cô nhu nhược đứng đó, trong đôi mắt ngập nước, giờ phút này lại mang theo quật cường người khác xem không hiểu, cô chậm rãi mở miệng: " Cha, cha nói đúng. Thẩm gia không thiếu con ăn, không thiếu con mặc, cũng không thiếu con dùng. Cho nên, sao con sao trộm tiền?"
Thẩm Tu bị nghẹn.
Đúng, tại sao Hạ Noãn Noãn phải trộm tiền?
Câu nói này rơi xuống, Mai Phượng ở bên cạnh thở dài: "Tôi phải nói câu công đạo, kỳ thật tôi đã sớm biết, thân gia trôi qua không tốt lắm. Bọn họ vì Noãn Noãn có thể gả vào nhà chúng ta, đều đã bán nhà, còn thiếu mấy vạn tiền nợ bên ngoài... Thế nhưng Noãn Noãn, những chuyện này, con nói, con nói ra khỏi miệng, trong nhà cũng sẽ hỗ trợ, dù sao đó là thân gia!"
Một câu, để tất cả mọi người trong phòng bừng tỉnh!
Bán nhà, chính là vì để con gái gả vào hào môn, người như thế, có thể là dạng người trong sạch gì?
Tất cả giúp việc trong phòng, trong nháy mắt ánh mắt nhìn Hạ Noãn Noãn, cũng thay đổi.
Hạ Noãn Noãn lại nhìn chằm chằm Mai Phượng.
Cô chỉ cảm thấy cả người giống như là bị lột hết quần áo, bị người chung quanh vây xem.
Những yếu ớt giấu ở chỗ sâu nhất, giờ phút này cứ bị đánh phá như vậy.
Cô quay đầu, nhìn về phía Thẩm Tu, ở trong ánh mắt Thẩm Tu, thấy được khinh bỉ với mình.
Cuối cùng, cô nhìn về phía Thẩm Tử Hào, thấy cậu ta nhíu mày.
Hạ Noãn Noãn cắn chặt bờ môi: " Nhà chúng tôi nghèo, thế nhưng tôi cũng sẽ không trộm tiền! Tiền này..."
"Là con cho cô ấy."
Một câu, hời hợt từ miệng Thẩm Tử Hào nói ra.
Hạ Noãn Noãn sững sờ.
Mai Phượng sững sờ.
Thẩm Tu càng sững sờ.
Thẩm Tử Hào chợt cười: " Là con cho cô ấy. Thế nào? Dì Mai, cái năm vàn này không phải năm vạn của dì, đây là con cho Hạ Noãn Noãn."
"Hạ Noãn Noãn không phải trộm."
Thẩm Tử Hào bỗng nhiên đưa tay ra, ôm lấy eo Hạ Noãn Noãn: "Đây là Thẩm gia, Hạ Noãn Noãn là bà xã của con, tiền này, chính là của cô ấy!"
Một câu, nói năng có khí phách.
Lại mang theo một loại tuyên thệ.
Mai Phượng đều bị nói cho ngây dại, trong ánh mắt xẹt qua một vòng ghen ghét.
Cái Hạ Noãn Noãn này, vì cái gì đến giai đoạn này, còn có thể được Thẩm Tử Hào che chở?
Cô nhíu lông mày, không hiểu tại sao tiền lại chạy tới phòng mình.
Khẳng định tiền không phải cô cầm.
Gian phòng của cô, cũng không phải người bình thường có thể đi vào.
Như vậy hiện tại, là chuyện gì xảy ra?
Cô đang suy tư, chợt đối đầu với ánh mắt Thẩm Tử Hào.
Trong lòng Hạ Noãn Noãn, lập tức run lên.
Ánh mắt này của Thẩm Tử Hào... Là đang hoài nghi cô?
Tại sao anh có thể hoài nghi cô?!
Hạ Noãn Noãn cảm giác ánh mắt của anh giống như là một con dao sắc bén, cắm vào trong lòng cô, để cho cô nắm chặt nắm tay.
Thẩm Tu hoài nghi cô, cô chỉ cảm giác nhục nhã.
Mai Phượng nói xấu cô, nàng cũng chỉ cảm giác sỉ nhục.
