Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Sự xuất hiện của Đại Dục
Sáng hôm sau, thư ký của Hình Phục Quốc mang đến một con chó con với bộ lông màu vàng, nói là tặng nó để làm bạn với Hình Dục cho cô đỡ buồn.
Hình Dục ngồi trên ghế dài trong sân, ôm con chó nhỏ đáng yêu trong tay, sau khi liếc nhìn nó một cái, rồi thả ngay xuống nền, đóng cửa nhà lại, vào bếp nấu cơm.
Hình Khải ngủ dậy thì đã là buổi chiều, tất cả những gì anh đã làm, đã nói với bố mình tối qua, anh đều rất muốn quên, nhưng lại nhớ rõ ràng.
Anh vươn vai uốn éo rồi mở cửa ban công ra, cơn gió lạnh đột ngột ùa vào mặt khiến anh tỉnh táo, rùng mình một cái, định quay vào trong thì ánh mắt vô tình liếc thấy một thứ gì đó nhỏ xíu như túm lông dưới sân.
Hình Khải dụi dụi mắt, kinh ngạc phát hiện ra một con chó nhỏ đang cuộn mình nằm cạnh chậu hoa tránh gió, bộ dạng nhỏ nhỏ xinh xinh rất đáng yêu. Anh giơ tay ra vẫy vẫy anh lính hậu cần, hỏi: “Chó nhà ai chạy tới đây thế? Trời lạnh thế này không sợ bị chết cóng à?”
“Là của thư ký Trương mang tới đấy.”
Hình Khải khoác thêm áo rồi chạy xuống tầng, thấy Hình Dục đang quỳ dưới sàn lau nhà, anh vừa đi vừa hỏi: “Có biết ngoài cửa có một con chó nhỏ không?”
“Biết. Đừng cho nó vào đây đấy.” Hình Dục bình tĩnh mấp máy môi.
Hình Khải nhướn mày, chạy ra ngoài ôm con chó nhỏ lên. Con chó run lập cập, ngay lập tức rúc vào lòng anh. Hình Khải vội vàng ôm chặt con chó nhỏ vào lòng, dùng thân thể mình để chắn gió lạnh cho nó.
Anh định bế con chó vào trong nhà cho ấm thì Hình Dục đã giơ hai tay ra chắn ở cửa: “Nó không thể vào.”
“Con chó này còn chưa đến một tháng, em cũng thật nhẫn tâm quá đấy!”
“Nó sẽ làm bẩn nền nhà, cắn dây điện, không thể vào được.”
“Xì! Nếu như anh làm bẩn nền nhà có phải cũng không được vào luôn không?” Hình Khải giận tới mức bắt đầu nói năng linh tinh.
“Nếu anh thật sự thương nó, hãy mau mang nó cho đi.”
Hình Khải không ngờ thái độ của Hình Dục lại kiên quyết như thế, nhưng anh thật sự rất thích con chó nhỏ với bộ lông màu vàng này. Nếu đổi lại là trước kia anh sẽ chẳng bận tâm Hình Dục có thích hay không, nhưng sau chuyện tối qua, anh đã mất đi bản tính ngang ngược ngông nghênh của mình, bởi vì anh đã quyết định đối xử tốt hơn với Hình Dục, vì vậy bước đầu tiên là phải học cách chiều theo ý cô.
Thế là, anh mặt mũi nhăn nhở cười cười giải thích: “Kim Mao lớn lên chắc chắn sẽ rất đẹp, loài chó này rất biết nghe lời, không cắn người, cũng không sủa linh tinh. Em mang nó đi dạo rất đẹp đấy. Để anh nuôi, nếu nó làm bẩn nền nhà anh lau, em suy nghĩ thêm đi nhé…”
Hình Dục không trả lời, đóng cửa lại, nhốt cả anh đang bế con chó nhỏ trên tay ở ngoài.
Một cơn gió lạnh luồn vào cổ Hình Khải, anh cúi đầu nhìn tiểu Kim Mao trong lòng, buồn bã than: “Nhìn tao cũng chẳng ích gì, vì muốn cho mày vào nhà, giờ tao cũng bị đuổi luôn rồi…”
Có điều, anh thấy khó giải thích được hành động của Hình Dục, nếu nói Hình Dục sợ chó cũng được, nhưng cô chẳng những không sợ, mà thậm chí còn đem cơm thừa, thức ăn thừa cho đám chó mèo hoang. Kim Mao là loài chó to xác ngoan ngoãn nhất trên thế giới này, Hình Dục không thể đã từng bị Kim Mao cắn, nhưng cô nhất định bắt con chó nhỏ bé đáng yêu và hết sức thuần khiết này phải ở ngoài.
Hình Khải nhìn cánh cửa, quay người đi sang sân bên cạnh, nhấn chuông cửa nhà Đặng Dương Minh.
