Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
Kết quả kiểm tra rất nhanh, Kiều Luyến đau không có khí lực, y tá cầm tờ xét nghiệm mở miệng: "Không có mang thai."
Cô thở phào nhẹ nhỏm.
Sau đó liền nghe thấy y tá mở miệng: "Cô bị viêm ruột thừa, hiện tại rất nghiêm trọng, cần lập tức làm giải phẩu."
Cô hơi sững sờ.
Y tá trực tiếp mở miệng: "Xin hỏi người thân của cô ở đâu? Chúng tôi cần phải có người ký tên mới có thể phẫu thuật."
Kiều Luyến nhíu mày.
Người thân...
Cô còn người thân ở đây sao!
Cô cắn môi: "Tự tôi ký tên được không?"
Y tá lắc đầu: "không thể."
Kiều Luyến đứng thẳng người, đè đau đớn xuống: " vậy tôi có thể không phẫu thuật không?"
"Bây giờ tình huống của cô, tốt nhất lập tức phẫu thuật."
Bây giờ Kiều Luyến không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là mở miệng: "Vậy tôi mượn dùng điện thoại cô một chút."
Cô cầm điện thoại của đối phương, nhấn một dãy số.
Trên thế giới này, người duy nhất có quyền, ký tên phẫu thuật cho cô là số người kia.
——
Thẩm Lương Xuyên ở SH tham gia một bữa tiệc rất quan trọng, hiện trường có rất nhiều đạo diễn và biên kịch nổi danh, nhà đầu tư, thường ngày anh khinh thường xã giao, giờ phút này cũng bưng một ly rượu đỏ, đi trong đám người.
Điện thoại di động vang lên, anh cầm lên nhìn một chút, phát hiện là một số lạ, không nhận nghe.
Nhưng cái số này lại gọi riết không tha.
Lúc này anh mới cau mày, đi vào trong góc, nhận nghe, liền nghe thấy đối diện truyền đến tiếng của giọng nữ xa lạ: "Xin hỏi, là người nhà Kiều Luyến sao?"
Thẩm Lương Xuyên sửng sốt: "Cô là?"
"Chào anh, nơi này là bệnh viện Đệ Nhị ở BJ, là như vậy..."
Nghe xong lời của y tá, chân mày Thẩm Lương Xuyên nhíu thành một chữ xuyên.
Cúp điện thoại, anh trực tiếp tìm Tống Thành: "Đặt chuyến bay gần nhất cho tôi, tôi phải trở về BJ, Tống Thành sửng sốt: " Anh Thẩm, anh..."
Tiếng của Thẩm Lương Xuyên, lập tức gia tăng: "Hiện tại, lập tức, lập tức!"
Anh lo âu nóng nảy như vậy, Tống Thành chưa từng thấy qua.
Nhất định là ở BJ có chuyện xảy ra, nếu không lấy tính tình anh Thẩm, sẽ không liều mạng ở trường hợp như vậy.
Cho nên Tống Thành không nói hai lời, trực tiếp mở miệng: "Vâng."
Máy bay bay qua bầu trời.
Thẩm Lương Xuyên đi tới bệnh viện thì đã là sáu giờ sau.
Phẫu thuật đã xong, anh tìm người dàn xếp, trước tiên có thể phẫu thuật trước ký tên sau.
Anh mang theo kính và khẩu trang, đứng ở cửa phòng bệnh, Kiều Luyến vẫn còn ở trong trạng thái ngủ mê man.
Lúc này anh mới nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, lặng lẽ đi vào, đứng ở bên giường của cô.
Người phụ nữ trên giường bệnh, thân thể nhỏ nhắn nằm ở nơi đó, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trong suốt giống như muốn cùng kết hợp cùng không khí...
Cho dù là trong giấc mộng, cũng cau mày, ôm lấy bả vai của mình theo bản năng, làm ra tư thế phòng ngự.
Cô đang phòng ngự người nào?
Thẩm Lương Xuyên siết chặc nắm đấm, nghĩ tới đêm hôm đó mình thất thố.
Trong ánh mắt của anh, chợt toát ra sự hối tiếc và đau xót.
Anh nghĩ tới tám năm trước cô đã từng nói.
"Em sợ nhất là đau, trên ngón tay có chút máu, em cũng có thể khóc thật lâu! Cho nên nếu như chúng ta gây gổ, anh chỉ có thể giảng đạo lý với em, không được động thủ!"
Giọng đại tiểu thư nũng nịu này, cậy mạnh bá đạo.
Mà bây giờ, cô hẳn là rất đau?
Anh chợt sờ mặt của cô, nhỏ giọng, vang lên trong phòng bệnh, lộ ra một loại thê lương u oán: "Tiểu Kiều, tại sao em có thể quên anh?"
