Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 2 - Chương 103+104
Chương 103: Trong quẻ càn khôn, bí ẩn trong đó
Dạ Cô Tinh mỉm cười: “Nghe giọng nói của Nguyệt hộ pháp, giống như không hy vọng tôi đến.”
Ngón tay Nguyệt Vô Tình thả xuống một con cờ đen, thẳng thắn nói: “Hoàn toàn chính xác.”
“Anh đã sớm tính ra rồi.” Hai mắt Dạ Cô Tinh híp lại, lộ ra sự gian xảo.
Nguyệt Vô Tình than nhẹ: “Là phúc không phải họa, là họa không tránh được.”
Dạ Cô Tinh nghe vậy, ngoại trừ hơi nhíu mày lại, thì trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ, Nguyệt Vô Tình vẫn chú ý đến sự thay đổi của đối phương, thấy thế, không khỏi ngẩn ra.
Cô ấy không hề sợ hãi?
Trên đời này, có thể không sợ nguy cơ, chẳng màng sống chết, chỉ có hai loại tình huống. Thứ nhất, không biết, chính là, người không biết thì không sợ, thứ hai, thản nhiên, đã tính sẵn trong lòng, sao còn sợ hãi nữa chứ?
Rõ ràng, Dạ Cô Tinh chắc chắn không phải là loại thứ nhất, vậy thì, cô chính là loại còn lại, loại thứ hai!
Trong lòng Nguyệt Vô Tình sợ hãi, một người trong lúc bị đe dọa tính mạng, thật sự có thể bình tĩnh như vậy sao?
Ánh mắt anh ta nhìn cô soi xét.
Dạ Cô Tinh cũng không nói gì, đôi mắt cô sâu thẳm như cái giếng cổ nghìn năm, sâu xa, thâm trầm, lạnh lẽo làm cho người khác rét lạnh.
Nguyệt Vô Tình không mở mắt, nhìn sang hướng khác.
“Anh đã gieo quẻ rồi à?” Dạ Cô Tinh đi thẳng vào vấn đề, cô cố hết sức làm An Tuyển Hoàng phân tâm, chính là để tới tìm Nguyệt Vô Tình.
“Ừ.”
“Quẻ tượng nói sao.”
Nguyệt Vô Tình lắc đầu: “Số phận của cô không nằm trong phạm vi dự đoán của quẻ bói.”
“Hả?” Dạ Cô Tinh nhướng mày, chuyện này cô đã có dự cảm rồi, vốn dĩ sự tồn tại của cô chính là mượn xác hoàn hồn, số mệnh của Diệp Tử đã hết, còn Dạ Cô Tinh là số chết yểu, điều này có thể nhìn chỉ tay của cô để thấy.
Bàn tay có vân quy, hình lục giác, tuy rằng hình thì đẹp, nhưng nó lại là họa sát thân, chắc chắn sẽ chết một cách oan uổng, sống không quá hai mươi mốt tuổi!
Sai sót ngẫu nhiên, mượn xác hoàn hồn, số phận của Dạ Cô Tinh và Diệp Tử lại bị lệch khỏi quỹ đạo, cho nên, quẻ tượng mới không hiện, giấu đi thiên cơ.
“Rốt cuộc cô là ai?” Trong mắt Nguyệt Vô Tình đột nhiên sợ hãi, trong lòng mơ hồ đoán, làm cho anh ta nghi ngờ không chắc, ăn ngủ không yên, tuy rằng anh ta tinh thông kỳ môn độn giáp, phong thuỷ đoán mệnh, nhưng nói về quỷ thần thì từ trước đến nay anh vẫn kính trọng, nhưng lại là kính nhi viễn chi, không dám tới gần!
Cho nên, anh ta không tin!
Gió thổi nhè nhẹ, góc váy khẽ động, tóc của Dạ Cô Tinh hơi bay, nghe vậy, cô lại thanh nhã cười, nhưng đáy mắt lại không có ý cười.
Bàn tay trắng nõn của cô cầm cờ, cô lại nhẹ nhàng bâng quơ chuyển đề tài: “Anh nói xem, bàn cờ này, ai sẽ thắng?”
Nguyệt Vô Tình nhíu mày lại, không hiểu vì sao đối phương lại hỏi vậy, anh ta nhìn qua bàn cờ, trên bàn cờ, trắng đen đan xen, phân hóa lực lượng, nhưng tình thế của quân trắng đã rơi vào ngõ cụt có xu hướng suy tàn.
Đắn đo một lúc, anh ta dựa vào sự thật nói: “Quân đen, sẽ thắng.”
Dạ Cô Tinh nhướng mày: “Tôi nghĩ chưa chắc.”
Nguyệt Vô Tình hơi nhíu mày lại, anh yêu cờ, thường thường một mình cầm hai quân cờ, tự đấu với chính mình, chưa thể nói là xuất thần nhập hóa, nhưng dù sao cũng đã chơi nhiều năm, cũng có thể nói là am hiểu sâu về nghệ thuật chơi cờ.
Trên bàn cờ, quân đen đã bao vây quanh quân trắng, nhưng muốn quân trắng chuyển bại thành thắng thì đúng là khó như lên trời!
Dạ Cô Tinh cũng không cần phải nói nhiều nữa, chỉ cầm trong tay một quân cờ trắng nhẹ nhàng đặt lên bàn cờ.
Sắc mặt Nguyệt Vô Tình chợt thay đổi, anh nhìn Dạ Cô Tinh, đáy mắt có một loại kính nể, nhưng lại sợ hãi nhiều hơn. Nước cờ lúc nãy của Dạ Cô Tinh, không khác tự chặt đứt đường lui.
“Cái này gọi là đánh đến cùng.” Giọng nói của cô trong veo dễ nghe, nhưng vào trong tai của Nguyệt Vô Tình lại như tiếng ma đòi mạng.
Dạ Cô Tinh lại đặt xuống một quân cờ: “Cái này gọi là rút củi dưới đáy nồi.”
Quân cờ thứ ba: “Cái này gọi là, hồi sinh sau khi chết!”
Sống lưng thẳng tắp của Nguyệt Vô Tình đột nhiên sụp đổ.
Dạ Cô Tinh cười nhẹ: “Nguyệt hộ pháp vừa mới nói, là phúc không phải họa, là họa không tránh được, nhưng tôi lại cảm thấy, họa là chỗ dựa của phúc, phúc là chỗ dựa của họa, anh nói xem, có phải không?”
“Ha ha……” Nguyệt Vô Tình cười lớn, chiếc áo dài màu đỏ bay trong gió tách ra, diễm lệ tới mức loá mắt, như hoa hồng nở rộ, cặp mắt anh trong suốt như đã nhìn thấu, màu xanh da trời, chỉ nghe anh nhỏ giọng nói: “Thì ra là thế……”
Dạ Cô Tinh nhíu mày.
Nguyệt Vô Tình cũng không giấu diếm nữa: “Tôi đã gieo cho cô ba quẻ, lần đầu tiên, quẻ tượng không hiện, lần thứ hai, không biết là tốt hay xấu, lần thứ ba, thiên cơ chưa hiện.”
Dạ Cô Tinh rất bình tĩnh, điều ấy cô đã sớm dự đoán được, trọng sinh vốn là việc cãi lại ý trời, đi ngược với lẽ thường, cuộc đời của cô sao có thể đoán được chứ?
“Trong lòng tôi biết, tiếp tục đi vào ngõ cụt cũng sẽ không có kết quả gì.” Nguyệt Vô Tình tiếp tục nói: “Cho nên, tôi đã gieo cho gia chủ một quẻ.”
Trong lòng căng thẳng, Dạ Cô Tinh nhìn Nguyệt Vô Tình: “Quẻ nói sao?”
Nguyệt Vô Tình không đoán ra gì ở trên người cô, bởi vì số phận của chính cô khác thường, nhưng lại có thể mở ra con đường mới, xem từ một quẻ của An Tuyển Hoàng, để đoán ra phần nào!
“Là quẻ Thủy Lôi Truân trong 64 quẻ Kinh Dịch.”
“Thủy Lôi Truân?” Dạ Cô Tinh chăm chú suy nghĩ.
Châu dịch coi tám loại vật chất: thiên, địa, lôi, phong, thủy, hỏa, sơn, trạch, làm nguồn gốc sản sinh ra vạn vật trên thế giới. Trong đó lại lấy thiên, địa là cơ bản nhất, sáu loại vật chất khác được diễn sinh từ hai loại, hợp lại xưng là bát quái, thiên (càn , địa (khôn), lôi (chấn), phong (tốn), thủy (khảm), hỏa (ly), sơn (cấn), trạch (đoái).
Nguồn gốc là từ ‘nhất’, từ ‘nhất’ tự biến rồi phát triển thành ‘bát’. Nhất diễn sinh ra Nhị, Nhị diễn sinh ra Tam, Tam diễn sinh thành Bát: “Bát quái” phát triển được 64 quẻ, 64 quẻ lại phát triển được 384 hào. (Hào: nét_những nét ngang liền hoặc ngang đứt tạo ra Bát Quái)
Nhưng Thủy Lôi Truân là quẻ thứ 3 trong sáu mươi bốn quẻ này!
Là quẻ hạ hạ!
“Cô cũng là người hiểu rõ về quẻ bói, quẻ này giải như thế nào, chắc chắn trong lòng cô biết rõ!”
Mặt Dạ Cô Tinh vẫn không hề thay đổi, mắt đen thâm thúy: “Tượng viết: Gió thổi loạn sợi dây, nỗi buồn như mớ bòng bong, nhưng cứ từ từ sẽ thuận lợi, nếu gấp gáp không khéo lại rước lấy rắc rối.”
Nguyệt Vô Tình than nhẹ: “Chấn là lôi, thể hiện sự biến động, khảm là mưa, thể hiện sự hiểm. Mưa sấm cùng xảy ra, là sinh ra hiện tượng nguy hiểm, hoàn cảnh ác liệt. Truân vốn chỉ mảnh đất có cây cối bắt đầu sinh trưởng. Vạn vật lúc mới sinh trưởng đều gặp phải rất nhiều gian nan trắc trở, nhưng mà chỉ cần thuận theo thời cơ, sẽ được sung sướng quang vinh.”
Dạ Cô Tinh đột nhiên lại nở nụ cười, ánh mắt sáng bừng nhìn về phía Nguyệt Vô Tình: “Đây là nguyên nhân anh giấu tôi?”
