Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1504
Chương 1504: Nhà họ Từ phá sản rồi, cẩn thận bị liên lụy
Lam Minh nghe thấy giọng điệu mềm mỏng của Từ Thánh Mân, vẻ mặt cũng không thay đổi bao nhiêu, vẫn giữ nguyên tư thế chặn cửa: “Cậu Từ quan tâm đến tôi, tôi rất cảm kích, nhưng tôi không nhớ là có mời cậu.”
Cậu Từ.
Lúc này còn gọi cậu Từ gì chứ, đây không phải chế nhạo thì là gì.
Nhà họ Từ sớm đã bị đổ rồi, không ai gọi anh ta là cậu Từ nữa.
Tuy nhiên mặc cho lời chế nhạo của Lam Minh đã ép đến trước mặt, Từ Thánh Mân vẫn nghiến rằng cười nói: “Vậy coi như hôm nay cháu không được mời đến, có điều cháu cũng đã đến rồi, chuyện nên làm thì vẫn phải làm”
Lam Minh chưa bao giờ cảm thấy Từ Thánh Mân lại khó xử như thế này.
Thăng nhóc này làm sao vậy, đã nói không cho vào rồi, còn bày ra thái độ không hoan nghênh nữa, người không có mặt mũi cũng đều cảm giác được xấu hổ mà rời đi, sao lúc này Từ Thánh Mân còn đứng đây chứ?
Lam Minh hừ một tiếng: “Vậy cậu muốn làm cái gì?”
“Cháu muốn vào trong”
Từ Thánh Mân nói một lèo: “Chúc chú Lam Minh sinh nhật vui vẻ, thuận tiện… gặp Lam Thất Thất một chút”
Ông ta biết mà.
Ánh mắt Lam Minh không vui: “Tìm con gái tôi có chuyện gi”
Tên khốn nạn này lúc đầu khiến con gái ông ta nửa đêm trốn ra ngoài còn khóc lóc trở về, làm ông ta đau lòng không chịu được, bây giờ đến cửa nói muốn tìm Lam Thất Thất, sao có thể chứ?
Chỉ là trong lòng nghĩ như vậy, khi nhìn thấy ánh mắt đó của Từ Thánh Mân, Lam Minh khựng lại.
Hình như trong ánh mắt của cậu ta còn mang theo những cảm xúc khác, không giống với dáng vẻ ăn chơi trác táng như trước kia.
Hơn nữa Lam Minh nhận thấy thái độ vừa nãy của mình đủ xấu xa, nhưng thắng nhóc này vẫn còn đứng ở đây, đứng thẳng lưng, chắc là đã quyết tâm rồi.
Trong lòng cảm thấy bưồn bực, Lam Minh dứt khoát xua tay: “Được rồi được rồi, ngăn không cho cậu vào thì không khác gì một ông già như tôi tính toán với cậu, mau vào đi.”
Đây là… cho vào rồi sao?
Trong lòng Từ Thánh Mân vui mừng, vô thức nói chú Lam Minh”
“Có điều”
Lam Minh dứt khoát nói: “Hôm nay tâm trạng của con gái tôi đang tốt, tôi nể mặt lúc trước hai người chơi với nhau nên mới cho cậu vào. Nếu như cậu dám phá hoại tâm trạng tốt của con bé, tôi sẽ không cho cậu chút thể diện nào nữa đâu”
Ngụ ý là, Từ Thánh Mân có thể trực tiếp bị đuổi ra ngoài trước mặt bao nhiêu người.
Người đàn ông trác táng lại phong lưu năm nào bị đuổi ra ngoài như vậy, bao nhiêu người cười nhạo, bao nhiêu người ném đá chứ?
Từ Thánh Mân nắm chặt tay: “Không đâu, cháu sẽ không làm tổn thương Lam Thất Thất: Ha, nói hay lắm.
Lam Minh có chết cũng không tin, chỉ là bởi vì thể hiện mình hào phóng, mới tránh đường cho Sakahara Kurosawa và Từ Thánh Mân đi vào.
Vừa bước vào, bầu không khí quen thuộc giả tạo lao thẳng vào mặt bọn họ, những người nở nụ cười mang ý xấu kia, xoay tròn giữa nhưng nhóm người không giống nhau, chỉ vì có thể lăn lộn trong vòng này là được.
Đổi lại là trước kia, nhất định sẽ có người đến chào hỏi Từ Thánh Mân.
Nhưng bây giờ, mọi người đều đi qua anh như đi qua một người phục vụ, đến cả một ánh mắt cũng không cho, chỉ khi nhìn thấy Sakahara Kurosawa, mới đứng lại, gọi một câu: “Cậu chủ nhà Sakahara hôm nay cũng đến sao, ngưỡng mộ đã lâu.”
Từ Thánh Mân ăn mặc chỉnh tê đứng sau Sakahara Kurosawa, nhưng như thể bị ngăn cách bởi một dải ngân hà vậy.
Anh ta đã không còn là người trong vòng đó nữa rồi.
Sakahara Kurosawa nói thay Từ Thánh Mân: “Không, tôi cùng anh Từ đến đây”
Lời này đại biểu rằng, Từ Thánh Mân vẫn là anh em của Sakahara Kurosawa anh ta.
