Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 4 - Chương 95+96
Chương 95: ‘Chú’ người tình, biểu tượng thời thượng
Ngày hôm sau, Dạ Cô Tinh bò ra khỏi giường.
Khoảnh khắc mới mở mắt ra, cô nghi ngờ mình có phải đã được trùng tu lại không, xương khớp toàn thân như kiểu bị gãy rồi được nối lại.
Trong bóng tối, người đàn ông như một con dã thú, vồ lấy mà không thấy thỏa mãn.
Bởi vì việc dùng tay giúp King… khụ khụ…, suy cho cùng vẫn là Dạ Cô Tinh cảm thấy áy náy, nên cũng dung túng cho An Tuyển Hoàng giày vò, vài lần đau đến mức không chịu được, nhưng cuối cùng vẫn phải nhẫn nhịn không nói ra.
Mãi đến khi bình minh ló dạng, cô mới có một giấc ngủ yên bình.
Nhìn gần hơn một chút, mặt gương sáng mịn phản chiếu khuôn mặt nhợt nhạt của người phụ nữ, mí mắt cụp xuống, mặt mày ủ rũ, quầng mắt xanh đen càng khiến người khác sợ hơn, chỉ có đôi môi đỏ tươi như muốn rỉ máu.
Với diện mạo này căn bản là không có cách nào để bắt đầu công việc, hơn nữa cô còn hoa mắt chóng mặt, vì vậy cô gọi điện cho Trương Á lùi lại tất cả công việc của chiều hôm nay.
Than thở một tiếng, lại quay lên giường, vùi đầu trong giấc ngủ.
Sau khi tỉnh lại, không những không có dấu hiệu tốt hơn mà vùng bụng dưới còn đau âm ỉ, nghiêng mình một cái, đã cảm thấy có thứ gì đó trào ra từ trong cơ thể.
Thế mà lại tới trước cả một tuần!
Nheo mắt xuống giường, tìm băng vệ sinh, lao đầu vào phòng tắm, chưa đến một phút sau, Dạ Cô Tinh lại đung đưa trong chiếc váy ngủ bước ra ngoài, ngã xuống giường như một bao cát, tiếp tục sự nghiệp đi ngủ.
Không còn mơ thấy người phụ nữ dịu dàng đó, cũng không nhìn thấy King phiên bản thu nhỏ, trong mơ, là một cảnh tượng kỳ lạ và ám ảnh.
Giống như sương mù dày đặc, lại giống như tấm khăn che mặt, luôn luôn khiến người ta không nhìn được rõ ràng.
“Vợ… vợ ơi…” Trong mơ hồ, cô nghe thấy một tiếng gọi quen thuộc đang gọi mình, đột nhiên, một cảm giác mát lạnh ập đến, cô vô thức tiến lại gần.
An Tuyển Hoàng ngồi bên cạnh giường, dùng hết sức đánh thức cô dậy, nhưng thấy cô vẫn nằm im bất tỉnh.
Sắc mặt có chút thay đổi, anh đặt tay lên trán cô, “Nóng quá…”
“A… lạnh…”
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, “Minh Chiêu, mau mang Peter qua đây, bảo anh ta chuẩn bị trước hộp thuốc.”
“Vâng.”
Một chút nhói nhói từ cánh tay chuyền đến, lông mi giật giật, Dạ Cô Tinh dần dần tỉnh lại.
Trần nhà quen thuộc, chiếc giường quen thuộc, hơi nghiêng đầu lại, đụng phải đôi mắt màu nâu nhạt.
“Đừng cử động.”
Ngay khi cây kim được rút ra, cơn đau cũng biến mất theo.
Peter bỏ ống tiêm xuống, lấy từ trong túi áo ra một chiếc đèn pin nhỏ, tiến lên một bước, kiểm tra mí mắt.
“Tôi… bị làm sao vậy?” Mở miệng ra mới phát hiện cổ họng mình vừa khô vừa rát.
Peter đã chuẩn bị xong nhiệt kế, “Mở miệng ra, ngậm lại.”
Dạ Cô Tinh làm theo lời dặn.
“Ba mươi sáu độ năm, đã hạ sốt rồi.”
Lúc này, An Tuyển Hoàng đẩy cửa vào, một tay cầm chiếc ly thủy tinh, tay còn lại đặt xuống vài viên thuốc.
“Em tỉnh rồi…”
Dạ Cô Tinh nhếch môi lên, khẽ cười, chỉ là trên mặt vẫn chưa hết đỏ.
Đưa tay nhẹ nhàng vén phần tóc rối bên tai cô, “Tình hình hiện tại ra sao rồi?”
Ánh mắt nhìn vào Dạ Cô Tinh, nhưng thực chất là hỏi người bên cạnh.
“Vết thương bị viêm nhẹ, cho nên sốt cao, cộng thêm việc… quá tiêu hao sức lực, mới dẫn đến việc bị hôn mê. Tuy nhiên, sức khỏe phu nhân khá tốt, không có gì đáng ngại, chỉ cần nằm nghỉ ngơi trên giường hai hôm là có thể khỏe hẳn, trong thời gian này, không thể tiếp tục… vận động quá mạnh.”
Peter nói đầy hàm ý, nhưng cả hai đều hiểu.
Người đàn ông mặt lặng như nước, trong mắt hiện lên vẻ bối rối, “Anh đi xuống đi…”
“Vâng.”
Đợi cửa phòng ngủ đóng lại, Dạ Cô Tinh trực tiếp một cước đạp vào ngực người đàn ông.
An Tuyển Hoàng không né tránh, mạnh mẽ nhận lấy một đòn đánh đột ngột này.
“Anh giỏi quá ha!”
Anh tiến lên ôm cô, trong miệng lẩm bẩm một cách không phục, “Rõ ràng là em cũng thích mà…”
Dạ Cô Tinh ngay lập tức đỏ mặt.
Cô thừa nhận, tối qua người đàn ông này phát điên, có điều là cô cũng đã phát điên cùng anh.
“Ngoan, không giận nữa… uống thuốc trước đã.”
Lúc này Dạ Cô Tinh mới miễn cưỡng ngồi dậy, cầm lấy ly nước.
Vài viên thuốc trôi xuống bụng, hơi nghẹn lại ở cổ họng, khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
Người đàn ông giảm ánh đèn tối lại, sau đó kéo rèm cửa sổ xuống, trải lại chăn, mạnh mẽ vòng tay qua chiếc eo mảnh khảnh của người phụ nữ, đưa tay lên che trước mắt cô.
“Nghỉ ngơi đi.”
“Không giận nữa?”
Người đàn ông quai hàm cứng đờ, “Không liên quan đến em.”
“King… muốn em theo anh ta đến Pháp.”
Hít thở một hồi, lúc lâu sau mới nói ra một câu—”Anh, không, đồng, ý.”
Dạ Cô Tinh nhĩu mày cười, “Cho nên, em từ chối rồi.”
“Vợ…”
“Tay anh để chỗ nào vậy!”
“Anh biết chừng mực…”
Giấc ngủ này, Dạ Cô Tinh ngủ thật sâu, không còn nằm mơ nữa.
Lúc tỉnh dậy, màn đêm đã buông xuống, ngoài cửa sổ là một màu đen tối.
Lúc xuống giường vô ý lật điện thoại rơi xuống nền nhà, cô ấy nhặt lên và mở lại máy.
Mười mấy dòng tin nhắn chuyển đến, đều là lời nhắc về cuộc gọi nhỡ của Trương Á.
Cô ấy gọi lại, rất nhanh được kết nối—
“Chị Cô Tinh, chị ốm rồi à? Đã đỡ hơn chưa?”
“Sao em lại biết?”
“Buổi chiều em gọi liên tục, là anh rể nói cho em biết.”
Dạ Cô Tinh sững sờ một lúc mới phản ứng lại, tiếng “anh rể” này là gọi An Tuyển Hoàng.
“Nghỉ ngơi cả ngày, đỡ nhiều rồi.”
“Về công việc em đã sắp xếp ổn thỏa rồi, có thể hủy em đều đã hủy, không hủy được thì đều hoãn lại.”
“Ừ, làm phiền em rồi.”
“Đấy là trách nhiệm em nên làm.”
Cúp điện thoại, Dạ Cô Tinh ngẩng đầu nhìn đồng hồ, tám giờ rưỡi.
Nghĩ một hồi, lại gọi điện cho Anh Tử Lạc.
“Lạc Lạc, là dì.”
“Dì nhỏ…”
“Minh Chiêu có tới tìm con chưa?”
“À… tìm, có tìm.”
Lông mày khẽ nhíu lại, “Có vẻ con rất mệt?”
“À… không phải đâu.”
Trong ánh điện lập lòe, Dạ Cô Tinh như nghĩ ra điều gì, sắc mặt hơi khó hiểu, “Vậy… vậy con làm việc đi, có thời gian sẽ gọi lại cho con.”
Ngay lập tức tắt máy.
Con sói đói đã đánh ngã chú cừu nhỏ rồi sao?
Nhớ đến khuôn mặt lạnh như băng của Minh Chiêu, và còn có giọng nói yêu kiều vừa nãy của Lạc Lạc, Dạ Cô Tinh đưa kết luận—
Có những người, cợt nhả thẳng thừng như Minh Triệt; Trong khi có những người, lại là lầm lì xì ra khói như Minh Chiêu.
“Tỉnh rồi à?” An Tuyển Hoàng đẩy cửa vào.
Dạ Cô Tinh lao vào trong vòng tay người đàn ông, “Lần sau anh mà muốn phạt Minh Chiêu thì cứ phạt nặng vào, em sẽ không ngăn cản nữa.” Vẻ mặt nghiêm túc.
Tận hưởng sự chủ động hiếm thấy của người phụ nữ, An Tuyển Hoàng nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, hai tay nâng mông lên, giống như đang ôm con gái vậy.
“Có lí do gì không?”
Dạ Cô Tinh giữ chặt cổ người đàn ông, hơi động đậy, điều chỉnh tư thế, “Đương nhiên là có. Anh ta bắt nạt cháu gái em!”
