Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 4 - Chương 29+30
Chương 29: Cùng ghét Kỷ Tình, dã tâm
Gần đây, văn phòng giám sát rất bận, nhiều lần nhận được khiếu nại từ bộ phận nhân sự, bộ phận tài chính, bộ phận ăn uống, bộ phận mua bán và các bộ phận khác.
Bộ phận nhân sự khiếu nại bộ phận tài chính về việc thiếu hụt công quỹ và nợ lương.
Bộ phận tài chính khiếu nại bộ phận mua hàng về việc dùng tiền vô độ, lạm chi.
Bộ phận mua bán thì khiếu nại bộ phận ăn uống chi phí chi tiêu cho nguyên liệu quá cao, vốn lưu động cạn kiệt, không còn cách nào khác đành phải báo cáo với bộ phận tài chính để xin kinh phí.
Bên trong nhà kho cũng là một mớ hỗn độn.
“Cô gái, cô ở phòng nào?”
Đối phương dùng tay làm động tác thể hiện số sáu.
“À, hóa ra là hầu hạ bên cạnh bà sáu, sao trước kia tôi không thấy cô nhỉ?”
“Tôi mới lên đảo nửa tháng trước, cô là…?”
“Tôi lớn hơn cô, gọi tôi là chị Chân được rồi. Trước kia tôi làm mấy việc vặt ở nhà bếp, sau đó chuyển sang làm cho bà tám. Mối quan hệ của bà sáu và bà tám rất tốt, biết đâu sau này chúng ta sẽ còn thường xuyên gặp nhau.”
“Vậy tốt quá rồi, em mới đến đây, đất khách quê người, có thể gặp được chị, là phúc phận tu tám kiếp.”
Chị Chân cười nói: “Đúng rồi, em đến kho lấy gì vậy?”
“Bà sáu vừa đi khám Đông y, bác sĩ có kê đơn thuốc, nhưng thiếu mất một loại, bảo em đến nhà kho lấy.”
“Trời, loại thuốc này e là rất hiếm?” Có thể được nhập vào kho, không phải có giá trị liên thành thì chính là những thứ có tiền cũng chưa chắc đã mua được.
Cô gái hạ thấp giọng, “Là nấm linh chi trăm năm tuổi.”
“Ôi trời ơi…”
“Chị Chân, chị thì sao?”
“Bà tám xem chương trình dưỡng sinh, nói muốn thử nấu đông trùng hạ thảo, bảo chị đến kho lấy một ít.”
“Đó là thoại thuốc cực quý hiếm đó.”
“Đúng vậy, những quý bà này đều hơn 40, có người còn sắp 50, nhưng trông họ chẳng khác nào mới 30 vậy. Không phải do dùng một đống tiền đắp lên sao? Thế mới nói, phụ nữ ấy à, là cần phải được cưng chiều.”
“Chị Chân, sắp đến lượt chúng ta rồi.”
“Thuần, hôm nay em trực ban sao?” Chị Chân cười tươi như đóa hoa cúc.
Nói đến cô gái tên Thuần, không biết gặp phải thứ xui xẻo gì, lại bị chuyển đến hầu hạ phu nhân ở nhà chính, sau nhiều lần thay đổi, lại bị điều đi phụ trách công việc ghi chép ra vào ở nhà kho, làm rất nhiều người đều vô cùng ghen tị.
Bây giờ, ngay cả cô ta cũng phải khom lưng cúi chào, vội vàng cười xòa.
“Là chị Chân phải không, đến lấy đồ giúp bà tám sao?”
May mắn thay, cô gái này là người hiền lành, không hề kiêu căng ngạo mạn chút nào.
“Đúng vậy, đến lấy một ít đông trùng hạ thảo.”
Thuần cười cười mở sổ kiểm kê, “Chị đợi một chút, để em xem có còn hàng tích trữ không…”
“Không phiền không phiền… em cứ từ từ xem. Hôm trước chị qua đây, người trực ban nói không còn hàng tích trữ, chị nghĩ đợi hai hôm nữa quay lại, chắc là sẽ có hàng…”
Nhà họ An không thiếu tiền, thường thì tình trạng thiếu hàng sẽ không tiếp diễn quá một ngày, huống hồ hai ngày sau mới qua lấy.
“Chị Chân, thật xin lỗi, lại hết hàng rồi.” Cô gái hơi tiếc nuối trả lời.
“Hết, hết hàng rồi ư?”
Cô ta gật đầu: “Hôm qua mới lấy về, kết quả là vẫn chưa kịp cất vào kho thì thím Bình đã đến lấy đi, để bà tám phải đợi rồi, dù sao cũng là lão phu nhân cần.”
Cô ta còn nói gì được nữa, gật đầu, chán nản bước đi.
Lại trở về tay không, bà tám không chừng lại nổi giận cho coi.
“Cô thì sao? Muốn lấy gì?”
“Bà sáu muốn sắc thuốc, cần ba tiền linh chi loại hơn trăm tuổi. Chắc, chắc là sẽ không bị hết đâu ha?”
Nhìn cô ta một cái rồi nói: “Yên tâm, trong kho vẫn còn. Đại Hải, lên phòng bảo quản thuốc ở lầu ba, cần ba tiền linh chi trong hộp số 248. Cô đăng kí ở đây trước đã.”
“Thuần này.” Đại Hải gãi đầu, “Sáng nay thím Bình đến lấy đồ…”
Thuần nghe vậy thì thấy có linh cảm không lành, quả nhiên…
“Bà ấy nói phải dùng tuyết liên hầm với gà ác, vào trong nhà kho chọn tới chọn lui, bà ấy tìm được linh chi, rồi mang đi luôn rồi…”
Cô ta vội vàng kiểm tra hồ sơ ghi chép xuất hàng, miệng suýt nữa phun ra máu, tất cả hai trang hóa đơn đều là những dược liệu và gia vị quý, như tổ yến, lộc nhung, xạ hương,… cứ thế bị tuôn ra như nước.
“Cậu cứ để bà ta lấy đi như vậy sao?” Cô ta nghi ngờ hỏi.
“Nếu không thì phải làm sao?” Đại Hải cúi đầu nói.
“Cậu nói xem cậu…” Cô ta hận rèn sắt không thể thành thép.
“Chị Thuần, em cũng không còn cách nào khác, thím Bình đó cũng không phải dạng vừa.”
“Cậu cao lớn như vậy, lại bị một bà thím dọa cho sợ hãi, tay chân mềm nhũn, không sợ sao?” Cô ta có chút tức giận, chỉ chưa đến nửa tháng đã hết hàng rồi, cho dù muốn bổ sung cũng không có nhiều vốn như vậy, huống hồ những dược liệu bị lấy đi đều rất đắt, là chi phí chi tiêu trong ba tháng của cả nhà.
“Chị, em cũng không muốn như vậy! Vấn đề là thím Bình là người của lão phu nhân, em làm sao dám nói không được. Hơn nữa, cách đây không lâu, phu nhân đã căn dặn phải chăm sóc lão phu nhân ở bên đó chu đáo. Em cũng khó xử mà.”
Cô ta cũng không nói nên lời.
Hồi lâu mới ý thức được người của bà sáu vẫn đang đợi, nên chỉ đành lại nói xin lỗi, “Thật sự xin lỗi, cô cũng thấy đấy, chuyện này tôi cũng không ngờ tới, hay là ngày mai hoặc ngày kia cô lại tới, chuyện này tôi cũng không thể tự quyết định, nếu muốn bổ sung thêm hàng thì phải hỏi ý kiến phu nhân…”
“Nhưng bệnh tình của bà sáu không thể trì hoãn, chúng tôi là người hầu cũng không còn cách nào khác.” Cô gái vẻ mặt khó xử.
Cô ta cố gắng thuyết phục cô ấy mới rời đi, thở ra một hơi nặng nề, ngồi bịch xuống ghế.
“Chị, chị đừng làm em sợ!” Đại Hải lộ vẻ lo lắng.
“Đừng ồn ào, để tôi nghỉ ngơi một lúc.”
“Chị nói xem tình hình này rốt cuộc phải làm thế nào?” Đại Hải vò đầu.
Cô ta bỗng nhiên đứng dậy, “Cậu trông kho giúp tôi, tôi sẽ tới nhà chính một chuyến. Nếu thím Bình lại tới, giữ bà ta lại, không được để cho bà ta lấy bất cứ thứ gì nữa.”
“Đến nhà chính?” Đại Hải ngẩn người, “Chị đi tới đó làm gì?”
“Còn làm gì nữa, chuyện này tôi không thể quyết định, chỉ có thể đi báo cáo…”
Vừa từ nhà kho đi ra, chị Chân kể cho Tống Á Thu nghe không sót một từ, không lâu sau, Úc Khải Luân tìm đến cửa.
“Chị sáu, sao chị lại tới đây? Không phải đang bị bệnh sao?” Bà ta vội vàng đưa tay ra đỡ, ở khoảng cách gần quan sát đối phương, mới phát hiện sắc mặt Úc Khải Luân rất tệ.
“Hừm, cô cũng biết tôi bị bệnh sao, vậy mà còn có người giả câm giả điếc, chỉ mong tôi chết đi.”
Tống Á Thu sững sờ, đây là lần đầu tiên bà ta thấy Úc Khải Luân tức giận như vậy.
“Ấy, chết gì mà chết! Đừng có nói bừa….”
“Không chừng còn không nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa ấy chứ, tôi còn sợ mấy thứ này sao?” Úc Khải Luân cười lạnh, thực sự tức giận.
Tống Á Thu vội vàng giúp bà ta nguôi giận, rất quan tâm đỡ bà ta ngồi xuống sofa, “Chị đừng tức giận nữa, nói xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cái gì mà chết với không chết, đừng nói mấy lời tức giận đó nữa.”
Úc Khải Luân uống một ngụm nước ấm, sắc mặt khá hơn một chút.
Đang chuẩn bị nói, Tống Á Thu xua tay, “Chị đừng nói, cô gái kia, đúng rồi, chính là cô đấy, nói rõ mọi chuyện đầu đuôi thế nào cho tôi nghe.”
…
“Chị cảm thấy… là chị cả cố ý làm vậy?” Làm rõ ngọn ngành, Tống Á Thu mở miệng thăm dò.
“Nếu như bà ta không cố ý, tại sao lại chọn hết chỗ dược liệu đó làm gì? Ngoài linh chi, ngay cả tổ yến và đông trùng hạ thảo đều bị lấy sạch.” Úc Khải Luân nghiến răng tức giận, cảm thấy hơi choáng váng mặt mày, làm sắc mặt càng tái nhợt thêm.
Tống Á Thu thở dài nói: “Hôm trước em tự nhiên muốn nấu chút canh, sai người đi đến nhà kho lấy một ít đông trùng hạ thảo, ai biết được đã hết rồi. Hôm nay lại sai người đi hỏi, vẫn là không còn. Nếu là không kịp lấy hàng thì thôi đi, đằng này đã nhập hàng một lần rồi mà vẫn hết, em thật sự không biết bà ta muốn làm cái gì?”
“Thím nói xem, bây giờ bà ta chỉ như một con phượng hoàng rụng lông, dựa vào cái gì mà kiêu ngạo chứ?” Úc Khải Luân ho khan một tiếng, có chút mệt mỏi.
Tống Á Thu không biết nghĩ đến cái gì, cười lạnh, “Mấy ngày này, mấy món ăn nhà ăn mang đến chất lượng cũng giảm đi một bậc, muốn ăn một bát cháo tổ yến cũng không có, lần trước miễn cưỡng đem đến một chén, thế mà lại pha với nước!”
“Còn có cả chuyện này sao?! Ôi trời.” Úc Khải Luân trợn mắt, giàu có như nhà họ An mà lại pha yến với nước. Đúng là mới nghe lần đầu…
“Lúc đó em rất tức giận, sai người gọi người phụ trách nhà bếp đến, chị đoán xem anh ta nói gì?” Tống Á Thu có chút tức giận, lồng ngực phập phồng lên xuống, cười mỉa mai, “Anh ta thế mà lại nói phải đưa cho chị cả trước, không kịp nấu cho em! Nên đã lấy phần thừa lại pha với nước, đưa cho em cái thứ chất lượng kém đó.”
“Kỷ Tình làm như vậy thật quá đáng! Căn bản không quan tâm sự sống chết của chúng ta.”
“Hiện tại bà ta không được quản lý việc nhà, ngay cả những biểu hiện bên ngoài cũng lười làm, bà ta cũng không thèm giả vờ hiền lành tao nhã nữa rồi.”
Úc Khải Luân cười bí ẩn: “Bà ta cho rằng bà ta vẫn là Kỷ Tình của trước kia chắc, đừng quên bây giờ ai là người quản lý cái nhà này.”
Tống Á Thu như hiểu ra điều gì, đắn đo hỏi, “Ý của chị là…”
“Nếu bị oan, khắc sẽ được giải oan, đừng nghĩ tôi sẽ nuốt cục tức này!”
“Đi tìm Dạ Cô Tinh? Nhưng chị đừng quên, không lâu trước đó cô ta còn dặn dò phải hầu hạ Kỷ Tình chu đáo, đáp ứng mọi yêu cầu của bà ta.” Nói một hồi, Tống Á Thu đột nhiên mở to mắt, kêu lên: “Cô ta… cô ta cố ý…”
“Suỵt! Úc Khải Luân lên tiếng nhắc nhở: “Nếu mục đích của cô ta đạt được rồi, thì cũng là lúc đến lượt chúng ra mặt…”
Vì thế, chiều hôm đó, căn nhà im lặng gần hai tháng nay bỗng sôi động hẳn lên.
Thím Bình đứng chặn ngoài cửa, thân hình to béo của bà ta không thể chống lại được sự xô đẩy của mọi người, bà ta run rẩy đứng đó, hai chân đập loạn xạ, mồ hôi ướt đẫm áo, khuôn mặt già nua trắng bệch.
“Lão phu nhân đang nghỉ ngơi, mời các phu nhân trở về cho.” Vẫn là câu nói đó.
Không những Tống Á Thu, Úc Khải Luân đến, mà ngay cả mấy người Uông Mẫn Tiệp, Khâu Thục Đình, Trần Cẩn cũng đang đợi bên ngoài, những người trẻ tuổi hơn như Lương Kha không hung hãn như vậy, họ chỉ đứng gần đó quan sát, tuy không dám bước lên phía trước nhưng cũng không rời đi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, những gì Kỷ Tình đã làm trong thời gian này xâm phạm đến lợi ích của không ít người, nói cách khác, nói đã gây ra sự phẫn nộ trong công chúng.
