Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 527
CHƯƠNG 527
Không có trả lời.
Lục Huyền Lâm uống say , mặc cho cô gọi thế nào cũng không tỉnh, cô vốn là không muốn có gì với anh, cũng muốn mặc kệ anh, thế nhưng là lúc này buông tay thì cơ thể cao lớn không có chỗ dựa sẽ ngã ngay xuống đất.
Lý Tang Du đang suy nghĩ phải làm sao, thì chợt hông cô bị siết chặt, cơ thể nóng hổi của người đàn ông dán lên người cô, Lục Huyền Lâm dường như biết là cô, dù cho say rượu không tỉnh táo, nhưng vẫn gọi tên cô: “Lý Tang Du, anh sai rồi, đừng đuổi anh đi…”
“…” Nghe được giọng nói xen lẫn ủy khuất của anh bên tai, toàn thân Lý Tang Du cứng đờ.
Cô chưa từng thấy Lục Huyền Lâm như này bao giờ, trong trí nhớ anh luôn là một bộ dáng cao cao tại thượng, xem cô như cỏ dại, kết hôn hai năm, anh chán ghét cô, ghét đến nổi nói với cô mấy câu đã thấy buồn nôn. Chứ nói gì giống như bây giờ, ôm chặt cô, cằm cúi trên vai cô, gọi tên cô một lần rồi một lần, giọng điệu gần như cầu xin, bảo cô không cần không để ý đến anh, không cần đuổi anh đi.
Thế nhưng là, lúc trước không phải anh nói, không muốn nhìn thấy cô, để cô cút xa trong tầm mắt anh sao?
Bây giờ đã ly hôn, cô vất vả có được cuộc sống mới, bắt đầu cuộc sống mới, anh lại nửa đêm uống say, đây tính là gì chứ?
“Lục Huyền Lâm, chúng ta sớm ly hôn, sau này đừng đến tìm tôi nữa, không phù hợp đâu. Tôi gọi xe cho anh, anh trở về đi?”
Cô tận lực khiến giọng mình nghe rất bình tĩnh, nhưng Lục Huyền Lâm lại kiên quyết không đi, thậm chí trọng lực toàn thân đều đè ép trên người cô, Lý Tang Du không kịp chuẩn bị lui về sau, sau lưng chống vào khung cửa, cấn đau lưng cô.
Hơi thở ấm áp phà vào cổ cô, bên tai là tiếng hít thở đều đều của anh, anh lại ngủ thiếp đi?
Suy nghĩ liên tục, Lý Tang Du cuối cùng vẫn mang anh vào nhà, vốn muốn thừa dịp anh tỉnh gọi xe cho anh về, như vậy thì còn về thế nào được.
Khi Lục Huyền Lâm tỉnh lại chóng hết cả mặt mày, mở mắt ra nhìn trang trí trước mắt, anh nằm trên sô pha, trên người đắp một tấm chăn mỏng, phòng ở rất nhỏ nhưng anh lại thấy quen thuộc, đặc biệt là thấy một thanh ảnh mảnh mại bận rộn trong bếp, cảm giác không nói thành lời.
Anh hung hăng nhéo mặt mình một cái, đau quá, không phải nằm mơ!
Chút ký ức còn sót lại tối qua để anh cho là mình đang nằm mơ, không ngờ anh lại nhìn thấy cô lần nữa.
Từng đĩa thức ăn đã xào xong được Lý Tang Du bưng lên, nhìn thấy Lục Huyền Lâm đã tỉnh lại, đột nhiên hơi sững sờ, lập tức khôi phục bình tĩnh giải thích: “Tối qua lái xe đưa nhầm địa chỉ, đưa anh đến nhầm đây.”
Cô tựa như không nhìn anh chút nào, sắp xếp lại bàn ăn, rồi gọi một tiếng vào căn phòng: “Mộ Mộ, Tịch Tịch, nhanh đi ra ăn cơm!”
“Tới đây!” Hai âm thanh vang lên cùng lúc, Lý Mộ ra đầu liếc mắt thấy được Lục Huyền Lâm đang ngồi trên ghế sô pha, đi tới phía anh.
“Chú tỉnh rồi?”
Lục Huyền Lâm không ngờ Lý Mộ chẳng ngạc nhiên gì khi anh ở đây, còn chào hỏi với anh.
“Sao con biết chú ở đây?”
Lý Mộ ngồi xuống cạnh anh, cười hì hì ngẩng cái đầu nhỏ nhìn anh: “Bởi vì con đã tỉnh lại lúc mẹ nấu ăn, sau đó giúp mẹ rửa đồ ăn mới trở về phòng chơi.”
Nhóc quỷ này, từ khi gặp được bé ở nghĩa trang, vừa nhìn đúng là rất lanh trí, không hổ là con anh.
“Con còn giúp mẹ rửa rau?” Điều này khiến anh hơi kinh ngạc, dù sao lúc anh còn nhỏ như vậy cũng không làm những thứ này, ai ngờ câu trả lời tiếp theo của Lý Mộ làm chua sót lòng anh.
