Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 249
CHƯƠNG 249
Lúc Lý Tang Du mới vừa đứng dậy chuẩn bị nhét vé máy bay vào trong khe cửa, bàn tay đã đưa ra lại ngừng lại giữa không trung.
Nếu thật sự nhét vé máy bay vào rồi, người ta nói một câu chưa nhận được, vậy chẳng phải lại thành lỗi của cô sao?
Anh chàng Thái Vũ Hàng này là kiểu người có tâm trạng thay đổi thất thường, chẳng ai biết lúc nào anh ta đột nhiên mất hứng quay ra cắn ngược lại một phát.
Vì vậy, cô lấy điện thoại ra.
Chiếc điện thoại cô đang dùng là kiểu điện thoại một chức năng đã lỗi thời, tương tự như phiên bản điện thoại di động đời đầu, chỉ dùng để nghe gọi, đến cả chức năng gửi tin nhắn cũng không có.
Từ sau khi Thời Nhiên Phong tặng điện thoại cho cô, ngay cả điện thoại của chính cô cũng bị Lục Huyền Lâm tịch thu, sau đó anh ném cho cô một chiếc điện thoại kiểu cũ mà dù có vứt ra ngoài đường thì cũng chả ai thèm nhặt này.
Để có thể lấy lại chiếc điện thoại của Thời Nhiên Phong, cô nhịn!
Lấy điện thoại ra, cuối cùng cô vẫn quyết định thử lại một lần nữa, đứng dậy, không gõ cửa nữa mà dứt khoát đập cửa.
Dù có là người điếc thì cũng có thể nghe thấy.
Quả nhiên, sau một hồi ra sức đập cửa, cánh cửa lớn vẫn luôn không hề có động tĩnh gì được mở ra, nhưng mà chỉ mở ra một khe hở chỉ lớn hơn khe hở một xíu xiu.
Có ý gì đây?
Muốn nói chuyện qua cửa sao?
Cũng được, dù sao đại minh tinh đều kỳ quặc cả.
Lý Tang Du nhìn về phía khe cửa, lớn tiếng nói: “Tôi là Lý Tang Du, đưa vé máy bay tới cho anh, tiện thể nói cho anh biết về lịch trình trong mấy ngày tiếp theo, nếu có điểm nào không hài lòng thì tôi có thể lập tức điều chỉnh.”
Giả điếc đúng không?
Vậy thì nói lớn tiếng một chút, nếu như trong tay cô có một cái loa thì cô sẽ chỉnh âm lượng lên mức tối đa.
“Trước đây không nhận ra cô ngốc thế đấy, không biết nhét thẳng vé máy bay vào qua khe cửa sao?”
Lý Tang Du liếc mắt: “Thế lịch trình thì sao? Anh không muốn xem thử à?”
Từ bao giờ mà Thái Vũ Hàng trốn kín mít thế này?
Chẳng lẽ trong phòng có giấu phụ nữ?
Vừa nghĩ tới khả năng này, cuối cùng Lý Tang Du cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi vừa mới tắm xong, không tiện gặp cô, lỡ như bị người ta nói tôi giở trò bất chính với cô thì chẳng phải là tôi bị chết oan sao? Bây giờ cô là người phụ nữ của ông chủ Lục cơ mà, tôi không thể trêu vào, chẳng lẽ còn không cho tôi tránh sao? Nếu thật sự đắc tội sếp Lục, người ta chỉ cần ra lệnh một tiếng, xử gọn tôi luôn, cô bảo tôi sống thế nào được? Có đúng không?”
Từ lần đầu tiên Lý Tang Du gõ cửa, Thái Vũ Hàng đã nhìn thấy Lý Tang Du từ bên trong cửa sổ. Nhưng mà anh ta cố ý không mở cửa ra mà lại đi tắm.
Với tính cách của Lý Tang Du, nếu không phải vì công việc thì chắc chắn cô sẽ không tới tìm anh ta, mà nếu đã tới tìm anh ta rồi thì chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ đi.
Quả nhiên, tới lúc anh ta tắm xong, cô vẫn còn chưa đi.
“Anh không thể mặc xong quần áo rồi lại ra mở cửa sao?”
