Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 5 - Chương 3+4
Chương 3: Đấu giá vưu vật, lần đầu giao đấu
“Sao mà lại gia nhập Bang Chí Hoa vậy?”
Lôi Hổ thất thần, một lúc sau mới nói: “Vay nặng lãi.”
Trên gương mặt mơ hồ có chút chán ghét.
“Thiếu tiền sao?”
“Ừm. Chỉ là, chú Hoa đã thay tôi trả hết nợ rồi.”
“Đây chính là lý do mà cậu gia nhập Bang Chí Hoa ư?”
“Không hẳn.”
Dạ Cô Tinh nhướn mày.
Lôi Hổ cười phá lên, khuôn mặt ngăm ngăm đen lộ ra mấy nếp nhăn, có loại cảm giác quen thuộc của kẻ xấu giết người không chớp mắt.
“Tôi cũng cần phải lo cho gia đình có cái ăn cái mặc chứ.” Anh ta nói.
“Hiện tại anh có thể kiếm được bao nhiêu tiền một tháng?”
Mắt người đàn ông lộ ra tia cảnh giác: “Cô hỏi cái này làm gì?”
Dạ Cô Tinh quay đầu, nhìn ra ngoài cửa số: “Ồ, hỏi chơi thôi. Không tiện nói à?”
“Xin lỗi. Mặc dù cô là khách quý của chú Hoa, nhưng việc này liên quan đến bí mật của bang, cho nên không thể tùy tiện tiết lộ được.”
“Xem ra, chú Hoa dạy dỗ rất tốt….”
Chợt nghe thấy hai từ “dạy dỗ”, Lôi Hổ thấy hơi khó chịu, nhưng nghĩ lại, lời đối phương nói cũng không sai.
Chú Hoa không chỉ cho anh ta cái ăn, mà còn tận tay chỉ bảo anh ta kỹ năng sinh tồn ở bang hội, tuy rằng anh ta thực sự có thực lực, nhưng cũng không thể phủ nhận được sự giúp đỡ của Tạ Chí Hoa.
“Chú Hoa là một ông chủ tốt, Lôi Hổ tôi cả đời này đều biết ơn ông ấy.” Đáy mắt dường như có giọt nước mắt chợt lướt qua.
Năm đó, anh trai của Lôi Hổ vì thua cờ bạc nên nợ một khoản vay nặng lãi lớn, anh ta và người mẹ già đã qua tuổi 60 bị người ta vác dao đến nhà đòi nợ, ăn đói mặc rét, suýt nữa thì chết trong một căn nhà sập xệ.
May là gặp lúc chú Hoa xuống núi tập thể dục buổi sáng, cả nhà anh ta mới được cứu sống.
“Cho nên, để báo đáp lại, anh đã gia nhập cái nghề này?”
“Không nói dối gì cô, ngay từ đầu mẹ tôi đã cật lực phản đối, chỉ sợ tôi không may gặp bất trắc, chỉ là, thời gian trôi qua, bà ấy cũng không còn cách nào, chỉ có thể chấp nhận hiện thực.”
“Hiện tại anh làm việc cùng chú Hoa?”
“Tôi là việc dưới trướng của anh Bưu, anh Bưu là do chú Hoa trực tiếp phụ trách. Nhưng mà, chúng tôi đều là người làm việc cống hiến cho cùng một người.”
“Ai?”
“Đại nhân vật.”
Lúc sau, mặc cho Dạ Cô Tinh có hỏi như thế nào, Lôi Hổ trước sau đều ăn nói vô cùng cẩn trọng.
Không đến nửa giờ, chiếc Mercedes màu đen đã chạy thẳng vào trong Bang Chí Hoa.
Lôi Hổ hạ cửa kính xe, để lộ khuôn mặt đen đặc trưng, người gác cổng lập tức cho anh ta đi qua.
Phút chót, người kia còn tò mò ngó vào trong xe nhìn xung quanh, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp tựa như tiên, lập tức sửng sốt.
“Này! Nhìn gì thế? Xe đã đi rồi…” Người gác cổng cùng dùng sức vỗ mạnh vào vai anh ta, lực không hề nhẹ.
“Ê, ông có thể nhẹ nhàng chút không?”
“Xùy! Ông đây đâu phải là đàn bà, không học được những thứ đó!”
“Nè, vừa rồi tôi nhìn thấy bên trong xe có một cô gái vô cùng đẹp ngồi trong đó.”
“Ông thèm hơi đàn bà đến phát điên rồi à!” Đồng nghiệp xoa xoa cằm, cười dâm đãng: “Hay là… tối nay hai anh em mình đi Lan Quế Phường vui vẻ chút đi?”
“Ông mời à?”
“Ầy…. vẫn là đi phố Temple là ok nhất…..”
“Cái nết kìa! Nhưng mà, tôi thực sự nhìn thấy một cô gái rất xinh đẹp……”
Mở cửa xe, chân vừa đặt xuống đất, Dạ Cô Tinh khom lưng bước ra, Tạ Chí Hoa đã từ trong phòng ra đón tiếp, theo sau là một người đàn ông mặc áo đen, chính là người ban đầu đến sân bay đón Dạ Cô Tinh.
Theo lời của Lôi Hổ, cô biết người này tên Chu Bưu, người như tên gọi, dũng mãnh quyền uy.
Giơ tay ngăn cản lời chào hỏi mà chú Hoa đang định nói ra, Dạ Cô Tinh liếc nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt cảnh giác.
“Vào trong rồi nói.”
Tạ Chí Hoa tỏ vẻ kinh ngạc, làm động tác mời vào.
Dạ Cô Tinh cũng không khách sáo, đi trước một bước, Tạ Chí Hoa theo sát đằng sau.
Lôi Hổ, Chu Bưu nhìn nhau với ánh mắt kinh ngạc, sau cùng cũng bình tĩnh lại.
Có một số sự thật đã bày ra trước mắt, nhưng đến cùng là cái gì, thật sự bọn họ cũng không rõ.
Bốn người đi vào trong phòng, Tạ Chí Hoa sai người bưng trà lên.
Phòng làm việc.
Dạ Cô Tinh ngồi thẳng vào ghế chủ tọa, thân hình mảnh khảnh thục nữ không hề tương xứng với khí chất phô trương của chiếc ghế da màu đen.
Sắc mặt Lôi Hổ khẽ thay đổi, muốn nói lại thôi.
Đó là vị trí của chú Hoa.
Miệng lẩm bẩm, lại thấy Tạ Chí Hoa chỉ đứng yên ở một bên, không hề nghĩ đến việc gây gổ.
Anh ta bắt đầu hoài nghi.
Chu Bưu tỏ ra khá bình tĩnh, anh ta đều nhìn thấy hết hành động được xem là đi quá giới hạn của người phụ nữ, nhưng vẻ mặt lại hết sức bình tĩnh.
Anh ta biết nhiều chuyện hơn Lôi Hổ, những cũng không hiểu tường tận.
Lúc chú Hoa dặn dò anh ta đến sân bay đón người, chỉ nói với anh ta, người tới là ‘cậu’!
Phản ứng đầu tiên của Chu Bưu là một người đàn ông.
Nhưng mà, nhìn tấm ảnh mới biết, là một người phụ nữ.
Hơn nữa, lại là một người phụ nữ không hề xa lạ gì!
Với sự nổi tiếng toàn cầu của “Rose & Lion”, khuôn mặt này, có lẽ đã quá quen thuộc với tất cả mọi người.
Tuy rằng có sự khác biệt giữa vai diễn với người thật do việc hóa trang khiến cho dung mạo có hơi khác biệt, nhưng cũng không khó nhận ra lắm.
Huống hồ, Chu Bưu không lâu trước đây mới đưa con trai đi rạp chiếu phim xem bộ phim bom tấn Bắc Mỹ này, khí chất độc nhất vô nhị của nữ diễn viên vẫn còn nguyên trong trí nhớ của anh ta.
Nhưng anh ta vẫn không hiểu, tại sao chú Hoa lại gọi cô ấy là “cậu”, rồi vì sao lại….. cung kính lễ phép với một người phụ nữ.
Ánh mắt dò hỏi của Tạ Chí Hoa hướng về phía Dạ Cô Tinh, sau đó nhận được cái gật đầu nhẹ.
Ho nhẹ hai tiếng: “Cậu Dạ, đứng đầu Dạ Xã, người mà Bang Chí Hoa thực sự nguyện ý trung thành tận hiến!”
“Người bên trái này, Chu Bưu; bên phải, Lôi Hổ. Đều là người có thực lực trong bang.”
Lời vừa dứt, hai người đàn ông ngẩn người tại chỗ!
“Anh, anh Bưu, anh vừa nghe được gì? Tôi, tôi, tôi….. không nghe nhầm chứ?”
Vẻ mặt của Lôi Hổ vô cùng khoa trương, mà Chu Bưu cũng không khá hơn là mấy, đều là một bộ dang sững sờ mông lung.
Dạ Cô Tinh đứng dậy, thong thả bước về phía trước, vươn tay ra: “Chào mừng gia nhập Dạ Xã.”
“Dạ, Dạ Xã?” Lôi Hổ môi run rẩy: “Là cái xưng bá thế lực ngầm ở phía nam…… Dạ Xã?”
Tạ Chí Hoa cười mà không nói gì, bộ dạng như thể là ngầm thừa nhận.
Trong hai năm ngắn ngủi, từ Giang Tây đến cả phương Nam, Dạ Xã đã chiếm cứ hoàn toàn với vị thế thống trị, không chỉ chiếm bang Cự Phong, Thương Hiệt xã, bang Thất Tinh, thu phục Vĩnh An hội về dưới trướng, cậu Dạ còn dựa vào thực lực của chính mình, làm cho đám người Đường Nghiêu, Sầm Liệt cúi đầu phục tùng!
Tự giao nộp súng ống đạn dược, còn chú ý đến việc buôn lậu, trải qua hai năm, Dạ Xã căn bản là đã ổn định, không chỉ kề vai sát cánh cùng nhà họ An ở phương Bắc, mà còn trực tiếp đối đầu với Bang Tam Hợp.
Rõ ràng là bá chủ của thế lực ngầm!
Theo sự phát triển ngày một cường thịnh của Dạ Xã, nhân vật chính cậu Dạ đã trở thành huyền thoại ở thế giới ngầm.
Cho đến nay, thậm chí vẫn không có một bức ảnh chính diện rõ ràng nào được lộ ra, cấp độ thần bí có thể thấy rõ!
Nghe nói, cậu Dạ lạnh lùng vô tình, sát phạt quả quyết…..
Nghe nói, cậu Dạ đạp trai ga lăng, phong lưu phóng khoáng, ngay cả cô cả bang Thất Tinh Bạch Minh Hàm cũng phải mê mẩn…..
Rất nhiều truyền thuyết, mang theo ánh mắt tò mò tìm hiểu của người đời, khó tránh việc bị thổi phồng, nhưng không phải là tin đồn vô căn cứ.
Làm gì có ai đoán được rằng, cậu Dạ bị thổi phồng đến mức thần thánh kia, vậy mà lại là một người phụ nữ!
Chu Bưu hết sức kinh hãi.
Lôi Hổ thì ngây ngốc rồi.
Chỉ có Tạ Chí Hoa là hiểu rõ cười, đáy mắt hiện lên tia tự hào.
