Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 5 - Chương 5+6
Chương 5: Thân thế đầy đau xót, Emperor Entertainment
Khi Dạ Cô Tinh dẫn Tiểu Kim Mao xuất hiện ở quảng trường Thái Cổ, hòa mình vào không khí phồn hoa này, không thể phủ nhận, Hong Kong thật sự là thiên đường để mua sắm.
Dòng người cuồn cuộn, ánh đèn rạng rỡ, tòa nhà cao chọc trời mọc lên vững chãi, hàng hóa rực rỡ muôn màu.
Tiểu Kim Mao năm chặt ngón trỏ của cô trong lòng bàn tay, ngoan ngoãn đi theo.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vẫn không có chút biểu cảm gì, mang theo khí chất lạnh lùng, nhưng đôi mắt màu vàng nâu hiếm thấy lại thu hút sự chú ý của mọi người.
Cũng không giống những đứa trẻ bình thường chỉ biết nhìn đông nhìn tây, đôi mắt của Tiểu Kim Mao chuyển động rất chậm, không nhanh không chậm, có cảm giác như rât điềm đạm và bình tĩnh.
“Ares, từ hôm nay, con gọi mẹ là mommy nha.” Dạ Cô Tinh ngồi xổm trước mặt cậu bé, ánh mắt chân thành, vẻ mặt nghiêm túc.
Phía An Tuyến Hoàng đã phái người điều tra rõ thân phận của Tiểu Kim Mao, kết quả lại khiến người khác đau lòng.
Một đứa trẻ xinh đẹp như vậy hóa ra lại là con trai bị bỏ rơi của một tên buôn lậu. Một y tá ở trại trẻ mồ côi Hong Kong đã tìm thấy cậu bé ở bãi cỏ cạnh nhà vệ sinh công cộng, nên đã bế cậu bé về cô nhi viện nuôi nấng.
Lúc cậu bé được sáu tháng tuổi, được một đôi vợ chồng Hoa kiều đến từ Canada nhận nuôi, về sau đã đi theo đôi vợ chồng kia tới Canada.
Mới đầu, đôi vợ chồng này rất vui vẻ vì nhận nuôi đứa con xinh đẹp ngoan ngoãn như vậy, mặc dù không có quan hệ máu mủ, nhưng cũng rất thật lòng đối đãi.
Nhưng Tiểu Kim Mao 3 tuổi rồi vẫn chưa biết nói, thậm chí rất ít khi biểu lộ cảm xúc.
Lúc đó đôi vợ chồng này mới phát hiện ra chỗ không đúng, đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ lại nói là có khả năng bị chứng tự kỷ bẩm sinh.
Vừa nghe được tin này, người vợ đã đau khổ khóc nấc lên, hai mắt tối sầm lại, ngất ở hành lang bệnh viện.
Cũng vào hôm đó, người phụ nữ mắc bệnh hiếm muộn lại bị phát hiện mình đã có thai 3 tháng rồi.
Người chồng mừng như điên.
Hai người cũng không vì có con của chính mình mà ghét bỏ đứa con nuôi bị bệnh tự kỷ, ngược lại càng đối tốt với Tiểu Kim Mao hơn.
Vợ chồng hai người tin rằng, bởi vì nhận nuôi Tiểu Kim Mao khiến trời xanh cảm động, nên mới cho thiên sứ xuống với họ.
Tháng ngày bình yên cứ thế trôi đi, người phụ nữ cũng sinh được một bé gái xinh đẹp.
Người một nhà an an ổn ổn, tình trạng của Tiểu Kim Mao cũng tốt lên từng ngày.
Năm 2021, Tiểu Kim Mao 7 tuổi, cha nuôi khi đang trên đường tan làm về nhà thì gặp phải tai nạn xe nghiêm trọng, tuy rằng vẫn còn sống, nhưng lại bị liệt nửa thân trên, nên mất khả năng lao động.
Vì phải chi trả khoản tiền lớn cho việc đền bù thiệt hại và tiền thuốc men, người vợ đã phải bán nhà và toàn bộ cổ phiếu, tài khoản tiết kiệm đi, từ một gia đình khá là dư dả, nháy mắt đã nghèo rớt mồng tơi.
Cuối cùng, lưu lạc đến khu tị nạn sống qua ngày.
Nuôi đứa con gái ruột còn chật vật, huống hồ còn đứa con nuôi bị tự kỷ?
Hai vợ chồng đành đến cục di dân Canada xin được từ bỏ quyền nuôi dưỡng Tiểu Kim Mao, lý do là tình hình kinh tế gia đình hiện tại không đạt tiêu chuẩn nhận nuôi.
Cục di dân liên hệ với phía Hong Kong, cuối cùng quyết định đưa đứa trẻ quay trở về Hong Kong.
Tiểu Kim Mao sống gần 7 năm ở Canada cứ như vậy bị trục xuất một cách không thương tiếc.
Lại trở về cô nhi viện ban đầu, nhưng không đến một tháng đã lại được người khác nhận nuôi một lần nữa.
Người An Tuyển Hoàng phái đi điều tra ở Canada đã gặp được đôi vợ chồng đầu tiên nhận nuôi Tiểu Kim Mao.
Trải qua hơn một năm điều dưỡng, người chồng đã lắp chân giả, làm kế toán tại một nhà máy chế biến thực phẩm, người phụ nữ thì làm việc vặt, hai vợ chồng cùng đứa con gái ở tạm viện phúc lợi.
Dạ Cô Tinh nghe xong bản ghi âm.
Khi nhắc đến Tiểu Kim Mao, người đàn ông và người phụ nữ khóc lóc thảm thiết, bọn họ là thật lòng yêu quý đứa con này, nhưng cuối cùng vì kế sinh nhai, mới phải đành lòng cho đứa bé đi.
“Tôi biết, như vậy rất tàn nhẫn, nhưng lúc đó đến chi phí sinh hoạt hằng ngày của đứa trẻ chúng tôi cũng không thể lo nổi, huống chi là lo tiền thuốc thang đắt đỏ cho nó chứ?”
“Chỉ có trờ về Hong Kong, thằng bé mới có thể sống tốt hơn… Chúng tôi cũng không nỡ, những không còn cách nào khác… thật sự là không còn cách nào…”
Lời này khiến Dạ Cô Tinh im lặng suy ngẫm.
Có những lúc, một đồng tiền cũng có thể làm khó anh hùng, đôi vợ chồng này cũng coi như là tận tình tận nghĩa rồi…..
Lần thứ hai nhận nuôi Tiểu Kim Mao là một căp vợ chồng giai cấp trung lưu ở Hong Kong, người đàn ông làm đầu tư ngân hàng, người phụ nữ làm ở phòng Marketing của một khách sạn.
Những ngày tháng vui vẻ còn chưa đến 3 tháng, người đàn ông đầu tư thua lỗ đến phá sản, vì để trả nợ nên bất đắc dĩ tìm đến Bang Tam Hợp để vay nặng lãi.
Cuối cùng, vì không trả được nợ, nên đã bỏ rơi Tiểu Kim Mao, hai vợ chồng đem theo chút tài sản cuối cùng bỏ trốn.
Cứ như vậy, Tiểu Kim Mao rơi vào tay Bang Tam Hợp.
Một năm trôi qua, từ dưới lên trên, cậu bé trở thành lễ vật cống nạp cho Hướng Ký.
Đều biết là giữ lại cho ông chủ, cho nên, dù biết có người muốn, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đáng tiếc, Hướng Ký là thẳng nam, thích chơi đùa phụ nữ, chứ cũng chẳng phải bê đê hay gì.
Nhưng vì nguyên tắc không lãng phí, nên vung tay ra, đưa Tiểu Kim Mao đến Long Đằng treo giá, cuối cùng được cậu Dạ bỏ ra hơn chín triệu mua về.
Dạ Cô Tinh không sợ bị Hướng Ký điều tra.
Họ Dạ của cô, và Dạ trong “cậu Dạ” là giống hệt nhau, hai người có chút liên hệ cũng rất bình thường.
Hơn nữa, với danh hiệu “bà An” của cô, cho dù Hướng Ký có muốn giở trò gì đi chăng nữa, cũng phải nghĩ trước nghĩ sau.
Bang Tam Hợp không sợ Dạ Xã, nhưng cũng không đến mức phải gây gổ với nhà họ An.
Cho nên, cô không sợ xuất hiện cùng Tiểu Kim Mao ở chỗ công cộng.
An Tuyển Hoàng cho cô tự đặt tên, Dạ Cô Tinh không định đặt họ An cho Tiểu Kim Mao, mà cô cảm thấy họ Dạ rất tốt!
Người đàn ông bị bộ dạng nghiêm túc của cô làm cho dở khóc dở cười.
Đừng nói là để cho con nuôi mang họ cô, kể cả là để bé Tuyệt với bé Húc cùng mang họ mẹ, anh cũng sẽ không có ý kiến gì.
Nhưng, Dạ Cô Tinh sẽ không làm như vậy.
Người nhà họ An rất coi trọng huyết thống, An Tuyển Hoàng không để ý, vẫn còn có đám trưởng bối ở đó, cả ngày lấy gia quy lễ giáo ra nói, dù gì cũng đều là con của mình, họ gì mà chả được.
Cô lười phân cao thấp.
Chỉ là, bây giờ có cơ hội, cô cũng vui vẻ mà hoàn thành.
Một đứa trẻ mang họ của chính mình…..
Cô chu chu môi, cảm giác không tệ!
Tiểu Kim Mao thật sự là càng nhìn càng đáng yêu, khuôn mặt nhỏ trắng nõn nà khiến cho người khác rất muốn cắn một miếng, phải làm sao bây giờ?
Dạ Cô Tinh tạm thời chưa nghĩ kỹ sẽ đặt tên là gì, đơn giản, trước tiên thay bằng một cái tên tiếng Anh – Ares!
Chiến thần vô địch trong thần thoại Hy Lạp, tượng trưng cho quyền lực và sức mạnh, cùng nghĩa với khát máu và máu tanh, được ví như ma vương khát máu giết người không chớp mắt và đánh chiếm điểm phòng ngự tòa thành.
Nhưng anh ta là con trai duy nhất của Zeus và Hera. Mặc dù Ovid tuyên bố, Hera chỉ chạm vào một bông hoa trên thảo nguyên Orenos, và kết quả là Ares được sinh ra.
Dạ Cô Tinh là cố ý.
Cô muốn nói cho mỗi người biết rằng, thân phận của Tiểu Kim Mao không thể bị trỉ trích, nếu cô và An Tuyển Hoàng đã nhận cậu bé, thì phải là người nhà họ An danh chính ngôn thuận, tất cả mọi người đều phải cung kính mà xưng hô cậu chủ!
Là một đứa trẻ bị bỏ rơi, Dạ Cô Tinh đồng cảm sâu sắc, cô quan tâm đến Tiểu Kim Mao, giống như Dạ Cơ Sơn năm đó quan tâm đến cô vậy.
Làm sao có thể không chút động lòng chứ?
Một lớn một nhỏ, nắm tay nhau vào thang máy lên tầng 3 khu thời trang trẻ em.
Một bà mẹ trẻ xinh đẹp, cùng đứa con xinh đẹp khôn ngoan, Dạ Cô Tinh đeo kính râm, mái tóc buông xõa sau lưng, quần đen áo đen, đeo một đôi Christian Louboutin đế cao 10 phân, toàn thân toát lên vẻ thời thượng.
Còn Tiểu Kim Mao mặc chiếc áo khoác với quần jean rách, mũ lưỡi trai đội ngược, để lộ ra vài sợi tóc màu vàng chói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn không đổi sắc toát ra sự lạnh lùng.
Phong cách phối đồ Hottrend của bà mẹ này thu hút không ít ánh nhìn, thậm chí có bạn trẻ còn lấy cả điện thoại di động ra chụp ảnh.
“Wow! Trông fashion quá đi mất!”
“Mau nhìn, người mẹ xinh đẹp, cậu con đẹp trai thế, nếu như xuất hiện cả một người cha khôi ngô tuấn tú nữa, một nhà ba người sẽ nổi bật lắm cho coi!”
“Nhìn thấy không, mặt nhà người ta thế mới gọi là mặt, chậc chậc….. học hỏi đi kìa, nếu như anh cứ ngày càng tụt dốc như thế này, ra đường đừng có đi theo em nữa, gặp người khác cũng đừng bảo em là bạn gái anh!”
“Không phải…. vợ à, giá trị nhan sắc cũng có thể học sao? Aiya, em chạy cái gì mà chạy…. đợi anh với!”
“Không phải là người nổi tiếng nào đi ra ngoài chứ?”
“Phô trương như vậy? Tôi thấy không giống….”
“Thân hình người phụ nữ kia chuẩn đến như vậy! Nhìn thế nào cũng không giống như là đã từng sinh nở…..”
“Đừng nói chứ, nhìn thấy cũng khá giống với nữ chính trong phim “Rose & Lion” đấy!”
“Athena? Không phải chứ…. đó là nữ thần trong lòng tôi đó!”
“Cậu, cậu cũng thích cô ấy à!”
“Thích chứ! Người thì xinh đẹp, lại tốt tính, nghe nói còn được gả vào một gia đình giàu có, bí mật sinh ra một đôi trai gái, đó là người quá hoàn hảo!”
“Sau khi xem xong “Rose & Lion”, tôi lại tìm lại những bộ phim điện ảnh và phim truyền hình trước đây của cô ấy, bộ nào cũng xuất sắc! Tôi cũng mua album mà cô ấy với Thành Giới cùng phát hành.”
“Xem ra chúng ta đều là fan của Áo Tím rồi! Nhanh lên, lưu số điện thoại, sau này còn hẹn nhau xem phim.”
Bỏ qua tất cả những ánh mắt dòm ngó soi xét, Dạ Cô Tinh dắt Tiểu Kim Mao thong dong đi vào cửa hàng hàng Jacadi, một thương hiệu thời trang trẻ em nổi tiếng của Pháp.
“Chào mừng quý khách.”
Nhân viên chăm sóc khách hàng vừa thấy trong tay khách hàng là chiếc Hermes phiên bản giới hạn, mắt đã sáng lên, biết rằng đây chắc chắn là một khách VIP!
