-
Chương 40: Quần chúng ăn dưa hóng chuyện
Ngày thứ hai của Bạc Thiềm Ngọc Hoa Yến, đề tài sốt dẻo nhất lại không phải là giao lưu thuật pháp giữa các tông môn. Nhóm trụ cột của Huyền môn vừa lệnh cho đệ tử nhà mình ra sân diễn luyện, vừa ném ánh mắt hữu ý lẫn vô ý về phía Thiên Cù Tử.
Nghe nói đêm qua Ma tôn bất chấp nguy hiểm lẻn vào núi Dung Thiên, chỉ để cầu một đêm xuân phong với vị chưởng viện này.
Nhưng dường như là bởi vì mâu thuẫn ai trên ai dưới, hai người lại ra tay đánh nhau. Mà Hề chưởng viện không thể nghi ngờ đã chiếm chiếu trên rồi, nên cái quỳ của Ma tôn khi ấy, hiển nhiên chứa đầy thâm ý đó nha.
Mức độ nóng sốt của chuyện này vượt qua cả chuyện Húc Họa từng bị vây hãm ở Ma tộc lúc trước. Quần chúng bàn tán say sưa, rất nhanh chỉnh sửa cho ra lò nhiều phiên bản khác nhau. Trong đó có một bản tương đối đáng tin cậy, Ma tôn phái thuộc hạ tới phô bày quan hệ riêng giữa mình và Khôi thủ Họa Thành, nguyên do là vì hờn dỗi với Hề chưởng viện, muốn kích thích cơn ghen của Hề chưởng viện.
Cho nên, lần này Hề chưởng viện cố tình gửi thiệp mời cho Khôi thủ Húc Họa, mục đích chính là muốn thị uy với nàng, răn đe kêu nàng rời xa Ma tôn của mình chẳng? Vậy còn Hạ Chi Lan là thế nào? Không đúng, không đúng, sót mất một nhân vật rồi!
Quần chúng ăn dưa hóng chuyện tiếp tục biên soạn lại cốt truyện.
… Húc Họa ngồi trong bữa tiệc cũng nghe được mấy phiên bản, nhưng nàng thật sự nuốt không trôi mớ dưa này… trong dưa có trộn lẫn Hạc Đỉnh Hồng* đấy!
*Chất kịch độc thời xưa hay dùng để giết người.
Giữa nàng và Thiên Cù Tử bị cản bởi Hạ Chi Lan, nhất cử nhất động lại bị tất cả mọi người nhìn chằm chằm, cho nên muốn nói chuyện cũng khó.
Người đứng giữa trung tâm cơn bão lời đồn có thể nói là cực kỳ hút mắt đấy.
Bên cạnh Thiên Cù Tử, Tái Sương Quy cố hết sức duy trì sắc mặt bình thường, trong khi đáy lòng đã đen thùi lùi từ lâu. Thiên Cù Tử ngược lại vẫn vững như bàn thạch, chỉ ngẫu nhiên dùng đuôi mắt đảo qua người ngồi cách mình một chỗ, không hề sợ cử chỉ này càng thêm khiến bản thân thành mục tiêu của vạn ánh mắt.
Thế rồi một tiếng nói bỗng nhiên vang lên, có ai đó vừa đứng lên phá vỡ bầu không khí hài hòa của bữa tiệc, “Tiệc rượu hôm nay vốn nhằm để các tông phái Huyền môn giao lưu thuật pháp, học hỏi thêm từ các chuyên gia về sở trường khác. Không biết Khôi thủ Họa Thành chuẩn bị chia sẻ loại công pháp nào, vì sao vẫn chưa trình ra để chúng ta được mở tầm mắt vậy?”
Lời lẽ của người này mang theo mấy phần bất thiện, đám đông nhìn sang, nhanh chóng nhận ra là cung chủ Bốc Thiên cung – Quý Cao Ca.
Y mở miệng khiêu khích cũng chẳng có gì lạ. Bốc Thiên cung lấy công phu bói toán xem quẻ làm trọng, bởi vì khá được bách tính thế gian tôn sùng nên bọn họ có thể xem là đại gia về tiền tài. Xưa nay ngoại trừ Khí tông, giàu có nhất chính là tu sĩ của Quái tông*, vì vậy Bốc Thiên cung luôn hành sự rất tùy ý. Yến hội long trọng bậc nhất Huyền môn kỳ này lại có Ma khôi tham dự, Quý Cao Ca vốn bất mãn ngay từ đầu, chịu đựng đến lúc này mới phát tác tính ra cũng đã xem chừng mặt mũi của Âm Dương viện lắm rồi.
*Quái tông: Quái trong bát quái, có nghĩ là quẻ bói.
Thiên Cù Tử hơi sa sầm sắc mặt, đang muốn lên tiếng thì Húc Họa lại mỉm cười đáp: “Ta đã nhận lời mời của Hề chưởng viện, đương nhiên là có chuẩn bị mà đến. Vốn tưởng rằng bí thuật của Huyền môn đặc sắc lắm, cho nên nhất thời không dám bêu xấu, nhưng bây giờ nhìn qua…” Nàng xòe quạt xếp ra che miệng cười khẽ.
Những người còn lại đều biến sắc… có ý gì hả?!
Quý Cao Ca trầm giọng hỏi: “Lời ấy của Khôi thủ là ám chỉ bí thuật của chúng ta thô lậu nông cạn, khiến Khôi thủ thấy vọng hay sao?”
Cả Tái Sương Quy cũng phải nói: “Xin Khôi thủ cẩn thận lời lẽ.”