Cho đến hôm nay, ông ta vẫn nhớ rất rõ ràng, vào buổi tối nhiều năm trước đây, ông ta chìm đắm trong sự hối hận về việc vợ mất, hận không thể kết liễu bản thân, chỉ là thù lớn chưa báo, Bang Tam Hợp còn ưng dung tự tại, ông ta làm sao có thể buông bỏ mà ra đi?
Ngay lúc mà ông ta cảm thấy tuyệt vọng nhất, Dạ Cô Tinh xuất hiện.
Cô nói: “Thế lực ngầm ở phương Nam nhất định sẽ gia nhập vào chúng ta, tới lúc đó, Bang Tam Hợp nhất định sẽ sụp đổ.”
Chính là những lời này, khiến ông ta phấn chấn đứng lên chiến đấu một lần nữa.
Lựa chọn đi về Hong Kong, một tay sáng lập Bang Chí Hoa, không ngừng chiêu mộ nhân tài, tranh đoạt địa bàn ở Hong Kong, tất cả những điều này, đều chỉ vì để chào đón sự xuất hiện của cô.
Tạ Chí Hoa có dự cảm mạnh mẽ, những lời nói của cô năm đó, tất cả đều sẽ trở thành sự thật!
“Cậu Dạ!”
Hai người đồng loạt khom người cúi chào…..
Dạ Cô Tinh ừ nhẹ một tiếng, xem như đáp lại.
Trong nháy mắt bắt tay với cô, hai người đàn ông lại không nhin được mà run rẩy.
“Ngồi xuống rồi nói.”
“Chú Hoa, tình hình Hong Kong hiện nay thế nào?”
“Bang phái mọc lên san sát, Bang Tam Hợp đứng đầu.”
“Bang Chí Hoa địa vị thế nào?”
Suy nghĩ chốc lát, ông ta dựa theo tình hình thực tế nói thẳng: “Ở tầm trung.”
“So với Bang Tam Hợp thì sao?”
Ánh mắt già nua trầm xuống, hồi lâu sau mới thốt ra một câu: “Lấy trứng trọi đá.”
Mặc dù ông ta rất không muốn thừa nhận, nhưng, đây là sự thật.
Bang Tam Hợp cắm rễ ở Hong Kong nhiều năm rồi, từ thế kỷ trước đã mở rộng đủ quy mô, mặc dù mấy năm gần đây phát triển chậm lại, nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa béo, thuyền nát vẫn còn có ba cân đinh!
Tất cả mọi người đều im lặng.
Chỉ có Dạ Cô Tinh cười, chỉ là ý cười chưa tới đáy mắt.
“Nghe nói, đêm nay Long Đằng có “bữa tiệc thể xác”?
“Đúng vậy, Bang Chí Hoa chúng ta cũng nhận được lời mời.” Chu Bưu nói.
Long Đằng là quân cờ dưới trướng của Bang Tam Hợp, là hộp đêm lớn nhất, hiện giờ, đã trở thành câu lạc bộ tư nhân lớn nhất Hong Kong, là nơi ăn chơi nhảy múa tốt nhất!
“Bữa tiệc cơ thể” không phải chỉ có ăn, còn có một cái biệt danh là “đấu giá vưu vật”.
Ý nghĩa như tên gọi, chính là tập hợp tất cả những cô gái trẻ tuổi ở Hong Kong, tiến hành đấu giá thông qua việc trả giá công khai, người trả giá cao thì sẽ mua được!
Nghe nói, hoạt động này đã tồn tại rất lâu rồi, thậm chí còn có xuất hiện cả mỹ nhân Hong Kong.
“Ý của cậu Dạ là……” Lôi Hổ thăm dò hỏi.
“Truyền tin đi, cậu Dạ đứng đầu Bang Chí Hoa, nhất định đến hẹn đúng giờ!”
“Vâng!”
Như vậy, tương đương với việc gián tiếp thừa nhận quan hệ hợp tác của Bang Chí Hoa với Dạ Xã!
Tạ Chí Hoa giãn cơ mặt, thở phào một hơi: “Tốt! Tốt quá… sớm đã nên như vậy rồi!”
Ánh mắt hiện lên tia phấn khích.
……
Đêm đến, Hong Kong được thắp sáng bởi hàng vạn ánh đèn.
Chiếc xe Rolls-Royce sang trọng từ từ tiến vào, thu hút vô số ánh nhìn tò mò đánh giá.
Âu phục quần tây, cà vạt nghiêm chỉnh, cổ áo không nông không sâu, vừa vặn để lộ ra yết hầu gợi cảm của người đàn ông.
Lông mày rậm, đôi môi đỏ mọng như anh đào, đôi mắt hẹp dài có hồn biết cười, nhưng chợt lóe qua một ánh nhìn lạnh lùng.
Trên trán có vài sợi tóc phấp phới, đuôi mắt hờ hững tựa như hoa, hơi không chú ý là có thể hấp dẫn người khác, khuôn mặt người đàn ông trước mắt này, còn khuynh thành tuyệt sắc, hại nước hại dân hơn cả phụ nữ.
Dạ Cô Tinh giả trai, che đi khí chất của phụ nữ, chỉ để lại một tâm hồn trong sáng và sự ngạo mạn.
Chu Bưu và Lôi Hổ thì vẫn còn đang kinh hãi, mãi vẫn chưa thể hoàn hồn lại.
Thì ra, đây chính là cậu Dạ!
Xe chậm rãi dừng lại, kèm theo là tiếng báo cáo của người gác cửa.
“Cậu Dạ đến.”
Tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng hướng ánh mắt về phía cửa ra vào!
Người đàn ông không tính là cao, nhiều nhất chỉ 1m75, trên người khoác lên bộ vest vừa vặn, vai rộng mông hẹp, đặc biệt là khuôn mặt đẹp đến rung động lòng người, khiến toàn bộ đám người hết đám này đến đám khác đều phải trầm trồ.
“Ha ha ha…..”
Một tràng cười sảng khoái vang lên, Dạ Cô Tinh nhìn về phía tiếng cười phát ra, chỉ nhìn thấy một bóng người cao lớn đang ra vẻ ta đây đến gần.
Người đàn ông mặc một bộ vest màu xám bạc, chiều cao 1m85 khiến cho anh ta trở nên vô cùng khác biệt, giống như hạc giữa bầy gà vậy!
Đường nét thầm trầm, ánh mắt sắc bén, toàn thân toát ra khí chất hơn người, Dạ Cô Tinh không muốn biết người này là ai cũng khó!
Lão đại đương nhiệm của Bang Tam Hợp – Hướng Ký!
Không ngờ, anh ta còn trẻ như vậy!
“Vị này… chính là cậu Dạ danh tiếng lẫy lừng sao?” Ánh mắt cười nhạo lẫn nghi ngờ nhìn hướng về phía Tạ Chí Hoa, bầu không khí bỗng chốc trở nên mất tự nhiên.
Dạ Cô Tinh cũng nhẹ nhàng xoay người đi tới vị trí chính giữa hàng ghế đầu ngồi xuống, dáng vẻ kiêu ngạo khiến cho người khác phải thầm giật mình, cả quá trình đều không liếc mắt nhìn Hướng Ký lấy một cái.
Cứ hời hợt qua loa mà xem người như không khí, phớt lờ.
Khuôn mặt tươi cười của Hướng Ký bỗng cứng đờ.
Trong đám người bỗng chốc phát ra những tiếng cười nhẹ, sau đó là những tiếng thì thầm.
“Đây chính là cậu Dạ?”
“Dám đối đầu với Hướng Ký, trừ người đó, còn có thể là ai?”
“Dạ Xã đánh phủ đầu Bang Tam Hợp, xem ra sắp có kịch hay xem rồi!”
“Không biết ai thua ai thắng…”
“Một là bá chủ mới nổi, một là ông trùm thời trước, một bên trẻ người non dạ đấu với gừng già ớt cay, không biết lời nói của ai sẽ có trong lượng hơn! hahaha…”
“Đừng khinh thường lớp trẻ!”
“Xem ra, ông rất kỳ vọng vào Dạ Xã.”
“Bao năm nay vẫn bảo thủ không chịu thay đổi. Thế lực ở Hong Kong cũng đến lúc phải rối loạn một phen rồi…..”
Mặt Hướng Ký lạnh như băng, định ngồi về vị trí cũ, thật không ngờ, lại bị Dạ Cô Tinh chiếm mất.
“Xin lỗi, vị trí này, là của tôi.”
Giọng điệu cứng nhắc, pha thêm chút u ám.
Dạ Cô Tinh vậy mà không động đậy, một lúc lâu sau, dường như không chú ý mà ngẩng đầu hỏi: “Trên này có viết tên của anh không? Lôi Hổ, tới kiểm tra xem.”
Lôi Hổ bị nhắc tên lập tức hành động, kiểm tra một hồi, trả lời: “Không có.”
Hướng Ký mặt cắt không còn giọt máu.
Đột nhiên, dồn nén hết mọi phẫn nộ, cười nhẹ với Dạ Cô Tinh: “Nếu như cậu Dạ đã thích vị trí này, là chủ nhà, Bang Tam Hợp không tranh chỗ ngồi với khách.”
“Vậy thì, cảm ơn.” Mặt không đổi sắc, ánh mắt vô tình.
Hướng Ký phất tay áo xoay người, ngồi xuống bên canh Dạ Cô Tinh.
Tạ Chí Hoa đứng nhìn mà hả lòng hả dạ.
Mấy năm nay, Bang Tam Hợp vẫn chèn ép Bang Chí Hoa, Hướng Ký lại càng là chỉ tay năm ngón, ngồi trên cao như người ngồi quan sát con kiến trên bàn, hôm nay bị gậy ông đập lưng ông, thật đúng là khiến người khác sảng khoái!
Chu Bưu, Lôi Hổ mặt không đổi sắc, đứng như tượng đá ở hai bên trái phải.
MC lên sân khấu, mở màn ngắn gọn.
“Lên món…”
Vừa dứt lời, một cô gái xinh đẹp chỉ mặc nội y được đưa lên trên sân khấu.
Thân thể nóng bỏng khiến người khác phải nóng mắt, làn da trắng ngần, cộng thêm khuôn mặt nhỏ nhắn mê hoặc lòng người, Dạ Cô Tinh nghe được tiếng thở căng thẳng của đám đàn ông xung quanh.
Ngay lập tức có người trả giá.
“Một trăm nghìn.”
“Một trăm ba mươi nghìn.”
“Một trăm tám mươi nghìn.”
“……..”
Quy tắc của Long Đằng không nghiêm ngặt như hội đấu giá chính quy, ở đây, không thiết lập giá sàn, càng không có mức cao nhất.
Bạn cho rằng người con gái này đáng giá bao nhiêu, thì trả bấy nhiêu!
Mỗi lần tăng giá cũng rất tùy ý, cho dù là cao hơn một đồng tiền cũng được.
“Món đầu tiên” đã được ông trùm địa bàn Cửu Long trả ba trăm nghìn để giành được.
Người này tai to mặt lớn, đôi mắt hình tam giác lóe lên tia hung ác nham hiểm, trên mặt có vài vết sẹo rất nổi bật, dưới cổ có thể nhìn lờ mờ thấy hình xăm màu xanh, cuối cùng nghênh ngang ôm người đẹp rời đi.