Nguyệt Vô Tình sửng sốt, lập tức gật đầu. Thật ra, từ sau bữa cơm hôm giao thừa, anh ta đi theo gia chủ về phía nam, đã xem được quẻ này, quẻ tượng cho thấy, nên thuận theo thời cơ, nói cách khác, tất cả đều phải thuận theo tự nhiên, không thể gò ép, nên làm như thế nào, thì làm như thế ấy.
Để không làm loạn thiên thời, không làm loạn phong thủy, anh ta giữ miệng kín như bưng, chỉ hy vọng sự việc dựa theo quỹ đạo trước đó mà phát triển, đến lúc đó, tự nhiên có thể gặp dữ hóa lành!
Không ngờ rằng, vẫn là bị Dạ Cô Tinh phát hiện.
Chậm rãi lắc đầu, mắt lộ ra tiếc nuối, dưới ánh mắt khó hiểu của Nguyệt Vô Tình, Dạ Cô Tinh lạnh lùng cười: “Anh cho là, tôi sẽ tự làm rối loạn trận tuyến, cho nên sẽ làm ra hành động quá kích, phá hoại thiên thời?”
Nguyệt Vô Tình nhíu mày: “Chẳng lẽ cô sẽ không làm gì sao?”
“Không, tôi sẽ có hành động chứ. Không ai ngốc đến mức ngồi yên chờ chết! Cho nên, làm gì đó cũng là bình thường thôi.”
“Vậy cô……”
Dạ Cô Tinh cười, ngắt lời anh ta: “Nhưng anh đã quên, sự tồn tại của tôi, vốn đã là làm loạn thời vận, vậy tôi phải làm sao đây?”
Đề đã sai rồi, còn có thể tính ra đáp án chính xác sao?
Nguyệt Vô Tình chấn động, trong nháy mắt thất thần: “Hóa ra, đều là tôi…… tự cho là mình đúng……”
Dạ Cô Tinh rời ánh mắt đi: “Trong 64 quẻ, rất nhiều người đều đổ xô vào loại quẻ thượng thượng Càn là Thiên, như loài hoa yêu thích nhất, không hoa nào vượt qua được mẫu đơn, nhưng, tôi lại thích thủy thiên nhu (quẻ Nhu) hơn, dù nó chỉ là quẻ trung thượng, anh biết vì sao không?”
Ánh mắt Nguyệt Vô Tình dừng lại.
“Đất minh châu chôn sâu lâu rồi, đến nay không được chiếu ánh sáng, bỗng nhiên gió to thổi đất đi, đương nhiên sẽ lại lộ ra. Hãy canh thời gian và chờ đợi, chắc chắn sẽ thành công.”
Mặt Nguyệt Vô Tình biến sắc: “Cô, cô thế mà lại có thể nghĩ ra muốn tìm đường sống trong chỗ chết!”
Người phụ nữ này quá to gan! To gan đến mức, dám dùng mạng của mình để đánh đổi! Độc nhất là lòng dạ đàn bà, thì ra là thế……
Dạ Cô Tinh đặt quân cờ cuối cùng xuống: “Bên trong nguy hiểm, thường giấu cơ hội, đáng tiếc hầu hết mọi người chỉ biết tránh nạn, nhưng có thể cười cuối cùng, thường là người có thể vượt qua thử thách, cho nên, người thắng, chỉ là số ít thôi.”
Nói xong, cô không dừng lại, xoay người rời đi.
Không có tiếng gió, nhưng Nguyệt Vô Tình lại cảm thấy hơi mát bừng tỉnh, nhắm mắt lại, cả người chấn động, trên bàn cờ, quân trắng đã giết hết quân bao vây, quân đen tự mình chui vào rọ, thế cục đã định rồi!
Anh ta đưa tay chạm vào quân cờ bằng ngọc, người có mưu lược và đầu óc như vậy, hình như anh ta đã từng biết, khiến anh ta bất giác nghĩ đến người nào đó …
Ăn cơm trưa xong, Dạ Cô Tinh gọi điện thoại cho Trương Lị, đúng lúc Trương Lị đang nghỉ phép, thế là hai người hẹn gặp ở một quán cà phê.
Dạ Cô Tinh tới trước, gọi một phần Tiramisu, ăn được một nửa thì không ăn nữa, cảm thấy hơi ngấy, nên đặt sang một bên, không thèm nhìn tới nữa.
Lúc Trương Lị đến, Dạ Cô Tinh đang nhìn một người đàn ông trẻ tuổi ăn xin ngoài cửa đến ngây người, ánh mắt cô trong sáng, không giống như thông cảm, ngược lại trong đó còn có ý đánh giá, về lý mà nói thì không hợp tình hợp lý lắm.
“Xin lỗi, tôi bị tắc đường.”
Dạ Cô Tinh xua tay, cười: “Không sao đâu.”
Lúc này, nhân viên phục vụ đi đến, tươi cười đưa menu ra: “Chị uống gì?”
“Cho tôi một ly Cappuccino, hai phần đường.”
Dạ Cô Tinh nhướng mày: “Bác sĩ Trương thích ngọt à?”
Trương Lị cười cười, cảm giác như có gió xuân thổi vào mặt vậy: “Thói quen thôi.”
“Bác sĩ Liên gần đây có khỏe không?”
Hàng lông mày của Trương Lị dãn ra điềm tĩnh, dịu dàng: “Vẫn như cũ thôi, không thể nói là tốt, cũng không thể nói là xấu, tàm tạm thôi!”
“Tôi nghe nói gần đây bác sĩ Liên sắp lên chức viện trưởng, chúc mừng.”
Liên Kiếm Phong vốn là phó viện trưởng, chưa nói đến lý lịch, chỉ dựa vào thực lực thì vị trí viện trưởng không thuộc về anh ta thì chẳng thể về tay ai được, nhưng trên đời này còn có thứ còn quan trọng hơn cả lý lịch và thực lực —— chính là quan hệ.
Tuy rằng thứ này khiến cho người ta khinh thường, bị những người đạo đức giả công kích, nhưng không thể phủ nhận, thứ này rất tốt, có thể vung tay làm mây, lật tay làm mưa.
Trong mắt Trương Lị hơi thay đổi có chút lo lắng, nhưng cô ta đã giấu đi rất nhanh, cười với Dạ Cô Tinh nói: “Cám ơn.”
Dạ Cô Tinh cũng như đã hiểu ra điều gì, chỉ nói: “Cửa chính của Bang Ám Dạ vĩnh viễn rộng mở cho bác sĩ Liên, lúc nào anh ấy trở về, chúng tôi đều chào đón.”
Nụ cười của Trương Lị cứng đờ, trong ánh mắt có hơi sợ hãi: “Không, không cần……”
Trước kia, Liên Kiếm Phong được Vu Sâm giúp thoát khỏi Bang Hải Long, giờ cuộc sống rất bình thường, không chỉ vừa có danh lợi, mà còn cưới được vợ, cuộc sống hạnh phúc, hạnh phúc là phải biết cảm thấy đủ.
Sau khi Bang Ám Dạ được thành lập, Vu Sâm cũng đã nhiều lần mời anh ta, muốn để anh ta dùng sức lực của mình để phục vụ cho người mới của Bang Ám Dạ, nhưng Liên Kiếm Phong đã từ chối không hề do dự, Vu Sâm là anh em của anh ta nên cũng không ép.
Cái Dạ Cô Tinh cũng chỉ là nói vậy mà thôi, Bang Ám Dạ to như vậy, có thêm người mới, muốn tuyển thêm bác sĩ, thì cũng có đầy người xếp hàng.
Lúc này, bồi bàn đưa cà phê lên, làm dịu đi không khí lúng túng, Trương Lị cười nói: “Tôi thấy cô chẳng giống phụ nữ có thai tí nào, làm gì có phụ nữ có thai nào giống như cô, duyên dáng như vậy chứ? Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng của cô đi, còn xinh hơn cả thiếu nữ nữa.”
Có lẽ Dạ Cô Tinh cũng không phát hiện ra, sau khi cô mang thai, bụng càng ngày càng to, khí chất trên người cô cũng thay đổi rõ rệt. Trước kia, cô là tuyết trong hồng mai, lạnh lùng, như hoa mận nở trong giá rét, đẹp đến kinh người, đồng thời cũng lạnh lùng đến kinh người, hiện giờ, cô lại như hoa sen mùa hè dưới ánh mặt trời, trong suốt nở rộ, run run sợ lạnh, cả người đều được bao phủ một vầng sáng ấm áp.
Dạ Cô Tinh cười, xoa xoa cái bụng tròn của mình, thoáng chốc, tình mẫu tử ngập tràn trong bầu không khí, Trương Lị không nhịn được mà vô cùng hâm mộ cô.
Một người phụ nữ, ai mà không muốn có đứa con do chính mình sinh ra chứ? Cô cũng không ngoại lệ, nhưng……
Trương Lị than nhẹ, tâm trạng của cô đã khôi phục lại, hỏi: “Sắp tới ngày dự sinh rồi nhỉ?”
Dạ Cô Tinh gật đầu: “Ngày 27 tháng 5.”
Lông mày Trương Lị nhíu lại, ánh mắt cô ấy lướt qua bụng của Dạ Cô Tinh, vì muốn ngồi thoải mái nên trước đó Dạ Cô Tinh đã đẩy bàn về phía Trương Lị, cố ý để lộ bụng ra, nên tầm mắt của Trương Lị không thể che giấu được.
Mặt Dạ Cô Tinh hơi trầm xuống, khóe miệng đang cười của cô vẫn giữ nguyên: “Bác sĩ Trương, có vấn đề gì không?”
“Không…… Tôi chỉ là cảm thấy, bụng của cô có phải là… quá to không?”
“Chị nói vậy là?”
“Tôi chỉ thấy, thân thể của cô nhìn cứ như sẽ sắp sinh trong vòng vài ngày tới ấy, nhưng lại còn đến tận hơn 20 ngày nữa……” Trương Lị cũng cảm thấy hơi hoang mang, cô đã làm ở khoa phụ sản nhiều năm, đỡ đẻ cho rất nhiều người, tuy không thể nói là có hoả nhãn kim tinh, nhưng kinh nghiệm rất phong phú.
Anh mắt của Dạ Cô Tinh trầm tư, tay cô nắm chặt, trên mặt cũng bình tĩnh “Có phải là do mang thai đôi không?”
Trương Lị lắc đầu: “Không. Tôi đã từng thấy người ta mang thai 3 đứa, lúc sắp sinh bụng cũng không to như vậy?”
Dạ Cô Tinh cố hết sức kiềm chế tâm trạng của chính mình: “Bác sĩ Trương xem thử đi, đây là có chuyện gì?”