Thế nhưng ánh mắt Thẩm Tử Hào hoài nghi, lại làm cho cô cảm giác trái tim đều đau.
Cô sững sờ nhìn bọn họ, liền nghe thấy Thẩm Tử Hào hỏi thăm: " Tiền là từ trong đó tìm ra?"
Quản gia cúi đầu: "Không phải thiếu phu nhân có hành lý sao? Tiền đặt ở trong hành lý."
Tiền ở trong hành lý...
Sao tiền có thể ở trong hành lý!
Hạ Noãn Noãn cắn chặt hàm răng.
Thẩm Tu cũng đã nhìn về phía cô mắng to: "Đúng là nhà nghèo đi ra, không có gia giáo như thế! Loại chuyện trộm đồ đều có thể làm được! Thẩm gia chúng tôi thiếu cô ăn, hay là thiếu cô mặc sao?!"
Hạ Noãn Noãn nghe nói như thế, trực tiếp nhìn về phía Thẩm Tu.
Cô nhu nhược đứng đó, trong đôi mắt ngập nước, giờ phút này lại mang theo quật cường người khác xem không hiểu, cô chậm rãi mở miệng: " Cha, cha nói đúng. Thẩm gia không thiếu con ăn, không thiếu con mặc, cũng không thiếu con dùng. Cho nên, sao con sao trộm tiền?"
Thẩm Tu bị nghẹn.
Đúng, tại sao Hạ Noãn Noãn phải trộm tiền?
Câu nói này rơi xuống, Mai Phượng ở bên cạnh thở dài: "Tôi phải nói câu công đạo, kỳ thật tôi đã sớm biết, thân gia trôi qua không tốt lắm. Bọn họ vì Noãn Noãn có thể gả vào nhà chúng ta, đều đã bán nhà, còn thiếu mấy vạn tiền nợ bên ngoài... Thế nhưng Noãn Noãn, những chuyện này, con nói, con nói ra khỏi miệng, trong nhà cũng sẽ hỗ trợ, dù sao đó là thân gia!"
Một câu, để tất cả mọi người trong phòng bừng tỉnh!
Bán nhà, chính là vì để con gái gả vào hào môn, người như thế, có thể là dạng người trong sạch gì?
Tất cả giúp việc trong phòng, trong nháy mắt ánh mắt nhìn Hạ Noãn Noãn, cũng thay đổi.
Hạ Noãn Noãn lại nhìn chằm chằm Mai Phượng.
Cô chỉ cảm thấy cả người giống như là bị lột hết quần áo, bị người chung quanh vây xem.
Những yếu ớt giấu ở chỗ sâu nhất, giờ phút này cứ bị đánh phá như vậy.
Cô quay đầu, nhìn về phía Thẩm Tu, ở trong ánh mắt Thẩm Tu, thấy được khinh bỉ với mình.
Cuối cùng, cô nhìn về phía Thẩm Tử Hào, thấy cậu ta nhíu mày.
Hạ Noãn Noãn cắn chặt bờ môi: " Nhà chúng tôi nghèo, thế nhưng tôi cũng sẽ không trộm tiền! Tiền này..."
"Là con cho cô ấy."
Một câu, hời hợt từ miệng Thẩm Tử Hào nói ra.
Hạ Noãn Noãn sững sờ.
Mai Phượng sững sờ.
Thẩm Tu càng sững sờ.
Thẩm Tử Hào chợt cười: " Là con cho cô ấy. Thế nào? Dì Mai, cái năm vàn này không phải năm vạn của dì, đây là con cho Hạ Noãn Noãn."
"Hạ Noãn Noãn không phải trộm."
Thẩm Tử Hào bỗng nhiên đưa tay ra, ôm lấy eo Hạ Noãn Noãn: "Đây là Thẩm gia, Hạ Noãn Noãn là bà xã của con, tiền này, chính là của cô ấy!"
Một câu, nói năng có khí phách.
Lại mang theo một loại tuyên thệ.
Mai Phượng đều bị nói cho ngây dại, trong ánh mắt xẹt qua một vòng ghen ghét.
Cái Hạ Noãn Noãn này, vì cái gì đến giai đoạn này, còn có thể được Thẩm Tử Hào che chở?