Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 712
Một đoàn người Phong Vân Vô Ngân đi vào một cái khu vực vị diện siêu cấp hoang đường, tất cả vị diện trong khu vực này, vô số sinh linh đang làm một sự tình không thể tưởng tượng nổi, đem đại lượng vật tư bỏ vào một cái trận pháp khổng lồ mà điên cuồng tiêu hao. Mục đích, dĩ nhiên là xây dựng một cái thời không thông đạo thông với một cái chí cao vị diện!
Hơn nữa, người khu vực này mỗi người đều tôn thờ hoà bình, từ bi, lấy tích đức làm việc thiện làm gốc. Hiện tại, có mấy danh Thượng Vị Thần mang theo đám người Phong Vân Vô Ngân đi tới vị diện cường đại nhất trong khu vực này, Từ Bi vị diện, đi gặp vị chúa tể Từ Bi Thiện Nhân kia.
Mọi người chậm rãi hạ xuống Từ Bi vị diện.
Vị diện này non xanh nước biếc, thiên địa nhân kiệt, phẩm chất không gian bích luỹ phi thường chắc chắn, hơn nữa còn hiển lộ ra một loại hương vị cổ xưa trầm lắng. Hơn nữa, bên trong không gian bích luỹ còn khảm nạm nguyên một đám hư ảnh.
Phong Vân Vô Ngân nhìn lại, trong nội tâm liền cả kinh.
"Ồ? Những hư ảnh này đều là khoanh chân mà ngồi, bảo tướng trang nghiêm, thật giống như bồ tát, quan âm, phật tượng tại Địa Cầu trước lúc ta xuyên việt. Chậc chậc, xem ra, khu vực vị diện này cùng loại với tín đồ Phật giáo trên Địa Cầu ta trước kia, trách không được tôn chỉ của bọn hắn là không giết người, giúp mọi người làm việc thiện. Hơn nữa, trong gió, vị diện này tản ra một loại đàn hương thâm thuý xa xưa."
Phong Vân Vô Ngân cẩn thận nghe ngóng xong thì phương xa lại truyền tới từng tiếng từng tiếng giống như phật xướng.
Nguyên một đám dân bản địa đều ôm trong lòng tài phú bản thân tích cóp trong nhiều năm mà bay lên, trực tiếp đem tài phú ném vào trong trận pháp, ầm ầm thiêu đốt luyện hoá, miệt mài không biết mệt là gì.
Phong Vân Vô Ngân còn quan sát được, người vị diện này đều phi thường có lễ phép, mở miệng ngậm miệng đều là những lời hay ý đẹp. Mà, làm cho đám người Phong Vân Vô Ngân cực độ khiếp sợ chính là, bọn hắn tận mắt chứng kiến một danh Thượng Vị Thần bởi vì không cẩn thận mà đem một danh Thần giai phổ thông đụng ngã lăn ra mặt đất, danh Thượng Vị Thần kia thấy vậy liền gấp gáp đỡ danh Thần giai kia dậy, sau liền xoay người xin lỗi, thừa nhận sai lầm.
- Chuyện này... Quá hiếm thấy rồi...
Phong Vân Vô Ngân quả thục không dám tin vào hai mắt của mình.
- Tiểu oa nhi, vừa rồi bọn hắn nói là muốn kiến tạo một thông đạo đi chí cao vị diện. Ân, chuyện này có thể giải thích được vì cái gì bọn hắn không tiếc tổn hao vô số tài nguyên đi tiêu hao. Trên thực tế, theo giá trị mà nói, tất cả vị diện trong khu vực này cộng lại đều không bằng một thông đạo đi chí cao vị diện!
Chúc lão dùng linh hồn truyền âm với Phong Vân Vô Ngân.
- Ta hiện tại đối với khu vực này, còn có Từ Bi Thiện Nhân đồ bỏ đi kia phi thường hứng thú, đợi lát nữa phải hảo hảo nhìn một cái a, Từ Bi Thiện Nhân kia rốt cuộc là nhân vật như thế nào!
- Được! Ta rất cũng muốn gặp vị Từ Bi Thiện Nhân kia, ta ngược lại muốn xem một chút, hắn đến tột cùng là từ bi như thế nào, vì sao lại lấy loại tục danh này tự khoe khoang chính mình.
Phong Vân Vô Ngân cũng mỉm cười.
- Chư vị bằng hữu, xin đi theo chúng ta.
Mấy danh Thượng Vị Thần dẫn đường kia bắt đầu bay lên, hướng về phía góc tây chân trời mà bay đi.
Đám người Phong Vân Vô Ngân cũng bay theo sau.
Phi hành được hơn một giờ, đột nhiên tại phía trước, trong hư không một toà kiến trúc khổng lồ xuất hiện trước tầm mắt mọi người.
- A? Miếu thờ?
Nhìn khu kiến trúc kia, Phong Vân Vô Ngân không nhịn được mà giật mình nói ra.
Đúng, khu kiến trúc phía trước kia vậy mà cùng với miếu thờ trên Địa Cầu tại kiếp trước của Phong Vân Vô Ngân không sai biệt lắm! Cũng chính là kiến trúc hình tháp, cổ kính, tường đỏ ngói lưu ly.
Phía trên khu vực kiến trúc lơ lửng một bức tượng phật cao vạn trượng. Tượng phật này chắp tay trước ngực, thần sắc trên mặt một bộ trách trời thương dân, phổ độ chúng sinh.