Lúc Lý Tang Du mới vừa đứng dậy chuẩn bị nhét vé máy bay vào trong khe cửa, bàn tay đã đưa ra lại ngừng lại giữa không trung.
Nếu thật sự nhét vé máy bay vào rồi, người ta nói một câu chưa nhận được, vậy chẳng phải lại thành lỗi của cô sao?
Anh chàng Thái Vũ Hàng này là kiểu người có tâm trạng thay đổi thất thường, chẳng ai biết lúc nào anh ta đột nhiên mất hứng quay ra cắn ngược lại một phát.
Vì vậy, cô lấy điện thoại ra.
Chiếc điện thoại cô đang dùng là kiểu điện thoại một chức năng đã lỗi thời, tương tự như phiên bản điện thoại di động đời đầu, chỉ dùng để nghe gọi, đến cả chức năng gửi tin nhắn cũng không có.
Từ sau khi Thời Nhiên Phong tặng điện thoại cho cô, ngay cả điện thoại của chính cô cũng bị Lục Huyền Lâm tịch thu, sau đó anh ném cho cô một chiếc điện thoại kiểu cũ mà dù có vứt ra ngoài đường thì cũng chả ai thèm nhặt này.
Để có thể lấy lại chiếc điện thoại của Thời Nhiên Phong, cô nhịn!
Lấy điện thoại ra, cuối cùng cô vẫn quyết định thử lại một lần nữa, đứng dậy, không gõ cửa nữa mà dứt khoát đập cửa.
Dù có là người điếc thì cũng có thể nghe thấy.
Quả nhiên, sau một hồi ra sức đập cửa, cánh cửa lớn vẫn luôn không hề có động tĩnh gì được mở ra, nhưng mà chỉ mở ra một khe hở chỉ lớn hơn khe hở một xíu xiu.
Có ý gì đây?
Muốn nói chuyện qua cửa sao?
Cũng được, dù sao đại minh tinh đều kỳ quặc cả.
Lý Tang Du nhìn về phía khe cửa, lớn tiếng nói: “Tôi là Lý Tang Du, đưa vé máy bay tới cho anh, tiện thể nói cho anh biết về lịch trình trong mấy ngày tiếp theo, nếu có điểm nào không hài lòng thì tôi có thể lập tức điều chỉnh.”
Giả điếc đúng không?
Vậy thì nói lớn tiếng một chút, nếu như trong tay cô có một cái loa thì cô sẽ chỉnh âm lượng lên mức tối đa.
“Trước đây không nhận ra cô ngốc thế đấy, không biết nhét thẳng vé máy bay vào qua khe cửa sao?”
Lý Tang Du liếc mắt: “Thế lịch trình thì sao? Anh không muốn xem thử à?”
Từ bao giờ mà Thái Vũ Hàng trốn kín mít thế này?
Chẳng lẽ trong phòng có giấu phụ nữ?
Vừa nghĩ tới khả năng này, cuối cùng Lý Tang Du cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi vừa mới tắm xong, không tiện gặp cô, lỡ như bị người ta nói tôi giở trò bất chính với cô thì chẳng phải là tôi bị chết oan sao? Bây giờ cô là người phụ nữ của ông chủ Lục cơ mà, tôi không thể trêu vào, chẳng lẽ còn không cho tôi tránh sao? Nếu thật sự đắc tội sếp Lục, người ta chỉ cần ra lệnh một tiếng, xử gọn tôi luôn, cô bảo tôi sống thế nào được? Có đúng không?”
Từ lần đầu tiên Lý Tang Du gõ cửa, Thái Vũ Hàng đã nhìn thấy Lý Tang Du từ bên trong cửa sổ. Nhưng mà anh ta cố ý không mở cửa ra mà lại đi tắm.
Với tính cách của Lý Tang Du, nếu không phải vì công việc thì chắc chắn cô sẽ không tới tìm anh ta, mà nếu đã tới tìm anh ta rồi thì chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ đi.
Quả nhiên, tới lúc anh ta tắm xong, cô vẫn còn chưa đi.
“Anh không thể mặc xong quần áo rồi lại ra mở cửa sao?”