Tất nhiên, trong đó không thể thiếu sự đóng góp của Dạ Cô Tinh.
Chắc hẳn đến giờ phút này Kỷ Tình vẫn cảm thấy mình bị oan.
Không phải Dạ Cô Tinh muốn làm con dâu tốt sao, khắp nơi đều coi trọng bà ta sao? Kỷ Tình biết thời biết thế, cũng thuận theo nguyện vọng tốt đẹp này của cô.
Ngày thứ hai, lập tức bảo thím Bình đến nhà kho chuyển đồ, lấy hết những thứ quý giá trong kho.
Kỷ Tình không ngốc, ngược lại bà ta rất thông minh, chỉ có điều, là tự bà ta cho là mình thông minh.
Theo dự đoán, một là có thể làm cho Dạ Cô Tinh chán ghét, mặt khác nhân cơ hội đó để kích động sự bất mãn của Tống Á Thu và những người khác. Phải biết rằng, sự đối đãi đặc biệt này, không phải bà ta muốn, mà là do chính miệng người nào đó nói, vội vang muốn đưa những thứ đồ quý hiếm đó đến cho bà ta cơ mà.
Không thể không nói, thủ đoạn này của Kỷ Tình không tính là khôn khéo, hãm hại cũng không triệt để, ngược lại còn tự đào hố chôn mình.
Dạ Cô Tinh đưa hay không là một chuyện, Kỷ Tình nhận hay không lại là chuyện khác.
Cái trước vì lòng hiếu thảo nên mới như vậy.
Cái sau thì là tầm nhìn hạn hẹp, không hiểu đạo lý.
Cũng như một người mời bạn ăn cơm, gặp bạn, hỏi vài câu, là xuất phát từ phép lịch sự, cũng không có ý mời bạn ăn thật.
Từ chối, người ta sẽ nói bạn biết trên dưới, nhận lời, người ta sẽ nói bạn là người chẳng biết điều.
Vừa đúng, Kỷ Tình là người không biết điều.
Cuối cùng, thím Bình không trụ nổi nữa, Tống Á Thu giận giữ nhìn chằm chằm, dẫn đầu đám người, đỡ Úc Khải Luân xông vào nhà, trực tiếp khai chiến với Kỷ Tình. Miệng lưỡi sắc bén, như một thùng thuốc súng hơn 30 năm, khiến cho Kỷ Tình câm như hến.
Có một câu nói như thế này: “Song quyền khó địch tứ thủ”, ý nói là một người không thể đấu lại một đám người, Kỷ Tình quả thực bị đánh bại trong trận đấu này, trợn mắt ngoác mồm, tức giận đến choáng váng.
An Tuyển Thần sau khi nghe tin lập tức đến, Uyển Tử Kỳ cũng đi theo, hành động của hai người khá thân mật.
“Các thím, bình tĩnh chút đi ạ, chúng ta ra ngoài rồi nói.” An Tuyển Thần cười dịu dàng.
Đây là đứa cháu trai họ yêu quý từ nhỏ đến lớn, lanh lợi thông minh, sắc mặt của mọi người cũng dịu đi nhiều.
Bà tư Khâu Thục Đình là người nhiều tuổi nhất trong các chị em dâu, luôn hết sức cưng chiều An Tuyển Thần, nên cũng ra mặt nói mấy lời tốt đẹp, đám người mới dừng lại, rời khỏi phòng.
“Cảm ơn thím tư.”
Khâu Thục Đình cười nhã nhặn, “Đứa trẻ ngốc, cảm ơn gì chứ! Lát nữa ra ngoài bình tĩnh nói chuyện với các thím, đừng tức giận.”
An Tuyển Thần gật đầu, “Con biết rồi.”
“Vậy thím ra ngoài trước.”
An Tuyển Thần nháy mắt ra hiệu, thím Bình vội vàng đỡ Kỷ Tình, “Cô chủ, để tôi dìu cô chủ nằm xuống nghỉ ngơi.”
Nhìn vẻ mặt kinh hãi của Kỷ Tình, ánh mắt An Tuyển Thần lóe lên một loại cảm xúc khác, không rõ là thất vọng hay lo lắng, anh ta bước ra ngoài.
Uyển Tử Kỳ thuận tiện khoác tay người đàn ông: “Thần, em cũng đi…”
An Tuyển Thần nhàn nhạt nhìn cô ta: “Em ở lại đi.”
Uyển Tử Kỳ ngoan ngoãn buông tay, cười ngọt ngào, “Đi sớm về sớm.”
Người đàn ông kiên định bước đi.
Khóe môi nhất thời nở nụ cười, vẻ ngọt ngào trong mắt trở nên kỳ quái, xoay người bước đến bên giường, quan sát Kỷ Tình từ trên xuống dưới.
Thím Bình tỏ ra ghê tởm, “Tránh ra!” Đưa tay ra đẩy cô ta.
Uyển Tử Kỳ đứng không vững, lùi lại một bước, trên mặt không có chút khó chịu nào, thay vào đó cô ta mỉm cười, nhìn thím Bình từ đầu đến chân, cười như không cười.
Da đầu thím Bình tê dại, nụ cười của người phụ nữ này, đúng là làm người ta kinh sợ.
“Ở đây không cần cô giúp.” Hàm ý là mau cút đi, đừng có đứng ở chỗ này.
“Nhưng…” Cô ta tỏ vẻ khó xử, “Thần bảo tôi ở lại đây trông coi chỗ nãy, làm sao bây giờ?”
Thím Bình nghiến răng, nhịn không được muốn xông lên xé rách khuôn mặt đạo đức giả của cô ta, hừ lạnh một tiếng, “Cậu hai chẳng qua không tiện mang cô theo mà thôi, tưởng mình là mợ hai sao?”
Nụ cười của Uyển Tử Kỳ lộ vẻ gian ác, một giây sau đã bình tĩnh trở lại, “Thôi bỏ đi.” Cô ta lộ vẻ đáng tiếc, “Chỉ là một người hầu mà thôi, tôi sẽ không tính toán…”
“Cô nói ai là người hầu?” Đ môi mắt của thím Bình xanh mét, một người tình nhân không có liêm sỉ, ngay cả danh phận cũng không có, dựa vào đâu mà ở đây khoa tay múa chân?
“Lẽ nào thím không phải là người hầu sao?” Cô cười cười, hỏi ngược lại.
“Cô!”
“Tôi nói rồi, tôi không chấp vặt với người như thím, đi lấy chậu nước tới đây, tôi lau mồ hôi cho bà ấy.”
“Những thứ này không đến lượt cô làm.”
Nụ cười của cô ta lập tức chùng xuống, Uyển Tử Kỳ nheo mắt lại, ánh mắt lộ vẻ tàn nhẫn, vươn tay bóp cái cổ mập mạp của thím Bình, “Bà già, tôi khuyên bà, tốt hơn hết là bà nên ngậm cái miệng thối của bà lại, nếu không thì bà chắc chắn không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai được đâu.”
Thím Bình kinh hãi, vì bà ta nhìn thấy lưỡi dao lam ẩn hiện dưới những ngón tay của người phụ nữ đó, mỏng như cánh ve sầu, nhưng phản chiếu ánh sáng rực rỡ.
“Cô đừng có làm loạn…”
An Tuyển Thần đến phòng khách, chào một tiếng “thím” với mọi người, nụ cười ôn hòa, như gió xuân tháng ba tràn về trên khuôn mặt.
Đây là điều mà An Tuyển Hoàng không thể làm được.
Cho nên không có gì khó hiểu khi mọi người nhà họ An yêu quý An Tuyển Thần hơn, còn với An Tuyển Hoàng thì là kính sợ.
Một người là ánh mặt trời, một người là băng lạnh.
Bất cứ ai cũng sẽ hướng đến nơi ấm áp.
Quả nhiên.
Vẻ mặt của mọi người dịu đi rất nhiều, ngay cả Tống Á Thu đang rất tức giận cũng bị tiếng chào “Thím tám” làm cho nguôi giận, ngồi ỉu xìu uống trà, tuy rằng chưa đạt đến mức “Sau cơn mưa trời lại sáng”, nhưng dù sao chuyện này cũng đã chấm dứt.
“Tuyển Thần, không phải các thím cố ý làm khó con, nhưng việc làm của chị cả thật quá đáng, các thím cũng hết cách.” Bà năm Trần Cẩn lên tiếng.
Bà năm từ trước đến nay đều khá thân thiết với Kỷ Tình, tuy hiện tại không còn nể mặt nữa, nhưng tình cảm của bà ta đối với đứa trẻ này vẫn không thay đổi, lời nói không còn vẻ cứng nhắc nữa.
“Thím nói đúng, con ở đây thay mặt mẹ con xin lỗi mọi người.” Anh ta cúi đầu 90 độ, vẻ mặt thành khẩn.
Trái tim của Khâu Thục Đình đã mềm giờ còn mềm hơn, “Thật làm khó cho con quá…”
An Tuyển Thần nhìn về phía bà ta cười cười, “Không sao đâu ạ.”
Khâu Thục Đình chỉ thở dài, Kỷ Tình mặc dù cái gì cũng không tốt, thứ tốt duy nhất bà ta có, chính là đứa con trai hiếu thuận, tháo vát này.
“Bỏ đi, chuyện này chúng ta cũng không muốn truy cứu nữa, chị dâu không gây chuyện nữa là được, hiện tại đã khác xưa, thời thế thay đổi, có một số chuyện cũng phải nhìn thoáng một chút. Con khuyên mẹ con đừng gây chuyện nữa, đúng thật là không ra làm sao…” Tống Á Thu đặt tách trà xuống, cũng xem như khoan hồng đại lượng nói.
Sắc mặt Úc Khải Luân trắng bệch, ho nhẹ một tiếng, muốn nói nhưng rốt cuộc không nói ra, chỉ xua tay tỏ ý sẽ không truy cứu nữa.
An Tuyển Thần bước lên hai bước, nắm tay làm bà ta nguôi giận.
Anh ta làm hài lòng mọi người, điều đó không phải nói nữa, hiện ngay trước mặt, có thể thấy bất cứ lúc nào.
Nói dễ nghe một chút, đó gọi là biết đối nhân xử thế.
Nói hơi khó nghe, thì đó gọi là đạo đức giả.
Úc Khải Luân vỗ vỗ tay anh ta, “Không sao…” Quả nhiên, rất hữu dụng.
Cuối cùng, An Tuyển Thần chỉ với một hai câu nói đã xử lý xong đám người trước cửa.
Đến như một con gà mái, đi như một con chim nhỏ.
Dạ Cô Tinh đứng trước cửa, chứng kiến một màn kịch như vậy, tấm tắc khen ngợi, không thể không thừa nhận, An Tuyển Thần quả thật là một người có năng lực, ít nhất anh ta cũng là một kẻ rất được những người phụ nữ đã có gia đình thiên vị.
“Bộp bộp bộp”
Cô vỗ tay, “Thủ đoạn của cậu hai đúng là không tầm thường.”
An Tuyển Thần nhướng mắt, đôi mắt đen thâm túy nhưng nụ cười lại dịu dàng, “Làm sao sánh được với chị dâu.”
“Quá khen.” Dạ Cô Tinh khiêm tốn rất đúng lúc.
“Chị, khiêm, tốn, quá, rồi.” An Tuyển Thần mang hàm ý phẫn nộ.
“Nói mới nhớ, cậu hai trở về đảo cũng được một thời gian rồi, sao không đến nhà chính dùng bữa cơm? Để người làm chị dâu như tôi đây chiêu đãi chu đáo một bữa. Ánh mắt Dạ Cô Tinh chân thành, nhưng lại nhấn mạnh bốn chữ “chiêu đãi chu đáo” thêm vài phần.
“Tôi gọi chị một tiếng “chị dâu”, chị lại gọi tôi là “cậu hai”, có phải hơi xa lạ không?”
“Chỉ là một cái tên mà thôi, gọi như thế nào không quan trọng, cái quan trọng, là con người.”
“Không ngờ chị còn là một nhà triết học.”
Dạ Cô Tinh vuốt cằm, đột nhiên quay đầu, “Thực ra, so với làm một nhà triết học, tôi lại muốn làm người có dã tâm hơn.” Trong ánh mắt ánh lên vẻ khác lạ.
An Tuyển Thần theo bản năng nheo mắt, “Vậy sao?” Không rõ hàm ý.
Cô kiên định gật đầu, “Một cuộc sống không ngừng chiến đấu, chẳng phải rất thú vị sao?”
“Vậy chị dâu chắc chắn là người không thể đánh bại.”
Dạ Cô Tinh khẽ cười, nhướng mi, trong mắt chợt hiện lên vẻ sắc bén, “Thật ra, tôi đã thua một lần.”
“Xin rửa tai lắng nghe.”
“Tiếu Tuyệt bị bắt cóc…” Dạ Cô Tinh bình tĩnh quan sát biểu hiện của người kia.
Thấy ánh mắt người đàn ông hơi siết lại, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, “Hiện tại thằng bé đã không sao rồi, chữ “thua” này, sao lại nói vậy?”
“Để cho người ta lợi dụng cơ hội, chính là thua rồi.”
“Vậy đã bắt được kẻ bắt cóc chưa?”
“Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.” Đôi mắt Dạ Cô Tinh mờ mịt, nhưng lại mang theo ý cười.
Nụ cười trên môi An Tuyển Thần cứng đờ, nhưng ngoại trừ anh ta, không ai nhận ra.
Dạ Cô Tinh dậm dậm chân, “Chính là ở dưới này.”
“Vậy là sao?”
Cô thở dài, giọng nói chậm rãi, nói từng từ một, “Bọn họ, đều ở dưới địa ngục rồi.”
An Tuyển Thần trong chốc lát sững sờ.
“Thần.” Một giọng nữ dịu dàng, một từ đơn giản, nhưng lại được cô ta gọi với giọng nhẹ nhàng, quyến rũ và lãng mạn.
An Tuyển Thần vươn cánh tay thôn dài ra, ôm người phụ nữ vào lòng mình, mỉm cười giới thiệu, “Bạn gái tôi, Uyển Tử Kỳ.”
Sau đó, quay sang người phụ nữ trong vòng tay, ánh mắt cưng chiều, “Chị dâu của anh, Dạ Cô Tinh.”
“Người cùng nghề cả, vinh hạnh.” Uyển Tử Kỳ đưa ta ra.
Diệp Cô Tinh cầm tách trà, rót cho mình một ly nước sôi để nguội, bình tĩnh né tránh bàn tay đang giơ ra của đối phương.