“Vậy là ai cho người ta kỳ nghỉ bảy ngày?”
“…”
Bị An Tuyển Hoàng bế xuống lầu ăn tối, trước ánh nhìn kinh hãi của ngươi giúp việc, Dạ Cô Tinh lại khá điềm tĩnh.
Hơn nữa An Tuyển Hoàng còn coi cô như con gái, không chỉ bế trong lòng, mà còn tự mình đút cho cô ăn.
Nếu như là trước kia, cô nhất định sẽ cảm thấy khó chịu, kêu gào đòi xuống, nhưng bây giờ, ai kêu cô là bệnh nhân cơ chứ?
Toàn thân mềm nhũn, không có sức lực, vẫn là dựa vào vòng tay người đàn ông này thoải mái hơn, ấm áp dễ chịu.
Chiếc cằm đặt lên vai người đàn ông, Dạ Cô Tinh không biết từ lúc nào buột miệng gọi lên một tiếng— “Chú.”
Là ai nói, người đang ông chăm sóc một cô gái như chon gái của mình, thì mới là tình yêu đích thực?
Dạ Cô Tinh mỉm cười, đôi tay đang ôm người đàn ông siết chặt hơn.
“Làm sao bây giờ, cả đời nãy cũng không buông tay được nữa rồi?”
“Vậy thì, mãi mãi đừng buông tay ra?”
Quay lại phòng ngủ, Dạ Cô Tinh đi lại hai vòng để tiêu hóa, người đàn ông bước vào phòng tắm.
Gọi điện thoại cho Dạ Thất, hỏi về những việc trong Dạ Xã, lại liên lạc với Vu Sâm, bảo anh ta xử lý nhanh công việc trong Bang Ám Dạ, rồi nhanh chóng di chuyển xuống phía nam, chủ trì đại cục.
Cùng với sự phát triển không ngừng của Dạ Xã trong hai năm qua, nhà họ An ở phía bắc lại chậm chễ ra tay, bang Tam Hợp vốn ôm thái độ đã không kìm chế được nữa, cũng bắt đầu rục rịch manh động.
Thường xuyên gây chuyện ở Quảng Đông, ra sức khiêu khích Dạ Xã, một mặt khác, cũng là lợi dụng điều này để thăm dò độ nông sâu.
Dù gì, đã hơn một năm nay rồi cũng không có tin tức gì của “cậu Dạ.”
Nhà máy quân sự ở Giang Tây không ngừng được mở rộng, những khẩu súng do Tiền Kỳ Bân chế tạo còn có uy lực mạnh mẽ hơn những loại vũ khí mà chính phủ Ấn Độ chính thức công bố.
Phòng thí nghiệm có Tề Dục trấn giữ, mà bãi thử nghiệm hạt nhân ở Ai Cập đã hoàn thành từ một tháng trước, Âu Dương đã quay trở về Trung Quốc và thi đỗ nghiên cứu sinh khoa vật lý hạt nhân của đại học Bắc Kinh, có thể tiếp tục ở lại đội của Diêm Đông Bình.
“Tề Dục, là tôi.”
“Tôi biết.” Dửng dưng như nước.
“Nghe ông Tiền nói, anh định đích thân đến Ai Cập?”
“Đúng vậy.”
“…Cũng tốt. Có anh ở đó, tôi cũng yên tâm hơn.”
Bên kia khẽ cười.
“Nhưng mà, lúc cho nổ, tôi nhất định phải có mặt. Nghe rõ chưa?”
“…”
“Tề Dục?”
“Tôi đây.”
“Anh muốn đi Ai Cập, tôi đồng ý. Có điều, anh không thể tự ý hành động.”
“…Được.”
Cuộc gọi thứ tư của Dạ Cô Tinh là gọi đến liên bang Nga.
“Tam Tam…”
“Nhất Nhất à, tại sao bây giờ em mới nhớ gọi điện thoại cho anh vậy? Anh đợi đến nỗi nụ héo hoa tàn rồi.”
“Tam Tam, có trò vui rồi, có đi không?”
Chử Vưu hai mắt sáng lên, “Nói nghe xem.”
“Năm sau đi Ai Cập quan sát phóng bom nguyên tử.”
“Em em em, thế mà…”
Dạ Cô Tinh cúp máy, tắt luôn điện thoại.
Bên kia, Chử Vưu ngẩng đầu lên trời thở dài, “Nói chuyện nửa chừng, lại có kiểu người đáng ghét như vậy!”
Dạ Cô Tinh cười thầm, có thể tưởng tượng ra sự bối rối đang ngứa ngáy trong lòng của ai đó.
“Không mời anh sao?” Người đàn ông mặc chiếc áo ngủ, phần eo hơi lộ ra, hơi nước bốc lên.
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
Cảnh đêm yên tĩnh.
Ngày hôm sau, Dạ Cô Tinh hoạt động lại với đầy nhiệt huyết, trừ cánh tay đang bị thương ra thì không có gì đáng ngại.
Không quan tâm gì nữa, lao đầu vào công việc.
Điều đáng nói nhất ở đây là, chưa đến hai tiếng đồng hồ kể từ khi phát hành tạp chí ELLE số mới nhất, Dạ Cô Tinh đã nhận được lời mời trở thành người đại diện cho JimmyChoo.
“Nữ hoàng trong các thương hiệu giày cao gót! Chúa ơi–” Trương Á kích động nhảy cẫng lên.
Dạ Cô Tinh làm một động tác im lặng, nhấc điện thoại lên, “Tôi cần thời gian hai ngày để suy nghĩ.”
Đầu dây bên kia điện thoại, là một người cũng hơi lố, “Trời ơi! Cô không phải nên đồng ý ngay sao! Thật là khiến người ta khó mà tin tưởng… trong thời gian hai ngày cô suy nghĩ, chúng tôi có thể thay đổi ý kiến bất cứ lúc nào, như vậy, cô vẫn còn muốn suy nghĩ thêm sao?”
“Sure!” Không hề kiêu ngạo nôn nóng, bốn bề yên ổn.
“Ok, tôi sẽ báo lại cho bộn phận Marketing, bye.”
“Chị Cô Tinh, sao chị lại…” Trương Á lo lắng như con kiến bò trong chảo lửa, vòng qua vòng lại.
“Vội cái gì? Người khác vừa gọi một tiếng là em đi ngay, có phải hơi mất giá rồi không?”
“Làm, làm giá?”
Dạ Cô Tinh như có chủ ý, “Có thể nói như vậy.”
“Trời ơi, như này ở Trung Quốc sẽ bị cộng đồng mạng mắng chết mất!”
“Em cũng nói rồi đấy, là ở Trung Quốc.”
Trương Á không hiểu được rốt cuộc là Dạ Cô Tinh định làm gì, chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng, cho đến chiều ngày hôm sau, trang web chính thức của JimmyChoo phát hành thông báo, hi vọng có thể hợp tác cùng Athena Ye, kính mời cô ấy trở thành người đại diện của mùa mới nhất.
Theo như thông báo, trong số mười ngôi sao được đề cử, bọn họ đã rất thích khí chất cao ngạo của Athena, và trùng hợp với chủ đề thiết kế của mùa năm nay, hiện tại đang tích cực tìm kiếm sự hợp tác.
Cộng thêm dấu chấm câu, chỉ vỏn vẹn ba trăm hai mươi lăm chữ, ý nghĩa biểu đạt lại không chỉ đơn giản như vẻ ngoài nhìn thấy.
Đầu tiên, JimmyChoo bày tỏ ý định hợp tác.
Sau đó, là khen ngợi Dạ Cô Tinh, tiếp theo quảng bá dòng sản phẩm mới của mùa này— Cao cấp và quyến rũ.
Thứ ba, sáu chữ “Đang tìm kiếm sự hợp tác” đã thể hiện rõ mối quan hệ của hai bên, là JimmyChoo vội vàng mời Athena, chứ không phải Dạ Cô Tinh níu kéo không bỏ.
Chiêu này, đã đủ cho cô nở mặt nở mày.
Như câu nói, thể hiện đủ thành ý.
“Tiểu Á, gọi cho JimmyChoo.”
“Vâng.”
“Chị Cô Tinh, bên kia nói ngày mai có thể ký hợp đồng.”
“Bảo bên kia gửi fax cho Tinh Huy trước một bản để lập hồ sơ.”
“Em vẫn còn một câu hỏi.”
Dạ Cô Tinh nhấp một ngụm sữa, “Em nói đi.”
“Tại sao lúc bắt đầu chị không đồng ý, bây giờ lại đồng ý rồi?”
“Nhìn từ bên ngoài, đây là một sự lựa chọn hai chiều, nhưng trên thực tế, đây chính là JimmyChoo đơn phương thực hiện, bởi vì, người đại diện mà bọn họ chọn không chỉ có mình chị. Cho nên, vấn đề không nằm ở việc chị có đồng ý hay không, cho dù chị có đồng ý đi nữa, cuối cùng cũng không chắc chắn là chị.”
Nếu đã như vậy, tại sao không để bản thân được nâng cao lên chút?
Người khác đều yêu thích việc trở thành người đại diện, nhưng cô không cần thiết.
Bản thân cũng không phải củ cải, sao có thể cho phép người ngoài được tự do lựa chọn?
Nếu đối phương đã không đủ thành ý, cô hà tất phải lãng phí tình cảm?
Trung Quốc coi trong lý lịch, tu dưỡng, người Mỹ không chơi trò này!
Muốn nổi tiếng, thì phải có một cái mác nổi bật, hoặc là điên dại, hoặc là quyến rũ, tóm lại là quý ở bản chất chứ không cần nhiều.
Giống như hiện tai, hình tượng Athena trong mắt người dân ở Mỹ, ngoài danh hiệu bà An đầy ánh hào quang ra, còn là biểu tượng thời thượng độc lập!
“Vậy tại sao bây giờ lại đồng ý rồi?”
“Bởi vì, đối phương đã dâng lên đủ thành ý.”
