Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 535
CHƯƠNG 535
Không phải Lý Tang Du không có tình cảm với Thái Vũ Hàng, chỉ là không phải tình yêu. Cô không dám tùy tiện bày tỏ cảm tình của mình, sợ nói lời biết ơn sẽ khiến Thái Vũ Hàng sinh ra hiểu lầm. Mà hiểu lầm như thế nếu không xử lý tốt sẽ chỉ hại người hại mình mà thôi.
Thành ra cô chỉ có thể coi anh là bạn, một người bạn cô mang lòng biết ơn nhất.
Nếu thật sự có thể tiến thêm một bước trở thành người yêu thì đã thành từ lâu rồi.
Nhưng giữa hai người luôn thiếu chút gì đó, hoặc là nói luôn có một lớp ngăn cách.
Cả hai đều không muốn nói toạc ra, cũng không muốn phá vỡ.
Cuộc sống như bây giờ cũng là điều cả hai mong muốn.
Chẳng qua… đối với Thái Vũ Hàng thì như vậy là không công bằng.
Rõ ràng biết tình cảm này không có kết quả, nhưng anh vẫn cố chấp ở bên, bảo vệ Lý Tang Du, bảo vệ Lý Tịch, dạy dỗ Lý Mộ.
Có mấy lần Lý Tang Du giới thiệu vài cô gái xuất sắc cho Thái Vũ Hàng, đều bị Thái Vũ Hàng từ chối.
Cũng vì việc này mà Thái Vũ Hàng còn nổi giận với cô.
Thế nhưng mấy ngày sau, vẫn là Thái Vũ Hàng mang đồ ăn vặt ngon lành đến nhà xin lỗi cô.
Người đàn ông như thế là người đàn ông tốt trong mắt biết bao cô gái.
Nhưng người đàn ông này lại cứ dính lấy Lý Tang Du như kẻ bám đuôi, bày ra dáng vẻ: ‘Anh cứ theo sau em đấy thì sao nào. Anh muốn chăm sóc em và các con em. Mặc kệ hai ta có thể có kết quả không, anh chỉ làm chuyện mình muốn làm thôi. Em làm gì được anh nào.’
Đúng vậy, cô rất bất đắc dĩ.
Nhưng cô nhất định sẽ báo đáp sự cảm kích này.
Lý Tang Du nằm trên giường bệnh bên cạnh, nhìn ba người vui đùa, tảng đá nặng trĩu treo trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
“Mẹ ơi, chú nói chờ Tịch Tịch khỏi bệnh sẽ đưa chúng ta ra biển chơi. Mẹ cũng đi nữa!” Tuy Lý Mộ thông minh bẩm sinh nhưng vẫn là một đứa trẻ, vẫn ham chơi mà thôi.
Thái Vũ Hàng theo gia đình họ lâu như vậy, đương nhiên biết sở thích của đám trẻ.
Bốc thuốc đúng bệnh mà.
“Ừ, vậy con phải chăm sóc em thật tốt vào!”
Thấy ánh mắt cưng chiều của Thái Vũ Hàng, trong lòng Lý Tang Du cũng có chút rung động.
Không phải rung động giữa người yêu với nhau, mà là một loại rung động giữa người thân.
Cô biết mấy năm này Thái Vũ Hàng trải qua không ít chuyện hơn mình, anh ấy mất tất thảy những gì mình có.
Có lẽ vào một đêm nào đó, anh cũng giống cô, lật xem từng chút những gì mình từng trải qua giữa đêm đen, ôm đau đớn ngủ say.
Cô cũng có trách nhiệm trong việc khiến anh mất đi người thân, nhưng hiện tại Thái Vũ Hàng cũng không cảm thấy chuyện này có liên quan gì đến cô, chỉ ngày ngày quấn lấy cô như tên vô lại.
Sự đồng cảm giữa những người lang thang góc bể chân trời, ôm chặt lấy nhau cũng không có gì sai lầm.
Thái Vũ Hàng cũng mượn lý do này khiến Lý Tịch nhận mình là ba, khiến cho Lục Huyền Lâm hiểu lầm thành công.
