Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 5 - Chương 13+14
Chương 13: Màn trình diễn tuyệt vời, muốn được xem hôn.
“Ngày hôm sau, tuần lễ thời trang mở màn, Dạ Cô Tinh ngủ muộn nên không còn sức lực thức dậy.
Trang điểm nhẹ nhàng, làm cho thần sắc tươi tắn hơn.
Bảy giờ mười lăm phút, Trương Á đến đúng giờ, áo vest và quần tây, tóc buộc đơn giản thành đuôi ngựa, trông rất sạch sẽ và gọn gàng.
Sau lưng còn có một cô gái trẻ, trên tay xách một chiếc túi lớn.
“Chị Cô Tinh, có thể đi được chưa ạ?”
Lau tay sạch sẽ, Dạ Cô Tinh đứng dậy, xách túi, lấy kính râm đeo vào.
“Đi thôi.”
Ba người đi ra khỏi cửa khách sạn, xe đã đợi sẵn ở cửa.
Lên xe, ngồi xuống ổn định rồi xuất phát.
“Em đến khi nào vậy?”
“Tối qua ạ.”
“Cùng với Huy Nguyệt à?”
Trương Á lắc đầu, sắp xếp các túi lớn nhỏ rải rác dưới chân thành đống, “Dạ tổng đã đến từ ba ngày trước rồi, đi hơi vội…”
Dạ Cô Tinh trầm ngâm suy nghĩ gì đó.
“Tiểu My, chị đã dạy em bao nhiêu lần rồi, những thứ này phân loại và xếp chồng lên nhau, quần áo và mỹ phẩm không được để chung với nhau, giày và túi xách phải để riêng.
“Chị Tiểu Á, em xin lỗi, em xin lỗi…” Cô gái trợ lý ngồi hàng ghế phía trên vội vàng xin lỗi, lo lắng liếc nhìn Dạ Cô Tinh, lộ vẻ xấu hổ.
Trương Á khẽ thở dài, “Bỏ đi, chị cũng lười mắng em, lần sau thông minh một chút.”
Cô cười toe toét, “Cảm ơn chị Tiểu Á đại nhân đại lượng đã tha thứ cho em.”
“Người mới sao?”
“À, Dạ tổng bảo em dẫn dắt cô ấy một thời gian.”
Sau vài năm làm việc chăm chỉ, Trương Á đã chính thức được thăng chức và trở thành người quản lý bậc nhất nhì của công ty, hiện tại cô ấy chỉ phụ trách Dạ Cô Tinh.
Từ một cô trợ lý nhỏ cho đến ngày hôm nay, từ một tân binh đến khi lột xác thành một quý cô thời thượng, Trương Á vẫn có cảm giác không chân thật.
Lúc nửa đêm mơ mơ màng màng tỉnh lại, cô ấy còn không nhịn được mà véo chân mình một cái.
Bảy giờ ba mươi, đến buổi biểu diễn.
Dạ Cô Tinh đeo kính râm, bước ra khỏi xe.
Các phương tiện truyền thông nghe ngóng được tin tức chạy đến, ngay lập tức tiến đến, đẩy micro về phía cô.
Các nhân viên bảo vệ đã quây thành một bức tường để chắn đám phóng viên, Trương Á cũng bảo vệ cô, nhưng một bước cũng không đi nổi.
Cô trợ lý bị tình thế trước mắt làm cho sợ hãi, chỉ đứng tại chỗ, lúng túng không biết phải làm gì.
“Tiểu My, cô còn đứng ngốc ra đó làm gì? Còn không mau đến giúp.”
Trương Á bận đối phó với đám phóng viên, nghiến răng mắng cô ấy.
Cô ấy thật sự không hiểu tại sao bản thân lại nhìn trúng cô gái tay chân vụng về đó, làm việc không đáng tin thì thôi đi, còn không có chút thông minh lanh lợi nào.
Tiểu My giờ mới phản ứng lại, nghiến răng lao đến, chắn trước mặt Trương Á, hành động rất dứt khoát, nhanh nhẹn.
“Tránh đường… làm ơn tránh đường….”
Dạ Cô Tinh thở phào nhẹ nhõm.
Cô bé này cũng không phải quá vô dụng, ít nhất có năng lượng và sức mạnh không tệ.
“Các bạn phóng viên, xin mọi người tránh đường, chúng tôi đang rất vội…”
“Athena, vẫn còn hai tiếng nữa mới đến buổi biểu diễn chính thức, tôi hy vọng cô có thể nói vài lời.”
Một phóng viên lớn tuổi đang chen chúc trong đám đông, nói một cách hết sức kiềm chế.
Sắc mặt của Dạ Cô Tinh từ từ trầm xuống, dừng lại và liếc nhìn mọi người xung quanh qua cặp kính râm.
Khí thế mạnh mẽ khiến các tay săn ảnh ngừng xô đẩy nhau, tất cả im lặng trở lại.
Nâng cổ tay lên, nhìn đồng hồ, “Đúng mười lăm phút.”
Trương Á định nói gì đó nhưng lại thôi, Dạ Cô Tinh bảo cô ấy liên hệ với Diệp Nhĩ, giải thích sự việc.
Cánh phóng viên vui mừng, mười lăm phút thì mười lăm phút, trời còn chưa sáng họ đã cắm chốt chờ ở đây rồi, còn hơn là canh ở đây mấy tiếng đồng hồ mà không lấy được tin tức nào.
“Athena, tôi nghe nói hôm nay bạn sẽ trực tiếp trình diễn trên sàn catwalk, có đúng hay không?” Một phóng viên nắm bắt cơ hội và đặt câu hỏi đầu tiên.
“Đúng vậy.”
“Nhãn hiệu nào vậy?”
“Two.”
“Tôi nghe nói Gucci, Chanel và các thương hiệu quốc tế lớn khác đã gửi lời mời cho bạn, nhưng bạn đã chọn một thương hiệu không rõ tên tuổi. Liệu bạn có áp lực về việc này không?”
Khóe môi Dạ Cô Tinh nở nụ cười, dưới bóng râm của kính, không ai có thể nhìn ra biểu cảm trong mắt cô.
“Quả thực có rất nhiều lời mời, việc lựa chọn hay không, ở một mức độ nào đó đúng là có chút áp lực. Còn về việc tại sao tôi lại chọn Two, đó là vì lí do cá nhân. Còn nữa, một nhãn hiệu thời trang có thể xuất hiện ở tuần lễ thời trang New York thì có gì mà rõ tên tuổi hay không rõ tên tuổi? Khi đặt câu hỏi nên cẩn thận với lời nói của mình.”
Người phóng viên rụt cổ lại, cười gượng.
“Bạn vừa nhắc đến lý do các nhân, có thể nói thêm một chút được không?”
“Đơn giản thôi, người sáng lập Two, nhà thiết kế nghìn mẫu, tôi gọi chị ấy là chị hai.”
Cánh săn ảnh bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Có tin đồn rằng Anthena không coi ai ra gì, từ chối lời mời của nhiều thương hiệu quốc tế, nhưng lại đồng ý chọn một thương hiệu mới như Two. Không ngờ ẩn chứa trong đó còn có loại quan hệ này.
Vì là quan hệ thân thích nên Dạ Cô Tinh làm vậy cũng là điều dễ hiểu.
“Là một trong những người được đề cử cho Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của giải Quả cầu vàng, cô nghĩ xác suất đoạt giải của mình là bao nhiêu?”
Tất nhiên chỉ có 15 phút, mỗi giây phút đều quý giá, chủ đề kia cũng nên kết thúc, hiện giờ mọi người chỉ tập trung vào Quả cầu vàng.
“Đầu tiên, tôi phải thừa nhận rằng Robert, Faif và Cerman đều là những diễn viên rất xuất sắc, là một diễn viên mới chân ướt chân ráo bước vào Hollywood, tôi rất vinh dự khi được sánh bước cùng họ trên sân khấu, vậy nên giải thưởng đối với tôi không quá quan trọng.”
Mấy lời xã giao này cô rất biết cách nói.
Dạ Cô Tinh thực sự là một cao thủ.
“Ý của cô là, đối với cô mà nói, Quả cầu vàng không quan trọng?”
Câu hỏi này có chút sắc bén.
Nếu thừa nhận, chắc chắn tiêu đề báo ngày mai sẽ giật tít “Nữ diễn viên Trung Quốc Anthena công khai xem thường Quả cầu vàng”.
Nếu phủ nhận, thì những lời nhận xét vừa nãy của cô cho rằng “Đoạt giải hay không không quan trọng” sẽ như một cái tát vào mặt chính mình.
“Tầm quan trọng của Quả cầu vàng trong lĩnh vực điện ảnh ở Mỹ là điều không cần phải bàn cãi. Có thể giành được giải thưởng là điều tốt, nếu như không được thì chỉ có thể tiếp tục cố gắng. Đối với mỗi diễn viên mà nói, mỗi một giải thưởng, mỗi một chiếc cúp đều được kết tinh từ máu và mồ hôi, chúng đều rất quan trọng.”
Người phóng viên cứng họng không nói nên lời, cũng biết trước mắt mình là một nhân vật rất gai góc.
“Có phải cậu An cũng có mặt trong tiệc trao giải không?” Phóng viên đặt câu hỏi tiếp theo hóm hỉnh nói, chuyển sang chủ đề thoải mái, “Tôi rất mong đợi được nhìn thấy hai vợ chồng cô bước trên thảm đỏ.”
Sắc mặt Dạ Cô Tinh bình thường trở lại, cong môi mỉm cười, “Tôi cũng rất mong chờ.”
“Các bạn phóng viên, mười lăm phút đã hết rồi, Anthena còn có việc, xin lỗi…”
Trương Á, Tiểu My dẫn đầu, lúc này Dạ Cô Tinh mới có thể thoát thân được.
Vừa vào đến cửa chính, Diệp Nhĩ đã chào đón, “Nhanh lên! Đám phóng viên đó như ruồi vậy, đuổi cũng không đi.”
Thay quần áo, trang điểm, tạo kiểu tóc, những người ở hậu trường tất bật chuẩn bị.
Chương trình chính thức bắt đầu vào lúc chín giờ.
Một bộ váy sang trọng, đoan trang mà thanh lịch, nồng nàn, cảm giác mang lại không giống nhau, nhưng mang phong cách riêng của nhà thiết kế Two.
Không thiếu những nhân vật xuất sắc trong ngành đến xem buổi biểu diễn, thậm chí chủ cũ của Diệp Nhĩ thuộc Chanel ở Pháp cũng cử người đến tham gia.
Danh tiếng của Two không lớn lắm nhưng tiếng lành đồn xa, được nhiều người biết đến.
Ngoài những thiết kế nữ thuộc chuyên môn của cô ấy, lần này cô còn mang đến những thiết kế cho nam.
Tính sáng tạo độc đáo trong từng thiết kế của Two đã chiếm được cảm tình của rất nhiều khán giả có mặt.
Dạ Cô Tinh đã trang điểm xong, đợi sau hậu trường, là nhân vật xuất hiện cuối cùng.
Một bó hoa violet lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt khiến cô hơi giật mình.
Trong nháy mắt, Dạ Huy Nguyệt xuất hiện trước mặt cô.
“Chị, chúc buổi diễn đầu tiên của chị thành công.”
Cô vươn tay nhận lấy, “Cảm ơn em.” Vỗ nhẹ chiếc ghế da bên cạnh, “Ngồi đi.”
Trương Á gọi một tiếng “Dạ tổng”, vội vàng bảo Tiểu My đi rót nước, để lại không gian cho hai chị em trò chuyện.
“Sao lại đến đây?”
“Tất nhiên là nhận được thư mời rồi.” Huy Nguyệt lấy chiếc thư mời từ trong túi ra huơ huơ trước mặt cô.
“Không phải trước kia em cũng nhận được rất nhiều thư mời sao? Sao lần này lại đến đây?”
Dạ Huy Nguyệt ngả người về phía sau, dựa vào ghế, “Vợ của em ở đây, tất nhiên em phải đến rồi.”
Sắc mặt Dạ Cô Tinh hơi tối lại, không nói gì cả.
Dạ Huy Nguyệt đột nhiên trở nên lo lắng, cầm tay cô lắc nhẹ, giọng điệu có chút nũng nịu.
“Chị, chị không đồng ý à?”