“Cậu và con chó này bị Hình Dục đuổi ra ngoài?” Đặng Dương Minh còn đang ngái ngủ, cuộn tròn trên ghế sô pha, nhìn con chó nhỏ nhảy nhót trên sàn nhà. “Làm gì mà nói khó nghe như thế. Đấy gọi là phong độ, anh chú nhường cô ấy biết không hả?” Hình Khải tự rót cho mình một cốc sô cô la nóng, cuối cùng cũng được ủ ấm. Đặng Dương Minh cười, nghiêng người nằm trên ghế trêu con chó: “Đực hay cái? Đặt tên chưa?”
“Đực, bên ngoài gió lạnh thấu xương, mình còn tâm trí nào mà đặt tên cho nó… hay gọi nó là Đại Dục đi? Ha ha ha!” Hình Khải châm một điếu thuốc, giơ ngón tay ra ngoắc ngoắc con chó: “Đại Dục, Đại Dục, Tiểu Dục nhà chúng ta không cho mày vào, thật đáng thương quá…”
Đặng Dương Minh thật không chịu được sự ấu trĩ của bạn mình, vớ quyển tạp chí đập vào đầu Hình Khải.
Hình Khải lắc người né được, làm tư thế “Lý Tiểu Long sờ mũi”.
“Tạm để ở nhà cậu hai ngày, ngày mai mình tìm ít nguyên liệu, làm cho nó cái ổ.”
“Cậu vẫn định đặt tên nó là Đại Dục đấy à?”
Hình Khải nghiêm túc gật gật đầu: “Đúng thế, nếu sau này Hình Dục làm mình giận, mình sẽ mắng nó.”
Đặng Dương Minh vuốt vuốt đầu con chó nhỏ, rơi vào tay chủ nhân như Hình Khải đảm bảo chẳng phải việc tốt lành gì.
“Ồ… có gì đó không ổn. Hình Khải, bình thường chẳng phải cậu đều hô phong hoán vũ với Hình Dục, giờ sao lại đổi ngược lại thế?”
“…” Nụ cười của Hình Khải cứng lại trên môi, bất giác khịt khịt mũi, nằm bò trên ghế sô pha cho con chó nhỏ ăn.
Đặng Dương Minh phát hiện ra hành vi của bạn rất kỳ lạ, đá chân Hình Khải một cái: “Làm gì thế, nói chuyện với cậu, cậu lại vờ như không nghe thấy phải không? Sao lại ngượng ngùng như gái sắp về nhà chồng thế?”
“Gia biến gia biến, cậu đừng hòng thăm dò.” Hình Khải đá lại ba phát.
Sáng hôm sau, thư ký của Hình Phục Quốc mang đến một con chó con với bộ lông màu vàng, nói là tặng nó để làm bạn với Hình Dục cho cô đỡ buồn.
Hình Dục ngồi trên ghế dài trong sân, ôm con chó nhỏ đáng yêu trong tay, sau khi liếc nhìn nó một cái, rồi thả ngay xuống nền, đóng cửa nhà lại, vào bếp nấu cơm.
Hình Khải ngủ dậy thì đã là buổi chiều, tất cả những gì anh đã làm, đã nói với bố mình tối qua, anh đều rất muốn quên, nhưng lại nhớ rõ ràng.
Anh vươn vai uốn éo rồi mở cửa ban công ra, cơn gió lạnh đột ngột ùa vào mặt khiến anh tỉnh táo, rùng mình một cái, định quay vào trong thì ánh mắt vô tình liếc thấy một thứ gì đó nhỏ xíu như túm lông dưới sân.
Hình Khải dụi dụi mắt, kinh ngạc phát hiện ra một con chó nhỏ đang cuộn mình nằm cạnh chậu hoa tránh gió, bộ dạng nhỏ nhỏ xinh xinh rất đáng yêu. Anh giơ tay ra vẫy vẫy anh lính hậu cần, hỏi: “Chó nhà ai chạy tới đây thế? Trời lạnh thế này không sợ bị chết cóng à?”
“Là của thư ký Trương mang tới đấy.”
Hình Khải khoác thêm áo rồi chạy xuống tầng, thấy Hình Dục đang quỳ dưới sàn lau nhà, anh vừa đi vừa hỏi: “Có biết ngoài cửa có một con chó nhỏ không?”
“Biết. Đừng cho nó vào đây đấy.” Hình Dục bình tĩnh mấp máy môi.
Hình Khải nhướn mày, chạy ra ngoài ôm con chó nhỏ lên. Con chó run lập cập, ngay lập tức rúc vào lòng anh. Hình Khải vội vàng ôm chặt con chó nhỏ vào lòng, dùng thân thể mình để chắn gió lạnh cho nó.
Anh định bế con chó vào trong nhà cho ấm thì Hình Dục đã giơ hai tay ra chắn ở cửa: “Nó không thể vào.”
“Con chó này còn chưa đến một tháng, em cũng thật nhẫn tâm quá đấy!”
“Nó sẽ làm bẩn nền nhà, cắn dây điện, không thể vào được.”