Nụ cười trên mặt tươi roi rói, nhưng lại không khiến người khác cảm thấy là đang nịnh bợ, ngược lại lại có cảm giác như được tâng bốc vậy.
Quả nhiên, ngành nghề nào cũng cần phải có học vấn.
Dạ Cô Tinh ôm Tiểu Kim Mao vào lòng, một tay bế, một tay khác chỉ vào bộ đồng phục bóng chày chất liệu mềm mại, thiết kế mới mẻ: “Ares, bộ này thế nào?”
Vân vê cái miệng nhỏ nhắn, rồi quay đầu nhìn Dạ Cô Tinh, đột nhiên, lại dụi đầu vào hõm vai Dạ Cô Tinh.
Xem ra là không thích rồi.
Nhân viên bán hàng rất tích cực chào hàng: “Thưa cô, đây là bộ sưu tập mùa xuân mà chúng tôi vừa xuất bản, có muốn cho bạn nhỏ thử không?”
“Không cần đầu.”
Cười tha thiết: “Không phiền toái gì đâu ạ, quý khách chỉ việc ngồi một chỗ, tôi đưa cậu bé đi thay đồ là được rồi.”
Nói xong, đã chìa tay ra muốn bế cậu.
Nhưng không ngờ là Ares lại đột nhiên xoay người, nhân viên bán hàng không kịp phản ứng, đã chạm vào một đôi mắt màu nâu sẫm với ánh mắt sắc lạnh.
Cô loạng choạng, khí lạnh từ lòng bàn chân lan lên, có loại cảm giác như bị rắn cắn vậy.
Dạ Cô Tinh ôm Tiểu Kim Mao lùi ra mấy bước, nói thầm bên tai cậu bé: “Ngoan, mẹ ở đây…..”
Tiểu Kim Mao lúc này mới thu lại ánh mắt, uể oải vùi đầu vào hõm vai có mùi thơm nhẹ của mẹ, lại còn cọ cọ vào cổ cô vô cùng thân thiết.
Vỗ về cậu bé xong, Dạ Cô Tinh trầm mặt xuống: “Quy tắc làm việc của các cô chính là động tay động chân với khách hàng à?”
“Tôi…” Nhân viên bán hàng hoảng hốt: “Xin lỗi.”
Dạ Cô Tinh xoay người ra khỏi cửa hàng, đi vào một cửa hàng quần áo trẻ em khác.
Cô nhân viên bán hàng chân mềm nhũn, nắm lấy lan can, ngã ngồi trên ghế sô pha.
Ánh mắt của đứa trẻ kia, thật đáng sợ…
Lại đi dạo mấy gian, Dạ Cô Tinh mỗi lần đều sẽ hỏi ý kiến Tiểu Kim Mao, rất nhanh đã phát hiện ra quy luật.
Nếu như thích thì cậu sẽ nhìn quần áo mà mặt không biểu tình gì, tất nhiên là không nói chuyện; còn nếu như không thích, sẽ vùi đầu vào trong lòng cô, cũng sẽ trở nên cáu kỉnh hơn.
Nhanh chóng ký mấy hóa đơn, để lại địa chỉ, bảo người trong hôm nay mang quần áo đến địa chỉ đã xác định, Dạ Cô Tinh nắm tay Ares xuống tầng hai, định đi vào siêu thị ngắm ngía.
Không ngờ vừa ra khỏi thang máy, đã gặp phải người quen.
Thật ra, cũng không tính là người quen, là hai chị em nhà họ Lệ, Lệ Thục Huệ và Lệ Thục Viện.
“Ồ! Đây không phải là bà An sao?” Lệ Thục Viện châm chọc, ánh mắt nhìn về phía đứa trẻ, hô liên một tiếng: “Đây là cậu chủ nhỏ sao?”
Dạ Cô Tinh không muốn nói nhiều với bà ta, chỉ khẽ gật đầu với Lệ Thục Huệ, nắm tay đứa trẻ nghênh ngang rời đi.
“Ôi, bà An không đi dạo thêm một chút sao?” Thấy Dạ Cô Tinh đi xa, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Hừ! Cái thứ gì!”
Đảo mắt một vòng: “Chị Ba, chị với cô ta quan hệ rất tốt sao?”
Lệ Thục Huệ cười cười: “Không.”
“Vậy tại sao cô ta lại chào hỏi chị?”
“Có thể là nhìn tôi có vẻ thân thiện hơn.”
Nói xong, cầm theo túi lớn túi nhỏ bước vào thang máy: “Thục Viện, nhanh lên!” Chị ta vẫy em gái mình, cười vô cùng ôn hòa.
“Ây… đến đây!”
Lệ Thục Viện bước nhanh hai bước đi vào, cửa thang máy khép lại, chậm rãi lên cao.
Cô ta cứ cảm thấy, mình nghe sót cái gì…..
Lệ Thục Huệ cười hiền hòa, nhưng đáy mắt lại chợt lóe qua tia thâm sâu.
Trong lòng mắng thầm một tiếng: “Đồ ngu!”
Lúc Dạ Cô Tinh lái xe trở về biệt thự ở núi Thái Bình, Ares đã nằm ngủ ở ghế sau rồi.
Vừa vào đến cửa, đã ngửi thấy mùi đồ ăn.
Thím Lâm đeo tạp dề đi từ phòng bếp ra đón: “Cô chủ, cơm tối tôi chuẩn bị xong rồi, cô có muốn ăn luôn bây giờ không?”
“Ừm. Ares đang ngủ, để lại một phần cho thằng bé, còn chúng ta ăn cơm trước.”
“Vâng.”
Dạ Cô Tinh ôm cậu bé về phòng, đặt cậu bé nằm xuống giường, cởi giày với áo khoác cho cậu, rồi rũ chăn ra đắp lên, kéo rèm cửa, chỉnh điều hòa lên 24 độ, cuối cùng chỉ để bật một chiếc đèn bàn ở đầu giường.
Đồ mua lúc chiều đã giao đến rồi, trừ một cái áo khoác ra, còn lại đều là của Tiểu Kim Mao, ngoài quần áo giày dép ra, còn mua đồ dùng cá nhân, như sữa tắm với dầu gội đầu cho trẻ em, kem đánh răng, bàn chải,…. đều là làm theo cách thức chăm hai đứa con của cô.
Đợi cô sắp xếp lại ổn thỏa xong, thím Lâm cũng gọi cô xuống ăn cơm.
Dạ Cô Tinh xuống tầng, cầm một chiếc túi giấy trong tay đưa đến trước mặt bà, rồi ngồi xuống.
“Hôm nay đưa Ares đi quảng trường Thái Cổ, nhìn thấy khá hợp với thím nên mua luôn.”
Thím Lâm sững sờ, một lúc lâu sau mới phản ứng lại: “Cô chủ, cái này tôi không thể nhận! Cô đi mua đồ cho cậu chủ nhỏ, làm sao…. làm sao mà còn có phần của tôi nữa? Tiền lương đã rất cao rồi, cái này tôi không thể nhận nữa!”
Nói xong, vội đẩy túi trả về.
Dạ Cô Tinh đã cầm đũa lên, nếm thử một miếng cá, không so được với sơn hào hải vị, nhưng lại có cảm giác quen thuộc như ở nhà.
“Được rồi, thím không cần từ chối.” Dạ Cô Tinh cười cười: “Cũng không phải đồ đắt tiền, không cần khách sáo.”
Thưởng phạt phân minh, mới có thể khiến người khác tin phục.
Cô biết rõ điều này.
Thím Lâm siêng năng chịu khó, mấy ngày nay không mắc sai lầm gì, làm việc vừa tỉ mỉ vừa thành thật, Dạ Cô Tinh cũng rất hài lòng.
“Cái này…”
Lâm Quyên do dự.
Bà ấy vốn là người mệnh khổ, sợ nhất là nhận ân huệ của người khác, giữ khuôn phép sống qua hơn nửa đời người, như thế này làm sao mà được?
“Ngồi xuống, ăn cơm thôi.”
Lời đã nói đến mức này rồi, Lâm Quyên lại từ chối nữa thì lại làm phật lòng người: “Vậy tôi cảm ơn cô chủ nhiều.”
“Không cần cảm ơn. Chỉ cần thím cố gắng hết lòng hết dạ, tôi sẽ không bạc đãi thím.”
Ăn cũng no rồi, Dạ Cô Tinh buông bát đũa: “Thím Lâm, ăn từ từ.”
“Đúng rồi, chiều hôm nay có người ship đồ qua đây, tôi đã để ở cửa phòng cô rồi.”
“Tôi biết rồi.”
Nhìn hình bóng cô chủ khuất sau góc cầu thang, thím Lâm nhẹ nhõm thở dài, cô chủ nhìn có vẻ dễ nói chuyện, nhưng thật ra yêu cầu đối với việc gì cũng vô cùng cao.
Nhìn thấy chiếc túi giấy đặt bên cạnh mình, thím Lâm lại nghĩ, hay là mở ra xem.
Là một cái áo choàng.
Bà ấy thở phào nhẹ nhõm, vẫn may không phải là thứ gì đó quý giá.
Đưa tay ra sờ, ôi…
Chất liệu rất thoải mái, chắc hẳn là lông cừu nguyên chất?
Lại nhìn ký hiệu thương hiệu trên túi giấy, là một chuỗi tiếng anh, vừa mới thả lỏng, lại căng thẳng.
Cái này…..
Là bà hồ đồ. Đồ ở quảng trường Thái Cổ, làm gì có đồ rẻ chứ?
Nhưng mà, màu sắc và hoa văn này thật đẹp, không quá đơn điệu, cũng không quá sặc sỡ, màu xanh nhẹ nhàng, khiến bà ấy thích không rời tay.
Sờ vào thấy thật ấm áp!
Một tiếng thở dài, bỏ đi, chỉ có làm thật tốt công việc của mình, mới không phụ lòng tốt của cô chủ.
Lâm Quyên thầm hạ quyết tâm.
Vừa bước lên tầng, Dạ Cô Tinh đã nghe thấy tiếng điện thoại reo.
Nhanh chóng đẩy cửa phòng ngủ, phát hiện Tiểu Kim Mao đã ôm lấy chăn ngồi trên giường, đang ngái ngủ dụi mắt.
Giống một con sóc nhỏ ngốc nghếch vậy.
Dạ Cô Tinh vừa ấn nút nghe điện thoại, ngồi xuống cạnh giường, ý bảo cậu bé cứ nằm xuống.
Tiểu Kim Mao rất nghe lời, lại vùi mình vào trong chăn, nhắm nghiền hai mắt, chỉ còn lại đôi mi cong dài khẽ động.
“Huy Nguyệt…”
“Chị, chị đi Hong Kong sao?”
Dạ Cô Tinh ngạc nhiên: “Anh rể em nói à?”
“Đâu có! TVB với Emperor Entertainment gọi điện thoại đến cho em, đều nói muốn gặp chị để bàn chuyện hợp tác, em mới biết chị đi Hong Kong rồi.”
Dạ Cô Tinh khẽ ừ một tiếng.
“Chị, chị chạy đến Hong Kong làm gì đó?”
“Có việc.”
“Vậy em phải trả lời hai bên này như thế nào?”
Dạ Cô Tinh ánh mát rơi vào trầm tư, cô không ngờ mình mới đến quảng trường Thái Cổ mua ít đồ, vậy mà đã bị phát hiện rồi.
Mặc dù cô không có gì phải giấu giếm, cũng không sợ phô trương, nhưng ở trong vũng bùn giới giải trí Hong Kong này, cô không muốn dính líu gì….
Với lại, mấy năm nay, điện ảnh Hong Kong cũng dần tuột dốc, diễn viên Hong Kong được đào tạo cũng không bằng ngày trước, rất nhiều hoa đán, tiểu sinh của TVB đều thi nhau chạy vào nội địa nhận show.
Lúc này, bước chân vào làng phim Hong Kong thực sự không quá thích hợp.
Cô đến đây với hai mục đích, một là nhân cơ hội chèn ép Bang Tam Hợp, hai là tìm cỏ Long Dương.
Thật không nghĩ đến việc sẽ làm gì ở giới giải trí Hong Kong…..
Chỉ là bây giờ xem ra, chưa hẳn là chuyện xấu, dù gì cô cũng cần một thân phận danh chính ngôn thuận để che dấu.
“Huy Nguyệt, cậu cảm thấy, TVB với Emperor Entertainment bên nào có thực lực hơn?”
“Chị, chị kiểm tra em à?”
Dạ Cô Tinh nhún vai: “Cậu nghĩ như vậy cũng được.”
“Nói thật.” Đầu dây bên kia nháy mắt thận trọng hơn hẳn: “Truyền hình Hong Kong (TVB) quả thực rất chán, từng một thời huy hoàng, nhưng hiện giờ rất nhiều nghệ sĩ rời đi, nếu không thì là bị Emperor thọc gậy bánh xe, ngày càng xa sút, nhìn lại chất lượng và ngoại hnhf của đàn chị Hong Kong qua từng năm, so với những năm 2000, quả là một trời một vực.”
Cô nhíu mày: “Vậy ý cậu là từ chối TVB, chọn Emperor?”
Dạ Huy Nguyệt trầm ngâm một hồi, Dạ Cô Tinh cũng không thúc giục cậu ta.
“Nhưng mà Emperor… nói thế nào nhỉ… có hơi phức tạp.”
“Phức tạp như thế nào?”
“Năm đó, lúc TVB vẫn đứng đầu giới điện ảnh Hong Kong, Emperor mới chỉ là một công ty nhỏ chuyên làm đĩa nhạc, vài năm gần đây mới bắt đầu chen chân vào chế tác phim ảnh, phương diện truyền thông đa phương tiện, đang có xu thế thịnh hành, đang trong thời kỳ đỉnh cao, không gian phát triển rất lớn, bởi vậy, rất nhiều nghệ sĩ đều muốn ký hợp đồng với Emperor. Tục ngữ nói, khu rừng càng lớn thì loại chim nào cũng có. Emperor không tệ thật, nhưng nội bộ lục đục, những vụ bê bối về đấu đá giữa nghệ sĩ với nhau lúc nào cũng có thể truyền ra, cho nên chưa hẳn đã là một nơi tốt đẹp.”
