Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
Hóa ra, trong xã hội hiện đại thông tiên liên lạc phát triển như vậy, hai người vẫn vô cùng xa cách, vắng bặt tâm hơi như thế. Duyên phận, nói cho cùng, cũng còn phải xem có lòng với nhau hay không.
***
Cuối cùng bố mẹ Thả Hỷ cũng về nước sau 4 năm xa nhà. Không phải là không có trường Đại Học nào mời họ nữa mà khi đã nghiên cứu khoa học đến ngang trình độ của họ, việc lựa chọn cũng chỉ là để có một môi trường nghiên cứu phù hợp mà thôi. Khi điều kiện đã tương đối, họ cảm thấy không nhất thiết phải đi nhiều nữa. Vả lại giờ họ đã có tuổi rồi, muốn được sống bên con cái, hưởng thụ niềm vui lúc tuổi già, những thứ như sự nghiệp, hoài bão dần dần cũng nhạt phai theo năm tháng.
Trước đó, Thả Hỷ cũng đã đến dọn dẹp một lượt nhà của bố mẹ. Cô còn mua thêm thức ăn và hoa quả để trong tủ lạnh. Tô Thiêm Cơ cũng chủ động qua đó giúp cô dọn dẹp, lại còn tư vấn cho Thả hỷ cả việc nên thay lại rèm cửa và vỏ ga, gối trên giường ngủ. Cửa hàng của Tô Thiêm Cơ chuyên kinh doanh chăn, ga, gối, đệm và rèm cửa. Theo lời cô ấy, chỉ cần có gu thẩm mỹ một chút, sản phẩm may đẹp và cẩn thận thì sẽ rất có lãi, vì vậy, cô chỉ lấy Thả Hỷ một ít tiền cho đủ vốn mà thôi.
Khi Thả Hỷ ra sân bay đón bố mẹ, Tô Thiêm Cơ cũng lái xe chở Thả Hỷ đi. Dù sao Thả Hỷ cũng không có xe, đi lại rất bất tiện.
“Triệu Vĩ Hàng bận à? Sao con mãi vẫn không chịu học lái xe đi mà mà phải làm phiền tới bạn thế!”, mẹ nói nhỏ với Thả Hỷ. Rõ ràng bà cũng đang hiểu lầm, cho rằng Tô Thiêm Cơ lái xe Triệu Vĩ Hàng ra sân bay đón hai người. Thả Hỷ cảm thấy có một tảng đá nặng đang đè lên trái tim mình, cô chỉ hận một nỗi không thể buông tay, để cho tảng đá ấy lập tức buông xuống.
Tô Thiêm Cơ giúp mọi người mang hành lý lên tầng rồi về luôn, mặc cho bố mẹ Thả Hỷ có mời như thế nào, cô cũng không chịu ở lại. Tô Thiêm Cơ quả thực không biết phải cư xử như thế nào với bố mẹ Thả Hỷ, nhìn bố mẹ người ta cười nói vui vẻ, cô không khỏi chạnh lòng.
Khi bố mẹ Thả Hỷ hổi về Triệu Vĩ Hàng, cô thường tìm cách lảng tránh hoặc coi như không nghe thấy. Thả Hỷ muốn đợi bố mẹ ăn cơm xong, nghỉ ngơi một chút rồi mới nói chuyện. Tuy nhiên, đến lúc ăn cơm, bố mẹ nhất định muốn cô gọi điện cho Triệu Vĩ Hàng, bảo anh qua ăn cùng. Lúc bấy giờ, Thả Hỷ mới chịu nói ra sự thật
“Bố, mẹ, con và Triệu Vĩ Hàng ly hôn rồi”
Cả bố và mẹ đều im lặng rất lâu. Một lúc sau, mẹ mới nói “Dạo này mẹ cũng cảm thấy có gì đó không ổn. Đã lâu trong điện thoại con đã không nhắc tới Triệu Vĩ Hàng, cũng không nói tới chuyện nhà chồng. Mẹ cứ nghĩ chắc hai đứa cãi có gì đó, không ngờ đã đến mức ly hôn rồi. chuyện lớn như vậy, sao con không hỏi bố mẹ một tiếng”
Bố khoác tay, ra hiệu Thả Hỷ không cần giải thích: “Con gọi điện cho Triệu Vĩ Hàng, bảo nó qua đây, bố muốn nghe nó nói trước”.
Thả Hỷ chần chừ, không muốn lấy điện thoại ra. Trong tình cảnh như thế này, nói thêm phỏng có ích gì! Hơn nữa, chỉ vì chuyện này mà tìm Triệu Vĩ Hàng, nó trái ngược hoàn toàn với thái độ dứt khoác của cô lúc chia tay, càng khiến Thả Hỷ cảm thấy khó mà nói ra được.
“Bố”, Thả Hỷ cắn môi, “Bố mẹ cứ nghỉ ngơi, điều chỉnh lại sự chênh lệch múi giờ một chút. Con sẽ liên lạc với anh ấy, lúc nào có thời gian, nhất định con sẽ bảo anh ấy tới”.
“Con không gọi thì để bố gọi. Để bố xem nó có nể mặt ông bố vợ cũ này không!”. Nói xong, ông liền bước tới giở danh bạ tìm số của Triệu Vĩ Hàng.
Thả Hỷ muốn chạy tới giật cuốn danh bạ lại nhưng cô không muốn làm điều đó. “Bố, bọn con lý hôn cũng lâu rồi, bây giờ bố tìm anh ấy cũng có làm được gì đâu”
“Bố muốn hỏi nó, cứ cho là con gái nhà này không hiểu biết, kết hôn thì tiền trám hậu tấu, ly hôn cũng lại tiền trám hậu tấu, thật là không còn coi ai ra gì nữa. Nó bằng ấy tuổi đầu rồi, cũng phải có hiểu biết một chút chứ. Chẳng lẽ nó không thể nói với bố mẹ được một câu à? Bố còn muốn hỏi nó xem nó đã có thái độ thiếu trách nhiệm với gia đình như vậy thì hai đứa kết hôn làm gì, cứ dọn đến ở cùng nhau cho xong, đỡ phiền hà”. Bố vừa nói vừa ném cuốn danh bạ xuống đất. Từ trước tới giờ, Thả Hỷ chưa từng nhìn thấy một người điềm tĩnh như bố nổi giận đến vậy.
Trách nhiệm của ai ư, nói cho cùng, đó chẳng phải là trách nhiệm của cô hay sao. Không thể trách Triệu Vĩ Hàng, anh ấy không có số điện thoại của bố mẹ cô, dù có tâm sự gì cũng không thể liên lạc với họ được. Nhưng chuyện vừa rồi cũng cho thấy cả Thả Hỷ và Triệu Vĩ Hàng đều chưa làm tròn bổn phận với bố mẹ, vì vậy cũng không thể biện minh gì cả.
“Bố, bố không cần hỏi anh ấy, kết hôn, ly hôn đều do con. Anh ấy sắp đi Tây Tạng, có khi giờ này còn đang tập ở Bắc Kinh, chắc là không thể tìm gặp được đâu”, Thả Hỷ vừa nói vừa khóc, “có chuyện gì cứ hỏi con là được, bố cứ hỏi con đi!”.
Lúc này, mẹ cũng lại gần kéo tay bố: “Ly hôn thì cũng đã ly hôn rồi, còn tìm cậu ta làm gi, ông thấy con gái mình con chưa chịu đủ ấm ức hay sao?”.