Trương Lị suy nghĩ một lúc, sau đó mới nói, sắc mặt nghiêm trọng: “Tôi cảm thấy, là do thai nhi phát triển quá tốt.” Ánh mắt cô ấy dừng lại ở chiếc bánh Tiramisu ở bên cạnh Dạ Cô Tinh: “Gần đây có phải cô không kiềm chế lượng thức ăn không?”
Dạ Cô Tinh gật đầu: “Ngay từ đầu tôi đã không kiềm chế rồi.”
Ánh mắt Trương Lị lộ ra vẻ không đồng ý: “Phụ nữ sau khi có thai, đúng là cần bổ sung một lượng dinh dưỡng lớn, nên phải tăng lượng thức ăn, dáng người béo lên, nhưng biểu hiện này chỉ có lúc mới đầu mang thai thôi, tới lúc cuối thai kỳ, nếu như muốn sinh đẻ dễ dàng hơn thì đầu của em bé không nên quá to, nhất là mang thai đôi, trẻ con phát triển quá tốt cũng không tốt cho lúc sinh.”
Bàn tay đặt trên bàn của Dạ Cô Tinh khẽ run lên, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường: “Hiện giờ tôi phải làm thế nào?”
Trương Lị cười trấn an, vỗ vỗ bàn tay trái trên bàn của cô: “Cô cũng không cần lo lắng quá, thai nhi phát triển tốt cũng không phải là chuyện gì xấu, dù sao hiện giờ khoa học kỹ thuật cũng phát triển như vậy, đến lúc đó sinh mổ cũng được, đỡ phải chịu khổ. Chỉ cần nằm trên bàn phẫu thuật, gây tê, rồi tỉnh lại sẽ không sao.”
Trong đầu Dạ Cô Tinh lóe lên suy nghĩ gì đó, không nắm bắt được, nhưng cuối cùng cũng dần dần rõ ràng……
Chương 104: Lớn tiếng dọa người, cha của đứa bé
Trương Lị và Dạ Cô Tinh lần lượt ra khỏi quán cà phê, chào tạm biệt nhau.
Trước khi đi Dạ Cô Tinh kéo tay cô, cười nói: “Làm phiền bác sĩ Trương rồi.”
Trương Lị dịu dàng cười, toát lên phong thái của người có học thức, khiến cho người ta cảm giác trong sáng vui tươi không nói ra được: “Xem cô nói kìa, không phải chỉ là kế hoạch phục hồi thôi sao, không phiền tý nào, cứ để tôi!”
“Tuy là nói vậy, nhưng cũng làm phiền chị.” Dạ Cô Tinh vỗ tay cô.
Lúc nãy, hai người nói chuyện phiếm, trong lúc đó vô tình đề cập đến vấn đề khôi phục sau sinh, ở phương diện này Trương Lị rất có tâm, nói rất rõ ràng, sau khi sinh bao gồm giảm béo thế nào, ăn uống như thế nào, xóa vết rạn da như thế nào, và bảo dưỡng như thế nào, Dạ Cô Tinh nghe rất chăm chú.
Nói xong việc khôi phục sau sinh, thấy vẫn còn sớm, Trương Lị lại dặn dò một vài công việc phải chú ý trước khi sinh.
Dù cho Trương Lị nói gì, Dạ Cô Tinh đều rất kiên nhẫn nghe, và đưa ra những câu hỏi rất đúng lúc, không hề mạo phạm tí nào, Trương Lị như gặp được tri kỉ, nói từ hẹp đến rộng thao thao bất tuyệt, cuối cùng còn chủ động sẽ làm một bản kế hoạch khôi phục sau sinh cho Dạ Cô Tinh.
Rồi sau đó, cô lại hỏi cụ thể tình trạng thân thể của Dạ Cô Tinh, lịch sử dị ứng, và cả các thức ăn yêu thích nữa, nhan sắc, hoạt động thể dục thể thao đều hỏi rõ ràng, cái đó gọi là: “Bốc thuốc đúng bệnh”, “Dạy theo trình độ”.
Dạ Cô Tinh đương nhiên phải cảm ơn, trong lòng cô biết, những việc Trương Lị làm cụ thể hơn những tạp chí Các quy tắc dưỡng thai cho bà bầu trên mạng nhiều, bời vì nó được làm riêng cho cô, Dạ Cô Tinh đương nhiên sẽ không từ chối.
Có những việc chỉ có thể gặp, dù có tiền cũng không mua được.
“Không có gì, chỉ là tiện tay thôi.” Trương Lị dịu dàng cười, ánh mắt chân thành, cô bác sĩ khoa phụ sản, chuyện này cũng nằm trong chuyên môn của cô, có thể giúp đỡ thì cô sẽ vui vẻ làm, huống hồ, Dạ Cô Tinh còn để lại ấn tượng tốt cho cô, không kiêu căng, không nóng nảy, hiểu và tôn trọng người khác, hơn nữa cô ấy còn có thể ngồi nghe cô cằn nhằn, mà không chê phiền, không vội vàng, điều này làm cho Trương Lị chỉ hận không thể gặp cô sớm hơn.
Nên nghiễm nhiên, cô muốn coi Dạ Cô Tinh như tri kỉ.
“Đến lúc đó, tôi sẽ trực tiếp gửi vào mail của cô nhé?” Không thể không nói, Trương Lị là một người chăm sóc người ta rất cẩn thận, lúc nào cũng suy nghĩ đến cảm xúc của đối phương, đương nhiên loại phong thái điềm đạm này là nhờ gia giáo tốt đẹp của gia đình.
Dạ Cô Tinh cười lắc đầu: “Đến lúc đó chị hãy trực tiếp đến biệt thự đi, mà nói mới nhớ tôi còn chưa chính thức mời cô và bác sĩ Liên ăn cơm đâu!”
Trương Lị khiêm tốn từ chối: “Cũng không phải là chuyện lớn gì, không đáng để cô mời cơm đâu?”
Dạ Cô Tinh nhìn ra được, cô ấy hơi là ngại ngùng: “Sao lại nói khách sáo như vậy, chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, đều là những món ăn gia đình, chị thấy đấy, giờ tôi đi lại không tiện, cũng chỉ có thể chiêu đãi hai người ở nhà thôi, chị đừng chê cười!”
Trương Lị càng ngày càng khó nói, trên má ửng hồng nhàn nhạt, vội xua tay: “Đừng khách sáo, đừng khách sáo……”
Trong mắt cô hiện ra một tia tinh nghịch, Dạ Cô Tinh tươi cười: “Vậy tôi cứ coi như chị đã đồng ý rồi nhé!”
Trương Lị nghẹn lời, cuối cùng đành bất đắc dĩ cười: “Cô nói cô đó, đã sắp làm mẹ rồi, sao còn chơi xấu như trẻ con vậy……”
Lời vừa nói ra, đã khiến hai người thân thiết hơn.
“Tôi mới 21 tuổi, chưa già đâu.”
Trương Lị sửng sốt, không dám tin nhìn cô: “Trời ơi! Còn trẻ như vậy sao……”
Dạ Cô Tinh nhún vai, dáng vẻ rất nhẹ nhàng: “Đúng vậy! Hôm nay, cám ơn chị nhiều lắm.”
“Đừng khách sáo. Được rồi, tôi phải về nhà nấu cơm đây, Kiếm Phong sáu giờ tan làm rồi.”
Dạ Cô Tinh cười: “Bác sĩ Liên đúng là hạnh phúc. Vậy tôi cũng về đây, đợi điện thoại của tôi nhé.”
Trương Lị gật đầu: “Đi đường cẩn thận.”
Dạ Cô Tinh lên xe, Minh Chiêu cũng không có vội vàng khởi động xe, ánh mắt sắc bén nhìn kính chiếu hậu, kính chiếu hậu có thể nhìn rõ được cái quầy báo ở góc đường nhìn đối diện, một người mặc quần áo đen đang giơ cameras, nhắm về hướng bọn họ, không ngừng ấn nút chụp.
“Cô chủ, có cần tôi xử lý sạch sẽ không?” Minh Chiêu lạnh lùng nói, trong mắt hiện ra vẻ tàn bạo.
Dạ Cô Tinh lại nhếch môi thản nhiên ánh mắt sắc lạnh: “Không cần.”
Trong mắt Minh Chiêu hiện lên vẻ nghi ngờ, nhưng cuối cùng cũng không hỏi gì, khởi động xe, xe thương vụ màu đen lướt đi trên đường.
Hôm nay, cuối cùng cô cũng xác định được một vài chuyện, may mà Trương Lị đã nhắc cô thức tỉnh.
Quả nhiên là có những người không an phận rồi!
Chỉ là lần này, e rằng chuyện này không đơn giản như vậy, đối phương bày ra một màn kịch lớn như vậy, trong đó gần như là tính toán mọi người, mọi chuyện, còn kẻ đó chỉ ẩn trong chỗ tối, chỉ đợi một chiêu lấy mạng luôn!
Không ra tay thì thôi, một khi ra tay là sẽ lấy mạng người!
Cô đưa tay xoa bụng, xem ra là có người muốn khiến cô chết trên bàn mổ, nếu đã vậy sao cô có thể sinh một cách thuận lợi được?
Ván cờ này kẻ đó đã sắp xếp từ lâu, phải có qua có lại chứ, nếu cô không đáp lại thì đúng là thất lễ đúng không?
Ánh mắt Dạ Cô Tinh lóe lên, tầm mắt cô dừng lại trên người Minh Chiêu đang chăm chú lại xe.
Cô cười, thâm thúy nói: “Anh có biết, vì sao tôi lại bỏ Tư Kình Dận mà chọn anh không?”
Nghe thấy Dạ Cô Tinh hỏi vậy, Minh Chiêu sửng sốt, giống như trở tay không kịp, trầm ngâm một lúc lâu sau mới nói: “Không biết.”
Tối hôm ấy dự tiệc ở nhà họ Kỷ, Tư Kình Dận đã đỡ cho cô một phát súng, theo lý mà nói, thì dù có thù oán đến đâu cũng nên xóa bỏ rồi, nhưng cuối cùng Dạ Cô Tinh vẫn không đồng ý để cho Tư Kình Dận bảo vệ bên cạnh mình, mà ngược lại ngầm đồng ý để cho Minh Chiêu theo cô.
Theo thân phận mà nói, Tư Kình Dận là một trong tứ đại hộ pháp, nhưng Minh Chiêu lại chỉ là tiền tướng, tốt mấy thì cũng kém xa Tư Kình Dận.
