-
Chương 11: Labrador 4
Kết quả so sánh DNA rất nhanh đã có, cha mẹ Tống Duyệt và người chết có DNA trùng khớp 99,99%.
"Nói cách khác, có thể xác định người chết chính là Tống Duyệt, vợ trước của Hình Thiên Hải. Tống Duyệt ngoại tình ly dị, không loại trừ khả năng Hình Thiên Hải trả thù."
"Ngoài ra chúng ta tìm được những phần cơ thể khác cũng chưa gom góp được thi thể nguyên vẹn, phần chưa tìm được chiếm 60% cơ thể, có thể hoài nghi có những địa điểm giấu xác khác nữa."
"Có thể xác định thời gian tử vong không?" Lý Trường Phong hỏi.
"Tạm thời vẫn chưa thể, thi thể bị đông lạnh, lúc phát hiện được cũng chưa tan hoàn toàn. Phương pháp phán đoán thời gian chết cũng không có giá trị, nhân viên pháp y chỉ có thể đưa ra đại khái thời gian, có lẽ là hơn hai tuần nhưng chưa đến bảy tuần."
"Phạm vi cũng quá lớn, muốn rà soát cũng khó khăn." Lý Trường Phong cau mày nói, "Như vậy đi, trước tiên điều tra những địa điểm vứt xác khác, tìm được thi thể nguyên vẹn sau đó căn cứ nơi vứt xác mà tiến hành kiểm tra. Xem xét CCTV gần đó coi có người nào khả nghi không. Còn nữa, mau sớm tìm ra nơi đầu tiên phát sinh án mạng.
"Dạ."
"Liên lạc với cha mẹ, bạn bè của Tống Duyệt, tra xem nạn nhân về nước khi nào, tại sao về nước, sau khi về nước đã làm cái gì, có kết thù với người nào không."
"Được thưa đội trưởng."
Lý Trường Phong nói xong nhìn quanh một vòng, "Còn có gì muốn bổ sung không?"
"Đội trưởng," Lâm Lang mở miệng nói, "Không điều tra con chó kia sao? Chó không thể thành tinh thật, nó có thể đem xác của Tống Duyệt tới báo án nhất định là do sau lưng có người can thiệp. Nói không chừng người nọ chính là nhân chứng nhìn thấy tận mắt? Chẳng qua là sợ bị trả thù nên không dám lộ mặt?"
Lý Trường Phong gật đầu, "Đúng thật có khả năng này, cậu đi điều tra đi."
"Được."
Giản Diệc Thừa bỗng nhiên lên tiếng, "Tôi cùng đi với cậu, có thể tôi biết con chó này là của ai."
******
Lâm Lang vừa lái xe vừa nói, "Tớ còn tưởng rằng phải miệt mài nhìn CCTV mới có thể biết được vị trí của nó! Cậu biết thì đỡ một chuyện rồi. Nhưng mà sao cậu biết đó là chó nhà ai?"
Giản Diệc Thừa tỉnh bơ nói, "Nó đi với một người bạn học cũ, chắc là của cô ấy."
"Hả? Cậu ở Giang Thành còn có bạn học?" Anh ta bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, bừng tỉnh hiểu ra, "À, cũng đúng, cậu học cấp 3 ở Giang Thành mà! Có bạn học ở đây cũng không phải lạ."
Lúc Lâm Lang học cao trung cũng đã nghe nhắc tới Giản Diệc Thừa, khi đó anh ta học ở Nhị Trung có nghe nói Nhất Trung có một người đẹp trai bậc nhất, là tình nhân trong mộng của tất cả nữ sinh cũng là tình địch của nam sinh, học giỏi siêu cấp, đó chính là Giản Diệc Thừa.
Thời học sinh đã dùng hào quang đè ép những nam sinh khác, không ngờ tới lúc tìm việc người ta vẫn còn ưu tú như vậy. Lâm Lang thở dài một cái nói, "Tớ không chạy thoát khỏi cái bóng của cậu."
Giản Diệc Thừa không trả lời, ánh mắt bình tĩnh nhìn ngoài cửa sổ, giọng nói trong trẻo lạnh lùng, "Đến rồi, dừng xe bên lề đi."
Lâm Lang vội vàng đạp thắng xe, "Đến rồi sao cậu không nói sớm?"