Ở chốn đông người, xung quanh đều là mèo, chuột cảnh* như ngươi không biết xun xoe lấy lòng mèo thì thôi chớ, ngoan ngoãn một chút sẽ chết à?!
*Từ gốc là hamster
Nhưng hai chữ ‘ngoan ngoãn’ này có thể áp dụng lên người Húc Họa sao? Nàng khép quạt xếp lại, “Đâu có đâu có, lần này chư vị chuẩn bị kỹ càng để giao lưu thuật pháp, làm sao có thể dùng bốn chữ thô lậu nông cạn để hình dung được. Nếu như thật sự muốn tìm từ, e rằng phải là… khó coi thì đúng hơn.”
Đám đông kinh ngạc… vị Khôi thủ Ma khôi này dám ở ngay trước mặt bọn họ khiêu khích Huyền môn kìa!
Thiên Cù Tử thật sự muốn vỗ trán cái *bốp*, nhưng tay bị băng dày cộm nên không dễ động đậy tí nào. Chỉ có Tịnh Vô Nê vẫn được xem là bình tĩnh… bởi ông quá biết, vị Khôi thủ Họa Thành này trước giờ luôn là dạng thu thút tai họa vào người mà chẳng phải sao?
Xưa nay giao lưu thuật pháp ở Bạc Thiềm Ngọc Hoa Yến đều dựa vào nổi phồng khen ngợi lẫn nhau mà kết thúc, cho nên bầu không khí luôn rất vui vẻ hòa thuận. Nhưng năm nay lại khác, đầu tiên là có người nhảy ra nghi ngờ tư cách tham dự của Họa Thành, sau đó đại diện Họa Thành nhảy ra mỉa mai khiêu khích lại, không khí liền trở nên kỳ quái.
Quý Cao Ca hỏi: “Là người đứng đầu một tộc thì phải có trách nhiệm với lời nói của mình. Thuật pháp Bốc Thiên cung ta đưa tới để giao lưu lần này có chỗ nào không ổn mà bị Khôi thủ khinh thường đến mức đó?”
Húc Họa thoáng nhìn về phía Thiên Cù Tử rồi cao giọng nói: “Nếu đã nhận lời mời nhiệt tình của Hề chưởng viện, vậy bổn tọa cũng không ngại chỉ điểm cho ngươi một hai chỗ.”
Thiên Cù Tử im lặng, giờ muốn ngăn cản cũng không kịp rồi… Cảm ơn nha, lần trước nàng ra tay chỉ điểm chính là khiến danh tiếng đại đệ tử Yến Trần Âm của trưởng lão Âm Dương viện đi đời nhà ma, lần này muốn mang tai họa cho cả Huyền môn luôn hay sao vậy!
Húc Họa đi tới bên cạnh thiếu cung chủ Quý Lâm Phong của Bốc Thiên cung, lần giao lưu pháp thuật này của Bốc Thiên cung do y đảm nhiệm – Kính Quái thuật*. Quái tu dùng kính làm mắt, thể hiện nội dung của quẻ qua mặt kính.
*Thuật dùng kính bói quẻ
Quái thuật này tuy có khả năng nghe ngóng tốt, có vẻ đáng sợ, nhưng thật ra cũng chẳng chính xác lắm, chưa kể chỉ tìm hiểu được trong một đoạn thời gian ngắn ngủn, lại tiêu hao nhiều sức lực.
Húc Họa đi đến trước mặt kính, không nói không rằng cầm bút sửa khẩu quyết tám câu chín mươi chữ của y thành chỉ ba câu mười sáu chữ. Sau đó nàng nghiêng đầu ngắm nghía, dường như vẫn chưa hài lòng lắm, nhưng hiển nhiên cũng không muốn hao tổn tâm trí thêm cho đám người Quái tu này, cho nên quăng bút đi, “Rồi đó, tạm dùng đi.”
Cái, cái gì?!
Đám đông kinh hãi. Phải biết là mỗi kỳ giao lưu thuật pháp, vì phải thể hiện ở trước mặt toàn bộ anh tài Huyền môn, các đại tông môn sẽ không đưa ra tuyệt chiêu bí truyền, nhưng cũng nhất định chuẩn bị một chiêu kha khá để thể hiện thực lực của mình.
Thuật bói kính này của Bốc Thiên cung chính là một trong những chiêu như thế. Mặc dù không được tính là tuyệt học, nhưng nó cũng là một chiêu ảo diệu, và chú pháp chín mươi chữ của nó nhất định đã được trải qua nhiều lần tinh giản rồi. Nếu là lược bỏ vài chữ thì còn có thể xem là tông môn bọn họ xem xét không chu toàn. Nhưng cắt xén một hơi từ chín mươi chữ xuống chỉ còn mười sáu chữ thì e rằng không phải là chỉ điểm Bốc Thiên cung nữa, rõ ràng là muốn vả vào mặt của Huyền môn còn gì!
Quý Cao Ca gần như trợn trừng hai mắt, lập tức quát: “Không thể nào. Ngươi sửa đổi thế này đương nhiên sẽ đòi hỏi tu vi sử dụng thuật khác… trong khi đó pháp quyết của bọn ta…”
Y muốn tranh luận, nhưng Húc Họa là người biết giữ thể diện cho người khác sao? Nàng ngắt lời y ngay: “Sẽ không, bằng không bổn tọa sửa làm gì?”
Quý Cao Ca run run tay phải, xưa nay y mắt cao hơn đầu, làm việc ngang tàng, nhưng hôm nay bỗng nhiên có chút hối hận. Sớm biết vậy y đã chẳng nên mở miệng khiêu khích nữ ma đầu này làm gì. Nếu ả không nói dối, e rằng Bốc Thiên cung sẽ biến thành trò cười mất thôi.
