Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1350
Chương 1350
Nếu như lúc đó nói thêm vài câu nữa, lại dùng thêm chút sức mà bắt cô lại, có phải là sẽ không trở thành tình thế như bây giờ không?
Đường Duy yên lặng như đã rơi vào cái chết, mặc dù Giang lăng và Bạch Việt đứng một bên kiểm tra vết thương cho cậu, cậu cũng không kêu lên một tiếng.
Đường Thi đi ra ngoài, Giang Lăng chỉ có thể thở dài: “Có phải là không đưa Tiểu Nhan về được không?”
Cuối cùng Đường Duy cũng có chút biểu cảm: “Cô ấy đi rồi.”
Bạch Việt chỉnh lại tóc, nhìn vào thạch cao đang băng bỏ dưới chân Đường Duy, còn đưa tay lên gõ gõ, lơ đãng mà hỏi một câu: “Đi đâu rồi?”
“Không biết.”
Đường Duy thở dài một hơi: “Cô ấy không nói cho cháu biết, mặc dù cháu muốn điều tra, thì nhất định sẽ tra ra được.”
“Cả ngày chỉ biết tra tra tra.”
Giang Lăng nhíu mày: “Tại sao người ta lại không tự nói cho em biết cơ chứ? Chính là không muốn em biết, em còn tra, cảm thấy năng lực của mình vô cùng lớn đúng không hả? Càng tra người ta càng chán ghét”
Đường Duy chấn động.
Sau đó, giọng khàn khàn của người đàn ông vang lên: “Giang Lăng, vì sao cô ấy không nói cho em biết?”
“Này còn cần nghĩ sao?”
Bạch Việt đứng dậy: “Thừa nhận đi, Đường Duy, con đã hai mươi tuổi rồi, không phải là đứa trẻ năm đó nữa, sống chết giữ mặt mũi cũng chả có tác dụng gì đây.”
Đường Duy thở gấp.
“Tiểu Nhan, cô ấy không muốn yêu em nữa.”
Chờ đợi chính là những lời này. Toàn bộ những sự ngụy trang mạnh mẽ liền sụp đổ toàn bộ.
Đường Duy cảm thấy đau đớn, có lẽ là liên quan đến thạch cao ở trên đùi, cũng có lẽ là do tim đang đau đớn. Cậu cắn chặt răng mà ngồi trên ghế sô pha, khởi động thân trên của mình: “Đây chính là cái mà gọi là yêu em sao? Tại sao lại có thể dễ dàng như vậy… mà không yêu em nữa?” Cô không thích cậu nữa sao? Không phải là người cô yêu nhất đời này là cậu hay sao? Không phải là cô muốn sống một đời thầm lặng bên cậu hay sao! Cô đã từng rời xa hai năm, sau khi quay về liền trở thành chim trong lồng của cậu, vậy thì dựa vào cái gì, dựa vào cái gì, cô có gãy cánh cũng muốn bay ra bên ngoài?
Đường Duy nói: “Cô ấy cho rằng cô ấy có thể xử lý được đính hôn, là ai đã âm thầm giúp sức chứ? Cô ấy dựa vào cái gì mà chạy như vậy? Tại sao cô ấy lại muốn chạy?”
Cuối cùng những tình cảm bị dồn nén trong lòng cũng đã nói ra ngoài miệng, điên cuồng mà phun trào ra khỏi cơ thể. Giống như là phản chiếu lại vậy, Đường Duy điên cuồng mà đẩy bàn trà ở một bên ghế sô pha, ngay cả Giang Lăng cũng bị hoảng sợ.
Anh ta và Bạch Việt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự ngỡ ngàng trong mắt nhau.
“Cô ấy nói đi liền đi! Tim cô ấy làm từ đá hay sao?” Đường Duy sắp không thể thở nổi nữa rồi, túm lấy cổ áo của mình: “Nói đi là đi! Cũng không thèm ngoảnh đầu lại! Tại sao cô ấy lại không nhìn em? Cô ấy không yêu em nữa sao? Này mà là yêu em, này mà là thích em!”
“Đường Duy… con bình tĩnh lại…” Bạch Việt nhìn thấy Đường Duy vẫn luôn im lặng từ lúc vào cửa đến giờ, tự dưng lại trở nên điên cuồng, chỉ có thể ở bên cạnh không thể làm gì mà chỉ nói: “Đừng có làm thương đến đùi…
“Chân con đứt thì sao cơ chứ?”
Đường Duy điên cuông mà đám một cái lên ghế sô pha: “Cô ấy có thể chịu trách nhiệm sao? Cô ấy dám phụ trách với nửa đời sau của con sao?
Con ngồi xe lăn…cô ấy có thể quay vê không… Bạc Nhan, em có thể quay về không…
Bước chân của cô, đã giãm nát trái tim của cậu…
“Em…” Giang Lăng cảm thấy giật mình với phản ứng của Đường Duy: “Anh tưởng Tiểu Nhan đi rồi, em sẽ không để ý chứ.”
Đột nhiên Đường Duy run lên, giống như là đang giẫm lên bậc thang vô hình vậy.
Tim cứ giật liên hồi, cậu nghe thấy Giang Lăng nói: “Chắc Tiểu Nhan cảm thấy, em cũng không yêu cô ấy, là cô ấy quấn lấy em lâu quá rồi, cô ấy đi, hai người cũng tự do rồi, không tốt sao?