Sau một hồi im lặng, Dạ Cô Tinh hít sâu một hơi, “Huy Nguyệt, em có nghiêm túc không?”
“Em đã sống hai mươi ba năm, chưa bao giờ nghiêm túc như vậy.”
Đôi mắt của người đàn ông hiện rõ vẻ nghiêm túc.
“Vậy thì… hãy đối xử tốt với cô ấy.”
Huy Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, “Vâng ạ.”
“Chị Cô Tinh, còn hai người nữa sẽ đến lượt chị, đi thôi.” Giọng nói của Trương Á có chút căng thẳng.
Dạ Huy Nguyệt cũng biết điều lặng lẽ quay lại ghế ngồi.
Đèn trên sân khấu đột ngột tắt, khán giả nín lặng, ánh mắt đổ dồn về sân khấu, nơi nguồn sáng duy nhất.
Từng lớp vạt váy như được vẽ bằng màu thủy mặc, trải ra như một lớp màn thơ mộng, uốn lượn quanh co, dải ruy băng đỏ nhẹ nhàng nơi ngang eo, hướng lên trên là khe hở chữ V sâu, vừa quyến rũ mà kín đáo.
Hình thêu cổ điển tinh tế, kết hợp với ngọc trai đính trên váy, lụa tơ hoa lệ, mỏng nhẹ như cánh ve sầu, tạo nên không khí thần thiên huyền ảo.
“Đây là chất liệu gì vậy?”
“Vừa có cảm giác làm từ sợi đay, vừa mượt mà như tơ, nhưng điều hiếm thấy hơn là… cảm giác nhẹ nhàng, phóng khoáng đó…”
“Như tơ tằm vậy!”
“Nhưng không hoàn toàn giống tơ tằm…”
Là tiếng thở dài của giới chuyên môn.
“Oh! My God! Tôi…. tôi thấy ai thế này?”
“Anthena Ye! Ôi trời ơi, tôi lại tận mắt nhìn thấy bông hoa hồng có gai của chúng ta…”
Đây là câu cảm thán của những fan hâm mộ cuồng nhiệt.
“Cô ấy là Anthena? Nữ chính trong phim “Rose & Lion”?”
“Tôi nghe nói cô ấy là một trong bốn người được đề cử cho giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất trong lễ trao giải Quả cầu vàng.”
“Một người mới với nền tảng chưa vững chắc đã dám cạnh tranh với những người cũ như Robert, đúng là rất đáng khen ngợi.”
“Tôi nghe nói là cô ấy cũng được đề cử cho giải Oscar năm nay.”
Đây người trong nghề cạnh tranh.
Dưới ánh đèn, những người mẫu nữ từ từ bước đến, bước đi của cô không mang những quy tắc của người mẫu chuyên nghiệp, biểu cảm của cô cũng không đủ lạnh lùng, nhưng chỉ cần cô đứng trên sân khấu như thế này, đã thu hút mọi ánh đèn sân khấu, với những khiếm khuyết nhỏ không hoàn mỹ, nhưng lại làm rung động trái tim của mọi người.
Một tia sáng khác chiếu xuống.
Tiếng giày da va chạm dưới mặt đất càng lúc càng gần lại. Cuối cùng dừng lại bên cạnh cô.
Sau khi nhìn thoáng qua, Dạ Cô Tinh nhướn mày.
Johnstone đang đứng bên cạnh cô trong thiết kế nam giản dị, đường nét khuôn mặt dường như được bao phủ bởi sương giá dưới ánh đèn.
Với thân hình cao lớn, vai rộng hông hẹp, cộng thêm mái tóc ngắn, cảm giác không chân thật chút nào.
Một người phụ nữ, mang gương mặt đẹp như một người đàn ông, thế giới này đúng là điên thật rồi.
Danh tiếng của Samnor tại Mỹ không hề nhỏ, không kể nam nữ, già trẻ, khắp nơi đều là fan của cô.
Cô đưa tay ra, hành động thành thục như một quý ông.
Dạ Cô Tinh mỉm cười duyên dáng, khoác tay “người đàn ông”.
Cúi đầu, chào đáp lễ.
Đây là một buổi biểu diễn thành công, bởi cả hai đã biến nó thành buổi họp mặt của những người hâm mộ.
Dù sao, những tin đồn giữa Samnor và Anthena vẫn chưa bao giờ dừng lại kể từ khi công chiếu “Rose & Lion”.
Cả hai quay lại, cùng nhau bước xuống.
Người dẫn chương trình bước lên sân khấu để ổn định cảm xúc náo nhiệt của khán giả.
Thu tay về, Dạ Cô Tinh cười nhẹ, “Thật trùng hợp.”
Johnstone nhún vai, nụ cười mang chút cứng ngắc.
“Đúng là rất trùng hợp”.
Cô lui về sau hậu trường thay quần áo, tẩy trang, chờ mọi việc xong xuôi, phía trước sân khấu cũng gần như đã bế mạc, khán giả cũng lần lượt ra về.
Dạ Huy Nguyệt ôm lấy Diệp Nhĩ, Johnstone ở phía sau một bước, tay cầm điếu thuốc, nuốt mây nhả khói.
“Chị, cùng ăn cơm đi.”
“Được thôi.”
Tiểu My thu dọn đồ đạc và trở về khách sạn cùng Trương Á, một nhóm bốn người đi cửa sau để tránh phóng viên.
Huy Nguyệt lấy xe, hai người chạy lén lút.
“Chị, chị không lái xe sao?”
“Mang đi bảo hành rồi, chị đã gọi cho cửa hàng 4S mang đến, chắc sẽ đến ngay thôi.”
Diệp Nhĩ nhìn Johnstone, “Cô thì sao?”
Trước đây, khi còn làm việc ở Chanel cả hai từng tiếp xúc với nhau, cũng có thể coi là quan hệ bạn bè.
Hơn nữa, Johnstone đồng ý lên sân khấu vào phút chót, Diệp Nhĩ còn phải cảm ơn cô ta, mời cô ta một bữa cũng hợp tình hợp lý.
Chỉ thấy cô ta vứt điếu thuốc đi, dập điếu thuốc tắt ngóm.
“Xe bảo mẫu bị trợ lý lái đi rồi. Hai người đi trước đi, tôi và Anthena sẽ đến sau.”
Diệp Nhĩ nhìn Dạ Cô Tinh hỏi ý kiến, người phía sau gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Không lâu sau, xe của Dạ Cô Tinh đến.
Johnstone rất tự giác kéo cửa xe, ngồi vào ghế phụ.
Dạ Cô Tinh khởi động xe và đạp ga.
“Không nhìn ra cô cũng có tiềm năng của một tay đua.”
Cô liếc nhẹ một cái, “Quá khen.”
Hai mươi phút sau xe đã đến nơi.
Giữa chừng, Dạ Cô Tinh nhận được điện thoại từ người đàn ông của mình.
“Hoàng…”
Lông mày của Johnstone tối lại, động tác chăm chú chơi đùa với chiếc bật lửa.
“Được… khi nào, em đến đón anh… chú ý an toàn…”
“Em cũng nhớ anh…”
Nụ cười nơi khóe miệng người phụ nữ thật chướng mắt, Johnstone nheo mắt lại.
“Người đàn ông của cô?”
“Ừ.” Nụ cười không hề phai nhạt, đôi mắt vẻ dịu dàng.
Giọng nói vẻ giễu cợt, “Có vẻ như anh ta đối xử với cô khá tốt.”
Nửa cười nửa châm biếm.
“Không phải khá tốt, mà là rất tốt.” Dạ Cô Tinh sửa lại.
Sắc mặt của Johnstone lạnh đi, “Sẽ có ngày cô phải khóc thôi…”
Năm đó, An Tuyển Hoàng nhẫn tâm ra tay với Đảng Ninh, và có thể anh ta sẽ dùng phương pháp tương tự để chỉnh đốn Dạ Cô Tinh.
Đây là quan điểm từ trước đến nay của Johnstone.
Nhưng cô ta đã quên rằng, Dạ Cô Tinh và Đặng Ninh hoàn toàn khác nhau…
“Đến rồi, xuống xe.”
Trái tim Johnstone như thắt lại, cửa xe mở ra một cách nặng nề.
Dạ Cô Tinh cũng tức giận rồi.
“Cô lên mặt với ai vậy?”
Johnstone bực bội châm thuốc, Dạ Cô Tinh vươn tay rút điếu thuốc ra, trực tiếp ném xuống đất, dùng chân giẫm lên.
Một tia lạnh trong đáy mắt thoáng qua.
“Cô cũng được xem là ngang hàng phải vế với tôi sao? Còn ở trước mặt tôi tỏ thái độ, cô còn không đủ tư cách.”
Dạ Cô Tinh lấy điện thoại ra bấm số của Diệp Nhĩ.
“Chị hai, chị ăn trước đi, em có việc phải đi trước.”
Không đợi bên kia nói gì cả, Dạ Cô Tinh kết thúc cuộc gọi.
Lên xe, đóng cửa, khởi động.
Ngay sau khi đạp ga, chiếc xe phóng đi như bay.
Sau một loại các động tác nhanh như chớp đó, lúc này Johnstone mới phản ứng lại, ngay cả đuôi xe cũng mất hút.
“Chết tiệt!”
“Tính cách thì nóng nảy, sao An Tuyển Hoàng lại có thể chịu được chứ…”
Chuông điện thoại vang lên, là Diệp Nhĩ.
“Alo.”
“Samnor, chị ấy đâu?”
“Ai?”
“Anthena.”
“Đi rồi.”
“Các cô sao vậy?”
Bực bội nới lỏng cổ áo, “Các cô ăn trước đi, tôi có việc rồi…”
“Alo?Alo!”
Diệp Nhĩ vẻ mặt buồn rầu, bỏ điện thoại vào túi.
“Sao vậy?” Dạ Huy Nguyệt ngồi bên cạnh đang xem thực đơn, ngẩng đầu hỏi.
“Hai người họ đều nói có việc, không đến nữa.”
Do dự một lúc, “Vậy chúng ta ăn thôi.”
Diệp Nhĩ trợn tròn mắt, ngạc nhiên: “Là chị gái của anh đó, không lo lắng chút nào sao?”
Huy Nguyệt cười nhẹ, “Chị ấy cũng không phải trẻ con, lo lắng gì chứ?”
“…Anh đúng là vô tư.”
“Được rồi, không phải lo đâu, chúng ta gọi món đi.”
“Anh muốn ăn gì?” Diệp Nhĩ nhìn qua thực đơn, có chút hào hứng.
“Ăn gì cũng được sao?” Người đàn ông trầm mặc hỏi.
Diệp Nhĩ không nhìn sắc mặt người đàn ông, cứ dán mắt vào thực đơn: “Được chứ, dù sao anh cũng là người trả tiền.”
“Thật vậy sao?”
“…Cái anh này…”
Ngay khi ánh mắt chạm nhau, lời nói đột ngột dừng lại, trực giác Diệp Nhĩ muốn trốn tránh.
Trước khi kịp phản ứng đã bị ai đó nhào đến, ôm vào lòng một cách ngạo nghễ.
“Anh muốn ăn… em”
Diệp Nhĩ: “…”
Dạ Cô Tinh từ chối một bữa ăn, nhưng không thoát khỏi bữa ăn thứ hai.
“Là tôi, Cohen.”
“Có chuyện gì vậy?” Dạ Cô Tinh lái xe, chuẩn bị trở về khách sạn.
“Tôi đã mời phó chủ tịch hội đồng giám khảo Oscar dùng bữa với nhau.”
Dạ Cô Tinh cau mày, “Tôi đã về khách sạn rồi.”
“Không sao, có thể đổi địa điểm thành khách sạn của cô.”
“Tôi không muốn đi.”
“…Anthena, coi như cô giúp tôi lần này đi, cô cũng biết tôi nỗ lực vì Oscar lâu như vậy, tôi không muốn sắp đến đích rồi lại xảy ra chuyện không hay.”
“Johnstone có đi không?”
“Không liên hệ được với cô ấy.”
“Cô ta không đi, tôi sẽ đi; nếu cô ta có đi, thì không cần thiết phải gọi tôi nữa.”
“Hai người lại xảy ra mâu thuẫn sao?”
“Cohen, anh là đạo diễn, không nên học thói nhiều chuyện của mấy tên nhà báo.” Giọng nói của cô trầm xuống.
“Được được được… Cô đến là được, không cần gọi cho cô ấy.”