Ở bên cạnh, Quý Lâm Phong nhanh chóng theo pháp quyết của Húc Họa bói toán lần nữa, quả nhiên, ngoại trừ tốc độ nhanh hơn hẳn, hiệu quả của pháp quyết hoàn toàn không đổi.
Muối mặt!!
Muối mặt quá đi thôi!!!
Các chưởng viện Cửu Uyên tự động che mắt, chỉ có trai chủ Tảo Tuyết trai là Doãn Tụ Duyên nhìn ra ngay, lập tức lấy ra thuật pháp của tông môn mình để đại đệ tử Doãn Như Văn bước ra diễn luyện.
Húc Họa chỉ liếc qua một lần rồi khẽ lắc đầu, đổi pháp quyết mười một câu gồm một trăm lẻ bốn chữ của họ thành bốn câu ba mươi hai chữ.
Chưởng viện chín nhánh và ba mươi sáu vị trưởng lão trao đổi ánh mắt với nhau, nếu lúc trước tâm trạng của họ là không vui vì Huyền môn bị khinh thường, thì bây giờ đã chuyển thành nghiêm túc… vị Khôi thủ Họa Thành này có khả năng lý giải về đạo vượt xa người của Huyền môn.
Phải biết rằng pháp chú chính là sự hòa hợp giữa văn tự và thiên đạo, mượn sức mạnh của thiên đạo hóa văn tự thành pháp thuật.
Văn tự càng phù hợp thì hiệu quả của pháp quyết càng cao, thời gian thi thuật cũng càng ngắn hơn. Có thể nói tinh giản pháp quyết chính là mục đích mà tất cả tu sĩ đều dùng cả đời theo đuổi. Thiên đạo thâm sâu khó hiểu, và văn tự chính là hạt cát trong biển, phải mất bao nhiêu thời gian mới có thể hiểu được một hai huyền cơ trong đó chứ?
Mà Khôi thủ Họa Thành chỉ mới chừng năm trăm tuổi, làm sao có thể đạt tới cảnh giới này?
Bốn phía không ai nói chuyện, trai chủ Tảo Tuyết Trai vui vẻ ra mặt, lại nhanh chóng để Doãn Như Văn lấy pháp quyết tuyệt học của Trấn Hồn Linh ra diễn luyện một lần.
À, cái này thì hơi khó hơn một chút, tuyệt học tông môn dù gì cũng đã trải qua vài thế hệ tỉ mỉ cải tiến không ngừng mà.
Húc Họa nghe xong, nhắm mắt suy nghĩ một hồi rồi vung bút rút ngắn khẩu quyết của bọn họ được một phần ba. Nàng gác bút, hơi ủ rũ nói: “Dùng tạm như vậy trước đi.”
Doãn Tụ Duyên lập tức hỏi: “Xin hỏi Khôi thủ, nếu muốn đạt tới mức Khôi thủ hoàn toàn hài lòng thì còn có thể rút ngắn được bao nhiêu nữa?”
Húc Họa hơi nheo mắt, đáp: “Rất khó nói. Pháp chú ta tạo ra năm ngoái, năm nay đã cảm thấy dài dòng. Huống chi sự thâm sâu của đạo là vô cùng tận, làm gì có công pháp hoàn mỹ chứ?”
Nàng vừa dứt lời, tất cả người nghe đều sôi sục trong lòng!
Độ dài ngắn của pháp quyết có ảnh hưởng trực tiếp đến tốc độ thi triển thuật. Mà tu sĩ giao thủ với nhau, thi thuật nhanh hay chậm tương đương với thành bại hay sống chết. Cơ duyên hiếm có như vậy, chẳng lẽ còn muốn làm đầu ngỗ ngang ngược rồi bỏ lỡ hay sao?
Vì vậy, sau đó các tông chủ còn lại liền rối rít lấy ra pháp chú cần cải tiến nhất của môn phái mình ra, hăng hái bước lên biễu diễn. Lần này không còn là mấy chiêu trình diễn cho có lệ nữa, phần lớn đều là tuyệt học trong phái, đã trải qua mấy chục đời lưu truyền, thậm chí là tâm huyết mấy trăm đời của tinh anh Huyền môn, muốn cải tiến thêm nữa thật sự không hề dễ.
Nhưng cho dù chỉ giảm bớt được một hai chữ cũng đã thêm phần thắng cực lớn rồi, ai không đỏ mắt thèm thuồng chứ?!
Cho nên trong nhất thời Húc Họa liền bị vây kín. Đám đông nhặng xị cả lên, có người mở miệng khiêu khích, có người thật sự muốn thỉnh giáo, nhưng bất kể thế nào thì đều lấy ra tuyệt học mình cất giữ bấy lâu.
Chín chưởng viện Cửu Uyên liếc mắt nhìn nhau, thật sự không biết nên khóc hay cười nữa.
Mà trong mắt mấy vị đại trưởng lão lại đồng loạt lộ ra vẻ kỳ dị… vị Khôi thủ Ma khôi này rốt cuộc có lai lịch thế nào?
Bất kể bọn họ nghĩ gì, dù gì bây giờ cũng chẳng ai rảnh rỗi bận tâm tư cách dự yến của Họa Thành nữa… bọn họ đều bận tranh đoạt cơ hội nói chuyện với Húc Họa kia kìa, còn ai lo lắng vấn đề này chứ?!
