Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển PN - Chương 7+8
Chương 7: An Dạ: Năm tháng bình yên
Tiễn hai người Dạ Huy Nguyệt và Mặc Huyễn, Dạ Cô Tinh nhận được điện thoại của Sở Thiên.
“Lão Bát?”
“Nghe giọng của em có vẻ như không ngờ người gọi là anh hả?”
“Đúng là không ngờ.”
“Anh nghe Diệp Nhĩ nói trang viên xa hoa của em làm xong rồi?”
“Ừm.”
“Có để lại cho anh một phòng không đó?”
“Đương nhiên là không rồi!” Đang nói thì dừng lại: “Em để lại cho anh một cái biệt thự luôn! Chỉ chờ anh mang người nhà tới ở thôi!”
“Nhà nào? Người nào? Bây giờ anh chỉ mới một mình ăn no, không đói —— vẫn còn độc thân đây!”
“Đến Trung Quốc đi, em giới thiệu vợ cho, chắc chắn anh sẽ hài lòng!”
“Thật sao?”
“Sure!”
“OK! Nhưng phải đợi chính phủ Trung Quốc phê chuẩn mới được.”
Dạ Cô Tinh kéo bức màn ra, đứng ở ban công, nhìn dãy núi ở xa xa.
“Em nghe chị hai nói quá trình phê duyệt có vẻ như… có gì đó không ổn.”
“Bingo! Rõ ràng, là có người cố ý.”
“Ai?”
“Giang Hạo Đình.”
Sau nhiều năm mới nghe thấy cái tên này, Dạ Cô Tinh thoáng chốc sững sờ.
Trên hành lang, anh ta tỏ tình với cô.
Lúc đó hai người đang diễn ‘tiết mục’ “bắt cóc con tin”.
Lần đầu tiên gặp mặt, anh ta mạnh mẽ kéo cô giả thành bạn gái, chọc tức Tần Tư Hủy, mà cô đã trả đũa bằng cách quật ngã anh ta xuống.
Ký ức cứ trôi qua như một cuộn phim chiếu từng chuyện một.
Trừ An Tuyển Hoàng, Giang Hạo Đình là người thứ hai nói với Dạ Cô Tinh ba chữ “Anh thích em”.
Thẳng thắn, hào sảng, thậm chí còn tự tin đến mức không sợ hãi.
Lúc đó, mối quan hệ của Dạ Cô Tinh và An Tuyển Hoàng đã công khai rồi.
Người có chút đầu óc đều biết không thể chọc vào cô, nhưng Giang Hạo Đình lại vẫn cố chấp lao vào, cuối cùng liên lụy cả nhà họ Giang bị An Tuyển Hoàng chèn ép.
Tình trạng hỗn loạn đó đã làm xáo trộn toàn bộ cả Bắc Kinh.
Nhà họ Tần lụi bại, nhà họ Giang gặp khó khăn, nhà họ Kỷ lại nhẫn tâm không giúp.
An Tuyển Hoàng trở thành người cười cuối cùng, trở thành người thắng.
“Nhất Nhất?! Em có đang nghe không?”
“Ừ…”
“Anh cũng không biết vì sao Giang Hạo Đình lại làm như vậy, với sức ảnh hưởng của anh ta hiện giờ, thì anh ta không nên liều lĩnh như vậy mới đúng.”
Dạ Cô Tinh hơi đăm chiêu.
Lúc trước, lúc cô và An Tuyển Hoàng rời khỏi Trung Quốc, Giang Hạo Đình đã vào bộ đội, sau đó đóng quân ở biên giới phía tây bắc, trên cao nguyên Thanh Hải-Tây Tạng, như tự đày đọa mình.
Khi xảy ra bạo động, anh ta bình tĩnh chỉ huy, không những giúp hạn chế được tổn thất ở mức tối đa, mà còn tự mình đi tháo gỡ bom.
Nửa năm sau, Bộ Quân sự ba lần liên tiếp ra lệnh triệu tập anh ta trở lại Bắc Kinh, phong tặng các danh hiệu và giải thưởng, từ đó về sau anh ta một đường thăng tiến.
Từ một thiếu gia vô danh tiểu tốt trở thành một đại tá trẻ tuổi nhất Trung Quốc, có thể nói tất cả danh hiệu đó đều do anh ta dùng mạng để có được.
So với Kỷ Tu Thần, người xuất thân từ lính đặc chủng tác chiến, thì anh ta cũng không hề kém cạnh gì.
Nhà họ Giang cũng nhờ thế mà nước lên thì thuyền lên, thậm chí còn có thể ngang hàng với nhà họ Kỷ
Mấy năm trước, hai nhà Kỷ – Giang đấu đá nội bộ, cả hai lại cùng có người làm việc trong quân đội nên mâu thuẫn càng căng thẳng hơn.
Lúc này, Giang Hạo Đình đã nộp đơn xin chuyển công tác lên cấp trên, muốn tham gia vào chính trị, hiện tại anh ta đã là Phó bí thư Thành ủy Thủ Đô.
