Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 4 - Chương 31+33 (k có chương 32)
Chương 31: sự phẫn nộ của anh, ngu không ai bằng
Gần đây, cậu hai chơi dã chiến, bị chị Ma bắt gian tại trận, tin tức về “gậy gộc hầu hạ” lan truyền nhanh chóng, truyền đi sôi sùng sục.
Hình tượng công tử dịu dàng của An Tuyển Thần rớt xuống ngàn trượng, đám con gái đấm ngực dậm chân, thầm than biết người biết mặt không biết lòng, vốn cho rằng là đàn ông hệ cấm dục ấm áp, không ngờ lại dám chơi như vậy!
Thử nghĩ, ban đêm trăng thanh gió mát, chỗ yên tĩnh không người, một nam một nữ, đối diện nhìn vào mắt nhau, chỉ tưởng tượng thôi cũng nhịn không được phun máu mũi, huống chi, còn ở trong hoàn cảnh đặc biệt như vậy.
Chậc chậc chậc… Không ngờ cậu hai một khi đã phóng phoáng, cũng không có gì khác biệt với những công tử ăn chơi trác táng chuyên đùa bỡn phụ nữ kia.
Bởi vì cái gọi là, có so sánh, mới có phân biệt.
An Tuyển Thần trong ngoài không giống nhau để cho người ta mở rộng tầm mắt, trái lại An Tuyển Hoàng, lập tức có đức độ hơn, tự mang hào quang!
Nguyên nhân có ba cái.
Thứ nhất, cho đến nay, gia chủ chỉ có một người phụ nữ là Dạ Cô Tinh.
Thứ hai, cưới hỏi đàng hoàng, tôn trọng lớn nhất đối với phái nữ.
Thứ ba, chiều vợ là trên hết, nhu tình đủ kiểu.
Tổng hợp trên đây, An Tuyển Hoàng nhảy lên trở thành đại biểu cho đàn ông tốt.
Tàn nhẫn? Dịu dàng với vợ mình là được.
Vô tình? Hữu tình với vợ mình là tốt rồi.
Lấy chồng không phải là chỉ mong một người thân mật gắn bó sao? Gia chủ như vậy, vừa vặn, nhu tình độc nhất vô nhị, cho người yêu độc nhất vô nhị, cho dù ai cũng không cướp đi được, không giành được.
Phụ nữ mà, mong muốn đời này, không phải hi vọng mình là duy nhất trong mắt người đàn ông sao?
Tự nhiên mà vậy, Dạ Cô Tinh thành đối tượng hâm mộ ghen tỵ của mọi người.
Lời nói chia hai bên, bên này bê bối càng ngày càng nghiêm trọng, đủ loại phiên bản tầng tầng lớp lớp, bên kia, người trong cuộc lại không chút hoang mang, rất thản nhiên, chí ít, mặt ngoài là như thế.
“Thím tư.” An Tuyển Thần đi xuống từ trên thang lầu xoắn ốc, nụ cười ôn hòa.
Khâu Thục Đình nghe vậy, từ trên ghế sô pha đứng dậy, đang chuẩn bị mở miệng, lại bị An Tuyển Thần đỡ ngồi xuống.
“áy, thím cứ ngồi đi…”
Nở nụ cười hòa ái, sắc mặt cứng ngắc của Khâu Thục Đình dịu đi không ít, đáy mắt phun trào từ ái.
“Thím tư tới tìm cháu có chuyện gì không?” An Tuyển Thần rót một chén nước ấm, đưa tới trước mặt bà ta, “Thím nghỉ một lát trước, từ từ nói.”
Nếu là trước kia, bà ta sẽ vô cùng hưởng thụ sự thân mật của cháu trai, nhưng hôm nay, bà ta có chuyện, không thể bị thằng nhóc này nói chêm chọc cười cho qua chuyện.
Lập tức khoát tay áo, “Cứ để đấy, thím có việc hỏi cháu.” Bày ra dáng vẻ trưởng bối, rất có uy nghiêm.
Từ trước đến nay Khâu Thục Đình rất yêu thương An Tuyển Thần, đã coi anh ta như con trai, lúc này xảy ra chuyện, bà ta lo lắng hơn bất kỳ ai khác.
An Tuyển Thần mặt không đổi sắc, nhún nhún vai, bộ dạng ung dung, “Thím cứ nói, cháu xin rửa tai lắng nghe.”
“Đừng nói mấy câu linh tinh ấy nữa! Cháu thích một chút, cháu và người phụ nữ kia… Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
“Phụ nữ?” Anh ta nhướng mày.
“Đừng pha trò với thím, chuyện kia đều đã truyền tới tai thím, cháu dám nói không biết?”
“Nếu thím tư đã biết rồi, cần gì phải hỏi lại cháu?” Ánh mắt An Tuyển Thần lộ ra giảo hoạt, ý tứ thân mật không cần nói cũng biết, thậm chí còn làm người khác yêu thích hơn so với khi ở trước mặt Kỷ Tình.
“Cháu thừa nhận?” Khâu Thục Đình nheo mắt, tiếp theo trừng lớn mắt nhìn anh ta.
“Cháu không phủ nhận.” Hẳn là thừa nhận nhỉ.
“Cháu nói cháu…” Nét mặt gia nua của Khâu Thục Đình trở nên đau xót, “Coi như chơi cũng không thể làm loạn như thế chứ! Bây giờ thì tốt rồi, bị người ta nắm chặt điểm này, xem cháu làm sao bây giờ!” Vừa giận vừa tức, Khâu Thục Đình thật sự rất quan tâm anh ta.
Yêu thương sâu đậm, cho nên, quở trách càng thân thiết.
An Tuyển Thần liên tục gật đầu, rất ra dáng đang nghe dạy bảo.
“Tuyển Thần, cháu cũng trưởng thành, vượt qua ngưỡng cửa 30 thì nên suy nghĩ kỹ rồi hẵng quyết định, cháu xem anh của cháu, một người lạnh băng băng như vậy, không phải cũng được tình yêu hâm nóng đó sao? Còn sinh được hai đứa bé dễ thương như vậy, đúng là động tác nhanh nhẹn hơn cháu nhiều…”
Mí mắt An Tuyển Thần nhếch lên, giống như cười mà không phải cười, “Anh ấy gặp được chị dâu, cháu cũng không có phúc khí này.”
“Ai nói?” Mặt Khâu Thục Đình trầm xuống, “Cháu cũng không kém hơn Tuyển Hoàng, còn sợ không tìm thấy cô gái tốt sao?”
“Không kém hơn anh ta?” Ý vị khó phân biệt, ý cười hơi trào phúng.
Khâu Thục Đình than nhẹ một tiếng, trong đôi mắt già nua xẹt qua đau xót, “Thím biết, những năm này cháu ấm ức, không cam tâm, rõ ràng ruột thịt cùng mẹ sinh ra, lúc ra đời chỉ chênh lệch vài phút, nhưng…”
“Thím tư!” Đôi mắt An Tuyển Thần vặn lại, trầm giọng ngắt lời bà ta, nhét cái chén vào trong tay bà ta, “Thím uống ngụm nước đi.”
Nụ cười lại lạnh cứng ở khóe môi.
Khâu Thục Đình giật mình, vô ý thức nhận lấy cái chén, “Thím biết, cháu không thích nghe những lời này…”
An Tuyển Thần không nói gì.
“Cháu là đứa cháu thím thương yêu nhiều năm như vậy, không hy vọng nhìn thấy cháu vấp phải sai lầm, cháu có thể hiểu được nỗi khổ tâm của thím sao?”
Đôi môi mỏng của người đàn ông nhếch lên, ánh mắt tối tăm khó hiểu, một lúc lâu sau mới khẽ nói một tiếng, “Cháu biết.”
Khâu Thục Đình cười, “Đứa bé ngoan.”
Thế nhưng mà, anh ta vẫn không cam tâm!
Dựa vào cái gì người kia có thể chiếm hết tiên cơ, có được tất cả?
“Thật ra, có nhiều thứ cũng không tốt như trong tưởng tượng của chúng ta… Mặc dù có một ngày chiếm được, cũng chưa chắc lại là thứ mà cháu muốn.”
An Tuyển Thần lại khôi phục thái độ dịu dàng, “Thím tư, cám ơn thím. Cháu biết phải làm thế nào, thím đừng lo lắng.”
“Cháu biết là tốt rồi. Thật ra, Tuyển Hoàng có thể đi đến ngày hôm nay, ngồi lên vị trí kia, trên đường đi vượt mọi chông gai, bỏ ra gian khổ và mồ hôi vượt xa người bình thường có thể tưởng tượng, ngược lại thím tình nguyện cháu bình an, áo cơm không lo cả một đời…”
Khâu Thục Đình nói rất nhiều, An Tuyển Thần kiên nhẫn nghe, sắc mặt bình tĩnh, chỉ là lúc rũ mắt, đáy mắt bỗng nhiên hiện lên âm u làm người ta kinh ngạc.
“Nhìn thím, nói như vậy nửa ngày, chuyện của cháu và cô gái kia chuẩn bị làm sao bây giờ? Cứ như vậy mặc kệ phát triển?” Trong đôi mắt hiền lành của Khâu Thục Đình rất nhanh lướt qua một tia hung ác, nhanh đến mức để cho người ta không bắt được.
An Tuyển Thần nhún nhún vai, hai tay mở ra, “Miệng mọc ở trên thân người khác, cháu có thể có biện pháp nào?”
Khâu Thục Đình hận sắt không thành thép trừng mắt liếc anh ta một cái.
“Như vậy, ngày mai thím sẽ đi tìm chị dâu cháu thương lượng một chút, loại chuyện này nếu buông xuôi bỏ mặc, đến cuối cùng không biết còn đồn thổi đến mức nào nữa, sẽ không tốt cho thanh danh của cháu.”
“Tìm chị dâu à…” An Tuyển Thần ung dung mở miệng, không nói ra được ý vị.
“Cô Tinh đứa nhỏ này, là người có thể làm việc lớn, cháu yên tâm, con bé nhất định có biện pháp.”
“Vậy thím cảm ơn chị dâu hộ cháu.”
“Đúng rồi, cháu và người phụ nữ kia nhanh chóng chia tay đi, nhà họ An không thể nào cùng một con hát…” Tiếng nói đột nhiên dừng lại, Khâu Thục Đình ho nhẹ, trong lòng biết bản thân suýt nữa đã nói sai lời rồi, “Dù sao, nhà họ An chúng ta sẽ không cần loại con gái không biết cách cư xử này, cháu tự xem mà làm!”
“Thần, sao…” Tiếng nói dịu dàng quyến rũ của người phụ nữ truyền đến, tê dại đến tận xương tủy.
Khâu Thục Đình theo nói phát ra giọng nói nhìn lại, nhìn một cái, xuýt nữa đã giận tới ngất đi——
Thân thể trắng bóng, chỉ mặc đồ lót trên người, quả thực là đồi phong bại tục!
“Ồ! Thì ra là thím tư.” Uyển Tử Kỳ không có chút ý định che giấu nào, dửng dưng đi xuống bậc thang, lộ ra dáng người bốc lửa.
Khoảng cách gần dò xét, thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng dấu tay tím xanh xen kẽ trên bộ ngực căng tròn của cô ta.
Khâu Thục Đình dời mắt, ánh mắt lộ ra căm ghét, “Cô gái, cô có thể gọi tôi là Tứ phu nhân, về phần xưng hô thím tư này, tôi nhớ mình cũng không có một cô cháu gái như cô.”
Thần thái cao ngạo của một quý phu nhân, nghiêm nghị ngạo mạn, không thể xâm phạm, Uyển Tử Kỳ này, ở trong mắt bà ta ngay cả sâu kiến cũng không bằng.
Đây chính là sự kiêu ngạo nhà họ An trao cho một người đàn bà.
Dạ Cô Tinh có thể không để ý tới loại áp bách hơn người một bậc này, nhưng không có nghĩa là bất kỳ một người phụ nữ nào đều có thể giống cô, mà Uyển Tử Kỳ, hiển nhiên tu vi không đủ.
Khâu Thục Đình hừ khẽ một tiếng, đuôi mắt hếch lên, “Miệng không đủ lớn, thì cũng đừng cố ăn cái bánh lớn như vậy.”
Ánh mắt Uyển Tử Kỳ lộ ra khó xử.
Có nhiều thứ, là quanh năm suốt tháng góp nhặt mà thành, cũng không phải một sớm một chiều có thể luyện thành, ví dụ như, phẩm vị và tu dưỡng, lại ví dụ như, khí chất và khí thế.
Dạ Cô Tinh là ngoại lệ duy nhất.
Khâu Thục Đình rời đi, trong mắt Uyển Tử Kỳ dần dần tràn ngập oán giận và hung ác nham hiểm, đột nhiên ——
Chát——
An Tuyển Thần trở tay quăng cho cô ta một cái tát, nở nụ cười lạnh lùng, “Cô thật là giỏi đấy!”
Một tay người phụ nữ che mặt, nét mặt tràn đầy không dám tin, “Anh, đánh tôi?”
Mắt phượng tinh xảo tràn lên lạnh lùng, phát ra ý lạnh dày đặc, “Tiện nhân!”
Chát——
Dưới ánh mắt sững sờ của Uyển Tử Kỳ, lại một cái tát vung tới.
“Anh dựa vào cái gì đánh tôi?!”
“Dựa vào cái gì?” Đôi mắt phượng của người đàn ông nheo lại, ý cười lạnh lẽo, “Cô đúng là một con chó vong ân phụ nghĩa, mạng của cô, là ai cứu trở về? Quên rồi à? Có cần tôi nhắc lại cho cô không?”