“Món thứ hai” so với “món thứ nhất” càng nóng bỏng hơn, một đoạn biểu diễn múa cột khiến các giác quan của tất cả đàn ông dưới khán đài phải vận động.
“……”
“Năm trăm nghìn.”
“Năm trăm ba mươi nghìn.”
“…..”
Lại qua mấy lần hét giá, có người hô lên giá cao đến bảy trăm nghìn.
Dạ Cô Tinh không chú ý đến mà nâng mí mắt lên, đúng lúc bắt gặp điệu cười miễn cưỡng của người phụ nữ.
“Một triệu.”
Nguyên tắc phân chia ở đây là, Long Đằng với người bán, mỗi bên một nửa.
Hiện giờ, Dạ Cô Tinh một hơi gọi lên đến “Một triệu”, điều này chính là nói, người con gái ở trên sân khấu kia ít nhất cũng có thể nhận được năm trăm nghìn.
Quả nhiên, người con gái mắt sáng rực, ánh mắt long lanh nhìn về phía người trả giá…..
Chương 4: Đám người kinh sợ, đâm chết mày
Tóc vàng chói mắt, hai mắt nhắm chặt, lông mi khẽ động giống như hai chiếc quạt lông dày.
Đó là một chàng thanh tú, đẹp đến mức khiến người khác phải thay đổi cách nhìn.
Đặc biệt là, cậu ta hoàn toàn không mặc gì, thân hình nở nang mà mềm mại, sống lưng căng bóng giống như một cây cung tuyệt thế. Cậu ta ngủ yên trong một chiếc lồng thủy tinh, mang theo sự quyến rũ cẩm dục, vậy mà khuôn mặt khi ngủ lại sạch sẽ và thuần khiết đến lạ.
Vừa xuất hiện, đã khiến toàn trường kinh ngạc, bao gồm cả Dạ Cô Tinh.
“Ở đâu ra ‘cô em’ lẳng lơ xinh đẹp thế này, thật khiến con người ta phải đứng núi này trông núi nọ!”
“Giống như quả đào mật, hận không thể nuốt chửng.”
“Quả đào mật? Rõ ràng là quả vải trong suốt như pha lê.”
“Wow! Thân hình nhỏ bé này… chắc chơi sẽ rất đã đây!”
“….”
Ngôn từ bậy bạ luồn vào tai, lông mày hơi nhíu lại, Dạ Cô Tinh dẫn đầu giơ biển.
“5 triệu.”
Wow….
“Chỉ là một tên đàn ông, mà tốn mấy triệu, cậu Dạ điên rồi sao?”
“Ha ha… sống không phong lưu sẽ uổng phí tuổi trẻ! Cậu ta cũng là một thằng đàn ông sao, cũng có nhu cầu sinh lý như thường, hahaha….. Chỉ là không ngờ, hóa ra lại thích khẩu vị này!”
“Không phải nói, cậu ta đã đính hôn với cô cả bang Thất Tinh rồi sao?”
“Đàn ông mà, lại còn là người có quyền có thế như cậu Dạ, người nào mà không hú hí bên ngoài? Chỉ cần cờ đó không đổ, thì mặc cho cờ màu phấp phới! Chẳng lẽ anh không có mấy tri kỷ sao?”
Hai người nhìn nhau cười, ngầm hiểu không nói.
Đàn ông mà…..
“Khẩu vị của cậu Dạ, thật là… đặc biệt.” Hướng Ký mỉa mai, đáy mắt lóe lên tia đen tối.
Đáp lại bằng một nụ cười nhẹ như gió thoảng mây bay.
“Quá khen.”
Hướng Ký nghẹn họng, uất ức câm nín.
“Năm triệu lẻ mười nghìn”. Anh ta dứt khoát trả giá, nhưng chỉ nhiều hơn mười nghìn, thẳng thừng là muốn đối phương tức chết.
“Xem ra, ông chủ Hướng với tôi, có khẩu vị giống nhau.”
Đây gọi là gì? Tự lấy đá đập vào chân mình?
Trước đó còn nói người ta “khẩu vị đặc biệt”, bây giờ bản thân chẳng phải là cũng mở miệng trả giá như vậy sao?
Đúng là tự vả vào mặt!
Mặt Hướng Ký trầm như nước, ánh mắt nhìn về phía sân khấu triển lãm đấu giá, lại từ từ thu lại, nhìn về Dạ Cô Tinh.
Không thể phủ nhận, khuôn mặt này có loại ma lực hấp dẫn người khác!
Rõ ràng là đàn ông, vậy mà còn quyến rũ hơn cả phụ nữ, nét sắc sảo ẩn dưới sự mềm mại, khiến cho người ta có cảm giác muốn khám phá tìm tòi đến cùng.
Không hề né trính, bốn mắt chạm nhau, tia lửa bùng bùng va chạm.
“6 triệu.”
“6 triệu lẻ mười nghìn.”
“…….”
“……..”
Màn đấu giá kế tiếp trở thành bàn cờ mà hai bên tranh đấu lẫn nhau.
Dạ Cô Tinh mỗi lần tăng giá là tăng một triệu, không hơn không kém.
Hướng Ký mỗi lần tăng giá, đều là “XX lẻ mười nghìn”, cũng không hơn không kém.
Hai người này, không ai nhường ai, ai cũng không muốn nhận thua.
Hiện trường rơi vào cục diện bế tắc.
“Ông chủ Hướng là ông chủ đứng sau Long Đằng, đã là vật mình yêu thích, thì việc gì phải bày ra, lừa gạt mọi người? Giữ nó tự mình dùng là được rồi, hiện giờ, lại luyến tiếc, muốn lấy lại sao? Hay là, anh muốn nhân cơ hội tăng giá?”
Câu hỏi vô cùng sắc bén!
Quả nhiên, xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao, thì thầm to nhỏ không ngừng.
Hướng Ký sắc mặt không đổi, ánh mắt sắc lạnh trầm xuống, giống như là không xem sự khiêu khích của đối phương ra gì, vươn tay ra, làm động tác mời.
“Quân tử không cướp đoạt đồ tốt của người khác, nếu như cậu Dạ đã mở lời rồi, tôi dù là có thích đến mấy, cũng muốn giúp người khác toại nguyện.”
Câu này ý nói, tôi là quân tử, mà anh, chỉ là tiểu nhân ngang tàng cướp đoạt vật yêu thích của người khác mà thôi.
Dạ Cô Tinh không phủ nhận.
Cuối cùng, cậu bé tóc vàng kia bị Lôi Hổ ôm vào lòng, rời đi trước.
Bữa tiệc thân thể cũng sắp kết thúc.
Dạ Cô Tinh ngồi vào chiếc RollsRoyce, Tạ Chí Hoa theo sát ngay phía sau.
Chu Bưu ngồi vào ghế lái, khởi động xe, lại bị một chiếc xe Lincoln chắn ngang.
“Cậu chủ……” Ánh mắt thăm dò nhìn Dạ Cô Tinh, đã nhận lại một điệu cười đầy suy tính, Chu Bưu đột nhiên lạnh cả sống lưng.
“Hay là, chúng ta trực tiếp đâm qua?”
“…..Vâng.”
Giọng điệu nghi ngờ, nhưng biểu tình lại chắc chắn, Chu Bưu trừ việc phụng mệnh hành sự, anh ta không biết mình phải làm gì nữa.
Đạp chân ga thật mạnh, thả lỏng phanh xe.
Xe vụt lên giống như tên rời khỏi cung,Tạ Chí Hoa đã thắt dây an toàn theo lời dặn của Dạ Cô Tinh.
RollsRoyce PK với Lincoln, trò chơi khá thú vị, không phải sao?
Mạnh mẽ như con báo, một kích quả quyết đâm qua như sấm dền, cùng với ý chí chiến đấu sôi sục vô tình, dưới sự chỉ đạo của Dạ Cô Tinh, chiếc xe RollsRoyce xa hoa như một tia chớp từ trên trời giáng xuống, lao đến đâm vào chiếc Lincoln.
Ngồi ở ghế lái đằng trước là bảo vệ thân cận của Hướng Ký, cũng xem như là nhân vật máu mặt số một ở Bang Tam Hợp, nhưng vẫn bị bóng đen lao đến làm cho giật mình.
“Tránh ra!”
Hướng Ký trầm giọng quát, nhưng đã muốn rồi!
Một cú va chạm mạnh, thân xe bị đâm cho quay sang 180 độ, khó khăn lắm mới ổn định được nhờ có bức tường đá chống đỡ, nhưng lại vì lực quá mạnh nên vẫn bị lăn quay.
“Shit!” Hướng Ký ôm trán, máu chảy ra, vị tanh nồng nặc khắp xe.
Anh ta chật vật bò ra khỏi xe, vậy mà lại thấy chiếc RollsRoyce còn nguyên vẹn đã vụt đi mất, một bên cửa kính xe hạ xuống, một bàn tay đàn ông vươn ra, đeo gang tay màu đen, giơ ngón giữa lên.
“Cậu, Dạ!”
Gằn từng từ một, hận không thể lột da rút xương người ta.
Mà lúc này, bên trong chiếc xe RollsRoyce vững vàng đi trước, Chu Bưu kinh ngạc mở to mắt, vẻ mặt tỏ ra không thể tin được.
“Cậu chủ! Xe… xe của chúng ta…..”
Kích động đến mức nói không nên lời.
“Xem ra, cuộc thử nghiệm vật liệu mới rất thành công.”
Dạ Cô Tinh tháo thiết bị thay đổi giọng nói xuống, phục hồi giọng nói của chính mình: “Vật thử nghiệm đưa đến cửa, không dùng chẳng phải lãng phí sao. Chỉ trách, Hướng Ký tự đâm dầu vào họng súng thôi.”
Trong lời nói lộ ra ý chế nhạo và trêu chọc.
Tạ Chí Hoa cười haha, đáy mắt hiện lên một tia căm phẫn: “Đáng đời Bang Tam Hợp!”
Hôm sau, tin tức quản gia Hướng Ký của Bang Tam Hợp bị tai nạn xe truyền ra.
Dạ Cô Tinh thả tờ báo xuống, gật gật đầu.
Chỉ là, cậu Dạ – người đứng sau màn bão táp này, lại lặng lẽ biến mất.
Giống như là, anh ta chưa từng đặt chân đến Hong Kong, cũng chưa từng tham gia “Bữa tiệc thể xác” cái gì, càng không có liên quan gì với vụ tai nạn xe của Hướng Ký.
Thần long thấy đầu không thấy đuôi, tung tích cực kỳ thần bí.
“Như vậy không ổn! Tôi sẽ không đồng ý.” Tạ Chí Hoa vẫn cố chấp với quan điểm của mình.
Chu Bưu, Lôi Hổ lui qua một bên, hai người liếc nhìn nhau, mới sáng sớm đã sặc mùi thuốc súng.
Dạ Cô Tinh ôm trán: “Chú Hoa, tôi ở lại chỗ này mới càng không ổn!”
“Nói thế nào đi nữa, cô ở Bang Chí Hoa cũng an toàn hơn ở bên ngoài. Mặc dù không thể so với tường đồng vách sắt, nhưng dù sao cũng dễ phòng khó công.”
Khẽ thở dài: “Chú nghe tôi nói trước đã.” Trong ngữ khí, mang theo sự cố chấp.
Tạ Chí Hoa uống ngụm trà, ngồi xuống, hai tay đặt lên đầu gối: “Cô nói.”
