Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
Mục Phách lấy di động, tắt màn hình nói: "Anh cảm thấy chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn cần hoàn thành."
Gia Ngộ còn chưa kịp nói gì, anh liền phác tới, kéo chăn, trong phòng trở về bình tĩnh quỷ dị.
"Ai, câu...Câu đến cùng đã phát..."
"Trước đừng nhúc nhích." Mục Phách thanh âm cực thấp, nếu không phải Gia Ngộ ở ngay dưới thân anh, thậm chí đều không thể nghe được anh đang nói cái gì.
Chưng chưng diêu diêu động tĩnh lúc sau, một kiện áo lông từ trong chăn tung ra, sau đó là áo ngực, quần dài, hai người cả người trần trụi mà ôm nhau, bọn họ trên cái đều toát ra tinh mịn mồ hôi.
Gia Ngộ đắp lên đôi mắt, hơi suyễn: "Bỏ chăn ra, nóng quá."
Vì thế chăn liền bị ném tới cuối giường.
Mục Phách hôn vú non mềm, một bàn tay xuống dưới hoạt động, ở huyệt khẩu nhẹ nhàng di chuyển, ngón tay liền ướt dính chất lỏng. Anh dùng thử ngón giữ hướng bên trong nhưng lại một bước khó đi.
Còn chưa đủ ướt, bên trong thật chặt.
"Bang" một tiếng, đầu v* từ trong miệng thoát đi ra ngoài. Mục Phách đem gối đầu để ở dưới eo của Gia Ngộ, anh cầm hai đầu gối của cô kéo ra bên ngoài: "Quá nhỏ."
Ánh mắt của anh cực kỳ lộ liễu, Gia Ngộ có điểm ngượng, cô che trụ chính mình sưởng lộ bên ngoài hoa huy*t, "Đừng nhìn."
"..." Mục Phách đem hai tay của cô kéo ra, hai mảnh trai thịt phấn phấn nộn nộn, thường thường rung động sẽ đẩy ra vài giọt d*m thủy,
Gia Ngộ đêm nay mạc danh mà thẹn thùng.
Cô nghĩ khép chân lại.
Ai ngờ mới giật mình, Mục Phách liền nói, "Đừng nhúc nhích."
Gia Ngộ thật đúng là ngoan ngoãn bất động, cô cắn môi, có thể cảm nhận được gông cùm xiềng xích trên đùi đang dời đi, rồi sau đó thác nổi lên đĩnh kiều cái mông...Cô cả người run lên, giống như nghênh hợp, một đầu lưỡi nhắm ngay cửa huyệt liền chui vào!
"A..."
Gia Ngộ hận không thể cuộn tròn thành một đoàn, cô rất ngứa, nơi nào cũng ngứa, đặc biệt là địa phương bị Mục Phách đụng tới, hôn tới, càng như là hàng trăm hàng ngàn con kiến bò ở trong xương cốt của cô.
Cô không thể không cảm khái, cùng Mục Phách làm tình thật sự là quá tuyệt vời.
Đầu lưỡi ra vào mãnh liệt, thổi qua mỗi một tấc thịt mềm, lực đạo liếm láp lớn đến mức cơ hồ muốn đem hoa huy*t ăn trọn. Mục Phách cùng Gia Ngộ mười ngón tay đan vào nhau, eo mông nhấc lên khỏi mặt giường, giữa hai chân sớm đã căng phồng, trong khe thịt hãm sâu vài giọt tinh dịch, dục vọng tràn đầy đang giương nanh múa vuốt kêu gào.
Bỗng nhiên rút ra, Mục Phách vuốt cái mũi dính dịch trong suốt: "Kém không nhiều lắm."
Gia Ngộ thuận theo chủ động ôm chặt hai cái đùi của chính mình, lại cẩn thận mà tránh đi bụng, đáy mắt cô có toái quang, có dấu vết đã khóc.
"Tiến vào chậm một chút." Cô nói.
"Ân."