******
Sơ Ngữ thấy Giản Diệc Thừa tới thì hơi kinh ngạc một chút, "Giản Diệc Thừa, sao cậu tới đây?"
"Có chút việc." Ánh mắt anh chuyển từ người cô qua Nhị Lang Thần, Sơ Ngữ trong nháy mắt hiểu rõ mục đích của anh.
Chuyện gì đến thì sẽ đến, chỉ là cô không nghĩ tới đó là Giản Diệc Thừa. Sơ ngữ không hoảng, trong lòng hết sức bình tĩnh, cười một tiếng, "Cậu ngồi xuống đi tớ rót cho cậu ly nước."
Giản Diệc Thừa gật đầu, ngồi xuống ghế salon, ánh mắt quét một vòng cửa tiệm cuối cùng lại chú ý tới A Bố, biểu tình hơi khựng lại, không ngờ con chó này cũng ở đây.
Lúc này Lâm Lang chạy từ bên ngoài vào, "Sao cậu không đợi tớ, tìm chỗ đậu xe mệt muốn chết!" Vừa dứt lời, ngẩng đầu thì thấy Sơ Ngữ, Lâm Lang lập tức ngây dại, "Ây, cô là Sơ Ngữ?"
Sơ Ngữ nghi hoặc nhìn anh ta, "Tôi là Sơ Ngữ, anh là..." Trong trí nhớ của cô dường như không tồn tại người này.
Lâm Lang vội nói, "Có thể cô không biết tôi là ai đâu, tôi là Lâm Lang ở Nhị Trung, lớp mười hai lúc thi tốt nghiệp, chúng ta thi cùng một trường, tôi ngồi phía sau cô!" Lâm Lang nhìn gương mặt mờ mịt của cô, nói tiếp, "Chính là giờ thi tiếng Anh tôi làm đổ chai nước, ướt bài thi bị thầy giáo mắng đó! Cô nhớ không?"
Sơ Ngữ lập tức nhớ ra, "Oh, là anh à! Tôi nhớ ra rồi!" Dù sao một phòng thi nhiều người như vậy, cô đúng là thật không nhớ được người ngồi phía sau là ai. Nhưng nếu là người làm đổ nước bị thầy mắng, Sơ Ngữ rất có ấn tượng.
Kì thi trọng đại mà xảy ra sơ suất như vậy thầy giáo cũng sẽ không nói gì vì sợ ảnh hưởng tới tâm trạng của học sinh. Nhưng lần đó thầy giám khảo lại đúng lúc là chủ nhiệm lớp của bạn học kia vì vậy có mắng cậu ấy mấy câu, người nam sinh kia còn cười đùa hí hửng chọc ghẹo thầy... Chuyện này lúc thi xong Sơ Ngữ đã từng kể cho Giản Diệc Thừa nghe.
"Trùng hợp như vậy à, ở đây lại gặp anh." Sơ Ngữ lại rót một ly nước, cười gọi anh ta ngồi xuống.
Lâm Lang cũng hết sức hưng phấn, không ngờ tới đây lại gặp nữ thần của Nhất Trung. Anh vừa định lên tiếng thì bị Giản Diệc Thừa cắt đứt, "Nói việc quan trọng trước đi."
Lâm Lang không thể làm gì khác hơn là nuốt lời định nói xuống bụng, lấy ra bản ghi chép, nhìn Sơ Ngữ cười hết sức thân thiện, "À, hôm nay chúng tôi tới đây để tìm hiểu tình huống, cô đừng sợ, biết gì nói đó là được.
Sơ Ngữ gật đầu một cái, "Được."
"Hai con chó kia là do cô nuôi phải không?"
"Nhị Lang Thần thì đúng nhưng labrador không phải, ngày hôm qua nó té xỉu ở trước cửa tiệm của tôi nên tôi đem nó vào chữa trị."
"Năm giờ chiều ngày hôm qua con chó mực này cũng chính là Nhị Lang Thần đã đi đâu? Cô có đi theo nó hay không?"
"Chiều hôm qua..." Sơ Ngữ như đang nhớ lại nói, "Tôi cũng không biết nó đi đâu, trước kia nó là chó hoang hay chạy lung tung, từ sau khi nuôi nó cũng thường xuyên đi ra ngoài chơi, đến giờ cơm thì sẽ quay về, tôi cũng không để ý nó. Sao vậy? Nó gây chuyện à?" Sơ Ngữ kích động, bỗng đứng lên hỏi, "Không lẽ là nó đi cắn người à?!"