Mà, bức tượng phật này tản ra phật quang kim quang vạn đạo, tường vân thuỵ khí, vô cùng thần dị. Toàn thân tản ra khí tức Thượng Vị Thần đỉnh phong, một vầng quang mang bao phủ trên đỉnh đầu tượng phật, hào quang huy hoàng như trụ, khiến cho người ta cảm giác được vô cùng chính trực, thiện lương, hài hoà, từ bi...
"Mẹ kiếp, trách không được sinh vật vị diện này đều xưng mang từ bi. Chậc chậc, chìm đắm dưới phật quang này thì chả khác gì ăn chay niệm phật, gột rửa sát tâm, một lòng hướng thiện. Ta giết nhiều người như vậy, trong lòng hiện tại lệ khí cũng không có mà còn có ý nghĩ muốn dâng hương cầu bái nữa là..."
Phong Vân Vô Ngân trong nội tâm tấm tắc kêu kỳ lạ.
Lại nói tiếp, hắn cũng được coi như là một kẻ hiếu sát, tuy nhiên lại rất ít lạm sát kẻ vô tội, nhưng mà khi gặp phải kẻ trêu chọc tới hắn, kẻ như vậy hắn đều một quyền đánh chết, có đôi khi còn là quét ngang một mảnh, thi cốt từng đống. Nhưng bây giờ, hắn cũng cảm giác được trong nội tâm một mảnh tường hoà, một chút ham muốn giết người cũng không. Hiện tại, cho dù có người nào đó đứng trước mặt hắn khiêu khích, đoán chừng hắn cũng sẽ không động thủ giết người, đều nhường nhịn.
- Ách!
Bỗng nhiên, tâm thần Phong Vân Vô Ngân khẽ động, quay người nói với Chúc lão.
- Chúc lão, cảnh giới tinh thần của ta, hình như... Hình như đã tiến hoá, được đề thăng rồi!
Tại đây, dưới phật quang, Phong Vân Vô Ngân cũng cảm giác được tâm hồn của chính mình đã nhận được lột xác cùng tiến bộ!
Đây quả thực là sự tình không thể tưởng tượng nổi!
- Vô Ngân, ta cũng cảm giác được một ít sơ hở trong tâm hồn cũng đã được chữa trị rồi... Thật thần kỳ...
Liên Y cùng Tử Viêm đồng thanh nói ra.
- Vô Ngân, chàng xem, bên kia thật nhiều đầu trọc a!
Tử Yên lại hướng về phía tượng phật kia chỉ tay tới.
Ánh mắt đám người Phong Vân Vô Ngân nhìn theo, chứng kiến được trên cánh tay, bờ vai, trên bàn tay bức phật tượng kia đều đứng đầy Thần giai đầu bóng loáng, đang thành kính quét lấy tro bụi cùng lá rụng.
- Hoà thượng?
Phong Vân Vô Ngân chấn kinh rồi.
- Tại đâu sao lại có hoà thượng?
- Vô Ngân, hoà thượng là cái gì?
Tử Viêm khó hiểu hỏi.
- Đổ mồ hôi, chuyện này... Chuyện này ta có giải thích cho nàng thì cũng không rõ ràng lắm, dù sao, gặp Từ Bi Thiện Nhân kia rồi nói sau.
Phong Vân Vô Ngân cũng có chút ít mê loạn rồi.
- Chư vị, chúng ta đi gặp mặt Từ Bi Thiện Nhân lão nhân gia a.
Mấy danh Thượng Vị Thần dẫn đường kia hiện tại biểu lộ cũng thập phần nghiêm túc và trang trọng, thành kính mà vòng tay lễ bái.
- Đa tạ các vị đại ca dẫn đường.
Phong Vân Vô Ngân có chút xoay người, làm đủ lễ tiết.
Một đoàn người cẩn thận từng li từng tí bay đi, cuối cùng đi đến một ngôi chùa huy hoàng nằm giữa khu kiến trúc kia. Ngôi chùa này ở bên dưới bức tượng phật kia, có vô số phật quang gia trì, lộ ra vẻ trang nghiêm phi thường thánh khiết.
Trong sân, có mấy người mặc bào phục trọc đầu đang quét rác, cảnh giới đều là Thượng Vị Thần đỉnh phong, khí tức phi thường khủng bố nhưng lại vui vẻ ở chỗ này làm tay quét rác, trên mặt còn biểu lộ một vẻ vinh hạnh.
Thật giống như, được ở đây quét rác chính là một sự kiện phi thường quang vinh vậy!
- Oa, mấy người này khí tức thật cường đại a!
Tử Viêm cẩn thận từng li từng tí, le lưỡi mà nói ra.
- Các vị đại ca, các ngươi hảo.
Mấy danh Thượng Vị Thần dẫn đường kia khí tức so với mấy người quét rác này đều kém hơn nhiều, bọn hắn thập phần lễ phép nói.
- Các vị đại ca, chúng ta mang tới một vài người hữu duyên, tới cầu kiến Từ Bi Thiện Nhân lão nhân gia. Mấy người hữu duyên này là từ khu vực khác lữ hành tới đây, trong lúc vô tình đi vào khu vực này của chúng ta. Hơn nữa, bọn họ đều là người phi thường thiện lương, trong nội tâm yêu thích hoà bình, cùng chúng ta mới quen như đã thân. Ta nghĩ, Từ Bi Thiện Nhân nhất định sẽ ưa thích bọn hắn đấy.