Mục Phách hạ eo, chà xát côn th*t, xoa quy đầu điểm ướt át, tùy tay đáp đến trên đùi trắng bóng. Ánh mắt của anh không rời Gia Ngộ, hạ thân lại thế tới rào rạt.
côn th*t tiến vào non nửa, anh nhéo một cái trên bầu ngực rung động, nhàn nhạt hỏi: "Có đủ hay không chậm?"
Đủ chậm nhưng xa xa không đủ ngăn ngứa.
Gia Ngộ nắm cổ tay của anh, không cho tay anh rời đi vú của mình, "Có thể...Có thể lại nhanh một chút...Ân..."
Mục Phách nhanh hơn điểm thoải mái, nhẫn đến mồ hôi nóng đầm đìa, anh dùng một cái tay khác vuốt ve toàn thân Gia Ngộ, hai người giống như tiến hành kéo cưa, vô cùng thần kỳ mà đem toàn bộ côn th*t hướng vào âm huyệt chỗ sâu nhất.
"A." Mục Phách phát ra một tiếng than ngắn ngủi, anh chậm rãi hạ mông, eo phập phồng, dùng mưa phùn kéo dài đêm cửa động tẩy đến tràn lan lầy lội.
Vách động có quy luật co rút lại, Gia Ngộ kêu một tiếng, cô hoảng hốt nghe thấy ngoài cửa sổ lại có người phóng pháo hoa, vẫn là một người tiếp một người mà phóng.
Đoàng đoàng mấy tiếng, giống như ở cùng những bản giao hưởng, mà "người khởi xướng" chỉ nghĩ xem chúc mừng ngọn lửa ở đồng tử lộng lẫy đêm nay.
Sau một tiếng lại một tiếng vang lớn, Gia Ngộ rõ ràng cảm nhận được gió lạnh từ ngoài cửa sổ tiến vào, cô lại không cảm thấy lạnh, liền chăn đều không nghĩ đắp lên.
Quy đầu vẫn đâm ở nơi đó, cô sướng đến điên cuồng rơi nước mắt, chỉ không ngừng kêu tên của Mục Phách, cũng không biết vì cái gì muốn đi kêu.
Không gian trong vách động càng đâm càng nhỏ, kẹp đến côn th*t sinh đau, Mục Phách biết rõ còn cố hỏi: "Có phải muốn tới hay không?"
Gia Ngộ khóc ân ân gật đầu, nâng lên một chân quắp ở eo của anh, "Đừng đi ra ngoài quá nhiều..."
Cô hảo mềm hảo mềm.
Tùy tiện mấy chữ liền đem côn th*t Mục Phách cuồng run, hai tay anh chống bên người Gia Ngộ, cúi đầu hung hăng hôn lấy đôi môi của cô.
Một khắc nhiệt dịch bắn ra, pháo hoa trên không trung cũng đồng thời ở phạm vị lớn nhất tỏa sáng hoàn thành sứ mệnh của nó.
Đặc biệt đẹp.
...
Sau khi tắm rửa xong, Mục Phách nửa dựa vào đầu giường, Gia Ngộ thơm tho mềm mại mà nằm ở trong lòng ngực của anh, vẻ mặt thỏa mãn.
"Gia Ngộ."
"Ân?" Gia Ngộ muốn ngủ rồi, tay vuốt ve trên bụng cũng nặng lên.
"Năm mới vui vẻ."
"Năm mới vui vẻ." Gia Ngộ cười, "Anh vừa mới nói rồi mà."
"Lần này không giống nhau."
Gia Ngộ ngáp một cái, hốc mắt chảy ra nước mắt, cô hỏi: "Có cái gì không giống nhau?"
Mục Phách nhắm hai mắt, nhẹ nhàng mà vuốt khuôn mặt của cô, thanh âm mơ hồ, giống như nói mê: "Em không phải muốn biết người kia năm nay tại sao không gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho em sao?"
Gia Ngộ lông mày hơi nhíu, không phản ứng lại: "Cái gì?"