“Trước hết, Hướng Ký bị thiệt thòi, chắc chắn sẽ trả thù, cậu Dạ sẽ trở thành cái gai trong mắt Bang Tam Hợp, mà Bang Chí Hoa cũng sẽ bị liên lụy. Tôi rời đi lúc này, mới có thể che giấu tung tích tốt được, trong bang cũng sẽ có thể chuyên tâm ngăn địch, dù sao thì, thân phận thật sự của cậu Dạ, Hướng Ký cũng vĩnh viễn không thế đoán được.”
“Vả lại, dù sao tôi cũng là con gái, trong bang hầu hết đều là đàn ông, tôi ở lại đây, không tiện.”
Tạ Chí Hoa suy đi tính lại, cuối cùng, vẫn là không giữ Dạ Cô Tinh ở lại được.
“Nhóc này, đối phó với Bang Tam Hợp không dễ dang như cháu nghĩ như vậy đâu.” Trước khi đi, Tạ Chí Hoa nói thành thật, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
“Yên tâm, cháu có chừng mực.”
“Vạn sự cẩn thận.”
Buổi chiều hôm đó, Dạ Cô Tinh chuyển đến căn biệt thự riêng ở núi Thái Bình, đây là một trong những bất động sản của nhà họ An ở Hong Kong, bất động sản đứng tên cô ấy.
Đồng thời, còn mang theo Tiểu Kim Mao.
“Tiểu Kim Mao” là tên mà Dạ Cô Tinh đặt cho ‘món ăn’ mà mình đã dùng cái giá trên trời để đổi được ở “bữa tiệc thân thể” hôm đó.
Hôm đó cứu cậu ta, ba giờ sáng, Tiểu Kim Mao tỉnh rồi.
Lúc cậu ta mở mắt, Dạ Cô Tinh phải thừa nhận, bản thân thật sự rất kinh ngạc.
“Cậu tên gì?”
“Bao nhiêu tuổi?”
“Cha mẹ là ai?”
“Tại sao lại ở Hong Kong?”
“Tại sao lại rơi vào tay Bang Tam Hợp?”
Ban đầu Dạ Cô Tinh dùng tiếng Quảng, nghĩ lại, lại nói lại một lần bằng tiếng Anh, cuối cùng là tiếng Pháp, tiếng Đức, tiếng Ý, thậm chí là tiếng Thái, tiếng Việt, tiếng Ả Rập đều dùng thử.
Ngoại trừ nhận lại sự im lặng, thì vẫn là im lặng.
Cậu bé nhìn có vẻ như tầm 4,5 tuổi, một khuôn mặt đẹp lộ vẻ chết lặng, đồng tử cũng ngơ ngác nhìn về một chỗ, ngồi ở trên giường, mặc một bộ quần áo ngủ rộng thùng thình, giống như một con búp bê đẹp đẽ vậy.
Nói cô nhất thời kích động cũng được, hay nói nổi lòng thương của người mẹ cũng được, đương nhiên, quan trọng nhất là, vẫn là vì Tiểu Kim Mao quả thật đẹp đến ngoài sức tưởng tượng, Dạ Cô Tinh tốn hơn chín triệu vạn, lại đổi được cậu mỹ nam còn sống sờ sờ như vậy, cũng không thấy tiếc nuối gì.
Dù sao thì, tiền là vật chết, người là vật sống, huống hồ, lại còn là một cậu bé nhìn rất vừa mắt.
Có thể dùng vật chết đổi lấy vật sống, cô cảm thấy không thiệt thòi.
Một hồi dò hỏi, đều là một mình cô tự biên tự diễn, mời bác sĩ xem bệnh, chẩn đoán bước đầu là bị chứng tự kỷ.
Dạ Cô Tinh ở cùng cậu bé cả một đêm, nhìn chằm chằm dung mạo xinh đẹp của Tiểu Kim Mao, cô đột nhiên nghĩ đến hai cục cưng của mình.
Ngày hôm sau tỉnh lại, cậu bé lại ôm lấy cổ cô, cái đầu nhỏ không ngừng cọ vào trong lòng cô, giống như con chuột nhỏ đang đào hang, mộc mạc đáng yêu.
Dạ Cô Tinh mềm lòng rồi.
Cuối cùng không đành lòng, quyết định mang theo Tiểu Kim Mao.
Trong lòng nghĩ, biệt thự lớn như vậy, phải có người ở cùng cũng đỡ buồn……
May mà, cậu bé rất nghe lời, cũng rất thông minh, Dạ Cô Tinh đã dạy gì một lần, cậu đều có thể nhớ, bảo cậu làm cái gì cũng cẩn thận tỷ mỉ mà hoàn thành.
Nói chung là khiến cô rất yên tâm.
Đứa trẻ này cũng quá là dễ nuôi….
Cứ như thế, một lớn một nhỏ, vào ở trong biệt thự núi Thái Bình.
Để cho thuận tiện, Dạ Cô Tinh bảo Chu Bưu thay mình đi tìm một cô bảo mẫu thân thế trong sạch, tính cách đôn hậu.
Rất nhanh đã có hồi âm.
Là một bà góa gần 50 tuổi, vì để nuôi đứa con gái đi du học, mới đến Hong Kong mưu sinh.
Bởi vì không hiểu tiếng Quảng, nên mãi vẫn không tìm được một công việc tốt, chỉ làm người rửa bát thuê tại một nhà hàng bán đồ ăn sáng, thuê căn phòng gỗ ở tầng cao nhất của mẹ Chu Bưu để ở.
Người nhà họ Chu thấy bà ấy tính cách hiền hòa, lại chịu khó chịu khổ, bình thường còn hay giúp đỡ bà ấy, thường xuyên qua lại rồi cũng trở nên thân thiết.
Dạ Cô Tinh vừa nhắc tới muốn tìm bảo mẫu, người đầu tiên mà Chu Bưu nghĩ đến chính là bà ấy.
“Xin chào thím Lâm.”
Dạ Cô Tinh vươn tay.
Người đàn bà có hơi thụ sủng nhược kinh, theo bản năng lau lau tay ở vạt áo rồi mới vươn tay ra bắt tay cô.
“Cô quá khách sáo rồi. Tôi, tôi thật sư rất biết ơn cô đã cho tôi công việc này…”
Tay bà bởi vì thường xuyên rửa chén bát, ngâm ở nước lạnh thời gian dài, bác sĩ nói, tuyệt đối không thể tiếp tục làm công việc này nữa, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Từ bỏ công việc, bà thu dọn đồ đạc chuẩn bị về đại lục, chỉ là sinh hoạt phí của con gái vẫn còn thiếu rất nhiều…
Ngay lúc cùng đường bí lối, tưởng như rơi vào bước đường cùng, cậu con trai của chủ nhà lại giới thiệu cho bà một công việc mức lương tới hơn chục nghìn.
Lâm Quyên có cảm giác như có chiếc bánh từ trên trời rơi xuống vậy.
Dạ Cô Tinh mời bà ấy ngồi xuống, rồi rót một ly trà đặt đến trước mặt bà, đáy mắt lại hiện lên tia thận trọng.
Lâm Quyên biết bà chủ có lời muốn nói, mặc dù có hơi khát nước, cũng đành nhịn xuống không động vào cốc nước kia, mà chăm chú lắng nghe, ánh mắt chân thành.
“Chắc Chu Bưu cũng nói qua về tình hình ở đây với thím rồi, quan trọng nhất chính là tính bảo mật.”
Người đàn bà gật đầu: “Điều này tôi hiểu. Cô là nhân vật công chúng, giữ riêng tư vô cùng quan trọng.”
Dạ Cô Tinh gật đầu: “Đúng vậy. Đầu tiên, trong biệt thự không được chụp ảnh, điện thoại di động có chức năng quay chụp cũng không được dùng, liên lạc với bên ngoài có thể dùng điện thoại, còn nữa, phòng ngủ với phòng làm việc của tôi không cần quét dọn; điều cuối cùng, có vấn đề gì xảy ra trong biệt thự cũng không thể để lộ ra bên ngoài, cũng không thể đưa người ngoài vào.”
“Ba điều trên là yêu cầu của tôi, nếu thím có vấn đề gì, có thể lập tức ý kiến.”
Lâm Quyên lắc đầu: “Không có.”
“Được, vậy từ hôm nay, thím ở đây đi, phòng ở tầng một tùy thím chọn. Còn nữa, bình thường lúc tôi không ở nhà, làm phiền thím trông nom đứa nhỏ này giúp tôi.”
“Cô chủ yên tâm, cậu chủ nhỏ cứ giao cho tôi, tôi nhất định sẽ chặm sóc cậu ấy thật tốt.”
Lâm Quyên gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.
Dạ Cô Tinh đẩy một tờ giấy A4 được in đầy chữ qua.
“Đây là hợp đồng thuê mướn, thím xem đi. Mấy điểm vừa nãy chúng ta nhắc tới, đều có ở trong này, một khi ký tên sẽ có hiệu lực phát luật, nếu như, thím không thể làm được những điều mà đã đáp ứng với tôi trước đó, thì cũng sẽ có mức bồi thường tương đương.”
Lâm Quyên xem qua một lượt, rồi ký tên chính mình vào.
Mặc dù chủ nhà nói có chút thực tế, nhưng mọi yêu cầu đều là hợp tình hợp lý, có thể nói là làm công việc hằng ngày của một bảo mẫu, Lâm Quyên không cảm thấy trong lòng có gì khôn thoải mái.
Đối phương là một người rất thực tế, hơn nữa tiền lương cũng hậu hĩnh.
Bà ấy không có lý do gì mà từ chối.
Cứ như thế, Dạ Cô Tinh với Tiểu Kim Mao cũng xem như thu xếp ổn thỏa.
Lại qua một tuần nữa, trong thời gian này, ông cụ Lệ có gọi điện đến mời cô ăn cơm, Dạ Cô Tinh từ chối.
Tiểu Thập Lục hiểu cô, bởi vậy cũng không ép buộc.
Sau đó, Lệ Thục Viện không biết lấy được số điện thoại của cô ở đâu, mặt dày muốn mời cô uống cà phê.
Dạ Cô Tinh vừa nghe thấy tiếng, đã tắt điện thoại.
Cô không phải không thể động vào nhà họ Lệ, mà là nề mặt Tiểu Thập Lục nên mới không thèm so đo, không ngờ có một số người còn mặt dày, bị tắt điện thoại rồi, lại gọi lại, vừa kết nối là chửi ầm lên.
“Cô có giáo dục không vậy? Có hiểu lễ phép là thế nào không?”
“Nhiều hơn cô, cũng hiểu hơn cô!”
“Cô tưởng cô có cái gì đặc biệt hơn người à? Chẳng phải cũng chỉ là bình hoa mà đàn ông đặt trong nhà thôi, tỏ vẻ thanh cao gì chứ?”
“Não tàn.”
Quẳng một câu, lập tức cho vào danh sách đen.
Đáng nhắc tới chính là, trong thời gian một tuần ngắn ngủi, tình cảm của Tiểu Kim Mao với cô đột nhiên tăng mạnh, thường thường có thể nói ra một vài âm thanh gì đó.
Có một lần, cô đang gọi video với bé Tuyệt và bé Húc.
Dạ Cô Tinh chính thức giới thiệu Tiểu Kim Mao cho hai đứa nhóc biết.