Thấy người đàn ông lần nữa nâng cao tay phải, ánh mắt Uyển Tử Kỳ lộ ra tia sợ hãi, co vào trong góc, “Không, không cần…”
Làm sao cô ta lại quên mất, người đàn ông này, là con sói đội lốt cừu! Dịu dàng như ngọc chỉ là mặt nạ để anh ta che giấu đi sự tàn bạo bên trong, anh ta là đồ điên…
Tiến tới gần, đưa tay bóp lấy cái cổ mảnh khảnh của người phụ nữ, ánh mắt của anh ta đầy ôn tình trằn trọc lưu luyến lướt khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ, “Gương mặt này thật đẹp, “ Cúi người, một nụ hôn sâu, chợt trong mắt lộ ra chán ghét, “Chỉ tiếc, đầu óc quá ngu.”
Trong đôi mắt to đẹp của người phụ nữ tràn ra xấu hổ giận dữ, cắn chặt cánh môi, toàn thân phát run.
“Sợ tôi?”
“Không…”
An Tuyển Thần buông cô ta ra, quay người, rút tời khăn giấy lau tay, “Biết rõ vì sao tôi đánh cô chưa?”
Uyển Tử Kỳ lắc đầu.
“Không có miệng sao?”
“Không biết.”
Vò tờ khăn giấy vừa lau thành một cục, ném manh vào mặt người phụ nữ, ánh mắt rét lạnh của người đàn ông liếc nhìn cô ta từ trên xuống dưới, “Mặc như vậy, cô muốn tán tỉnh ai?”
Uyển Tử Kỳ sững sờ, trong lòng bắt đầu mừng thầm, thì ra là ghen…
Đều nói đàn ông càng dũng mãnh, ham muốn độc chiếm lại càng mạnh, không ngờ mị lực của mình cũng không nhỏ, có thể khiến cho người đàn ông này ghen.
Lập tức đã giảm đi bảy phần sợ hãi, nhiều thêm ba phần cả gan, cô ta đưa tay kéo lấy cà vạt người đàn ông, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
An Tuyển Thần cười như không cười nhìn người phụ nữ trước mắt đang lả lơi đưa tình, ánh mắt lưu luyến lướt qua khuôn mặt quen thuộc kia…
“Thần, anh đang quan tâm em, đúng không?”
Người đàn ông không nói gì, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô ta.
“Anh cũng muốn em, có đúng không?” Cô ta cầm lấy tay của người đàn ông, thả ở trước ngực mình, khẽ rên một tiếng, âm cuối chọc người.
Môi đỏ hơi câu lên, mị nhãn như tơ, người phụ nữ trước mắt giống một nàng yêu tinh.
Uyển Tử Kỳ đưa tay cởi nút áo trong của người đàn ông, một cúc, hai cúc, ba cúc…
Cởi tới cúc áo cuối cùng, hai gò má cô ta đã ửng đỏ, đôi mắt mông lung, hình như trong ngực có ngọn lửa đang thiêu đốt, bùng cháy.
Rốt cuộc, còn lại một cúc áo cuối cùng, cô ta thành công cởi ra, nhưng một giây sau, nụ cười cứng ngắc ở khóe môi ——
Chát ——
Người đàn ông hét to lên —— “Ngu xuẩn! Ngu không ai bằng!”
Cái tát thứ ba đột nhiên đến, gió thổi mạnh qua bên tai, trọng tâm không vững, cô ta tức khắc ngã vào trong góc, khóe môi rướm máu.
Một cái tát này, mạnh hơn hai cái tát trước đó rất nhiều.
“Bằng bộ dạng ti tiện của cô bây giờ, cô cho rằng, cô đấu thắng được Dạ Cô Tinh?”
Ánh mắt Uyển Tử Kỳ đờ đẫn.
“Cô ấy đoan trang cao quý, tự nhiên hào phóng, còn cô thì sao? Tôi chỉ nhìn thấy một con gà mái nóng lòng cầu hoan! Cô lấy cái gì để so với cô ấy?” Quần áo An Tuyển Thần lộn xộn, biểu cảm lại vô cùng rét lạnh.
“Tại sao tôi phải giống cô ta?! Cho dù không giống cô ta, tôi cũng có thể…”
“Cô có thể? Ha ha…” Người đàn ông nở nụ cười lạnh lùng, “Chỉ bằng bộ dáng vừa rồi của cô, dù có trần truồng đưa đến trước mặt An Tuyển Hoàng, anh ta cũng sẽ không thèm liếc mắt nhìn cô lấy một cái!”
“Muốn báo thù, có rất nhiều cách, không phải chỉ có một cách là dụ dỗ An Tuyển Hoàng!” Uyển Tử Kỳ điên cuồng kêu to ——
Sau bữa tiệc thôi nôi, cô ta đã nghĩ đủ loại phương pháp để tiếp cận người đàn ông càng cao ngạo nhạt nhẽo hơn cả An Tuyển Thần kia, nhiều khi, còn chưa nhìn thấy người, đã bị thuộc hạ của anh đuổi đi, chỉ có qua hai lần đối mặt, mặc cho cô ta làm điệu làm bộ như thế nào, người đàn ông kia cũng không thèm chớp mắt, luôn coi cô ta là không khí.
Lòng tự trọng và lòng tự tin bị đánh bại mà trước nay chưa từng có.
Dựa vào cái gì Dạ Cô Tinh có thể khiến hai anh em này nhìn với con mắt khác?!
Dựa vào cái gì mà cùng là phụ nữ, cô ta có thể có được tài phú nhà họ An, hưởng thụ sinh hoạt của người nổi tiếng?
Phu nhân?
Đoan trang cao quý, tự nhiên hào phóng?
“Ha ha… An Tuyển Thần, anh đánh giá chị dâu của anh thật là cao…”
Người đàn ông nhíu mày.
“Chi bằng, tôi đi dụ dỗ An Tuyển Hoàng, anh đi ngủ với Dạ Cô Tinh nhé? Hai bút cùng vẽ, vạn vô nhất…”
An Tuyển Thần bước nhanh một bước về phía trước, túm lấy tóc cô ta, gân xanh trên trán nổi lên —— “Cô, nói, cái, gì?”
Uyển Tử Kỳ nở nụ cười lạnh lùng, cô ta đã là người chết qua một lần, còn sợ chút đau này sao, vẻ mặt hung ác, “Tôi nói, cho anh đi ngủ với Dạ Cô Tinh!”
An Tuyển Thần túm chặt mái tóc dài của người phụ nữ, thuận thế quẳng vào tường, lần sau lực càng mạnh hơn lần trước, từng tiếng vang trầm, ngột ngạt quanh quẩn…
“Đồ đê tiện! Không biết xấu hổ…”
“Như nhau cả thôi!”
Lý trí vẫn còn tồn tại, người đàn ông buông tay một cái, cô ta mềm oặt ngã sang một bên, “Nếu như không phải cô còn hữu dụng, ngày này năm sau đã là ngày giỗ của cô rồi.” Nói xong, phẩy tay áo bỏ đi.
Uyển Tử Kỳ nằm trên mặt đất, chỉ mặc đồ lót, thân thể trắng nõn tím xanh lốm đốm, cái trán và khóe môi đều đã rướm máu.
Một lúc lâu sau, dường như nghỉ ngơi đủ rồi, cô ta gắng gượng chống đỡ thân thể lảo đảo muốn ngã, từ dưới đất bò dậy, nhìn về phía An Tuyển Thần biến mất, cười đến ác nghiệt——
“Anh cũng giống vậy thôi, tiện.”
Bỗng dưng, ánh mắt dời đi, nhìn vào khoảng không vô định, khóe môi nhuốn máu chậm rãi nhếch lên, xuyên thấu qua cửa sổ sát đất, nhìn về phía nơi xa không biết tên.
Dạ Cô Tinh, tất cả những thứ này, đều là do cô mà ra, những gì cô thiếu nợ tôi, chúng ta từng khoản từng khoản, chậm rãi tính toán rõ ràng!
…
“Hắt xì ——” Dạ Cô Tinh nhíu mày, nhận lấy khăn giấy Đặng Tuyết đưa tới.
“Sao tôi luôn cảm thấy có người đang mắng mình nhỉ?”
Đặng Tuyết nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời nặng nề, mây đen quay cuồng, “Tôi thấy, hơn phân nửa là nhiệt độ không khí thay đổi quá lớn, có dấu hiệu bị cảm, tốt nhất uống một ít rễ bản lam để phòng ngừa một chút.” Nói xong, trượt xuống băng ghế quầy bar, làm bộ đi lấy thuốc. (rễ bản lam: một thoại thuốc Bắc dùng để giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh.)
Dạ Cô Tinh liếc mắt, “Tôi chỉ là thuận miệng nói, cô quay lại ngồi đi, đừng như bà cô nhiều chuyện thế, tôi không phải bị cảm.”
Sắc mặt Đặng Tuyết đen lại.
“Làm sao tôi luôn cảm thấy sắp có chuyện ấy?” Mí mắt Dạ Cô Tinh đang giật giật.
Đặng Tuyết chỉ ngoài cửa sổ, “Trời bắt đầu mưa, có tính là chuyện không?”
Dạ Cô Tinh thuận thế nhìn lại, đã thấy mây đen sà xuống rất thấp, cây cũng bị gió lớn thổi bay phất phới.
“Bão đến rồi…”
Thời tiết thay đổi bất thường, giống như tâm trạng của phụ nữ, một giây trước còn ánh nắng tươi sáng, một giây sau đã mưa to gió lớn.
Cũng may nửa tháng trước, văn phòng khí tượng nhà họ An đã thông báo báo động màu đỏ, sớm hơn cục khí tượng nước Mỹ ba ngày, bộ phận mua hàng đã sớm độn hàng, phòng kiến trúc làm tốt công tác kiểm an phòng ốc, phòng ẩm thực đã chuẩn bị đầy đủ trái cây rau củ, mọi thứ đều tiến hành đâu vào đấy, mảy may không bị ảnh hưởng từ khí trời ác liệt.
Cho nên cuộc sống thường ngày vẫn cứ bình yên trôi đi như thế, người nhà họ An, nên sống như thế nào, thì vẫn sống như thế.
Sự mạnh mẽ của gia tộc này tựa hồ đã vượt xa tưởng tượng, đó là sức mạnh được tích lũy trong lịch sử và sự quyết đoán được nuôi dưỡng bởi sự chồng chéo quyền lực từ thế hệ này sang thế hệ khác, vừa làm cho người sợ hãi than, cũng làm cho người ta kiêng kị.
Cái này mang ý nghĩa, muốn thay đổi gia tộc này từ trên căn bản là điều có bao nhiêu khó khăn!
Dạ Cô Tinh cũng chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi, cô không phải người tôn sùng chủ nghĩa anh hùng cá nhân, cũng không phải người lãnh tụ ngăn cơn sóng dữ, dòng họ An như thế nào, không phải là trách nhiệm của cô, cũng không phải trách nhiệm của An Tuyển Hoàng, quang vinh hết thì đến suy bại, thay cũ đổi mới, đã có sinh, cũng tất có diệt.
Cô không thể chi phối vận thế phát triển của một gia tộc, chết sống có số, giàu có nhờ trời.
Cho nên, không cưỡng cầu được.
Sư phụ từng nói, vận thế của một người có hạn, thao túng vận thế quá nhiều, nghịch thiên mà đi, chắc chắn không được chết tử tế, liên luỵ con cháu.
Linh hồn thoát thân, tá thi hoàn hồn, vốn là thiên đạo không dung, nhưng mà vận thế mà làm, lúc này mới có thể bảo toàn, bình yên vô sự đến nay, nếu là bằng thêm giết chóc, hay là xuyên tạc thiên mệnh, hậu quả kia không phải cô có thể tiếp nhận được.
Quỷ thần mà nói, không đủ tin; nhưng vận thế thiên đạo, có dấu vết mà lần theo. Cô từ bé mưa dầm thấm đất, đối với những vật này càng mẫn cảm, cũng càng kiêng kị.
Tin tưởng Nguyệt Vô Tình cũng đã nhìn ra, nói cách khác, An Tuyển Hoàng cũng biết rõ.
Gia tộc này tiền đồ như gấm, phúc phận dày, tương lai nhất định cao hơn một tầng, chỉ là không biết năm nào tháng nào người nào, có thể đẩy gia tộc này xuống đỉnh phong…
Dạ Cô Tinh ngàn tính vạn tính, chưa từng ngờ tới, ngay ở tương lai không xa, cô sẽ tận mắt chứng kiến một trận thịnh thế phồn hoa, mà người tạo nên trận thịnh thế này, càng là có vô số liên hệ với cô, chặt chẽ không thể tách rời…
Bão đi qua, mưa lớn không ngừng, nước biển điên cuồng dâng lên, làm ngập các bãi cạn lớn, tất cả mọi người đóng cửa không ra, chậm rãi đợi trận bão này ngừng.
Liên tiếp ba ngày, mưa lên hồi không dứt.
Đến buổi tối, trong phòng đốt lên lò sưởi, sưởi ấm là phụ, xua tan ẩm ướt là chính.
Mặc cho bên ngoài sấm sét như thế nào, trong phòng vẫn khô ráo ấm áp như cũ.
An Tuyển Hoàng hủy tất cả cuộc họp lớn nhỏ, không đi ra ngoài, có việc gấp thì mở tin tức xem, bình thường làm việc ở phòng làm việc, thời gian còn lại thì ở cùng với vợ con, hiếm hoi có được khoảng thời gian thanh nhàn.
Dạ Cô Tinh cũng không nhàn rỗi, hai đứa bé cần cô chăm sóc, chuyện trong nhà cũng cần cô xử lý, còn có việc của Dạ Xã đợi cô quyết định, bên Tề Dục cũng truyền tới báo cáo thử nghiệm vũ khí hạt nhân mới nhất, Âu Dương đã lên đường tới về Nam Phi, giám sát chế tạo căn cứ thử nghiệm vũ khí hạt nhân.
Đặng Tuyết cũng là cao tài sinh khoa vật lý hạt nhân, là người có năng lực nghiên cứu khoa học ở phòng thí nghiệm, cho nên, khi cô nhận được bản fax báo cáo thí nghiệm, mới có bộ mặt như gặp phải quỷ.