Cô thở phào nhẹ nhỏm.
Sau đó liền nghe thấy y tá mở miệng: "Cô bị viêm ruột thừa, hiện tại rất nghiêm trọng, cần lập tức làm giải phẩu."
Cô hơi sững sờ.
Y tá trực tiếp mở miệng: "Xin hỏi người thân của cô ở đâu? Chúng tôi cần phải có người ký tên mới có thể phẫu thuật."
Kiều Luyến nhíu mày.
Người thân...
Cô còn người thân ở đây sao!
Cô cắn môi: "Tự tôi ký tên được không?"
Y tá lắc đầu: "không thể."
Kiều Luyến đứng thẳng người, đè đau đớn xuống: " vậy tôi có thể không phẫu thuật không?"
"Bây giờ tình huống của cô, tốt nhất lập tức phẫu thuật."
Bây giờ Kiều Luyến không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là mở miệng: "Vậy tôi mượn dùng điện thoại cô một chút."
Cô cầm điện thoại của đối phương, nhấn một dãy số.
Trên thế giới này, người duy nhất có quyền, ký tên phẫu thuật cho cô là số người kia.
——
Thẩm Lương Xuyên ở SH tham gia một bữa tiệc rất quan trọng, hiện trường có rất nhiều đạo diễn và biên kịch nổi danh, nhà đầu tư, thường ngày anh khinh thường xã giao, giờ phút này cũng bưng một ly rượu đỏ, đi trong đám người.
Điện thoại di động vang lên, anh cầm lên nhìn một chút, phát hiện là một số lạ, không nhận nghe.
Nhưng cái số này lại gọi riết không tha.
Lúc này anh mới cau mày, đi vào trong góc, nhận nghe, liền nghe thấy đối diện truyền đến tiếng của giọng nữ xa lạ: "Xin hỏi, là người nhà Kiều Luyến sao?"
Thẩm Lương Xuyên sửng sốt: "Cô là?"
"Chào anh, nơi này là bệnh viện Đệ Nhị ở BJ, là như vậy..."
Nghe xong lời của y tá, chân mày Thẩm Lương Xuyên nhíu thành một chữ xuyên.
Cúp điện thoại, anh trực tiếp tìm Tống Thành: "Đặt chuyến bay gần nhất cho tôi, tôi phải trở về BJ, Tống Thành sửng sốt: " Anh Thẩm, anh..."
Tiếng của Thẩm Lương Xuyên, lập tức gia tăng: "Hiện tại, lập tức, lập tức!"
Anh lo âu nóng nảy như vậy, Tống Thành chưa từng thấy qua.
Nhất định là ở BJ có chuyện xảy ra, nếu không lấy tính tình anh Thẩm, sẽ không liều mạng ở trường hợp như vậy.
Cho nên Tống Thành không nói hai lời, trực tiếp mở miệng: "Vâng."
Máy bay bay qua bầu trời.
Thẩm Lương Xuyên đi tới bệnh viện thì đã là sáu giờ sau.
Phẫu thuật đã xong, anh tìm người dàn xếp, trước tiên có thể phẫu thuật trước ký tên sau.
Anh mang theo kính và khẩu trang, đứng ở cửa phòng bệnh, Kiều Luyến vẫn còn ở trong trạng thái ngủ mê man.
Lúc này anh mới nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, lặng lẽ đi vào, đứng ở bên giường của cô.
Người phụ nữ trên giường bệnh, thân thể nhỏ nhắn nằm ở nơi đó, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trong suốt giống như muốn cùng kết hợp cùng không khí...
Cho dù là trong giấc mộng, cũng cau mày, ôm lấy bả vai của mình theo bản năng, làm ra tư thế phòng ngự.
Cô đang phòng ngự người nào?
Thẩm Lương Xuyên siết chặc nắm đấm, nghĩ tới đêm hôm đó mình thất thố.
Trong ánh mắt của anh, chợt toát ra sự hối tiếc và đau xót.
Anh nghĩ tới tám năm trước cô đã từng nói.
"Em sợ nhất là đau, trên ngón tay có chút máu, em cũng có thể khóc thật lâu! Cho nên nếu như chúng ta gây gổ, anh chỉ có thể giảng đạo lý với em, không được động thủ!"
Giọng đại tiểu thư nũng nịu này, cậy mạnh bá đạo.
Mà bây giờ, cô hẳn là rất đau?
Anh chợt sờ mặt của cô, nhỏ giọng, vang lên trong phòng bệnh, lộ ra một loại thê lương u oán: "Tiểu Kiều, tại sao em có thể quên anh?"