“Sao mà lại gia nhập Bang Chí Hoa vậy?”
Lôi Hổ thất thần, một lúc sau mới nói: “Vay nặng lãi.”
Trên gương mặt mơ hồ có chút chán ghét.
“Thiếu tiền sao?”
“Ừm. Chỉ là, chú Hoa đã thay tôi trả hết nợ rồi.”
“Đây chính là lý do mà cậu gia nhập Bang Chí Hoa ư?”
“Không hẳn.”
Dạ Cô Tinh nhướn mày.
Lôi Hổ cười phá lên, khuôn mặt ngăm ngăm đen lộ ra mấy nếp nhăn, có loại cảm giác quen thuộc của kẻ xấu giết người không chớp mắt.
“Tôi cũng cần phải lo cho gia đình có cái ăn cái mặc chứ.” Anh ta nói.
“Hiện tại anh có thể kiếm được bao nhiêu tiền một tháng?”
Mắt người đàn ông lộ ra tia cảnh giác: “Cô hỏi cái này làm gì?”
Dạ Cô Tinh quay đầu, nhìn ra ngoài cửa số: “Ồ, hỏi chơi thôi. Không tiện nói à?”
“Xin lỗi. Mặc dù cô là khách quý của chú Hoa, nhưng việc này liên quan đến bí mật của bang, cho nên không thể tùy tiện tiết lộ được.”
“Xem ra, chú Hoa dạy dỗ rất tốt….”
Chợt nghe thấy hai từ “dạy dỗ”, Lôi Hổ thấy hơi khó chịu, nhưng nghĩ lại, lời đối phương nói cũng không sai.
Chú Hoa không chỉ cho anh ta cái ăn, mà còn tận tay chỉ bảo anh ta kỹ năng sinh tồn ở bang hội, tuy rằng anh ta thực sự có thực lực, nhưng cũng không thể phủ nhận được sự giúp đỡ của Tạ Chí Hoa.
“Chú Hoa là một ông chủ tốt, Lôi Hổ tôi cả đời này đều biết ơn ông ấy.” Đáy mắt dường như có giọt nước mắt chợt lướt qua.
Năm đó, anh trai của Lôi Hổ vì thua cờ bạc nên nợ một khoản vay nặng lãi lớn, anh ta và người mẹ già đã qua tuổi 60 bị người ta vác dao đến nhà đòi nợ, ăn đói mặc rét, suýt nữa thì chết trong một căn nhà sập xệ.
May là gặp lúc chú Hoa xuống núi tập thể dục buổi sáng, cả nhà anh ta mới được cứu sống.
“Cho nên, để báo đáp lại, anh đã gia nhập cái nghề này?”
“Không nói dối gì cô, ngay từ đầu mẹ tôi đã cật lực phản đối, chỉ sợ tôi không may gặp bất trắc, chỉ là, thời gian trôi qua, bà ấy cũng không còn cách nào, chỉ có thể chấp nhận hiện thực.”
“Hiện tại anh làm việc cùng chú Hoa?”
“Tôi là việc dưới trướng của anh Bưu, anh Bưu là do chú Hoa trực tiếp phụ trách. Nhưng mà, chúng tôi đều là người làm việc cống hiến cho cùng một người.”
“Ai?”
“Đại nhân vật.”
Lúc sau, mặc cho Dạ Cô Tinh có hỏi như thế nào, Lôi Hổ trước sau đều ăn nói vô cùng cẩn trọng.
Không đến nửa giờ, chiếc Mercedes màu đen đã chạy thẳng vào trong Bang Chí Hoa.
Lôi Hổ hạ cửa kính xe, để lộ khuôn mặt đen đặc trưng, người gác cổng lập tức cho anh ta đi qua.
Phút chót, người kia còn tò mò ngó vào trong xe nhìn xung quanh, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp tựa như tiên, lập tức sửng sốt.
“Này! Nhìn gì thế? Xe đã đi rồi…” Người gác cổng cùng dùng sức vỗ mạnh vào vai anh ta, lực không hề nhẹ.
“Ê, ông có thể nhẹ nhàng chút không?”
“Xùy! Ông đây đâu phải là đàn bà, không học được những thứ đó!”
“Nè, vừa rồi tôi nhìn thấy bên trong xe có một cô gái vô cùng đẹp ngồi trong đó.”
“Ông thèm hơi đàn bà đến phát điên rồi à!” Đồng nghiệp xoa xoa cằm, cười dâm đãng: “Hay là… tối nay hai anh em mình đi Lan Quế Phường vui vẻ chút đi?”
“Ông mời à?”
“Ầy…. vẫn là đi phố Temple là ok nhất…..”
“Cái nết kìa! Nhưng mà, tôi thực sự nhìn thấy một cô gái rất xinh đẹp……”
Mở cửa xe, chân vừa đặt xuống đất, Dạ Cô Tinh khom lưng bước ra, Tạ Chí Hoa đã từ trong phòng ra đón tiếp, theo sau là một người đàn ông mặc áo đen, chính là người ban đầu đến sân bay đón Dạ Cô Tinh.
Theo lời của Lôi Hổ, cô biết người này tên Chu Bưu, người như tên gọi, dũng mãnh quyền uy.
Giơ tay ngăn cản lời chào hỏi mà chú Hoa đang định nói ra, Dạ Cô Tinh liếc nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt cảnh giác.
“Vào trong rồi nói.”
Tạ Chí Hoa tỏ vẻ kinh ngạc, làm động tác mời vào.
Dạ Cô Tinh cũng không khách sáo, đi trước một bước, Tạ Chí Hoa theo sát đằng sau.
Lôi Hổ, Chu Bưu nhìn nhau với ánh mắt kinh ngạc, sau cùng cũng bình tĩnh lại.
Có một số sự thật đã bày ra trước mắt, nhưng đến cùng là cái gì, thật sự bọn họ cũng không rõ.
Bốn người đi vào trong phòng, Tạ Chí Hoa sai người bưng trà lên.
Phòng làm việc.
Dạ Cô Tinh ngồi thẳng vào ghế chủ tọa, thân hình mảnh khảnh thục nữ không hề tương xứng với khí chất phô trương của chiếc ghế da màu đen.
Sắc mặt Lôi Hổ khẽ thay đổi, muốn nói lại thôi.
Đó là vị trí của chú Hoa.
Miệng lẩm bẩm, lại thấy Tạ Chí Hoa chỉ đứng yên ở một bên, không hề nghĩ đến việc gây gổ.
Anh ta bắt đầu hoài nghi.
Chu Bưu tỏ ra khá bình tĩnh, anh ta đều nhìn thấy hết hành động được xem là đi quá giới hạn của người phụ nữ, nhưng vẻ mặt lại hết sức bình tĩnh.
Anh ta biết nhiều chuyện hơn Lôi Hổ, những cũng không hiểu tường tận.
Lúc chú Hoa dặn dò anh ta đến sân bay đón người, chỉ nói với anh ta, người tới là ‘cậu’!
Phản ứng đầu tiên của Chu Bưu là một người đàn ông.
Nhưng mà, nhìn tấm ảnh mới biết, là một người phụ nữ.
Hơn nữa, lại là một người phụ nữ không hề xa lạ gì!
Với sự nổi tiếng toàn cầu của “Rose & Lion”, khuôn mặt này, có lẽ đã quá quen thuộc với tất cả mọi người.
Tuy rằng có sự khác biệt giữa vai diễn với người thật do việc hóa trang khiến cho dung mạo có hơi khác biệt, nhưng cũng không khó nhận ra lắm.
Huống hồ, Chu Bưu không lâu trước đây mới đưa con trai đi rạp chiếu phim xem bộ phim bom tấn Bắc Mỹ này, khí chất độc nhất vô nhị của nữ diễn viên vẫn còn nguyên trong trí nhớ của anh ta.
Nhưng anh ta vẫn không hiểu, tại sao chú Hoa lại gọi cô ấy là “cậu”, rồi vì sao lại….. cung kính lễ phép với một người phụ nữ.
Ánh mắt dò hỏi của Tạ Chí Hoa hướng về phía Dạ Cô Tinh, sau đó nhận được cái gật đầu nhẹ.
Ho nhẹ hai tiếng: “Cậu Dạ, đứng đầu Dạ Xã, người mà Bang Chí Hoa thực sự nguyện ý trung thành tận hiến!”
“Người bên trái này, Chu Bưu; bên phải, Lôi Hổ. Đều là người có thực lực trong bang.”
Lời vừa dứt, hai người đàn ông ngẩn người tại chỗ!
“Anh, anh Bưu, anh vừa nghe được gì? Tôi, tôi, tôi….. không nghe nhầm chứ?”
Vẻ mặt của Lôi Hổ vô cùng khoa trương, mà Chu Bưu cũng không khá hơn là mấy, đều là một bộ dang sững sờ mông lung.
Dạ Cô Tinh đứng dậy, thong thả bước về phía trước, vươn tay ra: “Chào mừng gia nhập Dạ Xã.”
“Dạ, Dạ Xã?” Lôi Hổ môi run rẩy: “Là cái xưng bá thế lực ngầm ở phía nam…… Dạ Xã?”
Tạ Chí Hoa cười mà không nói gì, bộ dạng như thể là ngầm thừa nhận.
Trong hai năm ngắn ngủi, từ Giang Tây đến cả phương Nam, Dạ Xã đã chiếm cứ hoàn toàn với vị thế thống trị, không chỉ chiếm bang Cự Phong, Thương Hiệt xã, bang Thất Tinh, thu phục Vĩnh An hội về dưới trướng, cậu Dạ còn dựa vào thực lực của chính mình, làm cho đám người Đường Nghiêu, Sầm Liệt cúi đầu phục tùng!
Tự giao nộp súng ống đạn dược, còn chú ý đến việc buôn lậu, trải qua hai năm, Dạ Xã căn bản là đã ổn định, không chỉ kề vai sát cánh cùng nhà họ An ở phương Bắc, mà còn trực tiếp đối đầu với Bang Tam Hợp.
Rõ ràng là bá chủ của thế lực ngầm!
Theo sự phát triển ngày một cường thịnh của Dạ Xã, nhân vật chính cậu Dạ đã trở thành huyền thoại ở thế giới ngầm.
Cho đến nay, thậm chí vẫn không có một bức ảnh chính diện rõ ràng nào được lộ ra, cấp độ thần bí có thể thấy rõ!
Nghe nói, cậu Dạ lạnh lùng vô tình, sát phạt quả quyết…..
Nghe nói, cậu Dạ đạp trai ga lăng, phong lưu phóng khoáng, ngay cả cô cả bang Thất Tinh Bạch Minh Hàm cũng phải mê mẩn…..
Rất nhiều truyền thuyết, mang theo ánh mắt tò mò tìm hiểu của người đời, khó tránh việc bị thổi phồng, nhưng không phải là tin đồn vô căn cứ.
Làm gì có ai đoán được rằng, cậu Dạ bị thổi phồng đến mức thần thánh kia, vậy mà lại là một người phụ nữ!
Chu Bưu hết sức kinh hãi.
Lôi Hổ thì ngây ngốc rồi.
Chỉ có Tạ Chí Hoa là hiểu rõ cười, đáy mắt hiện lên tia tự hào.