Dừng xe, Dạ Cô Tinh trực tiếp đi về phòng riêng.
Cohen vừa đến không lâu, còn chưa ngồi ấm chỗ.
Dạ Cô Tinh thở dài, làm người nổi tiếng thật không dễ dàng, động chút là dùng cơm, thật là phiền phức.
Cohen bắt gặp sự chán nản trong mắt cô, ánh mắt hiện rõ vẻ lấy lòng.
Dạ Cô Tinh không thèm nhìn anh ta và chào hỏi người đàn ông ngoại quốc kia.
Cohen thở phào nhẹ nhõm.
Trong cái giới giải trí này, mấy chuyện này cũng rất thường gặp, mặc dù Oscar rất nổi tiếng là công bằng và công khai, nhưng cũng không ngăn cản được anh ta thăm dò một vài tin tức nội bộ.
Sau một hồi nói chuyện, Dạ Cô Tinh cũng có chút ngưỡng mộ người được gọi là phó chủ tịch này.
Dùng cơm là dùng cơm, không có chuyện chuốc rượu này nọ, cử chỉ lời nói thật sự hiện rõ là một quý ông lịch lãm, thực sự là một người có văn hóa.
Dạ Cô Tinh cũng thấy hơi đói nên ăn khá ngon miệng, sau bữa ăn, Cohen hẳn là đã thu được vài tin tức vào tay mình, Dạ Cô Tinh cũng xong việc nên rút lui.
“Hôm nay cảm ơn cô.”
Dạ Cô Tinh nhìn anh ta một cái, không biết là vui hay giận, “Nhớ đấy, anh nợ tôi một ân tình.”
Về phòng nghỉ ngơi, tắm rửa và ngủ một giấc đến tối.
Sắp đến giờ, cô mặc quần áo đi ra ngoài.
Lái thẳng xe đến sân bay.
Chín giờ mười lăm phút, tại lối ra của đường bay tư nhân, một cô bé mũm mĩm toàn thân màu hồng phấn lao ra.
Áo khoác hồng, giày da màu hồng, cộng thêm mũ trùm đầu màu hồng, trong tay còn kéo chiếc vali mini màu hồng, ngay cả tay kéo vali cũng màu hồng.
Nhìn thấy Dạ Cô Tinh, lập tức chạy tới sà vào lòng cô.
“Mẹ ôm! Mẹ ơi, con rất nhớ mẹ!”
Dạ Cô Tinh ôm lấy cô bé, siết chặt trong vòng tay, viền mắt cay cay.
“Con gái ngoan, mẹ cũng rất nhớ con.”
“Thơm thơm… Con muốn mẹ thơm!”
Dạ Cô Tinh mỉm cười và đặt một nụ hôn lên khuôn mặt trắng trẻo của con gái, phát ra tiếng chụt, khiến cô bé mỉm cười rạng rỡ.
“Cha cũng nhớ mẹ, cha cũng muốn thơm mẹ nữa!”
Những ngón tay mũm mĩm chỉ về phía lối ra, Dạ Cô Tinh nhìn về phía chỉ tay của con gái, đôi mắt đẫm lệ.
Người đàn ông ăn mặc phong sương, dáng người thẳng tắp, đứng nhìn cô như vậy, trong mắt dần tràn đầy lưu luyến.
Dạ Cô Tinh ôm con gái, bất chấp tất cả, lao vào vòng tay anh.
“Hoàng, em rất nhớ anh!”
Lồng ngực ấm áp trong tầm tay, giống như cuối cùng chiếc thuyền đánh cá lênh đênh cũng tìm được bến để neo đậu.
Chỉ trong vòng tay của người đàn ông này, cô mới có thể cởi bỏ lớp ngụy trang sắc sảo của mình.
“Cha nhớ mẹ, mẹ cũng nhớ cha… phải hôn nha!” Cô gái nhỏ vặn vẹo thân mình mũm mĩm, cười ngọt ngào với cha mẹ, đưa bàn tay mũm mĩm ra che mắt.
“Hai người hôn đi, con hứa sẽ không nhìn trộm…”
Dạ Cô Tinh bất lực, ôm con gái, nhón mũi chân, đặt lên cằm người đàn ông một nụ hôn nhẹ.
An Tuyển Hoàng từ lâu đã mềm nhũn như một vũng nước suối, trong lòng cũng gợn sóng dâng trào.
Cơ thể dường như không còn chút sức lực nào,trong tâm trí chỉ có người phụ nữ trước mặt mình.
Ôm lấy hai người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời mình vào vòng tay, giọng nói trầm ấm, “Vợ, anh cũng rất nhớ em.”
Từ từ cúi đầu xuống…
“Hi hi… xấu hổ quá! Xấu hổ quá.”
Cô gái nhỏ che mắt nhưng lại mở kẽ ngón tay nhìn trộm, dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu.
Người đàn ông hơi nghiêng đầu, “Con yêu, nhắm mắt lại, cha sẽ làm ảo thuật cho con xem.”
“Ơ… không phải muốn hôn sao? Con muốn xem hôn…”
“Xem ảo thuật xong sẽ được xem hôn.”
“Được ạ.”
Nhắm mắt ngoan ngoãn.
Cha đã nói rồi, nếu nhìn trộm sẽ không làm ảo thuật biến ra thỏ được.
An Tuyển Hoàng cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ mọng ngày đêm nhớ nhung, chuyên tâm, chân thành.
Dạ Cô Tinh nhắm mắt lại, đắm chìm trong sự dịu dàng của người đàn ông.
Đón nhận mọi thứ mà anh trao cho cô.
Chương 14: Bé con kiếm ăn, nỗi đau khi làm mẹ
“Ơ? Thỏ con đâu ạ?”
Bĩu môi, bé con tủi thân rồi.
Dạ Cô Tinh hơi thở không ổn định, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, nhìn anh cười hả hê.
Lừa con nít, có tiền đồ!
“Lần này không biến thỏ con nữa, biến thành kẹo hồ lô…” Giơ tay lên lắc lắc, từ từ tản ra.
“Woaaa! kẹo! kẹo—”
Con gái nhỏ vươn tay muốn túm lấy, Dạ Cô Tinh ôm bé lùi lại một bước.
Bé con ấm ức liếc nhìn mẹ, “Bé muốn ăn kẹo ~”
Dạ Cô Tinh không hề lay động.
Thấy làm nũng vô dụng, bé con bĩu môi, giống như sắp đánh rơi hạt đậu vàng, Dạ Cô Tinh nhìn qua, rất tốt, nhẫn nại được rồi.
Ánh mắt cầu cứu nhìn về phía cha, người phía sau khẽ ho nhẹ, mắt không mở.
Húc Nhi cảm thấy cả thế giới như sụp đổ, nhưng cô chưa thể khóc.
Cái đầu nhỏ rũ xuống, bé đau lòng, nhưng bé không nói ra.
Còn có Minh Chiêu, Minh Triệt cùng nhau đến.
“Phu nhân.”
Dạ Cô Tinh gật đầu.
Cả nhóm đi về phía khách sạn.
Da Cô Tinh ở trong một căn phòng, An Tuyển Hoàng và con gái đương nhiên sẽ ở cùng với cô, Minh Chiêu và Minh Triệt thì tự sắp xếp.
Trở lại phòng, điện thoại của An Tuyển Hoàng vang lên, anh đi ra ban công nghe điện thoại.
Dạ Cô Tinh ôm con gái đi tắm.
Con gái nhỏ giận nhanh, mà quên cũng nhanh, chẳng mấy chốc đã quên mất chuyện cây kẹo, bám lấy mẹ không chịu buông ra, trông giống như một chú pug nhỏ vậy.
“Mình đi tắm ạ?” Bé con đang trần truồng đứng trên giường, hai cái móng vuốt không ngừng kéo kéo sợi dây chun trên đầu.
Dạ Cô Tinh lấy bộ đồ ngủ cho bé trong chiếc vali nhỏ màu hồng. Không có gì ngạc nhiên khi chúng đều là màu hồng.
“Lại đây nào.” Dạ Cô Tinh mở rộng vòng tay, bé con nép vào, ôm lấy cổ cô.
Cô thấy bồn tắm đã gần đầy, tắt nước.
Cô đưa tay ra thử nhiệt độ của nước một lần nữa, vừa đủ, cô từ từ đặt bé vào.
“Thơm quá!” Bé cầm một nắm bọt lên ngửi ngửi trông như một chú cún con.
Dạ Cô Tinh vỗ nhẹ vào cái mông nhỏ, vừa nhỏ vừa mịn, đầy collagen của bé.
Vừa nãy, khi mở nước, cô đã nhỏ tinh dầu lô hội vào.
“Mũi cún.” Dạ Cô Tinh cười nói.
“Bé không phải mũi cún!”
“Vậy con là cái mũi nào?”
“Ừm… bé là bé, không phải mũi.”
Dạ Cô Tinh nhướng mày, nhóc mập này cũng không quá ngốc.
Hai mẹ con ầm ĩ một hồi, đứa nhỏ bỗng ủ rũ, không lên tiếng nữa.
“Buồn ngủ rồi sao?”
Lắc đầu.
“Vậy tại sao lại không vui rồi?”
Con gái nhỏ nhìn cô đau khổ, nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn cố chấp không dám rơi xuống.
“Con nhớ anh…”
Dạ Cô Tinh im lặng.
“Ừm… cha nói, anh trai không thể đến… anh trai chảy máu…”
Trong tim cô bỗng nhói đau.
“Anh không để ý đến con… hu hu… anh không chơi với con…buổi tối đều là bé ngủ một mình…”
“Bé không ngủ được… Đi tìm cha… Cha cũng không có ở đây… con sợ…”
Dạ Cô Tinh khóe mắt cay cay, nghiến răng kìm nén nước mắt, cô ôm con gái vào lòng, “Con gái ngoan, anh trai có chuyện phải làm, mẹ sẽ ngủ cùng con…”
“Hu hu… con muốn anh trai cơ!”
Ánh mắt sắc bén của cô thoáng qua, cô nhìn con gái, “Con gái, con nhớ nhé, anh trai của con là vì gia đình này, vì con mà vất vả như vậy, nên con không được khóc, nhất là trước mặt anh của con, con biết không?”
“Tại, tại sao ạ?”
“Bé ngốc này, anh sẽ đau lòng vì con đó…”
Húc Nhi cái hiểu cái không, nhưng cô không muốn anh trai mình “đau” ——
Khó khăn gật đầu, “Dạ, con sẽ không khóc!”
“Con gái ngoan…”
Những điều này, Dạ Cô Tinh đang nói cho con gái mình nghe, và cả cho chính mình nghe nữa.
Bé con một lần nữa trở lại hoạt bát như bình thường, vừa nhảy vừa múa trong bồn tắm, khiến cả người Dạ Cô tinh đều ướt sũng.
Cô đưa tay ra bế bé lên, bé con mập mạp di chuyển như một con bạch tuộc, tay chân nhỏ xíu trắng nõn, da thịt mềm mịn, trông giống như củ sen vừa được rửa sạch.
Khiến người ta… muốn cắn một miếng.
“Con muốn tắm… tắm nữa cơ!”
Dạ Cô Tinh bất lực nói: “Bạn nhỏ An Húc à, con đã tắm hai mươi phút rồi đó.”
Thấy bé thích chơi, Dạ Cô Tinh cũng không thể cưỡng ép quá được, một đứa con đã không rảnh rỗi, cô không muốn đứa còn lại phải sống mệt mỏi như vậy.
Bởi vì áy náy nên dung túng.
Cũng được…
“Mẹ, chúng ta cùng nhau tắm đi…”
Tay bé mập nắm lấy quần áo của cô, Dạ Cô Tinh nghĩ rằng cô đã ướt khắp người rồi, dù sao cô muốn đi tắm, vì vậy cô cởi bỏ quần áo và ngâm mình trong bồn tắm với con gái.
Hai mẹ con đang làm ầm ĩ thì cửa phòng tắm bất ngờ bị đẩy ra.
Người đàn ông dáng người cao lớn đứng ở cửa, tay vẫn cầm điện thoại di động, vẻ mặt sửng sốt khi nhìn thấy điều này.
Dạ Cô Tinh nhanh chóng chìm xuống nước, dùng bọt nước trôi nổi để che đi cảnh xuân trước ngực.