"Không có không có," Lâm Lang vội vàng nói, "Nó còn lập công nữa, cô đừng lo lắng."
Sơ Ngữ thở phào nhẹ nhõm, "Như vậy cũng tốt, tôi còn tưởng nó ra ngoài cắn người ta bị thương. Vậy nó lập công gì?"
Lâm Lang do dự một chút, "Bây giờ không tiện nói, sau này cô sẽ biết." Anh ta không nói cho Sơ Ngữ nghe, một là vụ án vẫn chưa phát triển đến đâu cả, nếu như cô không biết vụ án Tống Duyệt bị phân thây thì cũng không nên kéo thêm người không liên quan vào. Hai là phân thây chặt xác gì đó hù dọa đến cô, dù sao là Sơ Ngữ cũng là dân thường, không chai sạn như cảnh sát rồi!
"Còn có một việc là tuần trước Nhị Lang Thần dẫn chúng tôi đi đến tiểu khu Hinh Uyển phát hiện án mạng, chuyện này cô có biết không?"
Sơ Ngữ gật đầu, "Biết, là tôi để cho nó đi."
Lâm Lang cả kinh, "Cô biết? Vậy nói như thế có nghĩa là cô là người đầu tiên phát hiện hiện trường?"
"Không phải, tôi đâu dám tới." Sơ Ngữ cười một tiếng, "Lỗ mũi tôi nhạy bén lắm, mấy ngày đi ngang qua đó ngửi được mùi lạ nên để cho Nhị Lang Thần dẫn mọi người đi tìm."
"Vậy tại sao cô không tự mình đi báo án?"
"Bởi vì khi đó tôi không xác định được, sợ cảnh sát nói tôi báo án giả làm ảnh hưởng người thi hành công vụ gì đó cho nên mới để Nhị Lang Thần đi. Nếu lỡ không có chuyện gì xảy ra thì cảnh sát cũng sẽ không so đo với một con chó." Sơ ngữ cố làm ra vẻ giảo hoạt nói.
Lâm Lang dở khóc dở cười, "Được rồi, chúng tôi quả thật không so đo với một con chó, nhưng nếu chó làm ra chuyện gì thì vẫn phải truy cứu trách nhiệm chủ nhân của nó. Sau này có chuyện gì thì cô cứ trực tiếp tìm chúng tôi, cảnh sát sẽ không làm khó người dân đâu."
"Được, tôi biết rồi."
Lâm Lang hỏi xong, Giản Diệc Thừa yên lặng nửa ngày bỗng nhiên mở miệng, "Con labrador này té xỉu trước cửa tiệm của cậu lúc mấy giờ?"
Sơ Ngữ nói, "Hơn năm giờ, khi đó tớ đang chuẩn bị đóng cửa cho nên nhớ tương đối chính xác."
Năm giờ hơn Nhị Lang Thần cũng từ đây chạy đến đồn cảnh sát, thời gian không sai khác lắm. Giản Diệc Thừa gật đầu một cái, "Tớ biết rồi, chúng tớ có thể mang con chó này đi không? Có thể nó biết một ít chuyện, chúng tớ cần nó trợ giúp."
"Có thể, nhưng thân thể nó còn hơi yếu, đừng để nó mệt mỏi quá."
Sắp tới lúc đi, Giản Diệc Thừa nói với Sơ Ngữ, "Hôm nay tớ không có thời gian, tối mai chúng ta cùng ăn cơm đi."
Sơ Ngữ sững sốt một chút, không biết tại sao anh đột nhiên nói tới việc này. Cô nhớ lại hôm trước đúng là đã nói muốn cùng nhau ăn cơm, Sơ Ngữ cũng không hoài nghi, cười đáp ứng, "Được."
Sau đó Giản Diệc Thừa liền lôi Lâm Lang đi, không cho anh ta có cơ hội nói lời nào.