Mẹ càng nói vậy, Thả Hỷ lại càng khóc dữ hơn. Bất cứ lúc nào, bố mẹ cũng đều đứng về phía cô. Nhưng bố mẹ càng yêu thương cô, cô lại thấy mình chưa thực sự là một đứa con có hiếu, lúc nào cũng khiến bố mẹ phải phiền lòng, cũng không có gì để bố mẹ thấy tự hào về cô cả.
“Bố, mẹ, chúng con cũng không muốn như vậy, nhưng vì hoàn cảnh lúc đó, quả thực không còn cách nào khác”. Thả Hỷ nói rồi lại dừng, dừng rồi lại nói, cuối cùng cũng coi như đã kể được đại khái nguyên nhân của cuộc ly hôn.
Cuối cùng, nghĩ ngợi một hồi, Thả Hỷ lai nói tiếp: “Kết hôn, chẳng phải là chuyện của hai gia đình hay sao. Con và Triệu Vĩ Hàng lại không làm vậy. Con không hòa nhập với gia đình anh ấy, anh ấy cũng không hòa đồng với gia đình mình. Vì vậy, cơ sở mới không chắc chắn, chỉ cần gặp phải va đập là sẽ dễ dàng tan vỡ”. Thực ra, nhìn lại toàn bộ cuộc hôn nhân đã qua, phần lớn là ai sống theo kiểu người đó. Chỉ riêng tình cảm của cô là đang dần nảy nở. Khi phải nhớ lại những chi tiết đó, Thả Hỷ lại thấy đau lòng, càng đau lòng lại càng hổn loạn. Tâm trạng đó khiến cô quên cả việc kể lại những chi tiết khác.
“Bây giờ con sống ở đâu?”. Bố đã ra ngồi ở sofa, cau mày lại, không nói gì. Mẹ cũng đã bình tĩnh hơn, bây giờ họ chỉ nghĩ đến cô.
“Khu nhà của bà nội bị dỡ bỏ, con lấy tiền đền bù mua một căn hộ nhỏ khác trên đường Lãnh Đông”.
Mẹ khẽ gật đầu, kéo bố đứng dậy: “Mau ra ăn đi, con gái chuẩn bị nhiều món như thế này...”. Chuyện ly hôn coi như đã qua, cả nhà cô yên lặng ngồi ăn cơm, không ai nhắc tới nữa.
Mấy hôm sau, mẹ đến căn hộ nhỏ của Thả Hỷ, ăn bửa cơm do chính tay cô nấu rồi lại thở dài nói: “Thả Hỷ, bố mẹ không phải là không quan tâm tới con. Chỉ có đều hồi còn nhỏ bố mẹ không chăm sóc con chu đáo được, bây giờ lại cảm thấy ngại ngùng khi can thiệp quá sâu vào cuộc sống của con. Bố mẹ không nói nhiều không có nghĩa là không quan tâm. Sau này, nếu có bất cứ chuyện gì, hãy nói cho bố mẹ biết, đừng tự mình chịu đựng như thế. Con ly hôn, bố con buồn lắm, mấy hôm nay đều không ngủ được, nhưng chắc chắn cũng nguôi ngoai thôi, con đừng quá lo lắng. Con đã nói nguyên nhân ly hôn cho bố mẹ, nhưng có bao nhiêu phần trong nguyên nhân đó là do vấn đề giữa hai đứa? Mẹ đến là muốn hỏi con xem việc ly hôn là do tình thế bắt buộc hay là do con không yêu cậ ta, không muốn sống với cậu ta nữa?”
Khuôn mặt Thả hỷ lúc đó đỏ bừng lên, lúc lại tái nhợt đi. Thực ra, bị mẹ chỉ đúng chân tướng sự việc cũng không phải việc gì mất mặt, nhưng khi đối diện với mẹ, cô không biết phải giải thích rõ hơn về mọi chuyện như thế nào.
“Hai đứa còn khả năng tái hợp với nhau hay không?”. Mẹ cô cũng chỉ tiện thể hỏi như vậy vì tấm bản đồ dán trên gác xép đã chứng minh rất rõ mọi vấn đề rồi.
Thả Hỷ cúi gầm mặt xuống: “Chắc là không đâu ạ”. Một câu nói ẩn chứa bao nhiêu tâm sự.
“Trước khi đến đây...”. Mẹ bỗng trở nên ngập ngừng, rồi dường như đã hạ quyết tâm rất lớn, mẹ mới tiếp tục nói: “Mẹ đã gặp Triệu Vĩ Hàng rồi”.
“Mẹ! Mẹ tìm anh ấy làm gì, bọn con ly hôn xong, đã không còn liên hệ gì với nhau nữa rồi, sao đột nhiên mẹ lại tìm gặp anh ấy!”. Thả Hỷ vừa lo lắng vừa bực bội, ngay cả giọng cũng lạc hẳn đi, không còn giữ được bình tĩnh nữa.
Tuy nhiên, chia tay nhau càng lâu, lòng càng thầm mong trộm nhớ. Lúc chia tay, hai người không hề nói đến chuyện sau này sẽ gặp nhau như thế nào, bởi lúc đó trái tim đang dồn hết vào chuyện chia ly. Đến khi Thả Hỷ nghĩ đến chuyện này, trong lòng cô vần thầm hi vọng một ngày nào đó, hai người sẽ tình cờ gặp nhau, sẽ biết thêm thông tin về nhau, dù sao cũng đã không còn ràng buộc, chắc cũng sẽ không cảm thấy khó xử như trước nữa. Nhưng trong xã hội hiện đại, thông tin liên lạc phát triển như vậy, hai người vẫn vô cùng cách xa, vẫn bật tăm hơi. Duyên phận, nói cho cùng còn phải căn cứ xem có tấm lòng với nhau hay không.
Bây giờ, trong lòng Thả Hỷ đang đắn đo, ngốn ngang trăm mối tơ vò nhưng việc mẹ tự tìm đến nói chuyện lại là một chuyện khác.
“Bố con vốn định tự mình đi gặp Triệu Vĩ Hàng để nói chuyện. Ông ấy không thể chấp nhận cuộc ly hôn không rõ ràng như vậy, không có lý nào chuyện gì cũng vội vội vàng vàng như thế. Cuối cùng mẹ phải kiên quyết nói rằng để mẹ đi gặp cậu ấy nói chuyện trước xem sự thế nào, bố con mới chịu đồng ý.”
“Dù sao chúng con cũng đã ly hôn rồi, bố mẹ có tìm gặp nói chuyện thì cũng có thay đổi được gì?”
“Khi bố mẹ muốn đưa ra ý kiến, các con không cho bố mẹ cơ hội. Bây giờ bố mẹ chỉ đi tìm biện pháp để giải quyết vấn đề. Có rất nhiều mối quan hệ và mối liên hệ ràng buộc nhau chứ không phải chỉ nói chia tay là chia tay. Dù có chia tay rồi thì cũng không thể che giấu hết mọi vấn đề được.”
“Mẹ, tất cả những điều mẹ nói, con đều hiểu cả. Nhưng gặp Triệu Vĩ Hàng rồi, gặp người nhà anh ấy rồi thì sao nào?”
