Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-10
Chương 10: Mẹ của Hứa Giai Mẫn
Flashback
"Duật, hức hức..."
Hứa Minh Duật kiềm nén nỗi chua xót và sự căm phẫn lại khụy gối ngồi xuống đắp áo khoác lên cơ thể trần trụi của Ngô Ân, là anh đã đến trễ một bước, để chị mình gặp chuyện.
"Không sao rồi, em đưa chị rời khỏi nơi này."
Ngô Ân giống như cái xác không hồn phó mặc cho Hứa Minh Duật bế cô đi khỏi chốn đau thương tủi nhục này. Rời khỏi nơi khủng khiếp và kinh tởm nhất khiến cô không bao giờ muốn nhớ về nó.
Suốt một tuần trôi qua nhưng Ngô Ân vẫn không thốt lên tiếng nào, anh lại không muốn nhắc đến nỗi đau của chị mình nên cũng chọn cách im lặng, theo dõi cô từ phía sau. Nhưng đáng hận nhất chính là không ai biết người hại chị cô là ai, lúc anh đến nơi chỉ kịp thấy bóng lưng người đàn ông đội mũ lưỡi trai che gần hết khuôn mặt lướt ngang qua người mình, chị của anh lại không nói một lời nào về người ấy.
Cơn tức giận lên tới đỉnh điểm khi đoạn video nặc danh được gửi vào điện thoại Ngô Ân, điều may mắn duy nhất chính là nó đang trong tay Hứa Minh Duật, nên hiển nhiên anh là người đã xem nó đầu tiên.
Đáy mắt long sọc đỏ ngầu lên giận dữ, nhìn Người đàn ông trùm kín mặt đang cưỡng bức chị mình, hắn ta còn quay lại đoạn video như một chiến lợi phẩm cho bản thân, thật sự không thể tha thứ được.
Nắm chặt điện thoại trong tay để ngăn không kích động quá mạnh ném vỡ nó ra, Hứa Minh Duật hít thở sâu cố giữ bình tĩnh. Điện thoại trong tay báo hiệu thêm một đoạn video khác, anh liền mở lên xem. Vẫn là khuôn mặt trùm vải kín mít chỉ chừa ra mắt, nhưng hắn ta vẫn rất cẩn thận dùng máy chuyển đổi giọng nói thật của mình, không để người khác nhận diện được.
"Chuyện xảy ra ngày hôm đó tôi biết đã đem lại đả kích rất lớn cho em, nhưng nó là một ký ức hạnh phúc của tôi. Tôi gửi đoạn video này không hề có ý muốn gây khó dễ, tôi chỉ muốn chia sẻ những ký ức đáng nhớ giữa chúng ta."
Lần này Hứa Minh Duật không thể kiềm được sự phẫn nộ xuống đấm mạnh bàn tay của mình lên mặt bàn bằng kính đang ngồi, vết nứt nơi bặt bàn dính một ít máu đang chảy ra từ bàn tay anh. Nhưng dù cố cố thử mọi cách để tra thông tin về người đàn ông này anh vẫn không thể tìm được gì về hắn ta.
Ngô Ân, người chị không cùng huyết thống, con gái của mẹ kế lớn hơn anh 3 tuổi. Từ lần gặp đầu tiên đã để lại cho anh ấn tượng sâu sắc bởi khuôn mặt xinh đẹp như tranh vẽ, nước da trắng như bông tuyết cùng đôi môi đỏ hồng tự nhiên dù không hề tô son. Năm ấy anh chỉ mới mười hai tuổi.
Vì không cùng huyết thống nên cả hai luôn hình thành bức tường vô hình với nhau, điều anh nhớ tới người chị của mình trong hơn một năm sống chung mái nhà chính là người con gái xinh đẹp và trầm tính, nhưng lại rất cẩn thận và chu đáo. Cuộc sống của họ vẫn trôi qua thầm lặng cho đến khi biến cố xảy ra một năm sau đó, chuyến du lịch của ba và mẹ kế anh đã xảy ra tai nạn cướp đi mạng sống của hai người, chỉ trong một ngày, Hứa Minh Duật và Ngô Ân đã mất đi hai người thân thiết nhất của mình. Đồng cảm nỗi đau của nhau, anh và cô bắt đàu sống cởi mở hơn, xem nhau như người thân thiết nhất cùng nương tựa vào nhau sống tiếp.
Chị gái gặp chuyện Hứa Minh Duật làm sao có thể coi như không có chuyện gì.
Từ sau đêm kinh hoàng ấy là những chuỗi ngày sống trong u uất và căn bệnh trầm cảm của Ngô Ân, đến khi Hứa Minh Duật kịp nhận ra điều đó cũng là lúc chị anh đã mang thai trong bụng đứa trẻ được hai tháng.
"Chị, chúng ta phá bỏ đứa trẻ này đi, sau đó bắt đầu cuộc sống mới co được không?"
