Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-662
Chương 662
Có điều nghe Bạc Dạ nói có vẻ rất nghiêm túc. Chắc là lại muốn vượt thành thị tìm Đường Thi, Lâm Từ cảm thấy anh lâu lâu lại làm như vậy một lần, quả thực là quá thường xuyên.
Thế là cậu ta im lặng một lát rồi đề nghị: “Cậu Dạ, tôi xin đề nghị anh.”
“Cậu nói đi.”
“Hay là anh mua nhà ở Bạch Thành luôn đi, đỡ phải lái xe đi tới đi lui… Cũng phiền phức lắm.”
“Chí lý! Không hổ là áo bông tri kỷ của tôi, mua một căn đi!”
“À đúng rồi.” Bạc Dạ như nghĩ tới chuyện khác, lập tức vặn hỏi: “Đúng rồi, cậu biết.. Chỗ chúng ta, có cửa hàng thú cưng nào ổn không?”
Lâm Từ nói: “Anh rể tôi mở cửa hàng thú cưng đấy.”
“Thật không? Có lương tâm không? Mua về nhà một tuần có chết không?”
Bạc Dạ hỏi một câu không tim không phổi: “Nhà cậu đáng tin không đấy?”
Lâm Từ ước gì đánh chết Bạc Dạ xuyên qua điện thoại: “Anh rể tôi mở tiệm! Người trong nhà! Bảo đảm đáng tin cậy! Anh muốn mua loại chó nào? Không đúng, anh mua chó tặng ai?”
Lúc hỏi cầu này, Lâm Từ lập tức nghĩ, chắc là mua chó tặng cho cô Đường Thi nhỉ? À không… Sao Bạc Dạ lại nghĩ đến chuyện mua chó?
Tổng tài khác đều tặng tiền, không thì tặng túi xách số lượng có hạn hoặc là nhẫn kim cương các thứ… Xa xỉ hơn thì tặng nhà, tặng xe thể thao, đến lượt Bạc Dạ… tặng một con chó?
Lâm Từ đặt mình vào thị giác Đường Thi, tưởng tượng sáng sớm Bạc Dạ gõ cửa, sau đó mình vừa mở cửa ra thấy một người đàn ông ôm một con husky, con husky lè lưỡi cười ngớ ngẩn, Bạc Dạ cũng cười híp mắt, một người một chó đều cười ngu ngốc giống hệt nhau, đây là cảnh tượng gì vậy…
Lâm Từ lập tức cảm thấy cách này không đáng tin: “Cậu Dạ, tặng thứ này thì hơi lạc hậu đấy.” Thân phận như Bạc Dạ mà tặng chó thì cứ sai sai.
Bạc Dạ nói: “Tôi chỉ muốn thực hiện hết những gì trước kia từng hứa với cô ấy.” Tranh thủ lúc vẫn còn thời gian.
Lâm Từ nhíu mày, đã nhận ra điểm khác thường: “Cậu Dạ, anh nhớ ra rồi à?”
Sao cứ cảm thấy như hồi quang phản chiếu vậy. Lâm Từ lập tức lắc đầu đánh mất suy nghĩ ngày. Mặc dù thân thể của Bạc Dạ hơi nguy hiểm, nhưng ít nhiều cũng đã thoát khỏi tình trạng nguy kịch, thể hiện vẻ mặt không nói chơi, không thể nào là hồi quang phản chiếu.
Có lẽ là ông trời có mắt, cho anh nhớ lại quá khứ để còn viết kiểm điểm.
“Nhớ được một chút.” Bạc Dạ xem đồng hồ: “Nói trọng điểm. Nhà anh rể của cậu đi mất bao lâu? Gửi định vị cho tôi.”
“À, tôi gửi ngay, anh muốn mua giống chó nào?”
“Husky.”
“..” Quả nhiên là con ngáo này.
“Tại sao?” Lâm Từ hỏi.
“Trước kia nhà Đường Thi có một con chó rất ngu ngốc, giống husky, tên là Nike, cái gì cũng cắn. Tôi tới nhà cô ấy làm khách, lần nào ống quần cũng bị cắn rách.”
Nửa tiếng sau, Bạc Dạ dứt khoát xách một con husky hai tháng tuổi từ cửa hàng thú cưng của anh rể Lâm Từ. Không lớn lắm, nhưng cũng không nhỏ, màu lam trong đôi mắt đã giảm bớt không ít, cho nên hiện ra màu xám lam còn rất đẹp. Bạc Dạ ôm husky nói: “Nhóc con, ánh mắt của mày rất đẹp.”
Vừa khen xong, con husky lập tức vênh váo xông lên, thè lưỡi liếm mặt Bạc Dạ.
Bạc Dạ: … Tiên sư mày, tao mới rửa mặt xong!