- Mọi người hảo.
Phong Vân Vô Ngân đi ra ngoài, chắp tay trước ngực nói.
- Ta là một người từ bi, hy vọng có thể được một lần gặp Từ Bi Thiện Nhân lão nhân gia a.
Úc... Ha ha ha ha...
Đột nhiên, từ bên trong ngôi chùa phát ra một tiếng cười cởi mở. Bên trong tiếng cười kia bao hàm một tia thiền ý, tựa hồ làm cho người ta quên đi ưu sầu trần tục, trong nội tâm an tường.
- Có bằng hữu phương xa tới, hoan nghênh, hoan nghênh!
Theo tiếng cười, một lão giả rất đỗi bình thường mặc hoàng sam bước đi như bay từ trong ngôi chùa đi ra.
Lão giả này mặt mũi hiền lành, trong ánh mắt toàn bộ đều là một vẻ trách trời thương dân, ngã phật từ bi, có một loại cảm xúc "ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục" cao thượng.
Hơn nữa, trên đỉnh đầu lão giả này lại có một vòng hư ảnh tượng phật, Thần Vị lệnh bài hoàng kim tế ra, bên trên rậm rạp chằng chịt phạm văn, điêu khắc vô số hình ảnh tượng phật, đại thần thông như châu ngọc lưu chuyển không ngớt. Nếu tinh tế lắng nghe còn có thể nghe được từ trên Thần Vị lệnh bài truyền ra từng tiếng phật xướng thong thả.
Từ Bi Thiện Nhân! Lão giả này chính là Từ Bi Thiện Nhân!
Trong tay lão lần một chuỗi tràng hạt tản ra vô cùng thần quang, làm cho người ta phải chú mục vào.
- Mẹ kiếp, tiểu oa nhi, ngươi xem tràng hạt trong tay lão già kia kìa, là Thần khí a! Hơn nữa tuyệt đối là Chủ thần khí! Lợi hại! Đây là một nhân vật lợi hại!
Chúc lão rất khẳng định nói.
Đương nhiên, lão giả này cũng đầu trọc, lông mi cũng đều bạc như sương.
- A! Từ Bi lão nhân! Ngài khoẻ!
Phong Vân Vô Ngân vội vàng đi tới thi lễ. Mặc dù nói Phong Vân Vô Ngân đây là lần đầu tiên gặp vị Từ Bi Thiện Nhân này nhưng mà bằng vào trực giác hắn có thể khẳng đinh vị Từ Bi Thiện Nhân này tuyệt đối không phải là kẻ xảo trá, hơn nữa còn là loại người hiền lành điển hình.
- Tiểu hữu ngươi hảo, ngươi hảo! Không cần đa lễ, không cần đa lễ!
Từ Bi Thiện Nhân vội vàng dìu Phong Vân Vô Ngân đứng lên, ánh mắt tuỳ ý quét qua hắn một cái rồi lập tức cười nói.
- Tốt! Tốt! Căn cốt tinh kỳ, khí chất tao nhã, đích thực là một thiếu niên không giống người thường!
- Từ Bi Thiện Nhân khen trật rồi!
Phong Vân Vô Ngân rối rít khiêm nhượng nói.
Giờ khắc này, Phong Vân Vô Ngân cũng cảm giác được một tia ngại ngùng. Lúc bắt đầu, hắn còn nói dối chính mình là một kẻ ưa thích hoà bình, cũng chưa từng giết chóc, nhưng bây giờ gặp được Từ Bi Thiện Nhân, trong lòng của hắn hết sức xấu hổ rồi.
Từ Bi Thiện Nhân thập phần thâm ý nhìn một chút Phong Vân Vô Ngân, lập tức dùng linh hồn truyền âm.
- Tiểu hữu không cần áy náy trong lòng, sát khí trên người tiểu hữu đã được Phật tổ gột rửa, hơn nữa trong nội tâm tiểu hữu hoàn toàn là một mảnh tỉnh ngộ, lúc nãy còn toát ra vẻ áy náy nữa, tốt, tốt! Bản thân ta nhìn ra tiểu hữu nhất định là người dám làm dám chịu, rất tốt! So với những kẻ mua danh chuộc tiếng, ra vẻ đạo mạo kia còn muốn tốt hơn nhiều lắm a!
Phong Vân Vô Ngân hoàn toàn chấn động trong lòng, nguyên lai lão giả này đã nhìn ra hắn giết người vô só, toàn thân lệ khí rồi.
- Đi, vào trong nói sau.
Từ Bi Thiện Nhân nhiệt tình kéo tay Phong Vân Vô Ngân tiến vào trong ngôi chùa.
Trong chùa, trong một gian từ đường.
Hương an, bồ đoàn, bàn gỗ, từ đường này lộ ra phong cách thập phần cổ xưa, thanh nhã, giản dị.
Từ Bi Thiện Nhân sai người lấy trà xanh chiêu đãi đám người Phong Vân Vô Ngân.
Mọi người sau khi ngồi vào chỗ của mình thì Phong Vân Vô Ngân không nhịn được mà dò hỏi một câu.