Ngô Ân chỉ lắc nhẹ đầu không đáp trả, sau đó lê bước trở về phòng khóa cửa lại.
Anh biết cô rất lương thiện, không nỡ bỏ đi đứa trẻ nhỏ, dù rằng nó cũng là cốt nhục của kẻ đã cưỡng bức mình. Và anh tôn trọng quyết định của cô.
Ngày Ngô Ân hạ sinh ra con gái là một buổi tối mưa tầm tã, cơn mưa nặng hạt suốt cả đêm khiến cho không gian càng thêm ảm đạm, điều may mắn chính là chị anh đã sinh một bé gái rất đáng yêu, khuôn mặt xinh đẹp thừa hưởng toàn bộ những ưu điểm của mẹ mình, xem như một niềm an ủi.
"Chị đứa trẻ này nên đặt tên là gì?"-Anh vui mừng nhìn đứa cháu gái đang bế trên tay hỏi Ngô Ân, cô chỉ khẽ cười đáp: "Em chọn đi!"
Nụ cười của Ngô Ân khi đó thật buồn, và đây cũng là lần cuối cùng anh nhìn thấy cô cười.
Ngay ngày xuất viện trở về nhà, sáng hôm sau tiếng khóc in ỏi của đứa trẻ thu hút sự chú ý của anh, Hứa Minh Duật chạy ngay vào phòng chỉ còn biết bàng hoàng nhìn Ngô Ân rạch chỉ tay tự sát từ bao giờ, máu chảy theo vết cắt loang đầy trên nên gạch bên dưới. Bên cạnh giường là chiếc nôi với con gái cô đang khóc ngất lên.
Ngô Ân mất đi chỉ để lại cho anh một lá thư cùng lời nhắn nhủ chăm sóc tốt cho con gái mình, cô sợ chứng bệnh trầm cảm ngày một nặng sẽ đánh mất bản thân, khiến cho đứa trẻ vô tội này phải trải qua tuổi thơ tổn thương vì mình nên đã chọn cách chấm dứt nó, bên dưới bức thư tuyệt mệnh là một bức hình xăm đôi cánh nhỏ ở góc hông trái, nó là thứ duy nhất chị cô để lại về kẻ đã hủy hoại cuộc đời chị mình.
Hứa Minh Duật đau lòng nhìn lại đứa trẻ nhỏ vẫn chưa dứt cơn khóc, anh nên làm sao với nó đây?
End Flashback.
TBC.
Flashback
"Duật, hức hức..."
Hứa Minh Duật kiềm nén nỗi chua xót và sự căm phẫn lại khụy gối ngồi xuống đắp áo khoác lên cơ thể trần trụi của Ngô Ân, là anh đã đến trễ một bước, để chị mình gặp chuyện.
"Không sao rồi, em đưa chị rời khỏi nơi này."
Ngô Ân giống như cái xác không hồn phó mặc cho Hứa Minh Duật bế cô đi khỏi chốn đau thương tủi nhục này. Rời khỏi nơi khủng khiếp và kinh tởm nhất khiến cô không bao giờ muốn nhớ về nó.
Suốt một tuần trôi qua nhưng Ngô Ân vẫn không thốt lên tiếng nào, anh lại không muốn nhắc đến nỗi đau của chị mình nên cũng chọn cách im lặng, theo dõi cô từ phía sau. Nhưng đáng hận nhất chính là không ai biết người hại chị cô là ai, lúc anh đến nơi chỉ kịp thấy bóng lưng người đàn ông đội mũ lưỡi trai che gần hết khuôn mặt lướt ngang qua người mình, chị của anh lại không nói một lời nào về người ấy.
Cơn tức giận lên tới đỉnh điểm khi đoạn video nặc danh được gửi vào điện thoại Ngô Ân, điều may mắn duy nhất chính là nó đang trong tay Hứa Minh Duật, nên hiển nhiên anh là người đã xem nó đầu tiên.
Đáy mắt long sọc đỏ ngầu lên giận dữ, nhìn Người đàn ông trùm kín mặt đang cưỡng bức chị mình, hắn ta còn quay lại đoạn video như một chiến lợi phẩm cho bản thân, thật sự không thể tha thứ được.
Nắm chặt điện thoại trong tay để ngăn không kích động quá mạnh ném vỡ nó ra, Hứa Minh Duật hít thở sâu cố giữ bình tĩnh. Điện thoại trong tay báo hiệu thêm một đoạn video khác, anh liền mở lên xem. Vẫn là khuôn mặt trùm vải kín mít chỉ chừa ra mắt, nhưng hắn ta vẫn rất cẩn thận dùng máy chuyển đổi giọng nói thật của mình, không để người khác nhận diện được.