Cho đến khi ngồi lên xe Lâm Lang mới có cơ hội mở miệng, oán trách nói, "Cậu đi nhanh như vậy làm gì? Tớ còn chưa nói tạm biệt với người ta!" Vừa nói vừa nghi ngờ nhìn chằm chằm Giản Diệc Thừa, "Sao tớ cứ có cảm giác giữa cậu và nữ thần có chuyện gì đó?" Quen thân đến nỗi mời người ta ăn cơm mà cũng không cần hỏi xem người ta có thời gian hay không, nếu không phải là rất thân thì làm sao có thể nói như vậy được!
Giản Diệc Thừa hơi ngước mắt, thản nhiên nói, "Cậu đoán xem tại sao tớ phải đến Giang Thành làm việc?"
"Tại sao vậy?" Lâm Lang vội vàng hỏi.
Giản Diệc Thừa bỏ lại một câu hỏi nhưng không thèm trả lời, dựa lưng nhắm mắt nghỉ ngơi, "Đi tới biệt thự Nam Sơn."
"Ừm được." Lâm Lang theo bản năng trả lời, trong đầu còn đang suy nghĩ về câu nói vừa rồi của Giản Diệc Thừa, tại sao cậu ấy lại đến Giang Thành làm việc, Lâm Lang suy nghĩ hồi lâu đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, chẳng lẽ là vì Sơ Ngữ?
Đúng rồi, nhất định là như vậy! Hèn gì cậu ấy biết Nhị Lang Thần là chó nhà Sơ ngữ, lại còn thân quen với cô ấy như vậy. Đúng rồi, khi vụ án của Thẩm Tinh diễn ra, cậu ấy còn thường xuyên tới đường Ngô Đồng. Không phải Sơ Ngữ vừa nói nhà cô ấy ở đường Ngô Đồng sao? Thì ra Giản Diệc Thừa cứ đứng ở đó là có nguyên do!
Lâm Lang tự cho là mình đã biết hết bí mật của người nào đó, cười đùa, "Được nha, thì ra là như vậy!" Không ừ không hử theo đuổi nữ thần.
Giản Diệc Thừa tròn mắt không lên tiếng, yên lặng nhìn phong cảnh xẹt qua ngoài cửa sổ.
"Ờ đúng rồi, chúng ta tới biệt thự Nam Sơn làm gì?"
"Dẫn nó đi tìm nơi gây án." Giản Diệc Thừa chỉ A Bố đang ngồi phía sau.
*****
"Thừa dịp Hình Thiên Hải chưa bị thả ra, chúng ta nhanh lên!" Lâm Lang vừa đeo găng tay vừa nói.
Giản Diệc Thừa ngồi chồm hổm xuống sờ đầu A Bố, "A Bố phải không? Dẫn chúng ta đi tìm nơi Tống Duyệt bị hại đi."
A Bố u u vài tiếng rồi lập tức chạy lên lầu hai. Thật ra thì nó nghe không hiểu anh ta đang nói gì nhưng trước khi đi Sơ Ngữ đã nói với nó, phải dẫn bọn họ đi tới nơi chủ nhân bị sát hại, còn có nơi Hình Thiên Hải giấu hai con chó kia nữa.
Giản Diệc Thừa và Lâm Lang đi theo nó lên lầu, cuối cùng dừng ở trước phòng vệ sinh, "Chính là chỗ này à?"
A Bố gâu một tiếng rồi lại chạy tới phòng bếp.
"Ý nó là gì đây?" Lâm Lang hỏi.
"Hiện trường gây án có thể không chỉ ở một chỗ."
Ngay sau đó A Bố lại dẫn bọn họ ra ngoài biệt thự, đi tới vườn hoa. Nơi đó có xây một chuồng chó, bên trong nuôi hai con Ngao Tây Tạng hung dữ. Giản Diệc Thừa vừa tới gần một chút thì bọn nó đã sủa điên cuồng.
"Làm tớ giật cả mình, hai con chó này thật dữ! A Bố dẫn chúng ta tới đây làm gì?"
Giản Diệc Thừa không lên tiếng, từ từ đến gần hai con Ngao, cau mày cẩn thận quan sát. Lâm Lang thấy anh đang suy nghĩ cũng không làm phiền, anh ta đi theo tới bên cạnh nhìn, nhìn tới nhìn lui cũng không nhìn ra cái gì.
Hồi lâu Giản Diệc Thừa rốt cuộc cũng mở miệng, giọng nói có hơi lạnh, "Tớ nghĩ tớ biết thi thể không tìm được đang ở đâu rồi."