- Từ Bi Thiện Nhân, lúc trước, mấy vị đại ca dẫn đường cho chúng ta nói khu vực này đang xây dựng một thông đạo đi tới chí cao vị diện, trong nội tâm ta hiếu kỳ không thôi, không biết Từ Bi Thiện Nhân có thể hay không cáo tri (nói rõ, giảng giải)?
Phong Vân Vô Ngân cẩn thận từng ly từng tí nhìn Từ Bi Thiện Nhân, cũng không chắc người này có nói ra hay không. Dù sao, đối với những kẻ ngoại nhân như bọn hắn mà nói, chuyện này cũng được coi là đại bí mật rồi.
Nào có thể đoán được, trên mặt Từ Bi Thiện Nhân vậy mà không có chút vẻ không vui nào, lão mỉm cười nói.
- Tiểu hữu, tin tức ngươi nghe được không sai, khu vực này của chúng ta đích thực là đang xây dựng một thông đạo đi tới chí cao vị diện. Hơn nữa, chuyện này là do lão phu một tay chủ trì đấy.
- Là ngài chủ trì sao?
Phong Vân Vô Ngân càng thêm hiếu kỳ.
- Ân.
Từ Bi Thiện Nhân phẩm một ngụm trà.
- Tiểu hữu, khu vực này của chúng ta trong truyền thuyết, tại thời kỳ hỗn độn sơ khai được một đám phật quang mở ra. Bởi vậy, người ở nơi này đều một lòng hướng thiện, chưa bao giờ làm xằng làm bậy.
- Phật quang?
Nghi ngờ trong lòng Phong Vân Vô Ngân bộc phát. Chẳng lẽ nói, cái thế giới này cũng có "phật" sao?
- Ha ha, tiểu hữu, chúng ta muốn xây dựng thông đạo chính là muốn thông với Phật Tổ chí cao vị diện. Tương truyền, Phật Tổ vị diện trong mười mấy cái chí cao vị diện thuộc về vị diện rất cường đại, cũng không kém hơn Địa Ngục vị diện, Thiên Đường vị diện, Thâm Uyên vị diện các loại là bao.
Từ Bi Thiện Nhân nói thẳng.
- A, nguyên lai, trong chí cao vị diện còn có một Phật Tổ vị diện.
Phong Vân Vô Ngân bừng tỉnh đại ngộ. Kế tiếp, hắn tiếp tục dò hỏi.
- Như vậy, Từ Bi Thiện Nhân, thông đạo này đã sắp xây dựng xong?
- Ai...
Từ Bi Thiện Nhân ai thán một tiếng.
- Tiểu hữu, muốn xây dựng một thông đạo đi chí cao vị diện, chuyện này... Chuyện này cần phải có rất nhiều năng lượng vật tư đấy. Khu vực này của chúng tuy rằng coi như dồi dào, bất quá bởi vì mỗi người đều thiện tâm, chưa bao giờ cướp đoạt cho nên phương diện vật tư vẫn không sánh bằng các khu vực khác. Chúng ta dốc hết sở dụng, bất quá... Bất quá bây giờ nhìn lại, muốn thành công tạo ra đầu thông đạo này... Năng lượng vật tư của chúng ta còn ngại không đủ a.
Phong Vân Vô Ngân gật đầu.
Trước đó hắn đã từng nghe lão sư Huyết Vô Thường nói qua, đại năng chí cao vị diện muốn hàng lâm xuống vị diện thấp cấp hơn là tương đối dễ dàng, chỉ cần khống chế được khí tức, không đem không gian bích luỹ vị diện thấp cấp hơn phá tan là được rồi. Nhưng mà, người từ vị diện thấp cấp hơn muốn phi thăng đến chí cao vị diện, ngoại trừ dựa vào cơ duyên cùng đại năng bên trên cho phép, như vậy còn phải dùng vô số năng lượng tiêu hao, cường hành mở ra một đầu thông đạo mới được.
Lấy Phong Vân Vô Ngân cùng Ngũ Trảo Kim Long mà nói, trên thực tế đối với Chân Long vị diện đều phải cần đại lượng vật tư, thật giống như hôm nay Từ Bi Thiện Nhân dùng vô số vật tư tạo ra thông đạo này vậy.
- Từ Bi Thiện Nhân, vật tư của các người vẫn chưa đủ sao?
Ngữ khí của Phong Vân Vô Ngân mang theo vẻ tiếc nuối.
Bỗng nhiên, trong đầu hắn linh quang loé lên, do dự một chút nhưng hắn vẫn nói ra.
- Chuyện này... Từ Bi Thiện Nhân, ta có một chuyện muốn nhờ.
- Ha ha ha, tiểu hữu cứ nói, đừng ngại.
Từ Bi Thiện Nhân trên mặt không chút biểu lộ cự tuyệt cùng không vui nào.
- Chuyện này...
Phong Vân Vô Ngân dứt khoát, trực tiếp nói ra.