“Cô cô cô…” Cô ấy hoảng sợ nhìn về phía Dạ Cô Tinh, bờ môi run rẩy, lại nói không ra một câu đầy đủ.
Trái lại, Dạ Cô Tinh chỉ nằm sấp trên ghế sô pha, buồn bực ngán ngẩm liếc nhìn nội dung báo cáo, bộ dạng thảnh thơi.
“Không biết cơn bão này lúc nào mới có thể đi qua, đột nhiên hơi nhớ tới tháng ngày ánh nắng tươi sáng…”
(Chương 32 ở raw bị nhảy, nội dung thì vẫn liên tục, có lẽ do tác đánh nhầm số, nên mình cũng nhảy theo cho đoạn sau khỏi bị rối nhen mọi người, hi hi)
Chương 33: Leo lên thuyền giặc, hồ ly xuất chiêu
Đặng Tuyết thì vẫn đang tập trung tinh thần nghĩ đến chuyện báo cáo, vẻ mặt thay đổi liên tục, “Cô chủ, đây là… thử nghiệm vũ khí hạt nhân?”
Mặc dù cô ấy đã cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói run rẩy lộ ra quá nhiều ngạc nhiên, cùng với khó có thể tin.
“Có vấn đề gì à?” Dạ Cô Tinh hỏi ngược lại, cầm trong tay một xấp báo cáo thí nghiệm rất dày, nhưng lại hết sức thoải mái.
Đặng Tuyết không giữ nổi bình tĩnh, “Cô chủ sao lại có thể tự mình tiến hành thử nghiệm vũ khí hạt nhân?!” Giọng đột nhiên cao lên đến quãng tám, trong mắt vừa hốt hoảng vừa sợ hãi, nếu chuyện này bị chính phủ biết được, bất kể chính phủ nước nào, Dạ Cô Tinh và ngay cả an nguy của cả nhà đều sẽ biến thành mục tiêu công kích của tất cả mọi người!
“Dựa theo mức âm lượng này của cô, lúc trước không biết, giwof cũng đều cả biết rồi.”
Dạ Cô Tinh lạnh lùng liếc cô ấy một cái.
Đặng Tuyết vội vàng dùng tay bịt miệng mình, cũng không trách cô ấy có phản ứng như vậy, thật sự là chuyện Dạ Cô Tinh làm quá khác người rồi!
Đúng vậy, là khác người!
Vũ khí hạt nhân, có ý nghĩa gì, không cần nói nhiều.
Từ xưa đến nay, trong phạm vi toàn cầu, những quốc gia công khai cho phép giữ kỹ thuật nổ hạt nhân chỉ đếm được qua mười đầu ngón tay, nhưng người phụ nữ trước mặt này, lại có ý đồ có được thực lực của một quốc gia!
Đặng Tuyết cảm thấy, trên thế giới này không có biến thái nhất, chỉ có biến thái hơn, nhưng bất kế biến thái như thế nào, cũng không thể so sánh với người phụ nữ Dạ Cô Tinh này.
“Trời ạ! Điên rồi! Điên thật rồi…” Nôn nóng bất an, ánh mắt đờ đẫn.
Dạ Cô Tinh bĩu môi, lấy một xấp tài liệu bên tay phải đưa đến trước mặt Đặng Tuyết, “Xem đi?”
Đặng Tuyết lùi về sau một bước, theo bản năng né tránh, giống như thứ Dạ Cô Tinh đưa đến trước mặt cô ấy không phải là giấy, mà là một thứ gì đó rất ghê gớm.
“Cô sợ à?” Đôi mắt Dạ Cô Tinh trầm lắng, vẻ mặt như cười như không, một tia sáng xẹt qua nơi đáy mắt rồi biến mất.
“Không, không phải vậy…” Đặng Tuyết biểu cảm phức tạp.
“Đừng nói với tôi là cô xem không hiểu.”
Nụ cười của Đặng Tuyết so với khóc còn khó coi, đến lúc này rồi, cô chủ còn có tâm trạng đùa giỡn.
“Vì sao lại cho tôi biết?” Cô ấy hít thở sâu một hơi, ánh mắt chăm chú nhìn vào Dạ Cô Tinh, mơ hồ đoán được điều gì đó, nhưng không giám chắc chắn.
Dạ Cô Tinh ngồi thẳng người lại, nhìn cô ấy, cánh tay khoanh trước ngực, “Cô thấy là vì sao?”
Gặp ánh mắt lãnh đạm của người đối diện, Đặng Tuyết sững sờ trong giây lát, thần bí, sang trọng, lạnh lùng, trong khoảnh khắc ấy, trong đầu có rất nhiều từ ngữ, nhưng không có một từ nào đủ để hình dung đúng về cô… Dạ, Cô, Tinh.
Lúc đầu, Cố Doãn Trạch gặp chuyện ảnh hưởng đến cô, suýt chút nữa bị còng bỏ tù, lúc đến bước đường cùng, không có bất kỳ nguyên nhân nào, không cần là lý do gì, người đầu tiên cô nghĩ đến, là Dạ Cô Tinh!
Trực giác mãnh liệt nói với cô ấy, chỉ có người này mới có thể cứu cô ấy thoát khỏi cảnh ngục tù.
Bắt đầu từ lúc nào? Có thể là lần thi đấu vật lý đó, cô ấy bình thản tự tin chắc chắn, thần thái giữa trán tung bay…
Hơn nữa về sau, Triệu Gia Nam mất tích, Triệu Bính Quang qua đời, cùng với việc Âu Dương ngoại lệ được phòng thí nghiệm chấp nhận, Đặng Tuyết nhạy bén cảm giác được một điều gì đso cổ quái không bình thường, hơn nữa tất cả những chuyện này, đều hướng về Dạ Cô Tinh.
Giờ này khắc này, cô ấy đang đứng trước mặt mình, bốn mắt nhìn nhau, cơ thể giống như trở nên trong suốt, dưới ánh mắt cất giấu sự bén nhọn, sự sợ hãi của cô, trốn tránh, hoang mang bị bóc trần, phơi bày dưới ánh sáng.
Rõ ràng là mình hỏi cô ấy, nhưng cô ấy lại hỏi ngược lại mình.
“Tôi một mình cô đơn, không tiền không quền; đã không phải hoa nhường nguyệt thẹn, cũng không phải là nghiêng nước nghiêng thành…”
Dạ Cô Tinh vuốt cằm, gật đầu, xác nhận, cổ vũ cô ấy tiếp tục nói.
“Ngoại trừ tay chân có chút nhanh nhẹn, đầu óc thông minh chút, chiều cao vừa đủ, không béo quá, giả vờ thanh thuần được, sắm được vai lẳng lơ, hầu như trên người tôi chẳng có điểm nào có thể lợi dụng được.” Cô ấy bắt đầu vô cùng khách quan tiến hành đánh giá bản thân.
“Cho nên?” Đuôi mắt nhuộm ý cười, Dạ Cô Tinh thong dong nhìn cô ấy.
Đặng Tuyết cười, “Cho nên, tôi vẫn nên xem cái đã…”
Trên tay nhẹ nhàng, Dạ Cô Tinh giương mắt, lại thấy Đặng Tuyết ôm đồ vào lòng giống như bảo bối.
Được rồi, cô ấy thừa nhận, lần đầu tiên khi nhìn thấy những thứ này, sợ hãi nhiều hơn hiếu kỳ, nhưng có một chút không thể phủ nhận, cô ấy muốn xem, rất muốn xem, cực kỳ muốn xem!
Năm đó, điểm thi đại học của cô ấy còn cao hơn điểm chuẩn của đại học Bắc Kinh hẳn 20 điểm, thừa khả năng vào ngành quản lý pháp luật hot nhất của học viện Quang Hoa, nhưng cô ấy đã không ngần ngại chọn vào Khoa Vật lý Hạt nhân của đại học Bắc Kinh, chịu đựng nỗi cô đơn của nghiên cứu khoa học, chống lại cái cô độc của đêm dài đằng đẵng, tất cả, chỉ vì sở thích.
Có trời mới biết, khi nhận được bản fax, từ cái nhìn đầu tiên đã nhận ra số liệu phân tích thử nghiệm vũ khí hạt nhân bên trên vô cùng chuyên nghiệp, trái tim cô ấy bắt đầu đập thình thịch không ngừng.
Giống như con sư tử ngủ say trong cơ thể bị đánh thức, giây tiếp theo sẽ nhảy xổng ra.
Hiểu biết của Dạ Cô Tinh về Đặng Tuyết một lần nữa tăng lên một cấp độ cao mới, người con gái này, có hai mặt.
Một mặt an tĩnh mà chuyên nghiệp, mặt còn lại diễm lệ thô tục mà lẳng lơ.
Người trước, thạc sĩ nghiên cứu khoa học; người sau, cô gái thích tiệc tùng.
Một người con gái, có thể sống tách biệt rõ ràng như thế, hiểu rõ trắng đen, ngay cả Dạ Cô Tinh cũng nhịn không được phải giơ ngón tay cái.
Trên đời này, có người sống trong mơ hồ, có người mục tiêu rõ ràng, biết mình cần cái gì, thực hiện mơ ước của mình, mỗi bước đi, đều vô cùng rõ ràng.
“Đây là kỳ mấy?” Đặng Tuyết xem qua sơ bộ, mở miệng đã nắm được vấn đề chính.
“Kỳ thứ năm.”
Trong mắt hiện lên một tia hưng phấn, tay của cô ấy khẽ run rẩy, “Kỳ thứ năm… Thật sự là kỳ thứ năm! Còn nhanh hơn phòng thí nghiệm hai kỳ, trời ạ…”
Ý cười của Dạ Cô Tinh dần hiện rõ, đột nhiên nói, “Nếu như tiếp theo tiến hành thí nghiệm nổ, theo cô thấy, tỷ lệ thành công là bao nhiêu?”
Đặng Tuyết hít thở sâu, cân nhắc một lúc, mới nghiêm cẩn nói, mắt lộ vẻ thận trọng, “50%.”
Dạ Cô Tinh nhếch mày, “Lý do?”
Tề Dục phân tích tỷ lệ thành công ra là 67,33%, so với 50% còn cách cả một khoảng.
Đặng Tuyết nhún nhún vai, “Đương nhiên, đây chỉ là quan điểm cá nhân của tôi, kỳ thứ năm đã tiến hành nổ thử nghiệm thực sự quá sớm, mặc dù những số liệu nghiên cứu này rất đầy đủ, cũng đủ sức thuyết phục, nhưng vẫn có chỗ thiếu sót.”
“Thiếu?” Dạ Cô Tinh nhíu mày.
“Cô chủ xem, “ Đặng Tuyết chỉ vào một chỗ trên giấy, “Chỗ này, hệ số nguy hiểm hiện thị là 7%, nhưng nếu trong trường hợp thí nghiệm nổ hạt nhân thông thường, hệ số nguy hiểm nên khống chế ở dưới mức 0,3%, số liệu này vượt qua mức tiêu chuẩn! Tương đương với lấy mạng người ra làm trò đùa, dù sao, không ai có thể đảm bảo, phạm vi và cường độ phóng xạ sau thí nghiệm nổ, làm như vậy rất mạo hiểm!”
“Cô có đề xuất gì không?”
“Tiến hành kiểm tra số lượng thực nghiệm kỳ sáu, hơn nữa bắt tay vào kiểm tra lại số liệu của hệ thống kỳ bảy, cứ như vậy, hẳn là có thể giảm nguy hiểm xuống dưới mức tiêu chuẩn, hơn nữa tỷ lệ thành công cũng sẽ được nâng cao rất lớn.”
Dạ Cô Tinh gật đầu, “Cô suy nghĩ rất chu toàn, không hổ là đàn chị.”
Mặt Đặng Tuyết tối sầm, lại trêu cô ấy rồi!
“Phòng kho nhỏ bên kia vẫn chưa kiểm kê tính toán rõ ràng, tôi đi trước.” Đặng Tuyết trả báo cáo lại trong tay Dạ Cô Tinh, cẩn thận từng li từng tí.
Thứ này, nếu như tuồn ra ngoài, đoán chừng thế giới sẽ xảy ra thế chiến thứ ba mất, đến lúc đó, Dạ Cô Tinh sẽ trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của tất cả quốc gia và chính phủ trên thế giới, nói cho cùng, thứ đồ vũ khí hạt nhân này thật sự khiến cho người ta sợ hãi, một khi thí nghiệm nổ thành công, có nghĩa là có được sức mạnh hủy diệt trái đất và nhân loại.
Mà loại này sức mạnh này lại nằm trong tay của một người phụ nữ, thật sự khiến người ta ăn ngủ không yên!
Không cần tranh cãi bất cứ cái gì, trực tiếp làm phần tử khủng bố xử lý, nhổ cỏ nhổ tận gốc, cùng nhau tấn công!
Dạ Cô Tinh nhận lấy, nhẹ ừ một tiếng, “Cô đi làm việc đi.”
Đi tới cạnh cửa, tay vừa chạm lên cửa, chất giọng lạnh nhạt của Dạ Cô Tinh nhẹ nhàng truyền đến phía sau mình…
“Gương vỡ khó lành, lên thuyền rồi, nếu muốn xuống có lẽ sẽ rất khó đó.”
Động tác của Đặng Tuyết dừng lại, tay vẫn đặt trên cửa như cũ, xoay người cười nhạt, ánh mắt rơi vào trên xấp báo cáo thí nghiệm dày…
“Thành ý của tôi còn chưa đủ sao?” Cô ấy chủ động cầm lấy tập tài liệu kia.
“Đủ, cho nên, tôi mời cô lên thuyền.”
Đặng Tuyết mím môi cười, “Không phải tôi đã lên từ sớm rồi sao?” Chỉ cần gọi một tiếng, không cần người kéo, không cần người đẩy, tự bản thân cô ấy đã nhảy lên rồi.
Theo một nghĩa nào đó, Đặng Tuyết là một con bạc cực kỳ can đảm.
