Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
"Vậy hai người nói chuyện đi, con đi tìm Mục Phách."
Câu nói kế tiếp Mục Phách không chú ý nghe, phía sau truyền đến tiếng bước chân, anh vừa quay đầu quả nhiên nhìn thấy Gia Ngộ.
Anh mỉm cười, để Gia Ngộ cách xa bếp hỏi: "Thẩm Hành tới?"
"Ân, tới tìm ba em." Gia Ngộ không muốn nói thêm nữa, nhón chân xem thức ăn trên bàn, "Em đói quá, có cái gì để lót bụng trước không?"
Mục Phách gắp một miếng thịt kho tàu vào miệng cô, "Vừa mới làm xong."
Thịt nước no đủ, Gia Ngộ ăn ngon đến co vai lại, nói hàm hồ không rõ: "Anh làm ngon quá!"
"Em thích ăn là tốt rồi." Mục Phách làm bộ lơ đãng mà hỏi, "Thẩm Hành muốn ở lại dùng cơm?"
"Chắc là thế."
"Hắn thích ăn cái gì? Hôm nay trong nhà không chuẩn bị hải sản."
Gia Ngộ cau mày nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: "Hắn hình như không kiêng ăn món gì, anh không cần đặc biệt làm."
:Vậy em có kiêng ăn cái gì không?" Mục Phách biết rõ còn cố hỏi.
Gia Ngộ giơ ra ngón tay cái, chân chó nói: "Chỉ cần anh làm em đều ăn."
Mục Phách vừa lòng mà nhe răng cười cười, lại đút cho cô một miếng thịt kho tàu: "Đi ra ngoài đi, chỗ này có anh là được rồi."
Anh không thích Thẩm Hành nhưng dù gì hắn cũng vẫn là khách.
Gia Ngộ vuốt bụng xem biểu tình của anh, xác định không có không cao hứng mới dạo bước đi ra ngoài.
Ai, hôm nay cô cũng vì bảo bảo mà nỗ lực quan sát thái độ của ba ba.
Khi ăn cơm, Văn Trọng ngồi ở chủ vị, Gia Ngộ ngồi bên phải ông, bên cạnh là Mục Phách, đối diện là Thẩm Hành.
Văn gia có thói quen không nói chuyện lúc ăn và ngủ. Văn Trọng hiển nhiên rất thưởng thức Thẩm Hành, hai người đem đề tài đang nói chuyện ở phòng khách mang tới nhà ăn, Thẩm Hành nói dăm ba câu liền có thể làm ông cười ha ha.
Mục Phách mặt không đổi sắc mà ăn cơm, nhưng thật ra Gia Ngộ hiểu rõ, cô dừng động tác gắp đồ ăn nói: "Hai người thật ồn ào."
Nhất thời an tĩnh.
Cho đến khi Mục Phách gắp cho Gia Ngộ một miếng thịt cá.
"Gia Ngộ không thích ăn loại cá này, cô ấy thấy quá nhiều chất."
Mục Phách dừng động tác, nhìn về phía Gia Ngộ: "Phải không?" Gia Ngộ không nói qua với anh. Món này anh đã làm hai lần, mỗi lần Gia Ngộ đều ăn rất ngon, anh cho rằng cô thích ăn.
"Em thích ăn." Gia Ngộ kéo tay Mục Phách còn dừng ở trên không trung, chiếc đũa gắp thịt cá an ổn đặt vào trong chén, "Tôi ở Nam Thủy trấn sinh hoạt thường xuyên ăn cá, nhiều chất ít chất đã sớm không phải là vấn đề."
Nam Thủy trấn chính là uy hiếp đối với Thẩm Hành, chỉ cần nhắc tới điểm này hắn liền không thể nào xuống tay, lúc này cũng không ngoại lệ.
Hắn ngượng ngùng nói: "Không nghĩ tới cậu chỉ ở Nam Thủy trấn một năm mà thay đổi nhiều thói quen như vậy."
"Nam Thủy trấn thay đổi tôi đâu chỉ có cái này? Tôi không thể ăn cay còn không phải bởi vì..." Gia Ngộ đột nhiên đảo mắt qua Văn Trọng, tiếng nói đột nhiên im bặt. Cô phản ứng lại, Nam Thủy trấn làm sao lại không phải chủ đề không thể nhắc trước mặt Văn Trọng chứ?
Gia Ngộ không phải không biết, ba cô đến bây giờ đều cảm thấy chính mình thực có lỗi với con gái vì đem cô ném ở Nam Thủy trấn, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, còn mỗi ngày lo lắng đề phòng nghĩ ba ba có thể hay không ngồi tù...
"Không thể ăn cay, sau đó thì sao?"
Gia Ngộ hòa hoãn biểu tình, tức giận mà sửa lời nói: "Tôi không thể ăn cay là bởi vì ở Nam Thủy trấn đồ ăn khẩu vị thiên về thanh đạm, tôi quen rồi, dù sao khẩu vị nặng đối với thân thể cũng không tốt."