Leo lên được vị trí này ở tuổi ba mươi, tương lai của anh ta còn rất rộng mở.
Năm đó, Dạ Cô Tinh từng xem tướng để đoán về người này ——
Trán rộng, cằm đầy đặn, tuy rằng nhất thời phóng đãng, nhưng tương lai nhất định sẽ là tướng quân!
Đây là một lời thành sấm.
“Xin chào, đây là văn phòng thành phố, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô.”
“Tôi tìm Giang Hạo Đình.”
“Xin hỏi cô là?”
“Tôi họ Dạ.”
“Xin lỗi cô, chúng tôi….. Alo? Chào cô, cô còn ở đó không?” Xòe hai tay, bĩu môi “Thật không lễ phép…”
“Tiểu Vương, ai đó?”
“Tìm bí thư Giang đó.”
“Tại sao lại gọi tới văn phòng thư ký vậy?”
“Ai mà biết được! Một người phụ nữ, nói chuyện cứng ngắc lạnh như băng…”
“Ôi, là nữ á?”
“Đúng vậy! Chắc lại tố cáo chồng gian lận hay cờ bạc, cũng không nhìn xem đây là chỗ nào! Nếu có việc thì gọi cảnh sát đến là được rồi!”
Lắc đầu cười.
“Cảnh sát gì?” Giọng nam trầm vang lên, khiến người nghe giật mình.
“Bí thư Giang!” Tiểu Vương vội vàng đứng dậy.
“Ngồi đi. Chuyện gì cần phải làm phiền cảnh sát, nói tôi nghe xem?”
Nói xong, anh ta cầm hạt dưa trên bàn lên: “Anh không ngại tôi ăn một ít chứ?”
Tiểu Vương không nói nên lời?
“Mời anh! Mời anh! Đây là do mẹ tôi tự tay làm. Vị mặn. Anh không chê là được rồi!”
“Không chê.”
Anh ta biết khi nào nên trang nghiêm lạnh lùng, khi nào thì nên gần gũi.
“Vừa rồi, có một cô gái gọi điện thoại đến, tôi hỏi cô ấy có chuyện gì, không ngờ cô ấy bảo muốn tìm anh, nhưng không nói thêm đã cúp máy rồi!”
“Tìm tôi?”
“Chắc là hỏi được số điện thoại này từ bên 114.”
“Có nói là ai không?”
“Không có. Nhưng, cô ấy tự xưng họ… Diệp.”
Đôi mắt anh ta chợt nhíu chặt, Giang Hạo Đình hít một hơi thật sâu, nhả ra từng chữ: “Cô ấy nói, họ của cô ấy là gì?”
“Diệp…”
“Trong vòng hai phút, mang bản ghi chép cuộc trò chuyện vào cho tôi.”
Mặt Tiểu Vương biến sắc, lúc này mới ý thức được mình gặp chuyện rồi!
Không vội vàng giải thích, nhanh chóng quay đầu, dùng con chuột một cách linh hoạt việc này chỉ mất một phút rưỡi là xong.
“Tôi đã gửi vào hòm thư của anh rồi.”
“Được.” Anh đi nhanh về phía văn phòng.
Lúc này Tiểu Vương mới thở phào một hơi, cả người xụi lơ trên ghế.
“Nguy hiểm thật…”
Dạ Cô Tinh đang chuẩn bị gọi điện thoại bảo Vu Sâm ra mặt, đã thấy điện thoại đổ chuông
Một dãy số xa lạ, thuộc sở hữu của—— thành phố Bắc Kinh!
“…”
“Tôi biết là em.”
Dạ Cô Tinh thở dài một hơi, khoảnh khắc bên kia lên tiếng, cô không còn cảm thấy căng thẳng nữa.
“Bạn cũ, gặp mặt một chút đi?” Cười nhẹ..
Khi phóng tầm mắt ra phía xa, cô nhận ra sương sớm đang tan dần, toàn bộ núi non hiện ra, trong vắt.
“Được.”
Đúng 12 giờ 10, ở phòng riêng trên tầng hai của Túy Tiên Cư.
Giang Hạo Đình nâng chén: “Chào mừng về nước.”
“Cám ơn.” Dạ Cô Tinh trả lời.
Sau khi uống hết nửa chén, đồng tử của người đàn ông lúc sáng lúc tối “Tôi… Rất vui.”
Dạ Cô Tinh nhướng mày.
“Vì em đã gọi điện cho tôi.”
Cô gắp một con tôm, cúi đầu, bóc vỏ, tập trung tinh thần, cô không thể nghe ra tâm trạng gì trong lời của anh ta.
Đáy mắt người đàn ông xẹt qua một tia ảm đạm.
“Còn nhớ chỗ này không?”
Động tác bóc tôm của cô hơi khựng lại, Dạ Cô Tinh giật mình.
Túy Tiên Cư…
Năm đó, ở trước cửa nơi này, An Tuyển Hoàng đã đánh gãy xương sườn của Giang Hạo Đình, Kỷ Hạo Hiên cũng bị liên lụy.
