Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 548
CHƯƠNG 548
“Mộ Nhã Kỳ, cô có thể giải thích vì sao ngày hôm nay cậu Lục lại đến đón cô được không? Giữa hai người có quan hệ gì?” Phóng viên quả thật vẫn là một đám dây dưa không bỏ.
“Những gì mọi người đang nghĩ chính là quan hệ của bọn tôi!” Quả thật là người lăn lộn trong ngành giải trí nhiều năm, Mộ Nhã Kỳ đối đáp lại câu hỏi của phóng viên mà không hề ngập ngừng.
Phóng viên cũng biết câu trả lời như vậy sẽ không thể viết ra bì báo chân thật nhất được.
Mà như vậy cũng khá ổn.
Mộ Nhã Kỳ trả lời như vậy đã là cách trả lời tốt nhất rồi.
Cho dù là thừa nhận hay là không thừa nhận thì những phòng viên này cũng sẽ viết ra mấy bài báo vô cùng ẩn ý kỳ quái.
Mộ Nhã Kỳ vừa trả lời xong, đám phóng viên liền im miệng, sau đó cô ta cũng từ từ rời đi ở trước mặt bọn họ.
Nhìn thấy đám người chậm rãi đi xa, người đại diện mới bắt đầu phàn nàn: “Nhã Kỳ của chị, em có thể đừng trả lời mạo hiểm như vậy được không? Em bày ra thái độ qua loa như thế thì người khác sẽ nghĩ như thế nào đây? Đến lúc đó bọn họ lại đưa ra tin đồn thất thiệt, lúc đó sẽ vô cùng phiền phức!”
“Được rồi mà chị Tuệ Linh, trả lời thế nào trong lòng em vẫn rõ!” Mộ Nhã Kỳ khoát khoát tay, vẻ mặt không quan tâm lắm.
Tuệ Linh quay lại nhìn đám người đã đi xa, sau khi xác định không có người nào đi theo mới ra hiệu cho trợ lý của Mộ Nhã Kỳ phủ thêm áo khoác lên cho Mộ Nhã Kỳ.
“Giờ đã là mùa xuân rồi, không ngờ thành phố A vẫn còn mưa!” Mộ Nhã Kỳ cởi giày cao gót xuống, đổi lại thành giày vải trợ lý đưa cho cô ta. Hiện tại cô nàng đại minh tinh này làm gì còn chút hình tượng nữ thần quốc dân nào nữa, mà càng giống như là chị gái nhà bên hơn.
“Cuối cùng cũng được dễ chịu!” Thoát khỏi trói buộc của giày cao gót, Mộ Nhã Kỳ liền cảm giác cả người tự do hơn không ít.
“Chuyện lần này, để chị xem em giải quyết như thế nào.” Đào Tử cũng thương Mộ Nhã Kỳ, nhưng đối mặt với những kẻ đưa tin vớ vẩn loạn xạ kia, cô ta cũng rất là nhức đầu.
Mộ Nhã Kỳ không quan tâm nhíu nhíu mày: “Ai quan tâm người khác nghĩ như thế nào, là chính bản thân mình mới là quan trọng nhất! Tay mọc ở trên người người ta, thích viết như thế nào thì cứ viết như thế đó đi, chúng ta cũng không quản được. Chị Tuệ Linh, chị tỉnh táo lại đi, đừng quan tâm đến những chuyện này nữa, chị cứ yên chí đi nhá, cứ yên chí đi!”
Đào Tử nhăn mặt nhìn bóng lưng thướt tha kia. Nghề của bọn họ nói dễ nghe thì chính là người đại diện, còn nói không dễ nghe thì chính là bảo mẫu, đã vậy còn phải thu dọn tàn cuộc mà các minh tinh để lại nữa.
Mộ Nhã Kỳ không để ý hình tượng chút nào, nghênh ngang đi ra ngoài. Lúc nhìn thấy Lục Huyền Lâm đứng bên cạnh chiếc xe thể thao màu đỏ ngoài sân bay, hai mắt cô ta lập tức sáng lên, lắc lắc vòng eo đi đến.
“Ôi trời ơi sếp Lục, chúng ta đã lâu lắm không gặp rồi đó nha…” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Nếu như trong tay Mộ Nhã Kỳ có cầm một cái khăn tay rồi vung vung lên, thì chắc chắc trông sẽ rất giống các kỹ nữ lầu xanh ngày xưa.
Lục Huyền Lâm nhíu mày, thực sự rất phản cảm với giọng nói ra vẻ làm nũng này.
Lúc Mộ Nhã Kỳ còn muốn nhào tới cho anh một cái ôm nhiệt tình thì Lục Huyền Lâm đã lắc mình, chẳng những tránh đi mà còn cực kỳ ghét bỏ.
“Ơ kìa cậu Lục, như vậy là không được đâu nhá, lúc cần tôi thì thái độ khiêm tốn lắm, giờ không cần tôi nữa là lại muốn phân rõ giới hạn đấy à?” Mộ Nhã Kỳ hệt như thuốc cao da chó, dù Lục Huyền Lâm đã tránh nhưng vẫn cứ dính vào, còn không thèm để ý hình tượng cứ khoác tay anh.
“Tốt xấu gì cô cũng là người nổi tiếng, không thể dùng nước hoa có cấp bậc hơn được sao? Mùi trên người cô thật khiến người ta muốn ói.” Lục Huyền Lâm không hề có ý che giấu suy nghĩ của mình.