“Chẳng sao cả, cậu ấy gặp mẹ, vẫn gọi mẹ là mẹ như ngày xưa”
Thả Hỷ trợn tròn mắt, mất công đi tìm gặp người ta, vậy mà mẹ lại bị tiếng gọi đó mê hoặc. Bố mẹ Thả Hỷ, nhìn thì có vẻ là những bậc phụ huynh đầy chín chắn nhưng thực ra lại rất đơn giản trong giao tiếp xã hội. Đương nhiên, bản thân Thả Hỷ cũng đơn giản không kém.
Mẹ không nói gì thêm nữa, chỉ lấy mấy bộ áo quần mua cho Thả Hỷ ra treo lên tủ quần áo cho cô. “Lần trước con đến đón bố mẹ, hành lý vẫn chưa thi dọn nên không lấy được quần áo mua cho con ra, mấy bộ này mẹ mua cho con trước khi về nước”
“À, vâng, mẹ cứ để đấy, vài hôm nữa con mặc”. Thả Hỷ đang suy nghĩ mông lung, chẳng buồn quay ra nhìn mấy bộ quần áo.
“Thả Hỷ, con lại đây, ngồi xuống”. Mẹ bỗng trở nên rất nghiêm túc. Thả Hỷ ngoan ngoãn bước tới bên cạnh giường rồi ngồi xuống.
“Quần áo mẹ mua là đồ mùa hè, làm sao vài hôm nữa con mặc được?”
"Mẹ nói với con, mẹ đã gặp Triệu Vĩ Hàng nhưng con không hề hỏi xem, cậu ấy đã nói gì là quả thực con không để ý đến chuyện đó hay là sợ không muốn biết? Nếu con đã không muốn hỏi, mẹ cũng không nhất thiết phải nói gì nữa, chuyện của hai đứa, con tự giải quyết lấy.
Bố và mẹ bận rộn công việc nhưng không có nghĩa là bố mẹ không hiểu gì về nhân tình thế thái. Cứ cho là bố mẹ không hiểu chuyện thế hệ trẻ, nhưng sống cuộc sống vợ chồng đã mấy chục năm rồi, ít nhiều bố mẹ cũng từng có kinh nghiệm. Thả Hỷ, mẹ thấy hai đứa con nên nói chuyện với nhau thêm một lần nữa. Còn việc con có đồng ý nghe lời mẹ hay không, tự con quyết định, Mẹ về đây."
“Mẹ!” Thả Hỷ gọi khi mẹ cô đang đứng thay giày ngoài cửa. Cô muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
“Con yên tâm đi, mẹ sẽ không để bố con phải tìm gặp tận nhà cậu ấy đâu. Mẹ cũng đã phần nào hiểu rõ mọi chuyện, mặc dù nhà người ta hành động không thỏa đáng lắm nhưng con cũng có một phần trách nhiệm, bố mẹ cũng tôn trọng quyết định của con. Nhưng mẹ lại cảm thấy rằng không phải là không còn cách cứu vãn nữa.” Mẹ vỗ vào lưng Thả Hỷ nói tiếp: “Lúc nào rỗi thì về nhà ăn cơm, mẹ mới học được mấy món ăn, hương vị cũng không đến nỗi tồi đâu”.
Thả Hỷ lại gật đầu vẻ ngạc nhiên. Trước đây, mẹ có vào bếp thì cũng chỉ để pha một cốc cà phê mà thôi, mọi việc nhà, ngay cả cơm nước đều do người giúp việc làm.
“Hồi còn ở nước ngoài, mẹ muốn ăn đồ Trung Quốc, thế là phải học nấu ăn thôi. Có tuổi rồi, dường như cũng khó để thích ứng với mọi môi trường”, mẹ cô giải thích.
Tiễn mẹ ra xe, Thả Hỷ bước ra vườn hoa nhỏ của khu nhà, cô muốn suy nghĩ một chút. Lúc đó là một nhát dao cắt đứt mọi vương vấn nhưng vết thương ở phía cô vẫn còn, chẳng phải cô vẫn nuôi hy vọng hàn gắn đó hay sao. Rốt cuộc, Triệu Vĩ Hàng đã nói với mẹ những gì? Thái độ của mẹ đã không còn giận dữ như trước mà có phần hơi mâu thuẫn. Lẽ nào?! Thả Hỷ không dám nghĩ sâu thêm nữa, càng đoán mò, trong lòng cô lại càng thấp thỏm, cô sợ rằng hy vọng càng lớn thì thất vọng lại càng nhiều.
Con người quả là vô cùng phức tạp. Thả Hỷ cảm thấy tất cả mọi người xung quanh cô đều có nhiều bộ mặt khác nhau. Thậm chí cô bạn thân thiết Đinh Chỉ Túc cũng nhiều khi khiến Thả Hỷ vô cùng bất ngờ. Vì vậy, Thả Hỷ đưa tay giật mạnh mái tóc mình, không nghĩ nữa! Dù cô có ngồi đây mà nghĩ đến khi rụng hết cả tóc thì cũng chẳng có chút ý nghĩa gì.
“Thả Hỷ?”
Bỗng nhiên có tiếng của Kiều Duy Nhạc. Sau chuyện xảy ra lần trước, dường như anh ta cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp lại Thả Hỷ nên đã lâu lắm học không gặp nhau.
Thả Hỷ ngẩng đầu lên: “Lại đến làm gì vậy?”.
Thái độ lạnh nhạt của Thả Hỷ khiến Kiều Duy Nhạc hiểu ra, Thả Hỷ đã biết về mối quan hệ của anh và Tô Thiêm Cơ. Nhưng Kiều Duy Nhạc vẫn chường mặt ra để nói chuyện tiếp, không thể đã đến đây lại mất công đi về được. Kiều Duy Nhạc khẽ siết tay lại, trong lòng luôn tâm niệm một điều: ơn cứu mạng, ơn cứu mạng. Vì người anh em của mình, đừng nói là Thả Hỷ chỉ lạnh lùng với anh, thậm chí nếu cô ấy có vác dao ra đuổi, Kiều Duy Nhạc cũng phải nhẫn nhục chịu đựng.
Từ sau đêm đó, Triệu Vĩ Hàng lại dọn về ở nhà cũ của anh và Thả Hỷ. Nhìn bề ngoài, anh vẫn làm ra vẻ rất bình thản. Vĩ Hàng không hút thuốc nhiều, cũng không uống rượu nhưng anh lại gầy rộc di, tiều lụy một cách thảm hại. Anh càng ít nói, người khác lại càng lo lắng cho anh. Còn Cố Thả Hỷ lại đang sống một cách rất thoải mái. Cô ấy còn kết thêm bạn, có bao nhiêu người ủng hộ, quan tâm đến cô ấy, dường như cô ấy đang bắt đầu một cuộc sống mới. Phụ nữ đều nhẫn tâm như vậy, mỗi khi đã quyết tâm thì thật sự có thể quẳng người khác sang một bên rồi sống một cách đầy khí thế. Trong khi những người đàn ông như anh lại chẳng khác gì một kẻ lang thang, chỉ nhìn thấy những cảnh tượng thê lương mà thôi.