“Ký ức đó cũng chẳng tốt đẹp gì, sao lại phải nhắc lại?”
Chẳng phải những người ở vị trí cao đều ghét nhất là “ký ức cay đắng” sao?
“Trang Tử không phải cá.” (Ý của câu này là Trang Tử không phải cá, sao biết cá đang vui hay đang buồn khi bơi trong nước.)
Dạ Cô Tinh cười khẽ, làm như không hiểu.
“Em không phải tôi, làm sao biết được đoạn ký ức đó là không đẹp?”
Dạ Cô Tinh thở dài, nhìn thẳng vào mắt anh ta, đôi mắt tối đen sáng ngời, dịu dàng ấm ấp
Giang Hạo Đình cũng nhìn thẳng không né không tránh.
Bốn mắt nhìn nhau, người phụ nữ thong dong tao nhã, người đàn ông trầm ổn.
Thời gian không ngừng mang thanh xuân đi, còn bóp méo cả trí nhớ.
Cô từ lúc mới vừa bước chân vào giới giải trí đến giờ đã làm mẹ; con anh lúc trước là một quý công tử quần là áo lượt, trở thành một nhân vật chính trị lớn.
Chợt nhìn lại, những thăng trầm của cuộc đời.
“Giang Hạo Đình, sao anh cứ phải như vậy?”
“Vì sao à?” Trong mắt người đàn ông hiện lên tia buồn bã: “Có một số việc, không cần lý do. Muốn hay không, và có được hay không, là hai việc khác nhau.”
Dạ Cô Tinh im lặng.
Đứng ở góc độ của cô thì không có quyền lên tiếng.
Từ chối là thái độ của cô, nhưng đối phương có tiếp nhận hay không, thì cô không thể khống chế được.
Bất kỳ hình thức an ủi và lời khuyên nào cũng là “đứng nói mà không đau lưng”, dù thế nào đi nữa cũng làm người ta đau lòng.
Trừ việc mở một mắt nhắm một mắt, cô không thể tìm được cách tốt hơn.
“Không có chuyện thì không đăng điện Tam Bảo, lý do tôi đến đây anh cũng biết, phải không.”
Tư thế của cuộc đàm phán lạnh lùng và tàn nhẫn.
“Vì chuyện phê duyệt cho NC International vào Trung Quốc hả?”
“Đúng vậy.”
“Đây là chuyện của Bộ Thương mại, em không nên tìm tôi.”
Dạ Cô Tinh bật cười, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng, “Giang Hạo Đình, tôi không thích nghe anh giở giọng lòng vòng đâu.”
Trong lòng người đàn ông chỉ biết cười khổ.
Anh ta chính là thích cái dáng vẻ vô tình tàn nhẫn này của cô.
Anh ta muốn sửa tật xấu này, nhưng lại rất khó, như nghiện thuốc phiện vậy, biết rõ sẽ chết người, nhưng lại không khống chế được.
Đời này của anh ta, xong rồi…
“NC International vốn đã cắm rễ ở Australia, đột nhiên lại muốn nhảy vào Trung Quốc, tôi và em đều biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào. Theo trình tự, đừng nói là ba tháng, kể cả hơn một năm cũng chưa nhận được công văn phê chuẩn đâu.”
“Ý của anh là, các thủ tục chính thức?”
“Ít nhất, bên ngoài không thể để người ta bắt được thóp.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Chờ thêm một thời gian nữa đi.”
Dạ Cô Tinh gật đầu, có một số việc, trong lòng biết là tốt rồi, không cần phải hỏi ra.
Ví dụ như, tại sao kết quả điều tra cho thấy Giang Hạo Đình là người gây áp lực buộc Bộ Thương mại phải tạm dừng phê duyệt?
Lại ví dụ như, tại sao Phó Bí thư Giang, người có rất nhiều kiến thức, lại có thời gian rảnh để trả lời một cuộc gọi không quen thuộc?
Nhiều lúc, ngắm hoa trong lúc còn sương mờ còn đẹp hơn lúc sáng rõ.
Ít ra cái đẹp và cái xấu sẽ không bị ánh nắng mặt trời bóc mẽ..
Sau khi ăn xong, hai người đi ra khỏi nhà hàng.
Nắng mặt trời chiếu tới, nắng nóng phả vào mặt.
Một chiếc Volkswagen đi tới trước mặt hai người rồi dừng lại, biển số Jing A00001 chói lọi phản chiếu dưới ánh sáng chói lọi của ánh mặt trời.
“Tặng em.” Giang Hạo Đình vươn tay, kéo cửa xe ra.
Dạ Cô Tinh đang muốn mở miệng, lại bị tiếng xe gầm chặn lại.
Xa xa, một chiếc siêu xe Lamborghini chạy về phía hai người.
Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra sườn mặt đẹp trai của người đàn ông.
“Ông xã?!”
“Ngoan.” Anh cười nhạt “Anh tới đón em về nhà.”
“Được.”
