Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-445
Chương 444
Chương 444
Q: Cô Thi, cô không tủi thân sao?
A: Tủi thân hay không thì có ý nghĩa gì? Đã qua hết rồi. Ngoảnh đầu nhìn lại, tôi còn chưa chết trong quá khứ, thật tốt.
Q: Khi Bạc Dạ thanh minh giúp cô, cô có cảm giác gì? Cô còn quay về với anh ấy không?
A: Cảm giác à? Không thể nói rõ tôi có cảm giác gì nữa, nhưng tôi đã khóc trước TV. Khoảnh khắc ấy, có lẽ là cảm xúc đều bùng nổ hết. Tôi không ngờ lại có thể thấy ngày đó, ngày tôi hoàn toàn được lấy lại trong sạch. Tôi cảm ơn Bạc Dạ vì đã chịu đối mặt với sai lầm của mình, trả lại thanh danh cho tôi. Nhưng quay về với anh ta thì thôi vậy, tôi không có dũng khí, cũng không có phước đức đó.
Q: Cô sẽ tha thứ cho anh ấy chứ?
A: Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta. Không bao giờ tha thứ.
Thấy câu này, con người của Bạc Dạ co rụt lại, khóe mắt chua chát. Ngón tay anh run rẩy. Đường Thi bâng quơ nhắc lại những oan uổng, hiểu lầm và bị hãm hại năm đó, nhưng từng con chữ lại tràn ngập cảm giác đau đến xé lòng. Năm năm ngồi tù dính dấy máu tươi, một mình cô bị giam cầm trong nhà tù mà Bạc Dạ xây dựng bằng hôn nhân, trằn trọc không được giải thoát.
Bạc Dạ khép cuốn tạp chí, vươn tay che mặt. Ánh chiều tà chiếu rọi thế giới thành màu đỏ lòm sau lưng anh, Bạc Dạ bị ánh nắng nuốt chửng, bờ vai khẽ run rẩy. Lúc ngẩng đầu lên, một giọt nước mắt rơi xuống mặt bàn.
Anh muốn đi tìm Đường Thi, muốn đi ngay bây giờ, muốn nói với cô ấy rằng chúng ta làm lại từ đầu đi, cho anh cơ hội đối xử tốt với cô. Nhưng lý trí nói với anh rằng không được, đến muộn chính là đến muộn, dù muộn một giây cũng là muộn. Anh đã sai, cô đã từ bỏ, vậy thì đã hoàn toàn lỡ bước.
Sau này Bạc Dạ về nhà một mình trong đêm khuya. Sầm Tuệ Thu ở nhà hầm canh. Gần đây nghe nói vì chuyện của bà cụ Bạc và An Mật mà Đường Thi và Đường Duy đều bị thương, bà áy náy trong lòng, bèn lựa chọn cách giống Bạc Dạ, ra sức bồi thường. Nhưng thứ buồn cười nhất trên thế giới này chính là bồi thường.
“Dạ, con sao vậy?” Thấy sắc mặt Bạc Dạ không tốt, Sầm Tuệ Thu đi tới: “Bị ốm à?”
“Không phải.” Bạc Dạ lắc đầu, thấy Sầm Tuệ Thu múc một bát canh bồ câu đặt lên bàn: “Hôm nay mẹ đổi canh khác hả?”
“Ừ. Con nhìn xem, lát nữa đưa cho Duy Duy một ít. Mẹ nghe Giang Lăng nói gần đây thằng bé cao hơn nhiều, trẻ con ở tuổi này thì cũng vừa lúc, phải bổ sung dinh dưỡng nhiều một chút…” Nói một hồi, giọng Sầm Tuệ Thu càng ngày càng nhỏ. Bà lấy một hộp quà từ trong túi áo, trong đó là một sợi dây chuyền bằng vàng, là quà sinh nhật mà bà chuẩn bị cho Đường Duy. Nhưng sinh nhật Đường Duy đã trôi qua từ lâu, bà lại chưa từng gặp cậu bé. Sầm Tuệ Thu đưa chiếc hộp cho Bạc Dạ: “Lần sau con gặp Duy Duy thì đưa thứ này cho nó, nói là bà ngoại tặng, phù hộ bình an.”
“Vâng.” Bạc Dạ tiếp nhận hộp quà trên tay Sầm Tuệ Thu, sau đó nhẹ giọng nói: “Mẹ, nếu một người đã hoàn toàn thất vọng về con, vậy thì con còn có cơ hội không?”
Sầm Tuệ Thu hiểu Bạc Dạ đang nói gì. Bà thở dài: “Mẹ biết mẹ cũng có trách nhiệm, năm đó mẹ nhìn Đường Thi bị An Mật gọi điện thoại kêu đi, nhưng mẹ không ngăn cản… Không ngờ sau này lại xảy ra chuyện thang cuốn…”
Bạc Dạ nhìn bát canh trên bàn, nhẹ giọng nói: “Nhưng nếu không bồi thường thì sao con có thể đền bù thiệt thòi?”
Sầm Tuệ Thu vỗ lên lưng Bạc Dạ: “Dạ, đi đi con, Bà Bạc đã có mẹ lo rồi, bất kể cuối cùng Đường Thi có tha thứ cho nhà họ Bạc chúng ta hay không thì chúng ta đều phải trả lại cho ấy.”