Nhưng từ trước đến nay Minh Chiêu rất ít nói, trước kia còn mai phục trong Bang Xích Viêm, lúc nhận chức bang chủ còn miễn cưỡng có thể giả vờ lịch sự, hài hước vui tính, nhưng sau khi được rút về bên cạnh An Tuyển Hoàng thì đã ‘lộ nguyên hình’, cả ngày cứ trưng cái mặt lạnh lùng, lúc nào mặt cũng đen như than, lúc nào cũng như khối băng.
Dù nói sao đi chăng nữa, rất nhiều người đều cảm thấy quái lạ khi Dạ Cô Tinh chọn Minh Chiêu,
“Vậy anh có muốn biết vì sao không?” Ánh mắt Dạ Cô Tinh chạm vào ánh mắt của Minh Chiêu qua kính chiếu hậu.
“Muốn.” Giọng nói vẫn lạnh lùng như trước.
“Anh rất yên tĩnh.”
Minh Chiêu sửng sốt.
“Bởi vì anh rất yên tĩnh, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi. Đây là nguyên nhân tôi chọn anh.”
Cô không cần một cái camera lắm miệng, sự trầm mặc ít nói của Minh Chiêu rất đúng ý của cô.
Minh Chiêu xuyên qua kính, nhìn người phía sau. Anh ta cảm thấy, Dạ Cô Tinh còn có chuyện muốn nói, quả nhiên ——
“Cho nên, tôi nghĩ, chắc anh cũng biết phải làm như thế nào.” Ánh mắt Dạ Cô Tinh trầm xuống, cười rất thâm trầm.
Minh Chiêu thu lại ánh mắt, tay lái hơi siết chặt, cúi đầu nói: “Vâng”
Đây là cảnh cáo anh ta không được nói chuyện hôm nay cho gia chủ biết.
Nhưng, Minh Chiêu nghĩ không ra, chẳng qua là ra ngoài gặp bạn thôi, sao lại không được nói cho gia chủ biết?
Ngay từ đầu Dạ Cô Tinh đã định thả dây dài câu cá lớn, hôm nay gặp Trương Lị cũng là một nước đi trong kế hoạch của cô, nếu nói cho An Tuyển Hoàng biết, anh nhất định sẽ không đồng ý để cô mạo hiểm.
Người ta đã tính kế cô như vậy, cơ hội lớn như vậy, mà cô không đánh trả thì đúng là đáng tiếc mà!
Cô lấy điện thoại ra, bấm số của Cố Mộng, đối phương rất nhanh đã nhấc máy.
“Chủ tịch.”
“Tôi muốn tung tin.”
Đầu bên kia, Cố Mộng kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại: “Cô nói đi.”
“Áo Tím đã mang thai, hiện giờ nghỉ đóng phim chờ sinh.”
Cố Mộng như nghe được tin sét đánh, phải mất một lúc lâu sau mới phản ứng được, trước đó cô đã biết chuyện Dạ Cô Tinh mang thai rồi, còn lên kế hoạch lấy chuyện này để mời Dạ Cô Tinh chụp bìa tạp chí nữa!
“Muốn đưa chuyện này ra ánh sáng sao?” Người bình tĩnh như Cố Mộng cũng khỏi giật mình.
Có Bầu trời thành phố làm đệm lót, hơn nữa còn được Chanel ưu ái, cái tên Áo Tím đã trở thành một xu hướng mới trong lĩnh vực điện ảnh, truyền hình và thời trang, hiện giờ lại bị lộ ra tin tức mang thai, không khác gì vừa nhìn thấy thắng lợi đã quay đầu.
Nói thật, Cố Mộng không hiểu được Dạ Cô Tinh. Người ta mang thai, đều tìm cách che giấu, nhưng cô ấy lại ngược lại, chủ động công khai, không biết cô ấy suy nghĩ cái gì nữa.
Dạ Cô Tinh khẽ ừ, xem như đã giải quyết xong định ngắt máy.
“Nguyên nhân tung tin này là……” Nếu người trong cuộc đã thản nhiên như vậy, sao cô phải lo lắng chứ? Cố Mộng vỗ ót —— chuyện đã như bây giờ, chuyện này cô ấy đã giao cho cô thì cô sẽ làm cho tốt vậy.
“Studio Tinh Huy chủ động đưa tin. Nửa tiếng nữa, tôi sẽ đăng công khai trên weibo, mọi người hãy chuẩn bị đi.”
“OK.”
“Vừa rồi đã có papazazi chụp được tôi. Cơ hội chỉ có một lần, về phần, có thể bắt được hay không, là việc của mọi người.”
“Tôi hiệu.” Thần kinh Cố Mộng chợt căng lên.
Tắt máy, cô ấy bắt đầu nhanh chóng sắp xếp, bộ phận viết, bộ phận báo chí, bộ phận in ấn, bộ phận bảo trì trang web bắt đầu hoạt động với tốc độ cao, toàn bộ tạp chí một lần nữa rơi vào tình trạng hỗn loạn.
Cố Mộng biết, đây là tin tức độc quyền Dạ Cô Tinh cho cô, nhất định phải cản được các tạp chí khác đăng bài trước, nếu không sao còn gọi là độc quyền nữa?
“Mọi người làm đi, nhanh chân nhanh tay lên! Các tạp chí khác cũng đã có được tin tức này rồi, đây là lúc chiến tranh đó, nhất định phải nhanh lên!”
Dạ Cô Tinh lại gọi điện thoại Dạ Huy Nguyệt, giao cho anh một vài công việc, sau đó bảo anh liên lạc với Cố Mộng.
Nửa tiếng sau, Dạ Cô Tinh đã ngồi ở trên sô pha của biệt thự, nhưng giới giải trí, tạp chí, internet lại đồng loạt nổ tung.
Đơn giản là vì một tin tức kinh thiên động địa—— Áo Tím mang thai?
Tạp chí thế kỷ phong thượng tuyên bố tin tức này trước, chỉ một tiêu đề duy nhất, sau đó Studio Tinh Huy cũng lên tiếng xác nhận chuyện Áo Tím mang thai là nhật, ngay sau đó, chính Áo Tím cũng đăng bài trên weibo xác nhận, cô đăng ba bức ảnh chân dung chụp cô đang mang thai rất đẹp, trong ảnh, cô mặc một chiếc áo ống màu xanh hoàng gia, quần giữ nhiệt, đắp trên người chiếc khăn lụa mỏng màu xanh nhạt, bụng phồng lên, làn da trắng mịn dưới lớp vải voan mỏng, như thực như ảo, có một vẻ đẹp mơ hồ, huyền bí.
Đi kèm là dòng trạng thái: chia sẻ với mọi người khoảnh khắc hạnh phúc nhất của tôi!
Nhóm fan của Áo Tím bị tin tức này làm cho hoang mang, cảm thấy lỗ tai ong ong cả lên——
Phích nước: “Nữ thần mang thai? Trời đất ơi! Thượng đế ơi! Ông mau nhéo tôi một cái đi……”
Bộ tộc Hip-hop: “Sao lại không để tôi chuẩn bị chứ? Tôi còn chưa kịp tỏ tình với nữ thần mà!”
Mai mai: “Đợi tóc tôi dài đến thắt lưng, thì nữ thần đã trở thành mẹ của người ta……”
Trường Giang Hoàng Hà: “Đừng để ý đến tôi, tôi muốn yên lặng.”
Một chút hợp lý: “Bộ tộc Áo Tím của chúng tôi phải nạp thêm thành viên mới rồi!”
Sầm Nhã vui mừng: “Cậu bé nhỏ thật đáng yêu! Có một người mẹ đẹp như vậy, dáng người cũng đẹp! Xin được góp gạo! Xin được sờ vào!”
Lòng thông minh: “Khả Tố, tôi nghĩ nữ thần là bị phù đó?”
Từ Quân: “Hiện tôi chỉ muốn biết, người đàn ông nào may mắn như vậy, có thể ôm được nữ thần về nhà!”
“Tôi cũng muốn biết! Có đẹp trai tới mức chết người không? Hay là vô cùng giàu!”
“Tôi quyết định, tôi phải giết hắn!”
“Cả tôi nữa! Mẹ —— súng của con để đâu vậy?”
“Tôi muốn bắn đại bác——”
“Tôi miễn cưỡng có thể góp một chiếc xe tăng!”
“Đi! Các anh em! Xử lý tên kia!”
Trên mạng, weibo, netizen đều nháo nhào cả lên chỉ hận không thể đào 3 mét đất lên để tìm ra cha của đứa bé……
Mẹ kiếp!
Chiêu này của Dạ Cô Tinh quá doạ người rồi, làm cho paparazzi không kịp trở tay, vốn tưởng rằng bản thân đã có được in tức độc quyền, không ngờ, lại bị kẻ khác hớt tay trên, nên trở thành công cốc!!
Cùng là một chuyện, nhưng chủ động công khai và bị ép thừa nhận là hai chuyện khác nhau hoàn toàn.
Thật ra Dạ Cô Tinh đã muốn công khai với bên ngoài từ lâu, chẳng qua chỉ là nhân cơ hội này, mà tung ra thôi! Bởi vì — con của cô phải được sống dưới ánh mặt trời!
Đương nhiên, động thái này của Dạ Cô Tinh khiến mọi người bất ngờ về thái độ thẳng thắn và dũng khí thừa nhận của cô. Điều này khiến cho công chúng ngưỡng mộ.
Nhóm fan của Áo Tím tuy lúc đầu còn chưa thừa nhận và cũng không muốn thừa nhận rằng nữ thần đã trở thành một người vợ, một người mẹ, nhưng cuối cùng họ đều gửi lời chúc phúc tới cô!
Bọn họ đều hy vọng nữ thần của mình có thể hạnh phúc vui vẻ!
Cho dù hiện giờ nữ thần đã trở thành vợ người ta……
Bình luận trên Weibo đều là khóc lóc, nhưng sau khi khóc xong cũng không quên gửi lời chúc phúc, mong bé con bình an vô sự, xinh xắn dễ thương như mẹ!
Đương nhiên, việc gì cũng đều có hai mặt, có người chúc phúc, cũng có người mắng mỏ.
Nói Áo Tím lừa gạt công chúng, sinh con ngoài giá thú, còn nhỏ tuổi đã học cách tiếp cận nhà giàu, những bình luận xấu như vậy cứ ùn ùn kéo đến, nhưng vì Dạ Cô Tinh vẫn thản nhiên, và phản ứng không hề che giấu của Studio, nên hầu hết mọi người đều ủng hộ, cứ thế phát triển, những bình luận xấu cũng dần dần biến mất.
Nhưng “cha của đứa nhỏ là ai” lại trở thành tâm điểm chú ý trên các diễn đàn, bài đăng và Weibo.