Ngồi ở vị trí ghế phụ, Dạ Cô Tinh bắt đầu cài dây an toàn, lại bị An Tuyển Hoàng ngăn lại.
Cô nhướng mắt, ý hỏi.
“Để anh.”
Ôi, Dạ Cô Tinh có hơi… thụ sủng nhược kinh.
Cho đến đi chiếc xe lao đi, Giang Hạo Đình vẫn đứng ở tại chỗ đó, dưới ánh mặt trời như thiêu như đốt, toàn thân lộ ra vẻ mệt mỏi và lo lắng, đáy mắt lộ vẻ thê lương.
“Không được nhìn!”
Dạ Cô Tinh bất giác cảm thấy buồn cười, thu ánh mắt từ kính chiếu hậu lại.
“Sao anh biết em ở đây? Ai nói cho anh vậy?”
Người đàn ông hừ lạnh,: “Chuyện của em, có chuyện gì anh không biết à?”
“Hứ, thế anh nói xem, anh còn biết cái gì nữa?”
“Anh ta thích em.” Giọng người đàn ông khó chịu, rõ ràng là đang tức giận.
“Rồi gì nữa?”
“Em không thích anh ta.” Trời lại chuyển nắng
“Còn không?”
“Rất nhiều người thích em.”
“Ừm ~ chứng minh vợ của anh rất quyến rũ.”
“Nhưng em chỉ thích anh.”
Người đàn ông mỉm cười điềm đạm, ngọt ngào.
Một tuần sau, Sở Thiên nhận được văn bản phê duyệt của Bộ Thương mại, anh ấy gọi điện thoại báo cho Dạ Cô Tinh đầu tiên.
Ngày hôm sau, Lưu Hinh Đình vui sướng phóng xe tới trang viên.
“Nhất Nhất! Chị có rồi! Chị cũng có thai rồi! Cám ơn em! Cám ơn…”
Mặc Huyễn đuổi sát theo sau, vẻ mặt lo lắng.
Nghẹn nửa ngày, mới phun ra một câu: “Em chậm một chút thôi…”
Buổi tối, hai người Mặc Huyễn ngủ lại trang viên.
Huy Nguyệt tan làm cũng mang vợ đến ăn cơm.
“Chị, tối hôm nay ăn cái gì vạy?” Anh cứ lúi húi vào bếp
“Diệp Nhĩ, quản người đàn ông của chị đi.”
“Nhất Nhất, cho em xem cái này này.” Cô ấy ngượng ngùng cười.
Dạ Cô Tinh nổi da gà.
Hiện giờ Diệp Nhĩ như đang ngâm trong mật, mùi vị hạnh phúc lan ra như muốn đầu độc chết mọi người.
“Cái gì vậy?”
Dạ Cô Tinh đoán đùa rằng, chắc không phải là Durex —— Durex đã dùng rồi đâu nhỉ.
Hắc hắc hắc…
Đang suy nghĩ, thì hai cuốn sổ nhỏ màu đỏ tươi đột nhiên xuất hiện trước mặt.
“Giấy kết hôn?!”
“Đúng vậy! Vừa mới nhận hôm nay đó.”
“Còn tưởng là thứ tốt gì! Cái này? Mười tệ hai quyển?”
“Ách… thật chỉ cần chín tệ thôi.”
Dạ Cô Tinh mỉm cười.
“Không phải… chuyện này căn bản không liên quan đến tiền được không hả?!”
“Vậy liên quan đến cái gì?”
“Đây là quan hệ hôn nhân được pháp luật bảo đảm! Như vậy mới hợp pháp…”
“Nếu cuộc hôn nhân của mình không vững chắc, thì hai quyển sổ đỏ này có thể kéo lại không, chị nghĩ nó có ý nghĩa à?”
Diệp Nhĩ bĩu môi, “Nói không thắng được em, không thèm nói với em nữa!”
“Ừm… em phát hiện ra là tuổi của chị đã giảm đi nhiều từ khi chị mang thai, đúng không?”
“Em có ý gì?”
“Càng ngày càng ngây thơ đó!”
Quanh đi quẩn lại, trước giờ Diệp Nhĩ chưa bao giờ mặc áo phông có in hình các nhân vật hoạt hình, giờ lại có chú chuột Mickey bụ bẫm trên ngực áo…
Trong màn đêm u tịch, có người vẫn quay cuồng không ngừng.
Một lúc lâu sau, cuộc mây mưa kết thúc.
Bật đèn, hai vợ chồng vẫn quấn quýt, chưa tách ra.
“Chúng ta cũng đi đăng ký đi.”
“Không cần thiết.” Dạ Cô Tinh rất kiên trì.
“Lái xe không bằng lái nhiều năm như vậy, lỡ như xảy ra vấn đề gì?”
Cô liếc anh một cái: “Có thể xảy ra chuyện gì? Nghĩ linh tinh, ngủ đi…”
“Vợ~~?”
Cô không phản ứng lại.
“Vợ ơi~~?”
Cô vẫn không phản ứng lại.