“Người mới được đề cử cho giải Oscar, tiếng tăm lẫy lừng ở Hollywood, chúc mừng cô.”
“Chị quá khen rồi.”
Dạ Cô Tinh nhướn mi: “Tôi chỉ nói sự thật thôi.”
Uyển Tử Kỳ có chút ngượng ngùng, “Tôi đã xem những bộ phim mà chị đã diễn. Chúng đều là những tác phẩm hiếm có. Thật đáng tiếc, nó chỉ được giới hạn ở Trung Quốc, nếu không thì chị đã có chỗ đứng ở Hollywood.”
Dạ Cô Tinh nhướn mày, cô ta đang mỉa mai sao?
“Không vội, tôi thích mọi thứ diễn ra một cách từ từ, nước ấm từ từ nấu thì ếch mới ngon, cô nói xem?”
Uyển Tử Kỳ ánh mắt khẽ động, “Cách nghĩ rất mới lạ.”
“Không làm phiền hai người nữa, tôi đi trước.” Cuối cùng ánh mắt thẩm thúy rơi trên người Uyển Tử Kỳ, khóe miệng cong lên một tia châm chọc.
Thú vị đấy…
Chương 30: Bé Tuyệt giống anh, tin đồn bát quái
Bị đám chị em bạn dâu hợp lại bắt nạt, dù Kỷ Tình rất tức giận, bà ta cũng phải cố kìm lại.
Trước khác nay khác, không cam lòng thì có thể làm gì bây giờ, bà ta cũng chỉ có thể nhượng bộ.
Bây giờ, Dạ Cô Tinh mới là nữ chủ nhân thực sự của nhà họ An.
Dường như đã tiếp nhận sự thật này, Kỷ Tình bình tĩnh lạ thường, giờ bà ta không gây phiền phức cho Dạ Cô Tinh như mọi khi, cũng không để ý đám chị em bạn dâu đanh đá chửi bới bên cạnh nữa.
Ngoại trừ việc đi bộ tiêu cơm sau mỗi bữa ăn, thời gian còn lại, bà ta đều ở trong căn phòng nhỏ hẹp của mình, không nói chuyện với ai.
Việc này làm một đám người mong ngóng drama “mẹ chồng cô dâu” phải thất vọng một hồi.
Nhà họ An lại khôi phục trạng thái yên lặng, dĩ hòa vi quý.
Một hôm, sau khi ăn cơm tối xong, Dạ Cô Tinh ngồi trên ghế sô pha vừa ăn táo vừa nhìn hai đứa bé đang chơi cùng nhau.
Hai đưa bé vừa qua sinh nhật một tuổi không lâu, cô đã cảm thấy hai đứa bé lớn lên không ít.
Bé Tuyệt cao hơn em gái hẳn một cái đầu, các đường nét trên gương mặt càng ngày càng tinh xảo, xinh đẹp như tượng tạc. Lúc cậu bé cười lên trông còn đáng yêu hơn.
Giờ Dạ Cô Tinh cũng không để ý chuyện này nữa, để cậu thoải mái lớn lên. Có một số việc không thể ép buộc được.
Ngày trước, cô cũng tìm đủ mọi cách nhưng vẫn không sửa được tính tình lãnh đạm, không cảm xúc với mọi thứ của con trai. Một buổi tối nào đó, sau khi hai người ‘vất vả vận động’, Dạ Cô Tinh nói chuyện với anh về con trai.
“Hoàng, chúng ta có nên cho con trai đi gặp bác sĩ tâm lý không?”
Người đàn ông nhìn cô nói: “Lo lắng không đâu” rồi xoay người cô lại.
Dạ Cô Tinh vội vàng lấy chân chắn trước ngực anh: “Em đang bàn với anh về chuyện của con trai, anh đang nghĩ gì đấy!”
“Ăn em.”
Dạ Cô Tinh sầm mặt, tức giận mắng “Anh không thể nghiêm túc một chút à?”
An Tuyển Hoàng phụng phịu nói “Anh nghiêm túc mà.” Nhưng đôi mắt lại lộ vẻ nóng bỏng, đói khát.
“Em mệt rồi.” Cô từ chối, giờ cô đang bận nghĩ về vấn đề giáo dục con trai, không rảnh tiếp tên sói đói này.
“Nhưng anh không mệt.”
“…”
“Em cứ nằm đó, không cần di chuyển.”
“…”
“Cứ giao hết cho anh.”
Dạ Cô Tinh chỉ muốn tặng một bạt tai cho tên đàn ông tinh trùng lên não này tỉnh ra.
Cô bức xúc lắm rồi, lần đầu gặp anh, anh tựa như đóa tuyết liên mọc trên vách đá, xinh đẹp, cao quý, không nhiễm chút bụi trần, lại tàn nhẫn, ngạo mạn khiến người khác không thể khinh thường, sao giờ nhìn anh càng ngày càng giống mấy tên lưu manh háo sắc ngoài đường rồi?
Dạ Cô Tinh ngồi dậy híp mắt, đôi chân nhỏ nhắn vẫn đặt trong lồng ngực anh, một con trắng nõn chân nhỏ để ở đàn ông cường tráng trên ngực chưa từng dời đi, cặp mắt híp lại, tự tiếu phi tiếu hỏi anh.
An Tuyển Hoàng nghe vậy, ngẩn người, thở dài, bàn tay vừa thu lại, liền đem đàn bà một đôi lả lướt chân ngọc long với lòng bàn tay, theo bản năng dùng đầu ngón tay vuốt ve, lưu luyến, tình nồng.
“Chẳng qua vì đó là em thôi.” Anh nói.
Dạ Cô Tinh khó hiểu.
An Tuyển Hoàng nghiêm mặt giải thích: “Anh chỉ lưu manh với mình em thôi.”
Dạ Cô Tinh nín cười đỏ bừng mặt.
Dưới cái nhìn uy hiếp của anh, cô thấy mình vẫn nên khiêm tốn chút.
“Buồn cười đến thế à?” Hai người mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau. Cuối cùng, dưới ánh mắt thâm thúy của ai kia, cô cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Cô lắc đầu, cố gắng mím chặt môi.
“Em đang cười.” An Tuyển Hoàng lên án.
“Không.” Cô vội vàng phủ nhận, nhưng vừa mở miệng ra, cô lại không kìm nổi.
“Phụt hahahahaha…”
An Tuyển Hoàng mặt đen như đít nồi, gằn từng chữ: “Cấm, cười!”
Dạ Cô Tinh ôm bụng, nằm sang một bên, “Không ổn rồi, em không nhịn được, anh chờ em một lát… Hoàng, anh nói xem… sao anh có thể đáng yêu như vậy chứ? Ha ha…”
“Đáng yêu?” Anh nhướn mày, thuận tay khóa tay cô lại, lật người, đè cô dưới thân.
Dạ Cô Tinh cười nắc nẻ, hai mắt cong thành hình bán nguyệt nằm ngang. Cô nhìn anh, véo lỗ tai anh, buông ra, rồi lại véo, chơi hoài không chán, rồi thì thầm…
“Bên kia ngọn núi là đại dương, một đám quỷ lam ở nơi này, bọn họ hoạt bát lại thông minh, bọn họ tinh nghịch và…ưm…”
Người đàn ông cúi người, dùng miệng mình chặn lại cái miệng nhỏ nhắn đang nói liên hồi kia.
Dạ Cô Tinh bị hôn đến choáng váng, suýt ngất vì thiếu dưỡng khí. Đến khi người đàn ông kia luyến quyến rời khỏi, cô vẫn ngơ ngác, đôi mắt ngấn lệ, hai tai đỏ bừng.
“Anh đáng yêu không?” Đàn ông cười thô bỉ nhìn cô.
Đầu óc cô giờ còn đang mơ màng, chưa tỉnh hồn lại được, cô vô thức gật đầu.
“Thật ra, anh còn có thể đáng yêu hơn nữa.”
“Gì cơ?”
Dạ Cô Tinh tỉnh cả người, đồng tử hơi co lại, cô nắm chặt chăn.
“Ngoan, tới đây.”
Dạ Cô Tinh đau khổ lên tiếng.
“Trời ạ, An Tuyển Hoàng! Ai bảo anh đáng yêu? Đáng ghét thì có.”
“Đợi lát nữa xem em còn sức để mắng không.”
“Cút ngay, em… ưm…”
Hai người lại lăn lộn một hồi, căn phòng tràn ngập mùi hương mờ ám.
Cô không biết mình đã ngất đi rồi bị làm cho tỉnh lại bao lần rồi, đợi đến khi tên sói đói này hài lòng dừng lại, cô chỉ cảm thấy thân thể này đã không còn nghe theo sai bảo của mình nữa.
Cô tức giận đá tên đàn ông nằm bên cạnh một cái, nhưng vì mệt mỏi nên chẳng có sức mấy. Dạ Cô Tinh mệt mỏi ôm anh, đôi mắt nhắm tịt.
Sau khi ăn uống no nê, anh sảng khoái tinh thần, tính tình cũng trở nên ôn hòa hơn.
Anh cười nhẹ, vòng tay ôm lấy cô gái trong ngực. Dạ Cô Tinh co người lại, ngủ trong lòng anh, nhìn cực kì ngoan hiền.
Anh đè nén phần thân dưới có ý định rục rịch, cưng chiều nói: “Đi tắm rồi hẵng ngủ…” Sau đó, anh bế cô vào phòng tắm.
Dạ Cô Tinh mơ màng gật đầu, mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.
Cô đau mỏi khắp người, phần cơ chạm vào là đau, tựa như ai đó vừa bắt cô chạy mười vòng quanh trường vậy. Giờ đến việc mắng chửi người cô cũng không có sức nghĩ, nói gì đến việc tự đi tắm.
Để nước nóng đầy bồn tắm, anh lấy tay thử lại độ nóng của nước, rồi mới nhẹ nhàng đặt cô vào trong.
Dạ Cô Tinh thoải mái than nhẹ, cả người mềm oặt như không có xương, đầu cũng phải để ai đó nâng mới không bị chìm xuống dưới.
An Tuyển Hoàng bất lực cười khẽ: “Em làm nũng như con gái mình ý…”
Dạ Cô Tinh liếc xéo anh: “Vậy mà anh cũng dám xuống tay?”
Anh lúng túng ho nhẹ, “Lần sau anh sẽ chú ý hơn.” Lỗ tai anh đỏ bừng.
“Còn có lần sau?” Dạ Cô Tinh đột nhiên cao giọng nói: “Anh còn dám nghĩ đến lần sau…”
Anh vờ như không nghe thấy.
Dạ Cô Tinh hừ lạnh: “Anh á, dạo này càng được nước càng lấn tới!”
“Công của em cả.” Anh nghiêm túc nhìn cô.
“Có ý gì?” cô nhướn mày.
“Do em chăm sóc, dạy bảo quá tốt.”
Đại gia Dạ Cô Tinh hài lòng gật đầu, móng vuốt vỗ vỗ khuôn mặt tuấn tú của ai kia: “Người đẹp, cười cái coi?”
An Tuyển Hoàng mặt đen sì.
“Cười cái đi…”
Người đàn ông vẫn lạnh mặt.
“Hoàng ~ mau, cười một cái.” Cô đổi thành giọng quyến rũ, ngọt đến tận xương.
Anh cứng đờ nhấc môi lên. An Tuyển Hoàng anh đường đường là gia chủ của một gia tộc lớn, là người đứng đầu giới hắc đạo, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, vậy mà ở nhà lại bị vợ bắt nạt đến mức này.
Đã vậy, lần nào anh cũng cảm giác hạnh phúc như trẻ con được cho kẹo mà vui vẻ làm theo.
Trong thiên hạ này, sợ rằng chỉ có Dạ Cô Tinh mới có bản lãnh này, có lá gan này!
“Người đẹp cười lên thật đẹp, phải thưởng thôi!”
“Thưởng cái gì?” Nụ cười từ cứng đờ, dần dần trở nên lưu manh.
Dạ Cô Tinh khẽ đảo mắt, ném khăn lông trên kệ vào người anh, rồi nằm úp người xuống, lộ ra tấm lưng trắng mịn như ngọc thạch. Cô nói: “Ồ, thưởng chà lưng cho đại gia…”
“Em, đừng, hối, hận.” Anh gằn từng chữ, nở nụ cười đầy ẩn ý.
Dạ Cô Tinh chỉ có nước khóc…
Một giờ sau, bọn họ mới ra khỏi phòng tắm.
Lúc này, Dạ Cô Tinh đã ngủ mê mệt.
Anh dịu dàng, nhẹ nhàng giúp cô mặc quần áo ngủ, đắp chăn kín người, rồi mới vòng qua bên kia giường, nằm xuống ngủ.
Anh đan tay mình vào tay cô, nhẹ nhàng hôn xuống cái trán sáng bóng: “Ngủ ngon…”
Dạ Cô Tinh ngủ rất say, khi cô mơ màng tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao.
Đang ngái ngủ, nhìn thấy người đàn ông bên cạnh định đứng dậy, cô giận dỗi, co người lại, rồi chùm chăn kín đầu.
“Tỉnh rồi à?” Anh nhẹ nhàng mở miệng.
Dạ Cô Tinh không mở nổi mắt, mơ hồ rì rầm, sau đó, bên âm thanh cười khẽ của ai đó truyền vào tai cô.
Cô rất tủi thân.
Thật không công bằng, tại sao anh tinh thần sảng khóa, còn cô lại đau mỏi khắp người chứ?
“Ngày hôm qua, là anh không đúng… em ngủ thêm đi. Vấn đề của Tiểu Tuyệt, không cần mời bác sĩ tâm lý đâu…”
Thật lâu sau đó, Dạ Cô Tinh cho là anh đã rời khỏi, anh lại thở dài tiếp túc nói “Thằng bé giống anh.”
Dạ Cô Tinh mơ hồ nghe cái hiểu cái không, cô đã quá mệt, mơ màng nghĩ nghĩ, rồi ngủ lúc nào không biết.
Lúc tỉnh lại đã là hai giờ chiều, sau khi rửa mặt xong, cô xuống phòng bếp tìm đồ ăn.
Đặng Tuyết múc cháo trắng từ trong nồi ra bát, đặt trước mặt Dạ Cô Tinh, cô vui vẻ ăn.
Thấy cô bé ngồi cạnh nuốt nước miếng nhìn mình, Dạ Cô Tinh cũng đút cho con gái một thìa. Được ăn cháo, cô bé cười vui vẻ, hàm dưới nhai không ngừng,
Thấy con gái dễ thương như vậy, Dạ Cô Tinh nhìn không được véo véo má con gái, cô bé cũng không kêu đau, chỉ hồn nhiên cười nhìn mẹ mình.