Bản thân từ lâu đã không còn một xu, lại càng không sợ thua nhiều hơn! Dù sao đi nữa cũng chỉ còn mỗi cái mạng, cho nên, cô ấy có gì mà không giám đánh?
Mà điểm ấy, cùng Dạ Cô Tinh, lại không mưu mà hợp!
Đặng Tuyết đẩy cửa rời đi, cô ấy không biết quyết định hôm nay là đúng hay sai, nhưng cô ấy không cách nào từ chối, cũng không muốn từ chối.
Dù sao đời này đã đủ khác người, đã từng làm gái, từng là nhân tình, nếu đã như vậy, vậy quay về làm phần tử khủng bố cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Thay đổi tư thế bước đi, cô ất ngâm nga một bài hát đi xuống tầng, ít nhất, cho tới bây giờ, cô ấy vẫn sống rất thoải mái, rất phóng khoáng.
Hôm nay có rượu, hôm nay say, ngày mai có chuyện, ngày mai lo.
“Tề Dục, là tôi.” Dạ Cô Tinh nhấn số gọi, bên kia rất nhanh đã bắt máy.
Đây là sau khi Dạ Cô Tinh lên đảo, lần đầu tiên dùng điện thoại liên hệ với anh ta, bình thường tham thảo số liệu đều là thông qua bưu kiện mã hóa.
“Tôi đây, cô nói đi.” Giọng nói của người đàn ông nhạt nhẽo trước sau như một, nhưng không phẳng lặng như lần đầu gặp mặt, cô có thể nghe rõ, trong lời nói tiềm ẩn sự dịu dàng.
Dạ Cô Tinh đứng phía trước cửa sổ, tầm mắt hướng về phía xa xa, “Thí nghiệm nổ hạt nhân trong tương lai sẽ hoãn lại hai kỳ, đợi số liệu ổn định, mới quyết định.”
“Vì sao?” Âm sắc người đàn ông căng thẳng, “Căn cứ thí nghiệm bên Bắc Phi dự tính tháng sau sẽ hoàn thành, chúng ta nên sớm chuẩn bị, thời gian vừa vặn bàn bạc. Nếu đợi hai kỳ nữa nhanh nhất cũng phải đến nửa năm sau…”
Kiên nhẫn nghe anh ta nói xong, Dạ Cô Tinh không cắt ngang.
“Nói xong chưa?”
“…”
“Nếu anh chưa nói xong, tôi có thể nghe anh nói tiếp.”
“… Điều tôi muốn nói, chỉ có từng đó.” Giọng người đàn ông có hơi khó chịu.
“Tề Dục, tôi đã nói rồi, không hi vọng anh lấy mạng sống ra làm trò đùa.”
“…”
“Hệ số nguy hiểm không hạ xuống dưới mức tiêu chuẩn, bất kể ai, trong đó bao gồm cả anh, cũng không cho phép tự mình tiến hành thí nghiệm!”
“…”
“Mệnh lệnh sao?” Người đàn ông cười khổ, khao khát nóng bỏng đang dâng trào dưới đáy mắt anh.
Dạ Cô Tinh bất đắc dĩ, “Chỉ là tôi lo lắng…”
Lo lắng sao?
Nở nụ cười yếu ớt, “Được, đều nghe em…”
Tắt điện thoại, lại gọi video họp với nhóm người Dạ Thất, Sầm Liệt, cũng giải quyết chuyện tồn đọng mấy ngày này.
Đợi khi làm xong mọi việc, mới phát hiện đã đến giờ cơm tối, Dạ Cô Tịch bỏ báo cáo thí nghiệm vào két sắt khóa lại, lại lau hết tất cả dấu vết sót lại, khóa cửa, xuống tầng.
Thang máy xuống được một nửa, tiếng người ầm ĩ truyền đến, Dạ Cô Tinh thuận mắt nhìn qua, đôi mi thanh tú khẽ nhếch lên.
Cô còn đang khó hiểu tại sao gần đây mắt cứ giật liên tục, đây thôi, phiền phức tìm tới cửa rồi.
“Tôi biết, như vậy không tiện, nhưng mà tôi thật sự không còn cách nào khác, xin cô đó, được không…” Uyển Tử Kỳ cả người chật vật, lớp trang điểm đẹp đẽ bị rửa sạch dưới nước mưa dính thành một nùi, lọn tóc ướt vẫn chảy tí tách, giày dưới chân cũng mất đi một chiếc.
Giống hệt như con chuột lột.
Đặng Tuyết khoanh tay trước ngực, chặn ở cửa, “Xin lỗi, nếu cô đã biết là không tiện, vậy xin hãy tự giác, đi thong thả, không tiễn.” Cô làm ra động tác mời.
Uyển Tử Kỳ cắn môi dưới, trong mắt lấp lánh nước mắt, “Bây giờ ngoài trời đang mưa to gió lớn, tôi muốn đi cũng đi không nổi!”
“Xin lỗi, đây là chuyện của cô.” Tiếng nói ngừng lại, Đặng Tuyết ra hiệu cho một người giúp việc gần nhất, “Bân, cô đi phòng để đồ tìm cho cô gái này chiếc ô.” Sau đó quay lại nói với Uyển Tử Kỳ, “Tôi có thể giúp cô, cũng chỉ có thế này thôi.”
Lúc này, Bân đã lấy ô tới, đưa tới tay Đặng Tuyết, “Đây, chỗ của cậu hai cách nhà chính không xa, dù sao cả người cô cũng ướt rồi, thực ra có cầm ô hay không thì cũng vậy thôi.”
Uyển Tử Kỳ cắn chặt môi dưới, toàn thân lạnh run, quả thực là bộ dạng bệnh kiều thấy mà thương, nhưng không đưa tay ra nhận lấy chiếc ô mà Đặng Tuyết đưa tới.
Khẽ hừ một tiếng, mắt Đặng Tuyết lộ ra vẻ khinh thường, bộ dáng Bạch liên hoa thuần khiết này cô ấy đã sớm chơi chán rồi.
Làm ơn, không đủ tư cách uy hiếp, hãy che đi đừng show ra nữa.
Chỉ có chút kỹ xảo này? Dùng để lừa nông dân thành thật phúc hậu sao?
Trước mặt một người từng trải như Đặng Tuyết này, Uyển Tử Kỳ chưa đủ trình, trong chốc lát đã không giả bộ được nữa, dứt khoát đứng thẳng người, mắt lộ ra vẻ hung ác.
“Cô chẳng qua chỉ là một người ở, có quyền gì mà cấm tôi đi vào?”
“Ái chà, “ Đặng Tuyết liếc mắt nhìn cô ta một lượt từ trên xuống. “Mới có một lát như thế đã không giả vờ nữa à? Chị đây còn đang chờ xem thằng hề biểu diễn mà!”
“Cô!”
“Được rồi, yên tĩnh chút đi, đến từ chỗ nào quay về chỗ đấy đi! Ít làm con thiêu thân lại, nếu không, chết thế nào, cô cũng không biết đâu!”
Uyển Tử Kỳ bị ánh mắt âm ngoan của Đặng Tuyết nhìn chằm chằm, toàn thân nổi da gà, hơn nữa cả người ướt đẫm, khiến cô ta sinh ra một cơn ớn lạnh.
“Cô tưởng cô nói như vậy là tôi sợ sao?” Cô ta cười, đôi mắt to tròn đen trắng rõ ràng, nhưng lại khiến cho người ta có loại ảo tưởng không chân thật, “Không ngờ, nhà chính chặt chẽ cẩn thận, lại xuất hiện loại người làm xảo quyệt như cô! Cô quả thực chính là đang làm ô uế thanh danh của An phu nhân!”
“Ồ? Cô ấy sao lại làm ô uế thanh danh của tôi rồi?” Dạ Cô Tinh đi tới, cả người mang dáng vẻ khô ráo mát mẻ, ung dung thoải mái, so với sự nhếch nhác của Uyển Tử Kỳ tạo nên sự đối lập rõ rệt.
“Phu nhân.” Đặng Tuyết lui tới bên cạnh, có lễ có tiết.
Trong nháy mắt Dạ Cô Tinh xuất hiện, trong mắt Uyển Tử Kỳ hiện lên nụ cười đắc ý. Nhưng rất nhanh được giấu đi sạch sẽ, trên mặt từ đầu tới cuối, đều là một bộ dáng cực kỳ tủi thân.
“An phu nhân, xin lỗi vì đã làm phiền. Một mình tôi ở trong phòng chán quá, nhịn không được ra ngoài đi dạo một chút, hít thở không khí trong lành, vốn tưởng rằng trời sẽ không mưa, không ngờ bão lại đến, trên đường không thấy có ai, lúc này mới muốn vào trú mưa nhờ một chút, không biết… chị có tiện không?”
Thực ra, những lời này có rất nhiều điểm đáng ngờ.
Ví dụ như, cô ta đi chỗ nào không đi, lại chọn nhà chính có bảo vệ nghiêm ngặt để vào?
Ví dụ nữa, ngày hôm qua trạm khí tượng đã thông báo rõ ràng thời gian bão đi qua, cả lượng mưa cũng dự báo rõ như ban ngày, hơn nữa còn thông báo đến mỗi nhà mỗi hộ, làm tốt công tác xác nhận.
Biết rõ sẽ xảy ra mưa to, cô ta sớm không ra ngoài, muộn không ra ngoài, lại trùng hợp đi vào cái giờ này?
Dạ Cô Tinh bất động thanh sắc đánh giá đóa bạch liên hoa đang khóc lóc thảm thương trước mắt này, giống như đang xem kỹ một kiện hàng hóa, khách quan không có một chút dịu dàng, lạnh lùng hà khắc lại sắc bén.
Không thể không thừa nhận, Uyển Tử Kỳ cũng có chút vốn liếng.
Mặt trứng ngỗng xinh xắn, làn da trắng nõn, mịn màng gần như nhìn không ra lỗ chân lông, càng không bị sạm da, mấy vấn đề về mụn trứng cá, môi hơi dày, nhìn rất gợi cảm, khiến người ta có cảm giác xúc động muốn hôn một cái, trên tổng thể khuôn mặt, đặc sắc nhất, phải kể đến đôi mắt ro tròn, không phải khung mặt của người châu Âu, trái lại bản thân lại mang dáng vẻ yểu điệu như mấy cô gái Hàn Quốc.
Dáng người cũng rất đẹp, eo nhỏ, mông cong, ngực lớn, nhất là sự quyến rũ của vòng một, chẳng trách An Tuyển Thần sẽ chọn cô ta làm đối tượng dã chiến, chắc hẳn, dùng rất bền…
Uyển Tử Kỳ để mặc cho Dạ Cô Tinh đánh giá, toàn thân lạnh run, nhưng vẫn lễ phép, luôn duy trì nụ cười trên khóe môi, cực kỳ giống một con thỏ trắng nhỏ không biết phản kháng.
“Cô yên tâm, tôi sẽ không quấy rầy lâu lắm đâu, chỉ là muốn thay một bộ đồ, tắm nước nóng, đợi tạnh mưa sẽ rời đi ngay.” Mắt cô ta lộ vẻ van xin, ngược lại Dạ Cô Tinh hiện ra vẻ khắt khe, loại tình huống đột ngột này cũng không giúp người ta, có hơi có chút khó xử.
Khi nói lời này, Uyển Tử Kỳ hơi nâng cao giọng, đám giúp việc trong nhà đều có thể nghe thấy cam đoan, thật đúng là biết tận dụng dư luận.
Đáng tiếc, tính toán của cô ta đã sai rồi.
Người có thể tới phục vụ ở nhà chính, có thể giống như những bà già bình thường chỉ biết buôn chuyện bên ngoài sao?
Mỗi một người ở đây đều được đào tạo bài bản, một ánh mắt cũng không liếc về phía bên này.
Mắt Đặng Tuyết lộ vẻ châm biếm, không tìm đường chết thì sẽ không chết.
“Cô cũng không cần giả bộ đáng thương nữa, biết điều chút, trở về…”
Dạ Cô Tinh giơ tay cắt ngang Đặng Tuyết, nhìn Uyển Tử Kỳ phá lệ cười ôn hòa, “Đã như vậy, cứ mời vào đi, tiện thể giúp người, cũng là tiện giúp chính mình, hơn nữa, tôi cũng không phải là người không hiểu lý lẽ…”
“An phu nhân, thật sự rất cảm ơn cô.” Ánh mắt Uyển Tử Kỳ lộ vẻ cảm kích.
“Không có gì, người một nhà, không cần nói nhiều.”
Da đầu Đặng Tuyết tê rần.
Uyển Tử Kỳ nheo mắt.
Dạ Cô Tinh lại cười hết sức ôn hoà, gần như ôn hòa đến mức quỷ dị.
“Bân, cô dẫn cô Uyển đến phòng khách, tìm một bộ đồ sạch sẽ đưa qua.”
“Cô Uyển, mời đi bên này.” Thái độ rất khách sáo, mắt nhìn thẳng, vừa nhìn là người đã được đào tạo bài bản.
Uyển Tử Kỳ nghìn ân vạn tạ.
“Tương Tú, cô lại đây.” Đặng Tuyết hướng về phía bên cạnh ngoắc tay, vừa liếc mắt qua phòng khách, “Giám sát chặt chẽ cô ta cho tôi, hiểu không?”
“Vâng.”
Dạ Cô Tinh lại không để ý, đi thẳng về phía sô pha, ngồi xuống, “Đừng có nghĩ người ta phức tạp như thế chứ.”
Dùng cách thức sứt sẹo này để bước vào nhà chính, thật sự không hề thông minh tí nào, đối thủ không ở cùng một đẳng cấp, đơn giản thô bạo là được rồi, không cần coi trọng quá mức.
Đặng Tuyết lại hiểu lầm ý của cô…
“Hóa ra cô chủ là ung dung ngồi thẳng bục câu cá, cẩn thận không bị mèo vơ lấy.”
