Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-655
Chương 655
Khương Thích bắt đầu sờ cằm phỏng đoán: “Tôi đoán ngài tổng thống của nước chúng ta chắc chắn là một người đàn ông vô cùng mạnh, không biết loại gien này mà sinh con thì sẽ đẹp trai cỡ nào.”
Nhắc tới gien, mọi người đều nhìn Bạc Dạ. Bạc Dạ cảm thấy rất vô tội: “Nhìn tôi làm gì?” “Nhân phẩm không ra sao, gien vẫn còn được.”
Khắc Lý Tư híp mắt, kết luận súc tích: “Nhìn người thì vẫn phải toàn diện, bỏ qua chuyện trước kia anh quá khốn nạn không nói, khuôn mặt này vẫn xài được.”
Bạc Dạ cạn lời, Vinh Nam lại rót một ly rượu vang cho anh và Lâm Từ với tư thái như chủ nhân, sau đó cười nói: “Tửu lượng của cậu Dạ thế nào?”
Đường Thi lập tức buột miệng nói ngàn ly không say. Mọi người đồng loạt nhìn cô, cô lại ấp úng: “Tôi… Tôi vẫn nhớ rõ.”
Bạc Dạ quay mặt đi. Lâm Từ thấy mặt dù ông chủ của mình vẫn lạnh mặt, nhưng từ tai đến cổ đã đỏ ửng, giống như thẹn thùng vậy, thầm nghĩ chắc lúc này ông chủ đã sướng điên người mất rồi.
Vinh Nam xem tin tức trên TV, Đường Thi cũng xem một lát, sau đó thở dài quay đầu: “Có phải tôi chính là hành khách duy nhất sống sót trong đám hành khách này không?”
“Cô đừng áy náy như thế, cô phải nghĩ thế này, cô còn cứu cả ekip của cô nữa.”
Hàn Nhượng am hiểu an ủi người khác, vỗ vai Đường Thi: “Thiên tai nhân họa, không ai có thể dự đoán trước.”
“Gần đây có vẻ những chuyện như vậy thường xuyên xảy ra.”
Khương Thích vô ý nói: “Trước kia là vụ nổ, lần này là tai nạn máy bay”
Ánh mắt mọi người bỗng trầm xuống, khiến Khương Thích hoảng sợ, nhận thấy mình vừa nói tới chuyện đáng sợ cỡ nào, vội xua tay: “Không.. Không phải đâu, đừng âm mưu, tôi không nghĩ nhiều như vậy đâu..”
Bạc Dạ khẽ híp mắt. Trực giác nhạy bén khiến anh cảnh giác khi ngửi thấy mùi nguy cơ. Bị Khương Thích vô ý nhắc nhở, anh bỗng cảm thấy đây không phải là ngẫu nhiên.
Trong nhiều tai nạn xảy ra, đều có chung một điểm, đó chính là… Mấy lần Đường Thi đều xuất hiện ở hiện trường tai nạn. Đây là trùng hợp ngẫu nhiên sao? Bạc Dạ không dám nghĩ nhiều.
Nếu không phải thì tức là có kẻ trăm phương ngàn kế muốn lấy mạng Bạc Dạ.
Lâm Từ nhận thấy Bạc Dạ đang nghiêm túc suy nghĩ, lập tức nói với Bạc Dạ: “Cần tôi đi điều tra không?” Cậu ta nói rất nhỏ.
Bạc Dạ gật đầu, lại nhìn thoáng qua Vinh Nam, cứ cảm thấy dường như người đàn ông này đang cố ý hướng dẫn mọi người liên tưởng theo hướng đó. Chỉ mong là anh suy nghĩ nhiều.
Bạc Dạ nói với Lâm Từ: “Nhân tiện điều tra cả Vinh Nam.”
Đêm nay, cùng thời khắc đó, R7CKY lên xe, Ventus đạp chân ga: “Anh có chắc đó là Sắc Dục không?”
“Đúng thế, không nhầm được…”
Ánh mắt R7CKY tràn đầy sát ý: “Bình thường Sắc Dục sẽ không chủ động bại lộ thân phận chân thật của mình. Nếu bại lộ, chỉ có thể chứng minh cô ấy… Đang cầu cứu chúng ta!”
Cầu cứu cái gì? Lust là một người kiêu ngạo. Nếu cô ấy thật sự cầu cứu thì chỉ có thể chứng minh cô ấy đang gặp nguy hiểm đến mức một mình cô ấy cũng không thể tự thoát thân, cho nên cô ấy mới chủ động bại lộ bản thân, bởi vì cô ấy đang đặt cược, cược, các đồng bọn sẽ điều tra danh sách hành khách của công ty hàng không, từ đó tìm được cô ấy, biết tin tức mà cô ấy truyền đạt. C
ho nên thực tế Sắc Dục đã báo trước với họ rằng chuyến bay của Đường Thi rất có khả năng sẽ xảy ra sự cố! Tại sao cô ấy lại biết chuyện đó? Hơn nữa tại sao lại che giấu tung tích ẩn nấp bên cạnh một người khác?