Cô gái nhỏ không để ý, trực tiếp từ trong bồn tắm đứng dậy, vươn hai bàn tay mũm mĩm ra muốn được ôm.
Với động tác đứng dậy của bé, mực nước giảm mạnh, Dạ Cô Tinh không có thời gian để che đi.
Đôi mắt An Tuyển Hoàng càng sâu, anh thật sự không dám làm chuyện bậy bạ trước mặt con gái mình.
Âm thầm liếc cô một cái, bế con gái lên, đặt ở dưới vòi hoa sen, xả sạch bọt cho bé, sau đó lau khô, mặc đồ ngủ, cuối cùng bế bé ra khỏi phòng tắm, làm một loạt hành động trong một lượt.
Trong lúc anh ra ngoài, Dạ Cô Tinh vội đứng dậy, vội vàng xả nước vài cái, vừa kéo bộ đồ ngủ, người đàn ông đã đi vào.
“Ơ…” Cô nhìn lại, “Con gái đâu rồi?”
Ánh mắt tỏ vẻ hơi phòng thủ.
Chân dài bước một bước, vươn tay kéo bộ đồ ngủ trong tay cô ném sang một bên, hành động vừa mạnh mẽ vừa bá đạo.
Dạ Cô Tinh cắn môi, ra vẻ cảnh cáo: “Đừng làm loạn.”
An Tuyển Hoàng chỉ giả vờ như không nghe thấy, cởi thẳng áo sơ mi, lại cởi quần, Dạ Cô Tinh ngẩn ra, “Anh anh anh… làm gì vậy?”
Người đàn ông liếc cô một cái, nghiêm túc nói: “Đi tắm.”
Cô rút lấy khăn tắm quấn quanh người, “Anh từ từ tắm, em đi xem con gái.”
“Muốn đi sao? Hửm?” Anh vươn tay kéo thân thể của cô vào trong lòng, chỉ là cách một lớp khăn tắm, nên không thoải mái lắm.
“Này, anh tem tém lại chút đi! Con gái chúng ta còn ở bên ngoài kìa…”
“Yên tâm, con đang xem phim hoạt hình rồi, không quan tâm đến chúng ta đâu.”
Cô nheo mắt lại, “Anh muốn làm gì?”
Anh cười bí ẩn, ánh mắt người đàn ông hung tợn, “Làm chuyện nên làm.”
“…”
Khung cảnh vô tận trong phòng tắm, không dành cho người ngoài.
Lại nói đến cô gái nhỏ bị cha mình bỏ qua một bên, ngay từ ban đầu bé rất vui.
Tại sao ư?
Vì bé được xem “Chú bọt biển tinh nghịch”!
Cô ngồi xếp bằng trên giường, trên tay cầm điều khiển từ xa, trên tủ đầu giường có một hộp sữa chua vừa lấy trong tủ lạnh ra.
Mẹ nói, không được uống đồ quá lạnh nên cô quyết định đợi một lúc, đợi hết lạnh rồi mới uống.
Mà miệng cứ ừng ực nuốt nước bọt…
Nhưng mà bé rất muốn uống? Làm sao đây…
Phải nhẫn nhịn!
Ừm, một chút nữa là sẽ ổn thôi…
Ngay sau đó, quảng cáo kết thúc và chú bọt biển xuất hiện trên màn hình TV với một nụ cười toe toét, ngay lập tức cô bé hơi chuyển hướng sự chú ý của mình, không nhìn chằm chằm vào hộp sữa chua nữa.
Nhưng mà, tại sao những gì chú bọt biển nói bé đều nghe không thể hiểu?
Bé chán rồi, bé không vui, bé có chút tức giận rồi…
Sau khi uống sữa chua xong, bé mở nắp giấy ra liếm sạch, không thèm buông ống hút.
“Ợ…”
Bé con bặm môi ợ một hơi dài.
Cảm thấy sảng khoái lăn lộn trên giường, đứng dậy vặn vẹo rồi nằm xuống lăn…
Sau khi lăn lộn qua lại hơn mười phút, bé lại đói rồi…
Nghĩ đến kẹo hồ lô trên tay cha lúc trước, hai mắt bé sáng lên, chui ra khỏi giường, đôi chân ngắn ngủn đi tới lục tìm trong đống quần áo.
Kẹo hồ lô nhất định là được cha bỏ vào túi!
Bé tìm trong chiếc áo khoác, không có.
Hừm… Chắc nó nằm trong túi quần của cha.
Sau khi đi một vòng trong phòng, ban công cũng không buông tha, bé lại nhìn về phía phòng bếp.
Huh? Cha?
Ồ! Chắc cha đang tắm!
Chú mèo nhỏ bước chân trần trên thảm, từng bước từng bước chậm rãi tiến đến phòng tắm…
“Ưm… nhẹ chút…”
“Con gái còn ở bên ngoài, mau giải quyết nhanh chút…”
“Được, vậy anh sẽ nhanh hơn…”
“Ư… chậm thôi, em không thoải mái…”
“Không phải em muốn nhanh sao…”
“Khốn nạn!”
“Ngoan, tên khốn này yêu em…”
Ngồi xổm ở cửa, bé con rối rít.
Bé có nên vào hay không đây?
Mẹ đã làm sai chuyện gì, bị cha dạy bảo rồi, lại còn giống như đang khóc…
Nếu đi vào, mẹ có khóc buồn hơn khi nhìn thấy mình không nhỉ?
Để không làm mẹ lo lắng, bé vẫn nên không đi vào thì hơn…
Bé cúi đầu, bực bội bò trở lại giường, nhưng bé thực sự rất đói…
Bốn mươi phút sau, Dạ Cô Tinh được anh bế ra khỏi phòng tắm trong tình trạng ướt át, toàn thân đau nhức, hai chân run rẩy.
“Thả em xuống đi, con gái vẫn còn ở đây…” Cô vùng vẫy.
Anh liếc nhìn cô bằng ánh mắt lạnh sống lưng, An Tuyển Hoàng cười xấu xa, “Em chắc chắn có thể đứng vững chứ?”
Dạ Cô Tinh nghiến răng.
“Cầm thú!”
An Tuyển Hoàng cảm thấy mình lại có phản ứng, hơi thở chìm xuống, hai mắt phát hỏa.
Trái tim cô run lên, người phụ nữ ngay lập tức ngoan ngoãn hẳn.
Lúc này Dạ Cô Tinh không muốn làm ầm ĩ nữa, thật sự không còn sức lực để làm tiếp nữa…
Người đàn ông đói khát lâu ngày chẳng khác nào con thú lên cơn, nói đơn giản không phải là ném người ta vào chỗ chết sao.
May mắn thay, bé con đã ngủ thiếp đi, nằm cong người trên giường như heo con, bên cạnh là hộp sữa chua đã hết sạch sẽ.
Hai người liếc nhau, cả hai cười bất lực.
Đứa nhỏ như vậy làm sao có thể không khiến người ta đau lòng?
Giúp cô sấy khô tóc, An Tuyển Hoàng đặt cô xuống giường, cô ngủ thiếp đi bên cạnh con gái nhỏ, anh xoay người rời khỏi phòng ngủ.
Lấy một điếu thuốc, châm lửa, bấm một dãy số.
Khoảng bảy giây sau, đầu dây bên kia mới nhấc máy.
“Tuyệt Nhi.”
“….Cha.”
“Vừa nãy con làm gì vậy?”
“….Con xin lỗi.”
“Cha hỏi con đang làm gì.”
“Con ngủ quên ạ.”
“Từ lúc điện thoại đổ chuông đến khi có kết nối, con mất bảy giây, đây là cách con phản ứng sau khi tập luyện trong một tháng sao?!”
“…”
“Người thừa kế của nhà họ An, phải cảnh giác mọi lúc, ngay cả trong mơ, hiểu không?”
“Con hiểu rồi cha.”
“Chỉ có lần này, lần sau không được tái phạm.”
“Vâng.”
Cuộc gọi kết thúc, thuốc cũng cháy hết.
Sau khi dụi nó trong gạt tàn, anh lại lấy ra một điếu nữa, châm lửa, ánh lửa đỏ rực lập lòe trong bóng tối, có lúc sáng, có lúc tối.
Điện thoại lại rung lên, ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu vào khuôn mặt nghiêm nghị của anh, khóe môi mím chặt mang theo một tia buồn bã.
“Anh đã nói gì với Tuyệt Nhi?!” Âm thanh của Tịch Cẩn như nòng pháo bắn phá.
Rất hung hăng, rất tức giận.
“Làm sao vậy?” Anh hít một hơi khói, xuyên qua phổi, sau đó chậm rãi thở ra.
“Anh có biết Tuyệt Nhi bị thương, cẳng tay bị gãy, mất một thời gian dài để chăm sóc thằng bé, tốn bao nhiêu công sức và thuốc mới làm cho thằng bé ngủ thiếp đi, anh thì hay rồi, một cuộc điện thoại buộc thằng bé phải trở lại sân tập, tôi thực sự nghi ngờ Tuyệt Nhi có phải là con ruột của anh không đấy!”
Hơi choáng váng, anh hít một hơi khói.
Sau một lúc lâu, “Tôi chỉ là muốn tốt cho nó.”
“Mẹ kiếp! Anh đây là nóng vội hỏng việc, thằng bé mới ba tuổi, có thể nhận được bao nhiêu nắm đấm chứ?!”
“Còn gì nữa không?”
Tịch Cẩn như một quả bóng xì hơi, im lặng hồi lâu.
“Quên đi, coi như tôi chưa nói gì…”
“Cúp đây.”
“Chờ đã! Nhất Nhất đâu? Cô ấy có ở đó không?”
“Không có.”
“Đừng nói cho cô ấy biết.”
“Ừm.”
“Đồ nhà họ An khốn nạn, đồ biến thái…”
Chửi xong lập tức cúp máy.
Trong hai năm qua, Tịch Cẩn đã ở lại trên đảo, nghiên cứu các loại độc dược được mang về từ Nhà tù tử thần số 7, có thể nói anh ta nhìn hai đứa trẻ lớn lên.
Trong cuộc sống của mình, anh ta không có kế hoạch kết hôn, đương nhiên, cũng không mong có con của riêng mình.
Vì vậy, anh ta coi Tuyệt Nhi và Húc Nhi như con ruột của mình.
Nhìn thằng nhóc chịu khổ, ngoài việc chờ đợi bên ngoài sân tập với hộp thuốc, anh ta không thể làm gì khác được.
Đau lòng, nhưng không thể ngăn cản.
Ngay từ khi sinh ra, cậu nhóc đã được mang họ An, đó là số phận quyết định tất cả điều xảy ra ngày hôm nay.
Là một thành viên trong nhà họ An, đây là số phận cậu bé không thể rũ bỏ, đó cũng là trách nhiệm mà cậu bé không thể trốn tránh…
An Tuyệt của ngày hôm nay chẳng kém gì An Tuyệt Hoàng của hồi đó.
Có lẽ cậu bé còn có thể đứng cao hơn cha mình…
Sau khi hút điếu cuối cùng, hộp thuốc đã cạn, gạt tàn thuốc đã đầy.
Anh đứng dậy, bỏ tàn thuốc vào thùng rác và đậy nắp lại.
Anh đi về phía phòng tắm khác…
Căn phòng khách trống rỗng hoàn toàn tối tăm, tràn ngập sự cô đơn.
Ở góc tường, một bóng người ngồi dưới đất, bịt chặt miệng mình, buộc lại âm thanh nghẹn ngào.
Yên tĩnh, mang tới hơi thở lạnh lẽo, như một nghĩa trang ảm đạm.
Âm lượng cuộc gọi không lớn nhưng cô vẫn nghe rõ.
Nhờ vào không gian im lặng như chết chóc.
Tuyệt Nhi bị thương, gãy xương cẳng tay…
Rửa sạch mùi khói thuốc, An Tuyển Hoàng trở về phòng ngủ, vén chăn bông lên, nằm xuống bên cạnh vợ.
Đưa tay ra ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán.
“Ngủ ngon……”
Dạ Cô Tinh vô thức dựa vào gần hơn, gục mặt vào ngực người đàn ông.
“Em ngủ chưa?” Anh nhẹ giọng hỏi.
Câu trả lời cho anh là một căn phòng im lặng.