"Đó là bởi vì hắn hiện tại đang ở bên cạnh em."
Gia Ngộ còn chưa kịp nói gì, anh liền phác tới, kéo chăn, trong phòng trở về bình tĩnh quỷ dị.
"Ai, câu...Câu đến cùng đã phát..."
"Trước đừng nhúc nhích." Mục Phách thanh âm cực thấp, nếu không phải Gia Ngộ ở ngay dưới thân anh, thậm chí đều không thể nghe được anh đang nói cái gì.
Chưng chưng diêu diêu động tĩnh lúc sau, một kiện áo lông từ trong chăn tung ra, sau đó là áo ngực, quần dài, hai người cả người trần trụi mà ôm nhau, bọn họ trên cái đều toát ra tinh mịn mồ hôi.
Gia Ngộ đắp lên đôi mắt, hơi suyễn: "Bỏ chăn ra, nóng quá."
Vì thế chăn liền bị ném tới cuối giường.
Mục Phách hôn vú non mềm, một bàn tay xuống dưới hoạt động, ở huyệt khẩu nhẹ nhàng di chuyển, ngón tay liền ướt dính chất lỏng. Anh dùng thử ngón giữ hướng bên trong nhưng lại một bước khó đi.
Còn chưa đủ ướt, bên trong thật chặt.
"Bang" một tiếng, đầu v* từ trong miệng thoát đi ra ngoài. Mục Phách đem gối đầu để ở dưới eo của Gia Ngộ, anh cầm hai đầu gối của cô kéo ra bên ngoài: "Quá nhỏ."
Ánh mắt của anh cực kỳ lộ liễu, Gia Ngộ có điểm ngượng, cô che trụ chính mình sưởng lộ bên ngoài hoa huy*t, "Đừng nhìn."
"..." Mục Phách đem hai tay của cô kéo ra, hai mảnh trai thịt phấn phấn nộn nộn, thường thường rung động sẽ đẩy ra vài giọt d*m thủy,
Gia Ngộ đêm nay mạc danh mà thẹn thùng.
Cô nghĩ khép chân lại.
Ai ngờ mới giật mình, Mục Phách liền nói, "Đừng nhúc nhích."
Gia Ngộ thật đúng là ngoan ngoãn bất động, cô cắn môi, có thể cảm nhận được gông cùm xiềng xích trên đùi đang dời đi, rồi sau đó thác nổi lên đĩnh kiều cái mông...Cô cả người run lên, giống như nghênh hợp, một đầu lưỡi nhắm ngay cửa huyệt liền chui vào!
"A..."
Gia Ngộ hận không thể cuộn tròn thành một đoàn, cô rất ngứa, nơi nào cũng ngứa, đặc biệt là địa phương bị Mục Phách đụng tới, hôn tới, càng như là hàng trăm hàng ngàn con kiến bò ở trong xương cốt của cô.
Cô không thể không cảm khái, cùng Mục Phách làm tình thật sự là quá tuyệt vời.
Đầu lưỡi ra vào mãnh liệt, thổi qua mỗi một tấc thịt mềm, lực đạo liếm láp lớn đến mức cơ hồ muốn đem hoa huy*t ăn trọn. Mục Phách cùng Gia Ngộ mười ngón tay đan vào nhau, eo mông nhấc lên khỏi mặt giường, giữa hai chân sớm đã căng phồng, trong khe thịt hãm sâu vài giọt tinh dịch, dục vọng tràn đầy đang giương nanh múa vuốt kêu gào.
Bỗng nhiên rút ra, Mục Phách vuốt cái mũi dính dịch trong suốt: "Kém không nhiều lắm."
Gia Ngộ thuận theo chủ động ôm chặt hai cái đùi của chính mình, lại cẩn thận mà tránh đi bụng, đáy mắt cô có toái quang, có dấu vết đã khóc.
"Tiến vào chậm một chút." Cô nói.
"Ân."