An Tuyển Hoàng: “…”
Thật ra trong lòng đã tan nát.
Một tháng sau, bé Húc được nghỉ hè, Tịch Cẩn dẫn cô bé về nước.
Hai chị em gặp nhau vẫn rất thân thiết.
Trong lòng An Tuyển Hoàng có chuyện, quanh thân tỏa ra hơi lạnh như khối băng di động.
Cuối cùng, vào một buổi chiều đầy nắng, cũng bùng phát–
“Tại sao lại phải trộm sổ hộ khẩu của mẹ ạ?”
Bé Đôn Đôn đứng trong phòng khách, cơ thể nhỏ bé thẳng tắp, đôi mắt trong suốt tỏ vẻ tủi thân.
“Con không muốn bố mẹ đăng ký à?”
Bé Đôn Đôn do dự, rồi gật đầu.
“Nguyên nhân là gì.”
“… Chú Tịch Cẩn nói, cha là trai bao, là con sâu mọt ăn bám, không thể kết hôn!”
Nhưng… Trai bao là cái gì?
Ăn bám có ngon không?
Bé Đôn Đôn nghi ngờ.
“Khốn nạn!”
“Hu hu! Mẹ cứu Đôn Đôn với, cha tức giận rồi…”
Bé Húc giang hai tay ra ôm lấy em trai: “Đôn Đôn đừng sợ, có chị ở đây!”
“Tịch, Cẩn! Anh cứ chờ đó!” Nói xong, như một cơn gió chạy lên tầng hai.
Trong phòng, Dạ Cô Tinh đang ghé vào bồn rửa mặt trong toilet, nôn thốc nôn tháo.
Chỉ có một lần… Sẽ không ‘trúng thưởng’ thật chứ?
Trời ơi!
Chương 8: Thương Tuyệt: Gặp gỡ tại Hà Nội
Nửa đêm, trăng sao thưa thớt.
Tại Hà Nội – thủ đô của Việt Nam đang là mùa mưa, khu vực rừng lá rộng cận nhiệt đới quanh năm rậm rạp tươi tốt vô cùng hùng vĩ.
Gió lặng lẽ lướt qua, phù tang lay động.
MINI bar, hộp đêm lớn nhất tại Hà Nội, giờ phút này náo động rung trời, say sưa yến tiệc.
Phòng bao trên cùng, lại im lặng đến lạ lùng.
Tầng trên tầng dưới, như hai thế giới.
“Ông chủ Bùi, ý của ông là sao?” Gã xăm trổ cởi trần vỗ bàn, ánh mắt hung ác.
“Bình tĩnh chút, đừng nóng nảy.”
Bùi Ứng Long tuổi đã hơn sáu mươi, toàn thân khí phách, ung dung.
“Đã nói rõ hôm nay giao hàng, vừa bước tới cửa ông nói với tôi hủy bỏ điều kiện trước kia đã thương lượng?! Bang Đại Vĩnh tôi dễ bắt nạt thế à?!” Càng nói càng bực, đá cái ghế, gây ra một tiếng vang lớn.
Mắt hổ trừng lớn, như muốn xé xác Bùi Ứng Long ra thành nhiều mảnh.
“Nói tóm lại, có giao hàng hay không?!”
“Xin lỗi, việc này không đến phiên tôi làm chủ.”
“Bùi Ứng Long! Lão già nhà ông, dám chơi tôi à?! Một tấn thuốc nổ, hai ngàn khẩu đại liên, đều đặt hàng thông qua bang Bùi Long, tròn một trăm triệu tiền cọc, mẹ nhà ông bây giờ lại nói với tôi là không thể làm chủ?!”
Bùi Ứng Long biểu tình thản nhiên, “Thật đúng là tôi không thể làm chủ thật.”
“Vậy ông tìm người có thể làm chủ tới đây!”
Vừa dứt lời, cửa lớn đã bị mở ra.
Ống quần âu phẳng phiu ôm trọn đôi chân dài, nửa người trên ẩn hiện trong bóng tối, không nhìn rõ mặt mũi.
Bùi Ứng Long đứng lên,vẻ mặt lạnh nhạt thay đổi, cung kính hạ mắt, “Cậu Tuyệt.”
Gã cởi trần giật mình, người có thể khiến Bùi Ứng Long khom lưng uốn gối…
Chợt nhớ tới những lời đồn đại trên đường, đều nói phía sau bang Bùi Long có ông chủ lớn, chẳng lẽ…
“Nghe nói, anh muốn tìm người có thể làm chủ?”
Âm thanh trầm trầm, như tiếng đập của nam châm lạnh rỗng.
Gã cởi trần nhướng mày, khinh thường, “Chính là mày?”
Không nhìn rõ mặt mũi, nhưng nghe giọng nói thì biết còn trẻ, hừ, Bùi Ứng Long lại tìm một thằng nhóc đến để lừa gã?!
Một người nói một người diễn có khuôn mẫu!
Cất bước, dừng chân, cánh cửa lớn sau lưng từ từ khép lại.