Hề chưởng viện vẫn ngồi ngay ngắn tại vị trí của mình, mấy vị đại trưởng lão đã vài lần lên tiếng thuyết phục nhưng vẫn không mời được đám tông chủ đang sốt ruột thỉnh giáo kia trở về chỗ của họ.
Xem ra hôm nay không còn làm gì khác được rồi…
Xung quanh đều là tiếng tranh chấp ầm ĩ, chỉ có khi Húc Họa nói chuyện thì mới được yên tĩnh trong khoảnh khắc.
Nhưng ngay sau đó lại là các trận tranh đoạt kịch liệt nối tiếp nhau, hết lần này tới lần khác.
Mà Húc Họa lại là dạng vô tư, nàng vốn hiếu học, thích tìm hiểu những khẩu quyết thuật pháp chưa từng được gặp, hơn nữa miệng lại luôn nhanh hơn não, chưa kịp từ chối thì đã đặt bút chỉnh sửa xong, giống như là một thói quen đáng sợ vậy.
Đương nhiên rồi, nàng ngây ngốc trên mặt trăng mấy vạn năm, sau đó lại trải qua hai nghìn năm ở cửa sông Nhược Thủy, lúc buồn không mày mò mấy thứ đạo trời thâm sâu với sáng tạo khẩu quyết tâm pháp thì còn làm gì? Để mặc bản thân chán chết à?
Có điều chơi cùng một trò quá lâu thật ra sẽ thành nhàm. Thời gian đầu nàng còn tràn đầy phấn khởi, về sau liền cạn sạch hứng thú. Cho nên bây giờ nàng cũng chỉ nhìn một chút, thuận miệng sửa đổi vài chỗ thôi.
Tùy tiện sửa đổi vẫn có thể tăng hiệu quả vượt bậc, dù là hai ba đời tông chủ đồng tâm hiệp lực cải tiến cũng chưa chắc có thể đạt được kết quả giống vậy đâu.
Khả năng vô tưởng như thế làm sao không khiến người ta động tâm cơ chứ?!
Thấy thời gian dần dần trôi qua mà cuộc tranh đoạt vẫn không có dấu hiệu ngừng, Thiên Cù Tử đứng dậy, Tái Sương Quy lắc đầu ra hiệu với chàng rằng bây giờ số lời đồn chàng vướng vào đã đủ nhiều rồi, không được vọng động nữa. Song chàng vẫn bước lên, khởi động trận pháp bảo hộ của núi Dung Thiên, con ngọc thiềm* bằng bạc mỗi người buộc phải đeo bên người đi tham dự Bạc Thiềm Ngọc Hoa Yến bỗng lóe sáng, sau đó toàn bộ chư vị tông chủ và chưởng môn đều bị buộc trở về chỗ ngồi của mình.
*Tượng cóc ngậm ngọc
Trán Húc Họa đã mướt mồ hôi, tiểu ác ma cầm quạt xếp của nàng ra sức quạt mát cho sư phụ nhà mình.
Giọng truyền âm rõ ràng từng chữ một của Tái Sương Quy xộc thẳng vào tai mọi người: “Giao lưu thuật pháp hôm nay dừng ở đây, mời chư vị chưởng môn trở về nghỉ ngơi.”
Ông vừa dứt lời, lập tức có người cao giọng phản đối: “Đại trưởng lão, chúng ta không hề mệt, hiếm hoi lắm mới có cơ hội như hôm nay, chúng ta hy vọng được trò chuyện với Khôi thủ Họa Thành thêm vài câu.”
Một người khác liền phụ họa: “Đúng thế! Cái gì cũng phải có thứ tự trước sau, rõ ràng là tới phiên bên ta diễn luyện thuật pháp, vậy mà lại bị người khác giành trước. Cửu Uyên không thể nặng bên này nhẹ bên kia như vậy!”
Bốn phía lại nhao nhao cả lên, hiển nhiên những người chưa thể chen chân xí phần được Húc Họa chỉ điểm đều hết sức bất mãn. Tái Sương Quy giận tái mặt, “Trưởng tộc cũng là khách quý của Cửu Uyên như chư vị, không nên bị quấy rầy như thế, vẫn xin các vị đạo hữu thứ lỗi.” Dứt lời ông ra hiệu bảo Húc Họa rời buổi tiệc trước.
Húc Họa đứng dậy, không nói không rằng dẫn tiểu ác ma rời khỏi sảnh tiệc.
Trở lại uyển cư dành cho khách, tiểu ác ma vẫn còn đeo cặp mặt sáng long lanh nhìn Húc Họa, vừa nắn bóp vai cho nàng vừa nói: “Sư tôn, người lợi hại thật, bỏ xa mẹ ta… á, bỏ xa cả Nhiếp Hồng Thường!”
Húc Họa hừ mũi, “Bớt nói nhảm đi, rót cho ta cốc nước.”
Tiểu ác ma lập tức tót ra ngoài lấy nước, nhưng vừa mới mở cửa lại đụng phải một cái đầu sáng bóng. Nó không khỏi nhìn đối phương chằm chằm, hỏi: “Ngươi là ai?”
Người bên ngoài chắp tay trước ngược, cúi chào nói: “Tiểu thí chủ, ta là Bất Động Bồ Đề, chưởng viện Phật tông của Cửu Uyên, đến đây xin tiếp kiến Khôi thủ Họa Thành.”
Thằng nhóc lập tức quay đầu gọi với vào trong phòng: “Sư tôn, có một gã hòa thượng đầu trọc tìm người này!”
Húc Họa nghe mà muốn lên cơn đau tim, “Cái gì mà đại hòa thượng đầu trọc hả, đây là cách ngươi gọi người khác sao? Quá vô lễ!”