Cho đến hôm nay, ông ta vẫn nhớ rất rõ ràng, vào buổi tối nhiều năm trước đây, ông ta chìm đắm trong sự hối hận về việc vợ mất, hận không thể kết liễu bản thân, chỉ là thù lớn chưa báo, Bang Tam Hợp còn ưng dung tự tại, ông ta làm sao có thể buông bỏ mà ra đi?
Ngay lúc mà ông ta cảm thấy tuyệt vọng nhất, Dạ Cô Tinh xuất hiện.
Cô nói: “Thế lực ngầm ở phương Nam nhất định sẽ gia nhập vào chúng ta, tới lúc đó, Bang Tam Hợp nhất định sẽ sụp đổ.”
Chính là những lời này, khiến ông ta phấn chấn đứng lên chiến đấu một lần nữa.
Lựa chọn đi về Hong Kong, một tay sáng lập Bang Chí Hoa, không ngừng chiêu mộ nhân tài, tranh đoạt địa bàn ở Hong Kong, tất cả những điều này, đều chỉ vì để chào đón sự xuất hiện của cô.
Tạ Chí Hoa có dự cảm mạnh mẽ, những lời nói của cô năm đó, tất cả đều sẽ trở thành sự thật!
“Cậu Dạ!”
Hai người đồng loạt khom người cúi chào…..
Dạ Cô Tinh ừ nhẹ một tiếng, xem như đáp lại.
Trong nháy mắt bắt tay với cô, hai người đàn ông lại không nhin được mà run rẩy.
“Ngồi xuống rồi nói.”
“Chú Hoa, tình hình Hong Kong hiện nay thế nào?”
“Bang phái mọc lên san sát, Bang Tam Hợp đứng đầu.”
“Bang Chí Hoa địa vị thế nào?”
Suy nghĩ chốc lát, ông ta dựa theo tình hình thực tế nói thẳng: “Ở tầm trung.”
“So với Bang Tam Hợp thì sao?”
Ánh mắt già nua trầm xuống, hồi lâu sau mới thốt ra một câu: “Lấy trứng trọi đá.”
Mặc dù ông ta rất không muốn thừa nhận, nhưng, đây là sự thật.
Bang Tam Hợp cắm rễ ở Hong Kong nhiều năm rồi, từ thế kỷ trước đã mở rộng đủ quy mô, mặc dù mấy năm gần đây phát triển chậm lại, nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa béo, thuyền nát vẫn còn có ba cân đinh!
Tất cả mọi người đều im lặng.
Chỉ có Dạ Cô Tinh cười, chỉ là ý cười chưa tới đáy mắt.
“Nghe nói, đêm nay Long Đằng có “bữa tiệc thể xác”?
“Đúng vậy, Bang Chí Hoa chúng ta cũng nhận được lời mời.” Chu Bưu nói.
Long Đằng là quân cờ dưới trướng của Bang Tam Hợp, là hộp đêm lớn nhất, hiện giờ, đã trở thành câu lạc bộ tư nhân lớn nhất Hong Kong, là nơi ăn chơi nhảy múa tốt nhất!
“Bữa tiệc cơ thể” không phải chỉ có ăn, còn có một cái biệt danh là “đấu giá vưu vật”.
Ý nghĩa như tên gọi, chính là tập hợp tất cả những cô gái trẻ tuổi ở Hong Kong, tiến hành đấu giá thông qua việc trả giá công khai, người trả giá cao thì sẽ mua được!
Nghe nói, hoạt động này đã tồn tại rất lâu rồi, thậm chí còn có xuất hiện cả mỹ nhân Hong Kong.
“Ý của cậu Dạ là……” Lôi Hổ thăm dò hỏi.
“Truyền tin đi, cậu Dạ đứng đầu Bang Chí Hoa, nhất định đến hẹn đúng giờ!”
“Vâng!”
Như vậy, tương đương với việc gián tiếp thừa nhận quan hệ hợp tác của Bang Chí Hoa với Dạ Xã!
Tạ Chí Hoa giãn cơ mặt, thở phào một hơi: “Tốt! Tốt quá… sớm đã nên như vậy rồi!”
Ánh mắt hiện lên tia phấn khích.
……
Đêm đến, Hong Kong được thắp sáng bởi hàng vạn ánh đèn.
Chiếc xe Rolls-Royce sang trọng từ từ tiến vào, thu hút vô số ánh nhìn tò mò đánh giá.
Âu phục quần tây, cà vạt nghiêm chỉnh, cổ áo không nông không sâu, vừa vặn để lộ ra yết hầu gợi cảm của người đàn ông.
Lông mày rậm, đôi môi đỏ mọng như anh đào, đôi mắt hẹp dài có hồn biết cười, nhưng chợt lóe qua một ánh nhìn lạnh lùng.
Trên trán có vài sợi tóc phấp phới, đuôi mắt hờ hững tựa như hoa, hơi không chú ý là có thể hấp dẫn người khác, khuôn mặt người đàn ông trước mắt này, còn khuynh thành tuyệt sắc, hại nước hại dân hơn cả phụ nữ.
Dạ Cô Tinh giả trai, che đi khí chất của phụ nữ, chỉ để lại một tâm hồn trong sáng và sự ngạo mạn.
Chu Bưu và Lôi Hổ thì vẫn còn đang kinh hãi, mãi vẫn chưa thể hoàn hồn lại.
Thì ra, đây chính là cậu Dạ!
Xe chậm rãi dừng lại, kèm theo là tiếng báo cáo của người gác cửa.
“Cậu Dạ đến.”
Tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng hướng ánh mắt về phía cửa ra vào!
Người đàn ông không tính là cao, nhiều nhất chỉ 1m75, trên người khoác lên bộ vest vừa vặn, vai rộng mông hẹp, đặc biệt là khuôn mặt đẹp đến rung động lòng người, khiến toàn bộ đám người hết đám này đến đám khác đều phải trầm trồ.
“Ha ha ha…..”
Một tràng cười sảng khoái vang lên, Dạ Cô Tinh nhìn về phía tiếng cười phát ra, chỉ nhìn thấy một bóng người cao lớn đang ra vẻ ta đây đến gần.
Người đàn ông mặc một bộ vest màu xám bạc, chiều cao 1m85 khiến cho anh ta trở nên vô cùng khác biệt, giống như hạc giữa bầy gà vậy!
Đường nét thầm trầm, ánh mắt sắc bén, toàn thân toát ra khí chất hơn người, Dạ Cô Tinh không muốn biết người này là ai cũng khó!
Lão đại đương nhiệm của Bang Tam Hợp – Hướng Ký!
Không ngờ, anh ta còn trẻ như vậy!
“Vị này… chính là cậu Dạ danh tiếng lẫy lừng sao?” Ánh mắt cười nhạo lẫn nghi ngờ nhìn hướng về phía Tạ Chí Hoa, bầu không khí bỗng chốc trở nên mất tự nhiên.
Dạ Cô Tinh cũng nhẹ nhàng xoay người đi tới vị trí chính giữa hàng ghế đầu ngồi xuống, dáng vẻ kiêu ngạo khiến cho người khác phải thầm giật mình, cả quá trình đều không liếc mắt nhìn Hướng Ký lấy một cái.
Cứ hời hợt qua loa mà xem người như không khí, phớt lờ.
Khuôn mặt tươi cười của Hướng Ký bỗng cứng đờ.
Trong đám người bỗng chốc phát ra những tiếng cười nhẹ, sau đó là những tiếng thì thầm.
“Đây chính là cậu Dạ?”
“Dám đối đầu với Hướng Ký, trừ người đó, còn có thể là ai?”
“Dạ Xã đánh phủ đầu Bang Tam Hợp, xem ra sắp có kịch hay xem rồi!”
“Không biết ai thua ai thắng…”
“Một là bá chủ mới nổi, một là ông trùm thời trước, một bên trẻ người non dạ đấu với gừng già ớt cay, không biết lời nói của ai sẽ có trong lượng hơn! hahaha…”
“Đừng khinh thường lớp trẻ!”
“Xem ra, ông rất kỳ vọng vào Dạ Xã.”
“Bao năm nay vẫn bảo thủ không chịu thay đổi. Thế lực ở Hong Kong cũng đến lúc phải rối loạn một phen rồi…..”
Mặt Hướng Ký lạnh như băng, định ngồi về vị trí cũ, thật không ngờ, lại bị Dạ Cô Tinh chiếm mất.
“Xin lỗi, vị trí này, là của tôi.”
Giọng điệu cứng nhắc, pha thêm chút u ám.
Dạ Cô Tinh vậy mà không động đậy, một lúc lâu sau, dường như không chú ý mà ngẩng đầu hỏi: “Trên này có viết tên của anh không? Lôi Hổ, tới kiểm tra xem.”
Lôi Hổ bị nhắc tên lập tức hành động, kiểm tra một hồi, trả lời: “Không có.”
Hướng Ký mặt cắt không còn giọt máu.
Đột nhiên, dồn nén hết mọi phẫn nộ, cười nhẹ với Dạ Cô Tinh: “Nếu như cậu Dạ đã thích vị trí này, là chủ nhà, Bang Tam Hợp không tranh chỗ ngồi với khách.”
“Vậy thì, cảm ơn.” Mặt không đổi sắc, ánh mắt vô tình.
Hướng Ký phất tay áo xoay người, ngồi xuống bên canh Dạ Cô Tinh.
Tạ Chí Hoa đứng nhìn mà hả lòng hả dạ.
Mấy năm nay, Bang Tam Hợp vẫn chèn ép Bang Chí Hoa, Hướng Ký lại càng là chỉ tay năm ngón, ngồi trên cao như người ngồi quan sát con kiến trên bàn, hôm nay bị gậy ông đập lưng ông, thật đúng là khiến người khác sảng khoái!
Chu Bưu, Lôi Hổ mặt không đổi sắc, đứng như tượng đá ở hai bên trái phải.
MC lên sân khấu, mở màn ngắn gọn.
“Lên món…”
Vừa dứt lời, một cô gái xinh đẹp chỉ mặc nội y được đưa lên trên sân khấu.
Thân thể nóng bỏng khiến người khác phải nóng mắt, làn da trắng ngần, cộng thêm khuôn mặt nhỏ nhắn mê hoặc lòng người, Dạ Cô Tinh nghe được tiếng thở căng thẳng của đám đàn ông xung quanh.
Ngay lập tức có người trả giá.
“Một trăm nghìn.”
“Một trăm ba mươi nghìn.”
“Một trăm tám mươi nghìn.”
“……..”
Quy tắc của Long Đằng không nghiêm ngặt như hội đấu giá chính quy, ở đây, không thiết lập giá sàn, càng không có mức cao nhất.
Bạn cho rằng người con gái này đáng giá bao nhiêu, thì trả bấy nhiêu!
Mỗi lần tăng giá cũng rất tùy ý, cho dù là cao hơn một đồng tiền cũng được.
“Món đầu tiên” đã được ông trùm địa bàn Cửu Long trả ba trăm nghìn để giành được.
Người này tai to mặt lớn, đôi mắt hình tam giác lóe lên tia hung ác nham hiểm, trên mặt có vài vết sẹo rất nổi bật, dưới cổ có thể nhìn lờ mờ thấy hình xăm màu xanh, cuối cùng nghênh ngang ôm người đẹp rời đi.
“Món thứ hai” so với “món thứ nhất” càng nóng bỏng hơn, một đoạn biểu diễn múa cột khiến các giác quan của tất cả đàn ông dưới khán đài phải vận động.