Nếu như lúc đó nói thêm vài câu nữa, lại dùng thêm chút sức mà bắt cô lại, có phải là sẽ không trở thành tình thế như bây giờ không?
Đường Duy yên lặng như đã rơi vào cái chết, mặc dù Giang lăng và Bạch Việt đứng một bên kiểm tra vết thương cho cậu, cậu cũng không kêu lên một tiếng.
Đường Thi đi ra ngoài, Giang Lăng chỉ có thể thở dài: “Có phải là không đưa Tiểu Nhan về được không?”
Cuối cùng Đường Duy cũng có chút biểu cảm: “Cô ấy đi rồi.”
Bạch Việt chỉnh lại tóc, nhìn vào thạch cao đang băng bỏ dưới chân Đường Duy, còn đưa tay lên gõ gõ, lơ đãng mà hỏi một câu: “Đi đâu rồi?”
“Không biết.”
Đường Duy thở dài một hơi: “Cô ấy không nói cho cháu biết, mặc dù cháu muốn điều tra, thì nhất định sẽ tra ra được.”
“Cả ngày chỉ biết tra tra tra.”
Giang Lăng nhíu mày: “Tại sao người ta lại không tự nói cho em biết cơ chứ? Chính là không muốn em biết, em còn tra, cảm thấy năng lực của mình vô cùng lớn đúng không hả? Càng tra người ta càng chán ghét”
Đường Duy chấn động.
Sau đó, giọng khàn khàn của người đàn ông vang lên: “Giang Lăng, vì sao cô ấy không nói cho em biết?”
“Này còn cần nghĩ sao?”
Bạch Việt đứng dậy: “Thừa nhận đi, Đường Duy, con đã hai mươi tuổi rồi, không phải là đứa trẻ năm đó nữa, sống chết giữ mặt mũi cũng chả có tác dụng gì đây.”
Đường Duy thở gấp.
“Tiểu Nhan, cô ấy không muốn yêu em nữa.”
Chờ đợi chính là những lời này. Toàn bộ những sự ngụy trang mạnh mẽ liền sụp đổ toàn bộ.
Đường Duy cảm thấy đau đớn, có lẽ là liên quan đến thạch cao ở trên đùi, cũng có lẽ là do tim đang đau đớn. Cậu cắn chặt răng mà ngồi trên ghế sô pha, khởi động thân trên của mình: “Đây chính là cái mà gọi là yêu em sao? Tại sao lại có thể dễ dàng như vậy… mà không yêu em nữa?” Cô không thích cậu nữa sao? Không phải là người cô yêu nhất đời này là cậu hay sao? Không phải là cô muốn sống một đời thầm lặng bên cậu hay sao! Cô đã từng rời xa hai năm, sau khi quay về liền trở thành chim trong lồng của cậu, vậy thì dựa vào cái gì, dựa vào cái gì, cô có gãy cánh cũng muốn bay ra bên ngoài?
Đường Duy nói: “Cô ấy cho rằng cô ấy có thể xử lý được đính hôn, là ai đã âm thầm giúp sức chứ? Cô ấy dựa vào cái gì mà chạy như vậy? Tại sao cô ấy lại muốn chạy?”
Cuối cùng những tình cảm bị dồn nén trong lòng cũng đã nói ra ngoài miệng, điên cuồng mà phun trào ra khỏi cơ thể. Giống như là phản chiếu lại vậy, Đường Duy điên cuồng mà đẩy bàn trà ở một bên ghế sô pha, ngay cả Giang Lăng cũng bị hoảng sợ.
Anh ta và Bạch Việt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự ngỡ ngàng trong mắt nhau.
“Cô ấy nói đi liền đi! Tim cô ấy làm từ đá hay sao?” Đường Duy sắp không thể thở nổi nữa rồi, túm lấy cổ áo của mình: “Nói đi là đi! Cũng không thèm ngoảnh đầu lại! Tại sao cô ấy lại không nhìn em? Cô ấy không yêu em nữa sao? Này mà là yêu em, này mà là thích em!”
“Đường Duy… con bình tĩnh lại…” Bạch Việt nhìn thấy Đường Duy vẫn luôn im lặng từ lúc vào cửa đến giờ, tự dưng lại trở nên điên cuồng, chỉ có thể ở bên cạnh không thể làm gì mà chỉ nói: “Đừng có làm thương đến đùi…
“Chân con đứt thì sao cơ chứ?”
Đường Duy điên cuông mà đám một cái lên ghế sô pha: “Cô ấy có thể chịu trách nhiệm sao? Cô ấy dám phụ trách với nửa đời sau của con sao?
Con ngồi xe lăn…cô ấy có thể quay vê không… Bạc Nhan, em có thể quay về không…
Bước chân của cô, đã giãm nát trái tim của cậu…
“Em…” Giang Lăng cảm thấy giật mình với phản ứng của Đường Duy: “Anh tưởng Tiểu Nhan đi rồi, em sẽ không để ý chứ.”
Đột nhiên Đường Duy run lên, giống như là đang giẫm lên bậc thang vô hình vậy.
Tim cứ giật liên hồi, cậu nghe thấy Giang Lăng nói: “Chắc Tiểu Nhan cảm thấy, em cũng không yêu cô ấy, là cô ấy quấn lấy em lâu quá rồi, cô ấy đi, hai người cũng tự do rồi, không tốt sao?