Chương 444
Q: Cô Thi, cô không tủi thân sao?
A: Tủi thân hay không thì có ý nghĩa gì? Đã qua hết rồi. Ngoảnh đầu nhìn lại, tôi còn chưa chết trong quá khứ, thật tốt.
Q: Khi Bạc Dạ thanh minh giúp cô, cô có cảm giác gì? Cô còn quay về với anh ấy không?
A: Cảm giác à? Không thể nói rõ tôi có cảm giác gì nữa, nhưng tôi đã khóc trước TV. Khoảnh khắc ấy, có lẽ là cảm xúc đều bùng nổ hết. Tôi không ngờ lại có thể thấy ngày đó, ngày tôi hoàn toàn được lấy lại trong sạch. Tôi cảm ơn Bạc Dạ vì đã chịu đối mặt với sai lầm của mình, trả lại thanh danh cho tôi. Nhưng quay về với anh ta thì thôi vậy, tôi không có dũng khí, cũng không có phước đức đó.
Q: Cô sẽ tha thứ cho anh ấy chứ?
A: Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta. Không bao giờ tha thứ.
Thấy câu này, con người của Bạc Dạ co rụt lại, khóe mắt chua chát. Ngón tay anh run rẩy. Đường Thi bâng quơ nhắc lại những oan uổng, hiểu lầm và bị hãm hại năm đó, nhưng từng con chữ lại tràn ngập cảm giác đau đến xé lòng. Năm năm ngồi tù dính dấy máu tươi, một mình cô bị giam cầm trong nhà tù mà Bạc Dạ xây dựng bằng hôn nhân, trằn trọc không được giải thoát.
Bạc Dạ khép cuốn tạp chí, vươn tay che mặt. Ánh chiều tà chiếu rọi thế giới thành màu đỏ lòm sau lưng anh, Bạc Dạ bị ánh nắng nuốt chửng, bờ vai khẽ run rẩy. Lúc ngẩng đầu lên, một giọt nước mắt rơi xuống mặt bàn.
Anh muốn đi tìm Đường Thi, muốn đi ngay bây giờ, muốn nói với cô ấy rằng chúng ta làm lại từ đầu đi, cho anh cơ hội đối xử tốt với cô. Nhưng lý trí nói với anh rằng không được, đến muộn chính là đến muộn, dù muộn một giây cũng là muộn. Anh đã sai, cô đã từ bỏ, vậy thì đã hoàn toàn lỡ bước.
Sau này Bạc Dạ về nhà một mình trong đêm khuya. Sầm Tuệ Thu ở nhà hầm canh. Gần đây nghe nói vì chuyện của bà cụ Bạc và An Mật mà Đường Thi và Đường Duy đều bị thương, bà áy náy trong lòng, bèn lựa chọn cách giống Bạc Dạ, ra sức bồi thường. Nhưng thứ buồn cười nhất trên thế giới này chính là bồi thường.
“Dạ, con sao vậy?” Thấy sắc mặt Bạc Dạ không tốt, Sầm Tuệ Thu đi tới: “Bị ốm à?”
“Không phải.” Bạc Dạ lắc đầu, thấy Sầm Tuệ Thu múc một bát canh bồ câu đặt lên bàn: “Hôm nay mẹ đổi canh khác hả?”
“Ừ. Con nhìn xem, lát nữa đưa cho Duy Duy một ít. Mẹ nghe Giang Lăng nói gần đây thằng bé cao hơn nhiều, trẻ con ở tuổi này thì cũng vừa lúc, phải bổ sung dinh dưỡng nhiều một chút…” Nói một hồi, giọng Sầm Tuệ Thu càng ngày càng nhỏ. Bà lấy một hộp quà từ trong túi áo, trong đó là một sợi dây chuyền bằng vàng, là quà sinh nhật mà bà chuẩn bị cho Đường Duy. Nhưng sinh nhật Đường Duy đã trôi qua từ lâu, bà lại chưa từng gặp cậu bé. Sầm Tuệ Thu đưa chiếc hộp cho Bạc Dạ: “Lần sau con gặp Duy Duy thì đưa thứ này cho nó, nói là bà ngoại tặng, phù hộ bình an.”
“Vâng.” Bạc Dạ tiếp nhận hộp quà trên tay Sầm Tuệ Thu, sau đó nhẹ giọng nói: “Mẹ, nếu một người đã hoàn toàn thất vọng về con, vậy thì con còn có cơ hội không?”
Sầm Tuệ Thu hiểu Bạc Dạ đang nói gì. Bà thở dài: “Mẹ biết mẹ cũng có trách nhiệm, năm đó mẹ nhìn Đường Thi bị An Mật gọi điện thoại kêu đi, nhưng mẹ không ngăn cản… Không ngờ sau này lại xảy ra chuyện thang cuốn…”
Bạc Dạ nhìn bát canh trên bàn, nhẹ giọng nói: “Nhưng nếu không bồi thường thì sao con có thể đền bù thiệt thòi?”
Sầm Tuệ Thu vỗ lên lưng Bạc Dạ: “Dạ, đi đi con, Bà Bạc đã có mẹ lo rồi, bất kể cuối cùng Đường Thi có tha thứ cho nhà họ Bạc chúng ta hay không thì chúng ta đều phải trả lại cho ấy.”