Anh rể Lầm Từ còn lén lút hỏi Lâm Từ: “Đó là ông chủ em hả?”
Lâm Từ đáp: “Vâng. Sao vậy ạ?”
“Công nhận là hào phóng, có điều..” Anh rể Lâm Từ chỉ vào đầu: “Anh ta không sao chứ? Tổng giám đốc của công ty lớn như vậy mà lại đích thân tới đây mua một con husky 3000 tệ.”
Trong các giống chó, husky không phải là giống đắt tiền, một con husky 3000 tệ là đủ mua loại đẹp mã nhất, nhưng không coi là tốt nhất.
Cho nên anh rể Lâm Từ không tài nào hiểu nổi, Bạc Dạ đường đường là ông chủ lớn, có thể mua được giống chó cao cấp đắt đỏ ở bất cứ nơi đâu, muốn mua chắc chắn sẽ mua giống chó đẹp nhất, sao lại tới cửa hàng thú cưng nho nhỏ của họ mua một con husky 3000 tệ?
Lâm Từ nói: “Anh đừng quan tâm, anh ta dư tiền chứ sao.”
Anh rể Lâm Từ: “À, sớm biết vậy anh nên nói là 30 ngàn tệ.”
Nói xong, hai người đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy bỏ lỡ một con dê béo.
Dê béo Bạc Dạ đứng ngoài cửa hắt xì. Vì thế mười phút sau, Lâm Từ kéo cửa xe, Bạc Dạ ôm một con husky mũm mĩm ngồi trên ghế lái phụ.
Lâm Từ cảm thấy cảnh tượng này rất quái dị, Bạc Dạ lại không thấy lạ lùng, vẫn ôm khư khư husky. Nó còn chưa thay lông xong, Bạc Dạ vuốt một phát có thể tuốt được một nằm lông. Bạc Dạ nói: “Con trai, sao con lại rụng lông?”
Lâm Từ rất kinh ngạc khi thấy Bạc Dạ có thể nhanh chóng nhập vai làm cha như thế, không khỏi nhìn anh. Bạc Dạ thì thào: “Con phải cố gắng lên nhé con trai, bây giờ ba sẽ đưa con đến chỗ mẹ, con lấy lòng mẹ thì ba cũng sẽ được mẹ thích, biết chưa?”
Husky vẫn bày ra vẻ mặt ngu xuẩn, đúng là ngáo từ nhỏ.
Bạc Dạ thở dài: “Hầy, con có thể bày ra vẻ mặt khác được không? Ba đang nói chuyện với con đấy, con lo mà thể hiện đi, trước kia mẹ con cũng từng nuôi husky, trông còn ngáo hơn cả con, tóm lại đều ngáo như nhau. Mẹ con chỉ thích ngáo thôi, cũng không biết là bị gì nữa…”
Lâm Từ im lặng đá xoáy: “Cậu Dạ, anh có ngáo không?”
Bạc Dạ không hề nghĩ ngời: “Tôi thông minh lắm nhé. À không.. Chờ lát nữa..” Mình mới nói gì nhỉ? Đường Thi thích ngáo. Bạc Dạ lập tức ngồi nghiêm chỉnh, nói từng chữ: “Trong mắt Đường Thi, tôi sẵn sàng làm một kẻ ngu ngốc.”
Nghe gớm quá ông ơi.
Lâm Từ lái xe tới Bạch Thành, lần này đi rất chậm, tốn một tiếng rưỡi, Bạc Dạ ngồi trên xe căn dặn husky suốt chặn đường. “Con trai à, ba con thật sự khổ lắm, con nói xem ba đã từng này tuổi rồi, làm tròn thì cũng gần 30 nồi bánh chưng, nhưng vẫn FA, giống y chang con. Theo đuổi vợ trước, nhưng trước kia ba khốn nạn quá nên cô ấy không để ý tới ba, con nói xem nên làm gì bây giờ? Ba cũng không thể cô đơn cả đời.”
Lâm Từ nghe đến mức sắp chai hết cả tai. Bạc Dạ thật sự coi con chó là con trai mà nói liến thắng, husky đần mặt nghe, tỏ vẻ mình không hiểu gì hết.
Sau đó tới dưới chung cư, Bạc Dạ bế husky lên: “Con ngoan chút nhé, nào, lát nữa ba đưa con lên, con đừng xăng bậy biết chưa?” Husky ra sức cong mông vẫy đuôi, Bạc Dạ nói: “Đi thôi, gặp mommy của con.”
Hai phút sau, Đường Thi nghe chuông cửa, vừa mở cửa chung cư thì thấy Bạc Dạ mặc áo hoodie quần tây, cực kỳ trẻ tuổi đẹp trai, giống như hot boy trên mạng, trong lòng bế một con husky đứng trước cửa nhà cô.