- Từ Bi Thiện Nhân, ta không phải là kẻ thích nhiều lời, cũng không cần che giấu. Như vậy đi, ta có thể cung cấp một bộ phận vật tư giúp đỡ mọi người xây dựng thông đạo, ta ở đây không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ hi vọng sau khi thành công xây dựng thông đạo liên thông với Phật Tổ chí cao vị diện xong có thể cho phép hai vị thê tử của ta thử đem linh hồn ấn ký ký thác đến không gian bích luỹ của Phật Tổ chí cao vị diện. Đương nhiên, cũng thỉnh Từ Bi Thiện Nhân trước mặt Phật tổ thay hai thê tử của ta nói tốt vài câu, nói vài lời hay ý đẹp.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Hơn nữa, người khu vực này mỗi người đều tôn thờ hoà bình, từ bi, lấy tích đức làm việc thiện làm gốc. Hiện tại, có mấy danh Thượng Vị Thần mang theo đám người Phong Vân Vô Ngân đi tới vị diện cường đại nhất trong khu vực này, Từ Bi vị diện, đi gặp vị chúa tể Từ Bi Thiện Nhân kia.
Mọi người chậm rãi hạ xuống Từ Bi vị diện.
Vị diện này non xanh nước biếc, thiên địa nhân kiệt, phẩm chất không gian bích luỹ phi thường chắc chắn, hơn nữa còn hiển lộ ra một loại hương vị cổ xưa trầm lắng. Hơn nữa, bên trong không gian bích luỹ còn khảm nạm nguyên một đám hư ảnh.
Phong Vân Vô Ngân nhìn lại, trong nội tâm liền cả kinh.
"Ồ? Những hư ảnh này đều là khoanh chân mà ngồi, bảo tướng trang nghiêm, thật giống như bồ tát, quan âm, phật tượng tại Địa Cầu trước lúc ta xuyên việt. Chậc chậc, xem ra, khu vực vị diện này cùng loại với tín đồ Phật giáo trên Địa Cầu ta trước kia, trách không được tôn chỉ của bọn hắn là không giết người, giúp mọi người làm việc thiện. Hơn nữa, trong gió, vị diện này tản ra một loại đàn hương thâm thuý xa xưa."
Phong Vân Vô Ngân cẩn thận nghe ngóng xong thì phương xa lại truyền tới từng tiếng từng tiếng giống như phật xướng.
Nguyên một đám dân bản địa đều ôm trong lòng tài phú bản thân tích cóp trong nhiều năm mà bay lên, trực tiếp đem tài phú ném vào trong trận pháp, ầm ầm thiêu đốt luyện hoá, miệt mài không biết mệt là gì.
Phong Vân Vô Ngân còn quan sát được, người vị diện này đều phi thường có lễ phép, mở miệng ngậm miệng đều là những lời hay ý đẹp. Mà, làm cho đám người Phong Vân Vô Ngân cực độ khiếp sợ chính là, bọn hắn tận mắt chứng kiến một danh Thượng Vị Thần bởi vì không cẩn thận mà đem một danh Thần giai phổ thông đụng ngã lăn ra mặt đất, danh Thượng Vị Thần kia thấy vậy liền gấp gáp đỡ danh Thần giai kia dậy, sau liền xoay người xin lỗi, thừa nhận sai lầm.
- Chuyện này... Quá hiếm thấy rồi...
Phong Vân Vô Ngân quả thục không dám tin vào hai mắt của mình.
- Tiểu oa nhi, vừa rồi bọn hắn nói là muốn kiến tạo một thông đạo đi chí cao vị diện. Ân, chuyện này có thể giải thích được vì cái gì bọn hắn không tiếc tổn hao vô số tài nguyên đi tiêu hao. Trên thực tế, theo giá trị mà nói, tất cả vị diện trong khu vực này cộng lại đều không bằng một thông đạo đi chí cao vị diện!
Chúc lão dùng linh hồn truyền âm với Phong Vân Vô Ngân.
- Ta hiện tại đối với khu vực này, còn có Từ Bi Thiện Nhân đồ bỏ đi kia phi thường hứng thú, đợi lát nữa phải hảo hảo nhìn một cái a, Từ Bi Thiện Nhân kia rốt cuộc là nhân vật như thế nào!
- Được! Ta rất cũng muốn gặp vị Từ Bi Thiện Nhân kia, ta ngược lại muốn xem một chút, hắn đến tột cùng là từ bi như thế nào, vì sao lại lấy loại tục danh này tự khoe khoang chính mình.
Phong Vân Vô Ngân cũng mỉm cười.
- Chư vị bằng hữu, xin đi theo chúng ta.
Mấy danh Thượng Vị Thần dẫn đường kia bắt đầu bay lên, hướng về phía góc tây chân trời mà bay đi.
Đám người Phong Vân Vô Ngân cũng bay theo sau.
Phi hành được hơn một giờ, đột nhiên tại phía trước, trong hư không một toà kiến trúc khổng lồ xuất hiện trước tầm mắt mọi người.
- A? Miếu thờ?
Nhìn khu kiến trúc kia, Phong Vân Vô Ngân không nhịn được mà giật mình nói ra.
Đúng, khu kiến trúc phía trước kia vậy mà cùng với miếu thờ trên Địa Cầu tại kiếp trước của Phong Vân Vô Ngân không sai biệt lắm! Cũng chính là kiến trúc hình tháp, cổ kính, tường đỏ ngói lưu ly.
Phía trên khu vực kiến trúc lơ lửng một bức tượng phật cao vạn trượng. Tượng phật này chắp tay trước ngực, thần sắc trên mặt một bộ trách trời thương dân, phổ độ chúng sinh.