Ý cười Dạ Cô Tinh càng thêm sâu, “Đây rõ ràng là một con hồ ly…”
Gần đây, cậu hai chơi dã chiến, bị chị Ma bắt gian tại trận, tin tức về “gậy gộc hầu hạ” lan truyền nhanh chóng, truyền đi sôi sùng sục.
Hình tượng công tử dịu dàng của An Tuyển Thần rớt xuống ngàn trượng, đám con gái đấm ngực dậm chân, thầm than biết người biết mặt không biết lòng, vốn cho rằng là đàn ông hệ cấm dục ấm áp, không ngờ lại dám chơi như vậy!
Thử nghĩ, ban đêm trăng thanh gió mát, chỗ yên tĩnh không người, một nam một nữ, đối diện nhìn vào mắt nhau, chỉ tưởng tượng thôi cũng nhịn không được phun máu mũi, huống chi, còn ở trong hoàn cảnh đặc biệt như vậy.
Chậc chậc chậc… Không ngờ cậu hai một khi đã phóng phoáng, cũng không có gì khác biệt với những công tử ăn chơi trác táng chuyên đùa bỡn phụ nữ kia.
Bởi vì cái gọi là, có so sánh, mới có phân biệt.
An Tuyển Thần trong ngoài không giống nhau để cho người ta mở rộng tầm mắt, trái lại An Tuyển Hoàng, lập tức có đức độ hơn, tự mang hào quang!
Nguyên nhân có ba cái.
Thứ nhất, cho đến nay, gia chủ chỉ có một người phụ nữ là Dạ Cô Tinh.
Thứ hai, cưới hỏi đàng hoàng, tôn trọng lớn nhất đối với phái nữ.
Thứ ba, chiều vợ là trên hết, nhu tình đủ kiểu.
Tổng hợp trên đây, An Tuyển Hoàng nhảy lên trở thành đại biểu cho đàn ông tốt.
Tàn nhẫn? Dịu dàng với vợ mình là được.
Vô tình? Hữu tình với vợ mình là tốt rồi.
Lấy chồng không phải là chỉ mong một người thân mật gắn bó sao? Gia chủ như vậy, vừa vặn, nhu tình độc nhất vô nhị, cho người yêu độc nhất vô nhị, cho dù ai cũng không cướp đi được, không giành được.
Phụ nữ mà, mong muốn đời này, không phải hi vọng mình là duy nhất trong mắt người đàn ông sao?
Tự nhiên mà vậy, Dạ Cô Tinh thành đối tượng hâm mộ ghen tỵ của mọi người.
Lời nói chia hai bên, bên này bê bối càng ngày càng nghiêm trọng, đủ loại phiên bản tầng tầng lớp lớp, bên kia, người trong cuộc lại không chút hoang mang, rất thản nhiên, chí ít, mặt ngoài là như thế.
“Thím tư.” An Tuyển Thần đi xuống từ trên thang lầu xoắn ốc, nụ cười ôn hòa.
Khâu Thục Đình nghe vậy, từ trên ghế sô pha đứng dậy, đang chuẩn bị mở miệng, lại bị An Tuyển Thần đỡ ngồi xuống.
“áy, thím cứ ngồi đi…”
Nở nụ cười hòa ái, sắc mặt cứng ngắc của Khâu Thục Đình dịu đi không ít, đáy mắt phun trào từ ái.
“Thím tư tới tìm cháu có chuyện gì không?” An Tuyển Thần rót một chén nước ấm, đưa tới trước mặt bà ta, “Thím nghỉ một lát trước, từ từ nói.”
Nếu là trước kia, bà ta sẽ vô cùng hưởng thụ sự thân mật của cháu trai, nhưng hôm nay, bà ta có chuyện, không thể bị thằng nhóc này nói chêm chọc cười cho qua chuyện.
Lập tức khoát tay áo, “Cứ để đấy, thím có việc hỏi cháu.” Bày ra dáng vẻ trưởng bối, rất có uy nghiêm.
Từ trước đến nay Khâu Thục Đình rất yêu thương An Tuyển Thần, đã coi anh ta như con trai, lúc này xảy ra chuyện, bà ta lo lắng hơn bất kỳ ai khác.
An Tuyển Thần mặt không đổi sắc, nhún nhún vai, bộ dạng ung dung, “Thím cứ nói, cháu xin rửa tai lắng nghe.”
“Đừng nói mấy câu linh tinh ấy nữa! Cháu thích một chút, cháu và người phụ nữ kia… Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
“Phụ nữ?” Anh ta nhướng mày.
“Đừng pha trò với thím, chuyện kia đều đã truyền tới tai thím, cháu dám nói không biết?”
“Nếu thím tư đã biết rồi, cần gì phải hỏi lại cháu?” Ánh mắt An Tuyển Thần lộ ra giảo hoạt, ý tứ thân mật không cần nói cũng biết, thậm chí còn làm người khác yêu thích hơn so với khi ở trước mặt Kỷ Tình.
“Cháu thừa nhận?” Khâu Thục Đình nheo mắt, tiếp theo trừng lớn mắt nhìn anh ta.
“Cháu không phủ nhận.” Hẳn là thừa nhận nhỉ.
“Cháu nói cháu…” Nét mặt gia nua của Khâu Thục Đình trở nên đau xót, “Coi như chơi cũng không thể làm loạn như thế chứ! Bây giờ thì tốt rồi, bị người ta nắm chặt điểm này, xem cháu làm sao bây giờ!” Vừa giận vừa tức, Khâu Thục Đình thật sự rất quan tâm anh ta.
Yêu thương sâu đậm, cho nên, quở trách càng thân thiết.
An Tuyển Thần liên tục gật đầu, rất ra dáng đang nghe dạy bảo.
“Tuyển Thần, cháu cũng trưởng thành, vượt qua ngưỡng cửa 30 thì nên suy nghĩ kỹ rồi hẵng quyết định, cháu xem anh của cháu, một người lạnh băng băng như vậy, không phải cũng được tình yêu hâm nóng đó sao? Còn sinh được hai đứa bé dễ thương như vậy, đúng là động tác nhanh nhẹn hơn cháu nhiều…”
Mí mắt An Tuyển Thần nhếch lên, giống như cười mà không phải cười, “Anh ấy gặp được chị dâu, cháu cũng không có phúc khí này.”
“Ai nói?” Mặt Khâu Thục Đình trầm xuống, “Cháu cũng không kém hơn Tuyển Hoàng, còn sợ không tìm thấy cô gái tốt sao?”
“Không kém hơn anh ta?” Ý vị khó phân biệt, ý cười hơi trào phúng.
Khâu Thục Đình than nhẹ một tiếng, trong đôi mắt già nua xẹt qua đau xót, “Thím biết, những năm này cháu ấm ức, không cam tâm, rõ ràng ruột thịt cùng mẹ sinh ra, lúc ra đời chỉ chênh lệch vài phút, nhưng…”
“Thím tư!” Đôi mắt An Tuyển Thần vặn lại, trầm giọng ngắt lời bà ta, nhét cái chén vào trong tay bà ta, “Thím uống ngụm nước đi.”
Nụ cười lại lạnh cứng ở khóe môi.
Khâu Thục Đình giật mình, vô ý thức nhận lấy cái chén, “Thím biết, cháu không thích nghe những lời này…”
An Tuyển Thần không nói gì.
“Cháu là đứa cháu thím thương yêu nhiều năm như vậy, không hy vọng nhìn thấy cháu vấp phải sai lầm, cháu có thể hiểu được nỗi khổ tâm của thím sao?”
Đôi môi mỏng của người đàn ông nhếch lên, ánh mắt tối tăm khó hiểu, một lúc lâu sau mới khẽ nói một tiếng, “Cháu biết.”
Khâu Thục Đình cười, “Đứa bé ngoan.”
Thế nhưng mà, anh ta vẫn không cam tâm!
Dựa vào cái gì người kia có thể chiếm hết tiên cơ, có được tất cả?
“Thật ra, có nhiều thứ cũng không tốt như trong tưởng tượng của chúng ta… Mặc dù có một ngày chiếm được, cũng chưa chắc lại là thứ mà cháu muốn.”
An Tuyển Thần lại khôi phục thái độ dịu dàng, “Thím tư, cám ơn thím. Cháu biết phải làm thế nào, thím đừng lo lắng.”
“Cháu biết là tốt rồi. Thật ra, Tuyển Hoàng có thể đi đến ngày hôm nay, ngồi lên vị trí kia, trên đường đi vượt mọi chông gai, bỏ ra gian khổ và mồ hôi vượt xa người bình thường có thể tưởng tượng, ngược lại thím tình nguyện cháu bình an, áo cơm không lo cả một đời…”
Khâu Thục Đình nói rất nhiều, An Tuyển Thần kiên nhẫn nghe, sắc mặt bình tĩnh, chỉ là lúc rũ mắt, đáy mắt bỗng nhiên hiện lên âm u làm người ta kinh ngạc.
“Nhìn thím, nói như vậy nửa ngày, chuyện của cháu và cô gái kia chuẩn bị làm sao bây giờ? Cứ như vậy mặc kệ phát triển?” Trong đôi mắt hiền lành của Khâu Thục Đình rất nhanh lướt qua một tia hung ác, nhanh đến mức để cho người ta không bắt được.
An Tuyển Thần nhún nhún vai, hai tay mở ra, “Miệng mọc ở trên thân người khác, cháu có thể có biện pháp nào?”
Khâu Thục Đình hận sắt không thành thép trừng mắt liếc anh ta một cái.
“Như vậy, ngày mai thím sẽ đi tìm chị dâu cháu thương lượng một chút, loại chuyện này nếu buông xuôi bỏ mặc, đến cuối cùng không biết còn đồn thổi đến mức nào nữa, sẽ không tốt cho thanh danh của cháu.”
“Tìm chị dâu à…” An Tuyển Thần ung dung mở miệng, không nói ra được ý vị.
“Cô Tinh đứa nhỏ này, là người có thể làm việc lớn, cháu yên tâm, con bé nhất định có biện pháp.”
“Vậy thím cảm ơn chị dâu hộ cháu.”
“Đúng rồi, cháu và người phụ nữ kia nhanh chóng chia tay đi, nhà họ An không thể nào cùng một con hát…” Tiếng nói đột nhiên dừng lại, Khâu Thục Đình ho nhẹ, trong lòng biết bản thân suýt nữa đã nói sai lời rồi, “Dù sao, nhà họ An chúng ta sẽ không cần loại con gái không biết cách cư xử này, cháu tự xem mà làm!”
“Thần, sao…” Tiếng nói dịu dàng quyến rũ của người phụ nữ truyền đến, tê dại đến tận xương tủy.
Khâu Thục Đình theo nói phát ra giọng nói nhìn lại, nhìn một cái, xuýt nữa đã giận tới ngất đi——
Thân thể trắng bóng, chỉ mặc đồ lót trên người, quả thực là đồi phong bại tục!
“Ồ! Thì ra là thím tư.” Uyển Tử Kỳ không có chút ý định che giấu nào, dửng dưng đi xuống bậc thang, lộ ra dáng người bốc lửa.
Khoảng cách gần dò xét, thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng dấu tay tím xanh xen kẽ trên bộ ngực căng tròn của cô ta.
Khâu Thục Đình dời mắt, ánh mắt lộ ra căm ghét, “Cô gái, cô có thể gọi tôi là Tứ phu nhân, về phần xưng hô thím tư này, tôi nhớ mình cũng không có một cô cháu gái như cô.”
Thần thái cao ngạo của một quý phu nhân, nghiêm nghị ngạo mạn, không thể xâm phạm, Uyển Tử Kỳ này, ở trong mắt bà ta ngay cả sâu kiến cũng không bằng.
Đây chính là sự kiêu ngạo nhà họ An trao cho một người đàn bà.
Dạ Cô Tinh có thể không để ý tới loại áp bách hơn người một bậc này, nhưng không có nghĩa là bất kỳ một người phụ nữ nào đều có thể giống cô, mà Uyển Tử Kỳ, hiển nhiên tu vi không đủ.
Khâu Thục Đình hừ khẽ một tiếng, đuôi mắt hếch lên, “Miệng không đủ lớn, thì cũng đừng cố ăn cái bánh lớn như vậy.”
Ánh mắt Uyển Tử Kỳ lộ ra khó xử.
Có nhiều thứ, là quanh năm suốt tháng góp nhặt mà thành, cũng không phải một sớm một chiều có thể luyện thành, ví dụ như, phẩm vị và tu dưỡng, lại ví dụ như, khí chất và khí thế.
Dạ Cô Tinh là ngoại lệ duy nhất.
Khâu Thục Đình rời đi, trong mắt Uyển Tử Kỳ dần dần tràn ngập oán giận và hung ác nham hiểm, đột nhiên ——
Chát——
An Tuyển Thần trở tay quăng cho cô ta một cái tát, nở nụ cười lạnh lùng, “Cô thật là giỏi đấy!”
Một tay người phụ nữ che mặt, nét mặt tràn đầy không dám tin, “Anh, đánh tôi?”
Mắt phượng tinh xảo tràn lên lạnh lùng, phát ra ý lạnh dày đặc, “Tiện nhân!”
Chát——
Dưới ánh mắt sững sờ của Uyển Tử Kỳ, lại một cái tát vung tới.
“Anh dựa vào cái gì đánh tôi?!”
“Dựa vào cái gì?” Đôi mắt phượng của người đàn ông nheo lại, ý cười lạnh lẽo, “Cô đúng là một con chó vong ân phụ nghĩa, mạng của cô, là ai cứu trở về? Quên rồi à? Có cần tôi nhắc lại cho cô không?”