Có điều nghe Bạc Dạ nói có vẻ rất nghiêm túc. Chắc là lại muốn vượt thành thị tìm Đường Thi, Lâm Từ cảm thấy anh lâu lâu lại làm như vậy một lần, quả thực là quá thường xuyên.
Thế là cậu ta im lặng một lát rồi đề nghị: “Cậu Dạ, tôi xin đề nghị anh.”
“Cậu nói đi.”
“Hay là anh mua nhà ở Bạch Thành luôn đi, đỡ phải lái xe đi tới đi lui… Cũng phiền phức lắm.”
“Chí lý! Không hổ là áo bông tri kỷ của tôi, mua một căn đi!”
“À đúng rồi.” Bạc Dạ như nghĩ tới chuyện khác, lập tức vặn hỏi: “Đúng rồi, cậu biết.. Chỗ chúng ta, có cửa hàng thú cưng nào ổn không?”
Lâm Từ nói: “Anh rể tôi mở cửa hàng thú cưng đấy.”
“Thật không? Có lương tâm không? Mua về nhà một tuần có chết không?”
Bạc Dạ hỏi một câu không tim không phổi: “Nhà cậu đáng tin không đấy?”
Lâm Từ ước gì đánh chết Bạc Dạ xuyên qua điện thoại: “Anh rể tôi mở tiệm! Người trong nhà! Bảo đảm đáng tin cậy! Anh muốn mua loại chó nào? Không đúng, anh mua chó tặng ai?”
Lúc hỏi cầu này, Lâm Từ lập tức nghĩ, chắc là mua chó tặng cho cô Đường Thi nhỉ? À không… Sao Bạc Dạ lại nghĩ đến chuyện mua chó?
Tổng tài khác đều tặng tiền, không thì tặng túi xách số lượng có hạn hoặc là nhẫn kim cương các thứ… Xa xỉ hơn thì tặng nhà, tặng xe thể thao, đến lượt Bạc Dạ… tặng một con chó?
Lâm Từ đặt mình vào thị giác Đường Thi, tưởng tượng sáng sớm Bạc Dạ gõ cửa, sau đó mình vừa mở cửa ra thấy một người đàn ông ôm một con husky, con husky lè lưỡi cười ngớ ngẩn, Bạc Dạ cũng cười híp mắt, một người một chó đều cười ngu ngốc giống hệt nhau, đây là cảnh tượng gì vậy…
Lâm Từ lập tức cảm thấy cách này không đáng tin: “Cậu Dạ, tặng thứ này thì hơi lạc hậu đấy.” Thân phận như Bạc Dạ mà tặng chó thì cứ sai sai.
Bạc Dạ nói: “Tôi chỉ muốn thực hiện hết những gì trước kia từng hứa với cô ấy.” Tranh thủ lúc vẫn còn thời gian.
Lâm Từ nhíu mày, đã nhận ra điểm khác thường: “Cậu Dạ, anh nhớ ra rồi à?”
Sao cứ cảm thấy như hồi quang phản chiếu vậy. Lâm Từ lập tức lắc đầu đánh mất suy nghĩ ngày. Mặc dù thân thể của Bạc Dạ hơi nguy hiểm, nhưng ít nhiều cũng đã thoát khỏi tình trạng nguy kịch, thể hiện vẻ mặt không nói chơi, không thể nào là hồi quang phản chiếu.
Có lẽ là ông trời có mắt, cho anh nhớ lại quá khứ để còn viết kiểm điểm.
“Nhớ được một chút.” Bạc Dạ xem đồng hồ: “Nói trọng điểm. Nhà anh rể của cậu đi mất bao lâu? Gửi định vị cho tôi.”
“À, tôi gửi ngay, anh muốn mua giống chó nào?”
“Husky.”
“..” Quả nhiên là con ngáo này.
“Tại sao?” Lâm Từ hỏi.
“Trước kia nhà Đường Thi có một con chó rất ngu ngốc, giống husky, tên là Nike, cái gì cũng cắn. Tôi tới nhà cô ấy làm khách, lần nào ống quần cũng bị cắn rách.”
Nửa tiếng sau, Bạc Dạ dứt khoát xách một con husky hai tháng tuổi từ cửa hàng thú cưng của anh rể Lâm Từ. Không lớn lắm, nhưng cũng không nhỏ, màu lam trong đôi mắt đã giảm bớt không ít, cho nên hiện ra màu xám lam còn rất đẹp. Bạc Dạ ôm husky nói: “Nhóc con, ánh mắt của mày rất đẹp.”
Vừa khen xong, con husky lập tức vênh váo xông lên, thè lưỡi liếm mặt Bạc Dạ.
Bạc Dạ: … Tiên sư mày, tao mới rửa mặt xong!
