Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1444
Chương 1444: Gió tanh mưa máu Là em gọi Nhậm Cầu?”
“Em muốn ngăn cản chị?”
Tô Nghiêu kinh hãi, bởi vì trong nháy mắt Tô Nhan đã quay sang chất vấn cậu, trong mắt cô giống như hàm chứa sát ý, sắc bén như đao đâm thẳng vào cậu.
Tô Nghiêu siết chặt ngón tay: “Đúng vậy, em gọi đấy”
Nhất định cậu phải gọi Nhậm Cầu tới đây, chỉ có điều khi Tô Nhan nghe xong lại làm như không để ý, cũng không ra ngoài mở cửa cho Nhậm Cầu.
Ngoài cửa, Nhậm Cầu vội vàng gõ cửa, cậu ta càng dùng thêm sức, vừa vỗ vừa lên tiếng gọi: “Tô Nhan? Các người có trong đó không? Mở cửa ral”
Tô Nhan làm sao lại như vậy? Có phải hôm nay bị Từ Dao đến tận nơi khiêu khích nên muốn xuống tay tàn nhẫn không?
Nghĩ đến đây, Nhậm Cầu lại kêu lên: “Tô Nhan! Mở cửa ra, Tô Nhan, Nghiêu Nghiêu cậu có ở đây không? Giúp tôi mở cửa ra”
“Không ai được phép ra mở cửa”
Bên trong truyền ra giọng nói của Tô Nhan, vang vọng mạnh mẽ, Tô Nhan nhìn thoáng qua Tô Nghiêu đang có ý định ra ngoài giúp Nhậm Cầu mở cửa, cô liền nhìn thẳng vào cậu ta: “Không được nhúc nhích”
“Tô Nghiêu thấy vậy lắc đầu: “Chị, chị không thể như vậy, hôm nay chúng ta ra tay với bọn họ, về sau nhà họ Tô sẽ khó ngẩng đầu lên được ở trong giới này!”
Nhà họ Diệp thì không đáng sợ, thế nhưng cô lại liên tục đối đầu với hai nhà, Tô Nhan thật sự muốn như vậy sao?
Trì Liệt cùng Lam Thất Thất nhìn nhau một cái, cũng nghĩ đến hậu quả sau đó, Lam Thất Thất liền thử lên tiếng khuyên Tô Nhan: “Nhan Nhan, nếu không…”
“Cậu muốn tớ quên hết mọi chuyện rồi bỏ qua cho bọn họ sao?”
Một giây đó, Tô Nhan chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu, lại giống như mang theo gió tanh mưa máu đến trước mặt Lam Thất Thất, cô ấy trầm mặc, lúc này nếu để Tô Nhan bỏ qua, cũng đồng nghĩa với việc Tô Nhan sẽ phải chịu ủy khuất.
Trì Liệt cau mày: “Nhan Nhan, làm chuyện gì cũng phải nghĩ đến kết cục”
Bên ngoài Nhậm Cầu lại gấp đến mức hô to: “Đúng vậy Tô Nhan, đừng xúc động, mọi chuyện giao cho tôi được không?”
Tô Nhan thấy vậy nở nụ cười.
Cô ra hiệu, cho phép Tô Nghiêu đi mở cửa, mắt thấy cửa lớn nhà họ Tô mở ra một lần nữa, Từ Dao giống như nhìn thấy hy vọng.
€ô ta nhìn Nhậm Cầu xông vào, vừa định nói Tô Nhan chính là hổ giấy, thế nhưng cô ta vẫn còn sợ hãi, thật sự không dám mở miệng nói cái gì, thế nhưng ngay sau đó lưng cô ta bị đập mạnh lên cửa, sau đó cả người ngã xuống, trực tiếp khuy xuống bên cạnh tấm cửa vừa bị mở rai Một giây sau, có tiếng tát giòn tan vang lên rõ ràng!
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Nhậm Cầu cũng không rõ chuyện gì vừa xảy ra.
Mọi người đều không dám thở mạnh Diệp Tiêu nhìn Từ Dao ban nấy còn đang khóc lóc, nữũng nịu bên cạnh mình, không biết tại sao đột nhiên bị Tô Nhan tát ngã ra cửa, bàn tay vừa tát xong còn chưa hạ xuống, lại lần thứ hai giơ lên!