Dưới ánh đèn, một khuôn mặt tuấn mỹ đột ngột hiện ra, mọi người hít sâu một hơi.
“Màu tím, đồng tử màu tím?!”
Gã cởi trần lập tức rùng mình, lại nhìn Dạ Ưng Long nhắm mắt bộ dạng phục tùng, lập tức phản ứng lại.
Chắp tay thi lễ, “Cậu Tuyệt, ngưỡng mộ đã lâu.”
Bùi Ứng Long nhường vị trí chính.
An Tuyệt ngồi xuống, “Bang Đại Vĩnh?”
Vẻ mặt nửa cười nửa không làm người ta sinh ra cảm giác ớn lạnh.
Gã cởi trần trong lòng biết người này không phải người mình có thể trêu trọc, lập tức hạ mình, “Mấy khi được cậu Tuyệt vừa mắt, khách sáo rồi.”
Không ngờ, sau lưng bang Bùi Long lại là vị tôn đại Phật này của nhà họ An, chẳng trách mấy chục năm không ngã, ngầm phát triển thành đệ nhất bang tại Việt Nam.
An Tuyêt khẽ cười, dưới ánh đèn, đồng tử màu tím âm u lấp lánh rực rỡ, nhưng lại phủ lên một tầng lạnh lùng.
Lòng gã cởi trần hồi hộp, kìm nén sự sợ hãi: “Bang Đại Vĩnh thành tâm thành ý muốn làm ăn với bang Bùi Long, vốn đã thương lượng xong, tiền cọc cũng giao rồi, chuyện sắp xong, mấy người lại lên giá ngay tại chỗ, từ hai trăm triệu trực tiếp tăng lên năm trăm triệu, tăng hơn gấp đôi.”
“Mọi người đều nói trong kinh doanh, nhấn mạnh sự trung thực và uy tín. Bang Bùi Long là bang phái lâu đời trong vài thập kỷ, sừng sững đến nay, chả lẽ ngay cả đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu sao?”
“Nhà họ An tuy mạnh, bang Đại Vĩnh còn xa mới chống lại được, nhưng trên mớ đạo đức hỗn độn, dù sao vẫn không được phép vượt quá giới hạn!”
Gã cởi trần cậy có lý, khoe khoang khoác lác.
Nếu bang Bùi Long không thể giao hàng đúng giờ, tiền chỉ là việc nhỏ, nhưng danh tiếng rất có thể sẽ bốc mùi!
Liên lụy nhà họ An cũng bị người khác chê trách.
“Nghe như là, anh hình như ăn chắc chúng tôi rồi?”
Gã cởi trần chắp tay, “Không dám.”
Đáy mắt lại hiện lên chút đắc ý, mặt mày vặn vẹo.
Bùi Ứng Long lắc đầu, thương hại nhìn gã một cái, vẫn là tuổi còn trẻ, thiếu kiên nhẫn, cái giá của xem thường An Tuyệt — chính là tính mạng!
“Cậu Tuyệt nói xem, có giao hàng hay không?”
“Xin lỗi, trong tay chúng tôi, không có hàng.”
“Không có hàng?! Các người khinh người quá…”
“Bởi vì, hàng đang ở trong tay ông.”
Vừa dứt lời, một đám người mặc đồ đen phá cửa mà vào, mỗi người cầm trong tay một khẩu đại liên, đằng đằng sát khí.
Gã cởi trần run rẩy hai chân, nghiến răng, ổn định tâm thần, “Cậu Tuyệt, đây là ý gì?”
“Giết ông.” Lạnh lùng cong môi, đồng tử màu tím âm u lạnh lẽo.
“Dám hỏi bang Đại Vĩnh tôi lúc nào thì đắc tội nhà họ An? Dù sao cũng phải để tôi chết làm ma cũng hiểu được rõ ràng!”
Bùi Ứng Long lắc đầu, ánh mắt nhìn gã cởi trần giống như đang nhìn một khối thi thể biết nói chuyện.
“Chuyện tới nước này, ông còn muốn ngụy biện!”
“Ngụy biện?” Gã cởi trần hé ra nụ cười, lại chỉ như cưỡng ép kéo lên bắt thịt hai bên má, “Tôi có thể ngụy biện cái gì?”
“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
An Tuyệt cười lạnh, không ai nhìn thấy cậu di chuyển như thế nào, cho đến khi nghe thấy tiếng hét thất thanh, gã cởi trần quỳ một gối xuống đất, máu chảy ra từ bắp chân phải, mọi người mới phản ứng lại.
Quá nhanh…
Ngay cả Bùi Ứng Long cũng không thốt nên lời.
Cậu bé năm đó, bây giờ đã mạnh mẽ đến như vậy?
Nhớ tới nửa tháng trước, ông ta và Dạ Cô tinh nói chuyện điện thoại—
“Mệnh lệnh của thằng bé chính là ý của tôi… có thể sống là tốt nhất, thua thì là bản lĩnh không bằng người.”