“Xì! Nếu như anh làm bẩn nền nhà có phải cũng không được vào luôn không?” Hình Khải giận tới mức bắt đầu nói năng linh tinh.
“Nếu anh thật sự thương nó, hãy mau mang nó cho đi.”
Hình Khải không ngờ thái độ của Hình Dục lại kiên quyết như thế, nhưng anh thật sự rất thích con chó nhỏ với bộ lông màu vàng này. Nếu đổi lại là trước kia anh sẽ chẳng bận tâm Hình Dục có thích hay không, nhưng sau chuyện tối qua, anh đã mất đi bản tính ngang ngược ngông nghênh của mình, bởi vì anh đã quyết định đối xử tốt hơn với Hình Dục, vì vậy bước đầu tiên là phải học cách chiều theo ý cô.
Thế là, anh mặt mũi nhăn nhở cười cười giải thích: “Kim Mao lớn lên chắc chắn sẽ rất đẹp, loài chó này rất biết nghe lời, không cắn người, cũng không sủa linh tinh. Em mang nó đi dạo rất đẹp đấy. Để anh nuôi, nếu nó làm bẩn nền nhà anh lau, em suy nghĩ thêm đi nhé…”
Hình Dục không trả lời, đóng cửa lại, nhốt cả anh đang bế con chó nhỏ trên tay ở ngoài.
Một cơn gió lạnh luồn vào cổ Hình Khải, anh cúi đầu nhìn tiểu Kim Mao trong lòng, buồn bã than: “Nhìn tao cũng chẳng ích gì, vì muốn cho mày vào nhà, giờ tao cũng bị đuổi luôn rồi…”
Có điều, anh thấy khó giải thích được hành động của Hình Dục, nếu nói Hình Dục sợ chó cũng được, nhưng cô chẳng những không sợ, mà thậm chí còn đem cơm thừa, thức ăn thừa cho đám chó mèo hoang. Kim Mao là loài chó to xác ngoan ngoãn nhất trên thế giới này, Hình Dục không thể đã từng bị Kim Mao cắn, nhưng cô nhất định bắt con chó nhỏ bé đáng yêu và hết sức thuần khiết này phải ở ngoài.
Hình Khải nhìn cánh cửa, quay người đi sang sân bên cạnh, nhấn chuông cửa nhà Đặng Dương Minh.
“Cậu và con chó này bị Hình Dục đuổi ra ngoài?” Đặng Dương Minh còn đang ngái ngủ, cuộn tròn trên ghế sô pha, nhìn con chó nhỏ nhảy nhót trên sàn nhà. “Làm gì mà nói khó nghe như thế. Đấy gọi là phong độ, anh chú nhường cô ấy biết không hả?” Hình Khải tự rót cho mình một cốc sô cô la nóng, cuối cùng cũng được ủ ấm. Đặng Dương Minh cười, nghiêng người nằm trên ghế trêu con chó: “Đực hay cái? Đặt tên chưa?”
“Đực, bên ngoài gió lạnh thấu xương, mình còn tâm trí nào mà đặt tên cho nó… hay gọi nó là Đại Dục đi? Ha ha ha!” Hình Khải châm một điếu thuốc, giơ ngón tay ra ngoắc ngoắc con chó: “Đại Dục, Đại Dục, Tiểu Dục nhà chúng ta không cho mày vào, thật đáng thương quá…”
Đặng Dương Minh thật không chịu được sự ấu trĩ của bạn mình, vớ quyển tạp chí đập vào đầu Hình Khải.
Hình Khải lắc người né được, làm tư thế “Lý Tiểu Long sờ mũi”.
“Tạm để ở nhà cậu hai ngày, ngày mai mình tìm ít nguyên liệu, làm cho nó cái ổ.”
“Cậu vẫn định đặt tên nó là Đại Dục đấy à?”
Hình Khải nghiêm túc gật gật đầu: “Đúng thế, nếu sau này Hình Dục làm mình giận, mình sẽ mắng nó.”
Đặng Dương Minh vuốt vuốt đầu con chó nhỏ, rơi vào tay chủ nhân như Hình Khải đảm bảo chẳng phải việc tốt lành gì.
“Ồ… có gì đó không ổn. Hình Khải, bình thường chẳng phải cậu đều hô phong hoán vũ với Hình Dục, giờ sao lại đổi ngược lại thế?”
“…” Nụ cười của Hình Khải cứng lại trên môi, bất giác khịt khịt mũi, nằm bò trên ghế sô pha cho con chó nhỏ ăn.
Đặng Dương Minh phát hiện ra hành vi của bạn rất kỳ lạ, đá chân Hình Khải một cái: “Làm gì thế, nói chuyện với cậu, cậu lại vờ như không nghe thấy phải không? Sao lại ngượng ngùng như gái sắp về nhà chồng thế?”
“Gia biến gia biến, cậu đừng hòng thăm dò.” Hình Khải đá lại ba phát.