“Đừng nhìn anh như kẻ thù thế, anh chỉ nói một câu thôi rồi đi ngay”
“Tùy anh, muốn nói bao nhiêu câu thì nói, nhìn anh là em nghĩ đến ngay hai chữ ”vờ vĩnh“ rồi”. Thả Hỷ không thèm nể mặt anh ta, tuy nhiên, cô cũng không phải đang muốn đòi lại công bằng cho Tô Thiên Cơ. Thả Hỷ biết riêng chuyện tình cảm, người ngoài không có tư cách gì để xen vào, nhưng cô vẫn cho rằng, ít nhất thì anh ta cũng phải có thái độ chân thành, Trước đây, Thả Hỷ từng cảm động vì sự chung tình của anh ta với Ngô Hoạch, nhưng không ngờ anh ta lại còn có chuyện với Tô Thiêm Cơ, điều đó khiến Thả Hỷ nghĩ rằng mình đã bị anh ta đùa giỡn quá nhiều.
Kiều Duy Nhac ngồi xuống bên cạnh Thả Hỷ: “Anh đã nói rồi, anh không phải là thánh nhân, chỉ có đều em không chịu tin. Đàn ông là người thực tế nhất, làm sao có thể từ chối được sự ấm áp thực sự, đặc biệt là khi sự ấm áp đó có thể làm thỏa mãn lòng sĩ diện của họ”.
Thả Hỷ khẽ thở dài, cô cũng chẳng buồn đáp lại lời anh ta. Thứ tình cảm mà cho đến giờ, mỗi khi gợi lại, Tô Thiêm Cơ vẫn giàn giụa nước mắt, đối với anh ta chỉ là một sự ấm áp thực sự. Làm sao có thể so sánh, tính toán được. Chỉ có thể tự xét bản thân mình, tự cảm nhận về tấm chân tình của mình mà thôi.
“Ngày đi Tây Tạng của Triệu Vĩ Hàng đã được quyết định, cậu ấy chuyển về ở lại nhà cũ của hai người rồi”. Kiều Duy Nhạc di di chân xuống đất, vì Triệu Vĩ Hàng, phải nhũn nhặn thế nào anh cũng chịu được. “Em đến thăm cậu ấy đi, dạo này cậu ấy chẳng có việc gì, suốt ngày chỉ ngồi lỳ trong nhà, không chịu đi đâu cả”.
“Em không đi”, Thả Hỷ đứng dậy nói. Bỗng nhiên, dường như cả thế giới này đều muốn cô nhanh chóng chủ động đến tìm anh, nhưng vì thế mà cô càng lưỡng lự.
“Đi đi, anh lái xe chở em đến đó”. Kiều Duy Nhạc đứng chắn trước mặt Thả Hỷ, dường như nếu cô không đồng ý, anh ta cũng không chịu buông tha cho cô.
“Em đi thì có thể làm được gì nào, anh muốn em khuyên anh ấy đừng đi Tây Tạng à?” Thả Hỷ đành phải đứng lại.
“Em cứ đến thăm cậu ấy rồi sẽ biết phải làm gì.” Kiều Duy Nhạc cũng rất kiên quyết: “Anh hứa đây là lần cuối cùng anh đến tìm em, sau này dù có bất cứ chuyện gì, anh cũng sẽ không can dự nữa”.
Thả Hỷ nghĩ ngợi một lâu rồi quyết định lên xe của kiều Duy Nhạc, nhân cơ hội có người đến tìm, cứ đi thử một chuyến xem sao. Thả Hỷ cũng biết, nỗi mong nhớ của cô giành cho Triệu Vĩ Hàng thực ra đã lên tới đỉnh điểm, khi nào nó vỡ ào, dù chỉ có một mình cô cũng sẽ tự đi tìm anh. Trước đây, mỗi lần nghĩ tới anh, muốn tới thăm anh, cô lại không thực hiên được hoặc không dám thực hiện.
Kiều Duy Nhạc đưa Thả Hỷ đến chân cầu thang, suốt chặng đường đi, hai người không hề nói với nhau một câu nào. Chỉ đến khi Thả Hỷ sắp xuống xe, anh ta mới hỏi cô: “Em và Tô Tô thân nhau lắm à?”.
Thả Hỷ nghĩ một lát mới hiểu ra, “Tô Tô” chính là Tô Thiêm Cơ. Anh ta gọi cô ấy như vậy, rõ ràng là có sự triều mến đối với một cô bé rồi.
“Ờ, bọn em ở gần nhà nhau, vì vậy thường nấu ăn chung”.. Một mình ăn cơm vừa buồn vừa lãng phí, vì vậy, dạo này, hai cô thường tranh thủ thời gian cùng nhau nấu bữa tối.
Nhìn vẽ cô đơn của Kiều Duy Nhạc, anh ta chỉ hỏi cô một câu, như vậy đã khiến cô muốn hỏi anh ta xem hồi đó rốt cuộc vì lý do gì mà anh ta rời xa Tô thiêm Cơ. Cô cũng không biết rằng, khi nhìn thấy Kiều Duy Nhạc như thế này, trái tim Tô Thiêm Cơ có mềm yếu hơn không. Nhớ đến và nhắc đến dường như là cách biểu đạt của sự nhớ nhung. Một câu miêu tả sơ lượt như vậy cũng đủ làm người khác có thể hiểu và thông cảm cho Kiều Duy Nhạc.
Kiều Duy Nhạc khẽ đẩy Thả Hỷ một cái: “Thôi, mau lên đi”. Nhìn thấy Thả Hỷ đi lên lầu, kiều Duy Nhạc mới lái xe đi. Hy vọng sự cố gắng lần này có thể công đức vẹn toàn, phổ độ chúng sinh nhưng lại không phổ độ được bản thân mình. Năm đó, vì lý do gì mà cãi nhau với Tô Thiêm Cơ, Kiều Duy Nhạc cũng quên rồi. Anh chỉ nhớ sau trận cãi nhau kịch liệt ấy, anh đã đuổi cô ấy đi. Cô ấy cũng đã thu dọn hành lý rồi bỏ đi thật, từ đó đến nay không hề quay lại.
Lúc đầu, anh vẫn cho rằng cô ấy sẽ quay lại. Người nào yêu ít hơn thường có nhiều lòng tin hơn. Đến khi biết mình phải đi tìm cô ấy, anh lại cảm thấy vô cùng mù mịt, không biết đến nơi đâu để tìm cô. Nếu nhất định phải tìm bằng được, cũng không phải là không có cách. Tuy nhiên, anh lại không muốn tìm nữa. Hiểu về cô ấy ít như vậy, quan tâm tới cô ấy ít như vậy quả thực là không công bằng cho cô ấy. Nếu cả hai tiếp tục mối quan hệ đó, có thể sẽ nãy sinh thêm nhiều mâu thuẫn, điều đó chỉ khiến cô ấy đau lòng hơn mà thôi.
Kiều Duy Nhạc đưa tay vặn to loa, một bài hát của Vương Phi nhẹ nhàng vang lên.
Có đôi khi, có đôi khi
Em vẫn tin rằng tất cả đều có điểm tận cùng
Gặp lại, rời xa cũng đều có lúc
Chẳng có gì là muôn đời bất diệt
Nhưng cũng có đôi khi
Em thà rằng lựa chọn việc lưu luyến đó
Đợi đến khi phong cảnh cũng đã quen rồi
Anh sẽ tới tìm em để cùng nhau ngắm dòng nước chảy
Giọng hát truyền cảm nhưng có phần hơi chân thật của Vương Phi khiến anh luôn nhớ đến những biểu hiện của Tô Thiêm Cơ. Trên xe, anh lúc nào cũng chỉ nghe đĩa hát của ca sĩ này, lý do tại sao chỉ có ông trời mới biết.