Trong đó liên lụy quá nhiều chuyện, thì ra trong lúc bất tri bất giác, Đường Thi đã liên lụy tới Thất Tông Tội. Chẳng lẽ cô ấy… Có bí mật về Thất Tông Tội?
Sau này, R7CKY đến kho hàng giam giữ Asuka, hai người nhìn nhau một lát. Lại là những trang bị hoàn hảo kia. Họ đỗ xe ở nơi xa, sau đó ngụy trang bằng lá cây, cho dù đạp trúng lá úa cũng không phát ra một tiếng động… Đây chính là tu dưỡng của một sát thủ hacker chuyên nghiệp.
Mãi khi họ tới gần kho hàng, bỗng có tiếng bước chân vag lên bên tai, sau đó vô số người áo đen xông về phía họ, dần dần thu hẹp vòng vây, bao vây kín kẽ chung quanh họ. Kế tiếp, một người bắt Asuka hấp hối xuất hiện, nở nụ cười hung ác: “Tuyệt vời, tóm gọn toàn bộ Thất Tông Tội…”
Thấy Asuka, R7CKY kêu lên một tiếng, nhưng còn chưa kịp làm gì khác thì đã có lưỡi dao kề sát đôi mắt anh ta!
Đêm khuya nuốt chửng vô số sát khí và máu tươi…
Đến khi Đường Thi ngủ dậy, bên ngoài ánh nắng tươi sáng, dường như trước giờ thế gian vẫn yên bình. Nhưng khi bật TV lên, tin tức về vụ tai nạn máy bay gần đây xuất hiện khắp nơi, tổng thống không ra mặt, công ty hàng không không chịu trách nhiệm dẫn tới quần chúng càng ngày càng kích động. Đường Thi xem một lát thấy rất khó chịu nên tắt TV.
Hôm qua Đường Duy đi ngủ sớm, nên hôm nay cũng dậy sớm. Cậu bé nhìn mẹ mình: “Mẹ, mẹ đang buồn hả?” “Không thể nói rõ là buồn.” Đường Thi nhìn màn hình TV tối om: “Nhưng đúng là hơi phức tạp, phức tạp vì mình có thể thoát chết, lại cảm thấy thật trào phúng, chỉ có mẹ thoát được một kiếp.”
Nếu nói lúc đó Bạc Dạ tuyệt vọng, sau này lại tìm thấy thì sự tuyệt vọng của những người này là tuyệt vọng chân chính. “Con cảm thấy không có chuyện gì đâu.”
Đường Duy phản xạ buột miệng: “Con thật sự nghĩ thế… Mọi người không có việc gì… Còn đang chờ chúng ta đi cứu”
Không ai dám mạo hiểm cho một chiếc phi cơ và tất cả hành khách cùng nhau mất tích. Đường Duy ngẩng đầu lên: “Mẹ, mẹ tin vận mệnh trên thế giới này không?”
Đường Thi hoảng sợ vì ánh sáng trong mắt Đường Duy. “Con tin” Đường Duy kiên định nhìn Đường Thi. Tất cả đều không phải là ngẫu nhiên, chỉ có tất nhiên. Mọi sự trùng hợp chẳng qua đều là do có người trăm phương ngàn kế gài bẫy.
Bạc Dạ đã trở về từ đêm qua. Đường Thi đứng dậy, nghe thấy có người gõ cửa, mở cửa ra thì thấy là Tùng Sam. Tùng Sam rất sốt ruột: “R7CKY và Ventus đã mất liên lạc!”
Đường Duy cứng đờ. Hai người họ đều là nhân vật rất lợi hại, nếu đột nhiên mất liên lạc… Vậy thì chắc chắn không phải là chuyện nhỏ! “Về Tùng Lâm với anh một chuyến, chuyện còn lại chúng ta cứ từ từ nói sau.”
Tùng Sam đến đây để đón Đường Thi. Đường Thi không hề chần chờ, cầm túi xách đi cùng anh. Lúc tiếng đóng cửa vang lên, một người lộ ra nửa bên mặt trong góc tối. “Tùng Lâm và Thất Tông Tội… Đúng là mối quan hệ thú vị…” Vinh Nam đứng trong bóng tối, nhếch môi cười đầy ẩn ý: “Xem ra tin tức đã sai lầm rồi..”