"Ở đâu?"
"Ở trong bụng bọn nó."
"Nói cách khác, có thể xác định người chết chính là Tống Duyệt, vợ trước của Hình Thiên Hải. Tống Duyệt ngoại tình ly dị, không loại trừ khả năng Hình Thiên Hải trả thù."
"Ngoài ra chúng ta tìm được những phần cơ thể khác cũng chưa gom góp được thi thể nguyên vẹn, phần chưa tìm được chiếm 60% cơ thể, có thể hoài nghi có những địa điểm giấu xác khác nữa."
"Có thể xác định thời gian tử vong không?" Lý Trường Phong hỏi.
"Tạm thời vẫn chưa thể, thi thể bị đông lạnh, lúc phát hiện được cũng chưa tan hoàn toàn. Phương pháp phán đoán thời gian chết cũng không có giá trị, nhân viên pháp y chỉ có thể đưa ra đại khái thời gian, có lẽ là hơn hai tuần nhưng chưa đến bảy tuần."
"Phạm vi cũng quá lớn, muốn rà soát cũng khó khăn." Lý Trường Phong cau mày nói, "Như vậy đi, trước tiên điều tra những địa điểm vứt xác khác, tìm được thi thể nguyên vẹn sau đó căn cứ nơi vứt xác mà tiến hành kiểm tra. Xem xét CCTV gần đó coi có người nào khả nghi không. Còn nữa, mau sớm tìm ra nơi đầu tiên phát sinh án mạng.
"Dạ."
"Liên lạc với cha mẹ, bạn bè của Tống Duyệt, tra xem nạn nhân về nước khi nào, tại sao về nước, sau khi về nước đã làm cái gì, có kết thù với người nào không."
"Được thưa đội trưởng."
Lý Trường Phong nói xong nhìn quanh một vòng, "Còn có gì muốn bổ sung không?"
"Đội trưởng," Lâm Lang mở miệng nói, "Không điều tra con chó kia sao? Chó không thể thành tinh thật, nó có thể đem xác của Tống Duyệt tới báo án nhất định là do sau lưng có người can thiệp. Nói không chừng người nọ chính là nhân chứng nhìn thấy tận mắt? Chẳng qua là sợ bị trả thù nên không dám lộ mặt?"
Lý Trường Phong gật đầu, "Đúng thật có khả năng này, cậu đi điều tra đi."
"Được."
Giản Diệc Thừa bỗng nhiên lên tiếng, "Tôi cùng đi với cậu, có thể tôi biết con chó này là của ai."
******
Lâm Lang vừa lái xe vừa nói, "Tớ còn tưởng rằng phải miệt mài nhìn CCTV mới có thể biết được vị trí của nó! Cậu biết thì đỡ một chuyện rồi. Nhưng mà sao cậu biết đó là chó nhà ai?"
Giản Diệc Thừa tỉnh bơ nói, "Nó đi với một người bạn học cũ, chắc là của cô ấy."
"Hả? Cậu ở Giang Thành còn có bạn học?" Anh ta bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, bừng tỉnh hiểu ra, "À, cũng đúng, cậu học cấp 3 ở Giang Thành mà! Có bạn học ở đây cũng không phải lạ."
Lúc Lâm Lang học cao trung cũng đã nghe nhắc tới Giản Diệc Thừa, khi đó anh ta học ở Nhị Trung có nghe nói Nhất Trung có một người đẹp trai bậc nhất, là tình nhân trong mộng của tất cả nữ sinh cũng là tình địch của nam sinh, học giỏi siêu cấp, đó chính là Giản Diệc Thừa.
Thời học sinh đã dùng hào quang đè ép những nam sinh khác, không ngờ tới lúc tìm việc người ta vẫn còn ưu tú như vậy. Lâm Lang thở dài một cái nói, "Tớ không chạy thoát khỏi cái bóng của cậu."
Giản Diệc Thừa không trả lời, ánh mắt bình tĩnh nhìn ngoài cửa sổ, giọng nói trong trẻo lạnh lùng, "Đến rồi, dừng xe bên lề đi."
Lâm Lang vội vàng đạp thắng xe, "Đến rồi sao cậu không nói sớm?"
******
Sơ Ngữ thấy Giản Diệc Thừa tới thì hơi kinh ngạc một chút, "Giản Diệc Thừa, sao cậu tới đây?"
