Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 143
Kiều Luyến không nhịn được nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên.
Anh mang theo mũ và khẩu trang, không nhìn thấy nét mặt của anh, chỉ có thể nhìn thấy trong cặp mắt kia lóe ra hàn quang.
Cô đang ngây người, lại có người xông lên, Thẩm Lương Xuyên kéo cánh tay của cô, kéo cô đến bên cạnh, chân đá người kia: "Cô còn chờ cái gì nữa?"
Giận mắng một tiếng, anh liền quay đầu lại, đánh nhau với một người khác.
Lúc này Kiều Luyến mới hồi phục tinh thần, hai người đều giao phía sau cho đối phương, dây dưa với đám người kia.
Thế nhưng... Không thể cứ như vậy.
Kiều Luyến cắn môi: "Tôi nhìn thấy Tống Nguyên Hi bị mang vào một căn phòng trước mặt, nhất định phải mau chóng tới ngăn lại, còn quấn quýt với bọn chúng, Nguyên Hi sẽ xảy ra chuyện!"
Chỉ cần dây dưa hai mươi phút, bên trong đã làm xong việc.
Vừng nói xong, Thẩm Lương Xuyên nhìn chung quanh: "Tôi đã báo động, nhưng cảnh sát tới cũng phải mất hai mươi phút, tôi ngăn cản bọn họ, côi đi qua cứu người."
Kiều Luyến nghe nói như thế, không nói hai lời liền tiến về phía trước.
Thế nhưng đi hai bước, lại bị ngăn lại, lấy thân thủ của cô, căn bản là không xông qua được!
Cô khẩn trương, tìm kiếm khắp nơi, chợt thấy bên cạnh có một gậy sắt, trực tiếp chạy tới cầm lên, gấp gáp trở về bên cạnh Thẩm Lương Xuyên, hô lớn: "Anh đi đi! Tôi cản bọn họ lại!"
Thẩm Lương Xuyên trực tiếp cự tuyệt: "Không được, căn bản là cô không ngăn được chúng!"
"Đúng, tôi không ngăn được bọn họ, nhưng nếu như tôi xông vào trong phòng, có lẽ bên trong đợi tôi mạnh hơn, chỉ có anh xông vào, mới có thể cắt ngang bọn họ! Muốn bảo vệ Tống Nguyên Hi thì chỉ có anh!"
Cô cầm cây gậy vung vẩy, trong lúc nhất thời không có người tới gần.
Thẩm Lương Xuyên nheo mắt lại, trong lòng rối rắm.
Cô phân tích rất đúng, tình huống hiện tại tốt nhất là như vậy.
Cô cản ở bên ngoài, anh xông vào cứu người.
Đám người này không phải người vô cùng hung ác, sẽ không tổn thương tính mạng của cô, thế nhưng Tống Nguyên Hi ở bên trong, lại có khả năng sẽ bị hủy cả đời.
Suy nghĩ một chút tới tính cách của Tống Nguyên Hi, nếu như bị người cưỡng gian, có thể con bé sẽ tìm chết.
Thẩm Lương Xuyên nắm chặt nắm đấm, cô gái che ở trước người anh hô lớn: "Còn không mau đi!"
Ngữ khí dữ dằn này... Dáng vẻ tự cho là đúng, để ánh mắt anh sâu hơn.
Anh mím môi, bỗng nhiên mở miệng: "Tiểu Kiều, bảo trọng."
Đang trong hỗn loạn, Kiều Luyến vốn không nghe rõ anh nói cái gì, chỉ là lớn tiếng quát ầm lên: "Nhanh đi!"
CÔ đã sắp không ngăn được.
Đúng lúc này, trong tay nhiều thêm một con dao găm lạnh buốt, cô sững sờ, rồi thấy Thẩm Lương Xuyên quay người đi tới căn phòng.
Đây cũng là vũ khí để anh bảo vệ bản thân, hiện tại cho cô...
Kiều Luyến còn chưa suy nghĩ gì nhiều, phía trước lại có người xông tới.
Cô cầm gậy và dao găm, dùng hết toàn lực đánh nhau với đám người này.
Cánh tay đã đau nhức sắp nâng không nổi.
Thế nhưng cô không thể buông tha.
Nếu như từ bỏ, Thẩm Lương Xuyên sẽ bị kẻ địch hai bên, nhất định cô phải kiên trì.
Cây gậy bị người đoạt mất, đánh mạnh vào đùi của cô.
Đầu gối mềm nhũn, cô té quỵ dưới đất, thế nhưng cô lại gắt gao ôm lấy chân người phía trước, dùng chính mình và thân thể hắn ta, ngăn cản người đứng phía sau.
Đau, toàn thân đều đau.
Thần chí cô có chút mơ hồ, trong đầu hiện lên một ý niệm:
Trong trò chơi đánh người đánh vô cùng thoải mái, bị đánh mấy lần cũng không thấy sao, nhưng trong hiện thực... mẹ nó thật đau!