Thấy người đàn ông lần nữa nâng cao tay phải, ánh mắt Uyển Tử Kỳ lộ ra tia sợ hãi, co vào trong góc, “Không, không cần…”
Làm sao cô ta lại quên mất, người đàn ông này, là con sói đội lốt cừu! Dịu dàng như ngọc chỉ là mặt nạ để anh ta che giấu đi sự tàn bạo bên trong, anh ta là đồ điên…
Tiến tới gần, đưa tay bóp lấy cái cổ mảnh khảnh của người phụ nữ, ánh mắt của anh ta đầy ôn tình trằn trọc lưu luyến lướt khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ, “Gương mặt này thật đẹp, “ Cúi người, một nụ hôn sâu, chợt trong mắt lộ ra chán ghét, “Chỉ tiếc, đầu óc quá ngu.”
Trong đôi mắt to đẹp của người phụ nữ tràn ra xấu hổ giận dữ, cắn chặt cánh môi, toàn thân phát run.
“Sợ tôi?”
“Không…”
An Tuyển Thần buông cô ta ra, quay người, rút tời khăn giấy lau tay, “Biết rõ vì sao tôi đánh cô chưa?”
Uyển Tử Kỳ lắc đầu.
“Không có miệng sao?”
“Không biết.”
Vò tờ khăn giấy vừa lau thành một cục, ném manh vào mặt người phụ nữ, ánh mắt rét lạnh của người đàn ông liếc nhìn cô ta từ trên xuống dưới, “Mặc như vậy, cô muốn tán tỉnh ai?”
Uyển Tử Kỳ sững sờ, trong lòng bắt đầu mừng thầm, thì ra là ghen…
Đều nói đàn ông càng dũng mãnh, ham muốn độc chiếm lại càng mạnh, không ngờ mị lực của mình cũng không nhỏ, có thể khiến cho người đàn ông này ghen.
Lập tức đã giảm đi bảy phần sợ hãi, nhiều thêm ba phần cả gan, cô ta đưa tay kéo lấy cà vạt người đàn ông, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
An Tuyển Thần cười như không cười nhìn người phụ nữ trước mắt đang lả lơi đưa tình, ánh mắt lưu luyến lướt qua khuôn mặt quen thuộc kia…
“Thần, anh đang quan tâm em, đúng không?”
Người đàn ông không nói gì, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô ta.
“Anh cũng muốn em, có đúng không?” Cô ta cầm lấy tay của người đàn ông, thả ở trước ngực mình, khẽ rên một tiếng, âm cuối chọc người.
Môi đỏ hơi câu lên, mị nhãn như tơ, người phụ nữ trước mắt giống một nàng yêu tinh.
Uyển Tử Kỳ đưa tay cởi nút áo trong của người đàn ông, một cúc, hai cúc, ba cúc…
Cởi tới cúc áo cuối cùng, hai gò má cô ta đã ửng đỏ, đôi mắt mông lung, hình như trong ngực có ngọn lửa đang thiêu đốt, bùng cháy.
Rốt cuộc, còn lại một cúc áo cuối cùng, cô ta thành công cởi ra, nhưng một giây sau, nụ cười cứng ngắc ở khóe môi ——
Chát ——
Người đàn ông hét to lên —— “Ngu xuẩn! Ngu không ai bằng!”
Cái tát thứ ba đột nhiên đến, gió thổi mạnh qua bên tai, trọng tâm không vững, cô ta tức khắc ngã vào trong góc, khóe môi rướm máu.
Một cái tát này, mạnh hơn hai cái tát trước đó rất nhiều.
“Bằng bộ dạng ti tiện của cô bây giờ, cô cho rằng, cô đấu thắng được Dạ Cô Tinh?”
Ánh mắt Uyển Tử Kỳ đờ đẫn.
“Cô ấy đoan trang cao quý, tự nhiên hào phóng, còn cô thì sao? Tôi chỉ nhìn thấy một con gà mái nóng lòng cầu hoan! Cô lấy cái gì để so với cô ấy?” Quần áo An Tuyển Thần lộn xộn, biểu cảm lại vô cùng rét lạnh.
“Tại sao tôi phải giống cô ta?! Cho dù không giống cô ta, tôi cũng có thể…”
“Cô có thể? Ha ha…” Người đàn ông nở nụ cười lạnh lùng, “Chỉ bằng bộ dáng vừa rồi của cô, dù có trần truồng đưa đến trước mặt An Tuyển Hoàng, anh ta cũng sẽ không thèm liếc mắt nhìn cô lấy một cái!”
“Muốn báo thù, có rất nhiều cách, không phải chỉ có một cách là dụ dỗ An Tuyển Hoàng!” Uyển Tử Kỳ điên cuồng kêu to ——
Sau bữa tiệc thôi nôi, cô ta đã nghĩ đủ loại phương pháp để tiếp cận người đàn ông càng cao ngạo nhạt nhẽo hơn cả An Tuyển Thần kia, nhiều khi, còn chưa nhìn thấy người, đã bị thuộc hạ của anh đuổi đi, chỉ có qua hai lần đối mặt, mặc cho cô ta làm điệu làm bộ như thế nào, người đàn ông kia cũng không thèm chớp mắt, luôn coi cô ta là không khí.
Lòng tự trọng và lòng tự tin bị đánh bại mà trước nay chưa từng có.
Dựa vào cái gì Dạ Cô Tinh có thể khiến hai anh em này nhìn với con mắt khác?!
Dựa vào cái gì mà cùng là phụ nữ, cô ta có thể có được tài phú nhà họ An, hưởng thụ sinh hoạt của người nổi tiếng?
Phu nhân?
Đoan trang cao quý, tự nhiên hào phóng?
“Ha ha… An Tuyển Thần, anh đánh giá chị dâu của anh thật là cao…”
Người đàn ông nhíu mày.
“Chi bằng, tôi đi dụ dỗ An Tuyển Hoàng, anh đi ngủ với Dạ Cô Tinh nhé? Hai bút cùng vẽ, vạn vô nhất…”
An Tuyển Thần bước nhanh một bước về phía trước, túm lấy tóc cô ta, gân xanh trên trán nổi lên —— “Cô, nói, cái, gì?”
Uyển Tử Kỳ nở nụ cười lạnh lùng, cô ta đã là người chết qua một lần, còn sợ chút đau này sao, vẻ mặt hung ác, “Tôi nói, cho anh đi ngủ với Dạ Cô Tinh!”
An Tuyển Thần túm chặt mái tóc dài của người phụ nữ, thuận thế quẳng vào tường, lần sau lực càng mạnh hơn lần trước, từng tiếng vang trầm, ngột ngạt quanh quẩn…
“Đồ đê tiện! Không biết xấu hổ…”
“Như nhau cả thôi!”
Lý trí vẫn còn tồn tại, người đàn ông buông tay một cái, cô ta mềm oặt ngã sang một bên, “Nếu như không phải cô còn hữu dụng, ngày này năm sau đã là ngày giỗ của cô rồi.” Nói xong, phẩy tay áo bỏ đi.
Uyển Tử Kỳ nằm trên mặt đất, chỉ mặc đồ lót, thân thể trắng nõn tím xanh lốm đốm, cái trán và khóe môi đều đã rướm máu.
Một lúc lâu sau, dường như nghỉ ngơi đủ rồi, cô ta gắng gượng chống đỡ thân thể lảo đảo muốn ngã, từ dưới đất bò dậy, nhìn về phía An Tuyển Thần biến mất, cười đến ác nghiệt——
“Anh cũng giống vậy thôi, tiện.”
Bỗng dưng, ánh mắt dời đi, nhìn vào khoảng không vô định, khóe môi nhuốn máu chậm rãi nhếch lên, xuyên thấu qua cửa sổ sát đất, nhìn về phía nơi xa không biết tên.
Dạ Cô Tinh, tất cả những thứ này, đều là do cô mà ra, những gì cô thiếu nợ tôi, chúng ta từng khoản từng khoản, chậm rãi tính toán rõ ràng!
…
“Hắt xì ——” Dạ Cô Tinh nhíu mày, nhận lấy khăn giấy Đặng Tuyết đưa tới.
“Sao tôi luôn cảm thấy có người đang mắng mình nhỉ?”
Đặng Tuyết nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời nặng nề, mây đen quay cuồng, “Tôi thấy, hơn phân nửa là nhiệt độ không khí thay đổi quá lớn, có dấu hiệu bị cảm, tốt nhất uống một ít rễ bản lam để phòng ngừa một chút.” Nói xong, trượt xuống băng ghế quầy bar, làm bộ đi lấy thuốc. (rễ bản lam: một thoại thuốc Bắc dùng để giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh.)
Dạ Cô Tinh liếc mắt, “Tôi chỉ là thuận miệng nói, cô quay lại ngồi đi, đừng như bà cô nhiều chuyện thế, tôi không phải bị cảm.”
Sắc mặt Đặng Tuyết đen lại.
“Làm sao tôi luôn cảm thấy sắp có chuyện ấy?” Mí mắt Dạ Cô Tinh đang giật giật.
Đặng Tuyết chỉ ngoài cửa sổ, “Trời bắt đầu mưa, có tính là chuyện không?”
Dạ Cô Tinh thuận thế nhìn lại, đã thấy mây đen sà xuống rất thấp, cây cũng bị gió lớn thổi bay phất phới.
“Bão đến rồi…”
Thời tiết thay đổi bất thường, giống như tâm trạng của phụ nữ, một giây trước còn ánh nắng tươi sáng, một giây sau đã mưa to gió lớn.
Cũng may nửa tháng trước, văn phòng khí tượng nhà họ An đã thông báo báo động màu đỏ, sớm hơn cục khí tượng nước Mỹ ba ngày, bộ phận mua hàng đã sớm độn hàng, phòng kiến trúc làm tốt công tác kiểm an phòng ốc, phòng ẩm thực đã chuẩn bị đầy đủ trái cây rau củ, mọi thứ đều tiến hành đâu vào đấy, mảy may không bị ảnh hưởng từ khí trời ác liệt.
Cho nên cuộc sống thường ngày vẫn cứ bình yên trôi đi như thế, người nhà họ An, nên sống như thế nào, thì vẫn sống như thế.
Sự mạnh mẽ của gia tộc này tựa hồ đã vượt xa tưởng tượng, đó là sức mạnh được tích lũy trong lịch sử và sự quyết đoán được nuôi dưỡng bởi sự chồng chéo quyền lực từ thế hệ này sang thế hệ khác, vừa làm cho người sợ hãi than, cũng làm cho người ta kiêng kị.
Cái này mang ý nghĩa, muốn thay đổi gia tộc này từ trên căn bản là điều có bao nhiêu khó khăn!
Dạ Cô Tinh cũng chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi, cô không phải người tôn sùng chủ nghĩa anh hùng cá nhân, cũng không phải người lãnh tụ ngăn cơn sóng dữ, dòng họ An như thế nào, không phải là trách nhiệm của cô, cũng không phải trách nhiệm của An Tuyển Hoàng, quang vinh hết thì đến suy bại, thay cũ đổi mới, đã có sinh, cũng tất có diệt.
Cô không thể chi phối vận thế phát triển của một gia tộc, chết sống có số, giàu có nhờ trời.
Cho nên, không cưỡng cầu được.
Sư phụ từng nói, vận thế của một người có hạn, thao túng vận thế quá nhiều, nghịch thiên mà đi, chắc chắn không được chết tử tế, liên luỵ con cháu.
Linh hồn thoát thân, tá thi hoàn hồn, vốn là thiên đạo không dung, nhưng mà vận thế mà làm, lúc này mới có thể bảo toàn, bình yên vô sự đến nay, nếu là bằng thêm giết chóc, hay là xuyên tạc thiên mệnh, hậu quả kia không phải cô có thể tiếp nhận được.
Quỷ thần mà nói, không đủ tin; nhưng vận thế thiên đạo, có dấu vết mà lần theo. Cô từ bé mưa dầm thấm đất, đối với những vật này càng mẫn cảm, cũng càng kiêng kị.
Tin tưởng Nguyệt Vô Tình cũng đã nhìn ra, nói cách khác, An Tuyển Hoàng cũng biết rõ.
Gia tộc này tiền đồ như gấm, phúc phận dày, tương lai nhất định cao hơn một tầng, chỉ là không biết năm nào tháng nào người nào, có thể đẩy gia tộc này xuống đỉnh phong…
Dạ Cô Tinh ngàn tính vạn tính, chưa từng ngờ tới, ngay ở tương lai không xa, cô sẽ tận mắt chứng kiến một trận thịnh thế phồn hoa, mà người tạo nên trận thịnh thế này, càng là có vô số liên hệ với cô, chặt chẽ không thể tách rời…
Bão đi qua, mưa lớn không ngừng, nước biển điên cuồng dâng lên, làm ngập các bãi cạn lớn, tất cả mọi người đóng cửa không ra, chậm rãi đợi trận bão này ngừng.
Liên tiếp ba ngày, mưa lên hồi không dứt.
Đến buổi tối, trong phòng đốt lên lò sưởi, sưởi ấm là phụ, xua tan ẩm ướt là chính.
Mặc cho bên ngoài sấm sét như thế nào, trong phòng vẫn khô ráo ấm áp như cũ.
An Tuyển Hoàng hủy tất cả cuộc họp lớn nhỏ, không đi ra ngoài, có việc gấp thì mở tin tức xem, bình thường làm việc ở phòng làm việc, thời gian còn lại thì ở cùng với vợ con, hiếm hoi có được khoảng thời gian thanh nhàn.
Dạ Cô Tinh cũng không nhàn rỗi, hai đứa bé cần cô chăm sóc, chuyện trong nhà cũng cần cô xử lý, còn có việc của Dạ Xã đợi cô quyết định, bên Tề Dục cũng truyền tới báo cáo thử nghiệm vũ khí hạt nhân mới nhất, Âu Dương đã lên đường tới về Nam Phi, giám sát chế tạo căn cứ thử nghiệm vũ khí hạt nhân.
Đặng Tuyết cũng là cao tài sinh khoa vật lý hạt nhân, là người có năng lực nghiên cứu khoa học ở phòng thí nghiệm, cho nên, khi cô nhận được bản fax báo cáo thí nghiệm, mới có bộ mặt như gặp phải quỷ.