“Chát”
Một trái một phải, Tô Nhan mạnh tay tát hai cái lên mặt cô ta, sức lực mạnh đến mức bên tai Từ Dao chỉ còn lại tiếng ong ong.
Trì Liệt và Lam Thất Thất đều kinh hãi Nhan!”
“Đầu tiên, cái tát này là để đòi lại những gì cô lấy của tôi lúc còn học trung học, nhiều năm như vậy, bữa tiệc nào của hội học sinh cô cũng nhúng tay vào lập kế hoạch, ngược lại cô cũng chưa bao giờ chủ động công khai cho tất cả học sinh, đến khi có người hỏi chuyện, cô liên nhắc đến tên tôi!”
Từ Dao nghe thấy những lời nói ấy, cả người trở nên run rẩy, sắc mặt hoảng hốt.
Hai má vẫn còn đau đớn khiến cô ta không khỏi hít sâu một hơi: “Tô Nhan cô… cô dám! Nhà họ Từ sẽ không bỏ qua cho cô! Cô dám tát tôi! Nhất định nhà họ Từ sẽ không bỏ qua cho cô đâu!”
Tô Nhan coi như không nghe thấy, tiếp tục.
nói: “Thứ hai, cái tát này là vì những lần cô giở trò trước mặt Đường Duy, trước mặt thì thể hiện sự tốt bụng, nhưng sau lưng lại lật mặt, không ít lần nói chuyện nhục nhã châm chọc, “Tô tôi sẽ nhớ cả đời!”
Thứ ba… Tô Nhan lại một lần nữa giơ tay lên, thấy vậy Lam Thất Thất hô to một tiếng “Tô Nhan!”
Cả người Tô Nhan toát ra sự lạnh lẽo, bàn tay giơ cao lên không trung, nhưng đột nhiên lại vì tiếng gọi của bạn tốt, cuối cùng cũng dừng lại.
Cô quay lại nói: “Mọi người ngăn tôi sao?”
“Em muốn ngăn cản chị?”
Tô Nghiêu kinh hãi, bởi vì trong nháy mắt Tô Nhan đã quay sang chất vấn cậu, trong mắt cô giống như hàm chứa sát ý, sắc bén như đao đâm thẳng vào cậu.
Tô Nghiêu siết chặt ngón tay: “Đúng vậy, em gọi đấy”
Nhất định cậu phải gọi Nhậm Cầu tới đây, chỉ có điều khi Tô Nhan nghe xong lại làm như không để ý, cũng không ra ngoài mở cửa cho Nhậm Cầu.
Ngoài cửa, Nhậm Cầu vội vàng gõ cửa, cậu ta càng dùng thêm sức, vừa vỗ vừa lên tiếng gọi: “Tô Nhan? Các người có trong đó không? Mở cửa ral”
Tô Nhan làm sao lại như vậy? Có phải hôm nay bị Từ Dao đến tận nơi khiêu khích nên muốn xuống tay tàn nhẫn không?
Nghĩ đến đây, Nhậm Cầu lại kêu lên: “Tô Nhan! Mở cửa ra, Tô Nhan, Nghiêu Nghiêu cậu có ở đây không? Giúp tôi mở cửa ra”
“Không ai được phép ra mở cửa”
Bên trong truyền ra giọng nói của Tô Nhan, vang vọng mạnh mẽ, Tô Nhan nhìn thoáng qua Tô Nghiêu đang có ý định ra ngoài giúp Nhậm Cầu mở cửa, cô liền nhìn thẳng vào cậu ta: “Không được nhúc nhích”
“Tô Nghiêu thấy vậy lắc đầu: “Chị, chị không thể như vậy, hôm nay chúng ta ra tay với bọn họ, về sau nhà họ Tô sẽ khó ngẩng đầu lên được ở trong giới này!”
Nhà họ Diệp thì không đáng sợ, thế nhưng cô lại liên tục đối đầu với hai nhà, Tô Nhan thật sự muốn như vậy sao?