***
Cuối cùng bố mẹ Thả Hỷ cũng về nước sau 4 năm xa nhà. Không phải là không có trường Đại Học nào mời họ nữa mà khi đã nghiên cứu khoa học đến ngang trình độ của họ, việc lựa chọn cũng chỉ là để có một môi trường nghiên cứu phù hợp mà thôi. Khi điều kiện đã tương đối, họ cảm thấy không nhất thiết phải đi nhiều nữa. Vả lại giờ họ đã có tuổi rồi, muốn được sống bên con cái, hưởng thụ niềm vui lúc tuổi già, những thứ như sự nghiệp, hoài bão dần dần cũng nhạt phai theo năm tháng.
Trước đó, Thả Hỷ cũng đã đến dọn dẹp một lượt nhà của bố mẹ. Cô còn mua thêm thức ăn và hoa quả để trong tủ lạnh. Tô Thiêm Cơ cũng chủ động qua đó giúp cô dọn dẹp, lại còn tư vấn cho Thả hỷ cả việc nên thay lại rèm cửa và vỏ ga, gối trên giường ngủ. Cửa hàng của Tô Thiêm Cơ chuyên kinh doanh chăn, ga, gối, đệm và rèm cửa. Theo lời cô ấy, chỉ cần có gu thẩm mỹ một chút, sản phẩm may đẹp và cẩn thận thì sẽ rất có lãi, vì vậy, cô chỉ lấy Thả Hỷ một ít tiền cho đủ vốn mà thôi.
Khi Thả Hỷ ra sân bay đón bố mẹ, Tô Thiêm Cơ cũng lái xe chở Thả Hỷ đi. Dù sao Thả Hỷ cũng không có xe, đi lại rất bất tiện.
“Triệu Vĩ Hàng bận à? Sao con mãi vẫn không chịu học lái xe đi mà mà phải làm phiền tới bạn thế!”, mẹ nói nhỏ với Thả Hỷ. Rõ ràng bà cũng đang hiểu lầm, cho rằng Tô Thiêm Cơ lái xe Triệu Vĩ Hàng ra sân bay đón hai người. Thả Hỷ cảm thấy có một tảng đá nặng đang đè lên trái tim mình, cô chỉ hận một nỗi không thể buông tay, để cho tảng đá ấy lập tức buông xuống.
Tô Thiêm Cơ giúp mọi người mang hành lý lên tầng rồi về luôn, mặc cho bố mẹ Thả Hỷ có mời như thế nào, cô cũng không chịu ở lại. Tô Thiêm Cơ quả thực không biết phải cư xử như thế nào với bố mẹ Thả Hỷ, nhìn bố mẹ người ta cười nói vui vẻ, cô không khỏi chạnh lòng.
Khi bố mẹ Thả Hỷ hổi về Triệu Vĩ Hàng, cô thường tìm cách lảng tránh hoặc coi như không nghe thấy. Thả Hỷ muốn đợi bố mẹ ăn cơm xong, nghỉ ngơi một chút rồi mới nói chuyện. Tuy nhiên, đến lúc ăn cơm, bố mẹ nhất định muốn cô gọi điện cho Triệu Vĩ Hàng, bảo anh qua ăn cùng. Lúc bấy giờ, Thả Hỷ mới chịu nói ra sự thật
“Bố, mẹ, con và Triệu Vĩ Hàng ly hôn rồi”
Cả bố và mẹ đều im lặng rất lâu. Một lúc sau, mẹ mới nói “Dạo này mẹ cũng cảm thấy có gì đó không ổn. Đã lâu trong điện thoại con đã không nhắc tới Triệu Vĩ Hàng, cũng không nói tới chuyện nhà chồng. Mẹ cứ nghĩ chắc hai đứa cãi có gì đó, không ngờ đã đến mức ly hôn rồi. chuyện lớn như vậy, sao con không hỏi bố mẹ một tiếng”
Bố khoác tay, ra hiệu Thả Hỷ không cần giải thích: “Con gọi điện cho Triệu Vĩ Hàng, bảo nó qua đây, bố muốn nghe nó nói trước”.
Thả Hỷ chần chừ, không muốn lấy điện thoại ra. Trong tình cảnh như thế này, nói thêm phỏng có ích gì! Hơn nữa, chỉ vì chuyện này mà tìm Triệu Vĩ Hàng, nó trái ngược hoàn toàn với thái độ dứt khoác của cô lúc chia tay, càng khiến Thả Hỷ cảm thấy khó mà nói ra được.
“Bố”, Thả Hỷ cắn môi, “Bố mẹ cứ nghỉ ngơi, điều chỉnh lại sự chênh lệch múi giờ một chút. Con sẽ liên lạc với anh ấy, lúc nào có thời gian, nhất định con sẽ bảo anh ấy tới”.
“Con không gọi thì để bố gọi. Để bố xem nó có nể mặt ông bố vợ cũ này không!”. Nói xong, ông liền bước tới giở danh bạ tìm số của Triệu Vĩ Hàng.
Thả Hỷ muốn chạy tới giật cuốn danh bạ lại nhưng cô không muốn làm điều đó. “Bố, bọn con lý hôn cũng lâu rồi, bây giờ bố tìm anh ấy cũng có làm được gì đâu”
“Bố muốn hỏi nó, cứ cho là con gái nhà này không hiểu biết, kết hôn thì tiền trám hậu tấu, ly hôn cũng lại tiền trám hậu tấu, thật là không còn coi ai ra gì nữa. Nó bằng ấy tuổi đầu rồi, cũng phải có hiểu biết một chút chứ. Chẳng lẽ nó không thể nói với bố mẹ được một câu à? Bố còn muốn hỏi nó xem nó đã có thái độ thiếu trách nhiệm với gia đình như vậy thì hai đứa kết hôn làm gì, cứ dọn đến ở cùng nhau cho xong, đỡ phiền hà”. Bố vừa nói vừa ném cuốn danh bạ xuống đất. Từ trước tới giờ, Thả Hỷ chưa từng nhìn thấy một người điềm tĩnh như bố nổi giận đến vậy.
Trách nhiệm của ai ư, nói cho cùng, đó chẳng phải là trách nhiệm của cô hay sao. Không thể trách Triệu Vĩ Hàng, anh ấy không có số điện thoại của bố mẹ cô, dù có tâm sự gì cũng không thể liên lạc với họ được. Nhưng chuyện vừa rồi cũng cho thấy cả Thả Hỷ và Triệu Vĩ Hàng đều chưa làm tròn bổn phận với bố mẹ, vì vậy cũng không thể biện minh gì cả.
“Bố, bố không cần hỏi anh ấy, kết hôn, ly hôn đều do con. Anh ấy sắp đi Tây Tạng, có khi giờ này còn đang tập ở Bắc Kinh, chắc là không thể tìm gặp được đâu”, Thả Hỷ vừa nói vừa khóc, “có chuyện gì cứ hỏi con là được, bố cứ hỏi con đi!”.
Lúc này, mẹ cũng lại gần kéo tay bố: “Ly hôn thì cũng đã ly hôn rồi, còn tìm cậu ta làm gi, ông thấy con gái mình con chưa chịu đủ ấm ức hay sao?”.