Chỉ là anh ta coi Từ Thánh Mân là anh em, những người khác lại không xem Từ Thánh Mân là người, chua ngoa nói: “Gần đây nhà họ Từ đã xuống đài rồi, cậu Sakahara cẩn thận bị liên lụy”“
Lam Minh nghe thấy giọng điệu mềm mỏng của Từ Thánh Mân, vẻ mặt cũng không thay đổi bao nhiêu, vẫn giữ nguyên tư thế chặn cửa: “Cậu Từ quan tâm đến tôi, tôi rất cảm kích, nhưng tôi không nhớ là có mời cậu.”
Cậu Từ.
Lúc này còn gọi cậu Từ gì chứ, đây không phải chế nhạo thì là gì.
Nhà họ Từ sớm đã bị đổ rồi, không ai gọi anh ta là cậu Từ nữa.
Tuy nhiên mặc cho lời chế nhạo của Lam Minh đã ép đến trước mặt, Từ Thánh Mân vẫn nghiến rằng cười nói: “Vậy coi như hôm nay cháu không được mời đến, có điều cháu cũng đã đến rồi, chuyện nên làm thì vẫn phải làm”
Lam Minh chưa bao giờ cảm thấy Từ Thánh Mân lại khó xử như thế này.
Thăng nhóc này làm sao vậy, đã nói không cho vào rồi, còn bày ra thái độ không hoan nghênh nữa, người không có mặt mũi cũng đều cảm giác được xấu hổ mà rời đi, sao lúc này Từ Thánh Mân còn đứng đây chứ?
Lam Minh hừ một tiếng: “Vậy cậu muốn làm cái gì?”
“Cháu muốn vào trong”
Từ Thánh Mân nói một lèo: “Chúc chú Lam Minh sinh nhật vui vẻ, thuận tiện… gặp Lam Thất Thất một chút”
Ông ta biết mà.
Ánh mắt Lam Minh không vui: “Tìm con gái tôi có chuyện gi”
Tên khốn nạn này lúc đầu khiến con gái ông ta nửa đêm trốn ra ngoài còn khóc lóc trở về, làm ông ta đau lòng không chịu được, bây giờ đến cửa nói muốn tìm Lam Thất Thất, sao có thể chứ?
Chỉ là trong lòng nghĩ như vậy, khi nhìn thấy ánh mắt đó của Từ Thánh Mân, Lam Minh khựng lại.
Hình như trong ánh mắt của cậu ta còn mang theo những cảm xúc khác, không giống với dáng vẻ ăn chơi trác táng như trước kia.
Hơn nữa Lam Minh nhận thấy thái độ vừa nãy của mình đủ xấu xa, nhưng thắng nhóc này vẫn còn đứng ở đây, đứng thẳng lưng, chắc là đã quyết tâm rồi.
Trong lòng cảm thấy bưồn bực, Lam Minh dứt khoát xua tay: “Được rồi được rồi, ngăn không cho cậu vào thì không khác gì một ông già như tôi tính toán với cậu, mau vào đi.”
Đây là… cho vào rồi sao?
Trong lòng Từ Thánh Mân vui mừng, vô thức nói chú Lam Minh”
“Có điều”
Lam Minh dứt khoát nói: “Hôm nay tâm trạng của con gái tôi đang tốt, tôi nể mặt lúc trước hai người chơi với nhau nên mới cho cậu vào. Nếu như cậu dám phá hoại tâm trạng tốt của con bé, tôi sẽ không cho cậu chút thể diện nào nữa đâu”
Ngụ ý là, Từ Thánh Mân có thể trực tiếp bị đuổi ra ngoài trước mặt bao nhiêu người.
Người đàn ông trác táng lại phong lưu năm nào bị đuổi ra ngoài như vậy, bao nhiêu người cười nhạo, bao nhiêu người ném đá chứ?
Từ Thánh Mân nắm chặt tay: “Không đâu, cháu sẽ không làm tổn thương Lam Thất Thất: Ha, nói hay lắm.
Lam Minh có chết cũng không tin, chỉ là bởi vì thể hiện mình hào phóng, mới tránh đường cho Sakahara Kurosawa và Từ Thánh Mân đi vào.
Vừa bước vào, bầu không khí quen thuộc giả tạo lao thẳng vào mặt bọn họ, những người nở nụ cười mang ý xấu kia, xoay tròn giữa nhưng nhóm người không giống nhau, chỉ vì có thể lăn lộn trong vòng này là được.
Đổi lại là trước kia, nhất định sẽ có người đến chào hỏi Từ Thánh Mân.
Nhưng bây giờ, mọi người đều đi qua anh như đi qua một người phục vụ, đến cả một ánh mắt cũng không cho, chỉ khi nhìn thấy Sakahara Kurosawa, mới đứng lại, gọi một câu: “Cậu chủ nhà Sakahara hôm nay cũng đến sao, ngưỡng mộ đã lâu.”
Từ Thánh Mân ăn mặc chỉnh tê đứng sau Sakahara Kurosawa, nhưng như thể bị ngăn cách bởi một dải ngân hà vậy.
Anh ta đã không còn là người trong vòng đó nữa rồi.
Sakahara Kurosawa nói thay Từ Thánh Mân: “Không, tôi cùng anh Từ đến đây”
Lời này đại biểu rằng, Từ Thánh Mân vẫn là anh em của Sakahara Kurosawa anh ta.
Chỉ là anh ta coi Từ Thánh Mân là anh em, những người khác lại không xem Từ Thánh Mân là người, chua ngoa nói: “Gần đây nhà họ Từ đã xuống đài rồi, cậu Sakahara cẩn thận bị liên lụy”“