Nhất thời, về vấn này đã trở thành đề tài HOT hiện giờ………..
Dạ Cô Tinh mỉm cười: “Nghe giọng nói của Nguyệt hộ pháp, giống như không hy vọng tôi đến.”
Ngón tay Nguyệt Vô Tình thả xuống một con cờ đen, thẳng thắn nói: “Hoàn toàn chính xác.”
“Anh đã sớm tính ra rồi.” Hai mắt Dạ Cô Tinh híp lại, lộ ra sự gian xảo.
Nguyệt Vô Tình than nhẹ: “Là phúc không phải họa, là họa không tránh được.”
Dạ Cô Tinh nghe vậy, ngoại trừ hơi nhíu mày lại, thì trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ, Nguyệt Vô Tình vẫn chú ý đến sự thay đổi của đối phương, thấy thế, không khỏi ngẩn ra.
Cô ấy không hề sợ hãi?
Trên đời này, có thể không sợ nguy cơ, chẳng màng sống chết, chỉ có hai loại tình huống. Thứ nhất, không biết, chính là, người không biết thì không sợ, thứ hai, thản nhiên, đã tính sẵn trong lòng, sao còn sợ hãi nữa chứ?
Rõ ràng, Dạ Cô Tinh chắc chắn không phải là loại thứ nhất, vậy thì, cô chính là loại còn lại, loại thứ hai!
Trong lòng Nguyệt Vô Tình sợ hãi, một người trong lúc bị đe dọa tính mạng, thật sự có thể bình tĩnh như vậy sao?
Ánh mắt anh ta nhìn cô soi xét.
Dạ Cô Tinh cũng không nói gì, đôi mắt cô sâu thẳm như cái giếng cổ nghìn năm, sâu xa, thâm trầm, lạnh lẽo làm cho người khác rét lạnh.
Nguyệt Vô Tình không mở mắt, nhìn sang hướng khác.
“Anh đã gieo quẻ rồi à?” Dạ Cô Tinh đi thẳng vào vấn đề, cô cố hết sức làm An Tuyển Hoàng phân tâm, chính là để tới tìm Nguyệt Vô Tình.
“Ừ.”
“Quẻ tượng nói sao.”
Nguyệt Vô Tình lắc đầu: “Số phận của cô không nằm trong phạm vi dự đoán của quẻ bói.”
“Hả?” Dạ Cô Tinh nhướng mày, chuyện này cô đã có dự cảm rồi, vốn dĩ sự tồn tại của cô chính là mượn xác hoàn hồn, số mệnh của Diệp Tử đã hết, còn Dạ Cô Tinh là số chết yểu, điều này có thể nhìn chỉ tay của cô để thấy.
Bàn tay có vân quy, hình lục giác, tuy rằng hình thì đẹp, nhưng nó lại là họa sát thân, chắc chắn sẽ chết một cách oan uổng, sống không quá hai mươi mốt tuổi!
Sai sót ngẫu nhiên, mượn xác hoàn hồn, số phận của Dạ Cô Tinh và Diệp Tử lại bị lệch khỏi quỹ đạo, cho nên, quẻ tượng mới không hiện, giấu đi thiên cơ.
“Rốt cuộc cô là ai?” Trong mắt Nguyệt Vô Tình đột nhiên sợ hãi, trong lòng mơ hồ đoán, làm cho anh ta nghi ngờ không chắc, ăn ngủ không yên, tuy rằng anh ta tinh thông kỳ môn độn giáp, phong thuỷ đoán mệnh, nhưng nói về quỷ thần thì từ trước đến nay anh vẫn kính trọng, nhưng lại là kính nhi viễn chi, không dám tới gần!
Cho nên, anh ta không tin!
Gió thổi nhè nhẹ, góc váy khẽ động, tóc của Dạ Cô Tinh hơi bay, nghe vậy, cô lại thanh nhã cười, nhưng đáy mắt lại không có ý cười.
Bàn tay trắng nõn của cô cầm cờ, cô lại nhẹ nhàng bâng quơ chuyển đề tài: “Anh nói xem, bàn cờ này, ai sẽ thắng?”
Nguyệt Vô Tình nhíu mày lại, không hiểu vì sao đối phương lại hỏi vậy, anh ta nhìn qua bàn cờ, trên bàn cờ, trắng đen đan xen, phân hóa lực lượng, nhưng tình thế của quân trắng đã rơi vào ngõ cụt có xu hướng suy tàn.
Đắn đo một lúc, anh ta dựa vào sự thật nói: “Quân đen, sẽ thắng.”
Dạ Cô Tinh nhướng mày: “Tôi nghĩ chưa chắc.”
Nguyệt Vô Tình hơi nhíu mày lại, anh yêu cờ, thường thường một mình cầm hai quân cờ, tự đấu với chính mình, chưa thể nói là xuất thần nhập hóa, nhưng dù sao cũng đã chơi nhiều năm, cũng có thể nói là am hiểu sâu về nghệ thuật chơi cờ.
Trên bàn cờ, quân đen đã bao vây quanh quân trắng, nhưng muốn quân trắng chuyển bại thành thắng thì đúng là khó như lên trời!
Dạ Cô Tinh cũng không cần phải nói nhiều nữa, chỉ cầm trong tay một quân cờ trắng nhẹ nhàng đặt lên bàn cờ.
Sắc mặt Nguyệt Vô Tình chợt thay đổi, anh nhìn Dạ Cô Tinh, đáy mắt có một loại kính nể, nhưng lại sợ hãi nhiều hơn. Nước cờ lúc nãy của Dạ Cô Tinh, không khác tự chặt đứt đường lui.
“Cái này gọi là đánh đến cùng.” Giọng nói của cô trong veo dễ nghe, nhưng vào trong tai của Nguyệt Vô Tình lại như tiếng ma đòi mạng.
Dạ Cô Tinh lại đặt xuống một quân cờ: “Cái này gọi là rút củi dưới đáy nồi.”
Quân cờ thứ ba: “Cái này gọi là, hồi sinh sau khi chết!”
Sống lưng thẳng tắp của Nguyệt Vô Tình đột nhiên sụp đổ.
Dạ Cô Tinh cười nhẹ: “Nguyệt hộ pháp vừa mới nói, là phúc không phải họa, là họa không tránh được, nhưng tôi lại cảm thấy, họa là chỗ dựa của phúc, phúc là chỗ dựa của họa, anh nói xem, có phải không?”
“Ha ha……” Nguyệt Vô Tình cười lớn, chiếc áo dài màu đỏ bay trong gió tách ra, diễm lệ tới mức loá mắt, như hoa hồng nở rộ, cặp mắt anh trong suốt như đã nhìn thấu, màu xanh da trời, chỉ nghe anh nhỏ giọng nói: “Thì ra là thế……”
Dạ Cô Tinh nhíu mày.
Nguyệt Vô Tình cũng không giấu diếm nữa: “Tôi đã gieo cho cô ba quẻ, lần đầu tiên, quẻ tượng không hiện, lần thứ hai, không biết là tốt hay xấu, lần thứ ba, thiên cơ chưa hiện.”
Dạ Cô Tinh rất bình tĩnh, điều ấy cô đã sớm dự đoán được, trọng sinh vốn là việc cãi lại ý trời, đi ngược với lẽ thường, cuộc đời của cô sao có thể đoán được chứ?
“Trong lòng tôi biết, tiếp tục đi vào ngõ cụt cũng sẽ không có kết quả gì.” Nguyệt Vô Tình tiếp tục nói: “Cho nên, tôi đã gieo cho gia chủ một quẻ.”
Trong lòng căng thẳng, Dạ Cô Tinh nhìn Nguyệt Vô Tình: “Quẻ nói sao?”
Nguyệt Vô Tình không đoán ra gì ở trên người cô, bởi vì số phận của chính cô khác thường, nhưng lại có thể mở ra con đường mới, xem từ một quẻ của An Tuyển Hoàng, để đoán ra phần nào!
“Là quẻ Thủy Lôi Truân trong 64 quẻ Kinh Dịch.”
“Thủy Lôi Truân?” Dạ Cô Tinh chăm chú suy nghĩ.
Châu dịch coi tám loại vật chất: thiên, địa, lôi, phong, thủy, hỏa, sơn, trạch, làm nguồn gốc sản sinh ra vạn vật trên thế giới. Trong đó lại lấy thiên, địa là cơ bản nhất, sáu loại vật chất khác được diễn sinh từ hai loại, hợp lại xưng là bát quái, thiên (càn , địa (khôn), lôi (chấn), phong (tốn), thủy (khảm), hỏa (ly), sơn (cấn), trạch (đoái).
Nguồn gốc là từ ‘nhất’, từ ‘nhất’ tự biến rồi phát triển thành ‘bát’. Nhất diễn sinh ra Nhị, Nhị diễn sinh ra Tam, Tam diễn sinh thành Bát: “Bát quái” phát triển được 64 quẻ, 64 quẻ lại phát triển được 384 hào. (Hào: nét_những nét ngang liền hoặc ngang đứt tạo ra Bát Quái)
Nhưng Thủy Lôi Truân là quẻ thứ 3 trong sáu mươi bốn quẻ này!
Là quẻ hạ hạ!
“Cô cũng là người hiểu rõ về quẻ bói, quẻ này giải như thế nào, chắc chắn trong lòng cô biết rõ!”
Mặt Dạ Cô Tinh vẫn không hề thay đổi, mắt đen thâm thúy: “Tượng viết: Gió thổi loạn sợi dây, nỗi buồn như mớ bòng bong, nhưng cứ từ từ sẽ thuận lợi, nếu gấp gáp không khéo lại rước lấy rắc rối.”
Nguyệt Vô Tình than nhẹ: “Chấn là lôi, thể hiện sự biến động, khảm là mưa, thể hiện sự hiểm. Mưa sấm cùng xảy ra, là sinh ra hiện tượng nguy hiểm, hoàn cảnh ác liệt. Truân vốn chỉ mảnh đất có cây cối bắt đầu sinh trưởng. Vạn vật lúc mới sinh trưởng đều gặp phải rất nhiều gian nan trắc trở, nhưng mà chỉ cần thuận theo thời cơ, sẽ được sung sướng quang vinh.”
Dạ Cô Tinh đột nhiên lại nở nụ cười, ánh mắt sáng bừng nhìn về phía Nguyệt Vô Tình: “Đây là nguyên nhân anh giấu tôi?”
Nguyệt Vô Tình sửng sốt, lập tức gật đầu. Thật ra, từ sau bữa cơm hôm giao thừa, anh ta đi theo gia chủ về phía nam, đã xem được quẻ này, quẻ tượng cho thấy, nên thuận theo thời cơ, nói cách khác, tất cả đều phải thuận theo tự nhiên, không thể gò ép, nên làm như thế nào, thì làm như thế ấy.