“Thật ra, nói đến cùng, vẫn phải xem bản thân chị thích cái nào.” Đang nói dở, Dạ Huy Nguyệt lại cười rộ lên: “Chị, chắc là chị đã có quyết định rồi, đúng không?”
“Nếu như cậu đã nói là Emperor hỗn tạp, vậy thì chọn TVB vậy.” Hời hợt cho xong.
“Nguyên nhân?”
“Không phải cậu đã nói rồi sao?”
“Chị!” Bất đắc dĩ than nhẹ: “Chị đừng đùa em nữa, vậy là thành hả?”
“Dệt hoa trên gấm, không bằng đưa than sưởi ngày tuyết rơi.”
Dạ Huy Nguyệt sững sờ, bỗng dưng, hai mắt sáng rực.
“Chị, ý chị là….”
“Con rết chết rồi vẫn còn có thể cựa quậy. Huy Nguyệt, cậu quá xem thường TVB rồi, cũng quá xem nhẹ tầm ảnh hưởng của nhà họ Thiệu đối với giới giải trí Hong Kong.”
So với Emperor ngày càng lớn mạnh, Dạ Cô Tinh càng muốn hợp tác với nơi nhân khí thấp như TVB hơn, trao cho nó một cặp móng vuốt sắc nhọn.
Có danh tiếng ở Trung Quốc đại lục trước đó, lại thêm sự nổi tiếng của “Rose & Lion” ở Bắc Mỹ, thậm chí trên toàn thế giới, cô hợp tác với TVB, hay là thông đồng với Emperor cũng được, cô không cần sự công nhận của bất cứ bên nào, bởi vì, danh tiếng và thực lực của cô đặt ở đó!
Cho nên, xuất phát điểm của cô đều cao hơn các nghệ sĩ khác.
Hiện giờ, cô ngồi ở chỗ cao thảnh thơi câu cá, im lặng xem tình hình biến đổi.
“Trả lời hai nhà này, từ chối hết.”
“Chị, có phải là quá tàn nhẫn rồi không? Nếu như cả hai nhà đều bỏ đi thì…”
“Lạt mềm buộc chặt, muốn có thì phải tranh mới biết trân quý. Chú em, học hỏi đi!”
“Cậu em ngu dốt xin lãnh ngộ.”
“Đúng rồi, dạo này tình hình Diệp Nhĩ thế nào rồi?”
Chương 6: Tình hình Diệp Nhĩ, anh An đặt tên
“Huy Nguyệt?”
“Chị, em đây.”
“Sao tự nhiên không nói gì?” Ánh mắt chợt ngưng lại: “Có phải Diệp Nhĩ xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Làm gì có, chị đừng lo lắng. Chị ấy vẫn rất tốt….”
Dạ Cô Tinh thở phào nhẹ nhõm.
“Bọn họ… chia tay rồi.”
Sửng sốt một hồi, Dạ Cô Tinh mới phản ứng lại, “bọn họ” là nói Diệp Nhĩ với Mạch Tương Ly.
“Từ khi nào?”
“Từ trước tết.”
“Ai đề nghị trước?”
“Chị hai.”
Dạ Cô Tinh đột nhiên cười: “Cũng tốt.”
Cũng tốt?
Cũng tốt cái gì?
Dạ Huy Nguyệt đang muốn hỏi nhưng lại thôi, đáy mắt lộ vẻ khó hiểu.
Sau khi ngắt điện thoại, Dạ Cô Tinh tiện tay gọi đến số điện thoại của Diệp Nhĩ…..
“Alo…. cái này không được, đổi sang màu xanh ngọc thử xem…. ôi! Đợi đã! Cái lắc chân lại đeo như dây chuyền, giống như là lấy mông làm mặt, ý tưởng này của cô quá độc đáo đi….”
“Chị hai, là em.”
“Nhất Nhất? Em đợi tí…..”
Rất nhanh, đầu dây bên kia yên tĩnh lại.
“Đang bận à?” Dạ Cô Tinh chìa tay ra vuốt mái róc vàng của Ares.
Cậu nhóc mở to mắt, nhìn chằm chằm Dạ Cô Tinh, ánh mắt tràn đầy vẻ thích thú mãn nguyện.
Rõ ràng, cậu bé thích động tác âu yếm gần gũi này.
“Ra mắt bộ sưu tập xuân hè mới, bây giờ đang phải tăng ca để sửa quần áo. Làm sao mà nhớ đến gọi điện cho chị thế?”
Thấy Diệp Nhĩ bận bịu như thế, cô cũng yên tâm rồi.
“Nhớ chị chứ sao!”
“Thôi đi! Báo cáo tài vụ của Two năm ngoái chị đã gửi fax qua rồi đó, chú ý mà kiểm tra đi.”
“Chị xem không có vấn đề là được, còn qua tay em làm gì?”
Diệp Nhĩ thở dài: “Chị thấy em làm ông chủ vung tay mặc kệ nhân viên đến nghiện rồi phải không, quên mất mình là cổ đông lớn của Two rồi sao! Nỡ lòng nào nhìn chị đây một mình bận tối mắt tối mũi, em biết không, một tháng nay chị còn chưa ngủ ngon được giấc nào! Nếp nhăn trên khóe mắt đều hiện ra rồi!”
Người nào đó rất giận dỗi.
“Ngoan!”
“Ngoan cái đầu em! Chị đúng là số khổ! Gặp phải nhà tư bản hút máu rồi…. huhuhu!”
“Chị hai, người có năng lực phải chăm chỉ nhiều hơn, tin em đi, chị làm được mà!”
“Thèm vào, em nghĩ chị vẫn trẻ người non dạ như lúc 24 tuổi, không cần mạng mà cứ lao về phía trước sao? Người ta đều nói đàn ông 41 tuổi như cành hoa, phụ nữ 30 tuổi như bã đậu! Chị sắp trở thành bã đậu ngàn năm rồi!”
“……”
“Không biết đâu! Bắt đền em đấy…”
Dạ Cô Tinh trợn tròn mắt: “Em đền sao?”
“Ừ! Em vắt kiệt tuổi thanh xuân của chị, chiếm dụng đam mê của chị, bây giờ còn làm hao tổn chất xám…. của chị nữa”
Lên tiếng lên án, nhưng…
Những lời này có chút kỳ quái.
“Chuyến du lịch 7 ngày ở Maldives.”
“Thêm một tour Singapore, Malaisia, Thái Lan! Bao đi lại, bao ăn ở?”
“Được thôi.” Dạ Cô Tinh đã sớm nghĩ đến việc cho cô ấy ra ngoài giải sầu: “Đợi tuần lễ thời trang xuân hè kết thúc, cho chị nghỉ nửa tháng.”
“Oh yeah!”
“Em là nhà tư bản? Quỷ hút máu?”
“Haizzzz… Đó là chị mắng ông chủ công ty đầu tư đối diện, 12h đêm vẫn còn bắt nhân viên tăng ca…..”
“NewYork, London, Paris, Milan, bốn buổi trình diễn này chị đã định đoạt ổn thỏa chưa?”
Suốt một năm nỗi lực, nhà thiết kế nghìn mẫu – Diệp Nhĩ, lần đầu tiên mang thương hiệu cao cấp Two của riêng mình đến tuần lễ thời trang, bởi vậy, Dạ Cô Tinh mới hỏi câu này.
“Two gần đây hướng đến thị trường Âu Mỹ, Newyork thì nhất định phải đi, Paris thì còn phải đợi.”
“Nếu như chị cần người mẫu, thì gọi cho Huy Nguyệt, cậu ấy sẽ nghĩ cách giúp chị.”
“Được.”
Tắt điện thoại, Dạ Cô Tinh kéo Tiểu Kim Mao ra khỏi chăn, mặc quần áo cho cậu rồi khoác thêm áo khoác.
“Đói không?”
Tiểu Kim Mao gật đầu, biểu cảm lạnh lùng như cũ.
“Mommy bế con xuống ăn tối nhé.”
Hai cánh tay nhỏ vòng qua ôm cổ Dạ Cô Tinh, cô mỉm cười, khuôn mặt hiền dịu.
Thím Lâm nhìn thấy hai mẹ con xuống tầng, nhanh nhẹn hâm nóng lại đồ ăn.
Dạ Cô Tinh ngồi ở một bên, nhìn Tiểu Kim Mao xúc từng miếng từng miếng ăn.
Phải công nhận, đôi vợ chồng người Hoa kiều ở Canada cũng rất hết lòng với đứa trẻ này.
Không ầm ĩ ồn ào, an tĩnh khôn ngoan, cử chỉ động tác cũng rất thuận mắt, tất nhiên cũng do có yếu tố của bệnh tự kỷ tác động, nhưng cũng không thể phủ nhận được có sự dạy dỗ ở trong đó.
Dạ Cô Tinh đột nhiên có cảm giác tội lỗi đoạt con của người ta.
8 giờ tối.
Tiếng đồng hồ báo giờ vang lên, Tiểu Kim Mao nhìn về phía đồng hồ treo tường, đột nhiên buông thìa, tuồn từ trên ghế xuống, kéo tay Dạ Cô Tinh, không nói lời nào mà đi hướng lên tầng.
Cô cũng thật thà đi theo, xem cậu bé đến cùng là muốn làm gì.
Tiểu Kim Mao nắm tay cô một mạch đi về phòng ngủ, cuối cùng dừng ở trước bàn trang điểm, chỉ vào chiếc Ipad màu trắng ở trên bàn: “Cục cưng…..”
Dạ Cô Tinh chợt hiểu ra.
Mở máy, gọi video, đối phương rất nhanh mắt máy.
Đôi mắt vô hồn của Tiểu Kim Mao đột nhiên sáng hơn 3 phần, đồng tử màu vàng nâu như được bao phủ một lớp pha lê, tỏa sáng như ánh sao.
“Cục cưng…..” Âm thanh hơi vụng về.
Đến tận bây giờ, đây là lần duy nhất cậu bé có thể phát ra âm tiết.
“Hello! Anh nhỏ.”
Một con búp bê nhỏ nhắn xinh xắn vẫy tay qua camera, rõ ràng có thể thấy mỗi ngón tay đều hiện lên.
“Cục cưng…”
“Anh xem, đáng yêu không?” Trong lòng cô bé ôm một chú heo nhồi bông màu hồng phấn, đáng yêu vô cùng.
Tiểu Kim Mao im lặng lắng nghe, biểu cảm vô hồn nhưng lại vô cùng nghiêm túc lắng nghe.
Dạ Cô Tinh lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ, đóng cửa phòng lại.
Giọng líu lo của bé Húc vang lên, Dạ Cô Tinh dừng chân lắng nghe, nói chuyện toàn là về chuyện vặt hằng ngày, ngay cả bữa sáng uống mấy cốc sữa đều tuồn tuột kể ra, vui như chim sơn ca hót vậy, cùng với một giọng nói thỉnh thoảng lại vang lên, mặc dù chỉ có hai từ “cục cưng” được phát âm vụng về, nhưng lại làm cho người khác cảm nhận được sự hài hòa.
Dạ Cô Tinh lắc lắc đầu.
Thôi kệ, mỗi người đều có những cuộc gặp gỡ riêng, con cái sẽ tự có phúc của con cái, cô lười nghĩ, cũng không muốn nghĩ.
Lên tầng thượng, ngồi ngắm bầu trời đầy sao, gió đêm lạnh thổi qua hai bên gò má, trong lòng tĩnh lặng.
Như có như không sự cô tịch giống con tằm bị bao bọc trong cái kén, trói buộc cô trong đó, trong ánh mắt, trong lòng, đều là hình bóng của người đó.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, ngón tay chọt run khẽ.
Là anh!
“Hoàng, em nhớ anh rồi.”
Người đàn ông không hề nghĩ rằng, câu đầu tiên nghe được sẽ là câu nói này…
Bỗng dưng giật mình chết lặng tại chỗ, trên ngực như có thứ gì đó cuộn trào lên, lúc nào cũng có thể bùng nổ.
“Anh cũng nhớ em.”
Nằm ngửa vắt chân trên ghế, một tay gối đằng sau đầu, một tay cầm điện thoại, Dạ Cô Tinh ngước nhìn ánh trăng tròn sáng trên bầu trời đêm.
Giờ phút này, cô và anh đang cùng hòa mình vào ánh trăng sáng.
Bình yên và đẹp đẽ.
“Hoàng, anh đặt tên cho Ares đi.” Cô nói.
“…Dạ Thần, thế nào?”
Dù cho ánh trăng rực rỡ, cũng khó che lấp được ánh sáng của những vì sao.
“Dạ Thần….”
Người phụ nữ lầm bẩm thành tiếng.
Tên của Tiểu Kim Mao đã được đặt như vậy.
Lúc Dạ Cô Tinh quay trở về phòng ngủ, đã là gần 9 giờ.
“Bé Húc ngoan, ngày mai chúng ta lại nói chuyện. Anh trai phải đi ngủ rồi.”
“Đừng mà…” Miệng nhỏ mếu máo: “Con còn chưa nói xong nữa….”
“Có thể để ngày mai lại nói.”
Ý nói, hai đứa nhỏ vẫn còn có dịp để “nói chuyện”.
Cô bé hoan hô: “Anh trai nhỏ, anh nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta lại nói chuyện. Bye bye!”
“Cục cưng…”
Tiểu Kim Mao là một đứa trẻ độc lập, mặc dù cậu bé không biết nói chuyện, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, nhưng năng lực tự lo liệu và năng lực làm việc đều rất mạnh.
Từ sau khi dọn đến biệt thự ở với Dạ Cô Tinh, buổi sáng thức dậy cậu bé đều tự mình mặc quần áo, buổi tối tắm rửa cũng không cần người giúp đỡ.
Chỉ cần đặt một chiếc ghế nhỏ trong phòng tắm, cậu có thể tự mình hoàn thành tất cả quy trình, bao gồm cả việc rửa mặt đánh răng, thay quần áo, đúng là một cậu bé đáng yêu.
Chỉ là, cậu bé này rất hay thẹn thùng, tắm rửa cũng không cho người khác nhìn.