Mẹ càng nói vậy, Thả Hỷ lại càng khóc dữ hơn. Bất cứ lúc nào, bố mẹ cũng đều đứng về phía cô. Nhưng bố mẹ càng yêu thương cô, cô lại thấy mình chưa thực sự là một đứa con có hiếu, lúc nào cũng khiến bố mẹ phải phiền lòng, cũng không có gì để bố mẹ thấy tự hào về cô cả.
“Bố, mẹ, chúng con cũng không muốn như vậy, nhưng vì hoàn cảnh lúc đó, quả thực không còn cách nào khác”. Thả Hỷ nói rồi lại dừng, dừng rồi lại nói, cuối cùng cũng coi như đã kể được đại khái nguyên nhân của cuộc ly hôn.
Cuối cùng, nghĩ ngợi một hồi, Thả Hỷ lai nói tiếp: “Kết hôn, chẳng phải là chuyện của hai gia đình hay sao. Con và Triệu Vĩ Hàng lại không làm vậy. Con không hòa nhập với gia đình anh ấy, anh ấy cũng không hòa đồng với gia đình mình. Vì vậy, cơ sở mới không chắc chắn, chỉ cần gặp phải va đập là sẽ dễ dàng tan vỡ”. Thực ra, nhìn lại toàn bộ cuộc hôn nhân đã qua, phần lớn là ai sống theo kiểu người đó. Chỉ riêng tình cảm của cô là đang dần nảy nở. Khi phải nhớ lại những chi tiết đó, Thả Hỷ lại thấy đau lòng, càng đau lòng lại càng hổn loạn. Tâm trạng đó khiến cô quên cả việc kể lại những chi tiết khác.
“Bây giờ con sống ở đâu?”. Bố đã ra ngồi ở sofa, cau mày lại, không nói gì. Mẹ cũng đã bình tĩnh hơn, bây giờ họ chỉ nghĩ đến cô.
“Khu nhà của bà nội bị dỡ bỏ, con lấy tiền đền bù mua một căn hộ nhỏ khác trên đường Lãnh Đông”.
Mẹ khẽ gật đầu, kéo bố đứng dậy: “Mau ra ăn đi, con gái chuẩn bị nhiều món như thế này...”. Chuyện ly hôn coi như đã qua, cả nhà cô yên lặng ngồi ăn cơm, không ai nhắc tới nữa.
Mấy hôm sau, mẹ đến căn hộ nhỏ của Thả Hỷ, ăn bửa cơm do chính tay cô nấu rồi lại thở dài nói: “Thả Hỷ, bố mẹ không phải là không quan tâm tới con. Chỉ có đều hồi còn nhỏ bố mẹ không chăm sóc con chu đáo được, bây giờ lại cảm thấy ngại ngùng khi can thiệp quá sâu vào cuộc sống của con. Bố mẹ không nói nhiều không có nghĩa là không quan tâm. Sau này, nếu có bất cứ chuyện gì, hãy nói cho bố mẹ biết, đừng tự mình chịu đựng như thế. Con ly hôn, bố con buồn lắm, mấy hôm nay đều không ngủ được, nhưng chắc chắn cũng nguôi ngoai thôi, con đừng quá lo lắng. Con đã nói nguyên nhân ly hôn cho bố mẹ, nhưng có bao nhiêu phần trong nguyên nhân đó là do vấn đề giữa hai đứa? Mẹ đến là muốn hỏi con xem việc ly hôn là do tình thế bắt buộc hay là do con không yêu cậ ta, không muốn sống với cậu ta nữa?”
Khuôn mặt Thả hỷ lúc đó đỏ bừng lên, lúc lại tái nhợt đi. Thực ra, bị mẹ chỉ đúng chân tướng sự việc cũng không phải việc gì mất mặt, nhưng khi đối diện với mẹ, cô không biết phải giải thích rõ hơn về mọi chuyện như thế nào.
“Hai đứa còn khả năng tái hợp với nhau hay không?”. Mẹ cô cũng chỉ tiện thể hỏi như vậy vì tấm bản đồ dán trên gác xép đã chứng minh rất rõ mọi vấn đề rồi.
Thả Hỷ cúi gầm mặt xuống: “Chắc là không đâu ạ”. Một câu nói ẩn chứa bao nhiêu tâm sự.
“Trước khi đến đây...”. Mẹ bỗng trở nên ngập ngừng, rồi dường như đã hạ quyết tâm rất lớn, mẹ mới tiếp tục nói: “Mẹ đã gặp Triệu Vĩ Hàng rồi”.
“Mẹ! Mẹ tìm anh ấy làm gì, bọn con ly hôn xong, đã không còn liên hệ gì với nhau nữa rồi, sao đột nhiên mẹ lại tìm gặp anh ấy!”. Thả Hỷ vừa lo lắng vừa bực bội, ngay cả giọng cũng lạc hẳn đi, không còn giữ được bình tĩnh nữa.
Tuy nhiên, chia tay nhau càng lâu, lòng càng thầm mong trộm nhớ. Lúc chia tay, hai người không hề nói đến chuyện sau này sẽ gặp nhau như thế nào, bởi lúc đó trái tim đang dồn hết vào chuyện chia ly. Đến khi Thả Hỷ nghĩ đến chuyện này, trong lòng cô vần thầm hi vọng một ngày nào đó, hai người sẽ tình cờ gặp nhau, sẽ biết thêm thông tin về nhau, dù sao cũng đã không còn ràng buộc, chắc cũng sẽ không cảm thấy khó xử như trước nữa. Nhưng trong xã hội hiện đại, thông tin liên lạc phát triển như vậy, hai người vẫn vô cùng cách xa, vẫn bật tăm hơi. Duyên phận, nói cho cùng còn phải căn cứ xem có tấm lòng với nhau hay không.
Bây giờ, trong lòng Thả Hỷ đang đắn đo, ngốn ngang trăm mối tơ vò nhưng việc mẹ tự tìm đến nói chuyện lại là một chuyện khác.
“Bố con vốn định tự mình đi gặp Triệu Vĩ Hàng để nói chuyện. Ông ấy không thể chấp nhận cuộc ly hôn không rõ ràng như vậy, không có lý nào chuyện gì cũng vội vội vàng vàng như thế. Cuối cùng mẹ phải kiên quyết nói rằng để mẹ đi gặp cậu ấy nói chuyện trước xem sự thế nào, bố con mới chịu đồng ý.”
“Dù sao chúng con cũng đã ly hôn rồi, bố mẹ có tìm gặp nói chuyện thì cũng có thay đổi được gì?”
“Khi bố mẹ muốn đưa ra ý kiến, các con không cho bố mẹ cơ hội. Bây giờ bố mẹ chỉ đi tìm biện pháp để giải quyết vấn đề. Có rất nhiều mối quan hệ và mối liên hệ ràng buộc nhau chứ không phải chỉ nói chia tay là chia tay. Dù có chia tay rồi thì cũng không thể che giấu hết mọi vấn đề được.”
“Mẹ, tất cả những điều mẹ nói, con đều hiểu cả. Nhưng gặp Triệu Vĩ Hàng rồi, gặp người nhà anh ấy rồi thì sao nào?”