Trương Á tâm phục khẩu phục.
Xem ra, thứ cô ta cần học còn rất nhiều…
Chương 96: Huyền thoại phòng vé, lưới lớn đầy trời
Chuyện làm đại diện thương hiệu cho Jimmy Choo được quyết định rất nhanh, do Dạ Huy Nguyệt phụ trách bàn bạc từ xa cùng phía bên kia.
Thu nhập hơn triệu đô, đổi sang nhân dân tệ là gần tám chữ số.
Dư luận xôn xao.
Phải biết, mức phí đại diện thương hiệu này đã đuổi sát hàng hiệu hạng nhất ở nước Mỹ!
Dạ Cô Tinh không ra mặt can thiệp, cũng không lợi dụng lực ảnh hưởng của nhà họ An ở Bắc Mỹ để tạo áp lực với tòa soạn báo, cho dù đứng ở trung tâm gió lốc, cũng vẫn thản nhiên mà đối mặt.
Ngay từ đầu, số người nghi ngờ chiếm đa số.
Người mới lần đầu tiến vào thị trường nước Mỹ, dựa vào cái gì nhận phí đại diện thương hiệu ở mức giá trên trời như thế?
Không chỉ có như thế, còn thu hoạch được thù lao bằng nữ ngôi sao hạng nhất nước mình.
Bất đắc dĩ, phía Jimmy Choo vẫn kiên trì bắt đầu dùng Dạ Cô Tinh, đồng thời nhanh chóng ký hợp đồng, dĩ nhiên ván đã đóng thuyền, không thể sửa đổi.
Đối mặt với truyền thông bao vây chặn đánh, Dạ Cô Tinh thay đổi cách làm việc rình rang lúc trước, chuyên tâm đầu tư quay quảng cáo.
Nét mặt lạnh nhạt, bóng lưng bướng bỉnh, còn có lúc cô không cười tự mang thuộc tính ba phần lạnh lùng, lập tức đẩy cái tên Athena này lên ngai vàng “Nữ vương lạnh lùng”.
Một khi hình tượng đã dựng nên, bất kể làm cái gì, đều sẽ bị dán lên nhãn hiệu cố định.
Tỉ như, vì để tạo nên hình tượng nhân vật nữ chính chán chường đẹp lạnh lùng trong hình quảng cáo, Dạ Cô Tinh trực tiếp ở phim trường đốt thuốc, thậm chí để cho chuyên viên trang điểm vẽ lên một đóa hoa anh túc màu đen ở bên cổ mình.
Thắt lưng ôm sát màu đen, quần bò rách bó sát người, ắt không thể thiếu ủng ngắn gắn đinh, đạp mạnh vào thùng xăng cũ kỹ, khuỷu tay chống lên đầu gối, một tay khác còn kẹp lấy điếu thuốc lá đốm lửa lấm tấm.
Chán chường, lạnh lùng, được cô phát huy được vô cùng sinh động.
Ngay cả đạo diễn nhìn quen người đẹp đều nhìn ngây người, huống chi những paparazzi cầm máy ảnh, núp trong bóng tối chụp trộm kia?
Tách một tiếng, hoàn mỹ dừng hình.
Ngày thứ hai, ảnh chụp đăng báo, thu hoạch vô số người kinh ngạc tán thưởng.
“Cao lãnh” cái từ này, tựa hồ đã trở thành của riêng Athena.
Trong vòng ba ngày, Dạ Cô Tinh hiệu suất cao hoàn thành công việc quay chụp, vung lên ống tay áo, không mang đi một áng mây.
Trong lúc đó, số liệu phòng vé của Rose & Lion thẳng tắp leo cao, ngắn ngủi một tuần lễ, lại đạt đến 800 triệu, lại không hề có dấu hiệu hạ nhiệt, một đường hát vang tiến mạnh, phóng tới cửa ải lớn1 tỷ.
Cohen nụ cười treo trên mặt, một hơi ôm lấy ba chương trình phỏng vấn.
Âu phục giày da, tinh thần phấn chấn.
Mức độ xuất hiện cũng gần với nhân vật chính trong phim, ở Hollywood càng là nhận được nhiều tán dương.
Phải biết, không nhiều đạo diễn có thể đột phá doanh thu 1 tỷ, kể cả nhóm đạo diễn nổi tiếng đã ở ẩn hay đã tạ thế, cũng rất ít.
Cohen, trong nháy mắt thành gấu trúc lớn—— được mọi người săn đón.
Một bộ phim “hành động tình cảm” tràn ngập màu đen bạo lực, đâu chỉ lăng xê được một mình Cohen?
Leo vốn không có tiếng tăm gì nhờ vào đó cá chép xoay người, cũng theo đó lấn sân vào Hollywood, ký hơp đồng với công ty điện ảnh Hoàn Cầu, các phim liên tục mời anh ta tham dự.
Vai diễn Capone của anh ta thậm chí còn được so sánh với nhân vật nam chính Mike trong phim Bố già cực hot năm đó.
Cùng là bố già của mafia, năm đó vẫn chưa thỏa mãn tiếc nuối, tựa hồ ở nội dung cốt truyện của Rose & Lion đã lấy được hoàn mỹ truyền thừa.
Mà Leo thì được nâng lên ngang hàng cùng địa vị với Marlon Brando.
Cũng may anh ta không ngốc, biết rõ quá được chú mục chưa chắc là chuyện tốt, ở trong một buổi phỏng vấn, bị phóng viên hỏi cách nhìn của anh ta với “Tiền nhiệm Bố già”, anh ta khiêm tốn đáp lại ——
“Tiền bối là vĩnh hằng kinh điển, đã trở thành tiêu chí một thời đại không cách nào xóa nhòa, mà thứ tôi cần học tập còn rất nhiều, tôi xin gửi lời chào tới tiền bối!”
Dạ Cô Tinh thực hiện hứa hẹn ban đầu, giúp anh ta thoát ly gia tộc Ives, bảo vệ anh ta an toàn không lo ở trên địa bàn Bắc Mỹ.
King Ives không tỏ thái độ gì về điều này, nhìn ra được, Leo rất sợ người anh trai này.
Johnstone dựa vào nhân vật Alice này, làm mới sắc đẹp và sức hút nam tính của mình một lần nữa.
Mà cặp đôi bách hợp ẩn Rose và Alice cũng đã hoà tan ngàn vạn trái tim hủ nữ.
Cái vấn đề ai là vợ ai là chồng này, từ khi phim được công chiếu tới giờ, đề tài này vẫn hot mãi không giảm.
“Gương mặt kia của Samnor, man thế cơ mà, cô ấy nhất định là chồng!”
“Athena cũng rất đẹp trai mà! Mặc dù ngũ quan nhìn qua không manly như Samnor, nhưng người ta thắng ở khí chất! Xem xét, chính là ông chồng bá đạo phúc hắc, tuyệt đối có thể làm công.”
Mỗi người có nhận định riêng, ai cũng có lý lẽ riêng của mình.
Một website tên là “For Lesbian” còn tiến hành lấy phiếu ý kiến trên phạm vi lớn.
Kết quả cho thấy, số người ủng hộ Samnor là chồng chiếm 58%, Dạ Cô Tinh đành phải chịu phậm ‘làm vợ’.
Tóm lại, danh tiếng của Johnstone càng tiến một bước.
Nếu nói ai là người thắng lợi lớn nhất, thì chính là nhân vật nữ chính kiêm nhà sản xuất Dạ Cô Tinh!
Dựa vào cường độ xuất hiện cao độ trong khoảng thời gian này, cái tên Athena Ye đã nhấc lên một làn sóng lớn ở giới giải trí nước Mỹ, lực ảnh hưởng không thua kém Đổng Nguyệt lúc trước một chút nào.
Từ chụp trang bìa tạp chí, đến chụp ảnh đường phố, cùng tham dự trình diễn cho mấy thương hiệu trong tuần lễ thời trang New York lần này, đã đưa cô gái phương Đông có nhan sắc tuyệt vời này lên vị trí biểu tượng của giới thời trang.
Mặc dù, trước mắt vẫn là một diễn viên nhỏ, nhưng người có thể nhận được sự tán thưởng thật lòng của “Lão phật gia” không nhiều, Athena chính là một người trong số đó.
Dạ Cô Tinh đại biểu Diệp Nhĩ có mặt ở sàn catwalk của Chanel trong tuần lễ thời trang New York, cùng “Lão phật gia” Karl Lagerfeld ngồi chung hàng thứ nhất, hai người cách nhau khoảng bốn năm người.
Cùng ngày, cô mặc một bộ đầm ống màu vàng nhạt, tóc vén lên thật cao, làm cho vóc dáng mảnh mai trở nên tinh tế và thanh lịch hơn, mà thương hiệu cô mặc chính là Two.
Khi ‘lão phật gia’ lên sân khấu chào cảm ơn, đi ngang qua người cô, bước chân dừng lại, thoáng chốc hội tụ tất cả tiêu điểm và tia sáng.
“Gu thẩm mỹ của cô rất ổn.” Ông ta chỉ vào vị trí của khóa thắt lưng.
Lần trước phát bệnh, lại thêm vết thương nhiễm trùng, không thể không ăn kiêng, mấy ngày này gầy mất 2kg, lễ phục vốn dĩ vừa vặn bây giờ lại hơi rộng chút, nhất là ở eo.
Lúc này Dạ Cô Tinh mới tự mình mang thêm thắt lưng, nhưng mà để cho người ta làm thành dạng nút bọc.
Chính là một câu nói như vậy, khiến Dạ Cô Tinh trở thành tiêu điểm lần nữa.
Trừ bỏ danh tiếng tăng lên, giá trị thương mại Rose & Lion mang tới cũng không thể đo lường, cô đã kiếm được rất nhiều tiền, cuối cùng phần lớn lợi nhuận được đầu tư vào studio Tinh Huy dưới hình thức tài trợ, mà phía Dạ Huy Nguyệt cũng bắt đầu bàn bạc công việc niêm yết sàn chứng khoán.