“……”
“Năm trăm nghìn.”
“Năm trăm ba mươi nghìn.”
“…..”
Lại qua mấy lần hét giá, có người hô lên giá cao đến bảy trăm nghìn.
Dạ Cô Tinh không chú ý đến mà nâng mí mắt lên, đúng lúc bắt gặp điệu cười miễn cưỡng của người phụ nữ.
“Một triệu.”
Nguyên tắc phân chia ở đây là, Long Đằng với người bán, mỗi bên một nửa.
Hiện giờ, Dạ Cô Tinh một hơi gọi lên đến “Một triệu”, điều này chính là nói, người con gái ở trên sân khấu kia ít nhất cũng có thể nhận được năm trăm nghìn.
Quả nhiên, người con gái mắt sáng rực, ánh mắt long lanh nhìn về phía người trả giá…..
Chương 4: Đám người kinh sợ, đâm chết mày
Tóc vàng chói mắt, hai mắt nhắm chặt, lông mi khẽ động giống như hai chiếc quạt lông dày.
Đó là một chàng thanh tú, đẹp đến mức khiến người khác phải thay đổi cách nhìn.
Đặc biệt là, cậu ta hoàn toàn không mặc gì, thân hình nở nang mà mềm mại, sống lưng căng bóng giống như một cây cung tuyệt thế. Cậu ta ngủ yên trong một chiếc lồng thủy tinh, mang theo sự quyến rũ cẩm dục, vậy mà khuôn mặt khi ngủ lại sạch sẽ và thuần khiết đến lạ.
Vừa xuất hiện, đã khiến toàn trường kinh ngạc, bao gồm cả Dạ Cô Tinh.
“Ở đâu ra ‘cô em’ lẳng lơ xinh đẹp thế này, thật khiến con người ta phải đứng núi này trông núi nọ!”
“Giống như quả đào mật, hận không thể nuốt chửng.”
“Quả đào mật? Rõ ràng là quả vải trong suốt như pha lê.”
“Wow! Thân hình nhỏ bé này… chắc chơi sẽ rất đã đây!”
“….”
Ngôn từ bậy bạ luồn vào tai, lông mày hơi nhíu lại, Dạ Cô Tinh dẫn đầu giơ biển.
“5 triệu.”
Wow….
“Chỉ là một tên đàn ông, mà tốn mấy triệu, cậu Dạ điên rồi sao?”
“Ha ha… sống không phong lưu sẽ uổng phí tuổi trẻ! Cậu ta cũng là một thằng đàn ông sao, cũng có nhu cầu sinh lý như thường, hahaha….. Chỉ là không ngờ, hóa ra lại thích khẩu vị này!”
“Không phải nói, cậu ta đã đính hôn với cô cả bang Thất Tinh rồi sao?”
“Đàn ông mà, lại còn là người có quyền có thế như cậu Dạ, người nào mà không hú hí bên ngoài? Chỉ cần cờ đó không đổ, thì mặc cho cờ màu phấp phới! Chẳng lẽ anh không có mấy tri kỷ sao?”
Hai người nhìn nhau cười, ngầm hiểu không nói.
Đàn ông mà…..
“Khẩu vị của cậu Dạ, thật là… đặc biệt.” Hướng Ký mỉa mai, đáy mắt lóe lên tia đen tối.
Đáp lại bằng một nụ cười nhẹ như gió thoảng mây bay.
“Quá khen.”
Hướng Ký nghẹn họng, uất ức câm nín.
“Năm triệu lẻ mười nghìn”. Anh ta dứt khoát trả giá, nhưng chỉ nhiều hơn mười nghìn, thẳng thừng là muốn đối phương tức chết.
“Xem ra, ông chủ Hướng với tôi, có khẩu vị giống nhau.”
Đây gọi là gì? Tự lấy đá đập vào chân mình?
Trước đó còn nói người ta “khẩu vị đặc biệt”, bây giờ bản thân chẳng phải là cũng mở miệng trả giá như vậy sao?
Đúng là tự vả vào mặt!
Mặt Hướng Ký trầm như nước, ánh mắt nhìn về phía sân khấu triển lãm đấu giá, lại từ từ thu lại, nhìn về Dạ Cô Tinh.
Không thể phủ nhận, khuôn mặt này có loại ma lực hấp dẫn người khác!
Rõ ràng là đàn ông, vậy mà còn quyến rũ hơn cả phụ nữ, nét sắc sảo ẩn dưới sự mềm mại, khiến cho người ta có cảm giác muốn khám phá tìm tòi đến cùng.
Không hề né trính, bốn mắt chạm nhau, tia lửa bùng bùng va chạm.
“6 triệu.”
“6 triệu lẻ mười nghìn.”
“…….”
“……..”
Màn đấu giá kế tiếp trở thành bàn cờ mà hai bên tranh đấu lẫn nhau.
Dạ Cô Tinh mỗi lần tăng giá là tăng một triệu, không hơn không kém.
Hướng Ký mỗi lần tăng giá, đều là “XX lẻ mười nghìn”, cũng không hơn không kém.
Hai người này, không ai nhường ai, ai cũng không muốn nhận thua.
Hiện trường rơi vào cục diện bế tắc.
“Ông chủ Hướng là ông chủ đứng sau Long Đằng, đã là vật mình yêu thích, thì việc gì phải bày ra, lừa gạt mọi người? Giữ nó tự mình dùng là được rồi, hiện giờ, lại luyến tiếc, muốn lấy lại sao? Hay là, anh muốn nhân cơ hội tăng giá?”
Câu hỏi vô cùng sắc bén!
Quả nhiên, xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao, thì thầm to nhỏ không ngừng.
Hướng Ký sắc mặt không đổi, ánh mắt sắc lạnh trầm xuống, giống như là không xem sự khiêu khích của đối phương ra gì, vươn tay ra, làm động tác mời.
“Quân tử không cướp đoạt đồ tốt của người khác, nếu như cậu Dạ đã mở lời rồi, tôi dù là có thích đến mấy, cũng muốn giúp người khác toại nguyện.”
Câu này ý nói, tôi là quân tử, mà anh, chỉ là tiểu nhân ngang tàng cướp đoạt vật yêu thích của người khác mà thôi.
Dạ Cô Tinh không phủ nhận.
Cuối cùng, cậu bé tóc vàng kia bị Lôi Hổ ôm vào lòng, rời đi trước.
Bữa tiệc thân thể cũng sắp kết thúc.
Dạ Cô Tinh ngồi vào chiếc RollsRoyce, Tạ Chí Hoa theo sát ngay phía sau.
Chu Bưu ngồi vào ghế lái, khởi động xe, lại bị một chiếc xe Lincoln chắn ngang.
“Cậu chủ……” Ánh mắt thăm dò nhìn Dạ Cô Tinh, đã nhận lại một điệu cười đầy suy tính, Chu Bưu đột nhiên lạnh cả sống lưng.
“Hay là, chúng ta trực tiếp đâm qua?”
“…..Vâng.”
Giọng điệu nghi ngờ, nhưng biểu tình lại chắc chắn, Chu Bưu trừ việc phụng mệnh hành sự, anh ta không biết mình phải làm gì nữa.
Đạp chân ga thật mạnh, thả lỏng phanh xe.
Xe vụt lên giống như tên rời khỏi cung,Tạ Chí Hoa đã thắt dây an toàn theo lời dặn của Dạ Cô Tinh.
RollsRoyce PK với Lincoln, trò chơi khá thú vị, không phải sao?
Mạnh mẽ như con báo, một kích quả quyết đâm qua như sấm dền, cùng với ý chí chiến đấu sôi sục vô tình, dưới sự chỉ đạo của Dạ Cô Tinh, chiếc xe RollsRoyce xa hoa như một tia chớp từ trên trời giáng xuống, lao đến đâm vào chiếc Lincoln.
Ngồi ở ghế lái đằng trước là bảo vệ thân cận của Hướng Ký, cũng xem như là nhân vật máu mặt số một ở Bang Tam Hợp, nhưng vẫn bị bóng đen lao đến làm cho giật mình.
“Tránh ra!”
Hướng Ký trầm giọng quát, nhưng đã muốn rồi!
Một cú va chạm mạnh, thân xe bị đâm cho quay sang 180 độ, khó khăn lắm mới ổn định được nhờ có bức tường đá chống đỡ, nhưng lại vì lực quá mạnh nên vẫn bị lăn quay.
“Shit!” Hướng Ký ôm trán, máu chảy ra, vị tanh nồng nặc khắp xe.
Anh ta chật vật bò ra khỏi xe, vậy mà lại thấy chiếc RollsRoyce còn nguyên vẹn đã vụt đi mất, một bên cửa kính xe hạ xuống, một bàn tay đàn ông vươn ra, đeo gang tay màu đen, giơ ngón giữa lên.
“Cậu, Dạ!”
Gằn từng từ một, hận không thể lột da rút xương người ta.
Mà lúc này, bên trong chiếc xe RollsRoyce vững vàng đi trước, Chu Bưu kinh ngạc mở to mắt, vẻ mặt tỏ ra không thể tin được.
“Cậu chủ! Xe… xe của chúng ta…..”
Kích động đến mức nói không nên lời.
“Xem ra, cuộc thử nghiệm vật liệu mới rất thành công.”
Dạ Cô Tinh tháo thiết bị thay đổi giọng nói xuống, phục hồi giọng nói của chính mình: “Vật thử nghiệm đưa đến cửa, không dùng chẳng phải lãng phí sao. Chỉ trách, Hướng Ký tự đâm dầu vào họng súng thôi.”
Trong lời nói lộ ra ý chế nhạo và trêu chọc.
Tạ Chí Hoa cười haha, đáy mắt hiện lên một tia căm phẫn: “Đáng đời Bang Tam Hợp!”
Hôm sau, tin tức quản gia Hướng Ký của Bang Tam Hợp bị tai nạn xe truyền ra.
Dạ Cô Tinh thả tờ báo xuống, gật gật đầu.
Chỉ là, cậu Dạ – người đứng sau màn bão táp này, lại lặng lẽ biến mất.
Giống như là, anh ta chưa từng đặt chân đến Hong Kong, cũng chưa từng tham gia “Bữa tiệc thể xác” cái gì, càng không có liên quan gì với vụ tai nạn xe của Hướng Ký.
Thần long thấy đầu không thấy đuôi, tung tích cực kỳ thần bí.
“Như vậy không ổn! Tôi sẽ không đồng ý.” Tạ Chí Hoa vẫn cố chấp với quan điểm của mình.
Chu Bưu, Lôi Hổ lui qua một bên, hai người liếc nhìn nhau, mới sáng sớm đã sặc mùi thuốc súng.
Dạ Cô Tinh ôm trán: “Chú Hoa, tôi ở lại chỗ này mới càng không ổn!”
“Nói thế nào đi nữa, cô ở Bang Chí Hoa cũng an toàn hơn ở bên ngoài. Mặc dù không thể so với tường đồng vách sắt, nhưng dù sao cũng dễ phòng khó công.”
Khẽ thở dài: “Chú nghe tôi nói trước đã.” Trong ngữ khí, mang theo sự cố chấp.
Tạ Chí Hoa uống ngụm trà, ngồi xuống, hai tay đặt lên đầu gối: “Cô nói.”