“Măm măm! A!”
“Con gái, con ăn nhiều vậy, sau này thành cô gái mập, ai bế nổi con?”
“Cha! Cha ôm!”
Dạ Cô Tinh không biết nói gì, trong mắt đều là cưng chiều, đột nhiên, động tác khựng lại, nhớ tới lời lúc trước anh nói. “Thằng bé, giống anh.”
Giật mình, giống như có điều ngộ ra…
“Anh ơi! Anh ơi —— ăn cơm cơm!” Bé Húc vẫy vẫy tay với anh trai mình, xem ra, là muốn chia sẻ với anh trai.
Dạ Cô Tinh hơi cảm thấy kinh ngạc, lần đầu tiên phải nhịn nhận cô con gái bé nhỏ của mình bằng đôi mắt khác, phải biết, cô nhóc này cực kỳ tham ăn, ngoại trừ An Tuyển Hoàng có thể ăn được đồ ăn của cô bé, thì đến cả Dạ Cô Tinh cũng không có cái vinh hạnh đặc biệt này.
Lần trước còn giành cháo của anh trai mình nữa.
Hôm nay, mặt trời mọc phía tây rồi sao?
Dạ Cô Tinh im lặng quan sát, nói không chừng cô nhóc lém lỉnh này đang muốn trêu chọc anh trai mình ấy.
Bé Tuyệt từ trong phòng đi ra, nghe vậy, nhìn về bên này, gọi một tiếng “mẹ”, lại quay sang bé Húc, “Em ăn đi, anh không ăn.”
Đâu ra đấy, rất giống ông cụ non.
“Ò.” Cô bé cúi đầu, cầm thìa, xúc từng thìa ăn, cảm xúc không còn mạnh mẽ như khi nãy nữa, “Anh, ăn ngon nhắm!” Chớp đôi mắt to một cái, như kiểu đang muốn dụ dỗ.
“Vậy em ăn nhiều một chút.”
Chỉ thấy cậu nhóc cũng không quay đầu lại, đi thẳng tới quầy bar, chỉ vào cái ly treo ngược trên đó, Đặng Tuyết hiểu ý, lấy ra cái ly cậu bé thường dùng, rót nửa ly nước ấm, đưa cho cậu bé.
Tuyệt tiểu gia tiếp nhận, dùng hai tay cầm ly, lạnh lùng nói —— “Cảm ơn.”
Đặng Tuyết nhún nhún vai, “Không cần khách sáo.”
Bé Húc ném thìa đi, bạch bạch bạch chạy đến trước mặt anh mình, kéo lấy một góc, ngón tay chỉ chỉ về phía Dạ Cô Tinh, “Anh! Ăn cơm!”
Tuyệt tiểu gia bị em gái kéo lại, ỡm ờ, bé Húc cười cong mắt, cầm chén hào khí đẩy, “Anh, ăn đi!”
Bé Tuyệt ăn một miếng, rồi đưa thìa lại cho cô bé, “Ngon lắm.”
Cô bé cười khanh khách, ôm chén vào lòng, ăn ngon lành.
Dạ Cô Tinh như có điều suy nghĩ nhìn một màn trước mắt, khóe môi hơi cong lên, ánh mắt đã vui mừng, lại động dung.
Thì ra là thế…
“Mẹ, con vào đây.”
Dạ Cô Tinh gật đầu, “Đi đi, uống xong nước nhớ cất ly đi nhé.”
“Con biết.”
Chờ tới khi cô bé tiêu diệt sạch sẽ chén cháo, Dạ Cô Tinh cầm khăn tay lau miệng cho cô bé, giống như tùy ý mà hỏi thăm: “Ăn no rồi?”
Cô bé chép chép miệng, rất thành thật lắc đầu.
“Chưa no…” Giọng nói vô cùng non nớt.
“Vậy sao con còn nhường cho anh ăn?”
“Anh cho con chơi súng mà anh thích nhất, con cũng cho anh ăn.”
Trong lòng bé Húc, “đồ ăn” chính là thứ đồ bảo bối nhất của bé bé, cũng giống súng đồ chơi của anh trai vậy.
Dạ Cô Tinh hơi nheo mắt.
“Anh cho con chơi súng?”
Cô bé không ngừng gật đầu, “Vâng, vâng! Anh còn mang con đi đánh người xấu!”
An Tuyển Hoàng nói, con trai giống anh, cuối cùng thì Dạ Cô Tinh đã hiểu rồi.
Không phải lạnh lùng, mà là tất cả nhiệt tình chỉ dành hết cho vài người mà thôi.
Nếu như cô nhớ không lầm, bé Tuyệt rất mẫn cảm với mùi gừng, thế nhưng, bên trong chén cháo loãng vừa rồi, lại có bỏ gừng…
Có lẽ là cô đã buồn lo vô cớ, với tính cách như vậy, cũng không có gì không tốt.
Đã yêu thì sẽ liều lĩnh; không yêu, vứt bỏ như giày rách.
Duy nhất nhu tình, cho người duy nhất.
Không biết tương lai lại muốn làm tổn thương trái tim của bao nhiêu cô gái nữa đây, Dạ Cô Tinh âm thầm cười, lại không ngờ một câu thành sấm.
…
Nơi có người, sẽ có giang hồ; có giang hồ, sẽ không thể thiếu tin đồn bát quái.
Nhà họ An rộng lớn như vậy, nếu không có một chút chuyện lạ kỳ thú để giết thời gian, vậy thì thật đúng là gian nan.
Thử nghĩ mà xem, mười lăm chi thứ, lại thêm chi chính của An Tuyển Hoàng, tổng cộng mười sáu gia đình, cái nhà lại thêm mấy người con cái, rồi mỗi người con lại cưới vợ sinh con, thêm nữa, người đàn ông lại có thể tam thê tứ thiếp, nên nhà ai mà không phải nhân khẩu thịnh vượng?
Phụ nữ càng nhiều, tốp năm tốp ba tụ tập, ăn nhịp với nhau, chính là một cái quần thể nhỏ.
Người mới, người cũ, tóm lại không thiếu phụ nữ.
Mà phụ nữ thì khó tránh khỏi nhiều chuyện, tụ cùng một chỗ, liền thành cái chợ tin bát quái luôn.
Mỗi ngày ăn cơm xong thì chờ người đàn ông của mình về ngủ, tỉnh ngủ lại tiếp tục chờ ngủ tiếp, áo đến thì đưa tay cơm đến há miệng, năm rộng tháng dài, không có thiếu nữ ngây thơ, đều bắt đầu biến thành ‘bà tám’ hết rồi, chuyến đi này, chính là không có đường về.
Ngày xưa hồng nhan không còn, chỉ còn một đám già ngỗng líu ríu.
“Nè, mọi người nghe nói không?” Nữ A một mặt thần bí.
“Thế nào? Cô lại biết bí mật gì à? Nói ra cho mọi người nghe với nào…” Nữ B.
“Cái này cũng không tính là bí mật gì, cơ hồ đều truyền khắp nhà rồi!”
“Vậy, cô nói là… cậu hai với cái cô nàng minh tinh kia à?”
Nữ A vỗ tay một cái, “Chính xác!”
“Tôi nói chứ mấy cô cũng đừng có vòng vo nữa, nói rõ ràng xem nào…” Một người giậm chân một cái, mặt mũi tràn đầy lo lắng.
“Nghe nói, cậu hai với cô ta, đánh dã chiến ở ngoài vườn hoa, nguyệt hắc phong cao, màn trời chiếu đất, cứ như vậy trần trụi… Chậc chậc chậc, tôi nói mà cũng ngại dùm đây này!”
“Thôi tém tém lại đi, cô lại không tận mắt nhìn thấy, ngượng ngùng cái gì?”
“Khụ khụ… Vậy tôi tiếp tục, tiếp tục… Dù sao việc kia, không ngờ thế mà bị chị Ma nhìn thấy!”
“Trời ạ! Thế mà bị chị Ma thấy được? Thật muốn biết lúc ấy chị ta có biểu cảm thế nào ha!”
“Còn có thể có biểu cảm gì? Loại chuyện này, coi như nhìn thấy, cũng làm như mắt mù đi vòng thôi chứ còn làm sao!”
“Trời —— nếu thế thì đâu còn là chị Ma nữa?”
“Đúng đúng đúng! Chị Ma bảo thủ lắm, tư tưởng, tác phong chín chắn, tính tình cũng táo bạo, nói không chừng còn bắt hai người kia lại giảng một lớp tư tưởng chính trị ấy chứu!”
“Hả? Không đến mức ấy chứ? Tốt xấu gì người ta cũng là cậu hai…”
“Cậu hai thì thế nào? Chị Ma còn là người của lão gia chủ kia kìa!”
“Có đạo lý…”
“Sau đó thì sao? Chị Ma cuối cùng là có làm gì không?”
“Ha ha ha —— chị ta còn tưởng là đôi người hầu nào đó lén lút yêu đương vụng trộm, thế là cầm gậy xông đi lên, không nói hai lời đánh cho một trận!”
“Trời ạ! Chị Ma cũng liều quá đi…” Giơ ngón tay cái.
“Chuyện này đã đồn khắp nơi rồi, ha ha… Không ngờ cậu hai thế mà lại thích mấy chuyện kích thích như thế! Bình thường nhìn qua cũng thấy nho nhã lễ độ, không ngờ lại cuồng dã như vậy!”
“Khiếp —— cô đúng là, chắc lại đang tự tưởng tượng được làm chuyện kia với cậu hai chứ gì?”
“Nè nè! Cô nói linh tinh gì thế? Cô mới muốn theo cậu hai ấy!”
Thoáng chốc, một trận cười vang.
Dạ Cô Tinh và Đặng Tuyết đứng cách đó không xa, những lời họ nói, hai người nghe được rất rõ ràng.
Không ngờ cơm nước xong xuôi, đi tản bộ tiêu cơm một chút, còn có thể nghe thấy tin đồn động trời như thế, nhìn gương mặt ửng hồng động tình của bọn họ, Dạ Cô Tinh thầm than, đúng là mấy bà chị ba mươi như hổ đói!
Đặng Tuyết khóe miệng co giật, nói thật, cô ấy từng gặp qua rất nhiều loại phụ nữ ngớ ngẩn, nhưng lại chưa từng gặp ai ngớ ngẩn như mấy người này. Nói chuyện người ta đánh dã chiến thì thôi đi, sau đó còn huyễn tưởng mình thành nhân vật nữ chính, rồi còn không e dè trêu chọc nhau, mấy người này bị sao vậy?
Quả nhiên, rừng lớn, chim gì cũng có.
“Những người này là ai?”
“Người của chi thứ chín.” Mấy ngày này, Đặng Tuyết đã nhớ kỹ người trên đảo, trong đó còn khá có ấn tượng với vài người.
“Ừm, thím chín còn trẻ, quản không tốt người dưới cũng có thể thông cảm.”
Đặng Tuyết mỉm cười, cái gì gọi là lấy việc công làm việc tư, đây chính là ví dụ điển hình.
Dạ Cô Tinh quay người đi về phía một phương hướng khác, Đặng Tuyết theo sát ở bên.
“Hôm qua, bà Mẫn gọi điện tới…”
Nụ cười của Đặng Tuyết hơi gượng, mãi một lúc mới mở miệng, “Bà… bà ấy cái gì vậy?”
“Hỏi tôi số di động của cô.”
“Vậy cô…”
Dạ Cô Tinh quay người nhìn cô ấy, ánh mắt sắc bén, “Cô muốn tôi cho, hay là không cho?”
Đặng Tuyết vô ý rũ mắt.
“Ngẩng đầu, nhìn tôi này.” Dạ Cô Tinh lạnh lùng lên tiếng.
Bị khí thế sắc bén của đối phương chấn động, miệng lại nhanh hơn não, đã nói ra, “Không cần thiết…”
Than khẽ, Dạ Cô Tinh rời ánh mắt, Đặng Tuyết chỉ cảm thấy toàn thân chợt nhẹ, hô hấp mới thông thuận, vừa rồi trong nháy mắt đó, cô lại có loại ảo giác như mình đang hít thở không thông.
“Khoảng thời gian này ở trên đảo, cô đã giúp tôi làm không ít việc, nói cho cùng, lúc trước kéo cô một cái, thoát khỏi bị Cố Doãn Trạch liên luỵ, tôi cũng là có tư tâm, nếu không, sẽ không để cô dùng thời gian mười năm làm trao đổi.”
Đặng Tuyết mím môi, lại nâng mắt lên, ánh mắt trong trẻo, “Tôi biết. Trên đời này không có bữa trưa nào là miễn phí, muốn có được bao nhiêu, tương ứng, cũng phải bỏ ra bấy nhiêu. Huống hồ, tôi cũng từ không cho rằng, cuộc mua bán này là mình thua lỗ.”
Dạ Cô Tinh nhíu mày.
Đặng Tuyết nhẹ nhàng thở phào một hơi, một thân nhẹ nhõm, “Thật ra, như bây giờ cũng rất tốt. Chí ít, cũng tốt hơn việc phải đi làm nhân tình, hay là ngồi quầy ở hộp đêm ngàn lần. Có ăn có uống, còn có người cho tôi trông coi, tiền lương hàng tháng, có bà chủ tốt, huống hồ, có nhà họ An bảo vệ, đơn giản là không thể hoàn mỹ hơn! Dù cô có đuổi, tôi cũng không đi!”
“Những thứ nhà họ Ôn có thể cho cô, sẽ còn nhiều hơn với những thứ này nhiều.” Dạ Cô Tinh cười nhắc nhở.
“Chờ tới khi tôi có năng lực cầm lấy những thứ này, tôi chắc chắn sẽ không chối từ, con người của tôi rất thực tế, rất yêu tiền!” Đặng Tuyết rút ra một nhánh cỏ dại, cầm trong tay vuốt vuốt, “Nhưng mà, bây giờ tôi còn chưa có đủ năng lực, không thể gánh vác nổi những thứ ấy, nếu cứ gắng gượng nhận lấy, sẽ hỏng chuyện, nên không cần vội, cứ từ từ.”
Cô ấy mượn dùng câu nói của Dạ Cô Tinh—— nước ấm nấu ếch.
Dạ Cô Tinh gật đầu, mắt lộ vẻ thưởng thức, “Cô cũng rất hiểu chuyện. Vậy số điện thoại di động, là cho hay là không cho đây?”
“Không phải là cô đã cho rồi sao?”
Dạ Cô Tinh ý cười càng sâu.