"Có chút việc." Ánh mắt anh chuyển từ người cô qua Nhị Lang Thần, Sơ Ngữ trong nháy mắt hiểu rõ mục đích của anh.
Chuyện gì đến thì sẽ đến, chỉ là cô không nghĩ tới đó là Giản Diệc Thừa. Sơ ngữ không hoảng, trong lòng hết sức bình tĩnh, cười một tiếng, "Cậu ngồi xuống đi tớ rót cho cậu ly nước."
Giản Diệc Thừa gật đầu, ngồi xuống ghế salon, ánh mắt quét một vòng cửa tiệm cuối cùng lại chú ý tới A Bố, biểu tình hơi khựng lại, không ngờ con chó này cũng ở đây.
Lúc này Lâm Lang chạy từ bên ngoài vào, "Sao cậu không đợi tớ, tìm chỗ đậu xe mệt muốn chết!" Vừa dứt lời, ngẩng đầu thì thấy Sơ Ngữ, Lâm Lang lập tức ngây dại, "Ây, cô là Sơ Ngữ?"
Sơ Ngữ nghi hoặc nhìn anh ta, "Tôi là Sơ Ngữ, anh là..." Trong trí nhớ của cô dường như không tồn tại người này.
Lâm Lang vội nói, "Có thể cô không biết tôi là ai đâu, tôi là Lâm Lang ở Nhị Trung, lớp mười hai lúc thi tốt nghiệp, chúng ta thi cùng một trường, tôi ngồi phía sau cô!" Lâm Lang nhìn gương mặt mờ mịt của cô, nói tiếp, "Chính là giờ thi tiếng Anh tôi làm đổ chai nước, ướt bài thi bị thầy giáo mắng đó! Cô nhớ không?"
Sơ Ngữ lập tức nhớ ra, "Oh, là anh à! Tôi nhớ ra rồi!" Dù sao một phòng thi nhiều người như vậy, cô đúng là thật không nhớ được người ngồi phía sau là ai. Nhưng nếu là người làm đổ nước bị thầy mắng, Sơ Ngữ rất có ấn tượng.
Kì thi trọng đại mà xảy ra sơ suất như vậy thầy giáo cũng sẽ không nói gì vì sợ ảnh hưởng tới tâm trạng của học sinh. Nhưng lần đó thầy giám khảo lại đúng lúc là chủ nhiệm lớp của bạn học kia vì vậy có mắng cậu ấy mấy câu, người nam sinh kia còn cười đùa hí hửng chọc ghẹo thầy... Chuyện này lúc thi xong Sơ Ngữ đã từng kể cho Giản Diệc Thừa nghe.
"Trùng hợp như vậy à, ở đây lại gặp anh." Sơ Ngữ lại rót một ly nước, cười gọi anh ta ngồi xuống.
Lâm Lang cũng hết sức hưng phấn, không ngờ tới đây lại gặp nữ thần của Nhất Trung. Anh vừa định lên tiếng thì bị Giản Diệc Thừa cắt đứt, "Nói việc quan trọng trước đi."
Lâm Lang không thể làm gì khác hơn là nuốt lời định nói xuống bụng, lấy ra bản ghi chép, nhìn Sơ Ngữ cười hết sức thân thiện, "À, hôm nay chúng tôi tới đây để tìm hiểu tình huống, cô đừng sợ, biết gì nói đó là được.
Sơ Ngữ gật đầu một cái, "Được."
"Hai con chó kia là do cô nuôi phải không?"
"Nhị Lang Thần thì đúng nhưng labrador không phải, ngày hôm qua nó té xỉu ở trước cửa tiệm của tôi nên tôi đem nó vào chữa trị."
"Năm giờ chiều ngày hôm qua con chó mực này cũng chính là Nhị Lang Thần đã đi đâu? Cô có đi theo nó hay không?"
"Chiều hôm qua..." Sơ Ngữ như đang nhớ lại nói, "Tôi cũng không biết nó đi đâu, trước kia nó là chó hoang hay chạy lung tung, từ sau khi nuôi nó cũng thường xuyên đi ra ngoài chơi, đến giờ cơm thì sẽ quay về, tôi cũng không để ý nó. Sao vậy? Nó gây chuyện à?" Sơ Ngữ kích động, bỗng đứng lên hỏi, "Không lẽ là nó đi cắn người à?!"