Trong bóng tối, anh không bao giờ nhìn thấy, người phụ nữ đang cắn chặt môi, kìm nén nỗi đau đến mức thắt lưng căng cứng…
Con trai, mẹ xin lỗi…
“Ngày hôm sau, tuần lễ thời trang mở màn, Dạ Cô Tinh ngủ muộn nên không còn sức lực thức dậy.
Trang điểm nhẹ nhàng, làm cho thần sắc tươi tắn hơn.
Bảy giờ mười lăm phút, Trương Á đến đúng giờ, áo vest và quần tây, tóc buộc đơn giản thành đuôi ngựa, trông rất sạch sẽ và gọn gàng.
Sau lưng còn có một cô gái trẻ, trên tay xách một chiếc túi lớn.
“Chị Cô Tinh, có thể đi được chưa ạ?”
Lau tay sạch sẽ, Dạ Cô Tinh đứng dậy, xách túi, lấy kính râm đeo vào.
“Đi thôi.”
Ba người đi ra khỏi cửa khách sạn, xe đã đợi sẵn ở cửa.
Lên xe, ngồi xuống ổn định rồi xuất phát.
“Em đến khi nào vậy?”
“Tối qua ạ.”
“Cùng với Huy Nguyệt à?”
Trương Á lắc đầu, sắp xếp các túi lớn nhỏ rải rác dưới chân thành đống, “Dạ tổng đã đến từ ba ngày trước rồi, đi hơi vội…”
Dạ Cô Tinh trầm ngâm suy nghĩ gì đó.
“Tiểu My, chị đã dạy em bao nhiêu lần rồi, những thứ này phân loại và xếp chồng lên nhau, quần áo và mỹ phẩm không được để chung với nhau, giày và túi xách phải để riêng.
“Chị Tiểu Á, em xin lỗi, em xin lỗi…” Cô gái trợ lý ngồi hàng ghế phía trên vội vàng xin lỗi, lo lắng liếc nhìn Dạ Cô Tinh, lộ vẻ xấu hổ.
Trương Á khẽ thở dài, “Bỏ đi, chị cũng lười mắng em, lần sau thông minh một chút.”
Cô cười toe toét, “Cảm ơn chị Tiểu Á đại nhân đại lượng đã tha thứ cho em.”
“Người mới sao?”
“À, Dạ tổng bảo em dẫn dắt cô ấy một thời gian.”
Sau vài năm làm việc chăm chỉ, Trương Á đã chính thức được thăng chức và trở thành người quản lý bậc nhất nhì của công ty, hiện tại cô ấy chỉ phụ trách Dạ Cô Tinh.
Từ một cô trợ lý nhỏ cho đến ngày hôm nay, từ một tân binh đến khi lột xác thành một quý cô thời thượng, Trương Á vẫn có cảm giác không chân thật.
Lúc nửa đêm mơ mơ màng màng tỉnh lại, cô ấy còn không nhịn được mà véo chân mình một cái.
Bảy giờ ba mươi, đến buổi biểu diễn.
Dạ Cô Tinh đeo kính râm, bước ra khỏi xe.
Các phương tiện truyền thông nghe ngóng được tin tức chạy đến, ngay lập tức tiến đến, đẩy micro về phía cô.
Các nhân viên bảo vệ đã quây thành một bức tường để chắn đám phóng viên, Trương Á cũng bảo vệ cô, nhưng một bước cũng không đi nổi.
Cô trợ lý bị tình thế trước mắt làm cho sợ hãi, chỉ đứng tại chỗ, lúng túng không biết phải làm gì.
“Tiểu My, cô còn đứng ngốc ra đó làm gì? Còn không mau đến giúp.”
Trương Á bận đối phó với đám phóng viên, nghiến răng mắng cô ấy.
Cô ấy thật sự không hiểu tại sao bản thân lại nhìn trúng cô gái tay chân vụng về đó, làm việc không đáng tin thì thôi đi, còn không có chút thông minh lanh lợi nào.
Tiểu My giờ mới phản ứng lại, nghiến răng lao đến, chắn trước mặt Trương Á, hành động rất dứt khoát, nhanh nhẹn.
“Tránh đường… làm ơn tránh đường….”
Dạ Cô Tinh thở phào nhẹ nhõm.
Cô bé này cũng không phải quá vô dụng, ít nhất có năng lượng và sức mạnh không tệ.
“Các bạn phóng viên, xin mọi người tránh đường, chúng tôi đang rất vội…”
“Athena, vẫn còn hai tiếng nữa mới đến buổi biểu diễn chính thức, tôi hy vọng cô có thể nói vài lời.”
Một phóng viên lớn tuổi đang chen chúc trong đám đông, nói một cách hết sức kiềm chế.
Sắc mặt của Dạ Cô Tinh từ từ trầm xuống, dừng lại và liếc nhìn mọi người xung quanh qua cặp kính râm.
Khí thế mạnh mẽ khiến các tay săn ảnh ngừng xô đẩy nhau, tất cả im lặng trở lại.
Nâng cổ tay lên, nhìn đồng hồ, “Đúng mười lăm phút.”
Trương Á định nói gì đó nhưng lại thôi, Dạ Cô Tinh bảo cô ấy liên hệ với Diệp Nhĩ, giải thích sự việc.
Cánh phóng viên vui mừng, mười lăm phút thì mười lăm phút, trời còn chưa sáng họ đã cắm chốt chờ ở đây rồi, còn hơn là canh ở đây mấy tiếng đồng hồ mà không lấy được tin tức nào.
“Athena, tôi nghe nói hôm nay bạn sẽ trực tiếp trình diễn trên sàn catwalk, có đúng hay không?” Một phóng viên nắm bắt cơ hội và đặt câu hỏi đầu tiên.
“Đúng vậy.”
“Nhãn hiệu nào vậy?”
“Two.”
“Tôi nghe nói Gucci, Chanel và các thương hiệu quốc tế lớn khác đã gửi lời mời cho bạn, nhưng bạn đã chọn một thương hiệu không rõ tên tuổi. Liệu bạn có áp lực về việc này không?”
Khóe môi Dạ Cô Tinh nở nụ cười, dưới bóng râm của kính, không ai có thể nhìn ra biểu cảm trong mắt cô.
“Quả thực có rất nhiều lời mời, việc lựa chọn hay không, ở một mức độ nào đó đúng là có chút áp lực. Còn về việc tại sao tôi lại chọn Two, đó là vì lí do cá nhân. Còn nữa, một nhãn hiệu thời trang có thể xuất hiện ở tuần lễ thời trang New York thì có gì mà rõ tên tuổi hay không rõ tên tuổi? Khi đặt câu hỏi nên cẩn thận với lời nói của mình.”
Người phóng viên rụt cổ lại, cười gượng.
“Bạn vừa nhắc đến lý do các nhân, có thể nói thêm một chút được không?”
“Đơn giản thôi, người sáng lập Two, nhà thiết kế nghìn mẫu, tôi gọi chị ấy là chị hai.”
Cánh săn ảnh bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Có tin đồn rằng Anthena không coi ai ra gì, từ chối lời mời của nhiều thương hiệu quốc tế, nhưng lại đồng ý chọn một thương hiệu mới như Two. Không ngờ ẩn chứa trong đó còn có loại quan hệ này.
Vì là quan hệ thân thích nên Dạ Cô Tinh làm vậy cũng là điều dễ hiểu.
“Là một trong những người được đề cử cho Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của giải Quả cầu vàng, cô nghĩ xác suất đoạt giải của mình là bao nhiêu?”
Tất nhiên chỉ có 15 phút, mỗi giây phút đều quý giá, chủ đề kia cũng nên kết thúc, hiện giờ mọi người chỉ tập trung vào Quả cầu vàng.
“Đầu tiên, tôi phải thừa nhận rằng Robert, Faif và Cerman đều là những diễn viên rất xuất sắc, là một diễn viên mới chân ướt chân ráo bước vào Hollywood, tôi rất vinh dự khi được sánh bước cùng họ trên sân khấu, vậy nên giải thưởng đối với tôi không quá quan trọng.”
Mấy lời xã giao này cô rất biết cách nói.
Dạ Cô Tinh thực sự là một cao thủ.
“Ý của cô là, đối với cô mà nói, Quả cầu vàng không quan trọng?”
Câu hỏi này có chút sắc bén.
Nếu thừa nhận, chắc chắn tiêu đề báo ngày mai sẽ giật tít “Nữ diễn viên Trung Quốc Anthena công khai xem thường Quả cầu vàng”.
Nếu phủ nhận, thì những lời nhận xét vừa nãy của cô cho rằng “Đoạt giải hay không không quan trọng” sẽ như một cái tát vào mặt chính mình.
“Tầm quan trọng của Quả cầu vàng trong lĩnh vực điện ảnh ở Mỹ là điều không cần phải bàn cãi. Có thể giành được giải thưởng là điều tốt, nếu như không được thì chỉ có thể tiếp tục cố gắng. Đối với mỗi diễn viên mà nói, mỗi một giải thưởng, mỗi một chiếc cúp đều được kết tinh từ máu và mồ hôi, chúng đều rất quan trọng.”
Người phóng viên cứng họng không nói nên lời, cũng biết trước mắt mình là một nhân vật rất gai góc.
“Có phải cậu An cũng có mặt trong tiệc trao giải không?” Phóng viên đặt câu hỏi tiếp theo hóm hỉnh nói, chuyển sang chủ đề thoải mái, “Tôi rất mong đợi được nhìn thấy hai vợ chồng cô bước trên thảm đỏ.”
Sắc mặt Dạ Cô Tinh bình thường trở lại, cong môi mỉm cười, “Tôi cũng rất mong chờ.”
“Các bạn phóng viên, mười lăm phút đã hết rồi, Anthena còn có việc, xin lỗi…”
Trương Á, Tiểu My dẫn đầu, lúc này Dạ Cô Tinh mới có thể thoát thân được.
Vừa vào đến cửa chính, Diệp Nhĩ đã chào đón, “Nhanh lên! Đám phóng viên đó như ruồi vậy, đuổi cũng không đi.”
Thay quần áo, trang điểm, tạo kiểu tóc, những người ở hậu trường tất bật chuẩn bị.
Chương trình chính thức bắt đầu vào lúc chín giờ.
Một bộ váy sang trọng, đoan trang mà thanh lịch, nồng nàn, cảm giác mang lại không giống nhau, nhưng mang phong cách riêng của nhà thiết kế Two.
Không thiếu những nhân vật xuất sắc trong ngành đến xem buổi biểu diễn, thậm chí chủ cũ của Diệp Nhĩ thuộc Chanel ở Pháp cũng cử người đến tham gia.
Danh tiếng của Two không lớn lắm nhưng tiếng lành đồn xa, được nhiều người biết đến.
Ngoài những thiết kế nữ thuộc chuyên môn của cô ấy, lần này cô còn mang đến những thiết kế cho nam.
Tính sáng tạo độc đáo trong từng thiết kế của Two đã chiếm được cảm tình của rất nhiều khán giả có mặt.
Dạ Cô Tinh đã trang điểm xong, đợi sau hậu trường, là nhân vật xuất hiện cuối cùng.
Một bó hoa violet lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt khiến cô hơi giật mình.
Trong nháy mắt, Dạ Huy Nguyệt xuất hiện trước mặt cô.
“Chị, chúc buổi diễn đầu tiên của chị thành công.”
Cô vươn tay nhận lấy, “Cảm ơn em.” Vỗ nhẹ chiếc ghế da bên cạnh, “Ngồi đi.”
Trương Á gọi một tiếng “Dạ tổng”, vội vàng bảo Tiểu My đi rót nước, để lại không gian cho hai chị em trò chuyện.
“Sao lại đến đây?”
“Tất nhiên là nhận được thư mời rồi.” Huy Nguyệt lấy chiếc thư mời từ trong túi ra huơ huơ trước mặt cô.
“Không phải trước kia em cũng nhận được rất nhiều thư mời sao? Sao lần này lại đến đây?”
Dạ Huy Nguyệt ngả người về phía sau, dựa vào ghế, “Vợ của em ở đây, tất nhiên em phải đến rồi.”
Sắc mặt Dạ Cô Tinh hơi tối lại, không nói gì cả.
Dạ Huy Nguyệt đột nhiên trở nên lo lắng, cầm tay cô lắc nhẹ, giọng điệu có chút nũng nịu.
“Chị, chị không đồng ý à?”
Sau một hồi im lặng, Dạ Cô Tinh hít sâu một hơi, “Huy Nguyệt, em có nghiêm túc không?”