Mà, bức tượng phật này tản ra phật quang kim quang vạn đạo, tường vân thuỵ khí, vô cùng thần dị. Toàn thân tản ra khí tức Thượng Vị Thần đỉnh phong, một vầng quang mang bao phủ trên đỉnh đầu tượng phật, hào quang huy hoàng như trụ, khiến cho người ta cảm giác được vô cùng chính trực, thiện lương, hài hoà, từ bi...
"Mẹ kiếp, trách không được sinh vật vị diện này đều xưng mang từ bi. Chậc chậc, chìm đắm dưới phật quang này thì chả khác gì ăn chay niệm phật, gột rửa sát tâm, một lòng hướng thiện. Ta giết nhiều người như vậy, trong lòng hiện tại lệ khí cũng không có mà còn có ý nghĩ muốn dâng hương cầu bái nữa là..."
Phong Vân Vô Ngân trong nội tâm tấm tắc kêu kỳ lạ.
Lại nói tiếp, hắn cũng được coi như là một kẻ hiếu sát, tuy nhiên lại rất ít lạm sát kẻ vô tội, nhưng mà khi gặp phải kẻ trêu chọc tới hắn, kẻ như vậy hắn đều một quyền đánh chết, có đôi khi còn là quét ngang một mảnh, thi cốt từng đống. Nhưng bây giờ, hắn cũng cảm giác được trong nội tâm một mảnh tường hoà, một chút ham muốn giết người cũng không. Hiện tại, cho dù có người nào đó đứng trước mặt hắn khiêu khích, đoán chừng hắn cũng sẽ không động thủ giết người, đều nhường nhịn.
- Ách!
Bỗng nhiên, tâm thần Phong Vân Vô Ngân khẽ động, quay người nói với Chúc lão.
- Chúc lão, cảnh giới tinh thần của ta, hình như... Hình như đã tiến hoá, được đề thăng rồi!
Tại đây, dưới phật quang, Phong Vân Vô Ngân cũng cảm giác được tâm hồn của chính mình đã nhận được lột xác cùng tiến bộ!
Đây quả thực là sự tình không thể tưởng tượng nổi!
- Vô Ngân, ta cũng cảm giác được một ít sơ hở trong tâm hồn cũng đã được chữa trị rồi... Thật thần kỳ...
Liên Y cùng Tử Viêm đồng thanh nói ra.
- Vô Ngân, chàng xem, bên kia thật nhiều đầu trọc a!
Tử Yên lại hướng về phía tượng phật kia chỉ tay tới.
Ánh mắt đám người Phong Vân Vô Ngân nhìn theo, chứng kiến được trên cánh tay, bờ vai, trên bàn tay bức phật tượng kia đều đứng đầy Thần giai đầu bóng loáng, đang thành kính quét lấy tro bụi cùng lá rụng.
- Hoà thượng?
Phong Vân Vô Ngân chấn kinh rồi.
- Tại đâu sao lại có hoà thượng?
- Vô Ngân, hoà thượng là cái gì?
Tử Viêm khó hiểu hỏi.
- Đổ mồ hôi, chuyện này... Chuyện này ta có giải thích cho nàng thì cũng không rõ ràng lắm, dù sao, gặp Từ Bi Thiện Nhân kia rồi nói sau.
Phong Vân Vô Ngân cũng có chút ít mê loạn rồi.
- Chư vị, chúng ta đi gặp mặt Từ Bi Thiện Nhân lão nhân gia a.
Mấy danh Thượng Vị Thần dẫn đường kia hiện tại biểu lộ cũng thập phần nghiêm túc và trang trọng, thành kính mà vòng tay lễ bái.
- Đa tạ các vị đại ca dẫn đường.
Phong Vân Vô Ngân có chút xoay người, làm đủ lễ tiết.
Một đoàn người cẩn thận từng li từng tí bay đi, cuối cùng đi đến một ngôi chùa huy hoàng nằm giữa khu kiến trúc kia. Ngôi chùa này ở bên dưới bức tượng phật kia, có vô số phật quang gia trì, lộ ra vẻ trang nghiêm phi thường thánh khiết.
Trong sân, có mấy người mặc bào phục trọc đầu đang quét rác, cảnh giới đều là Thượng Vị Thần đỉnh phong, khí tức phi thường khủng bố nhưng lại vui vẻ ở chỗ này làm tay quét rác, trên mặt còn biểu lộ một vẻ vinh hạnh.
Thật giống như, được ở đây quét rác chính là một sự kiện phi thường quang vinh vậy!
- Oa, mấy người này khí tức thật cường đại a!
Tử Viêm cẩn thận từng li từng tí, le lưỡi mà nói ra.
- Các vị đại ca, các ngươi hảo.
Mấy danh Thượng Vị Thần dẫn đường kia khí tức so với mấy người quét rác này đều kém hơn nhiều, bọn hắn thập phần lễ phép nói.
- Các vị đại ca, chúng ta mang tới một vài người hữu duyên, tới cầu kiến Từ Bi Thiện Nhân lão nhân gia. Mấy người hữu duyên này là từ khu vực khác lữ hành tới đây, trong lúc vô tình đi vào khu vực này của chúng ta. Hơn nữa, bọn họ đều là người phi thường thiện lương, trong nội tâm yêu thích hoà bình, cùng chúng ta mới quen như đã thân. Ta nghĩ, Từ Bi Thiện Nhân nhất định sẽ ưa thích bọn hắn đấy.
- Mọi người hảo.
Phong Vân Vô Ngân đi ra ngoài, chắp tay trước ngực nói.