"Không có không có," Lâm Lang vội vàng nói, "Nó còn lập công nữa, cô đừng lo lắng."
Sơ Ngữ thở phào nhẹ nhõm, "Như vậy cũng tốt, tôi còn tưởng nó ra ngoài cắn người ta bị thương. Vậy nó lập công gì?"
Lâm Lang do dự một chút, "Bây giờ không tiện nói, sau này cô sẽ biết." Anh ta không nói cho Sơ Ngữ nghe, một là vụ án vẫn chưa phát triển đến đâu cả, nếu như cô không biết vụ án Tống Duyệt bị phân thây thì cũng không nên kéo thêm người không liên quan vào. Hai là phân thây chặt xác gì đó hù dọa đến cô, dù sao là Sơ Ngữ cũng là dân thường, không chai sạn như cảnh sát rồi!
"Còn có một việc là tuần trước Nhị Lang Thần dẫn chúng tôi đi đến tiểu khu Hinh Uyển phát hiện án mạng, chuyện này cô có biết không?"
Sơ Ngữ gật đầu, "Biết, là tôi để cho nó đi."
Lâm Lang cả kinh, "Cô biết? Vậy nói như thế có nghĩa là cô là người đầu tiên phát hiện hiện trường?"
"Không phải, tôi đâu dám tới." Sơ Ngữ cười một tiếng, "Lỗ mũi tôi nhạy bén lắm, mấy ngày đi ngang qua đó ngửi được mùi lạ nên để cho Nhị Lang Thần dẫn mọi người đi tìm."
"Vậy tại sao cô không tự mình đi báo án?"
"Bởi vì khi đó tôi không xác định được, sợ cảnh sát nói tôi báo án giả làm ảnh hưởng người thi hành công vụ gì đó cho nên mới để Nhị Lang Thần đi. Nếu lỡ không có chuyện gì xảy ra thì cảnh sát cũng sẽ không so đo với một con chó." Sơ ngữ cố làm ra vẻ giảo hoạt nói.
Lâm Lang dở khóc dở cười, "Được rồi, chúng tôi quả thật không so đo với một con chó, nhưng nếu chó làm ra chuyện gì thì vẫn phải truy cứu trách nhiệm chủ nhân của nó. Sau này có chuyện gì thì cô cứ trực tiếp tìm chúng tôi, cảnh sát sẽ không làm khó người dân đâu."
"Được, tôi biết rồi."
Lâm Lang hỏi xong, Giản Diệc Thừa yên lặng nửa ngày bỗng nhiên mở miệng, "Con labrador này té xỉu trước cửa tiệm của cậu lúc mấy giờ?"
Sơ Ngữ nói, "Hơn năm giờ, khi đó tớ đang chuẩn bị đóng cửa cho nên nhớ tương đối chính xác."
Năm giờ hơn Nhị Lang Thần cũng từ đây chạy đến đồn cảnh sát, thời gian không sai khác lắm. Giản Diệc Thừa gật đầu một cái, "Tớ biết rồi, chúng tớ có thể mang con chó này đi không? Có thể nó biết một ít chuyện, chúng tớ cần nó trợ giúp."
"Có thể, nhưng thân thể nó còn hơi yếu, đừng để nó mệt mỏi quá."
Sắp tới lúc đi, Giản Diệc Thừa nói với Sơ Ngữ, "Hôm nay tớ không có thời gian, tối mai chúng ta cùng ăn cơm đi."
Sơ Ngữ sững sốt một chút, không biết tại sao anh đột nhiên nói tới việc này. Cô nhớ lại hôm trước đúng là đã nói muốn cùng nhau ăn cơm, Sơ Ngữ cũng không hoài nghi, cười đáp ứng, "Được."
Sau đó Giản Diệc Thừa liền lôi Lâm Lang đi, không cho anh ta có cơ hội nói lời nào.
Cho đến khi ngồi lên xe Lâm Lang mới có cơ hội mở miệng, oán trách nói, "Cậu đi nhanh như vậy làm gì? Tớ còn chưa nói tạm biệt với người ta!" Vừa nói vừa nghi ngờ nhìn chằm chằm Giản Diệc Thừa, "Sao tớ cứ có cảm giác giữa cậu và nữ thần có chuyện gì đó?" Quen thân đến nỗi mời người ta ăn cơm mà cũng không cần hỏi xem người ta có thời gian hay không, nếu không phải là rất thân thì làm sao có thể nói như vậy được!