Bỉ khiển trách, tiểu ác ma gãi gãi đầu, lập tức thay đổi thái độ, cung kính nói: “Ừm, thưa ngài lừa trụi lông, mời ngài vào trong.”
Nghe nói đêm qua Ma tôn bất chấp nguy hiểm lẻn vào núi Dung Thiên, chỉ để cầu một đêm xuân phong với vị chưởng viện này.
Nhưng dường như là bởi vì mâu thuẫn ai trên ai dưới, hai người lại ra tay đánh nhau. Mà Hề chưởng viện không thể nghi ngờ đã chiếm chiếu trên rồi, nên cái quỳ của Ma tôn khi ấy, hiển nhiên chứa đầy thâm ý đó nha.
Mức độ nóng sốt của chuyện này vượt qua cả chuyện Húc Họa từng bị vây hãm ở Ma tộc lúc trước. Quần chúng bàn tán say sưa, rất nhanh chỉnh sửa cho ra lò nhiều phiên bản khác nhau. Trong đó có một bản tương đối đáng tin cậy, Ma tôn phái thuộc hạ tới phô bày quan hệ riêng giữa mình và Khôi thủ Họa Thành, nguyên do là vì hờn dỗi với Hề chưởng viện, muốn kích thích cơn ghen của Hề chưởng viện.
Cho nên, lần này Hề chưởng viện cố tình gửi thiệp mời cho Khôi thủ Húc Họa, mục đích chính là muốn thị uy với nàng, răn đe kêu nàng rời xa Ma tôn của mình chẳng? Vậy còn Hạ Chi Lan là thế nào? Không đúng, không đúng, sót mất một nhân vật rồi!
Quần chúng ăn dưa hóng chuyện tiếp tục biên soạn lại cốt truyện.
… Húc Họa ngồi trong bữa tiệc cũng nghe được mấy phiên bản, nhưng nàng thật sự nuốt không trôi mớ dưa này… trong dưa có trộn lẫn Hạc Đỉnh Hồng* đấy!
*Chất kịch độc thời xưa hay dùng để giết người.
Giữa nàng và Thiên Cù Tử bị cản bởi Hạ Chi Lan, nhất cử nhất động lại bị tất cả mọi người nhìn chằm chằm, cho nên muốn nói chuyện cũng khó.
Người đứng giữa trung tâm cơn bão lời đồn có thể nói là cực kỳ hút mắt đấy.
Bên cạnh Thiên Cù Tử, Tái Sương Quy cố hết sức duy trì sắc mặt bình thường, trong khi đáy lòng đã đen thùi lùi từ lâu. Thiên Cù Tử ngược lại vẫn vững như bàn thạch, chỉ ngẫu nhiên dùng đuôi mắt đảo qua người ngồi cách mình một chỗ, không hề sợ cử chỉ này càng thêm khiến bản thân thành mục tiêu của vạn ánh mắt.
Thế rồi một tiếng nói bỗng nhiên vang lên, có ai đó vừa đứng lên phá vỡ bầu không khí hài hòa của bữa tiệc, “Tiệc rượu hôm nay vốn nhằm để các tông phái Huyền môn giao lưu thuật pháp, học hỏi thêm từ các chuyên gia về sở trường khác. Không biết Khôi thủ Họa Thành chuẩn bị chia sẻ loại công pháp nào, vì sao vẫn chưa trình ra để chúng ta được mở tầm mắt vậy?”
Lời lẽ của người này mang theo mấy phần bất thiện, đám đông nhìn sang, nhanh chóng nhận ra là cung chủ Bốc Thiên cung – Quý Cao Ca.
Y mở miệng khiêu khích cũng chẳng có gì lạ. Bốc Thiên cung lấy công phu bói toán xem quẻ làm trọng, bởi vì khá được bách tính thế gian tôn sùng nên bọn họ có thể xem là đại gia về tiền tài. Xưa nay ngoại trừ Khí tông, giàu có nhất chính là tu sĩ của Quái tông*, vì vậy Bốc Thiên cung luôn hành sự rất tùy ý. Yến hội long trọng bậc nhất Huyền môn kỳ này lại có Ma khôi tham dự, Quý Cao Ca vốn bất mãn ngay từ đầu, chịu đựng đến lúc này mới phát tác tính ra cũng đã xem chừng mặt mũi của Âm Dương viện lắm rồi.
*Quái tông: Quái trong bát quái, có nghĩ là quẻ bói.
Thiên Cù Tử hơi sa sầm sắc mặt, đang muốn lên tiếng thì Húc Họa lại mỉm cười đáp: “Ta đã nhận lời mời của Hề chưởng viện, đương nhiên là có chuẩn bị mà đến. Vốn tưởng rằng bí thuật của Huyền môn đặc sắc lắm, cho nên nhất thời không dám bêu xấu, nhưng bây giờ nhìn qua…” Nàng xòe quạt xếp ra che miệng cười khẽ.
Những người còn lại đều biến sắc… có ý gì hả?!
Quý Cao Ca trầm giọng hỏi: “Lời ấy của Khôi thủ là ám chỉ bí thuật của chúng ta thô lậu nông cạn, khiến Khôi thủ thấy vọng hay sao?”
Cả Tái Sương Quy cũng phải nói: “Xin Khôi thủ cẩn thận lời lẽ.”
Ở chốn đông người, xung quanh đều là mèo, chuột cảnh* như ngươi không biết xun xoe lấy lòng mèo thì thôi chớ, ngoan ngoãn một chút sẽ chết à?!