Mục Phách hạ eo, chà xát côn th*t, xoa quy đầu điểm ướt át, tùy tay đáp đến trên đùi trắng bóng. Ánh mắt của anh không rời Gia Ngộ, hạ thân lại thế tới rào rạt.
côn th*t tiến vào non nửa, anh nhéo một cái trên bầu ngực rung động, nhàn nhạt hỏi: "Có đủ hay không chậm?"
Đủ chậm nhưng xa xa không đủ ngăn ngứa.
Gia Ngộ nắm cổ tay của anh, không cho tay anh rời đi vú của mình, "Có thể...Có thể lại nhanh một chút...Ân..."
Mục Phách nhanh hơn điểm thoải mái, nhẫn đến mồ hôi nóng đầm đìa, anh dùng một cái tay khác vuốt ve toàn thân Gia Ngộ, hai người giống như tiến hành kéo cưa, vô cùng thần kỳ mà đem toàn bộ côn th*t hướng vào âm huyệt chỗ sâu nhất.
"A." Mục Phách phát ra một tiếng than ngắn ngủi, anh chậm rãi hạ mông, eo phập phồng, dùng mưa phùn kéo dài đêm cửa động tẩy đến tràn lan lầy lội.
Vách động có quy luật co rút lại, Gia Ngộ kêu một tiếng, cô hoảng hốt nghe thấy ngoài cửa sổ lại có người phóng pháo hoa, vẫn là một người tiếp một người mà phóng.
Đoàng đoàng mấy tiếng, giống như ở cùng những bản giao hưởng, mà "người khởi xướng" chỉ nghĩ xem chúc mừng ngọn lửa ở đồng tử lộng lẫy đêm nay.
Sau một tiếng lại một tiếng vang lớn, Gia Ngộ rõ ràng cảm nhận được gió lạnh từ ngoài cửa sổ tiến vào, cô lại không cảm thấy lạnh, liền chăn đều không nghĩ đắp lên.
Quy đầu vẫn đâm ở nơi đó, cô sướng đến điên cuồng rơi nước mắt, chỉ không ngừng kêu tên của Mục Phách, cũng không biết vì cái gì muốn đi kêu.
Không gian trong vách động càng đâm càng nhỏ, kẹp đến côn th*t sinh đau, Mục Phách biết rõ còn cố hỏi: "Có phải muốn tới hay không?"
Gia Ngộ khóc ân ân gật đầu, nâng lên một chân quắp ở eo của anh, "Đừng đi ra ngoài quá nhiều..."
Cô hảo mềm hảo mềm.
Tùy tiện mấy chữ liền đem côn th*t Mục Phách cuồng run, hai tay anh chống bên người Gia Ngộ, cúi đầu hung hăng hôn lấy đôi môi của cô.
Một khắc nhiệt dịch bắn ra, pháo hoa trên không trung cũng đồng thời ở phạm vị lớn nhất tỏa sáng hoàn thành sứ mệnh của nó.
Đặc biệt đẹp.
...
Sau khi tắm rửa xong, Mục Phách nửa dựa vào đầu giường, Gia Ngộ thơm tho mềm mại mà nằm ở trong lòng ngực của anh, vẻ mặt thỏa mãn.
"Gia Ngộ."
"Ân?" Gia Ngộ muốn ngủ rồi, tay vuốt ve trên bụng cũng nặng lên.
"Năm mới vui vẻ."
"Năm mới vui vẻ." Gia Ngộ cười, "Anh vừa mới nói rồi mà."
"Lần này không giống nhau."
Gia Ngộ ngáp một cái, hốc mắt chảy ra nước mắt, cô hỏi: "Có cái gì không giống nhau?"
Mục Phách nhắm hai mắt, nhẹ nhàng mà vuốt khuôn mặt của cô, thanh âm mơ hồ, giống như nói mê: "Em không phải muốn biết người kia năm nay tại sao không gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho em sao?"
Gia Ngộ lông mày hơi nhíu, không phản ứng lại: "Cái gì?"
"Đó là bởi vì hắn hiện tại đang ở bên cạnh em."