Dạ Cô Tinh tìm xong quần áo ngủ cho cậu bé, rồi đi sang phòng khách tắm.
Đến khi cô quấn chiếc đầu ướt mới gội trở về phòng ngủ, Tiểu Kim Mao đã ngoan ngoãn nằm trong chăn rồi, chỉ để lộ ra một chiếc đầu nhỏ bé xinh đẹp, tóc vẫn còn ướt, cụp ở trước trán.
Lấy máy sấy tóc ra, vẫy cậu nhóc bảo: “Ares, qua đây.”
Sấy khô tóc cho cậu bé, rồi lại sấy khô tóc của mình xong, hai mẹ con cùng nằm vào trong chăn ấm.
“Ares, con có tên rồi, muốn biết không?”
“…..”
“Dạ Thần, ánh sao sáng giữa bầu trời đêm.”
“….”
Ánh đèn vàng chiếu vào một bên mặt của người phụ nữ, Tiểu Kim Mao nhìn cô, giật giật môi.
“Mom… my….”
Dạ Cô Tinh suýt thì vui đến rớt nước mắt.
“Con ngoan, con gọi mẹ là gì?”
“Mom… my……”
Đây là từ thứ hai mà Dạ Thần học phát âm được.
Bên này là tình mẫu tử nồng nàn, ở bên kia lại toàn là mùi thuốc súng.
Diệp Nhĩ lái xe trở về nhà đã là 10 giờ tối.
Mở khóa, vào nhà, đóng cửa.
Tháo giày cao gót, cô không bật đèn, chân trần đi đến trước ghế sô pha, ngã nằm lên đó.
Một tiếng thở dài chút ra, Diệp Nhĩ mắt lim dim tỏ vẻ dễ chịu.
Không có gì bằng việc sau một ngày làm việc kiệt sức, được thả lỏng khiến cho con người ta cảm thấy thật sung sướng.
Xoa nhẹ hai bên thái dương, nhớ đến hai bộ váy dạ hội thiết kế phải sửa ở phòng làm việc kia, tâm trạng Diệp Nhĩ nháy mắt lại tuột dốc.
Nhưng đúng vào lúc này, điện thoại lại đổ chuông.
“Alo….” Giọng nói mệt mỏi, đến cả sức lực nhìn xem ai gọi cũng không có.
“Bé Ngoan, là anh…”
Chợt lặng người trong chốc lát, toàn thân Diệp Nhĩ cứng đờ, giống như bị người khác gắn bùa định thân vậy.
Phản ứng đầu tiên là tắt điện thoại.
“Anh… anh vẫn khỏe chứ?”
Cô đột nhiên lại không nỡ.
“Anh Ly…..” Cô nhớ lại những năm tháng 2 người cùng nương tựa lẫn nhau sống ở cô nhi viện, lại ma xui quỷ khiến mà thốt nên lời.
“Bé Ngoan! Rốt cuộc thì em cũng chịu gọi anh!”
Không phải là “Mạch tổng” xa cách, mà là gọi “anh Ly” một cách thân thuộc!
Trong bóng đêm, không nhìn thấy khóe mắt đang hồng lên của người phụ nữ, chỉ có thể mượn bóng đêm ngoài cửa sổ, chộp được ánh mắt đang lóng lánh.
Nhổ răng đau biết bao?
Diệp Nhĩ từng nhổ, răng lợi liền nhau, cô thậm chí có thể nghe thấy rõ ràng tiếng kêu lúc răng hàm thoát khỏi lợi, loại tiếng ken két này, y hệt như tiếng rắn phun nọc độc vậy.
Cô khờ dại nghĩ, đời này sẽ không có chuyện gì đau hơn chuyện này nữa.
Mãi đến lúc, cô ở bệnh viện, nói với Mạch Tương Ly hai chữ “chia tay”, loại cảm giác này so với việc nhổ răng còn khiến người ta cảm thấy sợ hãi hơn nhiều.
Trái tim như bị người bóp nát, còn vô tình mà sát muối lên trên.
Người cô chờ đợi suốt 20 năm, cứ như thế mà bị cô đẩy ra xa, tình cảm chôn giấu trong lòng 20 năm, cứ như vậy bị chính tay cô phá hủy.
Đau bao nhiêu, khổ nhường nào, chỉ có bản thân cô mới hiểu rõ!
“Anh… không nên gọi điện thoại đến nữa.”
Nén nước mắt xuống, Diệp Nhĩ bình tĩnh nói, dường như là tiếng gọi “anh Ly” chỉ là ảo giác của một mình anh ta vậy.
Trai tim Mạch Tương Ly như đóng băng.
“Bé Ngoan, em thật không công bằng.” Người đàn ông thốt ra từng chữ một, tỏ vẻ oán hận, bên trong còn nghe ra sự tức giận.
Rốt cuộc, anh cũng bị cô ép tới đường cùng.
“Anh muốn đòi em công bằng, vậy em đòi ai được đây?” Diệp Nhĩ lẩm bẩm, mắt lộ vẻ trào phúng.
“Đổng Nguyệt chết rôi! Cô ta sẽ không còn là chướng ngại cản trở chúng ta nữa, tại sao em vẫn còn muốn phán anh tội tử hình?”
Hai dòng nước mắt chảy xuống: “Không… cô ta là cản trở! Trước giờ vẫn là cản trở! Cho dù chết rồi… cũng vậy!”
“Bé Ngoan!”
“Em hỏi anh, Đổng Nguyệt vì sao mà chết?”
“Tự sát.”
“Vậy cô ta vì đâu mà tự sát?”
“…Bé Ngoan, cô ta là cô ta, chúng ta là chúng ta, không nên nói nhập làm một.”
“Ngày Đổng Nguyệt tự sát.” Diệp Nhĩ tiếp tục nói, “Nhất Nhất nhận được cuộc điện thoại của cô ta.”
“Anh có muốn biết cô ta đã nói gì không?”
Đầy dây bên kia, Mạch Tương Ly sắc mặt căng thẳng: “Cô ta…. nói cái gì?”
“Cô ta cầu xin Nhất Nhất, đừng bao giờ nói cho anh biết sự thật.”
“Sự thật? Bé Ngoan, em cho rằng, chỉ dựa vào hai từ này là có thể đấy anh ra xa sao?” Đầu dây bên kia, Mạch Tương Ly cười nhẹ, nhưng ánh mắt lại vô cùng chua sót.
“Cô ta hạ tương tư cổ trên người anh, không đợi được đến lúc tương tư hóa tình thì đã bị anh đẩy ra, bản thân cô ta cũng khó có thể thoát chết.”
“…..”
“Vì không muốn anh áy náy, cô ta lựa chọn kết liễu chính mình! Anh Ly, Chúng ta… sớm đã không thể trở lại như trước nữa rồi…”
Người phụ nữ kia, tận đến lúc trước khi chết, vẫn còn có ý che giấu sự thật, không quản mà gọi điện thoại cho Dạ Cô Tinh.
Tấm chân tình này, khiến Diệp Nhĩ cảm thấy sợ hãi, đồng thời cũng khiến cô ấy cảm thấy bất an không thôi.
Đặt tay lên ngực tự hỏi, đổi lại là mình, cô có thể vì Mạch Tương Ly mà làm được đến từng đó không?
Diệp Nhĩ không biết nữa….
Cô sợ có một ngày, Mạch Tương Ly đột nhiên phát hiện, thì ra bản thân lại yêu một người phụ nữ khác!
Nếu như Đổng Nguyệt còn sống, Diệp Nhĩ sẽ không sợ mà cố hết sức đi tranh đoạt.
Nhưng cô ta chết rồi… vì Mạch Tương Ly mà chết….
Người sống, mãi mãi cũng không tranh nổi với người chết!
“Chúng ta….. cứ như vậy đi… mệnh ai người nấy sống…..”
Đổng Nguyệt đến lúc sắp chết vẫn còn không quên tính kế, nhưng mà, cô ta thành công rồi.
Diệp Nhĩ với Mạch Tương Ly, sẽ không còn khả năng nào nữa.
“Bé Ngoan…”
Rưng rưng nước mắt, cô tắt máy.
Trong bóng tối, phát ra tiếng khóc kìm nén đã lâu…
Tim của cô, cũng đau lắm!
Tách…..
Đèn sáng.
Từ từ giương mắt, nước mắt trên mặt chưa khô.
Đã thấy người đàn ông thân hình cao gầy, đứng ngay đằng sau cô, bộ quần áo gió màu xám, cổ áo dựng thẳng lên, đôi đồng tử màu đen thẫm, rất giống với vòng xoáy màu đen.
“Huy Nguyệt? Sao em lại ở nhà chị?”
“Chị quên à, nửa tháng trước, em đã đến một lần.”
Diệp Nhĩ mặt tái nhợt, cắt không ra giọt máu…..
Nửa tháng trước.
Sau khi hai người chia tay, Diệp Nhĩ lần đầu tiên nghe điện thoại của Mạch Tương Ly.
Cũng là tình hình giống như đêm hôm nay, chỉ là, ngày đó là trăng lưỡi liềm, giống như một thanh kiếm sắc bén, gió rất lạnh, giống như lưỡi dao lướt qua mặt vậy.
“Huy Nguyệt, chị hai mời em uống rượu.”
Lúc đó, cậu mới gặp khách hàng xong, ký được một hợp đồng lớn, tâm trạng rất tốt.
“Địa điểm.”
“Quán bar Hoa Hồng.”
Cậu giơ tay nhìn đồng hồ: “Cho em 15 phút.”
Hai người uống không ít.
Diệp Nhĩ là muốn mượn rượu giải sầu, còn Dạ Huy Nguyệt là tâm trạng cực tốt.
Dù sao thì đến cuối cùng, cả hai đều uống rất vui vẻ.
Ra khỏi quán bar, gió lạnh vừa thổi, làm người ta bỗng dưng tỉnh táo lại, Dạ Huy Nguyệt thuê người lái xe, định tiễn Diệp Nhĩ về nhà trước.
Đến dưới khu nhà, người phụ nữ bắt đầu mượn rượu làm càn.
Mười hai giờ đêm, hầu như người trong tiểu khu đều đã ngủ, Diệp Nhĩ làm ầm ĩ lên như vậy, khiến cho rất nhiều người trách mắng.
“Đêm khuya rồi không cho người khác ngủ à?”
“Này này! Muốn chém gió thì cút xa chút, ông đây ngày mai còn phải đi làm!”
“Cmn! Cái quái gì vậy!”
“Cậu nhóc, quản cho chặt bạn gái cậu, đúng là đời sau càng ngày càng hư đốn, cái xã hội này, loại người gì cũng có thể gặp…..”
Dạ Huy Nguyệt còn có cách nào nữa?
Khuyên cũng khuyên rồi, mắng cũng mắng rồi.
Diệp Nhĩ đứng tại chỗ không chịu đi, mặt dày mày dạn, vừa khóc vừa cười.
“Huy Nguyệt, chúng ta…. tiếp tục uống!”
“Cmn không phải chỉ là một thằng đàn ông thôi sao! Tôi tôi tôi….”
“Trước giường ánh trăng sáng….”
Đến cuối cùng, Dạ Huy Nguyệt không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng, khiêng người lên, trực tiếp lên tầng.
“Aiya. Đầu của tôi! Anh Ly, anh nhẹ chút…..”
Dạ Huy Nguyệt mệt đến suýt hộc máu, cậu cũng uống say rồi, toàn thân một chút sức lực cũng không có, một hơi cõng cô lên đến tầng 8, lúc này mới nhớ tới còn có thang máy.
“Diệp Nhĩ, chị ở tầng mấy?”
“Chín…”
“……”
Dứt khoát leo nốt tầng cuối cùng, lại đi qua đi lại cả nửa ngày, mới tìm được trong túi xách to vật vạ của Diệp Nhĩ cái chìa khóa.
Ai ngờ vừa vào cửa, Diệp Nhĩ lại cho cậu một cước, giãy giụa chạy nhanh đến cái tủ đựng rượu to kia.
Loay hoay một lúc lâu, mới ôm lấy một chai sampanh.
“Huy Nguyệt, hôm nay chị mời em nếm thử mùi vị của rượu tự ủ!”
Nói xong, không biết từ ngóc ngách nào lôi ra hai chiếc cốc lớn, nhìn qua có chút cổ.
“Chị hai à, hôm nay… thật sự là không được…”
Hai chân nhũn ra, hai mắt hoa đến nỗi quay vòng vòng.
Cậu ngốc nghếch kêu lên: “Chị.”
Đột nhiên tỉnh táo, mẹ nó, anh ta vừa kêu, nhìn thấy sao, lại nhớ đến Dạ Cô Tinh.
Không được, nhân lúc còn tỉnh táo, nhất định phải rời khỏi đây!
Cậu kéo Diệp Nhĩ vào phòng ngủ, đặt nằm trên giường: “Chị hai, rượu…. đưa em!”
Người phụ nữ đa say đến mức không biết trời đất gì nữa, nhưng cứ một mực ôm chai rượu trong lòng không buông, dù cho cậu có khuyên can thế nào, cũng nhất định không buông tay!
Dạ Huy Nguyệt bất đắc dĩ, đành phải giành lấy.
Ai ngờ, sức của Diệp Nhĩ lại lớn hơn cả câu!
Giành giật hồi lâu, bình rượu vẫn bị cô ôm ở trong lòng, sức lực bảo vệ con này, khiến Dạ Huy Nguyệt tức đến suýt nữa ngất luôn.
“Hahaha….. thằng nhóc, chỉ dựa vào cậu? Còn muốn giành rượu uống với chị đây? Còn lâu nhé….”
“Diệp Nhĩ, chị điên đủ chưa?”
Cởi bỏ áo khoác, quẳng xuống đất, Dạ Huy Nguyệt nổi giận.
Đối phó với một con ma men, lại còn là một con ma nữ, Dạ Huy Nguyệt sao lại lưu lạc đến bước đường này chứ?
“Huy Nguyệt.” Diệp Nhĩ đột nhiên nghiêm túc lại: “Nói thật đấy, uống với chị một lần này nữa đi, chỉ một lần này nữa thôi…..”