*Từ gốc là hamster
Nhưng hai chữ ‘ngoan ngoãn’ này có thể áp dụng lên người Húc Họa sao? Nàng khép quạt xếp lại, “Đâu có đâu có, lần này chư vị chuẩn bị kỹ càng để giao lưu thuật pháp, làm sao có thể dùng bốn chữ thô lậu nông cạn để hình dung được. Nếu như thật sự muốn tìm từ, e rằng phải là… khó coi thì đúng hơn.”
Đám đông kinh ngạc… vị Khôi thủ Ma khôi này dám ở ngay trước mặt bọn họ khiêu khích Huyền môn kìa!
Thiên Cù Tử thật sự muốn vỗ trán cái *bốp*, nhưng tay bị băng dày cộm nên không dễ động đậy tí nào. Chỉ có Tịnh Vô Nê vẫn được xem là bình tĩnh… bởi ông quá biết, vị Khôi thủ Họa Thành này trước giờ luôn là dạng thu thút tai họa vào người mà chẳng phải sao?
Xưa nay giao lưu thuật pháp ở Bạc Thiềm Ngọc Hoa Yến đều dựa vào nổi phồng khen ngợi lẫn nhau mà kết thúc, cho nên bầu không khí luôn rất vui vẻ hòa thuận. Nhưng năm nay lại khác, đầu tiên là có người nhảy ra nghi ngờ tư cách tham dự của Họa Thành, sau đó đại diện Họa Thành nhảy ra mỉa mai khiêu khích lại, không khí liền trở nên kỳ quái.
Quý Cao Ca hỏi: “Là người đứng đầu một tộc thì phải có trách nhiệm với lời nói của mình. Thuật pháp Bốc Thiên cung ta đưa tới để giao lưu lần này có chỗ nào không ổn mà bị Khôi thủ khinh thường đến mức đó?”
Húc Họa thoáng nhìn về phía Thiên Cù Tử rồi cao giọng nói: “Nếu đã nhận lời mời nhiệt tình của Hề chưởng viện, vậy bổn tọa cũng không ngại chỉ điểm cho ngươi một hai chỗ.”
Thiên Cù Tử im lặng, giờ muốn ngăn cản cũng không kịp rồi… Cảm ơn nha, lần trước nàng ra tay chỉ điểm chính là khiến danh tiếng đại đệ tử Yến Trần Âm của trưởng lão Âm Dương viện đi đời nhà ma, lần này muốn mang tai họa cho cả Huyền môn luôn hay sao vậy!
Húc Họa đi tới bên cạnh thiếu cung chủ Quý Lâm Phong của Bốc Thiên cung, lần giao lưu pháp thuật này của Bốc Thiên cung do y đảm nhiệm – Kính Quái thuật*. Quái tu dùng kính làm mắt, thể hiện nội dung của quẻ qua mặt kính.
*Thuật dùng kính bói quẻ
Quái thuật này tuy có khả năng nghe ngóng tốt, có vẻ đáng sợ, nhưng thật ra cũng chẳng chính xác lắm, chưa kể chỉ tìm hiểu được trong một đoạn thời gian ngắn ngủn, lại tiêu hao nhiều sức lực.
Húc Họa đi đến trước mặt kính, không nói không rằng cầm bút sửa khẩu quyết tám câu chín mươi chữ của y thành chỉ ba câu mười sáu chữ. Sau đó nàng nghiêng đầu ngắm nghía, dường như vẫn chưa hài lòng lắm, nhưng hiển nhiên cũng không muốn hao tổn tâm trí thêm cho đám người Quái tu này, cho nên quăng bút đi, “Rồi đó, tạm dùng đi.”
Cái, cái gì?!
Đám đông kinh hãi. Phải biết là mỗi kỳ giao lưu thuật pháp, vì phải thể hiện ở trước mặt toàn bộ anh tài Huyền môn, các đại tông môn sẽ không đưa ra tuyệt chiêu bí truyền, nhưng cũng nhất định chuẩn bị một chiêu kha khá để thể hiện thực lực của mình.
Thuật bói kính này của Bốc Thiên cung chính là một trong những chiêu như thế. Mặc dù không được tính là tuyệt học, nhưng nó cũng là một chiêu ảo diệu, và chú pháp chín mươi chữ của nó nhất định đã được trải qua nhiều lần tinh giản rồi. Nếu là lược bỏ vài chữ thì còn có thể xem là tông môn bọn họ xem xét không chu toàn. Nhưng cắt xén một hơi từ chín mươi chữ xuống chỉ còn mười sáu chữ thì e rằng không phải là chỉ điểm Bốc Thiên cung nữa, rõ ràng là muốn vả vào mặt của Huyền môn còn gì!
Quý Cao Ca gần như trợn trừng hai mắt, lập tức quát: “Không thể nào. Ngươi sửa đổi thế này đương nhiên sẽ đòi hỏi tu vi sử dụng thuật khác… trong khi đó pháp quyết của bọn ta…”
Y muốn tranh luận, nhưng Húc Họa là người biết giữ thể diện cho người khác sao? Nàng ngắt lời y ngay: “Sẽ không, bằng không bổn tọa sửa làm gì?”
Quý Cao Ca run run tay phải, xưa nay y mắt cao hơn đầu, làm việc ngang tàng, nhưng hôm nay bỗng nhiên có chút hối hận. Sớm biết vậy y đã chẳng nên mở miệng khiêu khích nữ ma đầu này làm gì. Nếu ả không nói dối, e rằng Bốc Thiên cung sẽ biến thành trò cười mất thôi.