Trong chớp mắt, lễ Giáng Sinh qua đi, ngày tết của Trung Quốc—— Tết Nguyên Đán, theo nhau mà tới.
Sau khi Rose & Lion sáng tạo ra huyền thoại phòng vé ở Bắc Mỹ, đã bắt đầu được công chiếu ở Hồng Kông, Ma Cao và Đài Loan, cuối cùng vào ngày thứ ba của đầu năm mới, được công chiếu ở Trung Quốc đại lục.
Buổi công chiếu đông nghịt, sự kiện lớn chưa từng có!
Thậm chí còn bóp chết doanh thu phòng vé của những bộ phim chiếu cùng thời điểm, thế như chẻ tre.
Mà Dạ Cô Tinh, tiểu hoa đán đã im hơi lặng tiếng nửa năm vì chiến đấu không ngừng ở nước ngoài, trở về với dáng vẻ mạnh mẽ của một nữ vương, giẫm lên hoa tươi và vô vàn lời ca ngợi, xung quanh là tiếng vỗ tay cùng ngạc nhiên, đã chứng minh cô tồn tại mạnh mẽ như một thần thoại.
“Con gái! Con gái ruột của tui đó! Đẹp đến mức hộc máu luôn đó.”
“Nữ thần, nguyện hiến dâng cả thể xác lẫn tâm hồn này cho em, mọi thứ của tôi đều cho em hết… [vẻ mặt che ngực say mê]”
“Ulatroi—— lầu trên đúng là thứ đàn ông không biết xấu hổ, đi sang một bên tự mình soi gương đi! Cái mặt này, con gái nhà tui không có thèm ngó ngàng tới đâu ha!”
“Hứ! Tui yêu thích là được!”
“Con gái nhà chúng ta giỏi quá! Tuyệt vời!”
Weibo như cháo nóng sôi trào, mỗi bình luân đều nhiệt liệt, xúc động, mừng rỡ như điên, đã không có từ ngữ nào có thể diễn tả được tâm trạng của họ lúc này.
Làm fan của Áo Tím, bọn họ, cảm thấy vô cùng vinh dự!
Ngay khi dân chúng nước Mỹ còn đắm chìm trong không khí vui mừng của lễ Giáng sinh cách đây không lâu, khi không cách nào tự kềm chế, thành phố Chicago đã xảy ra một vụ xả súng hàng loạt gây ra hậu quả nghiêm trọng, tám người tử vong, ba mươi hai người vô tội bị thương.
Sau khi Tổng cục An ninh Liên bang nhận được báo cáo, nhanh chóng chạy tới hiện trường, nhưng ở trong vũng máu, phát hiện Anthony Colano —— cậu chủ gia tộc Lucas, mà anh ta đang cầm một khẩu súng tiểu liên trong tay, chết không nhắm mắt.
Trải qua điều tra, vụ án được phán định là các băng đảng xã hội đen thanh trừng lẫn nhau, mục đích là cướp đoạt một lô Heroin độ tinh khiết cao có giá trị không nhỏ!
Các phương tiện truyền thông lớn hành động nhanh chóng, lao tới hiện trường xảy ra án mạng, tiến hành phát sóng trực tiếp.
Ảnh hưởng của xã hội không ngừng mở rộng, xã hội đen không kiêng nể gì cả đã hoàn toàn khơi dậy sự chán ghét và phẫn nộ của dân chúng.
Phản kháng, theo nhau mà đến.
Văn phòng Nhà Trắng đã phê duyệt công văn —— điều tra rõ việc này, cần phải dạy dỗ bọn mafia thật thê thảm.
Rất nhanh, cấp cao của gia tộc Lucas có liên quan tới việc này toàn bộ bị bắt, chờ bị khởi tố.
Mà có một thế lực ngầm lại núp ở hậu phương, từng bước xâm chiếm hết địa bàn gia tộc Lucas.
Thành phố Las Vegas, thành phố Denver, thành phố Detroit, thành phố Kansas, thành phố Los Angeles, thành phố Milwaukee, thành phố Boston, Philadelphia, thành phố Pittsburgh, New York, Rogers, thành phố Rockford, các phạm vi thế lực đều bị nhà họ An thu nạp.
Dạ Cô Tinh đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn bầu trời tối tăm mờ mịt.
Cô biết, An Tuyển Hoàng quăng ra tấm lưới lớn, bây giờ, đã bắt đầu thu lưới.
Gia tộc Lucas gây chuyện thất bại hoàn toàn, tiếp đó, trong năm gia tộc lớn, thực lực của Gambino mạnh nhất, đứng mũi chịu sào.
Thái cực sinh lưỡng nghi, bên đen bên trắng.
Bây giờ, đen vượt qua ranh giới, trắng không thể thờ ơ.
Phản kích, là điều tất nhiên.
Giết gà dọa khỉ, là sách lược.
Carlo- người nắm quyền gia tộc Gambino bị tố cáo buôn lậu đạn được, bị giải vào ngục ngay tại trận.
Đặc lệnh của tòa án —— không cho bảo lãnh!
Cứ như vậy, đường đường là người đứng đầu của một gia tộc lại bị nhốt nửa tháng trong ngục giam tăm tối, kêu trời không được, kêu đất không xong.
Carlo biết, đây là chính phủ đang ra oai phủ đầu.
Một bang phái, vẫn là không cách nào chống lại cơ quan quốc gia, cho nên, anh ta sáng suốt lựa chọn dàn xếp ổn thỏa.
Ngoan ngoãn ở trong tù, mặc cho gia tộc Gambino mất hết thể diện.
Nhưng mà, so với Lucas tổn thương nguyên khí nặng nề, tình hình trước mắt của anh ta đã là tốt lắm rồi.
Cho nên, khi được anh ta vẫn cười rất tươi.
Nhưng khi anh ta biết được gia tộc bị thiệt hại ba đường dây buôn lậu, và lượng hàng hóa giá trị lên tới 80 triệu đô, thì nụ cười cứng ngắc trên khóe môi, giống như bị người lăng trì một lớp da thịt trên người.
Đau quá!
“An Tuyển Hoàng, được lắm!”
Về phần King, ngay từ một tuần lễ trước, đã tổn thất thế lực ngầm vất vả tâm sức gầy dựng 10 năm, nếu không phải anh ta chạy nhanh, đã sớm thành vong hồn dưới họng súng.
“Tên đó đáng chết.” Đây là nguyên văn của An Tuyển Hoàng.
Trong nháy mắt đó, sự tàn nhẫn bùng phát ra, ngay cả Dạ Cô Tinh cũng không khỏi giật mình.
Một giây sau, bị người ôm mạnh vào trong lòng, trước ngực kề sát nhau, không có chút khe hở nào, cô có thể cảm nhận được rõ ràng sức lực nổi nóng của người đàn ông này, mang theo cảm giác ngột ngạt và tham muốn giữ lấy làm cho người ta nghẹt thở
“Em, chỉ có thể là của anh.”
Cuộc chiến giữa đàn ông, cô không can thiệp, cũng không có ý định để Dạ Xã đến nước Mỹ phân chia miếng bánh béo bở này.
Dù sao cũng là nhà mình, không cần thiết.
Dứt khoát không để ý tới mọi thứ, dành thời gian liên tiếp ra mấy album ảnh.
Một bộ ảnh là phong cách đường phố, một bộ khác là trình diễn thời trang trên sàn catwalk, còn có một bộ chụp phong cách ngầu lòi với siêu xe.
Tuyệt mỹ vô song, đẹp tới mức không có thiên lý.
Danh tiếng ngày càng tăng cao không hạ, lượng tiêu thụ liên tục tăng lên.
Trương Á cũng vì thế mà bận tới mức chân không chạm đất.
Dạ Cô Tinh cũng thấy hơi xót cô ấy, đề nghị để Huy Nguyệt phái một người trợ lý khác qua, hai người cùng nhau chia sẻ công việc.
Không ngờ cô ấy lại một mực từ chối.
“Chị Cô Tinh, em làm được mà!”
“Vậy sao?”
“Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.”
Dạ Cô Tinh tôn trọng ý kiến của cô ấy, nghĩ cũng gần tới cửa ải cuối năm rồi, thời gian ở lại Mỹ sẽ không quá lâu, cũng tùy cô ấy vậy.
Giữa tháng giêng, Rose & Lion tuyên bố đột phá hai tỷ doanh thu phòng vé, vượt qua mức doanh thu 2 tỷ 185 triệu đô của Biệt hiệu XX, còn cao hơn gần 530 triệu đô, chỉ phải đứng dưới Avatar, sáng tạo ra huyền thoại phòng vé làm cho người khiếp sợ.
Dạ Cô Tinh với tư cách nhà sản xuất mở tiệc chiêu đãi toàn bộ diễn viên chính và nhân viên công tác, luận công ban thưởng.
Một bữa cơm, chủ và khách đều vui vẻ.
Sau đó, Dạ Cô Tinh lại đâm đầu vào công việc, bận tới chân không chạm đất.
Phía An Tuyển Hoàng, mọi thứ đều tiến hành đâu vào đấy, hai nhà Lucas và Gambino tổn thương nguyên khí nặng nề, nhất là nhà Lucas, người thừa kế chết rồi, đại lão cũng bị kết án, gắng gượng chống cự, thực tế sớm đã chia năm xẻ bè—— một cơn gió thổi qua, sẽ sụp đổ ngay!
Đối với ba nhà còn lại, An Tuyển Hoàng cũng không có ý định động tới.
Chỉ cần an phận thủ thường, thì có thể bình an sống qua ngày.
Đây chính là bài học xương máu, cũng là qua chiến dịch này, An Tuyển Hoàng muốn mafia hiểu một đạo lý.
—— Nước Mỹ, không còn là nơi mà năm gia tộc lớn có thể tùy ý quát tháo, và nhà họ An càng không phải là tồn tại mà bọn họ có thể tùy ý trêu chọc!