“Qua đêm nay, chị đảm bảo, sẽ không mượn rượu giải sầu nữa.”
Khi Dạ Cô Tinh dẫn Tiểu Kim Mao xuất hiện ở quảng trường Thái Cổ, hòa mình vào không khí phồn hoa này, không thể phủ nhận, Hong Kong thật sự là thiên đường để mua sắm.
Dòng người cuồn cuộn, ánh đèn rạng rỡ, tòa nhà cao chọc trời mọc lên vững chãi, hàng hóa rực rỡ muôn màu.
Tiểu Kim Mao năm chặt ngón trỏ của cô trong lòng bàn tay, ngoan ngoãn đi theo.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vẫn không có chút biểu cảm gì, mang theo khí chất lạnh lùng, nhưng đôi mắt màu vàng nâu hiếm thấy lại thu hút sự chú ý của mọi người.
Cũng không giống những đứa trẻ bình thường chỉ biết nhìn đông nhìn tây, đôi mắt của Tiểu Kim Mao chuyển động rất chậm, không nhanh không chậm, có cảm giác như rât điềm đạm và bình tĩnh.
“Ares, từ hôm nay, con gọi mẹ là mommy nha.” Dạ Cô Tinh ngồi xổm trước mặt cậu bé, ánh mắt chân thành, vẻ mặt nghiêm túc.
Phía An Tuyến Hoàng đã phái người điều tra rõ thân phận của Tiểu Kim Mao, kết quả lại khiến người khác đau lòng.
Một đứa trẻ xinh đẹp như vậy hóa ra lại là con trai bị bỏ rơi của một tên buôn lậu. Một y tá ở trại trẻ mồ côi Hong Kong đã tìm thấy cậu bé ở bãi cỏ cạnh nhà vệ sinh công cộng, nên đã bế cậu bé về cô nhi viện nuôi nấng.
Lúc cậu bé được sáu tháng tuổi, được một đôi vợ chồng Hoa kiều đến từ Canada nhận nuôi, về sau đã đi theo đôi vợ chồng kia tới Canada.
Mới đầu, đôi vợ chồng này rất vui vẻ vì nhận nuôi đứa con xinh đẹp ngoan ngoãn như vậy, mặc dù không có quan hệ máu mủ, nhưng cũng rất thật lòng đối đãi.
Nhưng Tiểu Kim Mao 3 tuổi rồi vẫn chưa biết nói, thậm chí rất ít khi biểu lộ cảm xúc.
Lúc đó đôi vợ chồng này mới phát hiện ra chỗ không đúng, đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ lại nói là có khả năng bị chứng tự kỷ bẩm sinh.
Vừa nghe được tin này, người vợ đã đau khổ khóc nấc lên, hai mắt tối sầm lại, ngất ở hành lang bệnh viện.
Cũng vào hôm đó, người phụ nữ mắc bệnh hiếm muộn lại bị phát hiện mình đã có thai 3 tháng rồi.
Người chồng mừng như điên.
Hai người cũng không vì có con của chính mình mà ghét bỏ đứa con nuôi bị bệnh tự kỷ, ngược lại càng đối tốt với Tiểu Kim Mao hơn.
Vợ chồng hai người tin rằng, bởi vì nhận nuôi Tiểu Kim Mao khiến trời xanh cảm động, nên mới cho thiên sứ xuống với họ.
Tháng ngày bình yên cứ thế trôi đi, người phụ nữ cũng sinh được một bé gái xinh đẹp.
Người một nhà an an ổn ổn, tình trạng của Tiểu Kim Mao cũng tốt lên từng ngày.
Năm 2021, Tiểu Kim Mao 7 tuổi, cha nuôi khi đang trên đường tan làm về nhà thì gặp phải tai nạn xe nghiêm trọng, tuy rằng vẫn còn sống, nhưng lại bị liệt nửa thân trên, nên mất khả năng lao động.
Vì phải chi trả khoản tiền lớn cho việc đền bù thiệt hại và tiền thuốc men, người vợ đã phải bán nhà và toàn bộ cổ phiếu, tài khoản tiết kiệm đi, từ một gia đình khá là dư dả, nháy mắt đã nghèo rớt mồng tơi.
Cuối cùng, lưu lạc đến khu tị nạn sống qua ngày.
Nuôi đứa con gái ruột còn chật vật, huống hồ còn đứa con nuôi bị tự kỷ?
Hai vợ chồng đành đến cục di dân Canada xin được từ bỏ quyền nuôi dưỡng Tiểu Kim Mao, lý do là tình hình kinh tế gia đình hiện tại không đạt tiêu chuẩn nhận nuôi.
Cục di dân liên hệ với phía Hong Kong, cuối cùng quyết định đưa đứa trẻ quay trở về Hong Kong.
Tiểu Kim Mao sống gần 7 năm ở Canada cứ như vậy bị trục xuất một cách không thương tiếc.
Lại trở về cô nhi viện ban đầu, nhưng không đến một tháng đã lại được người khác nhận nuôi một lần nữa.
Người An Tuyển Hoàng phái đi điều tra ở Canada đã gặp được đôi vợ chồng đầu tiên nhận nuôi Tiểu Kim Mao.
Trải qua hơn một năm điều dưỡng, người chồng đã lắp chân giả, làm kế toán tại một nhà máy chế biến thực phẩm, người phụ nữ thì làm việc vặt, hai vợ chồng cùng đứa con gái ở tạm viện phúc lợi.
Dạ Cô Tinh nghe xong bản ghi âm.
Khi nhắc đến Tiểu Kim Mao, người đàn ông và người phụ nữ khóc lóc thảm thiết, bọn họ là thật lòng yêu quý đứa con này, nhưng cuối cùng vì kế sinh nhai, mới phải đành lòng cho đứa bé đi.
“Tôi biết, như vậy rất tàn nhẫn, nhưng lúc đó đến chi phí sinh hoạt hằng ngày của đứa trẻ chúng tôi cũng không thể lo nổi, huống chi là lo tiền thuốc thang đắt đỏ cho nó chứ?”
“Chỉ có trờ về Hong Kong, thằng bé mới có thể sống tốt hơn… Chúng tôi cũng không nỡ, những không còn cách nào khác… thật sự là không còn cách nào…”
Lời này khiến Dạ Cô Tinh im lặng suy ngẫm.
Có những lúc, một đồng tiền cũng có thể làm khó anh hùng, đôi vợ chồng này cũng coi như là tận tình tận nghĩa rồi…..
Lần thứ hai nhận nuôi Tiểu Kim Mao là một căp vợ chồng giai cấp trung lưu ở Hong Kong, người đàn ông làm đầu tư ngân hàng, người phụ nữ làm ở phòng Marketing của một khách sạn.
Những ngày tháng vui vẻ còn chưa đến 3 tháng, người đàn ông đầu tư thua lỗ đến phá sản, vì để trả nợ nên bất đắc dĩ tìm đến Bang Tam Hợp để vay nặng lãi.
Cuối cùng, vì không trả được nợ, nên đã bỏ rơi Tiểu Kim Mao, hai vợ chồng đem theo chút tài sản cuối cùng bỏ trốn.
Cứ như vậy, Tiểu Kim Mao rơi vào tay Bang Tam Hợp.
Một năm trôi qua, từ dưới lên trên, cậu bé trở thành lễ vật cống nạp cho Hướng Ký.
Đều biết là giữ lại cho ông chủ, cho nên, dù biết có người muốn, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đáng tiếc, Hướng Ký là thẳng nam, thích chơi đùa phụ nữ, chứ cũng chẳng phải bê đê hay gì.
Nhưng vì nguyên tắc không lãng phí, nên vung tay ra, đưa Tiểu Kim Mao đến Long Đằng treo giá, cuối cùng được cậu Dạ bỏ ra hơn chín triệu mua về.
Dạ Cô Tinh không sợ bị Hướng Ký điều tra.
Họ Dạ của cô, và Dạ trong “cậu Dạ” là giống hệt nhau, hai người có chút liên hệ cũng rất bình thường.
Hơn nữa, với danh hiệu “bà An” của cô, cho dù Hướng Ký có muốn giở trò gì đi chăng nữa, cũng phải nghĩ trước nghĩ sau.
Bang Tam Hợp không sợ Dạ Xã, nhưng cũng không đến mức phải gây gổ với nhà họ An.
Cho nên, cô không sợ xuất hiện cùng Tiểu Kim Mao ở chỗ công cộng.
An Tuyển Hoàng cho cô tự đặt tên, Dạ Cô Tinh không định đặt họ An cho Tiểu Kim Mao, mà cô cảm thấy họ Dạ rất tốt!
Người đàn ông bị bộ dạng nghiêm túc của cô làm cho dở khóc dở cười.
Đừng nói là để cho con nuôi mang họ cô, kể cả là để bé Tuyệt với bé Húc cùng mang họ mẹ, anh cũng sẽ không có ý kiến gì.
Nhưng, Dạ Cô Tinh sẽ không làm như vậy.
Người nhà họ An rất coi trọng huyết thống, An Tuyển Hoàng không để ý, vẫn còn có đám trưởng bối ở đó, cả ngày lấy gia quy lễ giáo ra nói, dù gì cũng đều là con của mình, họ gì mà chả được.
Cô lười phân cao thấp.
Chỉ là, bây giờ có cơ hội, cô cũng vui vẻ mà hoàn thành.
Một đứa trẻ mang họ của chính mình…..
Cô chu chu môi, cảm giác không tệ!
Tiểu Kim Mao thật sự là càng nhìn càng đáng yêu, khuôn mặt nhỏ trắng nõn nà khiến cho người khác rất muốn cắn một miếng, phải làm sao bây giờ?
Dạ Cô Tinh tạm thời chưa nghĩ kỹ sẽ đặt tên là gì, đơn giản, trước tiên thay bằng một cái tên tiếng Anh – Ares!
Chiến thần vô địch trong thần thoại Hy Lạp, tượng trưng cho quyền lực và sức mạnh, cùng nghĩa với khát máu và máu tanh, được ví như ma vương khát máu giết người không chớp mắt và đánh chiếm điểm phòng ngự tòa thành.
Nhưng anh ta là con trai duy nhất của Zeus và Hera. Mặc dù Ovid tuyên bố, Hera chỉ chạm vào một bông hoa trên thảo nguyên Orenos, và kết quả là Ares được sinh ra.
Dạ Cô Tinh là cố ý.
Cô muốn nói cho mỗi người biết rằng, thân phận của Tiểu Kim Mao không thể bị trỉ trích, nếu cô và An Tuyển Hoàng đã nhận cậu bé, thì phải là người nhà họ An danh chính ngôn thuận, tất cả mọi người đều phải cung kính mà xưng hô cậu chủ!
Là một đứa trẻ bị bỏ rơi, Dạ Cô Tinh đồng cảm sâu sắc, cô quan tâm đến Tiểu Kim Mao, giống như Dạ Cơ Sơn năm đó quan tâm đến cô vậy.
Làm sao có thể không chút động lòng chứ?
Một lớn một nhỏ, nắm tay nhau vào thang máy lên tầng 3 khu thời trang trẻ em.
Một bà mẹ trẻ xinh đẹp, cùng đứa con xinh đẹp khôn ngoan, Dạ Cô Tinh đeo kính râm, mái tóc buông xõa sau lưng, quần đen áo đen, đeo một đôi Christian Louboutin đế cao 10 phân, toàn thân toát lên vẻ thời thượng.
Còn Tiểu Kim Mao mặc chiếc áo khoác với quần jean rách, mũ lưỡi trai đội ngược, để lộ ra vài sợi tóc màu vàng chói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn không đổi sắc toát ra sự lạnh lùng.
Phong cách phối đồ Hottrend của bà mẹ này thu hút không ít ánh nhìn, thậm chí có bạn trẻ còn lấy cả điện thoại di động ra chụp ảnh.
“Wow! Trông fashion quá đi mất!”
“Mau nhìn, người mẹ xinh đẹp, cậu con đẹp trai thế, nếu như xuất hiện cả một người cha khôi ngô tuấn tú nữa, một nhà ba người sẽ nổi bật lắm cho coi!”
“Nhìn thấy không, mặt nhà người ta thế mới gọi là mặt, chậc chậc….. học hỏi đi kìa, nếu như anh cứ ngày càng tụt dốc như thế này, ra đường đừng có đi theo em nữa, gặp người khác cũng đừng bảo em là bạn gái anh!”
“Không phải…. vợ à, giá trị nhan sắc cũng có thể học sao? Aiya, em chạy cái gì mà chạy…. đợi anh với!”
“Không phải là người nổi tiếng nào đi ra ngoài chứ?”
“Phô trương như vậy? Tôi thấy không giống….”
“Thân hình người phụ nữ kia chuẩn đến như vậy! Nhìn thế nào cũng không giống như là đã từng sinh nở…..”
“Đừng nói chứ, nhìn thấy cũng khá giống với nữ chính trong phim “Rose & Lion” đấy!”
“Athena? Không phải chứ…. đó là nữ thần trong lòng tôi đó!”
“Cậu, cậu cũng thích cô ấy à!”
“Thích chứ! Người thì xinh đẹp, lại tốt tính, nghe nói còn được gả vào một gia đình giàu có, bí mật sinh ra một đôi trai gái, đó là người quá hoàn hảo!”
“Sau khi xem xong “Rose & Lion”, tôi lại tìm lại những bộ phim điện ảnh và phim truyền hình trước đây của cô ấy, bộ nào cũng xuất sắc! Tôi cũng mua album mà cô ấy với Thành Giới cùng phát hành.”
“Xem ra chúng ta đều là fan của Áo Tím rồi! Nhanh lên, lưu số điện thoại, sau này còn hẹn nhau xem phim.”
Bỏ qua tất cả những ánh mắt dòm ngó soi xét, Dạ Cô Tinh dắt Tiểu Kim Mao thong dong đi vào cửa hàng hàng Jacadi, một thương hiệu thời trang trẻ em nổi tiếng của Pháp.
“Chào mừng quý khách.”
Nhân viên chăm sóc khách hàng vừa thấy trong tay khách hàng là chiếc Hermes phiên bản giới hạn, mắt đã sáng lên, biết rằng đây chắc chắn là một khách VIP!
