-
Chương 13: Labrador 6
Giản Diệc Thừa để Sơ ngữ chọn món, cô chỉ tùy ý gọi mấy món, dù sao cô cũng có dụng ý khác, không phải thật sự đến tìm Giản Diệc Thừa ăn cơm.
Sơ Ngữ trả thực đơn lại cho nhân viên, nói, "Đừng cho hành tỏi, đừng cho tiêu vào món ăn, cậu ấy dị ứng với mấy cái này."
"Vâng."
Tâm tình Giản Diệc Thừa bỗng nhiên vui vẻ, không ngờ nhiều năm trôi qua như vậy mà cô còn nhớ khẩu vị của anh.
Trong lúc chờ món ăn Sơ Ngữ gọi hai ly nước lọc vừa uống vừa cùng anh nói chuyện.
"Mấy ngày nay cậu bận không?"
"Cũng bận, trong tay còn vụ án chưa giải quyết được."
"Chính là vụ lần trước?"
Giản Diệc Thừa gật đầu một cái, "Ừ."
Sơ Ngữ cười yếu ớt, "Thật không ngờ tới cậu sẽ chọn làm cảnh sát, nghề này có khổ cực lắm không?"
"Cũng không phải rất khổ cực." Giản Diệc Thừa bưng ly nước, ngồi ngay thẳng giống như học sinh giỏi đang trả lời câu hỏi của thầy cô.
Sơ Ngữ cười một tiếng, lại nói, "Cậu không nói tớ cũng biết, làm cảnh sát không lúc nào rảnh rỗi. Bận rộn đến nỗi mỗi ngày phải làm thêm giờ, đối mặt với các loại nguy hiểm. Còn có cái gì mà tội phạm giết người biến thái, tuyệt đối không phải một công việc nhẹ nhõm."
Giản Diệc Thừa cười khẽ một tiếng, "Cũng không phải thường xuyên gặp tội phạm giết người biến thái đâu."
Anh không hay cười, đột nhiên cười lên khiến Sơ ngữ có cảm giác như băng tuyết tan rã, mùa xuân hoa nở.
"Đúng rồi, cậu nhìn những thi thể thối rữa, không rõ hình dạng mà không biết sợ sao?" Sơ Ngữ giống như hiếu kỳ hỏi.
"Thành thói quen thì không có gì đáng sợ cả."
"Cái này cũng có thể thành thói quen?" Sơ Ngữ thể hiện mình hết sức bội phục, sau đó nghĩ đến cái gì, mỉm cười, "Cũng đúng. Lúc tớ ở trường y học giải phẩu thân thể con người, lần đầu tiên thấy thi thể mẫu thì một tuần cũng không dám ăn thịt. Sau đó khi quen rồi, tất cả bạn học lớp tớ có thể ở phòng chứa xác ăn sáng mà mặt vẫn không đổi sắc."
"Nam sinh thì to gan hơn chút, có một lần hai cậu nam sinh đó còn cầm đầu lâu ném qua ném lại. Sau khi thầy thấy thì mắng bọn họ một trận, nói chủ của những tiêu bản này bởi vì để cho chúng ta học tập mà cống hiến thân mình, chúng ta phải biết tôn kính họ. Khi đó tớ mới biết đầu lâu trưng bày trong phòng thí nghiệm đều là thật, tớ còn tưởng là mô hình." Sơ Ngữ càng nói càng hưng phấn, "Lúc ấy tớ sợ hết hồn, sơ ý đem đầu lâu đang cầm trên tay quăng lên bàn. May là nó cứng, không rớt bể, nếu không tớ nhất định bị thầy mắng chết."
Giản Diệc Thừa thật chú tâm nghe cô hớn hở kể lại chuyện trong trường học, khóe mắt như đang cười, ôn nhu chăm chú nhìn cô.
Sơ Ngữ trông thấy ánh mắt của anh, ngượng ngùng dừng câu chuyện, "Lúc ăn cơm mà nói chuyện này có phải không nên không?"
"Không sao." Lúc bọn họ phá án thì còn cái gì chưa thấy qua đâu? Có thứ còn máu tanh kinh khủng hơn so với chuyện này.
Trên mặt cô nở nụ cười yêu kiều nhưng nội tâm lại có chút nóng nảy. Sao có thể không sao chứ? Cô đã ám hiệu rõ ràng như vậy rồi mà anh không hiểu sao?
Lúc này món ăn của họ đã tới, Sơ Ngữ cũng không nói thêm gì nữa, chỉ có thể ăn cơm trước.