Giản Diệc Thừa hơi ngước mắt, thản nhiên nói, "Cậu đoán xem tại sao tớ phải đến Giang Thành làm việc?"
"Tại sao vậy?" Lâm Lang vội vàng hỏi.
Giản Diệc Thừa bỏ lại một câu hỏi nhưng không thèm trả lời, dựa lưng nhắm mắt nghỉ ngơi, "Đi tới biệt thự Nam Sơn."
"Ừm được." Lâm Lang theo bản năng trả lời, trong đầu còn đang suy nghĩ về câu nói vừa rồi của Giản Diệc Thừa, tại sao cậu ấy lại đến Giang Thành làm việc, Lâm Lang suy nghĩ hồi lâu đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, chẳng lẽ là vì Sơ Ngữ?
Đúng rồi, nhất định là như vậy! Hèn gì cậu ấy biết Nhị Lang Thần là chó nhà Sơ ngữ, lại còn thân quen với cô ấy như vậy. Đúng rồi, khi vụ án của Thẩm Tinh diễn ra, cậu ấy còn thường xuyên tới đường Ngô Đồng. Không phải Sơ Ngữ vừa nói nhà cô ấy ở đường Ngô Đồng sao? Thì ra Giản Diệc Thừa cứ đứng ở đó là có nguyên do!
Lâm Lang tự cho là mình đã biết hết bí mật của người nào đó, cười đùa, "Được nha, thì ra là như vậy!" Không ừ không hử theo đuổi nữ thần.
Giản Diệc Thừa tròn mắt không lên tiếng, yên lặng nhìn phong cảnh xẹt qua ngoài cửa sổ.
"Ờ đúng rồi, chúng ta tới biệt thự Nam Sơn làm gì?"
"Dẫn nó đi tìm nơi gây án." Giản Diệc Thừa chỉ A Bố đang ngồi phía sau.
*****
"Thừa dịp Hình Thiên Hải chưa bị thả ra, chúng ta nhanh lên!" Lâm Lang vừa đeo găng tay vừa nói.
Giản Diệc Thừa ngồi chồm hổm xuống sờ đầu A Bố, "A Bố phải không? Dẫn chúng ta đi tìm nơi Tống Duyệt bị hại đi."
A Bố u u vài tiếng rồi lập tức chạy lên lầu hai. Thật ra thì nó nghe không hiểu anh ta đang nói gì nhưng trước khi đi Sơ Ngữ đã nói với nó, phải dẫn bọn họ đi tới nơi chủ nhân bị sát hại, còn có nơi Hình Thiên Hải giấu hai con chó kia nữa.
Giản Diệc Thừa và Lâm Lang đi theo nó lên lầu, cuối cùng dừng ở trước phòng vệ sinh, "Chính là chỗ này à?"
A Bố gâu một tiếng rồi lại chạy tới phòng bếp.
"Ý nó là gì đây?" Lâm Lang hỏi.
"Hiện trường gây án có thể không chỉ ở một chỗ."
Ngay sau đó A Bố lại dẫn bọn họ ra ngoài biệt thự, đi tới vườn hoa. Nơi đó có xây một chuồng chó, bên trong nuôi hai con Ngao Tây Tạng hung dữ. Giản Diệc Thừa vừa tới gần một chút thì bọn nó đã sủa điên cuồng.
"Làm tớ giật cả mình, hai con chó này thật dữ! A Bố dẫn chúng ta tới đây làm gì?"
Giản Diệc Thừa không lên tiếng, từ từ đến gần hai con Ngao, cau mày cẩn thận quan sát. Lâm Lang thấy anh đang suy nghĩ cũng không làm phiền, anh ta đi theo tới bên cạnh nhìn, nhìn tới nhìn lui cũng không nhìn ra cái gì.
Hồi lâu Giản Diệc Thừa rốt cuộc cũng mở miệng, giọng nói có hơi lạnh, "Tớ nghĩ tớ biết thi thể không tìm được đang ở đâu rồi."
"Ở đâu?"
"Ở trong bụng bọn nó."