Khương Thích bắt đầu sờ cằm phỏng đoán: “Tôi đoán ngài tổng thống của nước chúng ta chắc chắn là một người đàn ông vô cùng mạnh, không biết loại gien này mà sinh con thì sẽ đẹp trai cỡ nào.”
Nhắc tới gien, mọi người đều nhìn Bạc Dạ. Bạc Dạ cảm thấy rất vô tội: “Nhìn tôi làm gì?” “Nhân phẩm không ra sao, gien vẫn còn được.”
Khắc Lý Tư híp mắt, kết luận súc tích: “Nhìn người thì vẫn phải toàn diện, bỏ qua chuyện trước kia anh quá khốn nạn không nói, khuôn mặt này vẫn xài được.”
Bạc Dạ cạn lời, Vinh Nam lại rót một ly rượu vang cho anh và Lâm Từ với tư thái như chủ nhân, sau đó cười nói: “Tửu lượng của cậu Dạ thế nào?”
Đường Thi lập tức buột miệng nói ngàn ly không say. Mọi người đồng loạt nhìn cô, cô lại ấp úng: “Tôi… Tôi vẫn nhớ rõ.”
Bạc Dạ quay mặt đi. Lâm Từ thấy mặt dù ông chủ của mình vẫn lạnh mặt, nhưng từ tai đến cổ đã đỏ ửng, giống như thẹn thùng vậy, thầm nghĩ chắc lúc này ông chủ đã sướng điên người mất rồi.
Vinh Nam xem tin tức trên TV, Đường Thi cũng xem một lát, sau đó thở dài quay đầu: “Có phải tôi chính là hành khách duy nhất sống sót trong đám hành khách này không?”
“Cô đừng áy náy như thế, cô phải nghĩ thế này, cô còn cứu cả ekip của cô nữa.”
Hàn Nhượng am hiểu an ủi người khác, vỗ vai Đường Thi: “Thiên tai nhân họa, không ai có thể dự đoán trước.”
“Gần đây có vẻ những chuyện như vậy thường xuyên xảy ra.”
Khương Thích vô ý nói: “Trước kia là vụ nổ, lần này là tai nạn máy bay”
Ánh mắt mọi người bỗng trầm xuống, khiến Khương Thích hoảng sợ, nhận thấy mình vừa nói tới chuyện đáng sợ cỡ nào, vội xua tay: “Không.. Không phải đâu, đừng âm mưu, tôi không nghĩ nhiều như vậy đâu..”
Bạc Dạ khẽ híp mắt. Trực giác nhạy bén khiến anh cảnh giác khi ngửi thấy mùi nguy cơ. Bị Khương Thích vô ý nhắc nhở, anh bỗng cảm thấy đây không phải là ngẫu nhiên.
Trong nhiều tai nạn xảy ra, đều có chung một điểm, đó chính là… Mấy lần Đường Thi đều xuất hiện ở hiện trường tai nạn. Đây là trùng hợp ngẫu nhiên sao? Bạc Dạ không dám nghĩ nhiều.
Nếu không phải thì tức là có kẻ trăm phương ngàn kế muốn lấy mạng Bạc Dạ.
Lâm Từ nhận thấy Bạc Dạ đang nghiêm túc suy nghĩ, lập tức nói với Bạc Dạ: “Cần tôi đi điều tra không?” Cậu ta nói rất nhỏ.
Bạc Dạ gật đầu, lại nhìn thoáng qua Vinh Nam, cứ cảm thấy dường như người đàn ông này đang cố ý hướng dẫn mọi người liên tưởng theo hướng đó. Chỉ mong là anh suy nghĩ nhiều.
Bạc Dạ nói với Lâm Từ: “Nhân tiện điều tra cả Vinh Nam.”
Đêm nay, cùng thời khắc đó, R7CKY lên xe, Ventus đạp chân ga: “Anh có chắc đó là Sắc Dục không?”
“Đúng thế, không nhầm được…”
Ánh mắt R7CKY tràn đầy sát ý: “Bình thường Sắc Dục sẽ không chủ động bại lộ thân phận chân thật của mình. Nếu bại lộ, chỉ có thể chứng minh cô ấy… Đang cầu cứu chúng ta!”
Cầu cứu cái gì? Lust là một người kiêu ngạo. Nếu cô ấy thật sự cầu cứu thì chỉ có thể chứng minh cô ấy đang gặp nguy hiểm đến mức một mình cô ấy cũng không thể tự thoát thân, cho nên cô ấy mới chủ động bại lộ bản thân, bởi vì cô ấy đang đặt cược, cược, các đồng bọn sẽ điều tra danh sách hành khách của công ty hàng không, từ đó tìm được cô ấy, biết tin tức mà cô ấy truyền đạt. C
ho nên thực tế Sắc Dục đã báo trước với họ rằng chuyến bay của Đường Thi rất có khả năng sẽ xảy ra sự cố! Tại sao cô ấy lại biết chuyện đó? Hơn nữa tại sao lại che giấu tung tích ẩn nấp bên cạnh một người khác?