Hôm nay cô hẹn Giản Diệc Thừa tới là muốn nói cho anh biết một ít đầu mối liên quan tới vụ án của Tống Duyệt. Vốn cô định không nói bởi vì cô tin tưởng cảnh sát có thể giải quyết nhanh vụ án. Nhưng xem ra bọn họ dường như gặp phải phiền toái rồi. Cho nên vừa rồi Sơ Ngữ mới tìm cách nói ẩn ý để anh hiểu. Bây giờ nhìn lại hình như anh thật sự không nhìn ra được trong lời cô nói có ý khác.
Chuyện này lại không thể nói rõ, cô không có biện pháp giải thích tại sao mình lại biết.
Thẳng đến khi ăn cơm xong, Giản Diệc Thừa đưa cô trở về Sơ Ngữ vẫn không tìm được cơ hội thích hợp nhắc lại một lần nữa, đành phải bỏ qua.
Giản Diệc Thừa đưa Sơ Ngữ về nhà xong anh cũng không về nhà mình mà quay về cục cảnh sát.
"Ai, Tiểu Giản, chờ một chút."
Giản Diệc Thừa vừa đi ngang qua cửa phòng nghiệm xác thì bị nhân viên gọi lại, "Vừa vặn gặp được anh, anh đưa báo xét nghiệm này cho đội trưởng Lý nhé, tôi không tiện đường."
"Được." Giản Diệc Thừa nhận lấy, mở ra nhìn một cái, "Là của Tống Duyệt?"
"Đúng vậy, nhưng mà đoán chừng không giá trị lắm, hài cốt vẫn còn thiếu nhiều. Chỉ có xương chậu, xương ống là tương đối cứng. Chắc là do chó không gặm nổi nên mới để lại." Nhân viên nghiệm xác thuận miệng nói.
Giản Diệc Thừa cầm báo cáo, như có điều suy nghĩ, đi mấy bước lại trở về hỏi, "Đầu lâu thì sao? Không phải đầu lâu cũng rất cứng sao?"
"Đúng vậy, tôi cũng thắc mắc lắm, đầu lâu cứng như vậy chó không gặm nổi, nó có thể đi đâu chứ? Tôi đoán có thể còn có những địa điểm vứt xác khác mà chúng ta chưa tìm được."
Anh gật đầu một cái, không lên tiếng, cầm báo cáo bước đi.
"Đầu lâu trưng bày trong phòng thí nghiệm đều là thật, tớ còn tưởng là mô hình!" Giản Diệc Thừa đang đi bỗng nhiên liền nhớ lại lời nói của Sơ Ngữ.
Bóng đèn trong đầu sáng lên, anh bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng chạy đến đội kỹ thuật, Lâm Lang vừa vặn cũng ở đây xem CCTV.
"Cậu đang xem CCTV ở đâu vậy?"
Lâm Lang nói, "Cửa số 16 ở biệt thự Nam Sơn, ở trước nhà Hình Thiên Hải không có CCTV, tớ chỉ có thể xem từ bên này để tìm đầu mối."
"Cậu khoan đừng để ý cái này, trước tiên xem giúp tớ CCTV ở trường y Giang Thành đi." Giản Diệc Thừa nhanh chóng nói.
"Được, cậu muốn xem chỗ nào?"
"Trước cửa phòng làm việc của Hình Thiên Hải."
"Cái CCTV đó hư rồi, không ai sửa cả."
Giản Diệc Thừa cau mày, "Vậy cửa lớn trường y?"
"Cái này hình như có."
Lâm Lang vừa nói vừa tìm ra cho anh xem, "Cậu xem từ ngày mấy?"
"Ngày 8,9 tháng 5."
"Hả? Tại sao lại là hai ngày này?"
"Sau khi tựu trường Hình Thiên Hải chỉ có hai ngày này là có giờ học."
"Được rồi."
Hình ảnh từng cái lần lượt thoáng qua, hai người nghiêm túc nhìn chăm chú vào màn ảnh, không bỏ qua dấu vết nào.
"Ngừng!" Giản Diệc Thừa bỗng nhiên mở miệng, Lâm Lang nhấn nút tạm ngừng nhìn hình ảnh trên màn hình, Hình Thiên Hải một tay cầm túi văn kiện một tay cầm một kiện giao hàng hỏa tốc, cười chào hỏi học sinh.
"Sao vậy? Khúc này có gì lạ hả?" Lâm Lang quả thực không nhìn ra cảnh này có vấn đề gì.
"Cậu nhìn xem tay phải anh ta cầm cái gì?"
"Giao hàng hỏa tốc, tớ còn có thể thấy hai chữ Thuận Phong nữa." Lâm Lang chỉ màn hình nói.