“Em đã sống hai mươi ba năm, chưa bao giờ nghiêm túc như vậy.”
Đôi mắt của người đàn ông hiện rõ vẻ nghiêm túc.
“Vậy thì… hãy đối xử tốt với cô ấy.”
Huy Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, “Vâng ạ.”
“Chị Cô Tinh, còn hai người nữa sẽ đến lượt chị, đi thôi.” Giọng nói của Trương Á có chút căng thẳng.
Dạ Huy Nguyệt cũng biết điều lặng lẽ quay lại ghế ngồi.
Đèn trên sân khấu đột ngột tắt, khán giả nín lặng, ánh mắt đổ dồn về sân khấu, nơi nguồn sáng duy nhất.
Từng lớp vạt váy như được vẽ bằng màu thủy mặc, trải ra như một lớp màn thơ mộng, uốn lượn quanh co, dải ruy băng đỏ nhẹ nhàng nơi ngang eo, hướng lên trên là khe hở chữ V sâu, vừa quyến rũ mà kín đáo.
Hình thêu cổ điển tinh tế, kết hợp với ngọc trai đính trên váy, lụa tơ hoa lệ, mỏng nhẹ như cánh ve sầu, tạo nên không khí thần thiên huyền ảo.
“Đây là chất liệu gì vậy?”
“Vừa có cảm giác làm từ sợi đay, vừa mượt mà như tơ, nhưng điều hiếm thấy hơn là… cảm giác nhẹ nhàng, phóng khoáng đó…”
“Như tơ tằm vậy!”
“Nhưng không hoàn toàn giống tơ tằm…”
Là tiếng thở dài của giới chuyên môn.
“Oh! My God! Tôi…. tôi thấy ai thế này?”
“Anthena Ye! Ôi trời ơi, tôi lại tận mắt nhìn thấy bông hoa hồng có gai của chúng ta…”
Đây là câu cảm thán của những fan hâm mộ cuồng nhiệt.
“Cô ấy là Anthena? Nữ chính trong phim “Rose & Lion”?”
“Tôi nghe nói cô ấy là một trong bốn người được đề cử cho giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất trong lễ trao giải Quả cầu vàng.”
“Một người mới với nền tảng chưa vững chắc đã dám cạnh tranh với những người cũ như Robert, đúng là rất đáng khen ngợi.”
“Tôi nghe nói là cô ấy cũng được đề cử cho giải Oscar năm nay.”
Đây người trong nghề cạnh tranh.
Dưới ánh đèn, những người mẫu nữ từ từ bước đến, bước đi của cô không mang những quy tắc của người mẫu chuyên nghiệp, biểu cảm của cô cũng không đủ lạnh lùng, nhưng chỉ cần cô đứng trên sân khấu như thế này, đã thu hút mọi ánh đèn sân khấu, với những khiếm khuyết nhỏ không hoàn mỹ, nhưng lại làm rung động trái tim của mọi người.
Một tia sáng khác chiếu xuống.
Tiếng giày da va chạm dưới mặt đất càng lúc càng gần lại. Cuối cùng dừng lại bên cạnh cô.
Sau khi nhìn thoáng qua, Dạ Cô Tinh nhướn mày.
Johnstone đang đứng bên cạnh cô trong thiết kế nam giản dị, đường nét khuôn mặt dường như được bao phủ bởi sương giá dưới ánh đèn.
Với thân hình cao lớn, vai rộng hông hẹp, cộng thêm mái tóc ngắn, cảm giác không chân thật chút nào.
Một người phụ nữ, mang gương mặt đẹp như một người đàn ông, thế giới này đúng là điên thật rồi.
Danh tiếng của Samnor tại Mỹ không hề nhỏ, không kể nam nữ, già trẻ, khắp nơi đều là fan của cô.
Cô đưa tay ra, hành động thành thục như một quý ông.
Dạ Cô Tinh mỉm cười duyên dáng, khoác tay “người đàn ông”.
Cúi đầu, chào đáp lễ.
Đây là một buổi biểu diễn thành công, bởi cả hai đã biến nó thành buổi họp mặt của những người hâm mộ.
Dù sao, những tin đồn giữa Samnor và Anthena vẫn chưa bao giờ dừng lại kể từ khi công chiếu “Rose & Lion”.
Cả hai quay lại, cùng nhau bước xuống.
Người dẫn chương trình bước lên sân khấu để ổn định cảm xúc náo nhiệt của khán giả.
Thu tay về, Dạ Cô Tinh cười nhẹ, “Thật trùng hợp.”
Johnstone nhún vai, nụ cười mang chút cứng ngắc.
“Đúng là rất trùng hợp”.
Cô lui về sau hậu trường thay quần áo, tẩy trang, chờ mọi việc xong xuôi, phía trước sân khấu cũng gần như đã bế mạc, khán giả cũng lần lượt ra về.
Dạ Huy Nguyệt ôm lấy Diệp Nhĩ, Johnstone ở phía sau một bước, tay cầm điếu thuốc, nuốt mây nhả khói.
“Chị, cùng ăn cơm đi.”
“Được thôi.”
Tiểu My thu dọn đồ đạc và trở về khách sạn cùng Trương Á, một nhóm bốn người đi cửa sau để tránh phóng viên.
Huy Nguyệt lấy xe, hai người chạy lén lút.
“Chị, chị không lái xe sao?”
“Mang đi bảo hành rồi, chị đã gọi cho cửa hàng 4S mang đến, chắc sẽ đến ngay thôi.”
Diệp Nhĩ nhìn Johnstone, “Cô thì sao?”
Trước đây, khi còn làm việc ở Chanel cả hai từng tiếp xúc với nhau, cũng có thể coi là quan hệ bạn bè.
Hơn nữa, Johnstone đồng ý lên sân khấu vào phút chót, Diệp Nhĩ còn phải cảm ơn cô ta, mời cô ta một bữa cũng hợp tình hợp lý.
Chỉ thấy cô ta vứt điếu thuốc đi, dập điếu thuốc tắt ngóm.
“Xe bảo mẫu bị trợ lý lái đi rồi. Hai người đi trước đi, tôi và Anthena sẽ đến sau.”
Diệp Nhĩ nhìn Dạ Cô Tinh hỏi ý kiến, người phía sau gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Không lâu sau, xe của Dạ Cô Tinh đến.
Johnstone rất tự giác kéo cửa xe, ngồi vào ghế phụ.
Dạ Cô Tinh khởi động xe và đạp ga.
“Không nhìn ra cô cũng có tiềm năng của một tay đua.”
Cô liếc nhẹ một cái, “Quá khen.”
Hai mươi phút sau xe đã đến nơi.
Giữa chừng, Dạ Cô Tinh nhận được điện thoại từ người đàn ông của mình.
“Hoàng…”
Lông mày của Johnstone tối lại, động tác chăm chú chơi đùa với chiếc bật lửa.
“Được… khi nào, em đến đón anh… chú ý an toàn…”
“Em cũng nhớ anh…”
Nụ cười nơi khóe miệng người phụ nữ thật chướng mắt, Johnstone nheo mắt lại.
“Người đàn ông của cô?”
“Ừ.” Nụ cười không hề phai nhạt, đôi mắt vẻ dịu dàng.
Giọng nói vẻ giễu cợt, “Có vẻ như anh ta đối xử với cô khá tốt.”
Nửa cười nửa châm biếm.
“Không phải khá tốt, mà là rất tốt.” Dạ Cô Tinh sửa lại.
Sắc mặt của Johnstone lạnh đi, “Sẽ có ngày cô phải khóc thôi…”
Năm đó, An Tuyển Hoàng nhẫn tâm ra tay với Đảng Ninh, và có thể anh ta sẽ dùng phương pháp tương tự để chỉnh đốn Dạ Cô Tinh.
Đây là quan điểm từ trước đến nay của Johnstone.
Nhưng cô ta đã quên rằng, Dạ Cô Tinh và Đặng Ninh hoàn toàn khác nhau…
“Đến rồi, xuống xe.”
Trái tim Johnstone như thắt lại, cửa xe mở ra một cách nặng nề.
Dạ Cô Tinh cũng tức giận rồi.
“Cô lên mặt với ai vậy?”
Johnstone bực bội châm thuốc, Dạ Cô Tinh vươn tay rút điếu thuốc ra, trực tiếp ném xuống đất, dùng chân giẫm lên.
Một tia lạnh trong đáy mắt thoáng qua.
“Cô cũng được xem là ngang hàng phải vế với tôi sao? Còn ở trước mặt tôi tỏ thái độ, cô còn không đủ tư cách.”
Dạ Cô Tinh lấy điện thoại ra bấm số của Diệp Nhĩ.
“Chị hai, chị ăn trước đi, em có việc phải đi trước.”
Không đợi bên kia nói gì cả, Dạ Cô Tinh kết thúc cuộc gọi.
Lên xe, đóng cửa, khởi động.
Ngay sau khi đạp ga, chiếc xe phóng đi như bay.
Sau một loại các động tác nhanh như chớp đó, lúc này Johnstone mới phản ứng lại, ngay cả đuôi xe cũng mất hút.
“Chết tiệt!”
“Tính cách thì nóng nảy, sao An Tuyển Hoàng lại có thể chịu được chứ…”
Chuông điện thoại vang lên, là Diệp Nhĩ.
“Alo.”
“Samnor, chị ấy đâu?”
“Ai?”
“Anthena.”
“Đi rồi.”
“Các cô sao vậy?”
Bực bội nới lỏng cổ áo, “Các cô ăn trước đi, tôi có việc rồi…”
“Alo?Alo!”
Diệp Nhĩ vẻ mặt buồn rầu, bỏ điện thoại vào túi.
“Sao vậy?” Dạ Huy Nguyệt ngồi bên cạnh đang xem thực đơn, ngẩng đầu hỏi.
“Hai người họ đều nói có việc, không đến nữa.”
Do dự một lúc, “Vậy chúng ta ăn thôi.”
Diệp Nhĩ trợn tròn mắt, ngạc nhiên: “Là chị gái của anh đó, không lo lắng chút nào sao?”
Huy Nguyệt cười nhẹ, “Chị ấy cũng không phải trẻ con, lo lắng gì chứ?”
“…Anh đúng là vô tư.”
“Được rồi, không phải lo đâu, chúng ta gọi món đi.”
“Anh muốn ăn gì?” Diệp Nhĩ nhìn qua thực đơn, có chút hào hứng.
“Ăn gì cũng được sao?” Người đàn ông trầm mặc hỏi.
Diệp Nhĩ không nhìn sắc mặt người đàn ông, cứ dán mắt vào thực đơn: “Được chứ, dù sao anh cũng là người trả tiền.”
“Thật vậy sao?”
“…Cái anh này…”
Ngay khi ánh mắt chạm nhau, lời nói đột ngột dừng lại, trực giác Diệp Nhĩ muốn trốn tránh.
Trước khi kịp phản ứng đã bị ai đó nhào đến, ôm vào lòng một cách ngạo nghễ.
“Anh muốn ăn… em”
Diệp Nhĩ: “…”
Dạ Cô Tinh từ chối một bữa ăn, nhưng không thoát khỏi bữa ăn thứ hai.
“Là tôi, Cohen.”
“Có chuyện gì vậy?” Dạ Cô Tinh lái xe, chuẩn bị trở về khách sạn.
“Tôi đã mời phó chủ tịch hội đồng giám khảo Oscar dùng bữa với nhau.”
Dạ Cô Tinh cau mày, “Tôi đã về khách sạn rồi.”
“Không sao, có thể đổi địa điểm thành khách sạn của cô.”
“Tôi không muốn đi.”
“…Anthena, coi như cô giúp tôi lần này đi, cô cũng biết tôi nỗ lực vì Oscar lâu như vậy, tôi không muốn sắp đến đích rồi lại xảy ra chuyện không hay.”
“Johnstone có đi không?”
“Không liên hệ được với cô ấy.”
“Cô ta không đi, tôi sẽ đi; nếu cô ta có đi, thì không cần thiết phải gọi tôi nữa.”
“Hai người lại xảy ra mâu thuẫn sao?”
“Cohen, anh là đạo diễn, không nên học thói nhiều chuyện của mấy tên nhà báo.” Giọng nói của cô trầm xuống.
“Được được được… Cô đến là được, không cần gọi cho cô ấy.”
