Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1581
Ở đầu bên kia, Cố Mang muốn bật cười khi vừa nhận điện thoại đã nghe thấy tiếng cười hề hề bỉ ổi của Từ Thánh Mân, cậu ta vừa giúp Lạc Du Du đăng ký lấy số, vừa cầm điện thoại nói: “Sakahara Kurosawa tới tìm anh rồi sao?”
“Đúng vậy”
Từ Thánh Mân bày ra dáng vẻ sợ hãi: “Anh ta nói muốn tận tay xé xác cậu thành hai mảnh”
Cố Mang há hốc mồm vì kinh ngạc, hừ một tiếng: “Đáng sợ vậy sao? Có đáng không, tôi chỉ đưa Lạc Du Du tới bệnh viện…”
“Một mình Lạc Du Du ở nước ngoài cũng đều phiền cậu chăm sóc” Từ Thánh Mân truyền đạt lòng biết ơn thay cho Lam Thất Th; “Sakahara Kurosawa cũng đã tự mình đuổi theo tới tận nước ngoài rồi mà tới giờ vẫn còn chưa nhìn rõ, điều này chỉ có thể chứng minh rằng.
con người này là kẻ có EQ thấp”
“Haha. Nếu anh ta có thể tự mình nhận ra thì tốt rồi, tôi đưa Du Du đi khám trước đã: Cố Mang rất vui vẻ xem kịch, sau khi lấy số cho Lạc Du Du xong, cậu ta dẫn cô ta tới chờ trước phòng khám chuyên khoa, nhìn thấy dáng vẻ cúi đầu, lắc lư qua lại của cô ta ở phía sau, cậu ta cảm thấy bản thân giống như dẫn con gái đi khám bệnh.
Hơi thở của Lạc Du Du ngày càng nóng, đúng lúc này trời cũng sắp tới chạng vạng, nhiệt độ trở lạnh, cô ta cảm giác bản thân sắp không chịu nổi.
Lạc Du Du ngồi trên ghế dài ở bên ngoài, cảm thấy thân thể không thoải mái, cô ta nhắm hai mắt lại.
Lạc Du Du mệt mỏi, lại còn thấy nóng vì bị sốt, chỉ có thể đồng ý: “Ừ, ăn gì thì anh nói đi”
“Cô chủ à, tôi muốn ăn món nào đắt nhất”
Cố Mang đưa tay búng lên trán Lạc Du Du, sau đó nhìn dáng vẻ yếu ớt của cô ta rồi liếc nhìn một hàng bệnh nhân đang ngồi chờ khám bệnh, cậu ta nói với Lạc Du Du: “Cô nghỉ ngơi một lát trước đi, tới lượt cô tôi sẽ gọi cô dậy”
Lạc Du Du gật đầu, cũng không giãng co gì thêm, cô ta cọ cọ lên bả vai Cố Mang, tìm một tư thế thoải mái rồi an tâm nhắm mắt nghỉ ngơi. Thấy cô ta như vậy, Cố Mang cũng không nói gì thêm, cậu ta cầm điện thoại lên, trả lời tin nhắn của Lam Thất Thất.
[Du Du sao rồi?] [Xem ra có vẻ hơi [Giúp tôi chăm sóc cô ấy nha. À đúng rồi, lát nữa Sakahara Kurosawa đến, cậu chú ý an toàn của bản thân.] Nhìn thấy tin này, Cố Mang thấy rất vui vẻ, cậu ta nhắn lại “Được” rồi tắt điện thoại.
Gần chạng vạng, bên ngoài rất an bình, ánh mặt trời khi hoàng hôn dần dần chiếm cứ, ánh sáng màu cam mang theo hơi lạnh của những cơn gió đêm dần dần bao phủ khắp con phố.
Ánh sáng bên ngoài chiếu vào trong đại sảnh bệnh. khiến nơi này trở nên yên tĩnh lạ thường, giống như bị ngăn cách với thế giới ngoài kia vậy.
Bệnh viện này rất rất gần nhà của Lạc Du Du. Lúc ấy, Cố Mang nghĩ vì để sau này, Lạc Du Du có thể tiện quay lại kiểm tra lại nên đã đưa cô ta đến phòng khám tư nhân chỉ cách nhà cô ta một con đường này.
Kết quả, chưa mất tới hai phút, Sakahara Kurosawa đã tìm ra vị trí hiện tại của Lạc Du Du. Đợi tới khi anh ta thở hổn hển chạy tới đây thì đã nhìn thấy cảnh tượng này.