Nụ cười trên mặt tươi roi rói, nhưng lại không khiến người khác cảm thấy là đang nịnh bợ, ngược lại lại có cảm giác như được tâng bốc vậy.
Quả nhiên, ngành nghề nào cũng cần phải có học vấn.
Dạ Cô Tinh ôm Tiểu Kim Mao vào lòng, một tay bế, một tay khác chỉ vào bộ đồng phục bóng chày chất liệu mềm mại, thiết kế mới mẻ: “Ares, bộ này thế nào?”
Vân vê cái miệng nhỏ nhắn, rồi quay đầu nhìn Dạ Cô Tinh, đột nhiên, lại dụi đầu vào hõm vai Dạ Cô Tinh.
Xem ra là không thích rồi.
Nhân viên bán hàng rất tích cực chào hàng: “Thưa cô, đây là bộ sưu tập mùa xuân mà chúng tôi vừa xuất bản, có muốn cho bạn nhỏ thử không?”
“Không cần đầu.”
Cười tha thiết: “Không phiền toái gì đâu ạ, quý khách chỉ việc ngồi một chỗ, tôi đưa cậu bé đi thay đồ là được rồi.”
Nói xong, đã chìa tay ra muốn bế cậu.
Nhưng không ngờ là Ares lại đột nhiên xoay người, nhân viên bán hàng không kịp phản ứng, đã chạm vào một đôi mắt màu nâu sẫm với ánh mắt sắc lạnh.
Cô loạng choạng, khí lạnh từ lòng bàn chân lan lên, có loại cảm giác như bị rắn cắn vậy.
Dạ Cô Tinh ôm Tiểu Kim Mao lùi ra mấy bước, nói thầm bên tai cậu bé: “Ngoan, mẹ ở đây…..”
Tiểu Kim Mao lúc này mới thu lại ánh mắt, uể oải vùi đầu vào hõm vai có mùi thơm nhẹ của mẹ, lại còn cọ cọ vào cổ cô vô cùng thân thiết.
Vỗ về cậu bé xong, Dạ Cô Tinh trầm mặt xuống: “Quy tắc làm việc của các cô chính là động tay động chân với khách hàng à?”
“Tôi…” Nhân viên bán hàng hoảng hốt: “Xin lỗi.”
Dạ Cô Tinh xoay người ra khỏi cửa hàng, đi vào một cửa hàng quần áo trẻ em khác.
Cô nhân viên bán hàng chân mềm nhũn, nắm lấy lan can, ngã ngồi trên ghế sô pha.
Ánh mắt của đứa trẻ kia, thật đáng sợ…
Lại đi dạo mấy gian, Dạ Cô Tinh mỗi lần đều sẽ hỏi ý kiến Tiểu Kim Mao, rất nhanh đã phát hiện ra quy luật.
Nếu như thích thì cậu sẽ nhìn quần áo mà mặt không biểu tình gì, tất nhiên là không nói chuyện; còn nếu như không thích, sẽ vùi đầu vào trong lòng cô, cũng sẽ trở nên cáu kỉnh hơn.
Nhanh chóng ký mấy hóa đơn, để lại địa chỉ, bảo người trong hôm nay mang quần áo đến địa chỉ đã xác định, Dạ Cô Tinh nắm tay Ares xuống tầng hai, định đi vào siêu thị ngắm ngía.
Không ngờ vừa ra khỏi thang máy, đã gặp phải người quen.
Thật ra, cũng không tính là người quen, là hai chị em nhà họ Lệ, Lệ Thục Huệ và Lệ Thục Viện.
“Ồ! Đây không phải là bà An sao?” Lệ Thục Viện châm chọc, ánh mắt nhìn về phía đứa trẻ, hô liên một tiếng: “Đây là cậu chủ nhỏ sao?”
Dạ Cô Tinh không muốn nói nhiều với bà ta, chỉ khẽ gật đầu với Lệ Thục Huệ, nắm tay đứa trẻ nghênh ngang rời đi.
“Ôi, bà An không đi dạo thêm một chút sao?” Thấy Dạ Cô Tinh đi xa, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Hừ! Cái thứ gì!”
Đảo mắt một vòng: “Chị Ba, chị với cô ta quan hệ rất tốt sao?”
Lệ Thục Huệ cười cười: “Không.”
“Vậy tại sao cô ta lại chào hỏi chị?”
“Có thể là nhìn tôi có vẻ thân thiện hơn.”
Nói xong, cầm theo túi lớn túi nhỏ bước vào thang máy: “Thục Viện, nhanh lên!” Chị ta vẫy em gái mình, cười vô cùng ôn hòa.
“Ây… đến đây!”
Lệ Thục Viện bước nhanh hai bước đi vào, cửa thang máy khép lại, chậm rãi lên cao.
Cô ta cứ cảm thấy, mình nghe sót cái gì…..
Lệ Thục Huệ cười hiền hòa, nhưng đáy mắt lại chợt lóe qua tia thâm sâu.
Trong lòng mắng thầm một tiếng: “Đồ ngu!”
Lúc Dạ Cô Tinh lái xe trở về biệt thự ở núi Thái Bình, Ares đã nằm ngủ ở ghế sau rồi.
Vừa vào đến cửa, đã ngửi thấy mùi đồ ăn.
Thím Lâm đeo tạp dề đi từ phòng bếp ra đón: “Cô chủ, cơm tối tôi chuẩn bị xong rồi, cô có muốn ăn luôn bây giờ không?”
“Ừm. Ares đang ngủ, để lại một phần cho thằng bé, còn chúng ta ăn cơm trước.”
“Vâng.”
Dạ Cô Tinh ôm cậu bé về phòng, đặt cậu bé nằm xuống giường, cởi giày với áo khoác cho cậu, rồi rũ chăn ra đắp lên, kéo rèm cửa, chỉnh điều hòa lên 24 độ, cuối cùng chỉ để bật một chiếc đèn bàn ở đầu giường.
Đồ mua lúc chiều đã giao đến rồi, trừ một cái áo khoác ra, còn lại đều là của Tiểu Kim Mao, ngoài quần áo giày dép ra, còn mua đồ dùng cá nhân, như sữa tắm với dầu gội đầu cho trẻ em, kem đánh răng, bàn chải,…. đều là làm theo cách thức chăm hai đứa con của cô.
Đợi cô sắp xếp lại ổn thỏa xong, thím Lâm cũng gọi cô xuống ăn cơm.
Dạ Cô Tinh xuống tầng, cầm một chiếc túi giấy trong tay đưa đến trước mặt bà, rồi ngồi xuống.
“Hôm nay đưa Ares đi quảng trường Thái Cổ, nhìn thấy khá hợp với thím nên mua luôn.”
Thím Lâm sững sờ, một lúc lâu sau mới phản ứng lại: “Cô chủ, cái này tôi không thể nhận! Cô đi mua đồ cho cậu chủ nhỏ, làm sao…. làm sao mà còn có phần của tôi nữa? Tiền lương đã rất cao rồi, cái này tôi không thể nhận nữa!”
Nói xong, vội đẩy túi trả về.
Dạ Cô Tinh đã cầm đũa lên, nếm thử một miếng cá, không so được với sơn hào hải vị, nhưng lại có cảm giác quen thuộc như ở nhà.
“Được rồi, thím không cần từ chối.” Dạ Cô Tinh cười cười: “Cũng không phải đồ đắt tiền, không cần khách sáo.”
Thưởng phạt phân minh, mới có thể khiến người khác tin phục.
Cô biết rõ điều này.
Thím Lâm siêng năng chịu khó, mấy ngày nay không mắc sai lầm gì, làm việc vừa tỉ mỉ vừa thành thật, Dạ Cô Tinh cũng rất hài lòng.
“Cái này…”
Lâm Quyên do dự.
Bà ấy vốn là người mệnh khổ, sợ nhất là nhận ân huệ của người khác, giữ khuôn phép sống qua hơn nửa đời người, như thế này làm sao mà được?
“Ngồi xuống, ăn cơm thôi.”
Lời đã nói đến mức này rồi, Lâm Quyên lại từ chối nữa thì lại làm phật lòng người: “Vậy tôi cảm ơn cô chủ nhiều.”
“Không cần cảm ơn. Chỉ cần thím cố gắng hết lòng hết dạ, tôi sẽ không bạc đãi thím.”
Ăn cũng no rồi, Dạ Cô Tinh buông bát đũa: “Thím Lâm, ăn từ từ.”
“Đúng rồi, chiều hôm nay có người ship đồ qua đây, tôi đã để ở cửa phòng cô rồi.”
“Tôi biết rồi.”
Nhìn hình bóng cô chủ khuất sau góc cầu thang, thím Lâm nhẹ nhõm thở dài, cô chủ nhìn có vẻ dễ nói chuyện, nhưng thật ra yêu cầu đối với việc gì cũng vô cùng cao.
Nhìn thấy chiếc túi giấy đặt bên cạnh mình, thím Lâm lại nghĩ, hay là mở ra xem.
Là một cái áo choàng.
Bà ấy thở phào nhẹ nhõm, vẫn may không phải là thứ gì đó quý giá.
Đưa tay ra sờ, ôi…
Chất liệu rất thoải mái, chắc hẳn là lông cừu nguyên chất?
Lại nhìn ký hiệu thương hiệu trên túi giấy, là một chuỗi tiếng anh, vừa mới thả lỏng, lại căng thẳng.
Cái này…..
Là bà hồ đồ. Đồ ở quảng trường Thái Cổ, làm gì có đồ rẻ chứ?
Nhưng mà, màu sắc và hoa văn này thật đẹp, không quá đơn điệu, cũng không quá sặc sỡ, màu xanh nhẹ nhàng, khiến bà ấy thích không rời tay.
Sờ vào thấy thật ấm áp!
Một tiếng thở dài, bỏ đi, chỉ có làm thật tốt công việc của mình, mới không phụ lòng tốt của cô chủ.
Lâm Quyên thầm hạ quyết tâm.
Vừa bước lên tầng, Dạ Cô Tinh đã nghe thấy tiếng điện thoại reo.
Nhanh chóng đẩy cửa phòng ngủ, phát hiện Tiểu Kim Mao đã ôm lấy chăn ngồi trên giường, đang ngái ngủ dụi mắt.
Giống một con sóc nhỏ ngốc nghếch vậy.
Dạ Cô Tinh vừa ấn nút nghe điện thoại, ngồi xuống cạnh giường, ý bảo cậu bé cứ nằm xuống.
Tiểu Kim Mao rất nghe lời, lại vùi mình vào trong chăn, nhắm nghiền hai mắt, chỉ còn lại đôi mi cong dài khẽ động.
“Huy Nguyệt…”
“Chị, chị đi Hong Kong sao?”
Dạ Cô Tinh ngạc nhiên: “Anh rể em nói à?”
“Đâu có! TVB với Emperor Entertainment gọi điện thoại đến cho em, đều nói muốn gặp chị để bàn chuyện hợp tác, em mới biết chị đi Hong Kong rồi.”
Dạ Cô Tinh khẽ ừ một tiếng.
“Chị, chị chạy đến Hong Kong làm gì đó?”
“Có việc.”
“Vậy em phải trả lời hai bên này như thế nào?”
Dạ Cô Tinh ánh mát rơi vào trầm tư, cô không ngờ mình mới đến quảng trường Thái Cổ mua ít đồ, vậy mà đã bị phát hiện rồi.
Mặc dù cô không có gì phải giấu giếm, cũng không sợ phô trương, nhưng ở trong vũng bùn giới giải trí Hong Kong này, cô không muốn dính líu gì….
Với lại, mấy năm nay, điện ảnh Hong Kong cũng dần tuột dốc, diễn viên Hong Kong được đào tạo cũng không bằng ngày trước, rất nhiều hoa đán, tiểu sinh của TVB đều thi nhau chạy vào nội địa nhận show.
Lúc này, bước chân vào làng phim Hong Kong thực sự không quá thích hợp.
Cô đến đây với hai mục đích, một là nhân cơ hội chèn ép Bang Tam Hợp, hai là tìm cỏ Long Dương.
Thật không nghĩ đến việc sẽ làm gì ở giới giải trí Hong Kong…..
Chỉ là bây giờ xem ra, chưa hẳn là chuyện xấu, dù gì cô cũng cần một thân phận danh chính ngôn thuận để che dấu.
“Huy Nguyệt, cậu cảm thấy, TVB với Emperor Entertainment bên nào có thực lực hơn?”
“Chị, chị kiểm tra em à?”
Dạ Cô Tinh nhún vai: “Cậu nghĩ như vậy cũng được.”
“Nói thật.” Đầu dây bên kia nháy mắt thận trọng hơn hẳn: “Truyền hình Hong Kong (TVB) quả thực rất chán, từng một thời huy hoàng, nhưng hiện giờ rất nhiều nghệ sĩ rời đi, nếu không thì là bị Emperor thọc gậy bánh xe, ngày càng xa sút, nhìn lại chất lượng và ngoại hnhf của đàn chị Hong Kong qua từng năm, so với những năm 2000, quả là một trời một vực.”
Cô nhíu mày: “Vậy ý cậu là từ chối TVB, chọn Emperor?”
Dạ Huy Nguyệt trầm ngâm một hồi, Dạ Cô Tinh cũng không thúc giục cậu ta.
“Nhưng mà Emperor… nói thế nào nhỉ… có hơi phức tạp.”
“Phức tạp như thế nào?”
“Năm đó, lúc TVB vẫn đứng đầu giới điện ảnh Hong Kong, Emperor mới chỉ là một công ty nhỏ chuyên làm đĩa nhạc, vài năm gần đây mới bắt đầu chen chân vào chế tác phim ảnh, phương diện truyền thông đa phương tiện, đang có xu thế thịnh hành, đang trong thời kỳ đỉnh cao, không gian phát triển rất lớn, bởi vậy, rất nhiều nghệ sĩ đều muốn ký hợp đồng với Emperor. Tục ngữ nói, khu rừng càng lớn thì loại chim nào cũng có. Emperor không tệ thật, nhưng nội bộ lục đục, những vụ bê bối về đấu đá giữa nghệ sĩ với nhau lúc nào cũng có thể truyền ra, cho nên chưa hẳn đã là một nơi tốt đẹp.”