"Vậy trước đó cậu còn nói..."
"Thẩm Hành." Gia Ngộ nhìn hắn, "Là đồ ăn không hợp khẩu vị cậu hay sao mà cậu nói nhiều quá vậy?"
"Này, sao con lại nói chuyện với Thẩm Hành như thế?" Văn trọng rốt cuộc mở miệng.
Không chờ Gia Ngộ ngoan cố cãi lại, Thẩm Hành liền theo lời cô mà nói: "Gia Ngộ vẫn luôn như vậy nói chuyện với cháu, cô ấy mà dịu dàng có khi cháu còn không quen đâu."
"Ai mượn cậu lắm miệng..." Gia Ngộ căm giận nói xong, phút chốc phát hiện Mục Phách không biết khi nào đã buông đũa xuống.
Cô nheo mắt, đem tay phải ở dưới bàn ăn nắm lấy tay của Mục Phách nói: "Em muốn ăn thịt kho tàu."
Trước mặt Gia Ngộ chính là thịt kho tàu, nhưng là cô muốn Mục Phách gắp cho cô ăn.
Mục Phách cái gì cũng không hỏi liền dùng đũa gắp cho cô một miếng, "Còn muốn ăn cái gì?"
Ăn xong miếng thịt này, Gia Ngộ lắc đầu: "Em hơi no rồi, anh ăn nữa không?"
Mục Phách không trả lời, chỉ nói: "Anh đỡ em đi lên nghỉ ngơi?"
Gia Ngộ cười, quay đầu đối mặt với hai người kia nói: "Thông cảm một chút thai phụ, hai người chậm rãi từ từ ăn, chúng con xin lỗi không thể tiếp được."
Thẩm Hành trầm sắc mặt nhìn hai người dựa sát vào nhau lên lầu, không biết suy nghĩ cái gì. Hắn cúi đầu ăn, giương mắt lên đã khôi phục thái độ bình thường.
Văn Trọng quan sát tất cả, ở trong lòng cảm thán, lúc trước ông xem Thẩm Hành như con rể của mình nhưng thế sự khó liệu, ai cũng không nói trước được, ngay từ đầu tưởng tốt nhưng chưa chắc sẽ là kết cục cuối cùng.
Ông nếm muỗng canh cá, mùi vị cực đạm, tươi mới ngon miệng.
Mục Phách trù nghệ xác thực không tồi. Lại hoặc nói là Mục Phách các phương diện đều không để ông tìm ra tật xấu nào.
Cho dù người này chỉ là Gia Ngộ mướn tới làm trượng phu.
Câu nói kế tiếp Mục Phách không chú ý nghe, phía sau truyền đến tiếng bước chân, anh vừa quay đầu quả nhiên nhìn thấy Gia Ngộ.
Anh mỉm cười, để Gia Ngộ cách xa bếp hỏi: "Thẩm Hành tới?"
"Ân, tới tìm ba em." Gia Ngộ không muốn nói thêm nữa, nhón chân xem thức ăn trên bàn, "Em đói quá, có cái gì để lót bụng trước không?"
Mục Phách gắp một miếng thịt kho tàu vào miệng cô, "Vừa mới làm xong."
Thịt nước no đủ, Gia Ngộ ăn ngon đến co vai lại, nói hàm hồ không rõ: "Anh làm ngon quá!"
"Em thích ăn là tốt rồi." Mục Phách làm bộ lơ đãng mà hỏi, "Thẩm Hành muốn ở lại dùng cơm?"
"Chắc là thế."
"Hắn thích ăn cái gì? Hôm nay trong nhà không chuẩn bị hải sản."
Gia Ngộ cau mày nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: "Hắn hình như không kiêng ăn món gì, anh không cần đặc biệt làm."
:Vậy em có kiêng ăn cái gì không?" Mục Phách biết rõ còn cố hỏi.
Gia Ngộ giơ ra ngón tay cái, chân chó nói: "Chỉ cần anh làm em đều ăn."
Mục Phách vừa lòng mà nhe răng cười cười, lại đút cho cô một miếng thịt kho tàu: "Đi ra ngoài đi, chỗ này có anh là được rồi."
Anh không thích Thẩm Hành nhưng dù gì hắn cũng vẫn là khách.
Gia Ngộ vuốt bụng xem biểu tình của anh, xác định không có không cao hứng mới dạo bước đi ra ngoài.
Ai, hôm nay cô cũng vì bảo bảo mà nỗ lực quan sát thái độ của ba ba.
Khi ăn cơm, Văn Trọng ngồi ở chủ vị, Gia Ngộ ngồi bên phải ông, bên cạnh là Mục Phách, đối diện là Thẩm Hành.
Văn gia có thói quen không nói chuyện lúc ăn và ngủ. Văn Trọng hiển nhiên rất thưởng thức Thẩm Hành, hai người đem đề tài đang nói chuyện ở phòng khách mang tới nhà ăn, Thẩm Hành nói dăm ba câu liền có thể làm ông cười ha ha.