“Cô cô cô…” Cô ấy hoảng sợ nhìn về phía Dạ Cô Tinh, bờ môi run rẩy, lại nói không ra một câu đầy đủ.
Trái lại, Dạ Cô Tinh chỉ nằm sấp trên ghế sô pha, buồn bực ngán ngẩm liếc nhìn nội dung báo cáo, bộ dạng thảnh thơi.
“Không biết cơn bão này lúc nào mới có thể đi qua, đột nhiên hơi nhớ tới tháng ngày ánh nắng tươi sáng…”
(Chương 32 ở raw bị nhảy, nội dung thì vẫn liên tục, có lẽ do tác đánh nhầm số, nên mình cũng nhảy theo cho đoạn sau khỏi bị rối nhen mọi người, hi hi)
Chương 33: Leo lên thuyền giặc, hồ ly xuất chiêu
Đặng Tuyết thì vẫn đang tập trung tinh thần nghĩ đến chuyện báo cáo, vẻ mặt thay đổi liên tục, “Cô chủ, đây là… thử nghiệm vũ khí hạt nhân?”
Mặc dù cô ấy đã cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói run rẩy lộ ra quá nhiều ngạc nhiên, cùng với khó có thể tin.
“Có vấn đề gì à?” Dạ Cô Tinh hỏi ngược lại, cầm trong tay một xấp báo cáo thí nghiệm rất dày, nhưng lại hết sức thoải mái.
Đặng Tuyết không giữ nổi bình tĩnh, “Cô chủ sao lại có thể tự mình tiến hành thử nghiệm vũ khí hạt nhân?!” Giọng đột nhiên cao lên đến quãng tám, trong mắt vừa hốt hoảng vừa sợ hãi, nếu chuyện này bị chính phủ biết được, bất kể chính phủ nước nào, Dạ Cô Tinh và ngay cả an nguy của cả nhà đều sẽ biến thành mục tiêu công kích của tất cả mọi người!
“Dựa theo mức âm lượng này của cô, lúc trước không biết, giwof cũng đều cả biết rồi.”
Dạ Cô Tinh lạnh lùng liếc cô ấy một cái.
Đặng Tuyết vội vàng dùng tay bịt miệng mình, cũng không trách cô ấy có phản ứng như vậy, thật sự là chuyện Dạ Cô Tinh làm quá khác người rồi!
Đúng vậy, là khác người!
Vũ khí hạt nhân, có ý nghĩa gì, không cần nói nhiều.
Từ xưa đến nay, trong phạm vi toàn cầu, những quốc gia công khai cho phép giữ kỹ thuật nổ hạt nhân chỉ đếm được qua mười đầu ngón tay, nhưng người phụ nữ trước mặt này, lại có ý đồ có được thực lực của một quốc gia!
Đặng Tuyết cảm thấy, trên thế giới này không có biến thái nhất, chỉ có biến thái hơn, nhưng bất kế biến thái như thế nào, cũng không thể so sánh với người phụ nữ Dạ Cô Tinh này.
“Trời ạ! Điên rồi! Điên thật rồi…” Nôn nóng bất an, ánh mắt đờ đẫn.
Dạ Cô Tinh bĩu môi, lấy một xấp tài liệu bên tay phải đưa đến trước mặt Đặng Tuyết, “Xem đi?”
Đặng Tuyết lùi về sau một bước, theo bản năng né tránh, giống như thứ Dạ Cô Tinh đưa đến trước mặt cô ấy không phải là giấy, mà là một thứ gì đó rất ghê gớm.
“Cô sợ à?” Đôi mắt Dạ Cô Tinh trầm lắng, vẻ mặt như cười như không, một tia sáng xẹt qua nơi đáy mắt rồi biến mất.
“Không, không phải vậy…” Đặng Tuyết biểu cảm phức tạp.
“Đừng nói với tôi là cô xem không hiểu.”
Nụ cười của Đặng Tuyết so với khóc còn khó coi, đến lúc này rồi, cô chủ còn có tâm trạng đùa giỡn.
“Vì sao lại cho tôi biết?” Cô ấy hít thở sâu một hơi, ánh mắt chăm chú nhìn vào Dạ Cô Tinh, mơ hồ đoán được điều gì đó, nhưng không giám chắc chắn.
Dạ Cô Tinh ngồi thẳng người lại, nhìn cô ấy, cánh tay khoanh trước ngực, “Cô thấy là vì sao?”
Gặp ánh mắt lãnh đạm của người đối diện, Đặng Tuyết sững sờ trong giây lát, thần bí, sang trọng, lạnh lùng, trong khoảnh khắc ấy, trong đầu có rất nhiều từ ngữ, nhưng không có một từ nào đủ để hình dung đúng về cô… Dạ, Cô, Tinh.
Lúc đầu, Cố Doãn Trạch gặp chuyện ảnh hưởng đến cô, suýt chút nữa bị còng bỏ tù, lúc đến bước đường cùng, không có bất kỳ nguyên nhân nào, không cần là lý do gì, người đầu tiên cô nghĩ đến, là Dạ Cô Tinh!
Trực giác mãnh liệt nói với cô ấy, chỉ có người này mới có thể cứu cô ấy thoát khỏi cảnh ngục tù.
Bắt đầu từ lúc nào? Có thể là lần thi đấu vật lý đó, cô ấy bình thản tự tin chắc chắn, thần thái giữa trán tung bay…
Hơn nữa về sau, Triệu Gia Nam mất tích, Triệu Bính Quang qua đời, cùng với việc Âu Dương ngoại lệ được phòng thí nghiệm chấp nhận, Đặng Tuyết nhạy bén cảm giác được một điều gì đso cổ quái không bình thường, hơn nữa tất cả những chuyện này, đều hướng về Dạ Cô Tinh.
Giờ này khắc này, cô ấy đang đứng trước mặt mình, bốn mắt nhìn nhau, cơ thể giống như trở nên trong suốt, dưới ánh mắt cất giấu sự bén nhọn, sự sợ hãi của cô, trốn tránh, hoang mang bị bóc trần, phơi bày dưới ánh sáng.
Rõ ràng là mình hỏi cô ấy, nhưng cô ấy lại hỏi ngược lại mình.
“Tôi một mình cô đơn, không tiền không quền; đã không phải hoa nhường nguyệt thẹn, cũng không phải là nghiêng nước nghiêng thành…”
Dạ Cô Tinh vuốt cằm, gật đầu, xác nhận, cổ vũ cô ấy tiếp tục nói.
“Ngoại trừ tay chân có chút nhanh nhẹn, đầu óc thông minh chút, chiều cao vừa đủ, không béo quá, giả vờ thanh thuần được, sắm được vai lẳng lơ, hầu như trên người tôi chẳng có điểm nào có thể lợi dụng được.” Cô ấy bắt đầu vô cùng khách quan tiến hành đánh giá bản thân.
“Cho nên?” Đuôi mắt nhuộm ý cười, Dạ Cô Tinh thong dong nhìn cô ấy.
Đặng Tuyết cười, “Cho nên, tôi vẫn nên xem cái đã…”
Trên tay nhẹ nhàng, Dạ Cô Tinh giương mắt, lại thấy Đặng Tuyết ôm đồ vào lòng giống như bảo bối.
Được rồi, cô ấy thừa nhận, lần đầu tiên khi nhìn thấy những thứ này, sợ hãi nhiều hơn hiếu kỳ, nhưng có một chút không thể phủ nhận, cô ấy muốn xem, rất muốn xem, cực kỳ muốn xem!
Năm đó, điểm thi đại học của cô ấy còn cao hơn điểm chuẩn của đại học Bắc Kinh hẳn 20 điểm, thừa khả năng vào ngành quản lý pháp luật hot nhất của học viện Quang Hoa, nhưng cô ấy đã không ngần ngại chọn vào Khoa Vật lý Hạt nhân của đại học Bắc Kinh, chịu đựng nỗi cô đơn của nghiên cứu khoa học, chống lại cái cô độc của đêm dài đằng đẵng, tất cả, chỉ vì sở thích.
Có trời mới biết, khi nhận được bản fax, từ cái nhìn đầu tiên đã nhận ra số liệu phân tích thử nghiệm vũ khí hạt nhân bên trên vô cùng chuyên nghiệp, trái tim cô ấy bắt đầu đập thình thịch không ngừng.
Giống như con sư tử ngủ say trong cơ thể bị đánh thức, giây tiếp theo sẽ nhảy xổng ra.
Hiểu biết của Dạ Cô Tinh về Đặng Tuyết một lần nữa tăng lên một cấp độ cao mới, người con gái này, có hai mặt.
Một mặt an tĩnh mà chuyên nghiệp, mặt còn lại diễm lệ thô tục mà lẳng lơ.
Người trước, thạc sĩ nghiên cứu khoa học; người sau, cô gái thích tiệc tùng.
Một người con gái, có thể sống tách biệt rõ ràng như thế, hiểu rõ trắng đen, ngay cả Dạ Cô Tinh cũng nhịn không được phải giơ ngón tay cái.
Trên đời này, có người sống trong mơ hồ, có người mục tiêu rõ ràng, biết mình cần cái gì, thực hiện mơ ước của mình, mỗi bước đi, đều vô cùng rõ ràng.
“Đây là kỳ mấy?” Đặng Tuyết xem qua sơ bộ, mở miệng đã nắm được vấn đề chính.
“Kỳ thứ năm.”
Trong mắt hiện lên một tia hưng phấn, tay của cô ấy khẽ run rẩy, “Kỳ thứ năm… Thật sự là kỳ thứ năm! Còn nhanh hơn phòng thí nghiệm hai kỳ, trời ạ…”
Ý cười của Dạ Cô Tinh dần hiện rõ, đột nhiên nói, “Nếu như tiếp theo tiến hành thí nghiệm nổ, theo cô thấy, tỷ lệ thành công là bao nhiêu?”
Đặng Tuyết hít thở sâu, cân nhắc một lúc, mới nghiêm cẩn nói, mắt lộ vẻ thận trọng, “50%.”
Dạ Cô Tinh nhếch mày, “Lý do?”
Tề Dục phân tích tỷ lệ thành công ra là 67,33%, so với 50% còn cách cả một khoảng.
Đặng Tuyết nhún nhún vai, “Đương nhiên, đây chỉ là quan điểm cá nhân của tôi, kỳ thứ năm đã tiến hành nổ thử nghiệm thực sự quá sớm, mặc dù những số liệu nghiên cứu này rất đầy đủ, cũng đủ sức thuyết phục, nhưng vẫn có chỗ thiếu sót.”
“Thiếu?” Dạ Cô Tinh nhíu mày.
“Cô chủ xem, “ Đặng Tuyết chỉ vào một chỗ trên giấy, “Chỗ này, hệ số nguy hiểm hiện thị là 7%, nhưng nếu trong trường hợp thí nghiệm nổ hạt nhân thông thường, hệ số nguy hiểm nên khống chế ở dưới mức 0,3%, số liệu này vượt qua mức tiêu chuẩn! Tương đương với lấy mạng người ra làm trò đùa, dù sao, không ai có thể đảm bảo, phạm vi và cường độ phóng xạ sau thí nghiệm nổ, làm như vậy rất mạo hiểm!”
“Cô có đề xuất gì không?”
“Tiến hành kiểm tra số lượng thực nghiệm kỳ sáu, hơn nữa bắt tay vào kiểm tra lại số liệu của hệ thống kỳ bảy, cứ như vậy, hẳn là có thể giảm nguy hiểm xuống dưới mức tiêu chuẩn, hơn nữa tỷ lệ thành công cũng sẽ được nâng cao rất lớn.”
Dạ Cô Tinh gật đầu, “Cô suy nghĩ rất chu toàn, không hổ là đàn chị.”
Mặt Đặng Tuyết tối sầm, lại trêu cô ấy rồi!
“Phòng kho nhỏ bên kia vẫn chưa kiểm kê tính toán rõ ràng, tôi đi trước.” Đặng Tuyết trả báo cáo lại trong tay Dạ Cô Tinh, cẩn thận từng li từng tí.
Thứ này, nếu như tuồn ra ngoài, đoán chừng thế giới sẽ xảy ra thế chiến thứ ba mất, đến lúc đó, Dạ Cô Tinh sẽ trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của tất cả quốc gia và chính phủ trên thế giới, nói cho cùng, thứ đồ vũ khí hạt nhân này thật sự khiến cho người ta sợ hãi, một khi thí nghiệm nổ thành công, có nghĩa là có được sức mạnh hủy diệt trái đất và nhân loại.
Mà loại này sức mạnh này lại nằm trong tay của một người phụ nữ, thật sự khiến người ta ăn ngủ không yên!
Không cần tranh cãi bất cứ cái gì, trực tiếp làm phần tử khủng bố xử lý, nhổ cỏ nhổ tận gốc, cùng nhau tấn công!
Dạ Cô Tinh nhận lấy, nhẹ ừ một tiếng, “Cô đi làm việc đi.”
Đi tới cạnh cửa, tay vừa chạm lên cửa, chất giọng lạnh nhạt của Dạ Cô Tinh nhẹ nhàng truyền đến phía sau mình…
“Gương vỡ khó lành, lên thuyền rồi, nếu muốn xuống có lẽ sẽ rất khó đó.”
Động tác của Đặng Tuyết dừng lại, tay vẫn đặt trên cửa như cũ, xoay người cười nhạt, ánh mắt rơi vào trên xấp báo cáo thí nghiệm dày…
“Thành ý của tôi còn chưa đủ sao?” Cô ấy chủ động cầm lấy tập tài liệu kia.
“Đủ, cho nên, tôi mời cô lên thuyền.”
Đặng Tuyết mím môi cười, “Không phải tôi đã lên từ sớm rồi sao?” Chỉ cần gọi một tiếng, không cần người kéo, không cần người đẩy, tự bản thân cô ấy đã nhảy lên rồi.
Theo một nghĩa nào đó, Đặng Tuyết là một con bạc cực kỳ can đảm.