Ngay lúc hai người bàn bạc ngày về, một cuộc điện thoại đến từ đảo Chiêm Ngao khiến hai người trở tay không kịp…
Ngày hôm sau, Dạ Cô Tinh bò ra khỏi giường.
Khoảnh khắc mới mở mắt ra, cô nghi ngờ mình có phải đã được trùng tu lại không, xương khớp toàn thân như kiểu bị gãy rồi được nối lại.
Trong bóng tối, người đàn ông như một con dã thú, vồ lấy mà không thấy thỏa mãn.
Bởi vì việc dùng tay giúp King… khụ khụ…, suy cho cùng vẫn là Dạ Cô Tinh cảm thấy áy náy, nên cũng dung túng cho An Tuyển Hoàng giày vò, vài lần đau đến mức không chịu được, nhưng cuối cùng vẫn phải nhẫn nhịn không nói ra.
Mãi đến khi bình minh ló dạng, cô mới có một giấc ngủ yên bình.
Nhìn gần hơn một chút, mặt gương sáng mịn phản chiếu khuôn mặt nhợt nhạt của người phụ nữ, mí mắt cụp xuống, mặt mày ủ rũ, quầng mắt xanh đen càng khiến người khác sợ hơn, chỉ có đôi môi đỏ tươi như muốn rỉ máu.
Với diện mạo này căn bản là không có cách nào để bắt đầu công việc, hơn nữa cô còn hoa mắt chóng mặt, vì vậy cô gọi điện cho Trương Á lùi lại tất cả công việc của chiều hôm nay.
Than thở một tiếng, lại quay lên giường, vùi đầu trong giấc ngủ.
Sau khi tỉnh lại, không những không có dấu hiệu tốt hơn mà vùng bụng dưới còn đau âm ỉ, nghiêng mình một cái, đã cảm thấy có thứ gì đó trào ra từ trong cơ thể.
Thế mà lại tới trước cả một tuần!
Nheo mắt xuống giường, tìm băng vệ sinh, lao đầu vào phòng tắm, chưa đến một phút sau, Dạ Cô Tinh lại đung đưa trong chiếc váy ngủ bước ra ngoài, ngã xuống giường như một bao cát, tiếp tục sự nghiệp đi ngủ.
Không còn mơ thấy người phụ nữ dịu dàng đó, cũng không nhìn thấy King phiên bản thu nhỏ, trong mơ, là một cảnh tượng kỳ lạ và ám ảnh.
Giống như sương mù dày đặc, lại giống như tấm khăn che mặt, luôn luôn khiến người ta không nhìn được rõ ràng.
“Vợ… vợ ơi…” Trong mơ hồ, cô nghe thấy một tiếng gọi quen thuộc đang gọi mình, đột nhiên, một cảm giác mát lạnh ập đến, cô vô thức tiến lại gần.
An Tuyển Hoàng ngồi bên cạnh giường, dùng hết sức đánh thức cô dậy, nhưng thấy cô vẫn nằm im bất tỉnh.
Sắc mặt có chút thay đổi, anh đặt tay lên trán cô, “Nóng quá…”
“A… lạnh…”
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, “Minh Chiêu, mau mang Peter qua đây, bảo anh ta chuẩn bị trước hộp thuốc.”
“Vâng.”
Một chút nhói nhói từ cánh tay chuyền đến, lông mi giật giật, Dạ Cô Tinh dần dần tỉnh lại.
Trần nhà quen thuộc, chiếc giường quen thuộc, hơi nghiêng đầu lại, đụng phải đôi mắt màu nâu nhạt.
“Đừng cử động.”
Ngay khi cây kim được rút ra, cơn đau cũng biến mất theo.
Peter bỏ ống tiêm xuống, lấy từ trong túi áo ra một chiếc đèn pin nhỏ, tiến lên một bước, kiểm tra mí mắt.
“Tôi… bị làm sao vậy?” Mở miệng ra mới phát hiện cổ họng mình vừa khô vừa rát.
Peter đã chuẩn bị xong nhiệt kế, “Mở miệng ra, ngậm lại.”
Dạ Cô Tinh làm theo lời dặn.
“Ba mươi sáu độ năm, đã hạ sốt rồi.”
Lúc này, An Tuyển Hoàng đẩy cửa vào, một tay cầm chiếc ly thủy tinh, tay còn lại đặt xuống vài viên thuốc.
“Em tỉnh rồi…”
Dạ Cô Tinh nhếch môi lên, khẽ cười, chỉ là trên mặt vẫn chưa hết đỏ.
Đưa tay nhẹ nhàng vén phần tóc rối bên tai cô, “Tình hình hiện tại ra sao rồi?”
Ánh mắt nhìn vào Dạ Cô Tinh, nhưng thực chất là hỏi người bên cạnh.
“Vết thương bị viêm nhẹ, cho nên sốt cao, cộng thêm việc… quá tiêu hao sức lực, mới dẫn đến việc bị hôn mê. Tuy nhiên, sức khỏe phu nhân khá tốt, không có gì đáng ngại, chỉ cần nằm nghỉ ngơi trên giường hai hôm là có thể khỏe hẳn, trong thời gian này, không thể tiếp tục… vận động quá mạnh.”
Peter nói đầy hàm ý, nhưng cả hai đều hiểu.
Người đàn ông mặt lặng như nước, trong mắt hiện lên vẻ bối rối, “Anh đi xuống đi…”
“Vâng.”
Đợi cửa phòng ngủ đóng lại, Dạ Cô Tinh trực tiếp một cước đạp vào ngực người đàn ông.
An Tuyển Hoàng không né tránh, mạnh mẽ nhận lấy một đòn đánh đột ngột này.
“Anh giỏi quá ha!”
Anh tiến lên ôm cô, trong miệng lẩm bẩm một cách không phục, “Rõ ràng là em cũng thích mà…”
Dạ Cô Tinh ngay lập tức đỏ mặt.
Cô thừa nhận, tối qua người đàn ông này phát điên, có điều là cô cũng đã phát điên cùng anh.
“Ngoan, không giận nữa… uống thuốc trước đã.”
Lúc này Dạ Cô Tinh mới miễn cưỡng ngồi dậy, cầm lấy ly nước.
Vài viên thuốc trôi xuống bụng, hơi nghẹn lại ở cổ họng, khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
Người đàn ông giảm ánh đèn tối lại, sau đó kéo rèm cửa sổ xuống, trải lại chăn, mạnh mẽ vòng tay qua chiếc eo mảnh khảnh của người phụ nữ, đưa tay lên che trước mắt cô.
“Nghỉ ngơi đi.”
“Không giận nữa?”
Người đàn ông quai hàm cứng đờ, “Không liên quan đến em.”
“King… muốn em theo anh ta đến Pháp.”
Hít thở một hồi, lúc lâu sau mới nói ra một câu—”Anh, không, đồng, ý.”
Dạ Cô Tinh nhĩu mày cười, “Cho nên, em từ chối rồi.”
“Vợ…”
“Tay anh để chỗ nào vậy!”
“Anh biết chừng mực…”
Giấc ngủ này, Dạ Cô Tinh ngủ thật sâu, không còn nằm mơ nữa.
Lúc tỉnh dậy, màn đêm đã buông xuống, ngoài cửa sổ là một màu đen tối.
Lúc xuống giường vô ý lật điện thoại rơi xuống nền nhà, cô ấy nhặt lên và mở lại máy.
Mười mấy dòng tin nhắn chuyển đến, đều là lời nhắc về cuộc gọi nhỡ của Trương Á.
Cô ấy gọi lại, rất nhanh được kết nối—
“Chị Cô Tinh, chị ốm rồi à? Đã đỡ hơn chưa?”
“Sao em lại biết?”
“Buổi chiều em gọi liên tục, là anh rể nói cho em biết.”
Dạ Cô Tinh sững sờ một lúc mới phản ứng lại, tiếng “anh rể” này là gọi An Tuyển Hoàng.
“Nghỉ ngơi cả ngày, đỡ nhiều rồi.”
“Về công việc em đã sắp xếp ổn thỏa rồi, có thể hủy em đều đã hủy, không hủy được thì đều hoãn lại.”
“Ừ, làm phiền em rồi.”
“Đấy là trách nhiệm em nên làm.”
Cúp điện thoại, Dạ Cô Tinh ngẩng đầu nhìn đồng hồ, tám giờ rưỡi.
Nghĩ một hồi, lại gọi điện cho Anh Tử Lạc.
“Lạc Lạc, là dì.”
“Dì nhỏ…”
“Minh Chiêu có tới tìm con chưa?”
“À… tìm, có tìm.”
Lông mày khẽ nhíu lại, “Có vẻ con rất mệt?”
“À… không phải đâu.”
Trong ánh điện lập lòe, Dạ Cô Tinh như nghĩ ra điều gì, sắc mặt hơi khó hiểu, “Vậy… vậy con làm việc đi, có thời gian sẽ gọi lại cho con.”
Ngay lập tức tắt máy.
Con sói đói đã đánh ngã chú cừu nhỏ rồi sao?
Nhớ đến khuôn mặt lạnh như băng của Minh Chiêu, và còn có giọng nói yêu kiều vừa nãy của Lạc Lạc, Dạ Cô Tinh đưa kết luận—
Có những người, cợt nhả thẳng thừng như Minh Triệt; Trong khi có những người, lại là lầm lì xì ra khói như Minh Chiêu.
“Tỉnh rồi à?” An Tuyển Hoàng đẩy cửa vào.
Dạ Cô Tinh lao vào trong vòng tay người đàn ông, “Lần sau anh mà muốn phạt Minh Chiêu thì cứ phạt nặng vào, em sẽ không ngăn cản nữa.” Vẻ mặt nghiêm túc.
Tận hưởng sự chủ động hiếm thấy của người phụ nữ, An Tuyển Hoàng nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, hai tay nâng mông lên, giống như đang ôm con gái vậy.
“Có lí do gì không?”
Dạ Cô Tinh giữ chặt cổ người đàn ông, hơi động đậy, điều chỉnh tư thế, “Đương nhiên là có. Anh ta bắt nạt cháu gái em!”