Để không làm loạn thiên thời, không làm loạn phong thủy, anh ta giữ miệng kín như bưng, chỉ hy vọng sự việc dựa theo quỹ đạo trước đó mà phát triển, đến lúc đó, tự nhiên có thể gặp dữ hóa lành!
Không ngờ rằng, vẫn là bị Dạ Cô Tinh phát hiện.
Chậm rãi lắc đầu, mắt lộ ra tiếc nuối, dưới ánh mắt khó hiểu của Nguyệt Vô Tình, Dạ Cô Tinh lạnh lùng cười: “Anh cho là, tôi sẽ tự làm rối loạn trận tuyến, cho nên sẽ làm ra hành động quá kích, phá hoại thiên thời?”
Nguyệt Vô Tình nhíu mày: “Chẳng lẽ cô sẽ không làm gì sao?”
“Không, tôi sẽ có hành động chứ. Không ai ngốc đến mức ngồi yên chờ chết! Cho nên, làm gì đó cũng là bình thường thôi.”
“Vậy cô……”
Dạ Cô Tinh cười, ngắt lời anh ta: “Nhưng anh đã quên, sự tồn tại của tôi, vốn đã là làm loạn thời vận, vậy tôi phải làm sao đây?”
Đề đã sai rồi, còn có thể tính ra đáp án chính xác sao?
Nguyệt Vô Tình chấn động, trong nháy mắt thất thần: “Hóa ra, đều là tôi…… tự cho là mình đúng……”
Dạ Cô Tinh rời ánh mắt đi: “Trong 64 quẻ, rất nhiều người đều đổ xô vào loại quẻ thượng thượng Càn là Thiên, như loài hoa yêu thích nhất, không hoa nào vượt qua được mẫu đơn, nhưng, tôi lại thích thủy thiên nhu (quẻ Nhu) hơn, dù nó chỉ là quẻ trung thượng, anh biết vì sao không?”
Ánh mắt Nguyệt Vô Tình dừng lại.
“Đất minh châu chôn sâu lâu rồi, đến nay không được chiếu ánh sáng, bỗng nhiên gió to thổi đất đi, đương nhiên sẽ lại lộ ra. Hãy canh thời gian và chờ đợi, chắc chắn sẽ thành công.”
Mặt Nguyệt Vô Tình biến sắc: “Cô, cô thế mà lại có thể nghĩ ra muốn tìm đường sống trong chỗ chết!”
Người phụ nữ này quá to gan! To gan đến mức, dám dùng mạng của mình để đánh đổi! Độc nhất là lòng dạ đàn bà, thì ra là thế……
Dạ Cô Tinh đặt quân cờ cuối cùng xuống: “Bên trong nguy hiểm, thường giấu cơ hội, đáng tiếc hầu hết mọi người chỉ biết tránh nạn, nhưng có thể cười cuối cùng, thường là người có thể vượt qua thử thách, cho nên, người thắng, chỉ là số ít thôi.”
Nói xong, cô không dừng lại, xoay người rời đi.
Không có tiếng gió, nhưng Nguyệt Vô Tình lại cảm thấy hơi mát bừng tỉnh, nhắm mắt lại, cả người chấn động, trên bàn cờ, quân trắng đã giết hết quân bao vây, quân đen tự mình chui vào rọ, thế cục đã định rồi!
Anh ta đưa tay chạm vào quân cờ bằng ngọc, người có mưu lược và đầu óc như vậy, hình như anh ta đã từng biết, khiến anh ta bất giác nghĩ đến người nào đó …
Ăn cơm trưa xong, Dạ Cô Tinh gọi điện thoại cho Trương Lị, đúng lúc Trương Lị đang nghỉ phép, thế là hai người hẹn gặp ở một quán cà phê.
Dạ Cô Tinh tới trước, gọi một phần Tiramisu, ăn được một nửa thì không ăn nữa, cảm thấy hơi ngấy, nên đặt sang một bên, không thèm nhìn tới nữa.
Lúc Trương Lị đến, Dạ Cô Tinh đang nhìn một người đàn ông trẻ tuổi ăn xin ngoài cửa đến ngây người, ánh mắt cô trong sáng, không giống như thông cảm, ngược lại trong đó còn có ý đánh giá, về lý mà nói thì không hợp tình hợp lý lắm.
“Xin lỗi, tôi bị tắc đường.”
Dạ Cô Tinh xua tay, cười: “Không sao đâu.”
Lúc này, nhân viên phục vụ đi đến, tươi cười đưa menu ra: “Chị uống gì?”
“Cho tôi một ly Cappuccino, hai phần đường.”
Dạ Cô Tinh nhướng mày: “Bác sĩ Trương thích ngọt à?”
Trương Lị cười cười, cảm giác như có gió xuân thổi vào mặt vậy: “Thói quen thôi.”
“Bác sĩ Liên gần đây có khỏe không?”
Hàng lông mày của Trương Lị dãn ra điềm tĩnh, dịu dàng: “Vẫn như cũ thôi, không thể nói là tốt, cũng không thể nói là xấu, tàm tạm thôi!”
“Tôi nghe nói gần đây bác sĩ Liên sắp lên chức viện trưởng, chúc mừng.”
Liên Kiếm Phong vốn là phó viện trưởng, chưa nói đến lý lịch, chỉ dựa vào thực lực thì vị trí viện trưởng không thuộc về anh ta thì chẳng thể về tay ai được, nhưng trên đời này còn có thứ còn quan trọng hơn cả lý lịch và thực lực —— chính là quan hệ.
Tuy rằng thứ này khiến cho người ta khinh thường, bị những người đạo đức giả công kích, nhưng không thể phủ nhận, thứ này rất tốt, có thể vung tay làm mây, lật tay làm mưa.
Trong mắt Trương Lị hơi thay đổi có chút lo lắng, nhưng cô ta đã giấu đi rất nhanh, cười với Dạ Cô Tinh nói: “Cám ơn.”
Dạ Cô Tinh cũng như đã hiểu ra điều gì, chỉ nói: “Cửa chính của Bang Ám Dạ vĩnh viễn rộng mở cho bác sĩ Liên, lúc nào anh ấy trở về, chúng tôi đều chào đón.”
Nụ cười của Trương Lị cứng đờ, trong ánh mắt có hơi sợ hãi: “Không, không cần……”
Trước kia, Liên Kiếm Phong được Vu Sâm giúp thoát khỏi Bang Hải Long, giờ cuộc sống rất bình thường, không chỉ vừa có danh lợi, mà còn cưới được vợ, cuộc sống hạnh phúc, hạnh phúc là phải biết cảm thấy đủ.
Sau khi Bang Ám Dạ được thành lập, Vu Sâm cũng đã nhiều lần mời anh ta, muốn để anh ta dùng sức lực của mình để phục vụ cho người mới của Bang Ám Dạ, nhưng Liên Kiếm Phong đã từ chối không hề do dự, Vu Sâm là anh em của anh ta nên cũng không ép.
Cái Dạ Cô Tinh cũng chỉ là nói vậy mà thôi, Bang Ám Dạ to như vậy, có thêm người mới, muốn tuyển thêm bác sĩ, thì cũng có đầy người xếp hàng.
Lúc này, bồi bàn đưa cà phê lên, làm dịu đi không khí lúng túng, Trương Lị cười nói: “Tôi thấy cô chẳng giống phụ nữ có thai tí nào, làm gì có phụ nữ có thai nào giống như cô, duyên dáng như vậy chứ? Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng của cô đi, còn xinh hơn cả thiếu nữ nữa.”
Có lẽ Dạ Cô Tinh cũng không phát hiện ra, sau khi cô mang thai, bụng càng ngày càng to, khí chất trên người cô cũng thay đổi rõ rệt. Trước kia, cô là tuyết trong hồng mai, lạnh lùng, như hoa mận nở trong giá rét, đẹp đến kinh người, đồng thời cũng lạnh lùng đến kinh người, hiện giờ, cô lại như hoa sen mùa hè dưới ánh mặt trời, trong suốt nở rộ, run run sợ lạnh, cả người đều được bao phủ một vầng sáng ấm áp.
Dạ Cô Tinh cười, xoa xoa cái bụng tròn của mình, thoáng chốc, tình mẫu tử ngập tràn trong bầu không khí, Trương Lị không nhịn được mà vô cùng hâm mộ cô.
Một người phụ nữ, ai mà không muốn có đứa con do chính mình sinh ra chứ? Cô cũng không ngoại lệ, nhưng……
Trương Lị than nhẹ, tâm trạng của cô đã khôi phục lại, hỏi: “Sắp tới ngày dự sinh rồi nhỉ?”
Dạ Cô Tinh gật đầu: “Ngày 27 tháng 5.”
Lông mày Trương Lị nhíu lại, ánh mắt cô ấy lướt qua bụng của Dạ Cô Tinh, vì muốn ngồi thoải mái nên trước đó Dạ Cô Tinh đã đẩy bàn về phía Trương Lị, cố ý để lộ bụng ra, nên tầm mắt của Trương Lị không thể che giấu được.
Mặt Dạ Cô Tinh hơi trầm xuống, khóe miệng đang cười của cô vẫn giữ nguyên: “Bác sĩ Trương, có vấn đề gì không?”
“Không…… Tôi chỉ là cảm thấy, bụng của cô có phải là… quá to không?”
“Chị nói vậy là?”
“Tôi chỉ thấy, thân thể của cô nhìn cứ như sẽ sắp sinh trong vòng vài ngày tới ấy, nhưng lại còn đến tận hơn 20 ngày nữa……” Trương Lị cũng cảm thấy hơi hoang mang, cô đã làm ở khoa phụ sản nhiều năm, đỡ đẻ cho rất nhiều người, tuy không thể nói là có hoả nhãn kim tinh, nhưng kinh nghiệm rất phong phú.
Anh mắt của Dạ Cô Tinh trầm tư, tay cô nắm chặt, trên mặt cũng bình tĩnh “Có phải là do mang thai đôi không?”
Trương Lị lắc đầu: “Không. Tôi đã từng thấy người ta mang thai 3 đứa, lúc sắp sinh bụng cũng không to như vậy?”
Dạ Cô Tinh cố hết sức kiềm chế tâm trạng của chính mình: “Bác sĩ Trương xem thử đi, đây là có chuyện gì?”