“Trước hết, Hướng Ký bị thiệt thòi, chắc chắn sẽ trả thù, cậu Dạ sẽ trở thành cái gai trong mắt Bang Tam Hợp, mà Bang Chí Hoa cũng sẽ bị liên lụy. Tôi rời đi lúc này, mới có thể che giấu tung tích tốt được, trong bang cũng sẽ có thể chuyên tâm ngăn địch, dù sao thì, thân phận thật sự của cậu Dạ, Hướng Ký cũng vĩnh viễn không thế đoán được.”
“Vả lại, dù sao tôi cũng là con gái, trong bang hầu hết đều là đàn ông, tôi ở lại đây, không tiện.”
Tạ Chí Hoa suy đi tính lại, cuối cùng, vẫn là không giữ Dạ Cô Tinh ở lại được.
“Nhóc này, đối phó với Bang Tam Hợp không dễ dang như cháu nghĩ như vậy đâu.” Trước khi đi, Tạ Chí Hoa nói thành thật, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
“Yên tâm, cháu có chừng mực.”
“Vạn sự cẩn thận.”
Buổi chiều hôm đó, Dạ Cô Tinh chuyển đến căn biệt thự riêng ở núi Thái Bình, đây là một trong những bất động sản của nhà họ An ở Hong Kong, bất động sản đứng tên cô ấy.
Đồng thời, còn mang theo Tiểu Kim Mao.
“Tiểu Kim Mao” là tên mà Dạ Cô Tinh đặt cho ‘món ăn’ mà mình đã dùng cái giá trên trời để đổi được ở “bữa tiệc thân thể” hôm đó.
Hôm đó cứu cậu ta, ba giờ sáng, Tiểu Kim Mao tỉnh rồi.
Lúc cậu ta mở mắt, Dạ Cô Tinh phải thừa nhận, bản thân thật sự rất kinh ngạc.
“Cậu tên gì?”
“Bao nhiêu tuổi?”
“Cha mẹ là ai?”
“Tại sao lại ở Hong Kong?”
“Tại sao lại rơi vào tay Bang Tam Hợp?”
Ban đầu Dạ Cô Tinh dùng tiếng Quảng, nghĩ lại, lại nói lại một lần bằng tiếng Anh, cuối cùng là tiếng Pháp, tiếng Đức, tiếng Ý, thậm chí là tiếng Thái, tiếng Việt, tiếng Ả Rập đều dùng thử.
Ngoại trừ nhận lại sự im lặng, thì vẫn là im lặng.
Cậu bé nhìn có vẻ như tầm 4,5 tuổi, một khuôn mặt đẹp lộ vẻ chết lặng, đồng tử cũng ngơ ngác nhìn về một chỗ, ngồi ở trên giường, mặc một bộ quần áo ngủ rộng thùng thình, giống như một con búp bê đẹp đẽ vậy.
Nói cô nhất thời kích động cũng được, hay nói nổi lòng thương của người mẹ cũng được, đương nhiên, quan trọng nhất là, vẫn là vì Tiểu Kim Mao quả thật đẹp đến ngoài sức tưởng tượng, Dạ Cô Tinh tốn hơn chín triệu vạn, lại đổi được cậu mỹ nam còn sống sờ sờ như vậy, cũng không thấy tiếc nuối gì.
Dù sao thì, tiền là vật chết, người là vật sống, huống hồ, lại còn là một cậu bé nhìn rất vừa mắt.
Có thể dùng vật chết đổi lấy vật sống, cô cảm thấy không thiệt thòi.
Một hồi dò hỏi, đều là một mình cô tự biên tự diễn, mời bác sĩ xem bệnh, chẩn đoán bước đầu là bị chứng tự kỷ.
Dạ Cô Tinh ở cùng cậu bé cả một đêm, nhìn chằm chằm dung mạo xinh đẹp của Tiểu Kim Mao, cô đột nhiên nghĩ đến hai cục cưng của mình.
Ngày hôm sau tỉnh lại, cậu bé lại ôm lấy cổ cô, cái đầu nhỏ không ngừng cọ vào trong lòng cô, giống như con chuột nhỏ đang đào hang, mộc mạc đáng yêu.
Dạ Cô Tinh mềm lòng rồi.
Cuối cùng không đành lòng, quyết định mang theo Tiểu Kim Mao.
Trong lòng nghĩ, biệt thự lớn như vậy, phải có người ở cùng cũng đỡ buồn……
May mà, cậu bé rất nghe lời, cũng rất thông minh, Dạ Cô Tinh đã dạy gì một lần, cậu đều có thể nhớ, bảo cậu làm cái gì cũng cẩn thận tỷ mỉ mà hoàn thành.
Nói chung là khiến cô rất yên tâm.
Đứa trẻ này cũng quá là dễ nuôi….
Cứ như thế, một lớn một nhỏ, vào ở trong biệt thự núi Thái Bình.
Để cho thuận tiện, Dạ Cô Tinh bảo Chu Bưu thay mình đi tìm một cô bảo mẫu thân thế trong sạch, tính cách đôn hậu.
Rất nhanh đã có hồi âm.
Là một bà góa gần 50 tuổi, vì để nuôi đứa con gái đi du học, mới đến Hong Kong mưu sinh.
Bởi vì không hiểu tiếng Quảng, nên mãi vẫn không tìm được một công việc tốt, chỉ làm người rửa bát thuê tại một nhà hàng bán đồ ăn sáng, thuê căn phòng gỗ ở tầng cao nhất của mẹ Chu Bưu để ở.
Người nhà họ Chu thấy bà ấy tính cách hiền hòa, lại chịu khó chịu khổ, bình thường còn hay giúp đỡ bà ấy, thường xuyên qua lại rồi cũng trở nên thân thiết.
Dạ Cô Tinh vừa nhắc tới muốn tìm bảo mẫu, người đầu tiên mà Chu Bưu nghĩ đến chính là bà ấy.
“Xin chào thím Lâm.”
Dạ Cô Tinh vươn tay.
Người đàn bà có hơi thụ sủng nhược kinh, theo bản năng lau lau tay ở vạt áo rồi mới vươn tay ra bắt tay cô.
“Cô quá khách sáo rồi. Tôi, tôi thật sư rất biết ơn cô đã cho tôi công việc này…”
Tay bà bởi vì thường xuyên rửa chén bát, ngâm ở nước lạnh thời gian dài, bác sĩ nói, tuyệt đối không thể tiếp tục làm công việc này nữa, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Từ bỏ công việc, bà thu dọn đồ đạc chuẩn bị về đại lục, chỉ là sinh hoạt phí của con gái vẫn còn thiếu rất nhiều…
Ngay lúc cùng đường bí lối, tưởng như rơi vào bước đường cùng, cậu con trai của chủ nhà lại giới thiệu cho bà một công việc mức lương tới hơn chục nghìn.
Lâm Quyên có cảm giác như có chiếc bánh từ trên trời rơi xuống vậy.
Dạ Cô Tinh mời bà ấy ngồi xuống, rồi rót một ly trà đặt đến trước mặt bà, đáy mắt lại hiện lên tia thận trọng.
Lâm Quyên biết bà chủ có lời muốn nói, mặc dù có hơi khát nước, cũng đành nhịn xuống không động vào cốc nước kia, mà chăm chú lắng nghe, ánh mắt chân thành.
“Chắc Chu Bưu cũng nói qua về tình hình ở đây với thím rồi, quan trọng nhất chính là tính bảo mật.”
Người đàn bà gật đầu: “Điều này tôi hiểu. Cô là nhân vật công chúng, giữ riêng tư vô cùng quan trọng.”
Dạ Cô Tinh gật đầu: “Đúng vậy. Đầu tiên, trong biệt thự không được chụp ảnh, điện thoại di động có chức năng quay chụp cũng không được dùng, liên lạc với bên ngoài có thể dùng điện thoại, còn nữa, phòng ngủ với phòng làm việc của tôi không cần quét dọn; điều cuối cùng, có vấn đề gì xảy ra trong biệt thự cũng không thể để lộ ra bên ngoài, cũng không thể đưa người ngoài vào.”
“Ba điều trên là yêu cầu của tôi, nếu thím có vấn đề gì, có thể lập tức ý kiến.”
Lâm Quyên lắc đầu: “Không có.”
“Được, vậy từ hôm nay, thím ở đây đi, phòng ở tầng một tùy thím chọn. Còn nữa, bình thường lúc tôi không ở nhà, làm phiền thím trông nom đứa nhỏ này giúp tôi.”
“Cô chủ yên tâm, cậu chủ nhỏ cứ giao cho tôi, tôi nhất định sẽ chặm sóc cậu ấy thật tốt.”
Lâm Quyên gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.
Dạ Cô Tinh đẩy một tờ giấy A4 được in đầy chữ qua.
“Đây là hợp đồng thuê mướn, thím xem đi. Mấy điểm vừa nãy chúng ta nhắc tới, đều có ở trong này, một khi ký tên sẽ có hiệu lực phát luật, nếu như, thím không thể làm được những điều mà đã đáp ứng với tôi trước đó, thì cũng sẽ có mức bồi thường tương đương.”
Lâm Quyên xem qua một lượt, rồi ký tên chính mình vào.
Mặc dù chủ nhà nói có chút thực tế, nhưng mọi yêu cầu đều là hợp tình hợp lý, có thể nói là làm công việc hằng ngày của một bảo mẫu, Lâm Quyên không cảm thấy trong lòng có gì khôn thoải mái.
Đối phương là một người rất thực tế, hơn nữa tiền lương cũng hậu hĩnh.
Bà ấy không có lý do gì mà từ chối.
Cứ như thế, Dạ Cô Tinh với Tiểu Kim Mao cũng xem như thu xếp ổn thỏa.
Lại qua một tuần nữa, trong thời gian này, ông cụ Lệ có gọi điện đến mời cô ăn cơm, Dạ Cô Tinh từ chối.
Tiểu Thập Lục hiểu cô, bởi vậy cũng không ép buộc.
Sau đó, Lệ Thục Viện không biết lấy được số điện thoại của cô ở đâu, mặt dày muốn mời cô uống cà phê.
Dạ Cô Tinh vừa nghe thấy tiếng, đã tắt điện thoại.
Cô không phải không thể động vào nhà họ Lệ, mà là nề mặt Tiểu Thập Lục nên mới không thèm so đo, không ngờ có một số người còn mặt dày, bị tắt điện thoại rồi, lại gọi lại, vừa kết nối là chửi ầm lên.
“Cô có giáo dục không vậy? Có hiểu lễ phép là thế nào không?”
“Nhiều hơn cô, cũng hiểu hơn cô!”
“Cô tưởng cô có cái gì đặc biệt hơn người à? Chẳng phải cũng chỉ là bình hoa mà đàn ông đặt trong nhà thôi, tỏ vẻ thanh cao gì chứ?”
“Não tàn.”
Quẳng một câu, lập tức cho vào danh sách đen.
Đáng nhắc tới chính là, trong thời gian một tuần ngắn ngủi, tình cảm của Tiểu Kim Mao với cô đột nhiên tăng mạnh, thường thường có thể nói ra một vài âm thanh gì đó.
Có một lần, cô đang gọi video với bé Tuyệt và bé Húc.
Dạ Cô Tinh chính thức giới thiệu Tiểu Kim Mao cho hai đứa nhóc biết.