“Thật ra, nói đến cùng, vẫn phải xem bản thân chị thích cái nào.” Đang nói dở, Dạ Huy Nguyệt lại cười rộ lên: “Chị, chắc là chị đã có quyết định rồi, đúng không?”
“Nếu như cậu đã nói là Emperor hỗn tạp, vậy thì chọn TVB vậy.” Hời hợt cho xong.
“Nguyên nhân?”
“Không phải cậu đã nói rồi sao?”
“Chị!” Bất đắc dĩ than nhẹ: “Chị đừng đùa em nữa, vậy là thành hả?”
“Dệt hoa trên gấm, không bằng đưa than sưởi ngày tuyết rơi.”
Dạ Huy Nguyệt sững sờ, bỗng dưng, hai mắt sáng rực.
“Chị, ý chị là….”
“Con rết chết rồi vẫn còn có thể cựa quậy. Huy Nguyệt, cậu quá xem thường TVB rồi, cũng quá xem nhẹ tầm ảnh hưởng của nhà họ Thiệu đối với giới giải trí Hong Kong.”
So với Emperor ngày càng lớn mạnh, Dạ Cô Tinh càng muốn hợp tác với nơi nhân khí thấp như TVB hơn, trao cho nó một cặp móng vuốt sắc nhọn.
Có danh tiếng ở Trung Quốc đại lục trước đó, lại thêm sự nổi tiếng của “Rose & Lion” ở Bắc Mỹ, thậm chí trên toàn thế giới, cô hợp tác với TVB, hay là thông đồng với Emperor cũng được, cô không cần sự công nhận của bất cứ bên nào, bởi vì, danh tiếng và thực lực của cô đặt ở đó!
Cho nên, xuất phát điểm của cô đều cao hơn các nghệ sĩ khác.
Hiện giờ, cô ngồi ở chỗ cao thảnh thơi câu cá, im lặng xem tình hình biến đổi.
“Trả lời hai nhà này, từ chối hết.”
“Chị, có phải là quá tàn nhẫn rồi không? Nếu như cả hai nhà đều bỏ đi thì…”
“Lạt mềm buộc chặt, muốn có thì phải tranh mới biết trân quý. Chú em, học hỏi đi!”
“Cậu em ngu dốt xin lãnh ngộ.”
“Đúng rồi, dạo này tình hình Diệp Nhĩ thế nào rồi?”
Chương 6: Tình hình Diệp Nhĩ, anh An đặt tên
“Huy Nguyệt?”
“Chị, em đây.”
“Sao tự nhiên không nói gì?” Ánh mắt chợt ngưng lại: “Có phải Diệp Nhĩ xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Làm gì có, chị đừng lo lắng. Chị ấy vẫn rất tốt….”
Dạ Cô Tinh thở phào nhẹ nhõm.
“Bọn họ… chia tay rồi.”
Sửng sốt một hồi, Dạ Cô Tinh mới phản ứng lại, “bọn họ” là nói Diệp Nhĩ với Mạch Tương Ly.
“Từ khi nào?”
“Từ trước tết.”
“Ai đề nghị trước?”
“Chị hai.”
Dạ Cô Tinh đột nhiên cười: “Cũng tốt.”
Cũng tốt?
Cũng tốt cái gì?
Dạ Huy Nguyệt đang muốn hỏi nhưng lại thôi, đáy mắt lộ vẻ khó hiểu.
Sau khi ngắt điện thoại, Dạ Cô Tinh tiện tay gọi đến số điện thoại của Diệp Nhĩ…..
“Alo…. cái này không được, đổi sang màu xanh ngọc thử xem…. ôi! Đợi đã! Cái lắc chân lại đeo như dây chuyền, giống như là lấy mông làm mặt, ý tưởng này của cô quá độc đáo đi….”
“Chị hai, là em.”
“Nhất Nhất? Em đợi tí…..”
Rất nhanh, đầu dây bên kia yên tĩnh lại.
“Đang bận à?” Dạ Cô Tinh chìa tay ra vuốt mái róc vàng của Ares.
Cậu nhóc mở to mắt, nhìn chằm chằm Dạ Cô Tinh, ánh mắt tràn đầy vẻ thích thú mãn nguyện.
Rõ ràng, cậu bé thích động tác âu yếm gần gũi này.
“Ra mắt bộ sưu tập xuân hè mới, bây giờ đang phải tăng ca để sửa quần áo. Làm sao mà nhớ đến gọi điện cho chị thế?”
Thấy Diệp Nhĩ bận bịu như thế, cô cũng yên tâm rồi.
“Nhớ chị chứ sao!”
“Thôi đi! Báo cáo tài vụ của Two năm ngoái chị đã gửi fax qua rồi đó, chú ý mà kiểm tra đi.”
“Chị xem không có vấn đề là được, còn qua tay em làm gì?”
Diệp Nhĩ thở dài: “Chị thấy em làm ông chủ vung tay mặc kệ nhân viên đến nghiện rồi phải không, quên mất mình là cổ đông lớn của Two rồi sao! Nỡ lòng nào nhìn chị đây một mình bận tối mắt tối mũi, em biết không, một tháng nay chị còn chưa ngủ ngon được giấc nào! Nếp nhăn trên khóe mắt đều hiện ra rồi!”
Người nào đó rất giận dỗi.
“Ngoan!”
“Ngoan cái đầu em! Chị đúng là số khổ! Gặp phải nhà tư bản hút máu rồi…. huhuhu!”
“Chị hai, người có năng lực phải chăm chỉ nhiều hơn, tin em đi, chị làm được mà!”
“Thèm vào, em nghĩ chị vẫn trẻ người non dạ như lúc 24 tuổi, không cần mạng mà cứ lao về phía trước sao? Người ta đều nói đàn ông 41 tuổi như cành hoa, phụ nữ 30 tuổi như bã đậu! Chị sắp trở thành bã đậu ngàn năm rồi!”
“……”
“Không biết đâu! Bắt đền em đấy…”
Dạ Cô Tinh trợn tròn mắt: “Em đền sao?”
“Ừ! Em vắt kiệt tuổi thanh xuân của chị, chiếm dụng đam mê của chị, bây giờ còn làm hao tổn chất xám…. của chị nữa”
Lên tiếng lên án, nhưng…
Những lời này có chút kỳ quái.
“Chuyến du lịch 7 ngày ở Maldives.”
“Thêm một tour Singapore, Malaisia, Thái Lan! Bao đi lại, bao ăn ở?”
“Được thôi.” Dạ Cô Tinh đã sớm nghĩ đến việc cho cô ấy ra ngoài giải sầu: “Đợi tuần lễ thời trang xuân hè kết thúc, cho chị nghỉ nửa tháng.”
“Oh yeah!”
“Em là nhà tư bản? Quỷ hút máu?”
“Haizzzz… Đó là chị mắng ông chủ công ty đầu tư đối diện, 12h đêm vẫn còn bắt nhân viên tăng ca…..”
“NewYork, London, Paris, Milan, bốn buổi trình diễn này chị đã định đoạt ổn thỏa chưa?”
Suốt một năm nỗi lực, nhà thiết kế nghìn mẫu – Diệp Nhĩ, lần đầu tiên mang thương hiệu cao cấp Two của riêng mình đến tuần lễ thời trang, bởi vậy, Dạ Cô Tinh mới hỏi câu này.
“Two gần đây hướng đến thị trường Âu Mỹ, Newyork thì nhất định phải đi, Paris thì còn phải đợi.”
“Nếu như chị cần người mẫu, thì gọi cho Huy Nguyệt, cậu ấy sẽ nghĩ cách giúp chị.”
“Được.”
Tắt điện thoại, Dạ Cô Tinh kéo Tiểu Kim Mao ra khỏi chăn, mặc quần áo cho cậu rồi khoác thêm áo khoác.
“Đói không?”
Tiểu Kim Mao gật đầu, biểu cảm lạnh lùng như cũ.
“Mommy bế con xuống ăn tối nhé.”
Hai cánh tay nhỏ vòng qua ôm cổ Dạ Cô Tinh, cô mỉm cười, khuôn mặt hiền dịu.
Thím Lâm nhìn thấy hai mẹ con xuống tầng, nhanh nhẹn hâm nóng lại đồ ăn.
Dạ Cô Tinh ngồi ở một bên, nhìn Tiểu Kim Mao xúc từng miếng từng miếng ăn.
Phải công nhận, đôi vợ chồng người Hoa kiều ở Canada cũng rất hết lòng với đứa trẻ này.
Không ầm ĩ ồn ào, an tĩnh khôn ngoan, cử chỉ động tác cũng rất thuận mắt, tất nhiên cũng do có yếu tố của bệnh tự kỷ tác động, nhưng cũng không thể phủ nhận được có sự dạy dỗ ở trong đó.
Dạ Cô Tinh đột nhiên có cảm giác tội lỗi đoạt con của người ta.
8 giờ tối.
Tiếng đồng hồ báo giờ vang lên, Tiểu Kim Mao nhìn về phía đồng hồ treo tường, đột nhiên buông thìa, tuồn từ trên ghế xuống, kéo tay Dạ Cô Tinh, không nói lời nào mà đi hướng lên tầng.
Cô cũng thật thà đi theo, xem cậu bé đến cùng là muốn làm gì.
Tiểu Kim Mao nắm tay cô một mạch đi về phòng ngủ, cuối cùng dừng ở trước bàn trang điểm, chỉ vào chiếc Ipad màu trắng ở trên bàn: “Cục cưng…..”
Dạ Cô Tinh chợt hiểu ra.
Mở máy, gọi video, đối phương rất nhanh mắt máy.
Đôi mắt vô hồn của Tiểu Kim Mao đột nhiên sáng hơn 3 phần, đồng tử màu vàng nâu như được bao phủ một lớp pha lê, tỏa sáng như ánh sao.
“Cục cưng…..” Âm thanh hơi vụng về.
Đến tận bây giờ, đây là lần duy nhất cậu bé có thể phát ra âm tiết.
“Hello! Anh nhỏ.”
Một con búp bê nhỏ nhắn xinh xắn vẫy tay qua camera, rõ ràng có thể thấy mỗi ngón tay đều hiện lên.
“Cục cưng…”
“Anh xem, đáng yêu không?” Trong lòng cô bé ôm một chú heo nhồi bông màu hồng phấn, đáng yêu vô cùng.
Tiểu Kim Mao im lặng lắng nghe, biểu cảm vô hồn nhưng lại vô cùng nghiêm túc lắng nghe.
Dạ Cô Tinh lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ, đóng cửa phòng lại.
Giọng líu lo của bé Húc vang lên, Dạ Cô Tinh dừng chân lắng nghe, nói chuyện toàn là về chuyện vặt hằng ngày, ngay cả bữa sáng uống mấy cốc sữa đều tuồn tuột kể ra, vui như chim sơn ca hót vậy, cùng với một giọng nói thỉnh thoảng lại vang lên, mặc dù chỉ có hai từ “cục cưng” được phát âm vụng về, nhưng lại làm cho người khác cảm nhận được sự hài hòa.
Dạ Cô Tinh lắc lắc đầu.
Thôi kệ, mỗi người đều có những cuộc gặp gỡ riêng, con cái sẽ tự có phúc của con cái, cô lười nghĩ, cũng không muốn nghĩ.
Lên tầng thượng, ngồi ngắm bầu trời đầy sao, gió đêm lạnh thổi qua hai bên gò má, trong lòng tĩnh lặng.
Như có như không sự cô tịch giống con tằm bị bao bọc trong cái kén, trói buộc cô trong đó, trong ánh mắt, trong lòng, đều là hình bóng của người đó.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, ngón tay chọt run khẽ.
Là anh!
“Hoàng, em nhớ anh rồi.”
Người đàn ông không hề nghĩ rằng, câu đầu tiên nghe được sẽ là câu nói này…
Bỗng dưng giật mình chết lặng tại chỗ, trên ngực như có thứ gì đó cuộn trào lên, lúc nào cũng có thể bùng nổ.
“Anh cũng nhớ em.”
Nằm ngửa vắt chân trên ghế, một tay gối đằng sau đầu, một tay cầm điện thoại, Dạ Cô Tinh ngước nhìn ánh trăng tròn sáng trên bầu trời đêm.
Giờ phút này, cô và anh đang cùng hòa mình vào ánh trăng sáng.
Bình yên và đẹp đẽ.
“Hoàng, anh đặt tên cho Ares đi.” Cô nói.
“…Dạ Thần, thế nào?”
Dù cho ánh trăng rực rỡ, cũng khó che lấp được ánh sáng của những vì sao.
“Dạ Thần….”
Người phụ nữ lầm bẩm thành tiếng.
Tên của Tiểu Kim Mao đã được đặt như vậy.
Lúc Dạ Cô Tinh quay trở về phòng ngủ, đã là gần 9 giờ.
“Bé Húc ngoan, ngày mai chúng ta lại nói chuyện. Anh trai phải đi ngủ rồi.”
“Đừng mà…” Miệng nhỏ mếu máo: “Con còn chưa nói xong nữa….”
“Có thể để ngày mai lại nói.”
Ý nói, hai đứa nhỏ vẫn còn có dịp để “nói chuyện”.
Cô bé hoan hô: “Anh trai nhỏ, anh nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta lại nói chuyện. Bye bye!”
“Cục cưng…”
Tiểu Kim Mao là một đứa trẻ độc lập, mặc dù cậu bé không biết nói chuyện, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, nhưng năng lực tự lo liệu và năng lực làm việc đều rất mạnh.
Từ sau khi dọn đến biệt thự ở với Dạ Cô Tinh, buổi sáng thức dậy cậu bé đều tự mình mặc quần áo, buổi tối tắm rửa cũng không cần người giúp đỡ.
Chỉ cần đặt một chiếc ghế nhỏ trong phòng tắm, cậu có thể tự mình hoàn thành tất cả quy trình, bao gồm cả việc rửa mặt đánh răng, thay quần áo, đúng là một cậu bé đáng yêu.
Chỉ là, cậu bé này rất hay thẹn thùng, tắm rửa cũng không cho người khác nhìn.