"Cái hộp giao hàng này..." Giản Diệc Thừa ra dấu, trầm giọng nói, "Có phải chứa vừa đầu lâu của phụ nữ trưởng thành đúng không?"
Sơ Ngữ trả thực đơn lại cho nhân viên, nói, "Đừng cho hành tỏi, đừng cho tiêu vào món ăn, cậu ấy dị ứng với mấy cái này."
"Vâng."
Tâm tình Giản Diệc Thừa bỗng nhiên vui vẻ, không ngờ nhiều năm trôi qua như vậy mà cô còn nhớ khẩu vị của anh.
Trong lúc chờ món ăn Sơ Ngữ gọi hai ly nước lọc vừa uống vừa cùng anh nói chuyện.
"Mấy ngày nay cậu bận không?"
"Cũng bận, trong tay còn vụ án chưa giải quyết được."
"Chính là vụ lần trước?"
Giản Diệc Thừa gật đầu một cái, "Ừ."
Sơ Ngữ cười yếu ớt, "Thật không ngờ tới cậu sẽ chọn làm cảnh sát, nghề này có khổ cực lắm không?"
"Cũng không phải rất khổ cực." Giản Diệc Thừa bưng ly nước, ngồi ngay thẳng giống như học sinh giỏi đang trả lời câu hỏi của thầy cô.
Sơ Ngữ cười một tiếng, lại nói, "Cậu không nói tớ cũng biết, làm cảnh sát không lúc nào rảnh rỗi. Bận rộn đến nỗi mỗi ngày phải làm thêm giờ, đối mặt với các loại nguy hiểm. Còn có cái gì mà tội phạm giết người biến thái, tuyệt đối không phải một công việc nhẹ nhõm."
Giản Diệc Thừa cười khẽ một tiếng, "Cũng không phải thường xuyên gặp tội phạm giết người biến thái đâu."
Anh không hay cười, đột nhiên cười lên khiến Sơ ngữ có cảm giác như băng tuyết tan rã, mùa xuân hoa nở.
"Đúng rồi, cậu nhìn những thi thể thối rữa, không rõ hình dạng mà không biết sợ sao?" Sơ Ngữ giống như hiếu kỳ hỏi.
"Thành thói quen thì không có gì đáng sợ cả."
"Cái này cũng có thể thành thói quen?" Sơ Ngữ thể hiện mình hết sức bội phục, sau đó nghĩ đến cái gì, mỉm cười, "Cũng đúng. Lúc tớ ở trường y học giải phẩu thân thể con người, lần đầu tiên thấy thi thể mẫu thì một tuần cũng không dám ăn thịt. Sau đó khi quen rồi, tất cả bạn học lớp tớ có thể ở phòng chứa xác ăn sáng mà mặt vẫn không đổi sắc."
"Nam sinh thì to gan hơn chút, có một lần hai cậu nam sinh đó còn cầm đầu lâu ném qua ném lại. Sau khi thầy thấy thì mắng bọn họ một trận, nói chủ của những tiêu bản này bởi vì để cho chúng ta học tập mà cống hiến thân mình, chúng ta phải biết tôn kính họ. Khi đó tớ mới biết đầu lâu trưng bày trong phòng thí nghiệm đều là thật, tớ còn tưởng là mô hình." Sơ Ngữ càng nói càng hưng phấn, "Lúc ấy tớ sợ hết hồn, sơ ý đem đầu lâu đang cầm trên tay quăng lên bàn. May là nó cứng, không rớt bể, nếu không tớ nhất định bị thầy mắng chết."
Giản Diệc Thừa thật chú tâm nghe cô hớn hở kể lại chuyện trong trường học, khóe mắt như đang cười, ôn nhu chăm chú nhìn cô.
Sơ Ngữ trông thấy ánh mắt của anh, ngượng ngùng dừng câu chuyện, "Lúc ăn cơm mà nói chuyện này có phải không nên không?"
"Không sao." Lúc bọn họ phá án thì còn cái gì chưa thấy qua đâu? Có thứ còn máu tanh kinh khủng hơn so với chuyện này.
Trên mặt cô nở nụ cười yêu kiều nhưng nội tâm lại có chút nóng nảy. Sao có thể không sao chứ? Cô đã ám hiệu rõ ràng như vậy rồi mà anh không hiểu sao?
Lúc này món ăn của họ đã tới, Sơ Ngữ cũng không nói thêm gì nữa, chỉ có thể ăn cơm trước.