Dừng xe, Dạ Cô Tinh trực tiếp đi về phòng riêng.
Cohen vừa đến không lâu, còn chưa ngồi ấm chỗ.
Dạ Cô Tinh thở dài, làm người nổi tiếng thật không dễ dàng, động chút là dùng cơm, thật là phiền phức.
Cohen bắt gặp sự chán nản trong mắt cô, ánh mắt hiện rõ vẻ lấy lòng.
Dạ Cô Tinh không thèm nhìn anh ta và chào hỏi người đàn ông ngoại quốc kia.
Cohen thở phào nhẹ nhõm.
Trong cái giới giải trí này, mấy chuyện này cũng rất thường gặp, mặc dù Oscar rất nổi tiếng là công bằng và công khai, nhưng cũng không ngăn cản được anh ta thăm dò một vài tin tức nội bộ.
Sau một hồi nói chuyện, Dạ Cô Tinh cũng có chút ngưỡng mộ người được gọi là phó chủ tịch này.
Dùng cơm là dùng cơm, không có chuyện chuốc rượu này nọ, cử chỉ lời nói thật sự hiện rõ là một quý ông lịch lãm, thực sự là một người có văn hóa.
Dạ Cô Tinh cũng thấy hơi đói nên ăn khá ngon miệng, sau bữa ăn, Cohen hẳn là đã thu được vài tin tức vào tay mình, Dạ Cô Tinh cũng xong việc nên rút lui.
“Hôm nay cảm ơn cô.”
Dạ Cô Tinh nhìn anh ta một cái, không biết là vui hay giận, “Nhớ đấy, anh nợ tôi một ân tình.”
Về phòng nghỉ ngơi, tắm rửa và ngủ một giấc đến tối.
Sắp đến giờ, cô mặc quần áo đi ra ngoài.
Lái thẳng xe đến sân bay.
Chín giờ mười lăm phút, tại lối ra của đường bay tư nhân, một cô bé mũm mĩm toàn thân màu hồng phấn lao ra.
Áo khoác hồng, giày da màu hồng, cộng thêm mũ trùm đầu màu hồng, trong tay còn kéo chiếc vali mini màu hồng, ngay cả tay kéo vali cũng màu hồng.
Nhìn thấy Dạ Cô Tinh, lập tức chạy tới sà vào lòng cô.
“Mẹ ôm! Mẹ ơi, con rất nhớ mẹ!”
Dạ Cô Tinh ôm lấy cô bé, siết chặt trong vòng tay, viền mắt cay cay.
“Con gái ngoan, mẹ cũng rất nhớ con.”
“Thơm thơm… Con muốn mẹ thơm!”
Dạ Cô Tinh mỉm cười và đặt một nụ hôn lên khuôn mặt trắng trẻo của con gái, phát ra tiếng chụt, khiến cô bé mỉm cười rạng rỡ.
“Cha cũng nhớ mẹ, cha cũng muốn thơm mẹ nữa!”
Những ngón tay mũm mĩm chỉ về phía lối ra, Dạ Cô Tinh nhìn về phía chỉ tay của con gái, đôi mắt đẫm lệ.
Người đàn ông ăn mặc phong sương, dáng người thẳng tắp, đứng nhìn cô như vậy, trong mắt dần tràn đầy lưu luyến.
Dạ Cô Tinh ôm con gái, bất chấp tất cả, lao vào vòng tay anh.
“Hoàng, em rất nhớ anh!”
Lồng ngực ấm áp trong tầm tay, giống như cuối cùng chiếc thuyền đánh cá lênh đênh cũng tìm được bến để neo đậu.
Chỉ trong vòng tay của người đàn ông này, cô mới có thể cởi bỏ lớp ngụy trang sắc sảo của mình.
“Cha nhớ mẹ, mẹ cũng nhớ cha… phải hôn nha!” Cô gái nhỏ vặn vẹo thân mình mũm mĩm, cười ngọt ngào với cha mẹ, đưa bàn tay mũm mĩm ra che mắt.
“Hai người hôn đi, con hứa sẽ không nhìn trộm…”
Dạ Cô Tinh bất lực, ôm con gái, nhón mũi chân, đặt lên cằm người đàn ông một nụ hôn nhẹ.
An Tuyển Hoàng từ lâu đã mềm nhũn như một vũng nước suối, trong lòng cũng gợn sóng dâng trào.
Cơ thể dường như không còn chút sức lực nào,trong tâm trí chỉ có người phụ nữ trước mặt mình.
Ôm lấy hai người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời mình vào vòng tay, giọng nói trầm ấm, “Vợ, anh cũng rất nhớ em.”
Từ từ cúi đầu xuống…
“Hi hi… xấu hổ quá! Xấu hổ quá.”
Cô gái nhỏ che mắt nhưng lại mở kẽ ngón tay nhìn trộm, dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu.
Người đàn ông hơi nghiêng đầu, “Con yêu, nhắm mắt lại, cha sẽ làm ảo thuật cho con xem.”
“Ơ… không phải muốn hôn sao? Con muốn xem hôn…”
“Xem ảo thuật xong sẽ được xem hôn.”
“Được ạ.”
Nhắm mắt ngoan ngoãn.
Cha đã nói rồi, nếu nhìn trộm sẽ không làm ảo thuật biến ra thỏ được.
An Tuyển Hoàng cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ mọng ngày đêm nhớ nhung, chuyên tâm, chân thành.
Dạ Cô Tinh nhắm mắt lại, đắm chìm trong sự dịu dàng của người đàn ông.
Đón nhận mọi thứ mà anh trao cho cô.
Chương 14: Bé con kiếm ăn, nỗi đau khi làm mẹ
“Ơ? Thỏ con đâu ạ?”
Bĩu môi, bé con tủi thân rồi.
Dạ Cô Tinh hơi thở không ổn định, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, nhìn anh cười hả hê.
Lừa con nít, có tiền đồ!
“Lần này không biến thỏ con nữa, biến thành kẹo hồ lô…” Giơ tay lên lắc lắc, từ từ tản ra.
“Woaaa! kẹo! kẹo—”
Con gái nhỏ vươn tay muốn túm lấy, Dạ Cô Tinh ôm bé lùi lại một bước.
Bé con ấm ức liếc nhìn mẹ, “Bé muốn ăn kẹo ~”
Dạ Cô Tinh không hề lay động.
Thấy làm nũng vô dụng, bé con bĩu môi, giống như sắp đánh rơi hạt đậu vàng, Dạ Cô Tinh nhìn qua, rất tốt, nhẫn nại được rồi.
Ánh mắt cầu cứu nhìn về phía cha, người phía sau khẽ ho nhẹ, mắt không mở.
Húc Nhi cảm thấy cả thế giới như sụp đổ, nhưng cô chưa thể khóc.
Cái đầu nhỏ rũ xuống, bé đau lòng, nhưng bé không nói ra.
Còn có Minh Chiêu, Minh Triệt cùng nhau đến.
“Phu nhân.”
Dạ Cô Tinh gật đầu.
Cả nhóm đi về phía khách sạn.
Da Cô Tinh ở trong một căn phòng, An Tuyển Hoàng và con gái đương nhiên sẽ ở cùng với cô, Minh Chiêu và Minh Triệt thì tự sắp xếp.
Trở lại phòng, điện thoại của An Tuyển Hoàng vang lên, anh đi ra ban công nghe điện thoại.
Dạ Cô Tinh ôm con gái đi tắm.
Con gái nhỏ giận nhanh, mà quên cũng nhanh, chẳng mấy chốc đã quên mất chuyện cây kẹo, bám lấy mẹ không chịu buông ra, trông giống như một chú pug nhỏ vậy.
“Mình đi tắm ạ?” Bé con đang trần truồng đứng trên giường, hai cái móng vuốt không ngừng kéo kéo sợi dây chun trên đầu.
Dạ Cô Tinh lấy bộ đồ ngủ cho bé trong chiếc vali nhỏ màu hồng. Không có gì ngạc nhiên khi chúng đều là màu hồng.
“Lại đây nào.” Dạ Cô Tinh mở rộng vòng tay, bé con nép vào, ôm lấy cổ cô.
Cô thấy bồn tắm đã gần đầy, tắt nước.
Cô đưa tay ra thử nhiệt độ của nước một lần nữa, vừa đủ, cô từ từ đặt bé vào.
“Thơm quá!” Bé cầm một nắm bọt lên ngửi ngửi trông như một chú cún con.
Dạ Cô Tinh vỗ nhẹ vào cái mông nhỏ, vừa nhỏ vừa mịn, đầy collagen của bé.
Vừa nãy, khi mở nước, cô đã nhỏ tinh dầu lô hội vào.
“Mũi cún.” Dạ Cô Tinh cười nói.
“Bé không phải mũi cún!”
“Vậy con là cái mũi nào?”
“Ừm… bé là bé, không phải mũi.”
Dạ Cô Tinh nhướng mày, nhóc mập này cũng không quá ngốc.
Hai mẹ con ầm ĩ một hồi, đứa nhỏ bỗng ủ rũ, không lên tiếng nữa.
“Buồn ngủ rồi sao?”
Lắc đầu.
“Vậy tại sao lại không vui rồi?”
Con gái nhỏ nhìn cô đau khổ, nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn cố chấp không dám rơi xuống.
“Con nhớ anh…”
Dạ Cô Tinh im lặng.
“Ừm… cha nói, anh trai không thể đến… anh trai chảy máu…”
Trong tim cô bỗng nhói đau.
“Anh không để ý đến con… hu hu… anh không chơi với con…buổi tối đều là bé ngủ một mình…”
“Bé không ngủ được… Đi tìm cha… Cha cũng không có ở đây… con sợ…”
Dạ Cô Tinh khóe mắt cay cay, nghiến răng kìm nén nước mắt, cô ôm con gái vào lòng, “Con gái ngoan, anh trai có chuyện phải làm, mẹ sẽ ngủ cùng con…”
“Hu hu… con muốn anh trai cơ!”
Ánh mắt sắc bén của cô thoáng qua, cô nhìn con gái, “Con gái, con nhớ nhé, anh trai của con là vì gia đình này, vì con mà vất vả như vậy, nên con không được khóc, nhất là trước mặt anh của con, con biết không?”
“Tại, tại sao ạ?”
“Bé ngốc này, anh sẽ đau lòng vì con đó…”
Húc Nhi cái hiểu cái không, nhưng cô không muốn anh trai mình “đau” ——
Khó khăn gật đầu, “Dạ, con sẽ không khóc!”
“Con gái ngoan…”
Những điều này, Dạ Cô Tinh đang nói cho con gái mình nghe, và cả cho chính mình nghe nữa.
Bé con một lần nữa trở lại hoạt bát như bình thường, vừa nhảy vừa múa trong bồn tắm, khiến cả người Dạ Cô tinh đều ướt sũng.
Cô đưa tay ra bế bé lên, bé con mập mạp di chuyển như một con bạch tuộc, tay chân nhỏ xíu trắng nõn, da thịt mềm mịn, trông giống như củ sen vừa được rửa sạch.
Khiến người ta… muốn cắn một miếng.
“Con muốn tắm… tắm nữa cơ!”
Dạ Cô Tinh bất lực nói: “Bạn nhỏ An Húc à, con đã tắm hai mươi phút rồi đó.”
Thấy bé thích chơi, Dạ Cô Tinh cũng không thể cưỡng ép quá được, một đứa con đã không rảnh rỗi, cô không muốn đứa còn lại phải sống mệt mỏi như vậy.
Bởi vì áy náy nên dung túng.
Cũng được…
“Mẹ, chúng ta cùng nhau tắm đi…”
Tay bé mập nắm lấy quần áo của cô, Dạ Cô Tinh nghĩ rằng cô đã ướt khắp người rồi, dù sao cô muốn đi tắm, vì vậy cô cởi bỏ quần áo và ngâm mình trong bồn tắm với con gái.
Hai mẹ con đang làm ầm ĩ thì cửa phòng tắm bất ngờ bị đẩy ra.
Người đàn ông dáng người cao lớn đứng ở cửa, tay vẫn cầm điện thoại di động, vẻ mặt sửng sốt khi nhìn thấy điều này.
Dạ Cô Tinh nhanh chóng chìm xuống nước, dùng bọt nước trôi nổi để che đi cảnh xuân trước ngực.
Cô gái nhỏ không để ý, trực tiếp từ trong bồn tắm đứng dậy, vươn hai bàn tay mũm mĩm ra muốn được ôm.