Trương Lị suy nghĩ một lúc, sau đó mới nói, sắc mặt nghiêm trọng: “Tôi cảm thấy, là do thai nhi phát triển quá tốt.” Ánh mắt cô ấy dừng lại ở chiếc bánh Tiramisu ở bên cạnh Dạ Cô Tinh: “Gần đây có phải cô không kiềm chế lượng thức ăn không?”
Dạ Cô Tinh gật đầu: “Ngay từ đầu tôi đã không kiềm chế rồi.”
Ánh mắt Trương Lị lộ ra vẻ không đồng ý: “Phụ nữ sau khi có thai, đúng là cần bổ sung một lượng dinh dưỡng lớn, nên phải tăng lượng thức ăn, dáng người béo lên, nhưng biểu hiện này chỉ có lúc mới đầu mang thai thôi, tới lúc cuối thai kỳ, nếu như muốn sinh đẻ dễ dàng hơn thì đầu của em bé không nên quá to, nhất là mang thai đôi, trẻ con phát triển quá tốt cũng không tốt cho lúc sinh.”
Bàn tay đặt trên bàn của Dạ Cô Tinh khẽ run lên, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường: “Hiện giờ tôi phải làm thế nào?”
Trương Lị cười trấn an, vỗ vỗ bàn tay trái trên bàn của cô: “Cô cũng không cần lo lắng quá, thai nhi phát triển tốt cũng không phải là chuyện gì xấu, dù sao hiện giờ khoa học kỹ thuật cũng phát triển như vậy, đến lúc đó sinh mổ cũng được, đỡ phải chịu khổ. Chỉ cần nằm trên bàn phẫu thuật, gây tê, rồi tỉnh lại sẽ không sao.”
Trong đầu Dạ Cô Tinh lóe lên suy nghĩ gì đó, không nắm bắt được, nhưng cuối cùng cũng dần dần rõ ràng……
Chương 104: Lớn tiếng dọa người, cha của đứa bé
Trương Lị và Dạ Cô Tinh lần lượt ra khỏi quán cà phê, chào tạm biệt nhau.
Trước khi đi Dạ Cô Tinh kéo tay cô, cười nói: “Làm phiền bác sĩ Trương rồi.”
Trương Lị dịu dàng cười, toát lên phong thái của người có học thức, khiến cho người ta cảm giác trong sáng vui tươi không nói ra được: “Xem cô nói kìa, không phải chỉ là kế hoạch phục hồi thôi sao, không phiền tý nào, cứ để tôi!”
“Tuy là nói vậy, nhưng cũng làm phiền chị.” Dạ Cô Tinh vỗ tay cô.
Lúc nãy, hai người nói chuyện phiếm, trong lúc đó vô tình đề cập đến vấn đề khôi phục sau sinh, ở phương diện này Trương Lị rất có tâm, nói rất rõ ràng, sau khi sinh bao gồm giảm béo thế nào, ăn uống như thế nào, xóa vết rạn da như thế nào, và bảo dưỡng như thế nào, Dạ Cô Tinh nghe rất chăm chú.
Nói xong việc khôi phục sau sinh, thấy vẫn còn sớm, Trương Lị lại dặn dò một vài công việc phải chú ý trước khi sinh.
Dù cho Trương Lị nói gì, Dạ Cô Tinh đều rất kiên nhẫn nghe, và đưa ra những câu hỏi rất đúng lúc, không hề mạo phạm tí nào, Trương Lị như gặp được tri kỉ, nói từ hẹp đến rộng thao thao bất tuyệt, cuối cùng còn chủ động sẽ làm một bản kế hoạch khôi phục sau sinh cho Dạ Cô Tinh.
Rồi sau đó, cô lại hỏi cụ thể tình trạng thân thể của Dạ Cô Tinh, lịch sử dị ứng, và cả các thức ăn yêu thích nữa, nhan sắc, hoạt động thể dục thể thao đều hỏi rõ ràng, cái đó gọi là: “Bốc thuốc đúng bệnh”, “Dạy theo trình độ”.
Dạ Cô Tinh đương nhiên phải cảm ơn, trong lòng cô biết, những việc Trương Lị làm cụ thể hơn những tạp chí Các quy tắc dưỡng thai cho bà bầu trên mạng nhiều, bời vì nó được làm riêng cho cô, Dạ Cô Tinh đương nhiên sẽ không từ chối.
Có những việc chỉ có thể gặp, dù có tiền cũng không mua được.
“Không có gì, chỉ là tiện tay thôi.” Trương Lị dịu dàng cười, ánh mắt chân thành, cô bác sĩ khoa phụ sản, chuyện này cũng nằm trong chuyên môn của cô, có thể giúp đỡ thì cô sẽ vui vẻ làm, huống hồ, Dạ Cô Tinh còn để lại ấn tượng tốt cho cô, không kiêu căng, không nóng nảy, hiểu và tôn trọng người khác, hơn nữa cô ấy còn có thể ngồi nghe cô cằn nhằn, mà không chê phiền, không vội vàng, điều này làm cho Trương Lị chỉ hận không thể gặp cô sớm hơn.
Nên nghiễm nhiên, cô muốn coi Dạ Cô Tinh như tri kỉ.
“Đến lúc đó, tôi sẽ trực tiếp gửi vào mail của cô nhé?” Không thể không nói, Trương Lị là một người chăm sóc người ta rất cẩn thận, lúc nào cũng suy nghĩ đến cảm xúc của đối phương, đương nhiên loại phong thái điềm đạm này là nhờ gia giáo tốt đẹp của gia đình.
Dạ Cô Tinh cười lắc đầu: “Đến lúc đó chị hãy trực tiếp đến biệt thự đi, mà nói mới nhớ tôi còn chưa chính thức mời cô và bác sĩ Liên ăn cơm đâu!”
Trương Lị khiêm tốn từ chối: “Cũng không phải là chuyện lớn gì, không đáng để cô mời cơm đâu?”
Dạ Cô Tinh nhìn ra được, cô ấy hơi là ngại ngùng: “Sao lại nói khách sáo như vậy, chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, đều là những món ăn gia đình, chị thấy đấy, giờ tôi đi lại không tiện, cũng chỉ có thể chiêu đãi hai người ở nhà thôi, chị đừng chê cười!”
Trương Lị càng ngày càng khó nói, trên má ửng hồng nhàn nhạt, vội xua tay: “Đừng khách sáo, đừng khách sáo……”
Trong mắt cô hiện ra một tia tinh nghịch, Dạ Cô Tinh tươi cười: “Vậy tôi cứ coi như chị đã đồng ý rồi nhé!”
Trương Lị nghẹn lời, cuối cùng đành bất đắc dĩ cười: “Cô nói cô đó, đã sắp làm mẹ rồi, sao còn chơi xấu như trẻ con vậy……”
Lời vừa nói ra, đã khiến hai người thân thiết hơn.
“Tôi mới 21 tuổi, chưa già đâu.”
Trương Lị sửng sốt, không dám tin nhìn cô: “Trời ơi! Còn trẻ như vậy sao……”
Dạ Cô Tinh nhún vai, dáng vẻ rất nhẹ nhàng: “Đúng vậy! Hôm nay, cám ơn chị nhiều lắm.”
“Đừng khách sáo. Được rồi, tôi phải về nhà nấu cơm đây, Kiếm Phong sáu giờ tan làm rồi.”
Dạ Cô Tinh cười: “Bác sĩ Liên đúng là hạnh phúc. Vậy tôi cũng về đây, đợi điện thoại của tôi nhé.”
Trương Lị gật đầu: “Đi đường cẩn thận.”
Dạ Cô Tinh lên xe, Minh Chiêu cũng không có vội vàng khởi động xe, ánh mắt sắc bén nhìn kính chiếu hậu, kính chiếu hậu có thể nhìn rõ được cái quầy báo ở góc đường nhìn đối diện, một người mặc quần áo đen đang giơ cameras, nhắm về hướng bọn họ, không ngừng ấn nút chụp.
“Cô chủ, có cần tôi xử lý sạch sẽ không?” Minh Chiêu lạnh lùng nói, trong mắt hiện ra vẻ tàn bạo.
Dạ Cô Tinh lại nhếch môi thản nhiên ánh mắt sắc lạnh: “Không cần.”
Trong mắt Minh Chiêu hiện lên vẻ nghi ngờ, nhưng cuối cùng cũng không hỏi gì, khởi động xe, xe thương vụ màu đen lướt đi trên đường.
Hôm nay, cuối cùng cô cũng xác định được một vài chuyện, may mà Trương Lị đã nhắc cô thức tỉnh.
Quả nhiên là có những người không an phận rồi!
Chỉ là lần này, e rằng chuyện này không đơn giản như vậy, đối phương bày ra một màn kịch lớn như vậy, trong đó gần như là tính toán mọi người, mọi chuyện, còn kẻ đó chỉ ẩn trong chỗ tối, chỉ đợi một chiêu lấy mạng luôn!
Không ra tay thì thôi, một khi ra tay là sẽ lấy mạng người!
Cô đưa tay xoa bụng, xem ra là có người muốn khiến cô chết trên bàn mổ, nếu đã vậy sao cô có thể sinh một cách thuận lợi được?
Ván cờ này kẻ đó đã sắp xếp từ lâu, phải có qua có lại chứ, nếu cô không đáp lại thì đúng là thất lễ đúng không?
Ánh mắt Dạ Cô Tinh lóe lên, tầm mắt cô dừng lại trên người Minh Chiêu đang chăm chú lại xe.
Cô cười, thâm thúy nói: “Anh có biết, vì sao tôi lại bỏ Tư Kình Dận mà chọn anh không?”
Nghe thấy Dạ Cô Tinh hỏi vậy, Minh Chiêu sửng sốt, giống như trở tay không kịp, trầm ngâm một lúc lâu sau mới nói: “Không biết.”
Tối hôm ấy dự tiệc ở nhà họ Kỷ, Tư Kình Dận đã đỡ cho cô một phát súng, theo lý mà nói, thì dù có thù oán đến đâu cũng nên xóa bỏ rồi, nhưng cuối cùng Dạ Cô Tinh vẫn không đồng ý để cho Tư Kình Dận bảo vệ bên cạnh mình, mà ngược lại ngầm đồng ý để cho Minh Chiêu theo cô.
Theo thân phận mà nói, Tư Kình Dận là một trong tứ đại hộ pháp, nhưng Minh Chiêu lại chỉ là tiền tướng, tốt mấy thì cũng kém xa Tư Kình Dận.