Hôm nay cô hẹn Giản Diệc Thừa tới là muốn nói cho anh biết một ít đầu mối liên quan tới vụ án của Tống Duyệt. Vốn cô định không nói bởi vì cô tin tưởng cảnh sát có thể giải quyết nhanh vụ án. Nhưng xem ra bọn họ dường như gặp phải phiền toái rồi. Cho nên vừa rồi Sơ Ngữ mới tìm cách nói ẩn ý để anh hiểu. Bây giờ nhìn lại hình như anh thật sự không nhìn ra được trong lời cô nói có ý khác.
Chuyện này lại không thể nói rõ, cô không có biện pháp giải thích tại sao mình lại biết.
Thẳng đến khi ăn cơm xong, Giản Diệc Thừa đưa cô trở về Sơ Ngữ vẫn không tìm được cơ hội thích hợp nhắc lại một lần nữa, đành phải bỏ qua.
Giản Diệc Thừa đưa Sơ Ngữ về nhà xong anh cũng không về nhà mình mà quay về cục cảnh sát.
"Ai, Tiểu Giản, chờ một chút."
Giản Diệc Thừa vừa đi ngang qua cửa phòng nghiệm xác thì bị nhân viên gọi lại, "Vừa vặn gặp được anh, anh đưa báo xét nghiệm này cho đội trưởng Lý nhé, tôi không tiện đường."
"Được." Giản Diệc Thừa nhận lấy, mở ra nhìn một cái, "Là của Tống Duyệt?"
"Đúng vậy, nhưng mà đoán chừng không giá trị lắm, hài cốt vẫn còn thiếu nhiều. Chỉ có xương chậu, xương ống là tương đối cứng. Chắc là do chó không gặm nổi nên mới để lại." Nhân viên nghiệm xác thuận miệng nói.
Giản Diệc Thừa cầm báo cáo, như có điều suy nghĩ, đi mấy bước lại trở về hỏi, "Đầu lâu thì sao? Không phải đầu lâu cũng rất cứng sao?"
"Đúng vậy, tôi cũng thắc mắc lắm, đầu lâu cứng như vậy chó không gặm nổi, nó có thể đi đâu chứ? Tôi đoán có thể còn có những địa điểm vứt xác khác mà chúng ta chưa tìm được."
Anh gật đầu một cái, không lên tiếng, cầm báo cáo bước đi.
"Đầu lâu trưng bày trong phòng thí nghiệm đều là thật, tớ còn tưởng là mô hình!" Giản Diệc Thừa đang đi bỗng nhiên liền nhớ lại lời nói của Sơ Ngữ.
Bóng đèn trong đầu sáng lên, anh bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng chạy đến đội kỹ thuật, Lâm Lang vừa vặn cũng ở đây xem CCTV.
"Cậu đang xem CCTV ở đâu vậy?"
Lâm Lang nói, "Cửa số 16 ở biệt thự Nam Sơn, ở trước nhà Hình Thiên Hải không có CCTV, tớ chỉ có thể xem từ bên này để tìm đầu mối."
"Cậu khoan đừng để ý cái này, trước tiên xem giúp tớ CCTV ở trường y Giang Thành đi." Giản Diệc Thừa nhanh chóng nói.
"Được, cậu muốn xem chỗ nào?"
"Trước cửa phòng làm việc của Hình Thiên Hải."
"Cái CCTV đó hư rồi, không ai sửa cả."
Giản Diệc Thừa cau mày, "Vậy cửa lớn trường y?"
"Cái này hình như có."
Lâm Lang vừa nói vừa tìm ra cho anh xem, "Cậu xem từ ngày mấy?"
"Ngày 8,9 tháng 5."
"Hả? Tại sao lại là hai ngày này?"
"Sau khi tựu trường Hình Thiên Hải chỉ có hai ngày này là có giờ học."
"Được rồi."
Hình ảnh từng cái lần lượt thoáng qua, hai người nghiêm túc nhìn chăm chú vào màn ảnh, không bỏ qua dấu vết nào.
"Ngừng!" Giản Diệc Thừa bỗng nhiên mở miệng, Lâm Lang nhấn nút tạm ngừng nhìn hình ảnh trên màn hình, Hình Thiên Hải một tay cầm túi văn kiện một tay cầm một kiện giao hàng hỏa tốc, cười chào hỏi học sinh.
"Sao vậy? Khúc này có gì lạ hả?" Lâm Lang quả thực không nhìn ra cảnh này có vấn đề gì.
"Cậu nhìn xem tay phải anh ta cầm cái gì?"
"Giao hàng hỏa tốc, tớ còn có thể thấy hai chữ Thuận Phong nữa." Lâm Lang chỉ màn hình nói.
"Cái hộp giao hàng này..." Giản Diệc Thừa ra dấu, trầm giọng nói, "Có phải chứa vừa đầu lâu của phụ nữ trưởng thành đúng không?"