Không có trả lời.
Lục Huyền Lâm uống say , mặc cho cô gọi thế nào cũng không tỉnh, cô vốn là không muốn có gì với anh, cũng muốn mặc kệ anh, thế nhưng là lúc này buông tay thì cơ thể cao lớn không có chỗ dựa sẽ ngã ngay xuống đất.
Lý Tang Du đang suy nghĩ phải làm sao, thì chợt hông cô bị siết chặt, cơ thể nóng hổi của người đàn ông dán lên người cô, Lục Huyền Lâm dường như biết là cô, dù cho say rượu không tỉnh táo, nhưng vẫn gọi tên cô: “Lý Tang Du, anh sai rồi, đừng đuổi anh đi…”
“…” Nghe được giọng nói xen lẫn ủy khuất của anh bên tai, toàn thân Lý Tang Du cứng đờ.
Cô chưa từng thấy Lục Huyền Lâm như này bao giờ, trong trí nhớ anh luôn là một bộ dáng cao cao tại thượng, xem cô như cỏ dại, kết hôn hai năm, anh chán ghét cô, ghét đến nổi nói với cô mấy câu đã thấy buồn nôn. Chứ nói gì giống như bây giờ, ôm chặt cô, cằm cúi trên vai cô, gọi tên cô một lần rồi một lần, giọng điệu gần như cầu xin, bảo cô không cần không để ý đến anh, không cần đuổi anh đi.
Thế nhưng là, lúc trước không phải anh nói, không muốn nhìn thấy cô, để cô cút xa trong tầm mắt anh sao?
Bây giờ đã ly hôn, cô vất vả có được cuộc sống mới, bắt đầu cuộc sống mới, anh lại nửa đêm uống say, đây tính là gì chứ?
“Lục Huyền Lâm, chúng ta sớm ly hôn, sau này đừng đến tìm tôi nữa, không phù hợp đâu. Tôi gọi xe cho anh, anh trở về đi?”
Cô tận lực khiến giọng mình nghe rất bình tĩnh, nhưng Lục Huyền Lâm lại kiên quyết không đi, thậm chí trọng lực toàn thân đều đè ép trên người cô, Lý Tang Du không kịp chuẩn bị lui về sau, sau lưng chống vào khung cửa, cấn đau lưng cô.
Hơi thở ấm áp phà vào cổ cô, bên tai là tiếng hít thở đều đều của anh, anh lại ngủ thiếp đi?
Suy nghĩ liên tục, Lý Tang Du cuối cùng vẫn mang anh vào nhà, vốn muốn thừa dịp anh tỉnh gọi xe cho anh về, như vậy thì còn về thế nào được.
Khi Lục Huyền Lâm tỉnh lại chóng hết cả mặt mày, mở mắt ra nhìn trang trí trước mắt, anh nằm trên sô pha, trên người đắp một tấm chăn mỏng, phòng ở rất nhỏ nhưng anh lại thấy quen thuộc, đặc biệt là thấy một thanh ảnh mảnh mại bận rộn trong bếp, cảm giác không nói thành lời.
Anh hung hăng nhéo mặt mình một cái, đau quá, không phải nằm mơ!
Chút ký ức còn sót lại tối qua để anh cho là mình đang nằm mơ, không ngờ anh lại nhìn thấy cô lần nữa.
Từng đĩa thức ăn đã xào xong được Lý Tang Du bưng lên, nhìn thấy Lục Huyền Lâm đã tỉnh lại, đột nhiên hơi sững sờ, lập tức khôi phục bình tĩnh giải thích: “Tối qua lái xe đưa nhầm địa chỉ, đưa anh đến nhầm đây.”
Cô tựa như không nhìn anh chút nào, sắp xếp lại bàn ăn, rồi gọi một tiếng vào căn phòng: “Mộ Mộ, Tịch Tịch, nhanh đi ra ăn cơm!”
“Tới đây!” Hai âm thanh vang lên cùng lúc, Lý Mộ ra đầu liếc mắt thấy được Lục Huyền Lâm đang ngồi trên ghế sô pha, đi tới phía anh.
“Chú tỉnh rồi?”
Lục Huyền Lâm không ngờ Lý Mộ chẳng ngạc nhiên gì khi anh ở đây, còn chào hỏi với anh.
“Sao con biết chú ở đây?”
Lý Mộ ngồi xuống cạnh anh, cười hì hì ngẩng cái đầu nhỏ nhìn anh: “Bởi vì con đã tỉnh lại lúc mẹ nấu ăn, sau đó giúp mẹ rửa đồ ăn mới trở về phòng chơi.”
Nhóc quỷ này, từ khi gặp được bé ở nghĩa trang, vừa nhìn đúng là rất lanh trí, không hổ là con anh.
“Con còn giúp mẹ rửa rau?” Điều này khiến anh hơi kinh ngạc, dù sao lúc anh còn nhỏ như vậy cũng không làm những thứ này, ai ngờ câu trả lời tiếp theo của Lý Mộ làm chua sót lòng anh.