“Chẳng sao cả, cậu ấy gặp mẹ, vẫn gọi mẹ là mẹ như ngày xưa”
Thả Hỷ trợn tròn mắt, mất công đi tìm gặp người ta, vậy mà mẹ lại bị tiếng gọi đó mê hoặc. Bố mẹ Thả Hỷ, nhìn thì có vẻ là những bậc phụ huynh đầy chín chắn nhưng thực ra lại rất đơn giản trong giao tiếp xã hội. Đương nhiên, bản thân Thả Hỷ cũng đơn giản không kém.
Mẹ không nói gì thêm nữa, chỉ lấy mấy bộ áo quần mua cho Thả Hỷ ra treo lên tủ quần áo cho cô. “Lần trước con đến đón bố mẹ, hành lý vẫn chưa thi dọn nên không lấy được quần áo mua cho con ra, mấy bộ này mẹ mua cho con trước khi về nước”
“À, vâng, mẹ cứ để đấy, vài hôm nữa con mặc”. Thả Hỷ đang suy nghĩ mông lung, chẳng buồn quay ra nhìn mấy bộ quần áo.
“Thả Hỷ, con lại đây, ngồi xuống”. Mẹ bỗng trở nên rất nghiêm túc. Thả Hỷ ngoan ngoãn bước tới bên cạnh giường rồi ngồi xuống.
“Quần áo mẹ mua là đồ mùa hè, làm sao vài hôm nữa con mặc được?”
"Mẹ nói với con, mẹ đã gặp Triệu Vĩ Hàng nhưng con không hề hỏi xem, cậu ấy đã nói gì là quả thực con không để ý đến chuyện đó hay là sợ không muốn biết? Nếu con đã không muốn hỏi, mẹ cũng không nhất thiết phải nói gì nữa, chuyện của hai đứa, con tự giải quyết lấy.
Bố và mẹ bận rộn công việc nhưng không có nghĩa là bố mẹ không hiểu gì về nhân tình thế thái. Cứ cho là bố mẹ không hiểu chuyện thế hệ trẻ, nhưng sống cuộc sống vợ chồng đã mấy chục năm rồi, ít nhiều bố mẹ cũng từng có kinh nghiệm. Thả Hỷ, mẹ thấy hai đứa con nên nói chuyện với nhau thêm một lần nữa. Còn việc con có đồng ý nghe lời mẹ hay không, tự con quyết định, Mẹ về đây."
“Mẹ!” Thả Hỷ gọi khi mẹ cô đang đứng thay giày ngoài cửa. Cô muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
“Con yên tâm đi, mẹ sẽ không để bố con phải tìm gặp tận nhà cậu ấy đâu. Mẹ cũng đã phần nào hiểu rõ mọi chuyện, mặc dù nhà người ta hành động không thỏa đáng lắm nhưng con cũng có một phần trách nhiệm, bố mẹ cũng tôn trọng quyết định của con. Nhưng mẹ lại cảm thấy rằng không phải là không còn cách cứu vãn nữa.” Mẹ vỗ vào lưng Thả Hỷ nói tiếp: “Lúc nào rỗi thì về nhà ăn cơm, mẹ mới học được mấy món ăn, hương vị cũng không đến nỗi tồi đâu”.
Thả Hỷ lại gật đầu vẻ ngạc nhiên. Trước đây, mẹ có vào bếp thì cũng chỉ để pha một cốc cà phê mà thôi, mọi việc nhà, ngay cả cơm nước đều do người giúp việc làm.
“Hồi còn ở nước ngoài, mẹ muốn ăn đồ Trung Quốc, thế là phải học nấu ăn thôi. Có tuổi rồi, dường như cũng khó để thích ứng với mọi môi trường”, mẹ cô giải thích.
Tiễn mẹ ra xe, Thả Hỷ bước ra vườn hoa nhỏ của khu nhà, cô muốn suy nghĩ một chút. Lúc đó là một nhát dao cắt đứt mọi vương vấn nhưng vết thương ở phía cô vẫn còn, chẳng phải cô vẫn nuôi hy vọng hàn gắn đó hay sao. Rốt cuộc, Triệu Vĩ Hàng đã nói với mẹ những gì? Thái độ của mẹ đã không còn giận dữ như trước mà có phần hơi mâu thuẫn. Lẽ nào?! Thả Hỷ không dám nghĩ sâu thêm nữa, càng đoán mò, trong lòng cô lại càng thấp thỏm, cô sợ rằng hy vọng càng lớn thì thất vọng lại càng nhiều.
Con người quả là vô cùng phức tạp. Thả Hỷ cảm thấy tất cả mọi người xung quanh cô đều có nhiều bộ mặt khác nhau. Thậm chí cô bạn thân thiết Đinh Chỉ Túc cũng nhiều khi khiến Thả Hỷ vô cùng bất ngờ. Vì vậy, Thả Hỷ đưa tay giật mạnh mái tóc mình, không nghĩ nữa! Dù cô có ngồi đây mà nghĩ đến khi rụng hết cả tóc thì cũng chẳng có chút ý nghĩa gì.
“Thả Hỷ?”
Bỗng nhiên có tiếng của Kiều Duy Nhạc. Sau chuyện xảy ra lần trước, dường như anh ta cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp lại Thả Hỷ nên đã lâu lắm học không gặp nhau.
Thả Hỷ ngẩng đầu lên: “Lại đến làm gì vậy?”.
Thái độ lạnh nhạt của Thả Hỷ khiến Kiều Duy Nhạc hiểu ra, Thả Hỷ đã biết về mối quan hệ của anh và Tô Thiêm Cơ. Nhưng Kiều Duy Nhạc vẫn chường mặt ra để nói chuyện tiếp, không thể đã đến đây lại mất công đi về được. Kiều Duy Nhạc khẽ siết tay lại, trong lòng luôn tâm niệm một điều: ơn cứu mạng, ơn cứu mạng. Vì người anh em của mình, đừng nói là Thả Hỷ chỉ lạnh lùng với anh, thậm chí nếu cô ấy có vác dao ra đuổi, Kiều Duy Nhạc cũng phải nhẫn nhục chịu đựng.
Từ sau đêm đó, Triệu Vĩ Hàng lại dọn về ở nhà cũ của anh và Thả Hỷ. Nhìn bề ngoài, anh vẫn làm ra vẻ rất bình thản. Vĩ Hàng không hút thuốc nhiều, cũng không uống rượu nhưng anh lại gầy rộc di, tiều lụy một cách thảm hại. Anh càng ít nói, người khác lại càng lo lắng cho anh. Còn Cố Thả Hỷ lại đang sống một cách rất thoải mái. Cô ấy còn kết thêm bạn, có bao nhiêu người ủng hộ, quan tâm đến cô ấy, dường như cô ấy đang bắt đầu một cuộc sống mới. Phụ nữ đều nhẫn tâm như vậy, mỗi khi đã quyết tâm thì thật sự có thể quẳng người khác sang một bên rồi sống một cách đầy khí thế. Trong khi những người đàn ông như anh lại chẳng khác gì một kẻ lang thang, chỉ nhìn thấy những cảnh tượng thê lương mà thôi.