Trong đó liên lụy quá nhiều chuyện, thì ra trong lúc bất tri bất giác, Đường Thi đã liên lụy tới Thất Tông Tội. Chẳng lẽ cô ấy… Có bí mật về Thất Tông Tội?
Sau này, R7CKY đến kho hàng giam giữ Asuka, hai người nhìn nhau một lát. Lại là những trang bị hoàn hảo kia. Họ đỗ xe ở nơi xa, sau đó ngụy trang bằng lá cây, cho dù đạp trúng lá úa cũng không phát ra một tiếng động… Đây chính là tu dưỡng của một sát thủ hacker chuyên nghiệp.
Mãi khi họ tới gần kho hàng, bỗng có tiếng bước chân vag lên bên tai, sau đó vô số người áo đen xông về phía họ, dần dần thu hẹp vòng vây, bao vây kín kẽ chung quanh họ. Kế tiếp, một người bắt Asuka hấp hối xuất hiện, nở nụ cười hung ác: “Tuyệt vời, tóm gọn toàn bộ Thất Tông Tội…”
Thấy Asuka, R7CKY kêu lên một tiếng, nhưng còn chưa kịp làm gì khác thì đã có lưỡi dao kề sát đôi mắt anh ta!
Đêm khuya nuốt chửng vô số sát khí và máu tươi…
Đến khi Đường Thi ngủ dậy, bên ngoài ánh nắng tươi sáng, dường như trước giờ thế gian vẫn yên bình. Nhưng khi bật TV lên, tin tức về vụ tai nạn máy bay gần đây xuất hiện khắp nơi, tổng thống không ra mặt, công ty hàng không không chịu trách nhiệm dẫn tới quần chúng càng ngày càng kích động. Đường Thi xem một lát thấy rất khó chịu nên tắt TV.
Hôm qua Đường Duy đi ngủ sớm, nên hôm nay cũng dậy sớm. Cậu bé nhìn mẹ mình: “Mẹ, mẹ đang buồn hả?” “Không thể nói rõ là buồn.” Đường Thi nhìn màn hình TV tối om: “Nhưng đúng là hơi phức tạp, phức tạp vì mình có thể thoát chết, lại cảm thấy thật trào phúng, chỉ có mẹ thoát được một kiếp.”
Nếu nói lúc đó Bạc Dạ tuyệt vọng, sau này lại tìm thấy thì sự tuyệt vọng của những người này là tuyệt vọng chân chính. “Con cảm thấy không có chuyện gì đâu.”
Đường Duy phản xạ buột miệng: “Con thật sự nghĩ thế… Mọi người không có việc gì… Còn đang chờ chúng ta đi cứu”
Không ai dám mạo hiểm cho một chiếc phi cơ và tất cả hành khách cùng nhau mất tích. Đường Duy ngẩng đầu lên: “Mẹ, mẹ tin vận mệnh trên thế giới này không?”
Đường Thi hoảng sợ vì ánh sáng trong mắt Đường Duy. “Con tin” Đường Duy kiên định nhìn Đường Thi. Tất cả đều không phải là ngẫu nhiên, chỉ có tất nhiên. Mọi sự trùng hợp chẳng qua đều là do có người trăm phương ngàn kế gài bẫy.
Bạc Dạ đã trở về từ đêm qua. Đường Thi đứng dậy, nghe thấy có người gõ cửa, mở cửa ra thì thấy là Tùng Sam. Tùng Sam rất sốt ruột: “R7CKY và Ventus đã mất liên lạc!”
Đường Duy cứng đờ. Hai người họ đều là nhân vật rất lợi hại, nếu đột nhiên mất liên lạc… Vậy thì chắc chắn không phải là chuyện nhỏ! “Về Tùng Lâm với anh một chuyến, chuyện còn lại chúng ta cứ từ từ nói sau.”
Tùng Sam đến đây để đón Đường Thi. Đường Thi không hề chần chờ, cầm túi xách đi cùng anh. Lúc tiếng đóng cửa vang lên, một người lộ ra nửa bên mặt trong góc tối. “Tùng Lâm và Thất Tông Tội… Đúng là mối quan hệ thú vị…” Vinh Nam đứng trong bóng tối, nhếch môi cười đầy ẩn ý: “Xem ra tin tức đã sai lầm rồi..”