Anh rể Lầm Từ còn lén lút hỏi Lâm Từ: “Đó là ông chủ em hả?”
Lâm Từ đáp: “Vâng. Sao vậy ạ?”
“Công nhận là hào phóng, có điều..” Anh rể Lâm Từ chỉ vào đầu: “Anh ta không sao chứ? Tổng giám đốc của công ty lớn như vậy mà lại đích thân tới đây mua một con husky 3000 tệ.”
Trong các giống chó, husky không phải là giống đắt tiền, một con husky 3000 tệ là đủ mua loại đẹp mã nhất, nhưng không coi là tốt nhất.
Cho nên anh rể Lâm Từ không tài nào hiểu nổi, Bạc Dạ đường đường là ông chủ lớn, có thể mua được giống chó cao cấp đắt đỏ ở bất cứ nơi đâu, muốn mua chắc chắn sẽ mua giống chó đẹp nhất, sao lại tới cửa hàng thú cưng nho nhỏ của họ mua một con husky 3000 tệ?
Lâm Từ nói: “Anh đừng quan tâm, anh ta dư tiền chứ sao.”
Anh rể Lâm Từ: “À, sớm biết vậy anh nên nói là 30 ngàn tệ.”
Nói xong, hai người đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy bỏ lỡ một con dê béo.
Dê béo Bạc Dạ đứng ngoài cửa hắt xì. Vì thế mười phút sau, Lâm Từ kéo cửa xe, Bạc Dạ ôm một con husky mũm mĩm ngồi trên ghế lái phụ.
Lâm Từ cảm thấy cảnh tượng này rất quái dị, Bạc Dạ lại không thấy lạ lùng, vẫn ôm khư khư husky. Nó còn chưa thay lông xong, Bạc Dạ vuốt một phát có thể tuốt được một nằm lông. Bạc Dạ nói: “Con trai, sao con lại rụng lông?”
Lâm Từ rất kinh ngạc khi thấy Bạc Dạ có thể nhanh chóng nhập vai làm cha như thế, không khỏi nhìn anh. Bạc Dạ thì thào: “Con phải cố gắng lên nhé con trai, bây giờ ba sẽ đưa con đến chỗ mẹ, con lấy lòng mẹ thì ba cũng sẽ được mẹ thích, biết chưa?”
Husky vẫn bày ra vẻ mặt ngu xuẩn, đúng là ngáo từ nhỏ.
Bạc Dạ thở dài: “Hầy, con có thể bày ra vẻ mặt khác được không? Ba đang nói chuyện với con đấy, con lo mà thể hiện đi, trước kia mẹ con cũng từng nuôi husky, trông còn ngáo hơn cả con, tóm lại đều ngáo như nhau. Mẹ con chỉ thích ngáo thôi, cũng không biết là bị gì nữa…”
Lâm Từ im lặng đá xoáy: “Cậu Dạ, anh có ngáo không?”
Bạc Dạ không hề nghĩ ngời: “Tôi thông minh lắm nhé. À không.. Chờ lát nữa..” Mình mới nói gì nhỉ? Đường Thi thích ngáo. Bạc Dạ lập tức ngồi nghiêm chỉnh, nói từng chữ: “Trong mắt Đường Thi, tôi sẵn sàng làm một kẻ ngu ngốc.”
Nghe gớm quá ông ơi.
Lâm Từ lái xe tới Bạch Thành, lần này đi rất chậm, tốn một tiếng rưỡi, Bạc Dạ ngồi trên xe căn dặn husky suốt chặn đường. “Con trai à, ba con thật sự khổ lắm, con nói xem ba đã từng này tuổi rồi, làm tròn thì cũng gần 30 nồi bánh chưng, nhưng vẫn FA, giống y chang con. Theo đuổi vợ trước, nhưng trước kia ba khốn nạn quá nên cô ấy không để ý tới ba, con nói xem nên làm gì bây giờ? Ba cũng không thể cô đơn cả đời.”
Lâm Từ nghe đến mức sắp chai hết cả tai. Bạc Dạ thật sự coi con chó là con trai mà nói liến thắng, husky đần mặt nghe, tỏ vẻ mình không hiểu gì hết.
Sau đó tới dưới chung cư, Bạc Dạ bế husky lên: “Con ngoan chút nhé, nào, lát nữa ba đưa con lên, con đừng xăng bậy biết chưa?” Husky ra sức cong mông vẫy đuôi, Bạc Dạ nói: “Đi thôi, gặp mommy của con.”
Hai phút sau, Đường Thi nghe chuông cửa, vừa mở cửa chung cư thì thấy Bạc Dạ mặc áo hoodie quần tây, cực kỳ trẻ tuổi đẹp trai, giống như hot boy trên mạng, trong lòng bế một con husky đứng trước cửa nhà cô.