Đặng Tuyết, có vẻ không đơn giản như cô tưởng tượng.
Gần đây, văn phòng giám sát rất bận, nhiều lần nhận được khiếu nại từ bộ phận nhân sự, bộ phận tài chính, bộ phận ăn uống, bộ phận mua bán và các bộ phận khác.
Bộ phận nhân sự khiếu nại bộ phận tài chính về việc thiếu hụt công quỹ và nợ lương.
Bộ phận tài chính khiếu nại bộ phận mua hàng về việc dùng tiền vô độ, lạm chi.
Bộ phận mua bán thì khiếu nại bộ phận ăn uống chi phí chi tiêu cho nguyên liệu quá cao, vốn lưu động cạn kiệt, không còn cách nào khác đành phải báo cáo với bộ phận tài chính để xin kinh phí.
Bên trong nhà kho cũng là một mớ hỗn độn.
“Cô gái, cô ở phòng nào?”
Đối phương dùng tay làm động tác thể hiện số sáu.
“À, hóa ra là hầu hạ bên cạnh bà sáu, sao trước kia tôi không thấy cô nhỉ?”
“Tôi mới lên đảo nửa tháng trước, cô là…?”
“Tôi lớn hơn cô, gọi tôi là chị Chân được rồi. Trước kia tôi làm mấy việc vặt ở nhà bếp, sau đó chuyển sang làm cho bà tám. Mối quan hệ của bà sáu và bà tám rất tốt, biết đâu sau này chúng ta sẽ còn thường xuyên gặp nhau.”
“Vậy tốt quá rồi, em mới đến đây, đất khách quê người, có thể gặp được chị, là phúc phận tu tám kiếp.”
Chị Chân cười nói: “Đúng rồi, em đến kho lấy gì vậy?”
“Bà sáu vừa đi khám Đông y, bác sĩ có kê đơn thuốc, nhưng thiếu mất một loại, bảo em đến nhà kho lấy.”
“Trời, loại thuốc này e là rất hiếm?” Có thể được nhập vào kho, không phải có giá trị liên thành thì chính là những thứ có tiền cũng chưa chắc đã mua được.
Cô gái hạ thấp giọng, “Là nấm linh chi trăm năm tuổi.”
“Ôi trời ơi…”
“Chị Chân, chị thì sao?”
“Bà tám xem chương trình dưỡng sinh, nói muốn thử nấu đông trùng hạ thảo, bảo chị đến kho lấy một ít.”
“Đó là thoại thuốc cực quý hiếm đó.”
“Đúng vậy, những quý bà này đều hơn 40, có người còn sắp 50, nhưng trông họ chẳng khác nào mới 30 vậy. Không phải do dùng một đống tiền đắp lên sao? Thế mới nói, phụ nữ ấy à, là cần phải được cưng chiều.”
“Chị Chân, sắp đến lượt chúng ta rồi.”
“Thuần, hôm nay em trực ban sao?” Chị Chân cười tươi như đóa hoa cúc.
Nói đến cô gái tên Thuần, không biết gặp phải thứ xui xẻo gì, lại bị chuyển đến hầu hạ phu nhân ở nhà chính, sau nhiều lần thay đổi, lại bị điều đi phụ trách công việc ghi chép ra vào ở nhà kho, làm rất nhiều người đều vô cùng ghen tị.
Bây giờ, ngay cả cô ta cũng phải khom lưng cúi chào, vội vàng cười xòa.
“Là chị Chân phải không, đến lấy đồ giúp bà tám sao?”
May mắn thay, cô gái này là người hiền lành, không hề kiêu căng ngạo mạn chút nào.
“Đúng vậy, đến lấy một ít đông trùng hạ thảo.”
Thuần cười cười mở sổ kiểm kê, “Chị đợi một chút, để em xem có còn hàng tích trữ không…”
“Không phiền không phiền… em cứ từ từ xem. Hôm trước chị qua đây, người trực ban nói không còn hàng tích trữ, chị nghĩ đợi hai hôm nữa quay lại, chắc là sẽ có hàng…”
Nhà họ An không thiếu tiền, thường thì tình trạng thiếu hàng sẽ không tiếp diễn quá một ngày, huống hồ hai ngày sau mới qua lấy.
“Chị Chân, thật xin lỗi, lại hết hàng rồi.” Cô gái hơi tiếc nuối trả lời.
“Hết, hết hàng rồi ư?”
Cô ta gật đầu: “Hôm qua mới lấy về, kết quả là vẫn chưa kịp cất vào kho thì thím Bình đã đến lấy đi, để bà tám phải đợi rồi, dù sao cũng là lão phu nhân cần.”
Cô ta còn nói gì được nữa, gật đầu, chán nản bước đi.
Lại trở về tay không, bà tám không chừng lại nổi giận cho coi.
“Cô thì sao? Muốn lấy gì?”
“Bà sáu muốn sắc thuốc, cần ba tiền linh chi loại hơn trăm tuổi. Chắc, chắc là sẽ không bị hết đâu ha?”
Nhìn cô ta một cái rồi nói: “Yên tâm, trong kho vẫn còn. Đại Hải, lên phòng bảo quản thuốc ở lầu ba, cần ba tiền linh chi trong hộp số 248. Cô đăng kí ở đây trước đã.”
“Thuần này.” Đại Hải gãi đầu, “Sáng nay thím Bình đến lấy đồ…”
Thuần nghe vậy thì thấy có linh cảm không lành, quả nhiên…
“Bà ấy nói phải dùng tuyết liên hầm với gà ác, vào trong nhà kho chọn tới chọn lui, bà ấy tìm được linh chi, rồi mang đi luôn rồi…”
Cô ta vội vàng kiểm tra hồ sơ ghi chép xuất hàng, miệng suýt nữa phun ra máu, tất cả hai trang hóa đơn đều là những dược liệu và gia vị quý, như tổ yến, lộc nhung, xạ hương,… cứ thế bị tuôn ra như nước.
“Cậu cứ để bà ta lấy đi như vậy sao?” Cô ta nghi ngờ hỏi.
“Nếu không thì phải làm sao?” Đại Hải cúi đầu nói.
“Cậu nói xem cậu…” Cô ta hận rèn sắt không thể thành thép.
“Chị Thuần, em cũng không còn cách nào khác, thím Bình đó cũng không phải dạng vừa.”
“Cậu cao lớn như vậy, lại bị một bà thím dọa cho sợ hãi, tay chân mềm nhũn, không sợ sao?” Cô ta có chút tức giận, chỉ chưa đến nửa tháng đã hết hàng rồi, cho dù muốn bổ sung cũng không có nhiều vốn như vậy, huống hồ những dược liệu bị lấy đi đều rất đắt, là chi phí chi tiêu trong ba tháng của cả nhà.
“Chị, em cũng không muốn như vậy! Vấn đề là thím Bình là người của lão phu nhân, em làm sao dám nói không được. Hơn nữa, cách đây không lâu, phu nhân đã căn dặn phải chăm sóc lão phu nhân ở bên đó chu đáo. Em cũng khó xử mà.”
Cô ta cũng không nói nên lời.
Hồi lâu mới ý thức được người của bà sáu vẫn đang đợi, nên chỉ đành lại nói xin lỗi, “Thật sự xin lỗi, cô cũng thấy đấy, chuyện này tôi cũng không ngờ tới, hay là ngày mai hoặc ngày kia cô lại tới, chuyện này tôi cũng không thể tự quyết định, nếu muốn bổ sung thêm hàng thì phải hỏi ý kiến phu nhân…”
“Nhưng bệnh tình của bà sáu không thể trì hoãn, chúng tôi là người hầu cũng không còn cách nào khác.” Cô gái vẻ mặt khó xử.
Cô ta cố gắng thuyết phục cô ấy mới rời đi, thở ra một hơi nặng nề, ngồi bịch xuống ghế.
“Chị, chị đừng làm em sợ!” Đại Hải lộ vẻ lo lắng.
“Đừng ồn ào, để tôi nghỉ ngơi một lúc.”
“Chị nói xem tình hình này rốt cuộc phải làm thế nào?” Đại Hải vò đầu.
Cô ta bỗng nhiên đứng dậy, “Cậu trông kho giúp tôi, tôi sẽ tới nhà chính một chuyến. Nếu thím Bình lại tới, giữ bà ta lại, không được để cho bà ta lấy bất cứ thứ gì nữa.”
“Đến nhà chính?” Đại Hải ngẩn người, “Chị đi tới đó làm gì?”
“Còn làm gì nữa, chuyện này tôi không thể quyết định, chỉ có thể đi báo cáo…”
Vừa từ nhà kho đi ra, chị Chân kể cho Tống Á Thu nghe không sót một từ, không lâu sau, Úc Khải Luân tìm đến cửa.
“Chị sáu, sao chị lại tới đây? Không phải đang bị bệnh sao?” Bà ta vội vàng đưa tay ra đỡ, ở khoảng cách gần quan sát đối phương, mới phát hiện sắc mặt Úc Khải Luân rất tệ.
“Hừm, cô cũng biết tôi bị bệnh sao, vậy mà còn có người giả câm giả điếc, chỉ mong tôi chết đi.”
Tống Á Thu sững sờ, đây là lần đầu tiên bà ta thấy Úc Khải Luân tức giận như vậy.
“Ấy, chết gì mà chết! Đừng có nói bừa….”
“Không chừng còn không nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa ấy chứ, tôi còn sợ mấy thứ này sao?” Úc Khải Luân cười lạnh, thực sự tức giận.
Tống Á Thu vội vàng giúp bà ta nguôi giận, rất quan tâm đỡ bà ta ngồi xuống sofa, “Chị đừng tức giận nữa, nói xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cái gì mà chết với không chết, đừng nói mấy lời tức giận đó nữa.”
Úc Khải Luân uống một ngụm nước ấm, sắc mặt khá hơn một chút.
Đang chuẩn bị nói, Tống Á Thu xua tay, “Chị đừng nói, cô gái kia, đúng rồi, chính là cô đấy, nói rõ mọi chuyện đầu đuôi thế nào cho tôi nghe.”
…
“Chị cảm thấy… là chị cả cố ý làm vậy?” Làm rõ ngọn ngành, Tống Á Thu mở miệng thăm dò.
“Nếu như bà ta không cố ý, tại sao lại chọn hết chỗ dược liệu đó làm gì? Ngoài linh chi, ngay cả tổ yến và đông trùng hạ thảo đều bị lấy sạch.” Úc Khải Luân nghiến răng tức giận, cảm thấy hơi choáng váng mặt mày, làm sắc mặt càng tái nhợt thêm.
Tống Á Thu thở dài nói: “Hôm trước em tự nhiên muốn nấu chút canh, sai người đi đến nhà kho lấy một ít đông trùng hạ thảo, ai biết được đã hết rồi. Hôm nay lại sai người đi hỏi, vẫn là không còn. Nếu là không kịp lấy hàng thì thôi đi, đằng này đã nhập hàng một lần rồi mà vẫn hết, em thật sự không biết bà ta muốn làm cái gì?”
“Thím nói xem, bây giờ bà ta chỉ như một con phượng hoàng rụng lông, dựa vào cái gì mà kiêu ngạo chứ?” Úc Khải Luân ho khan một tiếng, có chút mệt mỏi.
Tống Á Thu không biết nghĩ đến cái gì, cười lạnh, “Mấy ngày này, mấy món ăn nhà ăn mang đến chất lượng cũng giảm đi một bậc, muốn ăn một bát cháo tổ yến cũng không có, lần trước miễn cưỡng đem đến một chén, thế mà lại pha với nước!”
“Còn có cả chuyện này sao?! Ôi trời.” Úc Khải Luân trợn mắt, giàu có như nhà họ An mà lại pha yến với nước. Đúng là mới nghe lần đầu…
“Lúc đó em rất tức giận, sai người gọi người phụ trách nhà bếp đến, chị đoán xem anh ta nói gì?” Tống Á Thu có chút tức giận, lồng ngực phập phồng lên xuống, cười mỉa mai, “Anh ta thế mà lại nói phải đưa cho chị cả trước, không kịp nấu cho em! Nên đã lấy phần thừa lại pha với nước, đưa cho em cái thứ chất lượng kém đó.”
“Kỷ Tình làm như vậy thật quá đáng! Căn bản không quan tâm sự sống chết của chúng ta.”
“Hiện tại bà ta không được quản lý việc nhà, ngay cả những biểu hiện bên ngoài cũng lười làm, bà ta cũng không thèm giả vờ hiền lành tao nhã nữa rồi.”
Úc Khải Luân cười bí ẩn: “Bà ta cho rằng bà ta vẫn là Kỷ Tình của trước kia chắc, đừng quên bây giờ ai là người quản lý cái nhà này.”
Tống Á Thu như hiểu ra điều gì, đắn đo hỏi, “Ý của chị là…”
“Nếu bị oan, khắc sẽ được giải oan, đừng nghĩ tôi sẽ nuốt cục tức này!”
“Đi tìm Dạ Cô Tinh? Nhưng chị đừng quên, không lâu trước đó cô ta còn dặn dò phải hầu hạ Kỷ Tình chu đáo, đáp ứng mọi yêu cầu của bà ta.” Nói một hồi, Tống Á Thu đột nhiên mở to mắt, kêu lên: “Cô ta… cô ta cố ý…”
“Suỵt! Úc Khải Luân lên tiếng nhắc nhở: “Nếu mục đích của cô ta đạt được rồi, thì cũng là lúc đến lượt chúng ra mặt…”
Vì thế, chiều hôm đó, căn nhà im lặng gần hai tháng nay bỗng sôi động hẳn lên.
Thím Bình đứng chặn ngoài cửa, thân hình to béo của bà ta không thể chống lại được sự xô đẩy của mọi người, bà ta run rẩy đứng đó, hai chân đập loạn xạ, mồ hôi ướt đẫm áo, khuôn mặt già nua trắng bệch.
“Lão phu nhân đang nghỉ ngơi, mời các phu nhân trở về cho.” Vẫn là câu nói đó.
Không những Tống Á Thu, Úc Khải Luân đến, mà ngay cả mấy người Uông Mẫn Tiệp, Khâu Thục Đình, Trần Cẩn cũng đang đợi bên ngoài, những người trẻ tuổi hơn như Lương Kha không hung hãn như vậy, họ chỉ đứng gần đó quan sát, tuy không dám bước lên phía trước nhưng cũng không rời đi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, những gì Kỷ Tình đã làm trong thời gian này xâm phạm đến lợi ích của không ít người, nói cách khác, nói đã gây ra sự phẫn nộ trong công chúng.