“Đừng nhìn anh như kẻ thù thế, anh chỉ nói một câu thôi rồi đi ngay”
“Tùy anh, muốn nói bao nhiêu câu thì nói, nhìn anh là em nghĩ đến ngay hai chữ ”vờ vĩnh“ rồi”. Thả Hỷ không thèm nể mặt anh ta, tuy nhiên, cô cũng không phải đang muốn đòi lại công bằng cho Tô Thiên Cơ. Thả Hỷ biết riêng chuyện tình cảm, người ngoài không có tư cách gì để xen vào, nhưng cô vẫn cho rằng, ít nhất thì anh ta cũng phải có thái độ chân thành, Trước đây, Thả Hỷ từng cảm động vì sự chung tình của anh ta với Ngô Hoạch, nhưng không ngờ anh ta lại còn có chuyện với Tô Thiêm Cơ, điều đó khiến Thả Hỷ nghĩ rằng mình đã bị anh ta đùa giỡn quá nhiều.
Kiều Duy Nhac ngồi xuống bên cạnh Thả Hỷ: “Anh đã nói rồi, anh không phải là thánh nhân, chỉ có đều em không chịu tin. Đàn ông là người thực tế nhất, làm sao có thể từ chối được sự ấm áp thực sự, đặc biệt là khi sự ấm áp đó có thể làm thỏa mãn lòng sĩ diện của họ”.
Thả Hỷ khẽ thở dài, cô cũng chẳng buồn đáp lại lời anh ta. Thứ tình cảm mà cho đến giờ, mỗi khi gợi lại, Tô Thiêm Cơ vẫn giàn giụa nước mắt, đối với anh ta chỉ là một sự ấm áp thực sự. Làm sao có thể so sánh, tính toán được. Chỉ có thể tự xét bản thân mình, tự cảm nhận về tấm chân tình của mình mà thôi.
“Ngày đi Tây Tạng của Triệu Vĩ Hàng đã được quyết định, cậu ấy chuyển về ở lại nhà cũ của hai người rồi”. Kiều Duy Nhạc di di chân xuống đất, vì Triệu Vĩ Hàng, phải nhũn nhặn thế nào anh cũng chịu được. “Em đến thăm cậu ấy đi, dạo này cậu ấy chẳng có việc gì, suốt ngày chỉ ngồi lỳ trong nhà, không chịu đi đâu cả”.
“Em không đi”, Thả Hỷ đứng dậy nói. Bỗng nhiên, dường như cả thế giới này đều muốn cô nhanh chóng chủ động đến tìm anh, nhưng vì thế mà cô càng lưỡng lự.
“Đi đi, anh lái xe chở em đến đó”. Kiều Duy Nhạc đứng chắn trước mặt Thả Hỷ, dường như nếu cô không đồng ý, anh ta cũng không chịu buông tha cho cô.
“Em đi thì có thể làm được gì nào, anh muốn em khuyên anh ấy đừng đi Tây Tạng à?” Thả Hỷ đành phải đứng lại.
“Em cứ đến thăm cậu ấy rồi sẽ biết phải làm gì.” Kiều Duy Nhạc cũng rất kiên quyết: “Anh hứa đây là lần cuối cùng anh đến tìm em, sau này dù có bất cứ chuyện gì, anh cũng sẽ không can dự nữa”.
Thả Hỷ nghĩ ngợi một lâu rồi quyết định lên xe của kiều Duy Nhạc, nhân cơ hội có người đến tìm, cứ đi thử một chuyến xem sao. Thả Hỷ cũng biết, nỗi mong nhớ của cô giành cho Triệu Vĩ Hàng thực ra đã lên tới đỉnh điểm, khi nào nó vỡ ào, dù chỉ có một mình cô cũng sẽ tự đi tìm anh. Trước đây, mỗi lần nghĩ tới anh, muốn tới thăm anh, cô lại không thực hiên được hoặc không dám thực hiện.
Kiều Duy Nhạc đưa Thả Hỷ đến chân cầu thang, suốt chặng đường đi, hai người không hề nói với nhau một câu nào. Chỉ đến khi Thả Hỷ sắp xuống xe, anh ta mới hỏi cô: “Em và Tô Tô thân nhau lắm à?”.
Thả Hỷ nghĩ một lát mới hiểu ra, “Tô Tô” chính là Tô Thiêm Cơ. Anh ta gọi cô ấy như vậy, rõ ràng là có sự triều mến đối với một cô bé rồi.
“Ờ, bọn em ở gần nhà nhau, vì vậy thường nấu ăn chung”.. Một mình ăn cơm vừa buồn vừa lãng phí, vì vậy, dạo này, hai cô thường tranh thủ thời gian cùng nhau nấu bữa tối.
Nhìn vẽ cô đơn của Kiều Duy Nhạc, anh ta chỉ hỏi cô một câu, như vậy đã khiến cô muốn hỏi anh ta xem hồi đó rốt cuộc vì lý do gì mà anh ta rời xa Tô thiêm Cơ. Cô cũng không biết rằng, khi nhìn thấy Kiều Duy Nhạc như thế này, trái tim Tô Thiêm Cơ có mềm yếu hơn không. Nhớ đến và nhắc đến dường như là cách biểu đạt của sự nhớ nhung. Một câu miêu tả sơ lượt như vậy cũng đủ làm người khác có thể hiểu và thông cảm cho Kiều Duy Nhạc.
Kiều Duy Nhạc khẽ đẩy Thả Hỷ một cái: “Thôi, mau lên đi”. Nhìn thấy Thả Hỷ đi lên lầu, kiều Duy Nhạc mới lái xe đi. Hy vọng sự cố gắng lần này có thể công đức vẹn toàn, phổ độ chúng sinh nhưng lại không phổ độ được bản thân mình. Năm đó, vì lý do gì mà cãi nhau với Tô Thiêm Cơ, Kiều Duy Nhạc cũng quên rồi. Anh chỉ nhớ sau trận cãi nhau kịch liệt ấy, anh đã đuổi cô ấy đi. Cô ấy cũng đã thu dọn hành lý rồi bỏ đi thật, từ đó đến nay không hề quay lại.
Lúc đầu, anh vẫn cho rằng cô ấy sẽ quay lại. Người nào yêu ít hơn thường có nhiều lòng tin hơn. Đến khi biết mình phải đi tìm cô ấy, anh lại cảm thấy vô cùng mù mịt, không biết đến nơi đâu để tìm cô. Nếu nhất định phải tìm bằng được, cũng không phải là không có cách. Tuy nhiên, anh lại không muốn tìm nữa. Hiểu về cô ấy ít như vậy, quan tâm tới cô ấy ít như vậy quả thực là không công bằng cho cô ấy. Nếu cả hai tiếp tục mối quan hệ đó, có thể sẽ nãy sinh thêm nhiều mâu thuẫn, điều đó chỉ khiến cô ấy đau lòng hơn mà thôi.
Kiều Duy Nhạc đưa tay vặn to loa, một bài hát của Vương Phi nhẹ nhàng vang lên.
Có đôi khi, có đôi khi
Em vẫn tin rằng tất cả đều có điểm tận cùng
Gặp lại, rời xa cũng đều có lúc
Chẳng có gì là muôn đời bất diệt
Nhưng cũng có đôi khi
Em thà rằng lựa chọn việc lưu luyến đó
Đợi đến khi phong cảnh cũng đã quen rồi
Anh sẽ tới tìm em để cùng nhau ngắm dòng nước chảy
Giọng hát truyền cảm nhưng có phần hơi chân thật của Vương Phi khiến anh luôn nhớ đến những biểu hiện của Tô Thiêm Cơ. Trên xe, anh lúc nào cũng chỉ nghe đĩa hát của ca sĩ này, lý do tại sao chỉ có ông trời mới biết.