“Mộ Nhã Kỳ, cô có thể giải thích vì sao ngày hôm nay cậu Lục lại đến đón cô được không? Giữa hai người có quan hệ gì?” Phóng viên quả thật vẫn là một đám dây dưa không bỏ.
“Những gì mọi người đang nghĩ chính là quan hệ của bọn tôi!” Quả thật là người lăn lộn trong ngành giải trí nhiều năm, Mộ Nhã Kỳ đối đáp lại câu hỏi của phóng viên mà không hề ngập ngừng.
Phóng viên cũng biết câu trả lời như vậy sẽ không thể viết ra bì báo chân thật nhất được.
Mà như vậy cũng khá ổn.
Mộ Nhã Kỳ trả lời như vậy đã là cách trả lời tốt nhất rồi.
Cho dù là thừa nhận hay là không thừa nhận thì những phòng viên này cũng sẽ viết ra mấy bài báo vô cùng ẩn ý kỳ quái.
Mộ Nhã Kỳ vừa trả lời xong, đám phóng viên liền im miệng, sau đó cô ta cũng từ từ rời đi ở trước mặt bọn họ.
Nhìn thấy đám người chậm rãi đi xa, người đại diện mới bắt đầu phàn nàn: “Nhã Kỳ của chị, em có thể đừng trả lời mạo hiểm như vậy được không? Em bày ra thái độ qua loa như thế thì người khác sẽ nghĩ như thế nào đây? Đến lúc đó bọn họ lại đưa ra tin đồn thất thiệt, lúc đó sẽ vô cùng phiền phức!”
“Được rồi mà chị Tuệ Linh, trả lời thế nào trong lòng em vẫn rõ!” Mộ Nhã Kỳ khoát khoát tay, vẻ mặt không quan tâm lắm.
Tuệ Linh quay lại nhìn đám người đã đi xa, sau khi xác định không có người nào đi theo mới ra hiệu cho trợ lý của Mộ Nhã Kỳ phủ thêm áo khoác lên cho Mộ Nhã Kỳ.
“Giờ đã là mùa xuân rồi, không ngờ thành phố A vẫn còn mưa!” Mộ Nhã Kỳ cởi giày cao gót xuống, đổi lại thành giày vải trợ lý đưa cho cô ta. Hiện tại cô nàng đại minh tinh này làm gì còn chút hình tượng nữ thần quốc dân nào nữa, mà càng giống như là chị gái nhà bên hơn.
“Cuối cùng cũng được dễ chịu!” Thoát khỏi trói buộc của giày cao gót, Mộ Nhã Kỳ liền cảm giác cả người tự do hơn không ít.
“Chuyện lần này, để chị xem em giải quyết như thế nào.” Đào Tử cũng thương Mộ Nhã Kỳ, nhưng đối mặt với những kẻ đưa tin vớ vẩn loạn xạ kia, cô ta cũng rất là nhức đầu.
Mộ Nhã Kỳ không quan tâm nhíu nhíu mày: “Ai quan tâm người khác nghĩ như thế nào, là chính bản thân mình mới là quan trọng nhất! Tay mọc ở trên người người ta, thích viết như thế nào thì cứ viết như thế đó đi, chúng ta cũng không quản được. Chị Tuệ Linh, chị tỉnh táo lại đi, đừng quan tâm đến những chuyện này nữa, chị cứ yên chí đi nhá, cứ yên chí đi!”
Đào Tử nhăn mặt nhìn bóng lưng thướt tha kia. Nghề của bọn họ nói dễ nghe thì chính là người đại diện, còn nói không dễ nghe thì chính là bảo mẫu, đã vậy còn phải thu dọn tàn cuộc mà các minh tinh để lại nữa.
Mộ Nhã Kỳ không để ý hình tượng chút nào, nghênh ngang đi ra ngoài. Lúc nhìn thấy Lục Huyền Lâm đứng bên cạnh chiếc xe thể thao màu đỏ ngoài sân bay, hai mắt cô ta lập tức sáng lên, lắc lắc vòng eo đi đến.
“Ôi trời ơi sếp Lục, chúng ta đã lâu lắm không gặp rồi đó nha…” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Nếu như trong tay Mộ Nhã Kỳ có cầm một cái khăn tay rồi vung vung lên, thì chắc chắc trông sẽ rất giống các kỹ nữ lầu xanh ngày xưa.
Lục Huyền Lâm nhíu mày, thực sự rất phản cảm với giọng nói ra vẻ làm nũng này.
Lúc Mộ Nhã Kỳ còn muốn nhào tới cho anh một cái ôm nhiệt tình thì Lục Huyền Lâm đã lắc mình, chẳng những tránh đi mà còn cực kỳ ghét bỏ.
“Ơ kìa cậu Lục, như vậy là không được đâu nhá, lúc cần tôi thì thái độ khiêm tốn lắm, giờ không cần tôi nữa là lại muốn phân rõ giới hạn đấy à?” Mộ Nhã Kỳ hệt như thuốc cao da chó, dù Lục Huyền Lâm đã tránh nhưng vẫn cứ dính vào, còn không thèm để ý hình tượng cứ khoác tay anh.
“Tốt xấu gì cô cũng là người nổi tiếng, không thể dùng nước hoa có cấp bậc hơn được sao? Mùi trên người cô thật khiến người ta muốn ói.” Lục Huyền Lâm không hề có ý che giấu suy nghĩ của mình.