Tất nhiên, trong đó không thể thiếu sự đóng góp của Dạ Cô Tinh.
Chắc hẳn đến giờ phút này Kỷ Tình vẫn cảm thấy mình bị oan.
Không phải Dạ Cô Tinh muốn làm con dâu tốt sao, khắp nơi đều coi trọng bà ta sao? Kỷ Tình biết thời biết thế, cũng thuận theo nguyện vọng tốt đẹp này của cô.
Ngày thứ hai, lập tức bảo thím Bình đến nhà kho chuyển đồ, lấy hết những thứ quý giá trong kho.
Kỷ Tình không ngốc, ngược lại bà ta rất thông minh, chỉ có điều, là tự bà ta cho là mình thông minh.
Theo dự đoán, một là có thể làm cho Dạ Cô Tinh chán ghét, mặt khác nhân cơ hội đó để kích động sự bất mãn của Tống Á Thu và những người khác. Phải biết rằng, sự đối đãi đặc biệt này, không phải bà ta muốn, mà là do chính miệng người nào đó nói, vội vang muốn đưa những thứ đồ quý hiếm đó đến cho bà ta cơ mà.
Không thể không nói, thủ đoạn này của Kỷ Tình không tính là khôn khéo, hãm hại cũng không triệt để, ngược lại còn tự đào hố chôn mình.
Dạ Cô Tinh đưa hay không là một chuyện, Kỷ Tình nhận hay không lại là chuyện khác.
Cái trước vì lòng hiếu thảo nên mới như vậy.
Cái sau thì là tầm nhìn hạn hẹp, không hiểu đạo lý.
Cũng như một người mời bạn ăn cơm, gặp bạn, hỏi vài câu, là xuất phát từ phép lịch sự, cũng không có ý mời bạn ăn thật.
Từ chối, người ta sẽ nói bạn biết trên dưới, nhận lời, người ta sẽ nói bạn là người chẳng biết điều.
Vừa đúng, Kỷ Tình là người không biết điều.
Cuối cùng, thím Bình không trụ nổi nữa, Tống Á Thu giận giữ nhìn chằm chằm, dẫn đầu đám người, đỡ Úc Khải Luân xông vào nhà, trực tiếp khai chiến với Kỷ Tình. Miệng lưỡi sắc bén, như một thùng thuốc súng hơn 30 năm, khiến cho Kỷ Tình câm như hến.
Có một câu nói như thế này: “Song quyền khó địch tứ thủ”, ý nói là một người không thể đấu lại một đám người, Kỷ Tình quả thực bị đánh bại trong trận đấu này, trợn mắt ngoác mồm, tức giận đến choáng váng.
An Tuyển Thần sau khi nghe tin lập tức đến, Uyển Tử Kỳ cũng đi theo, hành động của hai người khá thân mật.
“Các thím, bình tĩnh chút đi ạ, chúng ta ra ngoài rồi nói.” An Tuyển Thần cười dịu dàng.
Đây là đứa cháu trai họ yêu quý từ nhỏ đến lớn, lanh lợi thông minh, sắc mặt của mọi người cũng dịu đi nhiều.
Bà tư Khâu Thục Đình là người nhiều tuổi nhất trong các chị em dâu, luôn hết sức cưng chiều An Tuyển Thần, nên cũng ra mặt nói mấy lời tốt đẹp, đám người mới dừng lại, rời khỏi phòng.
“Cảm ơn thím tư.”
Khâu Thục Đình cười nhã nhặn, “Đứa trẻ ngốc, cảm ơn gì chứ! Lát nữa ra ngoài bình tĩnh nói chuyện với các thím, đừng tức giận.”
An Tuyển Thần gật đầu, “Con biết rồi.”
“Vậy thím ra ngoài trước.”
An Tuyển Thần nháy mắt ra hiệu, thím Bình vội vàng đỡ Kỷ Tình, “Cô chủ, để tôi dìu cô chủ nằm xuống nghỉ ngơi.”
Nhìn vẻ mặt kinh hãi của Kỷ Tình, ánh mắt An Tuyển Thần lóe lên một loại cảm xúc khác, không rõ là thất vọng hay lo lắng, anh ta bước ra ngoài.
Uyển Tử Kỳ thuận tiện khoác tay người đàn ông: “Thần, em cũng đi…”
An Tuyển Thần nhàn nhạt nhìn cô ta: “Em ở lại đi.”
Uyển Tử Kỳ ngoan ngoãn buông tay, cười ngọt ngào, “Đi sớm về sớm.”
Người đàn ông kiên định bước đi.
Khóe môi nhất thời nở nụ cười, vẻ ngọt ngào trong mắt trở nên kỳ quái, xoay người bước đến bên giường, quan sát Kỷ Tình từ trên xuống dưới.
Thím Bình tỏ ra ghê tởm, “Tránh ra!” Đưa tay ra đẩy cô ta.
Uyển Tử Kỳ đứng không vững, lùi lại một bước, trên mặt không có chút khó chịu nào, thay vào đó cô ta mỉm cười, nhìn thím Bình từ đầu đến chân, cười như không cười.
Da đầu thím Bình tê dại, nụ cười của người phụ nữ này, đúng là làm người ta kinh sợ.
“Ở đây không cần cô giúp.” Hàm ý là mau cút đi, đừng có đứng ở chỗ này.
“Nhưng…” Cô ta tỏ vẻ khó xử, “Thần bảo tôi ở lại đây trông coi chỗ nãy, làm sao bây giờ?”
Thím Bình nghiến răng, nhịn không được muốn xông lên xé rách khuôn mặt đạo đức giả của cô ta, hừ lạnh một tiếng, “Cậu hai chẳng qua không tiện mang cô theo mà thôi, tưởng mình là mợ hai sao?”
Nụ cười của Uyển Tử Kỳ lộ vẻ gian ác, một giây sau đã bình tĩnh trở lại, “Thôi bỏ đi.” Cô ta lộ vẻ đáng tiếc, “Chỉ là một người hầu mà thôi, tôi sẽ không tính toán…”
“Cô nói ai là người hầu?” Đ môi mắt của thím Bình xanh mét, một người tình nhân không có liêm sỉ, ngay cả danh phận cũng không có, dựa vào đâu mà ở đây khoa tay múa chân?
“Lẽ nào thím không phải là người hầu sao?” Cô cười cười, hỏi ngược lại.
“Cô!”
“Tôi nói rồi, tôi không chấp vặt với người như thím, đi lấy chậu nước tới đây, tôi lau mồ hôi cho bà ấy.”
“Những thứ này không đến lượt cô làm.”
Nụ cười của cô ta lập tức chùng xuống, Uyển Tử Kỳ nheo mắt lại, ánh mắt lộ vẻ tàn nhẫn, vươn tay bóp cái cổ mập mạp của thím Bình, “Bà già, tôi khuyên bà, tốt hơn hết là bà nên ngậm cái miệng thối của bà lại, nếu không thì bà chắc chắn không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai được đâu.”
Thím Bình kinh hãi, vì bà ta nhìn thấy lưỡi dao lam ẩn hiện dưới những ngón tay của người phụ nữ đó, mỏng như cánh ve sầu, nhưng phản chiếu ánh sáng rực rỡ.
“Cô đừng có làm loạn…”
An Tuyển Thần đến phòng khách, chào một tiếng “thím” với mọi người, nụ cười ôn hòa, như gió xuân tháng ba tràn về trên khuôn mặt.
Đây là điều mà An Tuyển Hoàng không thể làm được.
Cho nên không có gì khó hiểu khi mọi người nhà họ An yêu quý An Tuyển Thần hơn, còn với An Tuyển Hoàng thì là kính sợ.
Một người là ánh mặt trời, một người là băng lạnh.
Bất cứ ai cũng sẽ hướng đến nơi ấm áp.
Quả nhiên.
Vẻ mặt của mọi người dịu đi rất nhiều, ngay cả Tống Á Thu đang rất tức giận cũng bị tiếng chào “Thím tám” làm cho nguôi giận, ngồi ỉu xìu uống trà, tuy rằng chưa đạt đến mức “Sau cơn mưa trời lại sáng”, nhưng dù sao chuyện này cũng đã chấm dứt.
“Tuyển Thần, không phải các thím cố ý làm khó con, nhưng việc làm của chị cả thật quá đáng, các thím cũng hết cách.” Bà năm Trần Cẩn lên tiếng.
Bà năm từ trước đến nay đều khá thân thiết với Kỷ Tình, tuy hiện tại không còn nể mặt nữa, nhưng tình cảm của bà ta đối với đứa trẻ này vẫn không thay đổi, lời nói không còn vẻ cứng nhắc nữa.
“Thím nói đúng, con ở đây thay mặt mẹ con xin lỗi mọi người.” Anh ta cúi đầu 90 độ, vẻ mặt thành khẩn.
Trái tim của Khâu Thục Đình đã mềm giờ còn mềm hơn, “Thật làm khó cho con quá…”
An Tuyển Thần nhìn về phía bà ta cười cười, “Không sao đâu ạ.”
Khâu Thục Đình chỉ thở dài, Kỷ Tình mặc dù cái gì cũng không tốt, thứ tốt duy nhất bà ta có, chính là đứa con trai hiếu thuận, tháo vát này.
“Bỏ đi, chuyện này chúng ta cũng không muốn truy cứu nữa, chị dâu không gây chuyện nữa là được, hiện tại đã khác xưa, thời thế thay đổi, có một số chuyện cũng phải nhìn thoáng một chút. Con khuyên mẹ con đừng gây chuyện nữa, đúng thật là không ra làm sao…” Tống Á Thu đặt tách trà xuống, cũng xem như khoan hồng đại lượng nói.
Sắc mặt Úc Khải Luân trắng bệch, ho nhẹ một tiếng, muốn nói nhưng rốt cuộc không nói ra, chỉ xua tay tỏ ý sẽ không truy cứu nữa.
An Tuyển Thần bước lên hai bước, nắm tay làm bà ta nguôi giận.
Anh ta làm hài lòng mọi người, điều đó không phải nói nữa, hiện ngay trước mặt, có thể thấy bất cứ lúc nào.
Nói dễ nghe một chút, đó gọi là biết đối nhân xử thế.
Nói hơi khó nghe, thì đó gọi là đạo đức giả.
Úc Khải Luân vỗ vỗ tay anh ta, “Không sao…” Quả nhiên, rất hữu dụng.
Cuối cùng, An Tuyển Thần chỉ với một hai câu nói đã xử lý xong đám người trước cửa.
Đến như một con gà mái, đi như một con chim nhỏ.
Dạ Cô Tinh đứng trước cửa, chứng kiến một màn kịch như vậy, tấm tắc khen ngợi, không thể không thừa nhận, An Tuyển Thần quả thật là một người có năng lực, ít nhất anh ta cũng là một kẻ rất được những người phụ nữ đã có gia đình thiên vị.
“Bộp bộp bộp”
Cô vỗ tay, “Thủ đoạn của cậu hai đúng là không tầm thường.”
An Tuyển Thần nhướng mắt, đôi mắt đen thâm túy nhưng nụ cười lại dịu dàng, “Làm sao sánh được với chị dâu.”
“Quá khen.” Dạ Cô Tinh khiêm tốn rất đúng lúc.
“Chị, khiêm, tốn, quá, rồi.” An Tuyển Thần mang hàm ý phẫn nộ.
“Nói mới nhớ, cậu hai trở về đảo cũng được một thời gian rồi, sao không đến nhà chính dùng bữa cơm? Để người làm chị dâu như tôi đây chiêu đãi chu đáo một bữa. Ánh mắt Dạ Cô Tinh chân thành, nhưng lại nhấn mạnh bốn chữ “chiêu đãi chu đáo” thêm vài phần.
“Tôi gọi chị một tiếng “chị dâu”, chị lại gọi tôi là “cậu hai”, có phải hơi xa lạ không?”
“Chỉ là một cái tên mà thôi, gọi như thế nào không quan trọng, cái quan trọng, là con người.”
“Không ngờ chị còn là một nhà triết học.”
Dạ Cô Tinh vuốt cằm, đột nhiên quay đầu, “Thực ra, so với làm một nhà triết học, tôi lại muốn làm người có dã tâm hơn.” Trong ánh mắt ánh lên vẻ khác lạ.
An Tuyển Thần theo bản năng nheo mắt, “Vậy sao?” Không rõ hàm ý.
Cô kiên định gật đầu, “Một cuộc sống không ngừng chiến đấu, chẳng phải rất thú vị sao?”
“Vậy chị dâu chắc chắn là người không thể đánh bại.”
Dạ Cô Tinh khẽ cười, nhướng mi, trong mắt chợt hiện lên vẻ sắc bén, “Thật ra, tôi đã thua một lần.”
“Xin rửa tai lắng nghe.”
“Tiếu Tuyệt bị bắt cóc…” Dạ Cô Tinh bình tĩnh quan sát biểu hiện của người kia.
Thấy ánh mắt người đàn ông hơi siết lại, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, “Hiện tại thằng bé đã không sao rồi, chữ “thua” này, sao lại nói vậy?”
“Để cho người ta lợi dụng cơ hội, chính là thua rồi.”
“Vậy đã bắt được kẻ bắt cóc chưa?”
“Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.” Đôi mắt Dạ Cô Tinh mờ mịt, nhưng lại mang theo ý cười.
Nụ cười trên môi An Tuyển Thần cứng đờ, nhưng ngoại trừ anh ta, không ai nhận ra.
Dạ Cô Tinh dậm dậm chân, “Chính là ở dưới này.”
“Vậy là sao?”
Cô thở dài, giọng nói chậm rãi, nói từng từ một, “Bọn họ, đều ở dưới địa ngục rồi.”
An Tuyển Thần trong chốc lát sững sờ.
“Thần.” Một giọng nữ dịu dàng, một từ đơn giản, nhưng lại được cô ta gọi với giọng nhẹ nhàng, quyến rũ và lãng mạn.
An Tuyển Thần vươn cánh tay thôn dài ra, ôm người phụ nữ vào lòng mình, mỉm cười giới thiệu, “Bạn gái tôi, Uyển Tử Kỳ.”
Sau đó, quay sang người phụ nữ trong vòng tay, ánh mắt cưng chiều, “Chị dâu của anh, Dạ Cô Tinh.”
“Người cùng nghề cả, vinh hạnh.” Uyển Tử Kỳ đưa ta ra.
Diệp Cô Tinh cầm tách trà, rót cho mình một ly nước sôi để nguội, bình tĩnh né tránh bàn tay đang giơ ra của đối phương.
“Người mới được đề cử cho giải Oscar, tiếng tăm lẫy lừng ở Hollywood, chúc mừng cô.”