Không phải Lý Tang Du không có tình cảm với Thái Vũ Hàng, chỉ là không phải tình yêu. Cô không dám tùy tiện bày tỏ cảm tình của mình, sợ nói lời biết ơn sẽ khiến Thái Vũ Hàng sinh ra hiểu lầm. Mà hiểu lầm như thế nếu không xử lý tốt sẽ chỉ hại người hại mình mà thôi.
Thành ra cô chỉ có thể coi anh là bạn, một người bạn cô mang lòng biết ơn nhất.
Nếu thật sự có thể tiến thêm một bước trở thành người yêu thì đã thành từ lâu rồi.
Nhưng giữa hai người luôn thiếu chút gì đó, hoặc là nói luôn có một lớp ngăn cách.
Cả hai đều không muốn nói toạc ra, cũng không muốn phá vỡ.
Cuộc sống như bây giờ cũng là điều cả hai mong muốn.
Chẳng qua… đối với Thái Vũ Hàng thì như vậy là không công bằng.
Rõ ràng biết tình cảm này không có kết quả, nhưng anh vẫn cố chấp ở bên, bảo vệ Lý Tang Du, bảo vệ Lý Tịch, dạy dỗ Lý Mộ.
Có mấy lần Lý Tang Du giới thiệu vài cô gái xuất sắc cho Thái Vũ Hàng, đều bị Thái Vũ Hàng từ chối.
Cũng vì việc này mà Thái Vũ Hàng còn nổi giận với cô.
Thế nhưng mấy ngày sau, vẫn là Thái Vũ Hàng mang đồ ăn vặt ngon lành đến nhà xin lỗi cô.
Người đàn ông như thế là người đàn ông tốt trong mắt biết bao cô gái.
Nhưng người đàn ông này lại cứ dính lấy Lý Tang Du như kẻ bám đuôi, bày ra dáng vẻ: ‘Anh cứ theo sau em đấy thì sao nào. Anh muốn chăm sóc em và các con em. Mặc kệ hai ta có thể có kết quả không, anh chỉ làm chuyện mình muốn làm thôi. Em làm gì được anh nào.’
Đúng vậy, cô rất bất đắc dĩ.
Nhưng cô nhất định sẽ báo đáp sự cảm kích này.
Lý Tang Du nằm trên giường bệnh bên cạnh, nhìn ba người vui đùa, tảng đá nặng trĩu treo trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
“Mẹ ơi, chú nói chờ Tịch Tịch khỏi bệnh sẽ đưa chúng ta ra biển chơi. Mẹ cũng đi nữa!” Tuy Lý Mộ thông minh bẩm sinh nhưng vẫn là một đứa trẻ, vẫn ham chơi mà thôi.
Thái Vũ Hàng theo gia đình họ lâu như vậy, đương nhiên biết sở thích của đám trẻ.
Bốc thuốc đúng bệnh mà.
“Ừ, vậy con phải chăm sóc em thật tốt vào!”
Thấy ánh mắt cưng chiều của Thái Vũ Hàng, trong lòng Lý Tang Du cũng có chút rung động.
Không phải rung động giữa người yêu với nhau, mà là một loại rung động giữa người thân.
Cô biết mấy năm này Thái Vũ Hàng trải qua không ít chuyện hơn mình, anh ấy mất tất thảy những gì mình có.
Có lẽ vào một đêm nào đó, anh cũng giống cô, lật xem từng chút những gì mình từng trải qua giữa đêm đen, ôm đau đớn ngủ say.
Cô cũng có trách nhiệm trong việc khiến anh mất đi người thân, nhưng hiện tại Thái Vũ Hàng cũng không cảm thấy chuyện này có liên quan gì đến cô, chỉ ngày ngày quấn lấy cô như tên vô lại.
Sự đồng cảm giữa những người lang thang góc bể chân trời, ôm chặt lấy nhau cũng không có gì sai lầm.
Thái Vũ Hàng cũng mượn lý do này khiến Lý Tịch nhận mình là ba, khiến cho Lục Huyền Lâm hiểu lầm thành công.