Ở bên cạnh, Quý Lâm Phong nhanh chóng theo pháp quyết của Húc Họa bói toán lần nữa, quả nhiên, ngoại trừ tốc độ nhanh hơn hẳn, hiệu quả của pháp quyết hoàn toàn không đổi.
Muối mặt!!
Muối mặt quá đi thôi!!!
Các chưởng viện Cửu Uyên tự động che mắt, chỉ có trai chủ Tảo Tuyết trai là Doãn Tụ Duyên nhìn ra ngay, lập tức lấy ra thuật pháp của tông môn mình để đại đệ tử Doãn Như Văn bước ra diễn luyện.
Húc Họa chỉ liếc qua một lần rồi khẽ lắc đầu, đổi pháp quyết mười một câu gồm một trăm lẻ bốn chữ của họ thành bốn câu ba mươi hai chữ.
Chưởng viện chín nhánh và ba mươi sáu vị trưởng lão trao đổi ánh mắt với nhau, nếu lúc trước tâm trạng của họ là không vui vì Huyền môn bị khinh thường, thì bây giờ đã chuyển thành nghiêm túc… vị Khôi thủ Họa Thành này có khả năng lý giải về đạo vượt xa người của Huyền môn.
Phải biết rằng pháp chú chính là sự hòa hợp giữa văn tự và thiên đạo, mượn sức mạnh của thiên đạo hóa văn tự thành pháp thuật.
Văn tự càng phù hợp thì hiệu quả của pháp quyết càng cao, thời gian thi thuật cũng càng ngắn hơn. Có thể nói tinh giản pháp quyết chính là mục đích mà tất cả tu sĩ đều dùng cả đời theo đuổi. Thiên đạo thâm sâu khó hiểu, và văn tự chính là hạt cát trong biển, phải mất bao nhiêu thời gian mới có thể hiểu được một hai huyền cơ trong đó chứ?
Mà Khôi thủ Họa Thành chỉ mới chừng năm trăm tuổi, làm sao có thể đạt tới cảnh giới này?
Bốn phía không ai nói chuyện, trai chủ Tảo Tuyết Trai vui vẻ ra mặt, lại nhanh chóng để Doãn Như Văn lấy pháp quyết tuyệt học của Trấn Hồn Linh ra diễn luyện một lần.
À, cái này thì hơi khó hơn một chút, tuyệt học tông môn dù gì cũng đã trải qua vài thế hệ tỉ mỉ cải tiến không ngừng mà.
Húc Họa nghe xong, nhắm mắt suy nghĩ một hồi rồi vung bút rút ngắn khẩu quyết của bọn họ được một phần ba. Nàng gác bút, hơi ủ rũ nói: “Dùng tạm như vậy trước đi.”
Doãn Tụ Duyên lập tức hỏi: “Xin hỏi Khôi thủ, nếu muốn đạt tới mức Khôi thủ hoàn toàn hài lòng thì còn có thể rút ngắn được bao nhiêu nữa?”
Húc Họa hơi nheo mắt, đáp: “Rất khó nói. Pháp chú ta tạo ra năm ngoái, năm nay đã cảm thấy dài dòng. Huống chi sự thâm sâu của đạo là vô cùng tận, làm gì có công pháp hoàn mỹ chứ?”
Nàng vừa dứt lời, tất cả người nghe đều sôi sục trong lòng!
Độ dài ngắn của pháp quyết có ảnh hưởng trực tiếp đến tốc độ thi triển thuật. Mà tu sĩ giao thủ với nhau, thi thuật nhanh hay chậm tương đương với thành bại hay sống chết. Cơ duyên hiếm có như vậy, chẳng lẽ còn muốn làm đầu ngỗ ngang ngược rồi bỏ lỡ hay sao?
Vì vậy, sau đó các tông chủ còn lại liền rối rít lấy ra pháp chú cần cải tiến nhất của môn phái mình ra, hăng hái bước lên biễu diễn. Lần này không còn là mấy chiêu trình diễn cho có lệ nữa, phần lớn đều là tuyệt học trong phái, đã trải qua mấy chục đời lưu truyền, thậm chí là tâm huyết mấy trăm đời của tinh anh Huyền môn, muốn cải tiến thêm nữa thật sự không hề dễ.
Nhưng cho dù chỉ giảm bớt được một hai chữ cũng đã thêm phần thắng cực lớn rồi, ai không đỏ mắt thèm thuồng chứ?!
Cho nên trong nhất thời Húc Họa liền bị vây kín. Đám đông nhặng xị cả lên, có người mở miệng khiêu khích, có người thật sự muốn thỉnh giáo, nhưng bất kể thế nào thì đều lấy ra tuyệt học mình cất giữ bấy lâu.
Chín chưởng viện Cửu Uyên liếc mắt nhìn nhau, thật sự không biết nên khóc hay cười nữa.
Mà trong mắt mấy vị đại trưởng lão lại đồng loạt lộ ra vẻ kỳ dị… vị Khôi thủ Ma khôi này rốt cuộc có lai lịch thế nào?
Bất kể bọn họ nghĩ gì, dù gì bây giờ cũng chẳng ai rảnh rỗi bận tâm tư cách dự yến của Họa Thành nữa… bọn họ đều bận tranh đoạt cơ hội nói chuyện với Húc Họa kia kìa, còn ai lo lắng vấn đề này chứ?!
Hề chưởng viện vẫn ngồi ngay ngắn tại vị trí của mình, mấy vị đại trưởng lão đã vài lần lên tiếng thuyết phục nhưng vẫn không mời được đám tông chủ đang sốt ruột thỉnh giáo kia trở về chỗ của họ.