“Chị quá khen rồi.”
Dạ Cô Tinh nhướn mi: “Tôi chỉ nói sự thật thôi.”
Uyển Tử Kỳ có chút ngượng ngùng, “Tôi đã xem những bộ phim mà chị đã diễn. Chúng đều là những tác phẩm hiếm có. Thật đáng tiếc, nó chỉ được giới hạn ở Trung Quốc, nếu không thì chị đã có chỗ đứng ở Hollywood.”
Dạ Cô Tinh nhướn mày, cô ta đang mỉa mai sao?
“Không vội, tôi thích mọi thứ diễn ra một cách từ từ, nước ấm từ từ nấu thì ếch mới ngon, cô nói xem?”
Uyển Tử Kỳ ánh mắt khẽ động, “Cách nghĩ rất mới lạ.”
“Không làm phiền hai người nữa, tôi đi trước.” Cuối cùng ánh mắt thẩm thúy rơi trên người Uyển Tử Kỳ, khóe miệng cong lên một tia châm chọc.
Thú vị đấy…
Chương 30: Bé Tuyệt giống anh, tin đồn bát quái
Bị đám chị em bạn dâu hợp lại bắt nạt, dù Kỷ Tình rất tức giận, bà ta cũng phải cố kìm lại.
Trước khác nay khác, không cam lòng thì có thể làm gì bây giờ, bà ta cũng chỉ có thể nhượng bộ.
Bây giờ, Dạ Cô Tinh mới là nữ chủ nhân thực sự của nhà họ An.
Dường như đã tiếp nhận sự thật này, Kỷ Tình bình tĩnh lạ thường, giờ bà ta không gây phiền phức cho Dạ Cô Tinh như mọi khi, cũng không để ý đám chị em bạn dâu đanh đá chửi bới bên cạnh nữa.
Ngoại trừ việc đi bộ tiêu cơm sau mỗi bữa ăn, thời gian còn lại, bà ta đều ở trong căn phòng nhỏ hẹp của mình, không nói chuyện với ai.
Việc này làm một đám người mong ngóng drama “mẹ chồng cô dâu” phải thất vọng một hồi.
Nhà họ An lại khôi phục trạng thái yên lặng, dĩ hòa vi quý.
Một hôm, sau khi ăn cơm tối xong, Dạ Cô Tinh ngồi trên ghế sô pha vừa ăn táo vừa nhìn hai đứa bé đang chơi cùng nhau.
Hai đưa bé vừa qua sinh nhật một tuổi không lâu, cô đã cảm thấy hai đứa bé lớn lên không ít.
Bé Tuyệt cao hơn em gái hẳn một cái đầu, các đường nét trên gương mặt càng ngày càng tinh xảo, xinh đẹp như tượng tạc. Lúc cậu bé cười lên trông còn đáng yêu hơn.
Giờ Dạ Cô Tinh cũng không để ý chuyện này nữa, để cậu thoải mái lớn lên. Có một số việc không thể ép buộc được.
Ngày trước, cô cũng tìm đủ mọi cách nhưng vẫn không sửa được tính tình lãnh đạm, không cảm xúc với mọi thứ của con trai. Một buổi tối nào đó, sau khi hai người ‘vất vả vận động’, Dạ Cô Tinh nói chuyện với anh về con trai.
“Hoàng, chúng ta có nên cho con trai đi gặp bác sĩ tâm lý không?”
Người đàn ông nhìn cô nói: “Lo lắng không đâu” rồi xoay người cô lại.
Dạ Cô Tinh vội vàng lấy chân chắn trước ngực anh: “Em đang bàn với anh về chuyện của con trai, anh đang nghĩ gì đấy!”
“Ăn em.”
Dạ Cô Tinh sầm mặt, tức giận mắng “Anh không thể nghiêm túc một chút à?”
An Tuyển Hoàng phụng phịu nói “Anh nghiêm túc mà.” Nhưng đôi mắt lại lộ vẻ nóng bỏng, đói khát.
“Em mệt rồi.” Cô từ chối, giờ cô đang bận nghĩ về vấn đề giáo dục con trai, không rảnh tiếp tên sói đói này.
“Nhưng anh không mệt.”
“…”
“Em cứ nằm đó, không cần di chuyển.”
“…”
“Cứ giao hết cho anh.”
Dạ Cô Tinh chỉ muốn tặng một bạt tai cho tên đàn ông tinh trùng lên não này tỉnh ra.
Cô bức xúc lắm rồi, lần đầu gặp anh, anh tựa như đóa tuyết liên mọc trên vách đá, xinh đẹp, cao quý, không nhiễm chút bụi trần, lại tàn nhẫn, ngạo mạn khiến người khác không thể khinh thường, sao giờ nhìn anh càng ngày càng giống mấy tên lưu manh háo sắc ngoài đường rồi?
Dạ Cô Tinh ngồi dậy híp mắt, đôi chân nhỏ nhắn vẫn đặt trong lồng ngực anh, một con trắng nõn chân nhỏ để ở đàn ông cường tráng trên ngực chưa từng dời đi, cặp mắt híp lại, tự tiếu phi tiếu hỏi anh.
An Tuyển Hoàng nghe vậy, ngẩn người, thở dài, bàn tay vừa thu lại, liền đem đàn bà một đôi lả lướt chân ngọc long với lòng bàn tay, theo bản năng dùng đầu ngón tay vuốt ve, lưu luyến, tình nồng.
“Chẳng qua vì đó là em thôi.” Anh nói.
Dạ Cô Tinh khó hiểu.
An Tuyển Hoàng nghiêm mặt giải thích: “Anh chỉ lưu manh với mình em thôi.”
Dạ Cô Tinh nín cười đỏ bừng mặt.
Dưới cái nhìn uy hiếp của anh, cô thấy mình vẫn nên khiêm tốn chút.
“Buồn cười đến thế à?” Hai người mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau. Cuối cùng, dưới ánh mắt thâm thúy của ai kia, cô cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Cô lắc đầu, cố gắng mím chặt môi.
“Em đang cười.” An Tuyển Hoàng lên án.
“Không.” Cô vội vàng phủ nhận, nhưng vừa mở miệng ra, cô lại không kìm nổi.
“Phụt hahahahaha…”
An Tuyển Hoàng mặt đen như đít nồi, gằn từng chữ: “Cấm, cười!”
Dạ Cô Tinh ôm bụng, nằm sang một bên, “Không ổn rồi, em không nhịn được, anh chờ em một lát… Hoàng, anh nói xem… sao anh có thể đáng yêu như vậy chứ? Ha ha…”
“Đáng yêu?” Anh nhướn mày, thuận tay khóa tay cô lại, lật người, đè cô dưới thân.
Dạ Cô Tinh cười nắc nẻ, hai mắt cong thành hình bán nguyệt nằm ngang. Cô nhìn anh, véo lỗ tai anh, buông ra, rồi lại véo, chơi hoài không chán, rồi thì thầm…
“Bên kia ngọn núi là đại dương, một đám quỷ lam ở nơi này, bọn họ hoạt bát lại thông minh, bọn họ tinh nghịch và…ưm…”
Người đàn ông cúi người, dùng miệng mình chặn lại cái miệng nhỏ nhắn đang nói liên hồi kia.
Dạ Cô Tinh bị hôn đến choáng váng, suýt ngất vì thiếu dưỡng khí. Đến khi người đàn ông kia luyến quyến rời khỏi, cô vẫn ngơ ngác, đôi mắt ngấn lệ, hai tai đỏ bừng.
“Anh đáng yêu không?” Đàn ông cười thô bỉ nhìn cô.
Đầu óc cô giờ còn đang mơ màng, chưa tỉnh hồn lại được, cô vô thức gật đầu.
“Thật ra, anh còn có thể đáng yêu hơn nữa.”
“Gì cơ?”
Dạ Cô Tinh tỉnh cả người, đồng tử hơi co lại, cô nắm chặt chăn.
“Ngoan, tới đây.”
Dạ Cô Tinh đau khổ lên tiếng.
“Trời ạ, An Tuyển Hoàng! Ai bảo anh đáng yêu? Đáng ghét thì có.”
“Đợi lát nữa xem em còn sức để mắng không.”
“Cút ngay, em… ưm…”
Hai người lại lăn lộn một hồi, căn phòng tràn ngập mùi hương mờ ám.
Cô không biết mình đã ngất đi rồi bị làm cho tỉnh lại bao lần rồi, đợi đến khi tên sói đói này hài lòng dừng lại, cô chỉ cảm thấy thân thể này đã không còn nghe theo sai bảo của mình nữa.
Cô tức giận đá tên đàn ông nằm bên cạnh một cái, nhưng vì mệt mỏi nên chẳng có sức mấy. Dạ Cô Tinh mệt mỏi ôm anh, đôi mắt nhắm tịt.
Sau khi ăn uống no nê, anh sảng khoái tinh thần, tính tình cũng trở nên ôn hòa hơn.
Anh cười nhẹ, vòng tay ôm lấy cô gái trong ngực. Dạ Cô Tinh co người lại, ngủ trong lòng anh, nhìn cực kì ngoan hiền.
Anh đè nén phần thân dưới có ý định rục rịch, cưng chiều nói: “Đi tắm rồi hẵng ngủ…” Sau đó, anh bế cô vào phòng tắm.
Dạ Cô Tinh mơ màng gật đầu, mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.
Cô đau mỏi khắp người, phần cơ chạm vào là đau, tựa như ai đó vừa bắt cô chạy mười vòng quanh trường vậy. Giờ đến việc mắng chửi người cô cũng không có sức nghĩ, nói gì đến việc tự đi tắm.
Để nước nóng đầy bồn tắm, anh lấy tay thử lại độ nóng của nước, rồi mới nhẹ nhàng đặt cô vào trong.
Dạ Cô Tinh thoải mái than nhẹ, cả người mềm oặt như không có xương, đầu cũng phải để ai đó nâng mới không bị chìm xuống dưới.
An Tuyển Hoàng bất lực cười khẽ: “Em làm nũng như con gái mình ý…”
Dạ Cô Tinh liếc xéo anh: “Vậy mà anh cũng dám xuống tay?”
Anh lúng túng ho nhẹ, “Lần sau anh sẽ chú ý hơn.” Lỗ tai anh đỏ bừng.
“Còn có lần sau?” Dạ Cô Tinh đột nhiên cao giọng nói: “Anh còn dám nghĩ đến lần sau…”
Anh vờ như không nghe thấy.
Dạ Cô Tinh hừ lạnh: “Anh á, dạo này càng được nước càng lấn tới!”
“Công của em cả.” Anh nghiêm túc nhìn cô.
“Có ý gì?” cô nhướn mày.
“Do em chăm sóc, dạy bảo quá tốt.”
Đại gia Dạ Cô Tinh hài lòng gật đầu, móng vuốt vỗ vỗ khuôn mặt tuấn tú của ai kia: “Người đẹp, cười cái coi?”
An Tuyển Hoàng mặt đen sì.
“Cười cái đi…”
Người đàn ông vẫn lạnh mặt.
“Hoàng ~ mau, cười một cái.” Cô đổi thành giọng quyến rũ, ngọt đến tận xương.
Anh cứng đờ nhấc môi lên. An Tuyển Hoàng anh đường đường là gia chủ của một gia tộc lớn, là người đứng đầu giới hắc đạo, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, vậy mà ở nhà lại bị vợ bắt nạt đến mức này.
Đã vậy, lần nào anh cũng cảm giác hạnh phúc như trẻ con được cho kẹo mà vui vẻ làm theo.
Trong thiên hạ này, sợ rằng chỉ có Dạ Cô Tinh mới có bản lãnh này, có lá gan này!
“Người đẹp cười lên thật đẹp, phải thưởng thôi!”
“Thưởng cái gì?” Nụ cười từ cứng đờ, dần dần trở nên lưu manh.
Dạ Cô Tinh khẽ đảo mắt, ném khăn lông trên kệ vào người anh, rồi nằm úp người xuống, lộ ra tấm lưng trắng mịn như ngọc thạch. Cô nói: “Ồ, thưởng chà lưng cho đại gia…”
“Em, đừng, hối, hận.” Anh gằn từng chữ, nở nụ cười đầy ẩn ý.
Dạ Cô Tinh chỉ có nước khóc…
Một giờ sau, bọn họ mới ra khỏi phòng tắm.
Lúc này, Dạ Cô Tinh đã ngủ mê mệt.
Anh dịu dàng, nhẹ nhàng giúp cô mặc quần áo ngủ, đắp chăn kín người, rồi mới vòng qua bên kia giường, nằm xuống ngủ.
Anh đan tay mình vào tay cô, nhẹ nhàng hôn xuống cái trán sáng bóng: “Ngủ ngon…”
Dạ Cô Tinh ngủ rất say, khi cô mơ màng tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao.
Đang ngái ngủ, nhìn thấy người đàn ông bên cạnh định đứng dậy, cô giận dỗi, co người lại, rồi chùm chăn kín đầu.
“Tỉnh rồi à?” Anh nhẹ nhàng mở miệng.
Dạ Cô Tinh không mở nổi mắt, mơ hồ rì rầm, sau đó, bên âm thanh cười khẽ của ai đó truyền vào tai cô.
Cô rất tủi thân.
Thật không công bằng, tại sao anh tinh thần sảng khóa, còn cô lại đau mỏi khắp người chứ?
“Ngày hôm qua, là anh không đúng… em ngủ thêm đi. Vấn đề của Tiểu Tuyệt, không cần mời bác sĩ tâm lý đâu…”
Thật lâu sau đó, Dạ Cô Tinh cho là anh đã rời khỏi, anh lại thở dài tiếp túc nói “Thằng bé giống anh.”
Dạ Cô Tinh mơ hồ nghe cái hiểu cái không, cô đã quá mệt, mơ màng nghĩ nghĩ, rồi ngủ lúc nào không biết.
Lúc tỉnh lại đã là hai giờ chiều, sau khi rửa mặt xong, cô xuống phòng bếp tìm đồ ăn.
Đặng Tuyết múc cháo trắng từ trong nồi ra bát, đặt trước mặt Dạ Cô Tinh, cô vui vẻ ăn.
Thấy cô bé ngồi cạnh nuốt nước miếng nhìn mình, Dạ Cô Tinh cũng đút cho con gái một thìa. Được ăn cháo, cô bé cười vui vẻ, hàm dưới nhai không ngừng,
Thấy con gái dễ thương như vậy, Dạ Cô Tinh nhìn không được véo véo má con gái, cô bé cũng không kêu đau, chỉ hồn nhiên cười nhìn mẹ mình.