Trì Liệt cùng Lam Thất Thất nhìn nhau một cái, cũng nghĩ đến hậu quả sau đó, Lam Thất Thất liền thử lên tiếng khuyên Tô Nhan: “Nhan Nhan, nếu không…”
“Cậu muốn tớ quên hết mọi chuyện rồi bỏ qua cho bọn họ sao?”
Một giây đó, Tô Nhan chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu, lại giống như mang theo gió tanh mưa máu đến trước mặt Lam Thất Thất, cô ấy trầm mặc, lúc này nếu để Tô Nhan bỏ qua, cũng đồng nghĩa với việc Tô Nhan sẽ phải chịu ủy khuất.
Trì Liệt cau mày: “Nhan Nhan, làm chuyện gì cũng phải nghĩ đến kết cục”
Bên ngoài Nhậm Cầu lại gấp đến mức hô to: “Đúng vậy Tô Nhan, đừng xúc động, mọi chuyện giao cho tôi được không?”
Tô Nhan thấy vậy nở nụ cười.
Cô ra hiệu, cho phép Tô Nghiêu đi mở cửa, mắt thấy cửa lớn nhà họ Tô mở ra một lần nữa, Từ Dao giống như nhìn thấy hy vọng.
€ô ta nhìn Nhậm Cầu xông vào, vừa định nói Tô Nhan chính là hổ giấy, thế nhưng cô ta vẫn còn sợ hãi, thật sự không dám mở miệng nói cái gì, thế nhưng ngay sau đó lưng cô ta bị đập mạnh lên cửa, sau đó cả người ngã xuống, trực tiếp khuy xuống bên cạnh tấm cửa vừa bị mở rai Một giây sau, có tiếng tát giòn tan vang lên rõ ràng!
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Nhậm Cầu cũng không rõ chuyện gì vừa xảy ra.
Mọi người đều không dám thở mạnh Diệp Tiêu nhìn Từ Dao ban nấy còn đang khóc lóc, nữũng nịu bên cạnh mình, không biết tại sao đột nhiên bị Tô Nhan tát ngã ra cửa, bàn tay vừa tát xong còn chưa hạ xuống, lại lần thứ hai giơ lên!
“Chát”
Một trái một phải, Tô Nhan mạnh tay tát hai cái lên mặt cô ta, sức lực mạnh đến mức bên tai Từ Dao chỉ còn lại tiếng ong ong.
Trì Liệt và Lam Thất Thất đều kinh hãi Nhan!”
“Đầu tiên, cái tát này là để đòi lại những gì cô lấy của tôi lúc còn học trung học, nhiều năm như vậy, bữa tiệc nào của hội học sinh cô cũng nhúng tay vào lập kế hoạch, ngược lại cô cũng chưa bao giờ chủ động công khai cho tất cả học sinh, đến khi có người hỏi chuyện, cô liên nhắc đến tên tôi!”
Từ Dao nghe thấy những lời nói ấy, cả người trở nên run rẩy, sắc mặt hoảng hốt.
Hai má vẫn còn đau đớn khiến cô ta không khỏi hít sâu một hơi: “Tô Nhan cô… cô dám! Nhà họ Từ sẽ không bỏ qua cho cô! Cô dám tát tôi! Nhất định nhà họ Từ sẽ không bỏ qua cho cô đâu!”
Tô Nhan coi như không nghe thấy, tiếp tục.
nói: “Thứ hai, cái tát này là vì những lần cô giở trò trước mặt Đường Duy, trước mặt thì thể hiện sự tốt bụng, nhưng sau lưng lại lật mặt, không ít lần nói chuyện nhục nhã châm chọc, “Tô tôi sẽ nhớ cả đời!”
Thứ ba… Tô Nhan lại một lần nữa giơ tay lên, thấy vậy Lam Thất Thất hô to một tiếng “Tô Nhan!”
Cả người Tô Nhan toát ra sự lạnh lẽo, bàn tay giơ cao lên không trung, nhưng đột nhiên lại vì tiếng gọi của bạn tốt, cuối cùng cũng dừng lại.
Cô quay lại nói: “Mọi người ngăn tôi sao?”