Ánh trời chiều hắt lên người hai người, Lạc Du Du thì dựa lên vai Cố Mang, ngủ say mà không hề phòng bị gì.
“Đúng vậy”
Từ Thánh Mân bày ra dáng vẻ sợ hãi: “Anh ta nói muốn tận tay xé xác cậu thành hai mảnh”
Cố Mang há hốc mồm vì kinh ngạc, hừ một tiếng: “Đáng sợ vậy sao? Có đáng không, tôi chỉ đưa Lạc Du Du tới bệnh viện…”
“Một mình Lạc Du Du ở nước ngoài cũng đều phiền cậu chăm sóc” Từ Thánh Mân truyền đạt lòng biết ơn thay cho Lam Thất Th; “Sakahara Kurosawa cũng đã tự mình đuổi theo tới tận nước ngoài rồi mà tới giờ vẫn còn chưa nhìn rõ, điều này chỉ có thể chứng minh rằng.
con người này là kẻ có EQ thấp”
“Haha. Nếu anh ta có thể tự mình nhận ra thì tốt rồi, tôi đưa Du Du đi khám trước đã: Cố Mang rất vui vẻ xem kịch, sau khi lấy số cho Lạc Du Du xong, cậu ta dẫn cô ta tới chờ trước phòng khám chuyên khoa, nhìn thấy dáng vẻ cúi đầu, lắc lư qua lại của cô ta ở phía sau, cậu ta cảm thấy bản thân giống như dẫn con gái đi khám bệnh.
Hơi thở của Lạc Du Du ngày càng nóng, đúng lúc này trời cũng sắp tới chạng vạng, nhiệt độ trở lạnh, cô ta cảm giác bản thân sắp không chịu nổi.
Lạc Du Du ngồi trên ghế dài ở bên ngoài, cảm thấy thân thể không thoải mái, cô ta nhắm hai mắt lại.
Lạc Du Du mệt mỏi, lại còn thấy nóng vì bị sốt, chỉ có thể đồng ý: “Ừ, ăn gì thì anh nói đi”
“Cô chủ à, tôi muốn ăn món nào đắt nhất”
Cố Mang đưa tay búng lên trán Lạc Du Du, sau đó nhìn dáng vẻ yếu ớt của cô ta rồi liếc nhìn một hàng bệnh nhân đang ngồi chờ khám bệnh, cậu ta nói với Lạc Du Du: “Cô nghỉ ngơi một lát trước đi, tới lượt cô tôi sẽ gọi cô dậy”
Lạc Du Du gật đầu, cũng không giãng co gì thêm, cô ta cọ cọ lên bả vai Cố Mang, tìm một tư thế thoải mái rồi an tâm nhắm mắt nghỉ ngơi. Thấy cô ta như vậy, Cố Mang cũng không nói gì thêm, cậu ta cầm điện thoại lên, trả lời tin nhắn của Lam Thất Thất.
[Du Du sao rồi?] [Xem ra có vẻ hơi [Giúp tôi chăm sóc cô ấy nha. À đúng rồi, lát nữa Sakahara Kurosawa đến, cậu chú ý an toàn của bản thân.] Nhìn thấy tin này, Cố Mang thấy rất vui vẻ, cậu ta nhắn lại “Được” rồi tắt điện thoại.
Gần chạng vạng, bên ngoài rất an bình, ánh mặt trời khi hoàng hôn dần dần chiếm cứ, ánh sáng màu cam mang theo hơi lạnh của những cơn gió đêm dần dần bao phủ khắp con phố.
Ánh sáng bên ngoài chiếu vào trong đại sảnh bệnh. khiến nơi này trở nên yên tĩnh lạ thường, giống như bị ngăn cách với thế giới ngoài kia vậy.
Bệnh viện này rất rất gần nhà của Lạc Du Du. Lúc ấy, Cố Mang nghĩ vì để sau này, Lạc Du Du có thể tiện quay lại kiểm tra lại nên đã đưa cô ta đến phòng khám tư nhân chỉ cách nhà cô ta một con đường này.
Kết quả, chưa mất tới hai phút, Sakahara Kurosawa đã tìm ra vị trí hiện tại của Lạc Du Du. Đợi tới khi anh ta thở hổn hển chạy tới đây thì đã nhìn thấy cảnh tượng này.
Ánh trời chiều hắt lên người hai người, Lạc Du Du thì dựa lên vai Cố Mang, ngủ say mà không hề phòng bị gì.