“Vậy là ai cho người ta kỳ nghỉ bảy ngày?”
“…”
Bị An Tuyển Hoàng bế xuống lầu ăn tối, trước ánh nhìn kinh hãi của ngươi giúp việc, Dạ Cô Tinh lại khá điềm tĩnh.
Hơn nữa An Tuyển Hoàng còn coi cô như con gái, không chỉ bế trong lòng, mà còn tự mình đút cho cô ăn.
Nếu như là trước kia, cô nhất định sẽ cảm thấy khó chịu, kêu gào đòi xuống, nhưng bây giờ, ai kêu cô là bệnh nhân cơ chứ?
Toàn thân mềm nhũn, không có sức lực, vẫn là dựa vào vòng tay người đàn ông này thoải mái hơn, ấm áp dễ chịu.
Chiếc cằm đặt lên vai người đàn ông, Dạ Cô Tinh không biết từ lúc nào buột miệng gọi lên một tiếng— “Chú.”
Là ai nói, người đang ông chăm sóc một cô gái như chon gái của mình, thì mới là tình yêu đích thực?
Dạ Cô Tinh mỉm cười, đôi tay đang ôm người đàn ông siết chặt hơn.
“Làm sao bây giờ, cả đời nãy cũng không buông tay được nữa rồi?”
“Vậy thì, mãi mãi đừng buông tay ra?”
Quay lại phòng ngủ, Dạ Cô Tinh đi lại hai vòng để tiêu hóa, người đàn ông bước vào phòng tắm.
Gọi điện thoại cho Dạ Thất, hỏi về những việc trong Dạ Xã, lại liên lạc với Vu Sâm, bảo anh ta xử lý nhanh công việc trong Bang Ám Dạ, rồi nhanh chóng di chuyển xuống phía nam, chủ trì đại cục.
Cùng với sự phát triển không ngừng của Dạ Xã trong hai năm qua, nhà họ An ở phía bắc lại chậm chễ ra tay, bang Tam Hợp vốn ôm thái độ đã không kìm chế được nữa, cũng bắt đầu rục rịch manh động.
Thường xuyên gây chuyện ở Quảng Đông, ra sức khiêu khích Dạ Xã, một mặt khác, cũng là lợi dụng điều này để thăm dò độ nông sâu.
Dù gì, đã hơn một năm nay rồi cũng không có tin tức gì của “cậu Dạ.”
Nhà máy quân sự ở Giang Tây không ngừng được mở rộng, những khẩu súng do Tiền Kỳ Bân chế tạo còn có uy lực mạnh mẽ hơn những loại vũ khí mà chính phủ Ấn Độ chính thức công bố.
Phòng thí nghiệm có Tề Dục trấn giữ, mà bãi thử nghiệm hạt nhân ở Ai Cập đã hoàn thành từ một tháng trước, Âu Dương đã quay trở về Trung Quốc và thi đỗ nghiên cứu sinh khoa vật lý hạt nhân của đại học Bắc Kinh, có thể tiếp tục ở lại đội của Diêm Đông Bình.
“Tề Dục, là tôi.”
“Tôi biết.” Dửng dưng như nước.
“Nghe ông Tiền nói, anh định đích thân đến Ai Cập?”
“Đúng vậy.”
“…Cũng tốt. Có anh ở đó, tôi cũng yên tâm hơn.”
Bên kia khẽ cười.
“Nhưng mà, lúc cho nổ, tôi nhất định phải có mặt. Nghe rõ chưa?”
“…”
“Tề Dục?”
“Tôi đây.”
“Anh muốn đi Ai Cập, tôi đồng ý. Có điều, anh không thể tự ý hành động.”
“…Được.”
Cuộc gọi thứ tư của Dạ Cô Tinh là gọi đến liên bang Nga.
“Tam Tam…”
“Nhất Nhất à, tại sao bây giờ em mới nhớ gọi điện thoại cho anh vậy? Anh đợi đến nỗi nụ héo hoa tàn rồi.”
“Tam Tam, có trò vui rồi, có đi không?”
Chử Vưu hai mắt sáng lên, “Nói nghe xem.”
“Năm sau đi Ai Cập quan sát phóng bom nguyên tử.”
“Em em em, thế mà…”
Dạ Cô Tinh cúp máy, tắt luôn điện thoại.
Bên kia, Chử Vưu ngẩng đầu lên trời thở dài, “Nói chuyện nửa chừng, lại có kiểu người đáng ghét như vậy!”
Dạ Cô Tinh cười thầm, có thể tưởng tượng ra sự bối rối đang ngứa ngáy trong lòng của ai đó.
“Không mời anh sao?” Người đàn ông mặc chiếc áo ngủ, phần eo hơi lộ ra, hơi nước bốc lên.
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
Cảnh đêm yên tĩnh.
Ngày hôm sau, Dạ Cô Tinh hoạt động lại với đầy nhiệt huyết, trừ cánh tay đang bị thương ra thì không có gì đáng ngại.
Không quan tâm gì nữa, lao đầu vào công việc.
Điều đáng nói nhất ở đây là, chưa đến hai tiếng đồng hồ kể từ khi phát hành tạp chí ELLE số mới nhất, Dạ Cô Tinh đã nhận được lời mời trở thành người đại diện cho JimmyChoo.
“Nữ hoàng trong các thương hiệu giày cao gót! Chúa ơi–” Trương Á kích động nhảy cẫng lên.
Dạ Cô Tinh làm một động tác im lặng, nhấc điện thoại lên, “Tôi cần thời gian hai ngày để suy nghĩ.”
Đầu dây bên kia điện thoại, là một người cũng hơi lố, “Trời ơi! Cô không phải nên đồng ý ngay sao! Thật là khiến người ta khó mà tin tưởng… trong thời gian hai ngày cô suy nghĩ, chúng tôi có thể thay đổi ý kiến bất cứ lúc nào, như vậy, cô vẫn còn muốn suy nghĩ thêm sao?”
“Sure!” Không hề kiêu ngạo nôn nóng, bốn bề yên ổn.
“Ok, tôi sẽ báo lại cho bộn phận Marketing, bye.”
“Chị Cô Tinh, sao chị lại…” Trương Á lo lắng như con kiến bò trong chảo lửa, vòng qua vòng lại.
“Vội cái gì? Người khác vừa gọi một tiếng là em đi ngay, có phải hơi mất giá rồi không?”
“Làm, làm giá?”
Dạ Cô Tinh như có chủ ý, “Có thể nói như vậy.”
“Trời ơi, như này ở Trung Quốc sẽ bị cộng đồng mạng mắng chết mất!”
“Em cũng nói rồi đấy, là ở Trung Quốc.”
Trương Á không hiểu được rốt cuộc là Dạ Cô Tinh định làm gì, chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng, cho đến chiều ngày hôm sau, trang web chính thức của JimmyChoo phát hành thông báo, hi vọng có thể hợp tác cùng Athena Ye, kính mời cô ấy trở thành người đại diện của mùa mới nhất.
Theo như thông báo, trong số mười ngôi sao được đề cử, bọn họ đã rất thích khí chất cao ngạo của Athena, và trùng hợp với chủ đề thiết kế của mùa năm nay, hiện tại đang tích cực tìm kiếm sự hợp tác.
Cộng thêm dấu chấm câu, chỉ vỏn vẹn ba trăm hai mươi lăm chữ, ý nghĩa biểu đạt lại không chỉ đơn giản như vẻ ngoài nhìn thấy.
Đầu tiên, JimmyChoo bày tỏ ý định hợp tác.
Sau đó, là khen ngợi Dạ Cô Tinh, tiếp theo quảng bá dòng sản phẩm mới của mùa này— Cao cấp và quyến rũ.
Thứ ba, sáu chữ “Đang tìm kiếm sự hợp tác” đã thể hiện rõ mối quan hệ của hai bên, là JimmyChoo vội vàng mời Athena, chứ không phải Dạ Cô Tinh níu kéo không bỏ.
Chiêu này, đã đủ cho cô nở mặt nở mày.
Như câu nói, thể hiện đủ thành ý.
“Tiểu Á, gọi cho JimmyChoo.”
“Vâng.”
“Chị Cô Tinh, bên kia nói ngày mai có thể ký hợp đồng.”
“Bảo bên kia gửi fax cho Tinh Huy trước một bản để lập hồ sơ.”
“Em vẫn còn một câu hỏi.”
Dạ Cô Tinh nhấp một ngụm sữa, “Em nói đi.”
“Tại sao lúc bắt đầu chị không đồng ý, bây giờ lại đồng ý rồi?”
“Nhìn từ bên ngoài, đây là một sự lựa chọn hai chiều, nhưng trên thực tế, đây chính là JimmyChoo đơn phương thực hiện, bởi vì, người đại diện mà bọn họ chọn không chỉ có mình chị. Cho nên, vấn đề không nằm ở việc chị có đồng ý hay không, cho dù chị có đồng ý đi nữa, cuối cùng cũng không chắc chắn là chị.”
Nếu đã như vậy, tại sao không để bản thân được nâng cao lên chút?
Người khác đều yêu thích việc trở thành người đại diện, nhưng cô không cần thiết.
Bản thân cũng không phải củ cải, sao có thể cho phép người ngoài được tự do lựa chọn?
Nếu đối phương đã không đủ thành ý, cô hà tất phải lãng phí tình cảm?
Trung Quốc coi trong lý lịch, tu dưỡng, người Mỹ không chơi trò này!
Muốn nổi tiếng, thì phải có một cái mác nổi bật, hoặc là điên dại, hoặc là quyến rũ, tóm lại là quý ở bản chất chứ không cần nhiều.
Giống như hiện tai, hình tượng Athena trong mắt người dân ở Mỹ, ngoài danh hiệu bà An đầy ánh hào quang ra, còn là biểu tượng thời thượng độc lập!
“Vậy tại sao bây giờ lại đồng ý rồi?”
“Bởi vì, đối phương đã dâng lên đủ thành ý.”
Trương Á tâm phục khẩu phục.