Mục Phách mặt không đổi sắc mà ăn cơm, nhưng thật ra Gia Ngộ hiểu rõ, cô dừng động tác gắp đồ ăn nói: "Hai người thật ồn ào."
Nhất thời an tĩnh.
Cho đến khi Mục Phách gắp cho Gia Ngộ một miếng thịt cá.
"Gia Ngộ không thích ăn loại cá này, cô ấy thấy quá nhiều chất."
Mục Phách dừng động tác, nhìn về phía Gia Ngộ: "Phải không?" Gia Ngộ không nói qua với anh. Món này anh đã làm hai lần, mỗi lần Gia Ngộ đều ăn rất ngon, anh cho rằng cô thích ăn.
"Em thích ăn." Gia Ngộ kéo tay Mục Phách còn dừng ở trên không trung, chiếc đũa gắp thịt cá an ổn đặt vào trong chén, "Tôi ở Nam Thủy trấn sinh hoạt thường xuyên ăn cá, nhiều chất ít chất đã sớm không phải là vấn đề."
Nam Thủy trấn chính là uy hiếp đối với Thẩm Hành, chỉ cần nhắc tới điểm này hắn liền không thể nào xuống tay, lúc này cũng không ngoại lệ.
Hắn ngượng ngùng nói: "Không nghĩ tới cậu chỉ ở Nam Thủy trấn một năm mà thay đổi nhiều thói quen như vậy."
"Nam Thủy trấn thay đổi tôi đâu chỉ có cái này? Tôi không thể ăn cay còn không phải bởi vì..." Gia Ngộ đột nhiên đảo mắt qua Văn Trọng, tiếng nói đột nhiên im bặt. Cô phản ứng lại, Nam Thủy trấn làm sao lại không phải chủ đề không thể nhắc trước mặt Văn Trọng chứ?
Gia Ngộ không phải không biết, ba cô đến bây giờ đều cảm thấy chính mình thực có lỗi với con gái vì đem cô ném ở Nam Thủy trấn, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, còn mỗi ngày lo lắng đề phòng nghĩ ba ba có thể hay không ngồi tù...
"Không thể ăn cay, sau đó thì sao?"
Gia Ngộ hòa hoãn biểu tình, tức giận mà sửa lời nói: "Tôi không thể ăn cay là bởi vì ở Nam Thủy trấn đồ ăn khẩu vị thiên về thanh đạm, tôi quen rồi, dù sao khẩu vị nặng đối với thân thể cũng không tốt."
"Vậy trước đó cậu còn nói..."
"Thẩm Hành." Gia Ngộ nhìn hắn, "Là đồ ăn không hợp khẩu vị cậu hay sao mà cậu nói nhiều quá vậy?"
"Này, sao con lại nói chuyện với Thẩm Hành như thế?" Văn trọng rốt cuộc mở miệng.
Không chờ Gia Ngộ ngoan cố cãi lại, Thẩm Hành liền theo lời cô mà nói: "Gia Ngộ vẫn luôn như vậy nói chuyện với cháu, cô ấy mà dịu dàng có khi cháu còn không quen đâu."
"Ai mượn cậu lắm miệng..." Gia Ngộ căm giận nói xong, phút chốc phát hiện Mục Phách không biết khi nào đã buông đũa xuống.
Cô nheo mắt, đem tay phải ở dưới bàn ăn nắm lấy tay của Mục Phách nói: "Em muốn ăn thịt kho tàu."
Trước mặt Gia Ngộ chính là thịt kho tàu, nhưng là cô muốn Mục Phách gắp cho cô ăn.
Mục Phách cái gì cũng không hỏi liền dùng đũa gắp cho cô một miếng, "Còn muốn ăn cái gì?"
Ăn xong miếng thịt này, Gia Ngộ lắc đầu: "Em hơi no rồi, anh ăn nữa không?"
Mục Phách không trả lời, chỉ nói: "Anh đỡ em đi lên nghỉ ngơi?"
Gia Ngộ cười, quay đầu đối mặt với hai người kia nói: "Thông cảm một chút thai phụ, hai người chậm rãi từ từ ăn, chúng con xin lỗi không thể tiếp được."
Thẩm Hành trầm sắc mặt nhìn hai người dựa sát vào nhau lên lầu, không biết suy nghĩ cái gì. Hắn cúi đầu ăn, giương mắt lên đã khôi phục thái độ bình thường.
Văn Trọng quan sát tất cả, ở trong lòng cảm thán, lúc trước ông xem Thẩm Hành như con rể của mình nhưng thế sự khó liệu, ai cũng không nói trước được, ngay từ đầu tưởng tốt nhưng chưa chắc sẽ là kết cục cuối cùng.
Ông nếm muỗng canh cá, mùi vị cực đạm, tươi mới ngon miệng.
Mục Phách trù nghệ xác thực không tồi. Lại hoặc nói là Mục Phách các phương diện đều không để ông tìm ra tật xấu nào.
Cho dù người này chỉ là Gia Ngộ mướn tới làm trượng phu.