Xem ra hôm nay không còn làm gì khác được rồi…
Xung quanh đều là tiếng tranh chấp ầm ĩ, chỉ có khi Húc Họa nói chuyện thì mới được yên tĩnh trong khoảnh khắc.
Nhưng ngay sau đó lại là các trận tranh đoạt kịch liệt nối tiếp nhau, hết lần này tới lần khác.
Mà Húc Họa lại là dạng vô tư, nàng vốn hiếu học, thích tìm hiểu những khẩu quyết thuật pháp chưa từng được gặp, hơn nữa miệng lại luôn nhanh hơn não, chưa kịp từ chối thì đã đặt bút chỉnh sửa xong, giống như là một thói quen đáng sợ vậy.
Đương nhiên rồi, nàng ngây ngốc trên mặt trăng mấy vạn năm, sau đó lại trải qua hai nghìn năm ở cửa sông Nhược Thủy, lúc buồn không mày mò mấy thứ đạo trời thâm sâu với sáng tạo khẩu quyết tâm pháp thì còn làm gì? Để mặc bản thân chán chết à?
Có điều chơi cùng một trò quá lâu thật ra sẽ thành nhàm. Thời gian đầu nàng còn tràn đầy phấn khởi, về sau liền cạn sạch hứng thú. Cho nên bây giờ nàng cũng chỉ nhìn một chút, thuận miệng sửa đổi vài chỗ thôi.
Tùy tiện sửa đổi vẫn có thể tăng hiệu quả vượt bậc, dù là hai ba đời tông chủ đồng tâm hiệp lực cải tiến cũng chưa chắc có thể đạt được kết quả giống vậy đâu.
Khả năng vô tưởng như thế làm sao không khiến người ta động tâm cơ chứ?!
Thấy thời gian dần dần trôi qua mà cuộc tranh đoạt vẫn không có dấu hiệu ngừng, Thiên Cù Tử đứng dậy, Tái Sương Quy lắc đầu ra hiệu với chàng rằng bây giờ số lời đồn chàng vướng vào đã đủ nhiều rồi, không được vọng động nữa. Song chàng vẫn bước lên, khởi động trận pháp bảo hộ của núi Dung Thiên, con ngọc thiềm* bằng bạc mỗi người buộc phải đeo bên người đi tham dự Bạc Thiềm Ngọc Hoa Yến bỗng lóe sáng, sau đó toàn bộ chư vị tông chủ và chưởng môn đều bị buộc trở về chỗ ngồi của mình.
*Tượng cóc ngậm ngọc
Trán Húc Họa đã mướt mồ hôi, tiểu ác ma cầm quạt xếp của nàng ra sức quạt mát cho sư phụ nhà mình.
Giọng truyền âm rõ ràng từng chữ một của Tái Sương Quy xộc thẳng vào tai mọi người: “Giao lưu thuật pháp hôm nay dừng ở đây, mời chư vị chưởng môn trở về nghỉ ngơi.”
Ông vừa dứt lời, lập tức có người cao giọng phản đối: “Đại trưởng lão, chúng ta không hề mệt, hiếm hoi lắm mới có cơ hội như hôm nay, chúng ta hy vọng được trò chuyện với Khôi thủ Họa Thành thêm vài câu.”
Một người khác liền phụ họa: “Đúng thế! Cái gì cũng phải có thứ tự trước sau, rõ ràng là tới phiên bên ta diễn luyện thuật pháp, vậy mà lại bị người khác giành trước. Cửu Uyên không thể nặng bên này nhẹ bên kia như vậy!”
Bốn phía lại nhao nhao cả lên, hiển nhiên những người chưa thể chen chân xí phần được Húc Họa chỉ điểm đều hết sức bất mãn. Tái Sương Quy giận tái mặt, “Trưởng tộc cũng là khách quý của Cửu Uyên như chư vị, không nên bị quấy rầy như thế, vẫn xin các vị đạo hữu thứ lỗi.” Dứt lời ông ra hiệu bảo Húc Họa rời buổi tiệc trước.
Húc Họa đứng dậy, không nói không rằng dẫn tiểu ác ma rời khỏi sảnh tiệc.
Trở lại uyển cư dành cho khách, tiểu ác ma vẫn còn đeo cặp mặt sáng long lanh nhìn Húc Họa, vừa nắn bóp vai cho nàng vừa nói: “Sư tôn, người lợi hại thật, bỏ xa mẹ ta… á, bỏ xa cả Nhiếp Hồng Thường!”
Húc Họa hừ mũi, “Bớt nói nhảm đi, rót cho ta cốc nước.”
Tiểu ác ma lập tức tót ra ngoài lấy nước, nhưng vừa mới mở cửa lại đụng phải một cái đầu sáng bóng. Nó không khỏi nhìn đối phương chằm chằm, hỏi: “Ngươi là ai?”
Người bên ngoài chắp tay trước ngược, cúi chào nói: “Tiểu thí chủ, ta là Bất Động Bồ Đề, chưởng viện Phật tông của Cửu Uyên, đến đây xin tiếp kiến Khôi thủ Họa Thành.”
Thằng nhóc lập tức quay đầu gọi với vào trong phòng: “Sư tôn, có một gã hòa thượng đầu trọc tìm người này!”
Húc Họa nghe mà muốn lên cơn đau tim, “Cái gì mà đại hòa thượng đầu trọc hả, đây là cách ngươi gọi người khác sao? Quá vô lễ!”
Bỉ khiển trách, tiểu ác ma gãi gãi đầu, lập tức thay đổi thái độ, cung kính nói: “Ừm, thưa ngài lừa trụi lông, mời ngài vào trong.”