Xem ra, thứ cô ta cần học còn rất nhiều…
Chương 96: Huyền thoại phòng vé, lưới lớn đầy trời
Chuyện làm đại diện thương hiệu cho Jimmy Choo được quyết định rất nhanh, do Dạ Huy Nguyệt phụ trách bàn bạc từ xa cùng phía bên kia.
Thu nhập hơn triệu đô, đổi sang nhân dân tệ là gần tám chữ số.
Dư luận xôn xao.
Phải biết, mức phí đại diện thương hiệu này đã đuổi sát hàng hiệu hạng nhất ở nước Mỹ!
Dạ Cô Tinh không ra mặt can thiệp, cũng không lợi dụng lực ảnh hưởng của nhà họ An ở Bắc Mỹ để tạo áp lực với tòa soạn báo, cho dù đứng ở trung tâm gió lốc, cũng vẫn thản nhiên mà đối mặt.
Ngay từ đầu, số người nghi ngờ chiếm đa số.
Người mới lần đầu tiến vào thị trường nước Mỹ, dựa vào cái gì nhận phí đại diện thương hiệu ở mức giá trên trời như thế?
Không chỉ có như thế, còn thu hoạch được thù lao bằng nữ ngôi sao hạng nhất nước mình.
Bất đắc dĩ, phía Jimmy Choo vẫn kiên trì bắt đầu dùng Dạ Cô Tinh, đồng thời nhanh chóng ký hợp đồng, dĩ nhiên ván đã đóng thuyền, không thể sửa đổi.
Đối mặt với truyền thông bao vây chặn đánh, Dạ Cô Tinh thay đổi cách làm việc rình rang lúc trước, chuyên tâm đầu tư quay quảng cáo.
Nét mặt lạnh nhạt, bóng lưng bướng bỉnh, còn có lúc cô không cười tự mang thuộc tính ba phần lạnh lùng, lập tức đẩy cái tên Athena này lên ngai vàng “Nữ vương lạnh lùng”.
Một khi hình tượng đã dựng nên, bất kể làm cái gì, đều sẽ bị dán lên nhãn hiệu cố định.
Tỉ như, vì để tạo nên hình tượng nhân vật nữ chính chán chường đẹp lạnh lùng trong hình quảng cáo, Dạ Cô Tinh trực tiếp ở phim trường đốt thuốc, thậm chí để cho chuyên viên trang điểm vẽ lên một đóa hoa anh túc màu đen ở bên cổ mình.
Thắt lưng ôm sát màu đen, quần bò rách bó sát người, ắt không thể thiếu ủng ngắn gắn đinh, đạp mạnh vào thùng xăng cũ kỹ, khuỷu tay chống lên đầu gối, một tay khác còn kẹp lấy điếu thuốc lá đốm lửa lấm tấm.
Chán chường, lạnh lùng, được cô phát huy được vô cùng sinh động.
Ngay cả đạo diễn nhìn quen người đẹp đều nhìn ngây người, huống chi những paparazzi cầm máy ảnh, núp trong bóng tối chụp trộm kia?
Tách một tiếng, hoàn mỹ dừng hình.
Ngày thứ hai, ảnh chụp đăng báo, thu hoạch vô số người kinh ngạc tán thưởng.
“Cao lãnh” cái từ này, tựa hồ đã trở thành của riêng Athena.
Trong vòng ba ngày, Dạ Cô Tinh hiệu suất cao hoàn thành công việc quay chụp, vung lên ống tay áo, không mang đi một áng mây.
Trong lúc đó, số liệu phòng vé của Rose & Lion thẳng tắp leo cao, ngắn ngủi một tuần lễ, lại đạt đến 800 triệu, lại không hề có dấu hiệu hạ nhiệt, một đường hát vang tiến mạnh, phóng tới cửa ải lớn1 tỷ.
Cohen nụ cười treo trên mặt, một hơi ôm lấy ba chương trình phỏng vấn.
Âu phục giày da, tinh thần phấn chấn.
Mức độ xuất hiện cũng gần với nhân vật chính trong phim, ở Hollywood càng là nhận được nhiều tán dương.
Phải biết, không nhiều đạo diễn có thể đột phá doanh thu 1 tỷ, kể cả nhóm đạo diễn nổi tiếng đã ở ẩn hay đã tạ thế, cũng rất ít.
Cohen, trong nháy mắt thành gấu trúc lớn—— được mọi người săn đón.
Một bộ phim “hành động tình cảm” tràn ngập màu đen bạo lực, đâu chỉ lăng xê được một mình Cohen?
Leo vốn không có tiếng tăm gì nhờ vào đó cá chép xoay người, cũng theo đó lấn sân vào Hollywood, ký hơp đồng với công ty điện ảnh Hoàn Cầu, các phim liên tục mời anh ta tham dự.
Vai diễn Capone của anh ta thậm chí còn được so sánh với nhân vật nam chính Mike trong phim Bố già cực hot năm đó.
Cùng là bố già của mafia, năm đó vẫn chưa thỏa mãn tiếc nuối, tựa hồ ở nội dung cốt truyện của Rose & Lion đã lấy được hoàn mỹ truyền thừa.
Mà Leo thì được nâng lên ngang hàng cùng địa vị với Marlon Brando.
Cũng may anh ta không ngốc, biết rõ quá được chú mục chưa chắc là chuyện tốt, ở trong một buổi phỏng vấn, bị phóng viên hỏi cách nhìn của anh ta với “Tiền nhiệm Bố già”, anh ta khiêm tốn đáp lại ——
“Tiền bối là vĩnh hằng kinh điển, đã trở thành tiêu chí một thời đại không cách nào xóa nhòa, mà thứ tôi cần học tập còn rất nhiều, tôi xin gửi lời chào tới tiền bối!”
Dạ Cô Tinh thực hiện hứa hẹn ban đầu, giúp anh ta thoát ly gia tộc Ives, bảo vệ anh ta an toàn không lo ở trên địa bàn Bắc Mỹ.
King Ives không tỏ thái độ gì về điều này, nhìn ra được, Leo rất sợ người anh trai này.
Johnstone dựa vào nhân vật Alice này, làm mới sắc đẹp và sức hút nam tính của mình một lần nữa.
Mà cặp đôi bách hợp ẩn Rose và Alice cũng đã hoà tan ngàn vạn trái tim hủ nữ.
Cái vấn đề ai là vợ ai là chồng này, từ khi phim được công chiếu tới giờ, đề tài này vẫn hot mãi không giảm.
“Gương mặt kia của Samnor, man thế cơ mà, cô ấy nhất định là chồng!”
“Athena cũng rất đẹp trai mà! Mặc dù ngũ quan nhìn qua không manly như Samnor, nhưng người ta thắng ở khí chất! Xem xét, chính là ông chồng bá đạo phúc hắc, tuyệt đối có thể làm công.”
Mỗi người có nhận định riêng, ai cũng có lý lẽ riêng của mình.
Một website tên là “For Lesbian” còn tiến hành lấy phiếu ý kiến trên phạm vi lớn.
Kết quả cho thấy, số người ủng hộ Samnor là chồng chiếm 58%, Dạ Cô Tinh đành phải chịu phậm ‘làm vợ’.
Tóm lại, danh tiếng của Johnstone càng tiến một bước.
Nếu nói ai là người thắng lợi lớn nhất, thì chính là nhân vật nữ chính kiêm nhà sản xuất Dạ Cô Tinh!
Dựa vào cường độ xuất hiện cao độ trong khoảng thời gian này, cái tên Athena Ye đã nhấc lên một làn sóng lớn ở giới giải trí nước Mỹ, lực ảnh hưởng không thua kém Đổng Nguyệt lúc trước một chút nào.
Từ chụp trang bìa tạp chí, đến chụp ảnh đường phố, cùng tham dự trình diễn cho mấy thương hiệu trong tuần lễ thời trang New York lần này, đã đưa cô gái phương Đông có nhan sắc tuyệt vời này lên vị trí biểu tượng của giới thời trang.
Mặc dù, trước mắt vẫn là một diễn viên nhỏ, nhưng người có thể nhận được sự tán thưởng thật lòng của “Lão phật gia” không nhiều, Athena chính là một người trong số đó.
Dạ Cô Tinh đại biểu Diệp Nhĩ có mặt ở sàn catwalk của Chanel trong tuần lễ thời trang New York, cùng “Lão phật gia” Karl Lagerfeld ngồi chung hàng thứ nhất, hai người cách nhau khoảng bốn năm người.
Cùng ngày, cô mặc một bộ đầm ống màu vàng nhạt, tóc vén lên thật cao, làm cho vóc dáng mảnh mai trở nên tinh tế và thanh lịch hơn, mà thương hiệu cô mặc chính là Two.
Khi ‘lão phật gia’ lên sân khấu chào cảm ơn, đi ngang qua người cô, bước chân dừng lại, thoáng chốc hội tụ tất cả tiêu điểm và tia sáng.
“Gu thẩm mỹ của cô rất ổn.” Ông ta chỉ vào vị trí của khóa thắt lưng.
Lần trước phát bệnh, lại thêm vết thương nhiễm trùng, không thể không ăn kiêng, mấy ngày này gầy mất 2kg, lễ phục vốn dĩ vừa vặn bây giờ lại hơi rộng chút, nhất là ở eo.
Lúc này Dạ Cô Tinh mới tự mình mang thêm thắt lưng, nhưng mà để cho người ta làm thành dạng nút bọc.
Chính là một câu nói như vậy, khiến Dạ Cô Tinh trở thành tiêu điểm lần nữa.
Trừ bỏ danh tiếng tăng lên, giá trị thương mại Rose & Lion mang tới cũng không thể đo lường, cô đã kiếm được rất nhiều tiền, cuối cùng phần lớn lợi nhuận được đầu tư vào studio Tinh Huy dưới hình thức tài trợ, mà phía Dạ Huy Nguyệt cũng bắt đầu bàn bạc công việc niêm yết sàn chứng khoán.