Bản thân từ lâu đã không còn một xu, lại càng không sợ thua nhiều hơn! Dù sao đi nữa cũng chỉ còn mỗi cái mạng, cho nên, cô ấy có gì mà không giám đánh?
Mà điểm ấy, cùng Dạ Cô Tinh, lại không mưu mà hợp!
Đặng Tuyết đẩy cửa rời đi, cô ấy không biết quyết định hôm nay là đúng hay sai, nhưng cô ấy không cách nào từ chối, cũng không muốn từ chối.
Dù sao đời này đã đủ khác người, đã từng làm gái, từng là nhân tình, nếu đã như vậy, vậy quay về làm phần tử khủng bố cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Thay đổi tư thế bước đi, cô ất ngâm nga một bài hát đi xuống tầng, ít nhất, cho tới bây giờ, cô ấy vẫn sống rất thoải mái, rất phóng khoáng.
Hôm nay có rượu, hôm nay say, ngày mai có chuyện, ngày mai lo.
“Tề Dục, là tôi.” Dạ Cô Tinh nhấn số gọi, bên kia rất nhanh đã bắt máy.
Đây là sau khi Dạ Cô Tinh lên đảo, lần đầu tiên dùng điện thoại liên hệ với anh ta, bình thường tham thảo số liệu đều là thông qua bưu kiện mã hóa.
“Tôi đây, cô nói đi.” Giọng nói của người đàn ông nhạt nhẽo trước sau như một, nhưng không phẳng lặng như lần đầu gặp mặt, cô có thể nghe rõ, trong lời nói tiềm ẩn sự dịu dàng.
Dạ Cô Tinh đứng phía trước cửa sổ, tầm mắt hướng về phía xa xa, “Thí nghiệm nổ hạt nhân trong tương lai sẽ hoãn lại hai kỳ, đợi số liệu ổn định, mới quyết định.”
“Vì sao?” Âm sắc người đàn ông căng thẳng, “Căn cứ thí nghiệm bên Bắc Phi dự tính tháng sau sẽ hoàn thành, chúng ta nên sớm chuẩn bị, thời gian vừa vặn bàn bạc. Nếu đợi hai kỳ nữa nhanh nhất cũng phải đến nửa năm sau…”
Kiên nhẫn nghe anh ta nói xong, Dạ Cô Tinh không cắt ngang.
“Nói xong chưa?”
“…”
“Nếu anh chưa nói xong, tôi có thể nghe anh nói tiếp.”
“… Điều tôi muốn nói, chỉ có từng đó.” Giọng người đàn ông có hơi khó chịu.
“Tề Dục, tôi đã nói rồi, không hi vọng anh lấy mạng sống ra làm trò đùa.”
“…”
“Hệ số nguy hiểm không hạ xuống dưới mức tiêu chuẩn, bất kể ai, trong đó bao gồm cả anh, cũng không cho phép tự mình tiến hành thí nghiệm!”
“…”
“Mệnh lệnh sao?” Người đàn ông cười khổ, khao khát nóng bỏng đang dâng trào dưới đáy mắt anh.
Dạ Cô Tinh bất đắc dĩ, “Chỉ là tôi lo lắng…”
Lo lắng sao?
Nở nụ cười yếu ớt, “Được, đều nghe em…”
Tắt điện thoại, lại gọi video họp với nhóm người Dạ Thất, Sầm Liệt, cũng giải quyết chuyện tồn đọng mấy ngày này.
Đợi khi làm xong mọi việc, mới phát hiện đã đến giờ cơm tối, Dạ Cô Tịch bỏ báo cáo thí nghiệm vào két sắt khóa lại, lại lau hết tất cả dấu vết sót lại, khóa cửa, xuống tầng.
Thang máy xuống được một nửa, tiếng người ầm ĩ truyền đến, Dạ Cô Tinh thuận mắt nhìn qua, đôi mi thanh tú khẽ nhếch lên.
Cô còn đang khó hiểu tại sao gần đây mắt cứ giật liên tục, đây thôi, phiền phức tìm tới cửa rồi.
“Tôi biết, như vậy không tiện, nhưng mà tôi thật sự không còn cách nào khác, xin cô đó, được không…” Uyển Tử Kỳ cả người chật vật, lớp trang điểm đẹp đẽ bị rửa sạch dưới nước mưa dính thành một nùi, lọn tóc ướt vẫn chảy tí tách, giày dưới chân cũng mất đi một chiếc.
Giống hệt như con chuột lột.
Đặng Tuyết khoanh tay trước ngực, chặn ở cửa, “Xin lỗi, nếu cô đã biết là không tiện, vậy xin hãy tự giác, đi thong thả, không tiễn.” Cô làm ra động tác mời.
Uyển Tử Kỳ cắn môi dưới, trong mắt lấp lánh nước mắt, “Bây giờ ngoài trời đang mưa to gió lớn, tôi muốn đi cũng đi không nổi!”
“Xin lỗi, đây là chuyện của cô.” Tiếng nói ngừng lại, Đặng Tuyết ra hiệu cho một người giúp việc gần nhất, “Bân, cô đi phòng để đồ tìm cho cô gái này chiếc ô.” Sau đó quay lại nói với Uyển Tử Kỳ, “Tôi có thể giúp cô, cũng chỉ có thế này thôi.”
Lúc này, Bân đã lấy ô tới, đưa tới tay Đặng Tuyết, “Đây, chỗ của cậu hai cách nhà chính không xa, dù sao cả người cô cũng ướt rồi, thực ra có cầm ô hay không thì cũng vậy thôi.”
Uyển Tử Kỳ cắn chặt môi dưới, toàn thân lạnh run, quả thực là bộ dạng bệnh kiều thấy mà thương, nhưng không đưa tay ra nhận lấy chiếc ô mà Đặng Tuyết đưa tới.
Khẽ hừ một tiếng, mắt Đặng Tuyết lộ ra vẻ khinh thường, bộ dáng Bạch liên hoa thuần khiết này cô ấy đã sớm chơi chán rồi.
Làm ơn, không đủ tư cách uy hiếp, hãy che đi đừng show ra nữa.
Chỉ có chút kỹ xảo này? Dùng để lừa nông dân thành thật phúc hậu sao?
Trước mặt một người từng trải như Đặng Tuyết này, Uyển Tử Kỳ chưa đủ trình, trong chốc lát đã không giả bộ được nữa, dứt khoát đứng thẳng người, mắt lộ ra vẻ hung ác.
“Cô chẳng qua chỉ là một người ở, có quyền gì mà cấm tôi đi vào?”
“Ái chà, “ Đặng Tuyết liếc mắt nhìn cô ta một lượt từ trên xuống. “Mới có một lát như thế đã không giả vờ nữa à? Chị đây còn đang chờ xem thằng hề biểu diễn mà!”
“Cô!”
“Được rồi, yên tĩnh chút đi, đến từ chỗ nào quay về chỗ đấy đi! Ít làm con thiêu thân lại, nếu không, chết thế nào, cô cũng không biết đâu!”
Uyển Tử Kỳ bị ánh mắt âm ngoan của Đặng Tuyết nhìn chằm chằm, toàn thân nổi da gà, hơn nữa cả người ướt đẫm, khiến cô ta sinh ra một cơn ớn lạnh.
“Cô tưởng cô nói như vậy là tôi sợ sao?” Cô ta cười, đôi mắt to tròn đen trắng rõ ràng, nhưng lại khiến cho người ta có loại ảo tưởng không chân thật, “Không ngờ, nhà chính chặt chẽ cẩn thận, lại xuất hiện loại người làm xảo quyệt như cô! Cô quả thực chính là đang làm ô uế thanh danh của An phu nhân!”
“Ồ? Cô ấy sao lại làm ô uế thanh danh của tôi rồi?” Dạ Cô Tinh đi tới, cả người mang dáng vẻ khô ráo mát mẻ, ung dung thoải mái, so với sự nhếch nhác của Uyển Tử Kỳ tạo nên sự đối lập rõ rệt.
“Phu nhân.” Đặng Tuyết lui tới bên cạnh, có lễ có tiết.
Trong nháy mắt Dạ Cô Tinh xuất hiện, trong mắt Uyển Tử Kỳ hiện lên nụ cười đắc ý. Nhưng rất nhanh được giấu đi sạch sẽ, trên mặt từ đầu tới cuối, đều là một bộ dáng cực kỳ tủi thân.
“An phu nhân, xin lỗi vì đã làm phiền. Một mình tôi ở trong phòng chán quá, nhịn không được ra ngoài đi dạo một chút, hít thở không khí trong lành, vốn tưởng rằng trời sẽ không mưa, không ngờ bão lại đến, trên đường không thấy có ai, lúc này mới muốn vào trú mưa nhờ một chút, không biết… chị có tiện không?”
Thực ra, những lời này có rất nhiều điểm đáng ngờ.
Ví dụ như, cô ta đi chỗ nào không đi, lại chọn nhà chính có bảo vệ nghiêm ngặt để vào?
Ví dụ nữa, ngày hôm qua trạm khí tượng đã thông báo rõ ràng thời gian bão đi qua, cả lượng mưa cũng dự báo rõ như ban ngày, hơn nữa còn thông báo đến mỗi nhà mỗi hộ, làm tốt công tác xác nhận.
Biết rõ sẽ xảy ra mưa to, cô ta sớm không ra ngoài, muộn không ra ngoài, lại trùng hợp đi vào cái giờ này?
Dạ Cô Tinh bất động thanh sắc đánh giá đóa bạch liên hoa đang khóc lóc thảm thương trước mắt này, giống như đang xem kỹ một kiện hàng hóa, khách quan không có một chút dịu dàng, lạnh lùng hà khắc lại sắc bén.
Không thể không thừa nhận, Uyển Tử Kỳ cũng có chút vốn liếng.
Mặt trứng ngỗng xinh xắn, làn da trắng nõn, mịn màng gần như nhìn không ra lỗ chân lông, càng không bị sạm da, mấy vấn đề về mụn trứng cá, môi hơi dày, nhìn rất gợi cảm, khiến người ta có cảm giác xúc động muốn hôn một cái, trên tổng thể khuôn mặt, đặc sắc nhất, phải kể đến đôi mắt ro tròn, không phải khung mặt của người châu Âu, trái lại bản thân lại mang dáng vẻ yểu điệu như mấy cô gái Hàn Quốc.
Dáng người cũng rất đẹp, eo nhỏ, mông cong, ngực lớn, nhất là sự quyến rũ của vòng một, chẳng trách An Tuyển Thần sẽ chọn cô ta làm đối tượng dã chiến, chắc hẳn, dùng rất bền…
Uyển Tử Kỳ để mặc cho Dạ Cô Tinh đánh giá, toàn thân lạnh run, nhưng vẫn lễ phép, luôn duy trì nụ cười trên khóe môi, cực kỳ giống một con thỏ trắng nhỏ không biết phản kháng.
“Cô yên tâm, tôi sẽ không quấy rầy lâu lắm đâu, chỉ là muốn thay một bộ đồ, tắm nước nóng, đợi tạnh mưa sẽ rời đi ngay.” Mắt cô ta lộ vẻ van xin, ngược lại Dạ Cô Tinh hiện ra vẻ khắt khe, loại tình huống đột ngột này cũng không giúp người ta, có hơi có chút khó xử.
Khi nói lời này, Uyển Tử Kỳ hơi nâng cao giọng, đám giúp việc trong nhà đều có thể nghe thấy cam đoan, thật đúng là biết tận dụng dư luận.
Đáng tiếc, tính toán của cô ta đã sai rồi.
Người có thể tới phục vụ ở nhà chính, có thể giống như những bà già bình thường chỉ biết buôn chuyện bên ngoài sao?
Mỗi một người ở đây đều được đào tạo bài bản, một ánh mắt cũng không liếc về phía bên này.
Mắt Đặng Tuyết lộ vẻ châm biếm, không tìm đường chết thì sẽ không chết.
“Cô cũng không cần giả bộ đáng thương nữa, biết điều chút, trở về…”
Dạ Cô Tinh giơ tay cắt ngang Đặng Tuyết, nhìn Uyển Tử Kỳ phá lệ cười ôn hòa, “Đã như vậy, cứ mời vào đi, tiện thể giúp người, cũng là tiện giúp chính mình, hơn nữa, tôi cũng không phải là người không hiểu lý lẽ…”
“An phu nhân, thật sự rất cảm ơn cô.” Ánh mắt Uyển Tử Kỳ lộ vẻ cảm kích.
“Không có gì, người một nhà, không cần nói nhiều.”
Da đầu Đặng Tuyết tê rần.
Uyển Tử Kỳ nheo mắt.
Dạ Cô Tinh lại cười hết sức ôn hoà, gần như ôn hòa đến mức quỷ dị.
“Bân, cô dẫn cô Uyển đến phòng khách, tìm một bộ đồ sạch sẽ đưa qua.”
“Cô Uyển, mời đi bên này.” Thái độ rất khách sáo, mắt nhìn thẳng, vừa nhìn là người đã được đào tạo bài bản.
Uyển Tử Kỳ nghìn ân vạn tạ.
“Tương Tú, cô lại đây.” Đặng Tuyết hướng về phía bên cạnh ngoắc tay, vừa liếc mắt qua phòng khách, “Giám sát chặt chẽ cô ta cho tôi, hiểu không?”
“Vâng.”
Dạ Cô Tinh lại không để ý, đi thẳng về phía sô pha, ngồi xuống, “Đừng có nghĩ người ta phức tạp như thế chứ.”
Dùng cách thức sứt sẹo này để bước vào nhà chính, thật sự không hề thông minh tí nào, đối thủ không ở cùng một đẳng cấp, đơn giản thô bạo là được rồi, không cần coi trọng quá mức.
Đặng Tuyết lại hiểu lầm ý của cô…
“Hóa ra cô chủ là ung dung ngồi thẳng bục câu cá, cẩn thận không bị mèo vơ lấy.”
Ý cười Dạ Cô Tinh càng thêm sâu, “Đây rõ ràng là một con hồ ly…”