- Ta là một người từ bi, hy vọng có thể được một lần gặp Từ Bi Thiện Nhân lão nhân gia a.
Úc... Ha ha ha ha...
Đột nhiên, từ bên trong ngôi chùa phát ra một tiếng cười cởi mở. Bên trong tiếng cười kia bao hàm một tia thiền ý, tựa hồ làm cho người ta quên đi ưu sầu trần tục, trong nội tâm an tường.
- Có bằng hữu phương xa tới, hoan nghênh, hoan nghênh!
Theo tiếng cười, một lão giả rất đỗi bình thường mặc hoàng sam bước đi như bay từ trong ngôi chùa đi ra.
Lão giả này mặt mũi hiền lành, trong ánh mắt toàn bộ đều là một vẻ trách trời thương dân, ngã phật từ bi, có một loại cảm xúc "ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục" cao thượng.
Hơn nữa, trên đỉnh đầu lão giả này lại có một vòng hư ảnh tượng phật, Thần Vị lệnh bài hoàng kim tế ra, bên trên rậm rạp chằng chịt phạm văn, điêu khắc vô số hình ảnh tượng phật, đại thần thông như châu ngọc lưu chuyển không ngớt. Nếu tinh tế lắng nghe còn có thể nghe được từ trên Thần Vị lệnh bài truyền ra từng tiếng phật xướng thong thả.
Từ Bi Thiện Nhân! Lão giả này chính là Từ Bi Thiện Nhân!
Trong tay lão lần một chuỗi tràng hạt tản ra vô cùng thần quang, làm cho người ta phải chú mục vào.
- Mẹ kiếp, tiểu oa nhi, ngươi xem tràng hạt trong tay lão già kia kìa, là Thần khí a! Hơn nữa tuyệt đối là Chủ thần khí! Lợi hại! Đây là một nhân vật lợi hại!
Chúc lão rất khẳng định nói.
Đương nhiên, lão giả này cũng đầu trọc, lông mi cũng đều bạc như sương.
- A! Từ Bi lão nhân! Ngài khoẻ!
Phong Vân Vô Ngân vội vàng đi tới thi lễ. Mặc dù nói Phong Vân Vô Ngân đây là lần đầu tiên gặp vị Từ Bi Thiện Nhân này nhưng mà bằng vào trực giác hắn có thể khẳng đinh vị Từ Bi Thiện Nhân này tuyệt đối không phải là kẻ xảo trá, hơn nữa còn là loại người hiền lành điển hình.
- Tiểu hữu ngươi hảo, ngươi hảo! Không cần đa lễ, không cần đa lễ!
Từ Bi Thiện Nhân vội vàng dìu Phong Vân Vô Ngân đứng lên, ánh mắt tuỳ ý quét qua hắn một cái rồi lập tức cười nói.
- Tốt! Tốt! Căn cốt tinh kỳ, khí chất tao nhã, đích thực là một thiếu niên không giống người thường!
- Từ Bi Thiện Nhân khen trật rồi!
Phong Vân Vô Ngân rối rít khiêm nhượng nói.
Giờ khắc này, Phong Vân Vô Ngân cũng cảm giác được một tia ngại ngùng. Lúc bắt đầu, hắn còn nói dối chính mình là một kẻ ưa thích hoà bình, cũng chưa từng giết chóc, nhưng bây giờ gặp được Từ Bi Thiện Nhân, trong lòng của hắn hết sức xấu hổ rồi.
Từ Bi Thiện Nhân thập phần thâm ý nhìn một chút Phong Vân Vô Ngân, lập tức dùng linh hồn truyền âm.
- Tiểu hữu không cần áy náy trong lòng, sát khí trên người tiểu hữu đã được Phật tổ gột rửa, hơn nữa trong nội tâm tiểu hữu hoàn toàn là một mảnh tỉnh ngộ, lúc nãy còn toát ra vẻ áy náy nữa, tốt, tốt! Bản thân ta nhìn ra tiểu hữu nhất định là người dám làm dám chịu, rất tốt! So với những kẻ mua danh chuộc tiếng, ra vẻ đạo mạo kia còn muốn tốt hơn nhiều lắm a!
Phong Vân Vô Ngân hoàn toàn chấn động trong lòng, nguyên lai lão giả này đã nhìn ra hắn giết người vô só, toàn thân lệ khí rồi.
- Đi, vào trong nói sau.
Từ Bi Thiện Nhân nhiệt tình kéo tay Phong Vân Vô Ngân tiến vào trong ngôi chùa.
Trong chùa, trong một gian từ đường.
Hương an, bồ đoàn, bàn gỗ, từ đường này lộ ra phong cách thập phần cổ xưa, thanh nhã, giản dị.
Từ Bi Thiện Nhân sai người lấy trà xanh chiêu đãi đám người Phong Vân Vô Ngân.
Mọi người sau khi ngồi vào chỗ của mình thì Phong Vân Vô Ngân không nhịn được mà dò hỏi một câu.
- Từ Bi Thiện Nhân, lúc trước, mấy vị đại ca dẫn đường cho chúng ta nói khu vực này đang xây dựng một thông đạo đi tới chí cao vị diện, trong nội tâm ta hiếu kỳ không thôi, không biết Từ Bi Thiện Nhân có thể hay không cáo tri (nói rõ, giảng giải)?