Lúc đó, Bùi Ứng Long chỉ cảm thấy sự nhẫn tâm của người làm mẹ, bây giờ nghĩ lại, thực lực phải mạnh như nào mới khiến một người mẹ có dũng khí và tự tin đến vậy?
An Tuyệt, đã sớm không còn là cậu bé lúc trước.
Người dòng chính nhà họ An đào tạo ra, con của Dạ Cô Tinh và An Tuyển Hoàng, không có lý gì lại yếu đuối!
“Cướp tàu ở bến cảng Hà Nội, vu oan cho bang phái khác, biển thủ hai trăm triệu súng ống đạn dược, anh nghĩ nhà họ An chỉ để trưng bày thôi sao?!”
Gã cởi trần như bị sét đánh, hai mắt đỏ ngầu: “Cậu, cậu…”
“Làm sao tôi biết à?” Cười lạnh, ánh mắt hung ác, “Thiết lập một cái bẫy anh liền ngoan ngoãn chui vào, ngu xuẩn như vậy mà cũng mơ tưởng thống trị thế giới ngầm ở Việt Nam?!”
“Cậu Tuyệt, cầu xin cậu, tha cho tôi đi! Tôi thề, sau này sẽ không bao giờ động đến địa bàn của bang Bùi Long nữa, sẽ xem nhà họ An như tổ tiên mà thờ cúng, xin cậu…”
Pằng—
Một chút máu đỏ chảy ra, ngay giữa lông mày.
Vứt khẩu súng đi, người mặc đồ đen phía sau tiếp được.
“Bang Đại Vĩnh, không chừa một ai.”
Dù là Bùi Ứng Long nhiều năm lăn lộn phi pháp, cũng không khỏi sợ hãi.
Vừa mở miệng chính là tính mạng của một bang phái, không chút do dự.
Tàn nhẫn hơn cả An Tuyển Hoàng, lạnh lùng hơn cả Dạ Cô Tinh.
Thuộc hạ theo lệnh mà làm, trong phòng chỉ còn lại hai người Bùi Ứng Long và An Tuyệt.
“Quả là con hơn cha, nhìn thấy cậu hôm nay, tôi lại nhớ tới cậu Dạ năm đó.”
Ánh mắt Bùi Ứng Long hoài niệm.
Những năm gần đây, Dạ Cô Tinh sống giản dị, hành tung khó tìm, những thông tin liên quan tới cậu Dạ cũng biến mất.
Nghe nói, cậu Dạ rửa tay gác kiếm, Dạ Xã không người nối nghiệp.
Trong lúc lời đồn xôn xao, Dạ Thần xuất hiện nổi bật, giết mọi người trở tay không kịp.
Trong hai năm ngắn ngủi, đã thay thế cậu Dạ, trở thành chủ nhân mới của Dạ Xã, ba thế lực lớn ở Hong Kong lúc đầu muốn rục rịch ngóc đầu dậy, đến cuối cùng vẫn phải ngoan ngoan nghe theo, có thể thấy rõ thực lực của Dạ Thần.
Nhà họ An cũng sắp nghênh đón người nối nghiệp.
“Chú Bùi, kế tiếp công việc dọn dẹp hậu quả, phiền chú rồi.”
“Yên tâm đi.”
An Tuyệt nâng bước muốn đi.
“Tiếp theo định như nào?”
“Kết thúc khảo hạch, trở về đảo trước sinh nhật mười lăm tuổi của An An.”
“Thời gian trôi nhanh quá, nháy mắt tiểu An An đã mười lăm tuổi rồi…”
Nỗi buồn của ông già Liêm Pha[1] tự nhiên nảy sinh.
[1] 廉颇: Một trong bốn danh tướng của thời Chiến Quốc. Từ này bắt nguồn từ nhà thơ thời Nam Tống, câu gốc “Liêm Pha già rồi, vẫn còn ăn được” chủ yếu được dùng để chỉ sự già đi của người anh hùng. Mặc dù ông đã già, nhưng ông vẫn còn rất tham vọng, và sẽ không bao giờ ngừng phục vụ đất nước.
Vỗ vỗ vai ông ta, dùng điệu bộ anh em nói: “Tuổi già nhưng chí chưa già.”
Nói xong, quay người rời đi.
Bóng lưng cao ngất của An Tuyệt kéo dài dưới ánh đèn, có vẻ cô đơn lạnh lẽo khi lên đến đỉnh cao.
…
Cốc cốc—
Gõ nhẹ hai cái, yên lặng đợi mười giây.
Tiểu Quý hít sâu, nở nụ cười ngọt ngào, dưới ánh đèn, cô gái trông còn non nớt, lại ăn mặc hở hang, cái khay trong tay là các loại đồ chơi tình dục.
“Thưa ngài, ngài có trong đó không? Tôi… vào được không?”
Không đợi đối phương trả lời, tiểu Quý đã đẩy cửa ra.
Lọt vào tầm mắt, là một mảng u tối.
“Thưa ngài? Ngài có trong đó không?” Nói bằng tiếng Việt.
“…”
“Rất vui được phục vụ ngài.” Nói bằng tiếng Anh.