Trong chớp mắt, lễ Giáng Sinh qua đi, ngày tết của Trung Quốc—— Tết Nguyên Đán, theo nhau mà tới.
Sau khi Rose & Lion sáng tạo ra huyền thoại phòng vé ở Bắc Mỹ, đã bắt đầu được công chiếu ở Hồng Kông, Ma Cao và Đài Loan, cuối cùng vào ngày thứ ba của đầu năm mới, được công chiếu ở Trung Quốc đại lục.
Buổi công chiếu đông nghịt, sự kiện lớn chưa từng có!
Thậm chí còn bóp chết doanh thu phòng vé của những bộ phim chiếu cùng thời điểm, thế như chẻ tre.
Mà Dạ Cô Tinh, tiểu hoa đán đã im hơi lặng tiếng nửa năm vì chiến đấu không ngừng ở nước ngoài, trở về với dáng vẻ mạnh mẽ của một nữ vương, giẫm lên hoa tươi và vô vàn lời ca ngợi, xung quanh là tiếng vỗ tay cùng ngạc nhiên, đã chứng minh cô tồn tại mạnh mẽ như một thần thoại.
“Con gái! Con gái ruột của tui đó! Đẹp đến mức hộc máu luôn đó.”
“Nữ thần, nguyện hiến dâng cả thể xác lẫn tâm hồn này cho em, mọi thứ của tôi đều cho em hết… [vẻ mặt che ngực say mê]”
“Ulatroi—— lầu trên đúng là thứ đàn ông không biết xấu hổ, đi sang một bên tự mình soi gương đi! Cái mặt này, con gái nhà tui không có thèm ngó ngàng tới đâu ha!”
“Hứ! Tui yêu thích là được!”
“Con gái nhà chúng ta giỏi quá! Tuyệt vời!”
Weibo như cháo nóng sôi trào, mỗi bình luân đều nhiệt liệt, xúc động, mừng rỡ như điên, đã không có từ ngữ nào có thể diễn tả được tâm trạng của họ lúc này.
Làm fan của Áo Tím, bọn họ, cảm thấy vô cùng vinh dự!
Ngay khi dân chúng nước Mỹ còn đắm chìm trong không khí vui mừng của lễ Giáng sinh cách đây không lâu, khi không cách nào tự kềm chế, thành phố Chicago đã xảy ra một vụ xả súng hàng loạt gây ra hậu quả nghiêm trọng, tám người tử vong, ba mươi hai người vô tội bị thương.
Sau khi Tổng cục An ninh Liên bang nhận được báo cáo, nhanh chóng chạy tới hiện trường, nhưng ở trong vũng máu, phát hiện Anthony Colano —— cậu chủ gia tộc Lucas, mà anh ta đang cầm một khẩu súng tiểu liên trong tay, chết không nhắm mắt.
Trải qua điều tra, vụ án được phán định là các băng đảng xã hội đen thanh trừng lẫn nhau, mục đích là cướp đoạt một lô Heroin độ tinh khiết cao có giá trị không nhỏ!
Các phương tiện truyền thông lớn hành động nhanh chóng, lao tới hiện trường xảy ra án mạng, tiến hành phát sóng trực tiếp.
Ảnh hưởng của xã hội không ngừng mở rộng, xã hội đen không kiêng nể gì cả đã hoàn toàn khơi dậy sự chán ghét và phẫn nộ của dân chúng.
Phản kháng, theo nhau mà đến.
Văn phòng Nhà Trắng đã phê duyệt công văn —— điều tra rõ việc này, cần phải dạy dỗ bọn mafia thật thê thảm.
Rất nhanh, cấp cao của gia tộc Lucas có liên quan tới việc này toàn bộ bị bắt, chờ bị khởi tố.
Mà có một thế lực ngầm lại núp ở hậu phương, từng bước xâm chiếm hết địa bàn gia tộc Lucas.
Thành phố Las Vegas, thành phố Denver, thành phố Detroit, thành phố Kansas, thành phố Los Angeles, thành phố Milwaukee, thành phố Boston, Philadelphia, thành phố Pittsburgh, New York, Rogers, thành phố Rockford, các phạm vi thế lực đều bị nhà họ An thu nạp.
Dạ Cô Tinh đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn bầu trời tối tăm mờ mịt.
Cô biết, An Tuyển Hoàng quăng ra tấm lưới lớn, bây giờ, đã bắt đầu thu lưới.
Gia tộc Lucas gây chuyện thất bại hoàn toàn, tiếp đó, trong năm gia tộc lớn, thực lực của Gambino mạnh nhất, đứng mũi chịu sào.
Thái cực sinh lưỡng nghi, bên đen bên trắng.
Bây giờ, đen vượt qua ranh giới, trắng không thể thờ ơ.
Phản kích, là điều tất nhiên.
Giết gà dọa khỉ, là sách lược.
Carlo- người nắm quyền gia tộc Gambino bị tố cáo buôn lậu đạn được, bị giải vào ngục ngay tại trận.
Đặc lệnh của tòa án —— không cho bảo lãnh!
Cứ như vậy, đường đường là người đứng đầu của một gia tộc lại bị nhốt nửa tháng trong ngục giam tăm tối, kêu trời không được, kêu đất không xong.
Carlo biết, đây là chính phủ đang ra oai phủ đầu.
Một bang phái, vẫn là không cách nào chống lại cơ quan quốc gia, cho nên, anh ta sáng suốt lựa chọn dàn xếp ổn thỏa.
Ngoan ngoãn ở trong tù, mặc cho gia tộc Gambino mất hết thể diện.
Nhưng mà, so với Lucas tổn thương nguyên khí nặng nề, tình hình trước mắt của anh ta đã là tốt lắm rồi.
Cho nên, khi được anh ta vẫn cười rất tươi.
Nhưng khi anh ta biết được gia tộc bị thiệt hại ba đường dây buôn lậu, và lượng hàng hóa giá trị lên tới 80 triệu đô, thì nụ cười cứng ngắc trên khóe môi, giống như bị người lăng trì một lớp da thịt trên người.
Đau quá!
“An Tuyển Hoàng, được lắm!”
Về phần King, ngay từ một tuần lễ trước, đã tổn thất thế lực ngầm vất vả tâm sức gầy dựng 10 năm, nếu không phải anh ta chạy nhanh, đã sớm thành vong hồn dưới họng súng.
“Tên đó đáng chết.” Đây là nguyên văn của An Tuyển Hoàng.
Trong nháy mắt đó, sự tàn nhẫn bùng phát ra, ngay cả Dạ Cô Tinh cũng không khỏi giật mình.
Một giây sau, bị người ôm mạnh vào trong lòng, trước ngực kề sát nhau, không có chút khe hở nào, cô có thể cảm nhận được rõ ràng sức lực nổi nóng của người đàn ông này, mang theo cảm giác ngột ngạt và tham muốn giữ lấy làm cho người ta nghẹt thở
“Em, chỉ có thể là của anh.”
Cuộc chiến giữa đàn ông, cô không can thiệp, cũng không có ý định để Dạ Xã đến nước Mỹ phân chia miếng bánh béo bở này.
Dù sao cũng là nhà mình, không cần thiết.
Dứt khoát không để ý tới mọi thứ, dành thời gian liên tiếp ra mấy album ảnh.
Một bộ ảnh là phong cách đường phố, một bộ khác là trình diễn thời trang trên sàn catwalk, còn có một bộ chụp phong cách ngầu lòi với siêu xe.
Tuyệt mỹ vô song, đẹp tới mức không có thiên lý.
Danh tiếng ngày càng tăng cao không hạ, lượng tiêu thụ liên tục tăng lên.
Trương Á cũng vì thế mà bận tới mức chân không chạm đất.
Dạ Cô Tinh cũng thấy hơi xót cô ấy, đề nghị để Huy Nguyệt phái một người trợ lý khác qua, hai người cùng nhau chia sẻ công việc.
Không ngờ cô ấy lại một mực từ chối.
“Chị Cô Tinh, em làm được mà!”
“Vậy sao?”
“Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.”
Dạ Cô Tinh tôn trọng ý kiến của cô ấy, nghĩ cũng gần tới cửa ải cuối năm rồi, thời gian ở lại Mỹ sẽ không quá lâu, cũng tùy cô ấy vậy.
Giữa tháng giêng, Rose & Lion tuyên bố đột phá hai tỷ doanh thu phòng vé, vượt qua mức doanh thu 2 tỷ 185 triệu đô của Biệt hiệu XX, còn cao hơn gần 530 triệu đô, chỉ phải đứng dưới Avatar, sáng tạo ra huyền thoại phòng vé làm cho người khiếp sợ.
Dạ Cô Tinh với tư cách nhà sản xuất mở tiệc chiêu đãi toàn bộ diễn viên chính và nhân viên công tác, luận công ban thưởng.
Một bữa cơm, chủ và khách đều vui vẻ.
Sau đó, Dạ Cô Tinh lại đâm đầu vào công việc, bận tới chân không chạm đất.
Phía An Tuyển Hoàng, mọi thứ đều tiến hành đâu vào đấy, hai nhà Lucas và Gambino tổn thương nguyên khí nặng nề, nhất là nhà Lucas, người thừa kế chết rồi, đại lão cũng bị kết án, gắng gượng chống cự, thực tế sớm đã chia năm xẻ bè—— một cơn gió thổi qua, sẽ sụp đổ ngay!
Đối với ba nhà còn lại, An Tuyển Hoàng cũng không có ý định động tới.
Chỉ cần an phận thủ thường, thì có thể bình an sống qua ngày.
Đây chính là bài học xương máu, cũng là qua chiến dịch này, An Tuyển Hoàng muốn mafia hiểu một đạo lý.
—— Nước Mỹ, không còn là nơi mà năm gia tộc lớn có thể tùy ý quát tháo, và nhà họ An càng không phải là tồn tại mà bọn họ có thể tùy ý trêu chọc!
Ngay lúc hai người bàn bạc ngày về, một cuộc điện thoại đến từ đảo Chiêm Ngao khiến hai người trở tay không kịp…