“Măm măm! A!”
“Con gái, con ăn nhiều vậy, sau này thành cô gái mập, ai bế nổi con?”
“Cha! Cha ôm!”
Dạ Cô Tinh không biết nói gì, trong mắt đều là cưng chiều, đột nhiên, động tác khựng lại, nhớ tới lời lúc trước anh nói. “Thằng bé, giống anh.”
Giật mình, giống như có điều ngộ ra…
“Anh ơi! Anh ơi —— ăn cơm cơm!” Bé Húc vẫy vẫy tay với anh trai mình, xem ra, là muốn chia sẻ với anh trai.
Dạ Cô Tinh hơi cảm thấy kinh ngạc, lần đầu tiên phải nhịn nhận cô con gái bé nhỏ của mình bằng đôi mắt khác, phải biết, cô nhóc này cực kỳ tham ăn, ngoại trừ An Tuyển Hoàng có thể ăn được đồ ăn của cô bé, thì đến cả Dạ Cô Tinh cũng không có cái vinh hạnh đặc biệt này.
Lần trước còn giành cháo của anh trai mình nữa.
Hôm nay, mặt trời mọc phía tây rồi sao?
Dạ Cô Tinh im lặng quan sát, nói không chừng cô nhóc lém lỉnh này đang muốn trêu chọc anh trai mình ấy.
Bé Tuyệt từ trong phòng đi ra, nghe vậy, nhìn về bên này, gọi một tiếng “mẹ”, lại quay sang bé Húc, “Em ăn đi, anh không ăn.”
Đâu ra đấy, rất giống ông cụ non.
“Ò.” Cô bé cúi đầu, cầm thìa, xúc từng thìa ăn, cảm xúc không còn mạnh mẽ như khi nãy nữa, “Anh, ăn ngon nhắm!” Chớp đôi mắt to một cái, như kiểu đang muốn dụ dỗ.
“Vậy em ăn nhiều một chút.”
Chỉ thấy cậu nhóc cũng không quay đầu lại, đi thẳng tới quầy bar, chỉ vào cái ly treo ngược trên đó, Đặng Tuyết hiểu ý, lấy ra cái ly cậu bé thường dùng, rót nửa ly nước ấm, đưa cho cậu bé.
Tuyệt tiểu gia tiếp nhận, dùng hai tay cầm ly, lạnh lùng nói —— “Cảm ơn.”
Đặng Tuyết nhún nhún vai, “Không cần khách sáo.”
Bé Húc ném thìa đi, bạch bạch bạch chạy đến trước mặt anh mình, kéo lấy một góc, ngón tay chỉ chỉ về phía Dạ Cô Tinh, “Anh! Ăn cơm!”
Tuyệt tiểu gia bị em gái kéo lại, ỡm ờ, bé Húc cười cong mắt, cầm chén hào khí đẩy, “Anh, ăn đi!”
Bé Tuyệt ăn một miếng, rồi đưa thìa lại cho cô bé, “Ngon lắm.”
Cô bé cười khanh khách, ôm chén vào lòng, ăn ngon lành.
Dạ Cô Tinh như có điều suy nghĩ nhìn một màn trước mắt, khóe môi hơi cong lên, ánh mắt đã vui mừng, lại động dung.
Thì ra là thế…
“Mẹ, con vào đây.”
Dạ Cô Tinh gật đầu, “Đi đi, uống xong nước nhớ cất ly đi nhé.”
“Con biết.”
Chờ tới khi cô bé tiêu diệt sạch sẽ chén cháo, Dạ Cô Tinh cầm khăn tay lau miệng cho cô bé, giống như tùy ý mà hỏi thăm: “Ăn no rồi?”
Cô bé chép chép miệng, rất thành thật lắc đầu.
“Chưa no…” Giọng nói vô cùng non nớt.
“Vậy sao con còn nhường cho anh ăn?”
“Anh cho con chơi súng mà anh thích nhất, con cũng cho anh ăn.”
Trong lòng bé Húc, “đồ ăn” chính là thứ đồ bảo bối nhất của bé bé, cũng giống súng đồ chơi của anh trai vậy.
Dạ Cô Tinh hơi nheo mắt.
“Anh cho con chơi súng?”
Cô bé không ngừng gật đầu, “Vâng, vâng! Anh còn mang con đi đánh người xấu!”
An Tuyển Hoàng nói, con trai giống anh, cuối cùng thì Dạ Cô Tinh đã hiểu rồi.
Không phải lạnh lùng, mà là tất cả nhiệt tình chỉ dành hết cho vài người mà thôi.
Nếu như cô nhớ không lầm, bé Tuyệt rất mẫn cảm với mùi gừng, thế nhưng, bên trong chén cháo loãng vừa rồi, lại có bỏ gừng…
Có lẽ là cô đã buồn lo vô cớ, với tính cách như vậy, cũng không có gì không tốt.
Đã yêu thì sẽ liều lĩnh; không yêu, vứt bỏ như giày rách.
Duy nhất nhu tình, cho người duy nhất.
Không biết tương lai lại muốn làm tổn thương trái tim của bao nhiêu cô gái nữa đây, Dạ Cô Tinh âm thầm cười, lại không ngờ một câu thành sấm.
…
Nơi có người, sẽ có giang hồ; có giang hồ, sẽ không thể thiếu tin đồn bát quái.
Nhà họ An rộng lớn như vậy, nếu không có một chút chuyện lạ kỳ thú để giết thời gian, vậy thì thật đúng là gian nan.
Thử nghĩ mà xem, mười lăm chi thứ, lại thêm chi chính của An Tuyển Hoàng, tổng cộng mười sáu gia đình, cái nhà lại thêm mấy người con cái, rồi mỗi người con lại cưới vợ sinh con, thêm nữa, người đàn ông lại có thể tam thê tứ thiếp, nên nhà ai mà không phải nhân khẩu thịnh vượng?
Phụ nữ càng nhiều, tốp năm tốp ba tụ tập, ăn nhịp với nhau, chính là một cái quần thể nhỏ.
Người mới, người cũ, tóm lại không thiếu phụ nữ.
Mà phụ nữ thì khó tránh khỏi nhiều chuyện, tụ cùng một chỗ, liền thành cái chợ tin bát quái luôn.
Mỗi ngày ăn cơm xong thì chờ người đàn ông của mình về ngủ, tỉnh ngủ lại tiếp tục chờ ngủ tiếp, áo đến thì đưa tay cơm đến há miệng, năm rộng tháng dài, không có thiếu nữ ngây thơ, đều bắt đầu biến thành ‘bà tám’ hết rồi, chuyến đi này, chính là không có đường về.
Ngày xưa hồng nhan không còn, chỉ còn một đám già ngỗng líu ríu.
“Nè, mọi người nghe nói không?” Nữ A một mặt thần bí.
“Thế nào? Cô lại biết bí mật gì à? Nói ra cho mọi người nghe với nào…” Nữ B.
“Cái này cũng không tính là bí mật gì, cơ hồ đều truyền khắp nhà rồi!”
“Vậy, cô nói là… cậu hai với cái cô nàng minh tinh kia à?”
Nữ A vỗ tay một cái, “Chính xác!”
“Tôi nói chứ mấy cô cũng đừng có vòng vo nữa, nói rõ ràng xem nào…” Một người giậm chân một cái, mặt mũi tràn đầy lo lắng.
“Nghe nói, cậu hai với cô ta, đánh dã chiến ở ngoài vườn hoa, nguyệt hắc phong cao, màn trời chiếu đất, cứ như vậy trần trụi… Chậc chậc chậc, tôi nói mà cũng ngại dùm đây này!”
“Thôi tém tém lại đi, cô lại không tận mắt nhìn thấy, ngượng ngùng cái gì?”
“Khụ khụ… Vậy tôi tiếp tục, tiếp tục… Dù sao việc kia, không ngờ thế mà bị chị Ma nhìn thấy!”
“Trời ạ! Thế mà bị chị Ma thấy được? Thật muốn biết lúc ấy chị ta có biểu cảm thế nào ha!”
“Còn có thể có biểu cảm gì? Loại chuyện này, coi như nhìn thấy, cũng làm như mắt mù đi vòng thôi chứ còn làm sao!”
“Trời —— nếu thế thì đâu còn là chị Ma nữa?”
“Đúng đúng đúng! Chị Ma bảo thủ lắm, tư tưởng, tác phong chín chắn, tính tình cũng táo bạo, nói không chừng còn bắt hai người kia lại giảng một lớp tư tưởng chính trị ấy chứu!”
“Hả? Không đến mức ấy chứ? Tốt xấu gì người ta cũng là cậu hai…”
“Cậu hai thì thế nào? Chị Ma còn là người của lão gia chủ kia kìa!”
“Có đạo lý…”
“Sau đó thì sao? Chị Ma cuối cùng là có làm gì không?”
“Ha ha ha —— chị ta còn tưởng là đôi người hầu nào đó lén lút yêu đương vụng trộm, thế là cầm gậy xông đi lên, không nói hai lời đánh cho một trận!”
“Trời ạ! Chị Ma cũng liều quá đi…” Giơ ngón tay cái.
“Chuyện này đã đồn khắp nơi rồi, ha ha… Không ngờ cậu hai thế mà lại thích mấy chuyện kích thích như thế! Bình thường nhìn qua cũng thấy nho nhã lễ độ, không ngờ lại cuồng dã như vậy!”
“Khiếp —— cô đúng là, chắc lại đang tự tưởng tượng được làm chuyện kia với cậu hai chứ gì?”
“Nè nè! Cô nói linh tinh gì thế? Cô mới muốn theo cậu hai ấy!”
Thoáng chốc, một trận cười vang.
Dạ Cô Tinh và Đặng Tuyết đứng cách đó không xa, những lời họ nói, hai người nghe được rất rõ ràng.
Không ngờ cơm nước xong xuôi, đi tản bộ tiêu cơm một chút, còn có thể nghe thấy tin đồn động trời như thế, nhìn gương mặt ửng hồng động tình của bọn họ, Dạ Cô Tinh thầm than, đúng là mấy bà chị ba mươi như hổ đói!
Đặng Tuyết khóe miệng co giật, nói thật, cô ấy từng gặp qua rất nhiều loại phụ nữ ngớ ngẩn, nhưng lại chưa từng gặp ai ngớ ngẩn như mấy người này. Nói chuyện người ta đánh dã chiến thì thôi đi, sau đó còn huyễn tưởng mình thành nhân vật nữ chính, rồi còn không e dè trêu chọc nhau, mấy người này bị sao vậy?
Quả nhiên, rừng lớn, chim gì cũng có.
“Những người này là ai?”
“Người của chi thứ chín.” Mấy ngày này, Đặng Tuyết đã nhớ kỹ người trên đảo, trong đó còn khá có ấn tượng với vài người.
“Ừm, thím chín còn trẻ, quản không tốt người dưới cũng có thể thông cảm.”
Đặng Tuyết mỉm cười, cái gì gọi là lấy việc công làm việc tư, đây chính là ví dụ điển hình.
Dạ Cô Tinh quay người đi về phía một phương hướng khác, Đặng Tuyết theo sát ở bên.
“Hôm qua, bà Mẫn gọi điện tới…”
Nụ cười của Đặng Tuyết hơi gượng, mãi một lúc mới mở miệng, “Bà… bà ấy cái gì vậy?”
“Hỏi tôi số di động của cô.”
“Vậy cô…”
Dạ Cô Tinh quay người nhìn cô ấy, ánh mắt sắc bén, “Cô muốn tôi cho, hay là không cho?”
Đặng Tuyết vô ý rũ mắt.
“Ngẩng đầu, nhìn tôi này.” Dạ Cô Tinh lạnh lùng lên tiếng.
Bị khí thế sắc bén của đối phương chấn động, miệng lại nhanh hơn não, đã nói ra, “Không cần thiết…”
Than khẽ, Dạ Cô Tinh rời ánh mắt, Đặng Tuyết chỉ cảm thấy toàn thân chợt nhẹ, hô hấp mới thông thuận, vừa rồi trong nháy mắt đó, cô lại có loại ảo giác như mình đang hít thở không thông.
“Khoảng thời gian này ở trên đảo, cô đã giúp tôi làm không ít việc, nói cho cùng, lúc trước kéo cô một cái, thoát khỏi bị Cố Doãn Trạch liên luỵ, tôi cũng là có tư tâm, nếu không, sẽ không để cô dùng thời gian mười năm làm trao đổi.”
Đặng Tuyết mím môi, lại nâng mắt lên, ánh mắt trong trẻo, “Tôi biết. Trên đời này không có bữa trưa nào là miễn phí, muốn có được bao nhiêu, tương ứng, cũng phải bỏ ra bấy nhiêu. Huống hồ, tôi cũng từ không cho rằng, cuộc mua bán này là mình thua lỗ.”
Dạ Cô Tinh nhíu mày.
Đặng Tuyết nhẹ nhàng thở phào một hơi, một thân nhẹ nhõm, “Thật ra, như bây giờ cũng rất tốt. Chí ít, cũng tốt hơn việc phải đi làm nhân tình, hay là ngồi quầy ở hộp đêm ngàn lần. Có ăn có uống, còn có người cho tôi trông coi, tiền lương hàng tháng, có bà chủ tốt, huống hồ, có nhà họ An bảo vệ, đơn giản là không thể hoàn mỹ hơn! Dù cô có đuổi, tôi cũng không đi!”
“Những thứ nhà họ Ôn có thể cho cô, sẽ còn nhiều hơn với những thứ này nhiều.” Dạ Cô Tinh cười nhắc nhở.
“Chờ tới khi tôi có năng lực cầm lấy những thứ này, tôi chắc chắn sẽ không chối từ, con người của tôi rất thực tế, rất yêu tiền!” Đặng Tuyết rút ra một nhánh cỏ dại, cầm trong tay vuốt vuốt, “Nhưng mà, bây giờ tôi còn chưa có đủ năng lực, không thể gánh vác nổi những thứ ấy, nếu cứ gắng gượng nhận lấy, sẽ hỏng chuyện, nên không cần vội, cứ từ từ.”
Cô ấy mượn dùng câu nói của Dạ Cô Tinh—— nước ấm nấu ếch.
Dạ Cô Tinh gật đầu, mắt lộ vẻ thưởng thức, “Cô cũng rất hiểu chuyện. Vậy số điện thoại di động, là cho hay là không cho đây?”
“Không phải là cô đã cho rồi sao?”
Dạ Cô Tinh ý cười càng sâu.
Đặng Tuyết, có vẻ không đơn giản như cô tưởng tượng.