Nhưng từ trước đến nay Minh Chiêu rất ít nói, trước kia còn mai phục trong Bang Xích Viêm, lúc nhận chức bang chủ còn miễn cưỡng có thể giả vờ lịch sự, hài hước vui tính, nhưng sau khi được rút về bên cạnh An Tuyển Hoàng thì đã ‘lộ nguyên hình’, cả ngày cứ trưng cái mặt lạnh lùng, lúc nào mặt cũng đen như than, lúc nào cũng như khối băng.
Dù nói sao đi chăng nữa, rất nhiều người đều cảm thấy quái lạ khi Dạ Cô Tinh chọn Minh Chiêu,
“Vậy anh có muốn biết vì sao không?” Ánh mắt Dạ Cô Tinh chạm vào ánh mắt của Minh Chiêu qua kính chiếu hậu.
“Muốn.” Giọng nói vẫn lạnh lùng như trước.
“Anh rất yên tĩnh.”
Minh Chiêu sửng sốt.
“Bởi vì anh rất yên tĩnh, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi. Đây là nguyên nhân tôi chọn anh.”
Cô không cần một cái camera lắm miệng, sự trầm mặc ít nói của Minh Chiêu rất đúng ý của cô.
Minh Chiêu xuyên qua kính, nhìn người phía sau. Anh ta cảm thấy, Dạ Cô Tinh còn có chuyện muốn nói, quả nhiên ——
“Cho nên, tôi nghĩ, chắc anh cũng biết phải làm như thế nào.” Ánh mắt Dạ Cô Tinh trầm xuống, cười rất thâm trầm.
Minh Chiêu thu lại ánh mắt, tay lái hơi siết chặt, cúi đầu nói: “Vâng”
Đây là cảnh cáo anh ta không được nói chuyện hôm nay cho gia chủ biết.
Nhưng, Minh Chiêu nghĩ không ra, chẳng qua là ra ngoài gặp bạn thôi, sao lại không được nói cho gia chủ biết?
Ngay từ đầu Dạ Cô Tinh đã định thả dây dài câu cá lớn, hôm nay gặp Trương Lị cũng là một nước đi trong kế hoạch của cô, nếu nói cho An Tuyển Hoàng biết, anh nhất định sẽ không đồng ý để cô mạo hiểm.
Người ta đã tính kế cô như vậy, cơ hội lớn như vậy, mà cô không đánh trả thì đúng là đáng tiếc mà!
Cô lấy điện thoại ra, bấm số của Cố Mộng, đối phương rất nhanh đã nhấc máy.
“Chủ tịch.”
“Tôi muốn tung tin.”
Đầu bên kia, Cố Mộng kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại: “Cô nói đi.”
“Áo Tím đã mang thai, hiện giờ nghỉ đóng phim chờ sinh.”
Cố Mộng như nghe được tin sét đánh, phải mất một lúc lâu sau mới phản ứng được, trước đó cô đã biết chuyện Dạ Cô Tinh mang thai rồi, còn lên kế hoạch lấy chuyện này để mời Dạ Cô Tinh chụp bìa tạp chí nữa!
“Muốn đưa chuyện này ra ánh sáng sao?” Người bình tĩnh như Cố Mộng cũng khỏi giật mình.
Có Bầu trời thành phố làm đệm lót, hơn nữa còn được Chanel ưu ái, cái tên Áo Tím đã trở thành một xu hướng mới trong lĩnh vực điện ảnh, truyền hình và thời trang, hiện giờ lại bị lộ ra tin tức mang thai, không khác gì vừa nhìn thấy thắng lợi đã quay đầu.
Nói thật, Cố Mộng không hiểu được Dạ Cô Tinh. Người ta mang thai, đều tìm cách che giấu, nhưng cô ấy lại ngược lại, chủ động công khai, không biết cô ấy suy nghĩ cái gì nữa.
Dạ Cô Tinh khẽ ừ, xem như đã giải quyết xong định ngắt máy.
“Nguyên nhân tung tin này là……” Nếu người trong cuộc đã thản nhiên như vậy, sao cô phải lo lắng chứ? Cố Mộng vỗ ót —— chuyện đã như bây giờ, chuyện này cô ấy đã giao cho cô thì cô sẽ làm cho tốt vậy.
“Studio Tinh Huy chủ động đưa tin. Nửa tiếng nữa, tôi sẽ đăng công khai trên weibo, mọi người hãy chuẩn bị đi.”
“OK.”
“Vừa rồi đã có papazazi chụp được tôi. Cơ hội chỉ có một lần, về phần, có thể bắt được hay không, là việc của mọi người.”
“Tôi hiệu.” Thần kinh Cố Mộng chợt căng lên.
Tắt máy, cô ấy bắt đầu nhanh chóng sắp xếp, bộ phận viết, bộ phận báo chí, bộ phận in ấn, bộ phận bảo trì trang web bắt đầu hoạt động với tốc độ cao, toàn bộ tạp chí một lần nữa rơi vào tình trạng hỗn loạn.
Cố Mộng biết, đây là tin tức độc quyền Dạ Cô Tinh cho cô, nhất định phải cản được các tạp chí khác đăng bài trước, nếu không sao còn gọi là độc quyền nữa?
“Mọi người làm đi, nhanh chân nhanh tay lên! Các tạp chí khác cũng đã có được tin tức này rồi, đây là lúc chiến tranh đó, nhất định phải nhanh lên!”
Dạ Cô Tinh lại gọi điện thoại Dạ Huy Nguyệt, giao cho anh một vài công việc, sau đó bảo anh liên lạc với Cố Mộng.
Nửa tiếng sau, Dạ Cô Tinh đã ngồi ở trên sô pha của biệt thự, nhưng giới giải trí, tạp chí, internet lại đồng loạt nổ tung.
Đơn giản là vì một tin tức kinh thiên động địa—— Áo Tím mang thai?
Tạp chí thế kỷ phong thượng tuyên bố tin tức này trước, chỉ một tiêu đề duy nhất, sau đó Studio Tinh Huy cũng lên tiếng xác nhận chuyện Áo Tím mang thai là nhật, ngay sau đó, chính Áo Tím cũng đăng bài trên weibo xác nhận, cô đăng ba bức ảnh chân dung chụp cô đang mang thai rất đẹp, trong ảnh, cô mặc một chiếc áo ống màu xanh hoàng gia, quần giữ nhiệt, đắp trên người chiếc khăn lụa mỏng màu xanh nhạt, bụng phồng lên, làn da trắng mịn dưới lớp vải voan mỏng, như thực như ảo, có một vẻ đẹp mơ hồ, huyền bí.
Đi kèm là dòng trạng thái: chia sẻ với mọi người khoảnh khắc hạnh phúc nhất của tôi!
Nhóm fan của Áo Tím bị tin tức này làm cho hoang mang, cảm thấy lỗ tai ong ong cả lên——
Phích nước: “Nữ thần mang thai? Trời đất ơi! Thượng đế ơi! Ông mau nhéo tôi một cái đi……”
Bộ tộc Hip-hop: “Sao lại không để tôi chuẩn bị chứ? Tôi còn chưa kịp tỏ tình với nữ thần mà!”
Mai mai: “Đợi tóc tôi dài đến thắt lưng, thì nữ thần đã trở thành mẹ của người ta……”
Trường Giang Hoàng Hà: “Đừng để ý đến tôi, tôi muốn yên lặng.”
Một chút hợp lý: “Bộ tộc Áo Tím của chúng tôi phải nạp thêm thành viên mới rồi!”
Sầm Nhã vui mừng: “Cậu bé nhỏ thật đáng yêu! Có một người mẹ đẹp như vậy, dáng người cũng đẹp! Xin được góp gạo! Xin được sờ vào!”
Lòng thông minh: “Khả Tố, tôi nghĩ nữ thần là bị phù đó?”
Từ Quân: “Hiện tôi chỉ muốn biết, người đàn ông nào may mắn như vậy, có thể ôm được nữ thần về nhà!”
“Tôi cũng muốn biết! Có đẹp trai tới mức chết người không? Hay là vô cùng giàu!”
“Tôi quyết định, tôi phải giết hắn!”
“Cả tôi nữa! Mẹ —— súng của con để đâu vậy?”
“Tôi muốn bắn đại bác——”
“Tôi miễn cưỡng có thể góp một chiếc xe tăng!”
“Đi! Các anh em! Xử lý tên kia!”
Trên mạng, weibo, netizen đều nháo nhào cả lên chỉ hận không thể đào 3 mét đất lên để tìm ra cha của đứa bé……
Mẹ kiếp!
Chiêu này của Dạ Cô Tinh quá doạ người rồi, làm cho paparazzi không kịp trở tay, vốn tưởng rằng bản thân đã có được in tức độc quyền, không ngờ, lại bị kẻ khác hớt tay trên, nên trở thành công cốc!!
Cùng là một chuyện, nhưng chủ động công khai và bị ép thừa nhận là hai chuyện khác nhau hoàn toàn.
Thật ra Dạ Cô Tinh đã muốn công khai với bên ngoài từ lâu, chẳng qua chỉ là nhân cơ hội này, mà tung ra thôi! Bởi vì — con của cô phải được sống dưới ánh mặt trời!
Đương nhiên, động thái này của Dạ Cô Tinh khiến mọi người bất ngờ về thái độ thẳng thắn và dũng khí thừa nhận của cô. Điều này khiến cho công chúng ngưỡng mộ.
Nhóm fan của Áo Tím tuy lúc đầu còn chưa thừa nhận và cũng không muốn thừa nhận rằng nữ thần đã trở thành một người vợ, một người mẹ, nhưng cuối cùng họ đều gửi lời chúc phúc tới cô!
Bọn họ đều hy vọng nữ thần của mình có thể hạnh phúc vui vẻ!
Cho dù hiện giờ nữ thần đã trở thành vợ người ta……
Bình luận trên Weibo đều là khóc lóc, nhưng sau khi khóc xong cũng không quên gửi lời chúc phúc, mong bé con bình an vô sự, xinh xắn dễ thương như mẹ!
Đương nhiên, việc gì cũng đều có hai mặt, có người chúc phúc, cũng có người mắng mỏ.
Nói Áo Tím lừa gạt công chúng, sinh con ngoài giá thú, còn nhỏ tuổi đã học cách tiếp cận nhà giàu, những bình luận xấu như vậy cứ ùn ùn kéo đến, nhưng vì Dạ Cô Tinh vẫn thản nhiên, và phản ứng không hề che giấu của Studio, nên hầu hết mọi người đều ủng hộ, cứ thế phát triển, những bình luận xấu cũng dần dần biến mất.
Nhưng “cha của đứa nhỏ là ai” lại trở thành tâm điểm chú ý trên các diễn đàn, bài đăng và Weibo.
Nhất thời, về vấn này đã trở thành đề tài HOT hiện giờ………..