“…”
Đột nhiên, tầm mắt dừng lại, đi về phía bên giường.
Một bóng người nằm quay lưng lại.
“Thưa ngài?”
Một giây sau, người vốn nên ngủ say, trở mình ngồi dậy, lạch cạch, ngọn đèn bật sáng.
“Cô là con gái?!” Buột miệng nói tiếng Trung.
Thời điểm con người đang trong trạng thái không ổn định, thường trong vô thức nói ra ngôn ngữ người đó quen thuộc nhất.
“Cô là người Hoa.” Một câu khẳng định.
Tiểu Quý luống cuống, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi, quay người muốn chạy trốn.
Người phụ nữ xoay người xuống giường, che trước mặt cô ta, cầm trong tay một xấp đô la.
“Giúp tôi một việc, chỗ tiền này đều là của cô.”
Tiểu Quý do dư, cắn chặt môi dưới, “Việc gì?”
“Tôi tên Hạ Hà, giống cô, đều là người Trung Quốc.”
Đề phòng giảm xuống.
“Tôi là một phóng viên, muốn mời cô phối hợp hoàn thành một phỏng vấn đơn giản. Yên tâm, tôi sẽ không chụp ảnh, cũng sẽ không tiết lộ tên họ của cô.”
“… Chỉ như vậy thôi sao?”
“Đúng vậy, tôi hỏi, cô trả lời, nhiều nhất là một tiếng, số tiền này cô có thể lấy hết.”
“Được.”
Tiểu Quý rót một cốc nước ấm, đẩy đến trước mặt cô, ánh mắt trong sáng lưu luyến trên gương mặt đối phương.
Hạ Hà mỉm cười, “Sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt này?”
“Thật hâm mộ.”
“Hâm mộ cái gì?”
“Cô… trông rất giỏi giang, cũng rất có học thức, phong cách ăn mặc cũng rất đẹp.”
“Cảm ơn. Bây giờ bắt đầu được chưa?” Hạ Hà lấy laptop ra, đầu ngón tay lướt như bay trên bàn phím.
Tiểu Quý thở sâu, “Được rồi.”
“Có thể nói cho tôi biết tên của cô không?”
“Tiểu Quý.”
“Bao nhiêu tuổi?”
“Mười, mười bốn…”
“Tại sao lại làm việc ở đây?”
“Tôi bị kẻ buôn người bán đến đây.”
“Sao không thử công việc khác? Ví dụ như, nhân viên rửa bát, nhân viên phục vụ đồ ăn nhanh…”
“Lúc tôi bị bán vẫn còn nhỏ, khoảng… năm sáu tuổi, không biết cái gì. Với lại, nhà ăn cũng sẽ không mạo hiểm thuê lao động trẻ em.”
“Vậy tại sao lại nghĩ tới làm công việc này?”
“Có người mang đến.”
“Người nào?”
“…”
“Ok, vậy tôi đổi câu khác. Bây giờ cô lớn rồi, có nghĩ đến đổi công việc khác không?”
“Không.”
Tay đang đánh chữ dừng lại, “Tại sao?”
Ánh mắt tiểu Quý lập lòe, có vẻ ngượng ngùng khó mở miệng.
Hạ Hà cười trấn an, “Cứ coi tôi như cái thùng rác, tận tình tâm sự, được không?”
“Bởi vì… trừ việc này, tôi, không biết làm cái gì cả.”
Ánh mắt Hạ Hà đau xót, lại che dấu rất nhanh, cười nói: “Cô có muốn kết hôn sinh con không?”
Tiểu Quý ra sức gật đầu, “Muốn!”
…
Không nhiều không ít, vừa vặn một tiếng.
Hạ Hà nhét tiền vào tay cô bé, “Cô gái tốt, cô sẽ hạnh phúc.”
Tiểu Quý bật khóc ngay lập tức.
“Cảm, cảm ơn…”
Xoay người ra khỏi phòng.
Hạ Hà đứng lên ghế, tháo chiếc camera lỗ kim đặt trên cao xuống.
Lách cách một tiếng, cửa mở ra.
Nụ cười đọng lại trên gương mặt non nớt của cô gái, nhìn chằm chằm đồ trên tay Hạ Hà, như nhìn ma quỷ—
“Có người chụp lén!”
Tiếng hét chói tai, hỗn loạn đột nhiên nổi dậy.
Hạ Hà che chở túi xách, lao ra khỏi phòng.
Trống ngực đập nhanh, làm cô choáng váng, nếu không phải vẫn đang cố gắng hít thở, chỉ sợ cô đã ngã xuống đất không dậy nổi.
Vòng qua hành lang gấp khúc, rảo bước nhanh đến cầu thang an toàn.
Sau lưng, bảo vệ mặc đồ đen, đuổi theo không bỏ.
Bỗng nhiên, va phải một vật cứng, hơi thở nam tính mạnh mẽ xen lẫn hương vị thuốc lá ập tới.
Bất chợt ngẩng đầu, đụng vào vòng xoáy màu tím…