Với động tác đứng dậy của bé, mực nước giảm mạnh, Dạ Cô Tinh không có thời gian để che đi.
Đôi mắt An Tuyển Hoàng càng sâu, anh thật sự không dám làm chuyện bậy bạ trước mặt con gái mình.
Âm thầm liếc cô một cái, bế con gái lên, đặt ở dưới vòi hoa sen, xả sạch bọt cho bé, sau đó lau khô, mặc đồ ngủ, cuối cùng bế bé ra khỏi phòng tắm, làm một loạt hành động trong một lượt.
Trong lúc anh ra ngoài, Dạ Cô Tinh vội đứng dậy, vội vàng xả nước vài cái, vừa kéo bộ đồ ngủ, người đàn ông đã đi vào.
“Ơ…” Cô nhìn lại, “Con gái đâu rồi?”
Ánh mắt tỏ vẻ hơi phòng thủ.
Chân dài bước một bước, vươn tay kéo bộ đồ ngủ trong tay cô ném sang một bên, hành động vừa mạnh mẽ vừa bá đạo.
Dạ Cô Tinh cắn môi, ra vẻ cảnh cáo: “Đừng làm loạn.”
An Tuyển Hoàng chỉ giả vờ như không nghe thấy, cởi thẳng áo sơ mi, lại cởi quần, Dạ Cô Tinh ngẩn ra, “Anh anh anh… làm gì vậy?”
Người đàn ông liếc cô một cái, nghiêm túc nói: “Đi tắm.”
Cô rút lấy khăn tắm quấn quanh người, “Anh từ từ tắm, em đi xem con gái.”
“Muốn đi sao? Hửm?” Anh vươn tay kéo thân thể của cô vào trong lòng, chỉ là cách một lớp khăn tắm, nên không thoải mái lắm.
“Này, anh tem tém lại chút đi! Con gái chúng ta còn ở bên ngoài kìa…”
“Yên tâm, con đang xem phim hoạt hình rồi, không quan tâm đến chúng ta đâu.”
Cô nheo mắt lại, “Anh muốn làm gì?”
Anh cười bí ẩn, ánh mắt người đàn ông hung tợn, “Làm chuyện nên làm.”
“…”
Khung cảnh vô tận trong phòng tắm, không dành cho người ngoài.
Lại nói đến cô gái nhỏ bị cha mình bỏ qua một bên, ngay từ ban đầu bé rất vui.
Tại sao ư?
Vì bé được xem “Chú bọt biển tinh nghịch”!
Cô ngồi xếp bằng trên giường, trên tay cầm điều khiển từ xa, trên tủ đầu giường có một hộp sữa chua vừa lấy trong tủ lạnh ra.
Mẹ nói, không được uống đồ quá lạnh nên cô quyết định đợi một lúc, đợi hết lạnh rồi mới uống.
Mà miệng cứ ừng ực nuốt nước bọt…
Nhưng mà bé rất muốn uống? Làm sao đây…
Phải nhẫn nhịn!
Ừm, một chút nữa là sẽ ổn thôi…
Ngay sau đó, quảng cáo kết thúc và chú bọt biển xuất hiện trên màn hình TV với một nụ cười toe toét, ngay lập tức cô bé hơi chuyển hướng sự chú ý của mình, không nhìn chằm chằm vào hộp sữa chua nữa.
Nhưng mà, tại sao những gì chú bọt biển nói bé đều nghe không thể hiểu?
Bé chán rồi, bé không vui, bé có chút tức giận rồi…
Sau khi uống sữa chua xong, bé mở nắp giấy ra liếm sạch, không thèm buông ống hút.
“Ợ…”
Bé con bặm môi ợ một hơi dài.
Cảm thấy sảng khoái lăn lộn trên giường, đứng dậy vặn vẹo rồi nằm xuống lăn…
Sau khi lăn lộn qua lại hơn mười phút, bé lại đói rồi…
Nghĩ đến kẹo hồ lô trên tay cha lúc trước, hai mắt bé sáng lên, chui ra khỏi giường, đôi chân ngắn ngủn đi tới lục tìm trong đống quần áo.
Kẹo hồ lô nhất định là được cha bỏ vào túi!
Bé tìm trong chiếc áo khoác, không có.
Hừm… Chắc nó nằm trong túi quần của cha.
Sau khi đi một vòng trong phòng, ban công cũng không buông tha, bé lại nhìn về phía phòng bếp.
Huh? Cha?
Ồ! Chắc cha đang tắm!
Chú mèo nhỏ bước chân trần trên thảm, từng bước từng bước chậm rãi tiến đến phòng tắm…
“Ưm… nhẹ chút…”
“Con gái còn ở bên ngoài, mau giải quyết nhanh chút…”
“Được, vậy anh sẽ nhanh hơn…”
“Ư… chậm thôi, em không thoải mái…”
“Không phải em muốn nhanh sao…”
“Khốn nạn!”
“Ngoan, tên khốn này yêu em…”
Ngồi xổm ở cửa, bé con rối rít.
Bé có nên vào hay không đây?
Mẹ đã làm sai chuyện gì, bị cha dạy bảo rồi, lại còn giống như đang khóc…
Nếu đi vào, mẹ có khóc buồn hơn khi nhìn thấy mình không nhỉ?
Để không làm mẹ lo lắng, bé vẫn nên không đi vào thì hơn…
Bé cúi đầu, bực bội bò trở lại giường, nhưng bé thực sự rất đói…
Bốn mươi phút sau, Dạ Cô Tinh được anh bế ra khỏi phòng tắm trong tình trạng ướt át, toàn thân đau nhức, hai chân run rẩy.
“Thả em xuống đi, con gái vẫn còn ở đây…” Cô vùng vẫy.
Anh liếc nhìn cô bằng ánh mắt lạnh sống lưng, An Tuyển Hoàng cười xấu xa, “Em chắc chắn có thể đứng vững chứ?”
Dạ Cô Tinh nghiến răng.
“Cầm thú!”
An Tuyển Hoàng cảm thấy mình lại có phản ứng, hơi thở chìm xuống, hai mắt phát hỏa.
Trái tim cô run lên, người phụ nữ ngay lập tức ngoan ngoãn hẳn.
Lúc này Dạ Cô Tinh không muốn làm ầm ĩ nữa, thật sự không còn sức lực để làm tiếp nữa…
Người đàn ông đói khát lâu ngày chẳng khác nào con thú lên cơn, nói đơn giản không phải là ném người ta vào chỗ chết sao.
May mắn thay, bé con đã ngủ thiếp đi, nằm cong người trên giường như heo con, bên cạnh là hộp sữa chua đã hết sạch sẽ.
Hai người liếc nhau, cả hai cười bất lực.
Đứa nhỏ như vậy làm sao có thể không khiến người ta đau lòng?
Giúp cô sấy khô tóc, An Tuyển Hoàng đặt cô xuống giường, cô ngủ thiếp đi bên cạnh con gái nhỏ, anh xoay người rời khỏi phòng ngủ.
Lấy một điếu thuốc, châm lửa, bấm một dãy số.
Khoảng bảy giây sau, đầu dây bên kia mới nhấc máy.
“Tuyệt Nhi.”
“….Cha.”
“Vừa nãy con làm gì vậy?”
“….Con xin lỗi.”
“Cha hỏi con đang làm gì.”
“Con ngủ quên ạ.”
“Từ lúc điện thoại đổ chuông đến khi có kết nối, con mất bảy giây, đây là cách con phản ứng sau khi tập luyện trong một tháng sao?!”
“…”
“Người thừa kế của nhà họ An, phải cảnh giác mọi lúc, ngay cả trong mơ, hiểu không?”
“Con hiểu rồi cha.”
“Chỉ có lần này, lần sau không được tái phạm.”
“Vâng.”
Cuộc gọi kết thúc, thuốc cũng cháy hết.
Sau khi dụi nó trong gạt tàn, anh lại lấy ra một điếu nữa, châm lửa, ánh lửa đỏ rực lập lòe trong bóng tối, có lúc sáng, có lúc tối.
Điện thoại lại rung lên, ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu vào khuôn mặt nghiêm nghị của anh, khóe môi mím chặt mang theo một tia buồn bã.
“Anh đã nói gì với Tuyệt Nhi?!” Âm thanh của Tịch Cẩn như nòng pháo bắn phá.
Rất hung hăng, rất tức giận.
“Làm sao vậy?” Anh hít một hơi khói, xuyên qua phổi, sau đó chậm rãi thở ra.
“Anh có biết Tuyệt Nhi bị thương, cẳng tay bị gãy, mất một thời gian dài để chăm sóc thằng bé, tốn bao nhiêu công sức và thuốc mới làm cho thằng bé ngủ thiếp đi, anh thì hay rồi, một cuộc điện thoại buộc thằng bé phải trở lại sân tập, tôi thực sự nghi ngờ Tuyệt Nhi có phải là con ruột của anh không đấy!”
Hơi choáng váng, anh hít một hơi khói.
Sau một lúc lâu, “Tôi chỉ là muốn tốt cho nó.”
“Mẹ kiếp! Anh đây là nóng vội hỏng việc, thằng bé mới ba tuổi, có thể nhận được bao nhiêu nắm đấm chứ?!”
“Còn gì nữa không?”
Tịch Cẩn như một quả bóng xì hơi, im lặng hồi lâu.
“Quên đi, coi như tôi chưa nói gì…”
“Cúp đây.”
“Chờ đã! Nhất Nhất đâu? Cô ấy có ở đó không?”
“Không có.”
“Đừng nói cho cô ấy biết.”
“Ừm.”
“Đồ nhà họ An khốn nạn, đồ biến thái…”
Chửi xong lập tức cúp máy.
Trong hai năm qua, Tịch Cẩn đã ở lại trên đảo, nghiên cứu các loại độc dược được mang về từ Nhà tù tử thần số 7, có thể nói anh ta nhìn hai đứa trẻ lớn lên.
Trong cuộc sống của mình, anh ta không có kế hoạch kết hôn, đương nhiên, cũng không mong có con của riêng mình.
Vì vậy, anh ta coi Tuyệt Nhi và Húc Nhi như con ruột của mình.
Nhìn thằng nhóc chịu khổ, ngoài việc chờ đợi bên ngoài sân tập với hộp thuốc, anh ta không thể làm gì khác được.
Đau lòng, nhưng không thể ngăn cản.
Ngay từ khi sinh ra, cậu nhóc đã được mang họ An, đó là số phận quyết định tất cả điều xảy ra ngày hôm nay.
Là một thành viên trong nhà họ An, đây là số phận cậu bé không thể rũ bỏ, đó cũng là trách nhiệm mà cậu bé không thể trốn tránh…
An Tuyệt của ngày hôm nay chẳng kém gì An Tuyệt Hoàng của hồi đó.
Có lẽ cậu bé còn có thể đứng cao hơn cha mình…
Sau khi hút điếu cuối cùng, hộp thuốc đã cạn, gạt tàn thuốc đã đầy.
Anh đứng dậy, bỏ tàn thuốc vào thùng rác và đậy nắp lại.
Anh đi về phía phòng tắm khác…
Căn phòng khách trống rỗng hoàn toàn tối tăm, tràn ngập sự cô đơn.
Ở góc tường, một bóng người ngồi dưới đất, bịt chặt miệng mình, buộc lại âm thanh nghẹn ngào.
Yên tĩnh, mang tới hơi thở lạnh lẽo, như một nghĩa trang ảm đạm.
Âm lượng cuộc gọi không lớn nhưng cô vẫn nghe rõ.
Nhờ vào không gian im lặng như chết chóc.
Tuyệt Nhi bị thương, gãy xương cẳng tay…
Rửa sạch mùi khói thuốc, An Tuyển Hoàng trở về phòng ngủ, vén chăn bông lên, nằm xuống bên cạnh vợ.
Đưa tay ra ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán.
“Ngủ ngon……”
Dạ Cô Tinh vô thức dựa vào gần hơn, gục mặt vào ngực người đàn ông.
“Em ngủ chưa?” Anh nhẹ giọng hỏi.
Câu trả lời cho anh là một căn phòng im lặng.
Trong bóng tối, anh không bao giờ nhìn thấy, người phụ nữ đang cắn chặt môi, kìm nén nỗi đau đến mức thắt lưng căng cứng…
Con trai, mẹ xin lỗi…