Anh mang theo mũ và khẩu trang, không nhìn thấy nét mặt của anh, chỉ có thể nhìn thấy trong cặp mắt kia lóe ra hàn quang.
Cô đang ngây người, lại có người xông lên, Thẩm Lương Xuyên kéo cánh tay của cô, kéo cô đến bên cạnh, chân đá người kia: "Cô còn chờ cái gì nữa?"
Giận mắng một tiếng, anh liền quay đầu lại, đánh nhau với một người khác.
Lúc này Kiều Luyến mới hồi phục tinh thần, hai người đều giao phía sau cho đối phương, dây dưa với đám người kia.
Thế nhưng... Không thể cứ như vậy.
Kiều Luyến cắn môi: "Tôi nhìn thấy Tống Nguyên Hi bị mang vào một căn phòng trước mặt, nhất định phải mau chóng tới ngăn lại, còn quấn quýt với bọn chúng, Nguyên Hi sẽ xảy ra chuyện!"
Chỉ cần dây dưa hai mươi phút, bên trong đã làm xong việc.
Vừng nói xong, Thẩm Lương Xuyên nhìn chung quanh: "Tôi đã báo động, nhưng cảnh sát tới cũng phải mất hai mươi phút, tôi ngăn cản bọn họ, côi đi qua cứu người."
Kiều Luyến nghe nói như thế, không nói hai lời liền tiến về phía trước.
Thế nhưng đi hai bước, lại bị ngăn lại, lấy thân thủ của cô, căn bản là không xông qua được!
Cô khẩn trương, tìm kiếm khắp nơi, chợt thấy bên cạnh có một gậy sắt, trực tiếp chạy tới cầm lên, gấp gáp trở về bên cạnh Thẩm Lương Xuyên, hô lớn: "Anh đi đi! Tôi cản bọn họ lại!"
Thẩm Lương Xuyên trực tiếp cự tuyệt: "Không được, căn bản là cô không ngăn được chúng!"
"Đúng, tôi không ngăn được bọn họ, nhưng nếu như tôi xông vào trong phòng, có lẽ bên trong đợi tôi mạnh hơn, chỉ có anh xông vào, mới có thể cắt ngang bọn họ! Muốn bảo vệ Tống Nguyên Hi thì chỉ có anh!"
Cô cầm cây gậy vung vẩy, trong lúc nhất thời không có người tới gần.
Thẩm Lương Xuyên nheo mắt lại, trong lòng rối rắm.
Cô phân tích rất đúng, tình huống hiện tại tốt nhất là như vậy.
Cô cản ở bên ngoài, anh xông vào cứu người.
Đám người này không phải người vô cùng hung ác, sẽ không tổn thương tính mạng của cô, thế nhưng Tống Nguyên Hi ở bên trong, lại có khả năng sẽ bị hủy cả đời.
Suy nghĩ một chút tới tính cách của Tống Nguyên Hi, nếu như bị người cưỡng gian, có thể con bé sẽ tìm chết.
Thẩm Lương Xuyên nắm chặt nắm đấm, cô gái che ở trước người anh hô lớn: "Còn không mau đi!"
Ngữ khí dữ dằn này... Dáng vẻ tự cho là đúng, để ánh mắt anh sâu hơn.
Anh mím môi, bỗng nhiên mở miệng: "Tiểu Kiều, bảo trọng."
Đang trong hỗn loạn, Kiều Luyến vốn không nghe rõ anh nói cái gì, chỉ là lớn tiếng quát ầm lên: "Nhanh đi!"
CÔ đã sắp không ngăn được.
Đúng lúc này, trong tay nhiều thêm một con dao găm lạnh buốt, cô sững sờ, rồi thấy Thẩm Lương Xuyên quay người đi tới căn phòng.
Đây cũng là vũ khí để anh bảo vệ bản thân, hiện tại cho cô...
Kiều Luyến còn chưa suy nghĩ gì nhiều, phía trước lại có người xông tới.
Cô cầm gậy và dao găm, dùng hết toàn lực đánh nhau với đám người này.
Cánh tay đã đau nhức sắp nâng không nổi.
Thế nhưng cô không thể buông tha.
Nếu như từ bỏ, Thẩm Lương Xuyên sẽ bị kẻ địch hai bên, nhất định cô phải kiên trì.
Cây gậy bị người đoạt mất, đánh mạnh vào đùi của cô.
Đầu gối mềm nhũn, cô té quỵ dưới đất, thế nhưng cô lại gắt gao ôm lấy chân người phía trước, dùng chính mình và thân thể hắn ta, ngăn cản người đứng phía sau.
Đau, toàn thân đều đau.
Thần chí cô có chút mơ hồ, trong đầu hiện lên một ý niệm:
Trong trò chơi đánh người đánh vô cùng thoải mái, bị đánh mấy lần cũng không thấy sao, nhưng trong hiện thực... mẹ nó thật đau!