Phong Vân Vô Ngân cẩn thận từng ly từng tí nhìn Từ Bi Thiện Nhân, cũng không chắc người này có nói ra hay không. Dù sao, đối với những kẻ ngoại nhân như bọn hắn mà nói, chuyện này cũng được coi là đại bí mật rồi.
Nào có thể đoán được, trên mặt Từ Bi Thiện Nhân vậy mà không có chút vẻ không vui nào, lão mỉm cười nói.
- Tiểu hữu, tin tức ngươi nghe được không sai, khu vực này của chúng ta đích thực là đang xây dựng một thông đạo đi tới chí cao vị diện. Hơn nữa, chuyện này là do lão phu một tay chủ trì đấy.
- Là ngài chủ trì sao?
Phong Vân Vô Ngân càng thêm hiếu kỳ.
- Ân.
Từ Bi Thiện Nhân phẩm một ngụm trà.
- Tiểu hữu, khu vực này của chúng ta trong truyền thuyết, tại thời kỳ hỗn độn sơ khai được một đám phật quang mở ra. Bởi vậy, người ở nơi này đều một lòng hướng thiện, chưa bao giờ làm xằng làm bậy.
- Phật quang?
Nghi ngờ trong lòng Phong Vân Vô Ngân bộc phát. Chẳng lẽ nói, cái thế giới này cũng có "phật" sao?
- Ha ha, tiểu hữu, chúng ta muốn xây dựng thông đạo chính là muốn thông với Phật Tổ chí cao vị diện. Tương truyền, Phật Tổ vị diện trong mười mấy cái chí cao vị diện thuộc về vị diện rất cường đại, cũng không kém hơn Địa Ngục vị diện, Thiên Đường vị diện, Thâm Uyên vị diện các loại là bao.
Từ Bi Thiện Nhân nói thẳng.
- A, nguyên lai, trong chí cao vị diện còn có một Phật Tổ vị diện.
Phong Vân Vô Ngân bừng tỉnh đại ngộ. Kế tiếp, hắn tiếp tục dò hỏi.
- Như vậy, Từ Bi Thiện Nhân, thông đạo này đã sắp xây dựng xong?
- Ai...
Từ Bi Thiện Nhân ai thán một tiếng.
- Tiểu hữu, muốn xây dựng một thông đạo đi chí cao vị diện, chuyện này... Chuyện này cần phải có rất nhiều năng lượng vật tư đấy. Khu vực này của chúng tuy rằng coi như dồi dào, bất quá bởi vì mỗi người đều thiện tâm, chưa bao giờ cướp đoạt cho nên phương diện vật tư vẫn không sánh bằng các khu vực khác. Chúng ta dốc hết sở dụng, bất quá... Bất quá bây giờ nhìn lại, muốn thành công tạo ra đầu thông đạo này... Năng lượng vật tư của chúng ta còn ngại không đủ a.
Phong Vân Vô Ngân gật đầu.
Trước đó hắn đã từng nghe lão sư Huyết Vô Thường nói qua, đại năng chí cao vị diện muốn hàng lâm xuống vị diện thấp cấp hơn là tương đối dễ dàng, chỉ cần khống chế được khí tức, không đem không gian bích luỹ vị diện thấp cấp hơn phá tan là được rồi. Nhưng mà, người từ vị diện thấp cấp hơn muốn phi thăng đến chí cao vị diện, ngoại trừ dựa vào cơ duyên cùng đại năng bên trên cho phép, như vậy còn phải dùng vô số năng lượng tiêu hao, cường hành mở ra một đầu thông đạo mới được.
Lấy Phong Vân Vô Ngân cùng Ngũ Trảo Kim Long mà nói, trên thực tế đối với Chân Long vị diện đều phải cần đại lượng vật tư, thật giống như hôm nay Từ Bi Thiện Nhân dùng vô số vật tư tạo ra thông đạo này vậy.
- Từ Bi Thiện Nhân, vật tư của các người vẫn chưa đủ sao?
Ngữ khí của Phong Vân Vô Ngân mang theo vẻ tiếc nuối.
Bỗng nhiên, trong đầu hắn linh quang loé lên, do dự một chút nhưng hắn vẫn nói ra.
- Chuyện này... Từ Bi Thiện Nhân, ta có một chuyện muốn nhờ.
- Ha ha ha, tiểu hữu cứ nói, đừng ngại.
Từ Bi Thiện Nhân trên mặt không chút biểu lộ cự tuyệt cùng không vui nào.
- Chuyện này...
Phong Vân Vô Ngân dứt khoát, trực tiếp nói ra.
- Từ Bi Thiện Nhân, ta không phải là kẻ thích nhiều lời, cũng không cần che giấu. Như vậy đi, ta có thể cung cấp một bộ phận vật tư giúp đỡ mọi người xây dựng thông đạo, ta ở đây không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ hi vọng sau khi thành công xây dựng thông đạo liên thông với Phật Tổ chí cao vị diện xong có thể cho phép hai vị thê tử của ta thử đem linh hồn ấn ký ký thác đến không gian bích luỹ của Phật Tổ chí cao vị diện. Đương nhiên, cũng thỉnh Từ Bi Thiện Nhân trước mặt Phật tổ thay hai thê tử của ta nói tốt vài câu, nói vài lời hay ý đẹp.Đọc nhanh tại Vietwriter.com