"Chuyện xảy ra ngày hôm đó tôi biết đã đem lại đả kích rất lớn cho em, nhưng nó là một ký ức hạnh phúc của tôi. Tôi gửi đoạn video này không hề có ý muốn gây khó dễ, tôi chỉ muốn chia sẻ những ký ức đáng nhớ giữa chúng ta."
Lần này Hứa Minh Duật không thể kiềm được sự phẫn nộ xuống đấm mạnh bàn tay của mình lên mặt bàn bằng kính đang ngồi, vết nứt nơi bặt bàn dính một ít máu đang chảy ra từ bàn tay anh. Nhưng dù cố cố thử mọi cách để tra thông tin về người đàn ông này anh vẫn không thể tìm được gì về hắn ta.
Ngô Ân, người chị không cùng huyết thống, con gái của mẹ kế lớn hơn anh 3 tuổi. Từ lần gặp đầu tiên đã để lại cho anh ấn tượng sâu sắc bởi khuôn mặt xinh đẹp như tranh vẽ, nước da trắng như bông tuyết cùng đôi môi đỏ hồng tự nhiên dù không hề tô son. Năm ấy anh chỉ mới mười hai tuổi.
Vì không cùng huyết thống nên cả hai luôn hình thành bức tường vô hình với nhau, điều anh nhớ tới người chị của mình trong hơn một năm sống chung mái nhà chính là người con gái xinh đẹp và trầm tính, nhưng lại rất cẩn thận và chu đáo. Cuộc sống của họ vẫn trôi qua thầm lặng cho đến khi biến cố xảy ra một năm sau đó, chuyến du lịch của ba và mẹ kế anh đã xảy ra tai nạn cướp đi mạng sống của hai người, chỉ trong một ngày, Hứa Minh Duật và Ngô Ân đã mất đi hai người thân thiết nhất của mình. Đồng cảm nỗi đau của nhau, anh và cô bắt đàu sống cởi mở hơn, xem nhau như người thân thiết nhất cùng nương tựa vào nhau sống tiếp.
Chị gái gặp chuyện Hứa Minh Duật làm sao có thể coi như không có chuyện gì.
Từ sau đêm kinh hoàng ấy là những chuỗi ngày sống trong u uất và căn bệnh trầm cảm của Ngô Ân, đến khi Hứa Minh Duật kịp nhận ra điều đó cũng là lúc chị anh đã mang thai trong bụng đứa trẻ được hai tháng.
"Chị, chúng ta phá bỏ đứa trẻ này đi, sau đó bắt đầu cuộc sống mới co được không?"
Ngô Ân chỉ lắc nhẹ đầu không đáp trả, sau đó lê bước trở về phòng khóa cửa lại.
Anh biết cô rất lương thiện, không nỡ bỏ đi đứa trẻ nhỏ, dù rằng nó cũng là cốt nhục của kẻ đã cưỡng bức mình. Và anh tôn trọng quyết định của cô.
Ngày Ngô Ân hạ sinh ra con gái là một buổi tối mưa tầm tã, cơn mưa nặng hạt suốt cả đêm khiến cho không gian càng thêm ảm đạm, điều may mắn chính là chị anh đã sinh một bé gái rất đáng yêu, khuôn mặt xinh đẹp thừa hưởng toàn bộ những ưu điểm của mẹ mình, xem như một niềm an ủi.
"Chị đứa trẻ này nên đặt tên là gì?"-Anh vui mừng nhìn đứa cháu gái đang bế trên tay hỏi Ngô Ân, cô chỉ khẽ cười đáp: "Em chọn đi!"
Nụ cười của Ngô Ân khi đó thật buồn, và đây cũng là lần cuối cùng anh nhìn thấy cô cười.
Ngay ngày xuất viện trở về nhà, sáng hôm sau tiếng khóc in ỏi của đứa trẻ thu hút sự chú ý của anh, Hứa Minh Duật chạy ngay vào phòng chỉ còn biết bàng hoàng nhìn Ngô Ân rạch chỉ tay tự sát từ bao giờ, máu chảy theo vết cắt loang đầy trên nên gạch bên dưới. Bên cạnh giường là chiếc nôi với con gái cô đang khóc ngất lên.
Ngô Ân mất đi chỉ để lại cho anh một lá thư cùng lời nhắn nhủ chăm sóc tốt cho con gái mình, cô sợ chứng bệnh trầm cảm ngày một nặng sẽ đánh mất bản thân, khiến cho đứa trẻ vô tội này phải trải qua tuổi thơ tổn thương vì mình nên đã chọn cách chấm dứt nó, bên dưới bức thư tuyệt mệnh là một bức hình xăm đôi cánh nhỏ ở góc hông trái, nó là thứ duy nhất chị cô để lại về kẻ đã hủy hoại cuộc đời chị mình.
Hứa Minh Duật đau lòng nhìn lại đứa trẻ nhỏ vẫn chưa dứt cơn khóc, anh nên làm sao với nó đây?
End Flashback.
TBC.