Dạ Cô Tinh tìm xong quần áo ngủ cho cậu bé, rồi đi sang phòng khách tắm.
Đến khi cô quấn chiếc đầu ướt mới gội trở về phòng ngủ, Tiểu Kim Mao đã ngoan ngoãn nằm trong chăn rồi, chỉ để lộ ra một chiếc đầu nhỏ bé xinh đẹp, tóc vẫn còn ướt, cụp ở trước trán.
Lấy máy sấy tóc ra, vẫy cậu nhóc bảo: “Ares, qua đây.”
Sấy khô tóc cho cậu bé, rồi lại sấy khô tóc của mình xong, hai mẹ con cùng nằm vào trong chăn ấm.
“Ares, con có tên rồi, muốn biết không?”
“…..”
“Dạ Thần, ánh sao sáng giữa bầu trời đêm.”
“….”
Ánh đèn vàng chiếu vào một bên mặt của người phụ nữ, Tiểu Kim Mao nhìn cô, giật giật môi.
“Mom… my….”
Dạ Cô Tinh suýt thì vui đến rớt nước mắt.
“Con ngoan, con gọi mẹ là gì?”
“Mom… my……”
Đây là từ thứ hai mà Dạ Thần học phát âm được.
Bên này là tình mẫu tử nồng nàn, ở bên kia lại toàn là mùi thuốc súng.
Diệp Nhĩ lái xe trở về nhà đã là 10 giờ tối.
Mở khóa, vào nhà, đóng cửa.
Tháo giày cao gót, cô không bật đèn, chân trần đi đến trước ghế sô pha, ngã nằm lên đó.
Một tiếng thở dài chút ra, Diệp Nhĩ mắt lim dim tỏ vẻ dễ chịu.
Không có gì bằng việc sau một ngày làm việc kiệt sức, được thả lỏng khiến cho con người ta cảm thấy thật sung sướng.
Xoa nhẹ hai bên thái dương, nhớ đến hai bộ váy dạ hội thiết kế phải sửa ở phòng làm việc kia, tâm trạng Diệp Nhĩ nháy mắt lại tuột dốc.
Nhưng đúng vào lúc này, điện thoại lại đổ chuông.
“Alo….” Giọng nói mệt mỏi, đến cả sức lực nhìn xem ai gọi cũng không có.
“Bé Ngoan, là anh…”
Chợt lặng người trong chốc lát, toàn thân Diệp Nhĩ cứng đờ, giống như bị người khác gắn bùa định thân vậy.
Phản ứng đầu tiên là tắt điện thoại.
“Anh… anh vẫn khỏe chứ?”
Cô đột nhiên lại không nỡ.
“Anh Ly…..” Cô nhớ lại những năm tháng 2 người cùng nương tựa lẫn nhau sống ở cô nhi viện, lại ma xui quỷ khiến mà thốt nên lời.
“Bé Ngoan! Rốt cuộc thì em cũng chịu gọi anh!”
Không phải là “Mạch tổng” xa cách, mà là gọi “anh Ly” một cách thân thuộc!
Trong bóng đêm, không nhìn thấy khóe mắt đang hồng lên của người phụ nữ, chỉ có thể mượn bóng đêm ngoài cửa sổ, chộp được ánh mắt đang lóng lánh.
Nhổ răng đau biết bao?
Diệp Nhĩ từng nhổ, răng lợi liền nhau, cô thậm chí có thể nghe thấy rõ ràng tiếng kêu lúc răng hàm thoát khỏi lợi, loại tiếng ken két này, y hệt như tiếng rắn phun nọc độc vậy.
Cô khờ dại nghĩ, đời này sẽ không có chuyện gì đau hơn chuyện này nữa.
Mãi đến lúc, cô ở bệnh viện, nói với Mạch Tương Ly hai chữ “chia tay”, loại cảm giác này so với việc nhổ răng còn khiến người ta cảm thấy sợ hãi hơn nhiều.
Trái tim như bị người bóp nát, còn vô tình mà sát muối lên trên.
Người cô chờ đợi suốt 20 năm, cứ như thế mà bị cô đẩy ra xa, tình cảm chôn giấu trong lòng 20 năm, cứ như vậy bị chính tay cô phá hủy.
Đau bao nhiêu, khổ nhường nào, chỉ có bản thân cô mới hiểu rõ!
“Anh… không nên gọi điện thoại đến nữa.”
Nén nước mắt xuống, Diệp Nhĩ bình tĩnh nói, dường như là tiếng gọi “anh Ly” chỉ là ảo giác của một mình anh ta vậy.
Trai tim Mạch Tương Ly như đóng băng.
“Bé Ngoan, em thật không công bằng.” Người đàn ông thốt ra từng chữ một, tỏ vẻ oán hận, bên trong còn nghe ra sự tức giận.
Rốt cuộc, anh cũng bị cô ép tới đường cùng.
“Anh muốn đòi em công bằng, vậy em đòi ai được đây?” Diệp Nhĩ lẩm bẩm, mắt lộ vẻ trào phúng.
“Đổng Nguyệt chết rôi! Cô ta sẽ không còn là chướng ngại cản trở chúng ta nữa, tại sao em vẫn còn muốn phán anh tội tử hình?”
Hai dòng nước mắt chảy xuống: “Không… cô ta là cản trở! Trước giờ vẫn là cản trở! Cho dù chết rồi… cũng vậy!”
“Bé Ngoan!”
“Em hỏi anh, Đổng Nguyệt vì sao mà chết?”
“Tự sát.”
“Vậy cô ta vì đâu mà tự sát?”
“…Bé Ngoan, cô ta là cô ta, chúng ta là chúng ta, không nên nói nhập làm một.”
“Ngày Đổng Nguyệt tự sát.” Diệp Nhĩ tiếp tục nói, “Nhất Nhất nhận được cuộc điện thoại của cô ta.”
“Anh có muốn biết cô ta đã nói gì không?”
Đầy dây bên kia, Mạch Tương Ly sắc mặt căng thẳng: “Cô ta…. nói cái gì?”
“Cô ta cầu xin Nhất Nhất, đừng bao giờ nói cho anh biết sự thật.”
“Sự thật? Bé Ngoan, em cho rằng, chỉ dựa vào hai từ này là có thể đấy anh ra xa sao?” Đầu dây bên kia, Mạch Tương Ly cười nhẹ, nhưng ánh mắt lại vô cùng chua sót.
“Cô ta hạ tương tư cổ trên người anh, không đợi được đến lúc tương tư hóa tình thì đã bị anh đẩy ra, bản thân cô ta cũng khó có thể thoát chết.”
“…..”
“Vì không muốn anh áy náy, cô ta lựa chọn kết liễu chính mình! Anh Ly, Chúng ta… sớm đã không thể trở lại như trước nữa rồi…”
Người phụ nữ kia, tận đến lúc trước khi chết, vẫn còn có ý che giấu sự thật, không quản mà gọi điện thoại cho Dạ Cô Tinh.
Tấm chân tình này, khiến Diệp Nhĩ cảm thấy sợ hãi, đồng thời cũng khiến cô ấy cảm thấy bất an không thôi.
Đặt tay lên ngực tự hỏi, đổi lại là mình, cô có thể vì Mạch Tương Ly mà làm được đến từng đó không?
Diệp Nhĩ không biết nữa….
Cô sợ có một ngày, Mạch Tương Ly đột nhiên phát hiện, thì ra bản thân lại yêu một người phụ nữ khác!
Nếu như Đổng Nguyệt còn sống, Diệp Nhĩ sẽ không sợ mà cố hết sức đi tranh đoạt.
Nhưng cô ta chết rồi… vì Mạch Tương Ly mà chết….
Người sống, mãi mãi cũng không tranh nổi với người chết!
“Chúng ta….. cứ như vậy đi… mệnh ai người nấy sống…..”
Đổng Nguyệt đến lúc sắp chết vẫn còn không quên tính kế, nhưng mà, cô ta thành công rồi.
Diệp Nhĩ với Mạch Tương Ly, sẽ không còn khả năng nào nữa.
“Bé Ngoan…”
Rưng rưng nước mắt, cô tắt máy.
Trong bóng tối, phát ra tiếng khóc kìm nén đã lâu…
Tim của cô, cũng đau lắm!
Tách…..
Đèn sáng.
Từ từ giương mắt, nước mắt trên mặt chưa khô.
Đã thấy người đàn ông thân hình cao gầy, đứng ngay đằng sau cô, bộ quần áo gió màu xám, cổ áo dựng thẳng lên, đôi đồng tử màu đen thẫm, rất giống với vòng xoáy màu đen.
“Huy Nguyệt? Sao em lại ở nhà chị?”
“Chị quên à, nửa tháng trước, em đã đến một lần.”
Diệp Nhĩ mặt tái nhợt, cắt không ra giọt máu…..
Nửa tháng trước.
Sau khi hai người chia tay, Diệp Nhĩ lần đầu tiên nghe điện thoại của Mạch Tương Ly.
Cũng là tình hình giống như đêm hôm nay, chỉ là, ngày đó là trăng lưỡi liềm, giống như một thanh kiếm sắc bén, gió rất lạnh, giống như lưỡi dao lướt qua mặt vậy.
“Huy Nguyệt, chị hai mời em uống rượu.”
Lúc đó, cậu mới gặp khách hàng xong, ký được một hợp đồng lớn, tâm trạng rất tốt.
“Địa điểm.”
“Quán bar Hoa Hồng.”
Cậu giơ tay nhìn đồng hồ: “Cho em 15 phút.”
Hai người uống không ít.
Diệp Nhĩ là muốn mượn rượu giải sầu, còn Dạ Huy Nguyệt là tâm trạng cực tốt.
Dù sao thì đến cuối cùng, cả hai đều uống rất vui vẻ.
Ra khỏi quán bar, gió lạnh vừa thổi, làm người ta bỗng dưng tỉnh táo lại, Dạ Huy Nguyệt thuê người lái xe, định tiễn Diệp Nhĩ về nhà trước.
Đến dưới khu nhà, người phụ nữ bắt đầu mượn rượu làm càn.
Mười hai giờ đêm, hầu như người trong tiểu khu đều đã ngủ, Diệp Nhĩ làm ầm ĩ lên như vậy, khiến cho rất nhiều người trách mắng.
“Đêm khuya rồi không cho người khác ngủ à?”
“Này này! Muốn chém gió thì cút xa chút, ông đây ngày mai còn phải đi làm!”
“Cmn! Cái quái gì vậy!”
“Cậu nhóc, quản cho chặt bạn gái cậu, đúng là đời sau càng ngày càng hư đốn, cái xã hội này, loại người gì cũng có thể gặp…..”
Dạ Huy Nguyệt còn có cách nào nữa?
Khuyên cũng khuyên rồi, mắng cũng mắng rồi.
Diệp Nhĩ đứng tại chỗ không chịu đi, mặt dày mày dạn, vừa khóc vừa cười.
“Huy Nguyệt, chúng ta…. tiếp tục uống!”
“Cmn không phải chỉ là một thằng đàn ông thôi sao! Tôi tôi tôi….”
“Trước giường ánh trăng sáng….”
Đến cuối cùng, Dạ Huy Nguyệt không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng, khiêng người lên, trực tiếp lên tầng.
“Aiya. Đầu của tôi! Anh Ly, anh nhẹ chút…..”
Dạ Huy Nguyệt mệt đến suýt hộc máu, cậu cũng uống say rồi, toàn thân một chút sức lực cũng không có, một hơi cõng cô lên đến tầng 8, lúc này mới nhớ tới còn có thang máy.
“Diệp Nhĩ, chị ở tầng mấy?”
“Chín…”
“……”
Dứt khoát leo nốt tầng cuối cùng, lại đi qua đi lại cả nửa ngày, mới tìm được trong túi xách to vật vạ của Diệp Nhĩ cái chìa khóa.
Ai ngờ vừa vào cửa, Diệp Nhĩ lại cho cậu một cước, giãy giụa chạy nhanh đến cái tủ đựng rượu to kia.
Loay hoay một lúc lâu, mới ôm lấy một chai sampanh.
“Huy Nguyệt, hôm nay chị mời em nếm thử mùi vị của rượu tự ủ!”
Nói xong, không biết từ ngóc ngách nào lôi ra hai chiếc cốc lớn, nhìn qua có chút cổ.
“Chị hai à, hôm nay… thật sự là không được…”
Hai chân nhũn ra, hai mắt hoa đến nỗi quay vòng vòng.
Cậu ngốc nghếch kêu lên: “Chị.”
Đột nhiên tỉnh táo, mẹ nó, anh ta vừa kêu, nhìn thấy sao, lại nhớ đến Dạ Cô Tinh.
Không được, nhân lúc còn tỉnh táo, nhất định phải rời khỏi đây!
Cậu kéo Diệp Nhĩ vào phòng ngủ, đặt nằm trên giường: “Chị hai, rượu…. đưa em!”
Người phụ nữ đa say đến mức không biết trời đất gì nữa, nhưng cứ một mực ôm chai rượu trong lòng không buông, dù cho cậu có khuyên can thế nào, cũng nhất định không buông tay!
Dạ Huy Nguyệt bất đắc dĩ, đành phải giành lấy.
Ai ngờ, sức của Diệp Nhĩ lại lớn hơn cả câu!
Giành giật hồi lâu, bình rượu vẫn bị cô ôm ở trong lòng, sức lực bảo vệ con này, khiến Dạ Huy Nguyệt tức đến suýt nữa ngất luôn.
“Hahaha….. thằng nhóc, chỉ dựa vào cậu? Còn muốn giành rượu uống với chị đây? Còn lâu nhé….”
“Diệp Nhĩ, chị điên đủ chưa?”
Cởi bỏ áo khoác, quẳng xuống đất, Dạ Huy Nguyệt nổi giận.
Đối phó với một con ma men, lại còn là một con ma nữ, Dạ Huy Nguyệt sao lại lưu lạc đến bước đường này chứ?
“Huy Nguyệt.” Diệp Nhĩ đột nhiên nghiêm túc lại: “Nói thật đấy, uống với chị một lần này nữa đi, chỉ một lần này nữa thôi…..”
“Qua đêm nay, chị đảm bảo, sẽ không mượn rượu giải sầu nữa.”